Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Wattpad  [Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)

[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Chương 250: Trà xanh đánh bại trà xanh - Phải lòng quân phiệt (29)


Editor: Uyên

Hàn Tri Dao nắm cổ tay Lê Tử Ngôn, sợi dây màu đỏ quấn vào nhau giống như tình cảm của hai người vậy, quấn quýt không rời.Sau khi vào phòng, rốt cục Hàn Tri Dao không kiềm chế được tình cảm trong lòng mình nữa, ôm Lê Tử Ngôn vào lòng ngăn cậu giữa vách tường và lồng ngực hắn, hôn lên môi Lê Tử Ngôn một cách mãnh liệt.Không ai biết trong khoảng thời gian này hắn phải chịu đựng như thế nào, không ai biết lòng hắn nóng như lửa đốt muốn gặp người yêu mình thế nào.

Mọi người đều cho rằng hắn không biết sợ bởi vì hắn là quân nhân mạnh mẽ kiên nghị, nhưng chỉ có mình hắn biết hắn hoàn toàn không nỡ rời đi, hắn không muốn mình xảy ra chuyện, không phải vì lý do nào khác mà là bởi vì từ lúc quen Lê Tử Ngôn, nỗi lo lắng trong lòng hắn chưa bao giờ yên.Hắn còn chưa nắm tay Lê Tử Ngôn đi đến già, còn chưa trải qua cả đời với Lê Tử Ngôn, hắn còn muốn ôm Lê Tử Ngôn vào lòng yêu thương nên sao có thể dễ dàng rời xa được.Hàn Tri Dao từng nghĩ rằng mình bất khả chiến bại, không có gì có thể khiến hắn sợ hãi nhưng bây giờ hắn mới phát hiện, hắn cũng chỉ là một người bình thường, hắn cũng cần một tình yêu yên bình, Lê Tử Ngôn chính là vướng bận của hắn ở thế giới này, bởi vì có Lê Tử Ngôn nên hắn mới lưu luyến tất cả ấm áp của thế giới này."

Anh rất nhớ em, sau này sẽ không rời xa em nữa."

Hàn Tri Dao buông tha đôi môi bị hắn hôn đến sưng đỏ, giam cầm Lê Tử Ngôn vào trong ngực, hắn thật sự quá sợ cũng quá yêu."

Hai năm nay ngày nào anh cũng nhớ em, anh rất sợ em quên anh, sợ anh không thể quay về gặp em."

"Cho dù có quên chính mình thì em cũng sẽ không quên anh, anh chính là tất cả của em."

Nước mắt Lê Tử Ngôn lại rơi xuống lần nữa, đuôi mắt đỏ bừng, vùi đầu vào trong lòng Hàn Tri Dao.Hai người lặng lẽ ôm nhau, tình cảm và nỗi nhung nhớ cũng dần nóng lên.Những cái chạm môi, những cái ôm chỉ có thể thể hiện được một phần tình yêu của bọn họ, một khi tình yêu bị kiềm chế quá lâu được giải thoát chính là không thể ngăn lại được.Lúc hai người đi ra đã là buổi chiều, bà cụ cũng không hỏi nhiều, quản gia và người hầu không phải người nhiều chuyện mà chỉ dùng ánh mắt trêu chọc nhìn qua, trong lòng ai nấy đều cảm động.Bất kỳ cặp đôi nào khi phải xa cách vài năm cũng đều gặp phải chuyện chia tay nhưng tình cảm của Lê Tử Ngôn và Hàn Tri Dao vẫn nhung nhớ đối phương như cũ, tình cảm như vậy thật sự rất đáng trân trọng.Tình cảm nam nữ có thể rạn nứt do xa cách lâu ngày cùng hiểu lầm đủ loại nhưng thời gian dài như vậy mọi người vẫn thấy được Lê Tử Ngôn kiên trì và nâng niu tình yêu này đến dường nào."

Tri Dao, con đừng làm phiền Tử Ngôn nữa, không thấy người ta mệt hả?"

Hàn Tri Dao đang ôm eo Lê Tử Ngôn, còn ước gì mình có thể dính lên người Lê Tử Ngôn cả ngày.

Không phải bà cụ thấy phiền chán mà là do đau lòng cho Lê Tử Ngôn, mấy năm nay ngày nào cũng lo lắng đề phòng, nếu như không phải bà thường cho người trông coi thì không biết đã suy sụp đến cỡ nào."

Con biết rồi bà nội, con hiểu mà."

Hàn Tri Dao đáp một tiếng nhưng vẫn không buông tay, hắn đã thay quân phục nặng nề bằng một bộ trường sam màu xám xanh càng thêm xứng đôi với Lê Tử Ngôn.Bà cụ cười cười lắc đầu, cũng không nói thêm nữa.Phụ tá Lưu và Tiểu Thạch Đầu từ bên ngoài trở về, người trong nhà cùng ăn một bữa cơm, vui vẻ trò chuyện rồi ai nấy về phòng nghỉ ngơi.Chiến tranh đã hoàn toàn lắng xuống, chính phủ phương Nam sụp đổ, các lãnh chúa và đảng Dân chủ dưới sự lãnh đạo của Công đảng tái lập lại chính phủ và các tổ chức.Hàn Tri Dao đã lập nhiều chiến công hiển hách trong cuộc chiến nên đương nhiên sẽ trở thành đối tượng được yêu thích nhất trong mắt bọn họ, không ít người tiên phong đều hy vọng Hàn Tri Dao có thể gia nhập vào nhóm bọn họ.Nhưng Hàn Tri Dao lại từ chối, tình hình quốc gia bây giờ đã ổn định không cần hắn phải đi chinh chiến sa trường nữa.

Hắn đã gần ba mươi rồi, còn chưa sống được nhiêu ngày bình yên, hắn chỉ muốn ở bên Lê Tử Ngôn, ở bên cạnh bà sống một cuộc sống bình thường.Nhưng điều này không có nghĩa là hắn không yêu nước, hắn nhường chức này cho phụ tá Lưu, phụ tá Lưu sẽ dẫn anh em của bọn họ gia nhập vào chính phủ Trung Quốc, tiếp tục bảo vệ quốc gia này."

Đại soái thật sự không muốn đi à?"

