- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 428,225
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Dm/Beta] Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa 1
Chương 19
Chương 19
19 - Kỳ động dục
Trung tâm thương mại vô hạn lớn nhất ở Chủ tinh tọa lạc ngay trung tâm thành phố, cách Học viện Badelaire tới hai tiếng đồng hồ bay.
Ở quảng trường ngoài trời có một bức tượng đồng cao đến mấy chục mét, hình dáng là một chiến sĩ đội mũ sắt che kín gương mặt.
Tay trái cầm khiên, tay phải vung kiếm, áo choàng trên vai tung bay theo gió, ánh mắt nhìn về phương xa như thể muốn khai phá tinh đồ cho dân chúng.
Dưới chân tượng là một tấm bia đá, trên đó khắc dòng chữ bằng kim tuyến sáng lấp lánh:
Vị Thần Vĩ Đại của Trùng tộc - Heremis*.
(*Heremis là thụ cặp với Lâm Không ở cp 6 đó bà con.
Lúc trước tui đọc QT hơi ngơ, cứ thấy quen quen mà không nhận ra, giờ edit lại mới nhận ra là ẻm =))))*)
Khi Justus cuối cùng cũng điều khiển phi thuyền đáp xuống trung tâm thương mại, Lộ Viễn liền bịt mũi như chạy nạn mà lao xuống, vừa bước ra khỏi, đập vào là mắt bức tượng đồ sộ kia.
Anh ngẩng đầu nhìn quái vật khổng lồ này, theo bản năng buông tay khỏi mũi, nhất thời quên luôn mùi hương nồng nặc trên phi thuyền, hiếu kỳ hỏi: "Đây là quốc vương của các người à?"
Đúng lúc Justus vừa bước xuống, nghe vậy bèn đi tới đứng cạnh Lộ Viễn, cùng ngẩng đầu nhìn lên bức tượng, lắc đầu nói: "Không, ngài ấy không phải quốc vương, mà là Thần sáng tạo ra tất cả.
Không có công trạng của bất kỳ vị quân nhân nào có thể vượt qua được ngài."
Lộ Viễn nghiêng đầu nhìn cậu: "Thế sao Thần lại không có mặt?"
Justus đáp: "Thần không cần một dung mạo cụ thể.
Thần trong lòng chúng ta ra sao thì ngài chính là như vậy.
Heremis chỉ là một tín ngưỡng, là tinh thần không bao giờ chịu thua."
Lộ Viễn nghe mà nửa hiểu nửa không: "Thì ra là vậy."
Trong lòng anh thầm nghĩ: Bên Trung Quốc cũng có, chẳng qua không gọi là Heremis mà là Như Lai Phật Tổ, Quán Thế Âm Bồ Tát thôi.
Justus khẽ nhướn mày, giọng nhàn nhạt: "Xem ra bệnh mất trí nhớ của anh nghiêm trọng thật, đến cả Trùng Thần mà cũng quên.
Anh không định đi mua thiết bị đầu cuối à?
Nhanh lên, trước chín giờ tối học viên phải quay về ký túc xá, nếu đóng cửa rồi là không vào được đâu."
Lộ Viễn nghe vậy giật nhẹ mí mắt.
Anh ghét nhất mấy cái quy củ vớ vẩn như thế này: "Ai quy định vậy?"
Justus không trả lời ngay, mà đưa tay chỉnh lại cà vạt, động tác vừa tao nhã vừa kiêu ngạo, sau đó mới thong thả nói: "Ủy ban Kỷ luật.
Thưa ngài, nếu ngài không muốn bị trừ điểm hạnh kiểm thì tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút đi."
"Ủy ban Kỷ luật à?"
Lộ Viễn nhướn mày, "Chắc cậu không phải là cái tên Ủy ban Chó điên đấy đâu nhỉ?"
Giống hệt chó điên, thấy ai cũng cắn, ra ngoài cũng phải quản, ngủ cũng bị quản, chẳng lẽ sống cạnh biển nên phải quản cả thiên hạ à?
