Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử

Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 10: Chương 10



Tôi vẫn nhớ như in những lời mà Tiểu Oánh Oánh đã gửi cho tôi.

Sau khi được Hạ Chiêu bế đi cô ta đã thêm tôi và gửi cho tôi một tin nhắn:

“Chị gái à, người không được yêu mới gọi là kẻ thứ ba.”

Có vẻ cô ta chắc chắn rằng Hạ Chiêu không yêu tôi.

Nhưng việc Hạ Chiêu có yêu tôi hay không, đến nay tôi vẫn chưa trả lời được.

Vì trường chúng tôi có một kỳ nghỉ dài, tôi lại đang cần chăm sóc nên đã dọn qua ở nhà Hạ Chiêu.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy bối rối về mối quan hệ của chúng tôi.

Những người có tính cách lãnh đạm thường có xu hướng h*m m**n hơn bình thường.

Đến ngày thứ ba kiềm chế bản thân chăm sóc vết thương cho tôi, cuối cùng Hạ Chiêu không thể chịu đựng được nữa.

Lúc đó, tôi với anh chơi game trên sofa.

Nhưng vì đã lâu không chơi nên nhiều lần tôi không thể phối hợp với anh được.

Hạ Chiêu vốn đang nằm trên sofa.

Sau khi nhân vật của tôi rơi xuống vách đá lần thứ ba, người nào đó đã nắm lấy mắt cá chân của tôi.

Các ngón tay lạnh lẽo của anh thản nhiên chạy dọc mắt cá chân tôi, khều nhẹ.

Mặc dù mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình TV, nhưng khuôn mặt thì đầy thèm muốn.

Tôi nổi da gà.

“Hạ Chiêu… tối nay không được đâu.”

“Hả? Không được? Anh không động đến vết thương của em đâu.”

Anh nghiêng đầu.

Giữa ánh sáng vàng mờ trong phòng ngủ tĩnh lặng, có bóng người trông không rõ.

Tôi khẽ hỏi anh.

“Hạ Chiêu, anh có thật sự yêu em không?”

Những chuyện thế này anh luôn trả lời thẳng thắn.

“Yêu.”

Cho dù có hỏi bao nhiêu lần thì câu trả lời vẫn như vậy.

Trong cơn hoảng loạn, tôi nắm chặt lấy vạt áo anh.

“Vậy anh đừng phát sóng trực tiếp với Tiểu Oánh Oánh nữa được không?”

Anh chải mái tóc dài của tôi, v**t v* cổ tôi và hôn tôi.

Thời điểm này, đàn ông bỗng nhiên rất dễ nói chuyện.

Anh nhẹ nhàng thản nhiên đáp.

“Được chứ.”
 
Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 11: Chương 11



Tuy là ngày nghỉ nhưng Hạ Chiêu vẫn có những buổi phát sóng trực tiếp đã ký với nền tảng.

Khi phát sóng trực tiếp, Hạ Chiêu cần phải xuất hiện, hôm nay anh lại bất thường không tương tác với Tiểu Oánh Oánh trong buổi phát sóng.

Thông thường, một nửa số phần bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đều đăng về Tiểu Oánh Oánh.

Hôm nay không như vậy.

Trọng tâm của các bình luận đều tập trung vào sợi dây buộc tóc trên tay Hạ Chiêu.

“Gì thế kia?? Sợi dây chun nhỏ ấy!!!”

“A a a, Hạ thần thực sự đã yêu đương rồi ư?!”

“Có phải với Tiểu Oánh Oánh không? Nhất định là thế rồi!”

Dây buộc tóc màu nâu trên cổ tay Hạ Chiêu là của tôi.

Có một con gấu nhỏ trên đó.

Nhưng sáng nay, khi anh buộc tóc cho tôi thì con gấu đã rơi ra.

Vì vậy, anh đã lấy một cái mới buộc cho tôi, sợi dây kia vẫn còn trên cổ tay anh ấy.

Hình như anh quên tháo ra.

Trong lúc phát sóng trực tiếp, Hạ Chiêu sẽ không bình luận.

Nên suốt trận đấu, anh không hề biết dư luận xung quanh như thế nào.

Đến khi Tiểu Oánh Oánh đến phòng phát sóng trực tiếp của anh, đưa cho anh mười hỏa tiễn.

Âm thanh thông báo đưa hỏa tiễn vang lên, lúc này Hạ Chiêu mới phát hiện.

Trong khi chờ đợi xếp hạng, cuối cùng anh cũng nhìn xuống xem bình luận.

Một hai giây ngẩn người.

Ngay sau đó, anh cười nhẹ.

Giọng nói nhẹ nhàng đều đều vang lên khắp phòng phát sóng trực tiếp.

“Tôi có bạn gái, nhưng không phải là người gửi hỏa tiễn cho tôi.”

“Đừng làm loạn nhịp thi đấu.”

Mười hỏa tiễn Tiểu Oánh Oánh vừa gửi anh ở trước mặt.

Anh nhận lấy mười hỏa tiễn đó.

Tuy nhiên, chỉ với một câu “Tôi có bạn gái” của Hạ Chiêu đã làm bùng nổ các diễn đàn lớn, kẻ buôn dưa và các tiêu đề báo chí.

Anh vừa dứt lời thì nhận được tin nhắn WeChat từ ông chủ.

“Cái tên tổ tông Hạ Chiêu này, bị tâm thần rồi à?”

“Thấy nhịp thi đấu của mình chưa đủ loạn sao?”

“Dán mồm nó lại đi, nói thêm một từ nữa là tôi đến gϊếŧ nó đấy.”

Nhưng dù cho Hạ Chiêu có im lặng tiếp tục phát sóng trực tiếp thì những từ anh vừa nói cũng đã khiến tiếng tăm của phòng phát sóng trực tiếp tối nay leo lên một tầm cao mới trước nay chưa từng thấy.

Toàn bộ cư dân mạng đang đoán xem bạn gái của anh là ai.
 
Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 12: Chương 12



“Đoán xem em đang ở đâu nào?”

Tôi cố gắng làm cho giọng nói của mình sinh động nhất có thể.

Sau một khoảng lặng ngắn, anh thở dài.

“Em đang ở trên tàu cao tốc đến Tây An.”

“Anh đã bảo em đừng tới rồi mà.”

“Em lúc nào cũng không chịu nghe lời.”

Thực ra tôi cũng không biết phải nghe lời bao nhiêu mới được coi là nghe lời.

Anh ấy luôn như vậy, sẽ luôn dùng một giọng đầy bất lực để nói với tôi, kiểu “Đấy, anh biết thế nào cũng sẽ vậy mà”.

Tôi siết chặt tai nghe.

“Em là bạn gái anh đó, em đến mừng sinh nhật anh không được sao?”

“Em là bạn gái anh, nghe lời anh không được sao?”

“Hạ Chiêu!”

Đó là lần đầu tiên tôi lớn tiếng gọi tên anh ấy.

Giọng anh đều đều, tự nhiên giải thích.

“Ở đây rất đông người, cũng có rất nhiều fan, anh không thể chăm sóc em được.”

Tôi nhìn chằm chằm vào cảnh ngoài cửa tàu cao tốc, bao nhiêu đỉnh núi cứ thế lướt qua.

Tôi gặng từng chữ hỏi anh:

“Là anh không thể chăm sóc em hay không thể đồng thời chăm sóc cả em và Tiểu Oánh Oánh?”

“...”

Đúng vậy.

Sáng nay Tiểu Oánh Oánh đã đăng trên Weibo cập nhật địa chỉ IP ở Tây An.

Cô cũng đến Tây An để tìm Hạ Chiêu.

Tôi không hiểu hà cớ gì mà người phụ nữ này cứ như âm hồn không tan thế kia.

Hạ Chiêu cũng chưa từng nói chuyện này với tôi.

“Cô ấy là con gái của ông chủ bọn anh.”

“Cho nên? Anh vẫn luôn xem trọng cô ta? Chẳng phải anh đã hứa với em... sẽ không bao giờ tương tác với cô ta nữa sao?”

Tôi cũng không biết tại sao, những khi đối diện với Hạ Chiêu, tôi rất dễ mủi lòng.

Ví dụ như, tôi vừa mới nói những lời đó xong thì bật khóc.

Nhưng đầu dây bên kia chỉ im lặng.

Một lúc sau, tôi nghe thấy anh thở dài.

“Đừng làm loạn.”

“Anh không có thời gian dỗ em đâu.”

Cúp máy.

… Cúp máy rồi.

Tôi đặt điện thoại trên chiếc bàn trước mặt, nhìn chằm chằm vào khung cảnh cứ lướt qua thành một đường thẳng.

Đột nhiên, tàu tiến vào đường hầm.

Trong bóng tối, hình ảnh tôi phản chiếu trên cửa kính, mắt đỏ hoe, sống mũi cùng cay xè.

Là vậy đó, Hạ Chiêu của tôi đã bị một thứ gọi là “eSports” cướp mất rồi.

Nó đã khiến anh danh tiếng lẫy lừng, lắm fan hâm mộ, và tiền bạc không kể xiết.

Anh có thể dễ dàng tìm được mười mấy cô bạn gái như tôi.

Thế mà tôi vẫn ở đây cãi nhau với anh.

Tôi dời tầm mắt vào hộp bánh mình đang cầm trên tay.

Vì đây là lần đầu tiên tôi làm bánh kem nên nó run run, méo mó.

Tôi cười gượng.

