Chương 94: Cậu có thể tự mình bước ra ngoài
Không xa phía trước, trong chiếc xe hơi đỗ gần biệt thự, Bạch Nhiễm nhìn căn nhà đột ngột chìm vào bóng tối, cúi đầu nở một nụ cười lạnh lẽo.
Người tài xế phía trước quay đầu lại, lo lắng hỏi cô ta: "Tiểu thư, cô thật sự quyết định làm như vậy sao?
Lâm Ôn bây giờ đã có Phó Thâm đứng sau chống lưng, nếu lỡ chọc giận họ..."
"Sợ cái gì?"
Bạch Nhiễm hừ lạnh một tiếng: "Đợi đến khi mọi chuyện đêm nay kết thúc, tôi đã sớm ra nước ngoài rồi.
Tay của Phó Thâm có dài đến đâu thì cũng không thể vươn tới đó mà lấy mạng tôi.
Huống chi, tôi đâu có làm gì sai.
Tôi đã giữ đúng thỏa thuận, giúp Lâm Ôn dụ Hàn Tri rời đi, cung cấp mật mã két sắt, còn nói cho anh ta vị trí của cuộn băng.
Tất cả những gì cần làm, tôi đều đã làm xong.
Tôi đâu có thất hứa.
Chỉ là... ai bảo anh ta lại học theo Hàn Tri?
Học cái gì không học, lại học cách dùng quá khứ để uy hiếp tôi."
Cô ta ghét bị đe dọa.Ghét cảm giác số phận của mình bị khống chế trong tay kẻ khác.Vụ tai nạn năm xưa khiến cô ta bị Hàn Tri nắm thóp suốt bao năm, cô ta đã sớm chán ngấy cuộc sống luôn phải nơm nớp lo sợ như thế này.
Nhưng khi còn trẻ dại, cô ta thực sự đã dành trọn tình cảm cho Hàn Tri, nghĩ đến mối quan hệ từ nhỏ đến lớn giữa hai người, cô ta vẫn luôn tin rằng Hàn Tri sẽ không bỏ rơi mình.Nhưng bây giờ, khi chứng cớ bị chuyển vào tay Lâm Ôn, Hàn Tri không những không nghĩ cách hủy bỏ chứng cứ mà còn lựa chọn hoàn toàn buông xuôi, tự nhốt mình trong nhà không gặp ai, để đến mức cô ta phải chịu đựng, thậm chí là đi lấy lòng Lâm Ôn.Làm sao cô ta có thể cam tâm như vậy!Cô ta từ nhỏ đã sống như một ngôi sao trong đám đông, hành trình trưởng thành chưa bao giờ chịu bất kỳ ủy khuất nào, sao cô ta có thể cam tâm tình nguyện nhìn người uy hiếp, khiến mình sống trong lo sợ có thể sống cuộc sống tốt đẹp hơn mình chứ?"
Lâm Ôn là cái thá gì?
Trước đây còn khóc lóc cầu xin tôi giúp anh ta gặp mặt Hàn Tri, giờ lại muốn nắm thóp tôi, định đưa tôi vào tù sao?
Tôi có thể để yên cho anh ta được sao?!"
Bạch Nhiễm nhếch môi cười nhạo: "Còn Hàn Tri, cái tên ngu xuẩn này, rõ ràng có thể tìm người bắt cóc Lâm Ôn rồi cùng tôi trốn ra nước ngoài, thế mà hết lần này tới lần khác muốn tự mình ra tay.
Anh ta nghĩ rằng Lâm Ôn vẫn còn yêu mình như trước, yêu anh ta mù quáng, đến mức sẵn sàng đi cùng anh ta sao?
Nực cười."
Tài xế nghe xong cũng cảm thấy khó hiểu ngẩng đầu hỏi: "Vậy sao lúc nãy cô không ngăn Hàn thiếu gia?
Cô còn giúp người thế thân của cậu ấy đánh lạc hướng nhóm tiếp ứng của Lâm Ôn nữa.
Tiểu thư, trước đây cô thích cậu ấy như vậy, lần này..."
"Thích anh ta thì làm được cái gì!"