Justus nghe vậy trừng mắt nhìn Lộ Viễn: "Anh nói ai là chó điên?!"
Lộ Viễn nhún vai, sải bước đi vào trung tâm thương mại: "Tôi đâu có nói cậu."
Justus không phải chó điên-
Mà là một con thỏ phát điên vì sốt ruột.
Lộ Viễn hôm nay ra ngoài không chỉ để mua thiết bị đầu cuối, anh còn muốn tìm hiểu thêm về thế giới bên ngoài.
Vừa bước chân vào trung tâm thương mại được xưng là phồn hoa nhất Chủ tinh, anh liền bị choáng ngợp bởi thiết kế xa hoa lộng lẫy bên trong, trong lòng không khỏi cảm khái: Đây mà là trùng tộc gì chứ, rõ ràng là mấy con sâu tu tiên thành tinh mới đúng.
Mặt sàn bên trong không biết làm bằng chất liệu gì, là loại thủy tinh nâu trong suốt, bóng loáng sáng choang, bóng người phản chiếu rõ mồn một; bốn phía tường được thiết kế toàn bằng gương vỡ, khúc xạ ánh sáng từ đèn chùm pha lê trên cao đến từng ngóc ngách, đẹp đến mức mơ màng nhưng cũng dễ hoa mắt; bên trên còn có vô số máy cá bong bóng trôi lơ lửng, hễ thấy khách bước vào là tự động bay đến theo sau, đuôi có hình móc treo cong cong, có thể giúp khách xách vài món đồ nhỏ.
"Bốp!"
Lộ Viễn không biết những thứ đó là gì, vừa thấy con cá mập mạp bay về phía mình thì tưởng nó định tấn công, theo phản xạ trực tiếp vung tay đánh bay nó đi.
Đúng lúc Justus bước vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng ấy, mắt giật không ngừng.
Cậu vội bước nhanh tới chỗ Lộ Viễn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Anh đánh nó làm gì?!"
Lộ Viễn còn đang ngạc nhiên vì con cá xấu xí ấy cứng cáp đến mức tê cả tay, nghe vậy sửng sốt, theo phản xạ hỏi: "Nó là họ hàng nhà cậu à?"
Không ngờ sâu mà cũng có cả họ hàng với cá cơ đấy.
"Anh...!"
Justus nghe xong nghẹn lời, lại chẳng làm gì được Lộ Viễn, tức đến mức muốn ói máu, chỉ hối hận tại sao mình lại dẫn cái tai họa này ra ngoài, đúng là hại người hại mình mà!
Lộ Viễn biết mình lỡ lời, cũng sợ làm Justus tức rồi lại phát bệnh gì nữa, dù sao cũng vừa mới dỗ cho cậu nguôi giận.
Anh khẽ ho khan một tiếng, lúng túng nói: "Ờm, không phải còn đi mua thiết bị đầu cuối à, đi thôi, mua ở đâu vậy?"
Justus hừ lạnh một tiếng, quay người đi thẳng vào trong.
Lộ Viễn thấy vậy đành phải đi theo sau, chẳng mấy chốc đã đi tới trước cửa một cửa hàng bách hóa.
Bên trong hàng hóa bày biện la liệt, không chỉ có thiết bị điện tử mà còn có cả đồ ăn và đồ chơi, cả một tầng lầu đều là khu mua sắm.
Hiển nhiên Justus là khách quen, cậu dẫn Lộ Viễn đi thẳng đến khu bán thiết bị đầu cuối.
Vừa thấy họ, nhân viên phục vụ lập tức tươi cười bước đến nghênh đón: "Xin chào quý khách, hoan nghênh đến với cửa hàng, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Justus vì thường xuyên ra ngoài thực hiện nhiệm vụ nên thiết bị đầu cuối hay bị hỏng trong các trận chiến, cứ vài hôm lại phải đến đổi một cái mới.
Cậu bước tới trước quầy trưng bày bằng kính, quét mắt qua mấy mẫu đầu cuối bên trong, phát hiện chẳng có mẫu mới nào, liền quay sang hỏi Lộ Viễn: "Có mẫu nào anh thích không?"
