Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 380 : Rốt Cuộc Là Ai Mắc Câu


Tàng Thư Các.

"Hiện tại nơi này chắc là do Chấp Pháp Phong quản lý, cho nên Hoa Nhạc là người Chấp Pháp Phong?"

Tàng Thư Các được thay phiên quản lý, tất cả các mạch đều có một ít người.

Mấy năm này là Chấp Pháp Phong.

Sau khi đi vào phía sau đại viện, hắn thấy có không ít người đang xếp hàng.

Đại khái có mười mấy người.

"Nhiều người như vậy sao?" Giang Hạo kinh ngạc.

Hắn vốn cho rằng chỉ có mấy người.

Sau khi xác nhận với sư đệ phía trước, hắn liền bắt đầu xếp hàng.

Phía trước là một vị nam tử Trúc Cơ hậu kỳ.

Bởi vì chưa bao giờ thấy qua, bọn hắn bình thường sẽ phân chia theo tu vi.

Người nào tu vi cao hơn thì sẽ có bối phận cao hơn.

Đây là ngầm thừa nhận, như này sẽ không đắc tội với người có tu vi cao.

Chỉ khi nhận biết, biết được người nào có bối phận cao thì mới không cần như thế.

Đương nhiên, muốn như thế cũng được.

Ví dụ như Hàn Minh, hắn thân là chân truyền, muốn gọi những sư huynh nội môn khác là sư đệ thì cũng không ai nói gì.

Nhưng mà Giang Hạo có chút tò mò, tại sao những người này lại tới.

Phía trên cũng không ghi là sẽ được nhận bao nhiêu linh thạch cả.

Hắn vốn định lấy lý do đọc sách, đến lúc đó xem một số sách có chữ viết đặc thù, sau đó để cho đối phương biết hắn có trở ngại trong việc đọc sách.

Sau đó có thể khiến cho Hiên Viên Thái biết được, từ đó chủ động giúp hắn.

Học tập bị động, cũng không cần lo lắng cái gì cả.

Nhưng mà nhiều người như vậy, mọi người không phải là đều đến xem sách đó chứ?

Nếu như đã để cho người ta đến sắp xếp, chắc là đều không phải sách gì quá đặc biệt.

"Lần này không biết có thể tiến vào hay không, mấy tháng sẽ thay người một lần, lần này không biết sẽ thay bao nhiêu người." Phía trước có vị tiên tử khẩn trương nói.

"Chắc là không có hy vọng gì, hoàn toàn không biết tiêu chuẩn thu người của bọn hắn, cũng không biết tại sao bọn hắn lại thay người. Trước đó ta vốn đang làm rất tốt, bọn hắn liền thông báo ta rời đi, căn bản không cho lý do. Dường như mỗi tháng nhất định phải thay người và tìm những người khác." Một vị nam tử trung niên nói.

Trúc Cơ từng này tuổi, xem ra con đường tu luyện của hắn không quá thuận lợi, nhưng mà Giang Hạo cảm thấy lực lượng vận chuyển của hắn vẫn còn thông thuận.

Theo lý thuyết, không đến mức đã lâu rồi mà còn chưa tấn thăng Trúc Cơ viên mãn.

Lúc này, người trung niên kia thở dài một tiếng:

"Nếu có thể được vị tiền bối đọc sách kia chỉ đạo một ít, ta sẽ có thể thuận lợi tấn thăng, hi vọng lần này có thể đi vào."

Tiền bối đọc sách? Giang Hạo có chút kinh ngạc.

Thì ra bên trong có tiền bối chỉ đạo, khó trách những người này lại muốn đi vào.

"Sư huynh, ngươi lần trước làm thế nào để tiến vào vậy?" Một tiên tử phía trước hỏi.

Những người khác lập tức nghiêng tai lắng nghe.

Giang Hạo cũng như thế.

Hắn biết rất ít về chuyện nơi này.

"Thật ra ta cũng không biết tại sao, có lẽ tâm trạng của Hoa Nhạc sư tỷ khi đó tốt? Nàng liếc mắt nhìn ta rồi nói có thể." Người đàn ông trung niên nói.

Những người khác đương nhiên không tin, nhưng mà đều không dám nói, lo lắng bọn hắn thành công nhận được nhiệm vụ.

"Người tiếp theo." Một vị nam tử uể oải đi ra.

Lúc này lập tức có người hỏi thăm, sư tỷ bên trong sẽ hỏi cái gì.

"Rõ ràng là sắp xếp thư tịch, nàng hỏi ta phương pháp rèn đúc, ta nào hiểu được?" Người đi ra có chút tức giận.

Giang Hạo đột nhiên hiểu rõ tại sao lại không nhận người của Chúc Hỏa Đan Đình rồi.

Theo tiêu chuẩn nhận người này thì người bên trong có thể đắc tội với phần lớn Luyện Đan Sư Trúc Cơ.

Đến lúc đó nếu như xuất hiện một vị Luyện Đan Sư lợi hại, như vậy người nơi này chắc chắn sẽ phải chịu khổ.

Các mạch khác thì không sao.

Thiên tài không tự đến, thiên phú không đủ thì không nên đắc tội với người.

Nơi này nhận người và thay người dường như cũng có chút tùy ý.

"Không biết là cố ý làm thế, hay là vô tình nữa."

Giang Hạo cũng không vội, cảm thấy cứ từ từ, muốn xem xem khi đối phương nhìn thấy mình sẽ có thái độ gì.

Chờ đợi một lúc, từng người đi ra từ bên trong.

Mỗi một người đều mang theo vẻ mặt đau khổ, thậm chí là có chút tức giận.

"Hỏi cái gì?" Mỗi lần đều có người hỏi thăm.

Thế nhưng câu trả lời lại hoàn toàn không giống nhau.

"Nàng hỏi ta mấy tuổi, sau đó bảo ta rời đi."

"Ta thì khác, nàng hỏi ta tu vi gì, sau đó bảo ta rời đi.”

"Ta thì khoa trương hơn, vừa đi vào nàng liền bảo ta đi ra."

"Ta không cần, nàng nói chuyện với ta thật lâu, sau đó bảo ta đi ra."

Cả đám đều không hiểu, căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ có thể hi vọng vận may có thể rơi xuống trên người mình.

Lúc này phía trước Giang Hạo còn có bốn người. Lúc hắn cho rằng sẽ tiếp tục, bỗng có một người đi ra từ bên trong nói hôm nay tới đây thôi, ngày mai lại đến.

Giang Hạo ngẩn người.

Chuyện này…

Đúng là có chút tùy ý.

Ngày kế tiếp.

Giang Hạo tới lần nữa, may mà tương đối sớm, phía trước chỉ có bốn năm người, hầu hết là mấy người của ngày hôm qua.

Sau đó, vị tiên tử luôn hỏi thăm ngày hôm qua đi vào, mái tóc được búi lên, phía sau còn cài một bông hoa.

Thoạt nhìn tuổi không lớn lắm.

Tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.

Nàng đi vào mà không đi ra, có người gọi người tiếp theo.

"Nàng đã tiến vào." Có người nói.

Giang Hạo lắng nghe.

Cũng không quan sát ra bất kỳ vật gì.

Người tiến vào ngay sau đó là một người đàn ông trung niên.

Hắn đi vào không bao lâu, liền uể oải đi ra.

Giang Hạo nhìn về phía hắn.

"Ta đã từng đi vào nên không thể tiến vào trong thời gian ngắn, nói qua một hai năm nữa lại đến." Hắn có chút bất đắc dĩ.

Giang Hạo gật đầu.

Sau đó.

Giang Hạo đứng chờ tại vị trí đầu tiên.

Chờ sau khi người bên trong đi ra, câu “Người kế tiếp" vang lên hắn mới đi vào.

Sau khi đi vào trong phòng, bên trong có tổng cộng ba người, hai người ngồi bên cạnh có tu vi Trúc Cơ viên mãn.

Một nam một nữ.

Mà người phụ nữ ngồi ở giữa có tu vi Nguyên Thần sơ kỳ.

Cao như vậy?

Giang Hạo có chút kinh ngạc, khó trách dám tùy ý đắc tội Trúc Cơ.

Loại tu vi này căn bản là không cần sợ hãi.

Thực lực của hắn có vấn đề, nếu không đã có thể thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc này đối phương cúi đầu xem sách, dường như không thèm để ý đến người tới.

"Vãn bối Đoạn Tình Nhai Giang Hạo, xin ra mắt tiền bối."

Giang Hạo cung kính mở miệng, nói lai lịch của mình cho đối phương.

Hắn không tin đối phương sẽ không nhìn hắn.

Dù sao hắn ở trong tối, đối phương ở ngoài sáng.

Quả nhiên, Hoa Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía Giang Hạo.

Đôi mắt nàng bình tĩnh, khí tức bằng phẳng.

Nhìn không ra bất kỳ sự thay đổi nào, dường như thật sự không thèm để ý người trước mắt.

"Tại sao ngươi lại muốn nhận nhiệm vụ của chúng ta?" Nàng mở miệng hỏi.

"Muốn đọc sách." Giang Hạo đáp.

"Tàng Kinh Các không thể đọc sách sao?" Nàng hỏi lần nữa.

"Cảm thấy sách ở đây có lẽ sẽ nhiều hơn." Giọng nói của Giang Hạo vô cùng bình tĩnh.

Theo lý thuyết đối phương sẽ thu nhận hắn, cho nên không cần quá để ý đến việc trả lời như thế nào.

Nếu như bị loại, đó chính là Hiên Viên Thái không thể ảnh hưởng đến Hoa Nhạc, hoặc là đã không cần hắn nữa.

Vậy cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

"Chuyện đọc sách rất quan trọng đối với ngươi sao?" Đối phương hỏi.

“Đọc một chút lúc rảnh rỗi." Giang Hạo đáp.

Đúng là chỉ nhìn một chút, vì câu trả lời hôm nay không bị trói buộc, hắn trả lời tương đối tùy ý.

"Được, chọn ngươi." Hoa Nhạc đứng lên, nói:

"Ta là Hoa Nhạc, ngươi có thể gọi ta là Hoa sư tỷ. Hôm nay chọn hai người, chỉ tới đây thôi. Các ngươi đi theo ta."

Giang Hạo nhìn về phía bên cạnh, nữ tử búi tóc trước đó cũng ở đây.

Trong đôi mắt nàng ẩn giấu sự hưng phấn.

Soạt!

Tiếng bước chân của Hoa Nhạc cực kỳ thanh thúy.

Nàng đi vào trong một cánh cửa.

Giang Hạo vội vàng đuổi theo.

Trên đường đi, hắn mở giám định, muốn xem mục đích của đối phương.

【 Hoa Nhạc: Đệ tử chân truyền của Huyền Thiên Tông, thân mang trọng trách của Huyền Thiên Tông, có pháp bảo đặc thù có thể dò xét Thiên Hương Đạo Hoa, tu vi Nguyên Thần sơ kỳ. Nằm vùng Công Tích Đường Chấp Pháp Phong, được Hiên Viên Thái nhờ vả, đã hạ nhiệm vụ về Tàng Thư Các rất lâu, cuối cùng cũng đợi đến lúc ngươi tự tìm tới cửa. 】

Nhìn phản hồi của thần thông, Giang Hạo hơi kinh ngạc.

Thì ra đối phương vẫn luôn chờ mình tới.

Trong lúc nhất thời, hắn không phân rõ được rốt cuộc là ai đang lợi dụng ai.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 381 : Đi Nằm Vùng


Mặc kệ ra sao.

Từ chỗ Hoa Nhạc hắn có thể khẳng định một chuyện, đó chính là Hiên Viên Thái còn cần hắn.

Lúc trước là Hiên Viên Thái đơn phương cần.

Bây giờ tất cả mọi người đều muốn đạt được thứ gì đó từ chỗ đối phương.

Xác định điều này, tiếp theo dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ là, nếu không nhìn dấu vết để đối phương tìm đến cửa, như vậy đã có quyền chủ động.

Với lại sẽ không bị những người khác phát hiện.

Dù sao cũng là đối phương cứng rắn muốn dạy hắn, không phải hắn đi cầu học.

Bản chất có chỗ khác nhau.

Bây giờ an tâm ở chỗ này hỗ trợ trước, thuận tiện xem tiền bối mà những người kia để ý là ai.

Là trưởng lão tông môn hay là ai khác?

Ngoại trừ chuyện này, hắn cũng có thể đọc sách.

Đúng rồi, quên hỏi thời gian.

"Thời gian?" Hoa Nhạc suy tư một lát nói:

"Buổi sáng, buổi chiều, buổi tối, ngươi nhất định phải chọn một buổi.

Về phần thù lao, làm tốt tính theo linh thạch trong tài nguyên tông môn của các ngươi.

Trúc Cơ viên mãn một tháng năm mươi linh thạch, Trúc Cơ sơ kỳ hai mươi linh thạch."

Miên Liên tiên tử ê cả miệng, bởi vì tu vi, nàng kiếm được rất ít.

Chỉ là nàng tới nơi này vốn không phải là vì linh thạch.

Dù sao có thể vào đã không lỗ rồi, hơn nữa hai mươi cũng là con số lớn.

Đi đâu nhận nhiều nhiệm vụ có linh thạch như vậy?

"Đây là trong tình huống làm tốt." Hoa Nhạc tiên tử quay đầu lại nhìn hai người, giọng điệu càng thêm nặng nề:

"Làm không tốt, thì sẽ không có gì."

Giang Hạo gật đầu.

Hắn sẽ làm tốt.

Dù sao đối phương cũng lo lắng hắn không tới.

Bọn họ đi về phía trước, bước vào các loại trận pháp, cuối cùng đến một thư viện sách khổng lồ.

Ở đây có rất nhiều sách vở.

Không đơn thuần là sách giấy, mà còn là một số cuốn sách bằng phiến đá và bạch ngọc.

Giang Hạo nhìn thấy không ít người đang sao chép, còn có người đang sắp xếp lại sách.

"Mấy người vừa đến, chuyện cần các ngươi làm rất đơn giản, đặt những cuốn sách ở đằng kia theo phân loại. Khi đặt cần linh khí kích hoạt trận pháp, làm xong là có thể tự mình rời đi, hoặc ở lại xem người khác làm gì.

