Tiên Hiệp [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 960 : Nữ Ma Đầu Nhìn Mình Chằm Chằm


Hải ngoại.

Hậu viện Thượng Quan nhất tộc.

Sóng biển phun trào, đụng vào sơn phong.

Lúc này, một thân ảnh chậm rãi đi ra từ bên trong.

"Xem ra nơi này được bảo hộ rất tốt."

Giang Hạo nhìn về phía xung quanh, chỉ thấy nơi này có trận pháp bao trùm, còn có không ít người tuần tra.

Khi thấy người tuần tra, hắn có chút ngoài ý muốn.

Tình trạng của bọn họ rất tốt, hơn nữa trong thân thể còn có lực lượng mới sinh sôi.

Đây là…

"Xảy ra chuyện gì?"

Lúc trợ giúp Thượng Quan Thanh Tố cũng không như này.

Lúc này, trước ngực hắn xuất hiện cảm giác nhói nhói, ngay sau đó một thân ảnh màu đỏ xuất hiện.

Hồng Vũ Diệp tới.

Giang Hạo cúi đầu thi lễ gặp mặt: "Xin ra mắt tiền bối."

Hồng Vũ Diệp cũng nhìn thấy người phía dưới, nhíu mày.

Thấy cảnh này, Giang Hạo cảm thấy đối phương có lẽ cũng đang kinh ngạc về loại lực lượng mới kia.

"Nơi này thật xúi quẩy." Hồng Vũ Diệp lãnh đạm mở miệng.

Ngạch…

Ngẫm lại cũng đúng, nơi này dính nguyền rủa vô số năm, đúng là xúi quẩy.

Sinh ra đã có nguyền rủa, chết đi cũng chưa chắc đã có thể thoát khỏi.

Xúi quẩy là chuyện tất nhiên.

Chỉ là người bình thường sẽ không nghĩ đến xúi quẩy. Giang Hạo cũng không ở lại lâu, mang theo Hồng Vũ Diệp rời đi.

Hòa Quang Đồng Trần của hắn hôm nay đã đạt đến cảnh giới rất cao.

Nhất là dưới ánh sáng, càng lợi hại hơn.

Là loại cảm giác dùng tâm cảnh đối mặt trực diện với trời cao, không bị ảnh hưởng, không bị đâm bị thương, có thể hành tẩu dưới ánh sáng.

Vượt mức bình thường.

Chờ lúc hắn xuất hiện lần nữa đã ở ngay trên mặt biển.

Hắn muốn đi tìm một chỗ để hỏi thăm về Long quật.

Cũng không khó lắm.

Nhưng mà vì tò mò, hắn vẫn hỏi thăm về tình huống của Thượng Quan nhất tộc.

"Lực lượng mới?" Hồng Vũ Diệp nhìn qua hắn rồi nói:

"Đó là lực lượng của Trường Sinh tộc, ngươi giúp tộc bọn hắn áp chế nguyền rủa, đương nhiên là bắt đầu khôi phục."

"Sau này sẽ rất mạnh sao?" Giang Hạo hỏi.

"Nếu như nguyền rủa không tiếp tục nữa thì sẽ vậy." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh mở miệng.

"Năng lực càng mạnh thì càng không muốn tiếp nhận trói buộc, chỉ cần trước đó có thể cung cấp đầy đủ tin tức cho tiền bối thì phía sau bọn hắn chắc là sẽ thoát khỏi khống chế." Giang Hạo nói nghiêm túc.

Hắn vốn muốn lợi dụng Thượng Quan tộc làm việc giúp Hồng Vũ Diệp, cho nên hiện tại muốn chôn xuống phục bút cho sau này.

Nếu không Hồng Vũ Diệp mà hỏi thì sẽ không tiện bàn giao.

Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, nhếch miệng cười.

Bay một lúc, Giang Hạo phát hiện xung quanh không có hòn đảo nào, chuyện này khiến hắn có chút ngoài ý muốn.

Xem ra muốn hỏi thăm cũng không có dễ dàng như vậy.

Nhưng mà hắn có một món đồ.

Hắn lấy một cái linh đang ra.

Đây là Đường Nhã cho hắn.

Sau đó lắc lắc.

m thanh thanh thúy bắt đầu khuếch tán, lấy một phương thức vô hình truyền đi nơi khác. Chờ đợi một lúc, có một nữ tử ngự kiếm mà tới.

Nàng ngoài ba mươi, mặc phục sức lộng lẫy, búi kiểu tóc của phụ nhân, Luyện Thần trung kỳ.

