Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đm/Edit] Giáo Sư, Anh Nhận Nhầm Omega Rồi

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Đm/Edit] Giáo Sư, Anh Nhận Nhầm Omega Rồi
64. Tức giận


Chương 64: Tức giận
—————"Alpha… của tôi sao?"

Phản ứng đầu tiên của Thương Lộc Diễn là Giản Bạch Liễm chắc chắn đã có omega khác.Nhưng suy nghĩ lại, khả năng đó gần như bằng không.Cậu nhíu mày, không vừa ý nhìn Tạ Tập đang cười tươi như nắng xuân: "Cậu kêu cái gì linh tinh vậy hả?"

Tạ Tập liếc cậu, nhướn mày: "Giáo sư Giản không nói với cậu sao?"

"Tôi và anh ấy có độ tương thích pheromone đạt 99%, hơn cậu 1%."

"Theo luật hôn nhân, thì chúng tôi mới là một đôi."

Tạ Tập nhấn mạnh "1%" và "một đôi" cực kỳ rõ ràng.Vừa dứt lời, Thương Lộc Diễn liền đấm thẳng vào anh ta.Tạ Tập bất ngờ, loạng choạng lùi về phía sau, chưa kịp đứng vững thì Thương Lộc Diễn đã nắm cổ anh ta, ghì vào tường."

Tạ Tập, mày dám nói lại một lần nữa xem!"

Tạ Tập bị cậu ghì đến đỏ mặt, cũng không chống cự, chỉ yếu ớt nhìn luật sư Trần nói: "Anh thấy rồi đấy, kiện hắn cố ý gây thương tích..."

Vị trí họ đứng vừa đúng ở hành lang, mấy cảnh sát đang làm việc ở đó thấy vậy liền hô lên: "Dừng lại!" rồi chạy tới.Trước khi cảnh sát đến gần, Giản Bạch Liễm kéo Thương Lộc Diễn về, ôm chặt vào lòng bảo vệ, quay sang Tạ Tập nói: "Bản án còn chưa ra, anh Tạ, mong anh cẩn trọng lời nói hành vi."

Tạ Tập cười, khóe môi dính máu, trông vừa ma mị vừa quyến rũ."

Giáo sư Giản, anh đối xử thiên vị như thế này, tôi buồn lắm đó."

Thương Lộc Diễn bị nụ cười vừa quyến rũ vừa ma mị của anh ta đâm trúng tim, quay người liền đưa tay che mắt Giản Bạch Liễm: "Không được nhìn."

Như cảm thấy chỉ che một lớp là chưa đủ, Thương Lộc Diễn lấy lòng bàn tay trái đè lên mu bàn tay phải, siết chặt che kín.Sống mũi cao thon của Giản Bạch Liễm bị lòng bàn tay ấm áp kia ấn lên, vừa bất lực vừa buồn cười, khẽ mỉm cười, vuốt lưng Thương Lộc Diễn: "Được, anh không nhìn."

Cảnh sát vốn đến để xử lý ẩu đả, trừng mắt nhìn người này rồi người kia, thấy ba người này chỉ là mâu thuẫn tình cảm, liền cảnh cáo qua loa: "Nói chuyện tử tế, không được đánh nhau."

Giản Bạch Liễm bị che mắt, cảm nhận được Thương Lộc Diễn còn đang thở hổn hển, liền đặt tay lên gáy cậu, đáp: "Biết rồi, thưa đồng chí cảnh sát."

Cảnh sát rời đi, Tạ Tập "tặc lưỡi" một tiếng, giơ tay lau khóe môi dính máu, nhìn thẳng vào đầu Thương Lộc Diễn và nói: "A Diễn, khi bản án ra, xác nhận hôn nhân của cậu và giáo sư Giản vô hiệu, tôi sẽ tiếp nhận alpha của cậu."

"Lúc đó đừng có vừa khóc vừa đánh người nhé, dù sao omega ly hôn lại còn vào tù, ra khỏi trại sẽ khổ lắm đấy."

Nói xong câu ác liệt ấy, Tạ Tập liền cùng luật sư rời đi.Thương Lộc Diễn toàn thân căng cứng, nhìn theo lưng Tạ Tập, kiềm chế hết sức mới nén được cơn thèm muốn vả cho tên khốn đó một cú trời giáng.Nhận ra tay che mắt được hạ xuống, Giản Bạch Liễm khẽ cúi mắt.Chưa kịp mở miệng, đã nghe Thương Lộc Diễn hừ lạnh: "Anh giỏi thật đấy, lén lút làm bài kiểm tra độ tương thích với omega khác."

Sau một hồi ẩn mình, Hạ Kiến Sùng xen vào: "Cậu nhầm rồi, Tiểu Thương."

"Cái thứ đó ngoài việc chạm vòng tay theo giới tính sẽ tự nhận dạng, còn có thể xin để kiểm tra."

"Ví dụ tôi thích một omega nào đó, tôi có thể lên trang thông tin pheromone chính thức để xin kiểm tra độ tương thích với omega ấy."

"Ngược lại cũng vậy, nên Tạ Tập kia là tự mình xin kiểm tra, không liên quan gì tới giáo sư nhà cậu."

Thương Lộc Diễn lặng lẽ nghe xong, quay đầu liếc anh ta một cái: "Sao anh vẫn chưa đi?"

"Vì..."

Giọng Hạ Kiến Sùng bỗng khựng lại, mắt nhìn về một hướng nào đó.Như bị cái gì níu giữ, ánh nhìn không nhúc nhích.Thương Lộc Diễn nhíu mày quay đầu, vài cảnh sát đang làm việc, còn Hình Túc cầm ly nước tiến vào văn phòng.Chẳng có gì đặc biệt.Chưa kịp nhận ra điều gì, Hạ Kiến Sùng vỗ tay một cái, kéo sự chú ý của hắn về lại: "Tôi còn phải đi tập gym, đi đây."

Nói xong là lẻn đi, như con chuột vậy.Thương Lộc Diễn siết chặt khóe môi, mặt nghiêm, liếc Giản Bạch Liễm một cái rồi cũng nhét tay vào túi, đi theo.Về đến nhà, bạn nhỏ lập tức khóa mình trong chuồng chó.Nhìn thái độ đó, Giản Bạch Liễm mới nhận ra Thương Lộc Diễn thật sự giận dữ đến mức nào.Con Samoyed chẳng hiểu bọn họ đang chơi trò gì, thấy chuồng của mình bị chiếm, liền giơ một chân gõ cửa."

Gâu gâu!"

"Gâu gâu gâu!"

"Gâu gâu gâu gâu!"

Giản Bạch Liễm mở một lon đồ ăn dụ nó đi, đứng ở cửa ôn tồn dỗ dành: "Chuyết Chuyết, ra ngoài trước được không?"

Thương Lộc Diễn không đáp.Giản Bạch Liễm tiếp tục: "Ngũ Dương đã ba ngày chưa tắm, giường nó rất bẩn rồi."

Nghe vậy, Thương Lộc Diễn lập tức xuống khỏi giường, ngồi lên bậu cửa sổ, không nói gì.Ngăn cách bởi một cánh cửa, Giản Bạch Liễm chẳng nghe thấy tiếng động nào.Sau một hồi im lặng, cậu đành giải thích: "Anh cũng chỉ biết sớm hơn em nửa ngày thôi, thông tin mới nhận được sáng nay."

"Pheromone của Tạ Tập cũng là trà oolong đào trắng, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình trạng trùng lặp pheromone."

"Anh đã nộp đơn lên để nước H xác nhận độ tương thích của hắn là vô hiệu."

"NMR đang xử lý, khoảng một tuần nữa sẽ có kết quả."

Giản Bạch Liễm gọi "Chuyết Chuyết" hai lần liên tiếp, cánh cửa mới mở ra.Thương Lộc Diễn đứng trong khe cửa, chỉ để lộ nửa người, khóe môi thẳng tắp, đôi mắt xanh biển như bị phủ một lớp sương xám, tâm trạng không tốt.Giản Bạch Liễm thử đưa tay vào, nhẹ chạm cổ tay cậu.Thương Lộc Diễn không né tránh, nhưng cũng không cử động.Như một chú mèo con phát hiện chủ nhân ra ngoài bế mèo khác, giận dỗi không chịu cho vuốt ve, cả khuôn mặt đều hiện rõ sự chán nản và oán thán."

Giản Bạch Liễm."

Thương Lộc Diễn gọi cả tên họ đầy đủ của anh.Giản Bạch Liễm "ừ" một tiếng, "Anh đây."

Thương Lộc Diễn: "Hôm nay em ngủ trên tầng, anh ngủ cùng Ngũ Dương đi."

Giản Bạch Liễm ngây người, còn chưa nói gì thì Thương Lộc Diễn liền nói tiếp: "Không thì em sẽ ra khách sạn ngủ."

"......"

Giản Bạch Liễm kẹp chặt cánh cửa sắp đóng lại, bất lực nhưng vẫn pha chút chiều chuộng, thì thầm theo giọng của cậu: "Được, anh ngủ cùng Ngũ Dương."

"Đừng giận nữa, được không?"

Thương Lộc Diễn vẫn không vui, mặt nghiêm bước ra và đi lên lầu.Trước khi đi ngủ, Giản Bạch Liễm pha một cốc sữa ấm rồi mang lên phòng.Thương Lộc Diễn ngồi trên giường xem tablet, thấy anh bước vào thì quay đầu sang một bên, không nhìn cũng chẳng thèm nói gì.Giản Bạch Liễm vuốt qua tóc cậu một cái.Chưa kịp nói gì, Thương Lộc Diễn liếc lên với ánh mắt lạnh lùng.Giáo sư Giản đành bất lực giơ tay đầu hàng: "Được rồi được rồi, không chạm vào em nữa."

Thương Lộc Diễn quay mặt đi, tắt tablet rồi chui vào chăn, chỉ để lại phía sau cho anh một gáy đầu vẫn còn hậm hực.Cậu nhóc xinh xắn lại không muốn bị vuốt ve, khiến người ta thấy vừa bực vừa muốn chọc tức.Giản Bạch Liễm nhớ lại cảnh Thương Lộc Diễn nhăn mặt xinh xắn quay đi làm mình giận, đến khi cậu ngủ say mới cầm cốc sữa chưa hề động đến, xuống lầu trở về chuồng chó.Ngày hôm sau là thứ Hai, buổi sáng có tiết học.Thương Lộc Diễn hiếm khi không nằm nướng, rửa mặt xong, mặc đồ rồi thẳng tiến ra cửa.Giản Bạch Liễm thấy cậu không ăn sáng liền đưa tay chặn lại: "Không ăn sáng không tốt cho dạ dày đâu."

