- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 481,386
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
[Đm/Edit] Bàn Về Cách Một Nhân Vật Qua Đường Leo Lên Thượng Vị
Chương 87 - "Điện hạ, thần -- Vân Sinh, may mắn vì ngài mà sống."
Chương 87 - "Điện hạ, thần -- Vân Sinh, may mắn vì ngài mà sống."
Xe ngựa của Kê Lâm Hề vẫn còn trên đường chạy đến biên quan.
Anh vén màn xe lên, hỏi thăm đã đến đâu rồi, khi biết còn phải đi hơn mười ngày nữa, bàn tay liền vô thức siết chặt.Đoàn áp tải lương thực sẽ hội quân với hai vạn đại quân, trên đường không tránh khỏi phải dừng chân nghỉ ngơi.
Mỗi lần xuống xe, anh đều nhìn hàng quân lương nối dài phía sau, chỉ hận không thể cưỡi ngựa một mình phi thẳng tới biên quan.
Nhưng anh vẫn nhịn cơn nôn nóng, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, thêm vào khoảng thời gian dài không được ngủ ngon, bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy trên người anh oán khí nặng nề vô cùng.Người cùng áp tải lương thảo với Kê Lâm Hề là một người anh chưa từng gặp qua, không phải quan viên trong triều, mà là người trông coi kho lương dưới quyền Vương tướng.
Lúc nghỉ ngơi, người kia bước đến bên cạnh anh, vừa cười vừa trò chuyện.Vì là người cùng phe với Vương tướng, Kê Lâm Hề đành phải gắng gượng tinh thần mà ứng đối.
Mới nói được mấy câu, anh đã cảm thấy đối phương vô cùng ồn ào, trong lòng chỉ muốn rút đao cứa cổ y một nhát.
Nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, khiến đối phương còn tưởng anh là người hòa nhã dễ gần.-------------Tại biên quan, sau hai ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn, quân Tây Liêu liền phát động công thành.Trước khi công thành, tướng lĩnh dẫn đầu phe Tây Liêu giơ trường mâu chỉ thẳng vào cổng thành, giọng vang như chuông đồng:"Lâu tướng quân!
Nghe nói Thái tử đang ở trong thành các ngươi!
Cùng ngươi cùng nhau trấn giữ Mạc Thành!
Nhưng bản tướng đến đây đã lâu, sao vẫn chưa thấy các ngươi để Thái tử lộ diện?"
"Chẳng lẽ Thái tử các ngươi là hạng người tham sống sợ chết?
Trốn trong thành không dám ra mặt?!"
"Nếu đã vậy, chi bằng hiện tại lập tức đầu hàng, giao Thái tử cho chúng ta Tây Liêu!
Ta, Tiêu Tháp xin thề, chỉ cần các ngươi đầu hàng, tuyệt đối không động đến người già phụ nữ trẻ em trong thành, thế nào?!"
Trên cổng thành, Lâu tướng quân lạnh giọng quát:"Lòng lang dạ sói!"
"Muốn phá thành?!
Cũng phải xem các ngươi Tây Liêu có bản lĩnh đó hay không!"
Tiêu Tháp cười lớn:"Ha ha ha ha!
Lâu tướng quân!
Quân ta Tây Liêu có năm vạn binh mã, ngươi dẫn không đến hai vạn người lại dám chống lại ta?!
Mau giao Thái tử yếu đuối vô năng của các ngươi ra đây!
Lấy hắn làm con tin, chúng ta sẽ đổi chút lương thảo ngựa chiến với hoàng đế các ngươi!
Vậy chẳng phải vừa giữ được tính mạng dân chúng lẫn binh sĩ trong thành, vừa đổi được thứ ta cần?
Ngươi còn do dự gì?
Chẳng lẽ muốn nhìn quân sĩ Tây Liêu ta tàn sát sạch người trong thành?!"
"Dân chúng và tướng sĩ trong thành hãy nghe đây!"
Giọng hắn vang vọng, "Thái tử các ngươi đang ở trong thành, nếu thật sự quý trọng sinh mạng các ngươi, ắt sẽ tự mình hi sinh!
Chứ không phải để các ngươi chết thay hắn!"
"Ở Tây Liêu chúng ta, chỉ có hoàng tử và Thái tử bảo hộ dân chúng!
Sao ở triều các ngươi lại trái ngược như vậy?!"
Lâu tướng quân nghe tới đây liền hiểu, trong quân doanh chắc chắn có phản bội cấu kết với địch.
Thái tử đến biên quan trấn thủ, vốn cực kỳ kín tiếng, trong thành ngay cả dân chúng cũng chưa biết, vậy tại sao Tây Liêu lại hay tin?Chẳng lẽ...
