Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 870 : Sư Đệ, Ngươi Đợi Ta Tăng Cao Tu Vi Rồi Sẽ Tìm Đạo Lữ Cho Ngươi


Hàn Minh ngồi ở trước phòng , ngước đầu nhìn lên bầu trời.

Từ ban ngày đến đêm tối, hắn nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc là thứ gì ảnh hưởng đến mình.

Hình như là từ lúc trở về từ chỗ sư huynh đã như vậy rồi.

"Là tâm ma sao?" Hàn Minh có chút hoài nghi mình bởi vì thất bại mà sinh ra tâm ma.

Nhưng hắn còn chưa thừa nhận thất bại, làm sao lại xuất hiện tâm ma được? Hắn chưa từng có tâm ma, nhưng vẫn có thể biết được trạng thái hiện tại không giống như là tâm ma.

Lúc này, sâu trong nội tâm của hắn đột nhiên có một loại khát vọng, kiếm trong tay trở nên bình thường hơn. Lúc luyện kiếm không có loại cảm giác tùy tâm sở dục kia nữa, hoặc có thể nói, chắc là sẽ càng tùy tâm sở dục.

Tựa như tay chân của mình bị kéo dài. Không phải kiếm trở nên kém hơn, mà là cảm giác trở nên tốt hơn.

Thật giống như trên đời này có một thanh kiếm xuất hiện vì hắn. Nhưng cho dù là vậy, mình cũng không nên như thế. Cho đến nay, hắn chưa từng gặp qua thanh kiếm này.

Hàn Minh không thể nào hiểu được, chỉ có thể cố gắng đè ý nghĩ trong lòng xuống, khôi phục bình thường.

Phải như này mới có thể tiếp tục tăng lên. Nếu không hắn sẽ không có cách nào tiến thêm, chứ đừng nói tới việc vượt qua sư huynh. Tu vi của sư huynh tăng lên rất nhanh, mình cần phải nhanh hơn mới được.

Một ngày nào đó, hắn sẽ để cho sư huynh thua tâm phục khẩu phục.

Đến lúc đó mình chính là sư huynh.

---

Đầu tháng mười.

Giang Hạo ngoại trừ chỗ của Lâm Tri là chưa đi ra, chuyện cần làm đại khái đều đã hoàn thành, có thể an tâm trải qua tháng ngày yên tĩnh rồi.

Mà người Chúc Hỏa Đan Đình linh thạch cũng đã lần lượt tới trả lại.

Trình Sầu truyền lại lời Giang Hạo ra ngoài, đối phương không dám trêu chọc

Dù sao không ít người của Chúc Hỏa Đan Đình đều cho Giang Hạo mặt mũi, Luyện đan sư Kim Đan hoặc là Luyện đan sư Nguyên Thần đều là như thế. Đám Luyện đan sư Trúc Cơ như bọn hắn sao dám đắc tội.

Hôm nay, Giang Hạo xử lý linh dược, con thỏ và Tiểu Li thì chơi đùa ở bên cạnh.

Bọn hắn thường đi dạo quanh Linh Dược Viên một vòng, có vấn đề gì thì con thỏ sẽ lập tức phát hiện ra, sau đó tới thông báo.

Bạn bè trên đường của con thỏ đúng là lợi hại, rất dễ dàng phát hiện ra vấn đề.

"Giang sư đệ?" Một giọng nói tò mò vang lên từ sau lưng Giang Hạo.

Quay đầu nhìn lại, là Diệu Thính Liên sư tỷ.

Giang Hạo gặp ai tại Linh Dược Viên cũng không quan trọng, duy chỉ không muốn gặp Diệu sư tỷ.

Cũng không phải vì sư tỷ nhằm vào hắn, mà chỉ là đơn thuần không muốn gặp. Diệu sư tỷ đối với hắn rất tốt, cho nên hắn cũng không tiện đối xử lạnh lùng.

"Diệu sư tỷ." Giang Hạo nhẹ giọng chào hỏi.

Sắc mặt của Diệu sư tỷ lúc này hồng nhuận, chắc là nguy hiểm mà Thánh Chủ mang tới đã hoàn toàn biến mất. Đương nhiên, người của Thiên Thánh Giáo và Đại Thiên Thần Tông có lẽ vẫn sẽ nhìn chằm chằm vào nàng. Dù sao Thánh Chủ bị mang đi từ chỗ cả nàng, Diệu sư tỷ là con đường duy nhất.

Cũng may Thiên Thánh Giáo trước đó gây ra động tĩnh tương đối lớn, Thiên m Tông cũng gia tăng cường độ. Bọn hắn bây giờ muốn tiến vào còn lâu mới được đơn giản như vậy.

"Ngươi đã Kim Đan hậu kỳ?" Diệu Thính Liên khó chút có thể tin nổi.

"Ừm, may mắn đột phá." Giang Hạo gật đầu.

"Sư đệ bao nhiêu tuổi rồi?" Diệu Thính Liên hỏi.

"Ba mươi tám." Giang Hạo có chút cảm khái.

Mình đã không còn trẻ.

Nhớ lại lúc trước, khi đó mình mới mười chín. Hiện nay đã qua mười chín năm, thời gian trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức hắn sắp không còn cảm giác gì.

Mình dường như không có ấn tượng gì với khoảng thời gian mười chín năm này.

"Ba mươi tám tuổi Kim Đan hậu kỳ?" Diệu Thính Liên có chút khó tin nổi:

"Tu vi này đã đuổi kịp ta rồi?"

"Sư tỷ là di không chú tâm tu luyện." Giang Hạo nói.

Thật ra, thiên phú của Diệu Thính Liên vô cùng cao, chỉ cần cố gắng tu luyện thì tốc độ tấn thăng sẽ rất nhanh. Đáng tiếc tâm tư của nàng không ở nơi này, cho nên mới chậm như vậy.

"Như này không được, đám sư muội trước đó đều không xứng với ngươi. Ta cũng không tiện nói chuyện với mấy người có tu vi cao hơn. Dù sao tu vi ta không đủ, các nàng sẽ không nghe ta. Không được, ta phải đi thương lượng với Mục Khởi một chút mới được, cố gắng tấn thăng Nguyên Thần trong mấy năm này." Diệu Thính Liên chân thành nói.

Giang Hạo: "???"

Dù thiên phú cao, nhưng cũng không thể tấn thăng Nguyên Thần trong mấy năm được?

"Không thể tưởng tượng nổi sao?" Diệu Thính Liên nói nghiêm túc:

"Đây chính là chỗ tốt của việc có đạo lữ, dù sao cũng không có vấn đề gì lớn. Sư đệ nhớ tấn thăng chậm một chút, nếu như quá nhanh thì ta phải mượn nhờ thanh thế của Mục Khởi."

Mục Khởi có truyền thừa viễn cổ, còn là đệ tử chân truyền, tu vi lại không yếu, cho nên hắn có mặt mũi không nhỏ trong tông môn.

"Sư tỷ sao lại như thế?" Giang Hạo không hiểu hỏi.

"Như này mới có thể giúp sư đệ tìm được đạo lữ mà mình ngưỡng mộ. Tu vi yếu chút không có việc gì, nhưng mà thiên phú và tâm tính nhất định phải xứng với sư đệ." Diệu Thính Liên chân thành nói:

"Tìm đạo lữ là chuyện cả đời, sư đệ không có thời gian, ta đương nhiên phải hỗ trợ giữ cửa rồi."

Giang Hạo có chút cảm động, sư tỷ vẫn luôn rất chân thành.

Đáng tiếc hắn không có cách nào tìm đạo lữ.

Cho nên, mình vẫn nên nhanh tấn thăng một chút, để Diệu sư tỷ không tiếp xúc được với mấy người có tu vi cao.

Như thế, nàng mới có thể dần từ bỏ loại suy nghĩ này.

Suy tư một lát, Diệu Thính Liên đột nhiên hỏi:

"Sư đệ cảm thấy tiên tử phía ngoài có được hay không?"

"Ma Môn khác?" Giang Hạo hỏi.

"Sao có thể?" Diệu Thính Liên nghiêm túc nói:

"Ma môn bình thường nào có người xứng với sư đệ, lấy tâm tính của sư đệ thì không nên tìm Ma Môn, nên đi Tiên Môn mà tìm. Ta biết một số người của Tiên Môn, đến lúc đó ta sẽ gửi thư để các nàng tới một chuyến, đến lúc đó sư đệ có thể xem một chút."

Giang Hạo:…

Rơi vào đường cùng, hắn đành đi tìm Mục Khởi sư huynh, hi vọng hắn có thể thu hồi pháp bảo.

"Ta nghiêm túc đó, Mục Khởi, ngươi buông tay. Ta phải khuyên bảo sư đệ một chút."

Nghe giọng nói, Giang Hạo liền bước nhanh rời đi.

Lúc trước, mình vì bất đắc dĩ nên mới mang người vào, ai biết lại như vậy.

Diệu sư tỷ có đôi khi đúng là khiến cho người ta đau đầu, sớm biết thế mình đã chọn người khác rồi.

Trong quá trình quản lý linh dược viên, Giang Hạo cũng quan sát đám người bình thường. Mỗi người đều tương đối thoải mái, trên thân thể cũng không có vấn đề gì.

Hắn hiện tại đã không cần giám định, chỉ quan sát và cảm giác thôi đã có thể phát hiện ra vấn đề.

Không chỉ là bởi vì có đủ sự khống chế đối với lực lượng, mà còn nhờ lĩnh hội Vô Danh Bí Tịch.

Càng quan trọng hơn là, tu vi tăng lên rất nhiều.

Nếu như này rồi mà còn không thể nắm giữ vấn đề của Linh Dược Viên thì đúng là có chút kém cỏi. Trừ khi, tu vi của đối phương vượt qua hắn.

Như là Lâu Mãn Thiên trước đó.

Thoạt nhìn là Phản Hư ẩn giấu tu vi, trên thực tế căn bản không biết là tu vi gì.

Hôm nay kết thúc, Giang Hạo vốn định trở về.

Nửa đường lại gặp phải Liễu Tinh Thần.

Đã lâu rồi không gặp.

Bây giờ Liễu Tinh Thần nhìn cực kì bình thường, chỉ là trên người có một cỗ hắc khí, trong đó lại có ba đạo thân ảnh như ẩn như hiện, không cách nào thấy rõ toàn cảnh.

Xem ra, ba vị kia chưa hề đi ra.

Có thể là do Liễu Tinh Thần cảm thấy không có ý nghĩa gì nên không cho bọn hắn ra.

Hắn muốn tìm chút chuyện thú vị.

"Sư đệ đã lâu không gặp, nghe nói ngươi lại bị lên án rồi?" Liễu Tinh Thần cười nói.

"Có nghe nói, nhưng cũng không có người tới tìm ta." Giang Hạo đáp.

Hắn vốn cho rằng người Chấp Pháp Đường sẽ nhanh chóng tìm tới cửa, không nghĩ tới căn bản là không có để ý tới hắn.

"Chấp Pháp Đường cũng bề bộn nhiều việc, nghe nói người của Vô Pháp Vô Thiên Tháp đang bắt người khắp nơi. Chấp Pháp Đường cũng phải hiệp trợ, nên mới không có thời gian quản chuyện của sư đệ. Dù sao qua một thời gian ngắn lại có chuyện tương tự, bọn hắn đều không muốn nhúng tay. Bởi vì bất kể điều tra như thế nào đều không có chứng cứ. Sư đệ đã trở thành người mà ‘Chó không thèm để ý tới.’ tại Chấp Pháp Đường rồi." Liễu Tinh Thần có chút cảm khái.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 871 : Sư Đệ Cảm Thấy Mị Thể Có Phải Là Như Thế Hay Không?


Chó không để ý tới?

Giang Hạo có chút bất đắc dĩ, không nghĩ tới lại biến thành dạng này, nhưng mà đúng là như thế thật. Những năm này mình thường xuyên có liên quan tới Chấp Pháp Đường. Nhiều lần bị hoài nghi, sau đó chính là không có chứng cứ.

Mà Nhiệm Vụ Đường và Công Tích Đường sẽ tạo áp lực cho Chấp Pháp Đường, đối với Chấp Pháp Đường mà nói, không phải manh mối vô cùng quan trọng thì bọn họ cũng không muốn điều tra.

Có nhiều việc, tra cũng không có ý nghĩa gì.

Nhìn từ mặt ngoài, rõ ràng là đối phương bị bắt muốn tìm đệm lưng.

"Không hỏi thăm một chút sao?" Giang Hạo hỏi.

"Hỏi thăm?" Liễu Tinh Thần cười nói:

"Hỏi, hỏi người kia để hắn nói rõ một chút, hắn nói không rõ thì càng không cần điều tra sư đệ. Còn không bằng điều tra thêm tại sao đối phương lại tới đây. Nhưng mà vì tò mò, bọn họ vẫn tra xét những người có liên quan tới người này. Nếu không thì sẽ khóa chặt những người khác chỉ bởi vì hành động của Vô Pháp Vô Thiên Tháp gần đây tương đối lớn, tạm thời không để ý đến người kia mà thôi."

Giang Hạo nghe vậy thì hơi kinh ngạc, thì ra lại tra được những người khác. Nhưng mà Vô Pháp Vô Thiên Tháp bận rộn như vậy sao? Hắn đã lâu rồi không đến đó.

Trước kia, bọn họ sẽ nhờ hắn hỗ trợ hỏi thăm Trang Vu Chân, hiện tại đối phương có nói hay không đều không còn quan trọng, tông môn cũng không thèm để ý.

Nghĩ đến cũng đúng, người gần đây chú ý đến Thiên Hương Đạo Hoa đã dần trở nên ít hơn. Liễu Tinh Thần, Mính Y sư tỷ và con thỏ ban đầu là vì Thiên Hương Đạo Hoa.

Hiện nay Liễu Tinh Thần hoàn toàn không chú ý đến nó nước, cả ngày chỉ muốn xem kịch vui.