Lê Tử Ngôn đứng sau lưng Hàn Tri Dao nhẹ nhàng xoa bóp vai và cổ Hàn Tri Dao, chiến tranh nhiều năm làm cho Hàn Tri Dao mắc phải vài bệnh cũ, Lê Tử Ngôn muốn điều trị cho hắn."

Giơ đao múa kiếm không phải sở thích của anh, chỉ là vì bảo vệ quốc gia nên đành phải lựa chọn, so với những tháng ngày không biết sống chết thì anh chỉ muốn áo đỏ thắp hương, có em ở bên cạnh."

Hàn Tri Dao cầm cổ tay Lê Tử Ngôn nhẹ nhàng hôn một cái, "Khó lắm mới được sống an ổn với em, chẳng lẽ phu nhân không muốn yêu đương với anh sao?"

"Dẻo miệng!"

Lê Tử Ngôn bị nói đến đỏ mặt, giơ tay vỗ mu bàn tay Hàn Tri Dao một cái rồi ngồi xuống bên cạnh Hàn Tri Dao.Hai người lẳng lặng dựa vào nhau, dù không nói gì cũng làm cho người ta cảm thấy vô cùng hoà hợp.Suy cho cùng bọn họ chính là trời sinh một cặp, gặp nhau trong biển người, yêu nhau, ở bên nhau là duyên phận không ai có được.Những ngày bình yên nhưng lại rất ngọt ngào trôi qua, hằng ngày hai người ở nhà bồi dưỡng sức khoẻ, ngắm cảnh, lúc thì ra ngoài đi dạo đầy thoải mái."

Ngài ơi!

Ngài ơi!"

Tiểu Thạch Đầu mặc quân phục, lấy mũ trên đầu xuống, mồ hôi nhễ nhại, "Ngài ơi, em tới rồi!"

"Bao lớn rồi mà cứ hấp tấp, cũng không sợ ngã nữa."

Lê Tử Ngôn bất đắc dĩ cầm khăn tay lau mồ hôi trên đầu Tiểu Thạch Đầu, cười cười, "Để tôi bảo Xuân Mai mang cho em chén canh đậu xanh."

"Không cần đâu ngài ơi, em có chuyện đến tìm ngài."

"Có chuyện gì?"

Lê Tử Ngôn nghiêng đầu."

Ừm thì, ngài cứ đi theo em đi."

Tiểu Thạch Đầu cười hì hì không nói cái gì khác, chỉ là trong mắt mang theo tia tinh nghịch.Lê Tử Ngôn nhìn thấy nhưng cũng không biết chuyện gì, đành phải cười gật đầu đi theo Tiểu Thạch Đầu.Xe chạy thẳng trên đường, Lê Tử Ngôn nhìn cảnh đường phố quen thuộc, giật mình nhìn Tiểu Thạch Đầu, "Đây là..."

"Ngài xuống xe đi."

Tiểu Thạch Đầu mở cửa xe cho Lê Tử Ngôn, Lê Tử Ngôn đứng ở cửa sững sờ nhìn Lê Viên đã được sửa sang lại, theo Tiểu Thạch Đầu đi vào.Bên trong đều được khôi phục như lúc trước, Lê Tử Ngôn mất hồn đi tới đi lui, ngay cả Tiểu Thạch Đầu rời đi lúc nào cũng không để ý.Cậu đi từ từ trong sân, tầm mắt xuất hiện một dáng người mặc quân phục màu xám, Lê Tử Ngôn đứng tại chỗ nhìn người đàn ông nhiều năm vẫn như một, khóe môi hơi nhếch lên."

Không biết hôm nay đại soái Hàn tới đây có chuyện gì không?"

Hàn Tri Dao sải bước đi tới trước mặt người đàn ông mặc trường sam màu chàm, đưa tay phải ra, "Tới đây cưới em."

Lê Tử Ngôn mỉm cười đặt tay lên nắm chặt bàn tay Hàn Tri Dao.Hai người vẫn giống như năm đó.
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Chương 251: Đường về (1)


Editor: Uyên

Khóe miệng Lê Tử Ngôn mỉm cười nằm trong lòng Hàn Tri Dao, rõ ràng rất mệt nhưng vẫn không muốn nhắm mắt, bọn họ không có người mai mối, không có lạy tổ tiên nhưng vẫn coi như là ước hẹn cả đời.

Sau nhiều tháng ngày mệt mỏi vất vả đã khiến Hàn Tri Dao rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, chỉ là hai tay vẫn ôm chặt người trong ngực sợ buông ra thì người trong lòng sẽ biến mất, hai người chia xa quá lâu, cũng nhớ đối phương quá nhiều nên không phải chỉ vài ngày là có thể bù đắp hết được, mà tình cảm giữa bọn họ cũng càng thêm sâu đậm không ai có thể xen vào.

[Ký chủ.]

Âm thanh điện tử quen thuộc vang bên tai, Lê Tử Ngôn sửng sốt, đã lâu rồi 007 không chủ động gọi cậu.

Âm thanh vừa xuất hiện cả người cậu lập tức cứng đờ, có một dự cảm không tốt lắm.

"Có chuyện gì vậy 007?"

[Ký chủ, hồ năng lượng của tôi sắp hết rồi.]

"Có ý gì?"

007 trôi nổi giữa thức hải, mắt điện tử loé sáng liếc nhìn các hộp tình cảm đã được thu đầy phía sau mình, còn có hồ năng lượng mình vừa nói rồi cất tiếng, "Mỗi một người trong mỗi thế giới đều cần dùng năng lượng của tôi mới có thể duy trì, mà khi thế giới này hoạt động thì tôi cũng sẽ thu được giá trị trà xanh và giá trị tình cảm của ngài nhưng có một điều khác biệt là giá trị trà xanh và giá trị tình cảm thu được sẽ làm tiêu hao năng lượng của tôi, một khi năng lượng của tôi cạn kiệt thì toàn bộ thế giới sẽ sụp đổ."

Đồng tử Lê Tử Ngôn đột nhiên co rụt, tay run rẩy, cậu cắn môi, sắc mặt dần trắng bệch, cậu không ngờ bọn họ vừa mới tạo ra "thành phẩm" thì lại phải chia xa một lần nữa.

"Thế nhưng, thế giới này cứ như thế mà kết thúc sao?

Anh ấy vừa về với tôi mà, tôi không muốn phải xa anh ấy đâu."

