Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 290 : Chờ Ở Đây Một Ngày Chờ Rất Nhiều Năm


"Ở đây có thể ẩn chứa nguy hiểm? Khu vực Trúc Cơ đã vậy, nếu đi tới khu vực Kim Đan hoặc Nguyên Thần, quả thật không dám tưởng tượng."

Giang Hạo nhìn chằm chằm vào cửa động, im lặng suy nghĩ.

Hắn càng kiên định với suy nghĩ không thể tùy ý chạy loạn.

Yên tâm tìm một chỗ, giúp người ta trồng linh dược, đào quặng là được rồi.

Hai cái đều đã tìm được, bây giờ còn thiếu linh dược tới đúng chỗ và vào trong đào quặng nữa thôi.

Giang Hạo nhìn xung quanh. Bên ngoài sơn động có không ít chỗ, dọn dẹp sơ qua là có thể sử dụng như linh điền.

Nhất là ở đây có đầy đủ linh khí.

Tuy hắn chưa kiểm tra đất đai, nhưng xung quanh có hoa cỏ cây cối mọc không tệ, hơn nữa còn tự mang theo linh khí.

Xem ra, hoàn cảnh cùng với đất đai đều tạm được, chỉ cần tốn chút thời gian để xử lý.

"Cái sơn động này hơi kỳ lạ. Sư huynh của ta từng cảnh cáo ta, chỉ có thể vào sơn động đào vào buổi tối, ban ngày vừa đến sẽ có nguy hiểm.

Hắn không biết nguyên nhân cụ thể.

Dù sao vừa đến ban ngày, bất kể ngươi là Trúc Cơ viên mãn hay Kim Đan viên mãn, đều sẽ chết ở chỗ này." Cố Văn có lòng tốt nhắc nhở.

Giang Hạo gật đầu, quả thật rất nguy hiểm.

Hắn đi vào cũng chưa chắc có thể lành lặn trở ra.

Hắn không có cách nào xác định được cụ thể là gì, chỉ có thể cảm giác được nguy hiểm.

"Nếu vậy, chúng ta khai hoang một chỗ ở đây, có linh dược sẽ trồng ở đây.

Sau đó, người làm việc vặt xử lý linh dược ban ngày, buổi tối đào quặng.

Các ngươi có ý kiến gì không?" Cố Văn nhìn về phía người khác.

"Không." Gia Cát Chính nói.

"Ta cũng không." Mộ Dung Thanh Thanh cũng tán thành.

"Nếu vậy, người làm việc vặt, ngươi mở linh điền, chúng ta đi tìm đồ.

Có vấn đề gì không?" Lần này, Cố Văn mới hỏi thăm Giang Hạo.

"Có thể." Giang Hạo chỉ bình tĩnh gật đầu.

Có người tìm linh dược giúp, hắn đương nhiên vui mừng.

Tuy rất khó cho ra bọt khí màu lam ổn định giống như Thiên Hương Đạo Hoa.

Nhưng may mắn có một cây cũng tốt, bọt khí màu lam không thiếu.

Còn nữa, còn có hầm mỏ.

Đây mới là điều quan trọng nhất.

"Được rồi, trước khi trời tối mở ra linh điền, sau đó tiến khu hầm mỏ tìm kiếm tới cùng." Trong lòng Giang Hạo nghĩ.

Sau đó, hắn bắt đầu dọn cây cỏ, muốn mở một linh điền không nhỏ.

Ba người Cố Văn nhìn Giang Hạo với vẻ kinh ngạc.

Thật sự dễ nói chuyện như vậy sao?

Ba người không nghĩ nhiều nữa, từng người rời đi, tìm kiếm cơ duyên.

Giang Hạo nhìn bóng dáng bọn họ biến mất ở trong rừng cây, tâm trạng bất đắc dĩ.

Ba người này thật sự quá cảnh giác, đều nấp trong bóng tối quan sát.

Mãi đến khi trời tối đen, Giang Hạo mở xong linh điền, dựng một căn nhà gỗ nhỏ và nhà kho, ba người kia vẫn còn ở đó.

Giang Hạo nhìn thời gian, lấy từ trong pháp bảo trữ vật ra cái cuốc đào quặng.

Khi trời tối, nguy hiểm này quả thật biến mất, hắn có thể tiến hầm mỏ tìm kiếm tới cùng.

Hắn chờ ngày này đã rất lâu rồi.

Về phần ba người vẫn đang âm thầm quan sát, hắn không hề để ý tới.

Bọn họ rất cảnh giác, cũng đủ kiên trì.

Có thể lãng phí một chỉ tiêu cho Trúc Cơ tiến đến, quả nhiên đều không phải là Trúc Cơ bình thường.

Tuy nhiên, chắc hẳn cũng có người dựa vào quan hệ tiến vào.

Có vài người chính là dễ khinh thường người khác.

Người như thế sẽ rất phiền phức. Cũng may, hắn không gặp phải.

Trước khi tiến vào hầm mỏ, Giang Hạo liếc nhìn bảng điều khiển.

【 Danh tính: Giang Hạo 】

【 Tuổi tác: Hai mươi sáu 】

【 Tu vi: Nguyên Thần hậu kỳ 】

【 Công pháp: Thiên Âm Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】

【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân 】

【 Khí huyết: 33/100 (có thể tu luyện)】

【 Tu vi: 34/100 (có thể tu luyện)】

【 Thần thông: 0/3 (không thể thu được)】

"Còn cách thăng cấp rất xa, không biết đào quặng có thể hơn Thiên Hương Đạo Hoa không."

Hiện tại, hắn là Nguyên Thần hậu kỳ, lợi ích thu được khi đào quặng chắc chắn không bằng khi ở khu quặng mỏ lúc trước.

Còn nữa, chất lượng của quặng mỏ kia cực cao, ở đây rất có thể không bằng được.

Dù sao dưới khu quặng mỏ là chiến trường viễn cổ, bên trong cái gì cũng có.

Có tàn hồn viễn cổ, có truyền thừa của đại năng.

Thậm chí còn có chí bảo tồn tại.

Tất cả tu chân giới, có khu quặng mỏ nào tốt như vậy?

Nhưng khu quặng mỏ cuối cùng vẫn là khu quặng mỏ, bọt khí màu lam hiếm thấy, nhưng chắc chắn có không ít bọt khí màu trắng và màu lục.

Cũng là thu hoạch cực lớn.

Giang Hạo bước vào hầm mỏ, cảm giác được sự âm u lạnh lẽo, trên vách đá trong động có ánh sáng, có thể nhìn thấy rõ cả lối đi.

Đây là một chỗ lối đi cực lớn.

Trong không khí kèm theo một chút độc tố, hít thở lâu sẽ tích góp độc tố trong thân thể.

Hơn nữa có thể giảm tu vi.

"Nếu là Trúc Cơ hậu kỳ sẽ không thể ở đây lâu."

Trong lòng Giang Hạo suy tính.

Với tu vi của hắn, đương nhiên không thành vấn đề. Hơn nữa, hắn còn có Khô Mộc Phùng Xuân.

Những độc tố này không có bất kỳ tác dụng nào đối với hắn.

Chẳng bao lâu, hắn đi tới ngã ba đường, một trái một phải.

Đi phía trái.

Hắn tùy tiện chọn một lối đi.

"Không có gì?"

Dọc đường đi, hắn không gặp phải nguy hiểm gì, vậy nguy hiểm ban ngày xuất phát từ chỗ đó?

Không bao lâu, hắn đi tới cuối đường.

Xem ra, hắn đã có thể đào quặng.

Giang Hạo không nghĩ nhiều, nguy hiểm tới, hắn vẫn có thể ứng phó được.

Lúc mở linh điền lúc, hắn chôn vòng vàng xuống. Cho hắn ba hơi thở, hắn có thể rời khỏi đây.

Nếu ba hơi thở cũng không kịp, hắn còn có Thiên Lý Na Di Phù.

Sẽ nhanh hơn.

Chính

Nếu lại tổn thất thần thông, chính là được một mất mười.

Có lẽ chờ tới khi hắn đạt tới Luyện Thần, có thể chế tạo ra.

Tuy nhiên, muốn bước vào Luyện Thần, chắc hẳn phải mất hơn ba năm nữa.

Sau Luyện Thần, tiềm lực cùng với tu vi của hắn lại có thể xếp vào mười đệ tử thủ tịch.

Ở trong tông môn, hắn cũng xem như an toàn hơn.

Thở hắt ra một hơi.

Giang Hạo cầm lấy cái cuốc bắt đầu đào quặng.

Rầm rầm rầm!

Từng cục đá được đào ra.

Độ cứng không bình thường.

Cũng may, cái cuốc này của mình là một pháp bảo, nếu không khó nói được sẽ có thể kiên trì bao lâu.

Keng keng keng!

Kneg!

Thỉnh thoảng sẽ có bọt khí màu trắng xuất hiện, ngay sau đó là bọt khí màu lục.

【 Lực lượng +1】

【 Tinh thần +1】

【 Sức chịu đựng +1】

【 Linh kiếm +1】

Theo Giang Hạo không ngừng vung cuốc ra, xung quanh xuất hiện thêm một ít khoáng thạch.

Hắn không nhận ra những khoáng thạch này, chỉ để sang một bên.

Nửa đêm.

Keng keng keng!

Một khối khoáng thạch rơi xuống, bọt khí màu lam cũng theo đó xuất hiện.

【 Tu vi +1】

"Mới đó đã có à?"

Sau đó, hắn càng ra sức đào quặng.

Mãi cho đến khi hắn cảm giác được nguy hiểm.

Chẳng biết tại sao, loại nguy hiểm này dường như từ bốn phương tám hướng kéo đến.

Hắn không do dự nữa, mang theo khoáng thạch đào được, rút ra ngoài.

May mà hắn đã rời khỏi cửa động trước khi nguy cơ hoàn toàn bao phủ cả khu hầm mỏ.

Hắn vừa đi ra, lại gặp phải ba người Cố Văn.

Ba người này đều nhìn Giang Hạo với ánh mắt kỳ quái.

Dường như đang nói: Thật sự đang đào quặng à?

Nhất là nhìn thấy Giang Hạo bỏ khoáng thạch đào được vào trong nhà kho, bọn họ càng không thể nào hiểu được.

Người này tới đây chỉ dể làm việc vặt?

Giang Hạo nhìn khoáng thạch, thở dài.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà trời đã sáng.

mới ra một bọt khí màu lam.

Lúc này, Giang Hạo nhìn thấy linh dược trên linh điền.

Là ba gốc linh dược có chứa rất nhiều linh khí.

Nhưng ba gốc linh dược này đều có dấu hiệu bị héo.

"Đây là linh dược chúng ta mang về, cụ thể trồng thế nào thì chúng ta không biết, lại không thể trực tiếp bỏ vào túi trữ vật.

Lại phải dựa vào ngươi rồi. " Cố Văn nói với Giang Hạo.

Giang Hạo gật đầu, sau đó bắt đầu quan sát linh dược.

Thuận tiện kiểm tra tài liệu.

Sau một ngày, hắn cuối cùng mới miễn cưỡng làm cho linh dược khôi phục lại một chút.

Nhưng rõ ràng không đủ, cần phải chăm sóc trong thời gian dài.

Màn đêm buông xuống.

Giang Hạo đứng dậy, lại bước vào trong hầm mỏ.

Sáng sớm, hắn lại mang theo rất nhiều khoáng thạch ra ngoài.

Sau đó, hắn tiếp tục chăm sóc linh dược.

Mấy người Cố Văn nhìn thấy điều này, vẻ mặt đều mờ mịt.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 291 : Thiên Tài Kinh Thế


Tiến đến ngày thứ ba.

Cố Văn, Gia Cát Chính và Mộ Dung Thanh Thanh đứng dưới đại thụ, nhìn Giang Hạo đang chăm sóc linh dược.

Ba người bọn họ đều có chút không hiểu.

"Các ngươi thấy thế nào?" Cố Văn hỏi.

"Ta chỉ biết là người có thể tiến vào nơi này nhất định đều là nhân tài kiệt xuất của tông môn. Cho dù có người dựa vào quan hệ để vào thì cũng sẽ không quá bình thường. Hành vi của người này cực kỳ quái dị, nhất định có mục đích của mình." Gia Cát Chính lạnh lùng nói.

"Có khả năng là vì tu vi của hắn quá thấp hay không, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt? Hắn còn có cả cuốc đào quáng, chắc là đã chuẩn bị kỹ càng." Mộ Dung Thanh Thanh hỏi.

"Có khả năng, thế nhưng người này làm việc lặt vặt đúng là rất tốt, hơn nữa số khoáng thạch kia nhiều hơn bình thường nhiều, điều này nói rõ chuyện gì? Hắn không chỉ giao ra toàn bộ, thậm chí còn chưa từng nghỉ ngơi. Ta chợt nhớ tới sản lượng mà sư huynh của ta từng nói." Cố Văn cười nói.

"Nhìn một chút xem có thể kiên trì bao lâu, có lẽ chỉ là làm dáng một chút, mấy ngày nữa sẽ trở nên chậm chạp." Gia Cát Chính nói.

"Ta cũng cảm thấy thế, hắn làm vậy không chỉ bỏ lỡ cơ duyên, thậm chí còn chậm trễ tu luyện." Gia Cát Thanh Thanh nói theo.

"Đúng thế." Cố Văn nói.

Ba người im lặng rất lâu, sau đó không nói thêm gì nữa.

Cho dù như thế nào, bọn họ đều đến để tìm kiếm cơ duyên.

Linh dược rất thuận tiện.

Có thể mang về nhiều một chút đương nhiên là tốt nhất.

Khoáng thạch cũng như thế.

Đây đều là thứ cần thiết, bọn hắn đương nhiên là đều muốn.

Trước khi chưa tìm được gì, không cần thiết phải kết thù với bọn hắn.

Sau đó, ba người bắt đầu tìm kiếm cơ duyên.

Lúc này, Giang Hạo đang quản lý linh dược bỗng ngẩng đầu nhìn về phía ba người rời đi, cảm thấy có chút kinh ngạc.

Trong mắt những người này không có chút tham lam nào, bọn hắn đều mang theo mục đích của mình.

Không quá xem trọng mấy thứ bên ngoài như này.

"Cũng đúng, bọn hắn ở trong tông môn tuyệt đối không bình thường, tài nguyên bình thường chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm với bọn hắn mà thôi. Không cần phải quá quan tâm."

Giang Hạo nhìn khoáng thạch, thở dài một tiếng, bản thân mình thì khác, tương đối tục khí.

Đáng tiếc khoáng thạch phải bán ra thì mới thành linh thạch được, không biết cuối cùng có thể đổi được bao nhiêu.