Thương Lộc Diễn liếc anh một cái, rồi quay người lục tìm túi bảo quản thức ăn, nhanh chóng gói mấy chiếc sandwich, cuối cùng lách qua anh mở cửa ra đi.Cả quá trình không nói một lời, rõ ràng từ chối giao tiếp.Giản Bạch Liễm thở dài, chưa bao giờ khiến một người nhỏ tuổi hơn giận mình đến mức này, hoàn toàn bất lực.Hôm nay Kim Thành An không đến "ăn ké" tiết học, khi Thương Lộc Diễn tới lớp, chỉ có Đường Nại Nhất ngồi sẵn ở chỗ."

Chào buổi sáng, anh Thương."

Đường Nại Nhất cắn một miếng bánh tráng cuốn trứng, nhường chỗ cho cậu.Thương Lộc Diễn đặt sách vở xuống.Vừa ngồi xuống, Đường Nại Nhất lắp bắp hỏi: "Anh Thương, anh Kim có người yêu không ạ?"

Thương Lộc Diễn khựng lại, "Sao lại hỏi vậy?"

Đường Nại Nhất rút điện thoại, mở khoảnh khắc trên vòng bạn bè của Kim Thành An.Ảnh nền là một bức tranh minh họa đơn giản.Một cậu bé nhỏ đang ngồi xổm ở góc tường cho mèo ăn.Không còn là bức ảnh cần phải có của nghiên cứu sinh như trước nữa.Nhìn qua đúng là khiến lòng người xao xuyến.Thương Lộc Diễn không thích tọc mạch, chỉ đáp: "Có lẽ thôi, tôi cũng không rõ."

Đường Nại Nhất "ồ" một tiếng, lại hỏi: "Hôm nay sao anh không đi cùng giáo sư Giản, cãi nhau rồi ạ?"

Đôi khi Thương Lộc Diễn thấy cô nàng không đi làm paparazzi thật là lãng phí tài năng, liền hỏi: "Sao cô biết hết mọi chuyện vậy?"

"Vì em..."

Như sắp lỡ lời, Đường Nại Nhất vội vàng cắn một miếng bánh tráng cuốn trứng, nhai ừng ực hai cái, thở hồng hộc: "...

Thông minh mà."

Thương Lộc Diễn không nói gì.Hết tiết học, cả lớp như ong vỡ tổ lao đi nộp bài tập.Cậu gấp xong bài tập của mình, vừa đứng dậy, điện thoại trong túi rung lên.Một dãy số lạ.Cậu liếc sơ rồi bấm nghe.Sau vài giây im lặng, từ ống nghe vang lên giọng của Lục Tinh Nghệ."

A Diễn, lát nữa cậu rảnh không?

Cậu đi với tôi đến công ty của Tử Úc dọn đồ được không?"

Thương Lộc Diễn lát nữa thì rảnh, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Được, vậy hẹn chỗ gặp."

"Đồng ý."

Tập đoàn TK cách đại học S một quãng khá xa, Thương Lộc Diễn mượn xe của một bạn cùng lớp, đón Lục Tinh Nghệ rồi lái theo chỉ dẫn của GPS đến nơi.Văn phòng của Tử Úc ở tầng hai mốt.Lục Tinh Nghệ chào bảo vệ tại quầy lễ tân, nhận thẻ thang máy tạm thời, rồi dẫn Thương Lộc Diễn lên tầng."

Thật là phiền cho cậu quá."

Lục Tinh Nghệ vén lại mấy sợi tóc mai, lần nữa nói lời cảm ơn.Thương Lộc Diễn đáp không có gì, đúng lúc thang máy mở cửa, liền để cô đi ra trước.Văn phòng của Tử Úc gọn gàng đến mức tối giản, đồ cá nhân cũng rất ít, chỉ một hộp giấy nhỏ là xếp hết.Trong lúc Lục Tinh Nghệ dọn dẹp, Châu Tiền Trình còn cử trợ lý đứng bên cạnh theo dõi, như sợ cô lấy nhầm đồ gì không nên lấy.Thương Lộc Diễn để ý thấy trên bàn làm việc có một cuốn lịch, ngày hôm nay được Tử Úc khoanh đỏ bằng bút mực đỏ.Như đã đánh dấu một điều gì đó.Ánh mắt Thương Lộc Diễn khựng lại, cầm cuốn lịch lên lật một chút, phát hiện tháng sau cũng có vài ngày được khoanh.Nhưng các tháng trước lại không hề có dấu hiệu gì.Trong khoảnh khắc Thương Lộc Diễn đang trầm tư, Lục Tinh Nghệ đã dán kín thùng đồ."

A Diễn, có thể đi được rồi."

Cô gọi một tiếng.Thương Lộc Diễn gật đầu, giơ tay nhận thùng giấy từ cô, tiện tay đặt cuốn lịch lên trên.Trợ lý theo sát họ đến thang máy, như một camera giám sát di động.Khi cửa thang đóng lại, Thương Lộc Diễn nhìn thấy khuôn mặt Lục Tinh Nghệ có vẻ gầy đi rõ rệt, liền hỏi: "Lát nữa cô có định chuyển nhà không?"

Lục Tĩnh Diệp ngẩng đầu, ánh mắt hoàn toàn bối rối: "Chuyển nhà gì cơ?"

Thương Lộc Diễn nói: "Tử Úc đã mất, cô ở một mình ngoài kia không an toàn."

Lục Tinh Nghệ càng bối rối hơn: "Tôi đâu có ở một mình ngoài kia đâu, tôi vẫn ở nhà số 32, khu XX, cùng với ba mẹ mà."[Tác giả có lời muốn nói😛s: Sắp bắt đầu giải mã mấy đoạn chi tiết ẩn rồi đó ~Chú thích: NMR chính là National Marriage Registry – Cục đăng ký hôn nhân quốc gia.Không biết có ai cảm thấy mấy chương này giáo sư Giản có vẻ mờ nhạt hoặc như không tham gia gì không, thật ra tính cách của anh ấy là kiểu "xấu ngầm" đó, cố ý thả Thương Lộc Diễn đi đánh người, để cậu ấy xả giận, rồi lại ra mặt bảo vệ.

Đại khái là, cứ để bảo bối của tôi muốn quậy thế nào thì quậy, dù sao tôi cũng sẽ là người thu dọn tàn cục.]
 
[Đm/Edit] Giáo Sư, Anh Nhận Nhầm Omega Rồi
65. Thi thể nam giới


Chương 65: Thi thể nam giới
—————Như một tia sét bất ngờ giáng xuống.

Trong đầu Thương Lộc Diễn lóe lên ánh sáng trắng, anh đột ngột hiểu ra chỗ mà trước đó mình luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Lục Tinh Nghệ từng nói, cô và Tô Tử Úc quen nhau ở Tập đoàn TK.

Mà Tô Tử Úc thì là sau khi về nước mới đến làm việc ở Tập đoàn TK.

Nói cách khác, người bạn gái mà Lục Tinh Nghệ và Tô Tử Úc từng nhắc đến trước kia, vốn dĩ không phải cùng một người.

Dù có chút mạo muội, nhưng Thương Lộc Diễn vẫn không nhịn được mà hỏi: "Cô có thể nói cho tôi biết, cô và Tô Tử Úc đã quen nhau bao lâu rồi không?"

Lục Tinh Nghệ hơi do dự, rồi khẽ nói ra một con số.

Còn chưa kịp để Thương Lộc Diễn tính ra đó là vào thời điểm nào, Lục Tinh Nghệ đã cúi mắt xuống, vừa ngọt ngào vừa xót xa nói với cậu: "Bọn tôi chỉ mới xác định quan hệ vào lúc anh ấy bị thương thôi."

"Chính là đêm anh ấy thay tôi chắn một nhát dao rồi phải nhập viện."

"Nhưng thật ra từ rất lâu trước đó, tôi đã từng bày tỏ tình cảm với anh ấy, chỉ là anh ấy vẫn chưa từng đáp lại."

Khẽ hít một hơi qua mũi, Lục Tinh Nghệ rưng rưng nghẹn giọng: "Cho nên khi lúc đó anh ấy chủ động nói muốn ở bên tôi, tôi thực sự rất vui, cũng rất bất ngờ."

Thương Lộc Diễn hơi ngẩn ra.

Trong đầu ong ong vang dội, phải mất một lúc mới sắp xếp lại được mạch suy nghĩ.

Tô Tử Úc chưa bao giờ nói với cậu rằng Lục Tinh Nghệ chính là cô bạn gái ở nước ngoài mà anh ta vẫn thường nhắc tới.

Là chính cậu đã tự mặc định rằng bọn họ đã quen nhau từ rất lâu.

Nếu như, ngay từ đầu, người Tô Tử Úc luôn thích là cậu.

Vậy thì những "bạn gái" mà anh ta từng kể, rất có thể chỉ là hư cấu.

Nếu giả thuyết này thành lập, thì việc Tô Tử Úc qua lại với Lục Tinh Nghệ hẳn là để xua tan sự đề phòng của cậu.

Dù sao lúc đó cậu bài xích rất rõ ràng.

Nhưng mà, sau khi đã khiến cậu bớt lo ngại, tại sao Tô Tử Úc vẫn kiên trì đưa thuốc chuyển đổi cho cậu?

Nếu như Tô Tử Úc không bị người của tổ chức SS bắt đi, mà hai người đã gặp lại nhau.

Theo tính cách của Tô Tử Úc, liệu có phải anh ta sẽ trực tiếp tiêm thuốc chuyển đổi vào người cậu không?

Vậy thì việc Tô Tử Úc đã chết, đối với cậu rốt cuộc là một chuyện tốt hay là xấu?

Khi Thương Lộc Diễn đang thất thần suy nghĩ, suýt chút nữa đã rẽ nhầm đường.

Thương Lộc Diễn vội vàng đánh lái, quẹo sang một hướng khác, rồi tạm gác những suy nghĩ ấy lại, nói với Lục Tinh Nghệ: "Đừng nghĩ nhiều nữa, tôi đưa cô về nhà trước đã."

Lục Tinh Nghệ khẽ đáp một tiếng, rồi lại mở chiếc thùng giấy ra.

Đồ đạc của Tô Tử Úc ở công ty rất ít.

Một cái khung ảnh, một hộp thuốc lá còn hơn một nửa, chiếc bật lửa, cốc uống nước, còn có những thiết bị điện tử cần dùng, và maya món đồ trang trí bằng thủy tinh.

Mỗi một món đồ, Lục Tinh Nghệ đều cẩn thận cất vào thùng, bo gồm cả chậu cây nhỏ đã khô héo.

Ngón tay thon dài của Lục Tinh Nghệ lướt qua chậu cây nhỏ đã chết khô, đầu mũi cô tê rần, chậm rãi lấy khung ảnh ra.

Bên trong là ảnh chụp một mình cô, mấy hôm trước Tô Tử Úc đã xin cô tấm ảnh đó.

