Siêu Nhiên Dị thế chuyển sinh

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
359166717-256-k754616.jpg

Dị Thế Chuyển Sinh
Tác giả: MCPECRAFT7
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một thanh niên chuyển sinh sang thế giới song song sau khi bị xiên chết, đây là chuyện kể về cuộc sống mới của anh ấy 🙂)) Tags: chuyếnchuyểnsinhdithuongsiêunhiên​
 
Dị Thế Chuyển Sinh
Chap 1: Buổi tối


Mười một giờ ba hai phút tối, đường phố đang dần trở nên vắng vẻ.

Mọi người đã về nhà hết, ngồi xem TV cùng gia đình, cuộn mình trong chăn với chiếc điện thoại.

Dù sao trời cũng đã vào đông, cái lạnh chợt ập đến, cuốn phăng đi cảm giác ấm áp của ánh nắng mùa thu.

Những người đang còn ở ngoài đường bây giờ phần lớn đều là dân văn phòng phải tăng ca đến tối muộn, Haruki cũng nằm trong số đó.

Haruki bước ra khỏi cửa công ty, gió lạnh ập đến làm cậu bất giác rùng mình.

Thở dài một hơi thật sâu, Haruki bắt đầu lê những bước chân nặng nhọc về nhà.

Phía trước công ty là một ngã ba, từ đây băng qua đường rồi tiếp tục đi thẳng sẽ đến một tiệm sách khá lớn.

Từ tiệm sách đi thêm bốn mươi mét, rẽ trái sẽ thấy một ngân hàng nhỏ có cây atm, mở cửa 24/7.

Ngay cạnh đó là tiệm in cũ, bên cạnh tiệm in là con hẻm nhỏ dài gần sáu trăm mét, chỉ cần đi qua nó sẽ đến trước cửa tòa chung cư mà Haruki ở.

Đây là con đường tắt mà cậu ta tình cờ tìm thấy khi đi lạc do say rượu, từ đó nó trở thành đường đi làm mỗi ngày.

Haruki thường sẽ ghé vào tiệm sách trên đường đi làm về, mỗi lần như vậy cậu sẽ mua một cuốn về đọc.

Cậu đọc đa dạng thể loại, từ hài hước, xuyên không, ngôn tình đến tâm lí, trinh thám, kinh dị.

Nhưng có lẽ phần lớn là xuyên không vì sách loại này dễ đọc, số lượng lớn và đa dạng, hầu như mỗi tuần sẽ có một cuốn mới lên kệ.

Câu chuyện về một ai đó với cuộc sống nhàm chán bỗng dưng được đưa đến thế giới khác, được ban cho sức mạnh mới, tham gia vào hành trình phiêu lưu, tìm thấy tình yêu của đời mình luôn có sức hút nhất định đối với đọc giả ở mọi lứa tuổi.

Điều này lại càng đúng với Haruki, cuộc sống nhàm chán lặp đi lặp lại khiến cậu phát ngán.

Hai mươi bảy tuổi, công việc tạm coi là ổn định với mức thu nhập khá, nhưng ngày nào cũng giống nhau cố gắng kiếm tiền để tiếp tục sống, tiêu chỗ tiền kiếm được và lại cố gắng kiếm tiền.

Nhiều lần Haruki nghĩ: "Giá như bị xe tải tông chết để chuyển sinh sang thế giới khác cho rồi.".Cơ mà nghĩ vậy thôi chứ không ai lại làm thế thật cả, bằng chứng là giờ cậu vẫn tan làm về trên con đường hàng ngày đấy thôi.

Cứ bước đi theo thói quen cũng những dòng suy nghĩ miên man, Haruki giờ đã đến trước cửa tiệm sách.

"Chà có vẻ hôm nay tiệm sách đóng cửa sớm."

Haruki nghĩ thầm khi nhìn vào cửa tiệm tối om với chiếc cửa quấn đã được kéo xuống.

