Tâm Linh Diệt Tà

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
241860692-256-k13754.jpg

Diệt Tà
Tác giả: HuyQuang3319
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Quân mở cửa nhà tắm.

"Tắm chung đi.

Kì hộ anh cái lưng với"
Minh đỏ mặt:
"Sao đã lên chức anh rồi?

Mà tắm chung... ngại ..."

Chưa kịp nói dứt câu, Quân bước vào, khóa cửa nhà tắm lại.

Hắn lập tức ngắm nhìn thân thể cao ráo trắng mềm của Minh.

Hắn bắt đầu cởi quần áo.

Người hắn có tỉ lệ thật đẹp, thật cường tráng, khiến Minh chăm chú nhìn vào cơ thể ấy, không dời mắt.

Hắn tiến lại gần Minh, một tay cầm lấy cổ Minh đè vào tường, tay còn lại vòng xuống đặt quả mông căng mẩn của Minh, môi hắn tiến sát lại gần môi Minh,.

Hắn liếm xung quanh môi nhẹ nhàng, rồi ngậm lấy phần môi dưới của cậu.

Minh run lên, người mềm nhũn....... (H+) (H+) Tags: dammytâmlinhđamđammĩđammỹ​
 
Diệt Tà
CHƯƠNG 1: Bạn Cùng Phòng


"23h rồi, ngủ thôi".

"Đang đọc dở cuốn truyện ma cuốn lắm m ạ.

Còn chưa kịp tắm này"

"Muộn thế, tắm muộn xong con ma trong truyện ra nó bắt m đấy".

"Mồm mồm.

Nó bắt t là t kéo m đi cùng đấy"

Liếc nhìn Quân rồi cười, Minh ngồi dậy, tắt app đọc truyện rồi bắt đầu bước vào tắm.

Mặc dù sợ ma nhưng đọc truyện lại là 1 thú vui khó bỏ đối với Minh.

Mới vừa rồi đọc xong truyện ma tóc dài, ông ngỡi lúc tắm cũng không dám nhắm mắt để gội đầu.

Vừa kịp mặc đk cái quần con, đèn trong nhà tắm đang sáng chợt vụt tắt.

Không gian của cả phòng được phủ lên một màu đen tuyền.

Hình ảnh con ma tóc dài trong truyện vừa đọc chợt hiện lên trong đầu Minh.

Nó như đang chui ra khỏi cái suy nghĩ ấy, dần dần hiện lên trước mắt hắn.

Con ma đó che mặt bằng bộ tóc rối xù phủ tận xuống chân.

Hai bàn tay lở loét gầy guộc của nó đưa lên chải mái tóc xù đó, rồi vén 2 bên tóc ra, để lộ khuôn mặt ghê tởm với hai má tóp lại, da mặt trắng bệch, nhăn nheo, đôi chỗ còn có những con dòi đang đục vào ăn lớp da ấy.

Minh nhắm mắt lại rồi kêu ầm lên, mở nhanh cánh cửa nhà tắm chạy đến giường ôm chầm lấy Quân.

Quân giật mình cười lớn, rồi xoa đầu Minh như chú cún con, trong khi đó Minh vẫn đang rúc vào người Quân do sợ ma.

Quân vừa cười vừa nói:

"Thấy chưa.

Biết mà, con ma trong truyện chạy ra bắt đúng không.

Sợ còn bày đặt đọc truyện đêm rồi tắm muộn cơ.

Vui chưa"

"Kệ chứ.

Sợ ma ôm Quân là hết sợ ngay.

Tự nhiên lại mất điện mới tức chứ, sợ thật".

Vừa nói Minh vừa quấn chặt lấy Quân.

Minh đề nghị:

"Tối nay cho t ngủ cùng đi.

T nằm trong xong đọc nốt truyện rồi đi ngủ.

Mai cũng là chủ nhật nên cứ xõa thôi"

"Thế thì mặc quần vào.

Nằm chung không có mặc mỗi quần con đâu nhá".

Vừa nói, Quân vừa với tay lấy cái quần đùi vắt trên ghế cho Minh.

"Này.

Mặc vào đi, lộ hết hàng họ rồi"

Mặc quần xong, Minh bắt đầu lôi điện thoại ra đọc tiếp quyển truyện còn dang dở.

Bóng tối kết hợp với sư yên tĩnh và làn hơi man mát của buổi ban đêm thật đúng là thời điểm để thưởng thức một cuốn truyện ma một cách hoàn hảo và trọn vẹn nhất....

"11h rồi, dậy đánh răng rửa mặt rồi ăn trưa đê"

Quân lay người Minh dậy rồi vỗ vỗ vào mặt hắn.

Minh trở mình, vẫn nhắm mắt, thều thào nói:

"Sáng nay 3h t mới ngủ, mắt mỏi ghê.

M ăn trước đi rồi để phần t với, dậy t ăn"

"Đêm qua có ai đè m không đấy?"

Quân hỏi.

"Có, m đè t đấy.

Chân gì mà nặng thế, tê cả người t này.

Nâng mãi mới thoát được đấy"

"Thế à.

T lại cứ tưởng đêm qua em ma nữ nào đến chơi cùng nên mới mệt thế chứ.

Haha"

"Phủi phui cái miệng m đi.

Ăn trước đi, t ngủ thêm tí, không mất giấc ngủ tiếc lắm".

Nói rồi Minh lại co người như con tôm ngủ tiếp.

Quân lấy tai nghe, vừa ăn vừa xem lại trận bóng đá tối qua.

Quân luôn biết giữ sức khỏe.

Hắn cao ráo, kết hợp cùng nước da bánh mật, khuôn mặt góc cạnh kèm chiếc mũi cao quả thật mang khí chất của 1 soái ca đầy nam tính.

Cậu ta mê thể thao, biết đàn và giọng hát cũng ổn.

Không những thế, nấu ăn món nào ra món đấy, ngon đáo để.

Quân lạnh lùng, ít nói và khó gần.

Nhưng đối với người thân thì rất thoải mái và cở mở.

Vậy nên không ngoa khi nói rằng Quân chính là hình mẫu lí tưởng của chàng rể quốc dân
 
Diệt Tà
CHƯƠNG 2: Việc Nhẹ Lương Cao


12 giờ trưa, Quân dong xe ra ngoài để đi dạy thêm.

Chỗ hai người ở là một phòng cuối của dãy trọ.

Khu trọ này không mới nhưng cũng không phải dạng cũ kĩ tồi tàn.

Dãy trọ có bảy phòng, được xây cửa chéo nhau để khi hai bên cùng mở cửa thì cũng không nhìn thẳng vào phòng nhau được.

Trong phòng có khá đầy đủ những đồ dung cân thiết cho sinh viên.

Lịch cắt điện có từ hôm qua, nhưng do tắt thông báo trong nhóm chat của dãy trọ nên Minh không biết.

Ngủ chán chê, Minh thức dậy khi đã quá trưa.

Mệt mỏi bước xuống giường, Minh nhanh chóng đảo mắt xem hôm nay Quân cho mình ăn gì.

Mở lồng bàn trên bàn ra, một chảo cơm rang kèo theo 2 cái kimbap.

Bên dưới còn kèm theo tờ giấy "đảo lại cơm cho nóng rồi ăn" do Quân viết.

Minh và Quân là bạn hồi lớp 8.

Sau một trận đánh nhau, hai đứa thân nhau rồi gắn liền với nhau đến tận bây giờ.

Hồi cấp 3 hai đứa rủ nhau vào một khối, duyên số thế nào lại vào cùng lớp, ngồi cùng bàn.

Thân lại càng thêm thân.