Tô Tử Úc nói là muốn để trong văn phòng, để khi nhớ cô thì có thể lấy ra ngắm.

Lục Tinh Nghệ thực sự rất cảm động.

Tuy rằng từ trước đến nay Tô Tử Úc luôn tỏ ra lạnh nhạt với cô, nhưng đôi khi lại biểu hiện một sự yêu thích vượt quá bình thường.

Nước mắt rơi xuống làm nhòe đi gương mặt trong bức ảnh.

Lục Tinh Nghệ vội vàng đưa tay lau, nhưng vô tình làm bật khung ảnh ra.

Tấm hình kẹp bên trong đột ngột rơi ra ngoài mà không hề báo trước.

Thương Lộc Diễn đang lái xe, chợt nghe Lục Tinh Nghệ khẽ kêu "a" một tiếng.

Thương Lộc Diễn nghiêng đầu sang, liền thấy đầu ngón tay trỏ của cô bị rách một vết nhỏ.

Máu chảy khá nhiều, thấm đỏ một mảng khung ảnh trong tay cô.

Có lẽ là bị mảnh kính ở viền khung ảnh cắt trúng.

Thương Lộc Diễn vội lấy vài tờ khăn giấy đưa cho cô: "Đè lên trước, cầm máu đã."

Lục Tinh Nghệ nhét khung ảnh vào trong thùng giấy, nhận khăn giấy và bọc vào vết thương, cúi đầu thấp và nói nhỏ: "Cảm ơn."

"Không cần đâu."

Đúng lúc đó, ven đường có một hiệu thuốc, Thương Lộc Diễn tấp xe vào lề, mua một hộp băng dán cá nhân.

"Tự dán nhé."

Lục Tinh Nghệ lần này không nói cảm ơn nữa, cúi đầu tự xử lý vết thương.

Sau khi đưa cô về nhà an toàn, Thương Lộc Diễn không vội trả xe, mà lái đến cổng khu chung cư nơi Tô Tử Úc đã ra ngoài vào tối hôm đó.

Nếu hôm đó Tô Tử Úc không phải ra ngoài vì muốn tiễn bạn gái về, thì anh ta đến đây làm gì?

Thương Lộc Diễn không thể lý giải được, khuỷu tay chống lên cửa xe, mắt lướt qua lộ trình này nhiều lần.

Khu chung cư này không xa quán bar là mấy.

Cả hai đều đi theo cùng một con đường.

Quán bar, Lão Tiêu, Trần Kế...

Thương Lộc Diễn cảm giác như câu trả lời đã gần kề, nhưng cậu không dám chắc, khẽ xoay điếu thuốc trong tay, do dự một lúc rồi vẫn lấy điện thoại ra gọi cho Hình Túc.

"Alo?"

"Tôi là Thương Lộc Diễn."

Hình Túc "ừ" một tiếng, "Tôi biết, sao thế?"

Thương Lộc Diễn hơi ngẩng mắt, nhìn mấy tòa chung cư cao tầng trong khu, cuối cùng vẫn thẳng thắn nói: "Tôi nghi ngờ Tô Tử Úc có liên quan đến cái chết của Trần Kế."

"Chính là Alpha nam được phát hiện bị đâm chết trong hẻm sau quán bar trước đó.

Nếu anh tin tôi, thì cử vài người qua kiểm tra khu XX này."

"Có lẽ sẽ tìm ra manh mối."

Thật ra, trước đó Thương Lộc Diễn đã dẫn Hình Túc làm một việc vô ích —— bắt Tạ Tập.

Hiện tại Hình Túc vẫn đang viết báo cáo vì Tạ Tập đã khiếu nại.

Nhưng không hiểu sao, Hình Túc vẫn muốn thử tin một lần nữa: "Được, tôi sẽ dẫn hai người đi ngay."

Cúp máy, Thương Lộc Diễn không rời đi mà ngồi trên xe chờ Hình Túc tới.

Chờ một hồi, cậu chợt nhìn thấy cuốn lịch để trên ghế phụ.

Chắc là lúc Lục Tinh Nghệ vừa xuống xe không để ý, làm rơi cuốn lịch.

Thương Lộc Diễn cúi người nhặt lên, lật qua lật lại, cuối cùng tìm đến trang lịch của tháng này.

Ngày hôm nay được khoanh tròn, rốt cuộc muốn nói lên điều gì?

Thương Lộc Diễn vẫn chưa hiểu, vừa khép lại cuốn lịch, thì nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên phía sau.

Hình Túc đến nhanh quá.

Thương Lộc Diễn quay đầu nhìn lại, thấy mấy cảnh sát từ xe xuống trông hoàn toàn lạ mặt, và không thấy Hình Túc đâu.

Đang thắc mắc, điện thoại của Hình Túc vang lên.

"Thương Lộc Diễn, năm phút trước có cư dân trong khu báo án, nói rằng từ căn hộ bên cạnh có mùi hôi thối nồng nặc."

"Chủ nhà mở cửa, bên trong phát hiện một thi thể nam."

Năm phút trước, chính là lúc cậu còn đang do dự không biết có nên báo cho Hình Túc hay không.

Hình Túc nói: "Anh đừng đi lung tung, tôi còn khoảng mười phút nữa mới tới."

Thương Lộc Diễn nhìn bóng mấy cảnh sát bước vào khu chung cư, thờ ơ gật đầu một cái.

Khu chung cư xảy ra án mạng, không ít hàng xóm xung quanh kéo đến xem.

Chủ nhà cảm thấy rất xui xẻo, đứng trong hành lang lẩm bẩm chửi rủa.

Khi Thương Lộc Diễn theo Hình Túc lên, vừa kịp nghe chủ nhà nói: "Tôi cũng không biết sao hắn lại chết trong nhà được."

"Cảnh sát ơi, camera ở tầng tôi là giả, chỉ để cho có thôi, hắn thuê nhà còn dùng giấy tờ giả, giờ chết rồi, chẳng biết kẻ thù nào đang truy sát đâu."

"Cảnh sát ơi, ông có thể bố trí người ở đây canh gác, bảo vệ chúng tôi được không?" ......

Thương Lộc Diễn không thể lại gần, chỉ có thể đứng trên cầu thang nghe chủ nhà nói chuyện.

Ánh mắt vô tình liếc qua, cậu liền thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tạ Tập mặc bộ đồ ở nhà màu nhạt, chân đi dép bông, đang đứng trước một cánh cửa mở, cúi đầu tiếp nhận sự thẩm vấn của cảnh sát.

Thái dương Thương Lộc Diễn giật giật, trong lòng bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Không bao lâu sau, Hình Túc quay lại, hạ giọng nói với anh: "Người chết là Lý Đại Sơn.

Dựa vào mức độ phân hủy của thi thể, có lẽ đã chết được nửa tháng rồi."

"Anh đoán xem, ai là người báo án?"

Thương Lộc Diễn liếc sang Tạ Tập: "Là hắn à?"

Hình Túc gật đầu: "Hắn ở ngay đối diện nhà Lý Đại Sơn, ngửi thấy mùi hôi thì báo cho chủ nhà.

Chủ nhà mở cửa phát hiện xác, mới gọi cảnh sát."

Đúng là xui xẻo chết tiệt.

Thương Lộc Diễn cảm thấy loại trùng hợp này cực kỳ đen đủi.

Tạ Tập vô tội, hắn chỉ xui rủi khi đúng lúc lại ở ngay đối diện căn hộ của Lý Đại Sơn.

Làm xong biên bản, Tạ Tập lệt sệt đôi dép bông, chậm rãi bước tới trước mặt Thương Lộc Diễn: "Trùng hợp vậy sao?"

Thương Lộc Diễn lười để ý, vòng qua hắn đi ra hành lang.

Tạ Tập vuốt gọn mấy sợi tóc bên má ra sau tai, mỉm cười, rồi bỗng dưng nhắc đến một chuyện: "À đúng rồi, ngày kia tôi có khai mạc triển lãm tranh ở bảo tàng mỹ thuật, cậu có hứng thú đi cùng alpha của tôi không?"

Lại cái câu "alpha của tôi" đó.

Bây giờ Thương Lộc Diễn chỉ cần nghe thấy cách gọi này là đã muốn đấm người, khóe môi mím chặt, ngẩng mắt nhìn thẳng vào nụ cười của Tạ Tập, lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Tạ Tập hơi nghiêng người lại gần.

Hắn cao gần bằng Thương Lộc Diễn, đầu nghiêng sang, khi nói chuyện bên tai anh thì như đang tựa cả người lên vai anh vậy: "Trò chơi đã bắt đầu rồi."

"A Diễn, cậu trốn không thoát đâu."

Tiếng gọi nhũ danh vốn là biểu hiện của sự thân mật.

Nhưng lúc này, Thương Lộc Diễn chỉ thấy ghê tởm và chán ghét.

Cảm giác như bị một miếng cao dán dính nhớp nháp quấn chặt lấy, khiến cậu hận không thể lột một tầng da để thoát ra.

Tạ Tập quay vào nhà lấy hai tấm thiệp mời, lúc đưa sang thì dùng giọng nói cực thấp khẽ thốt: "221 là một mẫu thí nghiệm si tình, nhưng tác dụng không lớn lắm, tôi đang cân nhắc có nên hủy bỏ hắn hay không."

"A Diễn, mạng của hắn nằm trong tay cậu."

221…

Cung Sơ Dương.

Hàng mi rậm dài của Thương Lộc Diễn khẽ run, nhìn gương mặt tươi cười hí hửng của Tạ Tập, cậu chỉ muốn vo tròn hắn lại rồi đá thẳng xuống cầu thang.

Nhưng lý tưởng và hiện thực vẫn luôn cách nhau một khoảng rất lớn.

Thương Lộc Diễn chỉ siết chặt hai tấm thiệp mời đến nhăn nhúm, ngẩng mắt nhìn Tạ Tập: "Người tôi từng hẹn nhiều lắm, cậu nghĩ nắm được một người là có thể khống chế được tôi sao?"

Tạ Tập sững người một thoáng, không biết vừa nghĩ đến điều gì mà ánh mắt bỗng trở nên lơ đãng.

Thương Lộc Diễn dán mắt nhìn vẻ mặt như hồn bay phách lạc ấy vài giây, sau đó vứt thẳng tấm thiệp mời xuống đất rồi quay lưng bỏ đi.

Tạ Tập không ngăn cản, chỉ lặng lẽ dõi theo bóng dáng Thương Lộc Diễn khuất dần ở góc cầu thang, rồi mới cúi người nhặt lại hai tấm thiệp mời đã bị vo thành cục như giấy vụn.

Hắn cẩn thận vuốt phẳng từng nếp gấp, khẽ thì thầm như nói với chính mình: "Không sao, sớm muộn gì tôi cũng sẽ nắm được điểm yếu của cậu."

