Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đm/End] Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Đm/End] Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi
Ngoại truyện 5: Trúc mã (1)


Trịnh Lam đeo tai nghe ngồi bên cạnh sân bóng rổ.

Mùa hè năm nay nóng cực kỳ, đã gần tối mà thời tiết vẫn như một nồi nước đun sôi bốc hơi.Trịnh Lam ngồi dưới một gốc cây to, lá cây rậm rạp thay cậu cản gần hết ánh mặt trời chói mắt.Chỉ là gần bụi cỏ nên muỗi rất nhiều, Trịnh Lam lại là người có thể chất hút muỗi, cậu bị đốt ngứa đến mức chân di chuyển tới lui nhiều lần.Hôm nay là ngày cuối của cuối tuần, trên sân bóng rổ chỉ có một đội đang chơi bóng.Người đang bị bao vây ở giữa bất ngờ nhảy lên, một cú nhảy ba điểm bóng vào rổ.Trên sân vang lên một trận vỗ tay, người đó cười lên, nhìn về phía bên ngoài cầu thang sân đấu.Một người duy nhất ngồi đó đang cúi đầu xắn ống quần, nghe thấy âm thanh mới mờ mịt ngẩng đầu lên rồi nhìn qua."

Còn chơi nữa không?"

Bùi Yến hỏi.Bóng rổ rơi nện xuống mặt đất, bộp bộp đập xuống mấy lần.Tất cả mọi người đều hiểu ý không nói ra, có người đi nhặt bóng ôm vào trong người, Bùi Yến nhìn thấy cũng không thèm để ý.Anh kéo áo lên tùy ý lau lên mặt của mình.Dưới bóng cây, người kia còn đang loay hoay.

Bùi Yến đi qua, dứt khoát ngồi xuống trước mặt cậu, đỉnh đầu chỉ ngang tới đầu gối.Trịnh Lam "ai" lên một tiếng, một tay Bùi Yến nắm lấy mắt cá chân kéo đến trước mặt mình, có một vài vết đỏ trên làn da trắng.Ngón tay cái của anh mơn trớn, động tác của Bùi Yến nhẹ nhàng lướt đi."

Lại bị cắn nữa à?"

Anh hỏi."

Ừm."

Trịnh Lam buồn buồn đáp."

Không phải đã nhắc cậu nhớ mang theo Hoa Lộ Thủy* theo sao?"

Bùi Yến thở dài, đứng lên tìm trong balo của mình, lấy một một bình Hoa Lộ Thủy từ bên trong, bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, một đầu gối chạm đất, mở nắp phun thuốc cho Trịnh Lam.(*)Hoa Lộ Thủy: Hoa Lộ Thủy là sản phẩm có tác dụng khử trùng, diệt khuẩn nhất định, bôi lên vết muỗi đốt, côn trùng cắn có thể giảm ngứa, sưng tấy, cái này nó giống dầu gió bên mình ấy "Không tự mình mang thì không biết đi tìm ở trong túi tớ à?"

Trịnh Lam không nói chuyện, sau lưng Bùi Yến là một đám người hồi nãy đánh bóng chung đi qua, nhìn thấy anh đều chào hỏi, sau đó nói với Bùi Yến: "Anh Bùi, bọn em đi trước đây."

"Mấy đứa đi đi."

Bùi Yến không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm mắt cá chân đang cầm trên tay.Hoa Lộ Thủy phun ướt nên tay anh cũng dính mùi thơm theo, Bùi Yến buông lỏng tay, đè lên mắt cá chân của cậu rồi đứng lên hỏi: "Có khá hơn chút nào chưa?"

Chắc là Trịnh Lam hơi nóng, cả mặt và tai đều đỏ, Bùi Yến gục đầu xuống, thuận miệng hỏi: "Sao lại nóng như vậy."

Nhéo nhéo vành tai của cậu.Bỗng nhiên Trịnh Lam nghiêng đầu né tránh, tay Bùi Yến dừng lại ở giữa không trung.Balo bị Trịnh Lam kéo lên vai, cậu vội vàng nói "Không có gì."

Sau đó nhảy lên đi xuống cầu thang."

Đừng chạy nhanh như vậy, ngã bây giờ."

Bùi Yến đi theo sau nắm lấy cùi chỏ của cậu, bị cậu quay người hất đi."

Tự tớ biết."

