Mấy tia chớp liên tiếp xé toạc bầu trời đêm, khiến Cận Dĩ Ninh giật mình tỉnh giấc.Mây đen ùn ùn kéo đến nơi chân trời, không khí nặng nề ẩm ướt, áp suất thấp trước cơn mưa lớn khiến người ta thở cũng thấy khó khăn.Đinh Gia Văn đang ngồi trước bàn làm việc, vò đầu bứt tai nhìn những con số chi chít trên báo cáo tài chính.
Những việc này vốn dĩ đều là của Biên Đình, nhưng tối nay cậu không có ở đây nên Đinh Gia Văn đành tạm thời thế chỗ.Nhận thấy Cận Dĩ Ninh trên ghế nằm có động tĩnh, cậu ta lập tức dừng tay, hỏi: "Sếp, ngài sao vậy?"
Cận Dĩ Ninh chưa tỉnh hẳn, thấy trong phòng là Đinh Gia Văn thì vô thức nói: "Biên Đình đâu, gọi cậu ấy lên đây..."
Nói được nửa câu, anh bỗng nhớ ra điều gì, vội sửa lời, ngồi dậy xoa ấn đường: "Không sao, mấy giờ rồi?"
Đinh Gia Văn nhìn điện thoại: "Sắp chín giờ rồi ạ."
Cận Dĩ Ninh đã ngủ gần một tiếng, tập tài liệu trước mặt Đinh Gia Văn vẫn là bản lúc anh nhắm mắt.
Anh không làm khó thêm, chỉ nói: "Giờ cũng muộn rồi, cậu về nghỉ đi.
Phần còn lại mai A Sơn sẽ tìm người làm."
Đinh Gia Văn quẳng bút, mừng như mở cờ trong bụng.
Đi theo Cận Dĩ Ninh bao năm, việc nặng nhọc tay chân thì cậu ta rành, chứ bảo làm mấy thứ giấy tờ bàn giấy thế này thì chẳng khác nào lấy mạng cậu ta.Tuy sếp đã lên tiếng nhưng Đinh Gia Văn vẫn chưa vội đi.
Cậu ta vòng từ bàn làm việc ra, đứng trước mặt Cận Dĩ Ninh lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra điều đã kìm nén cả buổi tối."
Sếp Cận, ngài cứ để A Đình đi với Liêu Văn Hi như vậy sao?
Nhỡ đâu sau này cậu ấy sang làm cho sếp Liêu, không về nữa thì sao?"
"Đó cũng là lựa chọn của cậu ấy, tôi đâu thể trói cậu ấy ở đây được."
Cận Dĩ Ninh ngồi vào xe lăn, tới bên bàn, không mấy để tâm: "Huống hồ đã hứa rồi, sao có thể tùy tiện nuốt lời."
"Nhưng mà..."
Đinh Gia Văn vẫn thấy Biên Đình không thật sự nghĩ vậy, chỉ là không biết phải giải thích ra sao.Cận Dĩ Ninh nghỉ một lát rồi muốn tiếp tục làm việc.
Đinh Gia Văn không dám bỏ xuống trước, đành ở lại phòng làm việc giúp đỡ anh.
Chỉ là cậu ta chưa quen với loại công việc này, làm chậm khủng khiếp.
Không ngờ Cận Dĩ Ninh còn chậm hơn, một bản báo cáo trải ra trên bàn cả nửa ngày mà không lật sang trang, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.Trời vốn chẳng thương dân, một tiếng sấm nữa vang lên dữ dội, mưa như trút nước ập xuống.
Đinh Gia Văn vội đứng lên đóng cửa sổ khiến tay áo ướt sũng một nửa, khi cậu ta quay lại bàn thì thấy Cận Dĩ Ninh như vừa bừng tỉnh.Cận Dĩ Ninh gấp tập hồ sơ, câu đầu tiên sau khi hoàn hồn là: "Chuẩn bị xe đi."
"Khuya thế này còn đi đâu ạ?"
Đinh Gia Văn ngạc nhiên: "Mưa đang lớn lắm."
Không lẽ trước giờ mình chưa từng nhận ra Cận Dĩ Ninh là người hễ nghĩ gì là làm nấy sao?"
Tôi đi đón cậu ấy về."
Cận Dĩ Ninh đã khoác áo ngoài, rồi ra đến cửa.Biết là đi đón Biên Đình, Đinh Gia Văn không hỏi thêm, nhanh chân chạy xuống trước.