Mỗi tháng chúng ta sẽ đổi một hoặc hai người, có tổng cộng mười người ở đây, mấy ngươi cũng có thể bị đổi." Nói xong Hoa Nhạc tự mình rời đi.

Giang Hạo và Miên Liên tiên tử đến trước giá sách, nơi này có rất nhiều sách.

Mà trên kệ sách, tất cả đều có tên liên quan.

"Hình như cũng không nhiều." Miên Liên tiên tử nói. Chợt nàng nhìn về phía Giang Hạo:

"Sư huynh là người của Đoạn Tình Nhai?"

"Ừ." Giang Hạo gật đầu.

"Ta là Băng Nguyệt cốc, vừa mới vào nội môn không lâu, nghe nói nơi này có một vị lão tiền bối, sư huynh có biết không?" Miên Liên tiên tử hỏi.

"Không biết, ta không biết nhiều về nơi này." Giang Hạo lắc đầu nói.

Hắn phát hiện, yêu cầu thành trạng gì đó, được viết tùy tiện.

Vị sư muội này, nhìn thế nào cũng không giống như có công trạng trong người.

"Có vẻ như ở đây có rất nhiều người, ta nghĩ hôm nào đó đưa ít đồ cho những người ở đây, để họ có thể giúp chúng ta chỉ rõ con đường," Miên Liên tiên tử nói.

Giang Hạo đặt một quyển kiến thức lên giá sách, sau đó dùng linh khí kích hoạt.

Phát hiện ở đây có yêu cầu không thấp đối với việc khống chế linh khí.

"Sư muội đến vì vị tiền bối kia?" Hắn cầm lấy quyển sách khác hỏi.

"Đúng vậy." Miên Liên tiên tử gật đầu, nàng cũng cầm lấy quyển sách định cất đi:

"Ta nghe nói vị tiền bối kia có thể nhìn thấy thiếu xót của người khác trong nháy mắt, chỉ cần nhận được chỉ dẫn của hắn sẽ đi đường vòng ít lại mấy năm thậm chí là vài chục năm…”

Nàng bắt đầu dùng linh khí kích hoạt trận pháp, phát hiện không thể kích hoạt được.

Nhưng dáng vẻ thoải mái của Giang Hạo vừa nãy, làm nàng cho rằng chuyện này rất dễ dàng.

Trong lúc nhất thời nàng rốt cục hiểu được, vì sao Trúc Cơ viên mãn lại cho nhiều linh thạch như vậy.

Đối phương đặt ba quyển, nàng chưa đặt được một quyển nào.

Nếu không làm việc chăm chỉ, có thể tháng tới nàng sẽ rời khỏi.

Giang Hạo ngược lại không có suy nghĩ gì khác, mỗi ngày hắn đến làm việc là tốt rồi.

Sau đó là thỉnh thoảng đọc sách, đặc biệt là đọc một vài quyển khó hiểu, biểu hiện phiền não.

Sau đó chờ cho đến khi người kia tìm đến cửa.

Hoa Nhạc hẳn sẽ không tìm tới cửa, nhưng những người khác thì khó nói.

Tông môn nhận người không nghiêm khắc lắm, một số người nằm vùng đi vào, không khó.

Mỗi một tông môn đều như vậy.

Ngoài nằm vùng còn có bái phỏng.

Giữa tông môn chỉ cần không phải tử thù, như vậy lợi ích có thể bao trùm lên.

Có đôi khi cho dù là tử thù, lợi ích cũng có thể bao gồm lên.

Cho nên Huyền Thiên tông vì lợi ích bái phỏng Thiên m tông cũng không phải không có khả năng.

Nhưng Thiên m gần đây đã chiến đấu ở khắp mọi nơi. Chắc chắn sẽ làm cho các tông môn khác cảnh giác, điều này cũng có thể dẫn đến lẫn nhau cảnh giác quá nặng, khó mà hợp tác.

"Sư huynh, vì sao ngươi kích hoạt trận pháp lại dễ dàng như vậy?" Miên Liên tò mò nói.

"Tu vi cao là được rồi." Giang Hạo trả lời.

Tu vi cao kỳ thật còn chưa đủ, còn phải khống chế linh khí.

Không phải khống chế bình thường, còn phải kiểm soát chi tiết hơn.

Loại chuyện này không cần phải giấu diếm, đây là biểu hiện thực lực hiện tại của hắn, không tính là khác thường.

Chạng vạng tối, hắn cất kỹ tất cả cuốn sách của mình.

Miên Liên tiên tử đã tê liệt ngã xuống mặt đất.

Giang Hạo thuận tay cầm lấy một ít quyển sách trên bên cạnh.

Tất cả đều có thể hiểu được, là truyện ký bình thường.

Vừa vặn, bổ sung thêm kiến thức.

Sau khi đọc xong một quyển sách, hắn phát hiện sắc trời không còn sớm, liền quay người rời khỏi.

Phải trở về chế phù lấy linh dược.

——

Ngày hôm sau.

Huyền Thiên Tông.

Hiên Viên Thái nhận được một thông tin.

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, cuối cùng cũng tiếp xúc được.

Đã nhiều năm như thế, hắn đợi trái đợi phải, cuối cùng cũng chờ đến thời khắc này.

"Nhưng mà còn không biết hắn muốn gì."

"Linh thạch? Đan dược? Công pháp? Pháp bảo?"

Hắn không chắc lắm.

Đầu tiên hắn không biết Thiên m Ma Nữ rốt cuộc có biết bí mật của hạt giống Thiên Hương Đạo Hoa hay không.

Nếu biết, nàng liền biết giá trị của Giang Hạo.

Như vậy Giang Hạo không thiếu thứ bình thường gì đó.

"Nhưng từ tin tức Hoa Nhạc đưa về, Thiên m Tông cũng không coi trọng hắn, tựa như không biết giá trị của hắn.

Là thật sự không biết hay là không để cho Giang Hạo biết giá trị của mình?

Nếu như là hắn, có chỗ tốt với hắn, thì sẽ dễ dàng đả động đến đối phương.

"Có thể tìm ra thứ gì đó bình thường. Hắn không nhất định muốn, cầm cũng nóng tay, có thứ gì mà khi cầm tuyệt đối sẽ không bị người khác phát hiện?"

Nhìn Hoa Nhạc đưa tới tin tức, hắn phát hiện gần đây Giang Hạo đang ở Tàng Thư Các đọc sách.

Mà chỗ đó có một khi khu vực có loại sách, ngôn ngữ được ghi lại có sự khác biệt rất lớn.

"Tìm một quyển sách tập hợp các ngôn ngữ khác nhau, tốt nhất là giấu bí mật bên trong, sau đó để hắn phát hiện ra."

Chỉ cần làm hắn hứng thú, như vậy vấn đề này đã dễ dàng.

Đến lúc đó phối hợp với một ít linh thạch, pháp bảo, công pháp, hắn không có khả năng không hỗ trợ.

Hơn nữa chỉ cần ta dùng tên giả tiến vào Thiên m Tông, chỉ nói hỗ trợ trồng một hạt giống là tốt rồi."

Càng nghĩ Hiên Viên Thái càng cảm thấy có thể.

Bây giờ là vấn đề sách vở, cùng với làm thế nào để hắn trùng hợp phát hiện ra vấn đề.

Chỉ cần thành công, hắn giải mã quá chậm, như vậy có thể nhúng tay..

"Bây giờ vẫn còn thiếu một ít người."

Lúc này, Hiên Viên Hòa chạy tới.

"Sư huynh, ta tìm được một biện pháp từ trong một quyển sách, nói dùng trận pháp thúc đẩy sinh trưởng, gia nhập linh huyết, là có thể sinh ra hạt giống khó nảy mầm."

"Ta đã thử qua, vô dụng." Hiên Viên Thái nhìn nữ tử trước mắt, nghiêm túc nói:

"Sư muội, ta đã tìm ra cách, bây giờ cần sự giúp đỡ của ngươi."

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 382 : Bọn Họ Hủy Hy Vọng Kết Đan Của Ngươi


Giữa trưa.

Trình Sầu đưa tới một ngàn tám linh thạch.

Bởi vì số lượng quá lớn, cho nên hắn không dám có chút lơ là nào.

"Đây là Y Luyến sư tỷ bồi thường." Trình Sầu nói.

Khoản bồi thường này sẽ được sử dụng để bổ sung những linh dược kia.

"Danh sách linh dược đâu?" Giang Hạo nhận linh thạch hỏi.

Sau khi nhận danh sách, Giang Hạo phát hiện lần này mình mất bảy trăm linh thạch.

Thu hồi bảy trăm, sau đó hắn lần nữa bổ sung linh dược.

Một ngàn mốt thì lấy danh nghĩa Linh Dược Viên mua lại.

Cuối cùng lại dùng linh dược của chính mình bổ sung vào, thuận tiện mua những thứ có thể mua bổ sung thêm.

Sau cùng thu hồi một ngàn một linh thạch.

Bây giờ linh thạch về lại một ngàn bốn.

Chuyện linh dược đã bị trì hoãn mấy ngày, nhưng cũng hoàn thành nhiệm vụ.

Việc này có thể có phiền phức, chỉ là không biết có ai sẽ ra mặt thay cho Y Luyến sư tỷ hay không.

Cần chú ý một chút.

Ngoại trừ chuyện này, hắn cần phải đi đến Tàng Thư Các tiếp tục chờ đợi, sau đó đọc một vài quyển sách không hiểu.

Bị phát giác hắn có suy nghĩ về mặt này, đối phương sẽ liên lạc với hắn.

Chỉ cần chờ thôi.

Cho đến trước mắt, có hai điểm có thể sử dụng để xác định xem đối phương có đến hay không.

Một là tông môn chiêu thu đệ tử, hai là Huyền Thiên tông bái phỏng Thiên m tông.

Chiêu thu đệ tử năm nay còn phải chờ một tháng.

Chẳng qua hắn cũng không vội, từ từ rồi đến.

Mà cần sốt ruột hơn chính là chế phù, hắn cần phải học đủ tri thức trước khi Mịch Linh Nguyệt rời đi.

Một ít cơ sở và kinh nghiệm.

Những thứ khác sau này sẽ có cơ hội bổ sung.

Thời gian sau đó, hắn luyện tập bút pháp, cũng như kiến thức chế phù, cũng nghe rất nhiều các loại kinh nghiệm chế phù.

Rất nhiều bùa chú đòi hỏi thời gian đặc biệt, có đôi khi vị trí cũng cực kỳ quan trọng.

Khi chế tác phù chú, không thể nóng vội, cần phải thư giãn một chút.

Linh khí truyền vào cần bút lực tương ứng.

Bùa chú có càng chất lượng cao, càng cần bút lực khắc họa hoàn chỉnh.

Trong thời gian học tập, hắn cũng thường xuyên đi đến Tàng Thư Các.

Miên Liên sư muội thật sự tặng một ít đồ cho những người khác.

Cũng quả thật biết vị trí của vị tiền bối kia.

Khi đối phương tới, Giang Hạo cho hai khối linh thạch, coi như cảm tạ.

Không rõ thân phận cụ thể của vị tiền bối kia, chỉ biết là hắn thường xuyên đọc sách ở đó.

Giang Hạo tạm thời không tiếp xúc.

Khi hắn phát hiện bản thân đọc sách, tìm được một bản truyện ký kỳ lạ, trong đó ghi chép một bí pháp để thực lực tăng mạnh.

Đáng tiếc đó chỉ là manh mối, không thật sự ghi lại bí pháp đó.

Trong đó viết, bí pháp này cực kỳ ghê gớm, nhưng mà sớm đã thất truyền.

Ban đầu bí pháp được ghi lại trong một quyển sách có tựa đề “Sơn Hải Trác Ký”, quyển sách này đã mất tích không biết bao nhiêu năm.

Giang Hạo cũng đáng tiếc.

Nếu có thể dùng bí pháp này, với hắn mà nói sẽ an toàn rất nhiều.

Cho dù mang lại thương tổn cho cơ thể cũng không ngại, bởi vì hắn có thần thông Khô Mộc Phùng Xuân.

Luôn có thể khôi phục.

Tuy thứ này có không ít ghi chép, nhưng bình thường thì không dễ tìm được.

Sau đó vào ngày thứ bảy hắn nhìn thấy ghi chép này.

Hắn phát hiện ra “Sơn Hải Trác Ký”.

"Trùng hợp như vậy?"

Ôm lòng nghi ngờ, hắn lật sách ra.

Trong lúc nhất thời liền bật cười.

Mắc câu rồi.

Phải nói bản thân nên mắc câu rồi.

Chẳng qua không như hắn dự đoán, dường như đối phương muốn hắn cảm thấy hứng thú với ngôn ngữ và văn tự.

Như vậy bọn họ có thể khống chế quyền chủ động.

Tổng thể mà nói là kết quả tốt.

Quyển sách này có tất cả các loại văn tự, căn bản không phải là thứ hắn có thể hiểu.

Chẳng qua ngôn ngữ này đã gặp trong bách khoa toàn thư. Chỉ là không ai dạy nên khó mà học tập được.

Sau đó mỗi ngày lúc rảnh rỗi hắn sẽ tra tài liệu, bắt đầu nghiên cứu “Sơn Hải Trác Ký”.

Hắn hiểu rõ bây giờ không phải là lúc gấp, chờ đối phương tìm tới cửa phải mất một thời gian nữa.

Dù sao chính là nằm vùng, cũng phải chờ chiêu thu đệ tử.

Thời gian một tháng, Giang Hạo vẫn luôn ở Linh Dược Viên, Tàng Thư Các, Vô Pháp Vô Thiên Tháp đi tới đi lui.

Y Luyến sư tỷ bên kia không có thêm tình huống gì.

Không biết là không có ai giúp nàng, hay là chuyện gì khác.

Thiên Trần sư huynh thì hắn có một ít tin tức, là người của Chúc Hỏa Đan Đình, tạm thời chỉ biết tu vi của hắn rất cao.

Thường xuyên dạy bảo mọi người tu luyện.

Cụ thể là loại người nào, có mối quan hệ sâu với Y Luyến sư tỷ hay không, cũng chưa rõ được.

Bây giờ là đầu tháng 11.

Giang Hạo nhìn Bàn Đào Thụ, phát hiện trên cây không có nhiều quả lắm.

Qua một thời gian là có thể bắt đầu niết bàn rồi.

