- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Dm/Beta] Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa 1
Chương 59: Đi trên lưỡi dao
Chương 59: Đi trên lưỡi dao
Khi ngài Yech dẫn Hàn Yến bước vào đại sảnh, lập tức thu hút vô số ánh mắt.
Bốn phía là những ánh nhìn thăm dò đủ kiểu, đan xen chằng chịt như một tấm lưới vô hình chụp xuống bọn họ.
Đám quý tộc xung quanh chỉ thấy Hàn Yến trông hết sức xa lạ, liền rì rầm dò hỏi thân phận của anh, ai nấy đều muốn biết từ lúc nào đế đô lại xuất hiện thêm một trùng đực xinh đẹp đến thế.
Ngài Yech vẫn luôn ghi nhớ lời căn dặn của bệ hạ, dẫn Hàn Yến đến cạnh sàn nhảy rồi dừng lại, khẽ cúi người hành lễ:
“Các hạ, yến tiệc đã bắt đầu.
Chúc ngài có một buổi tối vui vẻ.
Nếu có bất cứ điều gì cần, xin cứ căn dặn người hầu.”
Hàn Yến không tỏ vẻ gì bất thường, khẽ gật đầu đáp:.“Cảm ơn .”
Ngài Yech trong lòng lại dâng lên một trận cảm khái, chỉ là tai nạn phi thuyền thôi mà, trùng đực trưởng tử nhà Admont sao lại thay đổi đến mức này luôn rồi?
Nói là thấy xương đổi thịt cũng không ngoa.
Ông chú ý thấy không ít quân nhân trùng cái xung quanh đã dùng ánh mắt như thấy con mồi mà nhìn chằm chằm vào Hàn Yến, bất giác rùng mình một cái, lập tức cáo lui rồi nhanh chân đi lên lầu tìm bệ hạ.
Xin thần trùng phù hộ…
Bệ hạ mà cứ để một trùng đực độc thân ưu tú như thế này ở dưới đó không lo liệu cho xong thì chẳng mấy chốc sẽ bị bầy trùng cái đói khát chia nhau cắn sạch xương luôn cho xem!
Quân nhân trùng cái là tầng lớp đông đảo nhất trên tinh cầu này, huống chi hôm nay còn là tiệc mừng công của quân bộ, số lượng trùng cái tham dự nhiều không đếm xuể, phần lớn lại đều độc thân.
Với bản năng nhạy bén, bọn họ nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của Hàn Yến, luôn lặng lẽ vờn quanh anh tìm cách gây sự chú ý.
Trùng cái luôn phải giữ gìn thể diện, đường đột chạy tới bắt chuyện thì có vẻ hơi thất lễ.
Mà trùng đực thì vốn chẳng phải loài giữ mình nghiêm cẩn gì cho cam, vì thế bọn họ hoàn toàn có lý do tin rằng chỉ cần mình ra hiệu, Hàn Yến nhất định sẽ thuận theo mà gật đầu.
Thế nhưng Hàn Yến lại chẳng hề động lòng.
Anh chỉ thản nhiên đảo mắt nhìn một vòng, rồi đến ngồi xuống ở một góc khuất bên khu nghỉ sofa, không đi tìm bạn nhảy, cũng chẳng nói chuyện với ai, hoàn toàn chẳng để tâm đến ồn ào náo nhiệt xung quanh.
Rốt cuộc có một trùng cái không nhịn được nữa, lấy hết dũng khí tiến lại gần:
“Thưa ngài, tôi có vinh hạnh mời ngài nhảy một bản không?”
Hàn Yến thản nhiên từ chối:
“Xin lỗi, tôi không thích khiêu vũ cho lắm.”
Anh nói thật.
Trên đời này có đến 99 phần trăm người què là không thích nhảy múa rồi.
Trùng cái kia đành thất vọng lui xuống.
Sau đó lại có vài trùng cái khác không cam lòng tiến đến mời mọc, nhưng không ai thành công.
Vì sự chênh lệch nhiệt độ lớn giữa ban ngày và ban đêm, nên từ lúc bước vào hoàng cung ấm áp, tròng kính của Hàn Yến đã phủ một lớp sương mờ nhạt.
Anh giơ tay gỡ kính xuống, cúi đầu dùng khăn nhung lau chùi cẩn thận.
Dưới ánh sáng rực rỡ từ chiếc đèn pha lê treo trên trần, khuôn mặt nghiêng của anh được khắc tỉ mỉ bằng những mảng sáng tối đan xen, nét mặt nhàn nhạt, dù là hờ hững vô tình… cũng khiến người ta phải động lòng.
Những dịp như thế này thường là cơ hội tuyệt vời để mở rộng các mối quan hệ.
Nếu là thường ngày, Hàn Yến chắc chắn sẽ không từ chối hoà nhập vào đám đông, bởi việc đó có thể mang lại cho anh nguồn khách hàng và tiền bạc nhiều không ngớt.
Nhưng tối nay là một ngoại lệ, bởi vì trong bóng tối đang có vô số ánh mắt lặng lẽ dõi theo anh.
Nghĩ đến đây, Hàn Yến chậm rãi đẩy lại cặp kính gọng vàng lên sống mũi, ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai.
Tầm nhìn dần dần rõ ràng, cuối cùng anh cũng thấy được vị đế vương cùng mấy vị điện hạ đang đứng trên cao —
Đó mới chính là những quý tộc đứng ở đỉnh cao thật sự của thế giới này.
Một vài thành viên hoàng tộc của gia tộc Gunhedra đứng ở tầng hai phía trên đại sảnh.
Khi Hàn Yến ngẩng đầu, ánh mắt họ cũng đồng loạt nhìn về phía anh.
Khoảnh khắc trông rõ khuôn mặt anh, trong mắt ai nấy đều hiện lên vẻ kinh ngạc không hẹn mà cùng nhìn nhau dò xét.
Ngũ điện hạ nhíu mày hỏi:.“Chẳng phải nói Ashya đần độn, xấu xí, là một tên ngốc sao?
Nhìn qua chẳng thấy giống chút nào cả.”
Ngài Yech rõ ràng cũng chẳng rõ đầu đuôi, đành cẩn trọng trả lời: “Có thể là do vụ tai nạn phi thuyền hồi trước.
Nghe nói não bộ của ngài Ashya đã được chữa khỏi.
Ngài Admont bảo ngoài việc mất trí nhớ, mọi thứ khác đều bình thường.”
Trùng Đế nghe vậy thì chậm rãi xoay chiếc nhẫn đá quý trên tay, không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc sau, ngài mới cất tiếng: “Trẫm nghĩ.hôn sự này có thể định rồi.
Đi báo tin cho Jayne đi.”
Ngừng lại giây lát, ngài lại bổ sung: “Đưa Jayne tới gặp trẫm.
Cả trùng đực kia cũng đưa lên đây.”
Lúc này, Hàn Yến đang ngồi trên ghế sofa, lắng nghe mấy vị quý tộc xung quanh bàn luận về các tin đồn mới nhất trong đế đô.
Ngoài chuyện Bát điện hạ Jayne có khả năng sẽ kết hôn với “tên ngốc nhà Admont”, thì chuyện Thất điện hạ Justus vài tháng trước từ rừng cấm Soritia mang về một trùng đực cũng là đề tài được nhắc đến liên tục.
“Thất điện hạ đúng là may mắn mà, đi tuần tra rừng một chuyến mà cũng có thể nhặt được một vị trùng đực.
Không biết có đẹp trai không nhỉ?”
“Tôi từng gặp một lần, tóc đen mắt đen, trông rất đặc biệt…”
“Nếu không đặc biệt thì sao có thể xuất hiện ở rừng cấm Soritia?
Đó là nơi đến cả thần linh cũng phải tránh xa.”
“Bát điện hạ đúng là đáng thương, cũng là vương tử mà lại khác xa Thất điện hạ quá.
Nghe nói còn phải cưới cái tên ngốc Ashya gì đó…”
Vài tháng trước.
Tóc đen, mắt đen.
Trùng đực.
Hàn Yến lựa chọn lờ đi câu cuối cùng, nhưng từ những lời bàn tán ấy, anh lập tức nhạy bén nắm bắt được vài từ khóa then chốt.
Không rõ nghĩ đến điều gì, anh chậm rãi mở mắt, sau lớp kính ánh lên một tia sáng sắc lạnh, ánh nhìn vô thức hướng đến cái tên liên tục bị nhắc tới kia.
Rừng cấm Soritia...?
Anh cứ có cảm giác nơi đó có gì đó rất kỳ lạ.
Thế nhưng còn chưa kịp nghĩ cho rõ thì ngài Yech đã từ tầng hai bước xuống, cung kính hành lễ trước mặt anh: “Thưa ngài, xin mời theo tôi.
Bệ hạ có lời mời.”
Nghe vậy, Hàn Yến thoáng khựng lại, rồi đứng dậy theo ông ta lên lầu.
Trên đường đi, anh hỏi một câu như thể vô tình: “Bệ hạ có điều gì cần phân phó sao?”
Ngài Yech lắc đầu, rồi rất khéo léo ra hiệu về phía trước.
Sau lưng Trùng Đế không biết từ lúc nào đã có thêm một bóng dáng gầy gò.
Ông ta ngụ ý rõ ràng: “Bệ hạ chỉ muốn gặp ngài mà thôi.”
Hậu duệ của gia tộc Gunhedra phần lớn đều có mái tóc bạc và đôi mắt đỏ.
Khi mấy điện hạ đứng cùng nhau, thì người duy nhất khiến người khác khó sinh thiện cảm lại chính là Jayne.
Y im lặng đứng phía sau Trùng Đế, tóc bạc rũ xuống che đi nửa gương mặt, làn da tái nhợt, khí sắc âm u như nước chết, hoàn toàn không có chút sinh khí.
Trong đại điện rực rỡ ánh sáng và sắc màu, y như một nét đen trắng cứng nhắc trong bức tranh sơn dầu lộng lẫy, dị biệt mà đột ngột.
Loại khí tức chết lặng này khiến Hàn Yến cảm thấy quen thuộc đến khó tin.
Anh chậm rãi bước lên bậc cầu thang xoắn ốc, ánh mắt chuẩn xác dừng lại nơi người trùng cái đang lặng thinh ấy.
Dưới đuôi mắt y có một nốt ruồi đỏ nhỏ bằng hạt gạo, vừa đủ để Hàn Yến phân biệt y với những điện hạ khác.
Ánh nhìn dừng lại trong thoáng chốc, nơi đáy mắt thoáng hiện một tia hứng thú, nhưng rồi lại bị anh nhàn nhạt thu về.
Anh cụp mắt, tiếp tục bước lên.
Khi còn cách Trùng Đế đúng ba bước, anh dừng lại, khoảng cách vừa đủ: không quá xa để thất lễ, cũng không quá gần để mạo phạm.
Anh khẽ khom người, hành lễ theo đúng nghi thức quý tộc, giọng nói trầm thấp, trong trẻo: “Tham kiến bệ hạ.”
Hàn Yến sở hữu một gương mặt quá đỗi xuất sắc.
Ánh sáng pha lê từ chiếc đèn chùm trên trần dịu dàng đổ xuống, in bóng lấp lánh lên bờ vai anh, ngay cả đôi mắt sau gọng kính vàng cũng trở nên mờ ảo khó lường.
Anh hơi cúi đầu mỉm cười, nụ cười dịu dàng như nước, dường như ngay cả thời gian cũng vì nó mà chậm lại đôi chút, ôn hòa, tao nhã, mê hoặc lòng người.
Xung quanh nhất thời lặng như tờ, đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Ai nấy đều cảm thấy kinh ngạc, tuy không lộ rõ trên mặt nhưng đều ngầm trao đổi ánh mắt, thật sự khó mà gắn anh với hình ảnh “tên ngốc đần độn” trong lời đồn trước kia.
Ngay cả Jayne từ đầu đến giờ vẫn luôn cúi đầu lặng im, dường như cũng cảm nhận được điều gì khác thường.
Y cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn về phía Hàn Yến, rồi trông thấy một thanh niên tuấn nhã đang điềm nhiên đối thoại với Trùng Đế, dáng vẻ ung dung, lời lẽ nhã nhặn như gió xuân.
Không hề xấu xí.
Cũng chẳng hề ngu ngốc.
Jayne khựng lại chốc lát, không rõ đang nghĩ gì, rồi lại thu mắt về, trở lại vẻ yên lặng ban đầu.
Trùng Đế rõ ràng rất hài lòng với sự thay đổi của Hàn Yến, liền thuận thế hỏi thêm vài câu: “Nghe nói ngươi bị ngài phải nằm viện một thời gian.
Thân thể thế nào rồi?”
Hàn Yến nhẹ gật đầu, ánh mắt quy củ, không liếc ngang liếc dọc: “Tạ ơn Bệ hạ quan tâm.
Vết thương đã khỏi hẳn, chỉ là bây giờ không thể nhớ được những chuyện trong quá khứ nữa.”
Nghe vậy, Trùng Đế liếc qua Jayne bên cạnh, sau đó mới nhìn lại Hàn Yến, đột nhiên hỏi: “Vậy e là ngài đã không còn ấn tượng gì với cung điện Wincketon nữa rồi?
Ở hậu hoa viên có một hồ tên Nguyệt Quang, phong cảnh rất đẹp, ngài còn nhớ không?”
Hàn Yến khẽ lắc đầu, mỉm cười: “Rất xin lỗi, thần quả thật không nhớ ra.”
“Đã vậy thì...”
Trùng Đế trầm ngâm một lát rồi nói, “Jayne, con hãy dẫn ngài Ashya dạo một vòng hậu hoa viên đi.
Ngài ấy mất trí nhớ, chắc chẳng nhớ được đường đi đâu.
Khách tới Wenjodun thì không nên bỏ lỡ khung cảnh tuyệt đẹp nơi đó.”
Tất cả những ai có mắt đều nhìn ra được Trùng Đế rõ ràng đang cố ý tạo cơ hội cho hai người ở riêng với nhau.
Có vài trùng thức thời liền phụ họa:
“Tối nay trăng đẹp lắm, hồ Nguyệt Quang hẳn là cảnh sắc tuyệt vời.”
“Ngài Ashya, nếu bỏ lỡ lần này thì thật tiếc quá, dẫu sao cung Wincketon cũng chỉ tổ chức yến tiệc vài lần mỗi năm, ngày thường hiếm có dịp chiêm ngưỡng cảnh sắc.”
Hàn Yến không để tâm đến những lời bàn tán bên tai, ánh mắt dừng lại nơi Bát điện hạ Jayne vẫn luôn im lặng nãy giờ.
Anh nhìn đối phương bằng đôi mắt xám nhạt tĩnh lặng, dịu giọng hỏi: “Điện hạ, không biết tôi có vinh hạnh ấy chăng?”
Giọng điệu của Hàn Yến vô cùng ôn hòa, không mang chút khinh thường hay xa lánh, càng không vì đối phương là người què mà tỏ ra bất kính, anh dành cho y sự tôn trọng trọn vẹn.
Jayne nghe vậy theo bản năng nhìn lại Hàn Yến, rõ ràng không hiểu vì sao đối phương lại chấp nhận lời mời này.
Bởi một khi đồng ý đi dạo vườn cùng nhau, nghĩa là mặc nhiên đồng thuận với chuyện hôn sự.
Hàn Yến giờ đã không còn ngu ngốc, lại có dung mạo, phẩm cách như thế, bên ngoài có bao nhiêu trùng cái muốn tranh giành, cần gì phải cưới một kẻ tàn phế như y?
Hay... chỉ đơn giản là không muốn đắc tội với Trùng Đế?
Jayne khẽ cúi đầu, bóng mi in đậm, không nói gì.
Ngũ hoàng tử đứng phía sau thấy thế thì sốt ruột, âm thầm đẩy y một cái: “Jayne, còn ngây ra đó làm gì?
Mau đưa ngài Ashya đi dạo hậu hoa viên đi chứ.”
Jayne bất ngờ bị đẩy, bước chân loạng choạng suýt ngã vì chân đau, trông chẳng khác nào một món đồ sứ rạn vỡ, chỉ cần va phải một chút là sẽ tan nát ngay.
Nhưng đúng lúc đó, Hàn Yến đã kịp thời vươn tay đỡ lấy y.
Anh bình tĩnh giữ chặt lấy Jayne, giúp đối phương đứng vững rồi nhẹ nhàng rút tay về, giọng kiên nhẫn: “Điện hạ, ngài có thể đưa tôi đi dạo một vòng được chứ?”
Jayne lúc này rõ ràng không còn cách nào để từ chối.
Y nghe vậy thì khẽ mím môi, cuối cùng hướng về phía cầu thang làm một động tác mời, giọng khàn khàn đáp:
“Rất hân hạnh được phục vụ ngài.”
Nói rồi, y quay người đi trước.
Bước đi khập khiễng, dù đã cố gắng che giấu nhưng vẫn không thể giấu được di chứng ở chân phải.
Thế nhưng sống lưng y lại thẳng tắp, như muốn dùng tất cả tôn nghiêm còn lại để gìn giữ chút thể diện cuối cùng.
Hàn Yến lặng lẽ nhìn bóng lưng của Jayne bỗng ngây người trong chốc lát.
Anh vô thức chạm nhẹ vào chân phải của mình rồi mới cất bước theo sau, đi sát bên cạnh Jayne, kín đáo chắn lại những ánh mắt khác thường từ tầng dưới.
Anh không chủ động đỡ tay, chỉ lặng lẽ điều chỉnh bước chân sao cho khớp với tốc độ của Jayne, giữ một khoảng cách không xa không gần, đủ để nếu Jayne sắp ngã anh có thể kịp thời đỡ lấy.
Jayne dường như không để tâm đến những ánh nhìn kia, hiển nhiên đã quá quen.
Y dẫn Hàn Yến rời khỏi đại sảnh lộng lẫy, men theo con đường rải đá vụn hướng ra hoa viên.
Hai bên có đèn đường, nhưng ánh sáng vẫn mờ mịt khó thấy rõ.
Đường đá vụn khá khó đi.
Hàn Yến nghe thấy Jayne vấp vài lần trong bóng tối, anh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn vươn tay ra: “Con đường này tối quá.”
Jayne cảm nhận được một bàn tay khẽ nắm lấy tay mình trong bóng tối, bàn tay ấy khô ráo, ấm áp, hoàn toàn đối lập với những đầu ngón tay lạnh giá của y.
Cả người y cứng đờ, sau đó như bị điện giật lập tức hất tay Hàn Yến ra, không quay đầu lại mà khẽ nói: “Con đường này vốn luôn tối như vậy.”
Quả nhiên tính cách giống như lời đồn, cô độc, khép kín.
Hàn Yến thấy vậy khẽ nhướn mày, sau đó rút tay về, chỉnh lại gọng kính, không nhanh không chậm bước theo y: “Vậy sao?”
Hoa viên rất rộng.
Tốc độ của Jayne rõ ràng chậm lại, cái chân bị thương của y không cho phép y đi lâu như vậy.
Jayne dần dừng bước, giọng nói trong bóng đêm không rõ cảm xúc: “Nếu ngài không muốn cưới một kẻ què như tôi, thì tốt nhất nên đến tìm bệ hạ nói rõ từ bây giờ.”
Hàn Yến đáp: “Vườn sau đẹp thật.”
Jayne thản nhiên nói: “Qua ngày mai rồi thì dù ngài có hối hận, bệ hạ cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Hàn Yến hỏi lại: “Hồ Nguyệt Quang còn xa không?”
Jayne: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngài.”
Hàn Yến thản nhiên đề nghị: “Vậy thì chúng ta qua cái đình bên kia ngồi một lát đi.”
Jayne cuối cùng cũng dừng bước, quay đầu nhìn Hàn Yến.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, người đàn ông kia vẫn bình tĩnh, điềm đạm như cũ tựa như không có gì có thể làm anh xao động.
Jayne không biểu cảm nhìn anh chằm chằm, nhưng đáy mắt lại phủ lên một tầng u ám mãi không tan khiến y giống như một linh hồn lang thang giữa đêm mưa, bệnh hoạn và u ám.
Y cất giọng khẽ khàng: “Ngài không nghe hiểu những lời tôi vừa nói sao?”
Hàn Yến hỏi lại: “Lời gì cơ?”
Jayne không trả lời, chỉ tiến lên một bước.
Toàn thân y tỏa ra hơi thở lạnh lẽo và ẩm ướt, sát lại rất gần Hàn Yến.
Những ngón tay trắng bệch, gầy guộc chậm rãi lướt dọc theo cổ áo của người đàn ông, ánh mắt y ánh lên tia đỏ thẫm nguy hiểm trong đêm tối, giọng trầm khàn: “Nếu không muốn cưới một kẻ què như tôi, thì tốt nhất ngài nên đi nói rõ với bệ hạ từ bây giờ…”
Đầu ngón tay y lạnh như băng, như một con dao chưa rút lưỡi, trượt qua lớp vải mà cào lên da thịt Hàn Yến, giống như rắn độc trườn qua da người, khiến sống lưng lạnh buốt.
Hàn Yến lặng lẽ quan sát Jayne, giọng điệu mang theo một tia trào phúng không rõ ràng: “Kẻ què?
Là ai?
Là ngài đấy à?”
Anh bỗng khẽ cười, đầu ngón tay thon dài trắng trẻo nhẹ nhàng chạm lên gò má của Jayne, ngón tay lướt đến nốt ruồi đỏ dưới mắt đối phương nhẹ nhàng mơn trớn.
Vẻ mặt anh chuyên chú, giống như đang đánh giá một món hàng hoàn mỹ, lại cũng giống như đang thưởng thức một món báu vật sắp thuộc về mình.
Jayne hoàn toàn không ngờ được hành động này, đồng tử co rút một chút, theo bản năng muốn lùi lại tránh né.
Nhưng ngay lúc đó, người đàn ông lịch lãm kia đã âm thầm dồn sát y vào cột đá lạnh buốt trong đình, khiến y hoàn toàn không có đường lui.
Hàn Yến là thương nhân, trong mắt anh, mọi thứ đều có giá trị, chỉ khác biệt ở chỗ: có thứ dùng tiền là mua được, có thứ thì vô giá.
Cuộc hôn nhân với hoàng thất lần này anh không thiệt chút nào.
Điều duy nhất anh cần xác nhận là trùng cái trước mặt này có đủ làm anh hài lòng hay không.
Trên người anh là bộ lễ phục nghiêm chỉnh, dáng vẻ ôn hòa nho nhã, vậy mà lúc này lại đang làm chuyện hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài.
