- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Dm/Beta] Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa 1
Chương 39
Chương 39
39 - Bắt đầu yến tiệc
Sallyland luôn coi trọng quyền quân sự.
Trong bốn quân đoàn của đế quốc, ngoài quân đoàn số Một với thực lực mạnh nhất đóng giữ ở đế đô, ba quân đoàn còn lại đều đồn trú tại các hành tinh phụ thuộc khác nhau.
Dù sao thì kẻ địch của trùng tộc không chỉ có hải tặc liên tinh, còn có vô số dị thú khó đối phó cũng cần đề phòng.
Trước thềm yến tiệc, các thống soái của từng hành tinh sẽ nhận lệnh quay về đế đô tham dự buổi tiệc mừng công thường niên.
“Buổi tiệc này thực chất chỉ là cái cớ để điều chuyển quân quyền.
Mỗi năm, bệ hạ đều sẽ tiến hành tái điều động các chức vụ, để tránh việc một tướng lĩnh nào đó đóng quân quá lâu ở một nơi, sinh ra tâm lý tự lập, chiếm binh mưu quyền.”
Lúc này Justus đang giúp Lộ Viễn thử bộ lễ phục sẽ mặc trong yến tiệc.
Với thân phận là thái tử, cậu hiển nhiên nắm rõ như lòng bàn tay toàn bộ quy trình các buổi tiệc kiểu này, vừa cúi đầu vừa thấp giọng giải thích những điều cần lưu ý cho Lộ Viễn.
Lộ Viễn thấy Justus đang thay mình cài nút áo sơ mi, cảm thấy không quen, khẽ nhúc nhích định tự làm, ai ngờ lại bị cậu ấn xuống:
“Để em làm cho ngài.”
Lộ Viễn nghi hoặc: “Tại sao?”
Trước đây Justus đâu có tỉ mỉ như vậy.
Justus không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ cài từng chiếc cúc áo cho anh, tỉ mỉ vuốt phẳng nếp gấp ở vai, sau đó mới chậm rãi nói, ý tứ rõ ràng:
“Bởi vì, chỉ có vị trùng hậu tương lai của ngài mới được phép làm những việc này.”
Nghe đến đó, đáy mắt đen láy của Lộ Viễn thoáng lóe lên một tia cười khẽ, nhưng trên mặt lại không để lộ biểu cảm gì.
Anh nhìn chằm chằm trùng cái chiếm hữu rõ ràng trước mặt, cố ý hỏi:
“Em đang nhắc nhở tôi điều gì vậy, Justus?”
Justus ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, đầu ngón tay khẽ móc lấy vạt áo của Lộ Viễn, đôi mắt đỏ như hồng ngọc trong suốt thuần tịnh, không gợn chút tâm cơ:
“Thưa ngài, em tuyệt đối không có ý đó, xin ngài đừng vu oan cho em.”
Ngoài cửa, nhà thiết kế mang lễ phục đến vẫn đang đứng chờ.
Căn phòng bệnh viện rộng rãi, xa hoa giờ đây chỉ còn lại hai người họ.
Nghe vậy, Lộ Viễn bước lên một bước, ép Justus vào tường.
Anh ôm lấy vòng eo mềm dẻo của đối phương, khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi không kẽ hở, giọng điệu trầm thấp:
“Vậy nghĩa là, hiện tại tôi không cần vội nghĩ đến chuyện đính hôn với em nữa, đúng chứ?”
Justus nghe thế cuối cùng không ngồi yên được nữa.
Cậu đưa tay ôm lấy cổ Lộ Viễn, mái tóc bạc nhẹ nhàng cọ vào cổ đối phương, vừa như làm nũng, lại như đang giở trò:
“Không, xin ngài hãy cân nhắc sớm một chút, có được không?”
Dứt lời, đôi môi đỏ như son dọc theo cần cổ Lộ Viễn khẽ hôn lên, rơi từng nụ hôn ẩm ướt, mềm mại, cuối cùng còn “chụt” một tiếng hôn thật mạnh lên môi mỏng nhàn nhạt của anh.
Đôi mắt sáng ngời ánh lên niềm mong đợi:
“Ngài nhất định sẽ cưới em, phải không?”
Được kết hôn với người mình yêu hẳn là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
Nếu không phải thế, thì sao một Justus từng toàn là gai nhọn lại có thể thể biến mình thành dáng vẻ dịu dàng như lúc này.
Lộ Viễn thậm chí không nỡ đập tan mong mỏi trong mắt cậu.
Một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua…
“Đương nhiên rồi.”