Khi Cận Dĩ Ninh xuống lầu, cậu ta đã đứng che ô cạnh cửa xe.Tiếc là mưa đêm nay như dội thẳng từ trời xuống, Đinh Gia Văn đã vặn cần gạt mưa ở mức cao nhất, bật đèn cảnh báo, nhưng xe vẫn chỉ có thể chậm chạp chạy đi trong màn mưa dày đặc.Tiếng mưa gõ lên nóc xe mỗi lúc một dồn dập, nặng nề, như đang gõ từng nhịp vào lòng người.Cận Dĩ Ninh cuối cùng cũng chịu thừa nhận, anh đã hối hận.Đinh Gia Văn mất gấp đôi thời gian bình thường mới lái được xe tới bán đảo Đông Đài.
Trên đảo, gió mưa quất dữ dội, sóng trắng cuộn trào xô lên bờ đá, dường như muốn ập cả vào vách núi.Một chiếc xe cấp cứu hú còi lao vút qua bên cạnh, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Cận Dĩ Ninh lại gọi điện cho Biên Đình, sau tiếng báo bận kéo dài, máy tự ngắt."
A Đình vẫn không nghe máy sao?"
Đinh Gia Văn nhìn gương chiếu hậu hỏi.
Cận Dĩ Ninh lắc đầu.Đinh Gia Văn: "Thế Liêu Văn Hi thì sao?"
Cận Dĩ Ninh nói: "Cũng không bắt máy."
Từ lúc ra khỏi nhà, Cận Dĩ Ninh đã gọi cho Liêu Văn Hi, báo là anh sẽ đến đón Biên Đình, nhưng gọi mấy lần đều không ai nghe.
Sau đó anh gọi cho Biên Đình, kết quả cũng y như vậy.Vốn dĩ tối nay Cận Dĩ Ninh đã thấy bồn chồn, giờ sự bất thường này càng khiến nỗi bất an dâng lên cực điểm."
Mẹ kiếp cái tên họ Liêu này..."
Đinh Gia Văn chửi thầm.
Sự lo lắng của Cận Dĩ Ninh cũng lây sang cậu ta, giờ cậu ta chỉ muốn đạp ga lao thẳng vào nhà Liêu Văn Hi.Qua mấy khúc cua liên tiếp, ánh đèn khu dân cư hiện ra phía trước.
Đúng lúc này, Cận Dĩ Ninh bất chợt ngồi thẳng dậy, đập vào cửa sổ: "Dừng xe!"
Đinh Gia Văn giật mình, lập tức đạp phanh.
Đường mưa trơn trượt, xe vẫn trôi thêm mấy chục mét mới dừng hẳn.Chưa kịp dừng hẳn, Cận Dĩ Ninh đã mở cửa xe.
Đinh Gia Văn vội vàng đội mưa xuống trước để lấy xe lăn.Xe lăn vừa chạm đất, Cận Dĩ Ninh chẳng thèm che ô, quay bánh xe ngược hướng cũ.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, Đinh Gia Văn nhìn thấy một bóng người đen kịt, lảo đảo bước từng bước trong mưa.Cậu ta chạy về xe lấy ô, quay lại thì Cận Dĩ Ninh đã đuổi đến sát phía sau bóng người đó."
Biên Đình!"
Cận Dĩ Ninh gọi với.
Chỉ mấy bước mà mưa đã phủ đầy giọt trên người anh.Bóng người khựng lại, phải mất một lúc mới quay đầu.
Ánh đèn đường soi rõ khuôn mặt người đó, quả nhiên là Biên Đình.Cận Dĩ Ninh đưa xe lăn lại gần hơn.
Mới nửa ngày không gặp, Biên Đình đã tiều tụy đến mức khiến anh không nhận ra.
Cậu ướt sũng từ đầu đến chân, áo khoác không biết đã mất đâu, sơ mi rách tả tơi, lộ ra những vết thương lớn nhỏ trên da, đặc biệt là bàn tay phải rũ xuống, máu tươi không ngừng chảy."
Cận Dĩ Ninh?"
Biên Đình mở to mắt, ngơ ngác hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Cậu bị làm sao vậy?"
Tim Cận Dĩ Ninh như bị ai khoét một nhát, giọng run rẩy: "Liêu Văn Hi đã làm gì cậu?"
"Liêu Văn Hi?"
Biên Đình khẽ lặp lại cái tên.
Đúng lúc đó, một chiếc xe cấp cứu khác rú còi lao qua, ánh đèn đỏ phía sau dần xa.
