- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 654,357
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Đm/Edit] Sau Khi Liên Hôn Với Lão Đại
Chương 24: Tình Cha Như Quạt
Chương 24: Tình Cha Như Quạt
Chàng trai trước mắt mỉm cười, ánh mắt tò mò nhìn anh ta.
Lần đầu gặp mặt, khó tránh khỏi việc quan sát kỹ dung mạo đối phương.
An Nhất có đôi mắt cực kỳ nổi bật, đôi mắt ấy là điểm sáng nhất trên khuôn mặt thanh tú, tựa như những trái nho đen lấp lánh.
Làn da cậu trắng nõn nà, như chưa từng bị ánh nắng chiếu vào.Khuôn mặt này có thể nói là cực kỳ xuất sắc.
An Nguyên ngây người đứng đực vài giây, nhìn người trước mặt với đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng đều.
Lòng anh ta càng thêm rối bời.
Nhìn An Nhất đưa bàn tay hữu nghị về phía mình.An Nguyên có chút do dự.Nói sao thì lợi ích của hai người hiện giờ đối lập nhau.
Anh ta mà tỏ ra quá thân thiện, liệu có khiến đối phương nhìn thấu mình, cho rằng anh ta dễ đối phó hay không?Nhưng nhìn An Nhất cười đẹp như vậy, An Nguyên cắn răng.Ai có thể từ chối một 'em gái nhỏ ngọt ngào' chứ?!Bắt tay xã giao một chút, chỉ bắt tay xã giao một chút xíu thôi.Ngay khi An Nguyên đưa tay ra định bắt tay, người vốn đang đứng trước mặt anh ta chỉ cách vài bước chân đã biến mất tăm.
Thay vào đó là một bóng hình cao lớn, vạm vỡ.An Nguyên: ???Anh ta từ từ ngẩng đầu nhìn lên.Đù má, gấu đen khổng lồ!Hoắc Bắc Hành cao gần 1m9.
Dù sao hắn cũng từng lăn lộn bên ngoài, lại còn rèn luyện thể hình thường xuyên, nên vóc dáng và ngoại hình cứ phải gọi là hết nước chấm.
An Nguyên không thấp, cao 1m84, nhưng anh ta không toát ra vẻ nam tính mạnh mẽ như Hoắc Bắc Hành.
Thân hình của An Nguyên tổng thể trông nhỏ so với Hoắc Bắc Hành, không có vẻ gì là rắn chắc.An Nguyên không biết có phải vì đối phương quá cao, lại đang liếc nhìn xuống anh ta, hay vì lý do nào khác, mà anh ta luôn cảm thấy đối phương đang tỏa ra một luồng ác ý mạnh mẽ đối với mình.
Rõ ràng hai người hôm nay là lần đầu gặp mặt.An Nhất bị động "dịch chuyển tức thời", vừa đứng vững lại đã tụt ra sau lưng Hoắc Bắc Hành.
Lúc nãy cậu còn chưa nhìn rõ mặt mũi An Nguyên ra sao, ngay sau đó bỗng nhiên thò đâu ra cái đầu ra từ sau lưng Hoắc Bắc Hành.An Nhất: "HI~~"Người đẹp và quái vật!Thực ra, khi Hoắc Bắc Hành không mặt nặng mày nhẹ, vẻ ngoài của anh ta đẹp đến kinh hồn, không ai sánh bằng.
Nhưng bây giờ lại thêm buff nhân vật phản diện, trông anh ta cực kỳ đáng sợ.
Trước khi bị hóa ngốc, hắn ta vốn là một tên playboy ăn chơi, đào hoa phong lưu, gương mặt đó đã thu hút bao nhiêu ong bướm.
An Nguyên cũng từng nghe những tin đồn về anh ta.
Giờ đối phương ngốc rồi, cảm xúc đều hiện hết trên mặt.Nhìn An Nhất với khuôn mặt tươi cười chào hỏi.An Nguyên có chút bối rối.
