- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 412,504
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #101
[Dm/Hoàn] Chim Không Thể Bay
Chương 99: Anh nguyện trao cho em hết thảy sự tin tưởng
Chương 99: Anh nguyện trao cho em hết thảy sự tin tưởng
Chương 99: Anh nguyện trao cho em hết thảy sự tin tưởng
Khi lời nói của Phó Thâm vừa dứt, hai dãy nhà giao dịch ngay lập tức bắt đầu làm việc.
Ngay lúc này, trong phòng họp chỉ còn vang lên những tiếng gõ bàn phím vội vàng và những tiếng báo cáo dữ liệu ngắn gọn.
Mọi người đều đang nỗ lực vì một mục tiêu chung, vì một lý tưởng duy nhất.Lâm Ôn đang trao đổi qua điện thoại với Phương Dư và Giang Việt, cùng họ đồng bộ báo cáo và phân tích dữ liệu.
Đột nhiên, Phó Thâm bước đến, rút điện thoại từ tay cậu.Lâm Ôn ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn đầy nghi hoặc: "Có chuyện gì vậy, tiên sinh?"
"Hai người các cậu chuyển máy sang chỗ Trần Kỳ, tiếp tục làm việc với cậu ấy đi.
Còn Lâm Ôn, đi với anh.
Chúng ta có việc khác cần giải quyết."
Phó Thâm đứng trước màn hình nói một câu ngắn gọn với Phương Dư và Giang Việt, những người cũng đang bối rối ở đầu dây bên kia.
Sau đó không chờ phản hồi, hắn dứt khoát cúp máy, chìa tay về phía Lâm Ôn: "Đi thôi, chúng ta vào phòng bên trong."
Họ đang ở trong phòng họp lớn tại tầng cao nhất của công ty Phương Dư.
Phòng họp này còn có một phòng khách nhỏ bên trong, được thiết kế kín đáo, riêng tư, rất tiện cho các cuộc trao đổi quan trọng.Lâm Ôn chỉ nghĩ rằng Phó Thâm có chuyện khẩn cấp muốn giao phó, nên vội vàng ôm theo chiếc laptop, một tay kéo hắn cùng bước vào phòng khách.
Cậu còn cẩn thận khóa cửa lại, đảm bảo không ai có thể nghe trộm.
Sau khi đã chắc chắn mọi thứ an toàn, Lâm Ôn quay lại, gương mặt nghiêm nghị hỏi: "Ngài cần em làm gì sao, tiên sinh?"
Phó Thâm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Ôn, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cậu vẫn nắm chặt tay mình vì căng thẳng.
Hắn không nhịn được, bật cười: "Có chứ."
Hắn vừa cười vừa vén những lọn tóc lòa xòa trên trán Lâm Ôn, cúi xuống, tiến sát lại gần cậu.
Hơi thở ấm áp phả nhẹ lên môi cậu, giọng nói trầm ấm vang lên: "Anh muốn nhờ em một việc.
Hãy hôn anh đi, được không?"
Nếu chiếc laptop trong tay không phải quá đắt giá, có lẽ Lâm Ôn đã ném ngay vào đầu Phó Thâm để giúp hắn tỉnh táo lại.
Đây là lúc nào chứ?
Là lúc sinh tử cận kề, chỉ cần một sai lầm nhỏ thôi, hai người họ sẽ bị đối thủ ép đến đường cùng, phá sản, mất trắng đó có được không.
Thế mà hắn lại... nhờ cậu làm gì cơ chứ?Hôn hắn?Lâm Ôn không thể tin vào tai mình.
Cậu nhìn Phó Thâm với ánh mắt đầy kinh ngạc, ngập tràn sự hoài nghi, không dám tin những gì mình vừa nghe.
Cậu ngập ngừng hỏi lại: "Ngài vừa nói gì cơ?"
Phó Thâm không trả lời ngay.
Hắn lấy chiếc laptop từ tay Lâm Ôn, đặt nó xuống bàn.
