- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
[Dm/Hoàn] Chim Không Thể Bay
Chương 79: Chúng ta rốt cuộc là quan hệ gì?
Chương 79: Chúng ta rốt cuộc là quan hệ gì?
Chương 79: Chúng ta rốt cuộc là quan hệ gì?
Phó Thâm.
Cả họ lẫn tên.Đây là lần đầu tiên, kể từ ba năm trước khi Lâm Ôn gặp Phó Thâm, Lâm Ôn gọi hắn bằng cách này.Giọng nói ấy mang theo sự nghiêm túc đến cùng cực và sự chân thành khiến người khác hoàn toàn không thể từ chối.Trước cách gọi đầy nghiêm trọng như vậy, Phó Thâm không thể giữ im lặng.
Hắn ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm Ôn trong ánh sáng le lói giữa hai người, rồi đáp: "Phải."
Lâm Ôn cụp mắt xuống trong chốc lát, sau đó ngẩng lên, ánh mắt khẽ dao động.
Cậu mỉm cười, một nụ cười như muốn nói "quả nhiên là vậy".
Cậu buông tay đang giữ cổ tay Phó Thâm.Ngay từ khoảnh khắc Lâm Ôn ngăn cản động tác đóng cửa của mình, Phó Thâm đã nới lỏng lực, chỉ nhẹ nhàng đặt tay trên nắm cửa.
Lâm Ôn buông tay, và tay Phó Thâm cũng thuận thế rơi xuống.Cánh cửa, khi mất đi sự nâng đỡ từ cả hai người, phát ra một tiếng "cạch" nhỏ rồi đóng chặt lại, chặn đứng tia sáng cuối cùng còn sót lại.
Ánh sáng trong phòng bị cắt đứt một cách phũ phàng, chỉ còn những đốm sáng mờ nhạt và tiếng cọt kẹt khe khẽ vang vọng – tựa như dấu hiệu cho một chiếc hộp nhạc cổ tích sắp sửa vỡ vụn.Phó Thâm hiếm khi bộc lộ sự bối rối, bước tới trước một bước, định nói gì đó thì cánh cửa phía sau lại bị mở tung ra với lực mạnh mẽ.Phương Dư xông vào, vẻ mặt đầy phẫn nộ.
Cô cầm một tập giấy trên tay, ném mạnh về phía Phó Thâm, giọng nói không giấu được sự sắc nhọn, gần như run lên vì tức giận mà chất vấn: "Anh có ý gì đây, Phó Thâm?!
Bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần này là thế nào?!
Tại sao trên đó lại có chữ ký của anh?!
Làm sao mà anh nắm toàn quyền chuyển nhượng dự án khu nghỉ dưỡng này?
Anh đã biết miếng đất đó có vấn đề ngay từ đầu đúng không?!
Anh cũng biết dự án này ngay từ đầy đã không thể thực hiện được, đúng không?!"
Lâm Ôn thấy Phó Thâm bị ném đồ vào người, theo phản xạ bước lên một bước với vẻ lo lắng, nhưng lại thấy Phó Thâm khẽ giơ tay lên, ra hiệu rằng mình ổn.Trần Kỳ hổn hển chạy theo sau Phương Dư, gương mặt đã có vài vết xước đỏ, dấu vết từ móng tay dài – vừa nhìn đã biết là do ai gây ra.
Anh không kịp giải thích rõ ràng, chỉ vội vàng kéo tay Phương Dư, muốn đưa cô ra ngoài: "Chị gái ơi chị gái, chị bình tĩnh một chút được không?
Ra ngoài trước đã, anh sẽ giải thích, anh sẽ giải thích được chưa?!"
"Tôi làm loạn sao?"
Phương Dư hất mạnh tay Trần Kỳ ra, ánh mắt sắc lạnh: "Tôi bị các người lừa gạt mà không đáng được đòi lại một lời giải thích sao?!"
Tập tài liệu cô ném vào người Phó Thâm rơi xuống đất.
Lâm Ôn cúi người nhặt lên, lật từng trang xem qua.
Càng xem, vẻ mặt cậu càng lạnh lẽo hơn, xác nhận rằng suy đoán trong lòng mình là đúng.Phương Dư lúc trước vì quá tức giận nên không nhận ra Lâm Ôn cũng đang ở trong phòng.
Giờ đây, khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Ôn, cô lập tức hiểu rằng cậu cũng giống như cô, hoàn toàn bị giấu nhẹm.
Ánh mắt cô nhìn về phía Phó Thâm bỗng tràn đầy chế giễu và căm hận."
Lâm Ôn, em xem đi.
Những người này, họ luôn miệng nói rằng yêu thương chúng ta biết bao, rằng vì chúng ta mà có thể làm mọi thứ.
Nhưng rốt cuộc thì sao?
Chính họ giấu chúng ta trong bóng tối.
Chính họ biến chúng ta thành kẻ ngốc, để họ mặc sức xoay vần theo ý mình."
Giọng nói của Phương Dư dần trở nên lạnh lẽo, xen lẫn chút chua xót và mỉa mai: "Cả một dự án lớn, hàng chục người ngày đêm miệt mài suốt gần nửa năm.
Trong mắt họ, tất cả chẳng là gì cả.
Chúng ta chỉ là những quân cờ, những viên gạch lót đường để họ đạt được lợi ích mà thôi."
Lâm Ôn vẫn chưa có động tĩnh gì, ngược lại Trần Kỳ lại cuống cuồng giải thích: "Thật sự không phải muốn lừa em đâu, Phương Dư.
Hai mươi triệu mà em đầu tư, anh đã chuẩn bị sẵn rồi!
Dù cuối cùng Phó Thâm không thể chuyển nhượng dự án, anh tuyệt đối sẽ không để em chịu thiệt.
Em yên tâm, anh đảm bảo..."
"Bốp!"
Một cái tát mạnh mẽ vang lên, giáng thẳng vào mặt Trần Kỳ.Phương Dư như không thể chịu đựng thêm được nữa, hoàn toàn mất kiểm soát.
Ngực cô phập phồng, cơn giận bùng nổ, giọng nói như gào lên: "Bà đây thiếu hai mươi triệu của các người chắc?!"
"..."
Câu nói của Trần Kỳ bị cắt ngang.
Không gian xung quanh chìm vào im lặng, chỉ còn giọng nói đầy giận dữ của Phương Dư vang vọng."
Đúng!
Tiền rất quan trọng!
Khi dự án sụp đổ, tôi đau lòng vì số tiền đó đến mức cả đêm không ngủ được!
Nhưng điều khiến tôi tiếc nuối hơn chính là những công sức mà mọi người đã bỏ ra!
Anh có biết tất cả chúng tôi đã đặt kỳ vọng lớn thế nào vào dự án này không?
Chúng tôi đã phải tốn bao nhiêu công sức để cướp được nó từ tay nhà họ Hàn, Lâm Ôn!
Thêm cả đội dự án đã phải thức bao nhiêu đêm, liên tục tăng ca suốt nhiều tuần để làm gì chứ?
Để các người có thể thực hiện kế hoạch của mình một cách hoàn hảo hơn sao?
Hay là để các người lợi dụng triệt để hơn nữa?!"
Cô quay sang Trần Kỳ, ánh mắt đầy đau xót và phẫn nộ: "Trần Kỳ, anh luôn như vậy!
Anh luôn nghĩ rằng tôi chia tay anh là vì tôi chán anh, nghĩ rằng tôi kết thúc tình cảm nhẹ nhàng như vứt bỏ một chiếc túi cũ!
Nhưng mỗi mối quan hệ, tôi đều thật lòng mà đối đãi!
Tôi chia tay anh, là bởi vì anh luôn đặt tôi sau tất cả mọi người!"
"Anh sợ cha mẹ anh thất vọng, nên để giành được vụ án, chỉ để lại một tin nhắn rồi bay ra nước ngoài, cả mấy tháng cũng không thấy bóng dáng!
Anh sợ Phó Thâm thất vọng, nên chẳng nói lời nào mà bỏ tôi một mình trong rạp chiếu phim để đi giúp anh ta, còn tôi thì ngồi đợi đến khi rạp đóng cửa cũng không thấy anh quay lại!
Tôi đã cố gắng hiểu anh, nên tôi trở về nước để khởi nghiệp, muốn xem nơi này có điều gì đặc biệt, có gì khác biệt.
Nhưng kết quả thì sao chứ?!"
"Vẫn như cũ."
Giọng Phương Dư tràn đầy thất vọng, đến mức không thể che giấu.
Cơn giận dần hạ xuống, thay vào đó là sự mệt mỏi sâu sắc: "Trần Kỳ, mọi chuyện vẫn y hệt như vậy.
Cho dù là anh hay Phó Thâm, các người đều có những thứ mà dù phải bỏ lại tất cả cũng nhất định phải làm cho xong.
Còn tôi, tôi luôn bị xếp ở phía sau."
Cô cười lạnh, ánh mắt rực lên tia u uất: "Nhưng tôi cũng là bảo bối duy nhất của gia đình tôi, từ nhỏ đến lớn được yêu thương, được coi trọng.