Biên Đình khẽ cười: "Chắc sếp Liêu sẽ phải ở bệnh viện một thời gian đấy."
Những vết thương ngoài da bị mưa xối nhìn thì đáng sợ, nhưng thực ra không quá nghiêm trọng.
Chỉ là không rõ Liêu Văn Hi đã tiêm cho cậu thứ gì, khiến đầu óc choáng váng, tay chân rã rời, cả người khó chịu vô tả.Sau khi bị Liêu Văn Hi tập kích bất ngờ, Biên Đình gắng giữ chút tỉnh táo cuối cùng, cậu đánh gã đến mức cha ruột cũng chẳng nhận ra, rồi lột sạch đồ chỉ để lại cái quần lót, trói vào cột La Mã rồi mới trốn ra ngoài.Giờ căn biệt thự ấy chắc đã loạn thành một mớ.Nhưng lúc này Biên Đình không còn sức để giải thích với Cận Dĩ Ninh nữa.
Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào anh, hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Cậu không phải là chất vấn, mà do thuốc khiến đầu óc mơ màng, cơ thể không nghe lời, giọng nói vô tình nghe như đang giận dữ."
Tôi..."
Nước mưa xối xuống mặt Cận Dĩ Ninh, giọng anh hơi nghẹn: "Tôi đến đón cậu về."
"Nhưng anh đã giao tôi cho Liêu Văn Hi rồi mà."
Biên Đình nhìn chằm chằm Cận Dĩ Ninh, từ từ lắc đầu: "Tôi không còn nơi nào để về nữa."
Câu nói ấy của Biên Đình như một nhát dao đâm xuyên thẳng vào tim Cận Dĩ Ninh.
Anh bước lên một bước, đưa tay định nắm lấy cổ tay rướm máu của cậu, nhưng Biên Đình như bị bỏng lửa, co rúm người tránh né."
Tôi hối hận rồi, tôi không nên tùy tiện để cậu đi với người khác."
Cận Dĩ Ninh chậm rãi rụt tay lại, không cưỡng ép, giọng dịu xuống: "Mưa lớn quá rồi, chúng ta về nhà trước nhé."
Đúng lúc này, Đinh Gia Văn cũng che ô chạy đến.
Biên Đình liếc nhìn Đinh Gia Văn, lại ngẩng nhìn bầu trời, rồi gật đầu.Có lẽ cậu đã tới giới hạn, không tiếp tục cố chấp nữa, ngoan ngoãn theo Cận Dĩ Ninh lên xe.Bán đảo Đông Đài và núi Nguyên Minh nằm ở hai đầu Thành phố Cảng.
Trời mưa lớn, cả đi cả về tốn hơn hai tiếng đồng hồ.Mưa không có dấu hiệu dừng, sáng ra e là trong thành phố sẽ lại ngập thêm một vùng lớn.Cận Dĩ Ninh chờ ngoài cửa, thấy Cầm Cầm đi ra liền tiến tới hỏi: "Cậu ấy thế nào rồi?"
Cầm Cầm lắc đầu: "Cậu ấy không cho tôi lại gần, cũng không cho tôi kiểm tra, nói ngủ một giấc là ổn."
Vừa dứt lời, lông mày Cận Dĩ Ninh quả nhiên chau chặt hơn.
Cầm Cầm vội trấn an: "Nhưng tôi có liếc qua, chắc chỉ là vài vết thương ngoài da, không nghiêm trọng đâu, mai xử lý cũng được."
Dù Cầm Cầm nói vậy, Cận Dĩ Ninh vẫn không thể yên tâm.
Biên Đình cứ khăng khăng nói không sao, nhưng biểu hiện của cậu hoàn toàn không giống người "không sao" chút nào.Lúc vừa đưa Biên Đình lên xe, Cận Dĩ Ninh đã bảo Đinh Gia Văn bật lò sưởi hết cỡ, còn cởi áo khoác của mình khoác lên người cậu.Nhưng vào xe ấm áp rồi, tình trạng của Biên Đình lại còn tệ hơn khi đứng dầm mưa ven đường.
Cậu như mất hồn, co ro trong góc, không động, không nói, hơi thở gấp và nặng nề, làn da đỏ bất thường.
Dưới lớp áo khoác, thân thể không biết là vì lạnh hay đau mà run lẩy bẩy.Cận Dĩ Ninh hỏi cậu khó chịu ở đâu, cậu bảo không.
