Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
652,697
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
291742159-256-k31738.jpg

[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Tác giả: tradaocamsa01
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên: Xuyên nhanh chi nâng cấp hệ thống trà xanh

Tác giả: Nghịch Thế
Editor: Trà Đào Cam Sả
Số chương: 257c + 3 ngoại truyện
Phần 1: Từ chương 1 -> chương 200
Phần 2: Từ chương 201 -> hết

Tình trạng: Hoàn thành

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, HE, Ngọt sủng, Hệ thống, Xuyên nhanh, chủ thụ, tình hữu độc chung, hiện đại, lính gác dẫn đường, ABO, cổ đại, giới giải trí, thú nhân, huyền huyễn, mạt thế, dân quốc, 1vs1
Nguồn: DuFengYu (wikidich)
[Chúc mừng ký chủ đã trói buộc thành công với hệ thống nâng cấp trà xanh, chúc ngài thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, sinh hoạt vui vẻ.]
Trong lúc mê mang, Lê Tử Ngôn bị một âm thanh điện tử đánh thức, ban đầu cho rằng đó là ảo giác nhưng không ngờ rằng vừa mới mở mắt đã ở thế giới mới.

Cậu còn có thể làm sao, đương nhiên là cười sống sót qua ngày rồi.

Xem trà xanh vạn nhân mê làm thế nào công lược đa dạng nam chủ, xem bông hoa cao lãnh làm thế nào giăng lưới đánh bắt "con mồi"
"Sao cô ấy lại không biết trân trọng người đàn ông tốt như anh chứ."

"Nếu em có bạn trai thì anh sẽ không để ý đến em nữa sao?"

"Chưa từng có ai hiểu em hết."

"Anh mau về với bạn gái anh đi, em không muốn làm cô ấy tổn thương."

"Em có tình cảm với anh nhưng hành động của anh khiến em không có cảm giác an toàn."

Cuối cùng là vì sao mỹ nhân cao lãnh đột nhiên trà ngôn trà ngữ?

Là có ẩn tình, hay là vì tình yêu?

Chú ý - xuyên nhanh nâng cấp hệ thống trà xanh, xem trà xanh mỹ nhân làm thế nào mê hoặc muôn vàn người đàn ông!

Hương trà tràn ngập, "béo gầy" tương đương! hoan nghênh thưởng thức!

Công là một người!!!

 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Chương 201: Leo lên làm Boss thời mạt thế (8)


Editor: Uyên

"Nhìn đủ chưa?"

Giọng nói trầm thấp vang lên, Lê Tử Ngôn run một cái tỉnh táo lại, mặt đỏ bừng vội vàng thu hồi tầm mắt, nhưng vẫn không ngừng lén nhìn mặt Hàn Lâm Hạ."

Biết dùng bộ đàm không?"

Hàn Lâm Hạ hất cằm chỉ bộ đàm cách đó không xa rồi nhìn qua Lê Tử Ngôn, "Kêu lão Trần và lão Bạch tới đây."

"Dạ, được được."

Lê Tử Ngôn liên tục gật đầu rồi lấy bộ đàm, tốt xấu gì cũng từng là con nhà giàu, cái này cũng không khó dùng, Lê Tử Ngôn ấn nút bộ đàm liền phát ra tiếng "tít tít"."

Đội trưởng Trần và đội trưởng Bạch phải không ạ?"

Giọng nói của nam sinh không thô mà mang theo nét tươi sáng của thiếu niên, còn có một chút mềm mại làm nũng xuyên qua bộ đàm càng làm cho lỗ tai người nghe tê rần, Trần Khoáng Viễn và Bạch Kính Triết liếc nhau một cái rồi cùng dụi mũi, giọng nói cũng trở nên mềm hơn, "Đúng vậy, Tiểu Lê à?"

"Là em, đội trưởng Trần, đội trưởng Bạch, Anh Hàn bảo hai người tới đây."

"Được biết rồi, chúng tôi đến liền."

Nhận được câu trả lời của đối phương, Lê Tử Ngôn mới đặt bộ đàm xuống, quay người lại phát hiện Hàn Lâm Hạ đang nhìn cậu với ánh mắt thâm sâu, sợ tới mức tay siết chặt.Hàn Lâm Hạ đánh giá Lê Tử Ngôn từ trên xuống dưới, cũng không phải dùng ánh mắt đáng khinh mà chỉ đơn giản là quan sát.

Hắn nhìn đôi mắt trong veo cùng vành tai ửng hồng của nhóc con, nhíu mày thu hồi tầm mắt.Trần Khoáng Viễn và Bạch Kính Triết ở đối diện nên rất nhanh đã tới, ngồi trên sô pha nhìn bản đồ trong tay Hàn Lâm Hạ."

Boss, có chuyện gì sao?"

"Ừm, ngày mốt chúng ta ra ngoài, lão Trần theo tôi còn lão Bạch ở lại."

"Em?"

Bạch Kính Triết chỉ vào chóp mũi mình, có hơi thất vọng nhưng vẫn thở dài gật đầu, "Được rồi, vậy mọi người nhớ cẩn thận."

"Được, cái này không cần cậu lo lắng, có tôi với Boss ở đây rồi, cậu cứ yên tâm giữ nhà đi."

