- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,102
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
[Dm/Edit/End] Danh Khuyển
Chương 79: Bất kể là ai
Chương 79: Bất kể là ai
Cậu đã lên giường với Cận Dĩ Ninh.Từ phòng ngủ đến cửa sổ rồi vào tận phòng tắm, không chỉ một lần.Ngay khi ý thức vừa trở lại, nhận thức này đã rõ ràng đập vào tâm trí Biên Đình, không cần bất kỳ lời giải thích nào, cũng không có bất kỳ cái cớ nào để che đậy.Bởi vì lúc này, cậu đang nằm trên giường của Cận Dĩ Ninh.Phòng ngủ chính có ánh sáng rất tốt, phía bên trái giường là một tấm cửa kính lớn từ sàn đến trần.
Lúc 7 giờ sáng, ánh nắng đã trải khắp mọi ngóc ngách, lấp lánh như dải lụa vàng.Căn phòng vẫn giữ nguyên dáng vẻ của vài giờ trước.
Khi màn đêm và men rượu không còn che phủ, sự lãng mạn tràn ngập căn phòng tan biến như lớp sương mỏng trên mái ngói khi mặt trời lên.Tỉnh rượu rồi, Biên Đình bình tĩnh đến lạ.
Cậu lật chăn, bước xuống giường, chân trần chạm vào sàn gỗ lát xương cá.
Nếu bỏ qua những vệt đỏ lấm tấm trên da, cơ thể cậu gần như không còn một chút dấu vết nào của sự mất kiểm soát.Phòng khách trống trải và yên tĩnh, đúng như Biên Đình đã dự đoán, Cận Dĩ Ninh đã rời đi từ lâu.Cận Dĩ Ninh đã thể hiện thái độ của mình bằng cách này.
Đây có lẽ là sự ăn ý ngầm giữa những người trưởng thành: Không cần tìm hiểu tại sao chuyện này xảy ra, cũng không cần băn khoăn làm thế nào để kết thúc, chỉ cần giải thích sự lệch lạc này là một tai nạn do men rượu gây ra, mọi thứ có thể dễ dàng cho qua.Chỉ là quan hệ khi say, không có gì to tát.Biên Đình không nán lại lâu, nhặt quần áo trên sàn mặc vào chỉnh tề, rồi ra khỏi cửa.
Rời khỏi căn hộ cao cấp của Cận Dĩ Ninh, cậu về nhà tắm rửa, thay một bộ đồ khác rồi lái xe đến công ty.Nếu là Biên Đình của ngày xưa, sau chuyện này, cậu chắc chắn sẽ tìm Cận Dĩ Ninh ngay để nói cho rõ mọi chuyện.
Nhưng bây giờ Biên Đình liếc nhìn mình trong gương chiếu hậu, cậu chọn chấp nhận cách xử lý này của Cận Dĩ Ninh.
Hãy cho nhau một chút thời gian và không gian, mỗi người tự giải quyết công việc của mình.
Khi gặp lại lần sau, ít nhất cả hai vẫn có thể duy trì sự tôn trọng cơ bản.Mười lăm phút sau, Biên Đình lái xe vào tầng hầm B2 của công ty.
Cậu không lo lắng sẽ gặp Cận Dĩ Ninh ở công ty, vì với sự cẩn thận của Cận Dĩ Ninh, hôm nay anh sẽ không để họ gặp nhau.Nhưng vừa đỗ xe vào chỗ riêng, Biên Đình đã tinh ý nhận ra không khí có gì đó không ổn.Mới sáng sớm, bãi đậu xe đã chật kín, người đi lại cũng nhiều hơn bình thường.
Trên đường đến thang máy, mọi người đều chào hỏi cậu nhiệt tình như mọi khi, nhưng ánh mắt sau nụ cười lại đầy ẩn ý.Mãi đến khi vào trong thang máy, Biên Đình mới tạm thời tránh được những ánh mắt chắc chắn không phải là "thiện chí" đó.
Cậu đang suy nghĩ xem vấn đề nằm ở đâu thì cửa thang máy mở ra, đã đến sảnh tầng một.Đứng ngoài cửa là Đinh Gia Văn.
Cậu ta cũng không ngờ sẽ gặp Biên Đình vào sáng sớm, ngạc nhiên nhướng mày, rồi không màng chuyện "đối đầu nhau thì mắt đỏ hoe", sải bước đi vào.Biên Đình sải chân sang một bên, hai tay đút vào túi quần tây, nhìn quảng cáo nhỏ trên màn hình LCD, nói một cách dửng dưng: "Khách quý."
Những năm nay, Đinh Gia Văn bận kiếm tiền, có hàng tá công việc chính và phụ, bình thường không có việc gì thì ít khi đến công ty."