Có lẽ cậu sẽ đi rút một ít tiền mặt ở cây atm tại ngân hàng rồi về thẳng căn hộ chung cư nhỏ của mình.

Trong ví vẫn còn một ít tiền mặt, thường thì Haruki sẽ không rút thêm tiền nếu trong ví vẫn còn đủ tiền mặt, nhưng mai là thứ bảy, được nghỉ, tự thưởng cho mình bằng một chuyến đi chơi ngắn trong ngày cũng là một ý tưởng không tồi.

Chẳng mấy chốc Haruki đã hoàn thành việc rút tiền mặt, dù sao từ hiệu sách đến đây cũng không xa lắm.

Giờ chỉ còn việc đi qua con hẻm nhỏ là về nhà.

Haruki bước từng bước chậm dãi vào con hẻm.

Nó khá tối, cậu bật chiếc đèn pin mini của mình để soi đường.

Đường đi vắng tanh không một bóng người.

Nếu ở ngoài đường lớn thỉnh thoảng sẽ bắt gặp được ai đó mang khuôn mặt mệt mỏi bước đi vô hồn thì ở đây chính xác là không có ai cả.

Cũng đúng thôi, nơi này còn chẳng có lấy một bóng người vào ban ngày chứ đừng nói là lúc nửa đêm, trong cái tiết trời này.

Đi được một đoạn, Haruki thấy có gì đó không đúng lắm, có gì khác với thường ngày.

Có ai đó đi theo cậu.

Cậu đứng lại, người đằng sau cũng đứng lại.

Quay lại nhìn, đó là một người đàn ông trẻ, chắc là ngang tuổi cậu, quần áo xộc xệch, nước da ngăm nâu.

Mắt anh ta hằn lên những tia máu, nhìn Haruki chằm chằm khi cậu chiếu đèn pin vào người anh ta.

- Xin chào!

Có thể tôi nhầm nhưng có vẻ anh đi theo tôi được một lúc rồi.

Liệu tôi có thể giúp được gì cho anh không?

- Haruki hỏi một cách thận trọng- Có vẻ cậu vừa rút tiền ở cây atm ngoài kia nhỉ?

- Người đan ông lên tiếng.- Hả gì cơ?

- Haruki hoàn toàn khó hiểu với câu hỏi vừa rồi.- Đi một mình trong một con hẻm vắng người giữa đêm thế này không phải ý hay cho lắm, đặc biệt là sau khi vừa rút tiền xong.

Cậu có nghĩ thế không?

Haruki thủ thế chuẩn bị chạy khi người đàn ông lạ vừa nói vừa lấy ra con dao gấp trong túi của anh ta và cầm trong tay.

Haruki không phải dạng yếu đuối gì, chiều cao tiêu chuẩn, là nhân viên văn phòng nhưng cậu đăng ký một lớp gym có dạy kèm boxing và võ tự vệ lịch tập ba buổi trên tuần.

Thẳng thắn mà nói Haruki tự tin về thể lực của mình, tuy nhiên đứng trước một tên nào đấy lườm bạn chằm chằm và có dao trong tay thì chạy chốn vẫn là lựa chọn hợp lý nhất.

Cậu quay đầu bỏ chạy khi tên đàn ông có ý định áp sát.

Tên đó đuổi theo sau.

Hắn khá nhanh nhưng Haruki nhanh hơn.- Chạy mệt không thằng đần?

Nếu mệt quá thì cứ nghỉ ngơi đi nhé.

- Vừa chạy Haruki vừa ngoái đầu ra sau.

Tên đàn ông không nói gì.

Tự tin rằng bản thân có thể chạy thoát, Haruki không để ý khi có một cây gậy xuất hiện từ đâu đó trong bóng tối trước mắt vụt thẳng vào mặt cậu.

Dòng máu nóng ấm từ mũi chãy xuống cằm và Haruki thì nằm ôm mũi trên đất.

"Khốn nạn, thằng chết tiệt đó có đồng bọn."