Trần Khoáng Viễn nhếch miệng cười, vỗ bả vai Bạch Kính Triết với vẻ mặt hưng phấn.Hàn Lâm Hạ bất đắc dĩ nhìn hai người rồi cũng không nói gì, vẫn cau mày như cũ, "Ngày mốt một nửa ở lại, còn lại theo tôi đi làm nhiệm vụ."

"Một nửa?

Nhiều quá, anh Hàn để lại khoảng năm sáu người là được rồi."

Hàn Lâm Hạ nghiêm túc lắc đầu, "Không được, hiện tại con người còn đáng sợ hơn tang thi, càng nhiều người thì Vương Thành sẽ không dám làm liều."

Nghe hắn nói vậy, mấy người khác cũng gật đầu, cái này quả thật cần phải cân nhắc, Vương Thành là người của xã hội đen, ăn đen ăn trắng cái gì hắn cũng từng làm, có thể xây dựng căn cứ này lớn đến thế này không có khả năng chỉ dựa vào thực lực của chính hắn mà còn có những chiêu thức nham hiểm đằng sau.Cho nên ở lại chưa chắc đã an toàn hơn đi làm nhiệm vụ.Sau khi nói vài điều cần chú ý với hai người, Hàn Lâm Hạ nhìn Lê Tử Ngôn ngồi bên cạnh đã mệt đến mở mắt không lên nhưng vẫn ôm chân nghe bọn họ nói chuyện, "Ngày mai ba người kia đi cùng chúng ta, Lê Tử Ngôn ở lại."

"Hả?!"

Nghe được tên mình, Lê Tử Ngôn lập tức tỉnh táo, mở mắt ra liên tục lắc đầu, "Anh Hàn, cho em đi theo đi!

Em sẽ không làm phiền mọi người đâu."

"Không được, cậu ở lại, tôi không muốn mang theo cái bình dầu làm gì."

Hàn Lâm Hạ nói lời này thật sự không chừa một chút mặt mũi nào cho Lê Tử Ngôn.Mặt Lê Tử Ngôn vừa đỏ vừa trắng, chỉ có thể gật đầu, Bạch Kính Triết và Trần Khoáng Viễn đương nhiên sẽ không mềm lòng với Lê Tử Ngôn, đây không phải là trò chơi, bọn họ cũng chưa biết dị năng của Lê Tử Ngôn, nhưng chỉ nhìn bề ngoài thì đã có thể cảm giác được Lê Tử Ngôn gầy yếu đến thế nào, cho cậu đi theo chỉ sợ sẽ càng nguy hiểm.Cứ quyết định như vậy, sau khi mọi người nghỉ ngơi một ngày, chuẩn bị sẵn vũ khí cùng vật tư rồi lên xe.Hàn Lâm Hạ nhìn Bạch Kính Triết, trầm giọng nói, "Canh giữ cẩn thận, có chuyện gì lập tức liên lạc."

"Anh Hàn yên tâm."

"Nhóc con kia đâu?"

"Trong phòng, em thấy cậu ấy vẫn đang ngủ."

"Ừm, đi thôi."

Hàn Lâm Hạ gật đầu, đóng cửa lại khởi động xe rời đi.Những người còn lại cũng không rảnh rỗi, kiểm tra gần đó có lỗ hổng và khoảng trống hay không, bảo vệ mọi lúc mọi nơi.Lúc bọn họ xuất phát trời cũng vừa mới sáng, khoảng một tiếng sau mới đến nơi, dọc theo đường đi cũng không được yên bình, nếu như không phải xe của bọn họ đã cải tạo chuẩn bị trước thì có thể đi ra ngoài hay không cũng là một vấn đề.Trên đường không có một bóng người, chỉ có thể nhìn thấy những thi thể bị nghiền nát trên đất, có người cũng có tang thi.

Tòa nhà bên đường vẫn còn nguyên vẹn nhưng ở khắp nơi đều bốc lên mùi hôi thối và hoang tàn.Hàn Lâm Hạ nhẹ nhàng xuống xe rồi khoát tay với người trong xe, đoàn người dựa theo kế hoạch xuất phát theo các hướng khác nhau.Tất cả đều tập trung đề phòng tiếng động xung quanh nên không ai chú ý tới một bóng dáng mặc quần áo tác chiến rộng màu đen trà trộn vào đám người.Trên trán Lê Tử Ngôn đổ đầy mồ hôi, không chỉ vì nóng mà còn vì căng thẳng, đây là lần đầu tiên cậu làm nhiệm vụ, rõ ràng ở đây rất yên tĩnh, nhưng càng yên tĩnh thì mới càng làm cho người ta bất an.Nhìn bóng dáng Hàn Lâm Hạ cách đó không xa, Lê Tử Ngôn từng bước tới gần, cũng không khiến người khác nghi ngờ.Hàn Lâm Hạ chỉ mang theo một nửa người, cũng là bởi vì bọn họ muốn thu thập vật tư nên cải tiến xe cũng không phải rất lớn, nhưng muốn để đồ thì nhất định phải ít hơn một nửa người.Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là siêu thị gần đó, nơi đó có nhiều đồ ăn, không cần trái cây rau tươi chỉ cần có mì ăn liền và thức ăn nhanh là đủ rồi.Nhưng mà nơi này là khu chưa được khai phá, số lượng tang thi không thể khinh thường.Chưa đợi bọn họ đi vào siêu thị thì đã có tang thi chú ý tới âm thanh của bọn họ."