[Ký chủ, không phải tôi không muốn giúp ngài nhưng quy định là như thế, e là hồ năng lượng của tôi không thể chịu nổi qua đêm nay.]007 cũng hơi bất an, hồ năng lượng hết nhanh như vậy có một phần nguyên nhân là do nó niêm phong hộp tình cảm, biến động ở vài thế giới trước đã khiến ký ức và cảm xúc của Lê Tử Ngôn không ngừng chấn động suýt nữa đã phá tan phong ấn, cho nên nó chỉ có thể tiêu hao năng lượng trong hồ năng lượng của mình để xoa dịu và kiểm soát những tình cảm đó.

Điều này cũng khiến nó không đủ năng lượng để duy trì hoạt động của thế giới.

Lời nói của 007 luôn có lý trí , Lê Tử Ngôn cũng biết bây giờ không thể cầu xin được, cậu nhắm mắt lại vùi mặt vào lòng Hàn Tri Dao, nước mắt rơi xuống làm ướt áo đối phương.

Rõ ràng người đã ngủ sâu nhưng vẫn cảm giác được, mở mắt nhẹ nhàng vỗ lưng Lê Tử Ngôn, ôm chặt lấy cậu.

"Sao vậy, sao lại khóc?"

Giọng nói Hàn Tri Dao cực kỳ dịu dàng giống như sợ làm kích động người đang âm thầm khóc nức nở trong ngực, nhưng người trong lòng lại không muốn ngẩng mặt lên, chỉ vùi đầu trước ngực hắn trút bỏ nỗi buồn và luyến tiếc trong lòng.

"Anh sai rồi, sau này sẽ không làm em lo lắng nữa, ngoan đừng khóc, em khóc anh sẽ đau lòng."

"Tri Dao, anh sẽ nhớ em chứ?"

"Sao lại hỏi như vậy, đương nhiên anh sẽ nhớ em rồi, em là người yêu của anh, cả đời này anh sẽ luôn nhớ tới em, kiếp này qua kiếp khác vẫn luôn nhớ em."

Hàn Tri Dao không biết Lê Tử Ngôn đã gặp chuyện gì, tuy trong lòng cảm thấy kì lạ nhưng nhiều hơn vẫn là đau lòng và ngọt ngào, hắn cho rằng Lê Tử Ngôn bị hắn dọa sợ nên vội vàng nâng mặt Lê Tử Ngôn lên hôn lên đôi mắt đẫm nước của cậu, "Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, không chỉ cả đời này mà kiếp sau kiếp sau nữa, chỉ cần anh có cơ hội thì sẽ vĩnh viễn yêu em."

Lời này nghe giống như là nói suông nhưng Lê Tử Ngôn vẫn tin, Hàn Tri Dao cũng thật sự nghiêm túc, hai người cứ như vậy nhìn chăm chú vào nhau mỉm cười, Lê Tử Ngôn vừa cười vừa khóc càng khiến người ta đau lòng, Hàn Tri Dao chỉ có thể ôm cậu nhẹ giọng an ủi nhưng không biết trái tim Lê Tử Ngôn giống như bị kim đâm tạo thành ngàn vạn vết thương.

"Tri Dao, ôm em được không?"

Lê Tử Ngôn giơ tay ôm cổ Hàn Tri Dao dâng hiến đôi môi sưng đỏ, tất nhiên đối phương sẽ không buông tha cho cậu, hai người hôn nhau kịch liệt trong đêm khuya mà năng lượng trong hồ năng lượng cũng gần cạn kiệt.

"Tri Dao, đừng quên em, em yêu anh."

Lê Tử Ngôn chỉ có thể ôm chặt Hàn Tri Dao,, khi năng lượng cạn kiệt cậu chỉ có thể để lại một câu như vậy.

[Thế giới thứ mười, mục tiêu Hàn Tri Dao công lược thành công, nhận được 52 tích phân.]

[Chúc mừng đối tượng được chọn Lê Tử Ngôn đã vượt qua thử thách.]

[Giá trị trà xanh đã được thu xong, xin mời ký chủ hấp thu.]

Lần này phương thức thoát khỏi thế giới hoàn toàn khác với trước kia, một giây trước Lê Tử Ngôn còn đang ở trong lòng Hàn Tri Dao nhưng một giây sau đã được đưa vào thức hải mây mù, cậu nhắm chặt mắt, đầu óc choáng váng hoàn toàn không thể mở mắt ra, rõ ràng có thể quan sát xung quanh nhưng lỗ tai giống như bị cách một tầng nước không thể nghe rõ âm thanh.

007 không ở bên cạnh, Lê Tử Ngôn chỉ cảm thấy mình giống như rơi xuống vực sâu, linh hồn giống như đang bị xé rách cuốn vào một vòng xoáy khác.

"120!

Bác sĩ, tránh ra, gọi bác sĩ đi!"

Một giọng nói quen thuộc nhưng có phần xa lạ vang lên, còn chứa đầy nỗi sợ hãi và bi thương khó nói, chỉ nghe như vậy thôi đã làm cho người ta thấy đau lòng, Lê Tử Ngôn làm thế nào cũng không thể mở mắt, chỉ có điều giọng nói ấy vẫn văng vẳng bên tai.

"Bác sĩ, hãy cứu anh ấy, anh ấy còn trẻ, anh ấy không thể chết, cầu xin bác sĩ, hãy cứu anh ấy!"

"Chúng tôi biết rồi, cậu trai này bình tĩnh lại đã, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!"

"Cám ơn, con biết rồi, con sẽ bình tĩnh, đàn anh, sẽ không sao đâu, Tử Ngôn..."

Tiếng khóc nức nở và lời cầu xin của nam sinh vẫn không ngừng lặp đi lặp lại, Lê Tử Ngôn giống như một đứa trẻ sơ sinh cố gắng mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một gương mặt kiên nghị quen thuộc ở trước mắt.

Cậu ngẩn người nhìn khuôn mặt khóc lóc đau khổ của người ấy, thế nhưng khi tay cậu chạm đến người nọ thì lại lập tức xuyên qua người nam sinh.

"Sao có thể...sao lại như vậy?"

Lê Tử Ngôn thu tay về nhìn cơ thể trong suốt của mình, cậu ngẩn người đứng nhìn nam sinh ngồi trên băng ghế, hai người đều không nói lời nào.

Rốt cục không biết qua bao lâu, bác sĩ từ bên trong đi ra, đột nhiên nam sinh kia từ dưới ghế đứng lên bước tới.