Lái xe quay về Đại học S, Thương Lộc Diễn đến tòa giảng đường trả chìa khóa xe.

Buổi chiều cậu không có tiết, mà cho dù có thì giờ cũng không kịp học nữa.

Đi xuống theo lối cầu thang, trên tay cầm cuốn lịch, Thương Lộc Diễn vừa bước vừa trầm ngâm suy nghĩ.

Khi rẽ sang một góc, bóng trên tường thoáng lay động.

Có người đang theo dõi cậu.

Thương Lộc Diễn không dừng lại, vẫn ung dung bước chậm rãi về phía trước.

Ánh mắt bám riết trên người cậu, như có thực chất, không rời nửa bước.

Cậu đổi hướng đi về phía cổng đông, nơi có nhiều người qua lại.

Đi ngang hồ phun nước, Thương Lộc Diễn phát hiện dây giày mình bị tuột, bèn ngồi xổm xuống để buộc lại.

Những giọt nước bắn lên rơi lấm tấm xuống tóc cậu, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Nhìn từ xa, như một bức tranh áp phích bị thấm nước.

Bất chợt, thân hình Thương Lộc Diễn khẽ chao đảo, rồi ngã xuống đất bất tỉnh.

Bước chân trong bóng tối khựng lại một thoáng, cuối cùng vẫn cất bước tiến ra. [Tác giả có đôi lời: Giáo sư Giản: Bên ngoài nguy hiểm lắm!

Vợ yêu, nhanh chạy về vòng tay chồng đi.]
 
[Đm/Edit] Giáo Sư, Anh Nhận Nhầm Omega Rồi
66. Dược Sư


Chương 66: Dược Sư
—————"Anh Thương?"

Cung Sơ Dương chạy tới bên cạnh Thương Lộc Diễn, cúi xuống, nhẹ nhàng kiểm tra nhịp thở của hắn.Vẫn còn thở.Những sinh viên đi ngang thấy có người ngất, nhiệt tình tiến lại hỏi: "Anh ấy sao vậy?"

"Anh ấy không được khỏe."

Đuổi đi mấy người qua đường định giúp đỡ, Cung Sơ Dương nín thở, trực tiếp cõng Thương Lộc Diễn đang bất tỉnh trên lưng.Cậu ta là một Alpha, tuy hơi thấp nhưng vẫn đủ sức.Khu phía Đông có rất nhiều ký túc xá sinh viên.Sau chuyện lần trước với tên trùm ký túc xá, Cung Sơ Dương cũng không muốn ở lại, liền ra ngoài thuê một phòng riêng.Cậu ta đưa Thương Lộc Diễn bất tỉnh trở về căn hộ bên ngoài trường, rồi từ từ đặt hắn lên giường.Đúng lúc ấy, điện thoại reo lên, làm Cung Sơ Dương giật mình.Nhìn thoáng màn hình hiển thị cuộc gọi, cậu ta tắt luôn điện thoại rồi tắt máy, nhét vào ngăn kéo.Thương Lộc Diễn trên giường vẫn chưa tỉnh, thân hình cao ráo dài thượt cuộn mình trong chăn, trông yên lặng mà đẹp đến mức khó rời mắt.Căn phòng ánh sáng lờ mờ, nhưng không hề cản trở Cung Sơ Dương nhìn rõ từng tấc da của Thương Lộc Diễn.Cung Sơ Dương thậm chí không muốn bật đèn, bởi trong không gian nơi ánh sáng và bóng tối đan xen này, cậu ta mới có thể thỏa thích làm những gì mình muốn mà chẳng phải bận tâm."

Anh Thương..."

"Đàn anh?"

"A Diễn?"

Cung Sơ Dương thử gọi vài lần, nhưng không có phản hồi.Chắc chắn Thương Lộc Diễn tạm thời chưa tỉnh, hắn mới nhẹ nhàng đưa tay vào trong chăn, thận trọng cầm lấy tay phải đang đeo vòng định giới tính của Thương Lộc Diễn.Chiếc vòng làm từ đá obsidian quấn quanh cổ tay trắng nõn, thanh mảnh, nổi bật đến mức khó rời mắt.Cung Sơ Dương nhẹ nhàng chỉnh lại vị trí, rồi giơ vòng tay giới tính của mình lên, từ từ áp sát vào vòng của Thương Lộc Diễn.Ngay khi hai vòng tay giới tính chạm vào nhau, một âm thanh rì rì của dòng điện lập tức vang lên.Pheromone Alpha: Kem sữa cam đắng.Pheromone Omega: Trà oolong đào trắng.Độ tương thích AO: 60%Chỉ thị thực thi: không khớpViệc tăng từ 0% lên 60% rõ ràng là một bước nhảy chất lượng.Cung Sơ Dương háo hức nheo mắt, nắm lấy bàn tay mềm mại rũ xuống của Thương Lộc Diễn, tim đập thình thịch, từ từ tiến lại gần.Cổ sau của Thương Lộc Diễn dán miếng ngăn cách, cậu ta không dám tháo ra, chỉ muốn áp sát, định hôn nhẹ lên cổ hắn.Đầu mới dịch được vài centimet, mặt Cung Sơ Dương đã bị giữ chặt.Bàn tay trái của Thương Lộc Diễn kẹp dưới cằm cậu ta, ngón trỏ và ngón cái ép hai bên má, không hề nhẹ nhàng, ngăn cản hành động của Cung Sơ Dương.Cung Sơ Dương giật mình, ngẩng đầu lên thì va phải ánh mắt tỉnh táo của Thương Lộc Diễn.Thương Lộc Diễn không biết từ khi nào đã tỉnh, hay nói đúng hơn, chẳng bao giờ hẳn là bất tỉnh.Cung Sơ Dương không phải kẻ ngốc, nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.Thương Lộc Diễn cố ý giả vờ ngất đi.Để dụ cậu ta xuất hiện.Cung Sơ Dương cảm thấy tâm trạng mình như người nông dân đứng canh gốc cây chờ thỏ, cuối cùng cũng tóm được con thỏ, ai ngờ phát hiện ra mình chỉ là con rùa.Cậu ta không nhịn được, mắt đỏ hoe, tủi thân đến mức rơi nước mắt.Thương Lộc Diễn ngồi dậy, liếc nhìn vòng tay giới tính đặt gần Cung Sơ Dương, không lấy gì làm ngạc nhiên: "Cậu cũng chỉ đến mức này thôi à."

Cung Sơ Dương ngẩng đầu, ngạc nhiên khi thấy Thương Lộc Diễn không giận."

Anh Thương..."

Cung Sơ Dương hơi mất kiểm soát, suy nghĩ quá nhiều.Có phải vì mức độ tương thích tăng lên, nên Thương Lộc Diễn không còn chống lại sự gần gũi của cậu ta nữa?Vì pheromone gần nhau, nên cũng không giận khi cậu ta mang hắn về nhà?Chưa kịp suy luận đến chuyện Thương Lộc Diễn cũng có chút thích mình, thì đối phương đã ra đòn chí mạng: "Cung Sơ Dương, tôi bỗng thấy hối hận vì đã cứu cậu."

"Nếu tôi không cứu cậu, có phải là cậu sẽ không bám theo tôi nữa?"

Mặt Cung Sơ Dương trắng bệch ngay lập tức.Cậu ta khó nhọc cử động môi, chưa kịp nói gì thì cánh cửa bỗng bị ai đó đập mạnh từ bên ngoài."

Cung Sơ Dương!

Cậu sao vậy?!"

Giọng nói của Kim Thành An nghe vô cùng sốt ruột, như sợ bên trong có chuyện gì, vừa gọi vừa đập cửa.Chẳng bao lâu, cánh cửa bị phá ra.Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Kim Thành An há hốc mồm.Thương Lộc Diễn ngồi trên giường, thần sắc lạnh lùng.Còn Cung Sơ Dương quỳ bên giường, mắt đỏ hoe, mặt tái mét, trông như bị ăn hiếp.Bộ não vốn không quá sáng suốt của Kim Thành An thấy Cung Sơ Dương khóc, vô thức nghĩ rằng Thương Lộc Diễn đã làm điều gì đó không hay.Còn cụ thể là chuyện gì...Giường, Alpha nhỏ, pháo vương.Chỉ cần ba từ khóa này liên kết với nhau, Kim Thành An ngay lập tức bùng nổ trong đầu.Tiến lên, Kim Thành An vớ ngay Cung Sơ Dương che sau lưng mình, lần đầu tiên lộ ra thần sắc tức giận hướng về Thương Lộc Diễn: "Thương Lộc Diễn!

Cậu làm cái thứ quái gì thế hả!"

"Cậu muốn người thế nào thì đi quán bar năm phút, không được nữa, thì đứng ngoài cổng trường, sao cậu có thể ép buộc người khác!"

Cố gắng nắm chặt nắm đấm muốn giáng xuống, Kim Thành An đỏ mặt, cổ cứng, vừa tức vừa thất vọng: "Việc hôm nay coi như chưa từng xảy ra, nhưng nếu còn lần sau..."

Hơi thở nặng nhọc nửa buổi, giọng khàn đặc vì vật lộn: "Tôi sẽ gọi cảnh sát bắt cậu."

Thương Lộc Diễn thật sự khá cảm kích tinh thần pháp luật nghiêm túc của Kim Thành An.Chờ tên ngốc đó xả hết cơn giận, anh mới nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn sang gương mặt cảm xúc phức tạp của Cung Sơ Dương."

Thấy chưa hả?

Khả năng chịu đựng kiểu người ngu ngốc như này của tôi cao, nên mới không tức giận vì những chuyện cậu làm."

"Cung Sơ Dương, dù mức độ tương thích tăng từ 60% lên 100% thì sao chứ, tôi không thích cậu, pheromone hợp 100% cũng không làm tôi thích cậu."

Cung Sơ Dương cử động thanh quản nhẹ nhàng, ánh mắt thẳng vào anh: "Có tác dụng đấy, trước đây anh cũng không thích giáo sư Giản còn gì, nhưng giờ anh lại thích."

Cung Sơ Dương mang một nỗi ám ảnh kỳ lạ: "Nếu không phải vì độ tương thích pheromone cao, giáo sư Giản cũng sẽ không thích anh."

Kim Thành An đứng sững như tượng, chịu hết cú sốc này đến cú sốc khác.Đầu tiên là Cung Sơ Dương mới là kẻ làm chuyện xấu, rồi đến việc bản thân lại còn dọa nạt Thương Lộc Diễn, cuối cùng là Thương Lộc Diễn lại liên quan đến Diêm vương sống...Sau một khoảng lặng ngắn, Thương Lộc Diễn bất ngờ cười: "Cậu chỉ vì chuyện này mà gia nhập tổ chức SS à?"

