- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 422,775
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Dm/Edit/End] Danh Khuyển
Chương 49: Cố thêm một chút nữa
Chương 49: Cố thêm một chút nữa
"Không làm nữa là sao?"
Tần Miện ngồi xổm trên một tảng đá lớn giữa bãi đất hoang hỏi Biên Đình, trông chẳng còn hình tượng gì."
Tôi làm không nổi nữa."
Trong tay Biên Đình là một cây kem ngọt đến mức gắt cổ- thứ mà lúc vừa gặp, Tần Miện nhất quyết nhét vào tay cậu.Cậu như thể đã mất hết vị giác, vô cảm cắn một miếng, rồi buông xuôi tất cả, giải thích thêm cho câu trước của mình: "Không làm nữa, không gắng được nữa, cũng không thích hợp để làm tiếp nữa.
Anh tìm người khác đi."
"Sao tự dưng lại không làm nổi nữa?"
Tần Miện hỏi.Biên Đình không trả lời.Còn ba ngày nữa Cận Dĩ Ninh mới được xuất viện, Biên Đình gọi điện hẹn gặp Tần Miện, nói có chuyện quan trọng cần bàn.Địa điểm hai người hẹn nhau luôn là một nơi chẳng ai ngờ tới.
Hôm qua, điện thoại của Biên Đình nhận được tin nhắn, lần này là một ngọn đồi ngoài vùng ngoại ô, trên bản đồ dẫn đường thậm chí chẳng có lấy cái tên đàng hoàng.
Xe của Biên Đình chỉ chạy được đến lưng chừng núi là hết đường, cậu phải xuống đi bộ nốt đoạn còn lại.Đồi hoang, cỏ dại rậm rạp, hai người mỗi người ngồi xổm trên một tảng đá lớn, tay cầm que kem đang chảy nước cắn từng miếng.
Nhìn thế nào cũng thấy cảnh tượng này thật kỳ cục.Cắn rôm rốp mấy cái, Tần Miện đã ăn xong que kem, ngẩng đầu hỏi Biên Đình: "Cậu bỏ cuộc thật à?"
Biên Đình không viện cớ, thẳng thắn: "Đúng."
"Cậu muốn rút lui sao?"
Tần Miện không cam lòng, lại hỏi.Biên Đình thừa nhận: "Phải."
Tần Miện liền hỏi liền ba câu: "Cậu bị mua chuộc rồi đúng không?
Cậu định phản bội tổ chức?
Cậu muốn theo Cận Dĩ Ninh, từ bỏ quang minh mà gia nhập hắc ám à?"
"Bớt tưởng tượng lung tung lại đi."
Biên Đình lười dây dưa, nói thẳng kế hoạch sắp tới của mình, "Tôi sẽ rời đi.
Làm xong nhiệm vụ lần này, tôi sẽ tổng hợp toàn bộ thông tin thu thập được mấy năm nay, giao lại cho anh.
Anh tranh thủ tìm người thay thế tôi đi."
Ăn xong kem, Biên Đình ngậm que gỗ trong miệng, lơ đãng nói: "Sau đó tôi sẽ rời khỏi Thành phố Cảng, không quay lại nữa."
"Sao lại đột ngột vậy?"
Không rõ Tần Miện thật sự không hiểu, hay đang giả ngốc.Thật ra quyết định này chẳng đột ngột gì, ý định rời đi đã lờ mờ trong lòng Biên Đình từ lâu.
Điều khiến cậu thật sự hạ quyết tâm là cảnh thấy Cận Dĩ Ninh nằm trên cáng được đưa vào viện lần này.Biên Đình nhận ra cậu không thể chịu nổi việc chứng kiến cảnh như thế thêm một lần nào nữa."
Rõ ràng đã hứa ba năm, ba năm rồi lại ba năm nữa."
Cậu không nói được hết những gì thực sự trong lòng, đành mượn lời thoại trong phim, rồi nói tiếp: "Vả lại, tôi làm ở Tập đoàn Tứ Hải bao năm nay mà không có kết quả gì, chứng tỏ năng lực có hạn, không hoàn thành nổi nhiệm vụ tổ chức giao."