"Bác sĩ, anh ấy sao rồi?

Anh ấy không sao chứ?"

Bác sĩ tháo khẩu trang thở dài một hơi, nghiêm túc nói, "Đã cứu được nhưng bảng quảng cáo đó đã đập thẳng vào não cậu ấy nên dẫn đến não bộ bị tụ máu, có tỉnh được hay không vẫn chưa xác định."

"Là sao?"

"Có nghĩa là nếu như trong vòng ba ngày mà cậu ấy không tỉnh lại thì rất có thể sẽ thành người thực vật."

"Người thực vật?!"

Nam sinh kia sững sờ, hai mắt đỏ hoe, nước mắt chảy dài giống như hai hàng máu, cậu giống như xác chết bò đến bên cạnh giường bệnh, nước mắt rơi lã chã, "Sao lại vậy, anh ấy còn rất trẻ mà, sao có thể chứ..."

Mà Lê Tử Ngôn rốt cục cũng nhìn thấy người trên giường, đồng tử cậu co rụt, cơ thể không ngừng run rẩy, người trên giường bệnh có gương mặt giống hệt cậu.
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Chương 252: Đường về (2)


Editor: Uyên

Mãi đến khi nam sinh và y tá cùng bác sĩ đưa giường vào phòng bệnh, Lê Tử Ngôn mới biết hoá ra mình đã "chết".

Đúng rồi, cậu nhớ vì cứu người mà cậu bị biển quảng cáo rơi đập vào đầu, sau đó có người đưa cậu đến bệnh viện.

Lê Tử Ngôn nhìn cánh tay trong suốt của mình rồi lại nhìn nam sinh đang đau khổ nằm sấp bên giường bệnh, bỗng nhiên không biết sao lại thấy buồn bực khó chịu .

Chết rồi thì cũng không sao, ít nhất bây giờ cậu không còn phải lo nghĩ gì nữa, chẳng qua nam sinh này là ai, cậu cũng chưa từng gặp, sao lại khóc vì cậu, buồn cho cậu.

Nam sinh nằm sấp trước giường bệnh của cậu, Lê Tử Ngôn ngồi bên cạnh cẩn thận nhìn chăm chú vào nam sinh kia giống như đang lau chùi một món đồ sứ, nhìn dáng người to lớn hơn một mét tám của hắn nhưng lại như một đứa trẻ âm thầm rơi lệ, sau đó sụp đổ che mặt gào khóc.

"Đừng khóc nữa, người chết rồi cũng không sống lại được đâu, tại sao phải khóc vì một người như tôi chứ?"

Lê Tử Ngôn khẽ thở dài, cậu tưởng rằng sẽ không có ai đau khổ cho mình nhưng bây giờ lại xuất hiện một người như vậy, trong lòng cũng có một niềm an ủi khó hiểu.

Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có nam sinh kia ở lại, không bao lâu sau cửa phòng bệnh chợt mở ra, ba người lập tức chạy vào, Lê Tử Ngôn sững sờ, nếu không phải bây giờ cậu chỉ là một linh hồn thì e là đã trợn mắt há mồm không biết phải phản ứng thế nào.

"Tử Ngôn!

Ngôn Ngôn!

Ngôn Ngôn!"

Trên gương mặt mệt mỏi của Lê Tử Hàn xồm xoàm râu ria, đáy mắt phủ đầy tơ máu vô cùng kiệt sức, vào phòng liền quỳ dưới đất như không thể tin được vươn tay khẽ chạm vào Lê Tử Ngôn đang nằm trên giường bệnh, "Ngôn Ngôn!

Em tỉnh lại đi!

Anh hai đây!

Anh hai đến rồi, em đừng không để ý đến anh được không?"

"Tử Ngôn?!

Tử Ngôn!

Con tỉnh lại đi!

Mẹ đến rồi, đừng giận mẹ nữa, mẹ làm sườn chua ngọt cho con được không?

Tỉnh lại đi, đừng trêu mẹ nữa!"

Mẹ của Lê Tử Ngôn suy sụp bước tới muốn chạm vào tay Lê Tử Ngôn nhưng lại sợ làm cậu đau nên chỉ có thể che mặt khóc nức nở, giống như đã già hơn chục tuổi.

Mà người đàn ông trung niên đi theo bọn họ vào như thể không muốn tin lùi về phía sau, nếu như không phải có giáo sư của Lê Tử Ngôn đứng ở phía sau thì e là đã ngã xuống đất.

"Ông Lê, bà Lê, hai người đừng quá đau lòng, bác sĩ đã nói Tử Ngôn vẫn có cơ hội tỉnh lại."

Giọng nói của giáo sư nghẹn ngào, hít sâu một hơi sợ mình rơi nước mắt nhưng đôi mắt đã đỏ hoe, "Quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải chăm sóc em ấy thật tốt, có đúng không?

Nhất định sẽ không sao đâu, nếu Tử Ngôn tỉnh lại thấy mọi người đau khổ như vậy thì em ấy cũng sẽ không yên lòng."

"Cảm ơn thầy, tôi....tôi..."

Trong ngực của ba Lê nghẹn đến khó thở, ông choáng váng sắp ngã cũng may có nam sinh ngồi bên giường Lê Tử Ngôn đỡ lấy, "Tôi tin nhất định Tử Ngôn có thể vượt qua."

"Đúng đúng, nhất định sẽ không sao."

Mọi người trong phòng an ủi lẫn nhau, giáo viên và lãnh đạo nhà trường cũng biết lúc này không nên làm phiền quá nhiều, ở lại một lát sau đó rời đi, chỉ còn lại ba mẹ và người thân của Lê Tử Ngôn, còn có nam sinh kia.

Lê Tử Ngôn kinh ngạc đứng đó, trong ánh mắt tràn ngập hoang mang và khiếp sợ, vì cậu bị thương mà ba mẹ cậu đau khổ đến thế này, anh hai cậu đó giờ là một người lạnh lùng kiên cường nhưng bây giờ lại suy sụp rơi lệ.

"Con trai, con là..."

Người bên ngoài đều đi rồi ông Lê mới chú ý tới nam sinh vẫn luôn im lặng bên cạnh, ông ngẩng đầu liếc nhìn lập tức lại bị đối phương làm cho khiếp sợ, hai mắt đỏ như máu đầy mệt mỏi, còn có dáng vẻ đau khổ biểu hiện ra sự lo lắng và luyến tiếc của hắn đối với Lê Tử Ngôn.