Cung Sơ Dương hơi nghẹn thở, mặt còn trắng hơn lúc nãy.Thương Lộc Diễn mặt lạnh tanh, cúi mắt xuống, giọng điệu bình thản nhưng nghiêm túc, nói với cậu ta: "Tôi thích Giản Bạch Liễm không phải vì pheromone."

"Trước đây rất lâu, khi tôi còn chưa phân hóa, tôi đã thích anh ấy rồi."

"Nhưng tôi đã bị tiêm thuốc ức chế phân hóa, nên đã quên mất anh ấy."

"Trước lần phân hóa thứ hai, tôi chỉ còn mười năm để sống, nên tôi đã biến mình thành một kẻ tồi tệ, một mớ hỗn độn."

"Cung Sơ Dương, cậu không bao giờ biết tôi hối hận đến mức nào về con người tồi tệ trong quá khứ."

"Cậu nghĩ pheromone ảnh hưởng tình cảm à, chẳng nhẽ tôi không trở thành Omega, thì cậu sẽ không thích tôi à?"

"Khi độ tương thích là 0 hay 60%, thì tình cảm của tôi dành cho cậu thay đổi nhiều lắm à?”

Cung Sơ Dương luôn sống trong thế giới nửa hư, nửa thực do chính mình dựng lên.Cậu ta bị bắt nạt quá lâu, nên rất dễ dàng dồn trọn tình yêu cho Thương Lộc Diễn, người đã ra tay cứu mình.Cậu ta nghĩ Thương Lộc Diễn là một người có lòng chính nghĩa, một sự tồn tại như ánh mặt trời.Nhưng thực tế, Thương Lộc Diễn lạnh nhạt với cậu ta, không bảo vệ cậu ta, cũng không mang lại chút ấm áp nào.Cung Sơ Dương thực sự hơi mệt rồi.Nhưng thứ duy nhất giúp cậu ta tiếp tục thích Thương Lộc Diễn, chính là độ tương thích.Cung Sơ Dương tin rằng, chỉ cần độ tương thích giữa cậu ta và Thương Lộc Diễn cao hơn giáo sư Giản, thì Thương Lộc Diễn sẽ chuyển sang thích cậu ta.Nhưng lúc này, Cung Sơ Dương giống hệt như một người đang ngủ say bị dội nước đánh thức.Cậu ta phá tan lớp lọc ảo tưởng áp đặt lên người Thương Lộc Diễn, mới nhận ra rằng Thương Lộc Diễn hình như còn ghét cậu ta hơn khi chưa có độ tương thích.Thấy Cung Sơ Dương bĩu môi, trông như sắp khóc, Kim Thành An không nhịn được, bĩu môi nhắc nhở: "Anh Diễn, vừa vừa phải phải thôi, ông đừng bắt nạt con nít nữa."

Thương Lộc Diễn liếc Kim Thành An một cái.Kim Thành An đứng trước ánh mắt đó cảm thấy yếu mềm, rồi theo kiểu trai thẳng, vỗ vai Cung Sơ Dương: "Chuyện nhỏ thôi mà, lát nữa anh dẫn cậu ra quán nướng, xiên que rồi uống vài chai bia là xong hết."

Cung Sơ Dương không thèm để ý.Sau gần ba phút yên lặng, Thương Lộc Diễn mới lên tiếng:"Cung Sơ Dương, rốt cuộc người của tổ chức SS đã làm thí nghiệm gì trên người cậu?"

Tâm trạng Cung Sơ Dương giờ đã tạm ổn, cúi nhìn bàn tay, hỏi gì trả lời nấy: "Họ cấy tuyến thể cho tôi."

"Trên tuyến thể gốc của tôi, họ còn thêm một tuyến thể Alpha với pheromone là cam đắng."

Kim Thành An không kìm được, thốt lên đầy kinh ngạc: "Vãi!

Còn có kiểu thí nghiệm này nữa á?!"

Kim Thành An không nhịn được, chọc vào cổ áo Cung Sơ Dương: "Để tôi xem hai tuyến thể này mọc trên xương sống ra sao?"

Cung Sơ Dương không ngăn được, đành để lộ một phần cột sống.Kim Thành An chỉ nhìn một cái, liền tức giận chửi thề: "Đm, vết thương còn đang lở loét kia mà!

Cung Sơ Dương, đầu óc cậu có phải là úng nước rồi không hả!"

Vùng xương sống nơi gáy cổ của Cung Sơ Dương sưng húp lên một mảng, lớp da bên ngoài đã có dấu hiệu lở loét.Thương Lộc Diễn nhìn mà cũng thấy đau thay.Cung Sơ Dương vốn là người chỉ cần bị nói vài câu là sắp rơi nước mắt, vậy mà vết thương nát đến thế vẫn còn chịu được.Bất chợt, Thương Lộc Diễn hiểu được vì sao Tạ Tật lại có thể nắm thóp cậu ta một cách chắc chắn đến vậy.Vết cắt cổ của Tô Tử Úc, vết lở loét ở tuyến thể của Cung Sơ Dương, những hình ảnh đầy máu me này khiến Thương Lộc Diễn gần như không thở nổi.Kim Thành An mắng vài câu, rồi kéo Cung Sơ Dương đi, muốn đưa cậu ta đến bệnh viện.Cung Sơ Dương không động đậy, nói: "Tôi có thuốc, bôi thuốc vào, sẽ hết thôi."

Sợ Kim Thành An không tin, Cung Sơ Dương kéo ngăn tủ ra, lấy ra lọ thuốc chẳng còn dùng được mấy lần, rồi dùng ngón tay quệt một ít bôi lên chỗ đó.Vài phút sau, vết lở loét rõ ràng đã thuyên giảm.Thương Lộc Diễn nhìn lọ thuốc mỡ đựng trong chiếc lọ thủy tinh nhỏ kia, khẽ nhíu mày: "Thuốc này cũng là bọn họ đưa cho cậu à?"

Cung Sơ Dương gật đầu: "Mỗi tháng nhận một lần."

Thương Lộc Diễn trầm giọng: "Phải làm gì mới có thể được phát?"

Cung Sơ Dương cúi mắt: "Không biết, bọn họ chỉ tiêm rồi lại rút thứ gì đó trong tuyến thể của em."

Thương Lộc Diễn cầm lọ thuốc nặng nhẹ trong tay, cuối cùng dặn: "

Sau này đừng đi nữa.

Thuốc thì tôi sẽ nghĩ cách lấy về cho cậu.

Hiện tại cậu đã lộ rồi, mà còn dây dưa với đám SS thì chỉ có con đường chết."

Kim Thành An mấp máy môi, chen vào một câu: "Anh Diễn, hay để Cung Sơ Dương sang chỗ tôi ở đi.

Nhà tôi ngay sát bên cục cảnh sát."

Thương Lộc Diễn cũng có ý định này.Cung Sơ Dương ở một mình không an toàn.Đưa hai người lên taxi xong, Thương Lộc Diễn chợt nhớ ra một chuyện, ánh mắt vượt qua Kim Thành An nhìn về phía Cung Sơ Dương: "Trước đây khi ở trường, người luôn giám sát tôi là cậu à?"

Cung Sơ Dương khẽ gật đầu, động tác rất nhỏ: "Là Dược Sư bảo em theo dõi anh."

"Dược Sư?"

"Trong tổ chức, mọi người đều gọi hắn như vậy.

Em chưa bao giờ thấy được diện mạo thật của hắn."[Tác giả có đôi lời:☆ Vở kịch nhỏ 1:Cung Sơ Dương hì hục nhặt xác: Cuối cùng cũng vác được anh Thương về nhà rồi!Thương Lộc Diễn: Câu cá chấp pháp, cảm ơn nhé.☆ Vở kịch nhỏ 2:Thương Lộc Diễn: Pháo Vương, Ngài Đường Phố… thì ra trong mắt cậu, tôi là loại người như vậy à.Kim Thành An (╥ω╥')++: Đại ca, ông nghe tôi giải thích đã!ps: Rốt cuộc, độ tương thích của pheromone quyết định điều gì, phía sau sẽ có một định nghĩa rõ ràng, cho nên đừng hoang mang, nó tuyệt đối không phải là vô dụng.]
 
[Đm/Edit] Giáo Sư, Anh Nhận Nhầm Omega Rồi
67. Gương phản chiếu trái phải


Chương 67: Gương phản chiếu trái phải
—————Trong tổ chức, Dược Sư phụ trách nghiên cứu và phát triển thuốc, cũng như liên hệ với các đối tượng thí nghiệm.Những lần hiếm hoi Cung Sơ Dương gặp được người này đều là qua video.Đến ngày nhận thuốc, người của tổ chứ SS sẽ bịt mắt và đưa Cung Sơ Dương vào phòng thí nghiệm.Có người tiêm thuốc mê cho Cung Sơ Dương, sau đó Dược Sư sẽ phụ trách tiêm hoặc chiết xuất mẫu từ tuyến thể của cậu ta.Đợi đến khi Cung Sơ Dương tỉnh lại, trên màn hình điện tử trong phòng thí nghiệm sẽ xuất hiện hình ảnh của Dược Sư.Dược Sư sẽ thông báo cho Cung Sơ Dương biết phải đến đâu để nhận thuốc, đồng thời giao cho cậu ta một vài mệnh lệnh.Giám sát Thương Lộc Diễn, là một trong số đó.Mỗi lần Dược Sư xuất hiện trên màn hình điện tử, hắn đều mặc đồ đen, đeo khẩu trang, che kín khuôn mặt.Ngay cả giọng nói cũng được xử lý thông qua máy biến âm.Vậy nên Cung Sơ Dương không biết rõ dung mạo, nên cũng không thể phán đoán được là nam hay nữ.Trên đường về nhà, Thương Lộc Diễn nhắn tin cho Hình Túc biết về chuyện của Cung Sơ Dương.Hình Túc bảo rằng sẽ cử người đến bảo vệ.Làm xong tất cả những việc này, Thương Lộc Diễn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.Sau Tô Tử Úc, Lý Đại Sơn, Tạ Tật và tên thuận tay trái đã tập kích cậu, nay lại xuất hiện thêm một Dược sư.Giá trị lớn nhất của vật thí nghiệm chính là tuyến thể.Thương Lộc Diễn theo phản xạ đưa tay chạm vào sau gáy mình, lớp da dưới miếng dán cách ly vẫn trơn nhẵn, nguyên vẹn.Chẳng khác gì một omega bình thường.Cậu thật sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc lý do gì khiến những người đó cứ bám riết lấy mình không buông.Bầu trời xanh thẳm trong lành, dưới ánh nắng, khung cảnh đường phố vừa náo nhiệt vừa yên bình.Người người đi lại, kẻ vui kẻ buồn, chen chúc ngược xuôi.Ai nấy đều sống dưới ánh mặt trời, như thể chẳng hề nhìn thấy bất cứ bóng tối nào đang nảy sinh.Khi xe chạy đến cổng khu dân cư thì đúng ba giờ bốn mươi bảy phút.Thương Lộc Diễn trả tiền, bảo vệ ló đầu ra chào hắn.Thương Lộc Diễn đáp lại một tiếng, sau đó quét khuôn mặt để vào trong, mất hơn mười phút mới đi đến trước cửa nhà.Khi lấy chìa khóa, cậu khựng lại một chút, rồi mở khóa vân tay điện thoại, lật tìm số của Giản Bạch Liễm và gọi đi.Chuông mới reo được hai giây, Giản Bạch Liễm đã bắt máy."

