Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Convert [ Dịch ]Trận Vấn Trường Sinh - 阵问长生

[ Dịch ]Trận Vấn Trường Sinh - 阵问长生
Chương 70 : Thử tay nghề


Trần sư phụ cân nhắc hỏi:

"Mặc... Tiểu huynh đệ, trận pháp này của ngươi có phải... có cái gì không đúng..."

"Ngài nói không đúng chỗ nào?"

"Ta cũng không hiểu lắm, nhưng trận văn này, hình như...hình như là có thêm một đạo?"

Mắt Mặc Hoạ sáng lên: "Ngài đã nhìn ra?"

"Ách..." Trần sư phụ hỏi: "Vậy trận pháp này... vẫn là Dung Hỏa trận sao?"

"Đương nhiên!" Mặc Hoạ giải thích nói: "Đây là Dung Hỏa Trận bao hàm Lục Đạo Trận Văn, ta mới học được từ chỗ tiên sinh, kỳ thật vẫn là Dung Hỏa Trận, nhưng bởi vì có thêm một đạo trận văn, cho nên hiệu dụng mạnh hơn không ít..."

"Vậy ngươi có từng vẽ không?"

"Ngài yên tâm đi, ta đã vẽ rất nhiều lần trên giấy rồi!" Mặc Hoạ định liệu trước nói.

"Vậy ngươi có từng vẽ lên lò luyện khí không?"

Câu này Trần sư phụ không hỏi ra miệng, nhưng không cần nghĩ cũng biết, tiểu tử này khẳng định không vẽ qua trên Luyện Khí Lô.

Trần sư phụ trong lòng chợt lạnh,nghĩ: "Xong rồi, lò luyện khí của ta bị tiểu oa nhi này lấy ra luyện tay!"

Nhưng việc đã đến nước này, đã không thể quay đầu lại được nữa.

Trần sư phụ liếc nhìn lò luyện khí bị mở ra, mắt nhìn trận pháp bị xóa đi, kiên trì nói: "Vậy ngươi vẽ đi, lão đầu tử ta tin ngươi."

Mặc Hoạ không nghe ra Trần sư phụ nghĩ một đằng nói một nẻo, ngược lại rất được cổ vũ, vung trận bút lên liền bắt đầu vẽ.

Trần sư phụ ở một bên nhìn mà nơm nớp lo sợ, mỗi lần dưới bút vẽ dừng lại, hoặc là nhíu mày suy tư, Trần sư phụ đều khẩn trương đến đổ mồ hôi.

Cái bếp lò này chính là toàn bộ gia sản của hắn, nếu có sơ xuất gì, hắn thật muốn đi uống gió tây bắc.

Trận đau khổ này kéo dài gần hai canh giờ, cho đến khi Mặc Hoạ vẽ xong cả bộ trận pháp, Trần sư phụ mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không đợi ông thở đều đặn, đã nghe Mặc Hoạ nói:

"Xong rồi."

Lòng Trần sư phụ lại nhướng lên.

"Trận pháp... Vẽ sai rồi?" Giọng nói của Trần sư phụ có chút run rẩy.

"Trận pháp... Đúng vậy, nhưng trận văn không có hiệu lực, linh lực không thể truyền thụ..." Mặc hoạ sờ sờ cằm, cau mày suy tư.

"Vậy... Làm sao bây giờ mới được?"

"Trần bá bá đừng nóng vội, để ta suy nghĩ một chút."

"À à."

Trần sư phụ vội vàng gật đầu, gấp đến độ ở một bên quay vòng, cũng không dám lên tiếng quấy rầy Mặc hoạ.

"Trận pháp trên trận đồ hoàn toàn giống với trận pháp ta đã học, trận xu không sai, trận văn không sai, mắt trận là một cái Tụ Linh Trận, khi Tụ Linh Trận thu nạp linh lực hẳn là có thể thắp sáng toàn bộ trận pháp..."

Mặc Hoạ tự lẩm bẩm.

Bình thường, linh khí vẽ tốt trận pháp, cần rót vào một ít linh lực, thắp sáng trận văn, để nghiệm chứng trận pháp có thể có hiệu lực hay không.