Đối với anh mà nói, việc mình tự tay làm bánh kem cũng có ý nghĩa gì đâu.
 
Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 13: Chương 13



Bọn Hạ Chiêu sẽ thi đấu vào lúc năm giờ chiều nay.

Tôi vô thức lang thang bên ngoài sân đấu đến sáu giờ ba mươi mới bước vào.

Đội của họ dễ dàng đánh bại đối thủ với tỉ số 3-0, lúc này họ đang được phỏng vấn, một số khán giả đã ra về.

Tôi cầm chiếc bánh trên tay nhưng lại bị lạc đường.

Mấy chỗ khác thì tôi có quen một chút vì đã đến đó vài lần, nhưng chỗ này thì khác, tôi cứ quay đi quay lại, đầu óc choáng váng.

Tôi gửi tin nhắn cho Hạ Chiêu, nhưng anh không trả lời tôi.

Anh ấy không trả lời tin nhắn là chuyện bình thường, với cả tôi cũng vừa cãi nhau với anh.

Tôi đang cầm chiếc bánh kem lớn, không biết phải làm sao, thì có người vỗ vào vai tôi.

“Này, chị gái nhỏ, tôi thấy chị đang cầm bánh kem, chị cũng tới chúc mừng sinh nhật của Hạ Chiêu à?”

Một cô gái với mái tóc xoăn nhẹ, trên má có logo của đội Hạ Chiêu.

Tôi gật đầu.

“Tôi biết phòng chờ của anh ấy ở đâu, chúng tôi dẫn chị đi nhé?”

Có hai ba cô gái đang nhìn chúng tôi cách đó không xa, có lẽ họ đi cùng nhau.

Tôi không quan tâm nhiều, đi theo bọn họ.

Trong lúc đó, tôi gửi một hai tin nhắn cho Hạ Chiêu.

Tôi cau mày, nhận ra bản thân ngày càng lắm lời hơn so với khi trước.

Mỗi lần cãi nhau tôi đều muốn làm trái ý anh, nhưng người chịu thua bao giờ cũng là tôi.

Khi tôi gửi tin nhắn thứ sáu cho Hạ Chiêu, cô gái trước mặt tôi bỗng dừng lại.

Tôi ngước lên, muốn hỏi họ có chuyện gì.

Kết quả là bị kéo mạnh vào nhà vệ sinh, đến góc xa nhất.

Lúc tôi nhận thức được sự việc thì đã bị họ kéo đến một nơi hẻo lánh rồi.

C
 
Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 14: Chương 14



Trong số người hâm mộ có một nhóm fan vô cùng cực đoan, được gọi là “Tư sinh”*.

(*Là những kẻ hâm mộ điên cuồng, cực đoan, chuyên bám đuôi và có những hành động gây hại tới thần tượng.)

Họ sẽ thu thập mọi thứ liên quan đến thần tượng, theo dõi nơi ở của anh ấy và bí mật chụp ảnh anh mọi lúc mọi nơi.

Đương nhiên còn... điên cuồng hỏi xem anh ấy có bạn gái chưa.

“Cô là bạn gái của Hạ Chiêu phải không?”

Một đứa ấn tôi vào bồn rửa tay, một đứa khác cầm điện thoại di động giơ trước mặt tôi.

Đó là ảnh tôi đi mua sắm với Hạ Chiêu trong những ngày tôi ở nhà Hạ Chiêu.

Hạ Chiêu có một lượng fan vô cùng lớn trong giới eSports, đó là lý do tại sao ngay từ đâu chúng tôi không muốn công khai.

Nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra anh còn có mấy fan cực đoan như vậy.

Tôi vùng vẫy, có đứa nắm tóc tôi.

“Trông cô khá đấy, chắc Hạ Chiêu thích cái mặt của cô nhỉ?”

Giọng của cô ta thể hiện sự ghê tởm tột độ.

Tôi vùng vẫy, huơ tay múa chân không ngừng để thu hút sự chú ý của họ.

Bởi vì vừa rồi... bọn họ không có lấy điện thoại di động của tôi.

Tôi thử bấm số điện thoại khẩn cấp trong túi, chỉ cần gọi được là có cơ hội...

“Cái tay của con cɧó ©áϊ này đang làm gì vậy?!”

Một đứa khác đứng gần đó lên tiếng.

Tay tôi bị giật ra khỏi túi.

Điện thoại rơi xuống đất, không biết cuộc gọi vừa rồi có thực hiện được hay không.

Di động văng ra rất xa, nếu có người đến nhặt, nhất định sẽ có cơ hội.

Tôi hét lên cầu cứu, và lại bị nhấn vào bồn rửa.

Cô gái gặp tôi bước tới nhặt di động lên.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng cười chế giễu của cô ta.

“Cô đoán xem, cô vừa gọi cho ai vậy?”

Cô gái đó vênh váo lắc lắc chiếc điện thoại trước mặt tôi.

“Màn hình hiển thị Hạ Chiêu!”

“Chuông reo một hai giây sau…”

“Máy bận.”

Tóc tôi bị cô ta kéo sát lại, hung hăng kéo giật.

“Thì ra cô cũng bị anh ấy ghét bỏ thôi.”

Bị Hạ Chiêu… ghét bỏ ư.

“Này, cho nó một vết sẹo trên mặt đi, thế nào?”

“Hay đó, để xem nó sẽ làm gì khi mất đi khuôn mặt quyến rũ đàn ông.”

Tôi lắng nghe cuộc thảo luận sôi nổi của bọn họ, sau đó họ áp mặt tôi xuống nền gạch WC.

Tôi cố giãy giụa nhưng không cử động được, ngược lại bị họ cười đùa chế nhạo.

Con dao lam kề sát má tôi, tôi bị áp sát vào nền gạch, một cảm giác lạnh buốt lướt qua người tôi.

Tầm mắt của tôi đột nhiên chuyển đến vị trí sàn nhà cách đó không xa.

Chiếc bánh kem tự tay tôi làm cho anh bị úp đổ, kem vương vãi khắp sàn, những dòng chữ được viết nắn nót cũng không còn.

Trong khi tôi bị người ta bắt nạt trong WC thì anh đang làm gì hả? Hạ Chiêu.

Anh đang ăn mừng sinh nhật, hay là đang vui vẻ ôm ấp nữ phóng viên kia?

Phải, hôm nay là sinh nhật của anh mà.

Lưỡi dao xẹt qua má tôi, nước mắt vô thức trào ra.

Sinh nhật vui vẻ, Hạ Chiêu.
 
Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 15: Chương 15



Tôi được ai đó bế lên.

Cơn đau như lan đến từng dây thần kinh trong cơ thể, ai đó lay người tôi, khẽ gọi tên tôi.

Thực ra tôi đang mở mắt, nhưng đã bị máu làm mất đi lý trí.

Tôi thấy hơi đau, vô thức nắm lấy góc áo của người đàn ông kia.

Tôi nghe thấy có tiếng ồn ào, nói rằng nhân viên bảo vệ đang đến, có tiếng những cô gái đang la hét, còn có tiếng chụp hình nữa.

Người đàn ông đó đột nhiên ôm tôi trong lòng, lấy quần áo che mặt tôi.

Đây là lần thứ hai tôi vào bệnh viện trong tháng này.

Trần nhà lãnh đạm quen thuộc, chiếc rèm cạnh giường màu lam bay lất phất.

Chỉ khác một chỗ, lần này tôi đang nằm trên giường.

Bác sĩ nói đây chỉ là vết thương ngoài da, nếu tiếp tục phối hợp điều trị và bôi thuốc mỡ thì về cơ bản sẽ không để lại sẹo.

Nhưng dù sao thì cũng là bị thương trên mặt.

Thật ra tôi cũng không quan tâm lắm, nhưng người khác nói chuyện với tôi thì lại rất cẩn trọng.

Thế nên, tôi dứt khoát không gặp ai cả.

Tôi nằm trên giường, nhìn chất lỏng trong túi truyền dịch nhỏ từng giọt xuống.

Cho đến khi y tá dẫn một người vào.

“Tôi đã nói dù là ai tôi cũng không…”

Không biết tôi đã viết bao nhiêu đoạn tin nhắn dài, chờ mong anh viết nhiều hơn một chút.

Nhưng anh luôn hiếm khi trả lời tôi.

“Tôi không đến chuyển lời hộ cậu ta, tôi với cậu ta chỉ là cùng quen biết ông chủ thôi.”

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông đó kéo tôi trở về với thực tại.

“Tôi muốn xin lỗi cô.”

Xin lỗi?

Tôi hơi bất ngờ.

“Bởi vì mật thất là do tôi thiết kế, tôi đã không tính đến chuyện cô chạy theo hướng đó nên mới gặp nguy hiểm.”

“Tôi vẫn luôn muốn bồi thường cho cô, nhưng không tìm được cơ hội.”

“Cũng may lần này cứu được cô.”

Đôi mắt anh chợt dừng lại ở chiếc túi đựng đồ mà tôi đặt cạnh giường.

“Cô học ở đại học S à?”

Có lẽ anh ta chú ý đến huy hiệu tôi ghim trên đó, nên tôi gật đầu.

Anh cười bí hiểm.

“Vậy thì tôi nghĩ mình có cơ hội bồi thường cho cô rồi.”

“...”

Từ đó, chỉ cần có thời gian rảnh là anh ta đến đây.

Sau này tôi mới biết cách anh trò chuyện với tôi rất giống với một phương pháp chẩn đoán và điều trị tâm lý ngày nay.