Mính Y sư tỷ tạm thời không rõ, có lẽ nàng có kế hoạch của riêng mình. Còn con thỏ, mỗi lần bị hắn phát hiện đều không còn là người công cụ nữa.

Bởi vì chuyện tiềm lực nên được hắn nuôi cho đến nay, tu vi Kim Đan viên mãn, thậm chí còn cao hơn hắn.

Đáng tiếc con thỏ không có phản cốt, nếu không lúc này nó đã chạy trốn, là một Kim Đan đại yêu tự do rồi.

"Có chuyện muốn nói với sư đệ một tiếng." Trên gương mặt của Liễu Tinh Thần có mang theo một chút đáng tiếc: "Thiên Hoan Các đã hoàn toàn từ bỏ việc làm khó sư đệ."

Nghe vậy, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn. Rất nhanh hắn như nghĩ tới điều gì đó, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là có chút nghi ngờ nói: "Tại sao?"

Vị kia của Thiên Hoan Các không nhằm vào hắn nữa khiến hắn có loại cảm giác sầu như lạc lối. Hắn cảm thấy loại tình cảm trước đó rất có lợi đối với sự trưởng thành của hắn.

Hiện nay không có tảng đá lớn đặt ở ngực, hắn luôn cảm giác mình sẽ lười biếng.

Mặc dù Hồng Vũ Diệp cũng nguy hiểm, nhưng đối phương quá mạnh, trong lúc nhất thời không biết mục tiêu ở chỗ nào.

"Nói là đã tìm được mị thể, không đến mấy năm tu vi sẽ tăng lên." Liễu Tinh Thần nói.

Giang Hạo cảm khái một tiếng: "Thì ra là Mị thể xuất hiện."

"Nói đến đây đúng là trùng hợp, sư đệ biết Mị thể này là ai không?" Liễu Tinh Thần nhìn qua Giang Hạo, dường như không muốn bỏ qua bất kỳ biến hóa nào trên gương mặt của hắn.

"Là ai?" Giang Hạo hỏi.

Bởi vì có Thiên Tuyệt Cổ Độc, tâm tình của hắn vô cùng ổn định, cũng không cần cố ý ngụy trang cảm xúc, giữ vững sự bình tĩnh như bình thường là đủ.

"Lật Mẫn sư muội từng đi quặng mỏ cùng sư đệ. Nghe nói nàng vốn không phải Mị thể, nhưng mà sau khi đi quặng mỏ không hiểu sao lại trở thành Mị thể." Liễu Tinh Thần nhìn qua Giang Hạo rồi nói:

"Ngươi nói xem có kỳ quái hay không?"

"Đúng là rất kỳ quái." Giang Hạo gật đầu tán đồng.

"Không ai biết rõ rốt cuộc là vì sao. Nếu như chuyển sang nơi khác mọi người sẽ hoài nghi suy đoán, nhưng mà ở bên trong quặng mỏ nên không ai hoài nghi cả. Bởi vì bên trong đó có thể xảy ra bất cứ chuyện gì. Ví dụ như cái cây quỷ dị kia và các loại khoáng mạch ở bên dưới." Liễu Tinh Thần đột nhiên cười nói:

"Sư đệ cảm thấy có khả năng là cố ý hay không? Chính là dùng quặng mỏ là màn che?"

"Cũng không có khả năng." Giang Hạo hơi kinh ngạc.

"Cũng đúng, chưa từng nghe nói qua loại thủ đoạn này." Liễu Tinh Thần cười gật đầu. Sau đó, hắn lại nói về tình hình của tông môn gần đây:

"Nghe nói Man Long sư huynh đã trở thành đệ tử thủ tịch lần nữa."

Giang Hạo cũng chẳng suy nghĩ nhiều về chuyện này, lúc này đã cách chuyện Bạch Dạ trước đó rất nhiều năm.

Đến lúc trừng phạt rồi.

Sau đó, Liễu Tinh Thần còn nói người Thiên Thánh Giáo thật ra còn nhìn chằm chằm vào Thiên m Tông, nhất là Đoạn Tình Nhai. Nói xong những chuyện này, hắn cũng không ở lại thêm.

Vì tò mò, Giang Hạo giám định Liễu Tinh Thần.

【 Liễu Tinh Thần: đệ tử chân truyền Hạo Thiên Tông, trời sinh long sát chi khí, nội ứng Chấp Pháp Phong Thiên m Tông. Hạt giống ác niệm nở hoa trong thân thể hắn, đang nuôi dưỡng ba tàn hồn. Tới tìm ngươi là vì cảm thấy chỉ cần là người có chút liên quan tới ngươi thì đều sẽ xuất hiện một chút biến hóa kỳ quái, Lật Mẫn là quái dị nhất trong đó. Hoài nghi chuyện Mị thể thoát không khỏi liên quan với ngươi. Việc Thánh Chủ Thiên Thánh Giáo biến mất khả năng cũng có quan hệ với người. Hắn lại càng cảm thấy hứng thú đối với ngươi hơn, muốn nhìn một chút xem còn có biến hóa gì. Gần đây quá nhàm chán nên đang định tìm bạn cho tam đại tàn hồn, kích phát tâm phản kháng của bọn họ một chút. 】

Càng thêm cảm thấy hứng thú, hơn nữa còn bắt đầu quan sát người xung quanh.

Giang Hạo khẽ thở dài một cái, Liễu Tinh Thần thật sự không làm gì cả, chỉ là đang xem kịch. Lực lượng trên người hắn vẫn vô cùng đục ngầu, thế mà còn không dùng toàn lực để rèn luyện, lại đi quan sát người.

Sau đó, Giang Hạo quay về trong sân.

Qua mấy ngày nữa hắn dự định đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp một chuyến.

Mấy ngày nay, hắn muốn giảng giải các vấn đề cho Trình Sầu. Trước đó, hắn vẫn chưa nghe hiểu hết tất cả, sau khi truy hỏi liền phát hiện có rất nhiều vấn đề. Có mấy vấn đề không phải là cần nói thì Trình Sầu liền có thể lý giải, cần biểu thị một chút. Hắn cũng keo kiệt về mấy thứ này chút nào, dùng hết tất cả những gì mình biết để giúp đỡ.

Ngộ tính của Trình Sầu thật sự rất bình thường, có đôi khi muốn lĩnh ngộ cần mất hơn một đêm. Giang Hạo luôn giúp hắn, con thỏ và Tiểu Li cũng thức đêm theo.

"Ta đã học xong." Tiểu Li nói xong liền biểu diễn một lần cho Trình Sầu xem.

Con thỏ đứng lơ lửng trên không, nói: "Chỉ cần báo tên thỏ gia, linh khí xung quanh sẽ phối hợp ngươi, đều là bạn bè trên đường cả.”

Giang Hạo ngồi ở một bên quan sát.

Chỉ thấy Trình Sầu học lầm bầm một câu, dường như tin lời con thỏ nói.

Thà rằng tin là có.

Sau đó…

Con thỏ vô cùng hưng phấn, Tiểu Li cũng vô cùng hưng phấn. Trình Sầu đương nhiên cũng là hưng phấn.

Giang Hạo chỉ có thể lắc đầu, những người này có lẽ cảm thấy thật sự là do thỏ duyên. Lúc trở về, Trình Sầu cũng đi chung cùng một đoạn đường với bọn họ. Hắn có chút khó hiểu nói:

"Gần đây Hàn Minh sư huynh có chút kỳ quái, vẫn luôn đi dạo ở xung quanh giống như là đang tìm kiếm cái gì đó. Hơn nữa, trạng thái kém hơn lúc trước rất nhiều."

Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, Hàn sư đệ bị sao thế? Trình Sầu cũng không biết chuyện cụ thể, chỉ biết là gần đây Hàn Minh vô cùng khác thường.

Giang Hạo dự định rảnh sẽ đi xem tình huống.

Ngày kế tiếp.

Sau khi Giang Hạo tiến vào Linh Dược Viên, Hàn Minh liền đến nơi này.

"Trước đó chính là tới đây một chuyến, vừa trở về liền cảm thấy quái dị."

Mười mấy ngày, hắn không chỉ không có cách nào an ổn lại, mà cảm giác lại ngày càng thêm rõ ràng. Hắn tìm khắp cả Đoạn Tình Nhai nhưng đều không có bất kỳ cái gì thu hoạch gì.

Chỉ có thể tới đây, cảm nhận một hồi cũng không có thứ gì đáng để ý cả.

"Chẳng lẽ đã bị sư huynh chém một đao ra tâm ma hay sao?” Hắn vẫn chưa tin.

Sau đó hắn ngồi xếp bằng, bắt đầu dụng tâm đi cảm giác xung quanh, muốn bình tĩnh trở lại.

Theo thời gian dần trôi, tâm trạng bực bội của hắn dần dần bình phục lại. Đây là lần đầu hắn có loại cảm giác này trong những ngày này gần đây.

Cho nên vấn đề ngay ở chỗ này.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 872 : Giá Của Kiếm Thai


Sau khi bình tĩnh lại, Hàn Minh mới mở hai mắt ra. Hắn vẫn không cảm nhận được bất kỳ vật gì. Suy tư một lúc, hắn đi về phía nơi xa.

Sau khi rời đi một khoảng cách nhất định, cái loại cảm giác này lại xuất hiện, dường như có thứ gì đó đang rời hắn mà đi. Khi hắn trở lại gần sân nhỏ, tâm lại trở nên bình tĩnh lần nữa.

"Rốt cuộc là ở đâu?"

Mặc kệ nhìn như nào đều không phát hiện ra thứ gì rõ ràng, cũng không có bất kỳ khí tức cao minh nào.

"Chẳng lẽ là ở trong sân?"

Hắn nhìn vào bên trong, phát hiện sân nhỏ bị trận pháp bao trùm, thấy không rõ lắm, còn có sương mù đang vận chuyển. Thấy thế, hắn cũng không có ý định nhìn trộm nữa. Hắn đi lại xung quanh sân nhỏ, hi vọng có thể có phát hiện nào đó.

Ngoài trừ một gốc Bàn Đào Thụ và cây trúc, hắn không nhìn thấy những thứ gì khác nữa.

"Rốt cuộc là ở đâu?" Hàn Minh cau mày.

Chạng vạng tối, thấy Giang Hạo sắp trở về, hắn liền muốn rời đi.

Dưới tình thế cấp bách, hắn vấp phải thứ gì đó. Cúi đầu xem xét thì giống như kiếm đá cắm vào trong đất, nhưnng mà chỉ là vật tầm thường.

Chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy nó, trong lòng không biết vì sao có một loại cảm giác cao hứng, ánh mắt càng không cách nào dời đi, giống như mệnh trung chú định.

Hàn Minh có chút khó có thể tin nổi, thử ngồi xuống cầm thanh kiếm nhỏ nhìn như bình thường kia lên. Trong nháy mắt, tâm niệm liền thông thấu, khí tức sơn hà hội tụ xung quanh, gia trì cho hắn.

Trong lòng chợt cảm thấy tựa như sơn hà giữa đại địa, một thanh đao ra khỏi vỏ, động sơn hà, trấn sơn hải. Hắn vốn đang thiếu thốn cái gì đó, lúc này đã trở nên viên mãn. Lòng hắn lạnh nhạt, gương sáng treo cao, tu vi thậm chí có tinh tiến.

"Đây là?"

Trong nháy mắt rút kiếm lên, hắn có loại cảm giác mừng rỡ không hiểu. Mặc dù không biết là vì cái gì, nhưng nhất định là thứ vô cùng quan trọng.

Nhìn xung quanh thấy không có những người khác ở đây. Nếu như cứ rời đi như vậy thì sẽ không ai tìm tới hắn cả.

Nhưng do dự thật lâu, hắn vẫn đi tới trước sân và bắt đầu chờ đợi.

Lần này khác với lúc trước, hắn hôm nay đã không còn áp lực, nội tâm thong dong bình tĩnh.

Nơi xa.

Giang Hạo nhìn Hàn Minh sư đệ, có chút cảm khái.

"Không nghĩ tới người có duyên lại là Hàn sư đệ, chỉ là tại sao hắn lấy được đồ rồi mà vẫn không đi vậy?" Giang Hạo đã trở về từ sớm.

Lúc con thỏ chơi đùa nhìn thấy Hàn Minh luôn đi lại ở xung quanh sân nhỏ, cho nên đã thông báo cho hắn. Vì tò mò, nên hắn đã quay lại xem.

Nhìn từ giữa trưa đến chạng vạng tối, phát hiện hắn vẫn không tìm ra gì cả, cho đến khi gặp được Kiếm Thai.

Hắn cho là Hàn sư đệ đạt được Kiếm Thai thì sẽ rời đi, dù sao không ai phát hiện là hắn lấy đi cả. Không nghĩ tới đối phương lại không có ý nghĩ rời đi, mà là chờ người, chắc là đang chờ hắn.

Thấy thế, hắn cũng không tốt tiếp tục trốn tránh nữa, mà là cất bước đi ra ngoài.

Hàn Minh nhìn thấy Giang Hạo, bình thản nói câu: "Giang sư huynh."

"Hàn sư đệ tìm ta?" Giang Hạo biết rõ còn cố hỏi.

"Hôm nay đến chỗ của sư huynh cảm thấy có một thanh kiếm rất tiện tay, không biết sư huynh có bán hay không?" Hàn Minh lấy Kiếm Thai ra rồi hỏi.

"Ta không cần kiếm này, sư đệ muốn sao?" Giang Hạo nói rõ.

Hắn đúng là không cần.

"Ta muốn.”

"Vậy thì cho sư đệ là được."

"Không được, ta vẫn nên mua thì hơn, sư huynh có thể ra giá."

Ra giá? Giang Hạo cảm thấy buồn cười, mình đã bỏ năm vạn để mua cái này về.

Từ trên xuống dưới của Hàn sư đệ cộng lại cũng mua không nổi thanh kiếm này.

Đừng nhìn hắn là chân truyền, cộng thêm với việc tu vi không kém. Nhưng hắn có thể tu luyện nhanh như vậy, không tốn lượng lớn linh thạch là chuyện không thể nào. Cuối cùng Giang Hạo duỗi ra năm ngón tay nói:

"Năm mươi linh thạch."