Tình cảm tôi nhận được không thua kém bất kỳ ai trong số các người.
Tôi sinh ra là duy nhất, không thể trở thành lựa chọn của ai đó, và tôi cũng không muốn trở thành lựa chọn của bất kỳ ai."
Trần Kỳ vội vã phản bác: "Không phải như vậy đâu, Phương Dư!
Anh không hề nghĩ như vậy..."
Dấu đỏ từ cái tát trên mặt Trần Kỳ vẫn rõ ràng, cho thấy Phương Dư đã dùng sức mạnh đến mức nào.
Bất kỳ ai bị tát vào mặt trước mặt bạn bè đều sẽ tức giận, nhưng cơn tức của Trần Kỳ chưa kịp bộc phát thì đã bị sự thất vọng trong giọng nói của Phương Dư dội một gáo nước lạnh.Lời nói và ánh mắt của cô khiến anh nhớ lại cái ngày cô đề nghị chia tay anh nhiều năm trước.
Khi đó, cô cũng có cùng giọng điệu, cùng ánh mắt và vẻ châm biếm khiến người ta giá lạnh đến tận tâm can.Một nỗi sợ hãi lớn lao bao trùm lấy anh.
Cuối cùng, anh cũng nhận ra rằng, cô gái mà anh luôn nghĩ chỉ hay giận dỗi vặt vãnh, không để tâm mọi chuyện, thực chất đã luôn nói thật lòng.
Chỉ là anh lại xem những lời ấy như trò đùa.
Anh bước tới, nắm lấy tay Phương Dư: "Chuyện này vốn dĩ có rủi ro rất lớn.
Anh và Phó Thâm không dám đảm bảo thành công hoàn toàn, không nói với em vì... vì anh sợ..."
"Sợ tôi không đồng ý, sợ tôi phá hỏng kế hoạch của các người, đúng không?"
Phương Dư không rút tay ra, nhưng giọng nói đầy chua xót: "Anh nói anh nhiều năm như vậy chỉ yêu có mình tôi, Phó Thâm cũng ra vẻ yêu thương Lâm Ôn đến vậy.
Nhưng rốt cuộc thì sao?
Ngay cả niềm tin cơ bản các người cũng keo kiệt không muốn cho chúng tôi.
Nếu nói cho chúng tôi biết chuyện này, chẳng lẽ chúng tôi không giúp được gì sao?
Chẳng lẽ chúng tôi không thể hiểu được sao?
Dù chỉ là bạn bè, thì cũng phải có sự tin tưởng cơ bản nhất, đúng không?
Nhưng các người thì sao?"
"Các người luôn miệng nói rằng làm vậy là tốt cho chúng tôi, nhưng đã từng hỏi qua tôi và Lâm Ôn chưa?
Đã từng hỏi qua những người bên ngoài, những người đã nỗ lực hết mình vì dự án này chưa?
Chúng tôi có thấy tốt không?"
Phương Dư lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Cô chỉ nhìn sâu vào Lâm Ôn, người vẫn im lặng từ đầu đến cuối, rồi thở dài, quay đầu bỏ đi.Trần Kỳ nhìn Lâm Ôn, lại liếc sang Phó Thâm, người cũng không nói một lời nào.
Anh định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng đành dậm chân, không quản gì thêm mà vội vàng đuổi theo Phương Dư.Trong phòng lại chìm vào tĩnh lặng.Phó Thâm và Lâm Ôn đều giữ im lặng.Đèn trong phòng đã được bật sáng từ lâu.
Ánh sáng từng chia cắt rõ ràng giữa hai người giờ đã hòa quyện lại trong cùng một không gian, không còn nhìn thấy dấu vết nào.
Cảnh tượng lặng im giữa hai người chỉ còn lại sự ăn ý không lời nhưng rất rõ ràng.Nhưng Lâm Ôn và Phó Thâm đều rất rõ ràng.Ánh sáng tưởng chừng như không tồn tại kia vẫn luôn ở đó, như một con dao cùn chưa được mài bén, rạch toạc lớp vải áo, chỉ để lại những sợi tơ mỏng lởm chởm còn vướng víu lấy nhau, cố gắng níu giữ sợi dây đã đứt đoạn.Lâm Ôn không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ là trong khoảnh khắc.
Cuối cùng, giống như một bộ não bị đông cứng trong chất keo, cậu chậm rãi nghe thấy tiếng Phó Thâm gọi tên mình."
Lâm Ôn."
Cơ thể cậu phản ứng theo bản năng, đi trước cả suy nghĩ."
Vâng, tiên sinh."
"Lâm Ôn."
Phó Thâm lại gọi một lần nữa, như đang cẩn thận nhấn từng chữ, cũng như đang xác nhận điều gì đó.
Cuối cùng, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Ôn và hỏi: "Phương Dư đã nói nhiều như vậy, mà em không có gì muốn hỏi anh sao?"
Lâm Ôn cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng lại."
Em đã đoán ra rồi, đúng không?"
Phó Thâm nhếch môi, thoáng cười, khen ngợi một cách không đúng thời điểm: "Thông minh lắm."
Trong giọng điệu của hắn, thậm chí còn mang theo chút tự hào mà ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra.Lâm Ôn, người gần như đã đứng yên như một tấm phông nền, cuối cùng cũng động đậy.Cậu đặt tập tài liệu hợp đồng đã mân mê không biết bao nhiêu lần xuống, nở một nụ cười nhàn nhạt như mọi khi, gật đầu đáp: "Đúng vậy, tiên sinh.
Em đã đoán được một phần.
Chỉ là trước khi chị Phương Dư đến, em vẫn còn vài điều chưa chắc chắn."
Không phải em không chắc chắn.
Phó Thâm nhìn vào mắt Lâm Ôn và thầm nghĩ: Em chỉ không dám tin mà thôi.
Không dám tin rằng người trước mắt này, từ đầu đến cuối đều lừa dối em.Những sai sót cố tình để lại, vô số mối dây ngầm ẩn, những hành động mờ ám ngay trước mắt.
Lâm Ôn, người do chính tay Phó Thâm dạy dỗ, với sự nhạy bén của mình, lẽ ra đã sớm nghi ngờ.Chỉ là, cậu chưa bao giờ muốn, cũng không thể, đặt ánh mắt nghi ngờ đó lên Phó Thâm.Phó Thâm lại lặp lại lần nữa: "Em không có gì muốn hỏi anh sao, Lâm Ôn?"
Lâm Ôn lắc đầu: "Vâng, không có gì cả."
Phó Thâm hỏi tiếp: "Tại sao?
Em đã đoán ra, nhưng tại sao không giống Phương Dư, giận dữ đến chất vấn anh?"
"Vâng?
Không có lý do gì cả."
Lâm Ôn cười nhẹ: "Ngài đã sắp xếp như vậy, chắc chắn là có lý do của mình.
Hơn nữa, tất cả những gì em có đều là nhờ ngài, em cũng không mất mát gì cả.
Huống chi, em và chị Phương Dư không giống nhau.
Em và ngài cũng không phải là mối quan hệ như chị ấy với Trần Kỳ."
"Chỗ nào không giống hai người bọn họ?"
Phó Thâm hỏi lại, "Vậy trong lòng em... chúng ta rốt cục là quan hệ gì?"
Lâm Ôn không trả lời ngay.Khung cảnh lúc này thậm chí có phần buồn cười.Người đáng ra phải nghiêm khắc chất vấn lại chẳng hỏi gì, không giận dữ, cũng không quay lưng bỏ đi.
Người lẽ ra phải bị chất vấn thì lại ép từng bước, truy hỏi tới cùng, nhất quyết muốn một câu trả lời.Phó Thâm bước đến trước mặt Lâm Ôn, đưa tay muốn đặt lên vai cậu."
Em tin anh không, Lâm Ôn?
Em... có yêu anh không?
Em là người yêu của anh.
Em có thể hỏi anh bất cứ điều gì, hôm nay anh sẽ trả lời tất cả cho em, tuyệt đối không giấu giếm."
"Em vĩnh viễn tin tưởng ngài, tiên sinh.
Em cũng chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm giữa chúng ta."
Lâm Ôn vẫn mỉm cười, nhưng khi Phó Thâm vươn tay nắm lấy cậu, Lâm Ôn lùi lại một bước.Đôi mắt cậu cong cong, gương mặt có trang điểm nhẹ hiện lên nét đẹp thanh tú, nụ cười tươi tắn gần như khiến Phó Thâm lạc lối.Nhưng điều hắn nghe thấy lại là: "Thế nhưng, giữa chúng ta, rốt cuộc vẫn là mối quan hệ cấp trên và cấp dưới.
Em nghĩ, em nên chuyển ra khỏi nhà ngài."
"Hành lý em đã thu dọn xong trước khi ngài về, đang ở dưới nhà.
Căn hộ mới em cũng đã thuê xong.
Trên đường trở về, em đã định nói với ngài, ngày mai em sẽ dọn đi."... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . .