Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 230 : Thi Giới Hoa Nảy Mầm


Vào một buổi trưa.

Trình Sầu xử lý xong công việc của Linh Dược Viên ngoại môn, liền trở lại Linh Dược Viên của Đoạn Tình Nhai.

Muốn nhìn xem có chỗ nào cần hắn hay không.

Hôm nay, hắn cũng muốn cùng Thỏ gia và Tiểu Li sư muội đi tìm Sở Xuyên sư đệ.

Mỗi bảy ngày đều cần đi một chuyến, nhiều lần đều là Sở Xuyên sư đệ bị hung hăng đánh cho một trận.

Nhưng cho dù đánh thế nào đều không làm cho đối phương nhụt chí, thậm chí còn ước gì mỗi ngày đều tới một lần.

Nhập môn không đến hai năm đã Luyện Khí ba tầng, gần đây thậm chí là đang đột phá Luyện Khí tầng bốn.

Tốc độ tấn thăng này không giống với thiên phú biểu hiện ra.

"Phong cảnh của Đoạn Tình Nhai đúng là không tệ." Đỗ Ung ở bên cạnh vừa cười vừa nói.

Hắn đi theo Trình Sầu đến Đoạn Tình Nhai, dự định học tập một phen.

Hắn đều đánh quan hệ với các chủ mạch, cũng đi quan sát một chút.

Lần này đến lượt Đoạn Tình Nhai, cho nên mới hợp tình hợp lý.

Trình Sầu không suy nghĩ nhiều, quan sát những người khác trong Linh Dược Viên, từ đó xúc tiến tiến độ của mình.

Tất cả mọi người đều đang làm việc.

Hắn đến chỗ khác để quan sát qua.

Chẳng qua là không có chút tiến triển nào, nhìn tiến độ đang xếp cuối cùng, hắn cũng là hữu tâm vô lực.

Giang sư huynh lại hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện đó, hắn chỉ có thể tìm tòi một mình.

Hắn tình cờ hỏi Thỏ gia một chút, cũng có một chút thu hoạch.

“Đúng rồi, ta lần trước đi dọc theo dòng sông vào bên trong, phát hiện có một sân nhỏ, đó là chỗ nào? Có những sư huynh khác ở lại không?" Đỗ Ung ra vẻ kinh ngạc nói:

"Ta còn tưởng rằng nơi đó sẽ không có người, nhưng mà sau khi thấy ta liền lập tức lui về, sợ đắc tội đến một số sư huynh sư tỷ."

"Đó là chỗ ở của Giang sư huynh." Trình Sầu giải thích:

"Sư huynh ưa thích thanh tịnh, cho nên mới chọn chỗ ít người."

"Giang sư huynh? Là Giang Hạo sư huynh soa?" Đỗ Ung nói với vẻ ngoài ý muốn.

"Ừm." Trình Sầu gật đầu.

"Giang sư huynh hình như rất là lợi hại." Đỗ Ung nhìn xung quanh một chút rồi nhỏ giọng nói:

"Chuyện lần trước thật sự đã dọa ta một hồi."

Trình Sầu gật đầu, biểu thị mình cũng thế.

Hắn biết đối phương đang nói chuyện của Hạ Thành sư huynh, hắn đúng là cũng lo lắng hãi hùng.

Nhưng mà sau chuyện kia, không ai dám tới làm khó nhóm của hắn nữa.

Tất cả mọi người an tâm trồng trọt, hoàn thành nhiệm vụ.

Buổi chiều.

Quan sát Linh Dược Viên xong, Đỗ Ung cáo biệt Trình Sầu.

Lúc rời đi, tầm mắt hắn rủ xuống, vẻ mặt âm u.

"Thế mà lại là Giang Hạo, mới tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, sao Thiên Hương Đạo Hoa lại có thể ở trong tay một Trúc Cơ hậu kỳ được cơ chứ?"

"Không thể trực tiếp đụng vào loại thần vật này, cần dùng biện pháp quanh co, còn nữa, mục đích chủ yếu của ta cũng không phải là đạt được hoa."

"Như vậy là cần tìm chỗ ẩn nấp để hoàn thành nhiệm vụ hay là áp dụng thủ đoạn khác đây?"

"Trực tiếp để món đồ kia lại sẽ có tính nguy hiểm quá cao, một khi bị phát hiện thì hậu quả khó mà lường được.

Còn nữa, cho đến nay vẫn không nghe được tin tức sư phụ công kích Thiên Âm Tông, nói rõ chiến đấu kết thúc rất nhanh, trước mắt nhất định bị chú ý trọng điểm, như thế ta lại càng không thể để xuất hiện chuyện ngoài ý muốn được."

Đi được một đoạn, hắn đột nhiên dừng lại.

"Trúc Cơ hậu kỳ, nếu như biến hắn thành phân thân của ta thì sao?"

"Trước cứ giao hảo cùng hắn, sau đó dẫn hắn tới bên ngoài tông môn, tiêu hao một bộ phân thân rồi biến hắn thành phân phân Thần Thi mới, không phải là càng ổn thỏa hơn sao?

Chuyện duy nhất cần để ý là, đến lúc đó cần xuất động bản thể, tồn tại nguy hiểm."

Sau khi lưỡng lự rất lâu, hắn quyết định cứ giao hảo với Giang Hạo trước đã rồi nói sau.

Trước mắt Thi Giới Hoa vẫn còn chưa gieo trồng được, mang ý nghĩa Thiên Âm Tông vẫn chưa đạt được tin tức hữu dụng gì từ chỗ của sư phụ.

Chuyện này đã nói lên hắn có rất nhiều thời gian để bố trí mọi việc.

——

——

Bởi vì gặp được Các chủ Thiên Hoan Các, mấy ngày sau Giang Hạo liền chưa từng rời khỏi Đoạn Tình Nhai.

Hắn cũng tạm dừng việc bán phù lục, cũng đã tích lũy không ít phù lục.

Chờ qua một thời gian ngắn rồi bán luôn cũng được.

Tình trạng này kéo dài một tháng.

Hôm nay Tiểu Li thành công tiến vào Luyện Khí tầng năm.

Trình Sầu bên kia đã muốn chết lặng, hắn thậm chí còn cảm thấy tấn thăng vốn nên nhanh chóng như vậy.

"Sư huynh muốn đi không?" Trình Sầu hỏi thăm một chút.

Bọn hắn hôm nay định xuất phát tới nhà Tiểu Li.

Tiểu Li cũng vội trở về, nhưng mà cũng không phải là bởi vì thân thể của nhị lão, chỉ là đơn thuần muốn trở về.

Nàng tích trữ được không ít đồ tốt, đợi đến khi về sẽ lấy ra cho A Công A Bà ăn.

Ăn không hết nàng sẽ ăn giúp phần còn thừa.

Đối mặt với hỏi thăm, Giang Hạo trầm mặc một chút, nói:

"Lúc gặp bọn hắn, cứ nói với bọn hắn là sẽ muộn một chút, con về chuyện có trở về hay không thì phải xem cơ hội đã."

Trình Sầu cúi đầu, tỏ ra đã hiểu.

Hắn cũng hiểu rõ một số việc, Giang sư huynh muốn ra ngoài cũng không dễ dàng.

Sau đó, Giang Hạo lại cho Trình Sầu một ít đồ, linh thạch, đan dược, phù lục… để phòng ngừa gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Dặn dò thì cũng chẳng có lời gì để nhắn nhủ cả.

Đây là lần ra ngoài thứ năm rồi, cũng không phải là lần thứ nhất.

Tiểu Li thì cần dặn dò hai câu.

"Đồ ăn đặt vào trữ vật pháp bảo chưa?" Giang Hạo hỏi.

"Ừm, đặt rồi." Tiểu Li gật đầu đáp lại.

"Xung quanh không thể đặt bất kỳ vật gì, nhất là thảo dược." Giang Hạo dặn dò.

Tiểu Li ồ một tiếng, lại sửa sang trữ vật pháp bảo.

Sau đó nói đã cất kỹ, cũng không có thảo dược.

"Vòng vàng."

Giang Hạo vừa mới mở miệng, Tiểu Li đã nắm chặt vòng vàng, vội vàng nói: "Ta…"

Giang Hạo liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó mới nói:

"Ta sẽdạy cho ngươi phương pháp sử dụng mới, sau khi trở về thì để vòng vàng ở trong sân nhỏ hoặc là phòng khách, sau đó sử dụng phương pháp này."

Qua chốc lát.

Tiểu Li gật đầu, nói là đã học được.

Vì lý do an toàn, Giang Hạo để nàng thực hiện một lần cho hắn xem.

Sự thật chứng minh, Tiểu Li thân là Long tộc, năng lực học tập vô cùng mạng, không có bất cứ vấn đề gì.

Hiện tại chỉ cần lúc về nhớ sử dụng là được.

Chuyện này thì đành phải nhờ vào Trình Sầu.

Lại dặn dò một chút, Giang Hạo mới để bọn hắn rời đi.

Buổi chiều.

Giang Hạo xử lý linh dược xong, vốn định đi bán ra chút phù lục.

Một tháng trôi qua rồi, không đến mức gặp lại Các chú Thiên Hoan Các đi.

Còn về hạt giống Thi Giới Hoa, vẫn còn có không ít người vây quanh.

Hắn nhập môn muộn, tu vi cũng không cao.

Cho nên vẫn luôn không tới lượt hắn đi gieo trồng thử.

Có một số sư huynh sư tỷ tìm được biện pháp mới, đều sẽ về thử một chút.

Giang Hạo cảm thấy, loại tình huống này có thể duy trì trong khoảng từ nửa năm đến nửa năm, mặc dù mong muốn bọt khí, thế nhưng không thể cứng rắn chen vào được.

Hơn nữa sau khi bị Các chủ Thiên Hoan Các gặp được, hắn càng không muốn bị người khác chú ý.

Người hận hắn đang chịu khổ, nếu như hắn mà phong quang vô lượng, không biết đối phương có thể áp chế được áp khí trong lòng hay không.

Lúc này, rìa Linh Dược Viên truyền đến âm thanh hỗn loạn.

Giang Hạo nhìn qua, phát hiện người bên kia đều lui về sau một chút.

Trên mặt của mỗi người đều có chút kinh ngạc.

"Hạt giống đang phát sáng."

"Vừa rồi người nào đã làm cái gì? Tại sao đột nhiên lại phát sáng rồi?"

"Ta tưới nước."

"Xem kìa, hạt giống đã nứt ra, nảy mầm."

Nghe vậy Giang Hạo có chút kinh ngạc, trồng ra được rồi sao?

"Trồng ra được, thật sự là trồng ra được, đây coi như là công lao của người nào đây?"

Nhìn thấy người bên kia càng ngày càng nhiều, Giang Hạo tuy ngạc nhiên nhưng cũng không đi qua.

Đáng tiếc dù có, nhưng cũng không có việc gì.

Bản thân mình sắp tấn thăng rồi, không cần thiết phải khiến cho người ta chú ý.

Ngày kế tiếp.

Tất cả mọi người đều biết Thi Giới Hoa đã trồng ra được, thế nhưng cũng không phải là một mạch, mà là toàn bộ mười hai mạch.

Chuyện này khiến người ta không khỏi nghi hoặc, nhưng ai nấy đều biết đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.

Không bao lâu sau, Chấp Pháp Phong liền truyền ra tin tức, một hoa nở, trăm hoa nở.

Nói cách khác, thật ra chỉ có một mạch khiến cho Thi Giới Hoa nảy mầm, hoa ở các mạch khác chỉ là nảy mầm theo mà thôi.

Mọi người vừa khiếp sợ lại vừa nghi hoặc, vậy rốt cuộc là ai trồng ra được?

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 231 : Có Tu Luyện Phân Thân Hay Không


Bản thân Giang Hạo cũng có chút tò mò.

Nhưng mà chỉ cần an tĩnh đợi tin tức là được.

Giữa trưa.

Sau khi bán một ít phù lục, hắn trở lại Linh Dược Viên.

Hàn Minh đang chờ đợi hắn.

Vẫn là tu vi Trúc Cơ trung kỳ, cách hậu kỳ không xa.

Nhưng mà muốn vượt qua còn cần một chút thời gian.

Rất lợi hại, đây là dưới tình huống có cơ duyên không nhỏ, nếu không với thiên phú tối thượng đẳng làm sao có thể tấn thăng Trúc Cơ hậu kỳ nhanh như vậy được?

"Tu vi của Hàn sư đệ đúng là càng thêm tinh tiến." Giang Hạo cười hỏi.

Nghe vậy, Hàn Minh có chút đắc ý:

"Ta khác với sư huynh, lịch luyện tôi luyện bản thân khắp nơi. Sư huynh ngày ngày ở Linh Dược Viên, không sớm thì muộn sẽ bị ta vượt qua thôi."

"Thiên phú của Hàn sư đệ kinh người, vượt qua ta là chuyện đương nhiên." Giang Hạo khách khí nói.

Nghe lời tán dương này, Hàn Minh càng mong muốn thắng được Giang Hạo, sau đó sẽ giáo huấn đối phương không cố gắng tu luyện.

Chợt hắn nói rõ mục đích đến:

"Sư phụ muốn gặp ngươi, để ta bảo ngươi qua một chuyến."

"Sư phụ muốn gặp ta?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.

"Ta cũng không biết là chuyện gì, sư huynh đừng trì hoãn." Chuyển lời xong, Hàn Minh liền xoay người rời đi.

"Vì chuyện của Tiểu Li sao?" Hắn âm thầm suy đoán.

Trước mắt ngoại trừ Tiểu Li bị hắn đưa ra ngoài thì cũng không có chuyện gì khác.

Giây lát.

Hắn đi tới sân nhỏ của Khổ Ngọ Thường.

"Sư phụ tìm ta sao?" Giang Hạo hành lễ với sư phụ.

Nhìn đệ tử trước mặt, sắc mặt Khổ Ngọ Thường âm u, giọng nói lộ ra vẻ bình thản:

"Hoa Thi Giới nở, công tích rơi xuống Đoạn Tình Nhai. Mà công lao cao nhất trong đó chính là ngươi."

Nghe vậy, Giang Hạo một mặt mờ mịt, căn bản không biết tại sao.

"Quyển sách này là phần thưởng lần này, ngươi lấy về xem bảy ngày, bảy ngày sau đưa tới." Khổ Ngọ Thường lấy một quyển sách ra rồi đưa cho Giang Hạo.

Giang Hạo tiếp nhận thư tịch với vẻ kinh ngạc.

Trên đó viết năm chữ to —— Cửu Cực Thi Giải Pháp.

Công pháp của Thi Thần Tông?

Chẳng qua là.

Sau khi do dự một chút, Giang Hạo cân nhắc mở miệng:

"Sư phụ, tại sao công lao lại rơi xuống trên đầu đệ tử vậy?"

"Ngươi không biết?" Khổ Ngọ Thường trầm mặt, có chút ngoài ý muốn.