Chủ tịch Tưởng muốn tất cả chúng ta đến văn phòng của ông ấy."
Đinh Gia Văn đi đến, đứng cạnh Biên Đình, vươn tay ấn nút tầng, liếc nhìn cậu: "Cậu vẫn chưa nhận được tin à?"
Vừa dứt lời, điện thoại Biên Đình sáng lên.
Thông báo vừa đến, hẹn nửa tiếng sau, tại văn phòng của Tưởng Thịnh.
Tin nhắn không nói rõ vì sao, nhưng Biên Đình đoán, chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra.Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Với sự hiện diện của hai "vị Phật lớn" là Biên Đình và Đinh Gia Văn, những người khác không dám chen vào, tự giác né tránh, chờ chuyến tiếp theo.Tuy nhiên, ngay khi khe hở cuối cùng sắp đóng lại, một đôi giày cao gót đã chen ngang, làm cửa bật mở.Sau đó, mọi thứ xảy ra trong nháy mắt.
Một cô gái tóc xoăn màu hạt dẻ lao vào cửa, tóm lấy cổ áo Đinh Gia Văn, giơ tay tát một cái thật mạnh."
Chát!"
Tiếng tát vang giòn tan, giáng thẳng vào mặt Đinh Gia Văn.
Người bị hại là Đinh Gia Văn còn chưa kịp phản ứng, những người đứng ngoài xem đã hít một hơi lạnh.Biên Đình chứng kiến cảnh này ở cự ly gần, ngạc nhiên nhướn mày.
Cậu cũng biết cô gái này.
Cô là bạn gái của Đinh Gia Văn, hai người đã hẹn hò được một thời gian kể từ mùa xuân năm ngoái và luôn quấn quýt bên nhau.Hôm nay có vẻ có nhiều chuyện rắc rối, xem mãi không hết.Đinh Gia Văn chủ động phá vỡ không khí căng thẳng.
Cậu ta ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn cô gái và nói: "Làm loạn đủ chưa?"
Từ khi có quyền thế, Đinh Gia Văn làm việc rất phô trương, tính cách trở nên hung hăng.
Ai chọc vào cậu ta, chắc chắn sẽ bị trả đũa gấp mười lần.
Thế nhưng, sau khi bị tát giữa chốn đông người, cậu ta không hề nổi giận, ngược lại còn bình tĩnh một cách bất thường."
Đinh Gia Văn, anh nói cho em rõ, tại sao anh lại muốn chia tay với em?"
Cô gái xúc động, đẩy Đinh Gia Văn một cái, toàn thân run rẩy: "Em đã làm sai điều gì?
Em chỉ đề cập đến chuyện kết hôn thôi!
Vì một câu nói đó, anh muốn chia tay với em sao?!"
"Đúng."
Người vây xem càng ngày càng đông, vây quanh thang máy thành ba lớp.
Xử lý chuyện tình cảm ngay trước mặt mọi người, Đinh Gia Văn không hề đỏ mặt hay tim đập mạnh, buột miệng nói ra bộ ba kinh điển của gã đàn ông tồi: "Tôi sẽ không kết hôn với em, cũng không muốn nói về tương lai với em.
Chúng ta dừng lại ở đây đi."
"Không muốn nói về tương lai?!"
Cô gái nổi trận lôi đình, giơ chiếc túi xách có dây xích trong tay, ném mạnh vào đầu Đinh Gia Văn: "Không muốn nói về tương lai thì anh lên giường với tôi làm gì!"
Dây xích kim loại của chiếc túi trúng ngay chỗ vừa bị tát, lập tức thêm một vệt đỏ nữa.
Mặt Đinh Gia Văn sưng lên, cảm xúc vốn như nước ao tù cuối cùng cũng có chút gợn sóng."
Được, nếu em muốn nói, em nói cho tôi biết cái tương lai em muốn là gì?"
Đinh Gia Văn "vụt" đứng thẳng dậy, hùng hổ tiến về phía cô gái.
Cô gái sợ hãi trước thái độ này, liên tục lùi lại."
Là em bây giờ sẽ quay về, nói với người bố là giáo sư của em rằng em muốn kết hôn với một thằng du côn.
Là ban ngày em tiễn tôi ra ngoài, ban đêm tôi bị người ta chém chết trên phố.
Hay là tương lai con cái sẽ nhìn thấy bố của chúng bị cảnh sát bắt trên tin tức?"
Vài câu hỏi dồn dập này của Đinh Gia Văn đã đẩy cô gái ra ngoài thang máy.
Cậu ta ngẩng đầu, ánh mắt vượt qua đầu cô gái, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của Biên Đình trên cửa kính đối diện.