Nếu như là bọt khí màu tím, như vậy sẽ thêm một thần thông.

Nếu là bọt khí hoàng kim, xác suất lớn sẽ có thêm một pháp bảo.

Là gì, với hắn mà nói đều là sự trợ giúp lớn.

——

Băng Nguyệt cốc.

"Ta đã điều tra qua, đối phương cũng không có bối cảnh gì, nhiều lắm cũng chỉ có quan hệ không tệ với một vị kim đan sư tỷ của bọn họ.

Chúng ta có thể làm gì đó, Y Luyến sư muội ngươi nuốt được hơi này sao?"

Trong phòng, một vị tiên tử nhìn Y Luyến tiên tử, nàng có tu vi kim đan sơ kỳ, khí thế kinh người.

"Nếu không, hay là quên đi?" Y Luyến tiên tử hơi khó xử nói.

Nàng đã gặp Giang Hạo, đối phương tàn nhẫn làm nàng sợ hãi.

Nếu lúc đó nàng không tránh được công kích, thật sự có thể bị giết.

"Một ngàn tám trăm linh thạch, ngươi cam tâm sao? Ngươi rõ ràng trông cậy vào những linh thạch này thăng tiến Kim Đan, hiện giờ bị cướp đi hy vọng.

Một ngàn tám trăm, ngươi cần tích bao lâu mới có thể tích được?

Hắn dựa vào đâu mà đẩy trách nhiệm lên người ngươi chứ?

Dứt bỏ linh dược không nói, bọn họ cũng không cũng không biết bản thân sai ở đâu sao? Bọn họ hủy đi hi vọng Kết Đan của ngươi.” Tiên tử Kim Đan sơ kỳ tức giận nói.

“Nhưng.” Y Luyến tiên tử nhớ lại dáng vẻ rút đao của Giang Hạo, tim bỗng đập nhanh.

Ánh mắt lạnh lùng, không có chút tâm tình chập chờn nào.

Thủ đoạn tàn nhẫn, không chần chừ chút nào.

“Ngươi cũng không phải một mình, giao cho chúng ta là được.

Bây giờ tu vi của ngươi còn yếu, thân là sư tỷ, đương nhiên ta phải ra mặt giúp ngươi.

Ta không thể thì còn có Thiên Trần sư huynh, chúng ta đi tìm Thiên Trần sư huynh trước.

Nghe ý kiến của hắn một chút.” Nói rồi nàng lôi kéo người rời khỏi Băng Nguyệt cốc.



U Vân phủ.

Một vách đá nào đó.

Đột nhiên có một nhóm người xuất hiện.

Bọn họ mặc quần áo màu đen, mang theo ý vị xuất trần.

Lúc xuất hiện, có hai nam tử lấy ra pháp bảo thăm dò.

Lúc này người đàn ông trung niên cầm đầu chậm rãi mở miệng:

“Sao rồi?”

“Dường như hơi thở đã biến mất, xem ra tin tức là thật, người của Minh Nguyệt tông mang Cổ Thanh đi.” Bên cạnh có người nói.

"Xem ra Xuyên Thiên Toa cũng bị Minh Nguyệt Tông cầm, bọn họ thật sự muốn gây khó dễ với chúng ta." Nam tử trung niên lạnh lùng nói.

"Bây giờ phải làm gì?" Có người hỏi.

"Minh Nguyệt Tông rời khỏi Thiên m Tông, đi điều tra một chút, xem là ai khiến Cổ Thanh nhận thua, với xem nàng có để lại tin tức hay không." Nam nhân trung niên nói.

Những người khác gật đầu, sau đó có người nghi hoặc nói:

"Vậy chúng ta phải đi vào như thế nào?"

Bái phỏng bình thường chắc chắn không thể, âm thầm đi vào khó mà nghe ngóng tin tức, cũng dễ dàng đánh rắn động cỏ.

Người của Minh Nguyệt Tông rời đi không bao lâu, còn đang bái phóng các phái phía nam.

Nếu như biết họ ở đây, chắc chắn sẽ quay đầu lại.

Được nhiều hơn mất.

"Đi xem Thiên m Tông chiêu thu đệ tử khi nào, tìm một người thông minh đi vào xem một chút." Trung niên nam nhân nói.

Không thể quá mạnh, nhưng cũng không quá yếu.

Lúc chiêu thu đệ tử, là thời điểm tốt nhất để trà trộn vào.
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 383 : Hồ Thiên


Giữa tháng mười một.

Giang Hạo thấy Bàn Đào Thụ chỉ còn lại ba quả cuối cùng.

Hắn hái hai quả xuống, để lại một quả cuối cùng.

Sau đó bắt đầu bố trí Tụ Linh Trận, một vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín khối linh thạch.

Làm xong chuyện này, việc còn lại chính là đợi.

Sáng mai sẽ có thể thu được một hạt giống.

Sau đó là giám định hạt giống, nhìn một chút xem cần phải mấy ngày mới có thể nảy mầm.

Ngày kế tiếp.

Trong sự kinh hô của con thỏ, Giang Hạo tìm được một hạt giống từ đống cành khô trên mặt đất.

"Giám định."

【 Hạt giống Bàn Đào Thụ: Hạt giống Bàn Đào Thụ mang theo linh khí, chính là hạt giống từ quả của Thượng Cổ Bàn Đào Thần Thụ, có một tia đặc tính thần thụ, sau khi mọc rễ nảy mầm nở hoa kết trái và niết bàn năm lần, sẽ trở thành Bàn Đào Thần Thụ. Mỗi ngày tưới nước tinh khiết, sau năm ngày là có thể mọc rễ nảy mầm. 】

"Còn có năm ngày."

Giang Hạo nhìn hạt giống, lại chôn nó ở dưới đất, sau đó tưới nước.

"Chủ nhân, cây lại không còn nữa." Con thỏ nói với vẻ tiếc nuối.

Nó thường xuyên treo mình ở trên cây, bây giờ không thể treo nữa.

Giang Hạo lườm nó, chỉ về cây trúc bên cạnh rồi nói:

"Sau này ngươi treo ở trên kia đi."

"Cây trúc không phải là bạn bè trên đường, không nể mặt Thỏ gia, không phải cứ nói treo liền treo được." Con thỏ nói với vẻ tiếc nuối.

Tu vi của con thỏ là Trúc Cơ viên mãn, trước đó đã khai quật tiềm lực, bây giờ chắc là đã càng thêm lợi hại.

Có lẽ ngày nào đó sẽ tấn thăng Kim Đan, trở thành Kim Đan Đại Yêu.

Một cây trúc bình thường, đúng là dễ bị nó làm hư.

Bàn Đào Thụ thì khác, dù sao cũng là Thần Thụ, dù chỉ có một tia thần tính, thế nhưng vẫn rất lợi hại.

Sau mấy lần niết bàn, Linh thụ bình thường không thể so sánh với nó được, chỉ là nhìn qua cũng không có sự khác biệt gì.

Giang Hạo lắc đầu, sau đó thu bọt khí từ Thiên Hương Đạo Hoa.

【 Tu vi +1 】

【 Khí huyết +1 】

Sau khi tưới nước, hắn liền đến Linh Dược Viên.

"Chủ nhân, mấy ngày nay bạn bè trên đường nói cho ta biết, có người đang hỏi thăm về ngươi." Con thỏ vừa sờ vòng cổ vừa nói.

"Hỏi thăm chuyện gì?" Giang Hạo bình tĩnh hỏi.

Có người nghe ngóng về hắn không phải là chuyện gì lạ.

Chắc là có liên quan đến Y Luyến sư tỷ.

Xem ra cần phải tìm kiếm Thiên Trần sư huynh kia, giải quyết gốc rễ của vấn đề.

"Hỏi thăm ai sẽ nể mặt chủ nhân." Con thỏ nói với vẻ nghi ngờ:

"Chủ nhân, những người này có phải là không nể mặt ngài hay không?"

"Tông môn nhiều người như vậy, phần lớn mọi người đều không cần cho ta mặt mũi." Giang Hạo đáp.

"Chủ nhân, ngài phải cố gắng lên, đã nhiều năm như vậy, ta cũng không thấy có tiến triển gì. Có phải là do thiếu một nữ chủ nhân hay không? Chỉ cần có nữ chủ nhân, chủ nhân sẽ trở nên cường tráng hơn." Con thỏ nói với vẻ chân thành.

"Ngươi thích nữ chủ nhân như thế nào?" Giang Hạo hỏi.

"Cho Thỏ gia ta mặt mũi." Con thỏ lập tức nói.

Giang Hạo cười ha ha.

"Chủ nhân có thể tìm thêm mấy nữ chủ nhân, có một người cho Thỏ gia mặt mũi là được rồi. Ba người bốn người, năm người sáu người, Thỏ gia ta đều không ngại." Con thỏ nói.

Giang Hạo cười lạnh.

Ba người bốn người? Năm người sáu người?

Thật đáng tiếc, một người đều không có.

"Ngươi có chú ý chuyện bên phía Tiểu Li không?" Hắn đổi chủ đề.

"Có, nhưng mà vẫn không thấy người đó, Tiểu Ly cũng không nói gì. Nàng chỉ cảm thấy vị sư tỷ kia đối với nàng rất tốt, chỉ là không ăn táo được nhặt lên từ trên mặt đất.

Cho nên nàng gần đây đang dự định hái rồi cất kỹ, chờ vị sư tỷ kia tới sẽ đưa cho đối phương." Con thỏ nói.

"Không có nói đối phương là ai sao?" Giang Hạo hỏi.

"Mặc quần áo màu đỏ, rất xinh đẹp, ngoài ra thì không có gì nữa." Con thỏ đeo vòng cổ ở bên hông, nói.

Quần áo màu đỏ? Rất xinh đẹp? Giang Hạo nghĩ đến một người.

Thế nhưng cảm thấy không có khả năng.

Dù sao trong tông môn có rất nhiều người xinh đẹp, mặc đồ đỏ phục cũng không ít.

Hắn không suy nghĩ nhiều nữa, nếu như tò mò thì lần sau có thể hỏi một chút.

Sau khi đi vào Linh Dược Viên, Giang Hạo xử lý linh dược như thường ngày rồi tới Tàng Thư Các.

Năm ngày sau.

Giang Hạo đi vào sân nhỏ, quả nhiên thấy Bàn Đào Thụ đã nảy mầm.

Lúc này, một bọt khí màu tím dung nhập vào thân thể của hắn.

【 Mảnh vỡ thần thông +1】

"Màu tím, cũng tốt."

"Nhìn một chút xem là thần thông gì."

Lúc này hắn đưa mắt nhìn về phía bảng.

【 Thần thông: 3/3 (có thể thu được ) 】

Nhìn số lượng thần thông, Giang Hạo không chút do dự mà lựa chọn thu hoạch.

Con số 3 lập tức nhảy về 0.

Ngay sau đó, Giang Hạo cảm thấy quanh thân xuất hiện thay đổi, giống như sự thay đổi giữa hắc ám và ban ngày, phong tỏa tất cả.

Không lâu sau, tất cả tan biến.

Giang Hạo khôi phục như thường.

"Thân thể chưa từng xuất hiện thay đổi nào, nói rõ thần thông này không phải là một phần nào đó trên thân thể?"

Sau đó, hắn lại nhìn về phía bảng.

【 Danh tính: Giang Hạo 】

【 Tuổi tác: Hai mươi bảy 】

【 Tu vi: Nguyên Thần viên mãn 】

【 Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】

【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên 】

【 Khí huyết: 53/100 (có thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 50/100 (có thể tu luyện) 】

【 Thần thông: 0/3 (không thể thu được)】

【 Hoàng Kim Truyền thuyết: 1/2 (không thể thu được) 】

"Nhật Nguyệt Hồ Thiên?"

Giang Hạo cẩn thận cảm nhận, phát hiện mình có thể ngăn cách với xung quanh.

Sau đó thần thông mở ra, hắn bao phủ lấy con thỏ còn đang ngủ say.

Trong nháy mắt, xung quanh lâm vào hắc ám, đồng thời còn bị phong bế.

Giang Hạo lập tức vung lên, đánh thức con thỏ.

Thấy trời vẫn còn đen, con thỏ cảm thấy mơ hồ.

Nhưng mà thấy chủ nhân ở đây, nó lập tức cảm thấy an tâm.

"Thử một chút xem có thể chạy ra khỏi cái sân này hay không." Giang Hạo mở miệng nói.

Con thỏ nghi hoặc, nhưng mà lập tức chạy hướng ra ngoài sân.

Vốn cho rằng có thể bước một bước ra khỏi sân nhỏ, không ngờ lại đột nhiên biến thành bước vào trong sân nhỏ.

"Chuyện này là sao vậy?" Con thỏ kinh ngạc.

Nó lại thử mấy lần, cuối cùng đi đến kết luận:

"Chủ nhân, sao hôm nay sân nhỏ lại không nể mặt Thỏ gia vậy."

Giang Hạo mỉm cười, thu thần thông về.

Thần thông này có thể dùng để vây trói người khác, cũng không biết nhìn từ bên ngoài ra như thế nào.

Sau đó, hắn lại dùng con thỏ làm thí nghiệm.

Sau khi thần thông bắt đầu bao trùm lấy con thỏ.

Hắn lập tức phát hiện tình cảnh xung quanh không thay đổi, thế nhưng bóng dáng con thỏ lại biến mất.

Nói cách khác, nhằm vào người nào thì người đó sẽ tiến vào bên trong thần thông.

"Mặc dù không nhìn thấy thần thông, thế nhưng vô cùng dễ dàng phát hiện ra. Cũng có khả năng bị phá hư, rồi lại tiến vào bên trong. Nhất là lúc ở trong phạm vi của thần thông thì lại càng dễ tiến vào."

Giang Hạo nhìn thần thông, bắt đầu suy tư.

Thần thông này có thể ra tay trong lúc mở ra, không cần lo lắng việc bị phát hiện vì động tĩnh quá lớn…

Tiến vào phạm vi của thần thông, đối phương cũng sẽ bị che đậy một chút.

Sẽ cho hắn không ít ưu thế…

Thần thông quả nhiên là đồ tốt.

Đáng tiếc, còn phải chờ rất lâu mới đến lúc thu hoạch thần thông tiếp theo.