Lộ Viễn thấy mấy cái thiết bị đầu cuối này trông cứ na ná nhau, nhiều nhất thì cũng chỉ là khác màu.
Vì không rõ về hiệu năng, anh bèn đưa ra một quyết định khá thông minh: "Có cái nào giống của cậu không?"
Justus bình thường ăn mặc rất chỉn chu, thiết bị cậu dùng chắc chắn không phải loại tầm thường, chọn giống cậu thì chẳng sai vào đâu được.
Nghe vậy, Justus khựng lại một chút, ánh mắt thoáng khác lạ nhìn về phía Lộ Viễn: "Anh chắc chứ?"
Lộ Viễn nghi hoặc hỏi lại: "Sallyland có quy định cấm trùng cái và trùng đực đeo cùng một loại thiết bị à?"
Cũng không có.
Justus đành thu lại ánh nhìn, chỉ vào thiết bị đầu cuối trên cổ tay mình nói với nhân viên: "Dòng Phong Lôi C26, còn hàng không?"
Nhân viên lễ phép đáp: "Xin chờ một lát," rồi quay người vào kho.
Một lúc sau mang ra hai chiếc thiết bị, một trắng một đen: "Thưa ngài, dòng Phong Lôi C26 hiện còn hai màu: trắng sáng (Dawn White) và đen đêm (Midnight Black), ngài thích màu nào ạ?"
Justus đang đeo màu trắng.
Lộ Viễn nghĩ hai người đeo cùng màu thì kỳ quá, bèn chỉ vào chiếc màu đen trong hộp: "Lấy cái màu đen đi."
Justus nghe vậy không hiểu sao lại cảm thấy hơi xấu hổ, toàn thân như bị bao trùm bởi một sự gượng gạo khó nói.
Cậu thấy Lộ Viễn đã chọn xong, liền cau mày rút một tấm thẻ hội viên từ ví ra đưa cho nhân viên: "Lấy hàng có sẵn, bộ sạc và toàn bộ tai nghe mini đi kèm cũng chuẩn bị đầy đủ luôn."
Sự dứt khoát và hào phóng của cậu khiến nhân viên cười tươi đến mức không thấy mắt, lập tức đưa hai tay nhận lấy thẻ: "Ngài là hội viên cao cấp của cửa hàng chúng tôi, theo quy định được giảm giá 30%.
Xin chờ một lát, chúng tôi sẽ đóng gói hàng ngay."
Lộ Viễn đứng xem từ đầu đến cuối, chẳng chen vào được câu nào.
Đợi nhân viên đi rồi anh mới ho nhẹ một tiếng, tay xoa xoa mũi, nói với Justus: "Lại để cậu tốn tiền rồi, tôi thấy ngại quá."
Justus liếc nhìn anh, giọng lạnh như băng: "Anh thật sự cảm thấy ngại à?"
Lộ Viễn: "......"
Tất nhiên là không.
Anh đang vui gần chết, tự dưng có người tặng quà đắt tiền, ai mà không mừng cơ chứ.
Tuy vậy, Lộ Viễn vẫn có chút ý thức lễ nghĩa qua lại.
Anh thấy bên cạnh là khu bán thực phẩm, bèn giơ tay chỉ ra sau lưng: "Cậu có món gì muốn ăn không?
Chọn thoải mái đi, tôi mời."
Justus vừa nghe liền nhớ lại chuyện buổi trưa quẹt nhầm thẻ, không những không khiến Lộ Viễn móc tiền, mà còn bị anh ăn không một bữa.
Cậu nghiến răng nghiến lợi: "Ăn chứ, tại sao lại không ăn!"
Cậu đã quyết tâm phải ăn cho xứng với những gì mình đã bỏ ra, liền kéo một chiếc xe đẩy đi thẳng vào khu đồ ăn vặt, bắt đầu càn quét.
Trong lúc Justus mải mê chọn đồ ăn, Lộ Viễn cũng tranh thủ quan sát cấu trúc bên trong trung tâm thương mại.