Câu này của Biên Đình đúng là tự hạ thấp bản thân.
Tuy Tập đoàn Tứ Hải chưa bị nhổ tận gốc nhưng nhờ sự hỗ trợ của Biên Đình trong những năm qua, cảnh sát đã không ít lần ra tay khiến thế lực của Tập đoàn Tứ Hải ở Thành phố Cảng không còn bành trướng như trước nữa.Ví như vụ vượt biên vừa rồi, dù không thể buộc tội Tưởng Thịnh nhưng cảnh sát cũng không hoàn toàn trắng tay.
Tập đoàn Tứ Hải bên trong thì kín kẽ nhưng các đối tác bên ngoài lại không đồng đều, khiến nội bộ hỗn loạn.Trong thời gian "rắn mất đầu" đó, Biên Đình đã kịp thời cung cấp thông tin quan trọng, giúp cảnh sát triệt phá mấy nhóm nhỏ, giáng đòn mạnh xuống khí thế của Tập Đoàn Tứ Hải."
Chỉ vì những điều đó thôi sao?"
Tần Miện thăm dò hỏi lại.Một lúc lâu, Biên Đình không nói gì, trầm ngâm suy nghĩ rồi trả lời chệch hướng: "Tôi vốn là một tên đầu đường xó chợ, chẳng có chính nghĩa gì, cũng chẳng mang lý tưởng cao cả."
Có người vĩ đại là bởi họ sẵn sàng chọn làm điều trái ngược bản năng con người, vì lợi ích của người khác.
Còn Biên Đình hiểu rõ bản thân mình chỉ là một người bình thường.Cậu làm người chỉ điểm cho Tần Miện vốn chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Giờ cậu không thể làm nữa, không trụ được nữa.
Trước khi bị giằng xé đến tan nát, rút lui là lựa chọn tốt nhất.Đứng ở bên nào cũng là sai vậy thì dứt khoát không chọn đứng bên nào cả.Tần Miện không vội đưa ra câu trả lời là có cho phép Biên Đình rút lui hay không.Y nhảy xuống tảng đá, phủi bụi trên quần, làm như chẳng có gì xảy ra, cười híp mắt nói với Biên Đình: "Đã tới rồi thì cùng thắp hương cho thầy tôi cái đã."
"Thầy anh ở đâu?"
Biên Đình ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Tần Miện lúc nào cũng thích bày trò bất ngờ như thế.Tần Miện tỏ vẻ vô tội, chỉ xuống dưới chân: "Ngay dưới chân cậu đấy."
Nghe xong, Biên Đình vội vàng nhảy sang một bên.
Cậu vạch đám cỏ dại, lộ ra một tấm bia đá màu đen bên dưới.Trong khoảnh khắc, Biên Đình không biết phải nói gì, thì ra thứ mà cậu đang ngồi không phải là tảng đá nào cả, mà là mộ phần của thầy Tần Miện, cũng chính là chú Quý của Biên Đình.Hơn nữa, Tần Miện rõ biết từ đầu mà cũng không nhắc gì."
Hình như đây là lần đầu tôi dẫn cậu tới thăm ông ấy."
Tần Miện bước tới, nhổ mớ cỏ dại mọc cao nhất trên mộ.Trước mặt chú Quý, Biên Đình không còn tâm trạng so đo, chỉ khẽ đáp một tiếng, rồi ngồi xuống cùng Tần Miện dọn dẹp đám cỏ quanh mộ.Cỏ dại được gom thành một đống nhỏ, bia mộ của chú Quý cũng dần hiện ra toàn bộ.
Trên bia không có lấy một nét chữ nào, chẳng ai biết dưới đây chôn cất một anh hùng đã cả đời chiến đấu chống tội phạm."
Tấm bia này là tôi tự tay dựng."