Trước mắt chỉ có thể chờ mong vào Hoàng Kim Truyền Thuyết.

---

Giữa trưa.

Giang Hạo đi vào Tàng Thư Các.

Miên Liên lập tức chạy tới:

"Giang sư huynh, ta nghe nói đã có người bị đổi, hôm nay chắc là sẽ có hai người mới tới."

"Lại chọn nữa rồi sao?" Giang Hạo hỏi.

Lại có người mới tới.

Hắn nhớ là mới chiêu mộ không lâu trước đó mà.

"Chọn vào hôm nay, có lẽ sẽ đến vào buổi chiều." Miên Liên nói với vẻ nghiêm túc:

"Tạo mối quan hệ với bọn hắn, chúng ta không phải là cũng có thể kiếm linh thạch từ chỗ của bọn hắn hay sao?"

"Cũng được." Giang Hạo nói.

"Ta đi câu thông với bọn hắn câu, đến lúc đó sư huynh bảy, ta ba." Miên Liên nói.

Giang Hạo hiểu rõ đối phương muốn mượn ưu thế Trúc Cơ viên của hắn.

Nhưng mà, hắn cũng cần đối phương xúc tiến hắn tiếp xúc với người của Hiên Viên Thái.

Cho nên mới đồng ý.

Phải xem người mới tới có phải là người mà hắn đang chờ hay không.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 384 : Con Thỏ Lại Bầm Dập Mặt Mũi


Qua một lúc lâu, Giang Hạo cuối cùng cũng chờ được người mới.

Hoa Nhạc mang theo hai người đi đến.

Một người là tiên tử Trúc Cơ sơ kỳ, một người là thiếu niên Luyện Khí tầng chín.

Giang Hạo và Miên Liên tiên tử nhìn qua, sau đi đến đến bên cạnh bọn họ.

"Chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ và Luyện Khí tầng chín." Miên Liên tiên tử có chút cao hứng lại có chút khó chịu.

Bởi vì Luyện Khí tầng chín nhất định sẽ rất nghèo.

Trúc Cơ sơ kỳ có lẽ sẽ khá hơn một chút.

Đừng nhìn bề ngoài chỉ kém một chút.

Luyện Khí tầng chín một tháng được năm khối linh thạch, chỉ khi tiến vào nội môn mới được mười khối.

Mà Trúc Cơ sơ kỳ nhất định sẽ có hai mươi khối linh thạch.

Chênh lệch không phải chỉ là một chút.

Nhưng mà, chuyện tu luyện sau khi Trúc Cơ cũng vô cùng tốn linh thạch, một tháng không thừa xu nào thì không nói, còn phải bù vào.

Đây là trạng thái bình thường của mỗi một người tu luyện.

Có rất ít người tích trữ linh thạch, trừ phi là viên mãn, nhất định phải tích trữ linh thạch để tấn thăng.

"Đủ rồi." Giang Hạo bình tĩnh nói.

Một hai khối linh thạch đã có thể có được thứ muốn biết, tu vi cao sẽ không dễ kiếm.

Giang Hạo đương nhiên là không thèm để ý tới một hai khối linh thạch này.

Hơn nữa, nếu như hắn không có nhìn lầm thì người Luyện Khí tầng chín kia chắc là Nguyên Thần viên mãn, cùng một cảnh giới với hắn.

Dù cho áp chế tu vi, ẩn giấu thực lực, thế nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra tình huống của đối phương từ một vài phương diện.

Còn về người Trúc Cơ sơ kỳ kia, thì đúng thật là Trúc Cơ sơ kỳ.

“Một người cũng được, cuối cùng cũng tới."

Chuyện không ai để ý tới đối phương Luyện Khí tầng chín không phải là không có.

Ví dụ như Miên Liên tiên tử, căn bản không phù hợp với yêu cầu của nhiệm vụ.

Thế nhưng Hoa Nhạc tiên tử từ trước đến nay đều nhận người theo cảm tính.

Tu vi, lai lịch, nàng đều không thèm để ý.

Có lẽ vì chính là hiện tại.

Cuối cùng, bọn hắn dừng lại tại một vị trí cách đó không xa, bắt đầu sắp xếp sách.

Giám định.

Giang Hạo giám định người Luyện Khí tầng chín kia.

【 Hiên Viên Thái: Dùng tên giả Bắc Sơn, Nguyên Thần viên mãn, đệ tử chân truyền Huyền Thiên Tông, Sơn Hải quyến giả, có thể chất không gian đặc thù, dưới tình huống chuẩn bị đầy đủ có thể thi triển thần thông Càn Khôn Thác Vị. Ngụy trang thành Luyện Khí tầng chín nằm vùng ngoại môn của Thiên m Tông, vì tiếp cận ngươi, muốn ngươi giúp hắn gieo trồng Thần Hoa tổ truyền. 】

"Quả nhiên là Hiên Viên Thái, thế nhưng…”

Giang Hạo không có bất kỳ biểu cảm gì, bắt đầu sắp xếp thư tịch.

Người hắn cần bây giờ chính là Hiên Viên Hòa, Hiên Viên Thái này không có tác dụng gì.

Trước đó sau khi xem 《 Sơn Hải Trát Ký 》 hắn còn cho rằng Hiên Viên Hòa sẽ trực tiếp xuất hiện, xem ra là hắn nghĩ quá dễ dàng rồi.

Nhưng mà cũng không thể nóng vội, cứ chậm rãi dẫn dắt Hiên Viên Hòa xuất hiện là được.

Hiên Viên Thái tới đây, mang ý nghĩa con đường đến thành công đã tiến thêm được một bước.

Chỉ cần không giúp đối phương gieo trồng Thần Hoa tổ truyền, bản thân mình vẫn có quyền chủ động.

Chỉ là không biết hoa của đối phương sẽ cho ra bọt khí gì, hắn vô cùng tò mò.

Kém nhất chắc cũng là màu vàng?

Giang Hạo cảm thấy màu tím có chút khó khăn.

"Chờ ta bớt thời gian đi tiếp xúc với bọn hắn một chút." Miên Liên tiên tử nói.

Giang Hạo gật đầu.

Nếu như thu hoạch được hai khối linh thạch, bọn hắn sẽ một người một khối.

Không cần thiết phải chia ba bảy làm gì.

"Đúng rồi, sư huynh không đi tiếp xúc với vị tiền bối kia sao?" Miên Liên tiên tử đột nhiên hỏi.

"Sư muội từng tiếp xúc?" Giang Hạo nói.

Miên Liên tiên tử có chút kích động mà gật đầu:

"Ừm, ta trước đó có chút trở ngại trong tu luyện, sau khi được vị tiền bối kia chỉ đạo, ta cảm thấy đã không còn trở ngại nữa. Sư huynh chỉ cần đi qua giúp hắn bưng trà đổ nước, sắp xếp bàn đọc sách một chút là được. Hắn sẽ để ngươi vận chuyển công pháp cho hắn xem."

Giang Hạo gật đầu cảm ơn, thế nhưng hắn tu luyện Hồng Mông Tâm Kinh, dù cho chuyển thành Thiên m Bách Chuyển, cũng khó có thể có khuyết điểm.

Hơn nữa, sự lý giải của hắn đối Thiên m Bách Chuyển cũng không kém.

Vì từng chỉ đạo cho Sở Xuyên, Trình Sầu, Lâm Tri.

Hắn đã có không ít lý giải đối với Thiên m Bách Chuyển, Tinh Thần Luyện Khí Pháp.

Ngày kế tiếp.

Miên Liên tiên tử mang về ba khối linh thạch.

Cho Giang Hạo hai khối.

"Bọn hắn thật dễ nói chuyện." Miên Liên tiên tử cười nói.

Nàng đã thu hoạch được rất nhiều từ khi tới đây.

Mấy ngày sau, Hiên Viên Thái đều không làm gì cả.

Giang Hạo cũng như thế, tiếp tục nghiên cứu quyển 《 Sơn Hải Trát Ký 》kia.

Chạng vạng tối ngày hôm đó.

Giang Hạo đi tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

Giống như thường ngày, hắn muốn tiếp tục học tập chế phù.

Mặc dù đã học được không ít, thế nhưng ai lại ngại tri thức nhiều chứ?

Chỉ là hắn nghe sư tỷ nơi này nói, Mịch Linh Nguyệt sắp phải rời đi.

Mặc dù Giang Hạo biểu hiện ra vẻ ngoài ý muốn, thế nhưng trong lòng đã chuẩn bị từ sớm.

Mộc Long Ngọc tất nhiên sẽ phái người tới chuộc người.

Sau khi đi đến tầng năm, Giang Hạo thấy bọn hắn đang kêu gào.

"Hải La Thiên Vương, ta sắp được trở về rồi, ngươi thì sao?" Linh Nguyệt cười lạnh, nói.

"Ta? Ta tiêu dao tự tại ở trong này, tại sao phải rời đi? Kẻ ngốc mới cảm thấy ta không đi ra được, ngươi là kẻ ngu sao?" Hải La Thiên Vương giễu cợt nói.

"Vậy ngươi ra ngoài cho ta xem một chút đi."

"Đi ra rồi sao có thể chơi đùa bọn hắn được nữa? Ở trong này, ta muốn cái gì thì có cái đó, người khác có thể làm khó dễ được ta sao? Ta muốn cao giọng hô to thì có thể cao giọng hô to, muốn mắng người nào thì có thể mắng người đó. Cho dù ngươi trở về cũng không đạt được cảnh giới của bản Thiên Vương, chỉ có thể kinh hoàng không chịu nổi một ngày."

"Ít nhất ta không cần chịu roi."

"Nực cười, quả thực là nực cười, bổn vương mà phải chịu roi sao? Ngươi không thấy kỹ nữ kia cố hết sức như vậy chỉ vì để lấy lòng bổn vương thôi sao?"

Đột nhiên, Linh Nguyệt nhỏ giọng nói: "Vương của ngươi tới."

"Vương của ta? Nực cười, bổn vương lúc nào có… bỏ đi, gần nhất yết hầu đau nhức, không thể nói quá lớn tiếng."

Sau khi liếc thấy Giang Hạo, Hải La Thiên Vương liền yên tĩnh trở lại.

Giang Hạo không để ý đến bọn hắn, mà là tiếp tục học tập từ chỗ của Mịch Linh Nguyệt.

Từ đầu tới cuối, hắn không hề hỏi về chuyện nàng sắp rời khỏi.

Chờ sau khi dạy xong, Mịch Linh Nguyệt mới bất an nói:

"Ta…"

Nhìn đối phương, Giang Hạo bình tĩnh nói:

"Ra khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp liền không liên quan gì đến ta nữa, thứ ta biết chỉ có ta biết."

Mịch Linh Nguyệt mừng rỡ, như này có thể an tâm rồi.

"Có đôi lúc có người sẽ diệt khẩu." Trang Vu Chân đột nhiên mở miệng.

Hắn có ý riêng.

Giang Hạo dù sao cũng chỉ là Trúc Cơ viên mãn, mà tùy tiện một người nào đó của Mộc Long Thiên Vương đều có thể giết chết Trúc Cơ chỉ trong nháy mắt.

"Ngươi nói bậy." Mịch Linh Nguyệt thở gấp, sau đó thề:

"Mịch Linh Nguyệt ta thề, tuyệt đối sẽ không hại Giang Hạo, nếu không thể xác lẫn tinh thần đều sẽ tan vỡ mà chết."

Thật ra Giang Hạo cũng không thèm để ý, có không ít người muốn động thủ với hắn, thêm một Mộc Long Thiên Vương của hải ngoại cũng không nhiều.

Dù sao hắn cũng không rời khỏi tông môn.

Hơn nữa, bọn hắn đều chỉ biết mình Trúc Cơ viên mãn.

Người phái ra, nhất định sẽ không quá mạnh.

Còn không đến mức quá nguy hiểm.

"Đúng rồi, chuyện liên quan tới ta…"

"Tuyệt sẽ không tiết lộ ra ngoài."

Giang Hạo nhìn một màn này, luôn cảm thấy có chút quen thuộc.

Đúng rồi, mình đã từng nói như vậy với Hồng Vũ Diệp.

Sau đó, hắn quay người rời đi.

Hắn đã học tập được những kiến thức căn bản của chế phù.

Tốt hơn lúc trước rất nhiều.

Thiên Cơ Ẩn Phù, Khí Tức Ẩn Phù đều tốt lúc trước.

Hắn không dám vẽ Thiên Lý Na Di Phù, bởi vì sẽ tổn thương đến thần thông.

Sau khi Luyện Thần chắc là sẽ không.

Luyện Thần, trước đây nó là một cảnh giới không dám tưởng tượng.

Bây giờ lại gần ngay trước mắt.

Sau khi trở lại chỗ ở, Giang Hạo liền thấy con thỏ sưng mặt sưng mũi đứng tại cửa ra vào.

Hắn biết, có người tới.

Nhìn thoáng qua vào bên trong, một thân ảnh màu đỏ đang ngồi xổm trên mặt đất, đang nhìn Bàn Đào Thụ.

Hồng Vũ Diệp.

Trong lúc nhất thời, hắn nhớ tới người mà Tiểu Li gặp phải, có thể hỏi một chút.

Nhưng mà phải ứng đối cẩn thận.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 385 : Lưng Của Nữ Ma Đầu


Cửa sân.

Giang Hạo bỏ qua thảm trạng của con thỏ, cất bước đi vào, cung kính nói:

"Xin ra mắt tiền bối."

Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp đứng lên, quay đầu mỉm cười nói:

"Trái của Bàn Đào Thụ của ta đâu?"

Lúc này, Giang Hạo kinh ngạc.

Hắn không chú ý đến lời nói của Hồng Vũ Diệp, chỉ để ý đối phương mỉm cười.

Một nụ cười sinh ra trăm vẻ đẹp.

Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy tâm trạng bình tĩnh của mình nổi lên gợn sóng không nhỏ.

Thế nhưng lập tức bị hắn áp chế.

Sau đó, hắn cúi đầu nói:

"Vãn bối có giữ lại."

Nói xong, hắn để hai quả đào lên bàn.

Dường như đã đoán trước.

Hồng Vũ Diệp ngồi xuống, cầm một quả đào lên, nhẹ nhàng lau sạch:

"Ngọt hay là chua?"

"Ngọt." Giang Hạo đáp.

Hiện tại chắc là không có chua.

"Còn phải niết bàn mấy lần?" Hồng Vũ Diệp đưa đào lên miệng cắn một cái.

"Năm lần." Giang Hạo trả lời.

Hồng Vũ Diệp không nói chuyện, mà là ăn bàn đào.

Giang Hạo trước đó đã nếm qua một quả, quả thật không tệ.

Chỉ là phần lớn đều tiến vào bụng của Tiểu Li.

Cũng chỉ có nàng mới có thể ăn nhiều như vậy, đổi thành người khác thì đã chán từ lâu rồi.

Sau khi do dự một chút, hắn mới nói:

"Tiền bối có đi tìm Tiểu Ly sao?"

Hồng Vũ Diệp liếc qua Giang Hạo, cười nói:

"Ngươi hi vọng ta đến tìm nàng, hay là không hy vọng ta đến tìm nàng?"

"Đương nhiên là hi vọng." Giang Hạo đáp không hê lưỡng lự.

"Tại sao?" Hồng Vũ Diệp cười nói.

"Tiền bối văn thành võ đức, phúc phận thương sinh, thiên thu vạn tái, có thể được tiền bối chỉ bảo, đó là may mắn của Tiểu Li." Giang Hạo cung kính nói.

Hồng Vũ Diệp cắn bàn đào, nghiêng người nhìn xem Giang Hạo, trong mắt mang theo ý cười lạnh.

"Ngươi giống hệt như con thỏ ở phía ngoài."

Hồng Vũ Diệp ăn bàn đào, không nói gì nữa, chờ nuốt bàn đào trong miệng xuống, nàng mới nói:

"Ta có đi tìm con rồng kia."

Quả nhiên là Hồng Vũ Diệp, nhưng mà tại sao? Trong lòng Giang Hạo cảm thấy ngoài ý muốn, lại không biết hỏi thăm như thế nào.

Theo lý thuyết, Tiểu Ly không đáng để cho Hồng Vũ Diệp quan tâm.

Mặc dù là Long, nhưng cũng chỉ thế thôi.

"Là một ấu long, cho dù nàng nhớ ra chuyện trong quá khứ thì vẫn chỉ là một ấu long." Hồng Vũ Diệp thuận miệng nói.

Giang Hạo cũng có loại cảm giác này, bởi vì mặc dù nàng mất trí nhớ, nhưng cũng không có thay đổi gì.

Vẫn là dáng vẻ lúc trước của nàng.

Chỉ là một đứa nhỏ hơn mười tuổi.

"Nàng còn không biết mình là Long, thế nhưng dường như phá lệ thân thiết đối với ngươi." Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, nói.

"Bởi vì vãn bối giúp nàng gia nhập tông môn." Giang Hạo đáp.

Hắn rất tò mò, không biết Hồng Vũ Diệp tìm Tiểu Li để làm gì.

Không biết nàng có thái độ gì.

Nhìn từ dáng vẻ của Tiểu Li, nàng dường như cũng không xấu.

Thế nhưng Tiểu Li không hiểu gì cả, rất khó đáp ứng mong muốn của đối phương.

Lúc này, Hồng Vũ Diệp đã ăn xong quả đào trong tay, đứng lên nói:

"Đi chuẩn bị đi, ta muốn tắm rửa."

Nghe vậy, Giang Hạo gật đầu.

Hắn không hỏi nhiều, mà là đi chuẩn bị nước nóng.

Đầu tiên, hắn quét dọn vệ sinh bên trong, sau đó chuẩn bị nước.

Thuận tiện dùng thuật pháp làm nóng.

Thả một ít cánh Ngân Nguyệt Hoa vào.

Lần này không biết có thể bao trùm toàn bộ hay không.

Một phần là vì nói vô cùng đắt đỏ, hắn không thể lấy ra làm thí nghiệm được.

Sau khi xác định nhiệt độ nước, chuẩn bị cánh hoa, hắn mới gọi Hồng Vũ Diệp vào.

Lúc này Hồng Vũ Diệp đứng trước bồn tắm, dùng tay ngọc khuấy động cánh hoa.

Sau khi xác định không có vấn đề, nàng hạ một cái bình phong xuống, nói khẽ:

"Quay người, không cho phép quay đầu."

Giang Hạo kinh ngạc, nói:

"Tiền bối, vãn bối ra ngoài là được."

"Sau đó lại phá cửa tiến vào?" Hồng Vũ Diệp hỏi ngược lại.

Giang Hạo trong lúc nhất thời không phản bác lại được.

Cuối cùng hắn chỉ có thể đóng cửa lại, quay lưng lại với tấm bình phong.

Lúc này, Thiên Tuyệt Cổ Độc không chỉ không có tác dụng, thậm chí còn có khả năng phản tác dụng.

Lúc này, tiếng quần áo được đặt ở trên bình phong vang lên.

Sau đó chính là tiếng Hồng Vũ Diệp bước vào trong nước.

Giang Hạo thở sâu, sau đó bắt đầu đọc thầm Tĩnh Tâm Quyết.

"Ngươi luyện Thiên Đao đến thức thứ mấy rồi?" Trong giọng nói bình tĩnh của Hồng Vũ Diệp mang theo một chút tùy ý.

"Thức thứ ba." Giang Hạo trả lời.

Mùi thơm nhẹ nhàng truyền đến, hắn chỉ có thể không suy nghĩ nhiều.

An tâm trả lời vấn đề.

Lúc không có câu hỏi gì thì lại đọc Tĩnh Tâm Quyết.

Dù sao cũng có chút tác dụng.

"Có tin tức hữu dụng gì không?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.

"Đang dò xét, chắc là chẳng mấy chốc nữa sẽ có." Giang Hạo đáp.

"Miệng đầy lời nói dối."

"Vãn bối vẫn luôn khắc sâu lời nhắn của tiền bối, mong tiền bối minh giám."

"Minh giám? Ngươi nói xem, ngươi làm cái gì?"Hồng Vũ Diệp chế giễu nói.

Tiếng nước truyền ra từ bên trong, Giang Hạo lại không có tâm tư lắng nghe.

Mình quả thật là không làm gì cả.

Bởi vì Thiên Cực Ách Vận Châu nên rất nhiều chuyện đều bị chậm trễ.

Chuyện bên trong tụ hội đều là để "Tinh " lưu ý giúp, chuyện khác đều không có.

Cần phải làm chút giao dịch, để bọn hắn giúp đỡ tìm hiểu mới được.

Hoặc là mượn tay của bọn hắn tìm kiếm các Thạch Bản khác.

Nếu như là Thạch Bản chín hợp nhất, người nắm giữ nó có lẽ là Đan Nguyên.

Thấy Giang Hạo không nói lời nào, Hồng Vũ cũng không lên tiếng nữa.

Tiếng nước vẫn không ngừng vang lên.

Giang Hạo đợi đã lâu, mới cảm thấy Hồng Vũ Diệp muốn đi ra.

Chỉ là đợi một hồi lâu mà vẫn không có động tĩnh gì.

"Tiền bối?" Giang Hạo tò hạ mở miệng hỏi thăm.

Không có tiếng trả lời.

Cũng không có tiếng nước.

Thông qua sóng linh khí xung quanh, có thể xác định được người đang ở đây.

"Tiền bối?" Giang Hạo lớn tiếng hơn một chút.

Vẫn không có ai đáp lại.

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể quay đầu lại xem xét.

Nhìn xuyên qua bình phong, có thể xác định Hồng Vũ Diệp đã đi tới bên cạnh, thế nhưng không có bất kỳ động tác nào khác.

Hắn lại gọi hai tiếng, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại.

Không còn cách nào khác, hắn đi đến phía sau tấm bình phong, phát hiện Hồng Vũ Diệp lúc này đang nằm sấp bên cạnh mép bồn tắm, hai con mắt nhắm nghiền.

Giống nhơ là ngủ thiếp đi.

Lần này, hắn không tùy tiện đi qua, chỉ đứng đó quan sát.

Chuyện có thể xác định trước mắt là, một phần cánh Ngân Nguyệt Hoa không thể bao trùm mặt nước.

Từ nơi này có thể nhìn rõ phần lưng của Hồng Vũ Diệp không sót một chỗ nào.

Thế mà còn có vẻ nhẹ nhàng chập trùng.

Xem ra đã thật sự ngủ thiếp đi.

Nhớ đến giáo huấn lần trước, hắn liền lui ra ngoài.

Tiếp tục chờ đợi.

Cũng giống như lần trước, hắn dùng thuật pháp tăng nhiệt độ cho nước.

Một đêm không ngủ.

Giang Hạo vẫn luôn khống chế nhiệt độ của nước.

Mãi đến khi phía sau truyền đến tiếng nước.

Ngay sau đó là giọng nói của Hồng Vũ Diệp:

"Ngươi có vượt qua bình phong hay không?"

"Vãn bối không dám." Giang Hạo đáp.

Hồng Vũ Diệp cười lạnh một tiếng.

Sau đó mặc vào chiếc váy màu trắng chanh rồi rời khỏi phòng tắm.

Giang Hạo đi theo nàng vào trong sân nhỏ.

Trên mặt bàn lúc này vẫn còn một quả Bàn Đào.

Sau khi tưới nước cho Thiên Hương Đạo Hoa, Hồng Vũ Diệp mới cầm lấy quả đào.

Lúc này thân ảnh của nàng bắt đầu trở nên mơ hồ.

"Ta cũng không mượn chỗ của ngươi miễn phí, vật này là của ngươi." Nàng để lại một cái hộp ở trên bàn.

Tiếng nói vừa dứt, thân ảnh của nàng hoàn toàn biến mất ngay tại chỗ.

Thấy đối phương rời đi, Giang Hạo mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó chính là tiếng kêu gào của con thỏ ở bên ngoài.

"Mặt của ta…"

Giang Hạo bỏ qua con thỏ, đi đến bên cạnh bàn và cầm lấy hộp.

Mở ra.

Đập vào mắt là một viên linh dược màu xanh trắng.

Thoạt nhìn có ý vị đặc thù.

"Giám định.:

【 Hải Uẩn Thần Đan: Thánh dược chữa thương, chất chứa sinh cơ cuồn cuộn, phá tà, trừ rủa, diệt tâm ma. Bách cốt sinh nhục, tẩm bổ Nguyên Thần, đan dược được phóng thích lớn nhất trong môi trường liên quan đến Long hoặc là dẫn dắt khí tức.】

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 386 : Hai Bên Lao Tới


"Lại là thần đan?"

Lần trước là Xích Vũ Thần Đan, lần này là Hải Uẩn Thần Đan.

Nhớ lại hình ảnh lúc sử dụng Xích Vũ Thần Đan, hắn có chút cảm khái.

Khi đó đan dược dường như bị áp chế đến vô hiệu.

Không biết Hải Uẩn Thần Đan lần này có như thế hay không.

Nhưng mà lần trước là vô hiệu với Long, lần này là tăng thêm đối với Long.

Giang Hạo nhìn đan dược, suy nghĩ một chốc, cuối cùng lắc đầu, không thể nghĩ ra đáp án.

Chỉ là lúc thu hồi Hải Uẩn Thần Đan, trong đầu hắn không tự chủ được mà hiện lên một màn trong bình phong tối hôm qua.

Chuyện này khiến cho hắn cảm thấy có chút quái dị.

Thiên Tuyệt Độc đã có hiệu lực, tại sao vẫn còn chịu ảnh hưởng?

Sau khi suy nghĩ thật lâu, hắn cũng không thể đưa ra kết luận chuẩn xác.

Chỉ có thể cảm thấy là vì tối hôm qua đã tạo thành trùng kích quá lớn đối với hắn.

Giống như lần đầu tiên thấy phụ nữ sau rất nhiều năm.

Còn là phụ nữ từng quan hệ.

Nên mới càng tưởng tượng lan man.

Cũng may tâm trí hắn đã kiên định hơn rất nhiều, không đến mức thất thố.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến kêu rên, con thỏ bò vào trong sân nhỏ.

Mặt của nó bị thương không nhẹ.

Sau khi nghỉ ngơi ở sân nhỏ một lát, Giang Hạo tiến vào phòng tắm để xử lý vệ sinh.

Cánh Ngân Nguyệt Hoa đúng là không đủ bao phủ, nhưng mà Hồng Vũ Diệp chưa từng nhắc đến, hắn cũng không cần thiết bỏ thêm một phần.

Tiết kiệm được không ít linh thạch.

Trong phòng nhiều thêm một tấm bình phong, là Hồng Vũ Diệp lấy ra.

Phía trên là một bức tranh sơn thủy đơn giản.

Giang Hạo cũng không động vào nó, để đó như thường.

Làm xong tất cả, hắn mới tới Linh Dược Viên.

Giữa trưa, hắn biết Mịch Linh Nguyệt bị người đón đi.

Chuyện này khiến cho hắn có chút cảm khái, đối phương đúng là vô cùng lợi hại trên phương diện phù văn.

Không phải phải đến bao giờ mới có thể gặp lại loại người này, cho dù gặp được thì cũng không chắc sẽ dạy cho hắn.

May mà hắn cũng không tham lam, những điều học được trước đó đã đủ cho hắn dùng rất lâu rồi.

Mỗi ngày luyện tập và củng cố, sau này học tập phù tượng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Ngày kế tiếp.

Lúc Giang Hạo đi vào Linh Dược Viên, phát hiện ít đi mấy người.

"Có mấy người đột nhiên ngã bệnh." Trình Sầu giải thích.

"Ngã bệnh?" Giang Hạo nhướng mày:

"Đi quan tâm một chút."

Theo như bình thường, người bình thường làm việc tại Linh Dược Viên đều sẽ không bị bệnh.

Dù có cũng rất ít người bị bệnh cùng một lần.

Hiện tại lại có mấy người trực tiếp bị bệnh, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.

Sau đó, hắn lại gọi con thỏ đi quan sát xung quanh.

Nếu như quả thật là cố ý, chắc là có liên quan đến Y Luyến sư tỷ.

Trong khoảng thời gian này hắn đang đối phó với Hiên Viên Thái, không có thời gian quan tâm đến Thiên Trần sư huynh.

Chỉ có thể đợi đến phía sau rồi lại nhìn một chút.

Bảy ngày sau.

Đầu tháng mười hai.