Vì thế chỉ qua vài ngày anh ta lui đến, tâm trạng của tôi bắt đầu tươi tỉnh trở lại.

Bác sĩ nói tôi đang hồi phục tốt và sẽ xuất viện trong vài ngày nữa.

Tuy nhiên, trở lại trường học vẫn là một thách thức đối với tôi.

Những cô gái rạch mặt tôi đã bị đưa đến đồn cảnh sát, họ sắp phải ngồi tù vì tội cố ý gây thương tích.

Nhưng trước khi tìm thấy tôi, họ đã tiết lộ thông tin cá nhân của tôi lên mạng rồi.

Toàn bộ cư dân mạng đều biết... tôi là bạn gái của Hạ Chiêu.

Chỉ là vừa mới tung tin thì đã phải bóc lịch.
 
Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 16: Chương 16



Cơn bão dư luận này rất lớn đối với Hạ Chiêu, nó có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.

Còn tôi, khi quay về trường, chắc chắn tôi sẽ trở thành chủ đề bàn tán.

Thật ra, tin nhắn riêng của tôi cũng bị leak.

Các bạn cùng lớp và bạn bè mà tôi biết trước đây đều hỏi tại sao tôi lại không nói họ biết tôi có quen biết với Hạ Chiêu.

Khi tôi trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng là người đầu tiên lao ra hỏi tôi.

Nói tôi không có tình nghĩa.

“Cậu thì giỏi rồi, yêu đương mà giấu không cho chúng tớ biết hả?”

“Đã thế lại là một… nhân v*t t* l*n thế kia.”

Ở trong trường cũng nghe nhiều lời bàn tán xôn xao.

“Cô ấy có phải là bạn gái của Hạ Chiêu không?”

“Đúng vậy, học trường chúng ta.”

“Mặt còn bị fan trung thành của Hạ Chiêu rạch đến nỗi phải dán băng gạc kìa,.. Thật đáng thương.”

Thậm chí có nhiều người... đến lớp học của tôi chỉ để gặp tôi.

Đột nhiên, tôi trở thành một nhân vật nổi tiếng trong trường.

Vì vậy tôi phải hạn chế ra ngoài, cứ nhốt mình trong ký túc xá.

Nhưng nó cũng có cái lợi… Điểm số cuối kỳ của tôi tiến bộ đáng kể.

“Năm nay cậu chọn môn tự chọn nào?”

Vào cuối kỳ thi bắt buộc, bạn cùng phòng vừa ngậm kẹo mυ"ŧ vừa hỏi tôi.

Trường chúng tôi áp dụng phương pháp chọn các khóa học trực tuyến rồi bốc thăm, để đảm bảo một cú chắc ăn, trên tinh thần tôi đã chọn tất cả các khóa học đó.

Khi kiểm tra thời khóa biểu, bạn cùng phòng vỗ vai tôi.

“Chết tiệt, lớp thầy Chu! Cậu đúng thật là may mắn.”

Tôi nhìn chằm chằm vào hai chữ “Chu Ngụy” trên bảng tên giáo viên, cảm thấy nó quen thuộc một cách khó hiểu.

Đợi đã, người đã cứu tôi... anh ta cũng tên là Chu Ngụy phải không nhỉ?

Một giây trước khi bước vào lớp, tôi còn nghĩ rằng đó chỉ là một người trùng tên trùng họ.

Nhưng khi vào tiết, nhìn thấy nụ cười quen thuộc của con người quen thuộc kia, tôi như tê liệt.

Anh ta là giảng viên môn tâm lý học, thảo nào lại biết cách trò chuyện như vậy.

Thảo nào anh ta nói sẽ có cơ hội bồi thường cho tôi, anh ta là giảng viên trường chúng tôi cơ đấy.

Tôi mở tập ra, chống trán lắng nghe những cuộc bàn luận của các bạn học bên cạnh.

Có vẻ như Chu Ngụy là một bác sĩ tâm lý nổi tiếng trong ngành, tất nhiên, còn một lý do khác khiến các lớp học của anh ta bao giờ cũng kín chỗ.

Anh ta rất… đẹp trai.

Mấy bạn học bên cạnh tìm hiểu xem chiếc nhẫn trên ngón giữa Chu Ngụy là anh đã kết hôn hay chưa, liệu anh có thể chỉ cần nhìn một cái thì hiểu thấu ý tưởng của con mình không, tôi vuốt điện thoại mà mặt ngơ ngác.

Bất kì ai là tâm điểm thu hút mọi người bây giờ, tôi đều muốn tránh xa.

Thật không may, người đàn ông này lại bảo tôi đến văn phòng của anh ta sau giờ học.
 
Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 17: Chương 17



Nếu nói là văn phòng thì cũng không hẳn.

Bởi vì anh ta là giảng viên tư vấn của trường chúng tôi.