Trịnh Lam cau mày nói.Không biết sao lại tự nhiên tức giận, Bùi Yến đổi chủ đề, hỏi cậu: "Buổi chiều cậu làm gì?"

"Không phải là xem cậu chơi bóng à?"

Trịnh Lam nói."

Không phải."

Bùi Yến cắt ngang: "Cú ném ba điểm của tớ đẹp như vậy mà cậu cũng không chú ý."

Trịnh Lam không nói chuyện, Bùi Yến đi từ phía sau lên, liếc mắt nhìn balo của cậu hỏi: "Cậu mang gì vậy?

Nặng không?"

Trịnh Lam lắc đầu, Bùi Yến vẫn đi lên lấy balo của cậu nói: "Đưa tớ mang cho."

"Đừng đụng vào tớ."

Trịnh Lam xoay người, lấy quai đeo cặp từ trong tay Bùi Yến ra.Nhìn về bóng lưng đi thẳng về phía trước của Trịnh Lam, Bùi Yến sững sờ tại chỗ, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc là làm sao vậy..."

Tuyến 619 đúng lúc đến trạm, Trịnh Lam chạy về phía trước, nắm lấy tay nắm cạnh cửa đi lên trên.Chiếc xe này vừa vặn đến lúc giờ tan học tan làm, trong xe nhiều người, Bùi Yến đuổi theo, lồng ngực dính sát vào balo của Trịnh Lam.Chỉ là anh còn đang suy nghĩ về sự tức giận vô cớ của Trịnh Lam, anh duỗi tay cầm lấy tay nắm của xe, nắm luôn cả tay của Trịnh Lam.Vừa chơi bóng rổ xong, cả người Bùi Yến đều là mồ hôi nhưng lại không hôi chút nào.Anh giống như một ngọn lửa, cháy hừng hực ở sau lưng Trịnh Lam, khiến người khác không cách nào coi nhẹ.Hơi thở nóng hổi kia, lồng ngực chập trùng giống như dán sát lên trái tim của Trịnh Lam vậy.Xe buýt xốc nảy, cứ lên rồi xuống, Bùi Yến sợ cậu đứng không vững còn lấy tay vịn eo của cậu.Trong xe nhiều người, nhiều tạp âm, anh sợ Trịnh Lam nghe không rõ liền tự nguyện cúi đầu xuống, ghé vào lỗ tai cười nói: "Lúc trước đã bảo cậu đưa balo cho anh rồi."

Trong lòng Trịnh Lam hỗn loạn, hận Bùi Yến sao lại không hiểu phong tình như vậy, quay đầu mắng: "Tớ đâu phải bạn gái cậu, cậu giúp tớ đeo balo làm gì?"

Bùi Yến có hơi sững sờ.Xe buýt dừng ở trạm, có người xuống xe bớt nên rộng rãi hơn đôi chút, mọi người lùi về phía sau, Trịnh Lam thoát ra khỏi vòng tay anh.Chỗ ngồi chỉ trống một chỗ, đợi Bùi Yến chen qua, Trịnh Lam tự ngồi một mình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Giữa hai người có một cô gái đứng giữa, Bùi Yến giật mình, nắm chặt tay vịn, cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không nói chuyện.Đến trạm, Trịnh Lam đi xuống từ chỗ ngồi.

Cậu bị ngã xuống ở ven đường, Bùi Yến sải bước đi lên nắm lấy cánh tay cậu kéo về."

Quậy cái gì thế này?"

Lời nói vừa nói ra, lưng Trịnh Lam cứng lại, Bùi Yến lại cảm thấy mình sai rồi nên xin lỗi: "Không mắng cậu mà..."

Tay anh thả lỏng một chút, Bùi Yến đứng lên, kiên nhẫn hỏi cậu: "Hôm nay cậu bị sao vậy?"

Dáng vẻ nhẹ nhàng ấm áp này thực sự khiến người ta mềm lòng, nhưng mà Trịnh Lam nói không nên lời, đành đổi sang tông giọng bình thường, nói: "Chỉ là hơi mệt đầu."

Bùi Yến ò một tiếng, lúc này mới buông tay cậu ra.Hai người tách nhau ra ở cửa tiểu khu, nhà Bùi Yến ở bên trái, nhà Trịnh Lam ở bên phải.Hôm nay Trịnh Lam thậm chí không nói chào tạm biệt đã rời đi, còn đi không thèm quay đầu lại.