Khoáng thạch nơi này đều không quá quý, giá trị không quá cao.

Mà bọt khí màu lam đúng là hiếm thấy, hai ngày rồi mà chỉ xuất hiện một cái kia.

Vài cọng linh dược cũng chỉ cho ra bọt khí màu trắng.

Giang Hạo cũng không cảm thấy không hài lòng đối với chuyện này.

Vừa mới tiến vào đã có thu hoạch như này, có thể nói là vô cùng tốt.

Hoàn toàn dựa vào ba người kia.

Nếu như không phải bọn hắn, không biết phải mất bao lâu để tìm quặng mỏ, mặc dù linh dược dễ thu thập, thế nhưng vô cùng tốn thời gian.

Bây giờ, hắn chỉ cần ban ngày chăm sóc linh dược, tình cờ tu luyện, ban đêm đào quáng.

Cuộc sống như vậy đúng là vô cùng phong phú.

Nếu như Thiên Hương Đạo Hoa cũng ở đây bên.

Như vậy đúng là càng thêm hoàn mỹ.

Phía trước có Thiên Hương Đạo Hoa cùng với rất nhiều linh dược, phía sau có quặng mỏ có thể đào quáng bất cứ lúc nào.

Đáng tiếc, loại chuyện này chỉ tồn tại trong tưởng tượng.

Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày.

Nửa tháng sau.

Ba người Cố Văn tìm được rất nhiều linh dược, mà bọn hắn thậm chí còn đi xem Giang Hạo đào quáng trong đêm.

Người kia đúng là càng ngày càng liều mạng, đây thật sự là người tu tiên bình thường sao?

Tông môn hắn bảo hắn vào trong này chính là vì đào quáng sao?

Nếu như để sư môn hắn biết được chuyện này, còn không phải là tức chết người à?

"Ta cảm thấy hắn tới chính là để đào quáng, căn bản cũng không phải để làm việc vặt cho chúng ta." Mộ Dung Thanh Thanh nói.

"Hắn có mưu đồ gì?" Gia Cát Chính hỏi.

Khoáng thạch để ở một bên, không tu luyện, không thấy chỗ đặc thù nào.

Vẫn luôn đào quáng ở trong này, rõ ràng là không bình thường.

Không có mưu đồ, tại sao lại điều mạng đào quáng như vậy?

Không có khả năng.

"Vấn đề này cũng có lý, ta cũng rất tò mò hắn có mưu đồ gì." Cố Văn có chút hứng thú, nói:

"Dù sao vị sư huynh kia của ta cũng điên cuồng đào quáng như vậy. Không ai biết hắn đang mưu đồ gì. Đào hơn nửa năm, ta nhớ một vị sư tỷ từng nói, càng đào người càng tiều tụy.

Nửa năm sau, hắn đột nhiên dừng việc đào quáng, trong nháy mắt quay người rời khỏi quặng mỏ, bình cảnh theo hắn đã lâu lại hoàn toàn tan rã. Lập tức tấn thăng."

"Nơi này có thứ gì kỳ lạ sao?" Mộ Dung Thanh Thanh hỏi.

"Không biết, không ai nói cho ta đáp án cả." Cố Văn lắc đầu.

"Sao ngươi không thử một chút?" Gia Cát Chính hỏi.

"Không được, ta có con đường mà ta muốn đi, không cần thiết bởi vì tò mò mà đi con đường không thích hợp với ta." Cố Văn hỏi hai người bên cạnh:

"Các ngươi thì sao? Có muốn thử một chút hay không?"

"Chỗ của chúng ta gần đây bị để mắt tới, vẫn nên nghĩ biện pháp đối phó với bọn hắn trước đã." Gia Cát Chính nói.

Bọn hắn đều có mục đích rõ ràng.

Trước khi đạt thành mục đích, tuyệt sẽ không tìm thêm chuyện.

Không cần thiết.

——

Thi Giới.

Vạn Thạch Lâm.

Nơi này là khu vực Kim Đan, thế nhưng bất kể người có tu vi gì ở xung quanh đều đang hướng về phía bên này.

Đơn giản là vì ở giữa Vạn Thạch Lâm xuất hiện một ngọn núi.

Cây cối trên ngọn núi này tươi tốt, có con sông chậm rãi chảy xuống từ trên núi.

Như là linh tuyền tẩm bổ đại địa.

Nhìn xuống từ trên cao, còn có thể nhìn thấy hình bóng bia đá loáng thoáng.

"Lan Thiên sư tỷ, nơi này chính là Thiên Bia Sơn sao?" Dưới chân núi, một nam tử trẻ tuổi hỏi thăm vị sư tỷ bên cạnh.

Bọn hắn đều là đệ tử của Thi Thần Tông.

Tiến vào từ Thiên Âm Tông.

Nam thì thanh tú yếu đuối, tu vi Nguyên Thần trung kỳ.

Mà nữ tử bên cạnh hắn thì có khí thế bất phàm, sắc mặt lạnh nhạt, tu vi Luyện Thần sơ kỳ.

"Thật ra có chuyện này ta muốn nói từ lâu rồi.” Nàng nhìn nam tử bên cạnh, nói:

"Vân Kỳ mà ta biết, mặc dù thoạt nhìn có quan hệ không tệ với ta, nhưng tính cách hắn âm lãnh bạo ngược, chỉ là giỏi ngụy trang mà thôi. Bởi vì hắn không đắc tội ta, cho nên chúng ta còn có thể nói chuyện hai câu.

Gần đây hắn dường như có suy nghĩ đối với thân thể của ta. Ta vốn định trực tiếp trừ khử hắn, thế nhưng ngày thứ hai gặp lại, lại phát hiện hắn không có loại ý nghĩ này.

Không chỉ như thế, hắn thật sự là muốn giao hảo cùng ta. Thậm chí không còn sự bạo ngược, âm lãnh kia nữa."

"Sư tỷ có ý gì?" Vân Kỳ cười hỏi.

"Không có ý gì, chỉ là nói cho ngươi mà thôi, rất nhiều người đều biết bản tính của Vân Kỳ. Bởi vì thân phận của hắn, cho nên mọi người không muốn động đến hắn. Nếu không lấy hành vi của hắn, căn bản không xứng ở lại Thi Thần Tông.

Cũng chính là vì như vậy, cho dù ta phát hiện ra chuyện gì, đều sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng mà, những người khác không thể nhận ra chút cảm giác này." Lan Thiên tiên tử nói.

Vân Kỳ cười cười:

"Sư tỷ, cảm thấy ngọn núi như thế nào?"

"Thiên Bia Sơn, nhìn như là mỏm núi có cơ duyên, đại khái là chỗ truyền thừa. Hơn nữa, trong đó có nhiều bí mật sâu xa, ta cũng không được biết cụ thể.

Nhưng mà, chỉ cần lĩnh hội được đôi thứ ở chỗ này, quả thật có thể đi càng nhanh càng thuận hơn một chút." Lan Thiên tiên tử nói.

Đi dọc theo đường núi, bọn hắn thấy một khoảng đất trống, trên đất trống có một tòa bia đá.

"Đây là tòa bia đá thứ nhất, có thể tiến hành lĩnh hội." Lan Thiên tiên tử tiếp tục nói:

"Thiên Cương ba mươi sáu rất khó tới gần, tìm được Địa Sát bảy mươi hai sẽ có thể tiến hành lĩnh hội. Cho nên muốn lĩnh hội khối thứ mấy đều được." Lan Thiên tiên tử nói.

Xoạt!

Đột nhiên có hào quang nhỏ yếu xuất hiện trên tấm bia đá.

Trong nháy mắt thấy ánh sáng này, Lan Thiên tiên tử sững sờ, hơi kinh ngạc.

"Sư tỷ, ánh sáng này đại biểu cho cái gì?" Vân Kỳ tò mò hỏi.

Lan Thiên tiên tử cau mày, nói:

"Ta trước đó đã từng gặp một lần, đây là Thiên Bia Sơn đang cố gắng triệu hoán người tới.

Mà loại người này, đều không ngoại lệ, đều là thiên tài kinh thế được Thiên Bia Sơn xác nhận.

Thế nhưng… trước đó hào quang cũng không rõ ràng như vậy."

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 292 : Lại Gặp Mị Thể Trời Sinh


【 Khí huyết: 35/100 (có thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 36/100 (có thể tu luyện) 】

Trong hầm mỏ, Giang Hạo nhìn xem trị số tu vi, cảm thấy có chút đáng tiếc.

Qua nửa tháng, mới tăng thêm được hai điểm.

Tương đối với việc mới có bốn cái bọt khí màu lam.

Một tuần đại khái ra hai cái.

"Châm hơn so với dự đoán, không biết là vì mỏ hay là vì tu vi của ta."

Mỏ không tốt, có lẽ sẽ rất khó ra bọt khí.

Tu vi cao cũng rất khó ra bọt khí.

Nhưng mà hắn cũng khó xác định được khoáng thạch là tốt hay xấu.

Nhưng mà có thể xác định, quặng mỏ nơi này không bằng quặng mỏ ở Thiên Âm Tông.

Loảng xoảng!

Giang Hạo không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục đào quáng.

Cho dù bọt khí thiếu, cũng không khác Thiên Hương Đạo Hoa là bao.

Ít nhất cũng có thật nhiều bọt khí màu trắng.

【 Lực lượng +1 】

【 Tinh thần +1 】

【 Lực lượng +1 】

Lượng lớn bọt khí đang không ngừng hòa tan vào thân thể.

Cho dù tu vi hoàn toàn biến mất, tinh thần và lực lượng của hắn đều vô cùng cường đại.

Nhất là bây giờ mỗi ngày đều không ngừng gia tăng.

Nói cách khác, thân thể của hắn sẽ càng mạnh mẽ.

Đào đến nửa đêm, hắn đột nhiên ngửi được một cỗ mùi thơm.

"Lại tới."

Mùi thơm, từ sau bảy ngày hắn đào quáng, liền sẽ bắt đầu xuất hiện.

Nhưng cho đến trước mắt cũng chỉ là xuất hiện mùi thơm.

Mùi thơm này cũng không phải là mùi linh dược, càng giống với mùi thơm cơ thể của người hơn.

Quặng mỏ vốn đã không đơn giản, giữa đường có xuất hiện thứ gì đó cũng là chuyện bình thường, Giang Hạo chỉ là đang cảnh giác.

Sau đó, hắn tiếp tục đào quáng.

Nửa đêm về sáng.

Hắn cuối cùng cũng thu hoạch được bọt khí màu lam.

【 Tu vi +1】

Hắn lập tức ra sức hơn.

"Phía trước không có đồ tốt, có nên đổi chỗ khác đào hay không?" Một giọng nói mềm nhũn dễ nghe đột nhiên truyền tới.

Cái cuốc đang vung lên của Giang Hạo lập tức dừng lại, ngay sau đó hắn thả cuốc xuống trước người, nhìn về phía chỗ phát ra giọng nói.

Bên cạnh bất ngờ xuất hiện một nữ tử mặc áo khoác mỏng, ngồi xổm trên mặt đất, hai tay chống cằm nhìn hắn.

Hai chân thon dài lộ ra ngoài, bờ ngực trắng nõn sinh động.

Dáng vẻ này dường như phát sáng trong bóng tối, chói lóa mắt.

Không cách nào thấy rõ tu vi.

"Tiền bối là?" Giọng nói Giang Hạo trở nên âm u.

Hắn không có chút phát hiện nào về sự xuất hiện của đối phương.

Hơn nữa, mùi thơm ngửi được trước đó lại vô cùng rõ ràng vào lúc này.

Nói như thế, người này đã bắt đầu xuất hiện ở gần đây từ một tuần trước rồi.

Chẳng qua không biết nàng vốn đã ở trong động, hay là ban đêm mới tiến vào.

Vừa dứt lời, hắn mở thần thông ra.

"Giám định."

【 Mị Thần: Trời sinh Mị thể, duyệt nam vô số, mục tiêu cuộc sống là nếm thử tất cả cường giả khác phái trong Tu Chân Giới, cuối cùng tư thông với cường giả nhưng bị đạo lữ của hắn phát hiện, lập tức bị ngũ mã phanh thây, suýt nữa hồn phi phách tán.

Bởi vì người ngưỡng mộ nàng thực sự quá nhiều, cuối cùng đã tìm được thân thể cho nàng, củng cố thần hồn, đang chờ đợi phục sinh. Nhưng vô số đạo lữ của cường giả đã phát hiện, bắt đầu tiến hành phá hoại, trời xui đất khiến thân thể nàng bị nhốt trong hầm mỏ, không thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Sau khi sử dụng một vòng Mị thuật với ngươi thấy không có chút tác dụng nào nên chỉ có thể hiện thân, muốn dụ hoặc ngươi đào được thân thể của nàng, sau đó phục sinh trở về.

Trước khi phục sinh nàng chỉ có thể mê hoặc người khác, không thể ra tay. 】

Giang Hạo: "…"

Một vòng Mị thuật.

Hắn vẫn không thể nào phát hiện ra.

Bởi vì sách Mị thuật bị Hồng Vũ Diệp lấy đi, hắn cũng ngại khi tiếp tục xem.

Trước mắt còn có hai quyển.

Vốn cho rằng trước đó đọc đã có thể nhận biết một chút, không ngờ rằng lại không có chút tác dụng nào.

Nhưng mà đối phương lại là Mị thể trời sinh.

Là người giống với Vân Nhược sư tỷ.

Sau khi đánh giá những gì mà Mị Thần từng trải qua, ảnh hưởng mà Vân Nhược sư tỷ mang đến cho hắn có thể xem là nhỏ.

Nhưng mà cho dù là nhỏ, hắn hiện tại vẫn luôn bị đuổi giết.

Mị thể trời sinh đúng là vô cùng đáng sợ.

Nói đến đây, nếu như mang Mị Thể này về cho Các chủ Thiên Hoan Các, liệu hắn hắn có buông bỏ oán hận trong lòng xuống hay không?

Giang Hạo suy tư một hồi, liền lắc đầu.

Không phải lo lắng đối phương không bỏ xuống được, mà là Mị Thần cũng không phải là tu sĩ bình thường, bản thân mình tuyệt đối không phải là đối thủ.

Vẫn nên bỏ qua cho thỏa đáng.

"Ta là ai sao? Ta là tiểu tinh linh của quặng mỏ, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Mị." Mị Thần vừa cười vừa nói.

"Xin đừng ảnh hưởng đến chuyện đào quáng của ta." Giang Hạo bình tĩnh trả lời.