Trận này chính là nhắm vào Thái tử?Trong lòng hắn run lên, lạnh cả sống lưng."
Phì!"
Chưa kịp mở miệng, bên cạnh đã có một tướng sĩ nhổ thẳng về phía Tiêu Tháp dưới chân thành, lớn tiếng mắng:"Thái tử các ngươi bảo hộ dân chúng là vì chính sự mục nát, bốn phía cướp lương, khiến dân chúng các ngươi chết đói, có gì mà đáng khoe khoang!"
Hắn cười lớn:
"Thái tử triều ta đem toàn bộ vật tư dâng ra, cấp dưỡng cho dân chúng và tướng sĩ trong thành!
Cùng quân y cứu chữa ngày đêm không nghỉ!
Tự mình ghi tên từng tướng sĩ hi sinh, trợ cấp chu toàn, an ủi dân chúng!
Các ngươi Tây Liêu có thể so sao?!"
"Không sai!"
Một tướng sĩ khác bước ra, giận dữ quát:
"Tiểu tử Tây Liêu!
Trên người Thái tử ta chảy dòng máu Trấn Quốc công, sao có thể là hạng người tham sống sợ chết như lời ngươi?!
Chúng ta cũng tuyệt đối không đầu hàng để Thái tử rơi vào tay đám lang sói như các ngươi!"
Phía dưới cổng thành, sắc mặt Tiêu Tháp tái xanh.Sao lời đồn lại không giống thực tế?Thái tử ở nơi này, uy vọng lại cao như thế?Người bên Vương tướng chẳng phải nói Thái tử lần đầu đến biên quan, chưa từng ra quân, chỉ biết trốn trong thành sao?
Những lời này đủ khiến dân chúng và binh sĩ hoang mang, hủy hoại danh tiếng Thái tử, chẳng lẽ... là giả?Lời tướng sĩ trong thành như đâm xuyên tim hắn, giận dữ gào lên:"Được!
Đã dám sỉ nhục Tây Liêu ta như thế!
Khi ta phá thành, ta sẽ xem thử Thái tử các ngươi có thật sự vì nước vì dân như lời không!"
"Công thành!!!"
Tiếng chém giết nổ ra.Lâu tướng quân lập tức ra lệnh tránh mấy cổng thành, khi cửa mở, các tướng lĩnh dẫn binh liều chết xông ra, quấy rối đội hình quân địch, trì hoãn thế công.
Đồng thời, tướng sĩ trên cổng thành giương khiên chống tên, cung thủ ngồi xổm trên tường bắn tên dày đặc, hai bên máy bắn đá đều chuẩn bị nghênh chiến.Máu loang khắp mặt đất.Tiêu Tháp siết chặt dây cương, không ngờ Mạc Thành lại là miếng xương cứng như vậy.
Vốn dĩ hắn cũng không định thật sự công phá thành, nhưng thấy tình hình bế tắc, bèn lập tức thổi tù và thu binh, tạm thời rút lui.
Hắn lạnh giọng cao nói:"Đừng tưởng có thể trụ được bao lâu!
Sớm muộn gì Thái tử các ngươi cũng sẽ quỳ trước mặt ta – Tiêu Tháp của Tây Liêu!"
"Ta tè vào nhà ngươi!
Tiêu Tháp khốn kiếp!
Ngươi dùng năm vạn đại quân mà chưa đánh nổi Mạc Thành chỉ có hai vạn thủ binh, nói cái quỷ gì nữa!"
"Ngươi—!"
Mặt Tiêu Tháp vặn vẹo, bị phó tướng bên cạnh kéo lại, cuối cùng đành phải dẫn quân tạm thời lui về doanh trại, chuẩn bị đợt công thành kế tiếp.Thấy quân Tây Liêu rút lui, Lâu tướng quân lùi hai bước, phó tướng và Yến Hoài vội đỡ lấy, gọi:"Lâu tướng quân!"
"Không sao."
Lâu tướng quân gắng gượng nhắm mắt, cố nhịn cơn choáng đầu, trầm giọng nói:
"Chỉ cần chúng ta trụ được đến khi viện binh tới, Tiêu Tháp chẳng đáng gì cả."
-------------------Cuộc thủ thành tạm kết thúc, Lâu tướng quân một mình quay về nơi đóng quân trong thành.
Đẩy cửa vào, ông nhìn thấy Sở Úc đang ngồi bên bàn."
Thái tử điện hạ ——""Lâu tướng quân."
"Lão thần Lâu Huống bái kiến Thái tử điện hạ!"
