Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 910 : Người Được Đối Xử Tử Tế


Nhan Nguyệt Chi không phải là tu tiên giả bình thường, mà là tiên nhân đã có thành tựu, đạt đến cảnh giới mà người tầm thường không cách nào với tới. Cuộc đời của nàng vừa bằng phẳng lại long đong.

Nàng có một bước mà cả đời đều khó mà vượt được, mà con đường tu hành lại cực kì thông thuận. Cơ duyên tạo hóa càng khó có thể tưởng tượng nổi.

Bây giờ nàng ngự không mà đi, chỉ có dáng vẻ thục nữ đoan trang ưu nhã, không có uy áp khổng lồ của tiên nhân.

"Tiền bối…" Người phụ nữ muốn nói lại thôi.

Lúc này, bên trong mắt nàng chứa đầy lo lắng và bất an, đứa nhỏ bị nàng ôm trong ngực, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Vấn đề thích hợp thì cứ hỏi." Nhan Nguyệt Chi nhìn qua người mẹ này, nói.

Nàng không tản ra ác ý, thế nhưng không có bất kỳ thiện ý gì.

"Tiền bối muốn dẫn chúng ta đi đâu?" Phụ nhân thử thăm dò.

"Thiên Văn Thư Viện." Nhan Nguyệt Chi nói.

"Thiên Văn thư viện?" Phụ nhân khó có thể tin nổi:

"Tiên tông? Vậy lá trà cũng là người của các ngươi muốn sao?"

"Không phải." Nhan Nguyệt Chi lắc đầu.

Nàng không có giải thích, cũng không hỏi thăm tác dụng của lá trà.

"Đó là ai?" Phụ nhân hỏi.

Nghe vậy, Nhan Nguyệt Chi nhìn về phía đối phương, thầm nghĩ:

"Tốt nhân đừng, hỏi một chút chính là tình cảnh hoặc là vận mệnh tương lai của ngươi."

Nhan Nguyệt Chi cũng không chờ đối phương mở miệng, đã tiếp tục nói:

"Ta cũng sẽ không tổn thương các ngươi, ít nhất thì trước mắt sẽ không. Sau khi tiến vào Thiên Văn Tư Viện, sự an toàn của các ngươi sẽ được đảm bảo, nhưng tự do của ngươi cũng sẽ bị hạn chế, không thể rời đi Thư Viện. Mặt khác…"

Nhan Nguyệt Chi đưa tay bắt lấy dây xích trong tay đứa bé, nhẹ nhàng kéo một cái, xích sắt đứt mất. Cả xích sắt trên chân cũng vỡ vụn thành mảnh nhỏ.

Không chỉ là đứa nhỏ, dù là phụ nhân cũng như thế. Trong nháy mắt nhìn thấy xích sắt vỡ vụn, phụ nhân có chút hoảng hốt. Xích sắt bị đứt, sẽ không còn bị tông môn ước thúc nữa. Trong lúc nhất thời, nàng giống như là quay về quá khứ, được làm chính mình. Nhưng mà sau chốc lát suy nghĩ, hốc mắt nàng đỏ lên, cúi đầu nói câu: "Đa tạ tiền bối."

Nàng không biết người trước mắt này rốt cuộc muốn bọn họ làm gì, nhưng mà từ lúc đối phương giật xích sắt ra, nàng liền biết người này hoàn toàn khác Chuyển Luân Thần Tông.

Nhan Nguyệt Chi cũng không lên tiếng, mang người hướng về phía Thiên Văn Thư Viện.

Cổ Thành.

Nhan Nguyệt Chi dẫn người đi tới một quán trọ, thuận tiện gõ cửa. Tính tình của người ở bên trong không tốt lắm, mở cửa liền muốn nổi giận. Khi thấy Nhan Nguyệt Chi, sắc mặt của Quan Trung Phi lập tức trắng bệch, có chút phát run nói: "Tiền, tiền bối."

"Hộp trà này tạm đặt ở trên người ngươi, mặt khác …" Nhan Nguyệt Chi nhìn về phía phụ nhân:

"Có thứ gì có thể xác định được sự an toàn của ngươi không?"

Phụ nhân nắm chặt đứa nhỏ, có chút do dự. Nhưng nhìn thấy đứa nhỏ còn đang tò mò tại sao xích sắt lại biến mất, nàng lập tức gật đầu: "Có."

Sau đó, nàng dùng tóc tạo thành một món trang sức rồi giao cho Nhan Nguyệt Chi. Người kia xếp gọn nó vào cái hộp rồi giao cho Quan Trung Phi:

"Giữ cho tốt, có người sẽ đến lấy."

"Vâng, vãn bối định không phụ sự nhờ vả của tiền bối." Quan Trung Phi cung kính nói.

Vị này chính là tiên nhân, đời này cũng chưa từng thấy qua mấy người.

Nhan Nguyệt Chi gật đầu, sau đó mang theo phụ nhân và đứa nhỏ rời đi. Trước khi nàng xuất phát đã để cho người ta tìm kiếm Quan Trung Phi. Hơn nữa, nàng đã gặp

qua đối phương một lần, cho nên tìm ra được cũng thuận tiện hơn.

---

Thiên Văn Thư Viện.

Nhan Nguyệt Chi dẫn người trở về cũng không khiến cho người ta để ý. Sau khi đặt người ở chỗ làm việc vặt, nàng liền rời đi, để lại phụ nhân và đứa nhỏ.

Phụ nhân tên là Tang Tú, ban đầu ở Chuyển Luân Thần Tông cũng có chút danh tiếng. Nhưng mà bên trong Tiên tông, nàng lại cực kỳ bình thường. Lúc này, nàng có chút lo lắng mà quan sát xung quanh. Phát hiện người làm việc vặt đều có tu vi không kém.

"Mới tới?" Một vị lão phụ nhân nhìn Tang Tú, nói:

"Vậy thì đi nhận tấm bảng, sau đó tìm chỗ ở, sau này đến chỗ ta báo danh làm việc."

"Vâng, vâng." Tang Tú khẩn trương nói.

Sau đó nàng tìm được chỗ nhận vật phẩm, người tiếp đãi là một nam tử trung niên.

"Xin, xin ra mắt tiền bối." Tang Tú thận trọng nói.

"Nhận đồ?" Nam nhân ngẩng đầu nhìn Tang Tú một chút, sau đó đưa ánh mắt về phía đứa nhỏ.

Đứa nhỏ có chút sợ hãi trốn ra sau lưng Tang Tú.

"Tiền, tiền bối?" Tang Tú khẩn trương kêu một tiếng, sợ đối phương có bất mãn gì đối với con của mình.

"Trên người đều là vết thương, thần trí không bình thường." Nam nhân chau mày, nói:

"Đến Y Dược Đường bên cạnh bảo bọn họ trị liệu cho đứa nhỏ này một chút, ngoài ra, trẻ nhỏ không thể ở lại đây làm việc."

Tang Tú nghe cậy thì sợ hãi, không được, nàng không có khả năng từ bỏ con của mình. Nàng chưa kịp mở miệng, người đàn ông lại nói:

"Trẻ nhỏ thì phải đến học đường đọc sách, dù không thể tiến vào cũng phải học tập ở bên cạnh. Chờ ngươi tìm chỗ ở và chữa khỏi vết thương thì cầm lấy bảng hiệu đến Học đường báo danh, bọn hắn sẽ sắp xếp cho ngươi. Trước cứ học một khóa vỡ lòng đã."

Nam tử nói xong liền giao tất cả mọi thứ cho Tang Tú. Mọi chuyện đều đã sắp xếp xong xuôi, nàng chỉ cần đi qua là được. Trong lúc nhất thời, Tang Tú sững sờ tại chỗ, có chút không biết làm sao.

Những năm này nàng trải qua cuộc sống không dành cho người ở Chuyển Luân Thần Tông, chưa từng nghĩ tới có một ngày mình có thể được đối đãi tốt như này…

---

Đã hơn hai mươi ngày kể từ khi tụ hội kết thúc. Giang Hạo vẫn trải qua cuộc sống bình thường. Hắn đã sắp xếp tất cả mọi chuyện, bây giờ đang chờ đợi đáp án.

Hai mươi mấy ngày không tính là lâu, người Vô Pháp Vô Thiên Tháp cũng sẽ không thúc giục hắn cái gì. Cho nên, hắn có thể an tâm trồng linh dược thượng phẩm. Nếu nhóm linh dược này mọc rễ nảy mầm thì phía sau sẽ có càng nhiều hơn. Vũ Hóa hậu kỳ có lẽ sẽ không cần chờ quá lâu.

Từ sau khi Hàn sư đệ tới vào lần trước thì hình như đã đi ra ngoài lịch luyện. Lần sau trở về sẽ có thể Kim Đan hậu kỳ, mình cũng có thể tấn thăng Kim Đan viên mãn. Quỷ tiên tử còn chưa tới ngược lại để hắn có chút ngoài ý muốn.

Theo lý thuyết thì từ U Vân Phủ tới đây chắc là không cần bao lâu.

"Đại khái là Thi Hải lão nhân giữ chân nàng." Giang Hạo nghĩ thầm.

Ngoài mấy việc kia ra thì chính là chuyện của Cố Trường Sinh. Quỷ tiên tử cũng đang chuẩn bị cho chuyện này.

Con thỏ gần đây rất bận, hình như đang thật sự tìm kiếm nữ chủ nhân giúp hắn. Bởi vì chuyện này mà Diệu sư tỷ và con thỏ trở nên khác thân thiết. Hai người dường như rất có hứng thú với chuyện này. Tiểu Li thì vô cùng bất mãn, tuyên bố muốn cáo trạng với sư tỷ.

Giang Hạo cảm thấy những người này đang quan tâm lung tung. Mấy chuyện đó vốn không có chút tác dụng gì, không cần thiết phải hao phí tinh lực. Bọn họ đại khái đều là quá nhàn rỗi.

Hai ngày trước Liễu Tinh Thần tới, nói gần đây tông môn có người bái phỏng, không phải là danh môn nào khác, mà là Thiên Thánh Giáo.

Trước đó, bọn hắn mới đanh nhau, đối phương liền khách sáo tới bái phỏng. Điều này khiến Giang Hạo không khỏi cảm khái sự cao minh của người đương quyền. Bọn họ hình như cũng không để mâu thuẫn trước đó vào mắt, ở giữa tông môn chỉ cần có đủ lợi ích thì sẽ không còn là kẻ địch. Giang Hạo cũng không thể biết được những người này lúc nào sẽ đến.

Theo lý thuyết thì thần hồn Thánh Chủ trên người hắn sẽ không bị phát hiện, cũng không cần để ý.

Trong đêm.

Giang Hạo lấy Mật Ngữ Thạch Bản ra, bắt đầu nhìn xem bên trong có người nào nói chuyện phiếm hay không. Bởi vì không cách nào biết được tiến độ của bọn hắn, cho nên chỉ có thể nhìn một chút xem có thể trò chuyện ở bên trong hay không.

Quả nhiên, hôm nay nhìn thấy Trương tiên tử nói đã làm xong chuyện, đồ cũng đã giao cho Quan Trung Phi ở Cổ Thành. Quỷ tiên tử thì nói nàng còn đang tìm Thi Hải lão nhân, cô cùng khó tìm.

"Cổ Thành?"

Giang Hạo suy tư một lúc, hắn nhớ vị trí Tử Hoàn cách Cổ Thành cũng không quá xa. Sau đó, hắn biến mất tại chỗ, trực tiếp đi qua lấy đồ.
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 911 : Hoàn Toàn Xứng Đáng Là Vương


Ngày kế tiếp.

Tầng năm Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

Mộc Long Ngọc ngồi ở trước mặt Hải La Thiên Vương, van nài hắn:

"Hải La, cơ hội khó có được, ngươi bây giờ trở về còn kịp."

"Cái gì mà kịp?" Hải La Thiên Vương khinh thường nói:

"Ta có muốn thành tiên hay không còn không phải xem ý của ta? Ta hiện tại không muốn trở thành tiên, các ngươi chẳng lẽ còn có thể ép buộc được ta?"

"Hắn Nguyên Thần viên mãn không thành tiên được, sợ ra ngoài sẽ mất mặt." Mịch Linh Nguyệt cười nói:

"Chỉ cần hắn không thử thì sẽ vĩnh viễn không thất bại, sẽ vĩnh viễn có thể nhìn xuống từ trên cao."

"Ha ha, ngươi cho rằng phép khích tướng có tác dụng đối với bản Thiên Vương sao?" Hải La Thiên Vương lùi ra sau, vẻ mặt khinh thường.

"Hải La Thiên Vương, nếu như ta mời vương của ngươi hỗ trợ, ngươi có phải là sẽ ngoan ngoãn trở về hay không?" Mộc Long Ngọc mở miệng hỏi.

Hải La Thiên Vương hừ lạnh một tiếng:

"Các ngươi thật sự cho rằng có người có thể chi phối ta sao? Chỉ là một cái Kim Đan thì tính là gì…"

Soạt soạt!

Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.

Hải La Thiên Vương lập tức ngậm miệng.

"Ha ha ha!!!" Man Cốt cười ha ha, hắn ôm bụng nhìn Hải La, nói: "Đây chính là Thiên Vương? Thập Nhị Thiên Vương hải ngoại chỉ có như vậy? Vậy mà lại e ngại một Kim Đan hậu kỳ như thế! Quá khôi hài, đây chính là cái gọi là Thiên Vương sao?"

Mịch Linh Nguyệt quay đầu nhìn về phía Man Cốt, nói:

"Thật ra ngươi vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn, nếu không thì vương của Hải La Thiên Vương thật sự sẽ dạy ngươi cách làm người."

“Đừng nói giỡn nữa." Man Cốt cười lạnh, nói:

"Thật sự cho rằng bọn hắn có thể uy hiếp được ta? Một tên Kim Đan? Kim Đan muốn uy hiếp ta, ít nhất phải đợi một trăm năm nữa."

Lúc này, thật sự có tiếng bước chân truyền đến.

Người đi vào là một nữ tử mặc hắc bào, nàng nhìn xung quanh một chút, cuối cùng đi đến trước nhà tù số năm: "Man Cốt?"