Chuyết Chuyết?"

Thương Lộc Diễn khó chịu mở miệng: "Em không mang chìa khóa, anh mở cửa cho em đi."

"Anh đang ở nhà thầy Lục, em chờ một lát, anh về mở cửa cho em ngay."

Thầy Lục, chắc hẳn chính là cha của Lục Tinh Nghệ.Thương Lộc Diễn nghĩ anh hẳn đang bàn chuyện nghiêm túc, lại càng gượng gạo ngăn cản: "Không cần, tôi có mang chìa khóa."

Chưa đợi Giản Bạch Liễm kịp nói gì, Thương Lộc Diễn đã cúp máy.Nỗ lực tìm bậc thang để được tha thứ, nhưng thất bại.Thương Lộc Diễn đành cam chịu lấy chìa khóa ra mở cửa bước vào nhà.Con Samoyed dạo này biến thành "chú chó bị bỏ lại ở nhà", buồn bã nằm sấp trước cửa sổ sát đất, ngóng trông tự do.Từ nét mặt nghiêng của nó, Thương Lộc Diễn nhìn ra được sự khao khát muốn đi dạo.

Thấy mình cũng rảnh rỗi, cậu liền lôi dây dắt chó ra, buộc cho nó."

Đi thôi, anh dẫn mày ra ngoài dạo một vòng."

Samoyed mừng rỡ sủa gâu gâu, chạy vòng quanh Thương Lộc Diễn, phấn khích như một con ngốc chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài.Đột nhiên, chuông cửa vang lên.Thương Lộc Diễn dắt dây chó, phản ứng đầu tiên là Giản Bạch Liễm đã về.Không chỉ về rồi, mà còn muốn bắt chước hắn.Cố ý bấm chuông chờ hắn ra mở cửa.Thương Lộc Diễn khinh thường kiểu bắt chước rõ rành rành để làm lành này, vừa mở cửa vừa nói: "Anh có ấu trĩ không vậy?"

"Ngay cả dỗ người mà cũng phải bắt chước…"

Nửa câu sau nghẹn lại trong cổ họng, lên không tới, xuống không xong, Thương Lộc Diễn trợn tròn mắt, cố nín đến đỏ mặt.Giản Minh Trí đứng ở cửa, mặc sơ mi và quần tây chỉnh tề, mắt nhìn xuống, khóe môi thẳng, không cười miễn cưỡng, thần sắc nghiêm nghị.Thấy Thương Lộc Diễn một mặt sửng sốt, cậu cau mày.Gương mặt vốn đã nghiêm túc càng trở nên sắc lạnh theo hành động này.Nói công bằng, Giản Bạch Liễm và Giản Minh Trí về ngoại hình rất hợp với quy luật di truyền.Nhưng Giản Bạch Liễm còn thừa hưởng đôi mắt đa tình của Trình Du, nên khi cau mày, dù dữ thật nhưng không tạo cảm giác khiến người khác phải kính nể.Còn Giản Minh Trí……Thương Lộc Diễn đã vô thức ngẩng thẳng lưng, đứng rất chỉnh tề.Ánh mắt cũng không dám liếc lung tung, chỉ chăm chú nhìn mái tóc điểm bạc được chải gọn của anh."......

Chào, chào viện trưởng Giản ạ."

Thương Lộc Diễn cắn răng chào hỏi.Nếp cau mày ở giữa trán Giản Minh Trí càng sâu hơn, ánh mắt quét qua tay Thương Lộc Diễn đang cầm dây dắt chó, giọng điệu không cảm xúc hỏi: "Dắt chó đi dạo à?"

Thương Lộc Diễn vội nhường đường: "Không không không đi nữa ạ, ngài... ngài vào đi ạ."

Giản Minh Trí không nhúc nhích, nói: "Đi thôi, tôi cùng cậu dắt chó đi dại."

Thương Lộc Diễn kinh ngạc trợn tròn mắt, vừa định từ chối thì Giản Minh Trí tiếp lời: "Đúng lúc tôi có việc muốn nói với cậu."

Lời nói này chẳng khác gì kiểu mở đầu của bậc phụ huynh không ưng người yêu của con cái, nhân một ngày trời quang mây tạnh, sang nhà "hội ý" một chút.Thương Lộc Diễn đột nhiên cảm thấy tim hơi nghẹn lại.Sao Giản Bạch Liễm vẫn chưa về?Cậu thực sự sợ lát nữa không kiềm chế được mà sẽ động tay với Giản Minh Trí.Có một bậc trưởng bối đứng bên nhìn, Thương Lộc Diễn cũng không dám để chó chạy quá loạn, đàng hoàng dắt đi từng bước sát lề đường.Ngũ Dương vốn là con chó chỉ biết nhìn sắc mặt chủ, bình thường chạy nhảy tung tăng, giờ lại ngoan ngoãn bước từng bước một.Thương Lộc Diễn chăm chú nhìn mái đầu trắng muốt của nó, càng nhìn càng thấy buồn bã.Đột nhiên, Giản Minh Trí lên tiếng: "Cậu bao nhiêu tuổi?"

Thương Lộc Diễn cứng người, cố giữ giọng bình thản trả lời: "Hai mươi hai ạ."

Hắn vẫn nhớ câu hỏi trước đây của Giản Minh Trí: "Đã trưởng thành rồi."

Giản Minh Trí nói: "Cách nhau mười một tuổi, cậu không thấy con tôi lớn tuổi sao?"

Thật ra là có chút bận lòng, ngay từ đầu.Thương Lộc Diễn thả lỏng chân mày, nói: "Anh ấy giỏi đến vậy, cháu có gì mà chê ạ."

Ai mà dám chê nữa thì đúng là đồ ngốc."

Con trai tôi hơi trầm tính."

Như muốn cảnh báo hắn khó mà tiến tới, Giản Minh Trí nhấn mạnh: "Nó không lãng mạn, cũng sẽ không đi bar với cậu, càng không chơi những trò mà các cậu trẻ tuổi thích."

Thương Lộc Diễn suy đoán không biết Giản Minh Trí có đang thể hiện sự không hài lòng với mình hay không.Chê cậu không đủ hiền thục, không biết vun vén gia đình, ham chơi, không xứng với Giản Bạch Liễm?Nói chuyện với người thông minh thật khó khăn.Thương Lộc Diễn bực muốn gãi tường, đành im lặng, sợ nói nhiều lại sai nhiều.Sau khi Giản Bạch Liễm giải quyết xong việc ra khỏi số 32, rẽ một góc, vừa hay nhìn thấy Giản Minh Trí và Thương Lộc Diễn đứng dưới gốc cây.Người phía trước nghiêm mặt, biểu cảm nghiêm nghị; người phía sau cúi đầu, lưng thẳng cứng đờ.Samoyed tinh mắt, thấy Giản Bạch Liễm liền mừng rỡ lao đến.Thương Lộc Diễn ngẩng đầu, mắt bình thường, không khóc, cũng không lộ vẻ tủi thân.Nhưng Giản Bạch Liễm nhìn vào, vẫn cảm giác như Thương Lộc Diễn đang bị bắt nạt."

Ở đây làm gì vậy?"

Giản Bạch Liễm tiến tới, đưa dây dắt chó trả lại cho Thương Lộc Diễn, rồi nắm tay đang cầm dây của cậu, không buông.Thương Lộc Diễn liếc mắt nhìn anh một cái, trả lời: "Dắt chó đi dạo."

"Dạo xong chưa?"

Thương Lộc Diễn gật đầu, lời vừa đúng vừa ngầm ý: "Xong rồi."

Vừa nãy cậu từ chối nói chuyện, Giản Minh Trí không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm.Giờ Giản Bạch Liễm đã tới, chắc chắn Giản Minh Trí sẽ quở trách cậu."

Xong rồi thì về nhà trước đi."

Giản Bạch Liễm xoa đầu Thương Lộc Diễn, hoàn toàn không màng Giản Minh Trí vẫn đang ở đó: "Đừng giận nữa, anh thử làm Lozotto Toscano, về nhà em thử xem đúng chuẩn không nhé."