Bạch Nhiễm nhìn bóng tối bao trùm biệt thự, cắn răng căm phẫn: "Trong mắt anh ta, tôi còn không bằng Lâm Ôn – cái kẻ luôn muốn tìm cách hại chết anh ta.
Một tên đàn ông ngu ngốc, tự mình cảm động trước những điều viển vông.
Chẳng lẽ tôi lại vì anh ta mà hy sinh chính mình sao?"
Bạch Nhiễm liếc nhìn đồng hồ, hỏi tài xế: "Ba mẹ tôi đã ra nước ngoài an toàn chưa?"
"Phu nhân đã đến Bỉ an toàn, tiên sinh cũng đang trên đường ra sân bay."
Tài xế kiểm tra tin nhắn trong điện thoại, trả lời: "Nhưng tiên sinh rất lo lắng cho cô.
Phó Thâm và Lâm Ôn đã luôn cho người theo dõi sát sao chúng ta.
Ông ấy sợ cô không thể thoát thân, không yên tâm để cô ở lại một mình xử lý những chuyện còn lại."
Bạch Nhiễm hạ cửa sổ xe, châm một điếu thuốc, nhìn về phía biệt thự yên ắng không một tiếng động, gật đầu với tài xế: "Bảo ông ấy đừng lo.
Tối nay, không ai có thời gian để ý đến chúng ta đâu."
"Mũi tiêm gây mê trong tay Hàn Tri đủ để khiến Lâm Ôn khổ sở.
Giá trị cuối cùng của anh ta chính là giúp tôi giữ chân những người khác."
Bạch Nhiễm hơi nghiêng đầu, khẽ nhô ra ngoài cửa sổ xe, động tác có vẻ ngây thơ nhưng nụ cười trên môi lại đầy độc ác: "Chờ thêm một lát, anh gọi điện báo cảnh sát, tố cáo Hàn Tri về hành vi giam giữ người trái phép.
Ngoài ra, dùng danh nghĩa của tôi gửi tin nhắn cho Phó Thâm, nói với anh ta rằng Lâm Ôn bị Hàn Tri nhốt ở đây, không thể thoát ra ngoài, bảo anh ta mau đến cứu.
Như vậy... tất cả sự chú ý sẽ đổ dồn vào đây, chẳng ai còn tâm trí để ý xem chúng ta đã đi đâu."
Khói thuốc bốc lên, Bạch Nhiễm lạnh mặt dập tắt tàn thuốc: "Đợi đến khi bọn họ nhận ra tất cả đều bị tôi lừa vào trong kế hoạch này, thì chúng ta đã ở bên kia đại dương, bắt đầu một cuộc sống mới rồi."
Người tài xế vẫn có chút do dự: "Tiểu thư, nếu làm như vậy, thiếu gia Hàn Tri sẽ hoàn toàn không còn cơ hội để quay lại nữa."
Nghe những lời này, Bạch Nhiễm chậm rãi kéo cửa kính xe lên.
Tấm kính màu nâu phản chiếu đôi mắt có chút mềm mại của cô ta.Hồi nhỏ, cô ta được cha dẫn đến gặp Hàn Tri.
Khi đó, gia đình cô ta vừa mới chuyển đến Thượng Hải, nơi mọi thứ đều xa lạ và cô ta không có lấy một người bạn để nói chuyện.Chỉ có Hàn Tri sẵn lòng ở bên cạnh cô ta.
Cậu ta không ngại kiên nhẫn dẫn dắt cô ta, đứng cạnh một cô gái không biết cách hòa nhập, luôn bảo vệ cô ta trong những năm tháng lạc lõng ấy.Khi đó Phó Tuệ vẫn còn sống, tình cảm giữa bà và Hàn Thiên Minh vô cùng đằm thắm, Hàn Tri thông minh, nho nhã và lễ độ.
Trong mắt cô ta, việc gả cho một người như Hàn Tri, bước vào một gia đình như vậy, là giấc mơ hoàn hảo.Nhưng rồi, Phó Tuệ đột ngột qua đời trong sự khó hiểu, Hàn Thiên Minh tái hôn, Hàn Tri gặp được Lâm Ôn, còn cô ta, trong một buổi chiều say xỉn đã lái xe đâm chết hai người.Tất cả bắt đầu giống như một chuyến tàu trật bánh, lao đi cuồng loạn giữa tiếng gió rít và những tiếng rầm rập khốc liệt, nghiền nát mọi thứ, biến họ thành những con người méo mó, chẳng còn nhận ra chính mình.Cửa kính xe khép lại hoàn toàn.Ánh mắt hoài niệm của cô ta giờ đây bị thay thế bằng một sự lạnh lẽo, tàn nhẫn mang đầy tính vị kỷ."
Hàn Thiên Minh đúng là một kẻ cầm thú, nhưng có một câu ông ta nói rất đúng."
Bạch Nhiễm đeo kính râm, hoàn toàn quay người không chút lưu luyến, ra lệnh cho tài xế lái xe đến sân bay."
Ái tình chỉ là gánh nặng."
"Những người như chúng ta, chỉ cần tiền bạc tô điểm là đủ rồi."... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . . .Trong căn gác xép tối tăm của biệt thự, Lâm Ôn vẫn đang đối mặt với Hàn Tri.Sự xuất hiện bất ngờ của Hàn Tri khiến Lâm Ôn ngay lập tức hiểu ra mình đã rơi vào bẫy.
Cậu lập tức định rời đi, nhưng lại bị Hàn Tri chặn đứng, không cách nào thoát được."
Bạch Nhiễm nói rằng anh sẽ đến, ban đầu tôi còn nửa tin nửa ngờ.
Nhưng tôi biết rằng nếu anh thực sự đến, anh nhất định sẽ quay lại căn phòng này.
Vì vậy, tôi đã luôn ở đây chờ anh."
Hàn Tri vươn tay giữ chặt cổ tay Lâm Ôn.
Trong ánh sáng mờ mịt, vẻ mặt cậu ta trở nên u tối và đáng sợ hơn bao giờ hết: "Anh đã đến rồi, giống hệt như suy đoán của tôi, anh sẽ lại vào căn phòng này, nhưng lại không phải vì tôi."
"Không!
Có lẽ cũng là vì tôi.
Vì muốn giúp Phó Thâm tìm chứng cứ, đẩy tôi vào chỗ chết!"
Hàn Tri siết chặt tay, buộc Lâm Ôn phải lùi từng bước về phía sau.
Một tay của Lâm Ôn bị cậu ta nắm chặt, tay còn lại giấu phía sau, cầm chặt chiếc điện thoại.Vừa rồi khi cậu nghe được tiếng bước chân và đứng dậy quay đầu lại, Lâm Ôn đã nhanh chóng gửi tin nhắn nhờ giúp đỡ cho nhóm tiếp ứng bên ngoài, yêu cầu bọn họ lập tức báo cảnh sát.
Nhưng giờ đây, Hàn Tri đã lặng yên không một tiếng động ở chỗ này chờ cậu, cậu lập tức hiểu rằng Bạch Nhiễm có lẽ đã tiết lộ toàn bộ kế hoạch cho Hàn Tri.
Những người tiếp ứng bên ngoài rất có thể đã bị kìm chân, không cách nào đến giúp cậu.Vì vậy, Lâm Ôn không phản kháng, cậu thuận theo lực kéo của Hàn Tri, giả vờ không có ý chống cự, đồng thời khéo léo lùi từng bước về phía sau.
Tay giấu phía sau của cậu nhanh chóng nhấn năm lần nút nguồn điện thoại.Đây là chức năng gọi khẩn cấp mà cậu đã thiết lập.
Khi kích hoạt, điện thoại sẽ tự động gọi đến danh bạ liên lạc khẩn cấp mà cậu đã cài sẵn và gửi đi vị trí hiện tại của cậu.Ở trong nước, Lâm Ôn gần như không còn người thân nào, nên danh bạ khẩn cấp của cậu chỉ có hai cái tên: một là Phó Thâm, hai là số 110.Lâm Ôn cảm nhận được rung động từ điện thoại, biết rằng vị trí của mình đã được gửi đi thành công.Giờ đây, điều cậu cần làm là cố gắng kéo dài thời gian hoặc tìm cách thoát khỏi đây, bảo toàn chứng cứ trong tay.
Cậu tránh không thể để Hàn Tri cá chết lưới rách, nổi điên phá hủy những gì mình đã dày công thu thập trong suốt buổi tối.Cậu siết chặt điện thoại trong tay, tự nhiên điều chỉnh bước chân, tạo khoảng cách an toàn giữa mình và Hàn Tri.Hàn Tri không nhận ra sự thay đổi nhỏ này.
Cậu ta siết chặt tay Lâm Ôn, cố chấp muốn có được một câu trả lời: "Tại sao?
Lâm Ôn, tại sao anh lại đối xử với tôi như thế này?
Tại sao giữa tôi và Phó Thâm, anh luôn chọn anh ta?"
Trong bóng tối, Hàn Tri không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt Lâm Ôn.
Cậu ta chỉ cảm nhận được sự im lặng và động tác không phản kháng từ cậu.
Hàn Tri coi đó là dấu hiệu cho thấy Lâm Ôn đã mềm lòng, liền bước thêm một bước, giọng nói đầy sự van nài: "Tiểu Ôn, em nhận sai hết.
Anh đi cùng em đi, chúng ta làm lại từ đầu được không..."
Chính ngay lúc này!Khoảng cách đã tạo ra giúp bóng tối che khuất nửa người Lâm Ôn, giấu đi hành động của cậu.
Cậu siết chặt chiếc điện thoại, không một chút chần chừ, mạnh mẽ đập thẳng vào phía sau đầu của Hàn Tri.Cú đập mạnh đến mức điện thoại vỡ nát, màn hình bắn tung tóe như hoa tuyết, mảnh kính lẫn máu rơi vãi khắp sàn.Hàn Tri hoàn toàn không ngờ Lâm Ôn sẽ ra tay như vậy.
Cậu ta lảo đảo lùi lại vài bước, rồi ngã xuống bên mép giường.Lâm Ôn lập tức lao về phía cửa, vặn chốt cửa để thoát ra.
Nhưng cậu phát hiện cửa đã bị khóa chặt từ bên ngoài, dù cố thế nào cũng không mở được.Đó chính là người đàn ông giả vờ làm Hàn Tri để đánh lạc hướng!Lâm Ôn đập mạnh một tay lên cánh cửa, tức giận thốt lên một tiếng chửi rủa.Quá chủ quan rồi.Vừa nãy, cậu chỉ tập trung nghĩ làm thế nào để đối phó với Hàn Tri, nghĩ làm sao để hạ gục cậu ta, mà lại bỏ qua những động tĩnh bên ngoài.
Tên giả mạo kia từ đầu đã chỉ nhằm mục đích khóa cửa, giam cậu lại trong căn phòng này.Lâm Ôn thử dùng hết sức cạy chốt cửa, nhưng vẫn không có tác dụng.Lúc này, Hàn Tri đã tỉnh táo lại một phần từ cơn choáng váng.
Cậu ta lau máu trên đầu, ngồi bệt xuống sàn, nhìn Lâm Ôn đang cố gắng mở cửa và bật cười: "Anh không thoát được đâu, Lâm Ôn.
Hôm nay, một khi anh đã bước chân vào đây, tôi sẽ không để anh quay về bên Phó Thâm nữa.
Đi theo tôi đi, chúng ta ra nước ngoài, anh muốn đến đâu cũng được.
Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, đừng quan tâm đến chuyện trong nước nữa, cũng đừng tham gia vào cuộc đấu đá giữa Phó Thâm và nhà họ Hàn nữa.
Chỉ có hai chúng ta thôi, như khi mọi chuyện còn chưa xảy ra, được không?"
Lâm Ôn nhấc một chiếc bình hoa trong phòng, đập mạnh vào ổ khóa, nhưng cửa vẫn không hề lay chuyển.
Cậu tức giận đá mạnh vào cửa, bật ra một câu chửi: "Được cái con khỉ!"
Đã rất lâu rồi cậu không nói ra những lời như vậy.Trừ khoảng thời gian còn học đại học, cùng bạn bè trong ký túc xá chơi game, cậu đã bảy năm không hề tức giận mà buột miệng chửi mắng.Sau khi mẹ và em trai qua đời, bản hợp đồng bao dưỡng đã hoàn toàn kéo cậu ra khỏi môi trường tràn đầy ý chí của tuổi trẻ.