Nên anh có một phòng riêng để tư vấn.

Khi tôi đến, anh đang nghiêng người trên nghịch mô hình lâu đài trong bàn cát.

“Ngồi đi.”

Anh có vẻ rất thích mặc măng tô, đôi chân dài bắt chéo trên ghế sô pha.

“Không cần phải căng thẳng.”

“Tôi chỉ muốn hỏi em vài chuyện thôi.”

Người đàn ông nheo mắt và nghiêng đầu về phía tôi.

Anh đặt một lát bánh kem trước mặt tôi.

“Dù sao thì ở đây cũng đủ đồ ngọt mà, đúng chứ?”

Người ta nói thầy Chu cười rộ lên trông rất ôn nhu, nhưng tôi lại luôn cảm thấy anh ta chẳng khác gì lưu manh giả danh tri thức cả.

“Tôi không nghĩ mình có gì để hỏi.”

Tôi cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào gấu váy.

“Vết thương lần trước gần như lành hẳn rồi.”

Anh đột nhiên vào chủ đề chính.

Anh ta nghiêm túc tiến gần lại để xem vết thương của tôi.

Giống như mái tóc, đôi mắt của anh cũng sáng lên.

Mắt anh khá sâu, tôi chợt nhận ra rằng có thể anh là con lai.

“Nhưng mà…”

“Đừng nhìn thầy giáo với vẻ cảnh giác như vậy chứ?”

Anh như bị tôi chọc cười.

Tôi đút tay vào túi, tư thế thoải mái, nhưng có vẻ dè dặt quá.

Người đàn ông lật tấm bản mình đang cầm trên tay.

“Nhà trường học sắp xếp tôi tư vấn tâm lý cho em.”

“Ừm… Bởi vì gần đây có nhiều chuyện xảy ra với em, mọi người cũng khá lo lắng cho em đấy.”

“Giáo viên của em cũng vậy, hy vọng em sẽ không vì những chuyện này mà trì hoãn việc học, nghe nói điểm số của em rất tốt phải không?”

Cái này hồi ở bệnh viện tôi cũng đã được nghe rồi.

Chu Ngụy thực sự rất có năng khiếu nói chuyện phiếm.

Bất giác, tôi nói chuyện với anh càng lúc càng nhiều hơn.

Buổi tư vấn kết thúc, ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ vô tình chiếu xuống bàn cát.

Lớp cát mịn bạc bỗng nhuộm một màu hổ phách.

Anh uể oải dựa vào cửa phòng.

“A... quên mang phiếu ăn cơm rồi.”

“Có thể mời thầy giáo một bữa cơm không?”
 
Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 18: Chương 18



Tôi chưa thấy thầy giáo nào vô liêm sỉ như vậy, sao có thể cướp phiếu cơm của học sinh thế kia.

Nhưng anh ta gọi một phần cơm đùi gà xong thì ngồi im như phỗng.

Tôi thở dài nhìn chằm chằm vào Chu Ngụy đang đặt khay cơm xuống bàn.

“Thầy à, chuyện của tôi thầy nói nhiều như vậy rồi, bây giờ kể chuyện của thầy đi.”

Anh nhướng mày.

“Em muốn nghe gì?”

“Thầy là giảng viên môn tâm lý học đúng không? Sao lại còn tham gia thiết kế mật thất? Còn giả quỷ nữa…”

“Thật ra thì lúc rảnh rỗi tôi còn viết tiểu thuyết.”

Anh ta chống cằm cười với tôi.

“Nhát ma là vì muốn cảm nhận phản ứng của người chơi thôi.”

“Nhưng lần đó em thật sự đã làm tôi sợ muốn chết đấy.”

“Em biết không, tôi vừa nâng mặt của em lên thì thấy trên trán em đã dính đầy máu rồi.”

...Thực ra, tôi có thể tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó, nó chắc chắn chẳng thua gì nhát ma.

Hầu như cái gì Chu Ngụy cũng biết một chút, vì vậy trò chuyện với anh ta cảm thấy rất thoải mái.

Gần gũi, không xa cách, quả là một giáo viên xuất sắc.

Trong trường, tôi chứng kiến

thầy bị học sinh chặn lại hỏi bài nhiều hơn một lần.

Dường như dù làm bất cứ việc gì, thầy cũng sẽ dừng lại, đút tay vào túi và trả lời câu hỏi của sinh viên một cách kiên nhẫn và tỉ mỉ.

Sau khi chia tay với Hạ Chiêu, tôi không còn chú ý đến bất cứ thứ gì liên quan đến eSports nữa.

Một lần, tôi lại nhìn thấy tên của anh ấy, nó vẫn còn trên hot search.

#Trạng thái của Hạ Chiêu

Chủ đề này đột nhiên lọt vào top mười hot search.

Có vẻ như đội của Hạ Chiêu đã thua mười trận liên tiếp trong mùa giải này, và đây là lần đầu tiên Hạ Chiêu, người thường đảm nhận vị trí c chính, thi đấu không ổn định.

Dư luận của anh thực sự quá đáng sợ.

Chỉ cần thể hiện không tốt thì sẽ bị toàn cư dân mạng lên án.

Nhiều fan thì cũng sẽ nhiều anti-fan.

Nhưng không biết làm thế nào mà tên của tôi lại được đẩy lên hàng đầu.

“Chẳng lẽ Hạ Chiêu đấu thảm như vậy là vì bạn gái sao?”

“Thất tình rồi luôn nghĩ đến người ta, vậy sẽ không thể tập luyện tốt được, phải chứ?”

“Đúng là tuyển thủ chuyên nghiệp không nên yêu mà!”

Nó bắt đầu lan rộng dần, và vì lý do nào đó, gió đổi hướng sang tôi.

“Tất cả là tại con nhỏ đó dụ dỗ Hạ Chiêu nhà ta.”

“Rõ ràng cô ta biết anh ấy là tuyển thủ chuyên nghiệp vậy sao còn bắt anh ấy yêu đương chi nữa?”

“Bên ngoài nhìn vào thì là chia tay, nhưng sau lưng chắc còn quấn lấy anh ấy, chắc tiếc tiền của anh ấy chứ gì…”

Tôi không có ý định đọc những bình luận này.

Nhưng khi cộng đồng mạng quan tâm đến một chủ đề thì nó sẽ lan tỏa không phanh.

Và khi chủ đề đó đã chín mùi, thì nhiều người tìm đến tôi.

Một buổi sáng, không biết vì sao có người thêm tôi trên WeChat, nhận mình là đàn em khóa khác.

Sau khi thêm tôi, đột nhiên cô ta mắng nhiếc tôi.

Lời lẽ vừa thô bạo vừa tục tĩu, khiến tôi tự hỏi có phải mình đã vi phạm tội ác nào tày trời không.

Cả nửa ngày sau, tôi mới biết cô ta là fan của Hạ Chiêu.

Chiều hôm ấy, tài khoản WeChat của tôi xuất hiện trên mạng.

Trong phút chốc, yêu cầu kết bạn của tôi đã vượt quá 99+, tất cả bọn họ đều đến thăm hỏi, mắng nhiếc tôi, không còn cách nào khác, tôi buộc tắt chế độ kết bạn.

Nhưng có một số từ... chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta thương tổn.

Tôi đã nhiều lần tự nhủ rằng đừng để ý, những người đó không hiểu gì cả, họ chỉ đang thao thao bất tuyệt với một kẻ xấu xa nào đó mà bản thân họ tưởng tượng ra chứ thật chất chẳng quen biết.

Họ cho rằng mình đang thực thi công lý, họ cho rằng mình có quyền tự do ngôn luận, nhưng họ chưa bao giờ quan tâm đến việc lời nói của mình ác ý đến bao nhiêu.

Tôi cúp tiết chiều, trốn ngoài hành lang.

Cây ngô đồng ngoài cửa sổ xào xạc rơi lá, bỗng nhiên tôi cảm thấy mình thật sự rất khó chịu, không thể che giấu được nữa.

Tôi gọi cho Hạ Chiêu.

Kể từ lúc vào bệnh viện, đây là lần đầu tiên tôi tìm anh.

Anh gần như bắt máy ngay lập tức.

Tôi chưa từng biết con người này có thể trả lời điện thoại nhanh như vậy.

Anh ở đầu dây bên kia gọi tên tôi, nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn.

Tôi hít một hơi thật sâu.

“Hạ Chiêu, anh có thể gom fan của anh biến khỏi cuộc sống của tôi không?”

“Sao mà anh cứ như âm hồn không tan vậy?”

“Tôi ghét anh! Tôi chia tay anh rồi! Sao mấy người đó không hiểu vậy hả?”

“Tại sao lại đi mắng tôi? Rõ ràng anh mới là người sai mà!”

“Rõ ràng anh mới là người đấu không tốt! Hà cớ gì lại đi mắng tôi?”

Hôm đó, hình như tôi nói chuyện điện thoại rất nhiều, rất nhiều.

Hình như đây là lần đầu tiên tôi tức nước vỡ bờ, lần đầu tiên nổi giận với anh.

Đến mức sau khi mắng xong, đầu óc tôi cũng trống rỗng.

Đầu dây bên kia im lặng làm tôi cứ tưởng anh đã cúp máy.

Qua mười hay hai mươi giây sau.

Anh mới nhẹ nhàng gọi tên tôi.

Anh nói.

“Anh xin lỗi.”

Xin lỗi vì cái gì cơ?

Xin lỗi vì trước kia không trả lời tin nhắn của tôi.

Xin lỗi vì đã bỏ rơi tôi hết lần này đến lần khác.

Hay xin lỗi vì đã để tôi bị mắng oan?

Tôi cúp máy.

Tôi ngồi nghiêng mặt trên đầu gối, nhìn thẳng xuống cầu thang.

Trải dài vô tận, không thấy điểm dừng.
 
Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 19: Chương 19



Đây là lần đầu tiên tôi đến quán bar ca nhạc cạnh trường.

Thật ra tôi còn có thể uống tiếp, nhưng tôi rất dễ mất tỉnh táo.

Nên tôi nói với bạn bè sẽ không uống nữa.

Gió thu tối đó thổi qua hành lang quán bar, cũng không biết tôi đã uống bao nhiêu chai rượu.

Trong lúc ngơ ngác đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Thầy Chu đang ngồi ở quầy bar bên kia, trước mặt thầy là một người phụ nữ với mái tóc gợn sóng.

Người phụ nữ này quyến rũ đến mức đàn ông nào đi ngang đều không thể không liếc nhìn cô ấy một cái.

Chu Ngụy cầm ly rượu, cười cười nói nói gì đó với người phụ nữ.

Hai ngươig có vẻ rất thân thiết.

Tôi chợt nghĩ đến một từ.

"Thế giới của ông to bà lớn".

Một thế giới không có lo âu phiền muộn, không dễ dàng bị phá vỡ bởi lời nói của người khác.

Tôi buông thõng tay, bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Quán bar nằm bên bờ sông, gió chiều bất ngờ mang theo từng đợt sóng vỗ.

Cũng không hiểu vì sao tôi lại đi ra ngoài, tựa người vào lan can.

Tôi không biết mình đã đứng bao lâu nữa.

Rồi cũng có một người đến tựa lan can với tôi.

“Lần trước cứu em, em cũng khóc như vậy.”

Giọng anh ôn hòa, luôn mang sức mạnh xoa dịu lòng người.

“...”

Tôi nhìn lên, hỏi anh ta:

“Thầy Chu, thầy đã từng yêu chưa?”

Anh ta nhướng mày mỉm cười với tôi.

“Chưa.”

… Một câu trả lời ngoài dự đoán.

Với ngoại hình và tính cách hoàn hảo này, anh không giống kẻ khó theo đuổi tình yêu.

Thấy tôi không tin, anh nghiêng đầu nhìn tôi cười.

“Tôi luôn cảm thấy ai cũng giống như một khách qua đường trong cuộc đời tôi vậy.”

“Mà khách qua đường thì không thể giữ lại được.”

Gió đêm thổi mớ tóc lòa xòa trên trán anh.

Tôi chợt tò mò hỏi anh ta:

“Đối với thầy, tôi cũng là khách qua đường sao, thầy Chu?”

Anh cười.

“Phải.”

“Đối với em mà nói, Hạ Chiêu cũng là như vậy đấy.”

Khi nghe đến cái tên đó, bỗng nhiên tôi ngây người một lúc.

Anh đưa tay lên xoa nhẹ đầu tôi.

“Thật mà, em cứ thử xem.”

“Nhiều năm sau, khi hồi tưởng lại trải nghiệm này, chúng ta đều sẽ chỉ nghĩ đó là một câu chuyện cũ bình thường thôi.”

“Cho nên…”

Gió đêm xôn xao, cảnh sắc trên đường thay đổi.

Đột nhiên anh tiến lại gần tôi, bóng dáng anh nhòe đi dưới ánh đèn neon.

“Do not go gentle into that good night.”

(Đừng buông mình vào giấc mộng êm đẹp ấy.)

Đó là một bài thơ của nhà thơ người Anh, Dylan Thomas.

Đừng buông mình vào giấc mộng êm đẹp ấy.

Muốn trở nên sắc bén thì phải học cách chiến đấu.

Gió cứ thế nâng sóng lên cao, những vì sao lấp lánh bên trời rộng.

Có lẽ tôi vẫn còn bị mắc kẹt tại một chốn đau khổ chưa thể thoát ra được.

Nhưng trong một khoảnh khắc, người trước mặt tôi lại khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng.

“Anh có thể ôm tôi một cái không? Chu Ngụy.”

Tôi không biết vì sao mình nhìn chằm chằm vào mắt anh, hỏi anh như vậy.

Nếu anh ôm tôi, tôi nghĩ mình sẽ có đủ dũng khí để quên người kia.

Anh hơi cúi xuống, hương rượu thoang thoảng khắp người anh thật ngọt.

Thế nên, khi ở trong vòng tay anh, tôi không cảm thấy chán ghét.

“Cho em mượn tôi ôm đấy, muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Cái ôm không hề chặt.

Nhưng nhẹ nhàng và tinh tế.
 
Back
Top Bottom