"Xin chào bác trai, con là...con là...người theo đuổi Tử Ngôn, con tên Hàn Tri Dao."

"Người theo đuổi?"

Ba Lê giật mình nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, khoé mắt đỏ bừng ngồi xuống giường cầm lấy bàn tay của Lê Tử Ngôn, "Hai đứa chưa ở bên nhau à?"

"Tử Ngôn còn không biết con thích anh ấy."

"......Con trai, nghe bác khuyên một câu, lúc này con hãy từ bỏ Tử Ngôn đi."

Không phải ba Lê muốn đả kích Hàn Tri Dao hay không hài lòng với Hàn Tri Dao, hoặc là ba Lê chán ghét đồng tính mà là ông không muốn Hàn Tri Dao phải bỏ lỡ thanh xuân, dù ông hy vọng Lê Tử Ngôn có thể tỉnh lại nhưng bác sĩ nói xác suất rất nhỏ, ông không muốn làm chậm trễ tương lai của Hàn Tri Dao."

Thừa dịp lúc tình cảm chưa sâu thì buông tay đi."

"Tình yêu con dành cho Tử Ngôn đã đủ sâu rồi."

Hàn Tri Dao giống như nói ra bí mật giấu kín trong đáy lòng nhiều năm, trước ánh mắt khiếp sợ của ba phụ huynh quỳ xuống đất vuốt ve tóc Lê Tử Ngôn, "Bảy năm rồi, con thích anh ấy đã đủ sâu đậm rồi."

"Cái gì?!"

Mọi người kể cả Lê Tử Ngôn đều cực kỳ sốc, bọn họ nhìn nam sinh cao lớn không biết nên nói gì.

"Vậy sao con không nói với Tử Ngôn."

"Bởi vì anh ấy sợ, lúc con vừa học cấp ba đã thích anh Tử Ngôn, khi đó anh ấy học lớp 12, con học 11, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy con đã nghĩ sao trên đời lại có người dịu dàng thế này.

Con luôn âm thầm ngưỡng mộ anh ấy, lấy anh ấy làm mục tiêu, anh ấy học chuyên Toán con cũng học chuyên Toán, anh ấy làm gì con đều làm chung với anh ấy.

Nhưng anh ấy lại thích người khác, con biết con không có tư cách đi cản trở tình cảm của anh ấy nên chỉ lặng lẽ ở bên cạnh chờ anh ấy.

Chẳng qua người anh ấy thích không phải là người tốt."

Chuyện này ba người nhà Lê đều biết, nam sinh mà Lê Tử Ngôn thích hồi cấp ba đã chơi đùa tình cảm của Lê Tử Ngôn, còn nói chuyện tính hướng của cậu cho mọi người mà cũng chính lúc đó bọn họ mới biết Lê Tử Ngôn thích con trai.

Mặc dù lúc đó luật hôn nhân đồng giới đã được thông qua khá lâu nhưng tình cảm ấy vẫn không được người già và công chúng chấp nhận cho nên ba mẹ Lê đã rất phản đối chuyện này, thậm chí còn đưa Lê Tử Ngôn đến nơi gọi là trung tâm cai nghiện.

Mà sau khi tính hướng của Lê Tử Ngôn bị bại lộ đã bị bạn học trong lớp xa lánh, bạo lực học đường, điều này cũng đã làm tính tình của cậu lúc học 12 thay đổi rất nhiều, vốn là một người hoạt bát nhưng lại trở thành người e dè không muốn nói chuyện với người khác, lúc thi đại học cũng bởi vì áp lực gia đình và bên ngoài nên phải học lại một năm.

"Con giận bản thân vì không thể bảo vệ anh ấy, con cũng rất giận, giận người đó dám phản bội tình cảm của anh ấy.

Anh ấy chỉ là thích người đồng tính thôi mà, vậy thì sao?

Tử Ngôn không làm phiền ai, không ảnh hưởng đến cuộc sống của ai, chỉ là sau khi gặp được người đối xử tốt với mình nên mới đáp lại nhưng vì sao lại bị người khác khinh thường?

Con tưởng rằng đời này con sẽ không thể gặp lại Tử Ngôn nữa nhưng không ngờ năm đó Tử Ngôn lại học lớp của con."

Hàn Tri Dao nói đến đây, giọng nói đầy phẫn nộ và đau xót cũng biến thành dịu dàng và tình cảm, chăm chú nhìn khuôn mặt bình tĩnh của người nằm trên giường.

"Nhưng khi đó anh ấy rất sợ, anh ấy không muốn chấp nhận người nào nữa, cũng không muốn chấp nhận chính bản thân anh ấy."
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Chương 253: Đường về (3)


Editor: Uyên

Lê Tử Ngôn đã từng rất tự tin, cậu có ba mẹ dịu dàng ưu tú, còn có một người anh rất thương cậu.

Cậu lớn lên trong sự bảo bọc ấm áp vì thế quá trình trưởng thành của cậu cũng cực kỳ hạnh phúc.

Tuy nhiên khi điều đó đến, thế giới của cậu đã bị phá hủy và sụp đổ nặng nề.Ba mẹ từng yêu thương tự hào về cậu nhưng lúc ấy lại nhìn cậu như nhìn một bệnh nhân tâm thần, sau đó đưa cậu vào trung tâm cai nghiện.

Mắng nhiếc, đánh đập chỉ vì cậu thích một đứa con trai.Lê Tử Ngôn chưa bao giờ thấy tính hướng của mình là sai, cậu chỉ thấy mình đã thích nhầm người, cậu không nghĩ rằng khi mình thích con trai sẽ bị trách cứ nhiều như vậy nhưng khi ba mẹ dùng ánh mắt thất vọng nhìn cậu, dùng lời nói để kích thích cậu thì cậu đã bị tổn thương nặng nề.Những bạn bè xung quanh ghê tởm nhìn cậu như thể đang nhìn thứ rác rưởi, thậm chí có người còn xúc phạm cậu, muốn xem cậu có khác với con trai bình thường hay không.Tính tình của Lê Tử Ngôn quá hiền, người nhẹ dạ đều tạo một lớp vỏ cứng rắn để bảo vệ mình nhưng chiếc áo giáp ấy đã bị người thân nhất phá hủy từng chút một, cuối cùng phơi bày trần trụi tùy ý cho người khác chà đạp."