Sau đó, hắn bảo cậu ngồi vào ghế, còn mở sẵn một chai nước đưa cho cậu.
Khi Lâm Ôn bắt đầu tự nhủ rằng có lẽ mình đã tưởng tượng quá nhiều, Phó Thâm lại bất ngờ quỳ xuống trước mặt cậu.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng vào cậu, rồi lặp lại câu hỏi, giọng nói đầy chân thành và trầm ấm: "Em có thể hôn anh không?"
Tư thế của Phó Thâm có chút gì đó giống như đang cầu xin, nhưng nụ cười trên môi hắn vẫn dịu dàng và thư thái.
Ánh mắt nhìn Lâm Ôn không mang chút ép buộc nào, tự nhiên như thể đây chỉ là một câu nói bâng quơ.
Dường như, dù Lâm Ôn đồng ý hay từ chối, điều đó cũng chẳng làm thay đổi điều gì ở hắn.Nhưng chính sự chân thành trong ánh mắt ấy lại khiến Lâm Ôn không thể từ chối.Cậu nhớ đến bóng dáng cô độc của Phó Thâm đứng lặng lẽ trên ban công vào lúc nửa đêm, điếu thuốc trên tay vẫn đang cháy âm thầm.
Cậu nhớ đến vẻ thất thần của hắn khi cả hai đến đây, và cả đôi bàn tay run rẩy khi hắn nắm lấy tay cậu.Lòng cậu chợt quặn thắt.
Cậu đau lòng, lo lắng cho Phó Thâm, và... không thể ngăn mình cúi xuống.Bên ngoài, Phó Thâm luôn phải giữ vững phong thái điềm tĩnh, che giấu mọi cảm xúc để truyền niềm tin cho những người trông cậy vào hắn.Nhưng trong căn phòng nhỏ này, cánh cửa phòng bị khóa kín, không gian yên tĩnh, chỉ còn lại hắn và Lâm Ôn.
Hắn có thể buông bỏ lớp vỏ ngụy trang, lặng lẽ lộ ra sự yếu đuối và bất an, dịu dàng hỏi người mình yêu —— "Em có thể trao cho anh một nụ hôn không?"
Lâm Ôn làm sao có thể từ chối được.Cậu cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Phó Thâm lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt qua trên môi hắn.Nụ hôn ấy không mang theo dục vọng hay bất kỳ toan tính nào.
Đơn thuần là một sự an ủi, một lời trấn an.
Dù chỉ chạm nhẹ rồi rời đi, cả hai đều cảm nhận được sự yên bình và vững lòng giữa những cơn sóng dữ.Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thế này, bọn họ vẫn có được khoảng lặng bình yên, có thể không cần phải suy nghĩ đến chuyện gì, không cần phải lo lắng kết quả ra sao, lặng lẽ ở bên nhau và yêu nhau.Sau một lát, họ lại quay trở về vị trí của mình, chăm chú nhìn vào biểu đồ chứng khoán chiếu trên màn hình trong phòng khách nhỏ, phân công rõ ràng và nhanh chóng bắt tay vào công việc cần làm.Hàn Thiên Minh tiến hành các giao dịch một cách cực kỳ thận trọng.
Ban đầu, ông ta cho một vài cổ phiếu nhỏ vào thị trường để thăm dò, thoạt nhìn dường như không hề có mối liên hệ gì.
Ban đầu ngay cả Phó Thâm và đội của hắn cũng không phát hiện ra bất thường.
Mãi đến khi Giang Việt, người am hiểu tình hình tại Anh hơn, nhận ra có điều không đúng.
Anh lần theo dấu vết, điều tra sâu hơn mới phát hiện công ty đứng sau thao túng những giao dịch này từng được Hàn Thiên Minh đầu tư.Phương Dư cũng nhận ra các công ty mà họ dự đoán ban đầu có khả năng là mục tiêu tấn công chính của Hàn Thiên Minh giờ đây chỉ là những mồi nhử.