Giang Hạo lắc đầu.

"Bạch Trưởng lão nói ngươi tra khảo phạm nhân, phương pháp có được từ đó." Khổ Ngọ Thường giải thích đơn giản.

Giang Hạo ngây ngẩn cả người, Trang Vu Chân khai rồi?

Hắn không nhận được tin tức, gần đây cũng không dám đi qua, cho nên không biết được tình huống.

Nhưng mà, công lao này không được tốt đối với hắn cho lắm.

Sẽ bị rất nhiều người chú ý, thậm chí là nhằm vào.

Mặc kệ Bạch Trưởng lão có giải thích rõ ràng hay không, cũng không quá thích hợp.

Mà chuyện này liên quan không nhỏ đến Trang Vu Chân, Bạch Trưởng lão đại khái sẽ không nói rõ ràng, vậy tình cảnh của hắn lại càng không tốt.

Trong lúc vô tình sẽ rước họa vào thân.

Thấy Giang Hạo không nghi hoặc nữa, Khổ Ngọ Thường tiếp tục nói:

"Ngươi còn cần gì nữa không?"

Tục một chút, Giang Hạo có chút khó mà nói ra miệng.

Một chút thời gian sau.

Giang Hạo rời khỏi sân nhỏ của sư phụ, lộ ra năm ngàn linh thạch.

Lại phát tài.

Cộng với tích lũy một tháng gần đây, hắn có tám ngàn linh thạch.

Trở lại Linh Dược Viên xử lý linh dược xong, hắn liền trở lại sân nhỏ, bắt đầu quan sát 《 Cửu Cực Thi Giải Pháp 》.

"Chủ nhân." Con thỏ nhảy đến trước mặt Giang Hạo, nói:

"Sở Xuyên đã Luyện Khí tầng bốn, có phải nên cho hắn đồ rồi hay không?"

"Đã tầng bốn rồi?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.

Mặc dù cảm thấy cũng nên tầng bốn rồi, thế nhưng sau khi thật sự đến Luyện Khí tầng bốn đúng là làm cho người ta giật mình.

Sau đó, hắn đưa đồ cho con thỏ, để nó đưa cho Sở Xuyên.

"Bên phía Lâm Tri thế nào rồi?" Giang Hạo thuận tiện hỏi thăm.

"Vẫn là Luyện Khí tầng một." Con thỏ vừa cất đồ vừa nói:

"Bạn bè trên đường nói cho ta biết, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Lâm Tri sẽ bị trục xuất khỏi tông môn."

Giang Hạo cũng biết chuyện này.

Ba năm hoặc là năm năm, nếu như vẫn cứ dừng lại tại Luyện Khí tầng một thì sẽ bị trục xuất khỏi tông môn.

Thiên Âm Tông cho dù là Ma Môn, cũng không nuôi dạng phế vật này.

"Tình cảnh thì sao?" Giang Hạo hỏi.

"Vẫn như trước đó, ngày ngày bị người chế giễu, tình cờ còn bị người đánh. Đệ tử ngoại môn mới đều sử dụng quyền đấm cước đá đối với hắn." Con thỏ cảm khái:

"Hắn khẳng định là khổ đến chảy nước."

Giang Hạo chỉ là gật đầu đối với chuyện này, không hỏi thêm gì nữa.

Hắn lật《 Cửu Cực Thi Giải Pháp》, bắt đầu đọc.

Vì để hiểu rõ chân ý trong đó, Không Minh Tịnh Tâm cũng được vận chuyển theo.

Từ ban đêm đến rạng sáng.

Giang Hạo vẫn luôn lĩnh hội quyển sách này.

Mãi đến khi mặt trời mọc, tiếng ồn của con thỏ truyền đến, Giang Hạo mới đóng sách lại.

"Thì ra là thế."

Hắn đã hiểu tình huống của Trang Vu Chân và Khuất Trọng rồi.

Phương pháp tu luyện《 Cửu Cực Thi Giải Pháp 》 có quan hệ với Thi Giải Phân Thân.

Bắt đầu từ Trúc Cơ liền có thể có được một bộ thần thi, thần thi cần phải đoạt xá.

Có thể là người sống, cũng có thể là người chết.

Cũng có thể là linh thú.

Thần thi có khả năng tu luyện, thế nhưng cũng sẽ chiếm thời gian tu luyện của bản thể.

Mà nếu như sau khi tấn thăng Kim Đan thực lực của bản thể không đủ, có thể tiến hành hợp thi, chính là thôn phệ phân thân Thần Thi.

Sau khi Kim Đan có khả năng có hai cỗ thần thi, lần này HLSbKḼ thi sẽ xuất hiện Thi Tâm, cũng chính là tinh hoa phân thân.

Có thể nói là Linh Đan Diệu Dược để tấn thăng.

Nguyên Thần chính là ba bộ phân thân.

Cứ thế mà suy ra.

Mà bản thể khác với phân thân, đó chính là phân thân không có tâm tạng.

Chẳng qua là những người khác khó mà phát hiện ra, có một cỗ lực lượng xoay quanh ở bên trong trái tim.

"Toàn bộ dùng Thi Tâm sẽ có khả năng giành lấy cuộc sống mới, cũng không cần phóng thích Thi Tâm."

"Nhưng có thể xác định được rằng, Khuất Trọng có ba bộ phân thân, kém nhất cũng là Nguyên Thần sơ kỳ, mà Trang Vu Chân đã hợp thi, hắn sắp tấn thăng. Việc cướp Thiên Hương Đạo Hoa, có lẽ có quan hệ với chuyện hắn tấn thăng. Không thể để cho hắn thành công được, một khi thành công có lẽ sẽ trực tiếp đột phá."

Giang Hạo cất sách, thở ra một hơi.

"Phương pháp tu luyện rất mạnh, nhất là bản thể chết rồi còn có khả năng trùng sinh ở bên trong phân thân. Nếu như ta có phân thân, có thể giấu bản thể đi, rồi để phân thân đi làm việc. Không biết phân thân có thể thu hoạch được bọt khí hay không, nếu có thể thì đúng là vô cùng hoàn mỹ."

"Đáng tiếc, bản thân mình tu luyện Hồng Mông Tâm Kinh, nên không có khả năng tu luyện phân thân."

Công pháp Hồng Mông tu bản thể, phân thân chẳng qua là chuyện chậm trễ.

Thậm chí sẽ phá hư căn cơ bản thể.

Được không bù lại mất.

Phân thân tuy tốt, nhưng so với Hồng Mông Tâm Kinh thì vẫn chỉ là hạt vừng mà thôi.

Không cần thiết quá để ý.

Sau bảy ngày.

Giang Hạo trả thư tịch lại cho sư phụ.

Lúc này sư phụ mới cho hắn biết, tông môn quy định, cho dù tu luyện công pháp này, cũng không thể sử dụng Thi Giải Pháp đối với người trong tông môn.

Một khi bị phát hiện, sẽ xử lý theo tội phản tông.

Cho dù phát hiện thi thể của đồng môn ở bên ngoài tông môn, cũng không thể dùng Thi Giải.

Bất kỳ người nào tu luyện công pháp này đều cần báo cáo lên trên.

"Trước mắt chỉ có chúng ta biết được công pháp này, không có lệnh của ta, ngươi không thể truyền ra ngoài." Khổ Ngọ Thường trầm giọng nói.

"Vâng." Giang Hạo cung kính nói.

Khổ Ngọ Thường cũng hỏi hắn có muốn tu luyện hay không, hắn lắc đầu từ chối.

Công pháp này không thích hợp với hắn.

Sau đó, Giang Hạo quay về Linh Dược Viên.

Thời gian bảy ngày, người bên ngoài cũng biết công tích trồng hoa rơi xuống trên đầu của hắn.

Đúng như hắn đoán, người của Công Tích Đường chỉ công bố kết quả, không có nói một câu quá trình.

Người các mạch khác cũng không nói gì thêm, dù sao người biết được hắn đã ít lại càng thêm ít.

Chỉ là rất tò mò không biết làm thế nào để trồng ra được, nhưng mà loại chuyện này tuyệt đối là cơ mật, hỏi không ra đáp án.

Các mạch khác không cảm nhận được gì, nhưng người của đoạn Đoạn Tình Nhai lại mơ hồ, tại sao lại là công lao của Giang Hạo?

Rõ ràng hắn còn không có tới.

Không ít người cũng là lần đầu tiên nghe nói tới Giang Hạo.

Có người cảm thấy là Giang Hạo sử dụng thủ đoạn gì đó khiến người ta không thể nhận ra, thế nhưng bọn hắn là Ma Môn, loại chuyện này rất bình thường.

Cho nên ngoại trừ phỉ nhổ hai câu, thuận tiện ghét bỏ thiên phú và tu vi của đối phương ra, bọn họ cũng không có cách nào nói gì khác.

Nếu như Công Tích Đường đã công bố, vậy công lao chính là của Giang Hạo, mặc kệ là đạt được ngoài ý muốn hay là có người nhường cho hắn, sự thật chính là như thế.

Đối mặt với ánh mắt khác thường của mọi người, Giang Hạo chỉ có thể giữ yên lặng.

Gần đây vẫn nên ít ra ngoài cho thỏa đáng.

Lúc này, hắn cảm giác Tử Hoàn xuất hiện phản ứng.

Xem ra là Tiểu Li đã đến nhà.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 232 : Chấp Pháp Phong Có Chút Khác Thường


Tử hoàn xuất hiện phản ứng, không phải con thỏ thì chính là Tiểu Li.

Thế nhưng mỗi Tử hoàn đều có trung tâm thuộc về mình, cho nên Giang Hạo chỉ cần cảm nhận một thoáng liền có thể biết được.

Hơn nữa, con thỏ cũng không hiểu cách kết nối chủ vòng để mở ra cánh cửa kia.

"Xem ra cần quyết định xem có nên đến hay không."

Trước tiên cần phải thử dùng Thiên Cơ Ẩn Phù một chút đã.

Nhìn một chút xem xung quanh có xuất hiện phản ứng hay không.

Sau khi có quyết định, hắn nhìn bảng.

【 Danh tính: Giang Hạo 】

【 Tuổi tác: Hai mươi bốn 】

【 Tu vi: Nguyên Thần sơ kỳ 】

【 Công pháp: Thiên Âm Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】

【 Thần Thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy 】

【 Khí huyết: 96/100 (có thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 96/100 (có thể tu luyện) 】

【 Thần thông: 2/3 (không thể thu được) 】

"Chín mươi sáu điểm, còn cần hai mươi ngày."

"Nếu thuận lợi thì hơn mười ngày là đủ."

Thật ra dùng số linh thạch hiện có của hắn, mua vài hạt giống một ngàn linh thạch thì có xác suất vài ngày sau là đủ.

Thế nhưng linh thạch quá khó kiếm.

Mặc dù đến lúc đó có khả năng bán lại, nhưng mà cần không ít thời gian, phải chờ tới thời gian thích hợp để cấy ghép thời.

Còn về chuyện sau đó, không phải là màu trắng thì chính là màu xanh.

Nếu như linh dược Thượng phẩm còn không thể ra Lam, phía dưới thượng phẩm lại càng không có khả năng.

Hơn nữa, trong lúc bán ra cũng có nguy hiểm, linh dược nhất định phải không có việc gì.

Chỗ của hắn không có trận pháp phòng trộm.

Bạch Chỉ Trưởng lão không lo lắng Thiên Hương Đạo Hoa, là bởi vì nàng đang cần câu cá.

Hồng Vũ Diệp không lo lắng, là bởi vì nàng thật sự không lo lắng.

Cho nên Giang Hạo cũng không có cách nào bố trí trận pháp lợi hại được, đây là lý do thứ nhất.

Thứ hai, quá đắt.

Tính đi tính lại, vẫn là nghèo.

Nhưng mà, nếu thật sự muốn dùng hạt giống linh dược để thu hoạch bọt khí, tốt nhất là gửi tại Linh Dược Viên.

Hơn nữa còn cần linh dược đứng đầu, như này mới dễ bán.

Nếu trồng ở Linh Dược Viên, chẳng khác nào nói cho những người khác biết của cải là của mình.

Trúc Cơ hậu kỳ giàu có như thế, dễ dàng dẫn đến lửa thiêu thân.

Cần suy nghĩ kỹ hơn.

Sau hai tuần, Giang Hạo lại liếc mắt nhìn bảng.

【 Khí huyết: 99/100 (có thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 99/100 (có thể tu luyện) 】

Chỉ thiếu một điểm cuối cùng, qua mấy ngày nữa Thiên Hương Đạo Hoa sẽ lại xuất hiện hai cái bọt khí.

Đến lúc đó sẽ có thể bắt đầu tấn thăng.

Trong lúc đó, Đỗ Ung đã tới mấy lần, chẳng qua chỉ là nói chuyện với hắn đôi câu.

Dường như cũng không vội.

Hắn không vội, Giang Hạo đương nhiên cũng không vội.

Thế nhưng mỗi lần hắn đến đều sẽ đi xung quanh kiểm tra một chút, xác định vẫn chưa chôn Thi Tâm xuống

Tình cờ vì lý do an toàn, hắn cũng sẽ giám định Đỗ Ung một cút, nhìn một chút xem có thứ gì liên quan đến Thi Tâm hay không.

Cho đến trước mắt, tất cả vẫn như trước đó.

Mà mấy ngày nay, Quỷ Tiên Tử bắt đầu gọi hắn.

Nói sắp tính ra chỗ Giao Long hạ xuống, mong muốn trò chuyện với hắn một chút.

Giang Hạo làm như không thấy, chỉ sợ đối phương hỏi mình ở đâu.

Chỉ có thể để đến lúc đó lại nhìn một chút xem có thể đi tới hay không, nếu thực sự không có cách nào thì cũng chỉ có thể nói là không rảnh.

Phải lưu lại cho bọn hắn một ấn tượng vừa thần bí vừa mạnh mẽ.

Nếu không sẽ khiến cho bọn hắn cảm thấy mình không có chút giá trị.

Nằm vùng cũng không dễ dàng.

Mà bên phía Tiểu Li, Tử hoàn mất đi hiệu lực giữa chừng, đại khái là bị cầm đi chơi.

May mà cách một ngày liền khôi phục như thường.

Trong đêm.

Giang Hạo lấy một tấm Thiên Cơ Ẩn Phù ra.

Sau đó dùng một sợi linh khí kích hoạt.

Một lát sau, lực lượng của phù lục bao bọc hắn, nhưng mà chỉ có như thế.

Không có cảm giác gì khác.

Trong lúc nhất thời, hắn đều không xác định được Thiên Cơ có bị che đậy hay không.

Sau khi do dự một chút, hắn bắt đầu đi lại ở trong sân nhỏ.

Mãi đến nửa đêm, hắn mới phát hiện ra có người đang ngó chừng hắn.

Lần lượt xuất hiện bốn đạo ánh mắt.