Haruki nhận ra trong sự muộn màng.- Mày chạy nhanh phết đấy thằng chó.

- Tên đàn ông đuổi theo Haruki vừa nói vừa thở dốc trong khi đi bộ đến chỗ cậu nằm.- Anh muốn gì?

- Haruki cố gắng bò dậy, ngồi lên trong tư thế quỳ, tay vẫn cố ngăn máu chảy từ mũi - Anh muốn tiền đúng không?

Tôi sẽ cho anh tất cả số tôi đang có.

Chỉ cần để tôi đi.

Cậu ta có thể làm gì được chứ, đối phương có hai người, đều có vũ khí còn cậu thì chỉ có một mình và vừa bị phang thẳng gậy vào mặt.

Gã đàn ông lạ mặt cười khẩy.- Lúc nãy thì đúng là thế thật, nhưng giờ tao nhìn mày tao thấy thật ngứa mắt nên suy nghĩ lại rồi.

- Tóm lại là anh muốn gì ở tôi?

Người tôi không có gì giá trị cả.

Ngoài tiền mặt ra thì có lẽ chỉ có cái đồng hồ này đáng giá một chút.

- Haruki cởi cái đồng hồ trên cổ tay trái.- À không, ý tao không phải là thế.

Con dao trong tay anh ta đâm vào người Haruki.

Nó đâm trúng bụng, máu tràn ra từ vết thương, thấm qua áo.

Cơn đau xuất hiện nhanh chóng, lan ra khắp cơ thể từ vết đâm.

Kẻ đuổi theo Haruki cười khi rút con dao ra.

Hắn có định đâm tiếp.- Từ từ, ta có thể thương lượng, làm ơn.

- Nước mắt Haruki ứa ra vì đau, tay giơ lên cố gắng bắt lấy tay của kẻ đâm mình.

Tên đó không nói gì, tiếp tục đâm xuống.

Mọi bài học tự vệ vô dụng trong lúc này khi cơn đau làm chậm phản xạ còn cơ thể thì không thể cử động theo ý muốn.

Haruki cố gắng chống đỡ một cách bất lực, cậu gần như chẳng thể làm gì để ngăn điều này lại.

Gã đàn ông vẫn tiếp tục đâm nhiều nhát vào người cậu.

Máu chảy thành vũng trên đường.

Nỗi sợ hãi pha lẫn tuyệt vọng trong những tiếng rên rỉ phát ra từ chàng trai trẻ nằm trên vũng máu.

Con hẻm lại trở nên vắng lặng khi những kẻ gây ra điều này rời khỏi đó.

Trong mắt Haruki bây giờ chỉ toàn màu đen, không rõ là do bóng tối của môi trường hay do mắt cậu đang nhắm lại.

Cũng không quan trọng nữa.

Sự sống đang từ từ chảy khỏi cơ thể cậu.

Rồi đột nhiên cơn đau biến mất.

Đúng hơn là mọi cảm giác dường như biến mất.

Mới một khoảnh khắc trước đó, cơ thể Haruki còn đau nhói, nặng nề, mọi hơi thở đều khó nhọc, cảm giác lạnh lẽo bủa vây xung quanh, thì giờ đây, không có gì cả.

"Đây là cảm giác sau khi chết sao?"

Haruki tự hỏi.

Cơ thể cậu bây giờ dường như nhẹ nhàng tựa không khí.

Thực ra miêu tả thế chưa chính xác, phải là cảm giác như không có cơ thể.

Không thể nhìn, không có âm thanh, không mùi cũng không vị, cảm nhận về không gian với thời gian biến mất.

Tâm trí cậu trôi vô định trong một khoảng không kì lạ đen kịt, trải dài vô tận về mọi hướng.

Ở nơi đây thật yên bình, thật ấm áp, thật dễ chịu.

Có lẽ cái chết cũng không đáng sợ lắm.

"Rồi mình sẽ giống trong mấy câu chuyện chứ?