Tài sản của các công ty đó đã được bí mật chuyển đi từ trước.Điều này đồng nghĩa với việc nguồn vốn mà họ đưa vào thị trường để sẵn sàng đối đầu đã trở nên vô dụng, ngay từ lúc khởi đầu họ đã rơi vào thế bất lợi.Lâm Ôn nghe báo cáo xong, mày nhíu chặt, lập tức gọi điện trao đổi tiến độ và sắp xếp kế hoạch tiếp theo với Trần Kỳ.
Nhưng khi vừa dứt cuộc gọi, quay đầu lại, cậu bắt gặp cảnh Phó Thâm đang nhàn nhã pha một ấm trà.
Hắn chẳng có vẻ gì là đang đối mặt với một cuộc chiến sống còn mà ung dung vừa nhấm nháp trà, vừa xoay bút trên tay.Lâm Ôn suýt nữa tưởng rằng mình không tham gia vào một trận chiến khốc liệt nào cả mà chỉ đang dự một cuộc thi kinh doanh giả lập dành cho học sinh trung học.
Còn Phó Thâm – dường như là tới để làm giám khảo chấm điểm ấy."
Tiên sinh."
Lâm Ôn không hài lòng, gọi hắn một tiếng.
Nhưng khi thấy ánh mắt bình thản mà sâu thẳm của Phó Thâm nhìn lại, cậu khựng lại.
Dựa vào sự hiểu biết của mình về hắn, Lâm Ôn cảm thấy sự ung dung này chắc chắn có lý do.
Cậu đổi giọng, hỏi: "Có phải sáng nay ngài đã lường trước rằng tình hình khởi đầu sẽ bất lợi như thế này, đúng không?
Ngài đã có sẵn phương án đối phó rồi phải không?"
"Bất lợi sao?"
Phó Thâm đưa tách trà của mình cho Lâm Ôn, dùng chiếc bút ký hiệu Bvlgari trong tay nhẹ gõ lên mặt bàn, khóe miệng cong lên một nụ cười thoáng qua: "Chỉ những kẻ thiếu năng lực mới phân định được thế nào là thuận lợi hay bất lợi."
Trên đầu dây bên kia của cuộc họp video, Giang Việt - người đang bận tối mắt tối mũi, không nén được cảm thán, nhún vai buông một câu: "Ồ, tuyệt nhỉ.
Mặc dù tôi luôn tin tưởng vào con mắt đầu tư của cậu, nhưng làm việc với cổ phiếu...
Phó Thâm, vào lúc này mà tự tin một cách mù quáng thì thường không phải là điềm tốt đâu."
Phó Thâm còn chưa kịp đáp lời, thì từ phía đầu dây khác, một giọng nói ngắt ngang: "Chờ đã."
Phương Dư, đang cùng nhóm thao tác viên tập trung theo dõi sát sao thị trường chứng khoán tại Hà Lan, phát hiện ra điều gì đó bất thường: "Ở phía chúng tôi có một công ty mới vừa tham gia thị trường, mang theo...
500 triệu USD nguồn vốn mới!
Phó Thâm, đây là người của cậu sắp xếp à?"
Giang Việt lập tức bật khỏi ghế, dụi mắt cẩn thận nhìn lại con số trên màn hình, rồi buột miệng thốt ra một câu chửi thề: "Phó Thâm, cậu đào đâu ra mà lắm tiền vậy?
Đây hoàn toàn vượt ngoài giới hạn cậu từng nói với tôi lúc đầu, cậu có còn coi tôi là anh em nữa không hả?
Có quỹ dự phòng mà lại giấu tôi à?!
Được thôi, tôi sẽ đổ tiền vào thị trường ngay, để xem giữa tôi và lão già Hàn Thiên Minh khốn kiếp kia ai nhiều tiền hơn!"
"Bớt ồn một chút được không?
Không thấy nguồn vốn mới đã vào thị trường à?
Hàn Thiên Minh cũng vừa đẩy thêm tiền để đuổi theo rồi đấy."