Nhìn thấy Giang Hạo liền cung kính nói:

"Vị đạo hữu này tìm Thiên Hạ Lâu sao? Tại hạ là người hành tẩu bên ngoài Thiên Hạ Lâu, Cơ Nguyệt Lan."

Giang Hạo mỉm cười, ôn hòa nói:

"Chúng ta muốn biết vị trí của Long quật."

"Long quật?" Cơ Nguyệt Lan suy tư chốc lát rồi nói:

"Không biết đạo hữu định dùng cái gì để mua sắm? Mặt khác, đạo hữu có thể báo tên của mình không?"

Soạt, quạt xếp bị mở ra, vốn chữ Thiên Nhân Thiên Diện xuất hiện rõ ràng: "Còn muốn ta tự mình báo tên nữa không?"

"Thiên Nhân Thiên Diện Tiếu Tam Sinh?" Cơ Nguyệt Lan hơi kinh ngạc, sau đó lập tức nói:

"Xin tiền bối thứ tội."

Để tỏ lòng thành ý, Cơ Nguyệt Lan lập tức nói ra vị trí, thậm chí còn đưa bản đồ.

Không chỉ có như thế, nàng còn nói ra một số tin tức mật. Đó chính là Long quật này nhất định có vấn đề, có thể là cạm bẫy của thế lực lớn nào đó.

Giang Hạo thanh toán xong năm ngàn linh thạch.

Còn lại mười ba vạn linh thạch, vẫn đủ tiêu.

Đương nhiên, phải dùng năm ngàn để mua bản đồ của hải ngoại. Mặt khác, hắn cùng cần hiểu rõ sự phân bố thực lực của các hòn đảo gần Long quật.

Không thể không nói, tin tức của đối phương đều rất kỹ càng.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là, bên trong tụ hội không ai dùng linh thạch để giao dịch cả. Nếu không mình cũng không thiếu linh thạch.

Hiện tại… thật ra cũng không quá thiếu.

"Tiền bối hiện tại muốn đi đảo Lưu Ly sao? Muốn qua đó tốn rất nhiều thời gian, nếu như muốn nhanh hơn thì có thể ngồi thuyền." Cơ Nguyệt Lan chỉ về phía sau, nói:

"Nơi đó có một hòn đảo nhỏ, chẳng mấy chốc sẽ có một chiếc thuyền đi qua, hai ngày đại khái sẽ có thể đến đảo Lưu Ly."

"Long quật đại khái là lúc nào mở?" Giang Hạo hỏi.

"Ít nhất phải nửa tháng nữa." Cơ Nguyệt Lan nói.

Giang Hạo gật đầu.

Nếu đã như vậy thì có thể thử đi thuyền, như này sẽ có thể nghe được càng nhiều tin tức hơn.

Một lát sau.

Trên đảo nhỏ.

Giang Hạo cúi đầu nhìn qua phía dưới.

Trong chốc lát, một chiếc thuyền gỗ lớn đi lên từ chỗ sâu, dừng lại phía trước hòn đảo.

"Đến rồi." Cơ Nguyệt Lan nói nghiêm túc:

"Tiền bối, mời."

Thế mà đi lên từ đáy biển, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.

Thuyền trước đó cũng không đi đáy biển, hơn nữa đáy biển nguy hiểm như vậy, thuyền này lấy lá gan ở đâu ra? Không biết lệ thuộc vào thế lực nào.

Lần này lên thuyền không có phức tạp như trước đó, sau khi đi lên thậm chí còn không có ai tới thu linh thạch. Chỉ là đi lên dễ dàng, đi xuống lại dường như có chút khó khăn.

Sau đó, hắn mới biết được, phải chủ động đi nộp linh thạch, lấy được tín vật xuống thuyền thì mới có thể đi xuống tại một nơi nào đó. Đúng là chính quy hơn Vạn Vật Chung Yên rất nhiều.

Một người ba ngàn linh thạch. Hai người chính là sáu ngàn.

Ra một chuyến, Giang Hạo cảm thấy những người này kiếm linh thạch đều rất dễ dàng.

Ba ngàn…

Mình một tháng cũng chưa chắc đã kiếm được từng này.

Giang Hạo thở dài một tiếng rồi đi tới đến trên boong tàu, lúc này thuyền đã tiến vào đáy biển. Xung quanh có lực lượng trận pháp rõ ràng, thuyền nhanh chóng tiến lên ở trong nước, như vào chỗ không người.

Giang Hạo nhìn ra bên ngoài, có chút cảm khái.

Mình đúng là chưa từng quan sát thế giới dưới đáy biển.

Nơi này không phải là kiểu bóng tối vô tận, mà là có ánh sáng màu lam nhạt chiếu sáng bốn phía. Là một số linh thảo trong biển.

"Nghe nói con đường này sẽ đi ngang qua vùng đất Thánh Đạo." Nam tử trung niên đi đến bên cạnh Giang Hạo, cười nói: "Chưa thấy qua đạo hữu, là lần đầu tiên tới khu vực này sao?"

"Xem như thế đi." Giang Hạo cười gật đầu:

"Nơi này có thể nhìn thấy Thánh Đạo sao?"

"Đạo hữu có biết trước đó đáy biển từng xuất hiện thân ảnh không? Nghe nói có liên quan đến một tông môn nào đó ở Nam Bộ." Nam nhân trung niên hỏi.

Giang Hạo gật đầu: "Nghe qua một hai, chẳng lẽ chính là nhìn thấy ở chỗ này?"

Là lần đó của Ngân Sa sư tỷ.

"Đúng vậy, chính là chỗ này." Nam nhân trung niên gật đầu: "Cho nên nơi này được xưng là vùng đất Thánh Đạo, có lẽ nơi này có thể kết nối với Thánh Đạo, cũng có thể kết nối với Nam Bộ."

"Nơi này có thể kết nối với Thánh Đạo?" Một giọng nói đột nhiên truyền đến từ đằng xa.

Một người phụ nữ đi tới:

"Mặc dù vị trí của Thánh Đạo là ở trong biển, nhưng cũng không phải là cố định. Nơi này không cách nào kết nối với vị trí của Thánh Đạo.”

Giang Hạo nhìn về phía đối phương, có chút kinh ngạc.

Nam Cung Nguyệt.

Người tới lại là Nam Cung Nguyệt đoạn thời gian trước từng ở Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

Thiên Linh tộc, thành viên Thánh Đạo.

Không nghĩ tới đối phương cũng ở đây.

"Vậy làm thế nào mới có thể tiến về vị trí của Thánh Đạo?" Nam tử trung niên hỏi.

"Không có cách nào, vị trí của Thánh Đạo là chỗ ở của vị kia của Thánh Đạo. Sau khi hắn bị phong ấn, không người nào có thể tới gần chỗ kia, chỉ có thể tới gần hắn từ một ít chỗ khác. Đương nhiên, cũng không phải là không có cách nào tìm đến chỗ kia, chỉ là cần năng lực đặc biệt mới được." Nam Cung Nguyệt nói.

Năng lực đặc biệt, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.

Hắn lén nhìn về phía Hồng Vũ Diệp, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.

Ánh mắt của nàng thật giống như đang nhìn món đồ đặc thù nào đó.

Giang Hạo: "…”

Tỏa Thiên?
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 961 : Thả Cửu U Ra


Bên trong Thánh Đạo, thứ cao minh và đặc thù nhất cũng không phải là thành viên bọn hắn, cũng không phải là lý niệm của bọn hắn, mà là Tỏa Thiên có thể chống đỡ tất cả lý luận.

Hiện tại thành viên Thánh Đạo có thể cướp đoạt thiên phú của một số người, cũng có thể giao thực lực cho người ta. Cho nên, người tìm tới Thánh Đạo, nhất định là người học được Tỏa Thiên. Nhưng mà so với Tỏa Thiên thì vẫn cách biệt một trời một vực. Nhìn từ các phương diện, một khi học được Tỏa Thiên thì sẽ có địa vị cao ở bên trong Thánh Đạo.

"Vị tiên tử này đúng là hiểu biết nhiều, không biết xuất thân từ môn phái nào?" Nam tử trung niên tò mò hỏi.

"Thiên Linh tộc." Nam Cung Nguyệt lãnh đạm nói, cuối cùng còn nói một câu:

"Vùng đất Thánh Đạo cực kỳ thần thánh ở trong mắt Thánh Đạo, tốt nhất vẫn nên ít nói lung tung về vùng đất Thánh Đạo, nếu không sẽ dễ rước họa vào thân."

Ngạch…

Nam tử trung niên gật đầu, sau đó yên lặng rời đi.

Giang Hạo nhìn Nam Cung Nguyệt, rất là tò mò: "Tiên tử là Thánh Đạo?"

Nghe Giang Hạo nói câu này, trong lòng Nam Cung Nguyệt lòng giật mình. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy người nào gan to như vậy, không nhìn người khác đã tùy tiện nói ra suy đoán của bản thân.

Nam Cung Nguyệt không để ý đến đối phương, quay đầu rời đi.