Con chưa từng thấy anh ấy yếu ớt như vậy giống như mèo con bị thương trong đêm mưa, một mình tìm một bến đỗ nhưng lại không có chỗ nào để về."

Hàn Tri Dao vừa nghĩ tới đoạn ký ức đó trong lòng đau đớn như bị dao rạch."

Có lần con gặp được anh ấy, rõ ràng anh ấy không biết con, hai bên chỉ là người xa lạ nhưng anh ấy lại đồng ý giúp đỡ con, cõng con đi đến trường báo cáo."

Hàn Tri Dao nhắm mắt lại, nước mắt không kìm được liên tục tuôn rơi, "Anh ấy là ánh sáng của con, con muốn đuổi theo anh ấy, muốn sóng vai với anh ấy, nhưng không ngờ mình lại không thể bảo vệ được anh ấy."

Hồi Hàn Tri Dao học cấp ba gầy gò ốm yếu như cọng giá, thiếu đi sức sống tươi trẻ của thiếu niên.

Cũng vì nguyên nhân này nên rất nhiều người không muốn chơi cùng hắn, lúc mới khai giảng hắn bị xe đạp đâm trúng nên bị thương, lúc ấy đã sắp trễ học, là Lê Tử Ngôn cõng hắn từ dưới đất lên đưa đến lớp, sau khi tan học lại tới đưa hắn đến phòng y tế.Lúc đó Lê Tử Ngôn đã để lại một vị trí không ai thay thế được trong lòng Hàn Tri Dao.Lần thứ hai gặp mặt là lúc Hàn Tri Dao bị cô lập, lẻ loi ngồi ăn cơm ở căn tin nhìn bài thi không tốt của mình.

Lê Tử Ngôn đi đến bên cạnh hắn đưa cho hắn một ly sữa socola, sau đó kiên nhẫn phân tích chỗ sai trong bài thi của hắn.Hàn Tri Dao không biết có phải với ai Lê Tử Ngôn cũng dịu dàng như vậy hay không, nhưng hắn biết cách đàn anh đối xử với hắn không giống với bất kì ai.Hai người học chung một trường nên muốn gặp cũng không khó, Hàn Tri Dao không có chuyện gì đều chạy đến cửa lớp Lê Tử Ngôn nhìn cậu, bản thân cũng đang vì Lê Tử Ngôn mà dần trở nên tốt hơn.Cho đến khi chuyện đó xảy ra.Yêu đương đồng tính trong trường là một sự kiện gây tính tò mò, ngược lại mấy cô gái rất bao dung cho chuyện này nhưng người ghê tởm cũng không ít.Lê Tử Ngôn không đi học một tháng cho đến khi cậu quay lại thì đã gầy đi một vòng, thịt mềm trên mặt đã biến mất, giữa hai hàng lông mày cũng đầy nét ưu sầu.Năm lớp 12 quá căng thẳng, Lê Tử Ngôn còn bị bạn trong lớp cô lập xa lánh, thậm chí còn có không ít nam sinh lớp khác đến lớp bọn họ chỉ trỏ.Là thiếu niên thì ai mà không gặp vấn đề tâm sinh lí, sau khi trải qua đau khổ với người nhà, trái tim thiếu niên đã sớm bị vết thương chồng chất.

Cuối cùng dưới áp lực bên trong và bên ngoài nên đã ảnh hưởng đến kỳ thi đại học.Hàn Tri Dao đến chỗ chủ nhiệm lớp Lê Tử Ngôn hỏi cậu đi đâu nhưng chủ nhiệm lớp cũng không có tin tức.Mãi đến lúc khai giảng, trái tim Hàn Tri Dao đã sống lại một lần nữa."

Con muốn qua nói chuyện với anh ấy nhưng một khi có người tới gần thì anh ấy sẽ không ngừng run rẩy, đầu đổ đầy mồ hôi, chỉ có thể ngồi một mình ở trong góc."

Hàn Tri Dao hít sâu một hơi, đến bây giờ còn cảm thấy trái tim mình quặn đau, "Con...con không dám tới quá gần, con sợ anh ấy khó chịu nên chỉ có thể âm thầm bảo vệ."

Ngày nào cũng lén để một ly sữa socola cho Lê Tử Ngôn, dù cho Lê Tử Ngôn không uống thì hắn vẫn sẽ làm vậy.

Để lại một tờ ghi chú động viên, Hàn Tri Dao không để lại tên nhưng vẫn kiên trì không biết mệt.Nhưng tổn thương trong tâm hồn không phải có thể bù đắp trong một sớm một chiều, người luôn tự tin hoạt bát bây giờ lại trở nên ít nói, làm cái gì cũng sợ sệt, Hàn Tri Dao thấy mà đau trong lòng."

Tử Ngôn rất giỏi, anh ấy thi đậu đại học tốt nhất nên con không muốn tụt lại phía sau, vẫn đuổi theo anh ấy."

Trên mặt Hàn Tri Dao xuất hiện ý cười nhẹ nhưng nụ cười này sao lại xót xa đến thế.Có lẽ do cảm thấy mình sẽ không dính líu đến quá khứ nữa, hoặc có lẽ do vì năm lớp 12 sống khép kín đã tạo thêm một lớp bảo vệ cho trái tim cậu nên sau khi lên đại học, dường như Lê Tử Ngôn đã hoà hợp lại với thế giới.Cậu không sợ sệt nữa nhưng vẫn không tự tin được, cậu vẫn dịu dàng như trước nhưng lại không thể mở lòng.

Mọi người đều thích cậu nhưng không ai có thể bước vào trái tim của cậu.Ba Lê mẹ Lê đã khóc đến lạc giọng, bọn họ không hề biết những chuyện Hàn Tri Dao nói.

Lúc đó bọn họ chỉ thấy bàng hoàng và thất vọng về chuyện "có vấn đề" về xu hướng tính dục của con trai nên sao nhớ được Lê Tử Ngôn ngoan ngoãn thế nào, cậu cũng là một đứa bé, điều cậu cần nhất chính là sự đồng hành và ủng hộ của gia đình.Bọn họ không thể tưởng tượng sau khi Lê Tử Ngôn bị bọn họ mắng chửi đã đối mặt với cuộc sống như thế nào.