Vừa định đáp lại đối phương, tức thì anh ta đã cảm nhận được ánh mắt tử thần của Hoắc Bắc Hành.Hoắc Bắc Hành nhìn anh ta từ trên cao xuống, đôi mắt hoa đào như thể muốn ném anh ta vào sở thú làm bạn với khỉ đột.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã không thích người này, huống hồ tên lùn này còn muốn bắt tay với vợ anh.Đối mặt với ánh mắt chết chóc của Hoắc Bắc Hành, An Nguyên: ...Cảm giác như nếu mình mà bắt tay chào hỏi, giây tiếp theo đầu và thân sẽ chia lìa mỗi phần một ngả.Trần Lâm nhìn thấy Hoắc Bắc Hành, miệng há hốc chữ "O", y hệt biểu cảm ngạc nhiên của An Nhất thường ngày.
Bà nhìn Hoắc Bắc Hành với thân hình rắn rỏi, vai rộng eo thon, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, chuẩn 9 phần đầu.Trong đầu bà chợt nhớ đến cuốn tạp chí mãnh nam mạnh mẽ đã mất.
Trước đây, bà không có ấn tượng tốt về Hoắc Bắc Hành, những lời đồn đại về việc Hoắc Bắc Hành là một kẻ trăng hoa, chơi bời, người bên cạnh thay như thay áo.
Chẳng còn lấy đâu của hồi môn của đàn ông.Nhìn con rể trước mặt, dù không có của hồi môn, nhưng ngoại hình và dung mạo thì không chê vào đâu được, nhức nách.
Việc đối phương hóa ngốc nghếch, đối với An Nhất là tốt hay xấu, bà cũng không rõ.
Trước đây bà luôn nghĩ đối phương chắc chỉ có chút vấn đề nhỏ ở đâu đó, trùng hợp với thời kỳ sao thủy nghịch hành, gia tộc hào môn đều coi trọng phong thủy, mệnh cách, nên mới nhờ người tìm thầy xem bói, để An Nhất gả đi.Lúc đó, Trần Lâm phiền muộn, trằn trọc đến mức mất ngủ cả đêm, nghĩ rằng nếu đối phương không thay đổi bản tính, cưới An Nhất về rồi còn tiếp tục ra ngoài chơi bời, ong bướm với người khác thì sao.
Kết quả là khi An Nhất gả đi, Trần Lâm mới biết là đối phương bị ngốc rồi.Trong một khoảnh khắc, bà không biết nên vui hay buồn, dù sao thì cũng chẳng vui vẻ gì mấy.Nhìn An Nhất lúc này bị che chắn kỹ càng, đến một sợi tóc cũng không lộ ra, Trần Lâm lại hơi lo lắng.
Liệu đối phương có lợi dụng thể trạng để bắt nạt An Nhất không?Hoắc Bắc Hành kết hôn, nhà họ Hoắc không thể không dạy dỗ gì Hoắc Bắc Hành.
Một số thứ là bản năng tự nhiên, cộng thêm bản tính khó dời kia của đối phương, dù ngốc cũng không chừng vẫn giữ lại.
Hắn mới 25 tuổi, đang độ tuổi hừng hực, cộng với tâm trí của một đứa con nít 8 tuổi bây giờ, thì chẳng phải là đúng kiểu tiểu quỷ choai choai sao?!Nhìn vóc dáng nhỏ bé của An Nhất, làm sao địch lại người ta được.Không được, bà phải đợi lúc không có người hỏi An Nhất một chút.
Nếu bị bắt nạt thật thì sao có thể được chứ.Con người là sinh vật có khả năng tự vệ.
Vì sự an toàn tính mạng, cuối cùng An Nguyên chỉ nhìn An Nhất chào hỏi rồi thôi, không tiến lên.Sau bữa tối, lợi dụng lúc Hoắc Bắc Hành đang hứng thú với con chó nhỏ trong nhà, Trần Lâm kéo An Nhất sang một bên.An Nhất nhìn ánh mắt lo lắng của Trần Lâm, có chút bất ngờ.