Linh Dược Viên không có xảy ra bất cứ chuyện gì, mấy người bị bệnh kia cũng thuận lợi khôi phục.

Con thỏ cũng không thấy người nào ở xung quanh.

Người hỏi thăm trước đó cũng không thấy.

Giang Hạo biết, không phải là chuyện này đã qua, mà là sắp phải nghênh đón phiền toái.

Hắn cảm thấy người phía sau càng có khả năng.

Cũng ngay vào lúc này, Hiên Viên Thái cuối cùng cũng bắt đầu tiếp xúc với hắn.

Chỉ là tình cờ trò chuyện hai câu.

Còn nói bản thân biết tương đối nhiều về cổ thư, trước kia từng làm việc cho nhà giàu sang.

Giang Hạo biết đối phương là đang dẫn hắn mắc câu, thế nhưng người hắn muốn không phải là Hiên Viên Thái, mà là Hiên Viên Hòa.

Đáng tiếc đợi nửa tháng, cũng không có bất cứ tin tức gì về Hiên Viên Hòa.

Bây giờ đã là tháng mười hai, hắn đã ở trong này hai tháng.

Nếu cứ như vậy, hắn có thể sẽ không rời đi được.

Giang Hạo nhìn sách, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

"Chẳng lẽ phải lui lại?"

Nếu cứ tiếp tục kéo dài, có lẽ sẽ bỏ lỡ cơ hội lần này.

Không biết bên phía Thiên Trần sư huynh sẽ gây chuyện vào lúc nào.

Hắn cần phải đi ứng đối một chút, hoặc là ra tay trước.

Nếu như đối phương xuất hiện vào thời điểm then chốt, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiếp xúc bên này của hắn.

Lại muốn tiếp xúc như này sẽ càng thêm khó khăn.

Sẽ có vẻ như đang cố ý.

"Cứ giằng co như này cũng không phải là biện pháp, hắn không biết người ta muốn là Hiên Viên Hòa, xem ra chỉ có thể ứng đối tạm thời, sau đó lại yêu cầu người am hiểu ngôn ngữ lợi hại hơn. Làm vậy chắc là có thể khiến cho Hiên Viên Hòa xuất hiện."

Sau khi có quyết định, Giang Hạo liền tiếp tục đọc sách.

Ngày mai lúc đối phương tới, hắn sẽ bắt đầu đáp lại.

---

Mà bên phía Hiên Viên Thái đã bắt đầi cuống cuồng.

Hắn đã dẫn dắt đối phương hỏi thăm về chuyện ngôn ngữ mấy lần, nhưng đối phương lại làm như mắt điếc tai ngơ.

Dường như không muốn có người khác tham gia vào trong đó.

Lòng cảnh giác quá mạnh.

Khiến cho hắn cực kỳ bất đắc dĩ.

Không thể tiếp tục chờ đợi được nữa, một khi đối phương không còn hứng thú đối với 《 Sơn Hải Trát Ký 》thì hắn sẽ không còn cơ hội nữa.

Không biết phải đợi đến lúc nào mới có được cơ hội như này.

Hắn quyết định ngày mai sẽ chủ động mở miệng.

Chủ động một chút, mặc dù có thể sẽ bị đối phương nắm quyền chủ động, thế nhưng hắn không thèm để ý, chỉ cần có thể thành công là được.

Một khi trồng ra thì hắn sẽ có thể trực tiếp mang về.

Ngày kế tiếp.

Giang Hạo đi vào phòng sách, lúc này Miên Liên coi như là đã quen với việc sắp xếp thư tịch.

Nàng khống chế linh khí ngày một tốt hơn.

Thiên phú không kém chút nào.

"Sư huynh, lúc ta khống chế linh khí thỉnh thoảng sẽ bị gián đoạn, tại sao lại thế?" Miên Liên tiên tử hỏi.

Trước đó Giang Hạo thấy nàng làm việc quá chậm nên đã chỉ bảo nàng một chút, cũng bảo nàng nếu có vấn đề gì thì đều có thể hỏi.

Vốn cho rằng là lời khách sáo.

Không ngờ đối phương lại tưởng thật.

Giang Hạo đành tiếp tục chỉ đạo một chút.

"Một khi phóng thích linh khí cố định mà đụng phải gợn sóng thì sẽ xuất hiện đứt gãy, lúc này cần phải có linh khí không dứt, giống như một tầng lại cao hơn một tầng. Sư muội từng thấy sóng biển bao giờ chưa?" Giang Hạo nói.

Ánh mắt của đối phương lập tức phát sáng.

"Ta đã hiểu." Miên Liên tiên tử kích động nói.

Giang Hạo biết ngộ tính của đối phương rất cao, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Sau đó, hắn lại tiếp tục làm chuyện của mình.

Dự định sau khi làm xong sẽ tiếp xúc với Hiên Viên Thái.

Hôm nay phải tiến thêm một bước mới được, nhưng phải nghĩ kỹ lí do trước đã.

Bọn hắn đều có mục đích riêng, chỉ cần tiến thêm một bước, nhất định sẽ giao dịch thành công.

Không bao lâu sau, hắn gặp được Hiên Viên Thái trong lúc làm việc.

"Giang sư huynh." Hiên Viên Thái cung kính nói.

"Bắc Sơn sư đệ." Giang Hạo cười nói.

Sau đó, bọn hắn bắt đầu làm việc.

Sau khi làm xong nhiệm vụ, Giang Hạo nhân lúc nhàn rỗi xem chút cổ thư, dường như đang đối chiếu chữ viết.

"Sư huynh có vẻ như vô cùng thích những văn tự này?" Hiên Viên Thái hỏi.

"Ừm." Giang Hạo gật đầu, "Chỉ là có chút khó hiểu."

"Vậy sao? Ta có hiểu một chút, trước đó ta cũng đã nói, ta từng làm việc cho nhà giàu. Nhưng mà ta cũng chỉ biết chút da lông, gần đây ta quen biết một vị sư muội, nàng dường như cực kỳ tinh thông về cái này." Hiên Viên Thái cười nói.

"Vị sư muội nào tinh thông thứ này vậy?" Giang Hạo ngẩng đầu ra vẻ kinh ngạc.

Trong lòng hắn cũng hơi nghi hoặc một chút.

"Một vị sư muội có tính cách vô cùng cổ quái, người nào muốn tìm nàng giúp đỡ thì đều phải giúp nàng hoàn thành một chuyện. Nếu không nàng sẽ không giúp. Sư huynh muốn đi xem thử hay không?" Hiên Viên Thái tò mò hỏi.

"Thật sự hiểu rõ về chữ viết sao? Ta thấy trong sách có không ít chữ viết đâu." Trong lòng Giang Hạo mừng rỡ, cảm thấy đã thành công, nhưng vẫn phải làm vẻ hoài nghi một chút.

"Chuyện này thì phải hỏi bản thân nàng rồi." Trong lòng Hiên Viên Thái cũng có chút xúc động.

Sắp thành công rồi.

"Vậy được rồi." Giang Hạo gật đầu.

Sau đó hai người hẹn nhau lát nữa sẽ cùng đi qua xem một chút.

Trong lúc nhất thời, bọn hắn đều có một loại cảm giác kỳ quái.

Thuận lợi quá mức.

Thuận lợi hơn dự đoán nhiều.

Buổi chiều.

Giang Hạo đi theo Hiên Viên Thái tới ngoại môn.

Mặt trời đã sắp xuống núi, bọn hắn đi tới bên cạnh một sân nhỏ.

"Nơi này là chỗ ở của ta và vị sư muội kia, cũng vì vậy nên ta mới quen biết nàng, tình cờ nói đến chuyện của Tàng Thư Các, mới biết được nàng tinh thông về ngôn ngữ." Hiên Viên Thái giải thích.

Sau khi tiến vào sân nhỏ đơn sơ, Giang Hạo nhìn thấy một thiếu nữ.

Luyện Khí tầng tám.

Thế nhưng xem xét từ mọi phương diện, nàng ít nhất cũng phải là Nguyên Thần hậu kỳ.

Trong lúc nhất thời, Giang Hạo cảm thấy sau này thấy Luyện Khí cũng cần phải khách sáo một chút.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 387 : Chấn Động


Lại là một Nguyên Thần.

Giang Hạo có chút kinh ngạc, xem ra Hiên Viên Thái không tới một mình.

Đáng tiếc hiện tại không thể giám định.

Phải giữ lại để giám định hạt giống của Hiên Viên Thái.

Đã đến một bước này rồi, phía sau nhất định sẽ tiến hành thuận lợi.

Sau khi đàm phán ổn thỏa, chính là lúc đối phương lấy hạt giống ra.

Thứ cần giám định là hạt giống, cũng chỉ có như này, mới có thể xác định được việc tiếp theo.

Nếu như không thể gieo trồng, hắn sẽ không chọc tới phiền toái này.

Chỉ có thể lui bước.

Chuyện học tập ngôn ngữ cũng chỉ có thể để sau lại nói.

Nếu không, hắn sẽ dễ dàng lâm vào trong đó, mang đến rất nhiều phiền toái.

"Bắc sư huynh, vị này là?" Thiếu nữ nghi ngờ nói.

"Giang Hạo, Giang sư huynh." Hiên Viên Thái giới thiệu:

"Vị sư huynh này là đệ tử nội môn."

Chợt hắn lại giới thiệu cho Giang Hạo:

"Vị này là Phương Tuyết sư muội."

Giang Hạo khách sáo một câu với đối phương.

Hiên Viên Thái cũng không nói nhảm, trực tiếp đi vào vấn đề:

"Là như vậy, gần đây Giang sư huynh cảm thấy tương đối hứng thú đối với các loại chữ viết khác, nghe nói sư muội tinh thông những thứ này cho nên muốn tới thỉnh giáo sư muội."

Nghe xong, Phương Tuyết nhướng mày, nói từ chối:

"Không phải là sư muội không muốn dạy, chủ yếu là gần đây quá bận, không có thời gian rảnh.

"Sư muội bận chuyện gì vậy?" Giang Hạo chủ động hỏi.

Lúc này nên chủ động phối hợp.

Dù sao mình thoạt nhìn là tới vì ngôn ngữ trong 《 Sơn Hải Trát Ký 》.

"Đúng vậy, nói một chút xem, sư huynh là đệ tử nội môn, có lẽ sẽ có biện pháp." Hiên Viên Thái nói.

Phương Tuyết do dự một chút mới nói:

"Đi theo ta."

Sân sau.

Giang Hạo thấy một khối linh điền.

Chỉ là linh dược bình thường nhất, có thể nhìn thấy bất kỳ chỗ nào ở trong tông môn.

Cũng không đáng tiền.

Nhiều lắm là có chút tác dụng ngưng thần, kém xa một tấm phù.

Nhưng mà giữa những linh dược này có một chỗ bị tảng đá vây quanh, ở giữa khu vực này có một tảng đá màu vàng.

Hạt giống?

Giang Hạo cảm giác có chút dị.

"Chính là cái này." Phương Tuyết nhìn hạt giống ở giữa rồi nói:

"Ta gần đây vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để trồng ra nó, thế nhưng vẫn luôn thất bại. Nếu như sư huynh có thể giúp ta, ta sẽ có thời gian dạy cho sư huynh."

"Ta có thể xem một chút không?" Giang Hạo hỏi.

"Đương nhiên." Phương Tuyết gật đầu.

Giang Hạo đi vào linh điền, cầm hạt giống kia lên.

Hắn quan sát cẩn thận, phát hiện đây là một hòn đá.

Sao có thể là hạt giống được?

“Hiên Viên Thái chắc sẽ không lấy tảng đã ra thử ta, vậy là hạt giống thật sự giống như đá sao?"

"Hoặc là, bọn hắn thật ra đã bị tiên tổ lừa?

Giám định.

Xem tình huống cụ thể trước đã.

Nếu như quả thật là tảng đá, hắn chỉ có thể quay người rời đi.

Bởi vì hắn bất lực.

【 Hiên Viên Hoa Chủng: lúc tộc Hiên Viên diệt tộc đã góp nhặt tri thức toàn tộc để truyền thừa Thần Hoa lưu lại cho hậu duệ. Dùng một bát nước pha loãng một giọt máu của Hiên Viên nhất tộc, tưới vào lúc tờ mờ sáng sẽ có thể dẫn dẫn động truyền thừa bên trong, cần mượn nhờ thần tính của thần vật để giúp cho máu tươi thành công cộng hưởng với truyền thừa. Duy trì một tháng, hạt giống hoa sẽ nảy mầm, người nhỏ máu được ưu tiên nhận được quyền lợi truyền thừa, cũng có khả năng thu hoạch được Hiên Viên Thần vật. 】

Thế mà thật sự là hoa?

Giang Hạo hơi kinh ngạc.

Đây là truyền thừa Hiên Viên, hơn nữa chỉ có Hiên Viên nhất tộc mới có thể có được.

Mặc dù hắn có khả năng trồng, thế nhưng làm vậy sẽ khiến cho Hiên Viên Thái trở nên vô cùng mạnh.

Có đáng không?

Giang Hạo suy tư tại chỗ.

Hắn và Hiên Viên Thái, Huyền Thiên Tông cũng không có mối thù truyền kiếp gì.

Đối phương mạnh lên dường như không ảnh hưởng tới hắn.

Thế nhưng trồng hoa giúp bọn hắn, chỉ lấy được ngôn ngữ, mà ngôn ngữ này cũng không thể nào khiến cho hắn mạnh lên.

Nhưng mà lúc hoa nở, hắn chắc là có thể thu được một bọt khí màu vàng, màu tím thì không có khả năng.

Màu vàng, hắn có thể đạt được một món pháp bảo.

Theo lý thuyết thì cũng không lỗ.

Món bảo vật này nhất định phải là mấy thứ có cấp bậc như Thái Sơ Thiên Đao, Càn Khôn Cửu Hoàn.

Sau khi có quyết định, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa.

Lúc này, thấy Giang Hạo quan sát hạt giống, Hiên Viên Thái có chút lo lắng.

Phương Tuyết bên cạnh, cũng chính là Hiên Viên Hòa cảm thấy đối phương không đáng tin cho lắm.

Một Trúc Cơ viên mãn, làm sao có thể đủ năng lực trồng ra đóa hoa này chứ?

