Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Convert [ Dịch ] Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ - 我的模拟长生路

[ Dịch ] Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ - 我的模拟长生路
Chương 15 : Trúc Cơ Đã Bạch


Chiếc thuyền gỗ nho nhỏ này, chính là chiếc phi thuyền mà Lý Phàm luôn tâm niệm.

Thông qua lời nhắn được khắc trên vách tường của chủ nhân mộ trước lúc lâm chung, Lý Phàm rốt cục cũng hiểu rõ chân tướng sự tình.

Hóa ra, chủ nhân ngôi mộ này tên là Tiền Hồng, là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Hơn ba ngàn năm trước, hắn bị kẻ thù truy sát, cùng đường mạt lộ mới phải trốn vào vùng đất Tiên Tuyệt này.

Vốn định trốn một lúc rồi ra ngoài, ai ngờ vùng đất Tiên Tuyệt này hoàn toàn không có linh khí, mà người này lại là một tu sĩ nghèo khổ, trên người căn bản không có mấy viên linh thạch. Không bao lâu sau, linh thạch đã dùng hết. Không có linh thạch bổ sung linh khí, tu vi của hắn ngày càng sa sút.

Sau khi liều mạng xông vào đại trận Tiên Tuyệt không thành ngược lại còn bị thương nặng, Tiền Hồng biết rằng hắn đã bị mắc kẹt ở nơi này.

Nhưng người này cũng là một người kiên cường, không bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

Hắn đoán rằng người phàm bị trục xuất tới nơi đây vào hàng ngàn năm trước, có lẽ sẽ có lưu một hai cỗ phi thuyền.

Thế là hắn điều tra khắp nơi, hao phí mấy chục năm thời gian, rốt cục cũng đã tìm được mộ của Y Hành.

Trong mộ quả thật có phi thuyền tồn tại, điều khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng chính là, động lực hạch tâm pháp trận bên trong phi thuyền đã bị hư hao, hắn lại không thông thạo thuật luyện khí, nên không thể sửa chữa nó.

Huống hồ, cho dù phi thuyền được sửa xong, không có linh thạch, cho dù lấy tu vi của hắn lúc đó cũng không cách nào cung cấp đủ động lực cho phi thuyền.

Đến lúc này, Tiền Hồng cuối cùng cũng từ bỏ ý nghĩ rời khỏi cùng đất Tiên Tuyệt này. Về sau hắn mai danh ẩn tích, lấy thân phận người phàm, sống một đời bình thường.

Trước lúc lâm chung, hắn đem cuộc đời mình khắc lên vách của ngôi mộ, hi vọng hậu thế nếu có tu tiên giả xông vào mộ của mình thì có thể đem thi cốt của mình mang về Tu Tiên giới, mấy thứ đồ lưu lại trong mộ hắn xem như là hắn dùng để thanh toán thù lao cho kẻ đó.

Vật đầu tiên Tiền Hồng lưu lại là nguồn lực lượng thủ vệ cho mộ địa của mình, trước đó đã khiến cho những kẻ tìm kiếm di tích cổ bị tử vong, cũng là lý do khiến Tiền Hồng tin chắc rằng người có thể đột nhập phải là tu tiên giả.

Kỳ vật thiên địa: Tàn bi chỉ bộ.

Nửa khối bia đá bị tổn hại có thể lờ mờ nhìn thấy được phía trên có một chữ “dừng”.

Lý Phàm sờ lên bia đá, ‘Hoàn Chân’ không có bất kỳ phản ứng gì, hắn không khỏi có chút đáng tiếc. Trước đó vì để cưỡng chế xông vào mộ địa, mà sử dụng đại lượng Tiên Phàm Chướng, mà lúc này “tàn bi chỉ bộ” đã bị Tiên Phàm Chướng ảnh hưởng biến thành một khối đá bình thường.

Có điều Lý Phàm cũng không quá để ý, một khi biết được vị trí mộ của Tiền Hồng, đại khái kiếp sau hắn có thể lại đến lấy.

Vật thứ hai mà Tiền Hồng lưu lại đây chính là hai miếng ngọc giản. Trong ngọc giản ghi lại công pháp hắn khổ cực hối đoái lại từ Vạn Tiên Minh.

“‘Tiểu Hoàn Chân Quyết’, công pháp Luyện Khí kỳ, số người tu luyện trước mắt: 1.”

“‘Vân Thủy Lục’, công pháp Trúc Cơ kỳ, số người tu luyện trước mắt: 1.”

Cầm ngọc giản lên, trong tim Lý Phàm chợt nhảy lên khi cảm nhận được tin tức từ ngọc giản truyền đến, hắn còn tưởng rằng Tiền Hồng vẫn chưa chết, nơi đây chính là cái bẫy được hắn thiết kế ra.

Nhưng sau một lát, Lý Phàm kịp phản ứng lại. Đã qua hơn ba ngàn năm, đừng nói là tu sĩ Trúc Cơ, e rằng ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng đã hóa thành một nắm cát vàng.

Về phần vì sao những công pháp này bây giờ lại có người đang tu luyện, Lý Phàm suy nghĩ chút liền hiểu ra.

Vạn Tiên Minh kia tất nhiên sẽ có lưu trữ công pháp nguyên thủy. Nếu nhìn thấy số người tu luyện công pháp trở về 0, thì sẽ biết ngay tu sĩ lúc trước từng hối đoái tu luyện công pháp này đã thân tử đạo tiêu rồi.

Sau này, tự nhiên lại có thể lấy những công pháp này ra để cho người ta hối đoái.

Thậm chí, trong ba ngàn năm qua, hai môn công pháp này không biết đã đổi mấy đời chủ nhân.

“Đen… thật đen mà…” Lý Phàm nhất thời không nói nên lời.

Sau phen cảm khái, Lý Phàm đưa mắt nhìn sang vật phẩm thứ ba, thuyền Thái Diễn.

Vật này chính là công cụ mà Thái Diễn tông dùng để di chuyển người phàm.

Có lẽ chính là bởi vì chiếc phi thuyền bị hỏng cho nên mới bị lưu lại.

Trải qua mấy ngàn năm quanh đi quẩn lại, ngay lúc này lại rơi vào trong tay Lý Phàm, trở thành hi vọng để hắn rời khỏi vùng đất tuyệt địa Tiên Phàm này.

Cầm thuyền Thái Diễn trong tay, trong lòng Lý Phàm dâng trào sôi động. Mấy trăm năm chờ đợi, cuối cùng cũng đạt được ước muốn.

Về phần thuyền Thái Diễn đã hư hại, Lý Phàm không lo lắng chút nào.

Tiền Hồng không biết sửa, Lý Phàm hắn cũng không biết sửa, nhưng có người biết sửa!



Mười lăm năm sau, định neo năm mươi năm, Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử lại đến Huyền Kinh thành.

“Đạo Huyền Tử! Ngươi đừng ức hiếp người quá đáng!”

“Khấu Hồng! Ngươi cho rằng ngươi chạy trốn tới vùng đất Tiên Tuyệt này, thì ta sẽ tha cho ngươi à? Đem công pháp hôm đó ngươi đạt được giao ra đây, nếu không ta với ngươi không chết không thôi1”

“Nực cười, bởi vì pháp môn kết đan khiếm khuyết nên ta mới bị mắc kẹt ở Trúc Cơ kỳ gần trăm năm, thấy đại nạn sắp tới, sắp biến thành xương khô. Làm sao có thể giao công pháp kết đan này cho người khác!”

“Đúng vậy! Đại đạo kim đan, có ta không có hắn. Tuy thế gian này có nhiều pháp môn kết đan, thế nhưng tu sĩ khốn đốn tại Trúc Cơ kỳ càng nhiều! Nếu đã như thế, bây giờ pháp môn trường sinh đang ở ngay trước mắt, sao ta có thể bỏ qua cho ngươi, sao ta có thể không ức hiếp người quá đáng được!”

“Có điều chỉ là trải qua một lần thôi! Nực cười thay ta và ngươi huynh đệ trăm năm, bây giờ lại chỉ vì một chút hi vọng sống mà rút đao khiêu chiến!”



Hai người đang muốn đấu một trận ngươi chết ta sống, thì đột nhiên nghe được từng tiếng cười hào phóng truyền tới từ phía dưới Huyền Kinh thành.

“Chẳng qua chỉ là một công pháp kết đan, cũng đáng để hai vị chiến đấu đến chết ư?!”

Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử đồng thời thay đổi sắc mặt, nhìn xuống dưới.

“Kẻ nào! Khẩu khí thật lớn!”

“Cuồng vọng!”

Hai người họ, miệng thì nói nhưng vẻ mặt lại đồng thời đề phòng.

“Hai vị không ngại thì xuống đây!”

Chỉ thấy bên trong Thái Sư phủ, một lão giả tóc bạc cao giọng hô to.

Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử nhìn nhau một cái, rồi đề phòng duy trì một khoảng cách và cùng đáp xuống bên trong Thái Sư phủ.

“Ha ha ha, mời!” Lão giả tóc bạc như thể rất cao hứng, hắn dẫn hai người tới ngồi trong đại sảnh.

Sau đó hắn lại mệnh lệnh cho kẻ dưới chuẩn bị thịt rượu chiêu đãi, rồi có hơi cảm khái và nói: “Năm đó tổ tiên lúc lâm chung từng nói, hậu thế có lẽ sẽ có hai người từ phía đông Khư Uyên tới kinh thành, chính là thời cơ để tộc ta thoát khỏi nơi đây.”

“Mấy ngàn năm qua, người trong tộc ta một mực bán tín bán nghi. Hôm nay đã chứng, nên uống cạn một chén lớn!” Lão giả cười lớn một tiếng, rồi cầm chén rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch rượu bên trong chén.

Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử nhìn nhau.

“Không biết túc hạ xưng hô như thế nào?” Khấu Hồng mở miệng hỏi đầu tiên, trong giọng nói nghiễm nhiên khách khí rất nhiều.

“Lão phu là Lý Phàm.” Lý Phàm mỉm cười trả lời.

“Nghe ý tứ trong lời nói của túc hạ, tổ tiên ngươi mấy ngàn năm trước đã từng đoán được hai người chúng ta sẽ đến nơi đây? Thời cơ thoát khỏi nơi đây là ý gì?” Đạo Huyền Tử cau mày, quan sát Lý Phàm.

Lý Phàm nghe vậy, dường như có chút không vui: “Sao vậy? Hai vị không tin?”

Khấu Hồng mỉm cười, lắc đầu: “Việc này quá mức huyền bí, hai người ta xông pha Tu Tiên giới cả trăm năm, cũng chưa từng nghe nói qua thuật Thôi Diễn gì có thể đoán trước được sự tình cả ngàn năm sau.”

Đạo Huyền Tử cũng lắc đầu theo.

Lý Phàm ngồi thẳng người, ngẩng đầu hỏi: “Không biết hai vị đã từng nghe nói qua Thái Diễn tông bao giờ chưa?”

Khấu Hồng cùng Đạo Huyền Tử liếc nhìn nhau, có chút kinh ngạc: “Chẳng lẽ là tông môn vang danh thiên hạ với thuật Thôi Diễn vào thời đại thượng cổ?”
 
[ Dịch ] Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ - 我的模拟长生路
Chương 16 : Đùa Giỡn Tiên Nhân Trong Lòng Bàn Tay


Lý Phàm thầm thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu và nói: “Tổ tiên của lão phu chính là người của Thái Diễn tông môn.”

Lý Phàm nheo mắt nhìn ra xa phía trước, dường như có vẻ tưởng nhớ vô hạn.

“Tuy khi trước tiên tổ từng vào Thái Diễn tông nhưng lại không thích tu luyện mà lại say mê với thuật thôi diễn tính toán. Vốn cũng không có chuyện gì, ai mà ngờ thiên địa thay đổi lớn như thế, người phàm cần phải di chuyển.”

“Với tu vi Luyện Khí sơ kỳ của tiên tổ, tuy nói nếu không muốn cũng sẽ không có ai ép buộc. Dẫu sao trần duyên của tiên tổ chưa tận, thấy người trong gia tộc bàng hoàng khủng hoảng, nên nhận lệnh phụ trách việc di dời người phàm. Sau này vẫn luôn ở lại tại nơi đây cùng gia tộc.”

Lý Phàm chậm rãi nói xong, cảm khái vạn phần.

Hai người Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử nghe được trong lời nói của đối phương mơ hồ hợp ý với đủ loại dị văn thượng cổ từng nghe thấy trước đây, đều chậm rãi gật đầu.

Khấu Hồng càng ngạc nhiên, nói: “Thái Diễn tông vẫn còn tại thế vào thời đại di dời lớn ư? Trước đó ta nghe nói tông môn thượng cổ đều đã tan rã trong đại kiếp thiên địa trước đó rồi.”

Ban đầu Lý Phàm sững sờ, sau đó mới lắc đầu: “Chẳng qua là tin đồn bậy bạ mà thôi. Tuy nói đại kiếp thiên địa, tiên pháp không thể đồng tu nhưng công pháp trong Thái Diễn tông nhiều bao la như biển sao trời, một người được phân chia một môn nào phải việc gì khó khăn? Lúc trước tông môn chịu tổn thất không nhỏ nhưng tuyệt đối không có khả năng tiêu tan.”

Lời Lý Phàm nói năng ngang tàng, Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử nghe được câu nói “công pháp nhiều bao la như biển sao trời, mỗi người được chia một môn” kia mà choáng váng.

Ngay sau đó, Lý Phàm chợt hỏi: “Ta nghe lời hai vị nói, hình như Thái Diễn tông đã lâu rồi không xuất hiện ở ngoại giới?”

Đạo Huyên Tử gật đầu: “Không chỉ Thái Diễn tông mà bao gồm cả những tông môn thượng cổ như Thái Thượng tông, Đại Đạo tông, Thiên Kiếm phái, hiện giờ tất cả đều mất tăm mất tích.”