Phương Dư bị màn phản ứng thái quá của Giang Việt làm cho đau đầu, không khách sáo mỉa mai: "Phản xạ của anh chỉ phát huy ở mấy câu lạc bộ đêm thôi à?
Đứng đó làm gì nữa?
Có tiền rồi thì theo vào đi!
Hay là anh định để Hàn Thiên Minh ăn hết đống cổ phiếu lẻ này trước mắt chúng ta?"
Trong lúc Giang Việt và Phương Dư ở đầu dây bên kia cãi nhau ầm ĩ, Lâm Ôn chăm chú nhìn tên công ty vừa gia nhập thị trường – một cái tên quen thuộc đến mức khiến cậu phải quay sang hỏi Phó Thâm: "Đây... là công ty của cô sao?"
Phó Thâm chẳng buồn để ý đến những lời tranh cãi vớ vẩn, trực tiếp cắt đường dây với Giang Việt và Phương Dư.
Màn hình chiếu tắt đi, căn phòng nhỏ chìm trong bóng tối yên tĩnh.Hắn gật đầu với Lâm Ôn: "Đúng vậy.
Anh đã nói hết mọi chuyện về chị gái mình với bà ấy.
Bà cũng mong có thể sớm đưa Hàn Thiên Minh ra trước công lý, nên đã hỗ trợ anh một khoản tiền không hề nhỏ."
Ngay sau đó, hắn cầm điện thoại lên, kết nối với Trần Kỳ bên ngoài và ra lệnh: "Cửa C, theo vào, đẩy 20%."
Giọng Trần Kỳ vang lên, mang theo chút lo lắng: "Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?
Hiện tại, tổng số vốn khả dụng của chúng ta chỉ còn lại 800 triệu USD."
Trần Kỳ một bên bắt tay làm theo lệnh của Phó Thâm một bên nói: "Nếu vòng này tiếp tục đẩy mạnh như vậy, vòng sau chúng ta rất có khả năng sẽ đối mặt với nguy cơ đứt đoạn dòng vốn, không kịp xoay đâu.
Cậu phải cân nhắc kỹ đấy."
"Hàn Thiên Minh trong tay nhiều nhất cũng chỉ còn lại 1,2 tỷ USD.
Nếu muốn ép anh ta vào tình thế bị giải phóng cổ phiếu, vòng này chúng ta phải lấy thêm ít nhất 8 điểm nữa."
Giọng của Phó Thâm không hề dao động, chắc chắn như đã định sẵn: "Tất cả vào đi.
Dồn anh ta đến mức phải sử dụng quỹ dự phòng cuối cùng."
800 triệu USD cứ thế, chỉ với một câu nói của Phó Thâm, được rót thẳng vào thị trường chứng khoán, như thể số tiền đó chẳng hề đáng giá.Cửa phòng khách nhỏ đã đóng kín, nhưng vẫn có thể nghe loáng thoáng những tiếng tranh cãi bên ngoài.Dòng tiền mặt trong kho dự trữ của Phó Thâm giờ đã gần như cạn kiệt.Ngược lại, phía Hàn Thiên Minh vẫn không ngừng rót thêm nguồn vốn mới.Tình hình trước mắt, hai bên thế trận ngang ngửa, đối đầu quyết liệt, không ai chịu nhượng bộ.
Tuy nhiên, từ khi thị trường mở cửa đến giờ, mọi người đều ngầm hiểu rõ trong lòng: có thể tính toán sơ bộ nguồn lực còn lại và tiềm lực tài chính của đối phương.Phó Thâm với tám trăm triệu USD đã tạo ra một thế công đầy áp đảo, nhưng nếu không có nguồn vốn tiếp theo để duy trì, thì ở vòng kế tiếp, gần như mọi lợi ích sẽ rơi vào túi Hàn Thiên Minh.Một kết quả hòa hoặc để Hàn Thiên Minh rút khỏi thị trường thành công, đối với Phó Thâm, đều là những thất bại thảm hại chẳng khác gì nhau.Hắn chăm chú nhìn màn hình, theo dõi những biến động không ngừng của đường chỉ số cổ phiếu và dữ liệu kho, ngón tay lướt nhẹ trên chiếc bút ký.