Lộ Viễn cúi đầu hôn ngược lại Justus, ép cậu lên tường mà hôn đến mức nghẹt thở.
Đến khi đôi chân Justus mềm nhũn, gần như đứng không vững, anh mới bế đối phương vào lòng, hôn lên đuôi mắt đỏ hoe còn vương lệ của đối phương:
“Đợi đến khi tôi tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn, được chứ?”
Theo thông lệ hằng năm của Học viện Badelaire, sau khi tốt nghiệp, sinh viên sẽ được phân phối công việc trong quân đội.
Đến lúc đó, anh đã có bằng cấp, có việc làm, có lương bổng, rồi lấy vợ, mọi thứ quả thực hoàn mỹ!
#Không ngờ lại vô tình bước lên đỉnh cao của cuộc đời#
Justus “a” một tiếng, vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt:
“Còn phải đợi đến khi tốt nghiệp sao…”
Lộ Viễn không đáp, cúi đầu cài lại cổ áo bị bung ra của Justus, sau đó xoa đầu cậu, chậm rãi nói:
“Em cứ từ từ mà đợi đi, dù sao tôi còn hai năm nữa mới tốt nghiệp, học trưởng à.”
Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ “học trưởng”, không rõ là đang trêu ai.
Lúc này Justus mới chợt nhớ: trùng đực trước mắt còn chưa tốt nghiệp.
Trong lòng thở khẽ dài một tiếng, mấy tính toán nhỏ nhoi định tranh thủ trước yến tiệc mà định ra hôn sự, phút chốc tan thành mây khói:
“Được rồi, như ngài muốn vậy.”
Bộ lễ phục đặt riêng này vô cùng hợp với dáng người của Lộ Viễn.
Vì thân phận của anh đặc biệt, nên nhà thiết kế đã chăm chút tới từng chi tiết.
Bộ vest màu lam ngọc trầm ổn, sang trọng mà không phô trương.
Dưới ánh đèn, hoa văn trên khuy áo còn ánh lên nét tinh xảo, đủ để xem như vật phẩm sưu tầm.
Không hiểu sao, Justus cảm thấy lát nữa khi tham gia yến tiệc, chắc chắn cậu sẽ đối mặt với vô số tình địch.
Không biết nghĩ gì, cậu lấy ra một chiếc kẹp cà vạt bạc khảm hồng ngọc, lặng lẽ gài lên cà vạt của Lộ Viễn, giọng điềm tĩnh nhưng rõ ràng đầy chiếm hữu:
“Các hạ, ngài đừng tháo xuống nhé.”
Lộ Viễn nghe vậy, cúi đầu nhìn chiếc kẹp, rồi lại nhìn sang món giống hệt đang cài trên cổ áo Justus, bất giác nhận ra chút tâm tư nhỏ của đối phương.
Anh nhếch môi cười như không cười:
“Đây là thiệp mời của tôi, sao tôicó thể tháo chứ.”
Mặc dù vì nhập viện mà bỏ lỡ buổi hẹn cuối tuần với Justus, trùng đế cũng đích thân cử nhà thiết kế trong cung đến đo và may lễ phục cho anh.
Nhưng Lộ Viễn vẫn chưa quên rằng mình còn nợ Justus hai bữa ăn.
Justus nói bằng giọng u oán:
“Em còn tưởng ngài đã quên mất rồi cơ.”
Nói rồi, cậu liếc nhìn đồng hồ trên thiết bị đầu cuối, thấy yến tiệc sắp bắt đầu, liền nói với Lộ Viễn:
“Các hạ, em phải cùng bệ hạ tham dự yến tiệc, giờ phải trở về hoàng cung rồi.
Lát nữa Thượng tướng Safir sẽ đến đón ngài, ngài cứ đi cùng ngài ấy là được.”
Lộ Viễn nghe thế thì mí mắt giật mạnh một cái, một dịp trọng đại như vậy mà Justus lại không đi cùng anh?
Cảm giác mất an toàn lập tức ùa đến:
“Em không đi cùng tôi sao?”
Justus cong môi hỏi ngược lại: “Ngài có muốn không?”
Lộ Viễn không lên tiếng, vẫn ôm chặt lấy Justus không buông, cúi đầu cọ nhẹ vào chóp mũi cậu, nhướng mày hỏi lại: “Nếu tôi không cho em đi thì sao?”
“Vậy thì hãy đính hôn với em, thưa ngài.”
Lần này, lại hiếm thấy Justus không bị lời dụ dỗ làm lay động.
Cậu nghiêng đầu hôn nhẹ lên má Lộ Viễn, rồi đẩy người kia ra khỏi vòng tay mình, đưa tay chỉnh lại bộ quân phục đã hơi xộc xệch, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ cao quý, tao nhã thường ngày: “Dù sao hiện tại em vẫn là một trùng cái chưa kết hôn, muốn cùng ngài tham gia yến tiệc, phải có lý do chính đáng, chẳng phải vậy sao?”
Nói xong, cậu mỉm cười với Lộ Viễn, sau đó mới xoay người rời khỏi phòng bệnh.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa bị đóng lại từ bên trong.
Justus không vội.
Cậu biết rất nhanh thôi, cậu và Lộ Viễn sẽ lại gặp nhau.
…
Lộ Viễn một mình ở lại trong phòng bệnh, đành phải chấp nhận hiện thực, ngồi xuống sofa chờ Thượng tướng Safir tới đón.
Dù sao đối phương cũng là viện trưởng học viện, đồng thời cũng là cấp trên tương lai của anh, để Safir dẫn anh vào yến tiệc là hợp tình hợp lý nhất.
May là không phải đợi lâu, Thượng tướng Safir đã đến trước cổng bệnh viện.
Thời gian gần đây ông luôn bận rộn làm nhiệm vụ bên ngoài, mãi đến hôm qua mới hay tin về độ tinh khiết 100% trong máu của Lộ Viễn, liền lập tức trở về Đế Đô.
Khi Lộ Viễn được vệ binh hộ tống xuống lầu, đã thấy Thượng tướng Safir đứng trước phi hành khí chờ sẵn.
Trên người ông vẫn là bộ quân phục cũ kỹ, thân hình phủ bụi đường xa, nhìn thế nào cũng không giống người sắp tham gia yến tiệc, quá đỗi giản dị đến mức có phần không phù hợp.
Lộ Viễn tiến lại gần, đồng thời không khỏi kéo nhẹ lễ phục trên người, cảm giác mình cứ như một kẻ chưa có quân hàm lại ăn vận còn lộng lẫy hơn cả một vị thượng tướng đế quốc, vậy nên có chút không được tự nhiên: “Thượng tướng Safir, làm phiền ngài rồi.”
Không rõ có phải Safir nhận ra sự ngượng ngùng trong ánh mắt Lộ Viễn hay không, ông hơi mỉm cười khen: “Thưa ngài, tôi dám cá, ngài nhất định sẽ là nhân vật được chú ý nhất trong buổi tiệc tối nay.
Bộ lễ phục này thật sự rất hợp với ngài.”
Nói rồi, ông lại khẽ lắc đầu, ánh mắt đánh giá Lộ Viễn từ trên xuống dưới, cuối cùng không nhịn được thốt lên một câu cảm thán: “Thật khó tin, độ tinh khiết trong máu của ngài lại đạt đến 100%.
Xem ra năm đó tôi quyết định cho ngài nhập học quả là một lựa chọn đúng đắn.
Nếu không, đế quốc e là đã bỏ lỡ một trùng đực quý giá vô cùng rồi.”
Ngày trước, Safir từng nói dối bên ngoài rằng độ tinh khiết trong máu của Lộ Viễn là 60%, thật ra trong lòng vẫn luôn lo lắng bất an.
Bởi một khi việc này xảy ra sơ suất, chính ông cũng khó tránh khỏi bị liên lụy.
Nào ngờ, Lộ Viễn lại mang đến cho ông một sự bất ngờ lớn đến vậy, độ tinh khiết 100% này, trên toàn tinh cầu chỉ sợ không thể tìm được người thứ hai.
Thế nhưng, lúc này Lộ Viễn lại đang nghĩ đến chuyện khác.
Sau khi lên phi hành khí cùng Safir, thấy những vệ binh phía sau đang lái phi hành khí theo sau, chắc hẳn sẽ không nghe được cuộc trò chuyện của họ, anh mới lên tiếng hỏi: “Dạo này ngài không ở học viện, là vì đi đến rừng rậm Soritia phải không?”
Safir nghe vậy liền gật đầu, cũng không giấu giếm: “Tôi đã trình tấu kế hoạch thanh tẩy đá nguồn ô nhiễm lên bệ hạ, gần đây vẫn đang theo dõi sát sao động hướng của các biến dị chủng trong rừng Soritia.
Bữa tiệc tối nay có sự góp mặt của các tộc, cũng là vì muốn cùng nhau bàn bạc về chuyện này.
Tuy nhiên…”
Lộ Viễn nhìn ông: “Tuy nhiên cái gì?”
Thượng tướng Safir khẽ thở dài: “Tôi e rằng bệ hạ sẽ không cho phép ngài theo quân đội tiến vào rừng thanh tẩy đá nguồn.
Dù sao ngài cũng là trùng đực duy nhất có độ tinh khiết 100% trong máu hiện nay của đế quốc.
Nếu xảy ra chuyện gì, không ai có thể gánh vác nổi.”
Ông nói không sai.
Việc thanh tẩy đá nguồn ô nhiễm tuy quan trọng, nhưng sự an toàn của Lộ Viễn cũng quan trọng không kém.
Huống hồ trong rừng rậm vẫn còn nhiều nguy cơ tiềm tàng, nếu cuối cùng không dọn sạch được đá nguồn mà lại khiến Lộ Viễn bị tổn thương, quả thật quá đổi không đáng.
Nghe đến đây, Lộ Viễn trầm ngâm.
Một lát sau mới cất giọng: “Không sao.
Nếu kế hoạch được thông qua, xin ngài nhất định phải báo cho tôi biết một tiếng.
Tôi sẽ cố hết sức để cùng quân đội tiến vào khu rừng.”
Thượng tướng Safir khó hiểu: “Vì sao?
Thưa ngài, giờ ngài đã có thân phận cao quý không ai sánh kịp, hơn nữa còn rất có khả năng sẽ kết đôi với người thừa kế tương lai.
Thật sự không cần phải mạo hiểm như vậy.”
Nghe đến đây, Lộ Viễn im lặng.
Anh nghiêng đầu nhìn ra ô cửa sổ, những tòa nhà cao tầng vút qua trong ánh sáng nhập nhoạng.
Giọng nói của anh như phủ thêm một tầng sương mù, mang theo sự xa xăm khó nắm bắt.
Đôi mắt xuyên qua cảnh vật đang trôi tuột ngoài khung cửa, như thể đang nhìn về một nơi xa xôi hơn gấp bội: “Trước kia là vì muốn về nhà.
Nhưng bây giờ…”
Anh dừng lại, khẽ thì thầm: “Tôi muốn có một câu trả lời.”
Lộ Viễn luôn có cảm giác trong khu rừng rậm ấy vẫn còn vô số bí mật đang chờ mình khám phá.
Dù là vì lý do gì, anh cũng muốn quay lại đó một lần.
Nếu bản thân có thể sống sót sau tai nạn xe, vậy liệu có khả năng… những du khách khác cũng có cơ hội sống sót hay không?
Hi vọng này thật sự quá đỗi mong manh.
Lộ Viễn không có câu trả lời, anh chỉ biết mình buộc phải đi một chuyến tới đó, dù chỉ là để dẫn đường cho quân đội.
Yến tiệc do hoàng thất tổ chức đã bắt đầu từ lâu, địa điểm là tại cung điện Wenshton lộng lẫy tráng lệ.
Cung điện này được một đời quân chủ thuộc gia tộc Gunhedra cho mời thợ giỏi khắp nơi xây dựng, đến nay đã trải qua hàng nghìn năm lịch sử.
Dù thời gian thấm thoắt trôi qua, dù giá rét hay nắng gắt, dù vương quyền thay đổi hết đời này sang đời khác, cung điện ấy vẫn sừng sững đứng tại nơi đó, như ánh hào quang vĩnh hằng không bao giờ lụi tắt của gia tộc Gunhedra.
Khách khứa lần lượt tiến vào, phần lớn là trùng cái trong quân đội , dẫu sao trùng đực cũng thường không đến sớm.
Khác với mọi năm, số lượng khách mời trong buổi yến tiệc lần này rõ ràng nhiều hơn hẳn.
Bọn họ vừa nhàn nhã nâng ly chuyện trò trong vũ hội, vừa kín đáo liếc nhìn ra phía ngoài, như thể đang chờ đợi một ai đó xuất hiện.
Vòm trần cao của cung điện được trang trí bằng những chạm khắc hoa hồng, các ô cửa sổ được ghép từ kính màu li ti, hoa văn phức tạp mà xinh đẹp lạ thường.
Ánh sáng hắt ra từ đèn chùm pha lê rơi xuống nhẹ như cát vàng, đổ lên từng vị quý tộc bên dưới, giữa chồng chéo ánh sáng và bóng tối, dễ dàng thấy được sự suy đồi và xa hoa của giới thượng lưu nơi đây.
Trùng đế Apr đứng ở tầng hai, từ trên cao nhìn xuống, toàn cảnh buổi tiệc đều thu vào đáy mắt.
Phía sau ông là Justus và vài vị hoàng tử khác.