Mặc Hoạ lại đem bàn tay bám vào Tụ Linh Trận, linh lực nhàn nhạt từ bàn tay truyền ra, rót vào Tụ Linh Trận, Tụ Linh Trận hơi tỏa sáng, linh lực cũng dần dần truyền vào mỗi trận văn, nhưng toàn bộ trận pháp lại không hề có phản ứng.

Đợi một lát sau, Trần sư phụ rốt cục nhịn không được ngắt lời nói: "Nếu không, để ta tới thử xem?"

Mặc Hoạ nghĩ thầm ta vẽ trận pháp, chính ta cũng không thắp sáng, đổi thành người khác có thể có gì khác biệt? Bất quá thấy Trần sư phụ vẻ mặt sốt ruột, vẫn là đáp ứng thỉnh cầu của Trần sư phụ.

Trần sư phụ đưa tay đặt lên Tụ Linh trận, linh lực vận chuyển, sau đó toàn bộ trận pháp sáng lên...

Mặc Hoạ há to miệng, nhìn Trần sư phụ một chút, không khỏi nghi ngờ nói:

"Kỳ quái, vì sao ta đốt không sáng, ngài có thể thắp sáng?"

"Có khả năng hay không?" Trần sư phụ cố gắng dùng giọng uyển chuyển nói: "Là linh lực của ngươi quá yếu..."

Mặc Hoạ: "..."

"Ngươi chỉ có Luyện Khí tầng ba đi..."

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta đã sớm đạt Luyện Khí tầng bốn rồi!" Mặc Hoạ giải thích.

Nếu như không phải học Thiên Diễn Quyết, hiện tại hắn xác thực có tu vi Luyện Khí tầng bốn.

Trần sư phụ an ủi: "Không sao, không sao, ngươi ở tuổi này, tu vi Luyện khí tầng ba cũng không tệ, lúc ngươi lớn như vậy, đám đồ đệ này cũng mới Luyện khí tầng hai tầng ba."

"Ừm ừm!"

Một đám học đồ đều gật đầu theo, cũng không biết là thật hay giả.

Mặc Hoạ cũng không muốn giải thích, liền nói: "Đem luyện khí lô lắp lên đi, xem có thể dùng hay không."

"Đúng, đúng! Chính sự suýt nữa thì quên mất, mau mau xem một chút."

Trần sư phụ tinh thần tỉnh táo, vội vàng gọi một đám đồ đệ đem luyện khí lô cất kỹ, sau đó lấy ra hai viên linh thạch, khảm ở phía sau luyện khí lô.

Sau đó một chút lửa, lửa cháy bừng bừng xông ra.

Trần sư phụ ánh mắt sáng ngời, lấy ra phôi linh khí hình cây đao thả vào trong lửa, một lát sau phôi liền cháy đỏ bừng, Trần sư phụ lấy phôi ra, vung chùy đập mấy cái, liền cười đến không ngậm miệng được.

"Tốt! Lửa này tốt! Thế lửa của bếp lò này sắp bắt kịp luyện khí lô lớn rồi."

Mặc Hoạ cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn tuy có nắm chắc, nhưng cũng sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thực sự giày vò lò luyện khí của Trần sư phụ hỏng mất, sẽ không tốt.

"Trần sư phụ, ta đi về trước."

"Vậy linh thạch của hoạ trận pháp này..."

Mặc Hoạ khoát tay áo,nói: "Đã nói là miễn phí vẽ rồi, linh thạch coi như xong."

Trần sư phụ vẫn là băn khoăn, liền đem linh mực còn lại của Dung Hỏa Trận đều đưa cho Mặc Hoạ, lại cầm mấy cây trận bút, cứng rắn đưa cho Mặc Hoạ.

Bút trận hoàn toàn mới, hẳn là người khác nhờ Trần sư phụ hỗ trợ luyện chế, so với mực dùng tốt hơn. Linh mực thì càng không cần phải nói, lần đầu tiên Mặc Hoạ dùng mực tốt như vậy, đã sớm thèm thuồng.

Mặc Hoạ tượng trưng khách khí vài cái, sau đó liền yên tâm thoải mái nhận lấy.

Trần sư phụ lại nói: "Sau này ngươi có linh khí gì muốn luyện chế, cứ tới tìm ta, chỉ cần không phải vật đặc biệt lớn, ta đều không thu linh thạch của ngươi."

Lời hứa này khá quý giá.

"Cảm tạ Trần bá bá!"

Mặc Hoạ vui vẻ trở về nhà, trên đường còn đang suy nghĩ mình có thể dùng đến linh khí nào, đến lúc đó tìm Trần sư phụ hỗ trợ luyện chế.

Đại Trụ chờ Mặc Hoạ đi xa, nhỏ giọng hỏi sư phụ hắn: "Sư phụ, chúng ta cho chút đồ này có đủ không? Trận pháp này nếu mời Cổ đại sư đến vẽ, sẽ tốn không ít linh thạch!"

Trần sư phụ tức giận nói: "Ta ngược lại muốn cho cũng không biết lấy linh thạch từ đâu ra?"

"Linh thạch nhóm linh khí Thẩm gia kia còn chưa kết xong, lò luyện khí bên này nhóm lửa cần linh thạch, tinh thiết mua luyện khí cần linh thạch, bọn nhãi con các ngươi ăn cơm cũng cần linh thạch. Một khối linh thạch bẻ thành mười khối cũng không đủ xài, ta cũng chỉ có thể mặt dày mày dạn, chiếm chút tiện nghi của tiểu oa nhi."

Đại Trụ sợ chọc cho sư phụ tức giận, cũng không dám nói chuyện nữa.

Trần sư phụ đứng lên, thong thả hai bước, lại nhìn thoáng qua lò lửa, suy tư một lát sau cắn răng một cái nói:

"Ngươi lấy cái hộp nước trăm năm kia ra, đợi lát nữa đưa cho đứa nhỏ Mặc Hoạ này, nghe nói mẹ nó sức khỏe không tốt, hỏa khí xâm thể, thuốc này vừa vặn có thể dùng."

"Hộp thủy tinh này không phải là tặng cho Cổ Trận Sư sao? Nếu như đưa cho Mặc Hoạ, bên Cổ Trận Sư phải làm sao bây giờ?"

"Mặc kệ hắn, ngày thường lúc tặng lễ khách khí, cầu hắn vẽ trận pháp liền vênh váo đắc ý, linh thạch một viên cũng không thu. Khẩu vị lớn như vậy, cũng không sợ nghẹn chết." Trần sư phó có chút không cam lòng.

"Chúng ta không tặng lễ, hắn không cao hứng, phỏng chừng sẽ không thay chúng ta vẽ trận pháp." Đại Trụ có chút bận tâm nói.

"Không có việc gì, đây không phải là có Mặc Hoạ sao."

"Tìm Mặc Hoạ vẽ trận pháp, một mực không cho linh thạch sao? Không tốt lắm a..."

Trần sư phụ trừng mắt nhìn đại trụ một cái, "Sư phụ ngươi là người như vậy sao? Bây giờ là thật không có linh thạch, về sau có linh thạch, tự nhiên sẽ cho a"

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Đại Trụ gật đầu, lại bất an nói:

"Nhưng ta nghe nói, Cổ trận sư qua vài năm nữa có khả năng sẽ được định phẩm, trận sư nhất phẩm... Chúng ta đắc tội hắn, sẽ không gây phiền toái chứ."

Trần sư phụ khinh miệt cười nói: "Định phẩm nào có dễ dàng như vậy, hắn cũng chỉ là bắt nạt người khác không hiểu trận pháp, trong sương mù kéo một đống, thật sự hạ bút vẽ trận pháp, còn không nhanh nhẹn bằng thằng nhóc Mặc Hoạ kia. Ta thấy chờ Mặc Hoạ định phẩm, hắn cũng không nhất định."

"Không thể nào, Mặc Hoạ hiện tại mới là Luyện Khí tầng ba, định phẩm phải chờ tới ngày tháng năm nào."

"Nói nhảm cái gì, để ngươi đưa đi, vi sư khác trong lòng hiểu rõ."

Trong lòng Đại Trụ cân nhắc, cảm thấy so với Cổ Trận Sư, mình vẫn là vui vẻ tặng lễ cho Mặc Hoạ hơn.

"Vậy đợi lát nữa ta sẽ đi sau."

"Đợi lát nữa để làm gì?" Trần sư phụ nghi ngờ hỏi.

Đại Trụ gãi gãi đầu,nói: "Đợi lát nữa qua, ta có thể ăn chực một bữa, đồ vật Liễu di làm rất ngon."

Trần sư phụ: "..."
 
[ Dịch ]Trận Vấn Trường Sinh - 阵问长生
Chương 71 : Hạnh Lâm Đường


Khi Đại Trụ đưa Thủy tinh Hộp đến Mặc gia, Mặc Hoạ đang ăn trong quán ăn giống như một đám thực khách.

Liễu Như Hoa mở hộp ra, thấy thủy cương màu lam, liền từ chối nói: "Cái này quá quý trọng, ta không thể nhận."

"Liễu di, ngươi cầm đi, Mặc Hoạ giúp sư phụ ta đại ân, sư phụ bảo ta cố ý đưa tới."

Liễu Như Hoa mỉm cười nói: "Hoạ Nhi một đứa con nít, có thể giúp được cái gì?"

Mặc Hoạ thấy Đại Trụ, bưng bát chạy đến cửa, nhìn thoáng qua cái hộp trong tay Đại Trụ, hỏi: "Cái này là cái gì vậy Đại Trụ ca?"

Đại Trụ đắc ý nói: "Cái này là thủy cương, có thể thanh nhiệt trừ hỏa, thanh tâm ninh thần, một người hái thuốc cầu sư phụ ta luyện linh khí, không có linh thạch trả, liền lấy cái này để gán nợ. Liễu di thân thể không tốt, vừa vặn có thể dùng để điều trị."

Ánh mắt Mặc Hoạ sáng lên, trực tiếp nhận lấy: "Thay ta cảm ơn Trần sư phụ!"

"Không sao, không sao!" Đại Trụ phất phất tay.

Liễu Như Hoa thấy thế, cũng chỉ đành thôi, hỏi Đại Trụ: "Còn chưa ăn cơm, vào nhà ăn một bát mì đi."

Đại Trụ nghĩ một đằng nói một nẻo: "Ta không đói bụng."

Mặc Hoạ liền kéo Đại Trụ vào trong phòng ngồi xuống,nói: "Ăn xong rồi trở về."

Liễu Như Hoa múc cho Đại Trụ một bát mì lớn, bên trên còn có thịt bò, mùi thơm nồng và hương cay đập vào mặt.

Đại Trụ ăn đến đầu đầy mồ hôi.

Liễu Như Hoa biết những đứa bé này bình thường đều là làm việc thể lực, ăn một miếng cơm no không dễ dàng, liền lại bưng một bát mì tới.

Trên mặt Đại Trụ nở nụ cười.

Liễu Như Hoa nhìn hộp thủy cầu kia, nói với Mặc Hoạ: "Thủy Hử này rất quý trọng, nếu rảnh rỗi có thể đi cảm ơn Trần sư phụ, nếu thật sự có thể giúp đỡ thì giúp đỡ nhiều hơn."

"Không sao, mẹ, sau này Trần sư phụ muốn vẽ trận pháp gì, cứ để ta lo." Mặc Hoạ vỗ ngực cam đoan nói, nghĩ nghĩ lại bổ sung,nói: "Phẩm cấp trở xuống đều được."

Chân chính bao hàm chín đạo trận văn trận pháp, Mặc Hoạ bây giờ còn không vẽ ra được.

"Làm người phải khiêm tốn, chuyện không làm được cũng không thể tùy tiện nói mạnh miệng." Liễu Như Hoa sờ sờ đầu Mặc Họa.

"Tiểu Mặc ca rất lợi hại, trận pháp đã vẽ rất tốt! Sư phụ ta cũng khen hắn, nói tương lai hắn có thể trở thành trận sư nhất phẩm đấy." Đại Trụ thật thà nói.

"Chuyện sau này không thể nói chính xác được, trên con đường tu đạo càng không thể kiêu ngạo."

Ngoài miệng Liễu Như Hoa nói như vậy, nhưng con của mình được người ta khen ngợi, trong lòng vẫn rất vui, chuẩn bị một đĩa thịt bò và rượu gạo, để cho Đại Trụ mang về cho Trần sư phụ, ngoài ra còn mang theo một ít điểm tâm, cho các sư huynh đệ của hắn đỡ thèm.

Đại Trụ vác theo mấy hộp cơm, vui vẻ quay về.

Buổi tối dưới sự "nghiên đốc" của Mặc Hoạ, Liễu Như Hoa uống thuốc nấu nước dùng thành thang, kinh mạch quả nhiên mát mẻ hơn rất nhiều, chỉ là ít nhiều vẫn là đau lòng linh thạch.

Dược liệu tốt như vậy, không phải Mặc Hoạ kiên trì, nàng quả quyết sẽ không tự mình dùng.

Mặc Hoạ thấy mẫu thân uống thuốc xong, liền an tâm trở về phòng tiếp tục nghiên cứu trận pháp.

"Ưu khuyết của Linh mực sẽ ảnh hưởng tới hiệu dụng của trận pháp..."

"Trên chất liệu làm mối khác nhau, trận văn phụ thuộc và linh lực truyền thụ cũng khác nhau..."

"Linh lực của Luyện Khí tầng ba quá yếu..."

"Thực tế ứng dụng hoàn toàn có thể đề cao ký ức và lĩnh ngộ đối với trận pháp, Dung Hỏa trận ẩn chứa sáu đạo trận văn, trước đó còn có chút lạnh nhạt, giờ phút này giống như khắc ở trong đầu, từng nét từng nét vẽ như là bản năng hiển hiện..."

Học thì dùng, lời Trang tiên sinh nói quả nhiên không sai!

Hoạ ra trận pháp trên các trận đàm khác nhau, đồng thời khiến cho trận pháp thực tế có hiệu lực, quá trình này có thể phát hiện rất nhiều vấn đề, đối với lĩnh ngộ trận pháp cũng rất có ích lợi.

Chỉ là cơ hội học đến dùng không dễ tìm, người khác hẳn sẽ không tìm một tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng ba vẽ trận pháp, mà trận pháp vận dụng trong sinh hoạt tán tu tầng dưới chót đều quá thấp, phần lớn chỉ chứa hai ba đạo trận văn, bốn đạo trận văn trở lên đều rất hiếm thấy.

Làm sao bây giờ?

Cần dùng đến ít nhất ẩn chứa năm đạo trận văn trở lên trận pháp, hơn nữa chất liệu của bà mối trận tốt nhất là tinh thiết, còn phải là người quen, bằng không người khác sẽ không đồng ý để cho Mặc Hoạ họa trận pháp, trận pháp có sai lầm cũng không tiện giải thích.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Trần sư phụ, còn có cái bếp lò kia là thích hợp nhất.

Nhưng bếp lò vừa mới được dỡ ra, cũng không tiện lại lần nữa hủy đi vẽ lại.

Còn có lò khác sao?

Mặc Hoạ len lén nhìn về phía bếp lò nhà mình, cảm thấy lửa trong bếp lò dường như hơi nhỏ.

Ngày hôm sau, Mặc Hoạ thử nghiệm ý nghĩ của mình nói với mẫu thân, nàng liền quyết đoán cự tuyệt.

"Cái bếp lò này không chỉ cần dùng để làm ăn, còn phải nấu cơm cho ngươi và cha ngươi, hơn nữa hỏa hầu là đủ, trừ phi hỏng, nếu không đừng nghĩ đánh chủ ý lên nó."

Liễu Như Hoa là mẫu thân của Mặc Hoạ, từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của Mặc Hoạ.

Mặc Hoạ đành phải thôi.

Mấy ngày sau, Liễu Như Hoa đi Hạnh Lâm Đường, mời Phùng lão tiên sinh tái khám. Mặc Hoạ cũng đi theo.

Phùng lão tiên sinh huyền ti chẩn mạch, gật đầu nói:

"Không sai, tâm phế ôn dưỡng rất tốt, linh lực có thể ngẫu nhiên dùng thử, để kinh mạch thích ứng, nhưng không thể thúc giục linh lực trường kỳ, bằng không vẫn sẽ tổn thương thân thể. Về phần hỏa độc còn sót lại, đã thanh trừ gần hết rồi."

"Ta kê mấy vị dược liệu, ngươi mang tới đây, đợi lát nữa ta luyện thành đan dược, ngươi mang về dùng."

Phùng lão tiên sinh cầm bút viết mấy vị dược danh lên giấy, Liễu Như Hoa cầm đi kê đơn thuốc, cũng dặn dò Mặc Hoạ không nên chạy loạn, cùng Phùng lão tiên sinh trò chuyện.

Sau khi Liễu Như Hoa đi, Phùng lão tiên sinh uống một ngụm trà, ngẩng đầu liền thấy Mặc Hoạ đang nhìn chằm chằm lò luyện đan trong phòng.