Bánh Dome Tuscany (Toscana) trong lòng Thương Lộc Diễn có một ý nghĩa đặc biệt.Hồi nhỏ, mỗi khi cậu giận dỗi, Elise sẽ làm món này để dỗ cậu.Vậy nên Lozotto Toscano tượng trưng cho sự an ủi, yêu thương, và làm cậu vui.Thương Lộc Diễn được dỗ dành, yên lặng dắt chó đi vào nhà.Về đến nhà, Giản Bạch Liễm lấy Lozotto Toscano từ tủ lạnh đặt lên bàn ăn cho cậu thưởng thức.Bánh bông lan nửa đông lạnh có kết cấu mềm mại, bên trong có phô mai ricotta Ý, cacao, và một chút hương rượu.Thương Lộc Diễn không thích hạnh nhân, nên Giản Bạch Liễm chỉ cho một ít.Khi cậu ngồi ăn bên bàn, Giản Bạch Liễm và Giản Minh Trí ngồi trên sofa.Họ không né tránh cậu, mà bắt đầu bàn chuyện.Giản Minh Trí nói rằng NMR có khả năng cao sẽ tuyên bố việc ghép đôi giữa Giản Bạch Liễm và Tạ Tật vô hiệu, để cậu không cần phải lo lắng.Rồi còn nhắc đến việc viện nghiên cứu đã phát triển xong loại thuốc thử giai đoạn đầu, giúp làm chậm quá trình hoại tử của tuyến thể.Thương Lộc Diễn không muốn nghe lén, nhưng bốn chữ "tuyến thể hoại tử" quá khó để bỏ qua.Cậu không nhịn được, ngẩng đầu lên, ban đầu ánh mắt dõi theo Giản Minh Trí.Nhưng vô tình hơi lệch, rơi xuống cổ tay trái của ông, nơi đeo đồng hồ.Vì góc nhìn và vị trí, hắn và Giản Minh Trí vừa khít tạo thành hình ảnh phản chiếu, tức là đối diện nhau.Tay trái của Giản Minh Trí đối diện với tay phải của Thương Lộc Diễn.Đầu Thương Lộc Diễn như đang chiếu phim, lóe lên hình ảnh lúc nhìn thấy cổ tay Tạ Tật ở nghĩa trang, rồi lại nhảy sang cảnh ngày hôm đó trong ngõ, tên người mặc đồ đen đâm dao vào hắn.Hồi học tiểu học, Thương Lộc Diễn không phân biệt được trái phải.Sau đó, Tô Tử Úc bảo cậu rằng cầm bút là tay phải.Khi cậu học tiểu học vẫn dùng cách này để phân biệt trái phải.Lên trung học, khả năng nhận thức tăng lên, tự nhiên cậu đã phân biệt được trái phải.Thương Lộc Diễn là người thuận tay phải, nhưng khi Tô Tử Úc dạy học cho cậu, hai người ngồi đối diện nhau.Nói cách khác, Tô Tử Úc dùng tay trái cầm bút.Tô Tử Úc là người thuận tay trái, nên có thói quen đeo đồng hồ ở tay phải.Còn đồng hồ của Tạ Tật đeo ở tay trái, chứng tỏ hắn thuận tay phải.Còn về kẻ tấn công cậu đêm đó, mặc dù luôn dùng tay trái cầm dao, nhưng sau khi bị cậu đấm một cú, đã đổi sang tay phải.Nếu là người thuận tay trái, tay phải sẽ không linh hoạt bằng tay trái.Nhưng rõ ràng, tay phải của tên người mặc đồ đen lại linh hoạt hơn.Từ việc hiểu lầm về tay thuận, Thương Lộc Diễn nhận ra, mình đã hiểu sai hai chuyện.Điều thứ nhất là Tô Tử Úc là người thuận tay trái, chứ không phải tay phải.Điều thứ hai là kẻ tấn công cậu đêm đó không phải người thuận tay trái, hắn chỉ cố tạo ấn tượng sai để khiến cậu nghĩ đó là tay trái.Khi liên kết hai sự việc này và suy ngược lại,Giản Bạch Liễm nói rằng trong bãi đậu xe bệnh viện, người nọ trùm kín mít, định chạm vào tuyến thể của cậu...Cao khoảng 1m85, thuận tay trái.Tô Tử Úc đúng là cao khoảng 1m85, cũng thuận tay trái.Vậy nên, người lúc đó cùng hành động với Lý Đại Sơn rất có khả năng là Tô Tử Úc.Tên người mặc đồ đen tấn công hắn trong con ngõ nhỏ, cuối cùng không phải để gây thương tích cho hắn.Mục tiêu thực sự của kẻ đó ngay từ đầu chính là Tô Tử Úc.Lý do Tô Tử Úc chắn dao cho cậu cũng không phải để kéo dài thời gian cho đồng đội.Mà là muốn dùng mưu kế chịu đau để cắt đứt liên quan với vụ việc.Tim Thương Lộc Diễn bỗng nhiên đập mạnh.Những mảnh hình ảnh rời rạc bỗng nhiên liên kết lại với nhau thành một chuỗi hoàn chỉnh.Thương Lộc Diễn vứt thìa xuống, mặc kệ ánh mắt của Giản Bạch Liễm và Giản Minh Trí, ngoảnh lại nhìn khi nghe thấy tiếng động, vội vàng đứng dậy chạy lên lầu.Đoạn video mà Lục Tinh Nghệ gửi trước đó, câuh đã nhận nó qua tablet của Giản Bạch Liễm.Thương Lộc Diễn lôi tablet ra, mở khóa, tìm đến bản ghi và phát lại đoạn video đó.
 
[Đm/Edit] Giáo Sư, Anh Nhận Nhầm Omega Rồi
68. Sính lễ


Chương 68: Sính lễ
—————Cảnh tượng máu me lại hiện ra một lần nữa.Người mặc đồ đen dùng tay phải kéo nút thắt trên cổ Tô Tử Úc, từ phía sau bẻ cằm hắn lên.Như giết gà, hắn dùng tay trái cầm con dao Thụy Sĩ, từ phải sang trái, rạch một vết sâu trên cổ của Tô Tử Úc.Máu phun ra, tên mặc đồ đen vứt xác, tiến về phía camera, cúi xuống và nói câu đó vào ống kính.Thương Lộc Diễn nhập video vào app, giảm tốc độ và xem đi xem lại ba bốn lần.Đang định xem lần thứ năm thì Giản Bạch Liễm đi lên."

Sao thế?"

Thấy Thương Lộc Diễn quỳ ngồi trên thảm, tay ôm tablet, như mê muội liên tục xem lại cảnh Tô Tử Úc bị cứa cổ.Giản Bạch Liễm nhíu mày nhẹ, cúi xuống ôm hắn lên."

Chuyết Chuyết, có chuyện gì vậy?"

Thương Lộc Diễn ngẩng đầu, hàng mi dài khẽ chớp nhanh, còn chưa kịp nói gì thì Giản Bạch Liễm cúi xuống hôn lên trán cậu."

Từ từ nói, không cần vội."

Thương Lộc Diễn nghẹn cổ, muốn nói rất nhiều điều, nhưng cuối cùng chỉ chọn ra một chuyện quan trọng và chắc chắn: "Giản Bạch Liễm, có lẽ em cũng là vật thí nghiệm."

"Còn sớm hơn cả Trần Mặc, số 001… là vật thí nghiệm số 000."

Năm đó, khi cậu nằm viện, Tô Tử Úc ngày nào cũng đem cơm đến.Câuh nổi giận không phải khó chịu vì bị ốm, mà là vì Tô Tử Úc muốn khắc số trên sau gáy cậu.Nốt ruồi nhỏ trên gáy hiện tại không phải vết phân hóa còn sót lại, mà là do chỉ vừa khắc một lần, chưa hoàn thiện.Bởi lúc đó cậu phản kháng dữ dội, tiếng khóc đã thu hút y tá.Tô Tử Úc đành phải ngừng khắc dấu, bỏ đi trong tình trạng lúng túng.Mà lớp màu đỏ còn sót lại trên da đã hoà vào da, tạo thành một nốt ruồi.Cậu từng dùng thuốc tẩy ký ức liên quan đến tuyến thể, nên mọi người và sự việc gặp trong quá trình phân hóa đều mơ hồ.Liệu pháp thôi miên lại cực tốn sức não, nên bây giờ hắn mới nhớ ra.Nghe xong lời cậu, Giản Bạch Liễm không hề tỏ vẻ ngạc nhiên.Nhìn biểu cảm của anh, Thương Lộc Diễn một lúc lâu mới phản ứng: "Anh... anh có phải... từ lâu đã biết rồi không?"

Giản Bạch Liễm đặt tablet trong tay cậu sang một bên, ôm cậu ngồi xuống mép giường: "Khi em nói Cung Sơ Dương là vật thí nghiệm, anh đã đoán ra rồi."

Thương Lộc Diễn không biết nói gì, chỉ sững sờ nhìn thẳng vào anh.Giản Bạch Liễm dịu dàng hôn lên cổ cậu: "Đừng sợ, Tô Tử Úc đã chết rồi."

"Những ngày qua, viện nghiên cứu đã âm thầm tiếp nhận nhiều vật thí nghiệm từ tổ chức SS, phát triển thuốc làm chậm hoại tử, cũng là để cứu những người này."

Thương Lộc Diễn lắc đầu, cố cứng miệng giữ sĩ diện: "Em không sợ, em chỉ sợ anh sợ thôi."

Giản Bạch Liễm nhẹ nhàng dỗ dành: "Ừ, cảm ơn em đã nói cho anh biết."

Thương Lộc Diễn bị anh dỗ đến mức không còn lời gì để nói, liếc mắt nhìn thấy như có người ở cửa phòng, liền vô thức quay đầu.Vừa quay, ánh mắt cậu chạm ngay Giản Minh Trí.Thương Lộc Diễn vẫn ngồi nghiêng, hai chân ép sát, dựa trên đùi Giản Bạch Liễm, trông như đứa trẻ chưa cai sữa.Tư thế vô cùng mất lịch sự, lại còn rất bám dính.Viện trưởng Giản cau mày, không rõ là đang không hài lòng với cậu, hay với tư thế của cậu.Thương Lộc Diễn biết giận, không những không đứng dậy mà còn quay đầu áp sát tai Giản Bạch Liễm, nhỏ giọng mách: "Bố anh bảo em rời xa anh."

"Nói là muốn nói chuyện với em, anh nói với ông ấy, không có hai mươi tỷ thì em không chiuh đâu."

Góc môi Giản Bạch Liễm khẽ cong, mỉm cười rất nhẹ: "Vậy có lẽ đã khiến em thất vọng rồi, ngay cả hai vạn ông ấy cũng không đưa ra nổi."

Người làm nghiên cứu không giữ được nhiều tiền, Giản Minh Trí không lo cơm áo, nhưng thật ra cũng chẳng có tiết kiệm gì.Trừ chi phí sinh hoạt, phần lớn tiền của Giản Minh Trí đều dùng cho nghiên cứu.Thương Lộc Diễn cũng không thể đưa ra hai vạn.Có thêm cái mác "nghèo" này, Thương Lộc Diễn bỗng thấy Giản Minh Trí gần gũi, thực tế hơn.Thương Lộc Diễn khẽ mím môi, định trườn xuống khỏi đùi Giản Bạch Liễm.Vừa động chân, liền bị anh vòng tay ôm eo nhấc bổng lên.Giản Bạch Liễm một tay đỡ lấy mông cậu, vắt đôi chân dài của cậu lên eo mình, rồi cứ thế mà bế cậu đứng dậy.Thương Lộc Diễn, một người đàn ông cao mét tám mấy, vừa nãy còn cố nén giận để chọc Giản Minh Trí thì thôi đi, giờ bị bế thế này, mặt mỏng liền đỏ bừng lên."

Anh thả em xuống đi..."

Cậu kéo tai Giản Bạch Liễm, hạ giọng nói: "Em đâu có tàn phế đâu, như thế này coi có được không chứ?"

Giản Bạch Liễm coi như không nghe thấy, cực kỳ vô lý mà cứ thế bế cậu xuống lầu.Khi đi ngang qua Giản Minh Trí, Thương Lộc Diễn lập tức đưa tay che mặt, hoàn toàn không dám nhìn vào ánh mắt nghiêm khắc của Viện trưởng Giản.Xuống lầu xong, Giản Bạch Liễm đặt miếng bánh ngọt còn chưa ăn xong cùng cả đĩa lẫn thìa vào tay Thương Lộc Diễn, rồi để cậu ngồi xuống sofa, một tay ôm lấy cậu, tiếp tục bàn chuyện với Giản Minh Trí.Lúc đầu Thương Lộc Diễn ôm lấy đĩa, không dám cử động.

