- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 381,633
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[ Dịch ] Cẩu Thả Tại Thánh Ma Môn Ban Đầu Làm Nhân Tài - 苟在初圣魔门当人材
Chương 40 : Đấu trận với chân truyền
Chương 40 : Đấu trận với chân truyền
“Trận khởi!”
Trên không phường thị Khô Lâu Sơn, đại trận Bách Hài Hoàn Chân đã khôi phục hoàn chỉnh ầm ầm chuyển động, tức thì khiến Ngô Chí Xung và Đoan Mộc Nguyên kinh hãi lùi lại giữ khoảng cách.
Chớp lấy thời cơ này, Lục Nguyên Thuần hóa thành huyết quang bay vυ"t qua.
Trận văn bên ngoài đại trận theo đó tách ra, để mặc cho Lục Nguyên Thuần đi qua rồi lại khép kín ngay lập tức, động tác nhanh đến mức không cho kẻ ngoài bất kỳ cơ hội nào để lợi dụng.
“Đa tạ Lữ huynh ra tay tương trợ.”
Rơi vào trong trận, huyết quang tan đi, để lộ ra dáng vẻ thảm hại của Lục Nguyên Thuần. Chỉ thấy trên gương mặt trắng bệch của hắn vẫn còn vài phần kinh nghi: “Lữ huynh lại là một trận pháp sư?”
Nếu không phải trận pháp sư thì làm sao có thể sửa lại trận pháp, hóa giải tình thế hiểm nghèo chắc chắn phải chết ban nãy.
“Để sư huynh chê cười rồi, chẳng qua chỉ là Cửu phẩm mà thôi.” Lữ Dương cười nhạt: “Nghiên cứu mấy ngày mới có thể miễn cưỡng thi triển được chút uy lực của đại trận này.”
Lữ Dương nói thì đơn giản, nhưng Lục Nguyên Thuần lại vô cùng nghiêm túc.
Tu tiên bách nghệ, trận đạo đứng đầu!
Một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ và một trận pháp sư Luyện Khí hậu kỳ, giá trị của cả hai hoàn toàn khác biệt, người sau gần như có thể được xem là một tu sĩ Luyện Khí viên mãn!
“Nói đi cũng phải nói lại, chuyến này Lục sư huynh thu hoạch không nhỏ nhỉ.”
Lữ Dương nhìn Lục Nguyên Thuần với vẻ cười như không cười, và dưới ánh mắt của hắn, biểu cảm trên mặt Lục Nguyên Thuần cũng dần cứng lại, mồ hôi lạnh tức thì túa ra.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, hắn đã lấy lại bình tĩnh.
“Lữ huynh, Huyền Tẫn Thái Âm Bảo Ngọc ta đã giúp huynh giữ gìn rất lâu, hôm nay cũng nên vật quy nguyên chủ rồi!”
Nói xong, Lục Nguyên Thuần liền lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở nắp hộp, bên trong quả nhiên là một khối ngọc thạch màu trắng có bảy khiếu, trông tựa như hình người.
Đúng là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Lục Nguyên Thuần cũng là đệ tử lâu năm của Thánh Tông, tự nhiên hiểu rõ lúc này nếu không giao ra bảo ngọc, lát nữa sẽ phải hy sinh nơi tiền tuyến chiến trường chính ma. Hơn nữa, Thần Võ Môn đã cử cả Luyện Khí Đại viên mãn ra tay, việc trốn thoát đã là không thể, Lục Nguyên Thuần cũng không còn ôm ảo tưởng nữa. Không cần khư khư giữ bảo vật ấy làm gì, cứ thản nhiên ném ra ngoài như một mồi nhử, một mặt xem như của đi thay người, mặt khác cũng có thể chuyển hướng chú ý của đám người Thần Võ Môn sang Lữ Dương.
“Huyền Tẫn Thái Âm Bảo Ngọc.”
Lữ Dương thấy vậy thì hài lòng gật đầu, sau đó thu chiếc hộp vào túi trữ vật, quay người lại với vẻ mặt điềm tĩnh nhìn bóng người đột ngột xuất hiện bên ngoài phường thị.
Đó là một nam tử tuấn mỹ cầm thương.
Chỉ thấy hắn đầu đội võ quan, mình mặc lân giáp, trường thương trong tay có khắc long văn, trông không giống một tu sĩ mà càng giống một vị tướng quân chốn phàm trần.
“Trận pháp sư Cửu phẩm?”
Ánh mắt của nam tử sắc như dao, dường như có thể xuyên qua lớp màn che của đại trận để nhìn thẳng vào Lữ Dương đang chủ trì trận pháp: “Không ngờ lại có biến số bất ngờ thế này.”
Cùng lúc đó, Thần Quyền Ngô Chí Xung và Ban Sơn đạo nhân Đoan Mộc Nguyên cũng lại gần, cung kính hành lễ với nam tử cầm thương: “Âu Dương sư huynh, bọn ta đã làm hỏng việc, để sư huynh thất vọng rồi.”
“Không sao.”
Âu Dương Hạo Trạch lắc đầu, sắc mặt ôn hòa: “Ma đầu xảo quyệt, hai vị sư đệ có sơ suất cũng là chuyện thường tình, sau này lập công chuộc tội là được.”
Nói xong, hắn lại nhìn về phía phường thị Khô Lâu Sơn, trong mắt sát ý ngập tràn.
“Kế hoạch của bản tông đã nhiều năm, không dung một chút sai sót nào. Nếu được, vẫn nên trừ khử cái gai mà ma tông cắm ở đây trước, giảm thiểu biến số đến mức tối đa.”
Giây tiếp theo, thân hình Âu Dương Hạo Trạch lóe lên, khí tức của Luyện Khí Đại viên mãn hoàn toàn được giải phóng. Trong khoảnh khắc, chỉ thấy một cột khói tinh khí bốc thẳng lên, hiển hiện âm thanh chém gϊếŧ rung trời, phảng phất có hàng ngàn binh sĩ chiến tướng xếp thành trận đồ, đứng sau lưng Âu Dương Hạo Trạch, gia trì cho tinh, khí, thần của hắn.
“Phá cho ta!”
Trong chốc lát, chỉ nghe tiếng sấm vang rền, đánh thẳng vào phường thị Khô Lâu Sơn. Một số tu sĩ tu vi thấp lập tức bị tiếng quát giận dữ này chấn đến hộc máu.
“Luyện Khí Đại viên mãn.”
Lữ Dương chủ trì trận pháp, thần sắc ngưng trọng. Cảnh giới tột cùng của Luyện Khí, ở các tông môn lớn, tầng lớp này không chỉ tượng trưng cho tu vi, mà còn cả địa vị.
Phàm là Luyện Khí viên mãn, ắt phải là chân truyền của tông môn!
Thần Võ Môn tọa lạc ở Bắc Cương, tuy quy mô thua xa Thánh Tông, nhưng cũng có mấy môn đại thần thông kinh thế, chỉ có đệ tử chân truyền mới có thể tu luyện.
“Nếu hắn nắm giữ đại thần thông, ta sẽ lập tức bỏ trận mà chạy.”
Lữ Dương vừa chuẩn bị sẵn đường lui, vừa đi đến rìa trận pháp, cùng Âu Dương Hạo Trạch đối mặt qua lớp trận: “Tại hạ Lữ Dương, không biết đạo hữu tên họ là gì?”
“Chỉ bằng ngươi, còn chưa xứng biết tên họ của bản tọa.” Âu Dương Hạo Trạch cười lạnh một tiếng: “Biết điều thì mau chóng bó tay chịu trói, như vậy bản tọa cũng không phải là không thể giơ cao đánh khẽ, chỉ phế bỏ ma công, không lấy mạng các ngươi. Nếu chọn chống cự ngoan cố, ngày phá trận chính là lúc gà chó không tha!”
“Oan oan tương báo đến khi nào mới dứt.”
Nụ cười của Lữ Dương không đổi, giọng điệu ôn hòa: “Hai phe chúng ta tuy chính ma khác biệt, nhưng trước nay nước sông không phạm nước giếng, hay là nể mặt tại hạ một lần?”
“Nể mặt ngươi?”
Âu Dương Hạo Trạch lập tức phá lên cười, chế nhạo: “Khẩu khí thật lớn! Một tên Luyện Khí tầng tám, hôm nay ta chính là không nể mặt ngươi đấy, ngươi làm gì được ta?”
“Hà tất phải vậy.”
Lữ Dương lắc đầu: “Nếu đã thế, vậy mời đạo hữu đến phá trận đi.”
“Muốn chết!”
Sát khí trong mắt Âu Dương Hạo Trạch lóe lên, cột khói do khí huyết hóa thành toàn bộ thu lại, hắn vung quyền tấn công. Thoạt nhìn, nó chỉ giống như võ nghệ của người thường.
Thế nhưng Lữ Dương thấy vậy thì sắc mặt hơi ngưng lại, không dám có chút lơ là, lập tức tế ra Huyết Dương Kiếm Hoàn, sau đó thân hợp với kiếm quang chém thẳng về phía Âu Dương Hạo Trạch. Trong nháy mắt, quyền và kiếm va chạm, khí sắc bén vô song và quyền kình bắn ra tứ phía, tựa như những đóa hoa lửa nở rộ giữa không trung.
Thân hình Âu Dương Hạo Trạch nhanh như điện, trong nháy mắt đã tung ra hàng trăm quyền.
Thần Võ Môn khác với các môn phái tu tiên khác, thể tu chiếm đa số, thần thông cũng phần lớn là quyền cước, tốc độ giao chiến ở cự ly gần thậm chí còn nhanh hơn cả kiếm tu!
“Loạn Tiễn Đả!”
Chỉ thấy Âu Dương Hạo Trạch dang rộng hai tay, như thể đang kéo một cây cung lớn, sau đó quyền ảnh bay ra như tên bắn, trong chớp mắt đã nhấn chìm vị trí của Lữ Dương.
Ầm ầm ầm!
Trong tiếng nổ vang, Lữ Dương chỉ cảm thấy linh khí quanh thân như bị rút cạn, thay vào đó là vô số quyền ảnh muốn nghiền hắn thành tro bụi.
Một thoáng ngàn đòn, hoàn toàn không cho người ta kẽ hở để phản công, rõ ràng là một môn thần thông thượng thừa.
Âu Dương Hạo Trạch tuy miệng nói ngông cuồng, không coi Lữ Dương ra gì, nhưng khi thật sự ra tay lại không hề sơ suất, hoàn toàn là dốc hết toàn lực.
Trong khoảnh khắc, luồng khí bạo liệt cuồn cuộn bốc lên.
Dưới quyền ảnh của hắn, Lữ Dương chỉ cầm cự được chưa đến mười giây đã bị đấm nát bấy, kiếm quang vỡ tan, trong chớp mắt đã hóa thành một đống xương khô tàn.
Quyền thế đột ngột dừng lại, Âu Dương Hạo Trạch đứng giữa không trung, mày hơi nhíu lại.
Mà ở phía bên kia, trên bầu trời phường thị, đại trận Bách Hài Hoàn Chân vận chuyển, một bóng người từ hư ảo hóa thành thực thể thong thả bước ra, chính là Lữ Dương hoàn toàn không hề hấn gì.
“Quyền uy của đạo hữu thật vô song, tại hạ bội phục.”
Âu Dương Hạo Trạch không đáp lời, lại ra quyền lần nữa, vẫn là chiêu Loạn Tiễn Đả. Lữ Dương vẫn ngoan cường chống cự, và vẫn bị đánh nát bấy sau hơn mười giây.
Thế nhưng thoáng một cái, Âu Dương Hạo Trạch lại thấy thi thể của Lữ Dương hóa thành đống xương khô, còn Lữ Dương không hề hấn gì lại từ trong trận pháp thong thả bước ra, tay áo bay phấp phới, phong thái vẫn như cũ, thậm chí ngay cả chân khí pháp lực cũng không hao tổn nửa điểm. Hắn chắp tay hành lễ: “Đạo hữu có muốn tái chiến không?”
“Đại trận Bách Hài Hoàn Chân quả nhiên danh bất hư truyền.”
Âu Dương Hạo Trạch thần sắc ngưng trọng.
Theo hắn biết, trận pháp này thuộc hàng Thất phẩm, bên trong ẩn chứa một trăm hài cốt binh. Tu sĩ ở trong trận có thể mượn thân thể của hài cốt binh để hiển hóa, thi triển ra mười thành chiến lực của bản thể.
Như vậy, tương đương với việc hài cốt binh thay thế bản thể để chiến đấu.
Thắng thì tất cả cùng vui, chết thì bản thể cũng không bị ảnh hưởng gì, hơn nữa chỉ cần trận pháp còn tiếp tục vận chuyển, hài cốt binh dù bị tiêu hao cũng có thể nhanh chóng hồi phục.
Cứ như vậy, mặc cho hắn tấn công dữ dội thế nào thì cũng chỉ tốn công vô ích. Đây còn là vì hắn đang ở ngoài trận không dám mạo hiểm tiến vào, nếu không một khi vào trận, Lữ Dương có thể triệu tập tất cả hài cốt binh trực tiếp vây đánh, đến lúc đó dù là Luyện Khí Đại viên mãn cũng phải lột một lớp da!