Mặt cậu dính cơm à?An Nhất đưa tay sờ mặt, có cái gì đâu.
Sau đó cậu hỏi: "Mẹ ơi, có chuyện gì vậy ạ?"Trần Lâm nắm tay An Nhất: "Nhất Nhất, con nói thật với mẹ đi, con đến nhà họ Hoắc sống có tốt không?
Bắc Hành có bắt nạt con không?
Hai đứa có đánh nhau không?"An Nhất bị nhìn đến mức có chút chột dạ.Đánh nhau ấy à, hai người họ hầu như ngày nào cũng đánh.Nghĩ lại, dạo gần đây Hoắc Bắc Hành quả thực rất thích trêu chọc cậu.
Cuốn tạp chí mãnh nam mạnh mẽ suýt nữa đã bị anh ta hạ đo ván.Nhưng những lời này, An Nhất biết tuyệt đối không thể nói với Trần Lâm nữ sĩ.
Bà ấy bẩm sinh vốn dĩ tuyến lệ phát triển mạnh mẽ, một khi đã khóc thì không thể dỗ dành trong một sớm một chiều là xong.Hơn nữa, nếu cậu nói ra, dù sau này có khuyên nhủ thế nào, Trần Lâm cũng sẽ rơi vào trạng thái tự trách, dằn vặt bản thân vì tội lỗi.
Thà rằng sau này tốn công dỗ dành, còn hơn là bây giờ liền cắt đứt một đường, dựng biển "đang bảo trì” cho xong.Trần Lâm chủ yếu là lo lắng Hoắc Bắc Hành bắt nạt cậu.
Cậu đánh không lại, bị bắt nạt, chịu uất ức.Nghĩ đến việc con trai có bị "hành hạ" về phương diện đó hay không, biết An Nhất hay xấu hổ, Trần Lâm hỏi một cách ẩn ý: "Con ở nhà họ Hoắc ngủ có ngon không, có bị mất ngủ không?"An Nhất không hiểu ý: "Rất tốt ạ, không bị mất ngủ."An Nhất từ nhỏ chỉ cần có một cái chăn là có thể ngủ ở bất cứ đâu.Dù ngày đầu tiên đến nhà họ Hoắc ngủ có hơi không quen, vì nệm quá mềm.
Cậu nằm xuống như thể bị lún vào trong bông vậy, nhưng An Nhất có tâm lý vững vàng và khả năng thích nghi tốt, nửa đêm về sau đã ngủ say.Trần Lâm mím môi, hỏi thẳng hơn: "Vậy nó có đánh nhau với con không?
Con có bị bắt nạt không?"An Nhất: !Sao đối phương biết cậu và Hoắc Bắc Hành đánh nhau!An Nhất nhìn vẻ mặt lo lắng, ưu sầu của Trần Lâm.
Dù không biết bà nghe ai nói, nhưng cậu vẫn muốn bà đừng lo lắng.
Dù sao thì cậu và Hoắc Bắc Hành có đánh nhau, nhưng cũng không có thương tích hay gì nghiêm trọng.
Quan trọng hơn là, có vài lần bé ếch xanh đã chiếm ưu thế, giành chiến thắng, mang trên mình những chiến công hiển hách.
Cậu mỉm cười an ủi Trần Lâm: "Mẹ ơi, mẹ đừng lo chuyện này ạ."Trần Lâm: "Sao lại không lo được cơ chứ?
Bắc Hành nó cao hơn, to hơn con nhiều.
Có những chuyện nó bây giờ nhận thức còn hạn chế, có thể không biết thương người, nhỡ nó không biết nặng nhẹ...""Không sao đâu ạ."
An Nhất vỗ vỗ ngực mình: "Hồi trước con hầu như ngày nào cũng xuống ruộng cấy cày, lúc rảnh rỗi còn chạy chơi trong núi.
Sức khỏe con tốt lắm ạ."Tóm lại: Bền bỉ.Trần Lâm trợn mắt kinh ngạc.