Đến một căn phòng với cách bố trí kì lạ, gặp mặt một vị thần rồi được đưa đến thế giới khác bắt đầu cuộc sống mới?

Có được sức mạnh vượt xa người khác?

Lập hậu cung?

Trở nên nổi tiếng?"

Haruki dần trở nên phấn khích với trí tưởng tượng của mình.

Cậu đã chết ở tuổi hai mươi bảy với không một mảnh tình vắt vai, không có gì nổi bật, mờ nhạt trong xã hội.

Cậu đã ném mình vào vòng quay tiền bạc giống như mọi người khác, thực sự không biết bản thân muốn gì.

Đây là cơ hội, cái chết chính là cơ hội.

Lần này sẽ khác.

Chắc chắn.

Haruki bỗng bị lôi trở lại thực tại.

Cơ thể giờ đây đã có cảm giác.

Cậu thấy đau, âm thanh ồn ào vây quanh cậu.

Một mùi quen thuộc tràn vào phổi khi Haruki hít thở trở lại.

Mùi bệnh viện.

Ánh mắt hé mở, nơi đây hoàn toàn trông giống một cơ sở y tế bình thường.

Cậu có chút hụt hẫng.

Những chiếc đèn huỳnh quanh tròn treo trên trần nhà, phát ra ánh sáng trắng dịu mắt.

Tường sơn thắng, rèm cửa trắng, chăn đệm trên giường bệnh cũng màu trắng nốt.

Có lẽ ai đó đã tìm thấy Haruki nằm bất động trong hẻm và gọi cấp cứu.

Các bác sĩ chắc hẳn đã làm tốt công việc của họ.

Cậu khẽ mỉm cười.

Quan sát kĩ hơn xung quanh, đây là một phòng bệnh riêng, chỉ có một giường.

Bên trái chiếc giường là một cái cửa sổ kính, bên ngoài trời vẫn tối, nhìn ra xa có thể thấy ánh đèn từ các tòa nhà và phương tiện trong thành phố.

Haruki ngồi dậy.

Tay trái cậu có một mũi kim cắm vào, nó được nối với một cái ống dẫn đến cái túi nhựa chứa dung dịch gì đó treo trên cái giá treo mà cậu không biết tên.

Dù sao thì Haruki cũng không phải sinh viên ngành y hay từng được đào tạo về mấy thứ này.

Mọi thứ trông bình thường.

Trừ một thứ.

"Mình không chắc là ở bệnh viện họ có một cái vòng tròn nhỏ bao gồm hàng loạt kí hiệu khó hiểu, phát sáng và bay lơ lững trong không khí trên bụng của bệnh nhân.

Mà từ đầu thì tại sao mình lại ở trong một phòng riêng vậy?".

Dòng suy nghĩ lan man bị cắt ngang bởi tiếng mở cửa kéo ở góc phòng, phía bên phải chiếc giường.

Từ sau cánh cửa dường như dẫn ra hành lang, một người phụ nữ cao gầy đi vào, khuôn mặt thanh tú ánh lên vẻ mệt mỏi cùng với mái tóc được buộc gọn.

Cô ấy đẹp, một cách thanh thoát và trưởng thành.

Đoán chừng tầm ba mươi tuổi.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Cô gái vừa bước vào không dấu nổi vẻ ngạc nhiên.

Cô vội chạy ra ngoài.

Ở trong phòng vẫn có thể nghe rõ giọng cô ấy: "Bác sĩ!

Bác sĩ!

Tôi cần gặp bác sĩ!

Thằng bé tỉnh rồi!".

Được một hồi thì cô gái quay lại trong phòng, ánh mắt đầy vẻ lo lắng.- Con tỉnh rồi!

- Nước mắt ứa ra khi cô đưa tay vuốt mặt Haruki - Là cô đây.

Con ổn rồi chứ, còn đau ở đâu không?

Con bất tỉnh 2 tuần rồi, con bé Hana lo cho con lắm đấy.

Giờ con tỉnh rồi.

May quá.- Cô là ai vậy?

- Haruki hoàn toàn không hiểu gì khi nhận được cái ôm từ người phụ nữ - Chúng ta có quen sao?

Liệu cô không nhầm lẫn gì chứ?

Người phụ nữ bối rối nhìn Haruki.

Khuôn mặt nhẹ nhõm giờ lại tràn đầy lo lắng.

Cô ấy nắm lấy vai cậu.- Cô là Sakura đây mà.

Con không nhớ cô sao?- Có lẽ là có sự nhầm lẫn gì đó ở đây rồi.

- Haruki cười gượng đưa tay gãi đầu.

Lúc này một người đàn ông có vẻ là bác sĩ bước vào phòng.

Cô Sakura quay ra nhìn vị bác sĩ rồi đứng lên đi về phía ông ấy.

- Bác sĩ đến rồi.

Thằng bé không nhận ra tôi.

Chuyện này là sao vậy?- Cô bình tĩnh lại một chút đã.

- Bác sĩ trấn an.

- Chúng ta không thực sự chắc về điều gì có thể xảy ra nếu một người chưa đạt đến khả năng dùng khí nhất định tiếp xúc với thứ năng lượng đó ở nồng độ cao quá lâu.

Đây hẳn là một di chứng do cơ thể chưa đủ khả năng tự bảo vệ chính nó.

- Thằng bé sẽ mất trí nhớ hoàn toàn sao bác sĩ?

- Giọng Sakura lo lắng hơn.- Đây chỉ là di chứng tạm thời thôi, từ từ cậu ấy sẽ có thể lấy lại được ý thức.

Giờ thì hãy để tôi làm một chút kiểm tra nhanh cho cậu ấy.

Bác sĩ tiến đến chỗ Haruki - người đang ngồi đông cứng trên giường.

Cậu không thể đưa ra bất kì lời giải thích nào hợp lí cho tình huống này.

Haruki nhìn chằm chằm khi bác sĩ kéo ghế và ngồi xuống cạnh giường cậu, cô Sakura đứng sau ông ấy.- Tôi là bác sĩ có trách nhiệm chữa trị cho cậu nên cứ thư giãn, thả lỏng ra và trả lời một số câu hỏi nhanh nhé?

Rất nhanh thôi.

- Bác sĩ nói một cách từ tốn, đã nhận ra sự lo lắng trong mắt Haruki.- Vâng, thưa bác sĩ.

- Haruki trả lời, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh.- Tên cậu là gì?- Tanaka Haruki.

- Rất tốt!

Cậu vẫn còn nhớ tên của mình.

Tiếp nào.

Cậu hiện nay bao nhiêu tuổi?- 27 thưa bác sĩ.

Một cái nhướn mày nhẹ.

Vị bác sĩ thì thầm với chính mình: "Cậu ấy có thêm kí ức giả sao?

Hay là đã trải qua một loại nhận thức độc nào đó dẫn đến sai lệch kí ức?", vừa thì thầm ông vừa cúi xuống ghi chú gì đó ra tập hồ sơ trên tay.- Được rồi, chúng ta quay lại nào.

- Bác sĩ ngẩng mặt lên.

- Cậu có nhớ mình đang học ở đâu không?- Tôi tốt nghiệp được 5 năm rồi thưa bác sĩ.

Có gì nhầm lẫn ở đây thì phải?

- Haruki không thể giữ bình tĩnh.- Chà chà.

Tôi hiểu được một chút rồi.

Đây sẽ là câu hỏi cuối này.

- Bác sĩ lấy một tấm ảnh từ trong tập hồ sơ ra.

Giơ lên cho Haruki thấy.

- Cậu biết người trong ảnh chứ?

Trong ảnh là một thanh niên tóc đen, khuôn mặt ở mức trung bình, chắc chắn là không xấu nhưng chưa đủ để gọi là đẹp.

Tóc của cậu được chải gọn gàng, ánh mắt trong, chứa đầy sự lạc quan.

Không giống như mắt Haruki.- Khá chắc là không thưa bác sĩ.

Ý tôi là trong số những người tôi quen thì không có ai trông như thế cả.

Những người mà tôi chỉ gặp một lần thì tôi không thể nào nhớ được.

Vị bác sĩ thở dài.

Lấy ra một cái gì đó giống gương cầm tay.

"Nhìn vào gương đi."

Ông ấy đưa nó cho Haruki.

Cậu nhận lấy, ngơ ngác.

Cuối cùng cậu vẫn quyết định làm theo.

Trong gương, thanh niên trên ảnh lúc nãy hiện ra, nhìn Haruki.

Cậu sững sờ, mặt cậu giống hệt thanh niên trong ảnh.

"Tại sao mình lại trông như thế này?".

Cậu định mở lời hỏi nhưng ông bác sĩ đã đứng lên khỏi ghế.- Cậu có thể giữ cái gương đó, Tanaka à.

Giờ thì hãy nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện vào sáng mai được chứ?

Nói rồi bác sĩ bước ra phía cửa, cô Sakura đi theo ông.

Hai người đó đứng nói chuyện ở ngoài hành lang.

Một lúc sau, chiếc áo blouse biến mất khuất sau cánh cửa mở hờ, cuộc nói chuyện đã kết thúc.

Sakura quay vào phòng, đi đến bên giường.

Cô đặt một tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Haruki.

"Bác sĩ bảo cháu bị di chứng, chưa hồi phục hẳn, có lẽ cần một thời gian nữa.

Nên là đừng lo lắng gì cả nhé.

Nghỉ ngơi đi.

Cô sẽ luôn ở bên cháu."

Sakura vòng tay ôm chàng thanh niên trẻ ngơ ngác đang ngồi trên giường rồi đứng dậy rời đi.

Khi đã đi ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa cô ấy vẫn cố nói với vào phòng.- Nhớ nghỉ ngơi cho tốt đấy!

Cánh cửa đóng lại sau lưng người phụ nữ.

Haruki giờ lại chỉ còn một mình trong phòng, khác là có thêm cái gương mới được đưa cho."

Tóm lại là thứ quái quỷ gì đang xảy ra nãy giờ vậy?"
 
Dị Thế Chuyển Sinh
Chap 2: Thế giới mới


Mười ngày đã trôi qua kể từ khi Haruki tỉnh dậy trong bệnh viện.

Các bác sĩ chuẩn đoán rằng cậu bị mất trí nhớ do di chứng từ vụ tai nạn, tuy nhiên không quá đáng lo, cậu sẽ dần lấy lại được ký ức qua thời gian.

Bù cho việc trí nhớ bị mất, cơ thể Haruki ngược lại hoàn toàn không bị gì ngoài việc suy yếu nhẹ và có thêm mấy vết chầy xước đang lành dần trên da.

Cô Sakura sau khi được chấn an thì cũng yên tâm phần nào nên đã quay trở lại công việc của mình, để lại Haruki cho các bác sĩ chăm sóc.

Thực ra thì không ai bị mất trí nhớ ở đây cả.

Haruki đã xuyên không.

Bằng một cách nào đấy, cậu xuyên không sang thế giới khác, vào đúng cơ thể của một chàng trai trùng tên với mình.

Việc này khá sốc vào lúc đầu nhưng Haruki đã xoay xở thích nghi với nó.

Về mặt nào đấy thì việc xuyên không là điều mà bản thân Haruki đã mong muốn từ lâu, chỉ là lần này có hơi bất ngờ.

Thế giới này rất hiện đại, khoa học công nghệ phát triển.Ở các câu chuyện khác khi người ta lạc vào thế giới thời trung cổ, tu tiên hay thậm chí xuyên luôn về tiền sử.