Trước khi phục sinh không thể ra tay, vậy cũng nói rõ, đối phương chỉ có thể sử dụng Mị thuật.

Chuyện này với hắn mà nói thì chỉ thường thôi.

Có thể an tâm đào quáng rồi.

Mị Thần: "…"

Loảng xoảng!

Loảng xoảng!

Nghe tiếng cuốc gõ, nàng có chút hoài nghi nhân sinh.

Người này sao lại dám làm như vậy?

Nhưng mà nàng cảm nhận được, người có thể tới đây thì tâm trí đều cực kỳ kiên định.

Lần trước, nàng cũng gặp được một người đào quáng, đối phương nhìn như trầm mê nàng, nhưng lại thoát ra rời đi tại thời khắc cuối cùng.

Còn nói với nàng, đa tạ nàng đã giúp đỡ nửa năm qua, hắn đã hiểu.

Sau khi nói ra câu đó, tu vi của người kia lập tức đột phá, tinh thuần mà mạnh mẽ.

Trong tích tắc, nàng cảm thấy nhục nhã khi bị xem như lô đỉnh, muốn bùng nổ.

Nàng thề, sau khi rời khỏi đây, nhất định phải khiến cho đối phương đối với mình chỉ mong mà không được.

Cho tới bây giờ đều là nàng xem người khác như lô đỉnh, thế mà còn có người dám xem nàng như lô đỉnh.

Mà bây giờ lại khác, người trước mắt này còn không thèm nhìn nàng một cái, toàn bộ sự chú ý đều đặt ở trên quặng mỏ.

Là giả vờ không nhìn nàng, hay là thật sự không để nàng vào mắt đây.

Là nàng không được, hay là người của Tu Chân Giới đã thay đổi?

"Ngươi đào quáng như thế không cảm thấy mệt mỏi sao?" Mị Thần nhẹ giọng hỏi.

Nhưng mà đối phương không có trả lời nàng.

"Ta biết nơi nào có chỗ tốt, muốn ta giúp đỡ không?" Nàng lại hỏi.

Nhưng mà vẫn không có tiếng đáp lại.

Lần này, nàng không lên tiếng nữa, mà là bồi tiếp đối phương.

Giang Hạo cũng không để ý tới Mị Thần nữa, an tâm đào quáng.

Nếu quá ồn thì hắn sẽ xuất đao.

Đối phương không mở miệng nói chuyện cho đến khi đến trước nguy hiểm.

Nhưng mà vào thời khắc cuối cùng, nàng lại mở miệng nhắc nhở:

"Trời gần sáng rồi, ngươi phải đi ra ngoài."

Giang Hạo lườm đối phương, nghĩ đến Vân Nhược sư tỷ.

Khó trách nhiều người lại muốn báo thù vì Vân Nhược sư tỷ như vậy.

Kim Đan đều không tiếc từ bỏ tiền đồ tốt đẹp, muốn tới nằm vùng để giết hắn.

Là Vân Nhược sư tỷ quá tốt, khiến cho bọn hắn nguyện ý từ bỏ tất cả.

Mị Thần này cũng như thế.

"Có thể giúp một chút không?" Giang Hạo nhìn Mị Thần, nói.

"Là chuyện gì? Ta không chắc sẽ giúp được ngươi, thế nhưng nếu ngươi cảm thấy là chuyện quan trọng thì có thể nói rõ một chút, ta sẽ giúp ngươi." Mị Thần yếu ớt nói.

Vù!

Đột nhiên một đạo ánh trăng xẹt qua.

Trực tiếp chém xuống đầu Mị Thần.

Trong đôi mắt kinh ngạc của đối phương, Giang Hạo bình tĩnh nói:

"Ngươi ảnh hưởng tới việc đào quáng của ta."

Nói xong, hắn mang theo khoáng thạch rồi rời đi.

Để lại Mị Thần vẫn còn đang bị chấn động.

Nàng há hốc mồm, nói: "Ta là thật tâm."

Rõ ràng nhiều lần đều là thật lòng.

——

Sau khi rời khỏi quặng mỏ, Giang Hạo liền đặt khoáng thạch ở trong kho hàng.

Mị Thần xuất hiện đúng là đã ảnh hưởng tới chuyện đào quáng của hắn.

Mỗi lời nói hành động của đối phương đều mang theo vũ mị.

Mị Thể trời sinh, Mị Thuật tự nhiên, nếu như không phải cs Thiên Tuyệt cổ độc, hắn sẽ tránh không kịp.

Cũng không thể thong dong đối mặt như hiện tại.

Nhưng mà có thể xác định một chuyện, chém đầu đối phương cũng không mang đến tổn hại trí mạng gì cho Mị Thần.

Nếu như đối phương lại đến, vậy thì phải dùng những biện pháp khác.

"Vị đạo hữu này." Lúc này, có người chào hỏi hắn từ phía sau.

Hắn quay đầu nhìn lại, là hai vị tu sĩ Trúc Cơ viên mãn.

Một nam một nữ.

Quần áo và trang sức khác nhau, xem ra là hợp tác tạm thời.

"Có việc gì sao?" Giang Hạo hỏi.

"Là như vậy, ta cũng phát hiện một chỗ mỏ, có muốn hợp tác với chúng ta hay không?" Nam tu sĩ cười hỏi.

"Cũng ở chỗ này, ngươi có thể tiếp tục đào quáng, ngươi cũng có thể tiếp tục trồng linh dược mà chúng ta tìm được, đến lúc đó sẽ phân chia hợp lý." Nữ tu sĩ bổ sung.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 293 : Chán Ghét Ngươi


Giang Hạo nhìn kỹ hai người.

Thân thể nam tu sĩ hơi mập, một tay bấm niệm pháp quyết, dường như có thể thả thuật pháp ra bất cứ lúc nào.

Xem thủ thế hẳn là thường xuyên công kích thuật pháp.

Thân thể nữ tu sĩ cân xứng, ngũ quan rõ ràng, quần áo và trang sức trên người chính là pháp bào.

Từ một số hoa văn trên đó có thể thấy được, nó có công năng phòng ngự và gia tốc.

Nàng lúc này đang đề phòng cao độ, dường như có khả năng ứng đối bất kỳ nguy hiểm nào.

"Ta cảm thấy đào quáng ở đây cũng không có gì là không tốt cả." Giang Hạo lắc đầu từ chối.

Không nói tới việc lời nói của đối phương là thật hay giả, cho đến trước mắt thì nơi này vẫn còn có thể tiếp tục đào.

"Vậy đành đắc tội, chúng ta đúng là đang thiếu một đồng bạn hợp tác giống như đạo hữu." Nam tu sĩ Đinh Dư nói xong liền muốn động thủ.

Oanh!

Một hỏa cầu rơi xuống phía trước Đinh Dư.

Sau đó, ba người ngự kiếm tới từ đằng xa.

Chính là ba người Cố Văn trở về.

"Chúng ta cũng không có ác ý." Hai người Đinh Dư lui về phía sau, nói.

"Ta cũng cảm thấy các ngươi không có ác ý, cho nên bây giờ rời đi được chưa?" Cố Văn cười hỏi.

"Cáo từ." Hai người Đinh Dư nhanh chóng rời đi.

Tất cả mọi người không yếu, hơn nữa còn cùng một cảnh giới, nếu động thủ thì ai cũng không biết sẽ như nào.

Cho nên nếu không cần thiết thì đều cố gắng khắc chế.

Nếu như gặp được thứ quan trọng, đây lại là chuyện khác.

Tất cả mọi người đều không phải là người dễ bỏ qua.

Giang Hạo: "…"

Hắn vốn muốn động thủ, chỉ cần làm cho đối phương biết, bản thân mình cũng không phải là Trúc Cơ hậu kỳ bình thường, như vậy bọn họ sẽ không tới nữa.

Đến lúc đó muốn hỏi chuyện quặng mỏ, cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Thi Giới mở ra, ít thì nửa năm, nhiều thì một năm.

Quặng mỏ này không nhất định có thể đào lâu như vậy.

Hơn nữa, tốt nhất là không nên đụng vào khu vực có Mị Thần.

Phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.

"Giang đạo hữu, ngươi không sao chứ?" Cố Văn hỏi.

"Không sao." Giang Hạo lắc đầu.

"Đồ vật quá nhiều, dễ thu hút người khác nhòm ngó." Mộ Dung Thanh Thanh chỉ vào khoáng thạch, nói.

Giang Hạo cũng biết, thế nhưng không để ở chỗ này thì ba người này sẽ không an tâm đi tìm kiếm linh dược.

"Như vậy đi, chúng ta đi bán ra, đổi về linh thạch rồi chia đều cho bốn người? Linh dược cũng như thế." Cố Văn nhìn Giang Hạo, nói:

"Đạo hữu cảm thấy thế nào?"

Giang Hạo nhìn linh dược, cuối cùng gật đầu:

"Được."

Cũng không phải là quặng mỏ đáng tiền, thế nhưng linh dược nơi này lại rất đáng tiền.

Hơn nữa có ba người này hỗ trợ tiêu thụ sẽ tốt hơn nhiều so với việc tự hắn bán ra.

Quặng mỏ biến thành linh thạch mới là mỏ tốt.

Nếu không thì chỉ có thể chờ quay về rồi bán ra, như thế sẽ bị người ta biết trên người mình có khoản tiền lớn.

Tất nhiên sẽ dẫn tới một chút phiền toái.

Không bằng xử lý ngay ở chỗ này.

Sau đóm bọn hắn lấy linh dược ra.

Trước mắt, bọn họ có hơn hai mươi gốc linh dược, Giang Hạo nhận biết được một số, một số thì không biết.

Giá trị chắc là đều không thấp.

Chủ yếu là nó cho ra bọt khí.

Dùng chuyện này có thể xác định đôi chút.

Nếu có một ngày, gốc linh dược nào đó có thể cho ra bọt khí màu lam cố định, như vậy nhất định sẽ có giá trị liên thành.

Còn tình cờ xuất hiện bọt khí màu lam, đây chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên.

——

Tại trước một sơn động khác.

Đinh Dư cau mày, nói:

"Nếu không ai chăm sóc linh dược của chúng ta thì nó sẽ khô héo mất. Hơn nữa, quặng mỏ lại không có người đào, đây không phải là biện pháp tốt."

Cho dù từng tìm được một Trúc Cơ hậu kỳ, đối phương lại trốn thoát trong lúc bọn hắn không ở đó.

Căn bản là không thể đào quáng.

Chuyện này mang ý nghĩa bọn hắn sẽ khó mà thu hoạch được nhiều hơn.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Người kia sẽ không dễ dàng đến, hơn nữa đối phương lại có ba Trúc Cơ viên mãn." Hạ Đông tiên tử hỏi.

"Hợp tác thôi, ta đã quan sát tỉ mỉ, thứ mà chúng ta muốn chắc là sẽ không trùng với bọn họ, có khả năng hợp tác." Đinh Dư nói.

Hạ Đông tiên tử nhướng mày, nói: "Hợp tác thế nào?"

"Đưa toàn bộ linh dược cho người kia gieo trồng, sau đó chia đều tiền lời, khoáng thạch và linh dược đều như thế." Đinh Dư nói.

"Bọn hắn sẽ đồng ý sao? Hơn nữa cũng không chắc bọn hắn sẽ chấp nhận chia lợi ích như này." Hạ Đông cảm thấy rất khó.

Đinh Dư trầm tư một lát, mở miệng nói:

"Trước đó bọn hắn chắc là không phân rõ, thế nhưng hiện tại đại khái là sẽ chia đều. Bởi vì chúng ta tới đoạt người, mang ý nghĩa tăng giá trị của Trúc Cơ hậu kỳ kia lên. Chỉ cần ba người kia không phải người ngu, đều sẽ không có ý áp chế.

Hơn nữa, chúng ta hợp tác với bọn họ cũng sẽ không lỗ. Dù sao chúng ta cũng mang linh dược, mang quặng mỏ gia nhập. Nhiều người sẽ có trợ giúp hơn cho những việc phía sau, qua một thời gian ngắn Kim Đan sẽ có thể đi vào khu vực này.

Chuyện duy nhất khiến cho ta lo lắng thật ra là quặng mỏ kia, nghe nói đó không phải là quặng mỏ bình thường, phía sau chắc sẽ có người nhìn chằm chằm."

"Trong quặng mỏ kia rốt cuộc có gì?" Hạ Đông tò mò hỏi.

"Khó mà nói được, thế nhưng một vị sư tỷ của ta từng đi vào, mười ngày sau nàng ngay lập tức rời xa, không còn dám tới gần. Nàng nhắc nhở ta không được đi vào, cho dù đi vào thì cũng không nên ở lại. Nếu như tâm trí không đủ kiên định, có lẽ sẽ luân hãm ở trong đó." Đinh Dư nói.

"Người kia đã đào ở bên trong thật lâu rồi thì phải?" Hạ Đông nghi ngờ nói.

"Có thể là tâm trí kiên định, nhưng cũng có khả năng là đã luân hãm. Cho nên ta hỏi hắn muốn rời đi hay không, thật ra là muốn thử hắn." Đinh Dư khẽ thở dài một cái:

"Đáng tiếc là không thể xác định được đáp án, nhưng mà hắn đúng là biết đào quáng, chúng ta qua đó, không có bất kỳ chỗ xấu gì. Nếu như phía sau gặp nguy hiểm thì tránh đi là được."

Ba ngày sau.

Giang Hạo phát hiện linh dược lập tức nhiều hơn rất nhiều.

Lúc này, hắn mới phát hiện đồng bạn hợp tác nhiều hơn hai người.

Chính là hai người trước đó.

Theo lời nói của Cố Văn, mọi người hiện tại là quan hệ hợp tác, tiền lời chia đều.

Giang Hạo cũng không từ chối chuyện này, linh dược càng nhiều càng tốt.

Hơn nữa trong hai ngày này, hắn cũng không thấy Mị Thần.

Có thể xem như là an tĩnh.

Ngày thứ bảy.

Cũng chính là tuần thứ ba sau khi đi vào.

"Ta không tìm ngươi, ngươi liền không tìm ta sao?" Trong hầm mỏ, Giang Hạo nghe thấy một tiếng ai oán.

Giang Hạo lườm đối phương một cái, cảm thấy trong lời nói của đối phương mang theo một loại lực lượng đặc thù.

Dường như muốn hòa tan nội tâm của hắn.

Dáng vẻ, động tác, lời nói, đều là như thế.

Đây là Mị thuật?

May mắn thay, hắn nghe hay nhìn đều không có cảm giác nào.

"Ngươi có phải là cảm thấy ta ăn mặc quá lộ liễu rồi hay không? Ta đây lần sau sẽ mặc nhiều hơn một ít." Mị Thần thấy Giang Hạo lãnh đạm liền nhỏ giọng nói.

"Động nguy hiểm là cái gì?" Giang Hạo hỏi.

"Không biết, thế nhưng…" Mị Thần còn chưa nói xong, đã trực tiếp bị một đao chém bay đầu.

Nàng nhìn chằm chằm vào Giang Hạo, bên trong oán trách mang theo vẻ yếu ớt:

"Ngươi không thể để ta nói xong đã sao? Ta không biết, thế nhưng nếu như ngươi tò mò thì ta có thể nghe ngóng cho ngươi. Hiện tại ta chán ghét ngươi."

Tiếng nói vừa dứt, Mị Thần tan biến tại chỗ.

Giang Hạo không thèm để ý chút nào, tiếp tục đào quáng.

——

Vạn Thạch Lâm.

Thiên Bia Sơn.

Một vị nam tử hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đang lĩnh hội bia đá.

Một lát sau, hắn mở mắt ra, nhìn một chút về phương xa rồi tự nói:

"Sắp, cũng sắp rồi, ta chuẩn bị nhiều năm như vậy, cuối cùng đã tới nơi này lần nữa.Tiểu Mị, chờ ta , chờ ta đi tìm ngươi. Lần này ta nhất định sẽ mang ngươi ra ngoài, ngươi là của ta."

Lúc này, trong mắt hắn không hề che giấu dục vọng.

"Đáng tiếc, cỗ thân thể này quá yếu, dù dùng toàn lực cũng chỉ là Nguyên Thần viên mãn. Ta cần nhiều thẻ đánh bạc hơn.

Lĩnh ngộ tấm bia đá này sẽ thu hoạch được thần thông, ta sẽ có thể có càng nhiều hi vọng. Chắc chắn là có rất nhiều người muốn lấy được ngươi, thế nhưng khôn ai nhanh bằng ta cả, mang ngươi ra ngoài rất khó.

Mà ta lại đi trước bọn hắn một bước, nghĩ ra biện pháp. Lần này ta sẽ hoàn toàn đạt được ngươi.

Ha ha ha!"

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 294 : Lại Phát Tài


Một tháng sau khi tiến vào Thi Giới.

Giang Hạo đào mỏ, cảm thấy bọt khí màu lam tới có chút chậm.

Cho tới bây giờ mới được tổng cộng chín cái bọt khí.

Tính trung bình thì mới chỉ tăng thêm được bốn năm điểm.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, đào một năm cũng không thể tấn thăng.

Điều đáng quý lại là ổn định.

Hơn nữa, hơn một năm mới có thể tấn thăng, cũng không có gì không tốt cả.

Nhất là… Quặng mỏ có thể bán ra linh thạch.

Có linh thạch, tìm phương pháp mua một gốc thánh dược, đến lúc đó sẽ có thể ổn định mà thu hoạch một chút bọt khí màu lam.

Hoặc có thể đi hợp tác cùng Liên Đạo Chí, có hạt giống thượng đẳng thì hắn có thể gieo trồng giúp một tay.

Có linh thạch, có thể làm không ít chuyện, thậm chí có thể khiến cho con thỏ phun ra bọt khí hoàng kim cuối cùng.

Loảng xoảng!

Loảng xoảng!

Giang Hạo đào mỏ, đột nhiên một khoáng thạch khá lớn rơi xuống.

Phịch một tiếng, trong nháy mắt tảng đá rơi xuống đất, một bọt khí bắt đầu xuất hiện.

Vừa mới ra, một ánh sáng tím xẹt qua.

【 Mảnh vỡ thần thông +1 】

Ồ?

"Bọt khí màu tím?"

Đột nhiên xuất hiện một bọt khí màu tím , khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn.

Sau đó, hắn nhìn về phía khoáng thạch.

Viên khoáng thạch này lớn tầm một vòng tay ôm, cao bằng đầu gối.

"Là ngẫu nhiên rơi xuống, hay là khoáng thạch này không tầm thường?"

Giang Hạo cảm thấy nghi ngờ.

Sau đó, hắn xử lý xung quanh khoáng thạch một chút.

Muốn xem là khoáng thạch gì.

Sau khi xử lý mấy lần, khoáng thạch nhỏ đo chút nửa, màu sắc cũng xuất hiện thay đổi.

Hiện ra màu xanh biếc.

Tiếp tục xử lý, khoáng thạch chỉ còn lại tầm hai bàn tay.

Màu xanh biếc, tinh xảo đặc sắc.

Quan sát tỉ mỉ, phát hiện bên trong có lục quang.

Ánh sáng lưu chuyển, tràn đầy sức sống, thậm chí có một tia kiếm ý.

"Đây là quặng mỏ gì?"

Mặc dù Giang Hạo không biết thứ này, nhưng vẫn biết rằng khoáng thạch này có giá trị liên thành.

"Đáng tiếc không phải là đao ý, không hữu dụng đối với ta, nhưng mà cũng có thể thử bán ra."

Không thể mang khoáng thạch này về được, nhất định phải bán ở bên trong này.

Nhưng mà… Trúc Cơ xung quanh thật sự có nhiều linh thạch như vậy sao?

Cho dù là môn phái lớn hay là tiểu phái tán tu, đều có nhu cầu cực lớn đối với linh thạch.

Trên người bọn họ đều sẽ không giữ lại quá nhiều.

Cao nhất chính là mấy ngàn, đây chắc chắn là đang tiết kiệm tiền mua sắm Thiên Hoàn Đan.

Nếu không thì sẽ càng ít.

Vậy nếu như tìm Kim Đan hoặc là Nguyên Thần thì sao?

Kim Đan cũng không có nhiều hơn là bao, Nguyên Thần thì khó mà nói được.

"Nếu như người người đều giống như ta, vậy Nguyên Thần chắc là cũng rất nghèo."

Giang Hạo cất khoáng thạch, thở dài một cái.

Lại đào rất lâu, thu hoạch toàn là bọt khí màu trắng.

Giang Hạo cũng vô cùng vui vẻ đối với chuyện này.

Bởi vì hắn có thể cảm nhận được lực lượng và tinh thần của mình đang thay đổi mạnh một cách rõ ràng.

Nếu tiếp tục đào mà luôn được như vậy thì dù đào một trăm năm, hắn cũng vui vẻ.

Lúc cảm nhận được nguy hiểm, hắn liền lui ra ngoài quặng mỏ.

Hắn vô cùng tò mò đối với sự nguy hiểm này.

Thế nhưng không dám tìm tòi nghiên cứu, chỉ có thể rời khỏi quặng mỏ.

Dù sao ban ngày cũng không tính là lãng phí.

Rời khỏi quặng mỏ, hắn liền thấy Cố Văn đang chờ hắn.

"Đạo hữu, chúng ta đã bán được không ít linh thạch."

"Bán được bao nhiêu?"

Giang Hạo cảm thấy, khoáng thạch ít hơn phân nửa.

"Đây là của đạo hữu sau khi chia đều." Cố Văn đưa ra một đống linh thạch.

Tổng cộng ba ngàn sáu trăm bảy mươi sáu linh thạch.

Nhiều như vậy?

Đây chính là chia đều cho sáu người, nói cách khác, hắn đào một tháng kiếm lời hơn hai vạn, sao lại nhiều như thế?

Không thể nào, mặc dù hắn không hiểu rõ lắm, thế nhưng phần lớn quặng mỏ đều là hàng rẻ tiền.

Cố Văn dường như nhìn thấu nghi ngờ trong lòng của Giang Hạo, liền giải thích:

"Thật ra phần lớn quặng mỏ đều rất rẻ, nhưng mà có một khối tương đối hiếm, chính là Lục Doanh Uẩn Tâm, mặc dù không cho ra cái gì, nhưng giá cả vẫn không ít, giá bán một vạn ba."

Trực tiếp chiếm hơn phân nửa.

Giang Hạo gật đầu, hắn chợt nhớ tới tảng đá màu xanh vừa rồi.

Chắc là loại này.

"Thật ra ta vừa mới đào được một quặng tương đối hiếm." Giang Hạo cũng không lo lắng gì cả.

Bản thân mình đã chia quáng, như vậy bọn hắn cũng phải chia chút linh dược.

Chắc là bọn hắn sẽ không quá hẹp hòi.

Cho dù có trò vặt, đến lúc đó bọn hắn chắc là cũng sẽ buông xuống.

"Ồ?" Cố Văn kinh ngạc nói:

"Là cái gì?"

Lúc này, những người khác cũng đi tới.

Dường như có chút để ý đối với khối quáng này.

Sau đó, Giang Hạo lấy khối đá có kiếm ý ra: "Cái này."

Trong nháy mắt nhìn thấy khối đá, tất cả mọi người đều giật mình.

Đôi mắt của Gia Cát Chính trợn to, thậm chí có dấu hiệu động thủ.

Thế nhưng hắn vẫn cố đè xúc động xuống, lập tức nói:

"Ta mua khối đá này."

Nói xong, hắn nhìn mấy người xung quanh, dường như cảnh giác xem có ai đoạt với hắn hay không.

"Tiên thiên một sợi kiếm ý, chậc chậc…" Cố Văn kinh ngạc không thôi:

"Mặc dù một sợi kiếm ý không tính là gì, thế nhưng đối với một số người thì đây là việc chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Đối với loại người này thì ra giá bao nhiêu cũng được, thế nhưng tu vi của chúng ta không cao, ra giá cao thì cũng không có ai mua, sẽ chỉ nghênh đón cướp đoạt.

Cho nên, ta cảm thấy nên đưa ra giá cả hợp lý, giá bán ba vạn sáu, thế nào?"

"Ba vạn sáu?" Gia Cát Chính nhướng mày.

Giang Hạo cũng kinh ngạc, giá trên trời.

Cho đến bây giờ, hắn còn chưa từng thấy qua nhiều linh thạch như vậy.

"Ba vạn sáu cũng không tính là làm khó ngươi đúng không? Hơn nữa nếu chia đều ra thì thật ra ngươi chỉ cần trả ba vạn." Đinh Dư nói.

"Ta không có có nhiều linh thạch như vậy." Gia Cát Chính suy nghĩ sâu xa một lát, tiếp tục mở miệng:

"Ta có thể dùng pháp bảo thế chấp, nếu như sau này có linh thạch, ta có thể sẽ chuộc về."

"Ta lấy linh thạch là được." Giang Hạo nói.

"Ta không có sáu ngàn linh thạch." Gia Cát Chính nói.

Giang Hạo: "…"

Vừa rồi thu về gần bốn ngàn, thế mà còn chưa tới sáu ngàn trong tay?

Đệ tử của môn phái lớn lại nghèo đến mức này sao?

Suy nghĩ kỹ một chút, trên người mà có hơn hai ngàn đúng là không ít.

Một Nguyên Thần hậu kỳ như hắn mà cộng lại cũng mới chỉ có năm ngàn.

Hổ thẹn.

"Vậy thì có bao nhiêu đưa bấy nhiêu đi." Giang Hạo nói.

Hắn không muốn pháp bảo, không thể bán được.

Hơn nữa, nếu bán đây chẳng khác nào đang nói với người khác là mình có rất nhiều linh thạch hay sao.

Cuối cùng Gia Cát Chính lấy bốn món pháp bảo ra, ngay cả bội kiếm đều lấy ra thế chấp.

Giang Hạo lấy năm ngàn linh thạch, cộng với một khối ngọc bội.

"Đây là ngọc bội tông môn ta, nếu như đến cuối mà ta không trả linh thạch, ngươi có thể cầm ngọc bội đến tông môn của ta đổi một ngàn linh thạch, thậm chí là nhiều hơn, tóm lại ngươi nhất định không lỗ." Gia Cát Chính nói nghiêm túc.

"Kiếm?" Giang Hạo nhìn chữ ‘kiếm’ trên ngọc bội, có chút ngoài ý muốn.

Chữ này thật là bất phàm.

Một Nguyên Thần hậu kỳ như hắn đều cảm nhận được sự dày nặng.

"Tiên Tông phía Bắc, nhất mạch Kiếm Sinh, bách vạn kiếm tiên chiếu sơn hải, Sơn Hải Kiếm Tông." Cố Văn không khỏi bội phục:

"Đúng thật là bất phàm."

Phía Bắc…

Giang Hạo cảm thấy bất đắc dĩ, hết lần này tới lần khác là phương Bắc.

Thi Thần Tông đúng là không hợp bát tự với tông môn bọn hắn.

Nếu không cần thiết, hắn không muốn đặt chân tới phương Bắc làm gì.

Chỉ có thể xem cơ hội.

So sánh với phía Bắc, hắn muốn tới phía Đông hơn.

Hạo Thiên Tông và Minh Nguyệt Tông đều ở phía Đông.

Chẳng qua là hắn chưa từng gặp qua Sơn Hải Kiếm Tông, bên trong Sơn Hải Truyện Ký chỉ nhắc qua một câu, thế nhưng lại biểu thị nghi hoặc, không thể đi tới.

"Sơn Hải Kiếm Tông rất cao minh tại phương Bắc sao?" Mộ Dung Thanh Thanh hỏi.

Hỏi rất hay, Giang Hạo cũng muốn hỏi thăm.

"Cao minh phương Bắc?" Đinh Dư cười nói:

"Lớn mật một chút, các phương đều là như thế. Đây chính là tông môn nổi danh như Hạo Thiên Tông, mặc dù danh tiếng không bằng Hạo Thiên Tông, thế nhưng cũng là tông môn cùng cấp."

Giang Hạo: "…"

Thì ra thật sự là Tiên tông.

Sau đó, Giang Hạo vốn đang muốn đi chăm sóc linh dược, đột nhiên nhìn về phía phương xa.

Lại tới.

Triệu hoán quen thuộc.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 295 : Thân Pháp Nhanh Hơn Ta, Tu Vi Mạnh Hơn Ta


"Lại tới."

Một tháng triệu hoán một lần sao?

Giang Hạo cẩn thận cảm nhận, phát hiện hiện tại chẳng qua là triệu hoán một chút, không cung cấp con đường.

Nhưng mà hắn cũng có thể cảm nhận được, vị trí triệu hoán hình như không phải là Vạn Thạch Lâm.

Chắc là ở chỗ khác.

"Không biết thứ kêu gọi ta có phải là cùng một vật hay không."

Trong lúc nghi hoặc, hắn nhìn xuống mấy người bên cạnh, vẻ mặt của bọn hắn như thường, không có bất kỳ thay đổi nào.

"Là bọn hắn không nghe được triệu hoán, hay là đang ngụy trang?"