Giang Hạo nhìn về phía nàng đi, tụ hợp với một bà lão.

Chắc cũng là thành viên của Thánh Đạo.

"Luyện Thần viên mãn, lúc này mới qua bao lâu mà đã khôi phục nhiều lực lượng như vậy." Giang Hạo hơi kinh ngạc.

Tu vi của người Thánh Đạo khôi phục rất nhanh.

Giang Hạo không còn quan tâm tới đối phương nữa, nhìn về phía người bên cạnh, tò mò nói:

"Tiền bối biết vùng đất Thánh Đạo ở đâu không?"

Hồng Vũ Diệp nhìn hắn một cái, không lên tiếng.

Giang Hạo cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ có thể nhìn ra phía ngoài.

Chỗ sâu đáy biển có rất nhiều thứ hiếm lạ, ví dụ như hải quái to lớn đột nhiên bơi qua và hung thú có rất nhiều xúc tu.

Điều này khiến hắn nhớ tới hải quái trong Hải Vụ Động, bọn nó hình như còn mang thù.

Thật lâu không gặp, không biết đối phương có còn ghi hận mình nữa hay không.

Đáy biển không có ngày đêm.

Chỉ có đợi đến lúc vào bờ, mới biết được thời tiết bên ngoài là như thế nào.

Nhưng mà ở dưới đáy biển có thể phòng ngừa bão tố, chỉ là có đôi khi sẽ thấy biển sâu kết băng, kéo dài về nơi xa như là dòng suối.

Vào lúc Giang Hạo đang thưởng thức phong cảnh, đột nhiên nghe được tiếng gầm.

Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện không biết linh sủng nhà ai đang đi lại trên boong thuyền. Trên người nó có tinh thần hỏa diễm, tu vi không cao, nhưng mà khí tức không phải bình thường, chắc là một linh sủng nào đó lợi hại. Như là hùng sư, chỉ là còn chưa trưởng thành.

Đối phương đang ngó chừng một thiếu nữ.

Giống như là đang đi săn, có thể nhào tới bất cứ lúc nào.

Người phía sau có chút sợ hãi lui lại, vội vàng xin người xung quanh giúp đỡ.

Một vị lão giả thấy thế, lập tức ngăn ở trước mặt thiếu nữ, dùng thuật pháp đuổi linh sủng đi.

Chỉ là, dã tính của linh sủng này khó thuần, đột nhiên khởi xướng tiến công.

Oanh!

Thuật pháp chạm vào đối phương.

Linh sủng không địch lại bị đánh bay ngược ra ngoài, trong mắt nó lập tức dấy lên lửa giận.

Nghe được động tĩnh, một vị phụ nhân đi ra từ bên trong. Nhìn thấy linh sủng của mình chật vật, lửa giận lập tức bùng lên:

"Là ai đả thương linh sủng của ta?"

"Vị tiền bối này, ta cũng không tổn thương linh sủng của ngươi, bởi vì nó chủ động công kích, chúng ta không thể không phòng bị." Lão giả vội vàng giải thích.

"Ngươi không phòng bị nó, nó sao lại công kích ngươi?" Phụ nhân cười lạnh:

"Nếu không phải do người làm cái gì trước thì nó sẽ không công kích."

"Vãn bối thật sự chỉ là đuổi nó một chút, không có bất kỳ hành vi tổn thương nào." Lão giả giải thích.

Lúc này thiếu nữ được hắn bảo hộ ở sau lưng.

"Đuổi? Ngươi đã đuổi nó rồi còn nói không làm gì cả?" Trong mắt phụ nhân lập tức bị sự băng lãnh bao trùm.

"Là linh sủng của tiền bối để mắt tới ta trước." Lúc này thiếu nữ lấy hết dũng khí lên tiếng.

"Linh sủng của ta yêu thích tinh thần tinh khiết, nhìn chằm chằm ngươi là để mắt tới ngươi. Nhưng mà các ngươi lại động thủ trước, vậy thì không thể trách chúng ta được rồi… Dù là chủ thuyền thì cũng không tiện nói gì với ta. Vừa rồi là ai ra tay, phết tay hắn đi." Phụ nhân quát.

Trong nháy mắt, sau lưng phụ nhân có hai tên hộ vệ đi ra, lập tức tiến tới trước mặt lão giả. Một hộ vệ khống chế đối phương, một người khác bắt lấy cánh tay của đối phương, sau đó uốn éo.

Răng rắc!

Máu tươi nhỏ xuống, cánh tay bị ném vào trong biển sâu.

Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc của thiếu nữ.

"Vả miệng." Phụ nhân lại nói.