Nhưng mà nàng cũng rất tò mò, không biết Giang Hạo sẽ nói như thế nào.

Đại khái sẽ nói là học được ngôn ngữ trước rồi lại nói.

Nàng trước đó nghe sư huynh nói tìm được biện pháp trồng hoa, cho là sẽ đi bái phỏng tiền bối nào đó, không nghĩ tới là tới đây để tiếp xúc với một Trúc Cơ viên mãn.

Còn muốn dẫn dắt hắn học tập ngôn ngữ, khiến hắn rơi vào lưới.

Chính là vì giờ phút này.

Sư huynh nói chắc chắn như vậy, nàng cũng chỉ đành đi theo.

Chỉ là có chút thất vọng.

Cảm thấy đối phương không có loại thực lực này.

Trong chốc lát.

Giang Hạo buông hạt giống xuống.

Hiên Viên Thái lập tức nói:

"Sao rồi?"

Giang Hạo nhìn hai người, vẻ mặt bình tĩnh:

"Có thể trồng, thế nhưng vị sư muội này thật sự hiểu nhiều về ngôn ngữ sao?"

"Đương nhiên." Hiên Viên Hòa nói nghiêm túc.

"Một tháng, khoảng chừng một tháng, chỉ cần trồng dựa theo lời ta nói, là có thể lấy được hoa." Giang Hạo cũng không quanh co lòng vòng.

"Một tháng?" Hiên Viên Hòa ngẩn người.

Đối phương rốt cuộc là có bao nhiêu tự tin?

Nhưng mà việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể tin tưởng.

"Vậy sư huynh vừa lúc có thể dùng một tháng này để học tập." Hiên Viên Thái cười nói.

Hi vọng đây rồi.

Mặc dù không biết là thật hay giả, nhưng mà đối phương trồng ra được Thiên Hương Đạo Hoa thì tuyệt đối đáng để tin tưởng.

"Vậy phải gieo trồng như thế nào?" Hiên Viên Hòa hỏi.

"Đây là hạt giống tổ truyền của ngươi đúng không?" Giang Hạo hỏi.

Hiên Viên Hòa lập tức kinh ngạc.

Đối phương làm sao mà nhìn ra được?

Rất nhiều người đã từng thấy hạt giống này, nhưng mà chưa từng có ai nói thẳng ra là tổ truyền cả.

"Đúng vậy." Hiên Viên Hòa gật đầu.

"Lúc tờ mờ sáng dùng một giọt máu pha loãng với một bát nước, sau đó đổ vào hạt giống." Giang Hạo nói.

"Như này là được rồi sao?" Hiên Viên Hòa hỏi.

Bọn hắn đã từng thử pha loãng máu, thế nhưng không phải là vào lúc tờ mờ sáng.

"Không thể." Giang Hạo lắc đầu, sau đó mở miệng nói rõ lí do:

"Còn có một bước mấu chốt nhất, thế nhưng ta không thể nói cho các ngươi, mỗi ngày ta sẽ tới một lần, chừng một tháng sẽ có thể thấy kết quả."

"Được, vừa lúc ngươi tới đây, ta có thể dạy ngôn ngữ cho ngươi, chỉ cần có thể trồng được, ta có thể dạy hết những gì ta biết cho ngươi." Hiên Viên Hòa chân thành nói.

Giang Hạo gật đầu.

Sau đó, hắn cáo từ rời đi.

Thần vật là một chuyện toái, trên người hắn có không ít thần vật.

Không thể dùng Thiên Đao, Thiên Hương Đạo Hoa cũng không được, chỉ có thể dựa vào Càn Khôn Cửu Hoàn.

Muốn xem có được hay không.

Ngày mai phải thử một chút mới biết được.

Nhìn Giang Hạo rời đi, Hiên Viên Thái thở phào một cái, cười nói:

"Một tháng nữa."

Hiên Viên Hòa tò mò nói:

"Sư huynh thật sự không nhắc đến chuyện tổ truyền với hắn sao?"

"Đương nhiên là không." Hiên Viên Thái nói.

"Nếu như thật sự trồng ra được thì sao?" Hiên Viên Hòa có chút tò mò.

"Chúng ta cũng không phải là người hẹp hòi, sẽ nghĩ biện pháp đền bù tổn thất cho hắn. Thân phận hiện tại của chúng ta là ngoại môn, nói có rất nhiều linh thạch sẽ dễ dàng bại lộ thân phận, còn sẽ khiến cho hắn đề phòng." Hiên Viên Thái nói.

"Một tháng, ta luôn cảm thấy rất không có khả năng." Hiên Viên Hòa cảm thấy có chút khó khăn.

Nhiều năm như vậy đều không trồng ra được, đối phương nhìn một chút liền nói một tháng.

Có một loại cảm giác không chân thật.

---

Ngày kế tiếp.

Buổi chiều.

Giang Hạo lại cùng Hiên Viên Thái đến chỗ ở của bọn hắn.

Đối phương đã tưới máu vào, Giang Hạo nhẹ nhàng chạm vào, dùng Càn Khôn Cửu Hoàn dẫn động truyền thừa, để cho máu tươi cộng hưởng với truyền thừa.

Thế nhưng không cảm nhận được bất kỳ thứ gì cả, cũng không biết đã thành công hay chưa.

Lúc này mới là ngày đầu tiên, ngày mai cần giám định một chút.

Lần này hắn giám định Phương Tuyết.

Tên thật của đối phương là Hiên Viên Hòa.

Chính là nàng.

Lần này thì hắn yên tâm rồi.

Tháng này học tập, một tháng sau, chắc là có thể có được bọt khí màu vàng.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 388 : Tìm Thấy Rồi


Đầu tháng Một.

Đã qua nửa tháng kể từ lúc bắt đầu học tập ngôn ngữ.

Trong nửa tháng này, mỗi ngày hắn đều đi ngoại môn một chuyến, vừa học tập ngôn ngữ vừa dùng thần vật cộng hưởng với hạt giống hoa.

Càn Khôn Cửu Hoàn có thể dùng để cộng minh.

Chỉ là đã qua nửa tháng rồi mà hạt giống vẫn không có một chút thay đổi nào, mấy người Hiên Viên Thái có chút sốt sắng.

May mắn thay, việc này cũng không ảnh hưởng tới tiến độ học tập ngôn ngữ của hắn.

Đối phương dường như không sợ hắn nói dối.

Tiến độ khi có người dạy đúng là hoàn toàn khác biệt so với việc tự mình học, lúc trước hắn đọc qua rất nhiều sách, bây giờ coi như là có một cơ sở không tệ.

Tiến bộ rất nhanh.

Nhưng mà quan trọng nhất vẫn là nói ra miệng.

Hắn muốn nghe thấy ngôn ngữ nghe được tại Thi Giới từ trong miệng của Hiên Viên Hòa. Việc này mới là quan trọng nhất, mấy thứ khác đều không có hiệu quả quá lớn đối với hắn.

Nhưng mà hắn không thể biểu hiện quá rõ ràng, phải tiếp tục học.

Có lẽ sẽ đột nhiên gặp được cũng nên.

Nửa tháng này, người bình thường trong Linh Dược Viên lại ngã bệnh một lần.

Mấy người Trình Sầu đang quan sát.

Cũng may không đến mấy ngày đã khôi phục, thế nhưng điểm khác với lần trước chính là, lần này có người khôi phục, sẽ có người khác bị bệnh.

Cho đến trước mắt, bọn hắn vẫn không phát hiện ra thứ đồ gì đặc biệt cả.

Nhưng Giang Hạo lại vô cùng để ý đến chuyện này, cho nên hắn bảo Trình Sầu và con thỏ đi quan sát.

Bây giờ, chuyện của hắn bên này sắp kết thúc, tạm thời không tiện phân tâm.

Nghe ngóng từ chỗ của con thỏ, hắn biết được còn có người đang hỏi thăm về hắn.

Chuyện này có chút quái dị.

Chẳng lẽ là mấy người Thiên Trần sư huynh vẫn chưa nghe ngóng xong?

Ngoài bọn họ ra, hắn cũng không đắc tội thêm với người nào cả.

Hắn không có cách nào xác định chuyện cụ thể, chỉ có thể đợi một thời gian nữa.

Cũng may hiện tại không có chiến sự, nếu không hắn không thể không quan tâm đến Linh Dược Viên. Không làm tốt nhiệm vụ sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

Lại qua bảy ngày.

Giang Hạo lại đến chỗ ở của mấy người Hiên Viên Thái.

Muốn tiếp tục học tập.

"Thời gian cũng sắp đến rồi, ngươi thật sự xác định có thể nở hoa sao?" Trong quá trình dạy học, Hiên Viên Hòa hỏi.

"Đến lúc đó sư muội sẽ biết." Giang Hạo đáp.

"Vậy được rồi, hiện tại ta sẽ dạy cho ngươi một loại ngôn ngữ khác, ngươi nghe phát âm trước đã." Hiên Viên Hòa nói.

Sau đó nàng nói loại ngôn ngữ mà Giang Hạo hoàn toàn nghe không hiểu, thế nhưng điều này lại khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc.

Trong lòng còn có một tia mừng rỡ.

Rất giống, mặc dù có một chút khác biệt rất nhỏ, nhưng mà rất tương tự.

Chắc là loại ngôn ngữ này, ngôn ngữ nghe được bên trong Thi Giới chính là cái này.

"Đây là ngôn ngữ gì?" Giang Hạo mở miệng hỏi thăm như thường lệ.

"Ngôn ngữ Thiên Linh Tộc, là cổ ngữ, nhất tộc bọn hắn cũng ít khi nói." Hiên Viên Hòa giải thích.

"Thiên Linh Tộc ở đâu?" Giang Hạo tò mò hỏi.

"Tại hải ngoại, nhưng mà nhân số không nhiều, nghe nói nhân số của tộc bọn họ trước kia rất nhiều, thường dùng cổ ngữ, hiện tại thì khác, căn bản không ai dùng cổ ngữ cả." Sau khi nói rõ lí do, Hiên Viên Hòa đưa cho Giang Hạo một quyển sách:

"Đây là sách liên quan đến ngôn ngữ, ngươi cầm lấy."

Hiên Viên Hòa dạy vô cùng cẩn thận, mỗi một lần đều sẽ chuẩn bị thư tịch liên quan.

Mặc dù chỉ là học tập đại khái, thế nhưng có những thư tịch này thì sau này hắn cũng có thể tự học.

Cổ ngữ của Thiên Linh Tộc?

Giang Hạo ghi nhớ cái tên này ở trong lòng.

Có thời gian có thể hỏi thăm một chút về Thiên Linh Tộc.

Chuyện này phải dựa vào Mật Ngữ Thạch Bản, "Liễu " chắc là có thể tiếp xúc được.

Nhưng mà lại không thể quá rõ ràng.

"Trước không vội, cứ học đã, sau đó xác định xem bọn hắn nói cái gì."

Giọng điệu của hai người lúc trước có chút chấn kinh, không biết là đang nói chuyện gì.

Ngôn ngữ của Thiên Linh Tộc cũng chỉ dạy một ngày, liền tiếp tục dạy ngôn ngữ khác.

Trước ngày nảy mầm.

Sau khi Giang Hạo cộng minh với Cửu Hoàn liền mở miệng nói:

"Ngày mai chắc là có thể nảy mầm."

Câu nói này khiến cho hai người Hiên Viên Thái kinh ngạc.

Rõ ràng là không có chút thay đổi nào, tại sao đối phương lại tự tin như vậy?

Nhưng mà lúc này Hiên Viên Thái cũng không có lựa chọn nào khác:

"Sư huynh thật là lợi hại. Đúng rồi, ta và sư muội nhận nhiệm vụ, ngày mai có thể phải ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ. Cũng may là kịp đợi đến lúc nở hoa."

Phải đi rồi sao? Giang Hạo kinh ngạc.

"Ta đã chuẩn bị thư tịch giúp ngươi rồi, trước đó ngươi đã học tập cơ sở, phía sau có thể tự mình lĩnh ngộ. Học tập như thế nào, phát triển như thế nào, ta đều đã viết chú thích." Hiên Viên Hòa đưa thư tịch cho Giang Hạo.

Tổng cộng có mấy chục quyển.

Giang Hạo cũng không biết mình phải học bao lâu nữa.

Cũng may hắn đã khóa chặt ngôn ngữ, chỉ cần nghiêm túc học tập một loại là đủ.

Hơn nữa, hắn còn có bách khoa ngôn ngữ mà Đan Nguyên tiền bối cho.

Đúng là đủ dùng.

"Sư đệ sư muội ngày mai phải rời đi sao?" Giang Hạo nhìn hai người, chân thành nói:

"Vậy tối nay ta sẽ ở lại chỗ này, sau khi xác định hoa nở thì sẽ đi."

Những lời này khiến cho Hiên Viên Thái càng thêm có lòng tin.

Hiên Viên Hòa cũng hơi kinh ngạc.

Nếu như không thể làm cho hoa nở, bọn hắn cũng chỉ có thể rời đi.

Nếu như hoa nở, vậy thì càng phải rời khỏi.

Cho nên bọn hắn nhận nhiệm vụ, cứ thế mà đi.

Qua thời gian dài mà không trở về, đại khái sẽ bị xem như là đã chết ở bên ngoài.

Phía dưới Trúc Cơ chỉ không không làm chuyện đặc biệt gì thì ra ngoài cũng không có ai quan tâm cả, cho nên bọn hắn mới dùng Luyện Khí để tiến vào.

Tiến vào dễ dàng, lúc rời đi cũng thuận tiện.

Chỉ là làm việc không được thoải mái như Trúc Cơ mà thôi.

Cũng may tất cả đều thuận lợi.

Giang Hạo muốn ở lại là bởi vì muốn lấy được bọt khí.

Hắn ít nhiều cũng có hơn một nửa công lao trong việc gieo trồng Hiên Viên Hoa, cho nên nhất định có bọt khí.

Nếu như bọn hắn mang hoa đi, bọt khí chưa chắc đã lưu lại nơi này.

Cho nên hắn muốn chờ đến lúc nảy mầm.

Hiên Viên Thái cũng không có ý kiến gì.

Trong lúc nhất thời, ba người chờ từ chạng vạng tối đến đêm khuya, lại chờ từ đêm khuya đến bình minh.