Lý Phàm nghe vậy thì lẩm bẩm: “Tiên đạo gian nan, quả đúng như tiên tổ từng nói, tông môn cũng lựa chọn ẩn thế tránh họa…”

Đạo Huyền Tử và Khấu Hồng liếc nhìn nhau, đích thân truyền âm nói: “Trước đó ta đã có điều hoài nghi chuyện tông môn thượng cổ nhao nhao sụp đổ, bây giờ ngẫm lại quả thật có vài điểm kỳ quặc. Bối cảnh tông môn thượng cổ sâu đến cỡ nào, sao có thể biến mất không còn tung tích chỉ trong sớm tối được.”

“Cũng khó trách sẽ chọn ẩn thế, không xuất hiện nữa. Nếu tin tức những tông môn này vẫn còn tồn tại truyền đi, dù bọn hắn mạnh hơn đi nữa, sợ là vẫn có người thường xuyên đánh đến tận cửa.”



Trong chốc lát hai người đã trao đổi vài câu, sau đó Đạo Huyền Tử chắp tay: “Không biết đạo hữu cản đường hai người bọn ta vì chuyện gì?”

Lý Phàm thở dài: “Nơi đây trăm nghìn năm qua chưa từng có tu tiên giả đặt chân đến. Hôm nay nhìn thấy hai vị, ta biết ngay các ngươi chính là người tiên tổ đã tiên đoán trước khi lâm chung, thời cơ tộc ta thoát khỏi khốn cảnh ngay tại lúc này. Mà mắt thấy các ngươi vì một công pháp kết đan đánh nhau sống chết nên mới vội vàng mở miệng khuyên can.”

Đạo Huyền Tử thản nhiên nói: “Để đạo hữu che cười rồi. Chẳng qua, có lẽ ngươi không biết, công pháp ngoại giới khó có được, vì một quyển công pháp mà bất hòa chém giết nhau đúng là chuyện thường tình.”

Lý Phàm liên tục lắc đầu: “Sao lại đến mức này!”

Đạo Huyền Tử hỏi dò: “Nghe giọng điệu đạo hữu, hình như…”

“Không sai, trước khi tiên tổ lâm chung từng truyền xuống một quyển công pháp, trực tiếp thăng lên Kim Đan kỳ.” Lý Phàm ngạo nghễ nói.

Đạo Huyền Tử hít vào một hơi thật sâu: “Không biết đạo hữu cần cầu việc gì?”

Khấu Hồng càng vui mừng hơn: “Tốt quá rồi. Nếu Đạo Huyền Tử có thể có được công pháp này, hai huynh đệ chúng ta cũng không cần tranh đấu nữa.”

“Tâm nguyện lúc sinh thời của tiên tổ chính là có thể trở vè Thái Diễn tông môn Tu Tiên giới. Trước khi lâm chung, ngoại trừ quyển công pháp này ra còn truyền xuống một pháp khí tên là thuyền Thái Diễn. Tuy đã hư hao nhưng tiên tổ từng dùng thuật Thái Diễn để tính, vài năm sau sẽ có hai vị tu tiên giả đến nơi này, một người sử dụng kiếm pháp, một người thích luyện khí. Có thể giúp hậu nhân tu sửa thuyền Thái Diễn, rời khỏi tuyệt địa này.” Lý Phàm nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói.

Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử đều thay đổi sắc mặt.

“Huynh của ta, Khấu Hồng một lòng say mê đạo luyện khí, còn sở trường của ta chính là kiếm pháp. Thuật Thái Diễn này vậy mà không tưởng đến thế?” Đạo Huyền Tử khiếp sợ không nói thành lời, sau một lúc lâu mới khôi phục tinh thần.

“Với tu vi Luyện Khí kỳ mà đã có thần uy khó lường đến thế, đúng là khó có thể tưởng tượng nổi…” Khấu Hồng cũng bị kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.

Lý Phàm mỉm cười, sau một lát còn nói thêm: “Nói miệng không bằng chứng, mời hai vị đi theo ta xem công pháp này trước.”

Trên mặt Đạo Huyền Tử lộ vẻ vui mừng, đứng dậy đuổi theo, trông thấy Khấu Hồng cũng muốn đi theo thì lập tức hơi cảnh giác: “Sao vậy, huynh trưởng đã có được một bài công pháp kết đan, còn chưa biết dừng chăng?”

Khấu Hồng nghe vậy, ngượng ngùng đáp lời: “Được thôi, ta không qua đó nữa.”

Đạo Huyền Tử hừ một tiếng, đuổi theo bước chân của Lý Phàm.

Lý Phàm nhìn thấy Khấu Hồng không tới cùng giống như trong dự liệu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, biết thế này nghĩa là mưu đồ đã thành công một nửa.

Hắn dẫn theo Đạo Huyền Tử mở cơ quan ra, đi tới mật thất dưới lòng đất trong Thái Sư phủ.

Đạo Huyền Tử đang định tiến vào mật thất, chợt cảm giác được một phen rùng mình, rụt bước chân về.

Hắn cẩn thận dùng thần thức quét mắt khắp bốn phía, kinh ngạc nói: “Tiên Phàm Chướng!”

Hóa ra trong cơ quan, trên dưới xung quanh mật thất, toàn bộ đều có giấu Tiên Phàm Chướng. Khí tức nồng đậm dày đặc làm Đạo Huyền Tử kinh hồn táng đảm.

Lý Phàm cười nói: “Không thể không có lòng phòng bị người khác, người phàm chúng ta, để bảo vệ chí bảo của gia tộc cũng chỉ có thể làm như vậy.”

Đạo Huyền Tử miễn cưỡng nở nụ cười nhưng cũng không tiếp tục tiến về phía trước nửa bước, trái lại còn lùi về sau một chút.

Lý Phàm không nói gì mà đi vào mật thất, lấy ra một ngọc giản từ trong một cái rương.

Hắn không đi ra khỏi mật thất, chỉ cầm trong tay để Đạo Huyền Tử có thể nhìn thấy.

Ngọc giản này chính là “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương” có được từ trong tay Khấu Hồng ở kiếp trước!

Đúng thế, Lý Phàm đang đánh cược.

Dựa vào miêu tả của Khấu Hồng ở kiếp trước, lúc trước hắn cướp được công pháp rồi bỏ chạy ngay. Đương nhiên Đạo Huyền Tử chưa từng thấy bộ mặt thật của môn công pháp này!

Đúng lúc dùng cái này làm mồi nhử để hai người Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử sửa thuyền Thái Diễn giúp hắn!

Còn nếu Lý Phàm đoán sai…

Một đám tử sĩ trong Thái Sư phủ đã vào vị trí từ sớm, nếu thật sự không địch lại…

Cùng lắm thì kiếp sau đổi cách khác!

Trong lòng Lý Phàm hoàn toàn không có tí hoảng hốt nào, bởi vì hắn phát hiện tâm trí của Đạo Huyền Tử đã bị ngọc giản màu vàng trong tay mình thu hút.

“Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương”

“ công pháp Nguyên Anh, vậy mà lại là công pháp Nguyên Anh…” Hơi thở Đạo Huyền Tử trở nên nặng nề đi, thậm chí trong ánh mắt hiện lên vẻ nguy hiểm.