Cận Dĩ Ninh tìm chuyện nói, cậu cũng không đáp.
Đến lúc Cận Dĩ Ninh định chạm vào trán để xem có sốt không, Biên Đình lập tức phản ứng dữ dội, hất mạnh tay anh ra.Cú hất đó không hề nhẹ, mu bàn tay anh đỏ lên, mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay cậu vẫn còn vương trên da anh.Về đến nhà, Cận Dĩ Ninh muốn mời bác sĩ tới, Biên Đình không cho, đi thẳng lên phòng, ngay cả Cầm Cầm vào muốn xử lý sơ vết thương cũng bị cậu đuổi ra, chẳng nói lý lẽ nào."
Đêm nay tôi sẽ trông cậu ấy."
Cận Dĩ Ninh liếc đồng hồ, nói với Cầm Cầm: "Cô nghỉ trước đi, nhớ phải cảnh giác.
Có gì tôi sẽ gọi sau."
Cầm Cầm lo lắng: "Sếp Cận, ngài cũng dầm mưa rồi, mau tắm rửa thay đồ kẻo cảm lạnh."
Cận Dĩ Ninh gật đầu: "Tôi đi ngay, cô yên tâm về nghỉ đi."
Cầm Cầm bước đi mà ngoái đầu liên tục.
Cận Dĩ Ninh cũng quay về phòng mình.
Anh không phải kẻ cố chấp mù quáng, dù lo cho Biên Đình đến đâu thì cũng phải lo xong cho thân mình trước.Tắm rửa, thay đồ khô ráo xong, anh mới sang căn phòng chỉ cách một hành lang, gõ cửa.Cốc cốc cốc.
Ba tiếng gõ vang lên, bên trong không có hồi đáp."
Biên Đình?"
Anh đứng ngoài cửa nói: "Tôi vào đây."
Bên trong vẫn im lặng.Cận Dĩ Ninh không chần chừ nữa, vặn tay nắm cửa.Cửa không khóa.
Anh đẩy cửa bước vào, phòng không bật đèn, cửa sổ đóng kín vì mưa lớn, nhiệt độ bên trong ấm hơn ngoài một chút, mang đến cảm giác khô rát nơi cổ họng.Anh khép cửa lại, tiến lên.
Chỉ đi được hai bước, bánh xe lăn bị vướng vật gì dưới đất.Thứ bị xe lăn cán qua là chiếc quần của Biên Đình, chính là cái cậu mặc hôm nay.
Lần theo chiếc quần, có thể thấy sơ mi, cà vạt, tất của cậu vương vãi đầy sàn, kéo dài về phía giường.Trên giường là một bóng người nằm phủ chăn, chắc là Biên Đình.
Ánh sáng trong phòng không đủ nên cách vài mét, anh không nhìn rõ tình trạng của cậu.Bỗng một tia chớp xé ngang bầu trời, chiếu sáng cả căn phòng.
Một cảnh tượng đập thẳng vào mắt Cận Dĩ Ninh, không hề báo trước.Cận Dĩ Ninh thấy rõ Biên Đình nằm ngửa trên giường, toàn thân trần trụi, chỉ quấn tạm một chiếc áo khoác đen.Lớp vải tối màu như tấm lưới lớn phủ lên làn da trắng, siết chặt, ràng buộc, quấn lấy.
Trong ánh chớp, đường nét cơ thể căng như chiếc cung đã lên dây.Nửa gương mặt cậu chìm trong bóng tối nhưng đôi mắt nhìn lên sáng hơn cả tia chớp ngoài kia.Cận Dĩ Ninh khựng lại.
Chưa kịp thoát khỏi cú sốc thị giác ấy, tiếng sấm nổ vang, rung động màng nhĩ, đồng thời xé một đường vào nơi sâu nhất trong lòng anh.Tình cảm bị dồn nén bấy lâu trào dâng, nhấn chìm anh trong chớp mắt."
Choang!"
Một chiếc cốc bay thẳng tới, vỡ ngay trước bánh xe lăn.
Giọng Biên Đình vang lên trong bóng tối: "Cút ra ngoài!"
Câu nói ấy kéo Cận Dĩ Ninh ra khỏi cơn sóng tình, khiến anh tỉnh táo trở lại."
Là tôi."
Anh khàn giọng nói, giọng khô rát như bị lửa thiêu.Trên giường im bặt.
Biết ai vừa nói, Biên Đình im lặng hồi lâu, tiếng quát mắng biến thành lời van nài: "Ra ngoài đi."