Hết lần này đến lần khác, cuộc sống mài nhẵn cậu, làm cậu mất đi mọi góc cạnh, đánh cắp hết những cơn giận dữ.
Ngay cả khi đứng trước cái chết, cậu cũng không gào thét hay than vãn.Trong mắt mọi người, ấn tượng về cậu luôn là người điềm đạm, lịch sự, và khiêm nhường.Nhưng lúc này đây, khi nghe những lời Hàn Tri thốt ra, cậu ta tự cho là chân tình nhưng nó lại đầy sự giả dối và ghê tởm, Lâm Ôn không thể chịu đựng thêm.
Cậu quay phắt lại, chỉ thẳng vào mặt Hàn Tri, gằn giọng phẫn nộ: "Cậu là một kẻ giết người!
Dựa vào đâu mà cậu hy vọng mọi chuyện có thể coi như chưa từng xảy ra?
Cậu có tư cách gì để nói ra những lời như vậy?"
"Cậu chính là khởi nguồn của tất cả."
Không thể mở được cửa bằng những vật dụng trong phòng, Lâm Ôn đành bỏ cuộc.
Cậu quay lại nhìn Hàn Tri, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói chứa đầy sự căm hận: "Cậu đã cướp đi một người chị tốt, một người con gái hiếu thảo của gia đình Phó Thâm, để họ phải sống trong sự hối hận và đau đớn cả đời.
Cậu đã khiến tôi mất đi mẹ và em trai, đẩy tôi vào cảnh phải gánh chịu nỗi đau của cái chết lặp đi lặp lại, không bao giờ được giải thoát.
Cậu là kẻ hưởng lợi từ tất cả những bi kịch này.
Cậu lấy tư cách gì để yêu cầu chúng tôi coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?"
Hàn Tri, người vừa bị cú đánh mạnh làm mất gần hết sức lực, yếu ớt dựa vào trụ gỗ cuối giường.
Ánh mắt cậu ta mờ nhạt, giọng nói run rẩy biện minh: "Anh không hiểu... tôi đã lớn lên trong hoàn cảnh thế nào... tôi bị ép buộc... tôi không có sự lựa chọn."
"Không ai ép cậu phải bước đi đến tận cùng trên một con đường sai trái cả.
Cậu đã có vô số cơ hội để quay đầu lại, để sửa chữa lỗi lầm, nhưng chính cậu là người đã khước từ tất cả."
Lâm Ôn cười khẩy, không một chút thương hại thẳng thừng vạch trần sự giả tạo trong lời nói của Hàn Tri: "Đừng biện minh nữa.
Rồi tôi sẽ đích thân đưa cậu vào tù, để cậu phải trả giá cho tất cả những gì mình đã gây ra."
Máu từ vết thương trên đầu Hàn Tri chảy ra, thấm đỏ sàn nhà.
Cậu ta nhìn Lâm Ôn, môi khẽ mấp máy định nói điều gì đó nhưng không thành lời.Nhưng Lâm Ôn sợ rằng một lúc nữa Hàn Tri khôi phục sẽ lại tiếp tục dây dưa, vì vậy Lâm Ôn quyết định phải khống chế cậu ta hoàn toàn.
Cậu lấy điện thoại của Hàn Tri nhưng phát hiện nó đã bị hỏng, có lẽ do cú va chạm lúc cậu ta ngã.
Không còn cách nào khác, cậu cẩn thận quấn lại chiếc máy quay nhỏ và cất vào túi áo, sau đó bắt đầu lục lọi khắp căn phòng dưới ánh trăng, tìm thứ gì đó để trói Hàn Tri, khiến cậu ta vĩnh viễn không thể quấy rầy thêm nữa.Căn phòng này, ngay từ khi Lâm Ôn chuyển đến, đã được Hàn Tri cố ý bài trí đơn giản.
Cậu ta sợ Lâm Ôn bỏ trốn nên gần như không để lại bất kỳ dụng cụ nào có thể sử dụng.