“Năm mươi?" Hàn Minh cau mày.

"Nhiều sao?" Giang Hạo hỏi.

"Ta ra năm ngàn." Hàn Minh nói xong thì lấy bốn ngàn linh thạch ra, sau đó nói:

"Còn thiếu một ngàn, tháng sau ta sẽ đưa cho sư huynh.”

Thì ra ngay cả năm ngàn đều không có, Giang Hạo cảm thấy buồn cười.

Giang Hạo cũng không thèm để ý đến chuyện hao tổn.

Với hắn mà nói, mua Kiếm chủ yếu là vì bọt khí, cho những người khác hắn có lẽ không vui, nhưng mà cho Hàn Minh sư đệ thì khác. Những năm này đều là dùng Hàn Minh sư đệ để che giấu mình, cho điểm chỗ tốt cũng không sao cả.

Còn nữa, Kiếm Thai sẽ tăng tốc độ tu luyện của Hàn sư đệ. Mình cũng có thể bởi vậy mà tăng lên một cách hợp lý. Điều này sẽ khiến cho hắn càng thêm an toàn.

Phía trước châu ngọc, sẽ có rất ít người chú ý tới hắn.

"Ta sẽ đến tìm sư huynh đúng giờ." Hàn Minh thu kiếm rồi nhanh chóng rời đi.

Giang Hạo cũng không thèm để ý, năm ngàn linh thạch cũng không ít. Chỉ là không biết chuôi kiếm này cuối cùng sẽ như thế nào. Chắc là sẽ để rất nhiều người biết được tên gọi của nó, dù sao thì người cầm kiếm cũng không bình thường.

Sau khi Hàn Minh rời đi, Giang Hạo liền rời khỏi sân, tiến đến Vô Pháp Vô Thiên Tháp. Đã lâu rồi không có đi, nghe nói bên kia đang bắt người, đi qua nhìn một chút xem tình huống như thế nào.

Có đôi khi người tụ hội muốn tìm đều ở trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp, biết trước thì sẽ có không ít chỗ tốt ở trong tụ hội. Hơn nữa, hắn cũng đã lâu rồi không đưa rượu cho Trang Vu Chân, thuận tiện nhìn xem tình huống của Mịch Linh Nguyệt và Hải La Thiên Vương luôn. Xem khí vận Thiên Vương và khống chế trung tâm Đại Thiên Tinh Thần thế nào rồi.

Nếu như có thể nhờ Mịch Linh Nguyệt giúp hắn chế

Trước cửa Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

Giang Hạo nhìn thấy hai vị sư huynh sư tỷ xa lạ, là mới tới nơi này phòng thủ. Lúc nhìn thấy Giang Hạo, bọn hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn ngăn cản lại một cách tượng trưng.

"Sư đệ, nơi này là Vô Pháp Vô Thiên Tháp, không thể tùy ý tiến vào." Tiên tử Nguyên Thần có ý tốt nhắc nhở.

Giang Hạo khách khí hành lễ, sau đó giải thích nói: "Ta muốn đi vào gặp người một chút."

"Chúng ta cũng không phải là muốn ngăn cản ngươi, mà là để ngươi biết nơi này nguy hiểm. Nếu như ngươi khăng khăng muốn đi vào, dĩ nhiên là không có vấn đề gì." Tiên tử Nguyên Thần nói xong liền tránh ra, không ngăn cản chút nào.

Giang Hạo gật đầu cám ơn rồi cất bước đi vào.

Điều này khiến cho hai người canh giữ cảm thấy có chút tò mò.

Không bao lâu sau.

Ngân Sa có chút nhức đầu đi tới, dương như bị chuyện gì đó làm cho phiền não.

"Sư tỷ." Tiên tử Nguyên Thần do dự một chút vẫn quyết định gọi Ngân Sa lại.

"Sao thế?" Ngân Sa mở miệng hỏi thăm.

"Mới rồi có một sư đệ tới, hắn không nghe lời khuyên ,à trực tiếp tiến vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp." Tiên tử Nguyên Thần nói.

Nghe vậy Ngân Sa rất là tò mò: "Là ai?"

"Một sư đệ Kim Đan hậu kỳ, cũng không xác định được là đến từ mạch nào."

"Kim Đan hậu kỳ? Sư đệ?" Nghe vậy, Ngân Sa như đoán được cái gì, nói:

"Biết rồi, sau này hắn mà đến thì không cần để ý."

Hai người canh giữ hai mặt nhìn nhau, không rõ là vì cái gì.

Vị sư đệ kia có gì đặc thù sao?

Nghe giọng điệu của Ngân Sa sư tỷ thì vị sư đệ này sẽ thường xuyên đến.

Tầng năm của Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

Lúc Giang Hạo đến, không nghe thấy bên trong có tiếng động gì, cảm thấy có chút kỳ quái.

Theo lý thuyết thì phải nghe được giọng của Hải La Thiên Vương mới đúng. Dù sao hắn cũng thường xuyên kêu gào. Sau khi đi vào, hắn phát hiện những người này đều ngồi tại chỗ, mặt ủ mày chau, dường như không muốn nói gì.

Nhìn thấy Giang Hạo tới, Trang Vu Chân mới lên tinh thần hơn rất nhiều.

"Đây là có chuyện gì?" Giang Hạo hỏi.

Nghe thấy giọng nói, bọn người Nam Cung Nguyệt mới phát hiện có người đến. Bọn họ có chút kích động nhìn về phía người tới.

"Cuối cùng cũng có người đến? Trời ơi, các ngươi không định đến hỏi thăm một chút nghi vấn nào sao?"

Giang Hạo kinh ngạc.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 873 : Không Hổ Là Vương Của Tầng Năm


Lúc này Giang Hạo nhìn về phía phòng giam.

Phòng giam số một Trang Vu Chân, phòng giam số hai Hải La Thiên Vương. Phòng giam số ba Nam Cung Nguyệt, phòng giam số bốn Mịch Linh Nguyệt. Bốn người này là khách quen, phía sau chính là người mới tới.

Phòng giam thứ năm có một người đàn ông, tóc bù xù, quỳ trên mặt đất, không biết trạng thái tình huống cụ thể, dường như rất yên tĩnh.

"Người đến nơi này dù không thường xuyên nhưng cũng sẽ không quá lâu mới đúng." Giang Hạo nói với Nam Cung Nguyệt.

Ý của đối phương là thật lâu rồi không có người đến. Mặc dù mình cảm thấy đã lâu rồi không có tới, nhưng tổng cộng với chỉ có khoảng một năm, dài nhất cũng là hai năm. Đối với những người này mà nói, mấy năm không người đến cũng không đáng là bao. Chớ nói đến việc nơi này cũng không phải chỉ có một người.

Bây giờ nhìn ai cũng mỏi mệt, nhưng nhìn thấy nào cũng không phải nguyên nhân là do quá lâu không có người đến.

"Bởi vì số năm." Trang Vu Chân thở dài, nói:

"Sau khi hắn đến thì nơi này liền không yên ổn."

"Không yên ổn?" Giang Hạo có chút không quá tin tưởng.

Nơi này chính là Vô Pháp Vô Thiên Tháp, hạng người gì lại gây nên phong ba ở chỗ này?

"Đúng, không yên ổn, quá thống khổ, hắn còn ở ngay bên cạnh ta." Mịch Linh Nguyệt tiều tụy nói.

Nếu không phải không thể đi ra ngoài, nàng đã muốn mau chóng rời đi.

Ở lại tầng thứ năm, khiến cho người ta cảm thấy thống khổ không chịu nổi.

"Hắn thì thế nào?" Giang Hạo hỏi.

"Tôm tép nhãi nhép." Hải La Thiên Vương khinh thường nói.

"Nhìn ta làm gì? Thật sự cho rằng ta giống như các ngươi?" Hải La Thiên Vương lạnh lùng nói.

"Ha ha, ha ha, ha ha ha ha!" Tiếng cười đột nhiên truyền đến, cực kì bén nhọn.

Giang Hạo quay đầu nhìn về phía tiếng cười, là người đàn ông vẫn luôn cúi đầu bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười dài. Tiếng cười sắc bén, vô cùng chói tai.

Khiến Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.

Người này đang làm cái gì?

Đối phương là một nam tử trẻ tuổi, chỉ là sắc mặt tái nhợt, mang theo một ấn ký màu đỏ, như là bớt.

"Chính là loại âm thanh này." Nam Cung Nguyệt tuyệt vọng nói:

"Chúng ta đã nghe hơn nửa năm, căn bản không người đến quản việc này."

Trong lòng Giang Hạo vẫn rất bình tĩnh, nhưng mà tiếng cười kia đúng là chói tai, quả thật có chút khó chịu.

Nhưng đây cũng không thể trở thành nguyên nhân khiến mọi người uể oải tinh thần được?

"Hắn có thể cười một ngày một đêm, thời gian nghỉ chỉ có một chén trà."

Mịch Linh Nguyệt có chút muốn đổi tầng, nhưng mà không ai tiến đến nên muốn đổi cũng không được.

"Không thể để cho hắn dừng lại sao?" Giang Hạo hỏi.

Trang Vu Chân lắc đầu: "Uy bức hay lợi dụ gì đó đều không có tác dụng."

Giang Hạo rất là tò mò. Sau đó, hắn mở thần thông, lựa chọn giám định.

【 Văn Trúc: một thành viên trong Thượng Tam Thiên của Đại Thiên Thần Tông, tu vi bị Vô Pháp Vô Thiên Tháp hấp thu, còn sót lại Nguyên Thần sơ kỳ. Biết được Mịch Linh Nguyệt bị bắt vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp, khống chế có khả năng bị sai lầm nên đặc biệt tiến vào để dò xét Vô Pháp Vô Thiên Tháp. Cười điên cuồng là muốn truyền tin tức ra ngoài, chỉ là không cách nào truyền đi được. Điều này khiến hắn có chút điên cuồng, ý đồ mượn sự điên cuồng ý để truyền tin tức. Thời gian càng lâu càng nóng vội, Chân Nhan Đan mà hắn muốn sắp ra lò, hắn cần ra ngoài mua sắm, là vì khôi phục vết sẹo trên mặt. Coi trọng nhất là mặt mũi, sợ khổ trà chi độc, sẽ khiến cho vết sẹo trên mặt hắn càng sâu hơn, dù alf Chân Nhan Đan cũng khó mà khôi phục. 】

Nhìn thần thông phản hồi, Giang Hạo cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới đối phương thế mà lại để ý mặt mũi như vậy.

Có chút tương tự với Phong Hoa đạo nhân. Nhưng mà cũng khác biệt, đối phương có thể chữa trị, chỉ là không thể bị nhiễm khổ trà chi độc.

Suy tư một lát, Giang Hạo đi tới.

"Tiền bối, có thể trò chuyện một chút không?" Giang Hạo hỏi.

Nhưng mà đối phương vẫn ngửa mặt lên trời và điên cuồng cười, căn bản không có để ý tới Giang Hạo.

"Tiền bối, có thể an tĩnh một chút không?" Giang Hạo lại hỏi.

Lúc này, bọn người Trang Vu Chân đều nhìn chằm chằm Giang Hạo.

Đến rồi đến rồi, thứ bọn họ muốn xem đã tới.

Thật ra, bọn hắn vẫn hi vọng thành công, dù sao thật sự chịu không nổi tình cảnh này nữa.

Giang Hạo nhìn Văn Trúc, phát hiện đối phương căn bản khinh thường mình, dường như tất cả mọi thứ bên ngoài đều không có bất kỳ ý nghĩa gì. Tiếng cười của hắn giống như là sự châm chọc đối với mọi thứ bên ngoài.

Giang Hạo bình tĩnh, vươn tay nhẹ nhàng vẫy vẫy: "Tiền bối, có thể tới đây không?"

"Ha ha ha ha ha!" Vẫn là tiếng cười.

Giang Hạo thầm thở dài, sau đó mở miệng nói: "Chỗ của ta có một chuyện không buồn cười, sau khi nói ra, tiền bối có lẽ sẽ không muốn cười nữa."

Đối phương vẫn tiếp tục cười.

Sau đó, Giang Hạo há to miệng, nói câu ‘khổ trà chi độc’.

Ngay sau khi lời nói vừa dứt, tiếng cười liền ngừng.

Bọn người Mịch Linh Nguyệt còn đang cảm thấy lo lắng, trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Thần thoại cuối cùng vẫn là thần thoại, vẫn luôn chưa từng thay đổi.

Lúc này Văn Trúc nhìn chằm chằm Giang Hạo, vẻ mặt có chút oán hận.

"Xem ra tiền bối cũng cảm thấy chuyện ta nói không buồn cười." Giang Hạo mở miệng nói.

"Ngươi, ngươi dự định làm cái gì?" Văn Trúc hỏi.

"Không có làm gì cả, chỉ là cảm thấy tiền bối cứ cười mãi như thế có chút ảnh hưởng tới người khác." Giang Hạo nói.

Mình đến để hỏi một vài vấn đề, cũng không phải tới để nghe tiếng cười sắc bén này.

Đương nhiên, đối phương có lẽ biết một chút chuyên liên quan tới Phong Hoa đạo nhân. Hắn muốn thông qua đối phương, thử tìm ra chân thân của Phong Hoa đạo nhân.

Đối phương cũng là một người mang thù, vẫn phải để đối phương buông bỏ cừu hận. Nếu không mình cũng không thể an tâm tu luyện ở trong tông môn. Dù sao đối phương có thể làm bất cứ chuyện gì.

Văn Trúc trong lúc nhất thời không lên tiếng nữa, nhưng lại vô cùng không cam tâm.

"Cười đi, ngươi tiếp tục cười đi, bản Thiên Vương còn không có nghe đủ." Hải La Thiên Vương lớn tiếng nói.

"Đúng đấy, ngươi tiếp tục cười đi." Mịch Linh Nguyệt nói theo:

"Vương của Hải La Thiên Vương đã tới, lớn lối nữa đi."