"Hoạ Nhi, ngươi xem lò luyện đan kia làm gì?"

Mặc Hoạ hỏi: "Phùng gia gia, ngài nói lò luyện đan này, nó sẽ hư sao?"

"Chỉ cần là linh khí, đều có thể hỏng." Phùng lão tiên sinh vuốt vuốt chòm râu nói.

"Vậy trước đó nó đã làm hỏng chuyện sao?"

Phùng lão tiên sinh gật gật đầu, nói: " Đích thật là đã từng hỏng mấy lần."

"Vậy lần sau nó hư rồi, có thể để cho ta tu sửa không?" Mặc Hoạ nhỏ giọng nói.

Phùng lão tiên sinh hơi kinh ngạc,nói: "Ngươi học luyện khí?"

"Không phải." Mặc Hoạ khoát tay nhỏ: "Lò lửa bên ngoài bị hỏng, ta không có cách nào, ta nói là trận pháp bên trong, nếu như hỏng, có thể để ta tu sửa không?"

Phùng lão tiên sinh mỉm cười nhìn Mặc Hoạ, nói: "Tốt, vậy nếu trận pháp trong lò luyện hỏng, ta sẽ cho ngươi tu luyện!"

Mặc Hoạ cười đến nheo mắt lại,vui vẻ nói: "Vậy thì quyết định vậy đi!"

Phùng lão tiên sinh cười nói: "Quyết định!"

Liễu Như Hoa cầm mấy gói thuốc trong tay đi ra, thấy hai người Mặc Hoạ trò chuyện vui vẻ, không khỏi cười cười, dịu giọng nói: "Đang nói cái gì đấy?"

"Vừa cùng Phùng gia gia nói chuyện mua bán nhỏ." Mặc Hoạ cười tủm tỉm nói.

"Ngươi còn muốn kiếm linh thạch của Phùng gia gia ngươi hay sao?"

"Chỉ luận giao tình, không nói linh thạch." Mặc Hoạ nói.

Liễu Như Hoa cười lắc đầu, đưa gói thuốc trong tay cho Phùng lão tiên sinh,nói: "Làm phiền Phùng lão tiên sinh rồi."

Phùng lão tiên sinh mỉm cười tiếp nhận, sau đó đứng dậy đi đến phòng luyện đan, bỏ dược liệu vào lò luyện đan, chuẩn bị mở lò châm lửa, lại đột nhiên dừng lại, nhìn lò luyện đan trước mặt, vẻ mặt có chút phức tạp.

"Phùng gia gia, làm sao vậy?" Mặc Hoạ không khỏi hỏi.

Phùng lão tiên sinh dùng tay lau lau bên lò, kiểm tra linh thạch, sau đó hơi có chút bất đắc dĩ nói: "Lò luyện đan hỏng rồi."

Mặc Hoạ bối rối, một lát sau, mới nhỏ giọng nói:

"Cái này... Nó không phải nghe lời ta nói mới hỏng chứ..."

Cảm ơn đã thưởng trái cà chua ngọt ngào.

Ngoài ra, những thiết lập liên quan đến nhân vật chính, có một số bạn bè nhỏ có thể có chút xoắn xuýt, cho nên nói thêm một câu.

Nhân vật chính của quyển sách này, kỳ thật xem như hài tử, chỉ thức tỉnh một ít trí nhớ mơ hồ của kiếp trước.

Bản thân là hài tử, cho nên có tâm tính hài tử, bởi vì có một thế kỷ ký ức khác, nhận thức đối với thế giới cũng sẽ có rất nhiều bất đồng.

Cái này khác với xuyên qua bình thường.

Thường thì thiết lập xuyên không, nhân vật chính sau khi xuyên qua thân thể và quan hệ nhân tế liên quan kỳ thật đều không phải của mình.

Lúc đọc sách không cảm thấy có gì, khi mình viết ít nhiều cảm thấy có chút không khỏe.

Về phần vì sao nhân vật chính thiết lập tuổi tác nhỏ như vậy, bởi vì tuổi còn nhỏ, liền ý nghĩa bắt đầu cùng hi vọng.

Tiểu thuyết chủ tuyến mạch lạc, cũng theo nhân vật chính trưởng thành mà dần dần triển khai.
 
Back
Top Bottom