Có điều, nhìn thấy dáng vẻ cười như không cười của Lý Phàm cùng với cảm giác nguy cơ mơ hồ mà Tiên Phàm Chướng trong mật thất truyền đến khiến Đạo Huyền Tử tỉnh táo trở lại trong chớp mắt.

“Thế nào? Lời của lão hủ có thật chăng?” Lý Phàm cười hỏi: “Ban đầu ở trước mặt vị huynh đài Khấu Hồng của ngươi kia, ta chỉ nói thứ tiên tổ truyền lại là công pháp kết đan là bởi vì sợ hắn nảy ra ý đồ xấu lần nữa.”

“Đạo hữu tâm tư kín đáo, tại hạ bội phục.” Đạo Huyền Tử bày dáng vẻ bản thân vô cùng tán thành.

Sau đó hắn phấn chấn hơn chút, nói: “Đạo hữu yên tâm, huynh của ta, Khấu Hồng tinh thông thuật luyện khí. Ta định khuyên hắn dốc hết sức giúp đạo hữu tu sửa thuyền Thái Diễn.”

Lý Phàm cười ha ha: “Vậy xin kính nhờ. Sau khi sự thành, ta sẽ dâng công pháp này lên bằng hai tay một cách thỏa đáng.”

Trường sinh có hy vọng, giờ phút này Đạo Huyền Tử chỉ hận không thể kéo Khấu Hồng tới bắt đầu làm việc ngay lập tức.

Đạo Huyền Tử không đành lòng nhìn Lý Phàm thu hồi công pháp đi, đóng mật thất lại. Hắn không đợi nổi tìm tới Khấu Hồng.
 
[ Dịch ] Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ - 我的模拟长生路
Chương 17 : Tất Cả Mọi Chuyện Đã Được Chuẩn Bị


“Nói như vậy, Lý Phàm này không nói dối, quả thật hắn có một cuốn công pháp kết đan tổ truyền?”

Trong Thái Sư phủ, hai người Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử truyền âm bí mật mưu đồ.

“Đúng vậy, ta tận mắt nhìn thấy.” Đạo Huyền Tử gật đầu.

“Có thể trắng trợn cướp hay không? Chỉ là một tên người phàm…” Khấu Hồng bộc lộ bộ mặt hung ác.

Đạo Huyền Tử vội vàng khuyên can: “Tuy rằng Lý Phàm này chỉ là một tên người phàm, nhưng dù sao hắn cũng là hậu nhân của Thái Diễn tông. Ngươi tận mắt chứng kiến thuật tiên đoán kinh người kia rồi đấy, thật sự khiến người khác thán sợ. Nếu trắng trợn cướp đoạt, ai biết hắn còn thủ đoạn nào nữa.”

“Chỉ là giúp hắn sửa chữa thuyền Thái Diễn mà thôi, không phải chuyện gì khó. Sao phải chọn con đường khó khăn trắc trở?” Đương nhiên, nguyên nhân chính là Đạo Huyền Tử sợ nếu trắng trợn cướp đoạt, Lý Phàm bị dồn đến đường cùng sẽ tuồn tin cuốn công pháp kia thực chất là công pháp Nguyên Anh.

Trải qua một hồi khuyên can của Đạo Huyền Tử, Khấu Hồng mới dập tắt suy nghĩ trắng trợn cướp đoạt.

Hai người trộm phân phối lợi ích một lần, lúc này mới quyết định trợ giúp sửa chữa thuyền Thái Diễn.

Ngày thứ hai, hai người gặp được thuyền Thái Diễn trong lời của Lý Phàm.

Khấu Hồng vẫn thấy đã thích, vội vàng xem xét kỹ càng.

“Không hổ là đồ vật của Thái Diễn tông, thủ pháp luyện chế tài tình, trận pháp huyền ảo, tất cả vượt xa hiểu biết của ta!” Khấu Hồng càng xem càng vui: “Nếu có thể sửa chữa nó, Luyện Khí Chi Đạo của ta chắc chắn sẽ tăng tiến!”

“Đã vậy phải làm phiền hai vị. Các vị có nhu cầu gì xin cứ nói, chắc chắn lão hủ sẽ thỏa mãn.” Lý Phàm nghiêm nghị nói.

“Ngươi đi đi, đừng làm phiền ta.” Khấu Hồng khoát tay, đắm chìm trong nghiên cứu thuyền Thái Diễn.



Tu hành không màng tháng năm.

Nhìn qua tưởng như chỉ là một chiếc thuyền gỗ nhỏ, nhưng hai người Khấu Hồng cần gần một năm mới sửa chữa hoàn tất.

Ngày hôm đó, nghe tin thuyền Thái Diễn sửa chữa hoàn chỉnh, Lý Phàm vội đi tìm hai người.

Hắn tiếp nhận thuyền Thái Diễn từ tay Khấu Hồng, vô cùng vui mừng.

Khấu Hồng tự hào nói: “Pháp trận động lực hạch tâm, pháp trận biến ảo lùi tiến, pháp trận tịnh trần của thuyền Thái Diễn đã được sửa chữa hoàn chỉnh, chỉ có pháp trận phòng ngự và pháp trận công kích do tài nguyên có hạn, chỉ có thể sửa chữa sơ bộ. Muốn xông đại trận Tiên Tuyệt không thành vấn đề, nhưng nếu phải đối phó với tập kích của tu sĩ sẽ khá miễn cưỡng.”

Lý Phàm không thèm để ý chuyện này: “Không sao, chỉ cần thoát khỏi đại trận Tiên Tuyệt, trở lại Tu Tiên giới. Với tín vật của tổ tiên ta, chắc chắn sẽ tìm được cách trở về Thái Diễn tông.”

Ánh mắt Khấu Hồng lập lòe, sau đó hắn nhiệt tình giới thiệu cách dùng thuyền Thái Diễn cho Lý Phàm.

“Thuyền Thái Diễn này lấy linh lực làm động lực, thao tác bằng thần thức. Có thể dựa theo nhu cầu mà biến hóa hình thái theo ba cấp độ lớn nhỏ.”

“Nhỏ nhất chỉ dài mười thước, rộng hai, ba mét, có thể chứa khoảng mười người. Lớn hơn chút nữa là dài một trăm thước, tải trọng mấy trăm người. Nếu điều chỉnh đến mức lớn nhất, thuyền dài hơn nghìn thước, có thể chở mấy vạn người! Linh thạch dự trữ trong tay hai người chúng ta không nhiều, tuy nhiên dùng làm nhiên liệu vẫn đủ các ngươi rời khỏi nơi đây bằng hình thức thứ hai.”

“Tuy nhiên, để điều khiển thuyền Thái Diễn này tối thiểu cần thần thức Luyện Khí kỳ, không biết đạo hữu có cần ta làm hộ hay không…”

Chưa đợi Khấu Hồng nói hết lời, đã thấy thuyền Thái Diễn dưới sự khống chế của Lý Phàm từ từ phóng đại, từ nho nhỏ như món đồ chơi, biến thành chiếc thuyền nhỏ chân chính.

Lý Phàm không chờ kịp đi vào trong thuyền Thái Diễn.

Cấu tạo hình thái mười thước của thuyền Thái Diễn rất đơn giản, chỉ có một tầng, trước boong thuyền dài hai thước, đằng sau theo thứ tự là buồng điều khiển và khoang cư trú.

Lý Phàm đứng đứng trong khoang thuyền khống chế, thần niệm kết nối với thuyền Thái Diễn, sau đó một cảm giác điều khiển bằng tay xộc lên đầu.

Dưới sự khống chế của hắn, thuyền Thái Diễn vững vàng bay lên trời, chao liệng trong không trung.

Sau đó, Lý Phàm điều khiển thuyền Thái Diễn bay đủ bốn phía trên dưới trái phải, mới nén lại sự kích động trong lòng, một lần nữa quay về mặt đất.

“Thủ đoạn đạo hữu quả nhiên bất phàm, chỉ là người phàm nhưng có thể thao túng thuyền Thái Diễn”.

“Chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn không quan trọng, không đáng nhắc tới!” Lý Phàm mỉm cười: “Còn phải tạ ơn hai vị đạo hữu! Bị nhốt ngàn năm, bây giờ có hi vọng trốn thoát, tất cả nhờ công lao hai vị!”

Lời nói này của Lý Phàm là thật tâm thật lòng.

Tuy rằng Khấu Hằng rất tò mò tại sao Lý Phàm không có thần thức nhưng vẫn có thể khống chế thuyền Thái Diễn, nhưng hắn thấy Lý Phàm lảng tránh, đành phải từ bot.

Đạo Huyền Tử lai sốt ruột không chờ kịp: “Hiện tại thuyền Thái Diễn đã được sửa chữa, không biết…”

Lý Phàm cười ha hả: “Đã chuẩn bị xong từ sớm, đạo hữu đi theo ta để lấy là được.”

Đạo Huyền Tử nghe vậy rúng động, vội vàng đuổi theo.

Giữa hai người đã bàn bạc từ trước, Khấu Hồng không đi cùng mà chờ đợi ở chỗ cũ.

Sau một lát, sắc mặt Đạo Huyền Tử tươi cười trở về, hiển nhiên công pháp đã về tay.

Lý Phàm, Đạo Huyền Tử, Khấu Hồng rất vừa lòng với lần giao dịch này.

Vì thể hiện sự cảm tạ với hai người, Lý Phàm sắp xếp tiệc rượu, mở tiệc chiêu đãi hai người.

Rượu và đồ nhắm không ngừng, ca múa không ngớt, liên tục ba ngày.

Ba ngày sau, hai người Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử nói lời từ biệt với Lý Phàm.

“Đạo hữu, linh thạch còn lại của chúng ta đã không còn nhiều. Tiếp tục nán lại vùng đất Tiên Tuyệt sẽ có nguy cơ tu vi thụt lùi. Vậy nên hôm nay chúng ta đến từ biệt người.” Đạo Huyền Tử nói với Lý Phàm.

Lý Phàm hơi tiếc nuối: “ộc ta vẫn còn một số công việc chưa xử lý xong ở nơi đây, không thể đồng hành cùng hai vị đạo hữu!”

Khấu Hồng lại nhiệt tình nói: “Không sao. Sau khi rời khỏi đây, đạo hữu có thể đến Tùng Vân sơn mạch trong Lăng Thiên thành tìm ta.”

Nói xong, Khấu Hồng đưa cho Lý Phàm một tấm bản đồ.

“Đây là thứ đạo hữu cần, ta dựa theo trí nhớ vẽ lại địa đồ xung quanh lối ra đại trận Tiên Tuyệt. Nơi đây không có ngọc giản, ta đành dùng giấy bút.”

Lý Phàm trịnh trọng tiếp nhận bản đồ, luôn miệng nói cảm tạ.

Sau đó ba người hàn huyên thêm một hồi, cuối cùng hai người Khấu Huyền và Đạo Huyền Tử hóa thành hai luồng ánh sáng, rời đi.

Cho lui mọi người, Lý Phàm một mình đi tới mật thất dưới lòng đất

Hắn đặt địa đồ và thuyền Thái Diễn chung một chỗ, nội tâm Lý Phàm nhất thời trào dâng ngàn vạn cảm thán.

Sáu kiếp luân hồi, hơn ba trăm năm mưu đồ khổ sở, lúc này đã thu được kết quả.

Hai vật này là mấu chốt để hắn thoát khỏi vùng đất Tiên Tuyệt, đi tìm con đường trường sinh.

….

Phía đông Khư Uyên.

Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử đứng trên không trung, nhìn về hướng Huyền Kinh.

“Lúc trước khi vừa vào vùng đất Tiên Tuyệt này, ta còn tưởng chuyến này bản thân dù không chết cũng trọng thương. Không ngờ trời xui đất khiến có thể có cuộc gặp gỡ này.” Đạo Huyền Tử cảm nhận công pháp Nguyên Anh trong nhẫn trữ vật, yên lặng nói.

Khấu Hồng cũng gật đầu nói phải, sau đó lại hơi nuối tiếc: “Tâm chí Lý Phàm kia không tầm thường, là một nhân vật. Đáng tiếc đại nạn giáng lâm, dù đến được Tu Tiên giới cũng chẳng còn mấy nắm sống.”

“Không đạt đến trường sinh, tất cả chỉ là hư ảo. Chẳng phải ngươi và ta vì hi vọng trường sinh mới nảy xung đột chém giết sao?” Đạo Huyền Tử thản nhiên nói.

“Nói đến đây, tên Lý Phàm kia rốt cuộc cho ngươi công pháp gì?” Khấu Hồng bỗng nhiên hơi tò mò.

Đạo Huyền Tử không trả lời, ngược lại cười nói: “Chẳng lẽ lại giống công pháp trong tay ngươi sao? Yên tâm, đợi sau khi ta trở về bế quan đột phá Kim Đan kỳ, ta sẽ đồng ý giúp ngươi ba chuyện, chắc chắn sẽ không thiệt thòi ngươi.”

Khấu Hồng không tiếp tục hỏi nhiều, hắn hơi hưng phấn: “Đợi sau khi ta đột phá, hai người huynh đệ chúng ta cùng một chỗ, trong Tùng Vân sơn mạch còn có ai là đối thủ chúng ta?”

“Sương mù hộ trận chưa tan hết, không biết huynh trưởng có dám xông thử một lần?” Đạo Huyền nhìn sương mù bên trên Khư Uyên, đột nhiên chạy trước một bước lao vào trong đó.

Hiển nhiên đã không chờ kịp muốn trở về Ti Tiên giới, cảm ngộ công pháp.

“Có gì không dám?” Khấu Hồng cười lớn, sau đó cũng theo sát đâm đầu lao vào.
 
[ Dịch ] Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ - 我的模拟长生路
Chương 18 : Vực Sâu Mặc Cá Bơi


Về phản ứng của Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử khi trở về Tu Tiên giới, phát hiện hai người cùng tu luyện một bộ công pháp, Lý Phàm không thèm để ý.

Lúc này, hắn đã xử lý tốt mọi việc, điều khiển thuyền Thái Diễn đi tới bên trên Khư Uyên.

Theo lẽ thường, nên đợi đến ngày sương trắng tản ra mỗi mười lăm năm một lần để thăm dò Khư Uyên này mới được.

Tuy nhiên hiện tại Lý Phàm đã bảy mươi mốt tuổi, cách lần sương trắn tản ra tiếp theo phải đợi thêm mười bốn năm.

Đến lúc đó hắn đã tám mươi năm, đại nạn sắp tới, đi bộ còn tốn sức, nói gì đến điều khiển thuyền Thái Diễn.

Vậy nên không bằng xem xét tình hình đại trận Tiên Tuyệt này sớm một chút.

Dù sao kiếp này hắn đã không còn điều gì lưu luyến, bất cứ lúc nào cũng có thể mở kiếp tiếp theo.

Lý Phàm điều khiển thuyền Thái Diễn, chậm rãi hạ xuống đáy Khư Uyên.

Không có thần thức dò đường, hắn chỉ có thể dùng mắt phân biệt phương hướng.

Sương trắng bao trùm, tất cả xung quanh chỉ là một mảnh trắng xóa, khiến Lý Phàm có cảm giác không chân thực tột cùng.

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở bản thân.

Lý Phàm cực kì tập trung chú ý, tiếp tục phi hành xuống dưới.

Đột nhiên, thuyền Thái Diễn giống như đụng phải thứ gì đó, thân thuyền lắc lư kịch liệt.

Lý Phàm lập tức trở nên khẩn trương.

Giống như bị một luồng lực mạnh vô hình đè ép, bên ngoài thuyền Thái Diễn truyền đến từng trận tiếng vang ma sát của kim loại.

Cũng may trận pháp phòng ngự khởi động đúng lúc, một vầng sáng màu vàng nhàn nhạt bao phủ thuyền Thái Diễn.

Thân thuyền dần trở nên vững vàng, âm thanh dị thường khiến người khác sởn da gáy cũng biến mất.

Chỉ còn màn sáng phòng ngự không ngừng biến ảo vặn vẹo chứng tỏ áp lực đáng sợ bên ngoài.

“Qua tầng cương phong, phía dưới là tầng huyễn quang.” Lý Phàm nhớ lại giới thiệu của Khấu Hồng về đại trận Tiên Tuyệt này.

Đại trận Tiên Tuyệt chủ yếu để phòng ngừa người phàm bị trục xuất trở về Tu Tiên giới.

Tầng cương phong gió mạnh bao trùm.

Phong nhận có thể dễ dàng xé rách thân thể người bình thường, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cũng phải dùng linh lực phòng ngự, đối phó cẩn thận.

Bên dưới tầng cương phong chính là tầng huyễn quang.

Ánh sáng bảy màu chảy xuôi như tơ lụa khắp bốn phía vực sâu.

Sau khi người phàm thấy phải sẽ rơi vào ảo giác vô tận.

Bên dưới tầng huyễn quang là tầng điên đảo.

Tiến vào tầng này sẽ cảm giác trời đất đảo điên, không phân rõ trên dưới trái phải.

Thậm chí khắp bốn phía là một vùng trắng xóa, không có thần thức phân biệt phương hướng rõ ràng chắc chắn sẽ mất phương hướng.

Sau tầng điên đảo là tầng lưu hỏa.

Từng tia lửa nhiều đến hàng vạn lao vun vút bên trong tầng không gian không hề cí quy luật, phá vỡ toàn bộ vật thể ngăn cản phía trước.

Chúng lại có sương trắng yểm hộ, khiến người khác khó lòng phòng bị.

Bên dưới tầng lưu hỏa là tầng huyền băng.

Từ tầng này trở đi, sương trắng bắt đầu thưa dần.

Tầng huyền băng không hề có thứ gì khác, chỉ có không khí với nhiệt độ cực thấp.

Nếu không có thủ đoạn phòng hộ, e rằng sẽ bị đông cứng thành khối băng.

Bên dưới tầng huyền băng là tầng lôi bạo.

Hàng vạn tia sấm sét tỏa ra khí tức sụp độ nổ vang không ngừng tại vực sâu này.

Cuối cùng, còn lại là một không gian trống trải còn rộng lớn hơn sáu tầng trước đó.

Theo lời Khấu Hồng, tầng này lại không có nguy hiểm gì, chỉ là một vùng tăm tối, những vẫn khiến người khác run sợ.

Xuyên qua tầng hắc ám đã có thể rời khỏi đại trận Tiên Tuyệt, đi về Tu Tiên giới.

Lý Phàm cẩn thận khống chế thuyền Thái Diễn, hao hơn nửa giờ mới vượt qua tầng cương phong.

Tiến đến tầng huyễn quang, dưới ánh sáng chiếu rọi, Lý Phàm rơi vào ảo giác cuồn cuộn.

Trong ảo giác, hắn thành công thoát khỏi đại trận Tiên Tuyệt, sau khi đến Tu Tiên giới, vừa lúc gặp được một số cơ duyên đạt được một cuốn công pháp hiếm thấy. Chỉ trong thời gian trăm năm ngắn ngủi đã luyện thành Kim Đan.

Con đường tu luyện sau đó bằng phẳng. Sau ngàn năm, hắn đắc đạo phi thăng.

Sau khi tới Tiên giới, Lý Phàm tu luyện từng bước tu luyện từ tầng dưới chót nhất, cuối cùng trở thành Thiên Đế Tiên giới ngạo nghễ.

Sau đó Lý Phàm đánh vỡ vách tường không gian Tiên giới, phi thăng tới Thần giới.

Hắn bắt đầu ở Thần giới từ một tên thợ mỏ, trải qua vạn năm, Lý Phàm tu luyện đến Thần Vương cảnh, trở thành nhân vật mạnh mẽ nhất Thần giới.

Sau đó, Lý Phàm trải qua trăm cay nghìn đắng, phi thăn tới Thần giới Thái Cổ, trở thành người giữ cửa ở hạ tầng Thần giới.

Lại cực khổ xuất phát từ đầu.

Cứ như vậy vượt qua không biết bao nhiêu tầng…

Rốt cục, ảo cảnh phá bị phá.

Lý Phàm tỉnh táo lại, đủ loại chuyện trước đó lui xuống nhanh chóng như thủy triều rút, chỉ để lại một chút dấu vết mờ ảo.

Lý Phàm khá im lawnhj với tạo ngộ trong huyễn cảnh trước đó, hắn ổn định tâm thần vững vàng, tiếp tục đi xuống.

Đại não mê muội, lập tức mất phương hướng, Lý Phàm biết bản thân đã tới tầng điên đảo.

Bị sương trắng vô tận bao vât, thuyền Thái Diễn giống như giọt nước giữa biển cả, không biết nơi nào là phía trên, nơi nào là bên dưới, không biết đi về đâu.

Ban đầu tưởng rằng cuộc dò xét lần này sẽ chấm dứt tại đâu, Lý Phàm lại mừng rỡ phát hiện, một luồng trực giác từ cõi u minh truyền đến từ bên trong thuyền Thái Diễn, chỉ bản thân nên chạy tới nơi nào.

Lý Phàm đi theo chỉ dẫn của thuyền Thái Diễn, rời khỏi tầng điên đảo.

Kế tiếp. Lý Phàm đã nếm được ngon ngọt, hắn không tận lực khống chế, chỉ cung cấp động lực, để một mình thuyền Thái Diễn phi hành trong đại trận Tiên Tuyệt.

Lưu hỏa, huyền băng, lôi bạo…

Nhưng nơi này thoạt nhìn vô cùng hung hiểm, nhưng thuyền Thái Diễn phi hành không nhanh không chậm, luôn luôn có thể tránh né một đống nguy cơ hủy diệt thoáng qua.

Một đường hữu kinh vô hiểm, Lý Phàm cứ như vaath thuận lợi tiến vào tầng cuối cùng, tầng hắc ám.

“Đúng rồi, thuyền Thái Diễn này chuyên môn phụ trách di chuyển người phàm từ ngàn năm trước. Thời đại di dời lớn liên tục mấy trăm năm, chiếc phi thuyền này chắc chắn không chỉ đến lui một chuyến. Dựa vào mức độ tổn hại của nó, thậm chí công tác di chuyển chưa từng dừng lại duốt hành trăm năm. Có lẽ tu sĩ phụ trách việc này cảm thấy mỗi lần đều phải tự mình khống chế là chuyện quá phí công, vậy nên để lại lệnh ngầm bên trong thuyền Thái Diễn, giúp nó có thể tự động xuyên qua đại trận Tiên Tuyệt…”. Sau khi Lý Phàm vô cùng mừng rỡ, hắn đột nhiên hiểu rõ chuyến đi này sao lại thuận lợi ngoài dự tính như thế.

Thuyền Thái Diễn lặng lẽ tiến lên trong một vùng tăm tối.

Nghĩ đến Tu Tiên giới bản thân ngóng chờ trăm năm đang cách đó không xa, ngay cả Lý Phàm có tâm chí như vậy cũng không nhịn được trở nên kích động.

Bỗng nhiên, từ bóng tối yên tĩnh bất tận, không hiểu sao vang lên một tiếng kêu mênh mông, xa xưa, thanh thúy.

Tiếng kêu kỳ lạ chốc lát đã trải rộng toàn bộ tầng hắc ám, không ngưng quanh quẩn.

Nhịp tim Lý Phàm trif trệ trong nháy mắt, giống như gặp phải một thiên địch nào đó, huyết dịch khắp người chốc lát trở nên lạnh băng.

Tiếng kêu càng ngày càng gần, trong nháy mắt đã bao vây thuyền Thái Diễn nho nhỏ, truyền đến từ khắp bốn phương tám hướng.

Bỗng nhiên, tiếng kêu biến mất.

Một lần nữa không gian yên tĩnh

Bốn phía vẫn là một mảnh tối đen như mực, nhưng dường như đã khác so với hắc ám trước đó.

Lý Phàm cảm giác lông tóc dựng đứng.

Hắn biết, thuyền Thái Diễn bị tồn tại nào đó cắn nuốt.

“Ầm!”

Hào quang phỏng ngự của thuyền Thái Diễn phá nát trong chớp mắt, thân thuyền Thái Diễn nhanh chóng giải thể.

Tiến độ nạp năng lượng nháy mắt sụt giảm.

Lý Phàm nhìn thật sâu hắc ám bên ngoài, mặc niệm trong đầu.

“Hoàn Chân!”
 
[ Dịch ] Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ - 我的模拟长生路
Chương 19 : Hư Uyên Cắn Nuốt Người


【 Lần mô phỏng này kết thúc 】



Lý Phàm khôi phục ý thức.

Hắn chăm chú quan sat cảnh tượng thuyền Thái Diễn bị phá vỡ trong màn sáng, sợ hãi tột độ quanh quẩn trong lòng, luẩn quẩn không rời.

“Rốt cuộc đó là thứ gì?” Trong lòng Lý Phàm hơi thắc mắc.

Lúc trước khi Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử xuyên qua đại trận Tiên Tuyệt không gặp phải thứ này trong tầng hắc ám, sao bản thân hắn lại khác chứ?

Chẳng lẽ đơn thuần do hắn quá xui xẻo?

Lý Phàm không cho là vậy.

Tầng hắc ám bên trong đại trận Tiên Tuyệt mênh mông bao la, thuyền Thái Diễn nho nhỏ ở trong đó có thể nói như giọt nước giữa biển cả.

Cố tình này không biết tồn tại liền như vậy tinh chuẩn tìm được rồi chính mình......

“Tám, chín phần mười là thủ đoạn nhắm vào con người.”

“Xem ra còn phải chờ sương mù tản bớt, dưới đáy Khư Uyên có ánh sáng chiếu rọi mới đi thăm dò là ổn thỏa nhất.”

“Tuy cuối cùng thất bại trong gang tấc, nhưng thu hoạch kiếp trước quả thật đã vượt xa dự liệu”

Lý Phàm âm thầm tính toán trong lòng, sau đó lựa chọn giữ lại “thuyền Thái Diễn”.

Họ tên: Lý Phàm

Cảnh giới: Người phàm

Tuổi sinh lý: 20/86

Tuổi tâm lý: 333/1113↑

Tiến độ nạp năng lượng hóa hư: 0%

Tiến độ nạp năng lượng mức neo: 1%

Số lượng điểm neo hiện tại: 1

Vật phẩm ràng buộc: “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương”, thuyền Thái Diễn



Nhìn biên độ tăng giới hạn tuổi tâm lý ngày càng nhỏ, Lý Phàm mơ hồ cảm giác được một tia áp lực.

Cũng may Tu Tiên giới đã có thể chạm tay đến, chỉ cần rời khỏi vùng đất Tiên Tuyệt này, trời cao mặc chim bay.

Trong cảm giác mong chờ này, nhân sinh thứ bảy của Lý Phàm bắt đầu.

Trước khi ‘Hoàn Chân’ chưa bổ sung năng lượng hoàn tất, Lý Phàm kiên quyết không làm bất kỳ chuyện mạo hiểm nào.

Vậy nên, hắn vẫn vượt qua hai mươi năm trước y hệt những kịch bản đã trải qua.

Neo định ba năm, Lý Phàm tới Ôn Huyện Giang Nam ẩn núp.

Neo định bốn năm, hắn dẫn đầu tâm phúc, âm thầm đi tới mộ Tiền Hoành.

Lần này, hắn dùng phun sương ẩn chứa Tiên Phàm Chướng chậm rãi ăn mòn, đến tận khi lực lượng Chỉ Bộ Tàn Bia suy yếu đến mức không thể đánh xuyên giáp thép.

Lý Phàm mặc giáp thép, tiến vào trong mộ, đưa tay lên trên bia đá.

“Phát hiện vật phẩm có thể bổ sung năng lượng: Chỉ Bộ Tàn Bia (tổn hại).”

“Có tiến hành bổ sung năng lượng hay không.”

Nhắc nhở của ‘Hoàn Chân’ lập tức nhảy ra.

“Đáng tiếc vẫn có chút hao tổn.” Lý Phàm thầm nghĩ đáng tiếc, lựa chọn có.

Chỉ Bộ Tàn Bia dần dần hóa thành hư vô, biến mất không tăm tích.

Mà tiến độ nạp năng lượng mức neo của ‘Hoàn Chân’ sau khi hấp thu Chỉ Bộ Tàn Bia trực tiếp tăng lên đến 25%.

“Chỉ cần thêm ba lần nữa đã có thể mở khóa điểm neo thứ hai?” Lý Phàm mừng rỡ, tuy nhiên lại mơ hồ cảm thấy sự việc sẽ không đơn giản như vậy.

“Phỏng đoán quá nhiều cũng vô dụng, để đời tiếp theo thử là biết.”

Đồ vật khác trong mộ Tiền Hồng đã không còn giá trị với Lý Phàm, sau khi sai người phong bế mộ một lần nữa, Lý Phàm rời đi.

Neo định năm năm, cuối cùng Lý Phàm không nhịn được, đi tới phía đông Khư Uyên.

“Trước hết chỉ nhin thử chút, không đi xuống.” Lý Phàm nói như vậy với bản thân.

Ngắm nhìn biển sương vô tận, ánh mắt hắn dường như xuyên qua không gian cách trở, nhìn thẳng tới dưới đáy Khư Uyên.

Đứng lặng hồi lâu, gió lớn gào thét, sương mù dày đặc dần dần tản ra, đại trận Tiên Tuyệt vốn dĩ tràn ngập nguy cơ dường như không nguy hiểm như vậy.

“Lúc này, nếu là người lái thuyền Thái Diễn hẳn có thể thuận lợi tốc hành đến Tu Tiên giới.” Một ý niệm bỗng nhiên nảy ra trong đầu Lý Phàm, hơn nữa cuối cùng không kiềm chế được, điên cuồng bành trướng, chiếm cứ toàn bộ tâm thần Lý Phàm.

“Đúng vậy, đã đợi lâu như vậy, chẳng lẽ còn phải đợi thêm mười lăm năm nữa sao?”

“Dù ‘Hoàn Chân’ chưa bổ sung năng lượng xong thì sao? Sợ hãi rụt rè như thế, sao có tể thành tựu đại đạo được?”

“Kiếp trước ta đã thăm dò một lần, chỉ cần cẩn thận né tránh quái vật bí ẩn trong tầng hắc ám là có thể rời khỏi nơi quỷ quái này!”



Âm thanh muôn hình vạn trạng không ngừng vang lên bên tai Lý Phàm, ánh mắt của hắn dần mất tiêu cự, trở thành một màu đỏ rực, dường như đã bị những âm thanh này mê hoặc.

Lý Phàm cứ như vậy tiến lên từng bước, ngày càng tiến gần đến Vô Tận Khư Uyên.

Thoạt nhìn Lý Phàm sẽ bị Khư Uyên hấp dẫn, ngã xuống thịt nát xương tan.

Dưới đáy Khư Uyên bỗng nhiên có hào quang chiếu sáng, xuyên qua đại trận Tiên Tuyệt, lọt vào tầm mắt Lý Phàm.

Màu đỏ đánh mất lý trí bị đè nén tạm thời, bốn chữ “Tiên đạo suy bại” bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt Lý Phàm.

“Ầm!”

Đủ loại ý nghĩ cuồng nhiệt, muốn liều lĩnh truy tìm con đường tu tiên, thậm chí thả người nhảy xuống vực, tất cả đều tiêu tán.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Lý Phàm vừa tỉnh táo lại nhất thời kinh hãi nói, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Trong mắt hắn, Khư Uyên bình lặng đột nhiên hóa thành hung thú ẩn nấp, mở rộng miệng lớn, muốn cắn nuốt hắn.

Lý Phàm lập tức xoay người, chạy trốn không quay đầu.

Một hồi lâu sau, sương mụ lần nữa ngưng tụ.

Dưới đáy Khư Uyên, mơ hồ truyền đến tiếng gào rú phẫn nộ.



Mười lăm năm sau, neo định 20 năm.

Cuối cùng ‘Hoàn Chân’ đã bổ sung năng lượng hoàn tất.

Đã có lực lượng, Lý Phàm quay lại Khư Uyên.

Hồi tưởng một màn năm đó, dù đã qua rất lâu nhưng trong lòng Lý Phàm vẫn còn sợ hãi.

“Xem ra đúng như những gì ta nghĩ, quái vật trong tầng hắc ám quả thật có ác ý rất lớn với người phàm. Có lẽ, nhiệm vụ của nó là cắn nuốt tất cả người phàm ở đây.”

Tuy rằng nguy hiểm, nhưng Lý Phàm cũng tuyệt đối không từ bỏ con đường trường sinh.

Không hề do dự, Lý Phàm điều khiển Thái Diễn, một đường hữu kinh vô hiểm đi tới tầng lôi bạo.

Lý Phàm không tiếp tục đi xuống, hắn dừng bên trên tầng hắc ám, kiên nhẫn chờ đợi.

“Vù vù…”

Gió to nổi lên.

Lôi bạo nóng nảy bị gió lớn không biết từ đâu ảnh hưởng, bắt đầu lắng dần, chậm rãi yếu bớt.

Ánh sáng rải rác hiện lên trong bóng tối, sau đó hợp nhất thành một, hình thành một bức tranh mênh mông cuồn cuộn không dứt.

Lý Phàm không xem kỳ cảnh này, hắn mượn ánh sáng ngắn ngủn mà trân quý này, tìm kiếm quái vật ẩn núp trong bóng tối.

Đáng tiếc, không thu hoạch được gì!

Mắt thấy ánh sáng sắp biến mất, Lý Phàm khẽ cắn môi, không hề do dự, toàn lực điều khiển thuyền Thái Diễn, đột ngột lao vụt đến dưới đáy Khư Uyên.

Tiếng kêu cổ quái kia lại vang lên lần nữa, chốc lát đã sát ngay bên người.

Lúc này, Lý Phàm lại đột nhiên bẻ ngoặt hướng đi của thuyền Thái Diễn.

Sau khi vẽ ra một đường cong hoàn hảo, thuyền Thái Diễn vốn dĩ đang lao thẳng xuống lúc này đang lao lên với tốc độ gấp mấy lần trước đó, không ngừng phi hành lên trên!

Hướng về phía trước, tiếp tục hướng về phía trước!

Động lực thuyền Thái Diễn khai hỏa toàn bộ, trong một tiếng gào thét phẫn nộ, chạy nhanh trở về tầng lôi bạo!

Dựa vào tia sáng sắp tiêu tán cuối cùng, lúc này Lý Phàm nhìn xuống từ trên cao, cuối cùng thấy rõ diện mạo thật sự của quái vật trong bóng tối.

Đó là một con cá voi khổng lồ đến mức không từ ngữ nào có thể mô tả, dù Lý Phàm đã cách nó rất xa những vẫn không thể thấy toàn bộ thân hình nó.

Chỉ là cái miệng khổng lồ đang mở đã chiếm hết toàn bộ tầm nhìn của Lý Phàm.

Cá voi thấy con mồi đã trở về tầng lôi bạo, vô cùng cáu kỉnh, nhưng chỉ có thể bơi về không tiến tiếp.

Sau khi rít gào vài tiếng phát tiết sự bất mãn, nó mới không cam lòng khép miệng, biến mất trong bóng đêm.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back