"Xem ra thật sự hữu hiệu, cái này còn nói lên có một số người vẫn luôn nhìn trộm vị trí của ta."

Nếu đã có hiệu quả, vậy cần đến Chấp Pháp Phong một chuyến để hỏi ý kiến Liễu Tinh Thần một chút.

Ngày kế tiếp.

Tại Chấp Pháp Phong.

"Sư đệ tìm ta sao?" Liễu Tinh Thần có chút ngoài ý muốn.

Nhìn đối phương, Giang Hạo cảm thấy Liễu Tinh Thần cách Nguyên Thần trung kỳ càng ngày càng gần.

Thật nhanh.

Cho đến trước mắt, hắn còn chưa gặp qua người nào có khả năng vượt qua Liễu Tinh Thần.

Đệ tử chân truyền của Hạo Thiên Tông thật sự là đáng sợ.

Bạch Dạ cũng rất mạnh, nhưng mà theo Giang Hạo, Bạch Dạ lại không bằng Liễu Tinh Thần.

Bởi vì Bạch Dạ trốn ở trong tối, mà Liễu Tinh Thần lại đi lại dưới ánh sáng, bất cứ uy hiếp gì đều dường như không đáng chú ý đối với hắn.

Nhất là tự mình gặp qua hai lần đoạt xá, càng khiến người ta chấn kinh.

Người bình thường không có khả năng giống như Liễu Tinh Thần, thong dong tùy ý giải quyết tất cả mối nguy, còn ôm tâm tính xem trò vui để đối mặt tất cả, hoàn toàn khiến cho người ta nghĩ không thấu.

"Muốn hỏi sư huynh một vài vấn đề." Giang Hạo khách khí nói.

"Là chuyện gì?" Liễu Tinh Thần bày ra vẻ ngươi cứ tùy tiện hỏi.

"Người của Chấp Pháp Đường có nhìn trộm thiên cơ của người khác không? Ví dụ như người trong danh sách." Giang Hạo hỏi.

"Sẽ không." Liễu Tinh Thần lắc đầu nói:

"Chỉ là thỉnh thoảng sẽ xác định vị trí của người trên danh sách một chút, nhìn trộm thiên cơ cũng không dễ dàng, Chấp Pháp Đường không có nhiều người có thực lực như vậy. Có vài người đúng là sẽ lén đi ra ngoài, không bị phát hiện thì sao cả. Bị phát hiện thì sẽ gặp phải rắc rối."

"Thì ra là thế." Giang Hạo gật đầu, nói.

"Theo như thường lệ, một tháng sẽ xác định một lần xem người trên danh sách có ở tại tông môn hay không. Tháng này sư đệ vừa vặn tới, ta có thể thuận tiện xác nhận." Liễu Tinh Thần cười cười, thuận tay ghi chép.

Hắn bỗng chợt nói:

"Ra ngoài một khi bị người khác phát hiện, thông báo cho Chấp Pháp Đường, đó chính là tự tiện ra ngoài, một khi xác minh thì vấn đề sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Nhưng mà, muốn ngăn chặn nguy hiểm khi ra ngoài, đó chính là phải đi nhận cái nhiệm vụ. Nghe nói bởi vì không có người nào nhận nhiệm vụ, tiền bồi thường hạ xuống.

Bọn hắn còn bảo ta hỏi sư đệ, có muốn nhận một cái hay không, cũng tiện ra ngoài giải sầu một chút."

Giang Hạo trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải nữa.

Người của Chấp Pháp Phong vì kiếm linh thạch.

Thật sự có chút không giống bình thường.

Không cần chút danh dự hay mặt mũi nào.

Sau khi suy tư một lát, Giang Hạo quyết định đi hỏi xem tiền bồi thường là bao nhiêu.

Lần này ra ngoài hắn gặp được hai người Thiên Âm Tông, tâm trí của Tiểu Li không cao.

Một khi lỡ miệng, đó chính là đả kích trí mạng đối với hắn.

Làm một người tốt, nhiều khi sẽ dẫn đến lửa thiêu thân.

Sau khi cáo biệt Liễu Tinh Thần, Giang Hạo đi tới Nhiệm Vụ Đường.

"Lần này là nhiệm vụ xử lý phản đồ, sư đệ muốn nhận không? Là một phản đồ Trúc Cơ trung kỳ. Gần đây hoạt động tại La Nguyên Thành cách đây khá xa, thời hạn ba tháng." Tiên tử tại Nhiệm Vụ Đường cười hỏi.

"Tiền bồi thường là bao nhiêu?" Giang Hạo hỏi.

"Lần này chỉ cần một ngàn." Sư tỷ chưởng quầy cười cười, tiếp tục mở miệng:

"Hơn nữa, lần này có thể trả trong vòng một năm. Sư đệ hiện tại Trúc Cơ hậu kỳ, mỗi tháng có bốn mươi linh thạch, làm chút nhiệm vụ, hoàn toàn có thể trả nổi."

Giang Hạo: "…"

Cuối cùng hắn nhận nhiệm vụ, còn về chuyện mỗi tháng bốn mươi linh thạch.

Trước mắt hắn không có.

Sau khi giết Vân Nhược sư tỷ, tài nguyên liền bị ngừng năm năm.

Từ lúc mười chín tuổi cho đến bây giờ hình như là vừa tròn năm năm.

Hắn nhớ kỹ khi đó đại khái là vào tháng bảy tháng tám gì đó.

Bây giờ đã tháng bảy rồi.

Sau khi tính toán cẩn thận, Giang Hạo vui vẻ phát hiện, tháng sau là có thể nhận tài nguyên rồi.

Ba ngày sau.

Giang Hạo thu hai cái bọt khí từ Thiên Hương Đạo Hoa.

【 Tu vi +1 】

【 Khí huyết +1 】

Sau đó, hắn nhìn về phía bảng.

【 Khí huyết: 100/100 (có thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 100/100 (có thể tu luyện) 】

"Đêm nay là có thể tấn thăng Nguyên Thần trung kỳ, sau khi khôi phục lại đỉnh phong liền có thể cân nhắc đến chuyện ra ngoài rồi."

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 233 : Hồi Quang Phản Chiếu


Trong đêm.

Sau khi Giang Hạo xác định xung quanh không có việc gì, liền bắt đầu rút tu vi và khí huyết ra.

Góp nhặt hơn một năm, cuối cùng cũng đầy.

Chỉ cần tất cả thuận lợi, hắn có thể tấn thăng Nguyên Thần trung kỳ.

Tạm thời có thể đè ép Liễu Tinh Thần.

Nhưng mà không thể cân nhắc đối phương theo lẽ thường được, vẫn cần phải cẩn thận.

Đương nhiên, người chân chính cần phải đề phòng chính là Bạch Dạ.

Hai ngày này hắn đã giám định tình huống của bản thân, không chỉ như thế, còn thử vận chuyển các loại sức mạnh một lần.

Không có bất cứ vấn đề gì.

Đáng tiếc, đã bảy tháng rồi Hồng Vũ Diệp không có xuất hiện, nếu không đã được bảo đảm đến cuối cùng rồi.

Sau khi thả lỏng thần tâm, hắn liền bắt đầu tấn thăng toàn lực.

Huyết khí và linh khí điên cuồng phun trào trong thân thể.

Hồng Mông Tâm Kinh được vận chuyển, huyết khí tẩm bổ thân thể, linh khí đi khắp trăm mạch, sau đó tẩm bổ Nguyên Thần.

Lúc đột phá mang theo một chút nhói nhói, nhưng mà đây là hiện tượng bình thường.

Nhẫn nại một lát, Giang Hạo cảm nhận được một cánh cửa lớn bị oanh mở, lực lượng mới bắt đầu ngưng tụ.

Vô cùng mạnh mẽ, tràn ngập sinh cơ.

Sau khi lực lượng bình ổn lại, Giang Hạo cảm giác người nhẹ đi.

"Nguyên Thần trung kỳ lại thuận lợi hơn cả dự đoán."

Hắn cảm thấy Nguyên Thần mạnh mẽ, có thể giúp việc tấn thăng trở nên dễ dàng hơn.

Thường xuyên nhặt bọt khí tinh thần, cộng với có thần thông Nguyên Thần, khiến cho tình huống của hắn vượt xa các Nguyên Thần khác.

Liễu Tinh Thần tấn thăng nhanh, cũng có thể là bởi vì cắn nuốt tàn hồn, vừa vặn tẩm bổ nguyên thần của hắn.

Hơn nữa, hắn chắc là cũng có thần thông trên người.

Nhưng lại không thể giám định cụ thể ra được.

Lượng tri thức của Giang Hạo không quá đủ, không thể nào suy đoán được.

Nếu như có thể lấy được công pháp tu luyện của đệ tử chân truyền Hạo Thiên Tông, có lẽ có thể suy đoán được một ít.

Sau đó, hắn nhắm mắt lại lần nữa, muốn dùng chỉ số tu vi còn lại để củng cố tu vi.

Phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sáng sớm.

Giang Hạo mở thần thông Trọng Hiện ra, sau đó lại mở Tàng Linh ra.

Thay thế lực lượng trước đó.

Chờ khôi phục tu vi, lại ghi chép lại công kích của hộ oản một lần nữa.

Thiên Đao cũng được hắn lấy ra uẩn dưỡng.

Cả ngày hôm nay hắn đều không tới Linh Dược Viên.

Mãi đến chạng vạng tối mới đi một chuyến, để góp nhặt bọt khí.

Thuận tiện kiểm tra tình huống xung quanh một chút.

Sau khi xác định không có vấn đề, hắn mới trở lại sân nhỏ, sau đó mở Thiên Cơ Ẩn Phù ra.

Che đậy thiên cơ lần nữa.

Quả nhiên, lại có người đang âm thầm quan sát.

Nhìn từ ánh mắt, tu vi hẳn là không mạnh.

Ít nhất còn chưa đạt tới Nguyên Thần.

Nhưng vì không đánh rắn động cỏ, hắn cũng không đi nhìn trộm những người này.

Hắn cảm thấy đối phương đều có pháp bảo hộ thể, che giấu khí tức.

Hồi lâu sau, những người này liền dần dần tan biến, chắc là cảm thấy người còn ở đây liền tốt.

Sau khi thông báo cho con thỏ ngày mai tự mình đến Linh Dược Viên, Giang Hạo liền tiến vào trong phòng.

Hắn cẩn thận cảm giác Tử Hoàn của Tiểu Li, sau đó ngồi xếp bằng.

Hắn lúc này còn đang uẩn dưỡng Thiên Đao.

Đêm khuya, cảm giác thấy thời gian đã đến, hắn liền biến mất tại chỗ.

——

Sông Hoàng Sa.

Thôn Ngự Hạ.

Ánh trăng trên trời cao, ánh sáng màu bạc như lụa mỏng chiếu xuống từ trên cao, bao vây thôn trang nhỏ yên tĩnh.

Thỉnh thoảng sẽ truyền ra hai tiếng chó sủa.

Thế nhưng phần nhiều hơn chính là tiếng côn trùng kêu.

Tại chỗ hẻo lánh của thôn, có một khoảng sân nhỏ vẫn sáng đèn.

"A Bà, ta đi ngủ đây, ngày mai ta sẽ ra rông bắt cá cho người và A Công ăn." Trong phòng truyền đến một giọng nói của thiếu nữ.

"Được, nhanh ngủ đi, kẻo ngày mai không dậy nổi." Một giọng nói già nua truyền ra từ trong phòng.

Bên trong yên tĩnh một hồi, giọng nói của thiếu nữ lại vang lên:

"A Bà, người kể chuyện về Hải Thần cho ta nghe đi."

"Được, kể cho ngươi." Bên trong giọng nói mang theo một tia yêu chiều.

Sau một hồi.

Chuyện xưa kết thúc, mà thiếu nữ cũng không nói chuyện nữa, dường như đã ngủ thϊế͙p͙ đi.

Sai đó, ngọn lửa tản đi.

Lúc này, một đạo thân ảnh xuất hiện tại sân nhỏ.

Sự xuất hiện của hắn không làm kinh động đến bất kỳ người nào.

"Chính là chỗ này sao?" Giang Hạo nhìn sân nhỏ yên tĩnh, quay người rời đi.

Hắn cũng không định quấy rầy bọn họ.

Đi ra sân nhỏ, hắn thấy Trình Sầu đang đào cây cách đó không xa.

Mặc dù không rõ là cái gì, nhưng hẵn cũng không quấy rầy.

Qua một khoảng thời gian.

Giang Hạo đi đến ngọn núi phía sau, ngồi khoanh chân dưới tàng cây.

Bởi vì bản thân mang theo nguy hiểm, hắn muốn xác định xem Thiên Cơ Ẩn Phù có khả năng tránh né tất cả mọi người nhìn trộm hay không.

Nếu như thất bại, đại khái sẽ có người phát hiện ra hắn.

Nếu như tốc độ nhanh, người ta có thể chạy tới để ra tay với hắn cũng nên.

Lúc này, hắn đã chuẩn bị chu đáo, nếu có cường địch, có thể giết liền giết.

Nếu như quá mạnh, vậy thì kéo dài thời gian ba lần hô hấp.

Quay về Thiên Âm Tông.

Như thế sẽ không liên lụy đến mấy người Tiểu Li.

Mãi đến sáng sớm, Giang Hạo cũng không phát hiện ra bất kỳ nguy hiểm nào.

Tạm thời xem như an toàn.

Lúc đi tới thôn, hắn vừa vặn nhìn thấy một vị lão giả đeo giỏ trúc đi ra từ trong nhà Tiểu Li.

Đây là một lão nhân lưng hơi cong, làn da ngăm đen, trên mặt đầy nếp nhăn.

Nhìn qua hắn, lông mày của Giang Hạo cau lại.

Sau đó, hắn đi tới.

Tiếng bước chân rõ ràng đã thu hút sự chú ý của lão giả.

"Thiếu, thiếu hiệp là muốn hỏi đường sao?" Lão giả có chút lo lắng hỏi.

Giang Hạo lắc đầu nói khẽ:

"Đi ngang qua nơi này, muốn dạo chơi bốn phía, lão nhân gia định đi làm gì thế?"

"Đào một chút măng." Lão giả đáp.

"Cùng đi đi, ta cũng muốn mở mang một chút kiến thức." Giang Hạo ôn hòa nói.

Thấy đối phương khí độ bất phàm, ăn nói có lễ độ, lão giả biết nếu như đối phương có ác thì hắn sẽ không thể trốn thoát được.

"Được."

Sau đó hai người đi lên núi.

"Thân thể lão nhân gia hẳn là không khỏe đúng không? Tại sao lại lên núi đào măng vậy? Người trong nhà đâu?" Trên đường đi, Giang Hạo hỏi.

Lão giả cười khan một tiếng, nói:

"Ốm đau hơn nửa tháng, cháu gái trong nhà cứ luôn nói măng tôi chọn ăn rất ngon. Hôm nay cảm thấy thân thể đã tốt hơn nhiều, cũng có thể xuống giường đi bộ, cho nên liền nhân cơ hội này lên núi tìm một chút."