Họ cho rằng Lê Tử Ngôn phản nghịch, không để ý đến cảm nhận của bọn họ muốn làm tổn thương bọn họ, không gặp mặt Lê Tử Ngôn bốn năm hiện tại mới hiểu được người sai chính là bọn họ."

Là lỗi của ba, Tử Ngôn, là ba sai....nếu ba tỉnh ngộ sớm hơn, đến gặp con là tốt rồi, ba sai rồi, ba thật sự sai..."

Ba Lê mất đi vẻ nho nhã trước kia, lúc Lê Tử Ngôn học đại học năm nhất, ông đã bắt đầu tìm hiểu kiến thức về đồng tính luyến ái, ông biết đây không phải là bệnh, cũng biết tình cảm nào cũng đáng được tôn trọng.Ông và mẹ Lê lại không muốn cúi đầu nhận lỗi trước, là bọn họ sai rồi."

Bác trai, bác đừng nói vậy, con nghĩ Tử Ngôn sẽ không trách bác đâu."

Hàn Tri Dao ngẩn người nhìn Lê Tử Ngôn, "Nếu như có cơ hội, con hy vọng có thể đích thân nói với bác là con thích anh ấy, có lẽ con nên thổ lộ sớm hơn, đừng băn khoăn nhiều thì tốt rồi."

Mẹ Lê đã khóc đến ngã quỵ được Lê Tử Hàn ôm vào lòng, Lê Tử Hàn nhắm mắt lại, anh cũng sai rồi, anh cho rằng mình đã đủ quan tâm đến Lê Tử Ngôn, có thể an ủi nỗi đau của Lê Tử Ngôn, nhiều năm như vậy nhưng anh không có cắt đứt liên lạc với Lê Tử Ngôn, nói nhiều nhất vẫn là mong cậu về nhà.Nhưng anh lại quên mất, là chính tay bọn họ phá hủy mái ấm của Lê Tử Ngôn.Bốn người ngồi trong phòng bệnh với khuôn mặt đầy nước mắt.Dù sao hai bác cũng đã lớn tuổi, Lê Tử Hàn đưa hai người đến khách sạn bên cạnh sau đó quay lại phòng bệnh.Hàn Tri Dao đang quỳ dưới đất thả từng cái hôn lên mu bàn tay Lê Tử Ngôn, "Xin anh tỉnh lại đi, Tử Ngôn, em không thể mất anh."

"Nếu như có thể thì cho em đổi với anh, để em có thể trải qua lại một đời với anh, xin anh."

Tích--Máy đo nhịp tim ở đầu giường biến thành một đường thẳng, đèn cấp cứu trong phòng liên tục nhấp nháy, Lê Tử Hàn đi đến bên giường bảo vệ Lê Tử Ngôn cùng Hàn Tri Dao, một giây sau đã chìm vào bóng tối.
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Chương 254: Đường về (4)


Editor: Uyên

"Hàn Tri Dao!"

"Anh hai!"

Lê Tử Ngôn hét lên trong bóng đêm nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn toàn bộ phòng bệnh bị bóng tối bao phủ.Cậu cảm giác linh hồn mình bị kiểm soát chỉ có thể để mọi thứ xung quanh dần thay đổi.Bóng tối dần được thay thế bằng không gian màu xanh lam, trong khung cảnh tối tăm xuất hiện những ánh sao lấp lánh.Lê Tử Ngôn đứng ở đó mở to hai mắt nhìn mọi thứ trước mắt nhưng lại không làm gì được, không thể kiểm soát được cảm xúc lẫn cơ thể của mình.Cậu được bao bọc bởi một bọc nước trong suốt như thể được sưởi ấm đến nơi mềm mại nhất.Dần dần trước mặt xuất hiện hai luồng sáng, hai bóng dáng quen thuộc cũng hiện ra trước mắt.Tri Dao...

Anh hai...Đầu Hàn Tri Dao choáng váng một hồi nhưng vẫn giữ tư thế bảo vệ Lê Tử Ngôn, mở mắt chỉ thấy đầu óc quay cuồng, nhưng khi vừa thấy bóng dáng của Lê Tử Ngôn thì lập tức tỉnh táo."

Tử Ngôn!"

"Ngôn Ngôn!"

Lê Tử Hàn cũng bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh ngạc, giãy dụa định xông về phía Lê Tử Ngôn với Hàn Tri Dao.Nhưng hai người giống như bị một bức tường vô hình cản lại không thể tới gần, chỉ có thể đỏ mắt nhìn dáng người gầy yếu kia."

Tử Ngôn!

Tử Ngôn!

Cho tôi qua!

Hãy cho tôi qua!"

Hàn Tri Dao gào khóc đến phun máu, nếu như không phải có Lê Tử Hàn vẫn còn giữ lý trí đỡ hắn thì có lẽ đã ngã quỵ dưới đất.Những đốm sáng xung quanh ngày càng sáng ngời, từ từ bao quanh Lê Tử Ngôn tạo thành một màn sáng lớn.[Thế giới của hệ thống trà xanh được khởi động, đang trong quá trình chuẩn bị dữ liệu...kiểm tra dữ liệu...kiểm tra xong, hệ thống 007 hân hạnh được phục vụ bạn.]"Đây là cái gì..."

Hàn Tri Dao và Lê Tử Hàn bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt, định làm gì đó nhưng lại sợ hành động của mình sẽ làm tổn thương Lê Tử Ngôn.Dần dần từng cột dữ liệu chạy liên tục trong màn sáng hoá thành một cái máy hình tròn có màn hình điện tử bay đến trước mặt hai người.[Tôi là hệ thống 007 của Chủ Thần, nhận được lời cầu nguyện của hai người nên tới đây làm giao dịch.]"Giao dịch gì?"

Lê Tử Hàn và Hàn Tri Dao đã dần bình tĩnh lại, tình huống bây giờ không cho phép bọn họ sợ hãi và lơ là.[Chắc rằng hai người vì người này nên mới có thể đến đây, cảm xúc mãnh liệt và lời cầu xin của hai người đã được Chủ Thần chú ý, có thể nói hai người rất may mắn khi có được một cơ hội thế này.]Lê Tử Ngôn nghe âm thành điện tử lạnh lẽo của 007 mà hoảng hốt, trong lòng lại cảm động, lúc 007 ở trước mặt cậu hình như chưa từng biểu hiện xa cách giống vậy."