Đến khi kim đồng hồ điểm qua nửa vòng, Phó Thâm đặt bút xuống, ngẩng đầu lên và hỏi Lâm Ôn: "Em có tin anh không?"
Trong khi đó, tại một thị trấn nhỏ ở Bắc Âu, Hàn Thiên Minh, sau khi xem xét số liệu kho và nghe báo cáo từ cấp dưới, không giấu nổi nụ cười đắc ý."
Phó Thâm đã hết tiền rồi.
Ở vòng tiếp theo, cậu ta chắc chắn không thể tham gia."
Ông ta hít một hơi thuốc, rồi ôm lấy cô nhân tình trẻ vừa mới tìm được, giọng nói đầy tự mãn: "Một thằng nhóc tuổi trẻ nông nổi, nghĩ rằng chỉ với một chút nhiệt huyết thì có thể vượt qua khoảng cách tài chính khổng lồ này sao?"
Hàn Thiên Minh dập tắt điếu thuốc, nhìn cấp dưới và ra lệnh dứt khoát: "Ở vòng tiếp theo, rót toàn bộ quỹ dự phòng của chúng ta vào.
Chuẩn bị sẵn sàng để thu hoạch.
Một khi Phó Thâm sụp đổ, lập tức liên hệ với mấy công ty đối đầu với cậu ta trong nước, để chúng cùng nhau xuống tay chia cắt.
Tôi muốn cậu ta thua đến mức tan cửa nát nhà, phải rời khỏi thị trường, cả đời này cũng không dám bước chân vào ngành này nữa."... ... ... ... ... ... ... ... ... ...Quay lại căn phòng nhỏ, Lâm Ôn cúi đầu, nhìn sâu vào mắt Phó Thâm, rồi trả lời mà không chút do dự: "Em tin anh."
"Phó Thâm, bất kể có chuyện gì xảy ra, em cũng luôn chọn tin tưởng anh."
Đôi mắt của Phó Thâm thoáng chút dịu dàng như mặt nước mùa thu.
Hắn nắm lấy tay Lâm Ôn, khẽ nói: "Ngoan."
Sau đó, hắn lấy từ túi áo ngoài ra một vật nhỏ hình dáng giống như USB, rồi đặt vào tay Lâm Ôn.Lâm Ôn cầm lên xem, hơi ngập ngừng hỏi: "Khóa bí mật?"
Phó Thâm gật đầu: "Chìa khóa két bảo hiểm ngân hàng Thụy Sĩ.
Toàn bộ tài sản và mọi thứ anh sở hữu đều nằm ở đây."
"Anh giao tất cả lại cho em.
Vòng tiếp theo có nên theo vào hay không, theo vào bao nhiêu, lúc nào bán ra, tất cả đều nghe theo quyết định của em."
Dưới ánh mắt kinh ngạc và bối rối của Lâm Ôn, Phó Thâm mỉm cười, ánh mắt nghiêm túc mà chân thành: "Lâm Ôn, từ nhỏ hoàn cảnh sống và trải nghiệm đã dạy anh rằng niềm tin giống như một bông hoa trong ảo ảnh sa mạc – chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ tuyệt đối không được đến gần, nếu không sẽ bị bão cát nuốt chửng đến mức không còn chút dấu vết.
Cả đời anh cho đến tận giờ phút này, số người anh sẵn sàng tin tưởng chẳng có mấy ai, và lòng tin mà anh có cũng rất hạn chế.
Nhưng bây giờ..."
"Anh sẵn lòng tin tưởng em như cách mà em tin tưởng anh, không giữ lại chút gì, trao cho em hết thảy lòng tin mà anh có."
"Anh tin rằng, em sẽ giúp anh thắng ván cược này."
--------------------Bắt đầu đếm ngược hồi kết thoaiiiiiii