Minh đúng kiểu là 1 thư sinh trắng trẻo, hiền lành với sống mũi cao, nụ cười tỏa nắng, cặp kính cận tròn càng làm toát lên vẻ thư sinh ấy.

Minh khá vui tính và rất hay đùa.

Hồi cấp 3, bọn họ là 1 cặp soái ca, được rất nhiều bạn gái săn đón.

Minh và Quân sống rất hợp nhau.

Hơn một năm ở với nhau, hai đứa chẳng mấy khi cãi nhau, mà có cãi thì 1 lúc là làm lành.

Minh mê tài nấu ăn của Quân lắm.

Đã là Quân làm thì cái gì cũng hấp dẫn.

Hôm nay cũng vậy.

Minh đảo nóng lại cơm, rồi vừa ăn vừa lướt Facebook.

Tự pha cho mình một cốc nước cam trong tủ, Minh thư giãn trong bữa ăn của hắn.

Minh đang tìm 1 công việc mới để hắn dư giả hơn trong chuyện chi tiêu hằng ngày.

Có thông báo tuyển gia sư trong nhóm, Minh ấn vào xem tin.

Yêu cầu rất đơn giản: "1 người có thể dạy toán lớp 9, lương 300k/buổi".

Thật sự là 1 công việc đơn giản mà lương cao.

Hắn nhanh chóng ứng tuyển và ngay lập tức có tin nhắn gửi tới hẹn về buổi gặp gỡ trao đổi.

"Tại sao lại có thể nhanh chóng tìm được công việc lương cao vậy chứ, không biết còn yêu cầu gì nữa không nhỉ?"

- Minh thầm nghĩ.

Chuyện dạy toán lớp 9 đối với hắn không khó khăn gì, vì hắn từng tham gia vào đội tuyển toán 9 và là dân chuyên toán cùng Quân.

Minh vui sướng đập tay lên giường, chuẩn bị tinh thần để đi phỏng vấn.

Minh không quên khoe với Quân về công việc mình sắp sửa nhận được với mức giá quá cao như vậy sau khi Quân đi dạy về.

Khi nghe vậy, Quân cũng bán tín bán nghi.

Quân bảo Minh cho xem thông báo đó, nhưng khi Minh mở ra thì tin đó đã gỡ mất.

Chỉ còn số điện thoại và thời gian địa điểm hẹn buổi phỏng vấn.

Minh cũng đánh liều, 8h đến nơi hẹn phỏng vấn....
 
Diệt Tà
CHƯƠNG 3: Buổi Phỏng Vấn


Trong bữa cơm tối ấy, Quân làm khá nhiều món vì nay là cuối tuần, lại đi dạy về sớm nên có thời gian đi loanh quanh chợ.

Cuộc sống sinh viên của hai đứa khá đầy đủ tiện nghi và thoải mái.

Tuy vậy, sinh viên thì vẫn có những ngày tiêu hoang, mua thứ này thứ khác.

Bộ skincare của Minh cũng khá là đầy đủ, tháng hết cái này hết cái kia, chưa kể mua quần áo...

Nên đi làm thêm k bao giờ là thừa.

Việc làm gia sư bình thường cũng chỉ 150-200 nghìn đồng / buổi, việc làm lần này lương lại cao hơn hẳn.

Không biết đứa trẻ phải dạy dỗ như thế nào mà mức giá lại cao như vậy.

Thật lo lắng.

Quân làm một bữa cơm cuối tuần rất tươm tất.

Minh nhanh chóng chạy ra cửa hàng tiện lợi mua vài lon coca.

Bình thường thì hai đứa sẽ uống bia với nhau, có say thì cũng chẳng lo, nhưng nay Minh còn phải đi phỏng vấn nên không thể uống bia với Quân được.

Hai người con trai đẹp như nam thần đang cười nói vui vẻ với nhau, người ngoài nhìn vào rất dễ tưởng tượng họ là một cặp tình nhân đang ở thời điểm mặn nồng ngọt ngào nhất.

7h30, Minh còn chưa kịp rửa đống bát đũa đã vội vã dong xe ra chuẩn bị đi phỏng vấn.

"Cố lên nhá.

Chúc m thành công" Quân nói vọng ra.

"Nhất trí"

170 Trần Quang, xe Minh dừng trước cửa một tiệm cà phê.

Lật lại tin nhắn để lấy số điện thoại, Minh giật mình khi từ phía sau có 1 giọng nói cất lên:

"Cháu là Minh đúng không?

Cô đợi cháu lâu rồi"

Minh ngoảnh đầu lại, trước mặt cậu là 1 quý bà tóc vàng được cắt ngắn bồng bềnh, bà ta diện 1 bộ đồ đen, mũ rộng vành đen, đôi môi mỏng được tô son đỏ, trông thật quý phái.

Có điều Minh lại thấy lạnh khi nhìn vào đôi mắt đen sắc lạnh của bà ta.

Mặt bà ta trắng nhợt, đầu hơi cúi che đi 1/2 gương mặt.

Nếu không để ý thì cũng sẽ chẳng nhìn thấy mặt bà ta.

"Dự cảm không tốt.

Có chút gì đó không đúng?"

Minh chợt hỏi: "Cô là...."

"Cô là người tuyển gia sư đây.

Cô rất mong được sớm làm việc với cháu"- bà ta nói rồi khẽ nhoẻn một nụ cười trên đôi môi mỏng đỏ tươi như thể đôi môi ấy được tô bằng máu vậy.

Thời gian Minh đến là đúng hẹn, nói đúng hơn là sớm 10 phút.

Đoạn đường từ trọ đến điểm hẹn cũng gần, Minh dự định đến sớm để chuẩn bị tinh thần tốt nhất cho cuộc gặp gỡ.

Ấy vậy mà bà cô này đã đến từ lúc nào, chẳng những vậy mà bà ta còn đợi Minh từ lâu nữa...

"Đi theo cô nào!" người đàn bà chậm rãi nói.

Giọng nói ma mị ấy như thể thôi miên người khác, dễ dàng sai khiến người ta làm theo yêu cầu của mình.

Minh ngoan ngoãn dắt xe đi theo sau bà ta.

Mặc dù không biết vì sao bà ta biết Minh, nhưng trên suốt đoạn đường đó, hai người không hề nói với nhau một câu nào.

Đi đến cuối một con hẻm nhỏ không có ánh điện, Minh bất giác cảm thấy rợn người.

Bà ta cứ thế lầm lũi đi vào trong bóng tối, rồi nói vọng ra:

"Sắp đến rồi, sắp đến rồi.

Đi nào!"

Giọng nói đó nhẹ nhàng như cánh hoa rụng, nó dễ chịu mà đầy sự thúc giục.

Minh cứ thế chầm chậm bước đi bám lấy giọng nói bay bổng ấy....
 
Diệt Tà
CHƯƠNG 4: Thoát


Chỉ còn cách ranh giới giữa bóng tối và ánh đèn đường vài bước chân, bỗng điện thoại Minh rung lên.

Có tin nhắn được gửi đến:

"Phỏng vấn thế nào rồi?".

Quân nhắn tin.

Minh khựng lại nhìn về phía trước.

Cậu không còn thấy bà ta nữa.

Trong không gian đó chỉ có tiếng giày cao gót đặt xuống đất vang vọng cùng với tiếng mèo kêu khe khẽ như tiếng trẻ con khóc trong đêm mặc dù trên đường không thấy bóng dáng của một chú mèo nào.

Tình tiết trong những câu truyện ma mà cậu đọc bỗng hiện lên trước mặt.

Lí trí mách bảo cậu không nên tiếp tục bước tiếp.