Tần Miện chậm rãi châm điếu thuốc, cắm xuống phần đất trước mộ, "Vì Tưởng Thịnh từng buông lời rằng nếu ông ta biết thầy chôn ở đâu thì nhất định sẽ đào mộ lên, phơi xác ngoài đồng."
"Hai chữ 'Quý Quân' tôi đã luyện nhiều năm rồi."
Tần Miện nhìn sang Biên Đình đang lặng lẽ trầm ngâm, mỉm cười, "Đợi đến ngày Tưởng Thịnh bị pháp luật trừng trị, tôi sẽ tự tay khắc tên ông ấy lên bia."
Quý Quân chính là thầy của Tần Miện, cũng là chú Quý từng nuôi Biên Đình ăn học.
Khi Tần Miện mới gia nhập ngành cảnh sát, cảnh sát Quý đã chiến đấu với Tập đoàn Tứ Hải suốt nhiều năm.Mối thù giữa hai bên rất sâu, Tưởng Thịnh càng coi vị cảnh sát ấy là cái gai trong mắt, chết rồi cũng không buông tha.Khói trắng từ nén hương bốc lên trước mộ, bay thẳng lên trời.
Tần Miện nhìn theo làn khói, bỗng hỏi Biên Đình: "Cậu biết vì sao thầy tôi chết không?"
"Hi sinh khi làm nhiệm vụ."
Biên Đình quỳ một chân trước tấm bia không tên, kéo tay áo lau sạch bụi bẩn trên mặt bia cho đến khi tấm đá cẩm thạch bóng loáng phản chiếu rõ bóng mình.Chú Quý đã mất mười sáu năm.
Vậy mà đến giờ, Biên Đình vẫn thường mơ thấy cảnh cùng chú đi bơi, ăn cơm giò heo."
Đó chỉ là điều chúng ta tự an ủi thôi."
Tần Miện cười nhẹ, nói tiếp, "Trong hồ sơ nội bộ, nghi phạm Quý Quân chết do tai nạn xe khi đang được áp giải."
Quý Quân từng là hàng xóm với Tần Miện suốt nhiều năm, cũng là thần tượng của y.
Tần Miện học giỏi, tốt nghiệp sớm, gia nhập ngành cảnh sát đúng như mơ ước, trở thành học trò trẻ nhất của Quý Quân.Ngay năm Tần Miện gia nhập, Quý Quân có đột phá lớn trong vụ điều tra Tập đoàn Tứ Hải, rất có khả năng bắt được Tưởng Thịnh để xét xử.Tuy nhiên càng điều tra sâu, hai đồng nghiệp trong tổ của Quý Quân lần lượt hi sinh trong các "tai nạn".
Không lâu sau, người ta tìm thấy trong trong cốp xe của Quý Quân một lượng lớn tiền mặt.Hàng loạt bằng chứng bất ngờ xuất hiện, cho thấy Quý Quân có liên hệ với tổ chức tội phạm nước ngoài, cố ý đổ tội lên đầu Tập đoàn Tứ Hải."
Người ta nói ông ấy là cảnh sát bẩn."
Tần Miện cười nhạt, "Một người căm ghét cái ác như thế, sao có thể là cảnh sát bẩn được?"
Tất cả là cái bẫy được dựng lên để gài bẫy cảnh sát Quý, cũng là kế hoạch nhằm loại bỏ cả tổ điều tra.Trước những chứng cứ "chắc chắn" đó, Quý Quân bị đình chỉ công tác và bắt giam để điều tra.
Nhưng chưa kịp ra kết luận chính thức, ông ấy đã tử vong vì tai nạn khi chuyển trại.Nhắc lại chuyện cũ, Biên Đình chỉ nói một câu: "Chú Quý là người trong sạch."
"Tôi biết.
Tôi tin ông ấy."
Tần Miện quay sang Biên Đình, vẫn nở nụ cười bên môi, "Cậu biết không Biên Đình, tôi cũng không phải người có chí lớn gì.
Tôi lười, sợ phiền, cũng sợ chết.