Nhưng nhìn An Nhất với vẻ mặt thoải mái, trông không giống như đang nói dối, trong lòng bà mới hơi thả lỏng, nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, bà vẫn không hoàn toàn yên tâm.
Bà quan sát vóc dáng nhỏ bé của An Nhất, rồi lại nhìn qua Hoắc Bắc Hành đằng kia.Đối phương bây giờ tâm trí còn chưa trưởng thành, có thể làm mọi việc hoàn toàn dựa theo tâm trạng.Nhưng dù An Nhất có "bền bỉ" đến đâu, đối phương cũng phải biết cách thương người chứ.Trong một khoảnh khắc, bà cảm thấy An Nhất giống như chú cún trắng nhỏ xíu đang chạy nhảy lon ton bên cạnh Hoắc Bắc Hành, sức mạnh chênh lệch quá lớn.An Nhất ngồi với Trần Lâm hàn huyên một lúc, sau đó bị An Thiếu Phong gọi vào thư phòng.
An Nguyên, người ban nãy còn đứng ngoài quan sát, lập tức trở nên cảnh giác.Trần Lâm đi đến bên Hoắc Bắc Hành, xem có thể tìm được chủ đề nói chuyện gì với cậu ta không.
Dù sao thì, An gia và Hoắc gia bây giờ đã kết thành thông gia.
Hoắc Bắc Hành tuy tâm trí chưa trưởng thành, nhưng tư tưởng lại rất đơn thuần, ngây thơ.
Đến nhà chơi không thể để đối phương tự ngồi chơi một mình, như vậy thật bất lịch sự, huống chi bà còn là bậc trưởng bối."Bắc Hành, con có muốn ăn chút tráng miệng gì không?"An Nguyên tranh thủ lúc Trần Lâm và Hoắc Bắc Hành đang nói chuyện thì liền đứng dậy đi lên tầng ba.Trong lòng anh ta cứ thấp thỏm không yên, thầm nghĩ An Thiếu Phong đã gọi An Nhất qua là để nói những gì.Chẳng lẽ là chuyện di chúc mà hôm qua anh ta nhìn thấy?
An Nguyên bắt đầu suy diễn lung tung.Giờ An Nhất đã về rồi, lẽ nào anh ta sắp sửa trở thành người ngoài?
An gia sau này còn là nhà của anh ta nữa không?Anh ta cũng đâu muốn bị tráo đổi.
Bị bế nhầm đâu phải ý muốn của anh, cũng đều là nạn nhân.
Anh ta luôn cảm thấy có lỗi với An Nhất, nghĩ đến mà mất ngủ cả đêm.
An Nhất có lẽ cũng thấy anh ta đang nợ em ấy.Nhưng anh ta cũng có nỗi ấm ức riêng.
Vốn chưa từng nhận được tình thương của cha, thứ mà An Nhất lại có được.
An Nhất có thể trưởng thành ở vùng núi hẻo lánh như vậy, chắc hẳn cha mẹ nuôi của em ấy cũng rất tốt, em ấy đã nhận được thứ tình cảm mà anh taluôn khao khát.Chờ đến khi An Nhất từ thư phòng đi ra, còn chưa kịp xuống lầu thì đã bị An Nguyên kéo vào một phòng nhạc.
Căn phòng được bài trí trang nhã, chính giữa đặt một chiếc đàn piano.Bị đối phương đột ngột kéo vào, An Nhất hơi giật mình.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng, do dự của An Nguyên, An Nhất thấy đối phương hơi kỳ lạ, không hiểu sao lại có bộ dạng như vậy.
Tuy trước đó cậu đã nghe Trần Lâm nhắc đến đối phương, nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp mặt người ta.An Nhất chớp chớp mắt nhìn anh ta: "Sao vậy ạ?"An Nguyên mím môi: "Bố gọi em vào thư phòng nói gì vậy?"Chưa kịp để An Nhất trả lời, anh ta đã tiếp tục nói: "Bố có nói về chuyện cổ phần không?