"Lão nhân gia đúng là rất thương yêu cháu gái của mình." Giang Hạo phụ họa.

"Nó có hơi nghịch ngợm một chút, nhưng mà lại rất khôn khéo, là cháu gái bảo bối của chúng ta." Trọng giọng nói của lão giả mang theo một chút yêu chiều.

"Con cái của lão nhân gia đâu?" Giang Hạo lại hỏi.

Nói đến chuyện này, lão giả bất đắc dĩ lắc đầu:

"Ai biết được? Có lẽ không muốn quan tâm đến chúng ta, cũng có thể đã chết ở bên ngoài rồi."

Giang Hạo nghe xong, cảm thấy lão giả nói thì nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại vọng con mình còn sống.

"Cái này không tệ." Lão giả đứng ở cạnh một cây măng, định đào nó.

"Để ta làm cho, trước giờ chưa từng làm loại chuyện này, vẫn luôn muốn thử một chút." Giang Hạo tiếp nhận công cụ, vừa cười vừa nói.

"Vậy thì đành làm phiền thiếu hiệp." Lão giả có chút xấu hổ.

"Lão nhân gia cảm thấy mình sống hơn nửa đời người rồi, còn có tiếc nuối gì không?" Giang Hạo vừa đào đất vừa hỏi.

"Đương nhiên là có." Lão giả cười nói:

"Nào có chuyện người sống lại không có tiếc nuối chứ? Ta cảm thấy trong hơn nửa đời người, không phải là sống trong hối hận thì chính là sống ở trong tiếc nuối."

"Khổ cả một đời sao?" Giang Hạo nhìn bàn tay đầy vết chai của lão giả.

Nghe vậy, lão giả vừa cười vừa nói:

"Nào có cái gì mà khổ hay không, người già đều sống như thế cả. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ tò mò không biết người già bên trong thành sẽ sống một cuộc sống như thế nào. Ngươi nói xem, bọn hắn sẽ dùng cuốc gì để làm ruộng đây?"

"Vàng?" Giang Hạo hỏi.

"Ha ha." Lão giả cười lớn, sau đó nói:

"Đại lão gia không làm ruộng."

Giang Hạo mỉm cười, sau đó đào măng lên.

"Lại đào thêm một cái, để dành cho cháu gái ta ăn sau này." Lão giả nói.

Giang Hạo cầm giỏ trúc qua rồi đeo lên, nói:

"Lại đào thêm hai cái đi, ta có không ít thời gian."

Nhìn sinh mệnh của lão giả dường như đang bùng cháy tại thời khắc cuối cùng, hắn thở dài.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 234 : Chân Long


"Đủ chưa?"

Sau khi Giang Hạo đào cây măng thứ ba, quay sang hỏi lão giả bên cạnh.

Mặc dù hắn nói là mình muốn đào, nhưng mà không biết đối phương có muốn đào nhiều hay không.

"Đủ rồi, đủ rồi, đa tạ thiếu hiệp." Gương mặt che kín nếp nhăn của lão giả tràn đầy ý cười.

Sau đó, Giang Hạo thu hồi công cụ, cõng giỏ trúc lên, đi ra phía ngoài.

Lão giả đi một hồi liền đấm đấm eo.

"Nghỉ ngơi một chút đi." Giang Hạo đứng ở hòn đá trên dòng suối nhỏ, nói.

"Già, già rồi." Lão giả ngồi ở một bên ,lắc đầu thở dài.

Giang Hạo cũng ngồi xuống ở một bên cạnh, lá cây đung đưa xào xạc, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng chim hót.

Thanh tĩnh, an bình.

Khiến cho người ta không khỏi mà cảm thấy muốn lắng nghe.

"Thiếu hiệp thoạt nhìn rất ít lên núi thì phải." Lão giả tò mò nói.

"Trước kia không có thời gian đi cảm nhận không khí trên núi." Giang Hạo mở miệng trả lời.

Hai người không nghỉ ngơi nữa, mà là đi ra phía ngoài.

"Có nghĩ qua việc đi tìm con cái không?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.

"Không." Lão giả cười nói:

"Như này đã rất tốt rồi, chúng ta dù sao còn có một đứa cháu gái nữa. Đủ rồi."

Giang Hạo gật đầu.

Lúc này, hắn nghe thấy tiếng di chuyển nhanh của người nào đó.

Hắn nhấc lông mày nhìn lại, là Trình Sầu đang đuổi tới.

Đại khái là đang tìm lão giả.

Giây lát.

Trình Sầu xuất hiện ở trước mặt bọn họ, hắn thấy lão giả thì lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Lão giả có chút lúng túng nói:

"Tiên trưởng, gây thêm phiền toái cho ngươi rồi."

Trình Sầu vừa mới lắc đầu, liền phát hiện Giang Hạo đang đứng bên cạnh lão giả, liền vội cúi đầu chào, cung kính nói:

"Giang sư huynh."

Một màn đột nhiên này khiến cho lão giả có chút kinh ngạc.

Sau đó, hắn luống cuống nhìn Giang Hạo, kinh hoảng vươn tay, muốn lấy giỏ trúc trên vai Giang Hạo xuống.

"Thật xin lỗi, ta, ta không biết, nếu không đã không như này." Hắn nói năng có chút lộn xộn.

Giang Hạo nắm lấy tay của đối phương, ôn hòa nói:

"Không sao cả, như này rất tốt."

Sau đó, hắn nói với Trình Sầu:

"Sư đệ về trước đi, chúng ta lập tức bắt kịp."

Trình Sầu gật đầu, nhanh chóng trở về.

"Tiểu, tiểu nhân thật sự không biết là tiên trưởng." Lão giả cúi đầu nói.

"Vẫn nên gọi là thiếu hiệp đi." Giang Hạo cười nói.

"Thiếu hiệp có chút không đúng." Lão giả nhìn Giang Hạo, nói nghiêm túc:

"Đại lão gia bên trong thành đều cao cao tại thượng, đừng nói đến tiên nhân. Nhưng mà thiếu hiệp lại không kiêu ngạo như vậy."

"Ta sẽ coi như là đang khen ta." Giang Hạo cười nói.

Người tu tiên đều có ngạo khí của mình.

Sau khi phi thiên độn địa, liền chướng mắt người chạy trên mặt đất.

Nhưng mà, Giang Hạo hiểu rõ.

Cho dù có thể phi thiên độn địa, nhưng trong mắt một số người thì bản thân mình cũng không khác gì nhóm người đi trên mặt đất cả.

Hơn nữa, tâm của hắn tương đối tĩnh.

Mặc kệ là bởi vì Thiên Tuyệt Cổ Độc hay là bởi vì tâm cảnh bình ổn, hắn vẫn cảm thấy quen như bây giờ hơn.

Nói chuyện bình thường cùng người bình thường.

Sau một hồi.

Giang Hạo đi vào sân nhỏ trước nhà Tiểu Li.

Lúc này một bà lão chống quải trượng, đang đứng ở trước cửa sân.

Sau khi Giang Hạo đi tới, nàng liền muốn quỳ xuống hành lễ.

Chẳng qua là chưa kịp quỳ xuống, đã bị một trận gió nâng lên.

"Làm cái gì vậy?" Giang Hạo hỏi.

Đây là một bà lão lưng khom, con mắt bởi vì không nhìn rõ nên thường xuyên nheo lại, trên mu bàn tay có không ít đốm mồi.

Gương mặt già nua, dường như đã chứng kiến hết tất cả sự thay đổi của thời gian.

"Hành, hành lễ cho tiên nhân." Bà lão nói.

"Ta chẳng qua là thuận tiện đi ngang qua mà thôi, không cần như thế." Giang Hạo lắc đầu, nói.

Trong sự kinh ngạc của bà lão, mấy người đi vào bên trong.

Lúc đi vào, Giang Hạo tìm kiếm dưới mặt đất trong sân nhỏ một hồi, thu Tử Hoàn vào.

Tiến vào phòng khách, hắn nhẹ nhàng chậm rãi ngồi xuống.

Nhị lão đứng ở một bên, có vẻ hơi luống cuống.

Trong lúc Giang Hạo muốn mở miệng, bà lão đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng đi vào phòng bếp.

Sau đó lấy ra một chút bánh ngọt, còn có trà.

"Các ngươi vẫn là ngồi xuống đi." Giang Hạo mở miệng nói chuyện.

Hai người lúc này mới ngồi xuống, nhưng mà lại như ngồi bàn chông.

"Tiểu Li đi bắt cá rồi, chắc là không cần bao lâu nữa sẽ trở về. Nàng bắt cá rất nhanh, chỉ là sẽ chơi ở trên đường một hồi." Bà lão giải thích.

Sau khi ăn bánh ngọt, Giang Hạo hỏi thăm tên của bọn hắn.

Lão giả tên là Miêu Thạch, lão ẩu tên là Miêu Hương.

Bọn họ đều là người trong thôn, đời này chưa từng rời xa nhà.

Lần đi xa nhất chính là đến thành trấn khi còn trẻ.

Sau đó sinh con dưỡng cái ở trong thôn, bắt cá mà sống.

Con trai mười chín tuổi rời nhà đi vào trong thành, con gái mười sáu tuổi lấy chồng, cũng đi vào trong thành.

Ba- năm năm bọn hắn mới có thể trở về một chuyến, bây giờ đã mấy năm rồi chưa trở về.

"Tiểu Li là cháu gái mà chúng ta nhặt được vào nhiều năm trước, có nàng nên chúng ta đều được an ủi hơn phần nào." Miêu Hương cười nói:

"Ban đầu muốn nhìn nàng lớn lên, nhưng lại hình như có chút không có khả năng."

Giang Hạo đi đến cạnh tường, nơi này có cây cột.

Phía trên có một ít vết cắt, dường như là dùng để đo chiều cao.

Lúc này, ánh nắng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, có thể thấy rất nhiều tro bụi bay lượn được phản chiếu từ trong ánh sáng.

"Sẽ lớn lên." Giang Hạo nhìn về phía hai vị lão giả rồi nói:

"Nàng chỉ là lớn lên có chút chậm."

Nhị lão nhìn nhau, giống như đang do dự cái gì.

Lúc này, Giang Hạo đột nhiên cảm nhận được sóng linh khí.

Đến từ trên mặt sông.

Mặc dù mỏng manh, nhưng có chút không giống bình thường.

"Tiểu Li bắt cá ở chỗ nào?" Hắn chợt hỏi.

"Thường xuyên đi thượng nguồn, nàng nói cá bên kia ăn ngon, còn lớn hơn." Miêu Thạch nói.

"Ta đi xem một chút." Sau khi để lại câu nói này, Giang Hạo liền tan biến ở trong ánh sáng.

Là Hòa Quang Đồng Trần.

Hai vợ chồng già nhìn nhau, đều cảm thấy kinh ngạc.

Thật sự chính là tiên nhân.

——

Thượng nguồn trên sông Hoàng Sa.

Oanh!

Tiểu Li ôm một con cá lớn nhô lên khỏi mặt nước.

Mặt sông phía sau nàng quay cuồng, có cự vật nhô ra từ trong nước.

Là một con Giao Long màu đen.

Nó nhìn Tiểu Li, trong đôi mắt mang theo e ngại và hưng phấn.

"Ngươi sao lại muốn cướp cá của ta?" Tiểu Li ôm cá lớn, nhìn chằm chằm vào con Giao Long trên mặt sông.

Ở trước mặt đối phương, nàng chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi, nhưng lại không e ngại chút nào.

"Chân Long?" Giao Long xoay quanh tại chỗ, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tiểu Li phía dưới, kích động nói:

"Ngươi rốt cuộc là Chân Long gì? Tại sao trong huyết mạch lại ẩn chứa khí tức thuần khiết như thế? Ta đã quan sát ngươi bảy ngày, khí tức này khiến cho ta e ngại bảy ngày, nhưng mà như này thì sao? Ngươi còn quá yếu ớt, chỉ cần ta thôn phệ ngươi, liền có thể nhảy lên trở thành Chân Long."

Đối mặt với Giao Long tham lam, Tiểu Li giấu cá lớn ra sau lưng, nói nghiêm túc:

"Đây là ta bắt cho A Công A Bà, nếu như ngươi dám đến đoạt, ta sẽ không khách khí đâu."

"Ha ha ha ~" Giao Long ngửa đầu cười to:

"Thì ra là một con rồng ngu xuẩn, trời cũng giúp ta."

Lời còn chưa dứt, thân thể Giao Long phun trào, chớp mắt đã nhào về phía Tiểu Li.

"Đây chính là chỗ mà ta hóa long."

Nó đi đến trước mặt Tiểu Li, há miệng rồng ra, muốn cắn nuốt thiếu nữ trước mắt.

Đối mặt với chuyện này, Tiểu Li không có chút e ngại gì, chẳng qua là bị lực lượng cường đại áp chế nên nàng không thể động đậy.

Trong nháy mắt Giao Long sắp thôn phệ Tiểu Li, một vòng vàng bỗng xuất hiện trước gót chân nàng.

Keng!

Kim quang chợt hiện.

Giao Long va chạm với vòng vàng, bị bức lui trở về.

"Người nào?"

Giao Long lập tức nhìn quanh bốn phía.

Vào lúc nó muốn tiếp tục mở miệng, phù một tiếng.

Một thanh trường đao màu trắng bạc xuất hiện sau lưng của nó, đâm vào cổ của nó.

Đau đớn kịch liệt khiến cho Giao Long gầm thét, thân thể quay cuồng, lực lượng cường đại ép cho Giang Hạo không thể không rút đao và lui ra ngoài.

Lúc này hắn đứng thẳng giữa không trung, nâng Thiên Đao trong tay lên, mở Tàng Linh Trọng Hiện ra, tử khí bao trùm.

Thứ thứ nhất Thiên Đao.

Trảm Nguyệt.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 235 : Tụ Hội Lần Sau Có Khả Năng Vừa Thần Bí Vừa Mạnh Mẽ


Công kích đột nhiên xuất hiện, khiến cho Giao Long vừa sợ vừa giận.

Nó nổi giận gầm lên một tiếng, liền muốn công kích nhân loại bên cạnh.

Một Nguyên Thần mà cũng dám càn rỡ như vậy?

Với tu vi này, ngay cả long lân của nó còn không phá nổi nữa là.

Trong nháy mắt, lực lượng của nó phun trào, long lân toàn thân tràn đầy lực lượng.

Phòng ngự phóng đại trong nháy mắt.

Cho dù tu vi của nó rơi xuống tận đây, cũng tuyệt đối không thể để Nguyên Thần bắt nạt được.

Một tiếng long ngâm vang lên.

Nó bắt đầu phản công.

Chẳng qua là trong nháy mắt, nó cảm giác bên trong tinh thần có một ngọn núi trấn áp tới.

Thần thông, Thần Uy.

Giao Long hừ lạnh, không quản là uy áp tinh thần gì, như này mà cũng dám hiển uy ở trước mặt nó sao?

Long Hồn chấn động, trong nháy mắt phá vỡ tất cả.

Cùng lúc đó, một đạo Nguyệt Hoa hiện ra trước mắt nó, một thanh Thiên Đao chém xuống.

Oanh!

Thiên Đao và va chạm với long lân.

Răng rắc!

Trong sự kinh ngạc của Giao Long, vảy dần bị phá, đao đâm vào thân rồng ba phần.

Chẳng qua là ánh đao của Nguyệt Hoa cũng không dừng lại, khí thế cường đại, muốn phân nó thành hai.

Tử khí phun trào theo, phá hư tất cả thân thể.

Giao Long cảm nhận được khí tức tử vong từ bên trong hoảng sợ.

Nó không do dự nữa, Long Hồn ly thể.

Trảm Nguyệt hạ xuống, Giang Hạo lại nâng Thiên Đao, Trấn Sơn che giấu trong cổ tay hiện ra.

Muốn chém giết Giao Long một cách triệt để.

Chẳng qua là đao còn chưa hạ xuống, một cái bóng mờ đã thoát đi từ trên người Giao Long.

Long Hồn.

Giang Hạo thay đổi hướng đao, trực tiếp trảm vào Long Hồn.

Keng!

Một màn sáng bảo vệ Long Hồn, đồng thời còn công kích đến phía sau lưng Giang Hạo.

Là Long Hồn muốn kiềm chế Trấn Sơn của hắn.

Nhưng mà Giang Hạo bỏ qua công kích sau lưng, nắm chặt Thiên Đao, chém xuống.

Ầm!

Màn sáng bị phá vỡ, Trấn Sơn xẹt qua Long Hồn, đánh cho trọng thương.

Mà công kích phía sau lưng Giang Hạo cũng lao đến trong chớp mắt, Cửu Thiên Hộ Giáp tự động hộ chủ.

Oanh một tiếng, lực lượng cường đại thẩm thấu qua hộ giáp, đánh vào lưng của hắn.

May mà uy lực không lớn.

Sau đó, Giang Hạo nhìn về phía Long Hồn đang muốn thoát đi, vươn tay vận chuyển thuật pháp.

Chưởng Trung Càn Khôn.

Tử khí cuồn cuộn, nhanh chóng bắt lấy Long Hồn đang trọng thương.

Sau đó thu về.

Giang Hạo đứng giữa không trung, hạt châu tử khí rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.

Bên trong chính là tàn hồn của Giao Long.

Mà thân thể của nó thì rơi ầm ầm trên mặt nước.

Bởi vì có máu tươi tràn ra, vì tránh cho người ở hạ nguồn nghi ngờ, hắn lại sử dụng Chưởng Trung Càn Khôn phong ấn thi thể Giao Long lại.

"Nhân loại, đây là thần thông gì?"

Tàn hồn Giao Long có chút e ngại.

Lúc này, Giang Hạo đã cất Thiên Đao, tay trái cầm tàn hồn Giao Long, tay phải cầm thi thể Giao Long.

Sau khi do dự một chút, hắn quyết định giám định tàn hồn của Giao Long.

【 Tàn hồn Giao Long: Hồn phách vừa mới thoát khỏi thể xác Giao Long, bị cường địch truy sát, thân trúng nguyền rủa, thực lực mười không còn một, bây giờ lại bị ngươi đánh giết, như ngọn nến tàn trong gió. Bởi vì phát hiện ra long khí, cho là có cơ duyên ở đây, cố trốn ở trong sông Hoàng Sa muốn cướp đoạt cơ duyên, có thể bị nhìn trộm vị trí bất cứ lúc nào. 】

"Hả?"

Kết quả giám định khiến cho Giang Hạo ngoài ý muốn, hắn luôn cảm thấy đã gặp qua ở đâu đó.

Nhưng qua một lát, hắn nhớ tới chuyện Quỷ Tiên Tử oán trách.

Vẫn luôn nói Giao Long lại chạy trốn.

Sau đó, hắn nhìn về phía Giao Long "Thực lực mười không còn một", nói cách khác lúc Giao Long ở kỳ toàn thịnh, thực lực của nó vượt xa Nguyên Thần.

Hơn nữa Giao Long có tu vi như này, trước mặt "Quỷ" lại chỉ có cách chạy trốn.

Như thế có thể xác định, mấy người bên trong Thạch Bản tuyệt không phải hạng người bình thường.

Bị long khí hấp dẫn tới đây, xem ra Tiểu Li cũng không phải là hoàn toàn không có tác dụng.

Hắn không suy nghĩ nữa, hắn nhìn chằm chằm vào tàn hồn của Giao Long rồi nói:

"Người truy đuổi ngươi là ai?"

"Ngươi, đang nói cái gì?" Giao Long ra vẻ mờ mịt.

"Thân trúng nguyền rủa, bị một nữ tử truy sát, mấy lần đều là dựa vào thiên phú ẩn giấu thiên cơ để chạy thoát." Giang Hạo bình tĩnh lạnh lùng nói:

"Hiện tại biết ta đang nói gì chưa?"

Nghe Giang Hạo nói xong, trên gương mặt của tàn hồn Giao Long chứa đầy kinh ngạc, nó không cách nào tưởng tượng nổi, tại sao đối phương lại biết được những thứ này.

"Ta, ta không biết nàng là ai, chỉ là đột nhiên quấy rầy nàng, liền bị truy sát. Khi đó, nàng đang ở trong một bí cảnh, nàng có lẽ đã cho rằng ta nhìn thấy đồ vật gì cao minh của nàng, cho nên mới truy sát ta cả một đường." Giao Long có chút tức giận, nói:

"Nếu không phải vì nàng, ta đã có khả năng hóa rồng rồi."

"Vậy sao?" Giang Hạo nhìn đối phương, thở dài nói:

"Còn có gì muốn nói không?"

"Ta có khả năng mang ngươi đi tìm chỗ kia, cũng có thể nhận ngươi làm chủ nhân. Ta có tiềm chất hóa rồng, có thể làm rất nhiều chuyện vì ngươi." Giao Long vội vàng nói.

"Cũng tốt." Giang Hạo gật đầu.

Trong lúc đối phương mừng rỡ, lưỡi đao Trảm Nguyệt bỗng xuất hiện trên tay của hắn.

Bắt đầu đánh về phía tàn hồn của Giao Long.

Chỉ trong chốc lát, Giao Long bị Trảm Nguyệt dọn dẹp sạch sẽ.

Sau đó, hắn bóp một cái, tất cả đều hóa thành tro tàn ở trong lòng bàn tay của hắn.

"Đáng tiếc ngươi quá mạnh, dùng tu vi cùng với hiểu biết của ta, không thể khống chế nổi ngươi, chỉ có thể ủy khuất cho ngươi."

Tàn hồn của Giao Long đã bị giết, còn lại thi thể Giao Long.

Theo lời nói của Quỷ Tiên Tử, Giao Long đã nuốt đồ của nàng.

Nói cách khác, trong thân thể của Giao Long nhất định có bảo vật.

Đây cũng là lý do Giang Hạo giết Giao Long, bởi vì lời nói của nó không khớp với Quỷ Tiên Tử.

Trong hai người, hắn lựa chọn tin tưởng Quỷ Tiên Tử.

Không tại sao cả, chỉ là bởi vì tin tưởng đối phương sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Vẫn nên nhanh chóng giết Giao Long mới thỏa đáng.

Sau khi do dự một chút, Giang Hạo tăng cường phong ấn.

Sau đó ném về phía mặt sông.

Đông!

Phong ấn trực tiếp rơi vào đáy sông, xuống mười mét dưới đất.

"Như này là được rồi."

Hắn không dám đụng vào đồ vật bên trong, bởi vì không biết liệu có thể bị nhìn trộm thiên cơ hay không.

Một khi bị nhìn trộm sẽ gặp phiền toái lớn.

Không bằng cứ từ bỏ như vậy.

Làm xong chuyện này, Giang Hạo mới trở lại trên bờ.

Lúc này Tiểu Li còn ôm cá lớn của nàng, thuận tiện cầm lấy vòng vàng rồi xoa xoa.

Thấy Giang Hạo tới, nàng mới giật mình vui vẻ nói:

"Giang sư huynh."

Nhìn đối phương không thèm để ý đến Giao Long chút nào, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, nhưng mà hắn cũng không nói thêm gì, chỉ là bình tĩnh nói:

"Về nhà ngươi thôi."

"Được, ta bắt được cá, đến lúc đó cho sư huynh và mấy người A Bà ăn." Tiểu Li cười nói:

"Mấy người A Bà gần đây luôn hỏi về ngươi, giống như hi vọng ngươi tới làm khách. Trình sư huynh nói ngươi đang trên đường tới, quả nhiên là thật."

Giang Hạo chỉ là gật đầu.

"Con thỏ đâu? Con thỏ sao lại không tới?" Tiểu Li tìm phải tìm trái, hỏi.

"Nó giữ nhà." Giang Hạo đáp lại đơn giản.

Tiểu Li "Ồ" một tiếng rồi đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nhún nhảy, vô cùng vui vẻ.

Trên đường đi, Giang Hạo lấy Mật Ngữ Thạch Bản ra quan sát, phát hiện Quỷ Tiên Tử còn đang tìm hắn.

Dường như muốn xác định vị trí thật của Giao Long.

Giang Hạo mỉm cười, cất Thạch Bản, hắn không có ý sẽ thông báo tình huống cho đối phương vào lúc này.

Không vội, chờ đến lần tụ hội sau, lại hời hợt nói ra.

Vào lúc đối phương thông báo, mình đã hoàn thành nhiệm vụ từ sớm.

Có thể kích thích một chút đến người ở chỗ này.

Như này hắn sẽ có một chút cảm giác thần bí, mà trên thi thể Giao Long chỉ có một đao của hắn.

Chưa nói tới có bao nhiêu lợi hại, nhưng mà đối phương cũng không có cách nào nhìn ra thực lực cụ thể.

Nhưng có Chưởng Trung Càn Khôn làm phụ, ít nhiều đều có cảm giác mạnh mẽ.

Như thế, hắn sẽ có thể ngồi vững vàng trong vị trí tụ hội.

Cũng có thể thuận lợi tiến hành nằm vùng.

Lần này ra ngoài, đúng là lựa chọn chính xác.

Mặc dù chỉ là xuất phát từ lòng tốt nhất thời, nhưng thu hoạch được không ít.

"A Công, A Bà, ta trở về, các ngươi nhìn xem ta mang ai trở về này." Vừa mới đến sân nhỏ, Tiểu Li đã hô lớn vào bên trong nhà.

Vô cùng vui vẻ.

Nhìn nụ cười của đối phương, trong lòng của Giang Hạo khẽ thở dài một cái.

Tiểu Li dường như cũng không phát hiện ra có cái gì không đúng, có lẽ dưới cái nhìn của nàng, cuộc sống sau này đều là như thế này.

Ở tông môn một khoảng thời gian, sau đó lại trở về bồi A Công A Bà.

Nàng không biết...

Ngày tháng như này sắp chấm dứt rồi.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 236 : Thiên Nhân Vĩnh Cách


Giữa trưa.

Giang Hạo thấy Trình Sầu giúp đỡ nhóm lửa, Miêu Hương làm đồ ăn.

Cá là Tiểu Li giết, nàng dường như cũng biết làm.

Trong lúc làm việc, nàng nói rất nhiều, Miêu Hương vừa làm việc trong tay, liền thỉnh thoảng sẽ đáp lại hai câu.

Nhưng mà Tiểu Li cũng không thèm để ý, thỉnh thoảng còn chạy tới làm nũng.

Sau khi làm cá xong nàng còn cắt gọn, chuẩn bị xong tất cả liền chạy ra khoe khoang với A Bà của nàng.

Sau khi được khen ngợi, nàng liền cười rất vui vẻ.

Sân nhỏ vốn dĩ an tĩnh, nhưng sau khi có Tiểu Li lại trở nên ồn ào.

Thế nhưng lại giống như rót thêm chút sức sống.

Khiến cho sinh mệnh cô quạnh có sức sống hơn.

Nếu như không có đứa nhỏ, cuộc sống của hai ông bà lão chắc sẽ mãi duy trì sự an tĩnh như lúc trước.

An tĩnh đến không nhìn thấy hi vọng, liếc mắt nhìn lên, chờ đợi bọn hắn chính là tử vong.

Nhưng mà có trẻ nhỏ, cuộc sống liền khác.

Có lẽ sẽ ồn ào một chút, có lẽ cuối cùng vẫn là cái chết.

Thế nhưng bên cạnh có người để lo lắng, cũng có người lo lắng cho bọn họ.

Sự hiện hữu của bọn họ đã không phải là không có ý nghĩa như trước đây nữa, ít nhất có thể khiến cho đứa bé này vui vẻ, biết cố gắng.

Tại đại sảnh.

Giang Hạo thấy Miêu Thạch đang ngồi trên ghế, quan sát Tiểu Li đang bận rộn trong trong ngoài ngoài.

Trên mặt của hắn có chút tái nhợt.

Sau một hồi.

Một bàn món ăn được bày ở trước mắt.

Đều là Miêu Hương làm, Trình Sầu và Tiểu Li ở bên giúp đỡ.

Giang Hạo được mời ngồi, hắn cũng không có ra vẻ khác thường, mà là thoải mái ngồi xuống.

Như thế, những người khác mới dám ngồi xuống ăn cơm.

Trên bàn có cá, có măng, có thịt gà.

Giang Hạo động đũa, ăn miếng cá, lại gắp miếng thịt gà, sau đó mới nếm thử măng.

"Mùi vị không tệ." Hắn vừa cười vừa nói.

So ra thì còn kém quán cơm, thế nhưng lại hoàn toàn khác biệt món ăn bên kia.

Nghe vậy, Miêu Hương nở nụ cười.

Dù cho gương mặt nhăn nheo, cũng không che nổi sự vui sướng của nàng.

Miêu Thạch cũng cười rồi bắt đầu gắp thức ăn.

Nhưng mà hai vị lão nhân chưa kịp gắp gì, Tiểu Li đã gắp cho bọn hắn phần thịt cá mềm nhất và mấy món ăn mà bọn họ có thể cắn được.

"A Công, A Bà, ăn cái này."

Nhị lão cười gật đầu.

Trình Sầu có chút dè dặt, nhưng mà thấy tất cả mọi người đều ăn, nên cũng không kiêng kị gì nữa.

Giang Hạo nhìn bọn hắn, cũng động đũa theo.

Không muốn mang đến áp lực khác cho bọn hắn.

Ăn một chén cơm, còn là một bát đầy, là Tiểu Li hưng phấn chạy đi xới cho hắn.

Người vui vẻ nhất trong bữa cơm này chính là Tiểu Li, nhị lão cũng ăn không ít.

Dường như khẩu vị tốt hơn lúc trước nhiều.

Sau khi ăn xong, Giang Hạo nhìn Tiểu Li chẻ củi giúp A Công nàng, cho gà vịt ăn giúp A Bà của nàng.

Mọi chuyện đều rất bình thường.

Lại làm cho Giang Hạo hơi cảm khái.

Chạng vạng tối.

Bọn hắn lại ăn cơm tối.

Vẫn là cá của Tiểu Li, măng của Miêu Thạch, bánh ngọt của Miêu Hương.

Đơn giản lại bình thường.

Nhưng mà lần này, Miêu Hương làm rất nhiều bánh ngọt.

Rất nhiều, rất nhiều.

Trong đêm.

Miêu Thạch ngồi bên cạnh Giang Hạo, Miêu Hương thì dỗ Tiểu Li đi ngủ.

Bên trong thường xuyên truyền ra giọng nói của hai người.

"A Bà hôm nay lại kể chuyện về Hải Thần đi."

"Được, lại kể chuyện về Hải Thần."

"Vậy ngày mai giảng ốc biển nhỏ chuyện xưa."

"Vâng, ngày mai lại kể chuyện về ốc biển nhỏ."

Nghe giọng nói bên trong, Giang Hạo nhíu mày.

Hắn không hề mở miệng.

Miêu Thạch ngồi thẳng tắp, hắn nói xin lỗi với Giang Hạo:

"Mang thêm phiền toái cho ngươi rồi."

"Không có gì." Giang Hạo nhìn về phía đối phương, nói:

"Mặt trời ngày mai còn xuất hiện, đi bồi Tiểu Li đi."

Miêu Thạch gật đầu, sau đó đi vào bên trong.

Giang Hạo ngồi ở trong sân, nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn cũng không làm gì, chỉ là ngồi như vậy.

Mãi đến khi tia ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu rọi, hắn mới đứng dậy đi vào buồng trong.

Lúc đi vào, liền thấy Tiểu Li ngồi bên cạnh nhị lão, có chút lo lắng.

"A Công, A Bà, các ngươi có phải là không thoải mái hay không?"

Tiểu Li đỡ nhị lão, nói:

"Ta đi tìm đại phu cho các ngươi, chẳng mấy chốc sẽ khá hơn. Ta còn có thể sắc thuốc cho các ngươi."

"Không có việc gì, thân thể của A Bà rất tốt." Miêu Hương đáp lại.

Miêu Thạch chỉ nhìn Tiểu Li, hai mắt vô lực, dường như có thể nhắm lại bất cứ lúc nào.

Hắn đã một đêm chưa chợp mắt, bởi vì hắn biết một khi nhắm lại thì sẽ không mở ra nổi nữa.

"Bị bệnh cũng không cần sợ." Tiểu Li nói với vẻ rất là tự tin:

"A Công A Bà bị bệnh có Tiểu Li chăm sóc, nhất định có thể tốt lên. Tiểu Li biết bắt cá, còn biết nấu cơm, còn biết sắc thuốc, có thể chăm sóc tốt cho A Công A Bà. Sau này cứ giao cho Tiểu Li."

"Tiểu Li càng ngày càng lợi hại." Miêu Hương vừa cười vừa nói.

Khi nhìn thấy Giang Hạo, nàng mới nhẹ giọng nói với Tiểu Li:

"Hôm nay chắc là có trứng gà, Tiểu Li đi xem xem có bao nhiêu."

"Được, ta sẽ đi xem một chút." Tiểu Li đứng dậy, hưng phấn nói:

"Có trứng gà, ta sẽ luộc cho A Bà ăn."

Nói xong, nàng liền chạy ra ngoài.

Giang Hạo ngồi ở bên cạnh bọn họ, Trình Sầu phía ngoài cũng đi đến.

Hắn nhíu mày, nhìn hai vị lão giả, trong mắt có vẻ đau thương.

Hơn hai năm qua, hắn thường xuyên đến chỗ này.

Đương nhiên là có rất nhiều cảm xúc.

"Sau này có thể nhờ ngươi chăm sóc Tiểu Li không?" Miêu Hương hỏi Giang Hạo.

"Có thể." Giang Hạo gật đầu.

Thật ra Miêu Hương vốn còn một chút thời gian, nhưng bởi vì hắn đến, khiến đối phương muốn trút xuống một hơi cuối cùng.

Mà Miêu Thạch thật sự chính là hồi quang phản chiếu.

Nếu hắn tới chậm, Miêu Thạch đã không thể gặp được hắn rồi.

Đến sớm, Miêu Hương sẽ trút xuống một hơi cuối cùng, không thể bồi Tiểu Li.

Xét đến cùng, hắn cũng không biết hiện tại có phải là thời cơ tốt nhất hay không.

"Thật ra, chúng ta có một bí mật." Miêu Thạch có chút vô lực, nói:

"Chúng ta vốn muốn mang theo bí mật này đi, nhưng mà lại cảm thấy vẫn nên nói cho các ngươi biết. Chúng ta nhặt được Tiểu Li ở trong sông."

"Ta biết." Giang Hạo gật đầu, nói khẽ:

"Tiểu Li là Chân Long, cho nên nàng mới trưởng thành hơi chậm. Các ngươi không thể nhìn thấy nàng lớn lên là chuyện bình thường. Nhưng mà sau này ta sẽ nhìn nàng trưởng thành giúp các ngươi."

"Tạ ơn." Nhị lão kinh ngạc, nhưng vẫn là mỉm cười.

Cuối cùng, bọn họ nhìn về phía Trình Sầu, dường như đang cảm ơn sự chiếu cố của hắn trong khoảng thời gian này.

Như này, bọn hắn đã không còn gì tiếc nuối nữa.

Trong lúc nhắm mắt lại, bọn hắn dường như nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, nhìn về phía cửa, thấy Tiểu Li đón nắng đang cầm trứng gà chạy vào.

Cuối cùng, còn có một người nam tử trung niên xuất hiện tại cửa vào với vẻ lo lắng, còn có một vị phụ nhân.

Sau lưng bọn họ còn có một số đứa nhỏ.

Trong lúc nhị lão nhắm mắt lại, dường như nghe thấy tiếng bọn hắn gọi cha, mẹ.

Sau đó, bọn hắn lại nghe thấy tiếng của Tiểu Li truyền đến bên tai.

"A Công, A Bà, các ngươi sao thế? Có phải là mệt hay không? Các ngươi nhìn xem, Tiểu Li nhặt được trứng gà."

"Các ngươi có phải là không thoải mái hay không, Tiểu Li đi tìm đại phu."

Lúc này, trong giọng nói của Tiểu Li mang theo tiếng khóc nức nở.

Lạch cạch!

Là tiếng trứng gà rớt xuống đất.

"A Bà, người xem tay chân Tiểu Li vụng về làm vỡ trứng gà, người xem trứng gà nát rồi."

"A Công, người mau dậy mắng Tiểu Li đi, dậy đi mà."

"A Bà, người tỉnh lại đi, đã nói là đêm nay sẽ kể chuyện ốc biển nhỏ cho Tiểu Li mà, Tiểu Li còn chưa được nghe mà."

"Các người không cần bắt nạt Tiểu Li, sau này Tiểu Li nhất định sẽ ngoan ngoãn, không ăn thịt, một ngày chỉ ăn một bữa, đừng bỏ lại Tiểu Li mà."

"Hơn nữa Tiểu Li đã cao lớn, các ngươi xem, thật sự là cao hơn trước đó nhiều rồi."

"Các người mau dậy xem, ô ô ô ~ "

Giọng nói của Tiểu Li dần trở nên nghẹn ngào, tiếng khóc ngày càng lớn.

Giang Hạo đứng ở bên cạnh, nhìn nhị lão hoàn toàn mất đi sự sống, sau đó mới đưa tay vỗ vỗ đầu Tiểu Li.

Không nói lời nào.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 237 : Xin Nữ Ma Đầu Giúp Đỡ


Chờ sau khi Tiểu Li ngừng thút thít, Giang Hạo mới rời khỏi sân nhỏ.

Phần phía sau chính là tang lễ.

Hắn không thể tham dự, chỉ có thể để Trình Sầu giúp đỡ xử lý.

Chắc là sẽ có không ít thôn dân giúp đỡ.

Người cùng thôn đều là như thế, đồng hương sẽ phụ một tay.

Bởi vì không ai biết trước, đến cuối liệu còn có người lo tang lễ cho mình hay không.

Giang Hạo rời đi là vì tránh Quỷ Tiên Tử, bởi vì Giao Long nên đến lúc đó nàng nhất định sẽ tới nơi này, sẽ có khả năng sẽ âm thầm tìm hiểu.

Bị người trong thôn nhìn thấy, sẽ dễ tiến vào tầm mắt của Quỷ Tiên Tử.

Sau khi rời khỏi sân nhỏ, Giang Hạo đi tới bờ sông.

Lúc nhị lão rời đi, hắn thật ra đã ra tay rồi.

Để bọn họ nhìn thấy hình ảnh con cái vội vàng trở về. Bọn họ nói không cần tìm, thật ra là sợ có tin tức xấu.

Một khắc cuối cùng nhất định hi vọng là được gặp lại con cái.

Nếu đã như thế, Giang Hạo liền để bọn họ gặp mặt.

Coi như giải quyết chút tiếc nuối cuối cùng.

Chẳng qua là nghe tiếng thút thít của Tiểu Li, hắn không khỏi thở dài.

Chuyện này đã đả kích không nhỏ đến Tiểu Li.

Đồng thời cũng khiến cho Giang Hạo nhớ tới mẹ kế lúc trước.

Mặc dù mẹ kế trong trí nhớ không đối xử với hắn tốt như vậy.

Nhưng mà từ khi ra đời, chính là nàng luôn chăm sóc cho hắn.

Thấy nhị lão qua đời, hắn khó tránh khỏi việc muốn gặp mấy người mẹ kế một lần.

Coi như là để xóa bỏ tưởng niệm trong lòng, không lưu lại tiếc nuối.

Đáng tiếc, căn bản là không tìm thấy người.

Bờ sông.

Giang Hạo đứng rất lâu, trong lúc đó hắn còn có thể lờ mờ cảm nhận được người trong thôn đang thu xếp cái gì.

Gió nhẹ lướt qua.

Góc áo đung đưa theo gió, cỏ cây xung quanh cũng nhẹ nhàng lắc lư mấy lần.

Nương theo ngọn gió, còn có một mùi thơm nhẹ nhàng.

Giang Hạo chợt nhìn sang bên cạnh.

Quả nhiên, bên cạnh hắn là một bóng đỏ xinh đẹp, vô cùng bắt mắt.

Tóc dài bên hông nàng hơi đong đưa, gần như che khuất eo nhỏ được thắt bởi đai lưng.

Lúc này, nàng nhìn mặt sông đến xuất thần, chỉ có thể nhìn thấy gò má của nàng.

Hồng Vũ Diệp.

Sao nàng lại đột nhiên xuất hiện?

"Ra mắt tiền bối." Giang Hạo cung kính nói.

"Ta thấy tang lễ trong thôn này dường như có quan hệ với ngươi?" Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn về phía Giang Hạo.

"Có quan hệ với một vị sư muội của vãn bối." Giang Hạo nói rõ:

"Người thân của nàng ở chỗ này, bây giờ đến gặp mặt lần cuối."

"Ngươi cảm thấy không fTIEṘ đối với loại chuyện này?" Hồng Vũ Diệp quay người lại hỏi Giang Hạo.

Sau đó, cất bước đi về phía thượng nguồn.

Nàng vừa đi dọc theo bờ sông, vừa xem phong cảnh.

"Cũng không phải là thấy không quen, chẳng qua là đôi khi cảm thấy…quá ngắn." Giang Hạo nói.

"Quá ngắn?" Hồng Vũ Diệp quay đầu lại nhìn đối phương, nói:

"Ngươi đang chỉ cái gì?"

"Từ lúc vừa mới bắt đầu vãn bối đã biết, Tiểu Li sư muội nhất định sẽ đối mặt với thiên nhân lưỡng cách. Mà lý do thật sự khiến nàng muốn vào Thiên Âm Tông, chính là trong nhà không nuôi nổi nàng. Bây giờ Tiểu Li tiến vào Thiên Âm Tông, cuộc sống của bọn họ lại đi vào quỹ đạo. Bọn họ vốn nên an hưởng tuổi già, nhưng mà mới chỉ qua hai năm, tất cả đã kết thúc." Giang Hạo nói:

"Có chút ngắn."

"Còn nhớ tại sao ngươi lại luyện đao không?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.

"Còn nhớ." Giang Hạo gật đầu, đáp:

"Bởi vì Tiên Môn thường tu kiếm."

"Vậy ngươi giống người của Ma Môn không?" Hồng Vũ Diệp như cười mà không phải cười.

Giang Hạo cúi đầu, không mở miệng.

Hồng Vũ Diệp cũng không nói nữa, mà là an tĩnh đi cạnh bờ sông.

Giang Hạo đi theo nàng, đi mà chẳng có mục đích gì.

Mãi đến chạng vạng tối, Hồng Vũ Diệp mới dừng lại.

Lúc này nàng mới hỏi chuyện khác:

"Cây của ta sắp kết quả chưa?"

"Sắp." Giang Hạo gật đầu.

"Năm nay là chua hay là ngọt?" Hồng Vũ Diệp nhìn mặt trời chiều đã ngả về tây, hỏi.

"Ngọt." Giang Hạo trả lời.

"Ngọt?" Hồng Vũ Diệp thu hồi tầm mắt, nhìn Giang Hạo, trong giọng nói mang theo vẻ trêu tức:

"Nhưng ta muốn ăn chua."

"Chắc là cũng có." Giang Hạo kiên trì trả lời.

Chua chắc là chỉ có không quen.

Không biết Hồng Vũ Diệp có tìm sẽ sai sót gì hay không.

Sau khi do dự một chút, hắn mới nói:

"Có thể xin tiền bối giúp một chút được không?"

"Giúp sao?" Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói:

"Có thể, nhưng ta muốn lấy một thứ, có thể ghi sổ, lần sau lấy cùng lúc luôn."

"Có thể xin tiền bối mang con thỏ tới đây không?" Giang Hạo có chút thấp thỏm, còn về chuyện nàng muốn thứ gì thì đến lúc đó lại nói.

Tiếng nói vừa dứt, Hồng Vũ Diệp đưa tay ra chộp một cái.

Trong hư vô, một con thỏ mặt mũi bầm dập và mất ý thức bị nàng nắm trong tay.

"Thứ này sao?" Hồng Vũ Diệp ném con thỏ cho Giang Hạo.

Nhìn con thỏ còn có chút khí tức, Giang Hạo lâm vào mờ mịt.

Hắn không thể nào hiểu được Hồng Vũ Diệp đã làm cách nào.