"Làm sao? Đổi một người tới thẩm vấn ta? Lần này tu vi còn tạm được, mạnh hơn Kim Đan trước đó gấp trăm ngàn lần. Ta chính là xem thường người có tu vi yếu hơn ta. Nếu lại để cho hắn đến, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện thẩm vấn ta nữa." Man Cốt lạnh lùng nói.

Trang Vu Chân cảm thấy đối phương thật sự có chút không tầm thường, không cho vương của Hải La Thiên Vương chút mặt mũi nào.

"Ta không phải đến để thẩm vấn ngươi."

Nữ tử hắc bào lấy một cái hộp tinh xảo ra rồi đặt ở trước nhà tù, bình tĩnh nói: "Kim Đan sư đệ kia nhờ ta giao cho ngươi. Hắn nói ngươi không chào đón hắn cho lắm nên không tới nữa. Hi vọng, sau khi ngươi thấy vật này thì có thể chào đón hắn hơn một chút."

Sau khi để đồ xuống, nữ tử hắc bào liền đi ra ngoài, không có ý định ở lại lâu thêm.

"Ha ha ha." Man Cốt cười nhạo:

"Kim Đan này đúng là rất thức thời, đáng tiếc Kim Đan chỉ là Kim Đan, cũng không làm nên chuyện gì."

Nhưng mà sau khi nghe nữ tử hắc bào nói xong, Trang Vu Chân, Hải La Thiên Vương, Mịch Linh Nguyệt đều có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu.

Tới rồi.

Vương của Hải La Thiên Vương sắp xuất thủ.

Nhưng mà lần này không giống với trước đó, bọn hắn cũng không xác định được có phải là thật sự xuất thủ hay không.

Sự thay đổi vẻ mặt của đám người Trang Vu Chân bị Băng Tinh bên cạnh thấy được. Trong ánh mắt tuyệt vọng của nàng nhiều thêm một tia tò mò, sau đó nàng nhìn về phía Man Cốt.

Mộc Long Ngọc cũng quay đầu nhìn sang, muốn nhìn một chút xem Kim Đan kia đưa cái gì tới, lại có hậu quả gì.

Man Cốt cầm cái hộp lên:

"Ta cũng muốn xem xem hắn có thể đưa cho ta thứ gì, lấy lòng ta? Làm ta cảm động sao? Ngây thơ."

"Ngươi cứ mở ra xem trước đã." Mịch Linh Nguyệt nói.

Nàng có chút chờ mong.

Man Cốt hừ lạnh một tiếng, sau đó mở hộp ra.

Ngay từ đầu hắn cũng không thèm để ý tới, bởi vì hắn biết mặc kệ là cái gì thì đều không thể khiến hắn để ý. Toàn bộ Nam Bộ không có bất kỳ chuyện gì hay là kẻ nào có thể uy hiếp được hắn, cho nên không cần thiết phải để ý.

Trong hơn hai mươi ngày ngắn ngủi, đối phương có thể lấy ra được thứ gì? Chỉ là lòe người mà thôi.

Mà trong nháy mắt mở hộp ra, con ngươi của hắn co rụt lại.

Trong hộp có chứa một ít lá trà, bên cạnh có linh khí lưu chuyển, giống như có người đang tu luyện.

Đây là…

"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng." Man Cốt lắc đầu, cả người có chút hoảng hốt:

"Không thể nào, vật này sao có thể xuất hiện ở đây được? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, đây là chuyện không thể nào."

Nói xong, Man Cốt gầm thét với bên ngoài:

"Không có khả năng, các ngươi đừng có mà gạt ta. Ta sẽ không mắc lừa, đây tuyệt đối là giả. Các ngươi không gạt được ta, không gạt được!!"

"Ra đây, ra đối chất với ta, ra đây!"

Man Cốt dùng tất cả sức lực để gầm thét đối với bên ngoài: "Ra, cút ra đây cho ta. Các ngươi thế mà dùng thứ này để uy hiếp ta? Buồn cười, quá buồn cười. Đây chính là chuyện không thể nào, các ngươi đúng là không biết tốt xấu. Người đâu? Ra đây, ra đây cho ta. Các ngươi cút ra đây cho ta, ra nói cho ta biết đây là giả, là giả."

Oanh

Oanh!

Man Cốt đụng vào cửa nhà tù, ánh mắt trợn lên:

"Ra, đi ra cho ta, các ngươi rốt cuộc đã làm gì? Tại sao, tại sao vật này lại ở chỗ này? Nói chuyện đi chứ!!!"

"Kim Đan kia đâu? Ta muốn gặp Kim Đan kia, gọi hắn tới. Gọi hắn đến!!"

Ầm!

Ầm!!

"Vô sỉ, hèn hạ vô sỉ, các ngươi quá vô sỉ. Ta muốn gặp Kim Đan kia, để hắn tới gặp ta, chuyện gì cũng đều dễ thương lượng. Các ngươi muốn hỏi chuyện gì thì cứ hỏi, ta muốn gặp Kim Đan kia."

Nghe Man Cốt gầm thét, Mịch Linh Nguyệt có chút chấn kinh:

"Hải La Thiên Vương, vương của ngươi hình như không còn giống như lúc trước nữa. Trước kia hắn chỉ là mở miệng, hiện tại thế mà trực tiếp động thủ. Không vẫy tay ta còn cảm thấy có chút không quen."

"Ừm." Hải La Thiên Vương chết lặng gật đầu:

"Ta vẫn cảm thấy vẫy tay sẽ tốt hơn một chút."

Trang Vu Chân cũng gật đầu.

Vẫy tay thì bọn họ còn có chỗ để giảm xóc, hiện tại trực tiếp tặng đồ, bọn hắn sợ ngay cả chỗ giảm xóc đều không có.

"Làm người vẫn không nên quá tự tin, nhất là ở chỗ này." Mịch Linh Nguyệt có chút cảm khái.

Phải biết, ở đây không có một người nào là bình thường. Nhưng mà, mặc kệ bên ngoài bọn hắn lợi hại thế nào thì đến đây đều phải khiêm tốn và thiện chí giúp người. Nhất là khi đối mặt với vương nơi này.

Đề Đăng đạo nhân có chút ngoài ý muốn, theo lý thuyết thì không ai có thể uy hiếp được Man Cốt. Nhưng mà hắn vừa mới bị uy hiếp, hiện tại thậm chí còn đang cầu xin đối phương đến thẩm vấn hắn. Mà nguyên nhân mọi chuyện chính là Giang sư đệ tặng một món đồ.

Trực tiếp phá vỡ trái tim của Man Cốt.

Năng lực như thế đúng là không thể tưởng tượng được.

"Khó trách, khó trách hắn có thể trồng được đóa hoa kia, có lẽ nơi này sẽ có thu hoạch mà ta không tưởng tượng được."

Đề Đăng đạo nhân có loại cảm giác này.

Sau khi đi vào Thiên m Tông, hắn cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Nhân sinh có đôi khi chính là như vậy, luôn có một loại cảm giác không hiểu tại lúc gặp được cơ duyên. Chỉ là cực ít người sẽ để ý tới loại cảm giác này.

---

Bên ngoài.

Ngân Sa tiên tử cũng đã nhận ra tình huống bên trong.

"Sư tỷ, rốt cuộc là thứ gì mà lại có thể khiến cho Man Cốt trở nên như vậy? Hiện tại chính là thời điểm tốt nhất để thẩm vấn hắn, không bắt đầu thẩm vấn sao?" Tiên tử vừa mới đi vào hỏi.

"Không vội, lúc này mới là lần thứ nhất, Giang sư đệ động thủ thì chắc là đang còn mấy lần nữa, cứ để đó một đoạn thời gian đã." Ngân Sa tiên tử dừng một chút rồi nhắc nhở:

"Không cần truy cứu đến cùng về thủ đoạn của Giang sư đệ, chúng ta chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được."

Hắc bào tiên tử gật đầu.

"Sư tỷ, tại sao bọn hắn lại nói Giang sư đệ là vương của tầng này?" Hắc bào tiên tử hỏi.

Nàng mới trở về từ bên ngoài, đi bắt một phản đồ tàn sát đệ tử tông môn. Một lần đi chính là hơn ba mươi năm, trước đó không lâu mới giết được đối phương, lúc này mới không rõ chuyện nơi này.

"Trước đó tầng thứ năm chỉ là tầng bình thường, cho đến khi chúng ta mời Giang sư đệ tới. Cho đến hiện tại, tầng thứ năm không có người mà Giang sư đệ không thẩm vấn được. Đừng nhìn người nơi này đều mạnh miệng. Đó đều là lúc sư đệ không tới, gặp rồi bọn hắn sẽ khuất phục rất nhanh." Ngân Sa tiên tử nói với vẻ chắc chắn.
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 912 : Vậy Ta Càng Phải Đi Thiên Âm Tông


Giữa tháng ba.

Giang Hạo ngồi trong sân hóng gió. Hắn không tự mình đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, chính là để đối phương tức giận. Chờ đợi càng lâu thì đối phương càng không cách nào bình tĩnh, thời gian lâu dài thì mọi chuyện phía sau sẽ càng dễ làm.

Tiến về Tây Bộ không tốn bao nhiêu thời gian, Quan Trung Phi hình như đã sớm chuẩn bị xong, chỉ chờ người đến cầm đồ. Đương nhiên, hắn lúc hắn đến lấy cũng không lộ diện. Quan Trung Phi đến bây giờ cũng không biết ai đã cầm đồ đi.

Giang Hạo cũng không thèm để ý chuyện này, chỉ để lại một câu, nói hắn đã cầm đồ đi. Quan Trung Phi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.

Sau khi trở về, hắn liền đưa đồ đến Vô Pháp Vô Thiên Tháp, nhờ bọn hắn cầm vào. Nếu như giám định không có vấn đề Thì Man Cốt chắc là đang rất tức giận, thậm chí là muốn tìm hắn. Nhưng mà mình tạm thời không cần để ý, cứ tiếp tục chờ đợi là đủ.

Giang Hạo nhìn Bàn Đào Thụ, đang suy nghĩ năm nay sẽ có thể niết bàn. Phía sau không biết phải hao phí bao nhiêu đây. Đã niết bàn rất nhiều lần, vẫn luôn không có biến hóa gì lớn. Nói cách khác, đến lần niết bàn cuối cùng, nhất định sẽ không bình thường. Mặt khác, trở thành thần thụ cũng có một chút chỗ xấu. Đó chính là quả sẽ không có khả năng chín trong một năm.

"Chủ nhân, ta đã tìm kiếm được người." Giọng nói của con thỏ truyền tới.

Nó gần đây ngủ ít, mỗi ngày đều đang bận rộn chuyện này.

Ban ngày Diệu sư tỷ mang theo con thỏ và Tiểu Li đi dạp khắp nơi. Bọn họ đều không đơn giản, liên hợp lại thì càng không đơn zCvpaalợ có rất ít người đối nghịch với bọn họ. Bọn họ có thể nói là đã đi hết khắp nơi trong tông môn.

Nhất là mặt mũi của con thỏ khá lớn. Trận pháp trên đường hoặc là cảm giác đều cho nó một chút chút tình mọn, trận pháp không vây được nó, cảm giác không tìm thấy nó.

"Ngươi mỗi ngày đều không cần làm gì sao?" Giang sVfIPNṯ jwfZwixẖ YVjryGgỪ hỏi.

"Bạn bè trên đường đều biết thỏ gia tương lai là tồn tại bực nào, có chuyện cũng sẽ không tìm tới cửa." Con thỏ tự tin nói.

Giang Hạo lườm con thỏ một chút, không có mở miệng. Hắn không có ý định biết người tìm kiếm là ai. Hắn cũng không có ý định thật sự để con thỏ đi làm cái gì, như này sẽ chỉ thêm phiền phức.

"Chủ nhân, ngài muốn đi xem một chút hay không, nếu hài lòng ta sẽ có thể làm mai giúp chủ nhân." Con thỏ chân thành nói.

Giang Hạo nhếch mép cười. Con thỏ nên sớm phóng sinh một chút. Nhưng mà mặt mũi của con thỏ đúng là cùng lúc càng lớn, không cần mấy năm nữa sẽ có thể tấn thăng Nguyên Thần sơ kỳ. Nguyên nhân là do việc mở ra thiên phú, phía sau sẽ chậm lại.

"Chủ nhân, nàng ở ngay Chấp Pháp Phong, lúc nào thì dành thời gian đi qua một chuyến vậy?" Con thỏ lại hỏi.

Giang Hạo thấy sắc trời không còn sớm, đứng dậy tiến về Linh Dược Viên.

Hắn phải đi quản lý, càng quản lý hắn mới có thể càng mạnh, nếu không thì muốn tấn thăng sẽ cần chờ đợi rất lâu. Chờ đợi như thế không phải là điều hắn muốn.

Đi vào Linh Dược viên, Giang Hạo gặp được Diệu Thính Liên sư tỷ. Vẻ mặt của nàng cũng đang rất hưng phấn.

"Sư đệ, lần này chúng ta cuối cùng đã tìm được người thích hợp."

Ai!

Đi tìm Mục Khởi sư huynh đi.

Nhưng mà vì làm nên cho việc tấn thăng sau này, hắn cần giảng giải phương pháp tu luyện để hấp dẫn một số người, để cho người ta biết được hắn tu Nguyện Huyết Đạo. Mấy ngày nay, hắn trải qua một cuộc sống bình thường, cho nên thuận tiện đi tìm Bạch Dạ.

Sau khi xác định biến hóa không lớn, hắn mới trở lại. Hắn còn thuận tiện tìm mấy người Nguyện Huyết Đan Đạo. Tiến triển của bọn hắn không khác lúc trước nhiều, nhưng mà đều đang bộc lộ tài năng.

Tương lai phải xem ai có thể thực sự đăng đỉnh.

Thực lực, tâm tính, đều cần nghiệm chứng.



U Vân Phủ.

Bích Trúc cảm thấy có chút mỏi mệt, Thi Hải lão nhân này thật sự là khó tìm. Đối phương là cố ý tránh nàng.

"Lão quái vật chính là lão quái vật, thực lực bây giờ rõ ràng không bằng ta, lại có thể như vậy tránh ta như vậy."

Bích Trúc mang theo Xảo Di quan sát bốn phía, cảm giác rất nhiều nơi đều có trận pháp và địa thế. Có người đang cố ý khiến nàng lạc vào. Mặc dù không nguy hiểm, nhưng mà luôn cảm thấy chệch hướng ban đầu. Nếu không phải vì để Đan Nguyên tiền bối hỗ trợ, nàng tuyệt đối sẽ không mệt mỏi như vậy. Nhưng mà phải chờ khoảng thời gian nữa thì người của Đan Nguyên tiền bối mới có thể đến, nàng cũng không vội.

Sau mấy lần phá vỡ trận pháp, nàng cuối cùng tìm được nhược điểm của đối phương. Cũng có khả năng là đối phương cố ý bại lộ.

Chính là muốn dẫn nàng tiến vào, nhưng mà gặp mặt khu vực thì ai sợ ai?

Lúc này, đại địa xung quanh đều có hắc khí bốc lên, vô số linh thạch bốc hơi khắp mặt đất. Đại sơn giống như đều bị bóp méo. Bích Trúc một thân một mình đi vào. Phía trên ngọn núi, nàng nhìn thấy một người đàn ông hơi già nua.

"Chậc chậc, lợi hại, người lợi hại như thế lại là một tiểu cô nương." Thi Hải lão nhân không khỏi bội phục:

"Tiểu cô nương, ngươi tu luyện đến nay đã bao nhiêu năm rồi?"

"Ta sáu tuổi đã bắt đầu tu luyện, tu luyện đến nay đã được mười hai năm, hiện nay mười tám tuổi." Bích Trúc chân thành nói.

Gần đây khí vận như lửa, thỉnh thoảng sẽ bị ác ý của thế giới chiếu cố, nhưng là đều là nhất thời.

"Ha ha ha." Thi Hải lão nhân nở nụ cười:

"Ngươi tìm ta lâu như vậy, đúng là không sợ chút nào."

"Ta cũng không phải đến đối địch với tiền bối, chỉ là đến truyền lời cho một người." Bích Trúc nghiêm túc nói.

"Người nào? Lời gì?" Thi Hải lão nhân có chút hứng thú.

"Ta cũng không biết người nào, nhưng mà hắn biết tiền bối muốn đi Thiên m Tông, bảo ta nhắc nhở tiền bối tạm thời vẫn nên đừng đi thì hơn." Bích Trúc nói.

"Đừng đi? Tại sao?" Thi Hải lão nhân hỏi.

"Bởi vì chỗ kia không bình thường, hơn nữa còn có một ít món đồ đáng sợ tồn tại, không gây chuyện vi diệu." Bích Trúc nói.

"Ví dụ như?" Thi Hải lão nhân thật sự không có bất kỳ e ngại nào.

"Ví dụ như thứ mà tiền bối nhìn thấy tại Tây Bộ, khi đó tiền bối chắc là cũng ở Tây Bộ. Tiền bối biết trên bầu trời là thứ gì không?" Bích Trúc nói rất nghiêm túc, nàng cũng không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muố.

"Hai hạt châu kia tại Thiên m Tông?" Thi Hải lão nhân có chút ngoài ý muốn.

"Chuyện này thì không xác định, nhưng mà nghe nói người cầm những thứ này gần đây sẽ đến gần phía nam Nam Bộ, lỡ như ở ngay gần đó."

Bích Trúc cũng không nói quá rõ ràng. Loại chuyện này không thể nói rõ ràng, nếu không sẽ chọc phải vô tận phiền phức.

"Ngươi biết là ai?"

"Không biết, tin tức chỉ nói như vậy."

Thi Hải lão nhân đột nhiên cười nói: "Hạt châu bị phong ấn, chẳng lẽ có người dám đánh mở ra? Ta đi Thiên m Tông một chuyện, phong ấn của hung vật cực hạn thiên địa sẽ phá vỡ để hoan nghênh ta? Nhóc con, là ngươi quá coi thường những vật kia hay là quá để mắt tới ta thế?"

Bích Trúc có chút bất đắc dĩ:

"Thiên m Tông thật sự không được bình thường, nếu tiền bối cứ nhất định muốn đi thì vãn bối cũng không thể ngăn được. Nhưng ,à hi vọng tiền bối điệu thấp một chút, nếu không sẽ phải ăn thiệt thòi. Dù sao trên một số phương diện, Thiên m Tông đúng là có chút kỳ quái.”

Thi Hải lão nhân có lẽ còn cảm thấy đó chỉ là tông môn tam lưu, đến lúc đó sẽ vênh váo tự đắc hành động không kiêng nể, vậy thì càng lớn chuyện rồi.

"Xem ra cái chỗ kia thật sự có chút đặc thù, nếu đã như vậy thì ta càng phải đi." Trên mặt Thi Hải lão nhân có chút hứng:

"Lúc trước không tới Nam Bộ, hiện tại đương nhiên muốn đi xem một chút. Mở mang kiến thức một chút xem nơi này rốt cuộc có bao nhiêu đặc thù."

Bích Trúc không biết làm thế nào, nếu tiền bối này đã nói như vậy rồi thì nàng còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể chúc tiền bối may mắn rồi lui ra ngoài.

Đối phương không phải là đối thủ của mình, bây giờ muốn triệu hoán cũng không kịp. Cho nên, nàng thuận lợi rời khỏi.

Sau khi tụ hợp với Xảo Di, bọn họ rời đi ngay lập tức.

"Xảo Di, chúng ta đi thôi, đi Thiên m Tông."

Phải nhanh hơn Thi Hải lão nhân một chút, rời đi cũng thuận tiện. Nếu không, hai bên mà đánh nhau, nàng cũng phiền phức.

"Công chúa không phải là không thích đi chỗ kia sao?" Xảo Di áp lực mà hỏi.

Bích Trúc mang lên mặt nạ thống khổ.

Đều là cuộc sống bức bách.
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 913 : Sự Nhân Từ Của Vương


Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

Tầng năm.

Mộc Long Ngọc vẫn đang thuyết phục Hải La Thiên Vương. Bởi vì rất nhiều nguyên nhân, hắn có thể ở lại chỗ này hồi lâu.

"Bản Thiên Vương bây giờ thấy mặt của ngươi liền muốn nôn." Hải La Thiên Vương thanh lạnh lùng nói.

"Hải La, ngươi tốt nhất thức thời một chút, nếu không ta sẽ động thủ." Mộc Long Ngọc lạnh lùng nói.

"Động thủ đi, đánh chết ta đi. Kinh lịch của ngươi ít hơn ta, nếu như mà có kinh lịch giống như ta, ta chỉ cần một cái tay thôi cũng có thể trực tiếp trấn áp ngươi." Hải La Thiên Vương lạnh lùng nói.

"Ý của Hải La Thiên Vương là, hắn hiện tại không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng mà chỉ cần kéo đến cấp độ vô tri giống như hắn thì hắn drc có thể nương theo vỏ ốc biển* trên lưng để đánh bại ngươi." Mịch Linh Nguyệt nói.

(*Hải La đồng âm với hải loa/ ốc biển)

Ầm!

Ầm! !

"Ra đây."

Tiếng rống giận dữ của Man Cốt lại truyền đến, oán và hận cũng không có biến mất. Hắn không nghĩ ra, nhưng hắn hiện tại không suy nghĩ nữa, chỉ muốn hỏi. Nhưng mà người kia chính là không đến, không chỉ là người kia, những người khác cũng chưa từng xuất hiện. Bọn hắn chính là cố ý, lấy loại phương thức này để tra tấn hắn, để hắn khuất phục.

"Ngươi đừng vùng vẫy nữa, Vương của Hải La Thiên Vương thông thường đều qua một khoảng thời gian nữa mới tới. Hơn nữa, chỉ cần hắn còn chưa tới thì ngươi liền có thể yên tâm, hắn chắc chắn sẽ không làm chuyện gì. Nếu như sau đó ngươi không nghe lời thì sẽ là một chuyện khác." Mịch Linh Nguyệt có ý tốt thuyết phục.

"Ý của Mịch tiên tử, dù Giang sư đệ nắm được nhược điểm của chúng ta, nhưng cũng sẽ không lập tức để tông môn biết?" Đề Đăng đạo nhân hỏi.

"Đúng vậy, đừng nhìn vương của Hải La Thiên Vương là chúa tể của tầng này, nhưng hắn và Vô Pháp Vô Thiên Tháp là hoàn toàn tách biệt. Vô Pháp Vô Thiên Tháp cũng sẽ không can thiệp vào hắn, giống như là hỗ trợ cùng có lợi." Mịch Linh Nguyệt giải thích.

"Giang sư đệ không tầm thường như ta nghĩ." Đề Đăng đạo nhân nói.

"Sau lưng của hắn có người." Băng Tinh trầm giọng nói.

Mịch Linh Nguyệt không tiếp tục mở miệng, bọn họ cũng không biết sau lưng Giang Hạo rốt cuộc có người hay không.

Nhìn qua thì khẳng định có người, nhưng mà vậy thì sao? Bọn hắn cũng không biết người sau lưng, mà người sau lưng rõ ràng muốn nâng đỡ Giang Hạo. Chuyện này cũng nói rõ bọn hắn không cách nào đắc tội Giang Hạo. Mà Giang Hạo vẫn là vương của tầng thứ năm.

Con rối sao?

Lỡ như không phải thì sao?

Nhất là nhìn thấy dáng vẻ Giang Hạo lĩnh ngộ công pháp ở chỗ này, khiến cho người ta có chút chấn kinh.

"Ra đây!" Man Cốt gầm thét, giọng nói của hắn hiện tại đều đã khàn khàn, nhưng mà hắn vẫn đang rống.

Không có ai biết hắn vì sao lại kích động như vậy.

"Ngươi đang gọi ai?" Lúc này, nữ tử hắc bào đi đến.

Trong tay nàng vẫn bưng một cái hộp, ở trên cao nhìn xuống Man Cốt.

Man Cốt ban đầu vô cùng cao ngạo, nhưng hôm nay lại như là chó nhà có tang, đang vô năng sủa loạn. Loại thủ đoạn này thật sự là đáng sợ.

"Ta muốn gặp hắn, để cho ta gặp Kim Đan kia, ta muốn đối chất với hắn. Nếu không thì ta sẽ không nói gì cả, không gặp được hắn ta một câu cũng sẽ không nói cho ngươi. Để hắn đến, để hắn đến, chúng ta chuyện gì cũng đều có thể thương lượng. Nếu không sẽ không có chỗ thương lượng." Man Cốt giận dữ hét.

"Kim Đan sư đệ nói hắn không rảnh, nhưng mà hắn lại đưa một thứ khác tới cho ngươi. Hắn nói sau khi ngươi nhìn thấy, có lẽ sẽ không còn kích động như vậy nữa." Hắc bào nữ tử nói xong thì để hộp xuống dưới đất.

Trong nháy mắt nhìn thấy hộp, Man Cốt theo bản năng lui lại. Trong lúc nhất thời, hắn lại có chút e ngại cái hộp.

Đám người thổn thức, bọn họ giống như nhìn thấy quá khứ của mình.

Khi đó là vẫy tay.

Thấy vẫy tay, mọi người đều vô cùng lo lắng, nhưng lại không biết làm thế nào.

"Ta, ta muốn gặp hắn, không muốn xem hộp." Man Cốt nhìn chằm chằm vào hắc bào nữ tử.

"Ta chỉ đến để tặng đồ, ngươi nói với ta cũng vô dụng. Kim Đan sư đệ nói, hắn tạm thời không rảnh, ngươi xem hay không xem đều không quan trọng." Hắc bào nữ tử nói xong liền lui ra ngoài.

Mặc kệ Man Cốt gào thét như thế nào đều không có một chút tác dụng nào.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn Man Cốt.

Mọi người đều rất tò mò không biết trong cái hộp này là cái gì, cũng muốn biết sau khi xem xong Man Cốt sẽ có phản ứng gì.

Càng tức giận hơn trước đó, hay sẽ là e ngại?

Trang Vu Chân nói: "Đạo hữu đừng sợ hãi, vương của Hải La sẽ không tuyệt tình như vậy đâu. Nếu không, ngươi cho rằng tại sao tiểu tạp toái Hải La còn dám nói chuyện lớn tiếng?"

"Lão tạp mao, ngươi cho rằng ta giống như ngươi? Bản Thiên Vương sẽ e ngại một Kim Đan sao?" Hải La Thiên Vương cười lạnh. Trên người hắn có một cỗ khí thế, không sợ hãi.

Mịch Linh Nguyệt cũng khuyên nhủ:

"Man đạo hữu, ngươi xem một chút đi."

Bởi vì là Giang Hạo để đưa tới, dù Mộc Long Ngọc có thể mở ra, nhưng hắn cũng không tiện xen vào. Như vậy sẽ dễ dàng đắc tội với người khác.

Man Cốt nhìn chằm chằm cái hộp, do dự hồi lâu, cuối cùng cầm hộp lên. Tay đang mở hộp ra đều đang run rẩy. Hô hấp đều trở nên nặng hơn rất nhiều, giống như sắp nhìn thấy vật gì đó đáng sợ. Hắn không nghĩ ra được sẽ là cái gì, thật giống như lần thứ nhất cũng chưa từng nghĩ tới sẽ là món đồ kia.

Răng rắc!

Hộp được mở ra, đập vào mắt là một nhúm tóc được chế thành trang sức.

Trong nháy mắt nhìn thấy vật này, Man Cốt lập tức ngây ngẩn cả người, cuối cùng vô lực quỳ trên mặt đất.

Trong lúc mọi người đang cảm thấy nghi hoặc, hốc mắt Man Cốt đã ướt át, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống. Tiếng khóc vang lên, còn rất lớn, giống như là đang xả hết bi thương trong vô số năm qua ra ngoài.

Những người khác căn bản không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà có thể xác định, vương của Hải La chung quy vẫn là vương. Là một tồn tại phía trên thần đàn. Tồn tại của hắn chưa từng bị rung chuyển.

"Ta nói, ta nói hết." Man Cốt nức nở nói:

"Các ngươi muốn biết cái gì, ta đều nói cho các ngươi biết, tất cả đều nói cho các ngươi biết."

Đề Đăng đạo nhân nghe mà có chút khó có thể tin nổi. Giờ khắc này, hắn cảm nhận được, tầng này của Vô Pháp Vô Thiên Tháp có một đôi bàn tay vô hình nắm tất cả trong tay. Tất cả mọi người dường như đều sẽ xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, không cách nào đào thoát được.

Ngân Sa tiên tử và hắc bào tiên tử nhận được tin tức đều rất khiếp sợ. Nhưng mà không ai biết được đã xảy ra chuyện gì.

Trong lúc vô hình, thấm vấn thuộc về Man Cốt đã kết thúc.



Đoạn Tình nhai.

Giang Hạo biết được tin tức từ Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

Man Cốt đầu hàng.

Hắn cũng không thèm để ý nữa.

Hắn không cách nào ra ngoài tìm Phong Hoa đạo nhân, đành để người Thiên m Tông đi tìm vậy. Với hắn mà nói, đây là chuyện trăm lợi không hại.

Ngày nào Phong Hoa đạo nhân bị bắt, chắc là cũng sẽ xuất hiện tại tầng thứ năm.

Khi đó, mình sẽ có thể cố gắng biết được tin tức từ trên người nàng.

Còn về phân thân của nàng tại Lạc Hà Tông, hình như đã lâu rồi không có chú ý.

Có rảnh thì có thể chú ý một chút.

Ba ngày sau.

Người Thiên Thánh Giáo đến, dường như đang ở gần Đoạn Tình Nhai. Bọn hắn tới tất nhiên sẽ dẫn xuất một số việc, Giang Hạo cũng không muốn xảy ra xung đột với bọn hắn, sẽ dễ dàng bị để mắt tới.

Mà một ngày này, Bích Trúc cũng tới, nói là muốn gặp hắn.

Hắn tiếp khách trong sân.

Giang Hạo gặp được Bích Trúc tiên tử như thiếu nữ.

"Giang sư đệ, đã lâu không gặp." Bích Trúc cười chào hỏi.

"Phong thái của tiên tử vẫn như cũ." Giang Hạo nói.

Bích Trúc cười hai tiếng, nói: "Ta tới để lấy đồ."

Giang Hạo hiểu, tới để lấy trang sách Tiên HIền. Nếu không lấy nữa thì văn tự phía trên sẽ biến mất.

Sau khi cất đồ, Bích Trúc mới nói:

"Có chuyện phải nhắc nhở sư đệ một chút. U Vân Phủ có một vị tên là Thi Hải lão nhân, hắn rất mạnh, gần đây có thể sẽ đến Thiên m Tông, sư đệ cẩn thận một chút.”

Dù sao hạt châu nào đó đang ở trên người Giang Hạo, không cẩn thận sẽ bạo phát. Nàng mới mười tám tuổi, không muốn bởi vì khuyết điểm của người khác mà chết yểu.

Giang Hạo thầm thở dài, xem ra Thi Hải lão nhân là quyết tâm muốn tới.

Không biết có mang đến biến hóa gì lớn hay không.
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 914 : Lai Lịch Của Thương Uyên Long Châu


"Giang sư đệ nhất định phải vô cùng cẩn thận."

Bích Trúc liên tục căn dặn: "Gặp phải nguy hiểm thì nhớ trốn xa một chút, ta nghĩ tông môn của ngươi nhất định không cần ngươi xuất thủ, nơi này có vô số cường giả."

"Đa tạ tiên tử." Giang Hạo cúi đầu cảm tạ.

Đây là một người mới chỉ gặp qua mấy lần lại quan tâm hắn như vậy, đương nhiên là nên cảm kích đối phương. Mặc dù thứ đối phương quan tâm là Thiên Cực Ách Vận Châu.

"Vậy không quấy rầy Giang sư đệ nữa, đúng rồi, người Thiên Thánh Giáo đến, nhất định là có mưu đồ, nhất định phải tránh xa. Tinh thần của bọn hắn ít nhiều đều có vấn đề." Bích Trúc chân thành nói.

Giang Hạo nói cảm ơn lần nữa.

Sau đó, đối phương mới dẫn người rời đi. Mỹ phụ sau lưng nàng đại khái chính là Quý Tuyết Cơ. Ba bộ công pháp trời ban chính là chuẩn bị cho nàng. Lấy thêm một bộ nữa, chính là bốn bộ. Sau đó đạt được phương pháp phụ trợ từ chỗ Thánh Đạo sẽ có thể tu luyện bốn bộ cùng nhau. Việc này chắc là có chỗ tốt đặc thù, nếu không đã không cần phải phức tạp như vậy.

Giang Hạo chỉ suy nghĩ đến mấy thứ này một chút, cũng không để ý quá nhiều. Dù sao cũng không có liên quan gì tới hắn cả. Hiện tại, tuy trang sách Tiên Hiền đã bị lấy đi, tạm thời cũng sẽ không có người đi tìm tới.

Hắn cũng không biết Thi Hải lão nhân sẽ làm như thế nào, đành phải yên lặng theo dõi kỳ biến. Nhưng mà Bích Trúc nói rất đúng, mình vẫn nên tránh xa thì hơn. Mặc dù thực lực của đối phương hiện tại không mạnh, nhưng nếu như mở Thi Hải ra thì người bình thường tuyệt đối không thể đối kháng. Toàn bộ Thiên m Tông chưa chắc đã có người có thể chống lại. Bạch Chỉ Trưởng lão chắc là có thể làm được một chút, nhưng lại không nói rõ được chuyện cụ thể.

Trở lại Đoạn Tình Nhai, Giang Hạo nhìn thấy một sư muội ngoại môn. Nàng đang nỗ lực làm việc, cần cù chăm chỉ, người xung quanh đối với nàng đều rất tốt.

Thượng Quan Thanh Tố, thành công ở lại Đoạn Tình Nhai, không có bị phát hiện. Đây cũng là năng lực của nàng.

Thấy Giang Hạo đi tới, đối phương thilễ gặp mặt, Giang Hạo gật đầu, không lên tiếng mà trực tiếp rời đi.

Hắn hiện tại ra ngoài căn bản đều là những người khác thi lễ gặp mặt với hắn. Trước đó đều là hắn thi lễ gặp mặt với người khác.

Sau khi tu vi càng ngày càng cao, Giang Hạo cảm thấy mình đi lại tại Đoạn Tình Nhai đã không giống như trước nữa. Chờ tấn thăng Nguyên Thần, có lẽ sẽ càng đặc thù hơn.

Trở trong sân, Giang Hạo liền chờ đợi.

Chờ xem khoảng thời gian này có tin tức gì về Thượng Quan nhất tộc hay không, hoặc là có tin tức về Phong Hoa đạo nhân hay không.

Hắn cũng cần chờ Quỷ tiên tử hành động.

Đối phương nhằm vào Trường Sinh Trớ Chú Thụ, với hắn mà nói cũng không phải là chuyện cần chú ý.

Trong lúc suy tư, Giang Hạo lấy Thương Uyên Long Châu ra. Viên Long Châu này đã tiêu hao không ít lực lượng, Hồng Vũ Diệp đều không có cách nào bổ sung năng lượng, hắn thì có biện pháp nào? Tìm kiếm Long tộc?

Đảo Loạn Thạch đúng là có rồng.

Nếu lại đi một chuyến thì sao?

Giang Hạo lắc đầu, quá xa, căn bản không đi được.

Giang Hạo thở dài một tiếng, muốn nhìn một chút xem làm thế nào để bổ sung lực lượng cho Thương Uyên Long Châu.

Khi lực lượng của hắn tràn vào trong Long Châu, đột nhiên có ánh sáng màu lam nhạt nở rộ, sau đó bao trùm lấy hắn.

Giang Hạo muốn thoát khỏi, lại phát hiện Long Châu có một loại lực hút không hiểu, đang điên cuồng hấp thu lực lượng thân thể của hắn.

Bởi vì quá nhanh khiến hắn có một loại cảm giác nguy cơ vô hình. Trong nháy mắt lực lượng bị hút sạch, hắn phát hiện ra lực hút không có ý định dừng lại, hắn lập tức mở Tàng Linh Trọng Hiện. Lực lượng bị hấp thu lần nữa. Nhưng lần này đã không còn sự hung mãnh giống như trước đó nữa.

Thức thứ nhất Thiên Đao, Trảm Nguyệt.

Chặt đứt sự kết nối giữa hắn là Long Châu.

Hạt châu to bằng móng tay khôi phục lại dáng vẻ lớn bằng chừng bàn tay rồi rơi trên mặt đất.

Giang Hạo thở ra một hơi, có chút may mắn.

Long Châu lúc này sáng hơn lúc trước rất nhiều.

"Không phải là không thể bổ sung lực lượng sao?" Giang Hạo nhăn mày.

Nếu như có thể bổ sung, sao Hồng Vũ Diệp lại bảo Tiểu Li đưa Long Châu cho hắn?

Là bởi vì mấy loại việc cực khổ này cần mình làm sao?

Giang Hạo không rõ.

Hắn nhìn Long Châu trên mặt đất, do dự một chút rồi dùng Thiên Đao lấy lên.

Thiên Đao là vật phi phàm, dù Long Châu có lợi hại đi chăng nữa cũng không có cách nào hút đi lực lượng của hắn thông qua Thiên Đao.

Hắn cảm nhận một chút, phát hiện Long Châu có không ít lực lượng. Nhưng mà so với chỉnh thể thì lại cực kì nhỏ bé. Long Châu này vô cùng không tầm thường.

Sua khi để Long Châu xuống, Giang Hạo bắt đầu đả tọa nghỉ ngơi khôi phục lực lượng.

Trước khi khôi phục, hắn sẽ không đưa tay đụng vào Long Châu, quá nguy hiểm.

Hồi lâu sau, Giang Hạo mở mắt lần nữa, Tàng Linh đã hoàn thành, lực lượng thân thể đã khôi phục hoàn toàn, có thể thử chạm vào.

Chỉ là trong dư quang đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu đỏ.

Hồng Vũ Diệp chẳng biết đã đến đây từ lúc nào.

"Xin ra mắt tiền bối." Giang Hạo liền vội vàng đứng lên.

Dưới Bàn Đào Thụ, Hồng Vũ Diệp uống trà, cũng không lên tiếng.

Giang Hạo có chút không rõ ràng cho lắm.

Lúc này, Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng để chén trà xuốngm nói: "Ngươi bổ sung lực lượng cho Long Châu rồi?"

"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.

"Cầm tới đây." Hồng Vũ Diệp liếc Long Châu trên mặt đất một chút.

Giang Hạo do dự một chút, vẫn cúi người nhặt Long Châu lên, may mà không có bất cứ vấn đề gì.

Sau khi để đồ lên trên bàn, hắn cũng thuận thế ngồi xuống, rót một chén trà, vẫn là Thiên Thanh Hồng.

"Nói một chút về những chuyện gần đây đi." Hồng Vũ Diệp nhìn qua Long Châu, nói.

Giang Hạo cũng không có bất kỳ giấu giếm nào, nói xong liền hỏi câu: "Ai cũng có thể bổ sung lực lượng cho Long Châu sao?"

Hồng Vũ Diệp nhấc lông mày liếc hắn một chút, cuối cùng rũ mắt không nói gì.

Giang Hạo có chút không hiểu ý của đối phương,

"Ngươi biết lai lịch của Thương Uyên Long Châu không?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.

"Không biết, tiền bối biết sao?" Giang Hạo hỏi.

Hồng Vũ Diệp nhướng mày lần nữa, lần này trong mắt mang theo một chút cảm xúc kỳ quái.

"Đi thăm dò." Giọng nói bình thản truyền tới.

Thì ra là không biết, Giang Hạo nghĩ thầm.

Nhưng mà còn cần điều tra về Thương Uyên Long Châu sao?

"Đây không phải của Long tộc sao?" Hắn hỏi.

"Vậy thì đi hỏi Long tộc một chút về lai lịch của Long Châu." Hồng Vũ Diệp nói.

Giang Hạo gật đầu nói phải.

Người trước mắt để hắn điều tra, hắn đương nhiên không còn lời nào để nói.

Hắn đúng là có biết người Long tộc. Tiểu Li là một người trong đó, chỉ là bị mất trí nhớ. Tiếp theo là vị canh giữ Hiên Viên Kiếm kia, hiện tại hắn hình như cũng đang trong phong ấn. Còn có một vị ở đảo Loạn Thạch, hắn chưa từng thấy vị kia, không biết có thể câu thông hay không.

Mà chuyện của Thương Uyên Long Châu thật ra còn có thể hỏi ngư nhân.

Đáng tiếc là không có tin tức liên quan đến bọn hắn.

"Tụ hội đã xảy ra chưa?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Rồi." Giang Hạo gật đầu.

Sau đó, hắn bắt đầu nói về lần tụ hội trước đó.

Đan Nguyên tiền bối trước mắt đang để ý tới Thi Hải lão nhân và Uyên Hải ngược dòng, nhưng mà đều đã được giải quyết.

Bởi vì liên quan đến rất nhiều chuyện, hắn thuận tiện nói về chuyện của Cổ Kim Thiên. Hồng Vũ Diệp cũng không có nói gì.

Sau đó, hắn nói về việc nhờ Trương tiên tử làm.

Hồng Vũ Diệp lúc này mới thấy hứng thú:

"Vì uy hiếp người khác?"

"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu, nói về nhiệm vụ tông môn, sau đó nói là hỏi thăm người tụ hội.

Hồng Vũ Diệp cũng không hỏi nhiều về chuyện này, mà là tò mò nói:

"Thành công? Hắn rất để ý đến vợ con?"

"Thành công, đúng là rất để ý, dường như còn quan trọng hơn mạng hắn." Giang Hạo gật đầu.

"Ngươi định xử lý vợ con hắn như thế nào?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Không xử lý, bọn hắn có thể tiếp tục ở lại Thiên Văn Thư Viện, chỉ là cần làm việc." Giang Hạo nói rõ.
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 915 : Có Nguyện Ý Bán Mạng Vì Thiên Âm Tông?


Giang Hạo chưa bao giờ từng nghĩ tới việc dùng vợ con đối phương để uy hiếp hắn khuất phục. Đây chỉ là kế hoạch một vòng. Bởi vì lòng người mang oán hận, giữa đường có thể sẽ tăng thêm nhân tố không biết.

Một khi trí mạng, như vậy còn không bằng nói một câu lá trà Cửu Vũ.

Cho nếu đã làm thì phải để đối phương tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện. Nếu không sẽ chỉ là vô cớ gây thù, được không bù mất.

Lần này đưa người đến Thiên Văn Thư Viện, cũng coi như là cứu được hai người kia, chỉ là không biết Man Cốt có biết hay không. Mình cũng không tiện lộ ra. Có lẽ có một ngày hắn có thể biết.

"Hắn có phải là may mắn hay không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"May mắn gì?" Giang Hạo nghi hoặc.

"May mắn vì có giá trị cho ngươi lợi dụng." Hồng Vũ Diệp uống trà nói:

"Vì lợi dụng hắn, ngươi đã giải quyết vấn đề hắn cả đời cũng không cách nào giải quyết được, để hắn hoàn toàn thoát khỏi trói buộc. Trói buộc của ngươi lại cực kỳ bé nhỏ."

Giang Hạo lắc đầu, hắn chưa từng cho rằng mình là người tốt, cũng không muốn làm người tốt. Bởi vì người tốt sẽ trói buộc hắn. Hắn chỉ là làm việc theo suy nghĩ của mình, không có bất cứ quan hệ nào với tốt xấu cả. Tất cả cân nhắc đều ở trong lòng, mình là một người cân nhắc lợi hại. Cũng không phải là người tốt hoặc là người xấu mà người khác nghĩ. Hắn cũng không muốn cảm thấy gánh nặng trong lòng bởi vì suy nghĩ của người khác.

Nghĩ đến đây, hắn mới mở miệng nói:

"Hỗ trợ cùng có lợi mà thôi."

Trong mắt Giang Hạo là vẻ bình thản, không có cảm xúc dư thừa, phức tạp lại thuần túy.

Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, trầm mặc không nói gì.

Hồi lâu sau, nàng mới nói: "Nói tiếp đi."

Hồng Vũ Diệp không có hứng thú đối với việc của Cố Trường Sinh và chuyện Tinh cần làm.

Nói xong tất cả, Hồng Vũ Diệp mới hỏi một câu:

"Ngươi biết tại sao trước kia Thiên Linh tộc bị chán ghét và vứt bỏ lại có thể thu hoạch được chiếu cố một lần nữa không?"

"Bởi vì đại thế chi tranh?" Giang Hạo nói.

Đây là Cổ Kim Thiên nói.

"Không sai biệt lắm."

Hồng Vũ Diệp gật đầu, chợt nhìn chằm chằm Giang Hạo: "Ngươi thì sao? Không gia nhập đại thế chi tranh sao? Nếu như đã là đại thế chi tranh tất nhiên sẽ xuất hiện vô số thiên tài, có một số người sẽ tăng lên với tốc độ tu luyện vượt qua bình thường. Gia nhập vào trong đó, tiến lên trong dòng nước xiết, sẽ thu hoạch được chỗ tốt khó có thể tưởng tượng được. Thiên Đạo Trúc Cơ sắp trở thành người có đại khí vận, cũng phải gia nhập vào trong đó."

Giang Hạo lắc đầu, không chút do dự:

"Chí của vãn bối không ở chỗ này, không muốn tranh đoạt với người ta. Bọn hắn muốn tranh thì để bọn hắn tranh, vãn bối chỉ cần chậm rãi tăng lên, sống sót thật tốt là đủ."

"Ngươi không muốn dương danh sơn hải đại địa một chút nào sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Không muốn." Giang Hạo lắc đầu.

"Không muốn danh lưu thiên cổ?"

"Không muốn."

"Không muốn đăng lâm tuyệt đỉnh, hào khí vạn trượng?"

"Không muốn."

Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, thấp giọng nói: "Vậy ngươi muốn làm cái gì?"

Giang Hạo do dự một chút rồi nói: "Giúp tiền bối trồng Thiên Hương Đạo Hoa."

Bởi vì chỉ có Thiên Hương Đạo Hoa sẽ cho bọt khí màu lam cố định, đương nhiên là trồng càng lâu sẽ càng tốt.

Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp có chút ngoài ý muốn mà nhìn đối phương, hỏi một câu:

"Ngươi mấy tuổi?"

"Bốn mươi." Giang Hạo có chút cảm khái. Mình đã không trẻ nữa.

"Người bình thường ở tuổi này đã kết hôn sinh con rất nhiều năm?" Hồng Vũ Diệp rất là tò mò.

"Đúng vậy, có một số người có lẽ đã là ông nội rồi." Giang Hạo nói.

"Con thỏ tìm đạo lữ cho ngươi cũng là ý của ngươi?" Hồng Vũ Diệp cười hỏi.

Nghe vậy, Giang Hạo rũ mắt, chỉ cảm thấy mình nên phóng sinh con thỏ.

"Tiền bối nói đùa." Giang Hạo lắc đầu nói:

"Vãn bối quá yếu ớt."

"Kim Đan hậu kỳ?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

Giang Hạo gật đầu, suy tư một lúc rồi nói:

"Man Cốt chắc là một người rất mạnh, cuối cùng cũng không thể trốn khỏi việc bị lợi dụng và uy hiếp. Nếu như hắn không có lo lắng có lẽ sẽ có thể đi càng xa hơn."

"Không ràng buộc sao?" Hồng Vũ Diệp rũ mắt suy tư.

Giang Hạo gật đầu. Đối với người có thực lực quá yếu như hắn thì biến cường mới là lựa chọn tốt nhất. Bản thân không khống chế được sống chết, nhiều thêm một số người khiến cho mình càng thêm nguy hiểm.

Hồng Vũ Diệp đứng lên nói:

"Hải ngoại có phát hiện gì không?"

"Quân cờ ở hải ngoại đã có thân phận rất cao, đến lúc thích hợp sẽ có thể thu hoạch được tin tức." Giang Hạo gật đầu nói.

Xích Điền đúng là quân cờ rất tốt, nhất là khi hắn gặp được đại quý nhân. Chuyện này khiến hắn có thể đưa ra câu trả lời chắc chắn tại chỗ của Hồng Vũ Diệp.

Còn về Phong Hoa đạo nhân thì phải nhìn Thiên m Tông.

Chỉ cần Man Cốt có đủ tin tức, như vậy Phong Hoa đạo nhân sẽ rất khó chạy thoát.

Hắn cũng không chắc đối phương có trực tiếp từ bỏ bản thể hay không.

Người cực đoan vặn vẹo, từ bỏ bản thể, để phân thân trở thành nàng chân chính cũng không phải là không có khả năng.

Hồng Vũ Diệp gật đầu, sau đó quay người đi vào bên trong:

"Ngươi lĩnh hội Đồng Tâm Chưởng như thế nào rồi?"

"Chắc là không có vấn đề gì." Giang Hạo nói.

Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn Giang Hạo một chút, cuối cùng quay trở lại, đi lên lầu hai. Nàng đi nghỉ ngơi.

Giang Hạo thở dài một tiếng, tiếp tục uống trà.

Thiên Thanh Hồng, đối với hắn mà nói đúng là có chỗ tốt không nhỏ. Cặn trà cũng có thể lưu lại cho con thỏ, nó chắc là sẽ rất thích, bạn bè trên đường cho nó.

---

Bảy ngy sau.

Bách Hoa Hồ.

Hồng Vũ Diệp ngồi trong đình, quan sát trăm hoa trong đình, không biết đang suy tư điều gì. Lúc này một thân ảnh xuất hiện bên cạnh đình.

"Chưởng giáo." Bạch Chỉ cung kính hành lễ.

Hồng Vũ Diệp thu hồi ánh mắt, nói khẽ: "Có phát hiện gì?"

"Man Cốt đã khuất phục, đã có tin tức của Phong Hoa đạo nhân, ít ngày nữa sẽ có thể khởi hành. Nhưng mà đối phương không nhất định sẽ lưu lại, lần này chỉ có ba phần thành công."

"Đủ nhiều rồi." Hồng Vũ Diệp gật đầu.

Bạch Chỉ do dự một chút rồi nói: "Sau khi Man Cốt khuất phục thì một lòng muốn chết, hắn nói yêu cầu duy nhất của hắn hiện tại chính là giết hắn. Hơn nữa, còn muốn để Phong Hoa đạo nhân biết."

Hồng Vũ Diệp trầm mặc một lát.

Chuyện này khiến Bạch Chỉ ngoài ý muốn. Lúc bình thường, Chưởng giáo sẽ không thèm để ý đến sự sống chết của những người này.

Xem ra Man Cốt cần có sự sắp xếp khác.

Quả nhiên, trong tay Hồng Vũ Diệp nhiều thêm một tờ giấy. Nàng nhẹ nhàng cử động ngón tay, tờ giấy rơi vào trước mặt Bạch Chỉ:

"Giao từ giấy này cho Man Cốt, sau đó hỏi hắn một vấn đề. Kết quả cuối cùng quyết định bởi câu trả lời của hắn, nếu như tâm ý đã quyết thì sẽ như ước nguyện của hắn, giết hắn."

Bạch Chỉ kinh ngạc, tại sao Chưởng giáo lại muốn đích thân sắp xếp cho người này? Nàng cũng không có nhìn ra đối phương có chỗ nào kì lạ. Nhưng nàng cũng không dám mở tờ giấy ra. Chưởng giáo đưa, liền mang ý nghĩa không thể nhìn, chỉ có thể phụng mệnh làm việc.

---

Giữa trưa.

Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

Man Cốt ngồi trong một căn phòng, yên tĩnh chờ đợi, chờ đợi tử vong cuối cùng. Hắn không thể sống, bởi vì hắn biết Phong Hoa đạo nhân tàn nhẫn đến cỡ nào.

Kẽo kẹt!

Cửa bị mở ra.

Ngân Sa tiên tử đi vào, Man Cốt lập tức nói: "Có thể động thủ chưa?"

"Còn thiếu cửa ải cuối cùng." Ngân Sa tiên tử nói nghiêm túc.

"Ngươi nói, ta tất cả đều sẽ phối hợp." Man Cốt nói.

Hắn cái gì cũng sẽ nói, còn cần gì hắn sẽ không từ chối.

Ngân Sa tiên tử để một tờ giấy ở trước mặt Man Cốt, nói:

"Đây là Chưởng môn của chúng ta đưa cho ngươi, xem hết xong thì trả lời ta một vấn đề. Nếu như tâm ý đã quyết, ngươi sẽ có thể đạt được như ước muốn."

"Tờ giấy là Kim Đan kia viết sao?" Man Cốt hỏi.

"Không nên hỏi những này, ngươi chỉ cần xem là được rồi." Ngân Sa tiên tử nói.

Man Cốt không có gì phải sợ, cho nên hắn cầm lấy tờ giấy rồi mở ra. Chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy chữ viết bên trong, hắn ngây ngẩn cả người, có chút khó có thể tin nổi. Phía trên chỉ viết một câu: "Vợ con của ngươi đã tiến vào phạm vi bảo hộ của Thiên Văn Thư Viện."

Lúc này, giọng nói của Ngân Sa tiên tử lại truyền đến:

"Chưởng môn bảo ta hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng, có nguyện ý bán mạng vì Thiên Âm Tông hay không?"
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 916 : Giang Hạo


Bạch Chỉ dẫn người xuất phát. Nàng cũng đã nhận được tin tức, Vô Pháp Vô Thiên Tháp sau này sẽ có thêm một người trực phiên, sẽ trung thành tuyệt đối, nguyện xông pha khói lửa, thà chết không từ.

Nàng không truy đến cùng vấn đề tại sao Chưởng giáo lại lên tiếng. Nếu như đối phương đã gật đầu, như vậy thì sẽ là một thành viên của Vô Pháp Vô Thiên Tháp, nên làm cái gì thì làm cái đó, như thế nào sẽ như thế đó.

Có lẽ Chưởng giáo chỉ là nhân từ nhất thời, chưa từng hỏi cái khác, mọi chuyện cớ sắp xếp theo ý của nàng là đủ.

Cùng ngày.

Giang Hạo đi tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp. Lúc đến, hắn không nhìn thấy Man Cốt, cũng không biết đã được đưa tới nơi nào, cũng không biết có còn sống hay không. Hắn không có hỏi nhiều, nhưng đoán là đã có một ít tiến độ.

Tin tức về Phong Hoa đạo nhân chắc là phải biết không ít, không biết Vô Pháp Vô Thiên Tháp sẽ có phản ứng như thế nào. Nếu như muốn bắt dạng người này không biết cần xuất động nhân vật cấp bậc gì? Hắn không được biết.

Bạch Chỉ Trưởng lão đừng ra ngoài là được. Thi Hải lão nhân sắp tới, có thể đối kháng chính diện chắc cũng chỉ có một mình Bạch Chỉ.

Còn Chưởng giáo…

Mình tới đây lâu như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy chân nhân, vẫn luôn là Bạch Chỉ Trưởng lão thay mặt Chưởng môn. Có lẽ Chưởng giáo đã chết, chỉ là vì chấn nhiếp bên ngoài nên không dám tuôn ra.

Mà bây giờ Bạch Chỉ Trưởng lão đang nhanh chóng biến cường, cũng có thể dần dần thay thế sự ảnh hưởng của Chưởng giáo. Khi đó lại nói Chưởng giáo thoái vị, du lịch thiên hạ cũng hợp tình hợp lý.

Nếu không, cứ nói Chưởng giáo đang bế quan, lại không có bất kỳ chuyện gì, hắn có chút không tin.

Đi vào tầng thứ năm, Giang Hạo mang rượu và thịt cho Trang Vu Chân. Hắn phát hiện Mộc Long Ngọc vẫn còn ở đó.

Tại sao phải khuyên Hải La Thiên Vương như thế?

Lúc này, Mộc Long Ngọc do dự một chút rồi nói:

"Giang đạo hữu, có thể mượn một bước nói chuyện hay không?"

Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.

Mà Hải La Thiên Vương dường như cũng trở nên khẩn trương. Giang Hạo nhìn ở trong mắt, cũng không có để ý. Nếu Mộc Long Ngọc Thiên Vương đã muốn mượn một bước nói chuyện, hắn chỉ có thể đồng ý. Hắn không đắc tội nổi với tiền bối như này, cũng không cần thiết phải đắc tội. Dù sao thì quan hệ giữa mọi người cũng tạm được.

Một lát sau.

Giang Hạo và Mộc Long Ngọc Thiên Vương đến bên cạnh: "Thiên Vương muốn hỏi điều gì sao?"

"Ta muốn Hải La cùng ta quay về hải ngoại, không biết đạo hữu có biện pháp gì hay không?" Mộc Long Ngọc hỏi.

Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, tại sao lại muốn mang Hải La Thiên Vương trở về?

"Việc này liên quan đến một chuyện lớn, không có Hải La thì chúng ta không có cách nào tiến hành." Mộc Long Ngọc giải thích đại khái.

Nghe vậy, Giang Hạo có chút hiểu rõ.

Vì thành tiên.

Nhưng mà hắn biết dù là Hải La Thiên Vương trở về, Thập Nhị Thiên Vương tề tụ cũng không có khả năng thành tiên.

Giang Hạo lắc đầu: "Vãn bối bất lực."

Để Hải La Thiên Vương ra ngoài chẳng khác nào sẽ không còn cách uy hiếp Hải La Thiên Vương. Chuyện hắn lo lắng chính là ra ngoài. Cho nên để hắn làm chuyện này, từ vừa mới bắt đầu sẽ thất bại.

"Thật sự không có bất kỳ biện pháp nào sao?" Mộc Long Ngọc hỏi.

Giang Hạo gật đầu:

"Nếu để Hải La Thiên Vương rời đi sẽ mang ý nghĩa không có bất kỳ biện pháp nào."

Mộc Long Ngọc có chút khó có thể tin nổi, hắn nghe ra được một chút ý khác. Hải La Thiên Vương sở dĩ nghe lời là bởi vì ở lại chỗ này. Để hắn rời đi, hắn sẽ không thèm nghe lời nữa.

Cho nên ngoại trừ tự nguyện, không có bất kỳ biện pháp nào để hắn rời khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp cả. Mộc Long Ngọc rũ mắt, do dự một chút rồi hỏi:

"Đạo hữu tin tức linh thông, chắc là phải biết một số việc ở hải ngoại đúng chứ?"

Giang Hạo chỉ là lắc đầu, cũng không có thừa nhận.

Mộc Long Ngọc cũng không ngoài ý muốn, chỉ là nói: "Trước đó Thánh Hiền chi tư mở tiên lộ, ta đã thử qua một lần nhưng khó mà thành tiên. Đạo hữu cảm thấy sau này có dễ thành tiên không?"

Cuối cùng Mộc Long Ngọc giải thích:

"Chỉ là thuận miệng hỏi một chút, đạo hữu có thể tùy tiện nói."

Giang Hạo thầm thở dài một tiếng, sau đó nói:

"Chuyện thành tiên cách vãn bối quá xa, cho nên không thể nào hiểu được."

Trong lòng Mộc Long Ngọc rất là bất đắc dĩ, hắn cảm thấy Giang Hạo cũng không có nói thật. Nhưng mà cũng không có khả năng hỏi nhiều, sau đó hắn nghĩ tới cái gì, nói:

"Man Cốt hình như đã gia nhập Thiên m Tông, trước mắt đang làm việc cho Vô Pháp Vô Thiên Tháp. Mặt khác, Bạch Chưởng môn hình như đã rời khỏi tông môn."

Giang Hạo có chút ngoài ý muốn. Man Cốt gia nhập Thiên m Tông?

Loại chuyện này chưa từng xảy ra, chí ít là hắn sau khi đến Vô Pháp Vô Thiên Tháp chưa từng xảy ra chuyện này. Tại sao Man Cốt lại khác với những người khá?

Giang Hạo nghĩ mãi mà không thông, theo kết quả giám định, hắn cũng không có chỗ nào không giống bình thường. Hắn cũng chỉ suy tư về vấn đề này một chút, chuyện quan trọng hơn nằm ở vế sau.

Bạch Trưởng lão rời đi. Chuyện này…

Nếu như Thi Hải lão nhân triệu hoán thi thể thì ai có thể chống cự? Bạch Trưởng lão rời đi, các mạch chủ khác bị thương. Nếu như thật sự gặp phải sẽ có một chút phiền phức.

Sớm biết vậy hắn đã tìm cơ hội nói ra chuyện của Thi Hải lão nhân rồi, Giang Hạo thầm thở dài.

Thi Hải lão nhân tới từ Tây Bộ, vô thanh vô tức. Thiên m Tông không thể chú ý tới đối phương. Hiện tại chỉ có thể hi vọng Bạch Trưởng lão có thể nhanh chóng trở về. Cũng hi vọng Thi Hải lão nhân có thể đến trễ một chút.

Sau đó, Giang Hạo đi tới bên cạnh đám người Trang Vu Chân. Cuối cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Băng Tinh.

Bởi vì đều cần thẩm vấn, cho nên vẫn phải hiểu rõ nội tình của những người này.

Hải La Thiên Vương vốn có chút thấp thỏm, thấy Giang Hạo không để ý hắn, lại bắt đầu đắc ý, bày ra dáng vẻ không ai có thể ép được ta.

Mộc Long Ngọc thầm thở dài. Nếu như Giang Hạo không lừa hắn, như vậy Hải La Thiên Vương căn bản không có khả năng ra khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp. Vậy phải làm sao để thành tiên đây?

Cơ duyên tốt đẹp đã xuất hiện, bọn hắn cần cộng đồng cố gắng. Sự cố gắng này cũng không phải là một sớm một chiều, nói ít cũng phải mấy chục năm. Bởi vì đây là cơ duyên trăm năm. Thành tiên cũng không phải là việc nhỏ, chớ nói đến việc Thập Nhị Thiên Vương cùng nhau thành tiên. Bọn họ cần chuẩn bị rất nhiều thứ, đơn vị đương nhiên phải tính bằng năm. Hiện tại Hải La Thiên Vương không ở đó, tiên duyên của bọn hắn thiếu đi một vòng, ảnh hưởng cực lớn.

Xem ra cần phải nghĩ biện pháp lần nữa.

Do dự một chút, hắn lại đột nhiên nhìn về phía Giang Hạo. Hắn cảm thấy bản thân Giang Hạo đã lợi hại, nhưng mà người ở sau lưng hắn chắc là càng lợi hại hơn, có lẽ có thể hỏi thăm một hai. Không cần gấp, hắn còn không có trở về, có cơ hội mở miệng.

"Ngươi cũng muốn uy hiếp ta?" Băng Tinh nhìn qua Giang Hạo hỏi. Vẻ mặt nàng sa sút, có chút tuyệt vọng. Cả người đều không có tinh thần, dường như đời này chỉ có như vậy.

"Không cần uy hiếp ta, ngươi không có thứ gì có thể uy hiếp ta. Ta không có tu vi cũng không muốn sống." Băng Tinh nói.

Giang Hạo cũng không mở miệng, chỉ là mở giám định.

Thần thông vận chuyển.

【 Băng Tinh: một thành viên của Băng Linh tộc, tu vi bị Vô Pháp Vô Thiên Tháp hấp thu, còn lại Nguyên Thần sơ kỳ. Từ nhỏ cô độc, không ai chơi đùa cùng nàng, không ai hỏi thăm tình huống của nàng, không người biết nàng khó chịu, càng không người duỗi tay ra tương trợ. Sau khi tu luyện, nàng luôn trưởng thành cùng với tu vi, xem tu vi là người bạn tốt nhất, cùng sinh cùng chết, thề không phản bội. Sau khi tiến vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp đã lật đổ nhận biết của nàng, tu vi của nàng đang nhanh chóng biến mất. Nàng như đang nhìn người bạn của mình dần dần chết đi. Nàng bất lực, nhưng không biết làm thế nào. Nàng đang khóc, khóc rất bi thương, nhân sinh giống như tiến vào tuyệt vọng. Nhưng mà không người nào có thể hiểu rõ, không ai biết được, không người hiểu nàng. 】

Nhìn thấy những thứ này, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.

Thế mà không nói về bất kỳ bí mật gì, cũng không có nói nàng làm gì tại Đại Thiên Thần Tông. Chỉ nhấn mạnh con người của nàng.

Lúc này Băng Tinh ngẩng đầu nhìn về phía Giang Hạo, nói: "Ngươi hiểu ta sao?"
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 917 : Cũng Không Muốn Làm Bạn


Hiểu không?

Giang Hạo thật ra cũng không hiểu. Hắn rất bất ngờ khi nhìn thấy thần thông phản hồi. Thứ đối phương để ý không phải là thứ khác, hình như chỉ muốn có người bạn. Nhưng Giang Hạo cũng không định làm bạn với nàng, cũng không có ý định hiểu nàng. Một khi đã hiểu, sẽ mang đến cho mình không ít nguy hiểm.

Cuối cùng hắn không có trả lời, mà là quay người rời đi.

Tất cả mọi người không rõ Giang Hạo đang suy nghĩ gì, nhưng mà không có ngoắc tay thì thật là đáng tiếc.

Chẳng lẽ lại là tặng đồ? Theo lý thuyết thì sẽ không. Muốn đưa thì lần trước đã đưa một lúc rồi mới đúng, không cần thiết phải chờ tới bây giờ.

Băng Tinh cúi đầu xuống, cũng không hề để ý. Đối nàng mà nói, những người này cũng không quan trọng, dù sao cũng không ai hiểu nàng. Yêu như thế nào thì như thế đó, không có quan hệ gì với nàng.

Lúc Giang Hạo rời đi, Mộc Long Ngọc đuổi theo, nói hi vọng có thể hỗ trợ hỏi thăm chuyện Thập Nhị Thiên Vương thành tiên.

Giang Hạo mập mờ suy đoán, đáp lại qua loa. Đối phương cũng sẽ không hỏi nhiều.

Trở lại trong sân, Giang Hạo liền suy tư.

Muốn để Băng Tinh mở miệng thật ra rất dễ dàng, chỉ cần hiểu nàng, cùng nàng trở thành bạn. Như vậy liền đủ.

Dưới cái nhìn của nàng, chủng tộc cũng được, Đại Thiên Thần Tông cũng được, đều không quan trọng bằng bạn của nàng.

Nhưng tinh thần của đối phương cũng không được bình thường, Giang Hạo không muốn hiểu nàng, không có chỗ tốt nào cả.

Hỗ trợ thẩm vấn có đôi khi là muốn biết được tin tức từ chỗ của bọn hắn, có đôi khi chỉ là giúp người Vô Pháp Vô Thiên Tháp một chút. Mọi chuyện đều cần dưới tình huống an toàn. Nếu như quá nguy hiểm, hắn cũng không tính làm.

Chuyện Cổ Thanh trước đó đã rước lấy cho mình không ít phiền phức. Thậm chí bị nhìn trộm đến Thiên Cực Ách Vận Châu. Hiện tại chỉ cần đối phương muốn thì vẫn có thể nhìn trộm được Thiên Cực Ách Vận Châu. Là một chuyện cực kì phiền phức.

"Bạn bè trên đường đều luôn cho thỏ gia mặt mũi, thỏ gia ta đi đâu đều có bạn bè, mọi người đều biết thỏ gia có đại yêu chi tư, đều cho một chút tình mọn.” Giọng nói con thỏ truyền vào từ bên

Nhìn qua là Tiểu Li.

Một người nói một người nghe, một người không sợ đối phương tin, một người không sợ đối phương nói dối.

"Bạn bè trên đường của con thỏ thật nhiều." Tiểu Li bội phục nói:

"Lúc ta ra ngoài luôn hỏi một chút xem có phải là bạn bè của con thỏ hay không, rất nhiều người đều phải."

Giang Hạo: "…"

Nếu không phải vì Tiểu Li động thủ, người khác đã không phải rồi. Sau khi suy tư một lát, Giang Hạo có một ý nghĩ.

Nếu như bạn bè trên đường của con thỏ đã nhiều như vậy, không biết có thể làm bạn với Băng Tinh hay không.

Sáng sớm hôm sau.

Tại lúc con thỏ còn đang ngủ, Giang Hạo dẫn theo nó tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

Tầng thứ năm.

Hắn ném con thỏ vào. Sau đó đóng cửa lại, chờ đợi kết quả.

Chỉ là vừa mới đóng cửa đã nghe con thỏ ở bên trong hô to: "Chủ nhân, xảy ra chuyện gì vậy, tại sao ta cảm thấy tu vi trên đường đều không nể mặt mũi vậy?"

Giang Hạo không để ý đến, con thỏ có lẽ còn đang mộng du.

Lúc này con thỏ mở mắt ra, mờ mịt nhìn bốn phía, gọi một câu: "Chủ nhân?"

Không người đáp lại nó.

"Bạn bè trên đường đều ở chỗ này? Có chuyện gì có thể tìm chủ nhân của ta." Con thỏ lại nói, nhưng mà vẫn không ai đáp lại.

Con thỏ chỉ có thể tìm kiếm khắp nơi, sau đó liền thấy đám người Trang Vu Chân.

Hôm nay Mộc Long Ngọc không ở đây, cho nên chỉ có con thỏ ở bên ngoài nhìn vào năm người bên trong.

Mịch Linh Nguyệt cũng rất tò mò về việc con thỏ đến đây. Nàng biết đây là con thỏ của Giang Hạo.

"Yêu?" Hải La Thiên Vương có chút ngoài ý muốn.

"Là đại yêu." Con thỏ nói:

"Bạn bè trên đường đều biết, thỏ gia ta có tư chất đại yêu.”

"Đại yêu?" Hải La Thiên Vương cười lạnh:

"Đại yêu Kim Đan viên mãn? Một tay của bản Thiên Vương đều có thể trấn áp ngươi."

Trong mắt của con thỏ chứa sự ngạo nghễ:

"Có lẽ ngươi mãi mãi cũng sẽ không biết, đứng ở trước mặt ngươi chính là hỗn độn đại năng, thiên địa đại yêu tương lai. Có thể trò chuyện với ta chính là vinh hạnh lớn nhất đời này của ngươi."

Mịch Linh Nguyệt không cẩn thận cười ra tiếng, con thỏ này nói chuyện thật thú vị. Ngươi đều nói ra rồi, vậy chẳng phải là sẽ biết sao?

Trang Vu Chân không lên tiếng, lai lịch của con thỏ này rõ ràng không tầm thường. Nếu không thì sao có thể xuất hiện ở đây?

Con thỏ nhìn xung quanh một chút, cuối cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Băng Tinh là người duy nhất không nhìn nó: "Nhân loại, thịt của ngươi vừa nhìn là biết đắng."

"Thỏ gia còn ăn thịt người?" Mịch Linh Nguyệt có chút ngoài ý muốn.

Người như Giang Hạo sẽ để sủng vật ăn thịt người sao?

"Ăn, thỏ gia ta không thịt không vui, không ăn thịt người sẽ ngủ không yên." Con thỏ nói chắc chắn:

"Hạng người gì thì sẽ có dạng thịt đó, thỏ gia vừa nhìn liền biết."

"Thỏ gia chú ý như thế?" Mịch Linh Nguyệt tò mò:

"Thịt người và người khác biệt rất lớn sao?"

"Đúng vậy, thịt dân chúng là đắng nhất." Con thỏ lắc đầu nói.

"Vị tiên tử này cũng không phải là dân chúng, thịt nàng cũng đắng sao?" Mịch Linh Nguyệt hỏi.

"Quá đắng, người khóc bi thương như thế, thịt nhất định rất đắng." Con thỏ thở dài:

"Nếu không thì nàng đã bị ta ăn rồi."

Có lẽ con thỏ đang nói dối, lại có lẽ nó đang thuận miệng nói chuyện. Nhưng mà người nói vô tâm, người nghe rung động. Lúc này Băng Tinh ngẩng đầu, nhìn về phía con thỏ với vẻ khó tin. Trong mắt lập tức trở nên ẩm ướt.

"Ngươi, hỗn độn đại năng? Thiên địa đại yêu? Ngươi hiểu ta sao?" Băng Tinh mở miệng với vẻ khó có thể tin nổi.

Con thỏ vốn định đứng lơ lửng trên không, nhưng mà không dùng được lực lượng, nhưng mà việc này không ảnh hưởng đến khí chất của nó:

"Bạn bè trên đường đều biết tiềm lực của thỏ gia. Ngươi có thể hiểu được chính là bạn bè của thỏ gia, sau này nếu như gặp khó khăn thì có thể báo tên, bạn bè trên đường đều sẽ cho thỏ gia một chút tình mọn, giúp ngươi thuận lợi hơn.”

"Bạn, bạn bè?" Băng Tinh sững sờ tại chỗ.

Tại lúc nàng muốn mở miệng, đột nhiên có người đi đến, vẫn là nữ tử hắc bào trước đó. Nàng vừa tiến vào đã bắt lấy con thỏ, sau đó kích choáng nó rồi xách ra ngoài.

Băng Tinh thậm chí còn không kịp phản ứng, Mịch Linh Nguyệt thì có chút tò mò: "Cho nên thỏ gia tên gọi là gì?"

Đám người: "…"

Sau khi mang con thỏ về Linh Dược Viên, Giang Hạo liền không để ý tới nó nữa.

Hắn có tử khí, có thể mơ hồ nghe được con thỏ trò chuyện với bọn họ. Lấy thực lực của con thỏ cũng không phát hiện được ra chuyện kia. Hắn không nghĩ tới thể mà lại thuận lợi như vậy, con thỏ thế mà hiểu Băng Tinh. Hắn vốn đang do dự không biết có nên nhắc nhở một chút hay không, không nghĩ tới con thỏ lớn tiếng dọa người như thế.

"Như thế cũng tốt, con thỏ có thể hiểu nàng, còn nói là bạn bè. Có phiền phức cũng là phiền phức của con thỏ." Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.

Hắn không biết rốt cuộc Băng Tinh biết được chuyện gì, nếu như trước đó không có cách nào thì coi như xong. Dựng vào mình, cũng không phải là hành vi sáng suốt.

Còn lại chính là Đề Đăng đạo nhân.

Cần tìm thời gian đi xem một chút.

Cũng không có chuyện gì cần hỏi, đối phương hình như đã nói hết những lời nên nói rồi.

Thời gian lại trôi qua từng ngày.

Đầu tháng ba.

Giang Hạo không có thu được bất cứ tin tức gì.

Mặc kệ là tin tức về Bạch Trưởng lão hay là Thi Hải lão nhân, đều không có bất kỳ tin tức liên quan nào. Một người còn chưa có trở lại, một cái còn chưa có tới.

Tình báo của Thượng Quan nhất tộc cũng chưa tới, có lẽ muốn chờ tụ hội tiếp theo.

Hắn thỉnh thoảng sẽ xem người trong Thạch Bản nói chuyện phiếm, cũng không có thu thêm được chút tin tức nào.

Nửa tháng sau, nhìn cuộc trò chuyện trong Thạch Bản, phát hiện Tinh đã lấy được trang sách Tiên Hiền, cũng không có nói mình nhìn thấy cái gì.

Quỷ tiên tử cũng xem, nhưng cũng không nói nhìn thấy cái gì.

Chuyện này khiến Giang Hạo rất là tò mò.

Những người này rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì?

Lại qua nửa tháng, đầu tháng tư.

Bạch Trưởng lão cuối cùng cũng trở về, không xác định được người trở về cùng có phải là Phong Hoa đạo nhân hay không.

Mà Thi Hải lão nhân vẫn chưa xuất hiện.

Chỉ là trong lúc xử lý linh dược, Giang Hạo luôn cảm giác có chút kỳ quái. Hắn cảm thấy xung quanh không thích hợp, nhưng trong lúc nhất thời lại không nói ra được, hình như là có người đang dò xét xung quanh.
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 918 : Là Ai Giết Người?


Bên trong Linh Dược Viên, Giang Hạo nhắm mắt lại cẩn thận cảm giác xung quanh. Tu vi của hắn hôm nay cũng tạm được, lực lượng nắm giữ vượt qua người khác. Vô Danh Bí Tịch cũng tìm hiểu không ít, rất nhiều thứ đều không thể giấu được hắn. Nhưng mà lần này hắn chỉ có thể phát hiện một tia dao động như ẩn như hiện.

Điều này nói rõ chuyện gì?

Thực lực của người nhìn trộm nơi này không phải bình thường.

Nhưng mà chỉ là mơ hồ, không tìm thấy cụ thể.

Dù có thể tìm tới, hắn cũng không dám ngược dòng tìm hiểu đầu nguồn.

Loại tồn tại này, mình chỉ có thể làm bộ như không biết, sau đó bảo vệ tốt chính mình.

Chỉ hi vọng cường giả tông môn có thể mau chóng phát hiện ra.

Nhưng mà, người bình thường có ai lúc nào cũng cảnh giác tông môn phải chăng có bị nhìn trộm hay không?

Lúc này, có một ít người Thiên Thánh Giáo tới Linh Dược Viên, hình như đang tìm thứ gì.

Cầm đầu là một nữ tử. Những người này đã đến rất lâu, không biết đang làm cái gì.

Giang Hạo vẫn luôn tránh xa. Hắn không muốn đụng phải bọn hắn, như này sẽ an toàn hơn một chút.

Cũng may bọn hắn tới Linh Dược Viên không nhiều, nếu không thì có chút phiền phức. Những người này đều có chút không bình thường, một khi bị để mắt tới thì sẽ không tốt lắm. Cũng may là một số người có tu vi không cao. Mình cứ làm việc như bình thường là được.

Người đi cùng là Ninh Tuyên sư tỷ, bọn họ đang hướng về phía bên này.

"Nhất định là bị trộm, nếu không thì sap bảo vật của ta lại không thấy nữa?” Giọng nói của của nữ tử truyền tới, cực kì tức giận.

"Ta cảm thấy nên điều tra trữ vật pháp bảo của người khả nghi."

"Không tốt lắm đâu?" Ninh Tuyên tiên tử nói.

"Không thẹn với lương tâm thì sao lại sợ hãi điều tra? Hay là các ngươi biết tông môn mình không sạch sẽ?" Nữ tử lạnh giọng hỏi.

Lông mày Ninh Tuyên cau lại, cũng không mở miệng.

Lúc Giang Hạo đứng dậy thì thấy bọn họ đi vào bên cạnh, hắn thi lễ gặp mặt xong liền định rời đi. Nhưng mà tiên tử Thiên Thánh Giáo lên tiếng trước đó đột nhiên gọi hắn lại: "Dừng lại."

Giang Hạo dừng lại, thi lễ gặp mặt: "Tiền bối gọi ta?"

Đối phương tóc dài đến eo, trong mắt mang theo một chút ghét bỏ, tựa như mình trời sinh hơn người một bậc, người xung quanh đều không xứng đứng cùng một độ cao với mình.

Tu vi Nguyên Thần trung kỳ, cùng cảnh giới với Ninh Tuyên sư tỷ. Nhưng mà nàng thấy thế nào cũng không sánh bằng Ninh Tuyên sư tỷ.

"Thấy ta tới, tại sao ngươi lại muốn rời đi? Là bởi vì có tật giật mình sao?" Nhạc Chính Hưng Liên lạnh giọng hỏi.

Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, nhưng mà vẫn bình tĩnh nói: "Bởi vì đã làm việc xong."

"Làm việc xong?" Nhạc Chính Hưng Liên lạnh lùng nói:

"Ta thấy ngươi chính là biết ta là ai, đồng thời còn trộm đồ của ta, lo lắng sự việc đã bại lộ nên không thể không quay người rời đi."

Giang Hạo giải thích:

"Tiền bối nói đùa."

"Nói đùa? Không, ta đang nói thật, nếu như không phải ngươi có tật giật mình thfi ngươi đi làm gì?" Nhạc Chính Hưng Liên chất vấn.

"Tiên tử, ngươi nói chuyện cũng nên có chứng cứ chứ?" Ninh Tuyên tiên tử lên tiếng.

"Chứng cứ? Nếu như hắn oan uổng, hắn tại sao lại không nói mình không trộm đồ?" Nhạc Chính Hưng Liên cười lạnh.

Ninh Tuyên tiên tử chau mày.

"Ta muốn điều tra trữ vật pháp bảo của hắn." Nhạc Chính Hưng Liên mở miệng lần nữa:

"Nếu như không dám cho ta lục soát, thì đã nói lên việc hắn là tên trộm trồ."

Ninh Tuyên tiên tử rũ mắt.

"Ngươi không dám? Ngươi là đồng phạm?" Nhạc Chính Hưng Liên dường như phát hiện ra chuyện gì.

Lúc này, một số thành viên của Thiên Thánh Giáo bên cạnh đều nhìn qua. Thực lực của những người này cực mạnh, Ninh Tuyên tiên tử cũng không có cách nào.

Trong lòng Giang Hạo thở dài, không muốn làm khó Ninh Tuyên sư tỷ. Chỉ là lúc hắn muốn mở miệng, một tiên tử chạy tới từ bên ngoài.

"Sư tỷ, đã tìm được đồ."

Nói xong đưa một món đồ có hình dạng kỳ quái cho Nhạc Chính Hưng Liên.

"Tìm được rồi?" Nhạc Chính Hưng Liên cầm đồ, nói.

"Đúng vậy, ở trong phòng của sư tỷ, không có bị mất.” Tiên tử mới tới nói.

Lúc này, Ninh Tuyên tiên tử nhìn qua chính chủ.

Nhạc Chính Hưng Liên không thèm để ý chút nào, nói: "Đồ không mất thì ta không thể hoài nghi các ngươi trộm đồ của ta sao? Lại nói, lần này người sư đệ này không ăn trộm, nhưng nhìn dáng vẻ hắn rời đi, vừa nhìn liền biết chính là kẻ tái phạm. Lần này không ăn trộm, lần sau chắc chắn sẽ trộm." Nói xong, nàng liền dẫn người rời đi.

Ninh Tuyên tiên tử nhìn Giang Hạo một chút, không có nói gì, cũng rời đi.

Giang Hạo nhìn bóng lưng của Nhạc Chính Hưng Liên, giám định một chút.

Phát hiện đối phương thế mà không có kế hoạch gì, mà thật sự cho rằng như vậy. Hơn nữa, nàng còn là một trong Thánh nữ dự khuyết của Thiên Thánh Giáo, thường xuyên nghe được thần dụ, nên Thiên Thánh Giáo sẽ cực lực ủng hộ nàng.

Giang Hạo thầm thở dài. Hắn cất bước rời đi, đi về nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau.

Không khí xung quanh Linh Dược Viên trở nên ngưng trọng, xung quanh thường xuyên có cuồng bạo chi ý.

Xem ra là xảy ra chuyện, Giang Hạo cũng không ngoài ý muốn.

Bởi vì tối hôm qua hắn ra ngoài tản bộ, nhìn thấy Thánh nữ dự khuyết kia chết ở trong sân.

Có người động thủ với nàng.

Kiểm tra một lúc, trữ vật pháp bảo gì đó đều ở hiện trường, duy chỉ không thấy món bảo vật kia. Đây là khiêu khích trắng trợn.

Thánh nữ dự khuyết chết tại Đoạn Tình Nhai, Đoạn Tình Nhai phiền phức lớn rồi. Chủ yếu là mạch chủ không có mặt nên phiền phức lớn hơn.

Giang Hạo cũng không xác định được lợi ích mà Thiên Thánh Giáo mang tới có lớn hay không. Nếu như nhỏ thì con tốt, nếu như lớn thì chuyện cũng có chút mất khống chế.

Quả nhiên, người Chấp Pháp Phong tìm tới, dường như muốn tuần tra cái gì đó. Bọn hắn rất nhanh đã tìm được Giang Hạo, bắt đầu hỏi thăm vấn đề.

"Sư đệ, ta hi vọng ngươi có thể ăn ngay nói thật, chuyện này cũng khá lớn." Sư tỷ Chấp Pháp Đường nghiêm túc nói.

Giang Hạo gật đầu.

Sau đó, hắn trả lời một số vấn đề liên quan, phần lớn là có liên quan tới Nhạc Chính Hưng Liên.

Ngoài ra, còn có những người ngay lúc đó.

Giang Hạo nói chi tiết.

Hắn cũng không có nói rõ ràng biểu tình của Ninh Tuyên sư tỷ. Hắn cảm giác là Ninh Tuyên sư tỷ ra tay.

Sau khi Chấp Pháp Đường rời đi không bao lâu, Bạch Dịch sư huynh tới. Chuyện này khiến Giang Hạo có chút tò mò. Hắn cũng hỏi một vài vấn đề, đương nhiên phần nhiều hơn chính là liên quan tới Ninh Tuyên sư tỷ. Lần này Giang Hạo trả lời tương đối rõ ràng. Trước khi đi, Bạch Dịch đột nhiên hỏi:

"Sư đệ không có mời người nào hỗ trợ sao?"

Giang Hạo một mặt mờ mịt.

"Như vậy cũng tốt." Bạch Dịch rời đi.

Một lát Giang Hạo mới nghĩ rõ ràng, thì ra sư huynh hoài nghi hắn mời người giết Nhạc Chính Hưng Liên.

Lúc này, Bạch Dịch tìm được Ninh Tuyên.

"Sư huynh tìm ta?" Ninh Tuyên tiên tử không rõ ràng cho lắm.

"Ta cũng không quanh co lòng vòng." Bạch Dịch nói nghiêm nói:

"Sư muội có động thủ hay không?"

Ninh Tuyên tiên tử lắc đầu.

"Không có?"

Lông mày Bạch Dịch cau lại: "Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Lợi ích mà Thiên Thánh Giáo mang tới rất lớn, nếu như bọn hắn khăng khăng muốn tra thì hung thủ sẽ vô cùng bất lợi."

"Sư huynh quá lo lắng rồi." Ninh Tuyên tiên tử lắc đầu.

Thật sự không phải là nàng. Mặc dù tối hôm qua nàng có đi, nhưng mà lúc đến thì phát hiện đối phương đã chết.

Bạch Dịch chau mày, không phải Ninh Tuyên thì là ai?

Hắn biết chuyện này, tối hôm qua cũng đi qua, nhưng đã chậm một bước.

Cho nên rốt cuộc là ai ra tay?

Xế chiều hôm đó.

Bạch Dịch bị gọi vào Chấp Pháp Đường.

Hắn là người chấp chưởng một mạch tạm thời, người Chấp Pháp Đường muốn bắt hắn cũng không dễ dàng.

Nhưng mà hắn hiện tại rất tò mò rốt cuộc là ai giết Nhạc Chính Hưng Liên. Người có thể giết thì không có động cơ, người có động cơ thì không giết.

Cũng không thể là tự sát được?

Ngày kế tiếp.

Giang Hạo nghe được một chút tin tức.

Nói Thánh nữ dự khuyết Thiên Thánh Giáo- Nhạc Chính Hưng Liên, vì chứng minh có người muốn cướp đoạt bảo vật của mình nên đã dùng cái chết để chế tạo vụ giết người này.

Giang Hạo: "???"
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 919 : Nữ Ma Đầu Chỉ Điểm


Tự sát?

Giang Hạo nhớ lại Thánh nữ dự khuyết kia. Mặc dù đối phương có chút cực đoan, nhưng không giống với người sẽ nghĩ không thông. Tu luyện tới Nguyên Thần, người ngu đi nữa cũng sẽ không dùng tính mạng của mình để nói đùa. Đắc tội với người khác chỉ là vì không không cảm thấy mình gặp nguy hiểm mà thôi.

Nếu như ở trước mặt nàng là một vị Luyện Thần, Phản Hư, Vũ Hóa, nàng sẽ không bao giờ dùng giọng điệu kia. Nàng dám phách lối và ương ngạnh như vậy, chỉ là bởi vì tu vi của đối phương không vượt qua nàng, thân phận địa vị không bằng nàng mà thôi. Nàng cảm thấy mình hơn người một bậc. Dạng người luôn khắc sâu thân phận địa vị của mình, sẽ tự sát để chứng minh một chuyện sao?

Trong tư duy logic của Giang Hạo, loại chuyện này không có khả năng xảy ra.

Chuyện này thành như vậy, đại khái là có hai nguyên nhân.

Một là người giết người có thân phận địa vị cao trong tông môn.

Hai là lợi ích mà Thiên Thánh Giáo mang tới có cũng được mà không có cũng không sao, qua loa cho xong là được.

Nếu không thì lấy trạng thái tinh thần của Thiên Thánh Giáo, không cần thiết phải động thủ với bọn hắn. Những người này không phải là tín đồ thành kính thì chính là cuồng tín đồ, rất khó nói chuyện bình thường. Mọi chuyện chỉ có thể chậm rãi quan sát.

Hắn đang chờ Liễu Tinh Thần, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là ai ra tay. Đáng tiếc là, Liễu Tinh Thần không biết đi đâu rồi, lần này lại chưa từng xuất hiện.

Có thể là đi chỗ nào đó, lại có lẽ đi tìm tàn hồn. Ba tàn hồn căn bản không đủ cho hắn nhìn việc vui. Mà chỗ tìm tàn hồn cũng chỉ có quặng mỏ. Nơi đó cơ duyên vô số, tàn hồn cũng không ít.

Giang Hạo từng gặp được.

Cũng không biết nó có tiến vào thân thể của Liễu Tinh Thần hay không.

Bốn tàn hồn gặp nhau thì sẽ như thế nào?

Giang Hạo không được biết.

Ba ngày sau, tông môn xảy rah một trận đại chiến, duy trì nửa ngày. Sau đó, chiến đấu lắng lại.

Thiên Thánh Giáo vẫn ở tại Đoạn Tình Nhai, nhưng không ai biết được bọn hắn có giao dịch gì cùng tông môn hay không.

Ngày này Giang Hạo mới biết được là sư phụ đã trở về, người động thủ hình như là hắn. Mà chuyện Thánh nữ dự khuyết bị giết cũng không có ai nhắc lại nữa.

Đầu tháng tư.

Người Thiên Thánh Giáo rời đi, sắc mặt không tệ, hình như rất vui sướng. Nhưng mà, có một số người nhìn hắn một chút, đại khái còn băn khoăn cái gì đó. Có lẽ là bởi vì Nhan Hoa đi. Cũng đã qua nhiều năm rồi, những người này thế mà còn nhớ rõ chuyện này.

Người Lạc Hà Tông đại khái đã hoàn toàn từ bỏ hắn.

Ảnh hưởng mà Vân Nhược sư tỷ mang tới hình như đã kết thúc.

Mặc kệ nàng trước đó khiến người ta lo lắng như thế nà, nhưng hai mươi mấy năm trôi qua, chuyện nên quên thì vẫn sẽ quên. Người nhớ thương nàng, không phải chết thì chính là bắt đầu nhớ thương người khác. Dù có nhớ kỹ thì cũng sẽ không còn xúc động và liều lĩnh giống trước đó nữa.

Đồng thời hắn đã trở thành Kim Đan hậu kỳ.

Muốn động thủ, bọn hắn cũng đã mất đi cơ hội, cái giá phải trả cũng càng thêm khổng lồ. Không để xuống cừu hận, cũng sẽ bị ép buông xuống cừu hận.

Thời gian có thể san bằng tất cả.

Trời tháng tư mang theo một loại ấm áp.

Nhưng mà loại nhìn trộm kia lại càng thêm rõ ràng, hinh như không ai phát hiện, cho nên lớn mật hơn rất nhiều. Giang Hạo cảm giác nếu như lại tiếp tục thì đối phương sẽ tiến đến.

Không biết sẽ như thế nào.

Hiện nay hắn có thể nghĩ tới chỉ một người, đó chính là Thi Hải lão nhân. Người này không thể khinh thường chút nào.

Mặt khác, người giúp Bích Trúc đối kháng Trớ Chú Thụ chắc là cũng có thực lực thế này. Cũng không biết có phải là hắn hay không.

Lấy sự cẩn thận của Đan Nguyên tiền bối, người hắn gọi tới chắc là sẽ không nhìn trộm vô lễ như vậy.

Kiếm Đạo Tiên cường đại như vậy, lúc đến đều vô cùng khách sáo.

Thi Hải lão nhân cũng không như Kiếm Đạo Tiên. Dù sao đó cũng là người duy nhất có thể đọc Tỏa Thiên. Nhưng dù bất kể là ai, hắn chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi.

Vì lý do an toàn, hắn lại để cho Thương Uyên Long Châu hấp thu lực lượng, sau đó đưa Long Châu cho Tiểu Li, thuận tiện còn đem Cửu U cho Tiểu Li. Như này sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Cửu U e ngại Thương Uyên Long Châu cũng sợ Tiểu Li, hiện nay coi như nghe lời.



Bách Hoa Hồ.

Một bóng trắng rơi xuống bên hồ.

Phía trước có một thân ảnh màu đỏ đứng thẳng, lọn tóc nhẹ nhàng lắc lư, góc áo cũng lắc lư theo.

Bạch Chỉ cúi đầu cung kính nói: "Gặp qua Chưởng giáo."

Hồng Vũ Diệp nhìn qua cá trong hồ, nói:

"Cá này tới thế nào?"

Bên trong có các loại cá, đủ màu sắc lộng lẫy.

"Là Thanh Vũ đại nhân nuôi, sau đó Chưởng giáo mở nơi này, cùng mang tới." Bạch Chỉ đáp.

Hồng Vũ Diệp ném một chút đồ ăn cho cá, không hỏi nữa những thứ này nữa.

Mà là để Bạch Chỉ nói rõ mục đích đến.

"Chưa bắt được Phong Hoa đạo nhân." Bạch Chỉ cúi đầu nói:

"Lưu lại một tay của đối phương, bắt được một người đồng hắn với hắn, là một nữ tử.

"Dáng vẻ của Phong Hoa đạo nhân ra sao?" Hồng Vũ Diệp cất bước hướng về phía đình.

"Thấy không rõ hình dạng, hắn mặc hắc bào, núp trong bóng tối. Tu vi không bằng ta, lại vô cùng giảo hoạt dị." Bạch Chỉ cúi đầu hổ thẹn nói.

"Nữ tử kia và cánh tay đâu?" Hồng Vũ Diệp ngồi xuống, hỏi.

Bạch Chỉ đi theo đến bên cạnh đình: "Tại Vô Pháp Vô Thiên Tháp."

Hồng Vũ Diệp gật đầu: "Vậy thì thẩm tra đi, nhìn xem có thể hỏi ra cái gì."

"Ngoài ra chúng ta còn biết Phong Hoa đạo nhân đang tìm cái gì, hình như đang tìm một thứ có thể chữa trị dung nhan, có lẽ có thể dùng thứ này dụ hắn xuất hiện." Bạch Chỉ nói.

"Ngươi tự xem xem nên xử lý thế nào." Hồng Vũ Diệp cũng không thèm để ý.

Bạch Chỉ gật đầu.

Trầm mặc một lát, Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi: "Ngươi trở về bao lâu rồi?"

"Gần một tháng." Bạch Chỉ đáp, chỉ là có chút không rõ.

"Một tháng ngươi đều không có phát hiện gì sao?" Hồng Vũ Diệp nhìn qua Bạch Chỉ, nói: "Xem ra tu vi tăng lên đã khiến cho tinh thần ngươi thoải mái không ít."

Bạch Chỉ nghe vậy thì kinh hãi không thôi.

Không có phát hiện cái gì?

Nên phát hiện ra gì đây?

"Chưởng giáo thứ tội." Bạch Chỉ sợ hãi.

"Đi đi." Hồng Vũ Diệp không tiếp tục nhiều lời.

Bạch Chỉ cũng không dám hỏi nhiều nữa.

Trên đường trở về, Bạch Chỉ cảm thấy bất an trong lòng. Nàng nhìn xung quanh, không rõ Chưởng giáo nói phát hiện là phát hiện cái gì. Chẳng qua là khi nàng trở lại Bạch Nguyệt Hồ và cẩn thận cảm giác xung quanh, một lúc sau nàng đột nhiên mở mắt ra, trong lòng kinh hãi.

Xung quanh có chút không đúng.

Nàng lập tức biến mất, bắt đầu ở xem xét bốn phía tông môn. Rất nhanh nàng đã đưa ra kết luận, có người đang dòm ngó Thiên m Tông. Thủ đoạn cực kỳ lợi hại, mà nàng không để mắt đến. Nàng không dám suy nghĩ nhiều, bắt đầu ngược dòng tìm hiểu đầu nguồn.

Đối phương dám làm như thế thì tu vi nhất định không yếu, nàng cần toàn lực ứng đối.

---

Ma Quật.

Lúc này, một thân ảnh dần dần xuất hiện.

Hắn đứng thẳng, lại hơi có vẻ vẻ già nua.

"Hiện tại mới phát hiện? Trạng thái người Thiên m Tông đều không được." Thi Hải lão nhân lắc đầu, căn bản không có để Thiên m Tông vào mắt.

Lâu như vậy rồi mà không có một người nào phát hiện ra hắn.

Như thế còn cần lo lắng cái gì?

Dù hiện tại có người phát hiện, muốn ngược dòng để tìm hiểu đến hắn, cũng không có dễ dàng như vậy. Đợi khi tìm đến nơi này, hắn có lẽ đã rời đi.

Hắn nhìn trộm xung quanh, phát hiện chỉ có nơi này là kỳ quái nhất.

Quả nhiên, sau khi đi vào ánh mắt của hắn lập tức nhìn về phía dị tượng bên trong.

"Tinh hà treo ngược, chậc chậc, quá thần kỳ."

Thi Hải lão nhân nhìn về phía trước, không khỏi cảm khái: "Mảnh tinh không này đúng là kỳ quái, hình như đã gặp qua ở đâu, là mảnh Thi Giới biến mất kia sao?"

Hắn không xác định, muốn đi qua nhìn xem.

Chỉ là tới gần chỗ sâu, hình như đang đi trên con đường không giống bình thường.

Trên đường có chút đỏ. Nhưng mà Thi Hải lão nhân cũng không thèm để ý, không có gì có thể ngăn cản hắn cả.
 
Back
Top Bottom