Ông ấy định chuyển toàn bộ cổ phần của mình trong công ty cho em!"An Nhất: ???Cổ phần gì cơ?An Nhất không hiểu đối phương đang nói gì.
Sau khi bị An Thiếu Phong gọi vào, cậu cứ ngỡ sẽ bàn chuyện sự nghiệp, dù sao thì với người bố hờ này, An Nhất cũng chẳng có chủ đề gì để tâm sự.
Ai ngờ An Thiếu Phong chỉ đưa cho cậu mấy cuốn tạp chí mãnh nam mạnh mẽ phiên bản Âu Mỹ vừa mới xuất bản.Lần trước lúc An Nhất rời đi, An Thiếu Phong thấy con trai có vẻ thích mấy cuốn tạp chí này, dù thấy hơi nhức mắt, An Thiếu Phong vẫn dày mặt nhờ người bên nước ngoài mua về cho.An Nhất sợ mang xuống nhà sẽ quá lộ liễu, nhất là khi Hoắc Bắc Hành đang vô cùng gai mắt mấy cuốn tạp chí mãnh nam mạnh mẽ này như vật cấm kỵ.
Thế nên cậu tạm thời để chúng trong thư phòng, đợi lúc rời đi rồi mới mang về.Nhìn An Nguyên, An Nhất thấy anh ta thần kinh căng cứng: "Em và bố không có nói mấy chuyện đó."
Chưa nói, nhưng sớm muộn gì cũng là của An Nhất, An Nguyên vốn biết mình không thể tranh giành được.
Dù sao thì những thứ này ngay từ đầu không thuộc về anh ta.
Tài nguyên mà nhà họ An ban cho, thân phận thiếu gia nhà họ An, tất cả đều không phải của anh ta.Điều này khiến An Nguyên cảm thấy một sự khủng hoảng chưa từng có.
Từ khi An Nhất được nhận về, anh ta luôn trong trạng thái sợ hãi, sợ mình sẽ bị An Thiếu Phong đá ra đường bất cứ lúc nào, bởi vì An Thiếu Phong đối với anh ta chẳng có được mấy phần tình nghĩa.Biết An Thiếu Phong vì An Nhất mà bỏ thuốc lá, An Nguyên càng thêm sốc.
An Thiếu Phong luôn chủ trương đặt lợi ích là trên hết, sẽ không vì ai mà thay đổi bản thân, huống chi là một thói quen, đã nghiện hút thuốc từ lâu, thế mà vì An Nhất nói bỏ là liền bỏ.Anh ta không thể nào so sánh với An Nhất được.An Nhất cảm thấy đối phương lúc này thích hợp ở một mình hơn là giao tiếp với người khác, bèn quay người định rời đi: "Em còn có việc."
An Nguyên thấy người sắp đi thì vội vàng lên tiếng: "Đợi đã!"
An Nhất quay đầu lại nhìn anh ta: ?An Nguyên đứng đó.
Anh biết mình đã chiếm dụng, tận hưởng rất nhiều thứ thuộc về An Nhất, nhưng anh ta không cố ý, thật sự không cố ý.
Sự đè nén, áp lực bấy lâu nay bắt đầu có dấu hiệu bùng nổ."
Lúc trước bị tráo đổi, đó là tai nạn.
Anh cũng không có ý định thay thế em.
Anh cũng mới biết mình không phải con ruột nhà họ An mấy tháng trước thôi."
An Nhất không hiểu đối phương rốt cuộc là muốn nói gì, dù sao thì chủ đề này cũng khá nhạy cảm giữa hai người.
Miễn là đối phương không khiêu khích cậu, An Nhất cũng sẽ không muốn nhắc tới, vì cậu sợ trong lòng sẽ nảy sinh sự bất bình.Dù tính cách cậu thế nào đi nữa, cậu vẫn là con người.
Cậu đã từng trải qua những ngày tháng khổ cực nơi núi rừng, mệt đến mức khiến không ngẩng đầu lên nổi.