Tuy tướng mạo không hoàn toàn giống nhau, nhưng đa phần đều có mái tóc và đôi mắt cùng màu, người thì nhã nhặn trầm ổn, kẻ thì ngang ngược phong lưu, thu hút không ít ánh nhìn của khách mời phía dưới.
Bàn tay Trùng đế Apr nhẹ vuốt lên những hoa văn chạm trổ trên lan can, đầu ngón tay gõ gõ khe khẽ, không biết đang suy nghĩ điều gì, cũng không ngoảnh lại, chỉ cười rồi khẽ bảo với Justus:
“Xem kìa, bọn họ chắc chắn đã nghe được tin đồn, ai nấy đều vươn cổ chờ trùng đực kia đến.
Luật quan, tài chính quan, trưởng vệ binh… mấy vị đại nhân này chẳng phải người tùy tiện ra mặt đâu.”
Ông nói đến đây thì dừng một chút, ánh mắt mang theo hàm ý sâu xa:
“Justus, có cần ta tuyên bố đính hôn thay các con ngay trong yến tiệc tối nay không?”
Có một vài chuyện, ra tay sớm vẫn là tốt hơn.
Justus hơi nhíu mày: “Nhưng hình như ngài vẫn chưa bàn bạc với ngài Lộ Viễn.”
Trùng đế Apr xoay chiếc nhẫn hoàng gia trên tay, ánh mắt trở nên sâu thẳm:
“Hoàng thất ban hôn, chưa từng cần hỏi ý kiến ai.”
Justus lại từ chối: “Không, xin ngài đừng ép anh ấy.”
Cậu thật sự muốn kết đôi với Lộ Viễn, nhưng càng không muốn cưỡng ép anh.
Trùng đế Apr có lẽ cảm thấy Justus hôm nay khác thường, hiếm khi quay đầu liếc nhìn cậu một cái:
“Sao nào? trùng đực ấy vì cháu mà sẵn sàng gánh tội thay, bây giờ lại không muốn cưới cháu nữa ư?”
Justus đứng khoanh tay phía sau ông, bình thản đáp:
“Bệ hạ, anh ấy vẫn chưa hoàn thành việc nghiệp.
Con muốn đợi đến khi anh ấy tốt nghiệp rồi tính tiếp.
Hơn nữa, hôn sự do ngài ban đã đủ nhiều, thiếu cháu một đôi cũng chẳng sao.”
Justus tỏ ra rất không hài lòng với việc trùng đế tùy tiện chọn người ban hôn cho Bát điện hạ Jayne.
Lần trước là một gia tộc Durant nào đó, lần này thì thẳng thừng chọn một tên vừa xấu xí vừa ngu ngốc.
Chẳng lẽ Jayne phải sống nửa đời còn lại với một kẻ như vậy sao?
Nhưng Trùng đế Apr chẳng mấy quan tâm đến sự phản đối của cậu.
Trong tất cả các hoàng tử, tính khí của Justus vốn là kẻ ngông cuồng ngạo nghễ nhất.
Nghe vậy, ông chỉ cười như có như không:
“Justus, chẳng lẽ cháu đã quên tộc huấn của gia tộc Gunhedra rồi sao?
Chúng ta không tin vào lời đồn, chúng ta chỉ tin vào những gì tận mắt nhìn thấy.”
Dứt lời, ánh mắt ông chậm rãi đảo xuống phía dưới, xuyên qua những vị khách đang khiêu vũ uyển chuyển, dừng lại nơi khu nghỉ ngơi ở góc sảnh tiệc.
Ở đó đang có một trùng đực mặc âu phục trắng ngồi yên.
So với vũ hội náo nhiệt, đối phương dường như ưa thích góc yên tĩnh hơn.
Hắn bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, mắt cụp xuống, chậm rãi lau cặp kính gọng vàng trong tay.
Khí chất của hắn không hề giống một thanh niên nóng nảy, cũng chẳng phải kiểu đàn ông già đời đầy mưu mô hiểm độc.
Mọi thứ đều vừa vặn, trầm ổn mà tự tại, tỏa ra khí chất của một kẻ sinh ra đã ở vị trí cao.
Chốc lát sau, không biết có phải cảm nhận được vài ánh mắt đang đổ dồn về phía mình hay không, trùng đực ấy chậm rãi đeo kính lên, rồi ngẩng đầu lên như có cảm ứng.
Ánh đèn pha lê lộng lẫy đổ bóng trên sườn mặt hắn, tạo nên một mảng sáng tối đan xen, ôn nhã mà mê hoặc lòng người.
Không hề xấu xí, cũng chẳng giống một kẻ ngu ngốc chút nào.