Bùi Yến đứng tại chỗ nhìn cậu, Trịnh Lam cúi thấp đầu, khom lưng, dáng vẻ dường như rất ủ rũ.Anh không biết là cậu bị làm sao.Ăn tối xong làm mấy trang đề thi, Bùi Yến vẫn còn không an tâm.Mẹ anh làm một món đồ ngọt, làm một cái bánh kem, anh lấy ra hai phần từ trong bếp.Mẹ Bùi thấy, hỏi cậu: "Con còn muốn ăn à?

Không phải trước đó còn chê quá ngọt sao?"

"Đưa cho Trịnh Lam nếm thử."

Bùi Yến nhìn bánh gato trong tay.Trịnh Lam thích nhất là món đồ ngọt này.Một đoạn đường ngắn ngủi, Bùi Yến suy nghĩ hôm nay có chuyện nào không ổn.Đi tới dưới lầu nhà Trịnh Lam, anh mới gọi điện thoại.Vẫn còn tốt, vẫn nhận điện thoại, Bùi Yến hỏi cậu: "Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi."

Trịnh Lam nói.Trên bàn học rộng lớn sáng sủa bày một đống đề thi, nhưng mà một đề cũng chưa được động vào.Cậu đang suy nghĩ về nhịp tim đập lúc Bùi Yến nhích lại gần cậu."

Muốn ăn đồ ngọt không?

Hiện tại tớ đang ở dưới lầu."

Bùi Yến giơ điện thoại lên lắc lắc.Cửa sổ phòng Trịnh Lam có ánh đèn sáng rực, có lẽ cậu cũng đang làm bài tập.Đầu dây bên kia âm thanh bị cắt ngang, chỗ cửa sổ xuất hiện một cái bóng, sau đó đèn của từng tầng từng tầng sáng lên, Bùi Yến có thể tưởng tượng ra cảnh Trịnh Lam chạy xuống lầu.Có lẽ là sẽ mang đôi giày vải trắng dễ đi đó, một bước là hai bậc cầu thang.Nghĩ tới nghĩ lui cậu đã xuất hiện, buổi tối mùa hạ gió mát thổi tới, Trịnh Lam nhìn thấy dưới ánh đèn có người đang chờ cậu.Bùi Yến một tay cầm phần bánh kem, đứng nghiêm chỉnh mà chờ.
 
[Đm/End] Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi
Ngoại truyện 6: Trúc mã (2)


"Trong nhà làm, mang qua cho cậu."

Bùi Yến đưa bánh gato tới.Trịnh Lam nhận lấy, là hai phần bánh ngọt hình dáng tinh xảo, lúc trước cậu chưa từng thấy bao giờ."

Mẹ cậu mới làm à?"

Trịnh Lam hỏi.Thấy cậu cuối cùng cũng đồng ý nói chuyện, Bùi Yến cũng nhẹ nhàng thở ra nói: "Đúng vậy."

Anh tiện tay lấy ra một phần, còn giúp Trịnh Lam lột màng giấy bên ngoài ra.Trên giấy có chút dầu, Bùi Yến trực tiếp đưa bánh gato lên miệng cậu, giơ tay lên nói: "Cứ để vậy mà ăn đi."

Trịnh Lam nhìn qua ngón tay kia, vô ý nghiêng đầu né tránh.Lúc này Bùi Yến không chịu nổi nữa, ngón tay lắc một cái hỏi cậu: "Tại sao lại không muốn?"

Ánh đèn đường mờ mờ, Bùi Yến cúi thấp đầu, hơn nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối.

Trong cặp mắt kia cũng không còn ánh sáng, chỉ là cố chấp nhìn Trịnh Lam.Giọng điệu sa sút thêm một chút, Bùi Yến lại hỏi: "Tại sao lại không muốn?"

Trịnh Lam chỉ ngẩng đầu nhìn anh hai ba giây đã thua trận, cậu nắm tay Bùi Yến kéo đến trước mắt mình, lúc này mới từng miếng từng miếng cắn bánh gato.Bánh gato thơm ngọt, trong miệng Trịnh Lam lại vô cùng đắng chát.Bánh gato không lớn nhưng Trịnh Lam cắn đến mấy lần mới hết.

Miếng sau cắn chậm hơn miếng trước, mỗi một miếng đều không thể nhai, chỉ có thể khó khăn nuốt xuống.Cổ họng ngứa, hốc mắt cũng ngứa, giống như những miếng kem rớt vào mắt khiến cậu muốn khóc.Bùi Yến cũng phát hiện ra sự kỳ lạ của cậu là không nhìn vào anh.