Loại thủ đoạn này có chút không thể tưởng tượng nổi.

"Đa tạ tiền bối."

"Không cần cảm ơn, lần sau ngươi sẽ cảm ơn không nổi."

Hồng Vũ Diệp nhìn chằm chằm Giang Hạo, tiếp tục nói:

"Nói một chút về tiến triển đi, đã hơn nửa năm trôi qua rồi, tình huống nằm vùng của ngươi sao rồi?"

"Tiến triển không nhỏ, nhưng mà còn cần sắp xếp." Giang Hạo nói lời trái lương tâm.

Hồng Vũ Diệp cũng không nói gì, chỉ là bình tĩnh mà nhìn Giang Hạo.

Sau đó, một cỗ lực lượng phun trào.

Ầm!

Giang Hạo trực tiếp bay khỏi chỗ.

Đâm vào trên đá lớn.

"Hi vọng lần sau ngươi cũng có thể nói chuyện đúng lý hợp tình như thế.”

Đau đớn khiến cho Giang Hạo có chút khó chịu, nhưng đến lúc hắn ngẩng đầu lên đã phát hiện không thấy bóng dáng của Hồng Vũ Diệp đâu nữa.

Xem ra là đã rời đi.

Thấy vậy, Giang Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng tính là qua chuyện.

Chủ yếu là nằm vùng đang trong tụ hội, rất khó tra được chủ nhân phía sau Mật Ngữ Thạch Bản.

Muốn lấy được càng nhiều Thạch Bản thì phải biết được vị trí của mấy người Quỷ Tiên Tử, chuyện này có lẽ còn đơn giản, nói bóng nói gió chính là dẫn bọn hắn ra ngoài.

Mà muốn biết chủ nhân thật sự phía sau Thạch Bản lại là chuyện khó như lên trời.

Cho dù là Đan Nguyên cũng không chắc sẽ biết rõ.

Lúc này, hắn nhìn xuống con thỏ trong tay, sau đó ném đi.

Ném về phía Trình Sầu.

Hắn phải đi về, mà Trình Sầu không giống như là người biết an ủi người khác.

Chuyện này ảnh hưởng khá lớn đến Tiểu Li.

Cho nên con thỏ là thích hợp nhất.

Lúc ném ra bên ngoài, Giang Hạo liền nghe thấy tiếng thỏ kêu rên.

Chắc là đã tỉnh lại.

Sau đó, hắn liền câu thông với Tử Hoàn trong sân mìn rồi tan biến tại chỗ.

Lần này ra ngoài, hắn lại biết được một chuyện, đó chính là ẩn nấp thiên Cơ không có chút tác dụng nào đối với Hồng Vũ Diệp.

Có lẽ phải chờ tới khi giải trừ Thiên Tuyệt Cổ Độc thì mới có thể.

Nhưng mà cho đến trước mắt, vẫn không có khả năng giải trừ.

Chỉ có thể tăng cao tu vi trước.

——

——

Thiên Âm Tông.

Đỗ Ung nhìn sân nhỏ của Giang Hạo, quan sát một lát liền xoay người rời đi.

"Không thể hành động theo kế hoạch ban đầu được, tính nguy hiểm quá cao."

Ý định ban đầu của hắn là giao hảo cùng Giang Hạo, sau đó dẫn hắn ra khỏi tông môn, rồi để bản thể tiến hành đoạt xá.

Thế nhưng sau khi điều tra, hắn phát hiện Giang Hạo không thể tuỳ tiện rời khỏi tông môn, mặc dù có khả năng lẩn tránh nhưng lại cần một chút quá trình.

"Tông môn này nhiều quy củ, rất nhiều chuyện đều không được phép. Thế nhưng tông môn ta lại mặc kệ tất cả, hoàn toàn khác biệt."

Nhưng mà mấy thứ này đều không phải là trọng điểm.

Thứ khiến cho hắn thay đổi suy nghĩ chính là Thi Giới Hoa.

Dưới tình huống bình thường, Thi Giới Hoa không có khả năng nở, ngay cả hắn cũng không biết gieo trồng thế nào, Thiên Âm Tông càng không thể nào biết được.

Khả năng duy nhất chính là sư phụ hắn đã xảy ra vấn đề.

Hơn nữa, vấn đề gì lại khiến cho sư phụ nói ra bí mật của Thi Giới Hoa đây?

Chỉ có một khả năng, liên quan đến Thi Tâm.

Chỉ có thế mới có thể khiến cho hắn thỏa hiệp.

"Thiên Hương Đạo Hoa ở trong tay Giang Hạo, công lao Thi Giới Hoa nở cũng thuộc về Giang Hạo."

"Nếu không phải là sau lưng của hắn có người thì chính là hắn có khả năng nhất định."

"Theo phỏng đoán trước đó ta, với tuổi tác của hắn mà có được Thiên Hương Đạo Hoa, khả năng cao nhất chính là hắn là con riêng của cao tầng Thiên Âm Tông. Bây giờ xem ra, cao tầng có lẽ không đủ, hắn có lẽ là con riêng của Chưởng giáo."

"Hiện tại Thi Giới Hoa nở rộ, mang ý nghĩa Thi Tâm của sư phụ có lẽ đã bị biết được, mà ta có khả năng đã bị để mắt tới. Hiện tại, ưu thế duy nhất của ta chính là thực lực vượt xa Trúc Cơ."

"Bản thể tuyệt đối không thể xuất hiện, thế nhưng cũng nhất định phải khiến Thi Tâm tới gần Thiên Hương Đạo Hoa mới được."

"Vậy làm thế nào mới ổn thỏa nhất đây?"

Đỗ Ung cau mày, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt.

"Không thể đoạt xá Giang Hạo, thế nhưng cửa đột phá vẫn nên bắt đầu từ chỗ của hắn."

Lúc rời khỏi Đoạn Tình Nhai, Đỗ Ung đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

"Ta không dám đoạt xá, vậy tại sao không để sư phụ đoạt xá hắn chứ?"

"Thi Tâm nở rộ, có thể trực tiếp đoạt xá, còn rất khó bị phát hiện."

"Chỉ cần lừa gạt hắn ra ngoài, đến lúc đó ta dùng phân thân Nguyên Thần tới gần hắn, dùng Thi Tâm thay thế trái tim của hắn, mà Thiên Hương Đạo Hoa đương nhiên sẽ tẩm bổ Thi Tâm.

Chỉ cần độ phù hợp cao thì hắn sẽ không thể nhận ra sự khác thường của bản thân.

Chờ sau khi Thi Tâm phóng thích, liền có thể đoạt xá, đến lúc đó cũng có thể lấy được Thiên Hương Đạo Hoa tới tay."

Nếu như kế hoạch này có thể thành công, tuyệt đối là lựa chọn tối ưu.

Thế nhưng cần cân nhắc một chút, tóm lại là phải tiến hành dựa trên nguyên tắc bản thể không bị mạo hiểm.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 238 : Lần Tụ Hội Mới


Phía Nam.

Thiên Nam Phủ.

Trên núi cao.

Một vị nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt hạ xuống từ trên không trung.

Bên cạnh ngọn nủi là một nam tử trung niên tóc bạc, hắn nhìn về phía nữ tử áo vàng, cười nói:

"Bích Trúc tiên tử tới thật sớm."

"Sao rồi?" Bích Trúc nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất rồi hỏi.

Nam tử trung niên lấy một cuộn da ra rồi nói:

“Phía trên có khu vực mà ta vẽ, nơi này có thể xem là một chỗ hẻo lánh tại U Vân Phủ."

Bích Trúc tiên tử tiếp nhận cuộn da rồi xem xét tỉ mỉ, phát hiện vị trí được khoanh tròn có ba nhánh sông và vô số ngọn núi.

Thành trấn cũng không ít.

"Phạm vi này hơi lớn." Nàng cau mày, nói.

Phạm vi này lớn đến không thể sử dụng.

"Đúng là hơi lớn một chút." Nam tử trung niên gật đầu, nói:

"Muốn xác định vị trí chính xác còn cần một tháng. Tiên tử không có ý định tự mình đi tới, đại khái là muốn để người khác làm thay, có phạm vi đại khái, đối phương cũng không đến mức không kịp tới địa điểm chuẩn xác."

Bích Trúc tiên tử gật đầu, có hai phần đạo lý.

"Vậy lần sau cùng thanh toán luôn đi, lần này ta sẽ không tự mình động thủ, ta không tin nó còn có thể cảnh giác như thế." Bích Trúc tiên tử bản đồ cầm lấy tấm bản đồ rồi ngự kiếm rời đi.

"Một tháng sau lão phu sẽ để Tiên Hạc đưa vị trí đến cho tiên tử, tiên tử cũng đừng quên thanh toán thù lao." Người trung niên nhắc nhở từ phía sau.

"Đương nhiên." Bích Trúc tiên tử nói xong liền rời đi.

Không bao lâu sau, nàng quay về chỗ ở của mình.

Nơi này là chỗ ở tạm thời của nàng.

Sau khi mở trận pháp xung quanh ra, nàng lấy Mật Ngữ Thạch Bản ra.

Nhìn chữ viết xuất hiện phía trên, chân mày nàng hơi nhíu lại.

"Tên ‘Tỉnh’ kia cho đến nay đều chưa từng nói chuyện phiếm với ta, ngoại trừ lần thứ nhất tiến vào ngoài ý muốn, cũng chỉ có lúc tụ hội mới xuất hiện."

"Không biết là thật sự bận rộn như vậy, hay là cố ý tránh chúng ta đây?"

Bích Trúc tiên tử cau mày, không tiếp xúc sẽ rất khó biết được nội tình của đối phương.

Mà người cố ý không tiếp xúc, thật ra là đang bận rộn và dự định ra vẻ thần bí.

Nhỏ yếu mà không biết ngụy trang thì sẽ rất sợ nói chuyện với người khác.

Chỉ có yên lặng, mới là lựa chọn tốt nhất của bọn hắn.

"Nhưng mà cũng không có việc gì, nửa năm rồi, vòng tụ hội mới chắc là cũng sắp bắt đầu rồi. Đến lúc đó có thể hỏi hắn một chút xem có thể ra tay hay không. Cũng tiện xem xem khả năng của hắn như thế nào."

Sau đó, Bích Trúc tiên tử tiến vào bên trong Thạch Bản.

Danh hiệu của nàng chưa bao giờ thay đổi, vẫn là…‘Quỷ’.

——

——

Phía Nam.

U Vân Phủ.

Thiên Âm Tông, Đoạn Tình Nhai.

Trong viện.

Lá cây xào xạc, chờ sau khi lá cây lắng lại, thân ảnh của Giang Hạo bất ngờ xuất hiện tại phòng khách của nhà gỗ.

Hắn trở về, đi ra khỏi phòng khách, dừng ở trước Bàn Đào Thụ trong sân, mặc cho gió ngày hè khẽ luồn qua ngọn tóc.

Sau khi yên lặng một lát, hắn chậm rãi ngồi xuống ghế, pha cho mình ấm trà.

Lại rót nửa chén.

Tiểu Li được phó thác cho hắn, là chuyện nằm trong dự liệu.

Thế nhưng, hắn không phải lúc nào cũng sẽ chiếu cố nàng.

Chờ đến lúc nàng có năng lực tự vệ và năng lực phân biệt thị phi, vẫn nên phóng sinh thì hơn.

Để con thỏ đi cùng một chỗ.

Hai người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

Chỉ cần đừng trở về là được, nếu không sẽ chọc cho hắn không ít phiền toái.

Dùng thiên phú của bọn hắn, một ngày nào đó trong tương lai, tu vi sẽ vượt qua cảnh giới mà hắn biểu hiện ra.

Gây ra chuyện, người khác không dám nhằm vào bọn họ, nhất định sẽ chạy tới nhằm vào người chủ nhân là hắn.

Không động thủ sẽ vô cùng kỳ quái.

Cuộc sống yên tĩnh không chỉ sẽ bị phá vỡ, còn có thể nghênh đón mối nguy hại.

Tóm lại, người có quan hệ càng mật thiết với hắn thì phiền toái sẽ càng tìm tới hắn.

Sân nhỏ của mình quá nhỏ, không chứa nổi Đại Yêu và Chân Long.

Giang Hạo nâng chung trà lên, uống hai ngụm.

Đến đêm khuya, hắn liền trở về tu luyện.

Nên chuẩn bị cho Nguyên Thần hậu kỳ.

Một khi đến Nguyên Thần hậu kỳ, tu vi sẽ có thể ngang hang với Bạch Dạ.

Cho dù không thể đánh giết đối phương thì cũng có thể đánh cho hắn trọng thương.

Không thể để cho hắn phát động khiêu chiến đệ tử thủ tịch được.

Mặc dù chỉ có bảy phần thành công, đồng thời chỉ có thể đợi một năm.

Nhưng cũng không thể để cho hắn đạt được.

Phòng ngừa hắn càng ngày càng mạnh.

Nếu Bạch Dạ tiếp tục mạnh lên, không biết sẽ phát minh ra thuật pháp gì nữa.

Nếu như không thể phá giải thì sẽ mang phiền toái không cần thiết đến cho hắn.

Biện pháp duy nhất đó chính là áp chế hắn.

Trong phòng tu luyện, Giang Hạo xác định trạng thái trước mắt.

【 Danh tính: Giang Hạo 】

【 Tuổi tác: Hai mươi bốn 】

【 Tu vi: Nguyên Thần trung kỳ 】

【 Công pháp: Thiên Âm Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】

【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy 】

【 Khí huyết: 3/100 (không thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 2/100 (không thể tu luyện) 】

【 Thần thông: 2/3 (không thể thu được) 】

Nhìn những con số đáng thương, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên nói gì.

Sau khi Nguyên Thần, chuyện thu hoạch bọt khí màu lam ngày càng khó khăn.

Sớm biết công lao Thi Giới Hoa sẽ rơi xuống trên đầu của hắn, hắn đã gieo trồng nó rồi, ít ra còn được một cái bọt khí màu tím.

Thậm chí là bọt khí màu hoàng kim.

Điều càng bất đắc dĩ hơn chính là, mười hai gốc Thi Giới Hoa sẽ hỗ trợ cho nhau, hút linh khí trong phạm vi làm chất dinh dưỡng.

Căn bản là không cần quản lý.

Không cung cấp trợ giúp, sẽ không xuất hiện bọt khí.

Giống như Thiên Hương Đạo Hoa, sau khi hắn rời đi đều là do con thỏ giúp đỡ tưới nước.

Trong lúc đó sẽ không xuất hiện bất kỳ bọt khí gì.

Nếu không tại sao hắn phải đích thân đi quản lý linh dược trong Linh Dược Viên chứ?

Đào quáng, giết yêu thú, tất cả đều cần tự mình động thủ.

Phần còn lại chính là do vận may ngẫu nhiên.

Chuyện này khiến cho hắn nhớ tới những ngày ở ngoại môn, lúc Luyện Khí phải bỏ ra mấy năm mới tích lũy được một trăm tu vi.