Gầm!"

Tiếng tang thi rống chói tai khiến bầy tang thi chú ý, âm thanh bén nhọn làm cho cả người nổi da gà, Hàn Lâm Hạ không nạp đạn mà lấy một quả lựu đạn quăng ra khu phế liệu ở xa, một ngọn lửa liền bùng cháy."

Tránh ra!"

Nghe được âm thanh của Hàn Lâm Hạ, các đội viên đều tìm nơi trốn, tang thi có xu hướng mẫn cảm với âm thanh nên bọn họ phải chạy như lùa vịt.Giống như đàn bướm đêm lao vào biển lửa."

Ở đây tang thi rất nhiều, lửa không cháy được bao lâu đâu, bảo các anh em mau thu thập vật tư."

"Rõ!"

Hai người vẫn luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh nhưng lại không phát hiện một dáng người nhỏ gầy đã canh lúc mọi người trốn đi chạy vào cửa phụ siêu thị.Lê Tử Ngôn chạy như điên, căn cứ vào thông tin 007 đưa cho tìm được khu vực thực phẩm của siêu thị, mồ hôi chảy đầy trên trán nhưng hành động vẫn rất nhanh.Đồ vật trên kệ đã sắp biến mất hết, sắc mặt Lê Tử Ngôn càng ngày càng tái nhợt nhưng động tác vẫn không ngừng.Trong xe hoàn toàn không có bao nhiêu đồ, mang về cũng phải cho tên Vương Thành, nếu như cậu không giúp Hàn Lâm Hạ cất giữ vật tư thì chỉ sợ trước khi bọn họ giải thể Đảo Rắn Chuông thì đã chết đói trước rồi.
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Chương 202: Leo lên làm Boss thời mạt thế (9)


Editor: Uyên

Đồ đạc trên kệ biến mất từng cái một, Lê Tử Ngôn kiểm tra khoảng trống trong không gian rồi thở hổn hển đứng lên, chạy qua khu vực đồ uống thu từng thùng nước khoáng, sử dụng dị năng quá mức làm cho sắc mặt Lê Tử Ngôn tái mét, nhưng một giây cậu cũng không dám dừng, một là sợ xung quanh sẽ có nguy hiểm, hai là sợ Hàn Lâm Hạ phát hiện mình.Cũng không phải quá sợ Hàn Lâm Hạ mà chẳng qua cậu xem như là vi phạm quân lệnh, đã biết Hàn Lâm Hạ không cho cậu đi nhưng lại còn lén đi theo hắn đến đây, nếu chọc hắn tức giận thì chỉ sợ không có cái kết tốt.Thấy không gian đã sắp đầy, Lê Tử Ngôn dừng tay rời khỏi siêu thị, trung tâm mua sắm lớn đều được trang bị đầy đủ, ngoại trừ thức ăn tươi sống ra thì vẫn còn có rất nhiều đồ dùng cần thiết.

Lê Tử Ngôn chạy đi tìm đồ dùng vệ sinh sau đó lại chạy đến trung tâm lấy mấy cái áo ngắn tay.Xung quanh vang lên tiếng bước chân, cơ thể Lê Tử Ngôn cứng ngắc, lòng bàn tay lập tức đổ mồ hôi, cậu nhìn xung xung quanh rồi cúi lưng ngồi xổm dưới quầy, ép mình vào khe hở bên trong không để dáng người của mình lộ ra, ngay cả thở cũng không dám thở nặng, ôm súng không dám phát ra tiếng động.Tiếng bước chân này vừa thong thả vừa lộn xộn, nghe không giống những binh lính được huấn luyện, Lê Tử Ngôn căng thẳng nhắm mắt lại.Từ lúc xuyên qua đến nay, cậu chưa từng gặp tang thi lúc ở một mình, dù sao cậu cũng chỉ là một người bình thường, mặc dù đã xem qua nhiều phim về tang thi thế này, cũng hiểu rõ về thông tin tang thi nhưng chưa từng muốn ở trong thế giới như vậy.Âm thanh từ xa đến gần, Lê Tử Ngôn ép chặt vào quầy không dám nhúc nhích, thở cũng không ra hơi, trên quầy xuất hiện một bóng dáng, Lê Tử Ngôn bóp mũi che miệng, lập tức thấy được làn da trắng bệch trước mắt đang di chuyển từng bước.