Nơi này có bệnh viện hiện đại, nhà cao tầng, điện thoại, xe hơi, bồn vệ sinh tự hoại và mấy cái khinh khí cầu bay trên trời thay cho máy bay.

Nhưng khác với thế giới cũ, ở đây tồn tại thứ được gọi là ma thuật.

Không phải loại ma thuật hiện lên thành bảng chỉ số rồi tạo ra mấy cái vòng ma pháp giữa không trung bắn chiêu vào nhau, cũng không phải loại niệm chú kèm đũa phép.

Phép thuật ở đây tồn tại nhờ vào một thứ năng lượng có ở khắp nơi trên thế giới này: sự màu nhiệm.

Có hẳn một ngành nghiên cứu liên quan đến năng lượng này gọi là ngành nghiên cứu huyền thuật học.

Thông qua tìm hiểu trong thời gian dài, con người tạo ra các loại nghi thức sử dụng các ký tự đặc biệt xếp theo hình dáng cố định, được khắc trên các loại vật liệu nhất định từ đó điều khiển được sự màu nhiệm và thay đổi thế giới.

Ngoài sự màu nhiệm, ở đây còn có một thứ năng lượng nữa có tên năng lượng kỳ dị.

Thứ này tràn ra từ các vết nứt dẫn đến chiều không gian khác, nó chạm đến đâu nơi đó sẽ thành một vùng không gian bị ảnh hưởng và biến đổi theo các cách không thể giải thích, con người nơi đây đặt tên cho các vùng bị ảnh hưởng là khu vực dị thường.

Trong khu vực dị thường xuất hiện các dị thể, nhưng sinh vật đi ra từ vết nứt, kỳ lạ, dị dạng, không tuân theo bất kỳ quy tắc nào, đa số là gây nguy hiểm.

Ngành khoa học dị thường đã được lập ra để nghiên cứu tất cả những thứ xuất hiện từ khe nứt, cố gắng tìm hiểu cách chống lại hoặc sử dụng chúng cho những mục đích tốt đẹp hơn.

Trong quá khứ, để ngăn chặn sự lan rộng của các vùng dị thường, tổ chức kiểm soát dị thường toàn cầu gọi tắt là ACO đã được thành lập.

ACO là tổ chức đa quốc gia, không bị kiểm soát bởi riêng quốc gia nào, không dính líu đến chiến tranh hay vấn đề chính trị, chỉ thực hiện mục đích của chính mình.

Nhân sự của họ được gọi là các kiểm soát viên, lựa chọn ra từ những người có phẩm chất ưu tú, được đào tạo chuyên nghiệp, sở hữu trang thiết bị tối tân, nhiệm vụ của họ là tiến vào các khu vực dị thường, thăm dò, nghiên cứu khu vực, sau đó tiếp cận vết nứt và đóng chúng lại bằng các nghi thức phù hợp .

Trong vài trường hợp, khi mà các vùng dị thường mang lại những tài nguyên rất đáng giá và không quá nguy hiểm, các kiểm soát viên sẽ giới hạn vùng lan ra của năng lượng dị thường và giữ nguyên khu vực để có thể khai thác cũng như nghiên cứu nơi này một cách an toàn.

Các vùng dị thường được đo lường cấp độ bằng thang đo Paradox, đánh số từ một đến mười.

Một là thấp nhất có thể coi là an toàn, còn mười là cấp độ cao nhất và cực kỳ nguy hiểm, ảnh hưởng đến tồn vong nhân loại.

Các lần cấp độ mười xuất hiện rất hiếm, nhưng một khi xảy ra nó sẽ được xem là thảm họa toàn cầu, mỗi lần một vết nứt cấp mười xuất hiện loài người sẽ gọi cuộc chiến chống lại nó là chiến tranh dị thường, lần gần nhất đã xảy ra 21 năm trước.

Đối phó với các cấp độ khác nhau của các vết nứt, kiểm soát viên cũng được phân loại từ thấp đến cao theo màu, màu sắc này dựa trên một loại nấm xuất hiện trong vùng dị thường và có thể đổi màu ở các vùng có mức nguy hiểm khác nhau.