Ánh mắt hai người giao nhau trong chốc lát.Lời nói của Đinh Gia Văn là dành cho bạn gái, nhưng đôi mắt cậu ta lại nhìn chằm chằm vào Biên Đình: "Vũ Văn, với những người như chúng tôi, không có tương lai."
Xem đến đây, Biên Đình cảm thấy chán nản.
Cậu nghĩ liệu có nên đạp Đinh Gia Văn ra ngoài, rồi tự mình đi thang máy lên lầu trước không.Nhưng vài câu nói của Đinh Gia Văn lại tình cờ chạm đến tận đáy lòng cậu.Cái tên Đinh Gia Văn này tuy không có văn hóa, thường xuyên hồ đồ, nhưng trong một số vấn đề, cậu ta lại nhìn thấu hơn ai hết.
Cậu và Đinh Gia Văn là cùng một loại người.
Tuy đi trên những con đường khác nhau, nhưng cuối cùng, thứ chờ đợi họ sẽ là một điểm đến duy nhất."
Đinh Gia Văn."
Nước mắt kìm nén bấy lâu của cô gái tuôn rơi.
Cô dùng sức đấm vào vai Đinh Gia Văn, khóc nức nở như hoa lê dính hạt mưa: "Anh không thể đối xử với em như vậy."
Ánh mắt Đinh Gia Văn chùng xuống, cậu ta ra hiệu.
Lập tức có vài người đàn em vây đến."
Chủ tịch Tưởng tìm tôi."
Đinh Gia Văn quay người bước vào thang máy, không hề lưu luyến: "Đưa Văn Văn về."
Lần này, cửa thang máy cuối cùng cũng đóng lại một cách suôn sẻ, từ từ đi lên.
Trong thang máy vẫn chỉ có hai người là Biên Đình và Đinh Gia Văn.Biên Đình tỏ lòng từ bi, không dở trò xát muối vào vết thương, nhưng tâm trạng của Đinh Gia Văn cũng không bị ảnh hưởng.
Cậu ta vẫn còn tâm trí trêu chọc.
Với gương mặt sưng vù, cậu ta liếc nhìn vết răng cắn nửa kín nửa hở trên cổ áo Biên Đình, huýt sáo một cách mập mờ: "Cuối cùng cũng ngủ với Cận Dĩ Ninh rồi à?"
Biên Đình nhìn thẳng về phía trước với ánh mắt trống rỗng, lười chấp nhặt với cậu ta, không thèm trả lời."
Không phải Cận Dĩ Ninh à?"
Cái miệng thốii của Đinh Gia Văn lại không chịu ngừng, lảm nhảm mãi không thôi: "Không thể nào, cậu dành cho Cận Dĩ Ninh tình cảm sâu đậm không hối hận như vậy, tôi không tin ngoài anh ta ra cậu còn ngủ với ai khác..."
"Nói đủ chưa."
Biên Đình liếc xéo cậu ta, ánh mắt sắc bén: "Tự lo chuyện của mình đi, đừng mang chuyện nhà đến công ty, để người ta chê cười."
"Cậu thì hơn tôi chỗ nào?"
Đinh Gia Văn "phì" một tiếng cười, tiến lại gần Biên Đình, nhìn anh đầy thích thú: "Cậu nói xem, sau này cậu và Cận Dĩ Ninh, có rơi vào cảnh một mất một còn không?"
Nỗi đau của Biên Đình bị chạm tới.
Cuối cùng, cậu cũng nhìn thẳng vào Đinh Gia Văn, suy nghĩ xem có nên tặng cho nửa bên mặt còn lại của cậu ta một cái tát nữa không, để hai bên trông cân đối hơn."
Ting", thang máy vừa đến đúng lúc.
Đinh Gia Văn nhếch mép, giơ hai tay làm động tác đầu hàng, bước ra khỏi thang máy trước, cười lớn đi về phía văn phòng của Tưởng Thịnh.Biên Đình đi theo sau Đinh Gia Văn vào văn phòng.
Khi cậu bước vào, Tưởng Thịnh đã có mặt.Có thể thấy, tâm trạng của Chủ tịch Tưởng hôm nay rất tệ, ông ngồi ở giữa chiếc ghế sofa trong phòng tiếp khách, vẻ mặt như sắp có bão tố ập đến.Cận Dĩ Ninh không có ở đó.
Mấy người khác, đứng đầu là Tưởng Thiên Tứ, lần lượt ngồi hai bên của ông.
Thấy Biên Đình bước vào, Tưởng Thiên Tứ nhướng cằm về phía cậu, trên mặt hiện rõ vẻ ác ý.Biên Đình không hề liếc nhìn, cậu đi đến chỗ của mình và ngồi xuống.