Có nghĩa là sao?!

Mi có thể cứu Tử Ngôn!

Có đúng không?!"[Đúng, tôi có thể.]Hàn Tri Dao không biết nên diễn tả tâm trạng hiện giờ của mình như thế nào, gương mặt vặn vẹo, cơ thể xiêu vẹo đứng không vững, nghe thế cũng không nghĩ đến tính chân thực hay tính khả thi của chuyện này."

Chúng tôi phải làm thế nào, chỉ cần mi nói thì chúng tôi nhất định sẽ làm được!"

007 xoay người lại đặt màn hình điện tử trước mặt hai người, trên đó có một cái hồ năng lượng trống rỗng, [Tôi được tình cảm của hai người gọi đến cho nên giao dịch này tất nhiên cũng sẽ liên quan đến tình cảm của hai người.][Tôi sẽ đưa linh hồn của Lê Tử Ngôn vào các thế giới khác nhau vì chúng tôi cần ngài ấy giúp chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ để tích lũy năng lượng trà xanh, còn hai người tôi cũng sẽ lấy trí nhớ của hai người sau đó đưa vào từng thế giới.]007 nhìn Hàn Tri Dao, âm thanh lạnh lùng cứng ngắc, [Tình cảm trong lòng cậu rất mãnh liệt nên rất phù hợp, nếu ở từng thế giới khác nhau cậu và Lê Tử Ngôn đều có thể nhận ra nhau, sau đó yêu nhau thì đã có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Tất nhiên số lượng nhiệm vụ có hạn, có nắm bắt được cơ hội hay không thì tuỳ thuộc vào bản thân cậu.]Hàn Tri Dao nắm chặt tay, khàn giọng nói, "Nếu như thất bại thì có sao không?"

"Nếu như thất bại thì linh hồn của Lê Tử Ngôn sẽ quay về thân xác của ngài ấy, có tỉnh lại hay không thì còn dựa vào ngài ấy.

Và hình phạt là cậu sẽ mất đi tình cảm.

Đương nhiên nếu như hai người thành công thì Lê Tử Ngôn sẽ tỉnh lại, cậu cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì.]007 hơi dừng lại rồi nói tiếp, [Nhưng trước tiên tôi muốn nhắc cậu một điều, sau khi nhiệm vụ thành công thì có lẽ Lê Tử Ngôn sẽ không nhớ những gì đã xảy ra ở các thế giới, nói cách khác là có khi sẽ quên hết tình cảm giữa hai người, cậu còn muốn giao dịch không?]Đồng tử Hàn Tri Dao co rút, chỉ cảm thấy cổ họng tanh ngọt nhưng rất nhanh khóe môi hắn đã nở một nụ cười, "Không có gì phải do dự, là tôi tự nguyện."

"Hàn Tri Dao!"

Lê Tử Hàn nắm tay hắn lắc đầu, anh là anh trai của Lê Tử Ngôn đương nhiên sẽ là một trong những người hy vọng Lê Tử Ngôn tỉnh lại nhất nhưng anh không muốn Hàn Tri Dao mạo hiểm vì em trai mình, "Nhiệm vụ này có thể để tôi làm không?"[Không được.] Âm thanh của 007 không có ý cho thương lượng, Lê Tử Hàn nhắm mắt, sau đó nhìn Hàn Tri Dao cười cười với anh rồi si mê nhìn Lê Tử Ngôn cách đó không xa."

Anh Lê, em đã bỏ lỡ bảy năm rồi, em không muốn vì sự hèn nhát của bản thân mà đánh mất Tử Ngôn lần nữa, xin anh cho em thử một lần được không?"

Giọng nói của hắn chất chứa tình yêu nặng nề mệt mỏi khó tả, "Cho dù em không có ký ức thì em vẫn sẽ tìm được anh ấy, yêu anh ấy và đưa anh ấy trở về.

Anh ấy có nhớ em hay không cũng không sao cả, chỉ cần em vẫn nhớ anh ấy là đủ rồi."

Lê Tử Hàn không nói nên lời, mà Lê Tử Ngôn đứng bên kia lại cảm giác đầu mình đau nhức, cậu nhìn cảnh tượng trước mắt dần biến dạng và trở nên mờ ảo."

Tri Dao..."

Bóng tối lại ập tới, Lê Tử Ngôn cảm giác mình đang bay giữa không trung, sau đó lại cảm thấy mình dần hoà tan vào không khí, linh hồn của cậu bay lơ lửng nhìn hình ảnh trước mặt.Một người giống hệt cậu, còn có dáng người cao lớn quen thuộc.Hóa ra tất cả không phải là mơ, hóa ra mọi chuyện không phải là do may mắn.Tất cả những gì cậu đã trải qua là bởi vì đã có ai đó luôn kiên trì hi sinh cho cậu.[Dựa theo giao dịch thì tôi sẽ đưa hai người vào cùng một thế giới để ngài tiến hành công lược, chỉ cần cậu ấy không thật lòng yêu ngài thì ngài cũng sẽ không thành công.

Hoặc là cảm xúc của ngài không chân thành thì nhiệm vụ cũng sẽ thất bại.][Trước khi nhiệm vụ bắt đầu, Hàn Tri Dao đã dùng năm năm tuổi thọ của mình để trao đổi một điều kiện, cậu ấy hy vọng mỗi thế giới đều có thể cho ngài trưởng thành một lần nữa.][Lòng tốt của người khác, sự tự tin của ngài, sự quan tâm của người nhà còn có sự trung thành của cậu ấy, mỗi một điều đều được cậu ấy dùng chính mạng sống của mình tạo ra.][Tôi không có mong muốn nào khác với hai người nhưng hai người đã thành công, chúc mừng ngài Tử Ngôn, ngài đã nắm bắt cơ hội, giữ lấy số phận của mình, cũng tìm được tình yêu của ngài, tỉnh lại đi, cậu ấy đang chờ ngài.]Âm thanh của 007 vang lên theo từng dòng ký ức của mười thế giới đang trở về, tình cảm lắng đọng trong đầu Lê Tử Ngôn đã phá vỡ lớp băng, hồi sinh toàn bộ linh hồn cậu.

Tử Ngôn được trả lại ký ức rồi nha
 
Back
Top Bottom