Anh cực kỳ hứng thú với sản phẩm của trùng tộc, cái gì cũng muốn cầm lên nghiên cứu một chút.
Ai ngờ đang mải lang thang thì lại vô tình bước vào một khu vực hàng hóa trông vô cùng kỳ quặc.
"......"
Lộ Viễn đứng trước một dãy kệ sát tường rất lâu, cau mày suy nghĩ cả buổi mà vẫn không hiểu vì sao trong cửa hàng lại có bán cả còng tay.
Do dự một hồi, cuối cùng vẫn không kìm được lòng hiếu kỳ, anh rút một hộp trên kệ xuống.
Kết quả vừa mở ra xem thì thấy trong đó không chỉ có còng tay... mà còn có cả roi da màu đen với những chiếc gai sắc nhọn.
Lộ Viễn: "??!!"
Lộ Viễn từ từ trợn to mắt, cả người sững sờ như bị sét đánh.
Dường như để chứng thực cho suy đoán của mình, anh lại rút thêm vài hộp sản phẩm bên cạnh ra xem thử, kết quả phát hiện bên trong không chỉ có còng tay, mà còn có cả dùi cui điện và đủ loại kẹp kim loại.
Những thứ này không phải loại làm bằng nhựa mềm mềm, mà cầm lên tay rất nặng nề, đến cả dùi cui điện cũng vậy.
Nhìn thế nào cũng không giống đồ chơi trợ hứng, mà giống như dụng cụ tra tấn hơn.
Đúng lúc Lộ Viễn đang nhíu mày nghi ngờ, sau lưng anh bất chợt vang lên một giọng nói lạnh tanh: "Anh đang xem cái gì vậy?"
Lộ Viễn giật mình, theo phản xạ quay đầu lại, liền thấy Justus không biết đã đứng sau lưng mình từ lúc nào: "Sao cậu lại ở đây?"
Vừa rồi Justus còn đang chọn đồ ăn vặt, vậy mà chỉ lơ đãng một chút, Lộ Viễn đã nhân lúc cậu không để ý mà bò thẳng vào khu đồ chơi tình dục.
Đối mặt với câu hỏi của Lộ Viễn, Justus không trả lời ngay, mà cúi mắt nhìn vào món đồ hành hạ trùng cái mà anh đang cầm trong tay.
Không biết vì sao, đáy mắt đỏ sẫm của cậu thoáng lóe lên một tia chế giễu, chỉ là bị hàng mi che khuất nên nhìn không rõ.
Cậu nhếch môi hỏi: "Anh muốn mua cái này à?"
Lộ Viễn cứ có cảm giác mấy món này mà dùng lên người thì thế nào cũng chảy máu, nhìn sao cũng chẳng giống đồ chơi tình dục chút nào:
"Cái này dùng để làm gì vậy?"
Justus nghe thế thì khẽ "ồ" một tiếng, khóe môi vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt thì lại lạnh băng, giọng kéo dài, cố tình chậm rãi nói: "Tất nhiên là để dùng trên..."
Cậu đưa tay chỉ vào chính mình: "... loại trùng cái như tôi rồi."
Khi nói câu này, cậu vẫn mỉm cười, nhưng cảm xúc lại dửng dưng đến lạ thường, bình tĩnh như mặt hồ chết lặng.
Không phải kiểu tức giận thường thấy khi bị Lộ Viễn chọc giận, mà là một sự tĩnh lặng khiến người ta cảm thấy không quen.
Lộ Viễn đến thế giới này chưa lâu, còn rất nhiều quy tắc chưa kịp hiểu rõ.
Anh không biết rằng phần lớn trùng đực của tộc Trùng có bản tính bạo lực.
Do không thể áp chế thể lực của các quân trùng mạnh mẽ, nên họ thường chọn cách tra tấn tinh thần và thể xác để khuất phục đối phương.
Quất roi, bắt quỳ...
đã trở thành chuyện quá đỗi bình thường.
