- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 410,664
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #111
[Dm/Edit/End] Danh Khuyển
Chương 109: Hồi kết
Chương 109: Hồi kết
"Nói đi, anh có quan hệ gì với công ty nước ngoài này?"
"Không có quan hệ?
Không có quan hệ thì hàng của họ sao lại nằm trong kho của các anh?"
"Dù mục đích của anh là gì, hành vi của anh đã cấu thành tội phạm.
Anh nói thật với tôi, có thể chúng tôi sẽ giúp được anh."...Ba tiếng đồng hồ cứ thế trôi qua.
Chỉ còn hơn mười phút nữa là đến nửa đêm, cánh cửa phòng thẩm vấn đóng chặt cuối cùng cũng mở ra.
Biên Đình mang theo bản lời khai nóng hổi từ bên trong chạy ra như bị chó đuổi, chạy thẳng đến văn phòng của Chu Thiên Ý."
Cảnh sát Biên."
"Tiểu Biên, vẫn chưa tan làm à?"
Tòa nhà Hải quan về đêm vẫn rất nhộn nhịp.
Trên đường đi, không ngừng có người chào hỏi Biên Đình.
Biên Đình không có thời gian đáp lại từng người, chỉ có thể mỉm cười cho qua.Văn phòng của Chu Thiên Ý cũng sáng đèn.
Biên Đình vào văn phòng của cấp trên mình như đi chợ, không thèm gõ cửa một tiếng nào mà cứ thế xông vào."
Xem đi."
Biên Đình ném quyển sổ lời khai lên bàn của Chu Thiên Ý, quay người ngồi xuống chiếc ghế sofa duy nhất trong văn phòng, ngửa đầu uống cạn một bình nước lớn.Đây là năm thứ tư Biên Đình trở thành cảnh sát chống buôn lậu.
Vụ án Diêu Nhược Long năm đó Biên Đình cũng có liên quan, nhưng tòa án đã sớm tuyên trắng án cho cậu.
Sau đó, kết hợp với thành tích xuất sắc trong vài vụ án lớn và nguyện vọng cá nhân, cậu được đặc cách vào trường cảnh sát.
Sau khi tốt nghiệp, cậu thuận lợi gia nhập đội ngũ cảnh sát và chính thức được bổ nhiệm vào giữa năm ngoái.Chu Thiên Ý ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc, dưới mắt là hai quầng thâm to tướng: "Cậu cạy được miệng của tên phản bội đó rồi sao?"
Người trong phòng thẩm vấn đó đã được họ bắt về vài ngày rồi, nhưng bất kể Chu Thiên Ý dọa nạt hay dùng tình cảm để thuyết phục, người này vẫn giả ngốc, không nói ra được nửa lời."
Những gì moi được đều ở đây rồi, cô tự xem đi."
Biên Đình nhìn đồng hồ: "Gần đến giờ, tôi tan làm đây."
"Khoan đã."
Chu Thiên Ý giờ đã lên chức lãnh đạo, thể hiện bản chất tàn ác: "Tối nay hay là cậu tăng ca đi, thẩm vấn nốt vài người còn lại đã?
Đã thức mấy đêm rồi, thêm một đêm cũng có sao đâu."
"Tối nay không được."
Ngày thường Biên Đình làm việc cũng rất bất chấp, vậy mà hôm nay lại từ chối cô không cho chút cơ hội thương lượng nào.Biên Đình nhìn Chu Thiên Ý, tinh quái nháy mắt: "Tối nay là sinh nhật người yêu tôi, tôi phải về nhà gấp."
"Cút, cút cút, cút nhanh lên cho tôi!
Không ai hỏi cậu cả!"
Chu Thiên Ý lập tức nổi giận, cầm chiếc bút trên bàn ném về phía cậu: "Có người yêu thì giỏi lắm à, ra vẻ quá nhỉ!
Cút!
Mau cút đi!"
Biên Đình bị mắng một trận, đổi lại được tan làm đúng giờ.
Cậu cảm thấy giao dịch này rất đáng giá, hí hửng rời khỏi tòa nhà Hải quan.Vừa ra đến cửa, cậu đã thấy có một chiếc xe đỗ lặng lẽ đối diện tòa nhà, bên cạnh mấy quầy bắp luộc, hoành thánh, khoai lang.Trước các quầy hàng vô cùng nhộn nhịp.
Những người trẻ tuổi tan ca đêm ra ăn khuya không ngớt.
Nhưng khoảnh khắc Biên Đình nhìn thấy chiếc xe đó, dường như sự ồn ào náo nhiệt xung quanh ngay lập tức trở nên yên tĩnh.Biên Đình đi đến trước xe, cúi người, gõ vào cửa kính đen: "Ở đây không được đỗ xe, mau di chuyển đi, không thì tôi sẽ gọi đội cảnh sát giao thông đến phạt đấy!"