Nam Cung Nguyệt nhìn qua Giang Hạo, cảm thấy có chút tò mò. Mình hình như chưa từng thể nghiệm qua.

Trong lúc nhất thời, nàng có chút tò mò, nhưng mà rất nhiều tiền án đã khiến cho nàng hiểu rõ mình vẫn không nên tò mò thì hơn.

Bên ngoài, Ngân Sa đi vào tầng năm, vốn muốn tìm Giang Hạo hỗ trợ. Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị làm ồn, nhưng mà vừa mới tiến đến lại phát hiện tầng năm đã an tĩnh lại.

Theo lý thuyết thì lúc này phải rất ồn ào mới đúng.

Bọn họ vốn có thể trực tiếp phế người kia đi, nhưng đối phương còn có không ít giá trị lợi dụng, cho nên vẫn luôn giữ lại. Tầng năm cũng trở thành tầng mà bọn họ đều không muốn tới.

Theo thời gian dần trôi, nhiệm vụ trên mấy người Trang Vu Chân cũng không thấy Bạch Chỉ trưởng lão chú ý nữa, nên càng không cần tới.

Mà lần này đến, sao lại không thấy tiếng cười đâu nữa?

Sau khi đi vào, Ngân Sa nhìn thấy Văn Trúc đang nhìn chằm chằm Giang Hạo.

Thấy thế, nàng liền hiểu đã xảy ra chuyện gì, vương của tầng năm đúng là không giống bình thường.

Bọn người Mịch Linh Nguyệt vẫn luôn nói như vậy, nhất là Hải La Thiên Vương phách lối như vậy, càng làm nổi bật Giang Hạo. Người thường xuyên đến tầng năm đều sẽ biết chuyện này.

Nhưng mà loại chuyện này không thể truyền đi, sẽ ảnh hưởng khá lớn đối với Giang Hạo. Đối phương làm việc khiêm tốn, không muốn làm cho người ta chú ý một chút nào. Một khi xảy ra vấn đề, hắn có lẽ sẽ không tới nữa. Bọn họ muốn xin giúp đỡ thì khá là phiền toái, sẽ cần hỏi qua Bạch Chỉ trưởng lão.

Nhưng nếu như không xảy ra vấn đề gì thì có thể nhờ đối phương hỗ trợ bất cứ lúc nào.

"Giang sư đệ, có chuyện muốn ngươi giúp một chút." Ngân Sa tiên tử đi vào, nói.



Tại một tòa thành gần Thiên m Tông, Thượng Quan Thanh Tố ngồi trong một quán trọ nhìn về phương xa, mày nhăn lại.

"Không có bất kỳ tin tức gì liên quan tới Tiếu Tam Sinh, hắn rốt cuộc đang ở đâu?"

"Chẳng lẽ phải tiến vào Thiên m Tông? Nhưng mà Thiên m Tông gần đây vẫn luôn bắt người của Đại Thiên Thần Tông, đây là đang tìm ai?"

"Người Hải ngoại đã mấy lần ăn thiệt thòi trước Thiên m Tông, không thể quá xem thường đực, phải nghĩ biện pháp tìm lý do hợp lý để trà trộn vào."

"Còn có một vấn đề lớn, nếu như Tiếu Tam Sinh thật sự không có cách nào giải quyết chuyện nguyền rủa thì phải làm thế nào đây?"

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 874 : Nghịch Chuyển Đại Thiên Tinh Thần Pháp


Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

Giang Hạo có chút không hiểu, tầng thứ năm chắc là không có người nào cần hắn nữa, dù là Văn Trúc cũng có thể thử thẩm vấn trước rồi.

Vậy còn cần gì?

"Là người ở tầng trên, đối phương vô cùng mạnh miệng, muốn sư đệ hỗ trợ một chút." Ngân Sa sư tỷ nói.

"Là ai?" Giang Hạo tò mò hỏi.

Hắn cũng không có cách nào đối với một số người đặc biệt.

Giống với Nam Cung Nguyệt, nàng cơ bản không có nhược điểm. Dù giám định thế nào, cũng không nhất định có thể làm cho đối phương nghe lời. Hắn có thể khiến cho đối phương chịu thua, chỉ vì đúng lúc Ngân Sa sư tỷ truyền đến tin tức Thánh Đạo, khiến cho nàng cảm thấy tò mò.

"Người Đọa Tiên tộc." Ngân Sa sư tỷ nói.

"Đọa Tiên tộc?" Giang Hạo suy tư một lúc, có chút không hiểu.

Ngoại trừ ban đầu có Cổ Thanh có liên quan tới Thiên m Tông, thì các Đọa Tiên tộc khác đều không có quan hệ gì với Thiên m Tông mới đúng. Muốn nhằm vào Đọa Tiên tộc cũng nên là Hiên Viên nhất tộc mới đúng, giữa bọn hắn có ân oán khó trừ.

Có thể nói, Đọa Tiên tộc sở dĩ trở thành Đọa Tiên tộc, đều là do Nhân Hoàng ra tay. Mà Nhân Hoàng là người của Hiên Viên nhất tộc. Mặc dù nói Nhân Hoàng đại biểu cho nhân tộc, nhưng ai lại đi xem cả Nhân tộc làm kẻ thù chứ? Nhất định sẽ chỉ nhớ kỹ Hiên Viên nhất tộc mà thôi.

Cho nên Hiên Viên nhất tộc điều tra Đọa Tiên tộc thì hắn có thể hiểu được. Nhưng giờ Thiên m Tông cũng có liên quan, đúng là không thể hiểu nổi. Nhưng hắn sẽ hỗ trợ, bởi vì Đọa Tiên tộc có thể sẽ nhìn chằm chằm vào hắn và Tiểu Li.

Biết được tình huống của bọn hắn thì sẽ có lợi cho mình hơn.

"Đúng vậy, gần đây bắt được Đọa Tiên tộc, người của bọn hắn có chút nhiều, đúng lúc bị chúng ta gặp được, liền chộp tới hỏi một chút." Ngân Sa tiên tử nói.

Thuận tiện chộp tới hỏi một chút? Giang Hạo không tin cho lắm.

Đây là muốn kết thù với Đọa Tiên tộc. Thiên m tông là tông môn mới nổi, không thể so với các tông môn khác, thiếu nhất là thời gian. Dưới tình huống như vậy còn chủ động đắc tội Đọa Tiên tộc, không hợp lý chút nào.

Hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ nói là muốn quan sát mấy ngày.

Ngân Sa sư tỷ gật đầu, nói hai ngày này sẽ đưa người tới tầng thứ năm. Giang Hạo luôn đến tầng thứ năm, những tầng lầu khác chưa từng đi. Cho nên, tiến hành tại tầng năm là tốt nhất.

Sau khi xác định rõ ràng, Ngân Sa sư tỷ liền rời đi.

Giang Hạo nhìn về phía đám người Trang Vu Chân.

Bọn hắn cũng có chút khẩn trương, không biết Giang Hạo đột nhiên tới là muốn làm gì.

"Đây là rượu và thịt của tiền bối."

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Giang Hạo đi đến phía trước Trang Vu Chân, lấy rượu ra. Trước đó đã đồng ý, hắn nhớ thì sẽ đưa tới.

"Vô Pháp Vô Thiên Tháp hình như luôn an phận, lại bắt không ít người." Trang Vu Chân nói.

Giang Hạo gật đầu, hắn cũng nghe nói, đột nhiên hắn nhớ tới cái gì đó:

"Trước đó không phải nói để các vị tiền bối đi dạy người sao? Vẫn còn chưa đi à?"

"Đi, nhưng mà Thiên m Tông dường như có rất nhiều chuyện, cho nên vẫn luôn bị trì hoãn." Nam Cung Nguyệt nói.

"Các ngươi có hiểu rõ nhiều về Đọa Tiên tộc không?" Giang Hạo hỏi.

Bọn họ đều nghe được lời nói của Ngân Sa sư tỷ lúc nãy. Hiện tại mình thăm dò về Đọa Tiên tộc, cũng không tính là quá đột ngột.

"Đọa Tiên tộc?" Trang Vu Chân suy tư chốc lát rồi nói:

"Thứ quan trọng nhất đối với bọn hắn chắc là Tiên Chủng, mặc kệ tộc bọn hắn thay đổi thế nào, cuối cùng chắc chắn phải để Tiên chủng nở hoa kết trái. Nghe nói nó có thể để cho bọn hắn trở về Tiên Tộc, là pháp bảo khí vận."

Pháp bảo khí vận?

Giang Hạo vậy mà không biết chuyện này.

"Tiên Tộc nổi danh là mạnh miệng, cơ bản không chiếm được tin tức." Nam Cung Nguyệt giống như là đang nhớ lại:

"Chúng ta từng quan sát Đọa Tiên tộc, tín ngưỡng của bọn hắn là vinh quang dĩ vãng, không có tinh thần khai thác chút nào. Hạn mức cao nhất của bộ tộc kia nằm ngay chỗ này. Dù có cho bọn hắn nhiều tài nguyên hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể như thế."

Nghe Nam Cung Nguyệt nói xong, đám người kinh ngạc.

Lời nói cao thâm này, hệt như là sự khinh thường của một tồn tại đứng ở trên đỉnh núi cao, khai thác con đường mới của thời đại.

"Là vị kia của chúng ta nói." Nam Cung Nguyệt thấy ánh mắt của mọi người không đúng liền giải thích.

Vị kia trong miệng nàng chính là người sáng lập Thánh Đạo, cũng chính là Thánh Đạo. Hắn đúng là có tư cách nói ra lời như vậy.

"Vậy làm thế nào để khiến cho bọn hắn mở miệng?" Mịch Linh Nguyệt hỏi.

"Rất đơn giản, cảm khái vinh quang dĩ vãng của Tiên Tộc với bọn hắn, sau đó lại nói một chút về tình cảnh hiện tại của Đọa Tiên tộc, lại nói một câu muốn khôi phục là chuyện rất khó khăn, một số Đọa Tiên tộc kích động sẽ nói ra kế hoạch của bọn hắn. Chúng ta từng thử qua." Nam Cung Nguyệt cười nói:

"Biện pháp này chỉ nhằm vào những người cực đoan lại ít suy nghĩ."

Giang Hạo nhớ kỹ những lời này.

"Hải La Thiên Vương, ngươi không biểu hiện một chút à?" Mịch Linh Nguyệt cười nhạo: "Ngươi không biết gì hết sao?"

"Ha ha."

Hải La Thiên Vương lặng lẽ nhìn về phía Mịch Linh Nguyệt nói: "Có muốn ta nói cho ngươi một chút chuyện liên quan tới Đại Thiên Thần Tông hay không? Ví dụ như Đại Thiên Thần Tông sẽ bồi dưỡng một nhóm nội ứng, nhóm này nội ứng đều bị Đại Thiên Tinh Thần khống chế? Bản Thiên Vương còn biết làm như thế nào để thoát khỏi sự khống chế của Đại Thiên Tinh Thần."

"Không tin." Mịch Linh Nguyệt nói với vẻ chắc chắn.

Lúc này Văn Trúc nhìn về phía Hải La Thiên Vương, dường như có chút ngoài ý muốn.

"Không tin?"

Hải La Thiên Vương nhếch mép cười: "Vậy bản Thiên Vương sẽ không nói nữa, chúng ta nói một chút xem làm sao để phân biệt người của Đại Thiên Thần Tông đi."

"Làm sao để phân biệt?" Nam Cung Nguyệt tò mò hỏi.

Loại người này rất khó phân biệt.

Hải La Thiên Vương cười thần bí: "Người Đại Thiên Thần Tông căn bản đều tu Tinh Thần Pháp của Đại Thiên Thần Tông. Mặc dù có một số người không tu Đại Thiên Tinh Thần Pháp, nhưng vẫn sẽ tu luyện Đại Thiên Chi Pháp. Chỉ cần căn cơ là cái này, thì tinh thần của bọn hắn sẽ có một loại hương vị độc nhất vô nhị. Ví dụ như tên tôm tép nhãi nhép cười suốt ngày ở bên cạnh ngươi, hắn chính là người của Đại Thiên Thần Tông, hơn nữa còn lại một thành viên của Thương Tam Thiên."

Mịch Linh Nguyệt lập tức nhìn về phía Văn Trúc, lúc này trong mắt đối phương mang theo một chút kinh ngạc. Thấy thế, nàng liền biết Hải La Thiên Vương nói sự thật.

"Các ngươi thật sự cho rằng bản Thiên Vương giống như các ngươi? Có một số người tới đây là vì thân bất do kỷ, có một số người tới đây là vì không thể làm khác gì được, mà bản Thiên Vương chỉ là muốn ở chỗ này mà thôi." Hải La Thiên Vương lặng lẽ nhìn về phía một số người bên cạnh rồi nói:

"Trên đời này không có thứ gì đáng để bản Thiên Vương kính sợ."

Mịch Linh Nguyệt nhìn Giang Hạo một chút, lạnh lùng nói: "Hải La Thiên Vương, ngươi nhìn vương của ngươi."

"Ha ha." Hải La Thiên Vương cũng không quay đầu lại, vẻ mặt lãnh ngạo khiến cho Mịch Linh Nguyệt kinh ngạc.

Chỉ là ngay sau đó, Thiên Vương ngồi về nơi hẻo lánh, không tiếp tục mở miệng nữa.

Thật ra, Giang Hạo cũng có chút ngoài ý muốn. Hải La Thiên Vương thật sự có thể phân biệt ra được? Đúng là có chút lợi hại.

Sức quan sát của hắn không tệ, nhưng vẫn không cách nào trực tiếp phân biệt ra được.

"Không có khả năng."

Văn Trúc lạnh lùng nói: "Đại Thiên Tinh Thần Pháp căn bản không có mùi vị, ngươi làm sao có thể phân biệt ra được? Biết ta phải thì như thế nào? Chỉ là đoán được thông qua một số dấu vết để lại."