Những "dụng cụ" trên kệ kia, đa dạng như đồ gia dụng, có thể trưng bày đàng hoàng trong trung tâm thương mại để khách hàng thoải mái chọn mua, và không một ai trong tộc Trùng cảm thấy đó là điều sai trái cả.
Justus rõ ràng trông không hề tức giận, nhưng Lộ Viễn lại cảm thấy cậu đang rất giận.
Dù cho cậu còn khách sáo hỏi anh muốn chọn cái nào:
"Thưa ngài, nếu ngài thích thì có thể mua mang về.
Sau này nếu cưới trùng cái làm bạn đời..."
Cậu ngừng một chút, giọng đầy ẩn ý: "... nói không chừng còn có dịp dùng đến đấy."
Bạn đời trùng cái?
Lộ Viễn nghĩ bụng, chẳng phải là... vợ hay sao?
Tên nào bị thần kinh mà lại dùng mấy thứ này lên vợ của mình vậy chứ?
Khi biết được món đồ trên tay thật sự là "đồ chơi tình dục", anh lập tức ngay trước mặt Justus, ném chúng trở lại lên kệ.
Mày nhíu chặt, anh chỉ cảm thấy giống loài Trùng này đúng là có... bệnh thần kinh: "Thần kinh mới đi mua mấy thứ này."
Lộ Viễn lúc nào cũng dứt khoát như thế.
Rất nhanh, anh đã mất hứng thú với cái khu vực kỳ quái này.
Anh vắt áo khoác qua vai, nhìn Justus nói: "Đi thôi, quay lại mua đồ ăn vặt."
Nói xong liền quay người bước đi trước.
Justus đứng sững tại chỗ, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Lộ Viễn phía trước bỗng như sực nhớ ra điều gì, quay lại đi về phía cậu, nhìn cậu rồi nói: "À đúng rồi, sau này nếu có đứa nào dám dùng mấy cái thứ này với cậu, cứ báo lại cho tôi."
Lộ Viễn rất có khí phách anh em: "Tôi giúp cậu đánh chết tên đó!"
"......"
Justus lặng lẽ nhìn chằm chằm vào trùng đực tóc đen mắt đen trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì.
Cậu luôn cảm thấy Lộ Viễn không thuộc về đất nước này, không chỉ bởi vẻ ngoài khác biệt, mà còn bởi thứ gì đó sâu xa hơn, thế nhưng lại không thể nói rõ được đó là thứ gì.
Justus không giỏi tiếp nhận thiện ý của người khác.
Cậu ngẩn người vài giây mới hoàn hồn lại, cố gắng phớt lờ cảm xúc kỳ quái đang dâng lên trong lòng, cau mày nói: "Anh cứ lo cho mình trước đi.
Nếu vào học viện rồi mà còn đánh nhau kiểu đó, chưa được mấy ngày là anh bị trừ sạch điểm học phần cho xem."
Nói xong cậu quay người bước đi định rời khỏi khu vực này.
Thế nhưng chưa đi được mấy bước, thì chợt có vài bóng người xuất hiện ở khúc quanh phía trước.
Người dẫn đầu là một trùng đực tóc xám, trong lòng ôm một trùng cái mảnh mai quyến rũ, phía sau còn đi theo một trùng cái cao ráo, trái ôm phải ấp, rõ là đào hoa hưởng lạc.
Trùng đực tóc xám kia hình như nhận ra Justus, thấy cậu thì rõ ràng sững lại một thoáng, sau đó buông ra trùng cái nóng bỏng trong lòng, tiến lên chào hỏi: "Justus, trùng hợp thật, không ngờ lại gặp anh ở đây."
Màu tóc và màu mắt của tên trùng đực này có vài phần tương đồng với Justus, nhưng không hiểu sao lại như bị pha lẫn nhiều tạp chất, màu tóc bạc trắng nhưng xám xịt u ám, đồng tử đỏ cũng chẳng trong suốt như của Justus, mà là màu đất nâu đỏ nhạt.
Gương mặt của hắn tuấn tú, độ thuần khiết trong máu có lẽ không thấp, chỉ là khí chất lại trông rất lố lăng, bỉ ổi, ánh mắt dính dớp khiến toàn thân người ta khó chịu.