Minh vội quay đầu xe, hủy buổi phỏng vấn, chạy ngay ra con đường lớn mà không dám quay đầu lại.

Bên trong con hẻm tối tắm kia, tiếng gọi chậm rãi mà ma mị vẫn vang vọng:

"Minh đi đâu đấy.

Quay lại đây, lại đây nào!".

Tiếng mèo kêu to và dồn đập, sau đó là những tràng cười đầy man rợ "hahahahaa"...

"Má ơi sao lại kinh dị vậy chứ.

Thôi bỏ, bỏ, kiếm việc khác thôi chứ lương cao mà ngày nào não cũng căng ra vì sợ như thế chả mấy chốc mà vỡ tim.

Bà ta có phải là người không vậy?"

Minh vừa đi vừa nghĩ.

Hắn muốn kể cho Quân mọi chuyện vừa xảy ra, thật sự là một trải nghiệm ám ảnh.

Về đến trọ, Minh thấy Lan- bạn gái Quân đang đứng trước cửa nói chuyện với Quân.

Lan và Quân mới quen nhau được mấy tháng trước, sau khi Lan cố gắng tiếp cận và theo đuổi Quân.

Lan là dân phố, sành điệu và chịu chơi.

Quân cũng khá thích Lan, nhưng những cuộc hẹn hầu như là Lan chủ động rủ và dẫn Quân đi chơi.

Mặc dù vậy nhưng mỗi khi Minh nhắc đến Lan là Quân lại lảng sang chuyện khác, và có một điều chắc chắn là họ chưa đi quá giới hạn.

"Chào Lan!

Rủ Quân đi chơi đấy à?"

Minh cất giọng vẫn còn đang run run chào Lan.

"Ừ.

Mình định mượn Quân một lúc đây"

Quân nghe thấy giọng Minh liền chạy vụt ra, vội đỡ lấy xe dong vào nhà, vừa đi vừa liên tục đặt câu hỏi:

"Mệt không?

Thế nào rồi?

Ổn chứ?

Nhà người ta ở đâu vậy?

Mà yêu cầu gì nữa không để lương cao thế..."

Minh thấy Quân liền đưa xe cho Quân cầm, rồi ôm chầm lấy Quân ở đăng sau nũng nịu than thở:

"Từ từ cho t load đã chứ.

Nhiều câu hỏi quá.

Nhưng giờ t vẫn còn đang sợ đây.

Chuyện này li kì lắm.

Nói ra thì sợ m chê đần với ảo tưởng nhưng sờ ng t xem, lạnh lắm này.

T trúng gió rồi, mệt thật."

Quân ngay lập tức dựng chân chống khi còn vài bước nữa là dong đk xe vào nhà.

Cầm tay Minh, Quân thấy bàn tay đó thật sự đang lạnh và run lên.

Quân vội ôm chặt lấy Minh trước mặt Lan, bế vội Minh lên rồi đi thẳng vào giường, nâng niu như bế một chú mèo con.

Lan thấy vậy tò mò hỏi:

"Sao vậy anh ?"

Quân nói:

"Minh nó bị ốm rồi.

Người lạnh lắm, e về trước đi, tối nay mình hủy hẹn nhá, hẹn e lần khác"

Nói rồi Quân ra mang xe vào, pha ngay một cốc sữa nóng cho Minh.

Hành động của Quân trước mặt Lan càng làm cô nàng thấy Quân là một người đàn ông ấm áp và biết chăm sóc.

Cũng ngưỡng mộ Minh vì được ở cùng Quân, mà quá nửa sự ngưỡng mộ ấy là lòng ghen tị dành cho một đứa con trai khi được bạn trai mình quan tâm quá mức.

Bất chợt điện thoại Minh sáng đèn.

Có một tin nhắn mới...
 
Diệt Tà
CHƯƠNG 5: Tình Bạn Hay Tình Yêu


Minh run run cầm điện thoại lên xem.

Là tin nhắn của bà ta -người tuyển gia sư."

Chưa phỏng vấn xong sao lại chạy?

Ngươi đâu ta đấy, không thoát nổi đâu?"

Minh đọc xong sững người, thấy vậy Quân cũng cầm điện thoại lên xem.

Từ lúc về đến giờ Quân vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra với bạn mình.

Sốt ruột Quân lên tiếng:"Có chuyện gì vậy Minh?

Tin nhắn này là sao vây?".

Vừa nói, Quân vừa vòng tay ôm chặt lấy cơ thể của Minh.

"Nhưng chuyện này khó tin lắm m ạ.

Hay chắc do t suy nghĩ nhiều nên thế thôi.

Giờ nói ra lại sợ m cười nên để mai rồi tính nha.

Giờ t cần nghỉ ngơi ..."

Nói rồi Minh tựa vào vai Quân nhắm mắt thư giãn, không quên nói câu cuối cùng "Nay nằm với t đi.

T hơi sợ...

Đừng để t một mình đêm nay...

Ngủ trước đây".

Lan thấy hai người thân vậy cũng sững người.

Tại sao Quân có thể ôm ấp người con trai cùng phòng một cách tình cảm thế kia.

Lan có chút nghi ngờ về mối quan hệ của Quân và Minh.

Lan vào phòng rồi cất tiếng"...an..h ..., Minh sao rồi?"

Quân bỗng chốc quên mất có sự có mặt của Lan ở đây.

Sau tiếng hỏi, hắn nhẹ nhàng đỡ đầu Minh xuống gối, sau đó khẽ khàng nói: "Giờ Minh mệt rồi, chắc nghỉ ngơi mai là khỏi thôi.

Em về thôi kẻo muộn..."

"Minh ngủ rồi, anh có thể đi chơi với em một chút rồi về.

Nay bạn em mở tiệc, có đông đủ bạn bè của em, em muốn giới thiệu anh cho tất cả bọn họ.

Hơn nữa đứa nào cũng có đôi, một mình em tới dự thì còn mặt mũi nào nữa.

Toàn hội thiếu gia tiểu thư thôi, chúng mình đi cùng nhau chặt hết tụi nó."

Lan đắc ý nóiQuân lắc đầu: "Minh ốm vậy rồi sao a có tâm trạng đi chơi chứ.

Anh còn phải chăm sóc nó nữa.

Người nó lạnh lắm, còn nói tối nay cần anh ở cùng.

Anh không thể để cậu ấy một mình được.

Bỏ hôm nay, hôm khác anh bù cho em sau.

Quyết định vậy đi" "Lại là Minh.

Sao anh quan tâm đến người này quá mức như vậy.

Anh đã bỏ hẹn với em mấy lần vì cậu ta rồi.

Hôm nay em đã nhận lời mời rồi, còn hùng hổ tuyên bố người yêu em ăn đứt chúng nó.

Giờ bảo bận là bận làm sao được, danh dự của em bị bêu xấu mất" Lan gắt."

Chỉ là một bữa tiệc thôi mà, có cần phải vậy không.

Em cũng phải hiểu cho anh chứ, Minh với anh tình như anh em rồi, bố mẹ 2 đứa luôn dặn phải chăm sóc lẫn nhau.

Đêm nay Minh bệnh, anh biết nói sao với nhà Minh được."

"Minh chỉ cảm nhẹ thôi mà.

Mình đi một lúc rồi về , nhanh thôi.

Đối với anh chỉ là một bữa tiệc nhưng đối với em nó danh dự, là lời hứa của đứa con gái hà thành đấy.

Giờ anh chọn Minh để bỏ em à.

Hay anh đã yêu Minh rồi.

Trông 2 người mặn nồng tình cảm lắm.."

"Em đừng nói chuyện như thế.

Bạn bè với nhau đối xử vậy là bình thường, chứ 2 đứa con trai sao yêu nhau được.

Đáng nhẽ anh đi với em rồi, nhưng chuyện Minh ốm không ai muốn cả.

Giờ em cố giải quyết chuyện của em đi, tối nay anh bận mất rồi.

Anh xin lỗi".

Quân vừa nói vừa nhìn vào giường Minh.

Lan vẫn cố chấp: "Em xin anh mà, chúng ta chỉ đi một tiếng thôi rồi về ngay.

Minh lớn rồi chứ có phải con nít đâu mà anh lo lắng vậy.

Anh định bỏ bê người yêu anh vì cậu Minh kia thêm lần này nữa à.

Lần này thật sự quan trọng, anh chọn bạn anh hay chọn người yêu anh?"

"Em đừng bắt anh phải khó xử chứ, bên tình bên nghĩa thật sự cái nào cũng quan trọng.

Anh yêu em nhưng hôm nay anh bận trông Minh mất rồi.

Đừng to tiếng ở đây, để cho Minh ngủ.

Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ bù cho em xứng đáng" nói rồi Quân ôm Lan ra khỏi phòng."

Suỵt, đừng nói gì nữa.

Anh không đi được đâu.

Em về đi." nói rồi Quân đóng cửa lại, mặc kệ cho Lan ở ngoài ấm ức, bực bội dỗi hờn.

Quay về giường, Quân nhẹ nhàng thay cho Minh bộ đồ ngủ, không quên đắp trên trán Minh một chiếc khắn ấm.

Quân trèo lên giường, vòng tay quanh bụng ôm lấy Minh, đầu tựa vào vai Minh.

Hai người quấn lấy nhau cả đêm mà không biết rằng, trên giường chỗ Minh nằm đang có một con đom đóm đậu ở đó từ lúc Minh vào nhà.

Nó chập chờn chập chờn với thứ ánh sáng màu lục, thi thoảng lại là tiếng the thé như ai đang nói chuyện.

Nó bay một một vòng quanh phòng với thứ ánh sáng lập lòe ấy, rồi đậu trên đầu giường Minh.

Trên bức tường, khuôn mặt người đàn bà hiện lên, nhăn nheo, xấu xí và rũ rượi.

Hình ảnh đó ẩn hiện theo ánh sáng của con đom đóm, và rồi nó từ trong hốc mắt, miệng, tai của cái bóng đó chảy ra thứ nước đen xì cùng nụ cười ma quái.

Nó nhếc mép, rồi biết mất cùng với ánh sáng của con đom đóm.

Con côn trùng bé nhỏ đã chết ....
 
Diệt Tà
CHƯƠNG 6: Tin Tưởng


Sáng hôm sau, Minh tỉnh dậy trước.

Trong người không còn cảm giác mệt mỏi nữa.

Thật ra hôm qua Minh không phải bệnh gì cả, mà người cậu ta mệt và cảm thấy sợ nên người mới lạnh vậy.

Minh tự biết điều đó, cậu ta biết tối qua mình có thể tự lo cho bản thân được, nhưng muốn nhận được sự chăm sóc của Quân nên cậu giả vờ ốm nặng.

Cũng là vì Lan muốn rủ Quân đi chơi nên cậu ta cản đường, muốn Quân ở nhà chăm sóc cho hắn thôi.Cuộc nói chuyện đêm qua Minh nghe thấy hết.

Cậu cảm thấy sung sướng khi Quân chấp nhận cãi nhau với Lan để ở nhà ôm mình ngủ.

Sáng nay Minh đã dậy, nhưng trong vòng tay ấm áp của Quân, Minh không muốn trở mình chút nào.

Cậu mong thời gian có thể ngưng đọng mãi ở thời điểm này thì tốt biết mấy...Tiếng chuông báo thức của Quân vang lên.

Cả 2 cùng giật mình.

Minh quay người lại, rúc vào ngực Quân, thủ thỉ:

"Ngủ thêm chút nữa không?"

"Khỏi ốm chưa hả cậu ấm?

Cảm thấy sao rồi?

Dậy đi, nay thứ 2 phải đi học rồi đấy"

Quân nói rồi xoa vào tóc của Minh.

"Dậy đi rồi kể chuyện cho t nghe xem nào.

Đêm qua cữ nghĩ đến chuyện của m là lại khó ngủ.

Tắm rửa lại đi rồi ăn sáng cho khỏe người nào.

Dậy dậy"

Quân sờ trán Minh, sau đó vỗ vỗ vào má rồi lôi cậu dậy.

Minh vẫn muốn được Quân ôm thêm chút nữa nhưng không dám nói ra, đành ngoan ngoãn ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở đi vào nhà vệ sinh.

Quân đánh răng rửa mặt rồi làm mỗi đứa một bát bánh đa cá.

Minh thấy mùi hành phi thơm phức, bụng réo ầm lên.

Khi ngồi xuống bàn ăn, Quân bắt đầu hỏi lại những câu hỏi cũ.

Minh cũng kể lại:

"T cũng khỏi ốm rồi m ạ.

T kể chuyện này m không được cười t đâu đấy.

Người đăng thông báo kia là ma đấy..."

Quân vừa nghe xong câu đó thì phì cười.

Xong lại cố nhịn vì cái nhìn của Minh.

"Sao lại nghĩ thế.

Trên đời này sao lại có loại ma cao siêu vậy, đến Facebook cũng biết dùng à.

Sao m lại nghĩ thế.

Haha"

"Không biết, nhưng bà ta kì lạ lắm.

Biết vậy kéo m đi cùng t.

Lúc t đến địa chỉ vậy, bà ta đã đứng sẵn ở đó đợi rồi, còn nhận ngay ra t nữa, như kiểu bà ta biết t trước vậy.

Rồi bà ta bảo t đi cùng, qua những đâu thì t không nhớ rõ, lúc đó rất mơ hồ.

Nhưng điểm t dừng lại là một khoảng không gian màu đen sâu hun hút mà thi hoảng t còn nghe thấy tiếng cười lạnh gáy cùng với tiếng mèo kêu nữa.

Bà ta đi rồi dần mất hút theo chiều không gian đó, t định tiến vào thì m nhắn tin, tự nhiên t có cảm giác phải chạy ngay lập tức, nên t nhanh chóng rời khói đó.

Khi đi t còn nghe thấy tiếng vọng củ tiếng gọi bà ta nữa, kinh lắm."

"Hay là do m đọc nhiều truyện nên mới nghĩ ngợi lung tung.

Đôi khi nhà người ta chỗ tối khó đi, hay là con họ khó dạy chẳng hạn nên lương mới cao như vậy.

M nghĩ tự nhiên người ta thuê gia sư giá cao vậy à.

Không làm mà đòi có ăn chỉ có ăn cơm tró thôi."

Quân châm chọc Minh như vậy, nhưng chuyện này đối với Minh còn cảm thấy khó tin thì hắn hiểu cho Quân.

Như vừa nhớ ra viêc quan trọng, Minh nói :

"M đọc tin nhắn tối qua chưa.

Bà ta nhắn tin vậy đó.

Đọc thôi đã thấy ghê rồi, như kiểu bà ta ám t luôn rồi ấy".

Minh lục lại tin nhắn đưa cho Quân xem, nhưng lạ thay không thấy đâu nữa.

Hôm qua Quân cũng đã xem tin nhắn đó và cũng cảm thấy ghê người, nhưng không biết tin đó là của ai.

Sáng nay lại nghe Minh bảo không thấy tin đó nữa thì cảm thấy có gì đó không đúng.

Quân quyết định tin Minh.

Trên đường đi học, Minh chở Quân vào con ngõ mơ hồ lần trước, nhưng lạ thay, đến nơi chỉ là một ngõ cụt....
 
Diệt Tà
CHƯƠNG 7: Đồng Minh


"Có phải m nhớ nhầm đường không?

Thấy bảo lúc đó mơ hồ mơ hồ cơ mà, có khi mơ hồ hóa hồ đồ rồi."

Quân nói.

"Mơ hồ là lúc đi thôi, lúc phóng xe về t vẫn nhớ chứ.

T còn nhớ ánh sáng cột đèn điện này chiếu xuống đến đây này, bước thêm bước nữa là không có tí ánh sáng nào luôn đấy".

Vừa nói Minh vừa chỉ đến sát mép tường của đường cụt.

"Bên kia có phải nhà dân không nhỉ?"

Minh hỏi tiếp.

Cả 2 cùng ngước nhìn lên, bức tường ngáng đường cao hơn 2m, với chiều cao 1m8 của Minh và Quân rướn lên cũng không thấy được gì cả.

Thời gian cũng không còn nhiều, sắp đến giờ vào học, Quân kéo tay Minh lên xe.

Đầu Minh ngổn ngang những câu hỏi về sự việc mình đã gặp.

53 Ngõ 71....

"Điểm danh chưa Bảo ơi?"

Minh hỏi cậu bạn cùng bàn.

"Chưa.

Thầy vừa mới vào thôi.

Căn giờ chuẩn thế" Bảo trả lời.

Bảo là bạn mới quen trên đại học của Minh và Quân và là dân hà thành.

Nhìn phong cách của Bảo là đủ biết cậu cũng là một công tử chính hiệu.

Minh chợt hỏi Bảo:

"M tin vào ma không Bảo?"

Quân nghe thấy, theo phản xạ nắm lấy tay Minh, nhìn Minh như muốn nói: "Đừng kể gì cả".

Quân là thế, anh không dễ để có thể tin tưởng một người lạ và cũng không phải người dễ bắt chuyện.

Minh ghé sát vào tai Quân:

"Không sao đâu, yên tâm" rồi cầm chặt bàn tay đã đan vào tay mình.

Bảo nhìn thấy vẻ mặt của Quân cũng hơi lưỡng lự, nhưng rồi gặp ánh mắt như đang chờ đợi câu trả lời của Minh, Bảo liền trả lời thản nhiên:

"Có chứ.

Có ma thật đấy, đừng đùa.

Không giấu gì m, hồi nhỏ t bị nó dẫn đi mà lạc giữa cánh đồng ở quê nội đấy.

T còn chẳng biết tại sao lại có thể đi đến chỗ đấy, nó như giấc mơ vậy.

Mở mắt khỏi giấc mơ là một chỗ xa lạ tối tắm.

T đã gào khóc khản cả cổ, may sao có bác đang đi kích chuột nghe thấy.

Bác ấy bảo lúc đầu nghe tiếng trẻ con khóc tưởng là ma, nhưng rồi cũng đi lại xem thế sao.

Không có bác ấy thì không biết t sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Sau đợt đấy t không dám về quê ngủ một mình nữa, sợ lắm.

T quý hai đứa m lắm nên mới kể đấy, chứ chuyện này không ai biết đâu"

"Ồ thế hả.

Hồi bé t cũng bị ma dí đấy.

Bắt tay cái" Minh nói rồi đưa tay còn lại ra bắt tay Bảo.

Minh thầm mở cờ trong bụng.

Không ngờ người to như Bảo cũng sợ ma, không những vậy mà còn đã từng gặp ma.

Quả là duyên số mà.

Minh hỏi tiếp: "Muốn tham gia phi vụ bắt ma với t và Quân không?..."

Quân ngắt lời Minh: " Đã chắc gì người ta là ma mà lại khẳng định vậy chứ.

Sự việc hôm qua chưa có cơ sở gì mà, nay cũng chưa có thông tin chính xác.

Từ từ đã nào"

-"Phi...phi vụ bắt ma?

Là sao hả Minh.

Nghe hấp dẫn thế.

Kể nghe nào.

Thằng Quân này kể nghe coi.

Chiến hữu bao trận rồi còn lo t cười à.

Coi thường t thế.."

-"Ra chơi đã.

Đợi tí.

Thầy vào bài rồi"

"Trời ơi, đang vui thì đứt mạch.

M không chọn đúng lúc để kể gì cả.

Thôi thì học đã.

Tí nhớ kể đấy.

Mà chẳng cần biết chuyện thế nào, t đồng ý tham gia luôn" Bảo chắc chắn.

-"Nhưng m đã bảo m sợ con ma ở quê mà, k dám ngủ một mình, sao giờ lại hăng hái thế" Quân hỏi

"Sợ ở quê nhưng nếu có người bảo đi bắt con ma đấy cùng thì t đi ngay chứ.

Sợ nhưng tò mò với thích.

T không diễn tả được.

Hồi đó t cũng chả nhớ gì mà bị dắt đi, đã gặp được nó đâu.

Nói chung vừa nghe tên phi vụ đó thôi t đã có hứng thú rồi.

Thôi học đã tí kể".......
 
Diệt Tà
CHƯƠNG 8: Thông tin mới


Hết một tiết, Minh tường thuật lại câu chuyện của mình cho Bảo nghe.

Cả chuyện hôm nay đi đến ngõ xem xét lại.

Minh hỏi:

"M biết số 53 ngõ 71 đường Trần Quang không?"

-"Hiện giờ thì chưa có thông tin.

Nhưng thể nào cũng có.

Tí về đi qua đấy một lần nữa đi" Bảo hăng hái nói.

-"Được.

Học xong đi luôn"

Buổi học hôm đó trôi qua thật chậm chạp.

Chờ mãi cuối cùng tiếng chuông hết giờ cũng vang lên, cả 3 nhanh chóng lấy xe để đến ngõ thêm lần nữa.

Có điều đi đi đi lại thì vẫn là con đường đó, vẫn là ngõ đó và vẫn là những thắc mắc chưa có lời giải đó...

Hai bên lối vào ngõ là hai căn nhà hai tầng khá cũ kĩ.

Cột điện mà Minh chỉ nằm ở trước cửa nhà mang số 53.

Chỗ này đến ban ngày vẫn vắng vẻ và yên tĩnh đến lạ thường.

Quân cất tiếng phá tan sự im lặng đó:

"Giờ có cách nào leo lên tường xem bên kia là gì không nhỉ?"

"M bế Minh lên đi Quân" Bảo đáp.

Minh nhanh chóng cởi giày rồi leo lên vai Quân xem xét.

"Thấy rồi, thấy rồi!"

Minh lên tiếng.

"Nghĩa địa m ạ.

Rộng lắm.

Mà đây này, vừa nhìn lên là nhìn thấy ngay mộ Trần Thanh Hường quay đầu trực diện về phía mình này.”

"Quay video cho t.

Lôi điện thoại ra.

Chụp đi.

T mỏi vai rồi."

Quân nói..

Chụp liên tục vài bức ảnh cùng quay video hết khu vực, Minh nhảy xuống cho hai người bạn xem.

"Thế là có chút thông tin rồi.

Không biết có phải con ma đó định dẫn Minh sang đó để ngủ cùng vì quá đẹp trai quá không nhỉ.

Haha" Bảo vừa cười vừa nói.

"M nói ghê quá Bảo ạ.

Nhưng nói hôm đó t gặp ma cũng chỉ là cảm giác và suy đoán thôi chứ chưa chắc đâu.

Có khi lại nhầm lẫn.

Nhưng m về cứ tìm hiểu nhà 53 với nhà 54 này cho t nhá.

Liệu m có kiếm được không?"

"Nói khó thì cũng không khó mà dễ thì lại không phải.

Để t cố gắng xem.

Bố t là cảnh sát, chắc tìm một chút thông tin này cũng không khó lắm.

Có điều sợ bố t không cho mượn thông tin đó thôi.

Để t cố"

"Được.

T chờ thông tin của m.

Giờ đi ăn trưa đã.

Đói quá".

Tối hôm đó, Bảo lén lấy máy tính bố ra để tra tư liệu về 2 căn nhà kia.

Căn nhà 53 là gia đình có 3 người, 2 vợ chồng và một người con gái năm nay 15 tuổi.

Vợ sát hại chồng rồi tự sát, người con gái sang ở nhà bà sau khi bố mẹ qua đời.

Căn nhà 54 đối diện số 53, sống ở đó là một thanh niên 24 tuổi.

Tuy nhiên cũng đã rời đi sau cái chết của gia đình đối diện.

"Gia sư lớp 9?

Trùng hợp vậy sao?”

Bảo thắc mắc.

Ấn vào thông tin của từng người, Bảo sửng sốt.

Trần Thanh Hường là tên của người vợ đã giết chồng của mình, cũng là ngôi mộ quay đúng về mặt của Minh lúc đứng lên trên tường quan sát.

"Thật đáng sợ"

Tại phòng trọ của Minh, Quân đang phải dỗ dành Lan vì không đi chơi được với cô hôm qua.

"Bây giờ em muốn anh phải làm thế nào thì em mới hết giận đây.

Được rồi, em ở phòng đi, anh sẽ qua đón em để nói chuyện.

Đợi anh chút".

Quân tắt máy rồi đi vào phòng.

Minh nhìn Quân rồi hỏi:

"Giờ đi đến nhà Lan à.

Về sớm đấy, t vẫn thấy hơi sợ về vụ tối qua."

"T đi tí rồi về thôi.

Có cần khóa ngoài không?"

"Ừ.

Khóa ngoài vào cho t cũng được.

T cũng không đi ra ngoài, nên khóa ngoài cho yên tâm"

"Thế t đi đấy.

Ở nhà buồn ngủ thì ngủ trước đi nhá.

Lên giường m ngủ đi, nằm hai chật đấy"

"Ừ, đi đi.

Nhớ về sớm đấy.

T đợi m về mới ngủ" Minh buồn rầu đáp

Quân khóa cửa cẩn thận rồi đi, để lại Minh ở một mình trong phòng.

"Sao lại đi chơi với Lan rồi.

Mong m sớm chia tay với Lan, Quân ạ.

T muốn m ở với t thôi, không muốn m đi chơi với người khác..."

Minh thầm thì tự sự.

Ở ngoài cửa sổ, 2 con đom đóm từ đâu bay đến, lập lòe lập lòe trước mặt Minh, rồi từ từ đậu lên đầu cậu.....
 
Diệt Tà
CHƯƠNG 9: Bất An


Quân sau khi dỗ ngọt Lan xong, 2 người dắt nhau đi dạo tại công viên gần nhà Lan.

Bất chợt, tiếng chuông điện thoại Quân vang lên

"Minh làm gì mà t gọi không được thế.

T có thông tin mới rồi này.

Về hai căn nhà của ngõ ấy".

"Minh đang ở trọ , còn t đang đi chơi rồi.

Chắc nó lại để điện thoại lung lung nên k để ý đấy, lúc đi t khóa cửa rồi nên Minh không đi đâu được đâu.

Thế thông tin gì đấy?".

"Đáng sợ thật m ạ.

Căn nhà 53 là căn nhà xảy ra án mạng 1 năm trước.

Vợ sát hại chồng.

Mà tên của bà ta là tên ngôi mộ Minh nhìn thấy trưa nay đấy.

M về xem Minh thế nào đi."

"Trùng hợp vậy ư.

Chết rồi, m gọi cho nó thêm đi xem sao.

Nó nghe máy thì bảo gọi lại cho t nhá, t đi về ngay đây"

Tắt máy, Quân quay sang bảo Lan:

"Minh có chuyện rồi, anh phải về gấp đây."

"Lại là Minh.

Anh kệ cậu ta đi, hơi đâu suốt ngày lo cho cậu ta vậy.

Giúp nhiều vậy nó lợi dụng anh đấy.

Hơi tí lại có chuyện, trẻ con trẻ cái gì đâu mà động tí lại Quân Quân.

Em là em chẳng ưa gì cả."

"Em đừng nó Minh như thế.

Anh biết chọn bạn chơi, không cần phải để em dạy đâu.

E không hiểu Minh thì đừng đặt điều nói xấu Minh vậy.

Em bắt xe về nhá, anh về trước đây".

Quân dúi nhanh vào tay Lan 200 nghìn đồng để gọi xe về.

Lan chưa kịp phản ứng, Quân đã chạy qua trước mặt Lan.

Lan run lên nói to:

"Anh đã bảo bù cho em mà, giờ e cần anh bù, đêm nay em cần anh ở bên em, anh không được về trọ đấy nữa.

Tối nay anh về đấy thì chuyện chúng mình không còn gì để nói cả".

Bằng trực giác của mình, Lan cảm thấy tình cảm Quân dành cho Minh lớn gấp nhiều lần so với mình.

Sự ghen tuông của Lan bắt đầu nổi lên.

Lan yêu Quân rất nhiều.

Vì vậy, từ lúc yêu nhau đến giờ Lan hay phải chịu thiệt thòi.

Cô luôn nghĩ đến Quân, quan tâm Quân xem hôm nay ăn gì, mệt không, rồi mua cho Quân nhiều thứ.

Lan cũng được Quân đáp lại tình cảm, tuy nhiên cô biết tình cảm đó không bằng một nửa tình cảm dành cho Minh.

Đã nhiều lần họ cãi nhau vì Minh, và lần này cũng vậy...

Quân vẫn cứ đi, mặc cho Lan đang vừa khóc vừa chạy theo sau.

Một người con gái dành đã hết tình cảm của mình cho người con trai mà cô ta yêu thương, cô ấy có thể làm bất kì chuyện gì mà người con trai kia muốn, dù có phải đánh đổi nhiều thứ, thì cô ta vẫn mong muốn tình cảm chân thành của mình được đáp lại.

Nhưng người con trai đó liên tục vì một người con trai khác làm cô đau lòng...

Quân chạy thẳng đến chỗ gửi xe, bỏ qua lời nói của Lan rằng nếu hắn về gặp Minh thì tình cảm của hắn và Lan sẽ chấm dứt..

Những viễn cảnh xấu cứ dần dần hiện lên trong mắt Quân.

"Minh ơi,t đang về đây.

Đừng xảy ra chuyện gì nha Minh"...

Ở trọ, sau khi Quân nổ xe máy rồi đi mất, Minh nằm phịch xuống giường, lắng tai nghe tiếng xe máy xa dần rồi tắt hẳn.

Tình cảm của hắn dành cho Quân rất nhiều.

Nhưng tình cảm ấy đành chôn giấu vào lòng, hắn luôn phải kìm nén cảm xúc khi ở cùng Quân.

Đáng buồn hơn, hắn chẳng thể nói tình cảm này với bất kì ai, chẳng có ai để hắn có thể tâm sự...Hai con đóm đóm bất ngờ xuất hiện trong phòng.

Nó mang theo mùi tử khí và làn hơi lạnh đến, rồi bay đến trước mặt Minh.

Minh bật dậy khi nhìn thấy nó:

"Má ơi đom đóm ở đâu đấy.