Nghe vậy, Hải La Thiên Vương lại đứng lên lần nữa: "Bản Thiên Vương đoán? Nếu như ngươi cũng là thành viên của Thượng Tam Thiên, chắc là cũng biết hòn đảo kia đúng không? Ta đã tiến vào hòn đảo kia, nhìn thấy Tam Thiên Tinh Thần Pháp ở dưới đảo. Mặc dù chỉ là một chút, nhưng bản Thiên Vương chỉ cần từng đó thôi đã có thể viết ra phương pháp Nghịch Chuyển Đại Thiên Tinh Thần." Hắn nói xong liền móc một quyển sách cũ nát ra từ trên thân:

"Bản Nghịch Đại Thiên Chi Pháp này chính là dùng để nhằm vào Đại Thiên Tinh Thần Pháp. Tất cả thành viên của Đại Thiên Thần Tông đều không có chỗ che thân ở trong mắt của bản Thiên Vương."

Nói xong, hắn quay người đưa thư tịch trong tay cho Giang Hạo.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 875 : Món Đồ Diệt Tông


Hải La Thiên Vương vừa rồi còn khí phách phong hoa, ngạo thị thiên hạ, đột nhiên vừa cười vừa đưa thư tịch qua, khiến Giang Hạo có chút ngoài ý muốn. Hải La Thiên Vương đúng là co được dãn được.

"Thiên Vương muốn đưa cho ta sao?" Giang Hạo tiếp nhận Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp, có chút tò mò. Hắn không chỉ tò mò đối với Thiên Vương, phần nhiều hơn chính là tò mò đối với thư tịch này.

Thật sự có thể thấy được Đại Thiên Tinh Thần Pháp sao?

Thiên Vương nháy mắt ra hiệu, Giang Hạo cũng không hiểu là có ý gì. Hải La Thiên Vương thật ra đã không còn nhược điểm gì ở trong tay hắn nữa.

Đã nhiều năm như vậy, Diệu An Tiên căn bản đã chết rồi.

Hải La Thiên Vương muốn đi cũng không phải là không thể đi, ở lại cũng không có gì.

Học tập thì tìm Mịch Linh Nguyệt là được.

Dù sao hắn cũng không thể thật sự khống chế được Vô Pháp Vô Thiên Tháp, càng không quyết định được nên để người nào ở người nào đi.

"Thư tịch này chắc chắn là giả, trên đời này không có khả năng có loại vật này." Văn Trúc không tin. Hắn chưa từng nghe nói qua cái này.

Mịch Linh Nguyệt cũng không quá tin tưởng.

Đại Thiên Thần Tông sao có thể cho phép có thứ này xuất hiện? Đối bọn hắn mà nói thì đó là đả kích trí mạng. Nhưng mà Hải La Thiên Vương lại nói chắc như đinh đóng cột, khiến nàng có chút lo lắng.

Giang Hạo nhìn thư tịch, phát hiện chữ viết phía trên có chút giống như viết ngoáy, như là viết tạm thời. Có lẽ là được viết ở trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp, bởi vì trước khi tiến vào nhà tù cần soát người. Đối phương không thể giữ thứ quan trọng này lại trên người được.

Sau đó hắn xem thư tịch, trên đó viết về sự tồn tại của Đại Thiên Tinh Thần Pháp. Ba ngàn đạo pháp, ba ngàn diệu pháp, ba ngàn thuật pháp, ngưng tụ thành Đại Thiên Tinh Thần Pháp. Phân thân Tinh Thần phân thành Đạo pháp phân thân, diệu pháp phân thân, thuật pháp phân thân. Trạng thái tinh thần của mỗi cái đều khác nhau. Chỉ cần hiểu rõ cách vận chuyển thuật pháp, quá trình diệu pháp, đạo pháp chi đạo thì có thể cảm nhận ra. Đây chỉ là mở đầu, sau đó kết hợp với bản thân, vận chuyển phương pháp đặc thù, thử nhìn trộm Đại Thiên Tinh Thần.

Giang Hạo nhìn những văn tự này, cảm nhận được lực lượng của văn tự, thử vận chuyển.

Mịch Linh Nguyệt vốn đang chờ Giang Hạo xem hết, đột nhiên phát hiện khí tức của đối phương thay đổi, có chút mờ mịt lại có chút thần bí. Khí tức và tinh thần giống như là được gia tăng, khiến cho người ta nhìn không thấu.

Hồi lâu sau, Mịch Linh Nguyệt nhìn thấy Giang Hạo khép thư tịch lại. Trong chớp nhoáng này, thân thể đối phương hoàn toàn ngưng thực. Chỉ là giương mắt nhìn qua thôi, nàng thế mà cảm thấy Đại Thiên Tinh Thần bị để mắt tới.

Cảm giác này chỉ xuất hiện trong tích tắc.

Trong lúc nhất thời, nàng lại cảm thấy người trước mắt vô cùng nguy hiểm.

Sau khi khép thư tịch lại, bọn hắn liền thấy Giang Hạo quay người rời đi.

Chờ sau khi người rời đi, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi không biết tại sao, bọn hắn đều có một loại áp lực vô hình.

"Thiên Vương, ngươi cho vương ngươi xem thứ gì đó? Tại sao lại khiến người ta có loại cảm giác bất an như thế?" Mịch Linh Nguyệt nhìn về phương hướng Giang Hạo rời đi, hỏi.

"Hình như là lĩnh ngộ tại chỗ, thứ này dễ học như vậy sao?" Nam Cung Nguyệt hỏi.

Trạng thái vừa rồi không bình thường chút nào. Nàng luôn cảm thấy có chút không phải bình thường. Dường như lúc cần có bất kỳ vật gì, đối phương đều đúng lúc có được.

Hải La Thiên Vương hừ lạnh, một tiếng không nói gì.

Văn Trúc thì sững sờ, hắn cảm nhận được cực kỳ rõ ràng. Thật sự là nhằm vào Đại Thiên Tinh Thần Pháp. Trong lúc nhất thời, hắn nghĩ biện pháp muốn truyền tin tức ra ngoài. Nếu như lời Hải La Thiên Vương nói là sự thật thì chuyện này có thể phá vỡ Đại Thiên Thần Tông bọn hắn.

Nhất định phải cướp được đồ đi, sau đó giết chết người biết. Cho dù là Thiên Vương, bọn hắn cũng phải nghĩ biện pháp xử lý. Giết không được cũng sẽ để đối phương vĩnh viễn không cách nào truyền ra ngoài…

Giang Hạo đi từng bước một ra khỏi tầng thứ năm, dừng lại vị trí thang lầu.

Hải La Thiên Vương không có lừa hắn, đúng là có thể nhìn thấy Đại Thiên Tinh Thần.

Quả nhiên là thứ cao minh.

Trong lúc xem thư tịch này, Tỏa Thiên và Vô Danh Bí Tịch đều được dẫn động. Bởi vì có hai cái này, hắn đã học được Nghịch Đại Thiên Pháp chỉ trong nháy mắt. Chắc là còn có nguyên nhân là Hồng Mông Tử Khí, tất cả đều rất thuận lợi.

Hắn vốn muốn tìm ra Phong Hoa đạo nhân, hiện tại đã thuận tiện hơn rất nhiều.

Chỉ là hắn đang do dự không biết có nên giao thứ này cho Ngân Sa sư tỷ hay không. Tính nhằm vào của vật này quá mạnh, hắn có chút lo lắng. Một khi để lộ tin tức thì Thiên m Tông sẽ gặp phải đại nạn.

Nếu như không giao ra, một khi Văn Trúc bị chuộc đi, nguy hiểm sẽ trực tiếp rơi xuống trên người hắn. Ảnh hưởng đến căn cơ của Đại Thiên Thần Tông, mình nhất định sẽ vạn kiếp bất phục, Thiên m Tông cũng không giữ được hắn.

Cho nên, vẫn nên chuyển nguy hiểm lên Thiên m Tông thì hơn, để bọn hắn nghĩ biện pháp.

"Thiên Vương không hổ là Thiên Vương, vừa ra tay chính là món đồ diệt tông." Giang Hạo có chút cảm khái.

Thứ này thật sự sẽ dẫn đến diệt tông.

Thiên m Tông còn chưa là gì cả khi ở trước mặt Đại Thiên Thần Tông. Trước đó không có mối thù truyền kiếp, hiện tại có thể nói là không chết không thôi.

---

Đêm khuya.

Bạch Nguyệt Hồ.

Bạch Chỉ còn đang củng cố tu vi, từ sau khi nàng tấn thăng vẫn luôn đứng vững ở cảnh giới này. Hiện nay nàng đã hơn xưa, đương nhiên muốn để tu vi ổn định và tinh tiến hơn. Cho nên, nàng không thể gấp nóng nảy.

Chỉ là lúc này Ngân Sa lại đột nhiên muốn gặp nàng.

Mặc dù nghi hoặc, nhưng nàng vẫn biến mất tại trong sân rồi đi tới bên hồ.

Không bao lâu, Ngân Sa liền bay tới.

"Chưởng môn." Ngân Sa tiên tử cung kính nói, trong mắt mang theo một chút cấp bách.

"Là chuyện quan trọng gì?" Bạch Chỉ nhẹ giọng hỏi thăm.

Bây giờ Ngân Sa thấy Trưởng lão đã không còn như trước đó nữa, loại uy thế tiên nhân kia khiến nàng cảm thấy bản thân nhỏ bé. Hiện nay toàn bộ tông môn đều không có người nào phản bác Bạch Trưởng lão cả. Nàng hoàn toàn xứng với chức Chưởng môn.

"Hôm nay đạt được một thứ từ Vô Pháp Vô Thiên Tháp, thứ này có thể sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho tông môn." Ngân Sa tiên tử nói nghiêm túc. Nàng là nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có được món đồ này.

"Thứ gì?" Bạch Chỉ có chút ngoài ý muốn.

Tai hoạ ngập đầu?

Lúc đạt được Tỏa Thiên, bọn hắn cũng không có tai hoạ ngập đầu.

"Là cái này." Ngân Sa nói xong thì đưa một quyển sách cũ nát lên.

Bạch Chỉ tiếp nhận, đọc qua đơn giản, mày nhăn lại.

"Ở đâu ra?" Nàng hỏi.

Cái này quả thật có thể mang đến tai hoạ ngập đầu.

Mặc dù Tỏa Thiên lợi hại nhưng lại có rất ít người biết đến nó, càng không cách nào tìm đọc nội dung. Mà phương pháp nghịch đại thiên này lại khác. Một khi để lộ tin tức, Đại Thiên Thần Tông chắc chắn sẽ động thủ.

"Hải La Thiên Vương lấy ra, hôm nay Giang Hạo đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, Hải La Thiên Vương đưa cho hắn, sau đó Giang Hạo giao cho ta." Ngân Sa tiên tử nói.

"Hải La Thiên Vương?" Bạch Chỉ có chút ngoài ý muốn.

Vốn cho rằng sẽ rất khó lấy được thêm tin tức từ những người này, ai biết vừa có được tin tức lại khó giải quyết như vậy.

"Đã có những ai xem qua rồi?" Bạch Chỉ lại hỏi.

"Ngoại trừ Giang sư đệ thì cũng chỉ có thuộc hạ." Ngân Sa tiên tử dừng một lúc rồi mới nói:

"Nhưng không xác định nội dung có phải là thật hay không."

Bạch Chỉ rũ mắt suy tư.

Vật này có lợi đối với bọn họ, có thể thử tìm ra Phong Hoa đạo nhân. Nhưng mà tệ nạn quá rõ ràng, không thể để cho người ngoài biết. Nếu không thì tông môn sẽ không có khả năng được sống yên ổn.

"Truyền tới từ tầng thứ năm?" Bạch Chỉ hỏi.

"Đúng vậy." Ngân Sa tiên tử gật đầu.

"Đi một chuyến, cũng không cần để ý chuyện phối hợp, không phối hợp thì chờ tin tức của ta." Bạch Chỉ nói.

Ngân Sa tiên tử gật đầu, đã hiểu nên làm thế nào.

Chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài, một khi rời khỏi tầng thứ năm thì vấn đề sẽ rất lớn. Cho nên, hoặc có thể xác định người rời đi sẽ không nói ra, hoặc chính là người chết mới an toàn nhất.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 876 : Diệt Khẩu


Bách Hoa Hồ.

Sau khi Bạch Chỉ lấy được thư tịch, liền lập tức đi cầu kiến Chưởng giáo.

Chuyện này không nhỏ, hơn nữa mặc dù nàng có thể xem hiểu nội dung thư tịch, nhưng lại cảm thấy nó cũng không có dễ tu luyện như vậy, luôn cảm giác mình đã bỏ sót thứ gì đó. Cho nên, nàng muốn tới hỏi thăm Chưởng giáo.

Đi vào trước đình, Bạch Chỉ liền đứng an tĩnh. Lúc này trong đình cũng không có bất kỳ thân ảnh nào.

Chờ đợi một lúc, một thân ảnh màu đỏ mới dần dần xuất hiện.

"Phát hiện một quyển sách tại Vô Pháp Vô Thiên Tháp." Bạch Chỉ đưa thư tịch lên, mới giải thích:

"Là Giang Hạo tiến đến tầng thứ năm, Hải La Thiên Vương tặng cho hắn. Bởi vì có liên quan hệ lớn, nên muốn hỏi ý kiến Chưởng giáo."

Hồng Vũ Diệp cũng không mở miệng, mà là tiếp nhận thư tịch rồi xem một chút. Anh mắt bình tĩnh lại có chút ngoài ý muốn:

"Có người học qua chưa?"

"Ngoại trừ Giang Hạo là chưa xác định được, trước mắt thì người nhìn thấy người đều chưa từng học qua." Bạch Chỉ do dự một chút rồi nói:

"Trong đó có vấn đề gì sao?"

"Không có vấn đề gì, nhưng mà có cái tiền đề, người viết ra quyển sách này là Thiên Vương hải ngoại. Thiên Vương hải ngoại có khí vận Thiên Vương, hắn không có viết ra loại tình huống này là bởi vì cảm thấy đương nhiên." Hồng Vũ Diệp khép thư tịch lại, nói:

"Nhưng không có nghĩa là những người khác có thể tu luyện được."

"Tu luyện cái này rất hà khắc sao?" Bạch Chỉ dò hỏi. Nàng cũng không có nhìn ra biến hóa trong đó.

"Sửa chữa một chút đi, chuyện còn lại là cần tìm một số người có khí vận không nhỏ mới có thể thử tu luyện." Hồng Vũ Diệp viết chữ trên không.

Hồi lâu sau, một bản thư tịch hoàn toàn mới rơi xuống ở trước mặt Bạch Chỉ:

"Phức tạp hơn một chút, hiệu quả sẽ trở nên yếu đi một chút, chỉ có thể phát hiện người của Đại Thiên Thần Tông trong phạm vi xung quanh."

Bạch Chỉ tiếp nhận thư tịch, có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Chưởng giáo thuận tay liền sửa đổi.

Quyển sách cũ nát quay về trước mặt Bạch Chỉ. Nàng đang suy nghĩ xem trong tông môn có ai có khí vận không nhỏ.

Theo lý thuyết thì có một ít, nhưng những người này cũng không ở trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp, cũng không cần thiết phải tu luyện.

Có thể Giang Hạo để hắn tu luyện một chút. Sau khi suy tư một lát, nàng cảm thấy đối phương có lẽ đã tu luyện, nhưng mà vẫn có thể thông báo một chút.

Mấy chuyện khác lại nghĩ biện pháp sau.

"Chuyện khác có manh mối gì không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Phong Hoa đạo nhân cực kì khó tìm, gần đây thành viên của Đại Thiên Thần Tông đang rời khỏi Nam Bộ, cho nên tạm thời không có manh mối gì. Trước mắt biết được phân thân của hắn, một cái đang ở trong tông môn chúng ta, một ở tại Huyền Thiên Tông. Theo lý thuyết thì các tông môn khác cũng có, còn đang điều tra." Bạch Chỉ sắp xếp lại ngôn ngữ rồi nói:

"Gần đây Đọa Tiên tộc sinh động, hình như đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Bây giờ chúng ta cần nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng bởi vì chuyện thần hồn Thánh Chủ nên Thiên Thánh Giáo đang nhìn chằm chằm, Đại Thiên Thần Tông cũng nhìn chằm chằm. Nếu như lại bị Đọa Tiên tộc nhìn chằm chằm thì vấn đề sẽ không nhỏ. Cho nên trước mắt chúng ta đang bắt người của Đọa Tiên tộc, muốn nhìn một chút xem bọn hắn rốt cuộc muốn làm gì, sau đó bóp chết nguy hiểm từ sớm. Ngoài ra, còn có chuyện của hải ngoại. Có tin tức, bởi vì các kế hoạch của Vạn Vật Chung Yên đều thất bại, nên bọn hắn đã bắt đầu triệu tập nhân viên trung tâm, không biết muốn làm gì. Địa vị của người chúng ta cũng đang tăng lên."

Thật ra, người nội ứng tại hải ngoại đã truyền tin tức trở về từ rất sớm, nói có lẽ có một ngày hắn thật sự sẽ trở thành người của Vạn Vật Chung Yên, lúc đó hắn có thể sẽ không về được nữa. Nhưng hắn vẫn truyền tin tức trở về.

Bởi vì nếu không thật sự trở thành người của Vạn Vật Chung Yên thì không cách nào trở thành thành viên trung tâm thật sự, càng không biết được bí mật cốt lõi.

Bạch Chỉ có chút cảm khái, người của Vạn Vật Chung Yên chân chính đều có mục đích cuối cùng là hủy diệt thế giới. Trong đầu đều chỉ nghĩ về điều này, không còn là bản thân mình trước đó nữa. Hắn sẽ bị lạc ở trong suy nghĩ này.

Hồng Vũ Diệp khẽ gật đầu, hỏi còn có cái gì nữa không.

Sau đó, Bạch Chỉ lại nói về tình huống xung quanh, còn có chuyện của Thiên Thánh Giáo.

Tạm thời không có xung đột gì lớn, mặc dù Thiên Thanh Sơn có người hải ngoại nâng đỡ, nhưng những năm gần đây không thể tạo thành uy hiếp. Chỉ là Thiên Môn Tông bởi vì lần trước có không ít người chết tại Thiên m Tông, hiện tại có một bộ phận người muốn động thủ. Bởi vì khoảng cách quá xa, cũng đang nâng đỡ Thiên Thanh Sơn nên khả năng sẽ có một số nội ứng tiến vào.

"Thiên Hương Đạo Hoa thì sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Người chú ý đến Thiên Hương Đạo Hoa gần đây trở nên ít đi, hình như cũng đang chờ hoa nở, tạm thời không có động tác gì lớn. Hơn nữa, Giang Hạo đi ra ngoài một chuyến trở về lại tấn thăng, chắc là người sau lưng đang toàn lực bồi dưỡng hắn. Tất cả vụ án liên quan tới hắn đều là giả không có thật, cho đến trước mắt còn không có bất cứ chứng cứ gì chứng minh hắn phản bội tông môn." Bạch Chỉ nói.

Hồng Vũ Diệp cũng không nói thêm cái gì.

"Huyền Thiên Tông dường như có ý đồ giao hảo với chúng ta, có thể là vì để Đại Địa Hoàng Giả trưởng thành tốt hơn." Bạch Chỉ muốn nhìn thái độ của Chưởng giáo một chút.

"Không cần thiết phải đối địch với Đại Địa Hoàng Giả, hắn muốn biến cường thì cứ để hắn biến cường, không giúp cũng không sao cả, không ảnh hưởng tới việc hắn trưởng thành là được." Hồng Vũ Diệp đưa ra thái độ của mình.

Bạch Chỉ cảm thấy ngoài ý muốn: "Vậy tương lai…"

Tương lai Đại Địa Hoàng Giả có lẽ sẽ đối địch với bọn họ.

"Tương lai?" Hồng Vũ Diệp nhìn Bạch Chỉ.

"Thuộc hạ lo lắng Đại Địa Hoàng Giả sẽ động thủ với chúng ta." Bạch Chỉ nói.

Hồng Vũ Diệp nhìn người trước mắt một chút, nói: "Không cần để ý."

Bạch Chỉ cúi đầu không nói gì nữa, nếu Chưởng giáo đã nói như vậy, nàng cũng sẽ không để ý nữa. Nàng cảm thấy mình cũng không cần so đo mấy chuyện được mất kia làm gì, ánh mắt cũng trở nên cao hơn rất nhiều, giống như kaf đạt được thăng hoa.

Có người có thể nhìn về phương xa là bởi vì bản thân tự tin, có người là bởi vì tâm hướng phương xa, còn có người là bởi vì có nội tình chèo chống. Mà nàng là bởi vì đứng phía sau Chưởng giáo.

Ánh mắt của Chưởng giáo, sẽ dẫn nàng đi ra khỏi cực hạn…

---

Tầng năm, Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

Ngân Sa mang theo hai người cầm gương đi đến.

Mấy người Trang Vu Chân vốn đang nghỉ ngơi, đột nhiên mở mắt ra.

"Nha đầu, ngươi tới đây làm gì?" Hải La Thiên Vương khinh thường nói. Ngân Sa cũng không để ý tới Hải La Thiên Vương, mà là nhìn về phía Trang Vu Chân.

Người kia lập tức cảm thấy giật mình, trong lúc nhất thời không biết tại sao đối phương lại tìm mình.

"Hôm nay người của chúng ta cầm một quyển sách từ nơi này." Ngân Sa tiên tử nói.

Nghe vậy, Trang Vu Chân thầm giật mình, trong nháy mắt liền hiểu rõ. Hắn mở miệng nói:

"Ta lấy tiên đạo của bản thân thề, không nói ra những gì mình chứng kiến hôm nay cho bất kỳ ai. Nếu không tiên đạo vỡ vụn, hồn phi phách tán."

Ngân Sa tiên tử quay đầu nhìn về phía người đứng phía sau, thấy bọn họ gật đầu thì mới nhìn về phía Nam Cung Nguyệt.

Giờ khắc này, Nam Cung Nguyệt hiểu rõ, công pháp của Hải La Thiên Vương là thật. Nếu không thì người của Vô Pháp Vô Thiên Tháp sẽ không đột nhiên đến, hơn nữa còn bắt thề với tiên đạo. Nàng cũng phát lời thề.

Mịch Linh Nguyệt đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, cũng an toàn vượt qua.

Cuối cùng Ngân Sa tiên tử đi đến trước mặt Văn Trúc.

"Ta cũng thề." Văn Trúc chân thành nói:

"Văn Trúc ta dùng tiên đạo của bản thân để thề, sẽ không nói ra chuyện hôm nay với bất kỳ người nào khác. Nếu không tiên đạo vỡ vụn, hồn phi phách tán."

Ngân Sa tiên tử nhìn về phía hai người sau lưng. Bọn họ nhíu mày, trò chuyện một lát rồi cuối cùng lắc đầu.

Ngân Sa tiên tử gật đầu, quay người rời đi.

Ngay sau đó, có một nhóm người khác tiến đến, mang Văn Trúc đi.

Mệnh lệnh mà bọn hắn nhận được chỉ có một chữ, giết! Đối phương căn bản không có tiên đạo, ý định lừa dối để qua cửa.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 877 : Ban Ngày Đốt Đèn


Giang Hạo trở lại trong sân rồi đi vào trong phòng.

Nghịch Đại Thiên Tinh Thần chi pháp khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn. Trước đó học được một chút khiến hắn có lo lắng, học được thứ này chính là một loại phiền phức.

Nếu như vận dụng không thoả đáng, lúc hắn phát hiện ra vết tích Đại Thiên Tinh Thần thì cũng có thể bị đối phương phát hiện.

Trước đó, lúc quan sát Mịch Linh Nguyệt và Văn Trúc, bọn hắn cũng có cảm giác bị theo dõi. Nếu như không phải vì cần tìm kiếm Phong Hoa đạo nhân, hắn vẫn không nên tu luyện loại công pháp này thì hơn.

Một khi bị biết được nhất định sẽ bị đuổi giết. Dù có giao công pháp ra cũng không có cách nào cả.

Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp chỉ có thể phát hiện ra đối phương có phải là người của Đại Thiên Thần Tông hay không, không có chút tăng thêm nào về chiến lực cả.

Người đứng ở nơi đó dám đối địch với hắn sao?

Nhìn trộm bí mật của người khác, có đôi chính là tự chịu diệt vong.

Mà Đại Thiên Thần Tông sẽ không giết hết tất cả người biết, bọn hắn sẽ chỉ tìm kiếm đầu nguồn.

Những người khác có thể làm loại chuyện này, nhưng Giang Hạo tuyệt sẽ không đi làm. Hắn chỉ muốn được yên ổn. Thời gian trôi qua càng lâu, đối với hắn càng có lợi. Xung đột lớn sẽ ảnh hưởng đến việc mình biến cường.

Hắn lại cảm nhận Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp một chút.

Giang Hạo càng cảm nhận rõ, mình chắc là đã biết rõ, chỉ là không biết pháp môn.

Dung hợp Vô Danh Bí Tịch và Tỏa Thiên, có lẽ có thể xuất hiện các loại phương pháp quan sát.

Sau đó, hắn dùng Vô Danh Bí Tịch để tiến hành điều chỉnh, để tiêu hao trở nên yếu đi, để ảnh hưởng dần dần biến mất. Chỉ cần không bị phát hiện thì có thể thử đi tông môn xem một chút rốt cuộc là có bao nhiêu người của Đại Thiên Thần Tông.

Chỉ là không xác định được có thể phân biệt được chân thân hay không. Chuyện này cần tìm người xác nhận, Mịch Linh Nguyệt và Văn Trúc chính là lựa chọn tốt nhất.

Những ngày này cần tiếp tục điều chỉnh một chút, có tiến triển lại đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

---

Ngày kế tiếp.

Hắn nhận được tin tức, là Ngân Sa tiên tử truyền đến, nói có thể thử tu luyện Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp, chỉ là không thể truyền ra ngoài.

Đây là mệnh lệnh của Bạch Chỉ Trưởng lão. Đối phương cũng không cần hắn trả lời, chỉ là thông báo.

Giang Hạo cũng không có ý kiến gì, xem ra tông môn cũng biết chuyện này khó giải quyết, không muốn kéo thù hận đến chết không thôi với Đại Thiên Thần Tông.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Đầu tháng một.

Thời gian đã qua gần ba tháng, Giang Hạo đã trả xong linh thạch cho Nhiệm Vụ Đường, cũng bán không ít phù lục, kiếm lời mấy ngàn linh thạch.

Thu nhập lớn hơn chi tiêu, cũng coi như có hi vọng.

Trong lúc đó, hắn đều luôn cảm ngộ Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp. Thỉnh thoảng hắn sẽ đến Vô Pháp Vô Thiên Tháp thử một chút.

Điều khiến hắn ngoài ý muốn chính là không còn thấy Văn Trúc, nghe nói đã bị mang đi khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp rồi.

Không rõ sống chết.

Chắc là đã bị giết.

Bản thân Văn Trúc vốn đang còn có giá trị, nhưng lại đột nhiên bị giết, đại khái là bởi vì Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp của Hải La Thiên Vương.

Thời gian ba tháng, Mịch Linh Nguyệt càng ngày càng không thể cảm nhận được hắn đang vận chuyển Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp.

Lại lĩnh hội thêm mấy ngày nữa chắc là được rồi.

Nhưng mà mấy sư huynh sư tỷ ở Vô Pháp Vô Thiên Tháp hình như cũng đang học, nhưng mà có chút không giống với hắn.

Hắn không có hỏi nhiều, cũng không để cho bọn hắn biết tiến độ của mình. Dù sao không phải ai cũng có Tỏa Thiên và Vô Danh Bí Tịch. Hồng Mông Tâm Kinh cũng có công lao không nhỏ.

