- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 654,387
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Đm/Edit] Giáo Sư, Anh Nhận Nhầm Omega Rồi
64. Tức giận
64. Tức giận
Chương 64: Tức giận
—————"Alpha… của tôi sao?"
Phản ứng đầu tiên của Thương Lộc Diễn là Giản Bạch Liễm chắc chắn đã có omega khác.Nhưng suy nghĩ lại, khả năng đó gần như bằng không.Cậu nhíu mày, không vừa ý nhìn Tạ Tập đang cười tươi như nắng xuân: "Cậu kêu cái gì linh tinh vậy hả?"
Tạ Tập liếc cậu, nhướn mày: "Giáo sư Giản không nói với cậu sao?"
"Tôi và anh ấy có độ tương thích pheromone đạt 99%, hơn cậu 1%."
"Theo luật hôn nhân, thì chúng tôi mới là một đôi."
Tạ Tập nhấn mạnh "1%" và "một đôi" cực kỳ rõ ràng.Vừa dứt lời, Thương Lộc Diễn liền đấm thẳng vào anh ta.Tạ Tập bất ngờ, loạng choạng lùi về phía sau, chưa kịp đứng vững thì Thương Lộc Diễn đã nắm cổ anh ta, ghì vào tường."
Tạ Tập, mày dám nói lại một lần nữa xem!"
Tạ Tập bị cậu ghì đến đỏ mặt, cũng không chống cự, chỉ yếu ớt nhìn luật sư Trần nói: "Anh thấy rồi đấy, kiện hắn cố ý gây thương tích..."
Vị trí họ đứng vừa đúng ở hành lang, mấy cảnh sát đang làm việc ở đó thấy vậy liền hô lên: "Dừng lại!" rồi chạy tới.Trước khi cảnh sát đến gần, Giản Bạch Liễm kéo Thương Lộc Diễn về, ôm chặt vào lòng bảo vệ, quay sang Tạ Tập nói: "Bản án còn chưa ra, anh Tạ, mong anh cẩn trọng lời nói hành vi."
Tạ Tập cười, khóe môi dính máu, trông vừa ma mị vừa quyến rũ."
Giáo sư Giản, anh đối xử thiên vị như thế này, tôi buồn lắm đó."
Thương Lộc Diễn bị nụ cười vừa quyến rũ vừa ma mị của anh ta đâm trúng tim, quay người liền đưa tay che mắt Giản Bạch Liễm: "Không được nhìn."
Như cảm thấy chỉ che một lớp là chưa đủ, Thương Lộc Diễn lấy lòng bàn tay trái đè lên mu bàn tay phải, siết chặt che kín.Sống mũi cao thon của Giản Bạch Liễm bị lòng bàn tay ấm áp kia ấn lên, vừa bất lực vừa buồn cười, khẽ mỉm cười, vuốt lưng Thương Lộc Diễn: "Được, anh không nhìn."
Cảnh sát vốn đến để xử lý ẩu đả, trừng mắt nhìn người này rồi người kia, thấy ba người này chỉ là mâu thuẫn tình cảm, liền cảnh cáo qua loa: "Nói chuyện tử tế, không được đánh nhau."
Giản Bạch Liễm bị che mắt, cảm nhận được Thương Lộc Diễn còn đang thở hổn hển, liền đặt tay lên gáy cậu, đáp: "Biết rồi, thưa đồng chí cảnh sát."
Cảnh sát rời đi, Tạ Tập "tặc lưỡi" một tiếng, giơ tay lau khóe môi dính máu, nhìn thẳng vào đầu Thương Lộc Diễn và nói: "A Diễn, khi bản án ra, xác nhận hôn nhân của cậu và giáo sư Giản vô hiệu, tôi sẽ tiếp nhận alpha của cậu."
"Lúc đó đừng có vừa khóc vừa đánh người nhé, dù sao omega ly hôn lại còn vào tù, ra khỏi trại sẽ khổ lắm đấy."
Nói xong câu ác liệt ấy, Tạ Tập liền cùng luật sư rời đi.Thương Lộc Diễn toàn thân căng cứng, nhìn theo lưng Tạ Tập, kiềm chế hết sức mới nén được cơn thèm muốn vả cho tên khốn đó một cú trời giáng.Nhận ra tay che mắt được hạ xuống, Giản Bạch Liễm khẽ cúi mắt.Chưa kịp mở miệng, đã nghe Thương Lộc Diễn hừ lạnh: "Anh giỏi thật đấy, lén lút làm bài kiểm tra độ tương thích với omega khác."
Sau một hồi ẩn mình, Hạ Kiến Sùng xen vào: "Cậu nhầm rồi, Tiểu Thương."
"Cái thứ đó ngoài việc chạm vòng tay theo giới tính sẽ tự nhận dạng, còn có thể xin để kiểm tra."
"Ví dụ tôi thích một omega nào đó, tôi có thể lên trang thông tin pheromone chính thức để xin kiểm tra độ tương thích với omega ấy."
"Ngược lại cũng vậy, nên Tạ Tập kia là tự mình xin kiểm tra, không liên quan gì tới giáo sư nhà cậu."
Thương Lộc Diễn lặng lẽ nghe xong, quay đầu liếc anh ta một cái: "Sao anh vẫn chưa đi?"
"Vì..."
Giọng Hạ Kiến Sùng bỗng khựng lại, mắt nhìn về một hướng nào đó.Như bị cái gì níu giữ, ánh nhìn không nhúc nhích.Thương Lộc Diễn nhíu mày quay đầu, vài cảnh sát đang làm việc, còn Hình Túc cầm ly nước tiến vào văn phòng.Chẳng có gì đặc biệt.Chưa kịp nhận ra điều gì, Hạ Kiến Sùng vỗ tay một cái, kéo sự chú ý của hắn về lại: "Tôi còn phải đi tập gym, đi đây."
Nói xong là lẻn đi, như con chuột vậy.Thương Lộc Diễn siết chặt khóe môi, mặt nghiêm, liếc Giản Bạch Liễm một cái rồi cũng nhét tay vào túi, đi theo.Về đến nhà, bạn nhỏ lập tức khóa mình trong chuồng chó.Nhìn thái độ đó, Giản Bạch Liễm mới nhận ra Thương Lộc Diễn thật sự giận dữ đến mức nào.Con Samoyed chẳng hiểu bọn họ đang chơi trò gì, thấy chuồng của mình bị chiếm, liền giơ một chân gõ cửa."
Gâu gâu!"
"Gâu gâu gâu!"
"Gâu gâu gâu gâu!"
Giản Bạch Liễm mở một lon đồ ăn dụ nó đi, đứng ở cửa ôn tồn dỗ dành: "Chuyết Chuyết, ra ngoài trước được không?"
Thương Lộc Diễn không đáp.Giản Bạch Liễm tiếp tục: "Ngũ Dương đã ba ngày chưa tắm, giường nó rất bẩn rồi."
Nghe vậy, Thương Lộc Diễn lập tức xuống khỏi giường, ngồi lên bậu cửa sổ, không nói gì.Ngăn cách bởi một cánh cửa, Giản Bạch Liễm chẳng nghe thấy tiếng động nào.Sau một hồi im lặng, cậu đành giải thích: "Anh cũng chỉ biết sớm hơn em nửa ngày thôi, thông tin mới nhận được sáng nay."
"Pheromone của Tạ Tập cũng là trà oolong đào trắng, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình trạng trùng lặp pheromone."
"Anh đã nộp đơn lên để nước H xác nhận độ tương thích của hắn là vô hiệu."
"NMR đang xử lý, khoảng một tuần nữa sẽ có kết quả."
Giản Bạch Liễm gọi "Chuyết Chuyết" hai lần liên tiếp, cánh cửa mới mở ra.Thương Lộc Diễn đứng trong khe cửa, chỉ để lộ nửa người, khóe môi thẳng tắp, đôi mắt xanh biển như bị phủ một lớp sương xám, tâm trạng không tốt.Giản Bạch Liễm thử đưa tay vào, nhẹ chạm cổ tay cậu.Thương Lộc Diễn không né tránh, nhưng cũng không cử động.Như một chú mèo con phát hiện chủ nhân ra ngoài bế mèo khác, giận dỗi không chịu cho vuốt ve, cả khuôn mặt đều hiện rõ sự chán nản và oán thán."
Giản Bạch Liễm."
Thương Lộc Diễn gọi cả tên họ đầy đủ của anh.Giản Bạch Liễm "ừ" một tiếng, "Anh đây."
Thương Lộc Diễn: "Hôm nay em ngủ trên tầng, anh ngủ cùng Ngũ Dương đi."
Giản Bạch Liễm ngây người, còn chưa nói gì thì Thương Lộc Diễn liền nói tiếp: "Không thì em sẽ ra khách sạn ngủ."
"......"
Giản Bạch Liễm kẹp chặt cánh cửa sắp đóng lại, bất lực nhưng vẫn pha chút chiều chuộng, thì thầm theo giọng của cậu: "Được, anh ngủ cùng Ngũ Dương."
"Đừng giận nữa, được không?"
Thương Lộc Diễn vẫn không vui, mặt nghiêm bước ra và đi lên lầu.Trước khi đi ngủ, Giản Bạch Liễm pha một cốc sữa ấm rồi mang lên phòng.Thương Lộc Diễn ngồi trên giường xem tablet, thấy anh bước vào thì quay đầu sang một bên, không nhìn cũng chẳng thèm nói gì.Giản Bạch Liễm vuốt qua tóc cậu một cái.Chưa kịp nói gì, Thương Lộc Diễn liếc lên với ánh mắt lạnh lùng.Giáo sư Giản đành bất lực giơ tay đầu hàng: "Được rồi được rồi, không chạm vào em nữa."
Thương Lộc Diễn quay mặt đi, tắt tablet rồi chui vào chăn, chỉ để lại phía sau cho anh một gáy đầu vẫn còn hậm hực.Cậu nhóc xinh xắn lại không muốn bị vuốt ve, khiến người ta thấy vừa bực vừa muốn chọc tức.Giản Bạch Liễm nhớ lại cảnh Thương Lộc Diễn nhăn mặt xinh xắn quay đi làm mình giận, đến khi cậu ngủ say mới cầm cốc sữa chưa hề động đến, xuống lầu trở về chuồng chó.Ngày hôm sau là thứ Hai, buổi sáng có tiết học.Thương Lộc Diễn hiếm khi không nằm nướng, rửa mặt xong, mặc đồ rồi thẳng tiến ra cửa.Giản Bạch Liễm thấy cậu không ăn sáng liền đưa tay chặn lại: "Không ăn sáng không tốt cho dạ dày đâu."
Thương Lộc Diễn liếc anh một cái, rồi quay người lục tìm túi bảo quản thức ăn, nhanh chóng gói mấy chiếc sandwich, cuối cùng lách qua anh mở cửa ra đi.Cả quá trình không nói một lời, rõ ràng từ chối giao tiếp.Giản Bạch Liễm thở dài, chưa bao giờ khiến một người nhỏ tuổi hơn giận mình đến mức này, hoàn toàn bất lực.Hôm nay Kim Thành An không đến "ăn ké" tiết học, khi Thương Lộc Diễn tới lớp, chỉ có Đường Nại Nhất ngồi sẵn ở chỗ."
Chào buổi sáng, anh Thương."
Đường Nại Nhất cắn một miếng bánh tráng cuốn trứng, nhường chỗ cho cậu.Thương Lộc Diễn đặt sách vở xuống.Vừa ngồi xuống, Đường Nại Nhất lắp bắp hỏi: "Anh Thương, anh Kim có người yêu không ạ?"
Thương Lộc Diễn khựng lại, "Sao lại hỏi vậy?"
Đường Nại Nhất rút điện thoại, mở khoảnh khắc trên vòng bạn bè của Kim Thành An.Ảnh nền là một bức tranh minh họa đơn giản.Một cậu bé nhỏ đang ngồi xổm ở góc tường cho mèo ăn.Không còn là bức ảnh cần phải có của nghiên cứu sinh như trước nữa.Nhìn qua đúng là khiến lòng người xao xuyến.Thương Lộc Diễn không thích tọc mạch, chỉ đáp: "Có lẽ thôi, tôi cũng không rõ."
Đường Nại Nhất "ồ" một tiếng, lại hỏi: "Hôm nay sao anh không đi cùng giáo sư Giản, cãi nhau rồi ạ?"
Đôi khi Thương Lộc Diễn thấy cô nàng không đi làm paparazzi thật là lãng phí tài năng, liền hỏi: "Sao cô biết hết mọi chuyện vậy?"
"Vì em..."
Như sắp lỡ lời, Đường Nại Nhất vội vàng cắn một miếng bánh tráng cuốn trứng, nhai ừng ực hai cái, thở hồng hộc: "...
Thông minh mà."
Thương Lộc Diễn không nói gì.Hết tiết học, cả lớp như ong vỡ tổ lao đi nộp bài tập.Cậu gấp xong bài tập của mình, vừa đứng dậy, điện thoại trong túi rung lên.Một dãy số lạ.Cậu liếc sơ rồi bấm nghe.Sau vài giây im lặng, từ ống nghe vang lên giọng của Lục Tinh Nghệ."
A Diễn, lát nữa cậu rảnh không?
Cậu đi với tôi đến công ty của Tử Úc dọn đồ được không?"
Thương Lộc Diễn lát nữa thì rảnh, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Được, vậy hẹn chỗ gặp."
"Đồng ý."
Tập đoàn TK cách đại học S một quãng khá xa, Thương Lộc Diễn mượn xe của một bạn cùng lớp, đón Lục Tinh Nghệ rồi lái theo chỉ dẫn của GPS đến nơi.Văn phòng của Tử Úc ở tầng hai mốt.Lục Tinh Nghệ chào bảo vệ tại quầy lễ tân, nhận thẻ thang máy tạm thời, rồi dẫn Thương Lộc Diễn lên tầng."
Thật là phiền cho cậu quá."
Lục Tinh Nghệ vén lại mấy sợi tóc mai, lần nữa nói lời cảm ơn.Thương Lộc Diễn đáp không có gì, đúng lúc thang máy mở cửa, liền để cô đi ra trước.Văn phòng của Tử Úc gọn gàng đến mức tối giản, đồ cá nhân cũng rất ít, chỉ một hộp giấy nhỏ là xếp hết.Trong lúc Lục Tinh Nghệ dọn dẹp, Châu Tiền Trình còn cử trợ lý đứng bên cạnh theo dõi, như sợ cô lấy nhầm đồ gì không nên lấy.Thương Lộc Diễn để ý thấy trên bàn làm việc có một cuốn lịch, ngày hôm nay được Tử Úc khoanh đỏ bằng bút mực đỏ.Như đã đánh dấu một điều gì đó.Ánh mắt Thương Lộc Diễn khựng lại, cầm cuốn lịch lên lật một chút, phát hiện tháng sau cũng có vài ngày được khoanh.Nhưng các tháng trước lại không hề có dấu hiệu gì.Trong khoảnh khắc Thương Lộc Diễn đang trầm tư, Lục Tinh Nghệ đã dán kín thùng đồ."
A Diễn, có thể đi được rồi."
Cô gọi một tiếng.Thương Lộc Diễn gật đầu, giơ tay nhận thùng giấy từ cô, tiện tay đặt cuốn lịch lên trên.Trợ lý theo sát họ đến thang máy, như một camera giám sát di động.Khi cửa thang đóng lại, Thương Lộc Diễn nhìn thấy khuôn mặt Lục Tinh Nghệ có vẻ gầy đi rõ rệt, liền hỏi: "Lát nữa cô có định chuyển nhà không?"
Lục Tĩnh Diệp ngẩng đầu, ánh mắt hoàn toàn bối rối: "Chuyển nhà gì cơ?"
Thương Lộc Diễn nói: "Tử Úc đã mất, cô ở một mình ngoài kia không an toàn."
Lục Tinh Nghệ càng bối rối hơn: "Tôi đâu có ở một mình ngoài kia đâu, tôi vẫn ở nhà số 32, khu XX, cùng với ba mẹ mà."[Tác giả có lời muốn nói😛s: Sắp bắt đầu giải mã mấy đoạn chi tiết ẩn rồi đó ~Chú thích: NMR chính là National Marriage Registry – Cục đăng ký hôn nhân quốc gia.Không biết có ai cảm thấy mấy chương này giáo sư Giản có vẻ mờ nhạt hoặc như không tham gia gì không, thật ra tính cách của anh ấy là kiểu "xấu ngầm" đó, cố ý thả Thương Lộc Diễn đi đánh người, để cậu ấy xả giận, rồi lại ra mặt bảo vệ.
Đại khái là, cứ để bảo bối của tôi muốn quậy thế nào thì quậy, dù sao tôi cũng sẽ là người thu dọn tàn cục.]