Tiếng đánh vang lên.

"Xin ngươi, tha cho chúng ta đi." Thiếu nữ khóc lóc cầu xin.

Phụ nhân trầm giọng nói: "Tha cho các ngươi? Các ngươi có tha cho linh sủng của ta không? Nó không vui, các ngươi lấy cái gì bồi thường? Chỉ là hai mệnh tiện mà thôi."

Người bên cạnh đứng quan sát, không ai có ý định xen vào chuyện bao đồng cả.

Giang Hạo ngồi xuống, nhìn hùng sư phía xa đang có chút đắc ý, sau đó ngưng tụ ra một sợi tinh thần, thuần túy hoàn mỹ.

Quả nhiên, đối phương lập tức nhìn về phía hắn, sau đó nhanh chóng đi tới.

Trong mắt của nó còn mang theo một chút bá đạo, dường như là nếu không cho ăn thì sẽ công kích.

Thấy thế, Giang Hạo mỉm cười, sau đó thả Tiểu Uông ra. Nó đang có chút mê mang, nhưng khi nhìn thấy linh sủng trước mặt, ánh mắt lập tức lóe sáng. Chỉ là, nó vẫn có chút e ngại mà nhìn về phía Giang Hạo.

"Ăn đi, đều đưa tới cửa rồi." Giang Hạo ôn hòa mở miệng.

Mà trong nháy mắt nhìn thấy Tiểu Uông, toàn thân hùng sư lập tức run rẩy, trong mắt bị sợ hãi thay thế. Nó kinh hô một tiếng, liền muốn thoát đi. Nhưng mà Tiểu Uông đã nhào tới.

Răng rắc!

Nó cắn một phát đứt nửa người của đối phương.

"Ngao ô!"

Tiếng kêu bén nhọn đinh tai nhức óc vang lên, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Phụ nhân nhìn qua, chỉ thấy linh sủng của nàng chỉ còn lại nửa người, đang nhìn về phía nàng cầu cứu.

Bất lực, hoảng sợ, tuyệt vọng, thu hết vào mắt.

Sau đó…

Bẹp ~

Một con chó lớn màu đen nuốt gọn linh sủng của nàng vào.

Trong lúc nhất thời, toàn trường yên tĩnh, biến hóa bất thình lình khiến cho tất cả mọi người khó có thể tin nổi.

Nam Cung Nguyệt nhìn mà có chút tê cả da đầu.

Mà trong yên tĩnh, Giang Hạo vẫy vẫy tay, chó đen quay về bên cạnh hắn. Hắn vừa xoa đầu con chó đen vừa phàn nàn:

"Là ai không trông kỹ linh sủng của mình? Để nó chạy đến đây bị Tiểu Uông nhà ta ăn một miếng rồi? Một con lớn như thế, ăn vào sẽ không thể tiêu hóa được. Đúng là không biết cân nhắc cho Tiểu Uông nhà ta chút nào."

Lúc này, phụ nhân nhìn qua, tức đến nỗi phát run, thật lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói:

"Giết hắn, chém thành ngàn mảnh cho ta."

Trong nháy mắt, hai hộ vệ kia gào thét mà qua như là bóng đen.

Vào lúc tất cả mọi người đều cảm thấy đối phương sắp xong đời rồi, lại thấy đao quang quét ngang.

Oanh!

Trong chớp mắt, hộ vệ hóa thành vụn máu bay ra, vẩy xuống thanh chắn.

Phụ nhân có chút chấn kinh, nàng nhìn xung quanh một chút, lại không nhìn thấy Giang Hạo ở đâu.

"Ngươi…"

Đột nhiên, một giọng nói chậm rãi vang lên bên tai của phụ nhân: "Là đang tìm ta sao? "

Phụ nhân quay đầu nhìn về phía sau lưng, lúc nàng nhìn thấy gương mặt mỉm cười của Giang Hạo, trong mắt đã hiện đầy vẻ hoảng sợ. Sau đó, đao quang quét ngang, bao trùm ánh mắt của nàng.

Giọng nói lạnh lùng mang theo cười nhạo truyền vào trong tai của nàng:

"Lần sau nhớ trông kỹ linh sủng của mình, nếu không thì ra sẽ rất buồn."

Phụ nhân không cách nào đáp lại lời này, cũng không thể suy nghĩ thêm gì nữa. Nàng cuối cùng đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, nàng chỉ kịp hít thở mấy lần.

Có lẽ ở trong nhận biết của nàng, cảm thấy trên thuyền sẽ không có người nào mà nàng không chọc nổi.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại có người động thủ.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom