Bức tượng vàng đó không phải là ông già hói đầu bưng đào như Biên Đình tưởng, mà là một bức tượng Thọ Tinh chúc thọ.Vào ngày sinh nhật của Tưởng Thịnh, Cận Dĩ Ninh quả thật đã đưa Biên Đình đi cùng, hoàn toàn không lo lắng rằng người vệ sĩ non nớt này sẽ làm mình mất mặt.Bữa tiệc sinh nhật buổi tối có thể xem như là sự kiện thường niên của Tập đoàn Tứ Hải, tất cả những người có tên tuổi trong tập đoàn đều đến dự.
Bữa tiệc được tổ chức tại khu nhà chính của gia đình Tưởng Thịnh, một bàn tiệc lớn phủ khăn đỏ được đặt ở sảnh chính, còn mấy chục bàn tròn còn lại thì lần lượt bày ra ở sân trước, tạo nên một khung cảnh vô cùng hoành tráng.Tất nhiên, nếu bỏ qua cái sân khấu nhỏ đặt giữa đại sảnh, được trang trí bằng đèn nhiều màu và thiết kế chẳng ra sao thì không nói.Lúc này, người đàn ông lớn tuổi mập mạp đang lắc hông, uốn éo và cất cao giọng hát trên sân khấu chính là Chủ tịch Tập đoàn Tứ Hải- Tưởng Thịnh.
Theo chỉ thị của Cận Dĩ Ninh, Biên Đình ôm bức tượng vàng chúc thọ bước vào chính sảnh, dưới ánh nhìn của hàng trăm người, cung kính dâng lễ mừng thọ lên trước mặt Tưởng Thịnh.Trong khoảnh khắc ấy, cậu hoàn toàn chiếm trọn ánh hào quang.Thế nhưng Biên Đình chẳng có tâm trí nào để tận hưởng ánh nhìn của bao người.
Thậm chí lúc vừa bước từ ngoài vào, suýt nữa cậu đã vấp ngã.
Bởi vì cậu đang mặc bộ đồng phục vest do Tề Liên Sơn phát đồng loạt, kích cỡ thì không vừa, đặc biệt là đôi giày da dưới chân rộng hơn cả một size, không chỉ lỏng lẻo mà còn cọ đến mức làm trầy một mảng da lớn ở gót chân.May mà những người có mặt chỉ mỉm cười nhìn cậu, tuy ánh mắt mỗi người mang một ý tứ riêng nhưng không ai nhận ra sự lúng túng của cậu.Trong một dịp quan trọng như thế này, việc Cận Dĩ Ninh để Biên Đình xuất hiện trước mặt mọi người đồng nghĩa với việc anh đang tuyên bố với tất cả rằng Biên Đình, cũng giống như Tề Liên Sơn và những người khác đã chính thức nằm dưới trướng của anh, trở thành "người của Cận Dĩ Ninh".Còn về việc người này quan trọng ra sao trong mắt sếp Cận thì trong tương lai vẫn cần phải quan sát thêm."
Kính chúc Chủ tịch Tưởng tuổi thọ như tùng, thanh cao như hạc."
Biên Đình phớt lờ cơn đau rát dưới chân, ôm bức tượng vàng chúc thọ, ánh mắt hơi cụp xuống, không để lộ chút sắc bén nào.
Trình độ văn hóa của cậu có hạn, mấy lời chúc thọ văn vẻ như vậy đương nhiên là do Cận Dĩ Ninh dạy.Biên Đình không có bộ đồ nào ra hồn, may mà ngoại hình của cậu không tệ, ngũ quan rõ nét, dáng dấp thon gọn.
Khi khoác lên người bộ vest chỉnh tề, trông cậu chẳng giống vệ sĩ chút nào, mà giống như cậu thiếu gia được nuông chiều trong nhà quyền quý.Tưởng Thịnh cúi đầu nhìn gương mặt mới lạ dưới sân khấu, nhạc đệm vẫn tiếp tục vang lên nhưng giọng hát của ông thì đã dừng lại.Người này là người của Cận Dĩ Ninh nên Tưởng Thịnh dĩ nhiên nể mặt.
Ông đích thân nhận lấy bức tượng vàng từ tay Biên Đình, giao cho trợ lý giữ cẩn thận, rồi quan sát kỹ Biên Đình hai lượt, sau đó hỏi Cận Dĩ Ninh đang ngồi bên bàn tròn: "Đây là người mà Thiên Tứ tìm giúp con sao?
Đúng là phong độ tuấn tú, nghe nói lần này còn lập công nữa à?"
Cận Dĩ Ninh mỉm cười rồi nói: "Nếu không có cậu ấy, con e là tối nay con không thể ngồi ở đây được đâu."
Tưởng Thiên Tứ ngồi phía bên kia bàn tròn, nghe thấy bố vợ nhắc đến chuyện này, liền vội cầm ly rượu đứng dậy, tiến về phía Cận Dĩ Ninh.Để quan tâm đến Cận Dĩ Ninh, hắn cúi người xuống, vẻ mặt đầy hối lỗi nói với anh: "Là tại tôi, chuyện này do tôi xử lý không tốt.
Cho tôi thêm chút thời gian, lần này tôi nhất định sẽ chọn vài người giỏi gửi qua cho cậu, tuyệt đối không để xảy ra chuyện như lần trước nữa."
Tưởng Thiên Tứ hạ thấp ly rượu, nhẹ nhàng chạm vào vành ly của Cận Dĩ Ninh một chút, nói: "Ly rượu này tôi uống trước, Dĩ Ninh cứ tự nhiên đi nhé."
Nói xong, hắn không đợi Cận Dĩ Ninh đáp lại, ngửa đầu một hơi cạn sạch ly rượu trắng 52 độ trong tay.
Hắn nhận được tràng pháo tay vang dội khắp phòng, tiếng khen ngợi vang lên liên tục, kéo dài không ngừng.Cận Dĩ Ninh không có biểu hiện thái độ gì đặc biệt, anh ung dung ngồi trên xe lăn, quan sát màn trình diễn của Tưởng Thiên Tứ.Uống cạn một ly rượu mạnh, mặt Tưởng Thiên Tứ bỗng đỏ lên ngay lập tức.
Hắn đặt ly xuống, với vẻ mặt đầy quan tâm hỏi Cận Dĩ Ninh: "Lần này thế nào rồi, cậu không sao chứ?"
Cận Dĩ Ninh lúc này mới nghiêng ly về phía Tưởng Thiên Tứ, không uống một ngụm nào, nói: "Nhờ anh rể nên tôi mới có thể thoát nạn."
Thái độ của anh không đến mức lạnh nhạt nhưng cũng không quá nhiệt tình.
Tối nay Tưởng Thiên Tứ chủ động hạ thấp bản thân như vậy lại càng làm nổi bật sự kiêu ngạo của Cận Dĩ Ninh.Tưởng Thiên Tứ không để ý, hắn thoải mái vỗ vai Cận Dĩ Ninh nói: "Thế thì tốt, thế thì tốt, không thì chị gái cậu sẽ mắng tôi chết mất."
Được rồi Thiên Tứ, Dĩ Ninh cũng không phải người nhỏ nhen."
Tưởng Thịnh lúc này lên tiếng, "Ly rượu vừa rồi con uống quá nhanh rồi, mau ngồi xuống đi.Dù Tưởng Thiên Tứ có tửu lượng tốt đến đâu, một ly rượu trắng cũng không phải chuyện đùa.
Mặc dù giờ hắn đã hơi choáng váng nhưng hắn không vội quay lại chỗ ngồi mà nhìn về phía Biên Đình, người vẫn đứng bên cạnh từ đầu đến giờ."
Biên Đình phải không?"
Tưởng Thiên Tứ nói lắp bắp, "
Sau này cậu phải theo sát Dĩ Ninh, nhất định phải cố gắng bảo vệ an toàn cho cậu ta, nghe rõ chưa?Tuy người con rể chủ động nói chuyện với cậu và còn coi trọng cậu như vậy mà Biên Đình không hề tỏ ra vui sướng hay ngỡ ngàng, chỉ lịch sự gật đầu, thái độ thậm chí có phần lạnh lùng.Có vẻ như cậu và ông chủ đều có chung một kẻ địch.Tuy nhiên, sau khi Tưởng Thiên Tứ rời đi, Cận Dĩ Ninh để ý thấy Biên Đình nhìn về phía Tưởng Thiên Tứ mấy lần.Trăng đã lên đến ngọn cây, yến tiệc đã đi được nửa chặng, mọi người có mặt đều đã uống không ít rượu.
Phần lớn người của Tập đoàn Tứ Hải phần lớn xuất thân bình thường, ban đầu còn mặc vest ra dáng đàng hoàng, nhưng chỉ cần hai ly rượu vào, không khí vừa đủ là lập tức lộ rõ bản chất.Trên bàn ăn bát đĩa ngổn ngang, người ta tụm năm tụm ba, kẻ thì uống rượu, người thì chơi đoán số, náo nhiệt đến mức tiếng ồn vang trời, đứng tận ngoài cổng cũng nghe thấy rõ.Tưởng Thịnh đã hát suốt cả buổi tối, lúc này cuối cùng cũng thấy thỏa mãn, ông vụng về nhảy xuống khỏi sân khấu, lấy chiếc khăn trắng quàng cổ lau mồ hôi trên mặt, rồi đến ngồi xuống bên cạnh Cận Dĩ Ninh."
Ta già rồi, sức khỏe không còn như trước, mới hát một lúc mà đã thấy mệt."
Tưởng Thịnh uống cạn một ly rượu vang, tháo khăn trên cổ xuống rồi ném lên bàn, "
Sau này Tập đoàn Tứ Hải sẽ là của đám người trẻ các con."
Lời này nghe có vẻ tùy tiện, nhưng lại ẩn chứa nhiều hàm ý.
Con người Tưởng Thịnh vốn đa nghi và nhạy cảm, chỉ cần sơ suất một chút là ông có thể suy diễn ra vô số ý nghĩa."
Không đâu, nếu bây giờ gọi ngài mà già thì e là hơi sớm rồi."
Cận Dĩ Ninh ra hiệu cho người mang bộ trà cụ lên, trên môi vẫn giữ nụ cười, "Tinh thần của ngài thế này, ngay cả bọn trẻ như chúng con cũng chưa chắc theo kịp."
Câu nói đó khiến Tưởng Thịnh rất hài lòng.
Ông đẩy ly rượu sang một bên, vươn vai một cái, rồi vui vẻ liếc nhìn chiếc hộp gỗ phía sau lưng, hỏi Cận Dĩ Ninh: "Bên trong là lô hàng vừa về hồi tháng trước đúng không?"
Sau lưng Tưởng Thịnh là một chiếc bàn bát tiên, mặt bàn chất đầy quà tặng từ nhiều người gửi tới trong hôm nay.
Giữa một biển châu báu lấp lánh, chiếc hộp gỗ kia lại đặc biệt nổi bật.Bên trong hộp là một pho đầu Phật, chạm khắc thô sơ, xưa cũ và sứt mẻ, chính là pho tượng từng đặt trong phòng làm việc của Cận Dĩ Ninh trước đó.Chưa đợi Cận Dĩ Ninh đáp lời, Tưởng Thiên Tứ đã bỗng nhiên ngẩng đầu lên khỏi bàn, nhanh miệng nói trước: "Tháng trước con đã mang từ Anh sang Đông Nam Á, rồi vận chuyển đường bộ qua biên giới về đây."
Ban đầu hắn đã say khướt nằm gục trên bàn, mơ màng nghe thấy bố vợ nhắc tới chuyện này, sợ bị Cận Dĩ Ninh cướp công nên vội vàng nói thêm: 'Gần đây tình hình biên giới căng thẳng, suốt chặng đường gặp không ít rắc rối, đặc biệt là pho đầu Phật này bị nhiều người để mắt và ganh tỵ lắm.Hóa ra viên đá vỡ mà Biên Đình cho là vô giá trị kia lại là một pho đầu Phật bằng đá thời Bắc Ngụy, bị thất lạc ra nước ngoài từ đầu thế kỷ 20.
Tại phiên đấu giá của Christie's năm 2017, từng có một món cổ vật tương tự được bán với giá 1,4 triệu đô la Mỹ.Tưởng Thịnh quay sang nhìn Tưởng Thiên Tứ, nụ cười hiền hậu và ấm áp, "Số lượng lô hàng này khá nhiều, con đã tìm được người mua chưa?"
Tưởng Thiên Tứ vỗ ngực, nói lắp bắp: "Tất cả đã được con sắp xếp ổn thỏa hết rồi, bố cứ yên tâm."
"Chuyến này thật sự nhờ cậy con nhiều rồi."
Tưởng Thịnh gật đầu, tâm trạng rất tốt, "Việc công ty giao cho con, ta rất yên tâm."
Tập đoàn Tứ Hải được Tưởng Thịnh sáng lập cách đây ba mươi năm, ban đầu chỉ là một trạm chuyển phát nhanh, sau đó phát triển thành một công ty logistics.Trong mười năm đầu, thành tích của công ty logistics này khá bình thường, thậm chí nhiều lần suýt phá sản.
Sau đó không rõ được vị cao nhân nào chỉ điểm, công ty bỗng hồi sinh mạnh mẽ, phát triển vượt bậc và đạt được thành tựu như ngày nay.Thực ra tất cả những điều này đều nhờ vào một "ngành phụ" mà công ty triển khai.