Trong sân, Giang Hạo tỉnh lại từ trong tham ngộ, lúc này tia nắng đầu tiên trong ngày chiếu qua. Ánh sáng bao quanh người hắn, có một loại cảm giác ấm áp.

Hắn nhìn mặt trời hồi lâu, cho đến khi ánh nắng trở nên chướng mắt mới thu hồi ánh mắt.

Gần đây nghe Tiểu Li nói muốn trở về tảo mộ cho A Công A Bà, khiến trong lòng hắn có một chút cảm khái.

Lần này vẫn là Trình Sầu đi cùng nàng, con thỏ cũng đi cùng.

Bởi vì Đọa Tiên tộc, bọn hắn ra ngoài sẽ dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tiểu Li sẽ không có chuyện gì, vấn đề ở chỗ Trình Sầu.

Người Đọa Tiên tộc tới không có kẻ yếu, Trúc Cơ trung kỳ chỉ cần bị một dư ba tác động thôi đã có thể phải bỏ mình rồi.

Có con thỏ ở đó sẽ an toàn hơn rất nhiều.

"Chủ nhân, xuất phát thôi." Giọng của con thỏ truyền đến.

Giang Hạo cúi đầu nhìn xuống, con thỏ đang ngủ nướng thế mà đã tỉnh lại.

Sau khi rời khỏi đây, Tiểu Li đã đến.

"Sư huynh, ta sẽ mang quà về cho ngươi." Tiểu Li chân thành nói.

Giang Hạo mỉm cười, cũng không nói thêm cái gì.

Chờ Trình Sầu tới, ba người bọn họ liền đứng dậy rời đi.

"Nếu như là từ đây đi lưu lạc thiên nhai cũng không tệ."

Giang Hại tự nói một câu rồi đi bận rộn chuyện của mình.

Những ngày sau đó, hắn vẫn luôn ở Linh Dược Viên.

Mọi chuyện đều rất thuận lợi, thỉnh thoảng có một ít việc nhỏ xảy ra nhưng đều có thể giải quyết thuận lợi.

Hắn còn dành thời gian đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, đặc biệt vận chuyển Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp trong lúc Mịch Linh Nguyệt không để ý.

Sau khi xác định đối phương không có bất kỳ phản ứng gì, Giang Hạo lại điều chỉnh một tháng, lúc này mới đi tìm Hải Minh đạo nhân.

Lần này hắn là Tiếu Tam Sinh.

Lúc tìm được đối phương, hắn dùng Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp.

Quả nhiên nhìn ra đối phương là một thành viên của Đại Thiên Thần Tông, hơn nữa còn không bị phát hiện.

"Ngươi đoán xem ta tới tìm ngươi để làm gì?" Giang Hạo cười hỏi.

"Đạo hữu thật sự không sợ bị phát hiện sao?" Hải Minh đạo nhân hỏi.

Giang Hạo suy một lúc rồi nói:

"Nhớ truyền tin tức cho bản thể của ngươi, nói là ta đã khóa chặt được nàng, không được bao lâu nữa sẽ đi tìm nàng, bảo nàng cẩn thận núp kỹ. Ha ha ha!"

Giang Hạo cười to ba tiếng, sau đó biến mất tại chỗ. Hắn biến mất với phương thức mà Hải Minh đạo nhân không thể nào hiểu được.

Sau khi trở về, Giang Hạo suy nghĩ lại, tìm ra chỗ thiếu sót.

"Còn không thể nhìn ra đối phương có phải là thành viên của Thượng Tam Thiên hay không, xem ra còn cần lĩnh hội."



Trên con đường nào đó tại Nam Bộ.

Một nam tử bịt mắt, mang theo đèn lồng đi lại ở trên đường.

Sự quái dị của hắn thu hút vô số ánh mắt.

Hắn đi từ một con đường phồn hoa đến một con đường cằn cỗi.

Lúc trước còn có không ít người tò mò quan sát, nhưng sau khi đi đến vùng đất cằn cỗi, người xung quanh không còn nhìn hắn nữa. Bọn họ đều cúi đầu đi trên con đường của mình.

"Có người nhàn hạ thì sẽ quan sát xung quanh, có người muốn sống thôi đã phải hao hết tinh lực." Nam tử nhẹ giọng tự nói.

Lúc hắn đi qua những người này, có một thân ảnh đi đến trước mặt hắn, nói:

"Tiền bối, chúng ta đã nghe ngóng được vị trí của Thiên m Tông, có thể đi qua."

"Nhưng ta nghe nói sau khi đi vào phải tuân thủ quy củ." Nam tử che mắt nói.

"Đúng, chúng ta có thể dẫn người ra, hoặc là dùng biện pháp đặc thù để đi vào." Người tới nói.

"Biện pháp đặc thù để đi vào?" Nam tử che mắt hỏi.

"Đúng, Thiên m Tông có một rừng cây, không gian nơi đó thỉnh thoảng sẽ vặn vẹo, chỉ cần tìm được thời cơ sẽ có cơ hội tiến vào bên trong. Tình huống như vậy cực ít, ngay cả Thiên m Tông đều chưa chắc đã biết được. Chúng ta chú ý chi tiết, cho nên có thể hiểu rõ." Người tới nói.

"Thật sao? Sau khi đi vào thì sao?" Nam tử che mắt hỏi.

"Tìm kiếm Thánh nữ dự khuyết Diệu Thính Liên, hoặc là đạo lữ của nàng- Mục Khởi. Bọn hắn chắc là phải biết thần hồn Thánh Chủ ở đâu. Thần hồn lần này vô cùng quan trọng đối với chúng, phía trên cũng không muốn bỏ lỡ." Người tới nói.

"Là như cậy sao, nhưng mà ta cũng không có nắm chắc, cứ coi như thử một chút đi."Nam tử che mắt nói.

Nói xong, hắn mang theo đèn lồng, tiếp tục đi về phía trước.

Trên đường đi, hắn chợt có chút tò mò: "Nghe nói Thiên Hương Đạo Hoa cũng ở bên kia? Ta có thể đi xem không?"

"Tiền bối nói đùa, tiền bối muốn đi đương nhiên là có thể. Vị trí cụ thể thì còn cần đi hỏi thăm, chúng ta không cách nào biết được tin tức này. Đến lúc đó chắc là sẽ gửi thư cho tiền bối."

"Như vậy cũng được." Nam tử che mặt gật đầu.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 878 : Nữ Ma Đầu: Muốn Biết Dáng Vẻ Của Ngươi Trong Mắt Ta Sao


Đầu tháng hai.

Từ lúc Giang Hạo trở về từ Tây Bộ đã được bốn tháng.

Trong phần lớn bốn tháng này, hắn đều đang tu luyện Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp. Hiện nay hắn đã có thể trực tiếp phân biệt được thành viên của Đại Thiên Thần Tông.

Dùng để đối phó Phong Hoa đạo nhân quả thật cũng không tệ, nhưng mà vẫn không có cách nào tìm được bản thể của đối phương. Chuyện này cần Thiên m Tông đi làm.

Có lẽ không bao lâu nữa sẽ có thể tìm thấy đối phương, một khi bắt được Phong Hoa đạo nhân vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp, đó chính là lĩnh vực mà mình am hiểu, sớm muộn gì cũng có thể khiến cho đối phương mở miệng.

Một ngày này, Giang Hạo tưới nước cho Thiên Hương Đạo Hoa, thuận tiện nhìn xuống bảng.

【 Danh tính: Giang Hạo 】

【 Tuổi tác: Ba mươi chín 】

【 Tu vi: Vũ Hóa sơ kỳ 】

【 Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】

【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên, Kim Cương Bất Hoại 】

【 Khí huyết: 95/100 (có thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 93/100 (có thể tu luyện) 】

【 Thần thông: 2/3 (không thể thu được) 】

"Ba mươi chín tuổi."

Nhìn xem tuổi tác, Giang Hạo có chút cảm khái.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên Hồng Vũ Diệp xuất hiện ở nơi này, chính mình mới mười chín tuổi. Thời gian hai mươi năm lại cứ trôi qua như vậy.

Bất tri bất giác mình cũng đã trở thành một người tuổi trung niên.

Nghĩ như vậy, hắn đi vào Linh Dược Viên.

Đã một tháng, mấy người Trình Sầu cũng nên trở về rồi. Không biết có mang theo phiền phức trở về hay không.

"Giang sư đệ." Một vị nam tử đi tới.

Nhìn thấy hắn, Giang Hạo cảm thấy hơi quen mặt.

Suy tư một lát mới nhớ ra, là Liên Đạo Chí sư huynh. Kim Đan viên mãn, xem ra sắp tấn thăng Nguyên Thần. Có liên quan với đối phương, chủ yếu là bởi vì Khổ quả.

Đám con thỏ cướp Khổ quả của bọn hắn.

"Liên sư huynh, đã lâu không gặp." Giang Hạo khách sáo nói.

"Đúng là đã lâu không gặp." Liên Đạo Chí mỉm cười nói:

"Vô sự không đăng tam bảo điện, lần này tới là có chút chuyện muốn nói cùng sư đệ, chủ yếu là có việc muốn nhờ."

"Sư huynh mời nói." Giang Hạo khách khí nói.

"Sư đệ còn nhớ Khổ quả không?" Liên Đạo Chí hỏi thăm.

"Còn nhớ." Giang Hạo gật đầu, chỉ là không rõ tại sao đối phương lại hỏi như vậy.

"Gần đây Khổ quả lại chín, người chúng ta đã trông thật lâu, đương nhiên cũng như lần trước, đều do tài nghệ không bằng người." Liên Đạo Chí khổ sở nói.

Nghe vậy, Giang Hạo sững sờ. Trong lòng có một loại cảm giác hoang đường.

"Con thỏ lại đoạt Khổ quả của sư huynh?" Hắn hỏi.

"Sư đệ nói quá lời, cũng không phải là đoạt, đây là hành động của năng giả. Lần này tới chủ yếu là muốn mua một chút Khổ quả từ chỗ của sư đệ. Không dối gạt sư đệ, vi huynh đang sắp đột phá, cần Khổ quả phụ trợ." Liên Đạo Chí đắng chát cười nói.

Nghe vậy Giang Hạo đương nhiên là đồng ý, nói qua mấy ngày sẽ đích thân đưa qua.

Sau ba ngày, con thỏ trở về.

Tiểu Li lục lọi trên người hồi lâu, đưa một đống Khổ quả cho hắn.

Nhìn hai người, Giang Hạo thầm thở dài trong lòng.

Cuối cùng, hắn hỏi thăm Trình Sầu. Hắn nói con thỏ và Tiểu Li đột nhiên cảm thấy quả này không tệ, liền đi cướp đoạt. Bởi vì con thỏ quá mạnh, những người kia thậm chí không thể kịp phản ứng. Nếu không phải con thỏ tự giới thiệu, bọn hắn có lẽ cũng không biết là ai ra tay.

Giang Hạo nghe xong càng bất đắc dĩ hơn, tập tính báo danh này đúng là không tốt một chút nào. Sau này mà phóng sinh sẽ rất dễ gây phiền toái cho hắn.

Cần nghiêm khắc cảnh cáo một chút, sau khi xuống núi không cho phép nhắc đến tên hắn, cũng đừng nói với bên ngoài là hắn nuôi dưỡng con thỏ. Như này thì dù chọc tới người nào cũng không có quan hệ gì với hắn.

Sau khi cầm được Khổ quả, Giang Hạo đi Chúc Hỏa Đan Đình, tự mình đưa cho Liên Đạo Chí. Đối phương lần này không đưa linh thạch, mà là cho hai trăm hạt giống linh dược thượng phẩm.

Nói đó là linh dược thượng phẩm của bọn hắn, cho Giang Hạo thử nghiệm, xem có trồng được hay không.

Rất nhiều người đều muốn thử cảm giác trồng linh dược mới, như này bọn hắn sẽ có thể lý giải thấu triệt hơn, cũng có chỗ tốt đối với kỹ thuật trồng.

Đối phương nói rõ, chỉ là luyện tập, cũng không cần quá lo lắng cái gì.

"Đa tạ sư huynh." Giang Hạo cảm kích nói.

Cái này tốt hơn linh thạch rất nhiều.

"Vẫn là phải cảm tạ sư đệ, nếu như Khổ quả bị người khác đạt được thì vi huynh coi như gặp phiền toái rồi." Liên Đạo Chí cũng là cảm kích.

Như thế hai phe đều vui vẻ.

Giang Hạo thì mang hai trăm hạt giống về.

Không biết xác suất ra bọt khí màu lam là bao nhiêu.

Chắc là không quá cao.

Bỏ ra hai ngày giám định, đều là cần nửa năm mới có thể mọc rễ nảy mầm, hơn nữa còn tốn không ít linh thạch. Nếu như không dùng linh thạch thì cần một năm.

Giang Hạo tính toán đại khái, đại khái cần ba vạn.

Hiện tại thời gian đang gấp, nhưng mà hắn sợ tông môn đột nhiên hạ nhiệm vụ, rời đi nửa đường, như vậy sẽ thất bại trong gang tấc.

Cho nên vẫn phải hao phí linh thạch.

Hai tháng sau.

Đầu tháng tư.

Giang Hạo đi vào trong sân thì nhìn thấy bọt khí màu lam.

【 Tu vi +1 】

【 Khí huyết +1 】

Sau đó, hắn nhìn bảng.

【 Khí huyết: 100/100(có thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 100/100(có thể tu luyện) 】

Sau đó, hắn mang theo con thỏ tiến về Linh Dược Viên để quản lý linh dược.

Chạng vạng tối, Giang Hạo trở về.

Sau khi kiểm tra tình huống xung quanh, tất cả không có gì khác thường, hắn bắt đầu tiến vào tu luyện.

Sau khi nhắm mắt, hắn bắt đầu rút tu vi ra.

Giữa trưa ngày hôm sau.

Tử khí xung quanh Giang Hạo tán đi, lúc này lực lượng của hắn cường hãn trước nay chưa từng có. Mỗi một chỗ trên thân thể đều tràn ngập lực lượng để cho người ta khó mà nhìn thẳng. Cảm nhận được thân thể biến hóa, Giang Hạo mới nhẹ nhàng thở ra.