Sở Úc đỡ ông dậy: "Lâu tướng quân, không cần đa lễ."
Lâu tướng quân thuận thế đứng lên, hỏi: "Không biết Thái tử điện hạ tới đây vì chuyện gì?"
Sở Úc rút từ tay áo ra một chiếc hộp, mở hộp ra, bên trong là một dãy thuốc viên, nói: "Để ứng phó việc quân Tây Liêu tấn công thành, Lâu tướng quân đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Trách nhiệm đè nặng, tướng quân lại càng nên giữ gìn sức khỏe."
Hắn nói tiếp: "Loại thuốc này vốn là phụ hoàng dùng, trị huyết áp và giúp lưu thông khí huyết, giảm đau đầu, ù tai.
Lúc rời kinh thành, ta thuận tay mang theo một hộp, vừa khéo tướng quân dùng được."
"Không thể!
Lão thần chỉ là..."
Sở Úc dịu dàng ngắt lời: "Lâu tướng quân không cần từ chối.
Sức khỏe của ngài liên quan đến toàn cục biên giới Mạc Thành, là chuyện quan trọng nhất.
Chỉ khi ngài yên ổn khỏe mạnh, các tướng sĩ mới có tinh thần chiến đấu."
Lâu tướng quân đỏ hoe mắt, nhận lấy thuốc rồi lập tức quỳ xuống, nghẹn ngào: "Lão thần tạ ơn điện hạ ban thuốc!"
Hai người ngồi bên bàn, Lâu tướng quân vừa uống thuốc xong đã cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn hẳn.
Sau khi báo cáo tình hình giữ thành xong, sắc mặt ông liền trầm xuống: "Trong doanh trại có khả năng có thám tử của Tây Liêu, nếu không, bọn họ sẽ không biết điện hạ đến biên giới."
Sở Úc đặt hai tay lên đầu gối, ở nơi biên ải, hắn thường xuyên mặc tay áo bó sát.
Đôi bàn tay trắng như ngọc ấy đặt trên lớp vải xanh lơ càng nổi bật vẻ mềm mại, thanh tú."
Tây Liêu đã gài gián điệp trong triều, thì chuyện cài người vào biên quân có gì là lạ."
Đồng tử của Lâu tướng quân co rút dữ dội, sau đó tức giận bừng bừng.
Nếu không vừa uống thuốc, chắc đã nghẹn đến nổ máu mũi: "Bọn họ... bọn họ dám!"
Cấu kết với Tây Liêu là tội phản quốc!Sở Úc dịu giọng: "Hiện tại ta đã phái người đi thu thập chứng cứ."
Hắn nhìn về phía Lâu tướng quân, giọng nói nhẹ nhàng: "Tướng quân, ngài và ông ngoại ta đều đã đem tính mạng gửi gắm cho mảnh đất Triều đại này.
Ta sẽ không để các ngài thất vọng."
Từ rất lâu về trước, hắn đã hiểu rõ mình là Thái tử thì vai gánh trên vai chính là gì.Là hi vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn của hàng triệu con dân.Tướng sĩ giữ nước vì gia đình — vì nhà được bình yên, không phiêu bạt.Bách tính canh tác cũng là vì sinh tồn, vì cuộc sống.Mọi sinh linh trong thiên hạ đều mang trong mình khao khát sống và hướng tới tương lai.
Mà kẻ làm Trữ quân, hưởng vinh hoa, địa vị cao quý, phủ chụp trên đầu muôn dân, thì cũng phải xứng đáng với sự kỳ vọng của họ."
Điện hạ..."
Lâu tướng quân xúc động đến nghẹn lời.Từ sau khi Trấn Quốc Công mất, ông không còn lòng trung thành gì lớn lao với triều đình.
Ông đứng ở nơi này, không vì kinh thành, không vì Hoàng thượng, mà vì dân biên giới, vì bách tính đương Triều.Ông rõ ràng biết: quốc khố Triều đình trống rỗng, triều cục rối ren, tương lai đất nước mờ mịt.
Nhưng khi nhìn thiếu niên Thái tử trước mắt, ông lại thấy trái tim đã nguội lạnh kia như sống lại, hệt như khi ông lần đầu gặp Trấn Quốc Công — một người đàn ông uy mãnh vỗ vai ông, cười lớn: "Triều đại chúng ta sẽ không để ngươi thất vọng."
Công dã tướng quân, nếu ngài biết Thái tử đã lớn lên thế này, nhất định sẽ rất vui mừng.Lâu tướng quân quay người, lau nước mắt, quay lại cười nói: "Lão thần tin Thái tử điện hạ."
"Hiện tại nếu muốn đợi được quân tiếp viện và lương thảo đến nơi, thì Tây Liêu cũng sẽ không dễ dàng để chúng ta vận chuyển thuận lợi.
Dựa theo lời điện hạ nói ban nãy, chỉ e Tây Liêu sẽ nhắm vào lương thảo và quân tiếp viện."
------------------Từ lần cuối cùng Kê Lâm Hề gửi thư báo bình an, biết rõ việc chuyển lương thảo là do Kê Lâm Hề phụ trách, trong lòng Sở Úc đã có tính toán.Hắn nói: "Lương thảo sắp đến, ta sẽ đích thân dẫn một đội binh mã ra đón.
Lâu tướng quân cứ yên tâm, viện binh và lương thực chắc chắn sẽ đến được biên giới thuận lợi, không ảnh hưởng tới cuộc chiến thủ thành."
"Được."
Chú ý thấy không có vệ sĩ tên Vân Sinh thường đi bên cạnh Sở Úc, Lâu tướng quân không nhịn được hỏi: "Điện hạ, thị vệ bên người ngài – người tên Vân Sinh kia đâu?
Lão thần mấy ngày rồi không thấy mặt hắn."
Còn vị Trần công công thì vẫn thấy thường xuyên."
Ta phái hắn đi làm chuyện khác rồi.
Nếu không có gì bất ngờ, mấy hôm nữa sẽ về."
-----------------------Hai ngày sau, quân Tây Liêu lại một lần nữa công thành.Lần này chủ yếu là để trả thù lần thảm bại trước, nên đánh rất mãnh liệt, khiến các tướng sĩ thủ thành cũng có phần kiệt sức."
Ha ha ha!!"
Tiêu Tháp cười lớn: "Cứ như vậy nữa, lần công thành sau chắc chắn các ngươi chịu không nổi!
Thái tử của các ngươi đâu rồi!
Hắn đang trốn trong thành giả vờ bị thương để người khác băng bó vết thương à?"
"Thái tử đương triều!
Ngươi ra đây!"
Hắn hét lớn.Đúng lúc này, có một binh lính sắc mặt hoảng loạn phóng ngựa từ xa chạy đến, ghé tai hắn thì thầm mấy câu, sắc mặt Tiêu Tháp lập tức biến đổi."
Cái gì!!"
Tiêu Tháp túm lấy cổ áo binh lính, giọng lạnh băng: "Lương thảo bị đốt!?
Khi nào!?"
"Ngay... ngay lúc tướng quân cùng các huynh đệ tới công thành không bao lâu... quân doanh bị người phóng hỏa, lương thảo cháy sạch, ngựa chiến cũng bị thả ra, chạy mất hơn phân nửa!"
"Đường vận chuyển quân lương phía sau cũng gặp tuyết lở... bị... bị phong tỏa rồi."
Tên lính run rẩy, sắc mặt trắng bệch báo cáo.Không thể tiếp tục đánh thành nữa, Tiêu Tháp vội vàng ra lệnh thu binh, quay về quân doanh.--------------Quân Tây Liêu đột nhiên lui binh, các tướng sĩ trấn thủ không hiểu chuyện gì xảy ra, liền kéo theo binh lính ra khỏi thành, truy kích.
Đến khi quân ta quay về, các tướng sĩ bị thương mang theo niềm vui báo tin thắng lợi."
Nghe nói trong doanh trại Tây Liêu, kho lúa bị phóng hỏa, ngựa chiến bị thả hết, chưa hết đâu, đường vận lương còn bị tuyết lở phong tỏa!"
"Ai làm vậy!?"
"Lâu tướng quân, chẳng lẽ là ngài sai người ——"Lâu tướng quân lắc đầu, cũng đầy nghi hoặc: "Không phải ta."
Yến Hoài, người đang được băng bó sau khi trúng tên, cũng đã lờ mờ đoán ra chuyện gì.Một đội nhỏ cưỡi ngựa phóng tới, ban đầu ai cũng tưởng là quân Tây Liêu nên vội vàng phòng thủ, nhưng đến khi thấy đối phương phất cao cờ xí Lũng Triều, có người dùng ống ngắm nhìn kỹ."
Là thị vệ đi theo Thái tử!"
Ánh hoàng hôn đổ xuống, Vân Sinh dẫn theo một đội nhỏ trở về, dừng ngựa trước cửa thành, gương mặt mỏi mệt xen lẫn phấn khởi đến cực độ, ngẩng đầu cao giọng nói:"Điện hạ, thần – Vân Sinh, may mắn không phụ mệnh, đã thiêu sạch kho lương Tây Liêu và phong tỏa đường tiếp tế!"