Cậu thực sự rất bài xích việc nhìn thấy An Nguyên sống sung sướng, hào nhoáng, bởi lẽ những điều đó sẽ khiến cậu nảy sinh viễn tưởng đẹp đẽ rằng "nếu như mình không bị tráo đổi thì tốt biết mấy".Nhưng viễn tưởng rốt cuộc vẫn chỉ là ảo giác.
Mọi chuyện đã đến nước này, đã là định cục.
Nếu cậu cứ sống trong sự oán hận, sẽ chỉ tự trói buộc chính mình, luẩn quẩn trong một vòng tròn không lối thoát.Hơn nữa, trong suốt 23 năm đầu đời, cậu cũng đã nếm trải niềm vui trong khổ đau.
Cậu từng được ngắm bình minh và hoàng hôn trên đỉnh núi, lội sông bắt cá, chơi đùa trong sông, suối.
Những thiếu nữ trong làng cũng thường đến tìm cậu rủ đi chơi, bện vòng hoa cũng không quên đến cậu, dù là một chàng trai, cũng hơi cảm thấy ngại ngần khi đeo nó.Cậu cho rằng sống một cuộc đời mà niềm vui nhiều hơn nỗi buồn, bằng không dù có hạnh phúc đến đâu cũng sẽ không cảm nhận được, chỉ xem đấy là những điều bình phàm, chỉ biết nghĩ mình thiếu cái gì, uất ức cái gì, cái gì là không công bằng với mình.Nếu sống như vậy, cậu cũng đã không còn là bé ếch con nữa rồi.Bé ếch xanh vốn dĩ là ếch, chính là vì khi còn ở đáy giếng, nó luôn nhớ cách cất tiếng hát.Không phải hát về khổ nạn, mà là về niềm vui và khát vọng của nó.Vì vậy, cậu vẫn giữ thái độ thân thiện với An Nguyên, dù sao đối phương cũng không ngờ chuyện cẩu huyết như vậy lại rơi vào mình.
Cậu cũng hy vọng hai người có thể hòa thuận chung sống với nhau.An Nguyên nhìn ánh mắt dò xét của An Nhất, mở lời: "Tuy chúng ta bị tráo đổi, em buộc phải sống khổ sở ở núi rừng, nhưng… anh cũng có những lúc buồn bã, cũng có nỗi uất ức."
"Thuở nhỏ, bố không thích anh lắm, cũng chưa bao giờ đến trường họp phụ huynh cho anh, không quan tâm anh.
Anh chưa bao giờ cảm nhận được tình cha."
"Nhưng An Nhất, em có, em có tình cha mà anh không có."
An Nhất nghe xong nhíu mày.
Cậu không hiểu tại sao đối phương cứ khăng khăng muốn so sánh những điều này.
Cậu không muốn so sánh, rốt cuộc bị đào bới lên cũng thấy không dễ chịu chút nào.An Nguyên: "Anh cũng rất khổ sở, giống em vậy đó."
An Nguyên nói vậy là muốn để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn một chút, An Nhất không được sống sung sướng, anh ta cũng không nhận được tình cha.An Nhất im lặng một lúc, ánh mắt tối sầm xuống, thấp giọng nói: "Chúng ta không giống nhau."
An Nguyên sững sờ, có chút luống cuống: "Em có tình cha mà, bố nuôi đã cho em tình thương, anh cũng từng sống sung sướng, những ngày tháng tươi đẹp không thể bù đắp lại cho em, lẽ nào tình cảm em nhận được có thể trả lại cho anh sao?"
An Nhất: "Nếu anh muốn, đương nhiên có thể trả lại cho anh."
An Nguyên có chút ngây người, cái này trả kiểu gì?Khoảnh khắc tiếp theo, An Nhất cúi người, cởi dép rồi cầm nó trên tay.An Nguyên: ???An Nhất cầm dép, vỗ vào cái tủ bên cạnh, lực đạo rất mạnh, vút một tiếng.Sau đó, cậu ngẩng đầu nhìn An Nguyên.An Nhất: "Đến đây đi."
An Nguyên: !!!Hết Chương 24.