Kính từ từ hạ xuống.
Đầu tiên là vầng trán nhẵn nhụi của Cận Dĩ Ninh, sau đó là đôi mắt cười, sống mũi cao, khóe môi cong lên.Chết tiệt, đúng là bị ma ám mất rồi!Khuôn mặt này đã nhìn hơn mười năm nhưng vẫn có thể khiến người ta rung động bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu."
Đến đón người nhà tan làm cũng không được à?"
Cận Dĩ Ninh thò người ra khỏi cửa sổ, một tay chống cằm, vẻ mặt phiền muộn: "Bạn trai nhỏ của tôi cũng là cảnh sát trong đội của các cậu.
Bận đến mức lâu lắm rồi không về nhà.
Cảnh sát nhỏ có thể giúp tôi hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì được không?"
"À, vậy à."
Chuyện này quả thật là Biên Đình có lỗi.
Cậu hắng giọng, đi vòng sang ghế phụ, mở cửa xe rồi bước vào: "Miễn cưỡng châm chước một lần.
Mau lái xe đi."
Cửa xe đóng lại nhưng chiếc xe không khởi động ngay lập tức.
Qua lớp kính dán phim cách nhiệt, có thể lờ mờ thấy hai bóng người từ từ lại gần nhau.
Sau một thoáng chạm nhẹ, họ hòa vào làm một.Hơi nước bốc lên trên kính, che đi chút bóng mờ cuối cùng."
Anh vừa từ công ty ra à?"
Biên Đình buông môi Cận Dĩ Ninh ra, hít thở đều lại."
Ừm, anh vừa tăng ca xong."
Cận Dĩ Ninh trở về chỗ ngồi của mình, cũng hơi thở dốc: "Em đói chưa?
Muốn ăn gì không?"
Bây giờ anh đang điều hành một công ty thương mại.
Từ năm nay, khối lượng công việc của công ty tăng đột biến, tiệc tùng tiếp khách cũng thâu đêm suốt sáng.
Dự đoán của Chu Thiên Ý không sai.
Thẩm phán sau khi cân nhắc nhiều yếu tố, quả nhiên đã phán quyết rất nhẹ.
Không lâu sau đó, Cận Dĩ Ninh đã được tự do.Biên Đình suy nghĩ một lúc vẫn không biết ăn gì.
Cuối cùng hai người quyết định vào ngày đáng để ăn mừng này, về nhà nấu mì ăn.Trước khi xuất phát, Biên Đình liếc nhìn thời gian trên bảng đồng hồ, chỉ còn một phút nữa là đến nửa đêm."
Chúc mừng sinh nhật, Cận Dĩ Ninh."
Biên Đình nắm lấy tay Cận Dĩ Ninh, lắc lắc, mắt lấp lánh như có sao: "Ước một điều đi."
"Anh không có gì muốn cả."
Cận Dĩ Ninh không hứng thú với đề nghị này, khởi động xe: "Anh tặng điều ước của anh cho em, em giúp anh ước đi."
Cận Dĩ Ninh vừa nói xong câu này, thời gian đã nhảy sang ngày mới, sinh nhật của anh đã qua.
Lúc này ước nguyện sẽ không linh nghiệm nữa."
Em cũng không muốn gì cả."
Tuy nhiên Biên Đình không hề cảm thấy tiếc nuối, nói: "Đi thôi, về nhà thôi."
Chiếc xe lao vào muôn vàn ánh đèn.
Ngôi nhà mới không xa nơi làm việc của hai người, chỉ mất hơn mười phút lái xe là đến.Sau khi xe đỗ vào chỗ, hai người xuống xe.
Cận Dĩ Ninh đóng cửa xe, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Biên Đình.
Không hiểu sao, anh bỗng dừng bước.Biên Đình đã đi trước vài bước, thấy Cận Dĩ Ninh vừa xuống xe đã đứng ngẩn ra ở cửa, cậu quay người lại, thắc mắc: "Sao thế?"
"Không có gì."
Cận Dĩ Ninh cười, bước nhanh lên, nắm lấy tay Biên Đình.Anh thực sự không cần bất kỳ điều ước đặc biệt nào, Cận Dĩ Ninh nghĩ.Vì được ở bên cậu, cả đời này đều là một giấc mơ đẹp.
-Hết truyện chính-[Lời tác giả]Truyện chính đã kết thúc.
Bộ truyện này khá dài, cũng là bộ dài nhất tôi từng viết.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành trong suốt mấy tháng qua.Hôm nay cập nhật ba chương, tiếp theo là hai chương ngoại truyện, kể về những giao thoa thời thơ ấu của họ, và một số chuyện xảy ra trong hai năm họ chia xa.Không nỡ xa mọi người quá, hy vọng sẽ gặp lại trong cuốn sách tiếp theo (vẫy tay) ~