Đừng nói là dây thừng, ngay cả những vật dụng thông thường cũng chẳng có.Hàn Tri nằm đó, yếu ớt nhìn theo bóng dáng Lâm Ôn đang lục lọi trong phòng.
Cậu ta đột nhiên lên tiếng, giọng nói khàn đặc, có phần giễu cợt: "Chiếc máy quay mà anh vừa lấy... nội dung bên trong không đầy đủ đâu."
Lâm Ôn phớt lờ, tiếp tục mở tủ quần áo, tìm được vài chiếc cà vạt cũ.
Cậu giơ chúng lên dưới ánh trăng để kiểm tra xem có bị chuột cắn hay mục nát không.
Cà vạt dùng để trói tay Hàn Tri, không quan tâm sạch hay bẩn, cậu tùy tiện phủi bụi rồi mang đi.Hàn Tri đã không còn đủ sức để phản kháng nhưng vẫn tiếp tục nói: "Năm đó, Bạch Nhiễm vô tình xem được một đoạn trong chiếc máy quay, tôi sợ bị Hàn Thiên Minh phát hiện nên đã chia nội dung ra, giấu vào những thẻ nhớ khác nhau.
Không ngờ, thứ đó cuối cùng lại rơi vào tay anh.
Quả nhiên, Tiểu Ôn, trên thế gian này, người hiểu rõ tôi nhất vẫn chỉ có anh.
Ngoài anh ra không ai nghĩ được rằng tôi giấu nó trong căn gác xếp này."
Cà vạt không đủ dài, Lâm Ôn buộc phải thắt thêm một nút chết để cố định.
Cậu trói chặt một tay của Hàn Tri vào chân giường, sau đó thẳng tay tát mạnh một cái vào mặt cậu ta, không chút do dự."
Có gì thì nói nhanh.
Tôi không đủ kiên nhẫn để nghe cậu vòng vo đâu."
Hàn Tri bị cú tát mạnh làm sững sờ.
Phải mất một lúc lâu cậu ta mới lên tiếng, giọng nói đứt quãng: "Vẫn còn hai chiếc thẻ nhớ nữa... chúng nằm trong ngăn tủ cuối cùng bên phải.
Chìa khóa...
ở trong chùm mà anh vừa tìm được."
Lâm Ôn hoàn toàn không tin Hàn Tri sẽ đột nhiên tốt bụng như vậy, cậu đứng yên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn Tri, không hề nhúc nhích.Hàn Tri cúi đầu cười khẩy, tiếng cười mang theo chút chua xót và tự giễu: "Đến nước này rồi, tôi còn cần gì phải lừa anh nữa?
Tôi chẳng còn gì cả.
Tất cả mọi người đều đã bỏ rơi tôi.
Đợi đến khi người của anh và cảnh sát đến đây, tôi chắc chắn sẽ bị kết tội.
Ngay cả Hàn Thiên Minh cũng sẽ không cứu tôi.
Nếu tôi đã phải chết, vậy thì tất cả những kẻ đã đẩy tôi đến bước đường này cũng phải chết cùng tôi."
Lâm Ôn không đáp lời cậu ta, trong mắt không hề có lấy một tia thương hại.
Cậu suy nghĩ vài giây, rồi cúi người xuống mở ngăn tủ cuối cùng theo lời Hàn Tri.Bên trong ngăn tủ, Lâm Ôn nhìn thấy vài cọc tiền mặt xếp chồng lên nhau và những thỏi vàng được niêm phong kỹ lưỡng.
Có vẻ như chiếc két sắt trong thư phòng chỉ là một cái bẫy giả tạo, còn số tiền mà Hàn Tri chuẩn bị để trốn chạy đều được chuyển đến đây.Đúng như lời Hàn Tri nói, Lâm Ôn tìm thấy hai chiếc thẻ nhớ cũ kỹ.
Nhưng ngay khi vừa cầm chúng lên và chuẩn bị đứng dậy, một luồng gió sắc bén bất ngờ lao thẳng về phía cạu từ sau lưng.Lâm Ôn biết rõ Hàn Tri sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, thế nên cậu sớm có chuẩn bị nghiêng người sang bên cạnh để né tráng, đồng thời tung một cú đá mạnh mẽ vào Hàn Tri đang lao đến.Ánh sáng phản chiếu từ một vật bằng kim loại lướt qua, và lúc này Lâm Ôn mới nhận ra thứ mà Hàn Tri dùng để cắt đứt dây trói là một con dao nhỏ giấu trong lớp lót tay áo.
Con dao tuy nhỏ gọn nhưng cực kỳ sắc bén.
Không khó hiểu tại sao khi nãy cậu lục soát lại không phát hiện ra.Tuy nhiên, Lâm Ôn không hề hoảng sợ.
Cậu đã luyện tập quyền anh và các kỹ năng chiến đấu trong suốt những năm qua.
Hơn nữa, trong thời gian ở nước ngoài, cậu còn được tập bắn đạn thật.
Ngay cả khi Hàn Tri cầm vũ khí trong tay, cậu vẫn có thể đối phó được.Điều duy nhất gây khó khăn là ánh sáng trong phòng.
Khi nãy Lâm Ôn đã tắt cầu dao và không có thời gian bật lại.
Trong bóng bị bao trùm bởi bóng tối, tầm nhìn bị hạn chế đáng kể.Nhưng cậu đã từng sống trong căn phòng nhỏ bé này nhiều năm, nên mức độ quen thuộc với không gian không thua gì Hàn Tri.Tiếng gió sắc lẹm của con dao vang lên khi Hàn Tri vung về phía cậu.
Lâm Ôn nhanh nhẹn né tránh và đấm thẳng một cú vào mặt cậu ta.
Những cú đấm dồn dập làm máu Hàn Tri tuôn ra, ướt đẫm tay cậu.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt chiếu vào, bóng dáng của Hàn Tri lảo đảo, nhưng cậu ta không rên rỉ một tiếng, chỉ cắn răng chịu đựng và tiếp tục vung dao, lần này nhằm thẳng vào cổ cậu.Lâm Ôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.Hành động của Hàn Tri quá liều lĩnh, như thể cậu ta thực sự muốn giết chết cậu ngay tại đây.
Nhưng Hàn Tri trước đó đã từng bị cậu đánh bại không chỉ một lần.
Cậu ta nên biết rõ bây giờ tình thế đã khác, cậu ra không thể dễ dàng chế ngự được cậu.Những đòn tấn công lặp đi lặp lại thế này chỉ tổ kéo dài thời gian.
Tại sao Hàn Tri lại làm vậy?Đang suy nghĩ, Lâm Ôn bỗng thấy Hàn Tri một lần nữa vung dao về phía mình.
Theo bản năng, cậu ngửa đầu ra sau để tránh lưỡi dao, nhưng ngay lập tức nhận ra có điều không ổn.Con dao gấp của Hàn Tri không đủ dài để chạm tới cậu.
Cậu ta cố tình đâm hụt, mục đích thực sự là chờ giây phút này – khi cậu ngửa đầu để lộ cổ mình!Chất lỏng lạnh lẽo được bơm vào bên cổ của Lâm Ôn qua một mũi kim nhói đau.
Dù cậu kịp phản ứng, quật ngã Hàn Tri bằng một cú vật qua vai và rút mũi kim ra, nhưng một lượng lớn thuốc lạ vẫn được tiêm vào cơ thể cậu."
Chỉ là thuốc mê thôi, tôi không có ý định tổn thương anh, nhưng anh phải đi cùng tôi."
Hàn Tri lồm cồm bò dậy từ dưới đất, nhổ ra một ngụm máu: "Ở lại trong nước, Hàn Thiên Minh sẽ không tha cho anh đâu.
Anh nghĩ chỉ dựa vào Phó Thâm là có thể hạ bệ được ông ta sao?
Dù Phó Thâm có thắng thì anh cũng chỉ là vật hy sinh trong cuộc chiến này mà thôi!"
Trong đầu Lâm Ôn, những lời của Hàn Tri chỉ còn là những tiếng vo ve khó chịu, cậu hoàn toàn không nghe lọt được một chữ.Thuốc mới tiêm vào không có tác dụng quá rõ ràng, Lâm Ôn cắn chặt răng, ngay khi Hàn Tri lại gần để kiểm tra tình trạng của cậu, Lâm Ôn nhanh tay nhặt chiếc hộp trên bàn và đập mạnh vào đầu cậu ta.
Không dừng lại, cậu nhặt lấy những mảnh thủy tinh vỡ dưới đất, siết chặt trong tay để cơn đau giữ cho mình tỉnh táo.Cậu dồn sức, mạnh mẽ đẩy ngã Hàn Tri xuống sàn, sau đó dùng những thỏi vàng trong ngăn tủ và bất kỳ thứ gì trong tầm tay đập liên tiếp vào cậu ta.Máu từ đầu Hàn Tri tuôn trào đầy mặt, nhưng khi vừa cảm thấy cơn choáng ngợp, cậu ta đã bị Lâm Ôn nắm lấy cổ áo kéo dậy.
Lâm Ôn tóm lấy tóc cậu ta và không chút nương tay, dùng đầu cậu ta đập mạnh vào mặt bàn.Hàn Tri chẳng rõ mình đã bị đập bao nhiêu lần, chỉ biết rằng cơn choáng do mất máu vừa dịu đi thì tác dụng của thuốc đã trỗi dậy.
Qua màn máu mờ nhòe trong mắt, cậu ta thấy bước chân của Lâm Ôn bắt đầu lảo đảo, bàn tay đang siết chặt cậu ta cũng từ từ mất đi sức lực.
Lâm Ôn ngã phịch xuống đất, máu me đầy người.
Nhưng dù vậy, ánh mắt của cậu vẫn đầy sự điên cuồng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hàn Tri.Nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Tri lại bật cười như một kẻ điên mất trí.
Cậu ta ho khan, máu lẫn trong tiếng cười khàn đặc: "Anh không thoát được đâu, Lâm Ôm, anh mãi mãi không thể thoát khỏi tôi.
Đợi đến khi anh ngất đi, người của tôi sẽ vào và đưa cả hai chúng ta đi.
Khi anh tỉnh dậy, chúng ta đã ở nước ngoài rồi.
Lâm Ôn, lần này sẽ không ai có thể đến cứu anh nữa.
Người của anh, tôi đã giữ chân hết.
Ngay cả tài xế của Phó Thâm cũng đã bị tôi mua chuộc.
Cảnh sát sẽ không tới kịp.
Lần này... ha ha... không một ai có thể mang anh đi được..."
"Cậu đã tính sai một chuyện."
Lâm Ôn đứng dậy, tay đầy máu, lảo đảo tiến đến bên khung cửa sổ.
Cậu kéo cánh cửa kính mỏng manh ra, ánh trăng ngoài kia vẫn sáng trong như mọi khi.
Nhưng lần này, khi nhìn qua cửa sổ, ánh trăng không còn mang theo sắc máu.Cậu bám vào khung cửa sổ, cố trèo lên, rồi ngoái đầu lại nhìn Hàn Tri đang thất thần trong tiếng hét kinh hoàng."
Cậu luôn luôn tính sai một chuyện, Hàn Tri.
Ba năm trước, khi tôi rời khỏi cậu, không phải có người đến mang tôi đi.
Mà là chính tôi tự nhảy xuống."
Nhảy vào vòng tay của Phó Thâm.Nhảy ra khỏi hố sâu tuyệt vọng.Và suốt chặng đường này, ngoài sự giúp đỡ của Phó Thâm, tất cả những gì cậu có được đều là do chính mình từng bước vượt qua, là thành quả từ những lần dốc sức liều mạng và đấu tranh không ngừng nghỉ.Cậu đã dùng đến bảy lần chết đi sống lại mới có thể tái sinh thành một con người hoàn toàn mới.Vì vậy, dù hôm nay Phó Thâm không thể đến, dù lần này không ai có thể giơ tay ra cứu lấy cậu, cậu cũng không hề sợ hãi.Cậu đã có đủ dũng khí và sức mạnh để vươn lên, ngay cả khi không có ai đến cứu —"Tôi có thể tự mình bước ra khỏi căn phòng này."
--------------------
Tác giả: Nhớ Phó Thâm quá!
Nhưng chương sau anh ấy sẽ xuất hiện ngay thôi!