Nếu không phải vì muốn minh oan cho thầy, tôi đã bỏ cuộc lâu rồi."
Tần Miện kiên trì đến giờ là vì muốn rửa oan cho thầy.
Biên Đình từng chấp nhận làm việc cho Tần Miện, ngoài việc giảm án cho mẹ chẳng phải cũng muốn góp phần minh oan cho Quý Quân sao?"
A Đình, tôi biết mấy năm qua cậu rất khổ sở."
Tần Miện nhìn thấy rõ giằng xé trong lòng Biên Đình, vỗ vai cậu: "Nhưng tôi mong cậu vì chú Quý của mình, cố thêm một chút nữa."
Chính vì cuộc nói chuyện này trước mộ Quý Quân, Biên Đình cuối cùng đã không rời đi.Sau đó, Biên Đình mỉa mai Tần Miện làm cảnh sát chống buôn lậu đúng là phí tài, y nên đi làm chuyên gia đàm phán mới phải.
Tần Miện giả vờ không hiểu lời mỉa đó, còn nói, "Tôi cũng muốn chuyển nghề lâu rồi."
Lúc quay về, Biên Đình bỏ Tần Miện xuống ở một trạm xe buýt giữa đồng hoang, không thèm tiễn y.
Trước khi xuống xe, Tần Miện bị Biên Đình hỏi: "Anh không sợ tôi ở Tập đoàn Tứ Hải lâu quá sẽ phản bội anh sao?"
"Không sợ, tôi tin cậu."
Không biết Tần Miện lấy đâu ra tự tin, nói xong câu đó thì vung tay áo, ung dung rời đi.Với cảnh sát mà nói, giao tiếp với người chỉ điểm cần kỹ năng cứng rắn lúc cần, mềm mỏng lúc nên.
Nhưng lần này, Tần Miện không lừa Biên Đình, y thực sự tin Biên Đình sẽ không phản bội, cũng tin cậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ.Ba ngày sau, Cận Dĩ Ninh xuất viện, Tưởng Thịnh và Tưởng Thiên Tứ cùng tới đón.Trước mặt báo chí, Tưởng Thịnh tỏ ra bình thản, rộng lượng, ra dáng một doanh nhân tài đức vẹn toàn.
Nhưng sau lưng thì tức đến phát điên.
Về đến nhà, ông lập tức tuyên bố trước mặt mọi người bằng mọi giá, phải tìm ra kẻ suýt khiến Tập đoàn Tứ Hải gặp đại họa này.Nhân cơ hội này, Thiên Tứ lập tức thể hiện lòng trung thành, nói: "Ba cứ yên tâm, chuyện này giao cho con, con nhất định sẽ cho ba một câu trả lời hài lòng."
Chỉ là, Tập đoàn Tứ Hải có đến hàng ngàn người, muốn điều tra toàn bộ đâu phải chuyện dễ.
Tưởng Thiên Tứ rầm rộ điều tra suốt hơn nửa tháng nhưng cũng chẳng tra ra được gì hữu ích.Thời gian trôi qua, dư âm cuối cùng của trận sóng gió này cũng dần khép lại, Tập đoàn Tứ Hải lại quay trở về quỹ đạo vốn có.Biên Đình cũng "kết thúc kỳ nghỉ", trở lại bên cạnh Cận Dĩ Ninh.
Nhiệm vụ mà Tần Miện giao cho cậu hiện tại vẫn không thay đổi: Tiếp tục điều tra tuyến đường buôn lậu từ Đông Nam Á.Trong thời gian này, Tưởng Thiên Tứ mời Biên Đình đến nhà ăn cơm, nói là để cảm ơn cậu đã giúp xử lý vụ Hoàng Hải Minh lần trước.
Biên Đình không tin hắn có lòng tốt như vậy, cũng lười đối phó, hơn nữa Cận Dĩ Ninh vừa xuất viện, nên cậu viện cớ từ chối thẳng thừng."
Để tôi nói cho cậu nghe, hôm đó tôi vừa bước vào showroom là nhìn trúng ngay chiếc coupe gợi cảm kia."
Hôm đó, Biên Đình và Đinh Gia Văn cùng ra ngoài xử lý công việc.
Trên đường về, Biên Đình lái xe, Đinh Gia Văn ngồi ở ghế phụ, hào hứng kể về chiếc xe mà cậu ta đã xem ở showroom tuần trước."
Xe này tăng tốc từ 0-100km chỉ 3.4 giây, tốc độ tối đa lên tới 320km/h."
Đinh Gia Văn vừa nói vừa ra dấu phấn khích.
"Full option thì đâu đó tầm 3 triệu tệ." ( xấp xỉ 10 tỷ rưỡi)Về khả năng tài chính của Đinh Gia Văn, Biên Đình còn rõ hơn chính chủ, liền lạnh lùng dội gáo nước lạnh: "Anh tiết kiệm đủ tiền chưa đấy?"
"Thì còn có ngân hàng mà, trả góp không cần trả trước."
Trong chuyện này Đinh Gia Văn rất thoải mái, khoát tay nói: "Tiền không xài thì cũng chỉ là giấy mà thôi."
Đinh Gia Văn còn đang thao thao bất tuyệt kể về các gói tài chính mà nhân viên bán hàng giới thiệu, thì một chiếc xe tải nhỏ kích thước chỉ nhỉnh hơn xe van chút xíu, từ phía sau vượt lên, đi song song với xe của Biên Đình trên đường lớn.Biên Đình vốn là người lái xe rất điềm đạm, không bao giờ tranh đường hay cậy mạnh, nên tự nhiên giảm tốc nhường đường cho đối phương.Không ngờ chiếc xe kia được đà lấn tới, bất chấp vạch liền mà ép sát đầu xe Biên Đình, suýt nữa khiến xe cậu phải dừng khẩn cấp.Một câu chửi thề đã lên tới cửa miệng của Đinh Gia Văn chuẩn bị tuôn ra thì đột nhiên, từ thùng xe phía sau của chiếc xe tải nhỏ đó, hai người đàn ông lao ra, nâng một vật gì đó được quấn trong vải bẩn, ném thẳng về phía xe Biên Đình."
Rầm!"
Một tiếng động lớn vang lên, kính chắn gió nứt toác ngay tại chỗ, Biên Đình lập tức đạp thắng gấp, xe dừng lại.Biên Đình và Đinh Gia Văn nhìn nhau, cả hai hiểu ý cùng xuống xe.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn xong, mặt Đinh Gia Văn tái mét.Thứ vừa bị ném lên kính chắn gió là một người.Chính xác hơn là một người phụ nữ.Biên Đình vừa liếc mắt đã nhận ra người đó là ai, liền vội vàng chạy lại xem.
Đinh Gia Văn cũng giật mình khi nhận ra khuôn mặt người ấy.Người bị ném ra khỏi phía sau xe chính là Khang Ni!"
Khang Ni, Khang Ni!"
Biên Đình ngồi thụp xuống gọi tên cô nhưng không có phản ứng."
Sao lại là cô ấy?
Chuyện này là sao?"
Đinh Gia Văn cũng ngồi xuống, lo lắng hỏi: "Hay là đưa cô ấy vào xe trước?"
"Cô ấy còn sống."
Biên Đình ngăn Đinh Gia Văn lại.
"Không chắc cô ấy còn có chấn thương gì, tạm thời đừng di chuyển."
Cả người Khang Ni đầy máu, mắt nhắm nghiền, làn da lộ ra không còn chỗ nào lành lặn, cô đã bất tỉnh.
Dù chưa rõ cụ thể tình trạng, nhưng có thể chắc chắn rằng cô đã bị đánh đập tàn nhẫn trước khi bị ném xuống.Đinh Gia Văn không dám chạm vào, chỉ đỡ Khang Ni nằm ngay ngắn trên mặt đất, trong khi đó Biên Đình đã gọi xe cấp cứu.Khi xe cấp cứu sắp đến, Biên Đình lau sạch máu trên mặt Khang Ni rồi dặn: "Cậu ở đây trông cô ấy, đợi xe cấp cứu tới."