Sau khi hỏi thăm, cậu mới biết được, quả thực đã có chuyện lớn xảy ra.Sáng sớm hôm nay, chiếc "Tàu đô la" đã lênh đênh trên biển mấy tháng đã đến vùng biển quốc tế, cách bờ hơn 200 hải lý.
Cận Dĩ Ninh đã bố trí từ trước.
Những chiếc tàu nhỏ phụ trách tiếp ứng đã kịp thời đến nơi, dỡ những container chứa hàng, tránh hải quan và vận chuyển đến một bến cảng bí mật.Tuy nhiên, ngay sau khi chiếc tàu nhỏ nhận được "hàng", nó đã bị cướp ngay trên vùng biển quốc tế.
Hiện tại, cả tàu lẫn hàng đều không rõ tung tích, các thủy thủ mất liên lạc.
Không ai biết con tàu đầy ắp tiền giả đó đã đi đâu.Cận Dĩ Ninh nhận được tin lúc trời còn chưa sáng, vội vã đến hiện trường để xử lý.
Tưởng Thịnh triệu tập mọi người đến đây cũng là để giải quyết sự cố đột ngột này.Chuyến hàng tiền giả này vô cùng quan trọng.
Dù nó trôi dạt đến đâu cũng sẽ gây ra hậu quả khôn lường, vì vậy, nhất định phải tìm lại.
Nếu thực sự mất, Tứ Hải sẽ phải bồi thường một khoản lớn cho chủ hàng.Tưởng Thịnh mặt mày cau có, phân công nhiệm vụ cho mọi người.
Trước mắt, việc cấp bách nhất là phải tìm thấy con tàu.Tưởng Thiên Tứ nghịch tập hồ sơ được giao, hóng hớt chuyện vui, thong thả nói: "Biên Đình, lần này cậu nói đúng rồi."
Tưởng Thiên Tứ đưa mắt nhìn Biên Đình: "Dĩ Ninh vừa về nước, đã để cậu ấy phụ trách một việc quan trọng như vậy, rủi ro quả thực quá lớn."
Không khí trong văn phòng trở nên căng thẳng vì lời nói của Tưởng Thiên Tứ.
Những người có mặt đều giữ vẻ mặt bình thản, nhưng thực tế đã ngầm dựng tai lên nghe ngóng.Tưởng Thiên Tứ vẻ ngoài chỉ nói chuyện phiếm, nhưng thực chất rất thâm độc.
Đầu tiên, hắn chỉ ra rằng năng lực của Cận Dĩ Ninh không đủ, làm việc không hiệu quả, nên mới xảy ra sơ suất lớn như vậy và phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Sau đó, hắn chuyển sự chú ý của mọi người sang một vấn đề mấu chốt nhất.
Rốt cuộc là ai đã cướp lô hàng này.Cướp một con tàu vận tải trên biển không đơn giản như lấy trộm một chiếc điện thoại trên cầu vượt.
Muốn cướp được con tàu này từ tay Tứ Hải càng khó khăn hơn.
Nếu người này không hiểu rõ Tứ Hải và không có gốc rễ sâu bên trong, gần như không thể làm được.Trong số đó, người có hiềm nghi lớn nhất chính là Biên Đình.Dù sao thì cậu cũng đã từng công khai tranh giành phi vụ này với Cận Dĩ Ninh, nhiều người lúc đó đã tận mắt chứng kiến.
Giấy không gói được lửa, dạo gần đây những hành động nhỏ mà Biên Đình làm sau lưng Cận Dĩ Ninh, không ít người cũng đã nghe ngóng được tin tức.Tưởng Thiên Tứ biết khi nào thì nên dừng lại, hắn tự giác im lặng sau khi ném ra một câu, ánh mắt giống hệt những ánh mắt mà Biên Đình đã gặp sáng nay.Hiện tại, những lời đồn đại gì đang lan truyền khắp công ty, và những tin đồn đó đến từ đâu, kẻ chủ mưu đã quá rõ ràng.Thực ra không cần Tưởng Thiên Tứ phải đặc biệt nhắc nhở, Tưởng Thịnh đã sớm nghĩ đến điểm này."
Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này, tôi đã cử người chuyên trách đi điều tra rồi."
Tưởng Thịnh trong lòng cũng có sự nghi ngờ, nhưng ông không vội vàng kết luận: "Nếu để tôi biết ai vì lợi ích cá nhân mà làm tổn hại đến lợi ích của Tứ Hải, tôi sẽ không tha."
Nói rồi, Tưởng Thịnh đưa mắt nhìn về phía Biên Đình, nhấn mạnh lại lần nữa: "Bất kể là ai."[Lời tác giả] Không không không, Đình Đình ơi, em đoán sai rồi.