Thời gian dài dằng dặc, cậu không biết là do thời gian trôi quá chậm hay là tang thi này đi quá chậm nữa.Đợi đến lúc mặt cậu bị nghẹn đến đỏ bừng, trán cũng lấm tấm mồ hôi, tiếng bước chân của tang thi mới càng ngày càng xa, Lê Tử Ngôn khó khăn động đậy tựa vào quầy nhẹ nhàng thở ra một hơi, cho đến khi xung quanh yên tĩnh mới từ từ bò ra.Tang thi kia vẫn chưa đi xa, nhưng bởi vì cơ thể của nó cứng ngắc, hành động của Lê Tử Ngôn lại nhẹ nên không phát hiện Lê Tử Ngôn.Nhìn bóng lưng cứng đờ của tang thi, Lê Tử Ngôn cũng không dám ở lại lâu, dựa vào vòng eo dẻo như mèo lấy quần áo che chắn rồi từng bước rời xa chỗ này.Một vài đồ dùng sinh hoạt và thức ăn đã được tích trữ xong nhưng Lê Tử Ngôn vẫn chưa muốn dừng tay, ngoại trừ mấy thứ này thì cậu còn muốn vào tiệm thuốc ở trung tâm thương mại tích trữ vài loại thuốc.Có 007 dẫn đường, Lê Tử Ngôn suôn sẻ đi đến một tiệm thuốc, cửa tiệm thuốc mở rộng, bên trong trống rỗng, trên đất còn có vài thi thể, mặt và cơ thể đều không còn nguyên vẹn, nhìn thấy đã làm người ta buồn nôn.Lê Tử Ngôn thu hồi tầm mắt, sắc mặt hơi tái xanh chạy đến bên cạnh tủ thuốc quét đồ, thuốc cảm, thuốc hạ sốt, băng gạc, povidine, oxy già...

Hầu như những gì nghĩ đến được cậu đều lấy hết.Trong không gian đã đầy, Lê Tử Ngôn đau đầu ngồi xổm xuống đất ấn chặt vào thái dương mình, chỉ sờ được một tay mồ hôi lạnh, tiêu hao dị năng quá độ sẽ nhận hậu quả thế này, cơ thể giống như bị vét sạch, chân cũng mềm nhũn.

Nhưng Lê Tử Ngôn không dám dừng lại ở đây, chỉ có thể trốn một bên chờ đội ngũ xuất hiện rồi trà trộn vào đó.Bên kia, đám người Hàn Lâm Hạ cũng chạy tới siêu thị, ở đây rau củ quả để ngoài trời đã sớm hư cho nên bọn họ cũng không đi tới đó mà đi thẳng tới khu đồ ăn đóng hộp, bánh quy, mì tôm còn có bánh mì một cái cũng không chừa, toàn bộ đều bị bọn họ gom vào thùng.Hàn Lâm Hạ đi một vòng xung quanh, bước chân dừng lại, nhíu mày -- đồ ở đây hình như bị ít đi rất nhiều.Gạo và lẩu tự sôi, và vài bao gạo, trứng và bột mì thậm chí một nửa bánh mì trên kệ cũng biến mất.Trước khi đến, Hàn Lâm Hạ đã xác nhận chỉ có đội ngũ của bọn họ mới tới đây làm nhiệm vụ, cho nên hắn có thể khẳng định nơi này sẽ không có đội ngũ khác tồn tại.

Mà bọn họ vừa mới chạy tới thì sao có thể gom hết mấy thứ này nhanh như vậy được, hơn nữa số lượng còn nhiều đến thế.

Trong đầu hiện lên một bóng người, Hàn Lâm Hạ hung hăng nhíu mày, trong ánh mắt lại hiện lên một tia lo lắng, thấp giọng thầm mắng một câu rồi quay đầu lại."

Có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, đừng tham, nơi này không nên ở lâu, lấy đồ xong lập tức đi."

"Rõ!"

Trần Khoáng Viễn cũng biết điều này, trong tay mỗi người đều có bộ đàm để truyền tin tức, người của bọn họ chưa tới mười mấy người, chỗ trống trên xe cũng không nhiều lắm, sau khi mang năm sáu thùng thức ăn lên thì không còn bao nhiêu chỗ trống.Lê Tử Ngôn thấy bóng dáng của đội ngũ liền thở phào nhẹ nhõm, chạy tới trà trộn vào trong đó, còn ôm theo một thùng nước.

Sợ khiến người khác chú ý nên cậu cố ý trà trộn vào trong ba người mới tới, đều không quen nhau nên không ai phát hiện cậu khác thường, sau khi lên xe cậu ngồi ở trong góc không lên tiếng.Chẳng qua lại không thuận lợi như bọn họ nghĩ, ngọn lửa Hàn Lâm Hạ phóng đã sớm tắt.Ở đó là một đống thi thể tang thi, bốc lên mùi hôi thối cùng mùi khét sau khi thiêu đốt ngửi thấy đã làm người ta buồn nôn.Mà ở khoảng cách hai trăm mét, có mười mấy tang thi đang đi về phía bọn họ."

Lên xe!

Đi thôi!"

Đồng tử Hàn Lâm Hạ co rụt, ra lệnh với bọn Trần Khoáng Viễn.