Ra khỏi phòng t đi đóm ơi, kinh quá." .

Minh vừa nói vừa với lấy cái điện thoại vừa mới quăng ra giường khi Quân đi.

Điện thoại sáng lên.

Có tin nhắn gửi tới.

Minh chưa kịp đọc tin, định chạy ra ngoài định thoát khỏi con đom đóm.

Lúc ở quê, hắn có nghe đi nghe lại lời bố mẹ nói:

"Đóm đóm là ma đấy.

Đi tối thấy nó thì chạy đi, đừng đuổi theo hay cố bắt nó.

Ma nó bắt đấy con ạ.

Nhớ chưa"......
 
Diệt Tà
Chương 10: Ngã


Minh đẩy mạnh cửa để thoát thân, rồi khựng lại.

Cánh cửa phòng kiên cố đã bị Quân khóa ngoài từ lúc đi.

Dựa sát vào cửa, Minh nhìn chằm chằm vào con côn trùng đó, rồi hoảng hồn khi cái ánh sáng ngay bụng nó lại bắt đầu chuyển thành màu lục.

Đèn trong phòng bắt đầu chớp tắt đan xem với ánh sáng của con đóm đóm, mùi xác chết bắt đầu nặng mùi hơn.Mặt Minh tái nhợt, miệng lắp bắp không thành lời, chân run rẩy đến mức không đứng vững khi thấy trên bức tường, bóng của một người đàn bà với mái tóc rối xù đang quay mặt lại với hắn, rồi từng đợt chớp tắt của ánh sáng màu lục, khuôn mặt ấy dần quay đầu lại, và rồi in trên đó là khuôn mặt khô khốc già nua, hai hốc mắt sâu trợn trừng cùng cái miệng rộng ngoác đang cười với hằn cùng với hàng tá nếp nhăn chồng lên nhau...

10h30p.

Đã hai tiếng trôi qua kể từ khi Quân rời khỏi phòng.

"Minh minh, có ổn không đấy"Quân cuống cuồng mở khóa phòng.

Vừa mở vừa réo gọi Minh.

Nhưng đáp lại tiếng gọi đó là sự yên lặng đến sợ người.

Quân mở tung cửa, đảo mắt nhìn quanh phòng, và rồi giật mình khi thấy Minh đang nằm úp mặt xuống đất trong khoảng tối mênh mông.Quân chạy vội đến, hai tay vòng qua hông rồi khẽ lật người Minh dậy.

Quân hoảng hồn, tay buông thõng xuống khi thấy mặt Minh tái nhợt, môi thâm tím cùng bàn tay lạnh cóng.

Quân đỡ Minh ngồi dậy, ôm chặt lấy cơ thể Minh để truyền hơi ấm.

Vừa ôm, Quân vừa lắc lư người, một tay xoa lưng Minh, tay kia nắm lấy tay Minh, thi thoảng cho lên miệng thổi cho Minh bớt lạnh.Quân cuống cuồng, sợ hãi, hối hận.

Nước mắt Quân bắt đầu rơi xuống, rồi ướt đẫm hai hàng mi.

Úp mặt vào vai Minh, Quân nấc lên thành tiếng"Mi..nh ơi..

đừng có chuy..ện gì...

Mi..nh ơi... tỉ..nh dậy đi..., Minh ơi... sao lại thế này..

Minh ơi.. m đừng..thế này mà..

T s..ợ.. lắ..m Minh ơi...

Tỉ..nh lại đi...

Minh ơi..

T biết làm g..ì bây giờ......."

Quân ôm chặt lấy Minh như thể nếu cậu buông tay, Minh sẽ rời xa cậu mãi mãi.

Quân tự tát mình, rồi đưa tay lên cắn chảy máu.

Tuyệt vọng, không biết phải làm gì, tiếng khóc cứ thế vang vọng khắp phòng với bóng tối mịt mờ ấy..."

Mùi gì ghê thế này Quân, kinh quá.

Mà sao ngồi trong bóng tối khóc ầm lên thế này, bật điện lên xem nào.."

Giọng của Bảo vang lên ở ngoài cửa.

Vừa nói Bảo vừa phẩy phẩy tay vì có mùi gì đó khó ngửi ở trong đây.

Bảo với tay đến công tắc, nhưng không thể bật điện lên được.

Quân thấy bảo, vội cầu cứu:"M ơi Minh sao rồi đấy, xem này.

Người nó lạnh lắm.

Cứu tao với.

Cứu Minh của t đi.."

Quân vẫn khóc, vẫn kề cổ vào vai Minh, tay vẫn ôm chặt lấy Minh không rời.

Bật đèn flash của điện thoại lên chiếu vào Minh, cậu ta giật mình khi thấy mặt Minh cắt không còm giọt máu.

Vẫn đủ bình tĩnh, Bảo gọi ngay xe cấp cứu, rồi vỗ vai an ủi Quân:"Bình tĩnh nào, Minh vẫn còn thở, không sao đâu.

Cho cậu ta lên giường đắp chăn xem nào.

Chắc là bị trúng gió thôi.

Dậy nào dậy nào.."

"Đừng đừng, đừng tách t với Minh ra, t cần sưởi ấm cho nó, nó cần t mà.

Cứu Minh của t với..." nước mắt Quân vẫn không ngừng chảy ra.Bảo lấy chăn vòng qua hai người bạn, rồi cũng ngồi xuống ôm hai người bạn của mình vào lòng thủ thỉ:"Không sao đâu, không sao đâu.

Mọi chuyện sẽ ổn thôi, cậu ấy sẽ nhanh khỏe lại thôi mà.

Minh ơi cố lên..."
 
Diệt Tà
Chương 11 Hố Đen Tử Thần


Xe cứu thương nhanh chóng được điều động đến.

Minh được chuẩn đoán là suy nhược cơ thể, cần được nghỉ ngơi.

Đó chỉ là chuẩn đoán của bác sĩ, còn nguyên nhân từ đâu, Quân và Bảo cũng đã mường tượng được, chỉ là chi tiết thế nào thì phải đợi Minh tỉnh dậy rồi kể cho hai người ngheQuân gọi điện về nhà thông báo về tình trạng của Minh cho cả hai gia đình.

Bố Minh hẹn sớm mai sẽ lên thăm hai đứa.

Ngồi bên cạnh Minh, Quân lúc này cũng đã giữ được bình tĩnh, đã an tâm hơn cho người bạn của mình.

Nhìn kĩ vào khuôn mặt đã trở lại hồng hào của Minh, Quân thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đứa tay vuốt vuốt mái tóc, rồi vuốt ve hai bên má ẩm mịn của Minh, tay lại đan lấy tay Minh rồi cho lên miệng hà hơi như để truyền hơi ấm, thỏ thẻ:"Nhanh khỏe lên đi, t đang đợi m mở mắt kể chuyện cho t nghe đấy cậu ấm"Bảo sau khi làm thủ tục nhập viện cho Minh xong cũng quay lại phòng.

Nhìn thấy Quân ngồi bên cạnh Minh lúc này, Bảo cười rồi trêu Quân"Nước mắt anh đã rơi vì em rồi đó em yêu.

Nước mắt người đàn ông chỉ rơi vì người quan trọng nhất nhỉ.

Rồi khóc nữa đi.

H nghĩ lại cảnh m thút thít t buồn cười quá Quân ạ.

Thấy nó như thế thì mau chóng cho đi viện, Minh ơi Minh ơi thì nó có mở mắt dậy để trả lời m rồi ngủ tiếp à.

Hài lắm Quân ạ, đẹp trai mà đơ cơ."."

Lúc đó rối loạn, chả biết làm gì.