Anh lấy miếng bánh gato ra, nâng mặt Trịnh Lam lên, đôi mắt dưới ánh đèn liên tục rơi lệ.Bùi Yến ngơ ngẩn, bánh gato rớt từ tay anh xuống, tay anh vội vàng vuốt ve gương mặt, nói tới nói lui mỗi một câu: "Làm sao vậy?

Sao lại khóc rồi?"

Hỏi xong còn cảm thấy là lỗi của mình: "Về sau tớ không trêu cậu nữa."

Trịnh Lam để tay sau lưng anh: "Sao cậu lại ghẹo tớ, cậu cũng không hiểu gì mà đã đi xin lỗi..."

Bờ môi kia đỏ mọng giống như cánh hoa thạch, khi nói chuyện khép mở mang theo tiếng khóc nức nở, chỉ một lúc đã khiến Bùi Yến mất hồn."

Tớ không khóc..."

Cậu mạnh miệng nói.Bùi Yến đưa tay nhấn đỉnh đầu của cậu, dùng sức xoa xoa: "Còn nói không nữa, từ nhỏ đã nghĩ một đằng nói một nẻo."

Một cái nhấn tay này đã phá hỏng phòng bị trong lòng Trịnh Lam, cậu thường xuyên nắm bàn tay đó, thỉnh thoảng sẽ giúp cậu cầm đồ, sẽ đưa đồ cậu thích tới miệng cậu.Thế nhưng cậu không dám, trong lòng cậu loạn lên hết, cậu chính là nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy.Mà giờ phút này trong lòng cậu lại dâng lên một nỗi xúc động, Trịnh Lam nhìn miếng bánh gato rớt ở dưới chân mình.Bùi Yến vẫn nhìn cậu, khoảng cách hai người rất gần, đã sớm vượt qua giới hạn bạn bè.Không hiểu vì sao tim Bùi Yến bắt đầu đập nhanh.Trịnh Lam dựa vào, ánh mắt nhìn qua anh.Lúc mới mấy tuổi đầu Bùi Yến đã gặp qua cặp mắt này.

Lúc đó Trịnh Lam cũng khóc, khóc nhưng mà rất kiên cường, cả người toàn là bùn.

Lúc Bùi Yến dắt cậu đi, anh còn nhớ cậu đã nói cảm ơn.Về sau Bùi Yến đã không thể thoát khỏi cặp mắt ấy nữa.Cặp mắt ấy chứa anh năm tám tuổi, năm mười lăm tuổi, năm mười tám tuổi...Anh mặc áo bóng rổ, anh mặc áo thun, anh mặc áo sơ mi trắng, anh mặc âu phục...Trịnh Lam kiễng chân nhưng lại vô tình trúng cằm của Bùi Yến.Cả hai người đều ngây ngốc, Bùi Yến ngu ngơ hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

Trịnh Lam dỗi anh không hiểu phong tình gì cả, vuốt vuốt trán mình, ánh mắt nhìn môi anh sau đó hôn lên.Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nhưng lại khiến trong lòng Bùi Yến chấn động.

Anh đang suy nghĩ tính xem bây giờ nói gì thì cái người làm loạn kia lại nhanh chóng chạy mất.Trong bóng tối chỉ thấy một đôi giày màu trắng đang chạy dần xa, tiếng giày dẫm xuống đường của Trịnh Lam vang vọng trong khu dân cư.Bùi Yến sờ sờ môi mình, lông mày nhăn lại, không tự chủ mấp máy môi, ngón tay vân vê chà xát.Đến lúc này, trong đầu anh vẫn còn đang nghĩ: Bánh Trịnh Lam vừa ăn là vị phô mai à?Một buổi tối hai người đều ngủ không ngon, Bùi Yến trằn trọc, mở điện thoại cũng không dám gọi hỏi Trịnh Lam đây là ý gì, chỉ nhìn chằm chằm ảnh đại diện của cậu.Trịnh Lam thích Doraemon, ảnh đại diện vẫn luôn là mèo xanh mập đó, hung dữ nhấc nắm đấm nhỏ lên, đáng yêu muốn chết.Anh nhìn con mèo mập này, mãi đến khi trời gần sáng mới ngủ.Ngày hôm sau, lúc đồng hồ báo thức vang lên Bùi Yến dậy không nổi, cả người nằm lì trên giường đầy sự buồn ngủ.Cuối cùng là bởi vì nghĩ đến Trịnh Lam, bình thường hai người sẽ cùng đi học, vậy hôm nay thì sao?Sau khi tỉnh táo lại, Bùi Yến bỗng nhiên bật dậy từ trên giường ngồi dậy, đánh răng rửa mặt một lượt.

Thấy thời gian đã muộn, anh còn chưa kịp ăn bữa sáng mà mẹ Bùi đã làm từ sớm, liền chạy ra ngoài.Nhìn một vòng chỗ cửa tiểu khu, nơi Trịnh Lam hay đợi mà không có ai, Bùi Yến nhắn tin hỏi, Trịnh Lam chỉ nói là cậu đã đến trường rồi.Lần này anh càng mơ hồ hơn, đến cuối cùng là có ý gì?Bùi Yến suy nghĩ cả đoạn đường, mơ mơ màng màng đến trường mới nhận ra mình chẳng hiểu gì cả...Trong đầu đều là mùi vị của nụ hôn kia.Anh và Trịnh Lam không học chung lớp, vốn dĩ Bùi Yến đến muộn, sau khi nộp bài tập xong thì đến lớp đọc sáng, anh cũng không thể nhìn thấy Trịnh Lam ngay.Thay vào đó, một vài bạn học chơi bóng đã đến và hỏi anh mấy câu.Giáo viên dạy hết buổi sáng, mãi đến trưa Bùi Yến mới có cơ hội đi tìm Trịnh Lam.Cơm anh cũng không ăn, đứng chờ ở bên ngoài phòng Trịnh Lam nghỉ trưa, người kia thấy anh thì dừng chân, còn quay người chạy biến.Bùi Yến đuổi theo, nắm cổ tay kéo vào cậu trong lòng, hỏi: "Cậu không chịu trách nhiệm với tớ sao?"

Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều im lặng.Bùi Yến cắn môi, anh muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu, ai ngờ vừa mở miệng đã thành như thế này.Anh cũng hối hận nên chậm rãi buông Trịnh Lam ra, muốn trao đổi với cậu: "Tớ thả cậu ra, nhưng cậu đừng có chạy, có chuyện gì tụi mình cùng nhau giải quyết."

Trịnh Lam đứng ngay tại chỗ, đưa lưng về phía Bùi Yến trong chốc lát mới xoay người lại chút một.Ánh mắt đó áy náy nhưng lại lạnh lùng."

Cậu không ghét tớ à?"

"Cái gì?"

Bùi Yến không hiểu hỏi lại."

Ý của tớ là, tớ thích con trai."

Bùi Yến "À" lên một tiếng, dáng vẻ giống như không nghe giảng bị giáo viên hỏi đến."

Hôm qua tớ... tớ đã biết."

Anh lúng túng sờ tóc."

Ừm."

Trịnh Lam cúi đầu xuống rời đi.Bỗng nhiên mấy giây sau Bùi Yến mới đuổi theo, hỏi: "Tớ nói tớ biết rồi...

Nhưng sao cậu lại đi?"

"Không phải cậu phản cảm sao?"

Trịnh Lam tránh khỏi tay anh: "Chỉ bởi vì từ nhỏ chúng ta đã là bạn, nhưng mà không liên quan, về sau cậu muốn hai đứa mình giữ khoảng cách thì tớ cũng có thể làm được."

Bùi Yến chau mày, nói: "Cậu đang suy nghĩ cái gì linh tinh vậy?"

Anh chỉ vào mặt mình: "Nhìn quầng thâm mắt của tớ, hôm qua cả đêm không ngủ đây."

Lúc này Trịnh Lam mới ngẩng đầu lên, dáng vẻ muốn nhìn lại không dám."

Đang suy nghĩ cậu có ý gì, kết quả hôm nay cậu nói chúng ta xong rồi."

"Dựa vào đâu mà cậu quyết định hết hả Trịnh Lam?"

Bùi Yến nắm tay cậu không buông: "Cậu cũng không hỏi ý kiến của tớ mà?"

Trịnh Lam nuốt nước miếng, tay kia mềm mềm buông thõng, muốn nói như không nói nên lời."

Cái đó..."

"Vậy thì tụi mình ở cùng một chỗ đi."

Bùi Yến cười nói, nắm lấy tay cậu: "Yêu sớm yêu sớm, yêu sớm với tớ nhé."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back