Giang Hạo lắc đầu, không để ý nữa.

Hắn bỏ qua triệu hoán, vẫn nên tiếp tục chăm sóc linh dược và đào quáng thì hơn.

Vừa có thể tăng cao tu vi, vừa có thể kiếm linh thạch.

——

Vạn Thạch Lâm.

Thiên Bia Sơn.

Vân Kỳ nhìn bia đá, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, nói:

"Thời gian sắp đến?"

"Ừm, sắp tới, nên rời đi." Lan Thiên tiên tử gật đầu:

"Phải chờ đến lần xuất hiện sau đó. Nhưng không biết được cụ thể là ở đâu. Chắc là sẽ xuất hiện lần nữa sau khoảng từ nửa tháng đến một tháng. Trong một năm ít nhất sẽ xuất hiện sáu lần."

"Một tháng có thể lĩnh ngộ ra được cái gì?" Vân Kỳ hỏi.

"Thiên Bia Sơn chính là như thế, nếu như không thể lĩnh ngộ trong một tháng thì chỉ có thể từ bỏ bia đá trước mắt. Ngươi không buông bỏ, nó sẽ thay người." Lan Thiên tiên tử nói.

"Nếu như ta không đi thì sao?" Vân Kỳ hỏi.

"Không biết." Lan Thiên tiên tử lắc đầu, tim có chút đập nhanh, nói:

"Ta chỉ biết là, những người không rời đi đều chưa từng xuất hiện. Dù sao Thiên Bia Sơn tan biến trong hơn nửa tháng, không ai biết được nó đi nơi nào."

Xoạt!

Đột nhiên bia đá lại phát ra ánh sáng.

"Lại tới." Vân Kỳ nhìn về phía nữ tử bên cạnh.

"Vẫn là triệu hoán." Lan Thiên tiên tử cau mày:

"Triệu hoán lần nữa, nói rõ đã qua lâu như vậy, người kia vẫn không tới. Mà tan biến trước triệu hoán, nói rõ là đã xác định được vị trí. Người nhận được triệu hoán, có lẽ đã biết được vị trí từ sớm rồi."

Nàng cũng là lần đầu thấy loại chuyện này, mặc dù chỉ là suy đoán, thế nhưng nàng cảm thấy có khả năng cực cao.

"Nếu như người kiểu này tiến vào Thiên Bia Sơn có dẫn tới dị tượng gì không?" Vân Kỳ hỏi.

"Theo lý thuyết thì sẽ không." Lan Thiên tiên tử suy tư chốc lát rồi nói:

"Chỉ khi lĩnh ngộ ra thứ gì đó khủng khiếp, mới có thể dẫn động thiên địa. Chẳng qua là người kiểu này thường sẽ rất dễ lĩnh ngộ ra mấy thứ kia."

Nói xong, hai người liền đi ra khỏi Thiên Bia Sơn.

Lúc bọn hắn đi xuống, một nam tử hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đi ngang qua bên người các nàng.

Cũng không thèm nhìn bọn hắn một cái.

Vân Kỳ quay đầu nhìn sang, không khỏi kinh ngạc:

"Người này thật là kỳ quái."

Lan Thiên tiên tử quay đầu nhìn một cái rồi nói:

"Khí tức Nguyên Thần viên mãn không ổn định, có chỗ nào kỳ quái?"

"Thân thể này không phải là của hắn, người này là đoạt xá tiến vào nơi này, hơn nữa thần hồn của hắn cực mạnh." Vân Kỳ nói.

Nghe vậy, Lan Thiên tiên tử nhướng mày.

Nhưng không có mở miệng.

"Đi thôi sư tỷ, chúng ta đi chỗ khác nhìn một chút, sau đó lại đi tìm Thiên Bia Sơn. Lỡ như thiên tài kinh thế kia xuất hiện, chúng ta cũng có thể chứng kiến một chút." Vân Kỳ nói.

Hai người không nói thêm gì nữa, rời xa Thiên Bia Sơn.

Sau khi bọn hắn rời đi một lúc, Thiên Bia Sơn dần dần tan biến.

Dường như chưa từng tồn tại.

Lúc này.

Nam tử hai mươi bảy hai mươi tám tuổi vừa cười vừa nhìn về phía nơi xa.

Hắn bước một bước đã xuất hiện tại một nơi cực xa.

Thần thông, Súc Địa Thành Thốn.

"Có thần thông này, ta sẽ có thể nhanh chóng nhìn thấy Tiểu Mị, cũng có thể dễ dàng mang nàng rời đi. Huyết Triều Lâm, ta tới đây. Tin rằng nơi đó sẽ không ai có thể ngăn cản đường đi của ta."

Nói xong, hắn lại biến mất tại chỗ.

Không bao lâu nữa là hắn có thể đến Huyết Triều Lâm.

——

"Ngươi có nghĩ tới hay không, người mà ngươi không muốn quan tâm ở sau lưng ngươi có thể là người đẹp nhất trên đời này?"

Giang Hạo đang đào quáng đột nhiên dừng lại.

Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Mị Thần sau lưng.

"Phát hiện ra ta đẹp rồi sao? Thế nhưng ta đã giận ngươi, ngươi không dỗ ta hai câu thì ta sẽ không tha thứ cho ngươi." Mị Thần gắt giọng.

Giang Hạo chỉ nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục đào quáng.

Không bằng Hồng Vũ Diệp.

Cũng mạnh bằng nàng.

"Ách? Nếu không thì dỗ một câu cũng được." Mị Thần chu môi ủy khuất nói.

Keng!

Bán Nguyệt ra khỏi vỏ.

Ánh trăng xẹt qua.

Trực tiếp chém bay đầu Mị Thần.

Nếu không phải vì đào ra được chút quáng thưa thớt, hắn rất muốn chuyển sang nơi khác để tiếp tục đào.

Bên phía Đinh Dư đúng là có mỏ, chẳng qua là tình huống bên trong dường như phức tạp hơn nhiều.

Hơn nữa chất lượng cũng bình thường.

Chỉ có thể để sau.

"Ngoại trừ ta ra tuyệt đối sẽ không có ai quan tâm đến loại người như ngươi." Mị Thần giận mắng một tiếng, sau đó tan biến.

Giang Hạo vẫn bình tĩnh, không bị ảnh hưởng chút nào.

Có đôi khi chính hắn đều không thể xác định được, rốt cuộc mình vốn là như thế, hay là ảnh hưởng của Thiên Tuyệt Cổ Độc quá lớn.

Nhưng mà có thể xác định được một chuyện, đó chính là đào quáng nhất định quan trọng hơn Mị Thần.

Bảy ngày sau.

Giang Hạo phát hiện tất cả khoáng thạch đều được bán thành công.

Đáng tiếc, lần này chỉ được chia một ngàn rưỡi.

Quá bình thường.

Cho đến trước mắt, hắn sở hữu hơn mười một ngàn linh thạch.

Hơn một tháng, một vạn linh thạch.

Phát tài.

Nếu như lại tiếp tục thì trong lúc ở trong này hắn có thể kiếm được bằng mấy năm ở ngoài.

Nhưng mà hắn phát hiện mấy người Cố Văn bắt đầu động thủ cùng những người khác.

Chắc tất cả mọi người đã gặp một chút cơ duyên.

Gia Cát Chính đã đạt được cơ duyên từ sớm, dường như đang hấp thu một sợi kiếm ý kia.

Nhưng mà, những người khác lại không cảm thấy vui vẻ.

Bởi vì một khi hấp thu, Gia Cát Chính sẽ có khả năng tấn thăng Kim Đan.

Bọn hắn sao có thể bằng lòng được?

Tất cả mọi người là Trúc Cơ, ngươi lại muốn tấn thăng Kim Đan?

Cho nên năm người, người nào muốn tấn thăng, đều sẽ bị bốn người khác ngăn cản.

Giang Hạo không quan trọng, không ảnh hưởng hắn kiếm linh thạch là được.

Chẳng qua là không bao lâu sau hắn đã nghe được tin dữ.

"Hiện tại không dễ bán nữa rồi." Cố Văn thở dài, nói:

"Mọi người vào đây cũng không mang theo quá nhiều linh thạch như vậy, cho nên sau khi chúng ta kiếm lời mấy vạn, đã coi như là lấy hết của bọn hắn rồi. Trừ khi là trao đổi bằng đồ vật, hoặc là tìm kiếm nhiều người hơn. Các ngươi nghĩ thế nào?" Cố Văn hỏi tất cả mọi người.

"Linh thạch hoặc là đổi đồ vật đều được, hơn nữa theo thời gian dần trôi, chắc chắn sẽ có Kim Đan đến, chúng ta cần tránh né một chút. Tất cả mọi người đều biết chúng ta có linh thạch, bọn hắn đương nhiên sẽ để mắt tới chúng ta." Đinh Dư nói.

"Bọn hắn phần lớn đã từ bỏ Thiên Bia Sơn, hoặc là từ bỏ cơ duyên ở khu vực Kim Đan sau hơn nửa năm, cho nên đều sẽ tới đây. Chúng ta còn có thời gian." Gia Cát Chính nói.

"Không thể tìm sư huynh sư tỷ trong môn phái của mình sao?" Hạ Đông hỏi.

"Có thể thì có thể, ta sẽ tìm một sư huynh trên Nguyên Thần, các ngươi đồng ý không?" Cố Văn hỏi.

Hạ Đông yên lặng.

Đúng vậy, thực lực sư huynh sư tỷ của mọi người có sự khác biệt.

Đến lúc đó nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Nghe bọn hắn thảo luận, Giang Hạo đột nhiên nhíu mày, nhìn về phía phương xa.

Có người tới.

Rất mạnh.

Nhìn sóng linh khí xung quanh, đại khái là Nguyên Thần viên mãn, mạnh hơn cả ta.

Chuyện này khiến Giang Hạo cảm thấy không lành.

Không phải nói là Kim Đan tới sao?

Sao mới tới đã Nguyên Thần viên mãn rồi.

Lại còn mạnh hơn hắn một cảnh giới nhỏ.

Hắn thân là Nguyên Thần, đều trốn đến khu vực Trúc Cơ.

Nhưng vẫn gặp phải cường giả bậc này.

Không bao lâu sau, một vị nam tử hai mươi bảy hai mươi tám tuổi xuất hiện ở xung quanh mọi người.

Thật nhanh, Giang Hạo cảm thấy chấn kinh.

Vừa rồi không phải là thân pháp bình thường, Hòa Quang Đồng Trần của hắn có vẻ như không bằng.

Xem ra phải tiếp tục tìm hiểu Hòa Quang Đồng Trần mới được.

Người vừa tới đã áp chế cả tu vi và thân pháp của hắn.

Quả nhiên vẫn là trong tông môn an toàn hơn.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 296 : Ngươi Giúp Ta Đánh Hắn


Giang Hạo nhìn người xuất hiện phía trước, lòng sinh cảnh giác, đối phương xuất hiện không hề cố kỵ, chưa bao giờ để người xung quanh vào mắt.

Mặc dù khí tức không rõ ràng, nhưng vẫn không phải là thứ mà Trúc Cơ có thể tiếp nhận.

Mấy người Cố Văn lập tức phát hiện ra, năm người đều có chút lo lắng.

"Xin ra mắt tiền bối." Cố Văn mở miệng trước:

"Không biết có thể giúp tiền bối làm gì?"

Hắn đang nhìn quặng mỏ? Giang Hạo phát hiện người tới nhìn chằm chằm vào quặng mỏ, trong đôi mắt có dục vọng rõ ràng.

Sau khi suy tư một lát, hắn có một tia suy đoán, tới vì Mị Thần.

"Giám định."

Cho dù như thế nào, phải xem tình huống cụ thể trước đã.

Sau khi tới gần, hắn phát hiện mặc dù người này là Nguyên Thần viên mãn. Nhưng mà luôn cảm giác không đúng lắm.

Tinh thần kéo dài, không giống như là Nguyên Thần viên mãn.

【 Diệp Đông: Đệ tử chân truyền Thiên Vũ Tông, Nguyên Thần viên mãn, bị Thượng An Đạo nhân giở trò đánh giết, sau đó dùng bí pháp tiến vào thân thể này. Tới vì Mị Thần, muốn tìm lại một lần nữa, bây giờ hắn tự tin có khả năng mang Mị Thân ra khỏi Thi Giới, cho dù tu vi bị thương cũng không tiếc. 】

Giang Hạo: "…"

Quả nhiên là vì Mị Thần.

Giang Hạo vẫn không hiểu, vì một nữ nhân, thật sự cần làm mức này sao?

Đẹp thì có ích lợi gì?

Trên đời này có một đống nữ tử mỹ mạo, đủ loại tính cách.

Tu vi cao muốn gì mà không có?

Cứ nhất định phải lao vào Mị Thần làm gì?

Nên nói là Mị thuật có hiệu quả, khiến cho đối phương si mê như thế?

Có lẽ ta vĩnh viễn không thể nào hiểu được bọn hắn, Giang Hạo lắc đầu thở dài.

Cho dù là tâm lý hay là thuật pháp, hắn vẫn không thể nào hiểu được.

Một là có Thiên Tuyệt Cổ Độc, hắn sẽ không có bất kỳ phản ứng gì với Mị Thuật.

Hai là hắn một lòng muốn tăng cao tu vi, không muốn đụng vào tình cảm, càng không muốn tìm đạo lữ.

Chuyện này sẽ trở thành ràng buộc đối với hắn, ảnh hưởng đến sự phát triển của hắn.

Đương nhiên, có muốn hay không là một chuyện, có thể hay không lại là một chuyện.

Hắn hôm nay cần phải giải quyết vấn đề có thể hay không.

"Các ngươi đang đào quáng ở bên trong?" Thượng An Đạo nhân nhìn khoáng thạch rồi hỏi.

"Đúng, tiền bối cần mỏ sao?" Cố Văn cung kính nói:

"Vãn bối có khả năng làm chủ, đưa toàn bộ cho tiền bối."

Những người khác không hề mở miệng, Giang Hạo cũng không từ chối.

Thân thể đối phương là Nguyên Thần viên mãn, nhưng bên trong lại vượt xa Nguyên Thần.

Có thể không động thủ đương nhiên là tốt nhất.

Một khi động thủ thì phải lập tức chạy khỏi nơi này.

Đối phương tới vì Mị Thần, không đến mức lãng phí thời gian truy kích hắn.

"Người nào tiến vào quặng mỏ?" Thượng An Đạo nhân lại hỏi.

Cố Văn trầm mặc một lát.

"Là vãn bối." Giang Hạo mở miệng.

Nghe vậy, Thượng An Đạo nhân đưa ánh mắt nhìn qua: "Ngươi có thấy cái gì không?"

"Có." Giang Hạo gật đầu.

Thượng An Đạo nhân lập tức hỏi: "Là cái gì?"

"Một nữ tử." Giang Hạo nói rõ.

Nghe vậy, mấy người Cố Văn hơi kinh ngạc.

Bọn hắn cũng không biết chuyện này.

"Tốt, đừng nói nữa." Thượng An Đạo nhân lập tức ngăn lại, trong mắt vừa xúc động vừa khó chịu.

Giang Hạo không rõ dòng suy nghĩ của hắn.

Một lát sau, Thượng An Đạo nhân đột nhiên mở miệng: "Ngươi lúc nào thì đi vào đào quáng?"

"Ban đêm." Giang Hạo trả lời.

"Đêm nay ta đi vào chung với ngươi." Thượng An Đạo nhân nói.

Nói xong, hắn liền ngồi ở một bên, kiên nhẫn chờ đợi.

Chẳng qua là ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng ở trước cửa hang.

Giang Hạo cũng không lên tiếng nữa, mà là nhìn về phía những người khác.

Bọn hắn ngoại trừ ngoài ý muốn, không tiếp tục nhiều lời.

Càng không mở miệng hỏi thăm về nữ tử trong miệng Giang Hạo.

Thế nhưng bọn hắn đều nhớ lời nói của sư huynh sư tỷ là không thể đi vào.

Có lẽ cũng bởi vì chuyện này.

Chạng vạng tối.

Nguy hiểm của quặng mỏ bắt đầu tán đi.

Giang Hạo đứng trước cửa hang, chờ đợi nguy hiểm hoàn toàn lui bước.

Trong chốc lát.

Thượng An Đạo nhân mở miệng nói:

"Có thể tiến vào."

Giang Hạo gật đầu, đi đầu vào bên trong đi.

Những người khác thì quan sát hai người một trước một sau tiến vào.

Năm người liếc nhau một cái, bắt đầu lui lại rời đi.

Rất lâu sau, năm người tụ hợp ở phía xa.

"Các ngươi thấy thế nào?" Cố Văn hỏi những người khác.

"Nữ tử kia là ai?" Mộ Dung Thanh Thanh hỏi.

"Vị cường giả này tới vì nữ tử kia, Giang Hạo đào quáng liệu có phải cũng là vì nữ tử kia hay không?" Hạ Đông hỏi.

"Sư tỷ của ta đã nói qua, đi vào sẽ dễ dàng luân hãm, bọn hắn đều luân hãm rồi sao?" Đinh Dư cảm thấy nghi hoặc.

"Xem ra sư huynh của ta đi vào đào quáng nửa năm mà đột phá, có thể là vì phóng thích được tâm cảnh, từ đó ngộ đạo. Cũng không biết nữ tử kia rốt cuộc là ai, nhiều người lại tới vì nàng, nói rõ nơi này rất nguy hiểm." Cố Văn lo lắng nói.

"Có nên rời khỏi không?" Gia Cát Chính hỏi.

"Nếu như cứ nhìn xem vị tiền bối này sẽ làm gì, chỉ sợ không những không lấy được linh thạch, còn bị đối phương cưỡng ép. Muốn đi thì hiện tại là cơ hội tốt nhất." Đinh Dư nói.

"Các ngươi muốn đi sao?" Cố Văn hỏi những người khác, thấy không một ai nói chuyện, hắn tiếp tục mở miệng:

"Ta cảm thấy đi hay ở là tự do của mỗi người, thế nhưng phải nói rõ trước một chuyện, đó là không thể mang theo thứ gì đi cả."

"Ngươi không đi sao?" Gia Cát Chính hỏi.

"Đương nhiên, chỉ cần vận khí tốt, ta có thể phát tài ở trong này, có linh thạch thì về lại tông môn sẽ thuận tiện hơn nhiều." Cố Văn cười nói.

Câu nói này khiến cho mọi người kinh ngạc, lại không có cách nào phản bác.

Đúng vậy, trong một tháng ngắn ngủi, bọn hắn đạt được một vạn linh thạch.

Một tháng một vạn là khái niệm gì?

Bọn hắn muốn lấy được số linh thạch này từ chỗ tông môn ít nhất cũng cần chục năm.

Cho dù không ngừng làm nhiệm vụ, muốn tích lũy đủ một vạn, cũng không biết phải mất bao lâu.

Gia Cát Chính cũng hiểu rõ, pháp bảo của hắn là trong nhà cho, nhưng mà linh thạch luôn không nhiều.

Cho dù một tháng chỉ có năm ngàn thì nửa năm sau, bọn hắn sẽ có tất cả.

"Ta cũng ở lại." Đinh Dư mở miệng.

Hắn cũng không phải là vì bị linh thạch mê hoặc, mà là có suy tính của mình.

"Ta phải đi." Gia Cát Chính nói.

Những người khác cũng hiểu rõ, Gia Cát Chính muốn tấn thăng Kim Đan.

Không cần thiết phải mạo hiểm.

Mộ Dung Thanh Thanh dùng nhánh cây vẽ gì đó, sau đó nhánh cây bị gãy.

"Ta cũng ở lại." Nàng mở miệng nói.

"Ta cũng ở lại." Hạ Đông nhìn mọi người một chút rồi nói.

——

Trong quặng mỏ.

Giang Hạo đi ở phía trước nói:

"Tiền bối trước đây đã từng tới nơi này sao?"

"Đã tới." Thượng An Đạo nhân gật đầu.

Ba lối rẽ, Giang Hạo đi về bên trái.

"Đi về phía bên trái?" Thượng An Đạo nhân nhướng mày:

"Không đào bên phải sao?"

"Tại sao lại đào ở bên phải?" Giang Hạo hỏi lại.

"Ngươi không phải gặp được Tiểu Mị sao?" Thượng An Đạo nhân không hiểu:

"Nàng không bảo ngươi đào bên phải à?"

"Ta là tới để đào quáng." Giang Hạo đáp.

Câu này khiến cho Thượng An Đạo nhân nghi hoặc:

"Ngươi không thích Tiểu Mị?"

"Ta tại sao phải thích nàng?" Giang Hạo hỏi lại.

"Tiểu Mị tốt như vậy…" Thượng An Đạo nhân nói.

"Trên đời này có người đẹp hơn nàng, cũng có người có tính cách tốt hơn nàng, tại sao ta lại phải thích nàng." Giang Hạo nói.

"Bởi vì những người này đều không thích ngươi." Thượng An Đạo nhân nói.

Giang Hạo: "…"

Không hiểu.

"Ta tới để mang Tiểu Mị ra ngoài, để nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta." Thượng An Đạo nhân nói.

"Tiền bối, ngươi có nghĩ tới rằng, nàng có thể sẽ đi tìm những cường giả khác hay không?" Giang Hạo hỏi.

Thượng An Đạo nhân yên lặng.

Trong chốc lát.

Giang Hạo đến chỗ, bắt đầu đào quáng.

Nửa đêm.

Mùi thơm xuất hiện.

Thượng An Đạo nhân lập tức lên tinh thần.

Quả nhiên Mị Thần xuất hiện.

Hôm nay, nàng mặc váy dài, bao trùm toàn thân, nhìn tương đối bảo thủ, như thế khiến cho Thượng An Đạo nhân mừng rỡ.

Quá lộ sẽ không tốt.

"Tiểu Mị?" Hắn kinh hỉ kêu lên.

"Ừm?" Mị Thần vô cùng nghi hoặc mà nhìn về phía Thượng An Đạo nhân.

"Là ta, Thượng An." Thượng An Đạo nhân chỉ chỉ chính mình rồi nói.

"Thượng An?" Mị Thần tới gần Thượng An Đạo nhân, vuốt ve mặt của hắn rồi nói:

"Sao ngươi lại biến thành bộ dáng này? Ta sắp không nhận ra ngươi rồi. Ngươi đánh ta hai cái đi, nếu không ta sẽ cảm thấy có lỗi với ngươi."

"Đánh nha, đánh nha, đánh chỗ thịt." Mị Thần nắm lấy cánh tay Thượng An Đạo nhân đặt ở trước ngực nàng.

Thấy thế, mặt Thượng An Đạo nhân đỏ tới mang tai, nói:

"Có, có người ở đây."

"Há, người này không thích ta chút nào, ta thích hắn như vậy, hắn cũng không thèm phản ứng đến ta. Thượng An, ngươi đánh cho hắn một trận, trút giận cho ta có được hay không?" Mị Thần ủy khuất nói.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 297 : Tầm Thường Như Hạt Bụi


Nghe vậy, Giang Hạo dừng lại.

Hắn nhìn Thượng An Đạo nhân với vẻ cảnh giác.

Hắn bắt đầu câu thông Tử Hoàn dự định ra ngoài trước.

Chờ đến khi động thủ rồi mới câu thông thì sẽ không kịp.

Cần thời gian ba cái hô hấp, sau khi động thủ, đối phương tuyệt đối sẽ không cho hắn.

Nhưng mà…

"Không tốt lắm thì phải?" Thượng An Đạo nhân có chút khó khăn, nói:

"Ta cảm thấy vị đạo hữu này rất tốt."

"Được thôi, tất cả nghe theo ngươi, tha cho hắn. Thượng An, sao ngươi lại tới đây? Có phải là nhớ ta hay không?" Mị Thần mềm nhũn nói.

"Ừm, ta tới cứu ngươi, lần này ta đã chuẩn bị đầy đủ, có thể mang ngươi đi ra." Thượng An Đạo nhân nói.

"Nhưng mà nếu như ta đi ra, nhất định sẽ đi tìm nam nhân khác, ngươi có ăn dấm hay không? Ta có lẽ cũng sẽ thích bọn hắn, thế nhưng ta nhất định sẽ thích Thượng An ngươi hơn." Mị Thần suy nghĩ cẩn thận rồi nói:

"Hay là ngươi vẫn đừng cứu ta ra thì hơn, nếu như ngươi rảnh thì đến thăm ta một chút là được."

"Ta rất khó tiến vào đâu." Thượng An Đạo nhân do dự một chút, nói khẽ:

"Ta sẽ cứu ngươi đi ra, đến lúc đó ngươi muốn làm gì thì làm."

"Thượng An, ta rất thích ngươi." Mị Thần ôm Thượng An Đạo nhân thật chặt:

"Sau khi rời khỏi đây, ta sẽ sinh con trai cho ngươi, lại sinh thêm cho ngươi đứa con gái. Không phải ngươi, ta không muốn."

Giang Hạo: "…"

Hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn đối với phản ứng của Thượng An.

Thế mà không có nghe lời Mị Thần động thủ với hắn.

Chuyện càng làm cho hắn ngoài ý muốn hơn chính là, hắn thế mà lại tầm thường như này.

Muốn có con, còn cần tìm Mị Thần sao?

Tu vi của đối phương cao như vậy, sao lại đến mức này.

Hắn nhìn đều có chút tức giận.

Dù tâm cảnh của hắn luôn bình tĩnh, đều có chút không nhìn nổi Thượng An Đạo nhân bị bắt nạt như thế.

Cuối cùng hắn thở dài một tiếng, bắt đầu tiếp tục đào quáng.

Hắn không thể quản chuyện của người khác được.

Sau đó, bọn hắn rời khỏi chỗ bên này, đi đến những chỗ khác.

Giang Hạo cũng vui vẻ vì được thanh tịnh.

Vẫn là đào quáng thú vị hơn.

【 Tinh thần +1 】

【 Lực lượng +1 】

【 Linh Kiếm +1 】

Mãi đến khí tức nguy hiểm xuất hiện, hắn mới tỉnh lại từ trong thu hoạch.

"Thời gian trôi qua thật nhanh, ta lại không có cảm giác gì."

Giang Hạo thở dài một tiếng rồi mang theo khoáng thạch đi ra ngoài.

Đến chỗ ngã ba, hắn gặp Thượng An Đạo nhân.

Gương mặt hắn như hoa đào, vẻ mặt mừng rỡ.

"Tiền bối." Giang Hạo cung kính nói.

"Gọi ta Thượng An là được." Thượng An Đạo nhân cười nói.

"Vãn bối Giang Hạo, gặp qua Thượng An tiền bối." Giang Hạo vấn an một lần nữa.

Sau đó hai người đi ra phía ngoài.

Sau khi rời khỏi đây, phát hiện thiếu mất một người.

Nghe Cố Văn nói, Gia Cát Chính rời đi, muốn toàn lực đột phá Kim Đan.

Cho nên chia ít đi một người.

"Vậy thêm ta vào đi, ta cũng đào quáng." Thượng An Đạo nhân dừng một chút rồi tiếp tục nói:

"Chia theo các ngươi là được."

Cố Văn thụ sủng nhược kinh, lập tức nói:

"Như vậy sao được? Tiền bối có tác dụng trấn áp kẻ trộm xung quanh, phải được nhiều hơn chúng ta một phần mới đúng. Các ngươi cảm thấy thế nào?"

Những người khác đương nhiên không có vấn đề gì, Giang Hạo lại có chút không vui.

Nhưng nhìn thấy số khoáng thạch mà Thượng An Đạo nhân mang ra còn nhiều hơn cả hắn, liền không có ý kiến gì nữa.

Đối phương có Mị Thần trợ giúp, có lẽ có thể đào được thứ đáng tiền hơn.

Nửa tháng sau đó, bọn hắn vẫn tiếp tục đào quáng.

Ngay từ đầu Mị Thần cũng không có xuất hiện, nửa đêm về sáng mới bắt đầu xuất hiện.

Chuyện này khiến cho Giang Hạo luôn an tĩnh đào quáng nhăn mày.

"Có phải là cảm thấy bị ta lạnh nhạt rồi hay không? Hiện tại ta có thể đào quáng cùng ngươi, ngươi có muốn khen ta hai câu hay không?" Mị Thần cười nói.

Keng!

Trảm Nguyệt xẹt qua, trực tiếp khiến cho đầu Mị Thần bay lên.

Có Thượng An Đạo nhân ở cùng, hắn mới không thể xuất thủ.

Người không ở đây mà cũng dám tới quấy rầy?

Sau khi Mị Thần tan biến, Giang Hạo tiếp tục đào quáng.

Gần đây tiền lời không tệ, trong ba tuần của tháng này đã có tám bọt khí màu lam.

Phải tìm cơ hội lấy thêm hai bọt khí màu lam nữa.

Sáng sớm, nguy hiểm buông xuống.

Giang Hạo lui ra ngoài.

Lúc này hắn thấy Thượng An Đạo nhân ngồi ở trước linh điền, nhìn dáng vẻ hẳn là mới ra.

"Tiền bối ra sớm như vậy sao?" Giang Hạo hỏi.

"Lúc Tiểu Mị đi tìm ngươi, ta liền ra ngoài." Thượng An nói.

"Tại sao tiền bối lại đồng ý?" Giang Hạo không hiểu.

Nghe vậy, Thượng An Đạo nhân yên lặng.

Hồi lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng mở miệng:

"Ngươi có phải là có chút xem thường ta hay không? Cảm thấy ta bị Tiểu Mị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, chuyện tầm thường như vậy mà cũng đồng ý?"

"Không có." Giang Hạo lắc đầu.

Hắn không muốn có xung đột gì với Thượng An Đạo nhân.

"Ngươi có lẽ không hiểu, Tiểu Mị là người duy nhất dùng sự chân thành đến gần ta trên đời này." Thượng An Đạo nhân cúi đầu, có chút tự ti nói:

"Tướng mạo hiện tại của ta cũng không phải là dáng vẻ thực sự. Ta thật ra rất xấu, rất xấu. Ta sinh ra tại một sơn thôn, bởi vì bị độc vật cắn xé, trên người có mùi hôi thối, tướng mạo xấu không thể tả. Sau này bị Vạn Độc Tông mang đi, từ đó mới bắt đầu bước vào tu tiên."

Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, nhưng mà cũng không mở miệng.

Thượng An Đạo nhân hít sâu một hơi, tiếp tục nói:

"Bởi vì ta trời sinh đã thân cận với độc vật nên tu vi tăng nhanh như gió. Nhưng mà tướng mạo và thân thể của ta đã sớm bị độc vật ăn mòn, khó mà nghịch chuyển. Cho dù tu vi của ta thế nào thì vẫn là như thế. Ta đi tìm những nữ nhân khác, các nàng mặc dù không dám ngỗ nghịch ta.

Nhưng mà lúc đến gần ta, sâu trong ánh mắt đều sẽ có một tia chán ghét. Cho dù giấu sâu thế nào thì ta vẫn có thể phát hiện. Qua nhiều năm như vậy, ta thậm chí không còn dám tới gần người khác phái.

Ta sợ tính cách ta vặn vẹo sẽ dần sát hại từng người các nàng. Tính cách ta đang nghiêng về phương diện này, ta không muốn trở thành người như vậy. Mãi đến khi ta gặp gỡ Tiểu Mị ở đây, trong mắt nàng chỉ có mới lạ, lúc tới gần ta là vui vẻ, là yêu thương.

Ngươi không thể nào hiểu được loại cảm giác này đâu. Loại cảm giác lần WPSOẽ JHVlBuvcrḧ tiên được yêu trong đời. Loại cảm giác này khiến cho ta không thể quên được, khiến cho ta khó mà dứt bỏ.

Ta muốn chiếm hữu Tiểu Mị, dục vọng trong lòng thúc đẩy ta. Ta muốn cướp trước những người khác, vĩnh viễn có được nàng, cho dù phải trả cái giá gì đều cũng sẽ không tiếc.

Ngươi là người bình thường, có lẽ vĩnh viễn không thể nào hiểu được ta."

Giang Hạo yên lặng.

Hắn thuận thế ngồi xuống bên cạnh Thượng An đạo nhân:

"Đúng là không thể nào hiểu được, ta một lòng muốn mạnh lên, không muốn bị tình cảm nữ nhi chi phối."

Thượng An Đạo nhân cười cười, dường như nhìn thấu rất nhiều thứ: "Tu luyện cũng là đang thỏa mãn dục vọng của mình, người tu tiên, ai mà không muốn trường sinh chứ? Chẳng qua là dục vọng của ta lại có chút khác biệt với bọn hắn."

"Nếu như nàng chết rồi, tiền bối sẽ làm gì?" Giang Hạo chợt nhớ tới tên Kim Đan kia của Lạc Hà Tông.

Cho dù chết cũng muốn báo thù vì Vân Nhược sư tỷ.

Thượng An Đạo nhân lắc đầu.

Giang Hạo cũng không nói thêm gì nữa, thật ra hắn cảm thấy có người thích Mị Thần, sẽ nhất định có người muốn giết.

Nàng căn bản không biết cách thu liễm.

Sau đó, Giang Hạo bắt đầu quản lý linh dược.

Hiện tại linh dược càng ngày càng nhiều, nếu như có thể bán ra, hắn có lẽ còn có thể được chia thêm nhiều ngàn.

Còn về khoáng thạch, thì đã được mang đi bán rồi.

Không biết tháng này có thể kiếm được bao nhiêu.

Oanh!

Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang rền.

Ngay sau đó, Cố Văn và Đinh Dư mang theo vết thương chạy về.

"Làm sao thế?" Thượng An Đạo nhân tiến lên hỏi thăm.

"Có Kim Đan xuất hiện, muốn cướp đoạt khoáng thạch của chúng ta." Cố Văn lập tức nói.

Không bao lâu sau, một Kim Đan đuổi đến.

Hắn liếc mắt đã nhìn thấy Thượng An Đạo nhân, sau đó sửng sốt một chút, không chút do dự mà bắt đầu thoát đi.

Thượng An Đạo nhân đưa tay chộp một cái.

Đối phương lập tức mở pháp bảo hộ mệnh ra.

Lực phòng ngực mạnh mẽ lập tức xuất hiện, không gian bắt đầu vặn vẹo.

Hắn muốn truyền tống rời đi.

Ầm!

Sau khi Thượng An bóp nát phòng ngự, đối phương bị dư ba chấn động, miệng phun ra máu tươi rồi tan biến tại chỗ.

Giang Hạo nhướng mày, Thượng An Đạo nhân lưu thủ.

Xem ra là không muốn kết tử thù với đối phương.

Hắn cũng không thèm để ý, sẽ không ai chú ý đến một Trúc Cơ hậu kỳ như mình cả.

Chuyện khiến hắn tương đối để ý là, tiền lời lần này là bao nhiêu.

Chẳng qua là những người khác chưa kịp mở miệng, hắn lại cảm nhận được triệu hoán.

Mãi mãi không dứt…

Sau đó hắn giống như nhìn thấy lối đi, chỉ cần đáp lại, liền có thể đi tới trong nháy mắt.

Giang Hạo: "…"

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 298 : Thiên Bia Sơn Có Thể Tự Tới Hay Không?


Phốc ~

Biên giới Huyết Triều Lâm.

Một vị nam tử mặc đạo bào xuất hiện từ trong vòng xoáy không gian.

Hắn phun ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Dư ba của lực lượng Nguyên Thần viên mãn cũng đủ khiến cho hắn trọng thương.

"Diệp Đông? Tại sao người này lại ở chỗ này?"

Bộ Hải Thành dựa vào tàng cây, lông mày cau lại.

Lúc này, hắn lấy linh dược ra rồi bỏ vào trong miệng, bị Nguyên Thần đánh trọng thương, nếu như không xử lý nhanh sẽ có thể vĩnh viễn lưu tại nơi này.

Hơn nữa, hắn rất hiểu rõ cách làm người của Diệp Đông, một khi bị tìm được, chính mình chắc chắn sẽ phải chết.

Vừa mới tấn thăng Kim Đan, không nghĩ tới lại gặp phải Nguyên Thần.

"Tại sao lại thế? Hắn tới đây làm gì? Là vì quặng mỏ kia sao? Hắn biết bên trong có cái gì sao?"

Sau khi suy tư một lát, hắn cảm thấy không có khả năng, nếu quả như thật biết thì tại sao lại chỉ đi một mình?

Hay là do không chiếm được thứ gì.

Lúc này, ngọc bội bên hông hắn lóe ra một tia ánh sáng.

Bộ Hải Thành lập tức kích hoạt ngọc bội.

"Tình huống bên phía sư đệ thế nào rồi?" Trong ngọc bội truyền ra một giọng nói.

"Khụ khụ!" Sau khi ho hai tiếng, Bộ Hải Thành mới nói:

"Ta đã tìm được quặng mỏ, nơi đó có khoáng thạch Lục Doanh Uẩn Tâm."

"Lục Doanh Uẩn Tâm? Vậy tám phần là đúng rồi, bên phía chúng ta cũng không xê xích gì nhiều, chốc lát sẽ có thể đi qua." Bên trong ngọc bội truyền ra tiếng tán đồng.

"Thế nhưng có một vấn đề." Giọng nói của Bộ Hải Thành có chút mỏng manh:

"Ta đã tấn thăng Kim Đan, vốn định đi qua xem xét một chút, thế nhưng ta phát hiện ra Diệp Đông ở bên kia. Hắn dường như cũng đang nhằm vào quặng mỏ kia."

"Diệp Đông? Hắn sao lại đến đó, sư đệ trốn ra được sao?" Giọng nói trong ngọc bội cực kỳ kinh ngạc.

"May mắn." Bộ Hải Thành nói.

"Được, ta sẽ tìm người đến tiếp ứng sư đệ, một Diệp Đông mặc dù phiền toái, nhưng không đáng lo ngại. Chỉ cần không có Luyện Thần tới gần là được. Động tác của chúng ta phải nhanh lên một chút, để tránh đêm dài lắm mộng. Loại người có tu vi như Diệp Đông lại đột nhiên đi vào khi vực Trúc Cơ, nói rõ có thứ gì quan trọng khiến cho hắn phải từ bỏ Thiên Bia Sơn. Nói như thế, chắc là có chuyện gì mà chúng ta không biết, nhất định phải nhanh." Giọng nói bên trong ngọc bội có chút trầm trọng.

"Đúng rồi, trước khi tiến vào ta nghe được một chút tin đồn." Bộ Hải Thành lo lắng nói:

"Nghe nói có người muốn khiến Diệp Đông không thể ra khỏi Thi Giới.

Hiện tại hắn vừa đến, có thể sẽ dẫn người mạnh hơn tới."

"Chuyện này đúng là phiền toái, xem ra phải tìm một ít người, nhưng trước hết phải biết có những ai đang ở đó trước đã. Như vậy có lẽ có thể biết được một chút tình huống nội bộ của bọn hắn." Người trong ngọc bội nói.

Bộ Hải Thành yên lặng chốc lát rồi nói:

"Chuyện này rất dễ dàng, bọn hắn đang bán khoáng thạch, hỏi một chút là có thể biết được đại khái."

"Được, vậy ngươi chờ thêm một hai ngày, ta sẽ cho người qua tìm ngươi." Tiếng nói vừa dứt, ngọc bội liền mờ đi.

Bộ Hải Thành dựa vào cây, nhìn lên bầu trời, như đang tự hỏi cái gì.

Sau đó hắn đột nhiên lên tinh thần.

"Ta nhớ lúc nhìn qua có thấy một tên Trúc Cơ hậu kỳ."

"Nhìn một chút xem có thể xác định lai lịch của hắn hay không, có lẽ có khả năng thử câu thông cùng hắn."

"Chỗ ở Diệp Đông, những kẻ yếu khác đều bị cưỡng ép làm tù nhân, chắc là có thể lợi dụng một ít."

"Không thể lợi dụng cũng dễ xử lý, nhưng cần phải suy nghĩ kỹ trước khi hành động, nếu không sẽ dễ đánh rắn động cỏ."

——

Lúc này, Giang Hạo nhìn về phương xa, Tam Nguyên Đại Trận của Thi Giới dường như đang ở ngay bên cạnh.

Chỉ cần mình muốn, tiến lên một bước liền có thể đi tới chỗ triệu hoán.

Nhưng mà…

Điều này khiến hắn có loại cảm giác gậy ông đập lưng ông.

Cho nên hắn lại bỏ qua lần nữa.

Cho dù cái gì, hắn đều không cảm thấy có gì tốt.

Cho dù thật sự là cơ duyên thì lại như thế nào?

Có tốt bằng đào quáng và bán khoáng thạch không?

Công pháp thì mình đã có Hồng Mông Tâm Kinh, pháp bảo có Thái Sơ Thiên Đao, có Càn Khôn Cửu Hoàn, thần thông càng không cần nhiều lời, có sáu cái.

Thuật pháp có Chưởng Trung Càn Khôn, có thuật Thất Tinh Phong Ấn.

Thân pháp có Hòa Quang Đồng Trần.

Đao pháp có Thiên Đao Thất Thức.

Ẩn nấp có Vô Danh Bí Tịch.

Mặc dù đơn điệu một chút, nhưng mà mình cũng không thiếu gì cả.

Nếu như cần gì khác, sau này vẫn có thể thu hoạch được.

Thuật pháp Hồng Mông Tâm Kinh có tiến triển, thần thông, pháp bảo đều có thể tiếp tục.

Hiện tại đi mạo hiểm làm cái gì?

Không cần thiết, còn dễ khiến cho mình lâm vào mối nguy.

Mình ở khu vực Trúc Cơ rất tốt, có thể mạnh lên còn có thể kiếm tiền.

Có thể nói là cơ duyên lớn nhất.

Sau đó, hắn liền không nghĩ nhiều nữa, mà là bắt đầu quản lý linh dược.

Bởi vì còn có hai người còn chưa trở lại, vẫn không thể xác định được tiền lời tháng này là bao nhiêu.

Chạng vạng tối.

Hạ Đông tiên tử và Mộ Dung Thanh Thanh trở về.

Mấy người ngồi cùng một chỗ, tính toán tổng tiền lời.

Cuối cùng Giang Hạo được chia 2100 sáu.

Từng này hơi ít.

"Chủ yếu là do bán không được nhiều, chúng ta đã bán với giá thấp, thế nhưng bọn hắn không có linh thạch. Cho nên phải tìm được nhiều người hơn." Cố Văn có chút bất đắc dĩ.

Trúc Cơ đúng là không có bao nhiêu linh thạch.

"Nếu có lượng lớn Kim Đan tiến vào thì sẽ dễ làm, chỉ cần không phải tiến vào để cướp đoạt cơ duyên Trúc Cơ thì đều có thể thử giao dịch." Đinh Dư nói.

"Nhưng mà tại sao Kim Đan lại hướng về phía bên này?" Mộ Dung Thanh Thanh hỏi.

"Nếu như có thứ gì cao minh ở đây có lẽ có thể dẫn bọn hắn tới." Hạ Đông nói.

"Thứ cao minh?" Cố Văn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cười nói:

"Đúng là có một thứ."

"Là cái gì?" Giang Hạo hỏi.

"Thiên Bia Sơn." Cố Văn tựa như đang nói đùa:

"Thiên Bia Sơn vốn biết di động, nếu như đi vào Huyết Triều Lâm thì Kim Đan bên cạnh chắc chắn sẽ tới, đến lúc đó chúng ta có thể bán khoáng thạch một cách dễ dàng."

"Vậy tại sao chúng ta không tự mình đi về phía Thiên Bia Sơn?" Mộ Dung Thanh Thanh hỏi.

"Có thể vừa đi vừa bán khoáng thạch mà." Đinh Dư nói.

"Đừng có nằm mộng nữa, thực tế một chút đi. Ta chưa từng nghe nói Thiên Bia Sơn sẽ đến Huyết Triều Lâm." Hạ Đông đánh thức bọn hắn.

Mấy người cười cười, cũng không thèm để ý.

Chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi.

Mọi người đều biết loại chuyện này không có khả năng.

Giang Hạo thở dài, không thể bán ra ngoài đúng là phiền toái.

Không phải là không thể mang về.

Thế nhưng cần phải tốn rất nhiều thời gian mới bán được.

Nhiều khoáng thạch như vậy, liền mang ý nghĩa có lượng lớn linh thạch.

Bán ra nhiều sẽ có vấn đề.

Sư huynh sư tỷ Nguyên Thần tới mượn chút linh thạch, tuyên bố sau này có việc đều có thể tìm hắn, có nên cho mượn hay không?

Nếu như sư huynh sư tỷ Luyện Thần che mặt tới "Mượn" một điểm, có cho mượn hay không?

Hiện tại hắn luyện phù chỉ có thể kiếm đôi chút nên mới không có người để ý.

Thế nhưng có khoáng thạch trên người còn giống sao? Đó là hơn vạn linh thạch di động.

Khái niệm gì?

Giàu có hơn cả Nguyên Thần.

Đột nhiên Giang Hạo phát hiện, tiến vào Thi Giới đào quáng đúng là kiếm lời được rất nhiều.

Lần sau không biết còn có tư cách vào hay không.

"Từ từ sẽ đến, cũng không vội." Thượng An Đạo nhân trấn an:

"Nếu như thực sự không được thì mang khoáng thạch trở về, qua một khoảng thời gian dài cũng có thể bán ra một cách an toàn."

Nghe vậy, Giang Hạo đưa ánh mắt nhìn về phía Thượng An Đạo nhân.

Nguyên Thần viên mãn chắc là có không ít linh thạch, nếu như có thể đưa đống khoáng thạch kia của hắn cho Thượng An Đạo nhân bán, như này liệu có được hay không?

Hắn dự dự một lát, liền mở miệng hỏi thăm.

"Có thể." Thượng An Đạo nhân trực tiếp đồng ý: "Nhưng mà giá cả phải thấp một chút, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cuối cùng có bán ra ngoài được hay không. Linh thạch của ta cũng không nhiều."

Cố Văn: "…"

Chuyện này cũng được sao?

Thật sự rất dễ nói chuyện, Giang Hạo cũng rất bất ngờ.

Nhưng mà có bảo đảm về tiền lời, hắn cũng nhẹ nhàng thở ra.

Có thể tiếp tục đào quáng.

Sau khi trời tối, hắn và Thượng An Đạo nhân đi vào bên trong.

"Tiền bối có biết về nguy hiểm nơi này không?" Giang Hạo hỏi.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 299 : Sinh Con


"Ban đầu ta đã thử tìm tòi nghiên cứu, nhưng không có phát hiện gì cả."

Thượng An Đạo nhân suy tư một lát rồi tiếp tục mở miệng:

"Lúc trước, ta đã thử đi vào lúc ban ngày, cảm giác khí huyết trên thân không ngừng bị hấp thu. Căn bản không tìm ra bất kỳ thứ gì. Nơi này giống như là Vô Tận Thâm Uyên, thôn phệ tất cả."

"Thôn phệ huyết khí sao?" Giang Hạo suy nghĩ sâu xa một lát, cũng không có bất kỳ thu hoạch gì.

Mặc dù tò mò, nhưng hắn không có ý định thử.

Có chút nguy hiểm nếu có thể lẩn tránh thì cứ tiếp tục lẩn tránh là được.

Không tò mò thì sẽ không dễ gặp nguy hiểm.

Trừ khi là tiếp tục đào sẽ xuất hiện nguy hiểm, chuyện này thì không thể không chú ý.

Cảm giác mà Thi Giới mang đến cho hắn chính là, rất nhiều nơi đều là một nửa thời gian gặp nguy hiểm, một nửa thời gian lại vô cùng an toàn.

Không biết là tại sao.

Tại ngã ba.

Hai người Giang Hạo vừa đến, liền có người ra nghênh đón.

Mị Thần như một tia sáng trắng, rơi xuống trên người Thượng An Đạo nhân.

Nàng ôm nam nhân trước mắt, nói:

"Thượng An, ngươi đến rồi, ta nhớ ngươi cả ngày. Ngươi có nhớ ta hay không?"

"Có, có nhớ." Thượng An Đạo nhân liền vội vàng gật đầu.

Lúc này Mị Thần ôm chặt hơn nữa, sau đó quay đầu nhìn về phía Giang Hạo, nói:

"Có phải là cũng muốn để ta ôm ngươi một chút hay không? Dỗ ta hai câu, lần sau ta có thể sẽ ôm ngươi một cái."

Giang Hạo không thèm để đến ý nàng, nói với Thượng An Đạo nhân:

"Ta đi về bên trái, tiền bối chắc là bên phải đúng không."

Thượng An Đạo nhân gật đầu.

"Vậy không làm phiền tiền bối nữa." Giang Hạo nói xong liền đi về phía bên trái.

"Thượng An, chúng ta không để ý tới hắn nữa, chúng ta đi phòng nhỏ, đêm nay chúng ta đổi tư thế."

Giang Hạo đi trên đường, có thể nghe rõ ràng giọng nói phía sau.

"Nhỏ giọng một chút, dễ bị nghe thấy."

"Sợ cái gì? Cũng không phải là việc không thể lộ ra ngoài, chúng ta chính là quan hệ đạo lữ."

"Đạo, đạo lữ?"

"Ngươi không cần ta sao?"

"Cần, cần."

"Vậy sau khi đào ta ra, ta sẽ sinh cho ngươi một đứa bé, sinh con trai trước đi. Ta sợ con gái sẽ giống như ta, đến lúc đó dụ hoặc ngươi thì phải làm sao bây giờ. Đúng rồi, thân thể của ngươi đâu? Sinh con cần bản thể của ngươi mới được."

"Nhưng mà thân thể của ta, có chút… "

"Có chút gì? Có chút đẹp trai? Có chút khiến cho ta thích? Ta chỉ muốn bản thể của ngươi, nếu không ngươi không thể đụng vào ta, chỉ có thể đụng vào thân thể giả do ta ngưng tụ ra. Có được hay không vậy? Nếu không thì ta sẽ cảm thấy ngươi đang ghét bỏ ta."

"Không có, sao lại có thể chứ. Được, vậy đến lúc đó…"

Giang Hạo đã không thể nghe thấy cuộc trò chuyện phía sau nữa.

Nhưng mà hắn cũng không biết nên nói Thượng An Đạo nhân như thế nào nữa.

Hắn có cái gì không đúng sao?

Tầm thường sao?

Aizz!

Thở dài một tiếng.

"Không hiểu."

Sau đó, Giang Hạo đi tới chỗ đào quáng, vung cuốc lên, bắt đầu tiếp tục góp nhặt bọt khí.

Chẳng qua là đào đến nửa đêm, hắn đột nhiên ngửi được một mùi thơm.

Hắn lập tức quay người, cảnh giác nhìn bốn phía.

"Ta chỉ là an tĩnh nhìn ngươi đào quáng, cần gì sợ hãi như thế?" Mị Thần cười hỏi.

Giang Hạo nhìn đối phương với vẻ mặt không thay đổi, cuối cùng không nói một lời, tiếp tục đào quáng.

"Ta ở chung với hắn, trong lòng ngươi có phải là không thoải mái hay khôngg?" Mị Thần hỏi.

Không đợi Giang Hạo phản ứng, Mị Thần đã tiếp tục nói:

"Ta chỉ là giận ngươi nên mới cố ý chọc giận ngươi, nếu không ta sẽ không biểu hiện rõ ràng như vậy. Nhưng mà, nếu như ngươi muốn ta đối với ngươi tốt như trước đây thì chuyện này có chút khó khăn.

Ta đã đồng ý với Thượng An là sẽ đối với hắn tốt hơn những người khác tốt một chút. Hắn không có chán ghét ta, ta cũng không thể nuốt lời, cho nên ta sẽ không nói dối lừa ngươi."

Giang Hạo dừng lại, sau đó lãnh đạm nói:

"Nếu như ngươi cách xa ta một chút, có lẽ ta sẽ không giết ngươi."

"Ngươi thật là hung ác." Mị Thần nhìn Giang Hạo, nói:

"Nếu muốn thì ngươi trừng phạt ta đi, như thế nào đều được."

Đáp lại nàng chính là một đạo ánh trăng.

Trong nháy mắt, đầu Mị Thần rơi xuống đất.

Đầu Mị Thần rơi xuống đất, tức giận: "Tên đầu gỗ nhà ngươi, ta không tin trên đời này sẽ có nữ tử bình thường để ý tới ngươi."

Trong nháy mắt, trong đầu Giang Hạo chợt lóe lên thân ảnh của Hồng Vũ Diệp.

Nàng chắc là để ý, đáng tiếc nàng không phải là nữ tử bình thường.

Thứ đồ ý cũng không giống nhau lắm.

Giang Hạo cười tự giễu một tiếng rồi tiếp tục đào quáng.

【 Lực lượng +1 】

【 Lực lượng +1 】

【 Lực lượng +1 】

Một chuỗi mười lực lượng xuất hiện.

Việc này khiến Giang Hạo có chút im lặng.

——

Một tuần sau.

Thiên Bia Sơn xuất hiện lần nữa.

Lần này tại khu vực Nguyên Thần.

Vân Kỳ và Lan Thiên tiên tử đứng dưới chân Thiên Bia Sơn, bọn hắn tới vừa kịp lúc.

"Lần này là khu vực Nguyên Thần, lần sau không biết sẽ là khu vực gì." Vân Kỳ vừa cười vừa nói.

"Triệu hoán vẫn còn, chuyện này đã nói lên người kia vẫn không tới, hơn nữa triệu hoán còn mãnh liệt hơn trước, triệu hoán mãnh liệt như thế cộng với Tam Nguyên Trận, đối phương không có lý do mà không chạy tới cả." Lan Thiên tiên tử chau mày:

"Không phải là vị thiên tài kinh thế này đang cố ý không đến đó chứ?"

"Thiên tài kinh thế không đến?" Vân Kỳ có chút kinh ngạc, nói:

"Không phải nói Thiên Bia Sơn là trung tâm của tất cả cơ duyên hay sao? Tại sao lại có người có thể không đến chứ?"

"Không biết, có lẽ là có chuyện gì làm chậm trễ." Lan Thiên tiên tử nói.

Lúc này hai người một đường đi lên trên, lúc thấy khối bia đá thứ nhất cũng không dừng lại.

Lúc gặp khối bia đá thứ hai vẫn không dừng lại.

"Ngươi muốn xem tấm bia đá thứ mấy?" Lan Thiên tiên tử hỏi.

Vân Kỳ suy nghĩ nửa ngày, nói: "Khối thứ sáu, sư tỷ cảm thấy thế nào?"

"Không thể nào, khối thứ sáu cũng không có chỗ gì khác thường cả." Lan Thiên tiên tử lắc đầu.

"Vậy thì càng muốn đi, có lẽ không kỳ lạ chính là chỗ khác thường nhất." Vân Kỳ nghiêm túc nói.

Lúc bọn hắn đi đến trước khối bia đá thứ sáu, liền dừng chân dừng lại.

"Đây là khối bia đá thứ sáu sao?" Vân Kỳ nhìn tòa bia đá to lớn phía trước, hỏi.

Kích thước và kiểu dáng của tấm bia đá này như thường, không có chỗ nào thần kỳ cả.

Thế nhưng không ảnh hưởng đến sự hứng thú của Vân Kỳ đối với nó.

Lúc này, hắn nhìn bia đá, phát hiện trên đó viết một câu vô cùng bình thường:

Tâm bình khí tĩnh, rõ ràng thiên địa.

"Thử một chút đi, nghe nói tấm bia đá như này sẽ dễ dàng tìm hiểu hơn." Lan Thiên tiên tử bình tĩnh nói.

Vân Kỳ gật đầu, sau đó nhắm mắt bắt đầu lĩnh hội.

Trong nháy mắt, hắn dường như có cộng hưởng với bia đá, hắn lập tức thấy được thiên địa.

Mà hắn đang đứng ở trong thiên địa.

"Sau đó thì sao?"

Vân Kỳ chờ đợi rất lâu, nhưng mà qua một hai ngày, cũng có thể là qua bảy tám ngày rồi mà vẫn không có cái gì.

"…"

Tâm bình khí tĩnh, rõ ràng thiên địa.

Cuối cùng hắn tỉnh lại, lúc hắn nhìn về phía người bên cạnh, chỉ cảm thấy trên người đối phương có một sợi khí tức đặc thù.

Ngay sau đó, Lan Thiên tiên tử mở mắt ra, trong mắt của nàng có một ít chữ lưu chuyển.

"Sư tỷ tìm hiểu được rồi sao?" Vân Kỳ chấn kinh.

"Không sai biệt lắm, mài giũa ở trong này một chút, chắc là có thể tìm hiểu được hoàn toàn nội dung." Lan Thiên tiên tử bình tĩnh nói.

"Là cái gì?" Vân Kỳ tò mò.

"Một đạo thuật pháp." Lan Thiên tiên tử đáp.

"Sư tỷ dạy ta đi." Vân Kỳ cầu xin.

“Dạy ngươi?" Lan Thiên tiên tử im lặng một lúc mới lên tiếng:

"Ta được chỗ tốt gì?"

"Ngươi muốn chỗ tốt gì? Ví dụ như ngươi muốn học cái gì, hoặc là nhìn ai không vừa mắt, đều được." Vân Kỳ nói nghiêm túc.

Dường như ai cũng có thể đối phó.

"Chuyện này để sau đi, chờ ta cần gì thì sẽ lại nói cho ngươi." Lan Thiên tiên tử nói.

"Không có vấn đề gì, hiện tại chúng ta đi đâu đây?" Vân Kỳ hỏi.

"Rèn luyện mấy ngày, lại đến Thiên Cương ba mươi sáu xem một chút đi, nghe nói chỉ cần tới gần sẽ có thể nhìn thấy một chút gì đó. Lĩnh hội càng nhiều, tu vi sẽ tăng lên càng nhanh." Lan Thiên tiên tử nói.

------
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back