Justus nhìn thấy tên trùng đực đó, tâm trạng lập tức tệ như nuốt phải ruồi, chỉ hận sao lúc nãy mình không rời khỏi nơi này sớm hơn.
Cậu lạnh nhạt nói: "Thật trùng hợp, ngài Liwen."
Lộ Viễn lúc này vừa đuổi kịp, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người họ, còn tưởng Justus gặp bạn: "Gì vậy?
Hai người quen nhau à?"
Liwen nhìn thấy Lộ Viễn thì mắt không giấu nổi tia sáng, hiển nhiên đã nhận nhầm anh là một trùng cái xinh đẹp.
Ánh mắt hắn cứ luẩn quẩn trên thân hình cường tráng của Lộ Viễn, khóe môi nhếch lên nụ cười mập mờ: "Tôi là Liwen, em trai của Justus."
Lộ Viễn vừa định nói gì đó, Justus đã đột ngột lên tiếng ngắt lời: "Xin lỗi, ngài Liwen, tôi buộc phải đính chính, họ của tôi là Gunnhedra, còn ngài mang họ Amonde.
Tại Đế quốc Sallyland này, tôi chỉ có một người em ruột duy nhất hiện đang theo học tại Học viện Badelaire mà thôi."
Lời vừa dứt, không khí xung quanh bỗng trở nên ngưng đọng trong giây lát.
Ngay cả người ngoài như Lộ Viễn cũng cảm thấy ngượng ngùng, huống chi là đương sự Liwen.
Gương mặt hắn thoáng chốc trở nên khó coi, giọng đanh lại: "Justus, chúng ta có cùng hùng phụ, chẳng lẽ còn không được tính là anh em sao?"
Justus khẽ bật cười khinh miệt, cong môi giễu cợt: "Nếu nói về hùng phụ thì ngài có quá nhiều anh em rồi đấy, hơn bốn mươi đứa cơ mà.
Ví dụ như hai người bên cạnh ngài chẳng hạn?
Dòng họ Gunnhedra con cháu ít ỏi, e là không thể hưởng được cái thứ vinh quang như ngài đâu."
Ở Sallyland, chế độ "một trùng đực - nhiều trùng cái" là điều phổ biến.
Phần lớn trùng con đều sẽ theo họ mẹ.
Hùng phụ của Justus nổi tiếng trăng hoa, trên danh nghĩa chỉ có một bạn đời chính thức là Trùng đế, thế nhưng sau lưng lại có vô số tình nhân, lần lượt sinh ra một đám con ngoài giá thú.
Liwen chính là đứa con được sủng ái nhất trong số đó.
Không chỉ được thừa hưởng sự trăng hoa của hùng phụ, Liwen thậm chí còn tài cán hơn cả cha, ngay cả anh em cùng cha cũng không buông tha.
Hai trùng cái bên cạnh hắn, ít nhiều đều có chút quan hệ huyết thống, nhưng hiển nhiên,con mồi khó nhằn đồng thời là con mồi mà hắn thèm khát nhất vẫn là Justus.
Justus chẳng buồn nhìn Liwen thêm lần nào, nói xong liền quay sang bảo Lộ Viễn: "Chúng ta đi."
Lộ Viễn vốn đang đứng bên cạnh hóng chuyện, nghe vậy liền hoàn hồn, vội vã đi theo phía sau.
Nhưng Liwen rõ ràng không định để mọi chuyện kết thúc như vậy, khi Justus đi ngang qua, hắn liền bất ngờ vươn tay túm chặt lấy cổ tay đối phương, nghiến răng: "Justus, chẳng lẽ anh không thấy mấy lời nói khi nãy quá xúc phạm tôi sao?!"
Có vẻ hắn vừa mới cùng hai trùng cái kia lăn giường xong, mùi pheromone đậm đặc trên người còn chưa tan hết.
Với những trùng cái bình thường, ngửi phải mùi này sẽ chỉ cảm thấy cả người nóng ran khó chịu, nhưng đối với một trùng cái đang cận kề đến kỳ phát tình như Justus thì lại chẳng khác nào giọt nước cuối cùng làm tràn ly, vừa đủ để khiến cho cậu phát rồ và mất kiểm soát.
Justus vừa ngửi thấy mùi pheromone trên người Liwen đầu liền choáng váng, thân thể cũng loạng choạng.
Đôi mắt cậu đỏ au trừng thẳng vào Liwen, lạnh lùng quát: "Buông ra!"
Liwen vốn là cáo già trong chuyện tình trường, thấy rõ biểu hiện bất thường của Justus liền nảy ra suy tính.
Hắn dán ánh mắt trắng trợn lên cơ thể đối phương, khẽ cười khẩy: "Thảo nào lại chạy đến cửa hàng tình thú, thì ra là sắp vào kỳ phát tình rồi.
Justus à, cần gì phải làm ra vẻ thanh cao như vậy chứ?
Nếu thấy cô đơn trống trải quá, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm đến tôi kia mà, tôi vĩnh viễn sẽ luôn dành sẵn một chỗ trên giường cho anh ."
Nói xong còn cười bổ sung thêm: "Tất nhiên, cả đứa em què của anh cũng có phần luôn."
Hai chữ "què quặt" vừa lọt vào tai, sắc mặt Justus lập tức liền trở nên khó coi đến cực điểm.
Cơn giận dữ xộc thẳng lên đầu, cậu mất hết lý trí, vung tay định đấm thẳng vào mặt Liwen.
Lộ Viễn thấy thế liền biến sắc, lập tức bước tới cản cậu lại, cau mày hạ giọng: "Justus, bình tĩnh đi!
Đánh trùng đực sẽ bị đưa vào phòng thẩm vấn ngay đó!"
Lộ Viễn đã rút ra được một kinh nghiệm xương máu từ chính bản thân mình: trùng cái đánh trùng đực chẳng bao giờ chiếm được lợi ích gì, nhất là trong trường hợp của Liwen, độ thuần khiết trong máu của hắn dường như cũng không hề thấp.
Nếu Justus thực sự bốc đồng ra tay đánh hắn, chắc chắn sẽ bị quân đội tống vào nhà giam ngay lập tức.
Anh thì mặt dày không sợ, nhưng Justus tuyệt đối không nên dính vào những nơi như vậy.
Nghe vậy, đôi mắt của Justus đỏ rực nhìn sang Lộ Viễn, trong đáy mắt càng lúc càng đậm màu máu, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cậu nghiến chặt răng, nghẹn giọng hỏi:
"Chẳng lẽ là trùng cái thì nên cam chịu mấy lời sỉ nhục khó nghe như thế này sao?!"
Lộ Viễn sững người.
Vừa rồi Liwen bị hành động của Justus làm cho hoảng hốt, nhưng sau khi thấy Lộ Viễn giơ tay ngăn cản, hắn liền thả lỏng, yên tâm trở lại.
Hắn nghe thấy lời của Justus, liền cười khẩy mỉa mai:
"Justus, thế mà gọi là sỉ nhục à?
Đây là ban ơn đấy.
Ngoài kia không biết bao nhiêu trùng cái còn mong được tôi an ủi, anh nên cảm thấy may mắn mới phải.
Bạn anh thì thông minh hơn, biết rằng trùng cái đánh trùng đực là trọng tội, anh nên học hỏi anh ta nhiều vào."
Justus nghe vậy, tức đến nghiến chặt răng, trong miệng đầy mùi máu tanh, nhưng lại chẳng thể làm gì kẻ kia.
Quả thực như lời Lộ Viễn nói, nếu lúc này cậu mà ra tay thì giây tiếp theo chắc chắn sẽ bị đưa thẳng vào phòng thẩm vấn.
Liwen nói xong, lại quay sang nhìn Lộ Viễn, thấy "trùng cái" này vừa xinh đẹp vừa biết điều, hắn nhướng mày cười hỏi:
"Anh nói xem, có phải vậy không?"
Sắc mặt Justus lúc này đã tối đen như mực, u ám đến mức tưởng chừng có thể nhỏ ra nước.
Cậu nhẫn nhịn sự nhục nhã này, chuẩn bị đưa Lộ Viễn rời khỏi chốn thị phi này càng sớm càng tốt.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Lộ Viễn bất ngờ xoay người, vung tay đấm thẳng một cú, đánh Liwen ngã lăn xuống đất:
"Đúng cái đầu mẹ mày ấy!"
Lộ Viễn ra tay hoàn toàn không thông báo trước, khiến tất cả trùng xung quanh đều không kịp phản ứng.
Kèm theo tiếng "rầm" chát chúa, Liwen như quả bóng lăn lông lốc trên sàn, lăn đi mấy mét, khiến hai thư hầu trùng cái bên cạnh sợ hãi hét lên.
Ban đầu Lộ Viễn đã hạ quyết tâm làm lại cuộc đời, từ nay không dùng bạo lực giải quyết vấn đề nữa.
Nhưng rõ ràng, anh đã đánh giá quá cao sự kiên nhẫn của bản thân, cũng đánh giá quá thấp độ vô liêm sỉ của trùng đực.
Liwen bị anh đánh gãy luôn một chiếc răng, ôm mặt đau đớn đến mức không thể ngồi dậy nổi.
Một trùng cái đứng cạnh thấy vậy thì mặt mày tái mét, run rẩy chỉ vào Lộ Viễn, vừa giận vừa sợ hãi hét lên:
"Anh, anh... anh điên rồi sao?!
Trùng cái mà đánh trùng đực là trọng tội đó!"
"Thế à?"
Lộ Viễn lạnh lùng nhìn lại, ánh mắt sâu thẳm như hồ băng, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào:
"Vậy thì tiếc quá, tôi là trùng đực."
Anh phá lệ thừa nhận một lần, coi như là vì trùng cái vừa bị sỉ nhục ở phía sau lưng mình.
Lộ Viễn vẫn không bỏ được thói quen "đánh xong là chạy", vừa dứt lời đã tranh thủ lúc mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, lập tức kéo theo Justus đang có vẻ không ổn nhanh chóng rời khỏi trung tâm thương mại.
Bên ngoài trời đã tối đen như mực, hoàn toàn trái ngược với ánh đèn rực rỡ bên trong trung tâm.
Lộ Viễn tìm thấy chiếc phi thuyền đang đậu ven đường, lập tức cùng Justus leo lên, giục gấp:
"Mau đi thôi."
Kẻo đám kia mà đuổi kịp thì rắc rối to.
"......"
Nhưng điều anh nhận được chỉ là một tiếng thở dốc nặng nề.
Justus gục đầu xuống vô lăng, toàn thân căng cứng run rẩy, đường vân màu vàng sau gáy mơ hồ phát sáng, cả vùng da ấy nóng rực như than đỏ, trông cực kỳ bất ổn.
Lộ Viễn ngẩn ra:
"Justus, cậu làm sao thế?"
Justus không trả lời, chỉ nặng nề hít lấy một hơi, rồi trong ánh sáng nhập nhoạng mờ tối, cậu khó nhọc ngẩng đầu lên nhìn Lộ Viễn.
Mái tóc màu trắng của cậu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, đuôi mắt ửng đỏ, vài chiếc khuy trên bộ quân phục chẳng biết bung ra từ bao giờ.
Vẻ lạnh lùng, cấm dục ban ngày kia lúc này đã hoàn toàn tan biến.
"Thưa ngài..."
Đây là lần đầu tiên cậu gọi Lộ Viễn như thế, giọng nói không mang theo bất kỳ sự mỉa mai nào, chỉ có sự đè nén và lúng túng, đôi môi tái nhợt đã bị cậu cắn đến bật máu.
Giọng nói khàn khàn, thấp đến mức gần như không thể nghe thấy, cậu khó nhọc thốt lên:
"Tôi...
đến kỳ phát tình rồi..."