Tập đoàn Tứ Hải trên danh nghĩa kinh doanh chính là logistics và cảng biển, nhưng thực tế luôn âm thầm tham gia vào hoạt động mua bán lại hàng hóa trong và ngoài nước.Lấy pho đầu Phật này làm ví dụ, cùng lô hàng nhập khẩu còn có nhiều cổ vật đến từ các quốc gia khác nhau.
Việc nhập khẩu cổ vật có quy định nghiêm ngặt, phải đóng thuế quan và không được phép mua bán chợ đen.
Vì vậy, Tập đoàn Tứ Hải đã lợi dụng mạng lưới ngầm mà họ xây dựng để lén lút vận chuyển lô cổ vật này về trong nước bán với giá cao, thu lợi bất chính.Lô hàng lần này anh rể mang về có vài món khá bắt mắt."
Khi bộ trà được bưng lên bàn, Cận Dĩ Ninh cầm ấm trà lên, nói nhẹ nhàng, "Con biết ngài đặc biệt thích những đồ cổ này, nên tự ý xin anh rể một món để làm quà mừng thọ cho ngài."
Nói là 'xin' nhưng thực ra Cận Dĩ Ninh tự bỏ tiền túi mua từ công ty.
Như vậy, Tưởng Thịnh không bị mất tiền mà vẫn có được món đồ, đương nhiên là rất hài lòng.Mà Tưởng Thiên Tứ lại chẳng vui vẻ gì, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Lúc Cận Dĩ Ninh xin hắn pho đầu Phật này, hắn không ngờ là để làm quà biếu bố vợ, còn cố tình hét giá cao hơn nhiều so với thị trường.Nghĩ đến thứ mà hắn vất vả đem về, lại bị dùng để giúp cho Cận Dĩ Ninh, trong lòng hắn bực tức vô cùng.Tưởng Thịnh tất nhiên nhận ra ý ngầm giữa hai người, bật cười ha ha rồi lần lượt phát cho mỗi người một lời ngọt ngào, nói: "Hai đứa đều là những người con hiếu thảo, có các con ở Tứ Hải, ta có thể yên tâm về hưu rồi."
Không cần phải suy nghĩ cũng biết, so với pho tượng Thọ tinh bằng vàng nguyên chất, Tưởng Thịnh chắc chắn thích pho đầu Phật này hơn.
Trước đó, khi Cận Dĩ Ninh hỏi Biên Đình như vậy, thực ra có chút ý đồ thử thách bên trong.Nhìn thái độ của Biên Đình lúc đó, dường như cậu thật sự không biết gì về bối cảnh của Tập đoàn Tứ Hải cũng như tính cách của Tưởng Thịnh.Tối nay, Tưởng Thiên Tứ uống quá nhiều rượu, lại bị người ta làm bẽ mặt, chẳng bao lâu sau đã say đến mức không biết trời đất gì nữa, được người ta khiêng về phòng.
Trên bàn tròn chỉ còn lại hai người là Cận Dĩ Ninh và Tưởng Thịnh.
Những người khác vẫn đang chơi rất vui vẻ, không ai để ý đến hai người – một già, một trẻ ở bàn chính.
Ngay cả Biên Đình đứng gần nhất cũng cách đó vài mét.Cận Dĩ Ninh dường như vô tình liếc nhìn cậu một cái, Biên Đình nhạy bén quay sang nhìn anh ngay lập tức."
Tối mai sẽ có một lô 'hàng' cập bến."
Tưởng Thịnh nhấc ấm trà lên, đích thân rót trà vào chén trước mặt Cận Dĩ Ninh, bắt đầu bàn chuyện chính sự.Cận Dĩ Ninh thu ánh mắt lại từ người Biên Đình, không khách sáo từ chối mà thản nhiên đón nhận sự phục vụ của cha nuôi, đưa ngón trỏ và ngón giữa gõ nhẹ ba cái lên mặt bàn."
Những chuyện này xưa nay đều do Thiên Tứ phụ trách, nhưng con cũng biết đấy, dạo này công ty có quá nhiều việc, một mình nó xoay sở không xuể, vẫn cần con hỗ trợ một tay."
Tưởng Thịnh đặt ấm trà xuống, liếc nhìn chân của Cận Dĩ Ninh rồi hỏi: "Có tiện không?"
Cận Dĩ Ninh nâng chén trà lên, thổi lớp hơi nóng trên mặt nước, rồi nói: "Không sao đâu, cứ giao cho con lo."
Cận Dĩ Ninh nhận lời dứt khoát, Tưởng Thịnh lại dặn dò anh thêm vài chi tiết cho ngày mai.
Đúng lúc đó, phu nhân của Tưởng Thịnh là Dương Vân cùng con gái độc nhất- Tưởng Sở Quân, mỗi người bưng một chén canh, cùng nhau bước tới chỗ hai người.Hai cha con liếc nhìn nhau một cái, ăn ý ngầm hiểu mà dừng cuộc trò chuyện, nâng chén trà lên, ung dung thưởng thức."
Gần tới giờ rồi đấy, để Dĩ Ninh đi chơi với bọn trẻ một lát đi."
Dương Vân bước tới gần, liếc Tưởng Thịnh một cái rồi nói với vẻ không tán thành: "Lần nào Dĩ Ninh về cũng bị ông kéo ngồi nói chuyện, nói mãi mà không thấy chán à?"
Chào mẹ, chào chị."
Cận Dĩ Ninh quay đầu lại chào hai người, trên mặt nở nụ cười chân thành đầu tiên kể từ đầu buổi đến giờ."
Hai người đang làm gì thế?
Để con xem nào."
Tưởng Sở Quân sống trong căn nhà rộng lớn này nhưng chẳng hề có được sự điềm tĩnh, thanh lịch của một cô tiểu thư gia đình quý tộc.
Cô đặt hai chiếc bát hầm trên tay xuống bàn, ngay lập tức làm đổ ra gần nửa bát canh.Tưởng Sở Quân chẳng bận tâm gì, tiện tay lấy một tờ giấy lau mặt bàn rồi ngồi phịch xuống bên cạnh Cận Dĩ Ninh, với cổ dài nhìn anh một cái: "Uống trà thật chán, xem ra canh giải rượu này cũng chẳng cần dùng đến."
Cô thở dài nhẹ nhàng, "Khi còn nhỏ vẫn tốt hơn, một dỗ là chịu uống rượu, uống là say, say rồi còn nhảy múa cho chị xem."
Cận Dĩ Ninh đưa tay đỡ lấy chiếc bát hầm trên bàn, để tránh canh nóng làm bỏng người chị gái hay quậy phá, rồi bất lực nói: "Chị à, chuyện đó đã lâu rồi, đừng có cứ lôi mấy chuyện cũ ra mãi."
Tưởng Sơ Quân cười khẽ.Hiện tại, Cận Dĩ Ninh phụ trách những công việc kinh doanh hợp pháp của Tập đoàn Tứ Hải, công việc hàng ngày rất bận rộn.
Sau khi tự lập sự nghiệp riêng, anh hiếm khi mới có dịp trở về một chuyến.
Dương Vân khi nhìn thấy Cận Dĩ Ninh ban đầu rất vui mừng nhưng nhìn thấy chiếc xe lăn dưới chân anh, nét buồn lại hiện lên trên khuôn mặt bà.Mặc dù anh không phải là con ruột của bà, nhưng sau hơn mười năm chung sống, bà đã coi anh như con ruột của mình."
Mẹ nghe A Sơn nói gần đây con đều đi tập phục hồi chức năng."
Dương Vân đưa tay đặt lên chân Cận Dĩ Ninh, hỏi: "Chân hồi phục thế nào rồi?
Có cảm giác gì chưa?"
Cận Dĩ Ninh nói: "Vẫn chưa ạ."
Tưởng Sơ Quân ngắt lời: "Bác sĩ nói sao rồi?"
Vết thương ngoài da ở chân Cận Dĩ Ninh đã khỏi từ lâu, vấn đề hiện tại của anh là tổn thương tủy sống do tai nạn xe khiến tín hiệu thần kinh bị ảnh hưởng, dẫn đến mất chức năng vận động ở cả hai chân.Đối với tình trạng của anh, vẫn có hy vọng phục hồi, nhưng rất mong manh.
Tuy nhiên, vì y đức, các bác sĩ không bao giờ nói điều gì quá tuyệt đối, dù tình hình có tệ đến đâu cũng luôn để lại cho bệnh nhân một tia hy vọng.Anh hiểu rõ tình trạng sức khỏe của bản thân, nhưng lúc này chỉ có thể dùng những lời nói của bác sĩ để an ủi chị và mẹ đang buồn.Cận Dĩ Ninh đặt tay lên mu bàn tay Dương Vân, nhẹ nhàng vỗ về: "Không sao đâu, con sẽ ổn thôi mà."【Lời tác giả】*Bài viết này có thái độ phê phán đối với hành vi vi phạm pháp luật, những kẻ phạm tội cuối cùng đều sẽ bị trừng phạt.