Nhưng hắn lại không lên xe mà vung tay lên, một cơn gió mạnh lật một chiếc xe ven đường chắn trước mặt đám tang thi.Nếu không cần thiết thì Hàn Lâm Hạ cũng không muốn để đội viên của mình mạo hiểm, mà bây giờ nhiệm vụ thu vật tư của bọn họ cũng đã hoàn thành, vẫn là mau rời đi là tốt nhất.Không biết có phải là ảo giác của bọn họ hay không mà trong đám tang thi kia có hai ba tang thi tốc độ hành động đặc biệt nhanh, cũng không cứng ngắc như tang thi bình thường, chạy thẳng đến đây thậm chí còn có thể nhảy qua nóc xe.Không chỉ có Hàn Lâm Hạ, Trần Khoáng Viễn cũng nhìn thấy một màn này, ánh mắt khiếp sợ khởi động xe đạp chân ga.Tiếng động cơ xe dường như đã kích thích đám tang thi kia, hành động càng lúc càng nhanh, Hàn Lâm Hạ nhìn bóng tang thi phía sau càng ngày càng đông, mắng một câu,"Mẹ nó!"

Cửa sổ xe bị mở ra, nửa người Hàn Lâm Hạ thò ra ngoài, một tay nắm tay nắm trong cửa, lật người lên nóc xe.Xe chạy như điên với tốc độ cao cũng không ổn định, gió thổi trên nóc xe xẹt qua mặt đau đớn nhưng Hàn Lâm Hạ giống như không hề có cảm giác.

Tay biến thành hình lưỡi đao hung hăng vung lên, mấy tang thi đi theo bị chặn ngang chặt đứt phun ra máu tươi, chỉ có thể nằm sấp trên đất kêu gào.
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Chương 203: Leo lên làm Boss thời mạt thế (10)


Editor: Uyên

Lưỡi kiếm gió, cầu lửa đều được lần lượt phóng ra, tốc độ của tang thi phía sau rốt cục cũng chậm lại, số lượng cũng không ngừng giảm bớt, mặt Hàn Lâm Hạ bị gió thổi xẹt qua nhưng hắn lại không cảm thấy đau, giữ nóc xe xoay người trở về ghế phụ."

Boss, tang thi đó có vấn đề."

"Ừm, mau về, chỉ sợ sẽ không ổn."

"Ừm."

Trần Khoáng Viễn đáp một tiếng, tay nắm vô lăng siết chặt, chân đạp chân ga chạy thẳng về căn cứ.Khi bọn họ trở về chỗ ở của mình còn cần phải đi qua cửa lớn, tất cả đội ngũ làm nhiệm vụ đều phải đến đó nộp vật tư mà bọn họ thu được lần này.Các thùng trên xe đều được khiêng xuống, người tới lấy vật tư chính là tên răng vàng hôm trước, hắn tham lam vuốt cằm nhìn đồ đạc được bày ngay ngắn trên mặt đất, cười cười, hai tay chà xát rồi nháy mắt với người phía sau."

Không hổ là đội ngũ của đội trưởng Hàn, thật sự lợi hại quá nha, chúng tôi đã nói quy định ở đây với ngài rồi nên cũng không khách khí với ngài nữa, những thứ này chúng tôi phải lấy."

Bên ngoài răng vàng thì hết lòng khen ngợi nhưng lời nói cùng hành động lại không có một chút nào là tôn trọng, tổng cộng có tám thùng đồ bị mang đi sáu thùng, chỉ để lại hai thùng cho nhóm Hàn Lâm Hạ, còn lại chỉ là một ít bánh quy, thậm chí một chút nước cũng không chừa.Các anh em phía sau cắn răng nhìn hành động của bọn họ nhưng cũng không thể nói gì, Hàn Lâm Hạ nhìn chằm chằm tên răng vàng, trên mặt không có cảm xúc nhưng không hiểu sao lại khiến người ta lạnh cả người, răng vàng vô tình đối diện với ánh mắt của Hàn Lâm Hạ liền rùng mình một cái, cười gượng đi về phía sau vài bước rồi hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ."

Được rồi dọn đồ đi, mấy người về được rồi, sau này nếu có nhiệm vụ thì đội trưởng Hàn nhớ tới đây báo cáo nha!"

Hàn Lâm Hạ không để ý tới hắn, xoay người lên xe ,"Trở về."

Khói xe hơi phả vào mặt răng vàng, răng vàng hung hăng nhổ nước bọt xuống đất, vẻ mặt ghen tị, "Hừ!

Chẳng qua chỉ là chó ăn nhờ ở đậu mà thôi!

Giả bộ làm gì, có ngày ông đây sẽ giết chết mày!"

Bạch Kính Triết đang canh giữ trong căn cứ, từ xa nhìn thấy bóng xe lập tức dẫn người dọn rào chắn, chờ xe dừng lại liền nghênh đón.Các anh em trên xe lần lượt đi xuống khiêng theo hai thùng đồ đi vào, Lê Tử Ngôn cũng trà trộn vào trong đó chạy lên lầu, không chú ý tới cặp mắt nóng bỏng đằng sau.Bạch Kính Triết cau mày lo lắng đi tới trước mặt Hàn Lâm Hạ, nhỏ giọng nói, "Anh Hàn, không thấy đứa nhóc kia đâu."

"Hả?

Sao không thấy?"

Người nói chính là Trần Khoáng Viễn đang cau mày, rõ ràng lúc bọn họ đi vẫn đang ngủ trong phòng, sao vừa về lại không thấy đâu, nếu cậu chạy đâu đó trong căn cứ này thì nhất định vẫn có người theo dõi, nhưng nếu cậu chạy ra ngoài thì sống chết là một vấn đề."

Tôi cũng không biết, buổi trưa đứa nhóc kia vẫn không đi ra nên tôi qua xem thử, nhưng trong đó lại không có ai."

Bạch Kính Triết cũng có chút tự trách, dù sao người ở dưới mắt y mà cũng có thể biến mất thì thật sự là một chuyện sai lầm.So với sự bối rối và khẩn trưởng của hai người, thái độ của Hàn Lâm Hạ lại lạnh nhạt hơn bình thường, hắn nhìn chằm chằm cửa căn hộ trong khu dân cư, hừ lạnh một tiếng, "Không sao, không cần lo cho cậu ta.

Hai người để các anh em ăn uống nghỉ ngơi đi, tôi lên trước, đứa nhóc kia để tôi xử lý""Rõ."

Trần Khoáng Viễn và Bạch Kính Triết hơi lo lắng nhưng Hàn Lâm Hạ đã nói vậy thì bọn họ cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ nhíu mày đi tập hợp mọi người.Hàn Lâm Hạ đi lên lầu hai, mở cửa ra liền nhìn thấy một bóng người đầu đầy mồ hôi, cơ thể tái nhợt ngồi trên sô pha.Lê Tử Ngôn nghe được tiếng mở cửa liền quay đầu lại nhìn, nở một nụ cười, "Anh Hàn, anh về rồi."

Nụ cười này không có chút đề phòng còn mang theo nét chột dạ khẩn trương, hắn không nói gì, ánh mắt tối sầm, đi tới ngồi đối diện Lê Tử Ngôn, giơ tay cởi áo chiến đấu trên người, lộ ra nửa người trên cường tráng.

Bởi vì thời tiết nóng bức còn phải sử dụng dị năng nên quần áo trên người đã sớm ướt mồ hôi, lúc này lồng ngực và cơ bụng của hắn đều ướt át, không hiểu sao lại làm người ta nóng mắt.Tầm mắt Lê Tử Ngôn không kiểm soát được mà bị hấp dẫn, ánh mắt nhìn lên trên, lỗ tai nóng lên liền thu hồi tầm mắt, cậu muốn nói chuyện nhưng không biết nên nói gì, chỉ có thể cuộn tròn ngồi đó."

Sáng nay cậu đi đâu?"

"......Em ở căn cứ, không đi đâu cả."

"Tôi không thích bị lừa gạt, hỏi cậu một lần nữa, tốt nhất cậu nên nói thật, sáng nay cậu đi đâu?"

Giọng Hàn Lâm Hạ rất dễ nghe giống như loa siêu trầm, đặc biệt có từ tính, dẫn dắt màng nhĩ của người run rẩy, nhưng lúc này lại làm cho người ta sợ hãi.Lê Tử Ngôn ôm chân không nói gì, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, trán cũng đổ đầy mồ hôi.Hắn đáng sợ đến vậy à?

Hàn Lâm Hạ bất đắc dĩ với sức uy hiếp của mình, hắn nhìn Lê Tử Ngôn, lông mày nhíu lại sau đó đi đến trước mặt Lê Tử Ngôn.Đưa tay sờ một cái, quả nhiên phát hiện sau lưng Lê Tử Ngôn ướt đẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tay còn lạnh như băng.Một tay đỡ Lê Tử Ngôn, bảo cậu nằm xuống sô pha, Hàn Lâm Hạ lấy nước giặt sạch quần áo của mình, vắt khô rồi đến trước mặt Lê Tử Ngôn nhẹ nhàng lau hai má cậu."

Nằm yên đừng nhúc nhích, tôi lấy đồ ăn cho cậu."

Hắn vẫn muốn truy cứu chuyện hồi sáng nhưng không phải bây giờ, đứa nhóc trước mặt này quá yếu ớt, e là có dấu hiệu say nắng.Lê Tử Ngôn rất mệt, ngay cả uống nước cũng phải nằm trong lòng Hàn Lâm Hạ, hai tay nắm lấy cánh tay Hàn Lâm Hạ, ngón tay lạnh lẽo để lại vài dấu trên da thịt nóng bỏng.Khóe môi Hàn Lâm Hạ mấp máy, vẻ mặt vẫn lạnh như cũ, trông rất hung dữ, vết sẹo trên mặt càng làm hắn thêm khí thế doạ người.

Lê Tử Ngôn không buông tay, đầu tựa vào khuỷu tay Hàn Lâm Hạ cọ cọ, yếu ớt nói."

Xin lỗi anh Hàn, anh đừng giận em được không, lần sau em nhất định sẽ nghe lời."

"......Sáng nay cậu đi đâu?"

Giọng điệu rất hung dữ nhưng lại giấu một cảm xúc khó giải thích, chẳng qua Lê Tử Ngôn quá mệt, lỗ tai ù ù nên không nghe ra được."

Em theo mọi người đến Tây Thành."

"Đi theo làm gì?

Không phải đã bảo cậu ở lại căn cứ đừng gây thêm phiền sao?"

"Em lo cho anh mà...

Anh Hàn, nếu chúng ta nộp phí bảo hộ thì chẳng còn lại bao nhiêu, hoàn toàn không đủ cho mọi người ăn."

Hành động của Lê Tử Ngôn càng lúc càng làm tới, ôm lấy toàn bộ cánh tay Hàn Lâm Hạ, "Em không có kéo chân mọi người, em cũng có thể làm việc mà."

Trong căn phòng trống vắng lập tức xuất hiện rất nhiều thức ăn được xếp thành từng hàng, Hàn Lâm Hạ nhìn đồ xuất hiện ngày càng nhiều cùng với gương mặt càng lúc càng tái nhợt của Lê Tử Ngôn, trái tim chợt thắt lại.
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Chương 204: Leo lên làm Boss thời mạt thế (11)


Editor: Uyên

"Dừng lại, đừng dùng dị năng nữa."

Hàn Lâm Hạ nắm gáy Lê Tử Ngôn nhẹ nhéo hai cái, người trong ngực như mèo con cứng đờ.Hàn Lâm Hạ cau mày gạt tay Lê Tử Ngôn ra, lấy một thanh socola trong túi ra.

Loại sôcla này là trong quân đội được phát để bổ sung thể lực, bởi vì hiện tại điều kiện có hạn nên Hàn Lâm Hạ cũng rất ít ăn, chỉ còn lại một thanh thế này.Socola bổ sung thể lực không ngọt mà còn hơi đắng nhưng rất dễ bổ sung đường, Lê Tử Ngôn nằm trên sô pha, trán nổi gân xanh đau đớn, cảm giác suy nhược do dị năng trong cơ thể tiêu hao quá mức đang đạt tới đỉnh điểm."

Tìm thấy đứa nhóc kia rồi, hai người để các anh em nghỉ ngơi trước đi, không cần vào đây."

"Được rồi anh Hàn."

Bạch Kính Triết nghe Hàn Lâm Hạ nói đã tìm được người, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, tốt xấu gì cũng là người bọn họ cứu về nên vẫn phải chịu trách nhiệm.Sau khi thông báo cho bọn Bạch Kính Triết một tiếng, Hàn Lâm Hạ đóng cửa lại rồi quay lại bên sô pha.Một tay Lê Tử Ngôn che trên mắt, đau đớn đã giảm bớt rất nhiều nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.Dị năng là xuất hiện sau khi mạt thế bắt đầu được một tháng, hơn nữa thời gian mỗi người phát hiện dị năng không giống nhau nên với việc kiểm soát dị năng cũng không giống, cho dù là Hàn Lâm Hạ thì hiện tại cũng chỉ biết sử dụng mà thôi.Huống chi hiện tại thế giới hỗn loạn đến như vậy, người chết kẻ trốn, làm sao có nhà khoa học nào đi nghiên cứu chuyện này.Ngay từ đầu Hàn Lâm Hạ đã từng có tình huống sử dụng dị năng quá mức giống thế này, cơ thể mềm nhũn suy nhược, thậm chí đầu còn đau đến muốn nứt ra, cho nên hiện tại hắn có thể hiểu cảm giác của Lê Tử Ngôn."

Uống nước đi."

Đưa tay đỡ Lê Tử Ngôn dậy đút nước, Hàn Lâm Hạ vẫn ngồi đó chờ Lê Tử Ngôn ổn lại.Cơ thể dần dần bình phục, tuy vẫn mệt không chịu nổi nhưng ít nhất đã tốt hơn rất nhiều so với vừa rồi, Lê Tử Ngôn từ từ mở mắt ra rồi thở một hơi, nhìn Hàn Lâm Hạ ở bên cạnh.Sắc mặt cậu vẫn trắng bệch, đôi môi luôn căng hồng cũng khô tróc, bày ra dáng vẻ đáng thương, đôi mắt hạnh cũng sưng húp thật làm cho người ta thương tiếc.Hàn Lâm Hạ nhíu mày, vẻ mặt cũng không được tốt, nhìn dáng vẻ này của Lê Tử Ngôn, trong lòng hắn hơi khó chịu."

Còn khó chịu?"

Lê Tử Ngôn lắc đầu, chống sô pha ngồi dậy, "Xin lỗi anh Hàn, anh đừng giận được không?"

"......"

Giọng nói mềm mại quyến luyến, ánh mắt quyến rũ, yết hầu Hàn Lâm Hạ khẽ trượt, ánh mắt thâm trầm, hắn không biết người này có phải cố ý lộ ra dáng vẻ này trước mắt hắn hay không."

Đứng lên..."

"Anh Hàn, anh ơi...đừng giận em mà, em sẽ không bao giờ làm vậy nữa, em chỉ muốn giúp anh thôi."

Lê Tử Ngôn cắn môi, hai tay ôm lấy cánh tay Hàn Lâm Hạ, ánh mắt đặt lên nửa người trên trần trụi của Hàn Lâm Hạ, đưa tay chạm nhẹ vào một vết sẹo trên ngực Hàn Lâm Hạ, "Anh ơi, có đau không?"

Ngón tay ấm áp giống như mang theo dòng điện, cơ thể Hàn Lâm Hạ run lên, hất tay Lê Tử Ngôn ra, hung tợn nói, "Cậu làm gì vậy?!"

"Anh ơi?

Em..."

Lê Tử Ngôn co người trên sô pha, thấy Hàn Lâm Hạ tức giận nên tủi thân không dám nói.Hàn Lâm Hạ cũng cảm thấy mình phản ứng quá khích, nhưng mà cảm giác trước ngực hắn vẫn chưa biến mất, lồng ngực phập phồng, cầm quần áo đã khô bên cạnh mặc lên, "Cậu nghỉ đi, tôi đi ra ngoài."

Nói xong hắn liền bước nhanh ra khỏi phòng, Lê Tử Ngôn nhìn cửa đóng lại thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lau mồ hôi trên trán.007: [Ký chủ, quá trình có vẻ không được suôn sẻ lắm.]"Ừm, tâm lý đề phòng của anh Hàn quá mạnh nên rất khó chấp nhận một người, cũng rất khó tin ta.

Nhưng mà nhìn thái độ của anh ấy thì hình như không phải không có cảm giác với ta."

Lời này không phải là Lê Tử Ngôn quá tự tin mà là cậu cảm giác được thái độ của Hàn Lâm Hạ, không giống như không muốn tiếp xúc với cậu, ngược lại còn giống như thẹn quá hóa giận và muốn che giấu dục vọng."

Cứ từ từ đi, không thể gấp gáp, ta muốn bảo vệ anh ấy."

Lê Tử Ngôn khẽ cười, chịu đựng cơn đau đầu thu vật tư lại rồi nằm xuống sô pha, lấy bộ quần áo chiến đấu Hàn Lâm Hạ vừa cởi ra ôm vào lòng.Hàn Lâm Hạ từ trong phòng đi ra xoa xoa thái dương, hoàn toàn không thể kiểm soát được nhịp tim, "Má!"

Tâm tình vẫn chưa bình tĩnh, quần áo trên người cũng không cho hắn hạ nhiệt, vừa rồi mới lau trên người Lê Tử Ngôn nên có dính một ít mùi, rất nhẹ nhưng vừa hay lại ở cổ áo, thở một hơi đều là mùi của cậu.Định rút một điếu thuốc, Hàn Lâm Hạ phát hiện quần áo chiến đấu còn ở trong phòng, nhưng trong phòng lại có đứa nhóc khiến hắn chạy trối chết, quả thực hắn không dám đi vào nữa."

Lão Bạch."

Hàn Lâm Hạ đi đến bên cạnh Bạch Kính Triết, vỗ vỗ bả vai Bạch Kính Triết, "Cho điếu thuốc."

"Anh Hàn, không phải bạn nhỏ kia cho anh thuốc lá xịn lắm sao, anh còn tới bóc lột em làm gì?"

Bạch Kính Triết nói như vậy nhưng tay vẫn nghe lời lấy thuốc lá đưa qua."

Để quên trong phòng."

Bạch Kính Triết bĩu môi, cũng không thèm để ý, "Sao rồi?

Đứa nhóc kia đâu?

Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đi theo tụi này."

"Hả?

Đi theo anh à?

Cậu ấy nhìn rất ngoan mà, nghịch ngợm đến vậy sao?"

Lúc này Bạch Kính Triều có thể coi như là kinh ngạc muốn rớt cằm, nhưng nhiều hơn là lo lắng, "Anh Hàn, lần trước em quên hỏi, đứa nhóc này có dị năng không?

Lần này cậu ấy đi theo chắc không phải vì ham chơi phải không?"

Hàn Lâm Hạ hít một hơi thuốc, phun ra một hơi rồi vẫy tay với Trần Khoáng Viễn cách đó không xa.Chuyện của Lê Tử Ngôn sớm muộn gì cũng phải nói, hơn nữa lão Trần và lão Bạch đều là người có thể tin tưởng, nói với bọn họ sớm một chút cũng là tốt cho Lê Tử Ngôn."

Hai người theo tôi vào đây, đừng để ai biết."

Hai người liếc nhau, biết đây là chuyện quan trọng cần bàn bạc nên vội vàng đi theo Hàn Lâm Hạ vào phòng hai người ở lầu hai."

Anh Hàn, rốt cuộc là thế nào?"

"Lê Tử Ngôn có dị năng, là dị năng không gian."

"Dị năng không gian?

Trần Khoáng Viễn không hiểu, "Là cái gì?"

"Dị năng của cậu ấy chính là có thể cất trữ vật tư trong không gian của mình, nguyên tắc thì tôi giải thích không rõ nhưng đối với chúng ta mà nói thì rất hữu ích và quan trọng."

So với sự chậm chạp của Trần Khoáng Viễn thì Bạch Kính Triết hiểu nhanh hơn, sau khi ngạc nhiên rất nhanh đã trở nên nghiêm túc, "Anh Hàn, chuyện này có ai biết?"

"Chỉ có mấy người chúng ta, dị năng này quá khó tin, không thể để người khác biết được."

Bạch Kính Triết gật đầu, "Vậy hôm nay cậu ấy?"

"Cậu ấy thấy quy định của Vương Thành nên biết vật tư của chúng ta có thể sẽ không đủ, cho nên đi theo lấy về rất nhiều thứ."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back