Nhưng Cận Dĩ Ninh không nghe theo, anh điều khiển xe lăn tiến tới bên giường, hoàn toàn xâm nhập vào lãnh địa của cậu.Đôi mắt đã quen với bóng tối, anh vẫn có thể dựa vào ánh sáng bên ngoài để thấy rõ tình hình.Thì ra thứ quấn chặt người Biên Đình chính là áo khoác của anh, chiếc áo vừa mới đây anh khoác lên người cậu.
Cả người cậu đỏ ửng bất thường, mồ hôi đầm đìa, như vừa được vớt từ nước lên, ướt sũng cả ga giường.Ánh mắt của Cận Dĩ Ninh khiến Biên Đình như bị lột từng mảnh da.
Cậu co rúm muốn trốn, nhưng không có chỗ để trốn, mọi thay đổi đều bị anh nhìn thấu."
Xin anh... ra ngoài."
Biên Đình vùi mặt vào áo, tránh cái nhìn của chủ nhân chiếc áo, nhưng lại không kìm được hít sâu hương còn vương trên đó, làm cổ áo sẫm màu thêm.
"Đừng nhìn nữa."
Cận Dĩ Ninh vẫn không động đậy, anh đưa tay gỡ mặt cậu ra khỏi áo, rút chiếc áo khoác ra và vứt xuống đất.
Hành động của anh gọn gàng và dứt khoát.Làn da trần trụi phơi bày trong không khí, lạnh giá quấn lấy nỗi xấu hổ của Biên Đình.Cậu nghĩ rằng chắc là anh cảm thấy ghê tởm lắm.
Cậu cuộn tròn người lại, chìm trong suy nghĩ tuyệt vọngNhưng ý nghĩ chưa dứt, chủ nhân chiếc áo đã thay nó, cúi xuống ôm trọn cậu vào lòng.Anh khẽ thở dài, siết chặt vòng tay, lau nước mắt ở khóe mắt cậu, giọng dịu dàng: "Khó chịu sao không nói với tôi?"
Sự gần gũi này khiến Biên Đình càng khó chịu đựng, cậu giãy giụa muốn tránh, nhưng phát hiện không thể trốn, cổ họng bật ra tiếng nức nở đáng thương.Cận Dĩ Ninh đoán ra nguyên nhân.
Liêu Văn Hi trông có vẻ là người đoan chính, ai ngờ lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.Anh cũng biết rằng Biên Đình đã cố gắng gượng đến giờ, gần như sắp sụp đổ, nên không tiếp tục kích thích cậu nữa.
Anh buông Biên Đình ra, để cậu nằm trở lại giường, không dám đẩy mạnh."
Cậu như vậy sẽ tự làm mình bị thương đấy."
Cận Dĩ Ninh đưa tay vuốt một cái lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Biên Đình, rồi lập tức rút tay lại: "Để tôi dạy cậu, cứ nghe tôi nói rồi làm theo.
Tôi không chạm vào cậu, được không?"
Biên Đình nhìn Cận Dĩ Ninh, ngây ngẩn gật đầu, cậu đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ."
Được."
Cận Dĩ Ninh mỉm cười khích lệ, giọng nói bình tĩnh và dịu dàng, "Trước tiên cậu phải thả lỏng, đừng căng thẳng, coi như tôi không tồn tại, bây giờ chỉ có một mình cậu thôi..."
Làm sao có thể coi như anh không tồn tại chứ, Biên Đình nhìn Cận Dĩ Ninh, thầm nói với chính mình như vậy.Do tác dụng của thuốc, ánh mắt cậu có chút trống rỗng, như bị phủ một lớp sương mù xám xịt.
Cảnh tượng này không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần trong giấc mơ của cậu, mà nay giấc mơ lại thành hiện thực theo cách này, cậu thật sự không biết nên buồn hay nên vui."
Được, làm rất tốt, bây giờ đưa tay ra, cái tay không bị thương ấy..."
Giọng của Cận Dĩ Ninh vẫn tiếp tục vang lên, "Ngoan lắm, biểu hiện rất tốt."
Rõ ràng chỉ là một câu khen ngợi, nhưng lại khơi dậy cảm giác xấu hổ đến cực độ.
Biên Đình đã hoàn toàn mất kiểm soát, như một con rối bị giật dây, hoàn toàn làm theo chỉ dẫn của Cận Dĩ Ninh.Ý chí của cậu đã sụp đổ, nhưng lòng tự tôn vẫn còn.