Vào lúc này, hạt giống hoa vẫn luôn không có phản ứng, đột nhiên xuất hiện một chút phù văn.

Sau đó những phù văn này bắt đầu rút lui, ngay sau đó hạt giống hoa bắt đầu nứt ra, một chồi non chui ra từ trong khe.

Thấy cảnh này, Hiên Viên Thái cực kỳ xúc động.

Giang Hạo cũng mừng rỡ.

Hắn thấy một bọt khí màu vàng xuất hiện.

Sau đó hòa tan vào bên trong thân thể.

【 Hoàng Kim Truyền Thuyết +1】

Có thể trở về thu hoạch được rồi.

Chẳng qua là vào lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy phía sau có sức mạnh kéo tới.

Phịch một tiếng, hắn bị một kích đánh trúng, ngay sau đó ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

Hiên Viên Thái nói khẽ:

"Đắc tội rồi, chúng ta phải mau chóng rời khỏi, chỉ có thể để đạo hữu ngủ một lúc."

Sau đó, Hiên Viên Thái nhìn về phía sư muội bên cạnh:

"Chuẩn bị đi, chúng ta đi ngay bây giờ."

"Được." Hiên Viên Hòa cũng cảm thấy xúc động.

Thế nhưng phần nhiều vẫn là không hiểu.

Người này rốt cuộc làm sao mà làm được?

Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Hiên Viên Thái do dự một chút, để lại một viên Thiên Hoàn Đan.

"Những vật khác quá rõ ràng, chúng ta cũng không dám đưa, thế nhưng ngươi đã Trúc Cơ viên mãn, vậy Thiên Hoàn Đan này chắc là có ích đối với ngươi."

Tiếng nói vừa dứt, Hiên Viên Thái dùng thiên phú của mình mở vị trí càn khôn ra.

Không bao lâu sau, bọn hắn lần lượt tan biến tại chỗ.

Sau đó, Giang Hạo mới mở mắt ra.

Hắn ngồi dậy, cầm Thiên Hoàn Đan lên.

Sau khi xác định một hồi, quả thực là không có bất cứ vấn đề gì.

Cầm lấy đi bán ít nhất cũng được mấy ngàn linh thạch.

Đáng tiếc, Trúc Cơ viên mãn như hắn bán thứ này ra thì có chút kỳ quái.

Chờ đến Kim Đan vậy.

Hiện tại phải quay về sân nhỏ trước.

Xem Hoàng Kim Truyền thuyết sẽ cho ra cái gì.

---

Quặng mỏ.

Một nam tử trẻ tuổi đi lại ở trong hầm mỏ, quan sát vô cùng cẩn thận.

Hắn quan sát lối đi bốn phía, sau đó thở phào một cái.

"Cuối cùng cũng tiến, Cổ Thanh đến Đoạn Tình Nhai Linh Dược Viên không bao lâu thì bị bắt, cũng không tìm được bất kỳ người tình nghi nào. Xem ra vẫn nên xem xét nàng có để lại thứ gì hay không. Như vậy sẽ có thể xác định được nàng rốt cuộc có tới quặng mỏ hay không."

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 389 : Sơn Hải Bất Hủ


Di Thiên, người Đọa Tiên Tộc phái đến tìm kiếm tin tức về Cổ Thanh.

Một là muốn tìm được người khiến Cổ Thanh nhận thua, hai là nhìn một chút xem Cổ Thanh có để lại cái gì hay không.

Chuyện đầu tiên hoàn toàn không có manh mối.

Cho nên chỉ có thể hoàn thành chuyện thứ hai.

Hắn bỏ ra thời gian rất lâu, mới biết được sau khi Thiên m Tông bắt được người đại khái sẽ đưa đến nơi này.

Sau khi cố gắng nhiều mặt mà vẫn không có kết quả gì, hắn chỉ có thể bên trong này để xem xét.

Chỉ là muốn tới đây cũng không dễ dàng, hắn suy nghĩ rất nhiều biện pháp, mới tới được đây từ ngoại môn.

Thân phận địa vị không đủ, làm chuyện gì đều vô cùng khó khăn.

Hơn nữa còn hoàn toàn không hỏi được thứ gì.

Cũng may tìm kiếm manh mối về Cổ Thanh không cần hỏi người, nếu không hắn cũng không có cách nào.

"Cũng không biết nàng có bị giam giữ trong này hay không bị."

Đây là điều cần lo lắng nhất.

Nếu như không có, như vậy tất cả những gì hắn làm đều không có giá trị.

Cuối cùng chỉ có thể rút lui không công.

Chỉ là sau khi tìm kiếm một chút, hắn liền thấy dấu vết.

Dấu vết đặc thù của Đọa Tiên tộc.

"Thế mà thật sự có."

Di Thiên mừng rỡ, sau đó hướng vào bên trong theo dấu vết.

Qua một lúc sau.

Hắn đi tới trước một hang đá, tất cả dấu vết đều chỉ về vị trí rìa.

Quả nhiên, hắn thấy được mật ngữ của Đọa Tiên Tộc, sau khi dung hợp với tảng đá, người bình thường sẽ không thể nhìn ra gì cả.

Thế nhưng hắn có thể thấy.

Tổng cộng có hai đoạn.

Đoạn thứ nhất chỉ có hai chữ.

"Giang Hạo?" Di Thiên cảm thấy quỷ dị.

"Đây không phải là tu sĩ Trúc Cơ của Đoạn Tình Nhai sao? Tại sao Cổ Thanh lại đặc biệt ghi lại tên của hắn?"

"Hơn nữa tên của hắn lại đứng đầu, chẳng lẽ nàng bị bắt là vì người này? Nhưng mà sao có thể chứ? Một Trúc Cơ sao có thể khiến cho nàng nhận thua được?"

Thực lực Cổ Thanh mạnh hơn hắn nhiều, dù cho thực lực bị hao tổn thì cũng không kém.

Đừng nói đến là có Xuyên Thiên Toa.

Cho nên một Trúc Cơ tuyệt đối không thể mang đến tổn thương gì cho nàng được.

"Nếu như không phải, vậy tại sao phải ghi lại tên người này? Chẳng lẽ là người này có chỗ nào chỗ đặc thù đáng để quan tâm?

Nghĩ không ra câu trả lời, Di Thiên chỉ có thể xem đoạn chữ thứ hai.

Không bao lâu sau, hắn đã đọc được tin tức thứ hai.

"Minh Nguyệt Tông, đại hội luận đạo, Trúc Cơ."

"Có ý gì?" Di Thiên hoàn toàn không hiểu.

Sau khi kiểm tra một hồi, xác định không có những thứ khác, hắn liền xóa sạch dấu vết.

"Hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà Giang Hạo này có chút kỳ quái, muốn nên tiếp xúc một chút hay không?"

Sau khi suy tư một lát, Di Thiên cảm thấy nên bỏ đi.

Nếu như không phải là người đặc thù gì thì tiếp xúc không có ý nghĩa gì cả.

Nếu như là người đặc thù, đi tiếp xúc hắn có lẽ sẽ trở thành Cổ Thanh thứ hai.

Có hai khả năng khiến cho Cổ Thanh lưu lại tên của hắn, một là báo thù, hai là hi vọng.

Bị Minh Nguyệt Tông bắt còn muốn hi vọng? Cho nên khả năng báo thù cực cao.

Không nên va chạm.

"Tìm một cơ hội trở về, để những tiền bối định đoạt vậy."

----

Trong sân, Giang Hạo nhìn xuống bảng.

【 Danh tính: Giang Hạo】

【 Tuổi tác: Hai mươi tám】

【 Tu vi: Nguyên Thần viên mãn 】

【 Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】

【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên 】

【 Khí huyết: 67/100 (có thể tu luyện)】

【 Tu vi: 65/100 (có thể tu luyện)】

【 Thần thông: 0/3 (không thể thu được)】

【 Hoàng Kim Truyền Thuyết: 2/2 (có thể thu được )】

Giữa tháng giêng.

Hai mươi tám tuổi.

Thời gian trôi qua có chút nhanh.

Nhưng mà hắn chắc là có thể tấn thăng Luyện Thần trong năm này.

"Không biết Hàn sư đệ có thể tấn thăng Trúc Cơ viên mãn trong năm này hay không."

"Thoạt nhìn thì rất không có khả năng."

Lúc trước bọn họ đều là Trúc Cơ sơ kỳ, thoáng cái đã tám, chín năm trôi qua.

Năm đó Hàn sư đệ mới mười tám tuổi.

Nhưng mà Giang Hạo vẫn chú ý tới dòng cuối cùng hơn, Hoàng Kim Truyền Thuyết đã đầy.

Không do dự nữa, hắn lựa chọn thu hoạch.

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy xung quanh xuất hiện biến hóa.

Nhật Nguyệt treo ở trên không, sơn hà đại địa đang hòa tan.

Lúc này chỗ trung tâm dường như có một ánh sáng, hào quang rực rỡ bao quát sơn hà.

Giang Hạo biết, ánh sáng này chính là pháp bảo lần này.

Hắn bắt đầu đi về phía bên kia.

Trong chốc lát.

Giữa biển lớn, trên đỉnh núi, hắn thấy một tấm khiên.

Tấm khiên này cao cỡ nửa người, trên mặt khắc sơn hà đại địa, trên đó có mặt trời mặt trăng và bầu trời.

"Lại là tấm khiên."

Hắn cảm thấy lá chắn không có tác dụng gì.

Giang Hạo đi đến trước tấm khiên, nhẹ nhàng cầm lấy.

Tất cả xung quanh lập tức tan biến.

Hắn phát hiện mình vẫn ở trong sân, chỉ là trong tay nhiều thêm một tấm khiên dày nặng.

Tấm khiên xưa cũ, không thể nhìn ra chất liệu, thế nhưng vừa nhìn liền biết không đơn giản.

"Giám định."

Giang Hạo vuốt ve tấm chắn, sau đó mở giám định.

Như này mới có thể hiểu rõ về tấm khiên một cách nhanh nhất.

【 Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn: Ngưng tụ đại thế sơn hải, tôi luyện dưới nhật nguyệt, sinh ra từ trong sụp đổ. Bị phá vỡ có thể trùng sinh, có lực lượng trấn áp.】

Nhìn thần thông phản hồi, Giang Hạo kinh ngạc.

Một tấm khiên, lại không phải để phòng ngự, mà là trấn áp lực lượng.

Nhưng mà nghe tên thôi đã biết tấm khiên này rất mạnh rồi.

Sinh ra từ trong sụp đổ, phá nát có thể trùng sinh.

Xem ra lá chắn không phải là Bất Hủ thật sự, chỉ là có thể khôi phục nguyên dạng.

"Không biết sức phòng ngự như thế nào."

Giang Hạo cũng không có cách nào thử, bởi vì người khác nhau cầm sẽ có hiệu quả khác nhau.

Hắn sử dụng tấm chắn một cách toàn lực, không biết có thể ngăn cản công kích cấp bậc gì.

Nhưng mà trước khi xác định thì cần phải tế luyện một phen cái đã.

Chạng vạng tối.

Tấm khiên được tế luyện thành công.

Lúc thu vào trong cơ thể, hắn cảm thấy mình có một loại cảm giác dày nặng.

Thậm chí lực lượng phòng ngự gì đó đều tăng lên trong nháy mắt.

"Thế mà còn có hiệu quả này?"

Giang Hạo cầm Bán Nguyệt thử cắt vào cánh tay mình, phát hiện đúng là không giống với trước đó.

Hơn nữa, cảm giác lúc nắm quyền cũng không giống nhau.

Hắn tới bên bờ sông, vung Bán Nguyệt lên.

Ma m Trảm.

Ầm ầm!

Ma m cuồn cuộn, lập tức trảm ra một cái hố rộng.

Còn trong phạm vi Trúc Cơ viên mãn, nhưng lại hoàn toàn khác biệt.

"Cảm giác như dung nạp một sơn hải, ngay cả đao pháp đều trở nên dày nặng hơn rất nhiều, lá chắn này đúng là khó lường."

Giang Hạo vốn cho rằng tấm khiên này chỉ có thể dùng làm phòng ngự, không nghĩ tới lại còn có tác dụng này.

Đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa ý trấn áp cũng tồn tại bên trong chiêu thức của hắn.

Hắn vô cùng thích tấm khiến này.

Nhưng mà khí thế có chút rõ ràng, cần phải ổn định, che giấu một chút.

Như này mới không còn quá rõ ràng.

Cũng may có Vô Danh Bí Tịch, chuyện này không khó lắm.

Việc khó khăn là, có thể giấu được ánh mắt của Hồng Vũ Diệp hay không.

Có thể giấu diếm được một chút thì tốt.

Giữ lại một chút át chủ bài.

Lỡ như sau này có phản kích thì cũng không đến mức hoàn toàn không có hi vọng nào.

Sau khi trở lại sân nhỏ, Giang Hạo lại nghĩ tới một chuyện.

Đã có Bất Hủ Thuẫn, Thiên Đao cũng có.

Không biết bên nào sẽ mạnh hơn?

Mặc dù tò mò, thế nhưng cũng không thể thử.

Sau đó, hắn liền bắt đầu chuyên tâm học tập ngôn ngữ Thiên Linh Tộc, hy vọng có thể mau chóng hiểu rõ đối thoại của hai người kia.

Ba ngày sau.

Giang Hạo phát hiện Mật Ngữ Thạch Bản xuất hiện chấn động, là tin tức tụ hội..

Giờ Tý đêm nay.

"Không biết có tin tức gì khác hay không."

Cổ Thanh bị đưa đi, Mịch Linh Nguyệt cũng bị đưa đi.

Có lẽ có thể xem phản ứng của bọn hắn, chắc sẽ có thu hoạch khác.

Đương nhiên, hai người kia đều biết hắn, cho nên cũng nên biết một chút xem sẽ có ảnh hưởng gì.

Theo sự tính toán của hắn, sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.

Bên phía Mịch Linh Nguyệt thì có thể yên tâm, nhưng Cổ Thanh thì không nói trước được.

Nàng nhất định có ý đồ khác.

Cụ thể là gì thì đêm nay sẽ có thể biết được.

Cũng may hắn đạt được Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn, thực lực lại tăng thêm một chút.

Lần này hợp tác cùng Hiên Viên Thái đúng là kiếm lớn.

------
 
Back
Top