Sau đó phát hiện dù thế nào đi nữa, sắc mặt Giản Minh Trí vẫn nghiêm nghị như vậy, cậu dứt khoát buông xuôi, khoanh chân ngồi trong lòng Giản Bạch Liễm, ăn bánh của mình.Giản Minh Trí mang vẻ mặt như muốn nói lại thôi, rồi tiếp tục mở miệng.Khi nói đến việc vẫn còn thiếu mẫu nghiên cứu để làm rõ rốt cuộc thuốc ức chế phân hoá mà tổ chức SS phát triển có vấn đề ở chỗ nào, Thương Lộc Diễn không nhịn được ngẩng đầu lên: "Viện trưởng Giản, cháu cũng đã từng tiêm thuốc ức chế phân hoá."

"Nếu ngài muốn nghiên cứu, có thể lấy mẫu từ tuyến của cháu."

Thương Lộc Diễn nói những lời này không phải để lấy lòng Giản Minh Trí.Chỉ là trong lòng câuh nghĩ, dù sao mình cũng đã là vật thí nghiệm rồi, đưa cho viện nghiên cứu làm nghiên cứu còn hơn để nhóm Tạ Tật kia được lợi.Lời vừa dứt, cả căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng chết chóc.Giản Minh Trí hiếm khi lộ ra cảm xúc khác ngoài sự nghiêm khắc.Đó là một loại cảm xúc rất gượng gạo, tựa như tức giận: "Một omega như cậu thì chen vào mấy chuyện này làm gì?"

"Lo mà ăn bánh của cậu đi!"

Có lẽ là vật cực tất phản, sau khi đã quen với đủ loại bất mãn của Giản Minh Trí dành cho mình, Thương Lộc Diễn ngược lại lại nghe ra được chút quan tâm trong lời quở trách ấy.Cậu bĩu môi, rồi ngẩng đầu nhìn sang Giản Bạch Liễm.Người kia đưa tay xoa đầu anh, phụ họa: "Nghe theo lời của Chuyết Chuyết đi."

Giản Minh Trí cau chặt mày: "Nó không hiểu chuyện, con cũng không hiểu chuyện theo à?"

Thương Lộc Diễn hơi bĩu môi, chưa kịp nói gì thì đã nghe Giản Bạch Liễm khẽ phản bác: "Ba, em ấy không phải là không hiểu chuyện."

"Em ấy không phải loại omega vô dụng như ba tưởng, hoặc nói chính xác hơn, omega với alpha, beta chẳng có gì khác biệt về bản chất."

"Nếu ba vẫn giữ cách nghĩ đó, vậy thì những việc chúng ta đang làm bây giờ còn có ý nghĩa gì nữa."

Chỉ dăm ba câu, Giản Minh Trí đã bị chặn họng, không còn lời nào để nói.Thương Lộc Diễn cố sức kìm nén cảm giác tán đồng, dùng thìa xúc một miếng bánh kem đưa đến bên miệng Giản Bạch Liễm.Ý tứ quá rõ ràng, anh biết nói chuyện như thế, thưởng cho anh.Giản Bạch Liễm ngậm lấy thìa, cắn luôn miếng bánh kia, chẳng để cho Giản Minh Trí có chút khoảng trống nào để suy nghĩ: "Sáng mai con sẽ đưa Chuyết Chuyết đến phòng thí nghiệm."

"Đến lúc đó để Tống Khâm lấy một ít mẫu để nghiên cứu."

Giản Minh Trí ngay cả lời phản đối cũng lười nói, từ trong túi lấy ra một vật, đặt "bộp" xuống bàn trà rồi đứng dậy bỏ đi.Cửa phòng bị đóng sầm lại, Thương Lộc Diễn nhìn ra ngoài qua cửa sổ sát đất, bóng lưng Giản Minh Trí trông vừa cứng rắn vừa dữ dằn.Nhưng nhìn kỹ hơn, lại thấp thoáng có chút già nua, cô độc.Thương Lộc Diễn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cái hộp nhỏ mà Giản Minh Trí để lại.Một chiếc hộp vuông màu đen, trông giống hộp trang sức, to hơn hộp nhẫn một chút.Cậu còn chưa kịp hỏi, Giản Bạch Liễm đã cầm lên mở ra.Thương Lộc Diễn không kìm được tò mò, ngẩng đầu ghé sát lại xem.Một sợi dây đen, trên đó treo một miếng ngọc nhỏ cỡ nửa đốt ngón tay cái.Miếng ngọc được tạc thành hình một chú thỏ nhỏ sống động như thật, nhìn qua lại thấy khá đáng yêu.Thương Lộc Diễn vừa nhìn rõ, Giản Bạch Liễm đã cầm lấy mặt ngọc, vòng qua cổ đeo cho cậu.Chiều dài rủ xuống vừa vặn chạm đến chỗ xương sườn ngay dưới xương quai xanh một chút.Màu ngọc trắng trong như băng tuyết, càng tôn lên làn da trắng nõn nơi lồng ngực thêm phần mịn màng tinh tế.Thương Lộc Diễn ngẩn người nhìn động tác của Giản Bạch Liễm, buột miệng hỏi một câu ngốc nghếch: "Anh đeo lên cổ em làm gì?"

Giản Bạch Liễm cúi đầu hôn cậu, đầu lưỡi khẽ khàng tách hàm răng cậu ra: "Anh cầm tinh con thỏ [1], đây là sính lễ bà Trình để lại cho anh, để cưới vợ."

"Ba anh đưa cho em, nghĩa là ông ấy đã thừa nhận em rồi."

Hai tai Thương Lộc Diễn lập tức đỏ bừng, khó xử mà lẩm bẩm: "Ông ấy cho em, thì em phải nhận à."

Giản Bạch Liễm khẽ vén cổ áo hoodie của câuh, ngón tay trượt vào bên trong, vừa móc sợi dây đen, vừa nhẹ nhàng cào một cái lên làn da mịn màng của cậu: "Em không cần thì anh đem cho Tạ Tật nhé."

Thương Lộc Diễn bị cào đến mức không kìm được mà cong lưng lại, nghe thấy lời Giản Bạch Liễm thì lập tức nổi giận, dùng đầu gối húc vào cơ bụng anh: "Nếu anh dám đưa cho hắn, em sẽ giết anh."

Giản Bạch Liễm bị cậu húc phải nên hơi ngả người ra sau, một tay vòng ra sau gáy cậu, kéo ra sợi dây đen khác đang đeo trên cổ.Chiếc nhẫn bạc nam khẽ đung đưa, cuối cùng dừng lại, áp trên lớp vải áo hoodie.Giản Bạch Liễm vuốt ve vòng trong của chiếc nhẫn, nghiêng đầu, đôi môi mỏng chạm nhẹ vào thái dương Thương Lộc Diễn, khẽ hỏi: "Sao không đeo ở tay?"

Thương Lộc Diễn ngẩng đầu, nụ hôn của Giản Bạch Liễm liền rơi xuống chóp mũi cậu."

Nhỏ quá."

Cậu khép mắt lại, rồi đưa bàn tay ra trước mặt Giản Bạch Liễm.

Năm ngón tay dài, gầy mà xương khớp thon mảnh, chỗ khớp còn ửng hồng nhàn nhạt: "Ngón áp út không đeo vừa."

Giản Bạch Liễm lại hôn một cái lên ngón áp út của cậu, rồi dùng ngón trỏ và ngón cái vòng lấy, ước lượng một chút: "Đúng là nhỏ thật, hôm nào mang đi chỉnh lại kích cỡ."

"Đến lúc đó em chịu đeo không?"

Thương Lộc Diễn cố tỏ ra kiêu ngạo, đáp: "Để em suy nghĩ đã."

Giản Bạch Liễm đè anh xuống ghế sofa, từ nốt ruồi nhỏ nơi xương quai hàm hôn dọc xuống tận yết hầu.Mỗi lần Thương Lộc Diễn nuốt nước bọt, Giản Bạch Liễm lại đuổi theo nhịp trượt lên xuống của yết hầu, khẽ cắn một cái.Vừa ngứa lại vừa đau.Thương Lộc Diễn thở gấp nhè nhẹ, tay khẽ nắm chân tóc Giản Bạch Liễm, khẽ oán trách: "Anh cắn đau em rồi."

Giản Bạch Liễm không cắn nữa, mà đổi thành mút.Vừa mút vừa hỏi: "Hôm nay em chạy đi đâu thế?

Tan học rồi sao không về nhà?"

Thương Lộc Diễn bị mút đến mức đầu óc quay cuồng, không giấu giếm gì, đem chuyện phát hiện xác của Lý Đại Sơn, cùng việc tuyến thể của Cung Sơ Dương bị hoại tử cần thuốc bôi ra kể hết.Cuối cùng, Thương Lộc Diễn nói: "Ngày kia chúng ta cùng đi xem triển lãm tranh của Tạ Tật đi, thuốc mà Cung Sơ Dương còn lại cũng chẳng dùng được mấy lần nữa."

"Em không biết loại thuốc làm chậm mà các anh nghiên cứu ra có thích hợp cho cậu ta không, em sợ cậu ta sẽ trở thành Trần Mặc thứ hai."

Cấy ghép tuyến thể vốn không phải ca tiểu phẫu.

Sau khi xác nhận Cung Sơ Dương là người của tổ chức SS, Giản Bạch Liễm liền nhắc tới chuyện thuốc bị mất trước đó."

Cung Sơ Dương có lẽ vẫn còn giấu em một số chuyện.

Em có thể tin cậu ta, nhưng không thể tin hoàn toàn."

"Thuốc trước đây tuy không phải do cậu ta trực tiếp lấy trộm, nhưng cậu ta là một trong những kẻ đồng lõa."[Tác giả có đôi lời:Viện trưởng Giản: Ta già rồi thì đáng bị lôi ra xem mấy đứa khoe ân ái hả? (đính kèm biểu cảm phẫn nộ của ông góa vợ .jpg)]Chú thích:1.

Mười hai con giáp của Trung Quốc (十二生肖, Shí'èr shēngxiào) là hệ thống 12 con vật gắn với lịch âm – dương truyền thống, dùng để ghi năm, tháng, ngày, giờ và tượng trưng cho tính cách, số mệnh.

Đây cũng chính là hệ thống địa chi (子丑寅卯辰巳午未申酉戌亥 - Tí, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi) kết hợp với 12 con vật (Chuột, Trâu, Hổ, Thỏ/Mèo, Rồng, Rắn, Ngựa, Dê, Khỉ, Gà, Chó, Heo).Điểm khác biệt với 12 con giáp của Việt Nam:Trung Quốc là thỏ (vì nó gắn liền với mặt trăng), Việt Nam đổi thành mèo (vì nó gần gũi đời sống nông thôn).Ngoài ra: Nhật Bản cũng dùng Thỏ thay vì Mèo.

Thái Lan, Campuchia, Lào... thường giữ Mèo giống Việt Nam.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back