"Vũ Hóa trung kỳ."

"Cảm giác thân thể biến hóa rất lớn, lực lượng hùng hậu hơn rất nhiều, hiện tại nếu như gặp lại Thánh Chủ thì chắc là sẽ rất thong dong."

Trước đó, giao chiến cùng Thánh Chủ cũng không dễ vượt qua, hiện tại thì khác, không cần liều mạng giống trước đó nữa.

"Quả nhiên vẫn nên tăng cao tu vi trước, sau đó lại đi đối mặt với kẻ địch, như này là an toàn nhất."

Nghĩ như vậy, Giang Hạo mới đi vào trong sân, dự định tưới nước.

Mỗi ngày đều muốn làm những việc này, một khi thiếu một ngày thì những chuyện làm trước đó sẽ có khả năng thất bại trong gang tấc. Hắn muốn thu hoạch được bọt khí cũng không dễ dàng như vậy nữa.

Không làm việc hoặc là không thể kiên trì thì cũng không chiếm được.

Nhất là bây giờ, bọt khí màu lam ngày càng khó hơn, màu trắng thì đang còn tốt.

Vừa mới đặt chân vào sân, hắn đã ngửi thấy một mùi thơm mát không thuộc về sân. Một thân ảnh màu đỏ xuất hiện ở trước mặt hắn. Là Hồng Vũ Diệp ngồi dưới tàng cây, đang thưởng thức trà.

"Xin ra mắt tiền bối." Giang Hạo cúi đầu cung kính nói.

"Ngươi đột phá?" Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn Giang Hạo một chút, hỏi.

"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu, chân thành nói:

"Vãn bối đã đột phá Kim Đan hậu kỳ."

Hồng Vũ Diệp nhìn nam tử trước mắt, nhếch miệng cười: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Ba mươi chín." Giang Hạo đáp.

"Ba mươi chín tấn thăng Kim Đan hậu kỳ, đây là trình độ gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Chí ít sẽ không phụ sự bồi dưỡng của tiền bối." Giang Hạo đáp.

Ba mươi chín Kim Đan hậu kỳ, thật ra đã rất mạnh rồi, chỉ chậm hơn Thiên Đạo Trúc Cơ vài chục năm.

Một người hai mươi mấy tuổi, một người ba mươi mấy tuổi.

"Ngươi tu luyện cái gì?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.

Nghe vậy Giang Hạo sững sờ, có chút không rõ ràng cho lắm.

"Xem ra ngươi chỉ lo tu luyện, hoàn toàn không rõ ràng dáng vẻ của mình." Hồng Vũ Diệp nhếch miệng cười.

Giang Hạo cẩn thận cảm giác mình, có chút kinh ngạc.

Không có phát hiện gì.

"Muốn biết dáng vẻ của ngươi trong mắt ta không?" Hồng Vũ Diệp nhìn chằm chằm Giang Hạo, hỏi.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 879 : Nữ Ma Đầu: Ta Muốn Mượn Ánh Mắt Của Ngươi, Ngươi Cho Mượn Sao


Mình trong mắt đối phương?

Tim Giang Hạo bỗng đập nhanh hơn một chút, nhưng mà rất nhanh liền phát hiện là mình hiểu lầm.

Cũng không phải hắn là ai trong mắt đối phương, mà là Hồng Vũ Diệp cảm thấy mình tu luyện cái gì đó, ở trong mắt nàng mình lúc này có chút khác biệt với bình thường.

Sau khi do dự một chút, hắn hỏi:

"Là trên người vãn bối có thứ gì không giống sao?"

Gần đây hắn chỉ tu luyện Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp của Hải La Thiên Vương. Cái này có vấn đề sao?

"Trước tiên nói một chút xem ngươi đã tu luyện cái gì đi." Hồng Vũ Diệp ra hiệu cho Giang Hạo ngồi xuống ở đối diện.

Người kia đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, chỉ ngửi hương trà thôi hắn liền biết là Thiên Thanh Hồng.

"Tu luyện Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp." Giang Hạo cũng không giấu diếm, thuận thế viết ra rồi đưa cho Hồng Vũ Diệp.

Người kia cầm quyển sách lên, vừa đọc qua vừa nói:

"Ngươi bỏ ra bao nhiêu thời gian để tu luyện cái này?"

"Tốn không ít thời gian." Giang Hạo hàm hồ nói.

Hồng Vũ Diệp nhướng mày nhìn hắn một chút, cũng không mở miệng.

Một lát sau, Hồng Vũ Diệp để lại sách lên bàn rồi nói:

"Cái này quả thật có thể giúp người ta nhìn thấy dấu vết tinh thần của Đại Thiên Thần Tông. Nhưng mà ngươi có nghĩ tới hay không, bản thân mình cũng sẽ để lại một chút dấu vết?" Hồng Vũ Diệp nhìn qua Giang Hạo nói:

"Hải La Thiên Vương không sợ hãi, là bởi vì bản thân hắn có đủ tu vi, tinh thần củng cố, còn có khí vận Thiên Vương gia trì. Mà tu vi của ngươi chỉ là Kim Đan, loại phương pháp tinh thần này sẽ lưu lại không ít vết tích của ngươi."

"Nhưng vãn bối cũng không có phát hiện gì." Giang Hạo khó hiểu nói.

"Ngươi cảm thấy tình cảnh của ngươi có nguy hiểm không?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.

"Tông môn vẫn rất an toàn, nhưng mà không thể không có lòng phòng bị được." Giang Hạo thành thật trả lời.

Hồng Vũ Diệp gật đầu:

"Cho nên, ngươi chưa từng buông bỏng cảnh giác tinh thần, cũng lâm vào điểm mù."

Thấy Giang Hạo nghi hoặc, Hồng Vũ Diệp tiếp tục nói:

"Hiện tại quên đi tất cả, để tâm của ngươi hoàn toàn yên tĩnh. Đã nhiều năm như vậy, ngươi từng cảm thấy được an bình thật sự chưa?"

An bình?

Trong lòng Giang Hạo cảm thấy giật mình, mình chắc là từng an bình. Chỉ là muốn nhìn xem lúc nào mới thật sự là an bình?

Trên đời này vốn tràn đầy nguy hiểm, hoàn cảnh an bình là không có bao nhiêu nguy hiểm, hay là hoàn toàn quên đi tất cả đề phòng? Nếu như là về trước thì hắn là từng có an bình, nếu như là vế sau…

Hắn có chút làm không được việc quên đi tất cả đề phòng.

"Không có an bình chân chính, ngươi sẽ không nhìn rõ được chính mình." Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, nói:

"Ngươi đang e ngại ta?"

"Không có."

Giang Hạo liền vội vàng lắc đầu: "Vãn bối là kính trọng tiền bối."

Hồng Vũ Diệp nhếch miệng cười: "Ngươi tu vi gì?"

"Kim Đan hậu kỳ." Giang Hạo trả lời.

"Như vậy ngươi cảm thấy tu vi của ta là gì?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.

Giang Hạo suy tư chốc lát nói: "Chắc là phía trên tiên nhân."

"Một vị tiên nhân muốn giết Kim Đan có dễ dàng không?"

"Chỉ là chuyện trong nháy mắt."

"Nếu ta muốn giết ngươi, ngươi có buông hay không buông bỏ đề phòng có tác dụng gì không?"

"Vô dụng." Giang Hạo rũ mắt.

Đúng là như vậy thật, nếu Hồng Vũ Diệp muốn giết hắn, căn bản không cần chờ mình buông bỏ đề phòng. Nhưng phòng bị đối phương là chuyện đương nhiên.

Chẳng lẽ biết mình không phải là đối thủ thì sẽ không thử nghiệm sao? Lỡ như có nhân tố quyết thắng khác thì sao?

Mặc kệ là tuyệt cảnh gì, hắn đều không muốn nhận mệnh như vậy. Hắn muốn sống.

Cho nên để hắn buông bỏ đề phòng với Hồng Vũ Diệp, thật ra rất khó làm được. Tương tự, cho dù Hồng Vũ Diệp cỏ xuất hiện hay không, hắn cũng sẽ không hoàn toàn yên tâm. Ở sâu trong nội tâm nhất định có một ít đề phòng.

Hồng Vũ Diệp trầm mặc một lát, lại cười nói: "Như vậy, ngươi có muốn nhìn một chút xem ngươi trong mắt ta là thế nào không?"

Do dự hồi lâu, Giang Hạo gật đầu.

Lúc này Hồng Vũ Diệp duỗi tay về phía hắn.

Giang Hạo đặt tay vào lòng bàn tay của đối phương.

"Nhắm mắt lại, vận chuyển Đồng Tâm Chưởng và cộng hưởng với chưởng ấn nơi ngực." Hồng Vũ Diệp bình thản nói.

Giang Hạo gật đầu, sau đó vận chuyển Đồng Tâm Chưởng.

Trong lúc nhất thời, hắn cảm giác chưởng ấn nơi ngực có chút nóng lên, trong mắt nhiều hơn một chút hình ảnh. Chỉ qua một lúc, hắn thấy được chính mình.

Hắn lúc này đang nhắm nghiền hai mắt, nhìn như bình thản, lại có thể nhìn ra một tia tinh thần dao động, không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Tinh thần của hắn lúc này rõ ràng khác thường, giống như bởi vì không rõ nguyên nhân nên khiến cho tinh thần khuếch trương ra bên ngoài. Mặc dù đang nội liễm, nhưng cũng không có thông thuận như vậy.

Bên trong xó xỉnh có một phần dư thừa rườm rà, không cách nào dung nhập, còn có chút rõ ràng. Hệt như một cái kén.

Đây chắc là kết quả của việc sử dụng tinh thần không thoả đáng.

Lúc này, nhiệt độ trên ngực hắn biến mất, ánh mắt cũng biến mất theo.

Khi hắn tỉnh lại mới phát hiện mình thông qua ánh mắt của Hồng Vũ Diệp để quan sát chính mình.

Nhưng mà nhớ lại thì lại cảm thấy có chút kỳ quái, ánh mắt dường như cũng không hoàn toàn, chỉ có thấy được một phần của tinh thần.

Hồng Vũ Diệp tay thu về, nói:

"Thấy được chưa?"

"Đa tạ tiền bối." Giang Hạo gật đầu, chân thành nói.

Trước đó, hắn căn bản không biết thân thể mình có vết rách tinh thần. Hiện nay mới phát hiện, thì ra tu luyện Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp cũng không hề dễ dàng như tưởng tượng.

Sẽ tồn tại hậu quả.

Nếu như gặp phải cường giả Đại Thiên Thần Tông lợi hại thì mình sẽ bị phát hiện.

Chỉ là hiện tại hắn cũng không xác định được nên thư giãn như thế nào.

Hắn đành phải dành thời gian thử đi cảm thụ phần dư thừa rườm rà của tinh thần.

"Cám ơn ta?" Hồng Vũ Diệp mỉm cười:

"Ngươi sao lại muốn cám ơn ta?"

Nghe vậy, Giang Hạo sững sờ. Hắn cũng không nghĩ tới đối phương sẽ nhận lời cảm ơn của mình.

"Tiền bối muốn vãn bối làm gì sao?" Giang Hạo cẩn thận hỏi thăm.

"Tới đây." Hồng Vũ Diệp ngoắc tay.

Người kia nghi hoặc, nhưng vẫn đứng dậy đi tới.

Lúc này, tay Hồng Vũ Diệp để ở trước tim của hắn, sau đó phát động Đồng Tâm Chưởng.

Cảm giác nhói nhói lần nữa truyền vào trong thân thể của Giang Hạo, cùng lúc đó hắn cảm nhận được một lực lượng mênh mông.

Oanh một tiếng, đánh bay hắn ra ngoài.

Ầm!

Giang Hạo đụng vào vách tường, có chút đau nhức.

Sau đó, Hồng Vũ Diệp mới cười nói: "Cái này coi như là tạ lễ của ngươi."

Giang Hạo đứng dậy, gật đầu nói phải.

Trong lúc nhất thời, hắn không phân rõ được, rốt cuộc là bị đánh là tạ lễ, hay là Đồng Tâm Chưởng là tạ lễ. Nhưng mà, hắn lần đầu tiên biết được việc Đồng Tâm Chưởng có thể mượn ánh mắt của người khác.

"Ánh mắt của ngươi có thể nhìn thấy bao nhiêu thứ?" Hồng Vũ Diệp uống trà, hỏi.

"Cũng không thể nhìn thấy quá nhiều." Giang Hạo suy tư một lúc rồi nói.

"Tỏa Thiên không xem được quá nhiều thứ?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Cũng không tính là nhiều, nhưng mà quả thật có thể nhìn thấy một số thứ lúc bình thường không thấy được." Giang Hạo cúi đầu trả lời.

"Nếu có một ngày ta muốn mượn Tỏa Thiên của ngươi để nhìn mấy thứ, ngươi sẽ cho mượn sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

Cho mượn ánh mắt?

Trong lúc nhất thời, Giang Hạo hơi kinh ngạc, nếu như vừa rồi mình không có đoán sai, muốn mượn ánh mắt thông qua Đồng Tâm Chưởng, thứ nhất là cần phát động Đồng Tâm Chưởng, thứ hai là nhất định phải để lại chưởng ấn trên người đối phương.

Đây chẳng phải là?

Giang Hạo vô thức nghĩ tới điều gì đó, nhưng lại cực lực áp chế.

"Ngươi đang suy nghĩ gì?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.

"Không có." Giang Hạo vội vàng nói:

"Vãn bối đang suy nghĩ nên làm sao để phối hợp với tiền bối, nếu tiền bối đã muốn mượn thì vãn bối tất nhiên sẽ toàn lực tương trợ."

"Toàn lực tương trợ?" Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.

"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.

Hồng Vũ Diệp nhìn qua Giang Hạo, không tiếp tục lên tiếng nữa, không ai biết được trong lòng nàng đang suy nghĩ gì.

------
 
Back
Top Bottom