Sau khi tiến vào nội môn, việc góp nhặt tu vi của hắn mới nhanh hơn nhiều.

Sau này có Thiên Hương Đạo Hoa, tốc độ lại càng nhanh hơn.

Mà nhanh nhất chắc là đào quáng.

Cũng chính là bởi vậy, hắn mới có thể từ Trúc Cơ sơ kỳ nhảy lên Nguyên Thần trung kỳ trong năm năm ngắn ngủi.

Chẳng qua là đến đây, tiến độ liền bắt đầu trở nên chậm dần.

Mặc dù một trăm năm có thể giải quyết phần lớn ân oán, nhưng mà muốn đè ép tất cả mọi người lại còn tương đối khó khăn.

Việc cấp bách vẫn là phải cố gắng tăng cao tu vi.

Thuận tiện góp nhặt bọt khí màu tím thứ ba, thu hoạch được thần thông mới.

Sau khi trở về, Giang Hạo không suy nghĩ về chuyện nhà Tiểu Li nữa.

Việc đã đến nước này, phải học cách chấp nhận.

Sau đó bước tiếp.

Tiểu Li chắc là cũng không dễ chịu, chỉ có thể nhìn con thỏ.

Giang Hạo bất lực.

Đối với mấy người Giang Hạo mà nói, nhị lão chỉ là người lạ.

Nhưng mà đối với Tiểu Li mà nói, đó là người nhà cưng chiều nàng, là chỗ nàng có thể làm nũng, là người chờ mong nàng trở về, cũng là chỗ nàng mong ngóng trở về hằng năm.

Nơi đó có mỹ thực chờ đợi nàng, sẽ có người kể chuyện xưa Hải Thần cho nàng nghe, đào măng, nhặt trứng gà cho nàng.

Bây giờ…

Đều đã không còn.

Không còn chỗ làm nũng, không nhà để về, đồ ăn ngon cất giấu cũng không còn ai để chia sẻ.

Ngay cả gặp mặt đơn giản đều là nguyện vọng xa không thể chạm tới.

Sau khi nhắm mắt lại, Giang Hạo tiến vào trạng thái không linh.

Tâm cảnh của hắn dần buông lỏng.

Tử khí vờn quanh người hắn, tu vi đang tinh tiến từng chút một.

Bảy ngày sau.

Giang Hạo khôi phục lại cuộc sống như trước đây.

Thiên Cơ Ẩn Phù cũng đã mất đi hiệu lực, hiện tại không ai chú ý đến hắn cả.

Hắn không vội bàn giao nhiệm vụ của Chấp Pháp Phong, chờ đến thời hạn lại đi bồi thường.

Bên kia có ba tháng, mà Bàn Đào Thụ lại không thể chờ được tháng.

Vào giữa tháng bảy Bàn Đào Thụ đã nở hoa.

Không đến ba tháng nữa là sẽ kết quả.

Đến lúc đó sẽ có thể biết được lượng linh thạch cần để niết bàn.

Sáng sớm.

Giang Hạo phát hiện Mật Ngữ Thạch Bản xuất hiện chấn động.

Thì ra là Đan Nguyên tiền bối triệu tập tụ hội.

"Cuối cùng đã đến."

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 239 : Cuối Cùng Cũng Đợi Được Quỷ Tiên Tử Đặt Câu Hỏi


Trong hư không.

Giang Hạo lại đi vào khu vực công cộng.

Nhân số vẫn như lần trước, chưa từng xuất hiện bất kỳ thay đổi nào.

Bốn người cung kính vấn an.

Đan Nguyên nhìn mấy người, cười nói:

"Thời gian đã qua nửa năm, lại gặp mặt rồi."

Sau khi bốn người khoanh chân ngồi xuống, hắn mới mở miệng lần nữa:

"Có vấn đề gì trong tu luyện không?"

"Ta gặp được một vị đạo hữu ở bên ngoài, tu vi của hắn gặp phải bình cảnh, vẫn luôn không có cách nào phá vỡ." Giọng nói to lớn của Liễu vang lên:

"Thấy bình cảnh của hắn, ta cảm thấy tương lai mình có thể sẽ như vậy. Bởi vì chúng ta đều có thể là vì đi nhầm đường, cho nên ta đưa ra một giả thiết.

Nếu như ta luyện một bộ phân thân, tìm được con đường chính xác, vậy sau này liệu có biện pháp nào có thể nghịch chuyển không?"

"Không có khả năng." Đan Nguyên suy nghĩ hồi lâu mới nói:

"Gánh nặng của nghịch chuyển đối với thân thể vượt xa tưởng tượng, nếu có đan dược có khả năng dẫn đến trăm mạch trong thân thể thì có thể thử một chút. Nếu như không có, không kiến nghị thử.

Biện pháp tốt nhất chính là luyện một khối thể bên ngoài, không có linh trí, để ý thức của bản thể làm chủ thân thể. Như thế, sau khi tìm được biện pháp tu luyện chính xác có thể cưỡng ép đưa tu vi vào trong thân thể. Sau đó trùng tu bản thể. Làm như vậy vừa bảo đảm an toàn, cũng có thể đi được xa hơn."

Liễu gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Những người khác thì không có bất cứ vấn đề gì.

"Vậy thì nói về nhiệm vụ lần trước đi." Đan Nguyên nhìn mọi người rồi nói:

"Có tin tức của người kia chưa?"

Quỷ Tiên Tử lắc đầu.

Liễu và Tinh đương nhiên cũng không có tin tức.

Bởi vì vị trí cách quá xa, bọn hắn đều có lòng mà không có sức.

Quỷ trước đó nghe ngóng được, Thiên Âm Tông căn bản không xảy ra đại chiến gì cả.

Sau đó, nàng bận chuyện của Giao Long cho nên cũng không tiếp tục nghe ngóng nữa.

Lúc này Đan Nguyên nhìn về phía Giang Hạo:

"Tỉnh tiểu hữu cũng ở tại khu vực kia, có thu hoạch gì hay không."

Đối mặt với hỏi thăm, Giang Hạo đã chuẩn bị sẵn đáp án ở trong lòng.

Hắn đã chuẩn bị rất nhiều cho lần tiến vào này, đặc biệt lựa chọn một số tin tức mà nói ra có thể giúp hắn có chỗ đứng.

"Có một ít thu hoạch." Hắn bình tĩnh nói.

"Là gì?" Giọng điệu của Đan Nguyên rất bình thản.

Giống như là nói chuyện bình thường.

Sau khi cân nhắc một lát, Giang Hạo mới nói:

"Tiền bối nghe nói qua Thi Giới Hoa chưa?"

"Từng nghe qua." Đan Nguyên cười gật đầu.

"Gần đây vãn bối có nghe ngóng ở khu vực gần Thiên Âm Tông." Giang Hạo đáp.

Những người khác đều cảm thấy kinh ngạc, sau đó thì sao?

Đan Nguyên yên lặng một chút rồi nói:

"Thì ra là thế, còn gì nữa không?"

"Nghe nói hoa nở ở Thiên Âm Tông." Giang Hạo lại nói một câu.

Thật ra là hắn đang đánh cược, bởi có rất ít người biết về loài hoa này, cũng chỉ có cực ít người mới có thể gieo trồng.

Như thế liền có được phân biệt được đặc tính của thân phận.

Nếu không, sẽ dễ lộ ra là mình đang cố làm ra vẻ bí ẩn.

Cho nên phải dùng từ cẩn thận một chút.

Còn về chuyện có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không thì đành phải xem vận may rồi.

Quỷ Tiên Tử nghe xong thì rơi vào trong sương mù, nhưng mà cũng không mở miệng đặt câu hỏi.

Hiện tại đang là lúc Đan Nguyên tiền bối đặt câu hỏi.

Qua chốc lát.

Đan Nguyên tiền bối cười nói:

"Tỉnh tiểu hữu, ngươi có thể nói về tin tức mà ngươi muốn, nhiệm vụ này dừng ở đây."

Hoàn thành? Ba người Quỷ tiên tử còn hơi nghi hoặc một chút.

Thấy mọi người nghi hoặc, Đan Nguyên cười nói:

"Tỉnh tiểu hữu có thể giải thích một chút hay không."

Ta là sợ giải thích sai, Giang Hạo có chút bất đắc dĩ.

Nhưng cũng chỉ có thể tìm từ thật tốt rồi bắt đầu nói rõ lí do:

"Gần đây Thiên Âm Tông đang thu thập đủ loại tài loại, bọn hắn đang điều tra xem gieo trồng Thi Giới Hoa thế nào."

"Có vấn đề gì sao?" Quỷ mở miệng hỏi.

Nàng điều tra quá sớm nên chưa từng nghe nói về loại hoa này, sau này có lẽ sẽ điều tra sâu hơn.

Hiện tại chỉ có thể hỏi thăm.

"Thi Giới Hoa là loại hoa đặc biệt tại phương Bắc, số người có nó phải nói là cực ít. Tỉnh đạo hữu hoài nghi Thiên Âm Tông bắt được cường giả của phương Bắc?" Liễu đặt câu hỏi.

Giang Hạo gật đầu, giải thích:

"Thế nhưng suy đoán này cũng không có ý nghĩa gì, đều đáng giá để ý là, Thi Giới Hoa nở."

Các ngươi tiếp đi, Giang Hạo nhìn về phía bọn hắn.

Lúc này, hắn không còn dám tiếp tục nữa, sẽ dễ dàng phạm sai lầm.

Trang Vu Chân chỉ bằng lòng nói ra phương thức gieo trồng khi nghe thấy Thi Tâm của mình bị uy hiếp. Thi Giới Hoa mở tương đương với việc đối phương khuất phục.

Thế nhưng Giang Hạo mới chỉ xác định đến đây, không dám mở miệng lung tung gì thêm.

Mà những người khác cũng đều đã hiểu rõ, Thi Giới Hoa bị cướp còn có khả năng là chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng hoa nở liền mang ý nghĩa là có cường giả bị bắt?

Còn là người sống.

Cho nên, căn cứ theo thái độ của Đan Nguyên tiền bối, người hợp tác với tiền bối là cường giả phương Bắc.

Chuyện Thi Giới Hoa nở cũng có thể xác định thân phận của hắn.

Đan Nguyên cười cười, nói với Giang Hạo:

"Tỉnh đạo hữu nghĩ kỹ muốn biết tin tức gì chưa?"

"Muốn hỏi ý kiến tiền bối một chút, Đại Thiên Thần Tông phái người tiến vào U Vân Phủ, là muốn làm gì." Giang Hạo đã nghĩ kỹ thù lao từ trước.

Ý định ban đầu của hắn là muốn nghe ngóng tin tức của Hồng Vũ Diệp, nhưng lại không thể nghe ngóng trực tiếp.

Sẽ tăng thêm cho mình không ít phiền toái.

Mật Ngữ Thạch Bản của hắn lại bắt nguồn từ Đại Thiên Thần Tông.

Hồng Vũ Diệp đang truy xét người phía sau Thạch Bản, mà biết được mục đích của Đại Thiên Thần Tông sẽ có thể tìm được người phía sau.

Đồng thời cũng có thể bàn giao với Hồng Vũ Diệp.

Chưa nói tới chuyện vẹn toàn đôi bên, nhưng cũng có thể miễn cưỡng dừng chân.

"Được, lần tụ hội tiếp theo ta sẽ cho ngươi đáp án." Đan Nguyên gật đầu đồng ý, sau đó hắn nhìn về phía những người khác rồi nói:

"Lần này không có nhiệm vụ, các ngươi có thể tự do thảo luận."

Nghe vậy, Quỷ Tiên Tử lập tức nhìn về phía Giang Hạo:

"Tỉnh đạo hữu, ta gần đây đạt được vị trí đại khái, không biết đạo hữu có tiện tới hay không?"

Chuyện của Thi Giới Hoa quả thật đã làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn nên dùng phương pháp này để thăm dò trước đã.

"Sông Hoàng Sa." Giang Hạo nhìn về phía Quỷ Tiên Tử, bình tĩnh nói:

"Quỷ Tiên Tử có thể đi một chuyến."

Cuối cùng cũng đã đến, hắn đang chờ thời khắc này.

Có Thi Giới Hoa phía trước làm đệm, lại thêm nhiệm vụ của Quỷ.

Hắn đã có thể thiết lập một nguyên mẫu nhân vật đối với người ở chỗ này rồi.

Tiếp theo chỉ cần duy trì là được.

Đương nhiên, nếu như là giết nhầm Giao Long, vậy thì…

Hậu quả khó mà lường được.

"Có ý gì?" Quỷ Tiên Tử cau mày.

Nàng lập tức tỉnh ngộ lại, trong bản đồ trước đó có ba con sông, một trong đó chính là sông Hoàng Sa.

"Tiên tử có thể đến trung và thượng nguồn Hoàng Sa dạo chơi, có lẽ sẽ có thứ mà ngươi muốn."

Quỷ Tiên Tử còn chưa mở miệng, thiếu niên Tinh đã cười nói:

"Ý của Tỉnh đạo hữu là đã giải quyết vấn đề giúp Quỷ Tiên Tử rồi sao?"

Giang Hạo cười không nói chuyện.

"Trung và thượng nguồn sông Hoàng Sa phải không?" Quỷ ghi nhớ lại.

Nàng có chút không dám tin.

Nhưng mà qua một khoảng thời gian nữa, nàng sẽ có được vị trí chính xác.

Đến lúc đó sẽ có thể biết được ‘Tỉnh’ này có phải là đang lòe người hay không.

Liễu và Tinh cũng có chút ngoài ý muốn.

Tỉnh đầu tiên là giải quyết nhiệm vụ của Đan Nguyên tiền bối, rồi lại hời hợt xử lý chuyện của Quỷ.

Mặc dù vẫn không thể tìm thấy người, nhưng kết quả lại nhanh hơn so với dự đoán.

Sau khi do dự một chút, Quỷ mở miệng nói:

"Ngươi muốn cái gì? Nếu như sông Hoàng Sa thật sự có thứ ta muốn, ta cũng có thể chuẩn bị kỹ thứ mà ngươi muốn."

"Gần đây ta có một chút hứng thú đối với nguyền rủa." Giang Hạo nói.

Hắn không dám muốn những vật thật, từ chỗ của Giao Long có thể thấy được, thực lực của những người này vượt xa hắn.

Nếu như tiếp xúc với vật thật thì sẽ mang đến phiền toái lớn.

Cho nên muốn tin tức, tranh công pháp là thích hợp nhất.

Mà nguyền rủa cũng không phải là suy nghĩ bất chợt của hắn.

Hắn muốn mượn dùng cái này để đối phó với Bạch Dạ.

Đối phương có thể dùng Thuật Phong Linh để áp chế tu vi của hắn, hắn có thể dùng thuật nguyền rủa để ảnh hưởng tới việc tấn thăng của đối phương.

------
 
Back
Top Bottom