Đôi mắt xám xanh sau tròng kính không hề chứa dục vọng, chỉ chuyên chú thong thả.
Ngón tay trắng dài vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Jayne, dừng lại một thoáng ở đôi môi đỏ mọng rồi từ từ trượt xuống.
Đến khi Jayne không còn đứng vững mà khuỵu xuống, anh lại nắm lấy cổ chân gầy gò kia, men theo ống quần luồn vào bên trong ——
Cả người Jayne run lên một chặp không cách nào kiểm soát.
Y tưởng Hàn Yến định làm gì đó ngay tại đây, liền đỏ cả khóe mắt, ấn tay lên bàn tay không an phận của anh, hơi thở hỗn loạn, nhưng cũng không thật sự ngăn cản.
Y chỉ lười biếng nâng mắt, cười như không cười nói: “Ngài mà chạm vào tôi ở đây, thì phải chịu trách nhiệm thật đấy.”
Y nở nụ cười quỷ dị, hạ thấp giọng: “Nếu ngài không chịu trách nhiệm... tôi sẽ giết chết ngài.”
Trùng cái của hoàng thất, không dễ gì thoát thân như vậy đâu.
Hàn Yến không đáp lời, đôi mắt sau tròng kính vẫn chăm chú và nghiêm túc.
Anh bất chấp sự cản trở, khẽ dùng sức hất tay Jayne ra, ngón tay ấm áp âm thầm lướt lên phần bắp chân kia, nhẹ nhàng vuốt ve trên vết sẹo dữ tợn ở đầu gối đối phương.
Tựa như bác sĩ đang kiểm tra vết thương, lại như thương nhân bắt gặp món hàng vừa ý, yêu thích đến mức không nỡ buông tay…
Jayne không còn né tránh nữa, chỉ dùng một ánh mắt chết lặng và tê dại nhìn chằm chằm vào Hàn Yến, không nhúc nhích như một cái xác không còn hơi ấm.
Cuối cùng Hàn Yến cũng dừng lại.
Anh khẽ cụp mắt xuống, chú ý tới bàn tay của Jayne, hai tay y không biết từ lúc nào đã siết chặt thành nắm đấm, trong lòng bàn tay thậm chí còn bị móng tay cào đến rướm máu.
Hàn Yến khẽ cười, không nói một lời rút khăn tay ra, chậm rãi lau sạch máu trong lòng bàn tay Jayne.
Sau đó anh từ tốn nắm lấy đầu ngón tay lạnh buốt của y, giọng trầm thấp vang lên: “Vậy em cảm thấy ngày nào kết hôn thì thích hợp?”
Jayne ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt không giấu được sự kinh ngạc.
Hàn Yến rất hài lòng với trùng cái trước mắt.
Anh thậm chí có một trực giác mãnh liệt rằng đây sẽ là vụ giao dịch đáng giá nhất trong đời anh.
Mà điều anh cần làm bây giờ chính là nhanh chóng ký kết hợp đồng, để giao dịch sớm được chốt lại.
Anh hơi dùng sức kéo Jayne từ mặt đất đứng dậy.
Anh ôm lấy trùng cái gầy yếu này, đặc biệt yêu thích nốt ruồi đỏ dưới mắt y, dùng ngón tay lặp đi lặp lại vuốt ve nó, lưu luyến không rời, cuối cùng cúi xuống hôn nhẹ một cái lên đó.
“……”
Jayne khẽ cứng người lại, lông mi run lên dữ dội theo bản năng.
Lực ôm của Hàn Yến không mạnh, nhưng lại mang theo cảm giác nắm chắc cục diện.
Trên người anh có hương tuyết tùng nhàn nhạt, lạnh lùng xa cách, cuối cùng lặng lẽ tan vào câu nói giống như thở dài:
“Thôi thì...cứ để bệ hạ quyết định vậy.”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Trùng Đế: Hiện tại!!
Ngay Lập tức!!
Ngay bây giờ!!!