Cũng may có m k thì t cũng cảm lạnh với tên này rồi.

Sao lại lạnh thế cơ chứ.

Mà sao m lại đến phòng t đúng lúc thế.

Cám ơn nhá""Lúc gọi cho m t đã có cảm giác lo lo rồi, nó giục t phải đến trọ m đấy.

Nhà t xa nên đến hơi lâu.

Mà nhắc mới nhớ, bóng đèn sao đấy, không bật được, mà bước vào phòng m có mùi gì đó kinh lắm, nó cứ như mùi chuột chết ấy...

Eo, nhắc lại ớn thật đấy, phòng vừa tối vừa thối, còn..."

Chưa để Bảo nói tiếp, Quân cắt lời"M có nghĩ như t không Bảo?"

"Nếu mà như t với m nghĩ thì ghê thật.

Nó vẫn đang muốn hại thằng Minh.

Giờ phải làm sao???"

Bảo và Quân nhìn nhau, không ai nói gì nữa là lại đăm chiêu nghĩ ngợi..."

Đi theo ta nào"Giọng nói của một người đàn bà cất lên.

Nó ma mị và thân thuộc, điều khiển trí não người ta phải thực hiện mệnh lệnh đó.Minh được dẫn đến cái ngõ cũ.

Vẫn khung cảnh đó, hình ảnh quý bà tìm gia sư lại hiện lên.

Bà ta nhẹ nhàng cầm tay Minh, dắt Minh đi dần vào trong khoảng không tối tăm sâu hun hút mà hôm trước Minh đã bỏ chạy.

Càng đi vào sâu, ánh sáng phía sau càng hẹp lại, nhỏ dần, và rồi đó chỉ là những tia sáng le lói, một dấu chấm trắng trên trang vở đen sì.Bàn tay bà ta cầm tay Minh mỗi lúc một chặt, đi càng lúc càng nhanh như muốn trốn chạy thứ anh sáng yếu ớt đằng xa kia.

Vừa chạy, giọng cười của bà ta càng to và chói tai.

Nó vang dài, vọng đi vọng lại như thể đang hả hê với những gì bà ta đã làm được.

Tưởng chừng như cái chấm nhỏ kia sẽ biến mất hẳn, nhưng rồi Minh dừng lại, không chạy theo bà ta nữa.

Trong đầu Minh vang lên tiếng gọi của Quân, tiếng khóc nấc ấy, tiếng kêu cứu khi bất lực của Quân.

Trong mắt Minh, con ngươi cử động, đảo quanh, và rồi hắn giật mình khi xung quanh chỉ toàn là một màu đen kịt, đến nỗi Minh không còn nhìn thấy gì, ngay cả khi đưa tay lên trước mặt.

Minh như một người mù, không thể xác định được phương hướng trong hố đen khổng lồ ấy.

Giọng nói ma mị ấy vẫn đang thúc giục, bàn tay đó vẫn kéo Minh đi vào sâu trong lòng của hố đen chết chóc ấy.....
 
Diệt Tà
Chương 12: Ác Mộng


Minh ghì chặt chân dưới nền tối, tay vung mạnh thoát khỏi bàn tay của người đàn bà kia.

Minh hét lớn:"Ai vậy?

Sao lại kéo tôi đi thế này?

Đây là đâu mà tối thế?"

"Cũng giỏi lắm, có thể thoát được khỏi tay ta hai lần chỉ trong gang tấc.

Còn một chút nữa thôi, ngươi sẽ ở trong đây mãi mãi, ngươi sẽ chết ở trong đây, làm một linh hồn lang thang không có lối ra, mãi mãi không tìm thấy người nhà, không thấy người thân, chỉ khi ngươi hóa quỷ với lòng thù hận và đố kị, ngươi sẽ thấy được con đường máu đưa ngươi ra ngoài để sát hại những người ngươi căm ghét.

Đi tiếp nào, tiếp nào.

Hahahaaaaaa" Giọng cười ấy lại vang vọng, lấp đầy khoảng không mênh mông ấy."

Giọng nói này...

Là bà tuyển gia sư phải không?

Bà là quỷ?

Sao bà lại hại tôi?

Tôi với bà không quen biết gì cả, tôi còn không biết bà là ai, sao lại đưa tôi đến đây, sao lại muốn giết tôi.

Tại sao chứ, tại sao lại là tôi.."

Minh mếu máo nói.

Nỗi sợ hãi của Minh trỗi dậy.

Minh ngồi thụp xuống, co người lại trước bóng đêm bao la vô cực ấy.

Minh không xác định được phương hướng, không biết mình đang ở đâu.

Chỉ biết rằng giờ đây, cậu ta như một người mù hoàn toàn cô độc, và đối diện với cậu ta là một con quỷ với ý muốn biến cậu trở thành một con quỷ khác.

Minh khóc nấc lên, hai tay bám chặt vào vai, mắt nhắm nghiền lại, đầu gục xuống gối.

Minh chắc chắn rằng, mình sẽ chết ở đây khi không hề có một lối thoát nào cho hắn."

Quân ơi, cứu t với.

T sợ lắm Quân ơi, sao m lại bỏ t một mình vậy.

Mẹ ơi, bố ơi, cứu con với.

Con vẫn còn nhiều thứ chưa làm được, còn chưa báo hiếu được cho bố mẹ mà, con còn chưa có người yêu mà.

Ai cứu tôi với.

Làm ơn bà hãy thả tôi ra đi, tôi xin bà..."

"Thả ra à.

Ngươi đã đi đến đây rồi thì không thể thoát khỏi đây đâu.

Đừng khóc nữa, ta sẽ giúp ngươi, giúp ngươi không phải chịu sự dày vò của sự sợ hãi, cô đơn, đố kị.

Ngươi nên cám ơn ta, cám ơn các con của ta.

Hahahaha""Bà nói thật chứ, bà tha cho tôi thật sao?

Tôi cám ơn bà, tôi sẽ ăn chay, sẽ thờ cúng bà nếu bà thả tôi đi.

Làm ơn hãy tha cho tôi..."

Nói đoạn, Minh ngửa mặt lên, mở to lắm xem bà ta ở đâu, nhưng xung quanh cũng chỉ là bóng tối và bóng tối.

"Ta tha cho ngươi thoát khỏi sự cô đơn, vì ngươi sẽ trở thành bữa điểm tâm cho các con của ta.

Thoát ta hai lần, ngươi cũng có căn đấy, không nên để ngươi ở lại đây.

Ngươi sẽ chết nhanh thôi, nhanh thôi.

Há há há há""Các con của ta, dậy đi nào, dậy để ăn thôi, đói cũng đã lâu rồi nhỉ" Sau câu nói đó, trong cái không gian đen đặc ấy, từng cái mắt mèo được mở ra, mở ra, rồi chớp nháy liên tục.

Những cái mắt đấy dần lấp đầy không gian trống trải kia, tạo thành một vòng tròn lớn với mật độ mắt mèo dày đặc xếp chồng lên nhau.

Những con mèo mới tỉnh dậy, bắt đầu kêu gào gọi mẹ.

Tiếng mèo cứ thế nối tiếp nhau như thể gọi nhau dậy khi nghe được tiếng gọi của mẹ chúng.

Tiếng kêu ấy dai dẳng, chói tai, như có thể phá tan cái hố đen.

Nó làm con người ta như phát điên lên, quằn quại đau đớn vì tiếng kêu ấy.

Và Minh cũng vậy.

Hắn ôm đầu nằm xuống đất khi tiếng mèo liên tục phát ra."

Bữa ăn của các con kìa, thưởng thức nó đi.

Hahahahaa"
 
Back
Top Bottom