Đến nước này, cậu chỉ muốn nhanh chóng giải quyết, kết thúc sớm thì sẽ bớt khó xử hơn một chút.Nhưng đúng vào lúc then chốt, Cận Dĩ Ninh lại kéo tay Biên Đình về, giọng vẫn dịu dàng nhưng lời nói lại mang ý không thể trái, bắt cậu phải theo nhịp của anh: "Không được, trước khi tôi đồng ý thì cậu không được tự ý hành động, phải ngoan ngoãn nghe lời."
Cảm giác khi da thịt chạm nhau khiến Biên Đình, giữa cơn chìm đắm, bỗng có một thoáng phân tâm.
Bàn tay đang nắm cổ tay cậu không hề vượt quá giới hạn, mà đầy kiềm chế, nhẫn nhịn, có chừng mực.Thế nhưng, chỉ một cái chạm đơn giản ấy lại như một liều thuốc mạnh gấp hàng nghìn lần so với thứ trong ống tiêm của Liêu Văn Hi, hoàn toàn mở toang chiếc hộp Pandora trong lòng Biên Đình.Biên Đình không để anh rút tay về, mà chụp lấy cổ tay Cận Dĩ Ninh, đột ngột bật dậy.Tiếng kim loại va chạm vang lên bên giường, chiếc xe lăn bất ngờ lùi ra một bước, rồi nhanh chóng dừng lại.
Quần áo trên người Cận Dĩ Ninh vừa được thay, mang theo hương thơm ấm áp của nắng, nhưng chẳng mấy chốc đã nhiễm thêm một mùi hương khác.Biên Đình ngồi dạng hai chân trên đùi Cận Dĩ Ninh, vùi mặt vào cổ anh, cậu chuyển quyền chủ động từ tay mình hoàn toàn giao lại cho Cận Dĩ Ninh.Rõ ràng đều là bàn tay, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác.
Chỉ cần nghĩ đến việc chủ nhân của bàn tay ấy là ai, cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở lập tức nhấn chìm cậu.Trong giây cuối cùng trước khi hoàn toàn tan vỡ, Biên Đình dứt khoát vứt bỏ chút lý trí còn sót lại, cúi đầu hôn Cận Dĩ Ninh.Cận Dĩ Ninh ngây người một thoáng, nhưng rất nhanh liền đáp lại.
Nụ hôn này khác hẳn lần mơ hồ trước đó, nhờ tác dụng của thuốc, nó trở nên thẳng thắn hơn, chân thành hơn, kéo dài hơn.Và cũng càng thêm hỗn loạn và mê đắm hơn.Ánh sáng loang lổ đổ trên quần áo của Cận Dĩ Ninh, không biết cơn mưa lớn đã ngừng từ lúc nào, hơi nóng trong phòng cũng dần lắng xuống.
Cận Dĩ Ninh ôm Biên Đình vào lòng, nhịp nhàng vỗ nhẹ lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của cậu.Đợi đến khi nhịp thở của cậu hoàn toàn ổn định, anh mới nói: "Được rồi, lên giường ngủ đi, tôi về trước đây."
"Anh..."
Biên Đình ngẩng mặt khỏi vai Cận Dĩ Ninh, ánh mắt rơi xuống dưới."
Chân tôi dù tàn rồi nhưng tôi vẫn là đàn ông."
Sự thay đổi tinh tế không thể qua mắt Biên Đình, còn Cận Dĩ Ninh thì sớm đã tự biết rõ, "Chuyện này là bình thường, không có gì đáng nói cả."
Biên Đình không cần nghĩ, lập tức nói: "Để tôi giúp anh."
Cận Dĩ Ninh từ chối còn nhanh hơn: "Không được."
Nếu là bình thường, một câu từ chối này đủ để Biên Đình dừng lại, nhưng hôm nay thì khác.
Không rõ có phải tác dụng của thuốc hay không, Biên Đình phớt lờ sự phản đối của Cận Dĩ Ninh, đôi chân mềm nhũn trượt xuống, quỳ dưới chân của anh."
Biên Đình, cậu muốn tạo phản sao!"
Cảnh tượng này gây chấn động thị giác quá mạnh, Cận Dĩ Ninh siết chặt tay vịn, quát lên, "Tôi không nhớ là mình từng dạy cậu mấy thứ này."
"Bây giờ anh có thể dạy tôi."
Biên Đình ngẩng đầu nhìn thật sâu vào mắt Cận Dĩ Ninh, rồi cúi xuống.