Lần này Đinh Gia Văn phản ứng nhanh: "Còn cậu thì đi đâu?"
"Tôi đuổi theo tụi kia xem sao."
Nói xong, Biên Đình đã nhảy lên xe."
Tôi đi với cậu!"
Đinh Gia Văn sốt ruột."
Không được, cậu lo cho Khang Ni đi."
Biên Đình kéo phanh tay, quay đầu ra cửa sổ nói: "Tôi sẽ không làm liều, chỉ thăm dò rồi về."
Dứt lời, không để Đinh Gia Văn kịp ngăn lại, cậu đạp ga hết cỡ, xe lao vút đi như tên bắn.Bọn côn đồ chỉ đi xe tải nhỏ, tốc độ không cao.
Biên Đình lại có kỹ năng lái xe tốt, cộng với chiếc xe mạnh mẽ.
Chỉ cần qua hai con phố là cậu đã đuổi kịp, bám sát phía sau.Cậu hiểu rõ, một mình cậu không thể làm gì được nhóm kia nhưng điều quan trọng là phải biết bọn họ là ai.Ngay lúc Biên Đình đạp ga chuẩn bị vượt lên thì bất ngờ có biến.
Một chiếc xe tải từ hẻm bên phải lao ra, không hề đạp phanh và đâm thẳng vào xe cậu.Biên Đình không kịp né, xe bị hất văng vào lề đường, kính vỡ tan, túi khí bung ra.Cú va chạm quá mạnh khiến đầu óc cậu trống rỗng vài giây.
Khi tỉnh lại, cậu đã bị người ta lôi ra khỏi xe, trùm đầu lại, nhét lên một chiếc xe khác.Khi chiếc bao trùm đầu được tháo ra, cậu đã bị đưa tới một khu nhà hoang đang xây dở, xung quanh đầy rác xây dựng, hàng chục tên mặt mũi hung dữ bao vây, phía trên là vài đèn công suất lớn chiếu sáng đến chói mắt.Lúc này cậu mới hiểu thì ra hôm nay đối phương có chuẩn bị từ trước.Một viên đá nhỏ lăn đến chân cậu, theo sau là giọng đàn ông đầy ác ý vang lên."
Tiểu Biên, tôi đợi cậu nãy giờ rồi đó."
Biên Đình ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Tưởng Thiên Tứ đang thong thả bước xuống từ cầu thang bê tông, tay đút túi, theo là là tên trợ lý thân cận- Cẩu Sa."
Cậu đúng là khó mời thật đấy.
Sao, là Cận Dĩ Ninh không cho cậu đi à?"
Tưởng Thiên Tứ bước tới trước mặt, nhìn cậu từ đầu đến chân rồi cười nham hiểm: "Xem ra vẫn phải nhờ bạn gái cậu ra mặt mới hiệu quả."
Biên Đình siết chặt nắm tay.
Khang Ni bị hại lần này quả nhiên là vì cậu."
Ngài Tưởng, có chuyện gì cứ nói với tôi, không cần lôi người vô can vào."
Biên Đình ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tưởng Thiên Tứ, giọng nói vẫn lễ phép nhưng ánh mắt lại sắc như dao khiến người khác lạnh sống lưng."
Tôi đúng là có chuyện muốn nói với cậu."
Tưởng Thiên Tứ nhún vai tỏ vẻ vô tội.
"Nhưng trước đó..."
Chưa kịp nói hết, Cẩu Sa đã xách cây gậy bóng chày tiến lên, không nói một lời, quất mạnh vào chân Biên Đình.Cơn đau dữ dội khiến chân trái Biên Đình khuỵu xuống, đầu gối đập mạnh xuống đất phát ra tiếng nặng nề rợn người.Tưởng Thiên Tứ bật cười: "Phải để cậu hiểu rõ vị trí của mình trước đã."