Theo đó, màu trong suốt dành cho các học viên đang được huấn luyện, chưa được làm nhiệm vụ chính quy.

Màu nâu dành cho người mới tốt nghiệp chương trình đào tạo, được phép tiếp cận hai mức đầu của vết nứt.

Màu xanh là người có kinh nghiệm, xử lí được dị thường mức ba và bốn.

Màu đỏ, người đạt mức này được xem là những kiểm soát viên vô cùng thành thạo, có thể đảm nhiệm các vùng đạt cấp độ từ năm đến bảy.

Các chuyên gia xử lý dị thường có phân loại là màu tím, họ là những người được giao nhiệm vụ tiếp cận các khu vực mang đặc tính cực kỳ khó lường có sự xuất hiện của các dị thể vô cùng nguy hiểm được đánh số từ bảy đến tám.

Và cuối cùng, chuyên gia trong các chuyên gia, những con quái vật giữa người thường, những người thực hiện nhiệm vụ ở những nơi mà gần như đi vào không thể thoát ra, mức cao nhất trong phân loại màu sắc của kiểm soát viên - màu đen.

Đào tạo ra những người tài năng này là các học viện đào tạo kiểm soát viên có trụ sở đặt tại nhiều nơi trên thế giới do ACO thành lập.

Những thanh niên đạt đủ mười tám tuổi, trải qua nhiều bài kiểm tra khác nhau để được xem xét gia nhập học viện.

Chương trình đào tạo thường kéo dài 6 năm, trong đó 2 năm đầu học viên được đào tạo kiến thức nền tảng kèm theo là huấn luyện thể lực và kỹ thuật tăng cường.

Từ năm 3 đến năm 5, học viên được chuyển đến các vùng dị thường nhân tạo nhằm làm quen năng lượng dị thường, huấn luyện chiến đấu thực tế, cùng lúc đó vẫn liên tục kiểm tra củng cố kiến thức nền tảng.

Ở năm thứ 6, học viên được tham gia làm nhiệm trực tiếp tại khu vực dị thường cấp một với những người giám sát, cuối năm đó có một bài kiểm tra tại khu vực dị thường cấp hai đã được kiểm soát nhằm đánh giá trình độ học viên cũng như cấp chứng chỉ chính thức.

Các trường hợp học viên xuất sắc có thể được tham gia làm nhiệm vụ sớm ngay từ năm 3.

Haruki gốc ở thế giới này là một học viên của học viện đào tạo kiểm soát viên chi nhánh Osterike đặt tại thủ đô của Osterike - một trong bốn siêu cường quốc trên thế giới.

Thường thì nam chính sẽ xuyên không vào một phế vật, một nhân tài bị vùi dập, một người bất lực đến mức tự kết liễu đời mình hoặc một người bị phản bội và hãm hại bởi những người họ tin tưởng.

Haruki không như thế.

Chủ nhân gốc của cơ thể này có bố mẹ là các kiểm soát viên ở cấp độ màu tím, tuy nhiên cả hai người đã chết trong một sự cố khi cậu còn rất bé.

Cô Sakura là bạn thân của bố mẹ cậu, còn chồng cô ấy lại là kiểm soát viên cùng làm nhiệm vụ với hai người họ.

Nên ngày mà Haruki mất người thân, cô Sakura đã nhận nuôi và chăm sóc cậu như con ruột.

Cô có một người con gái tên Hana, nhỏ hơn Haruki, hiện đang là năm nhất tại một trường đại học đào tạo nghiên cứu viên.

Quan hệ giữa hai người rất tốt, như anh em ruột trong gia đình.

Khi gia nhập học viện, Haruki thể hiện sự tài năng của mình khi mà được tham gia làm nhiệm vụ ngay năm thứ 4, sớm hai năm.

Cũng chính trong lần làm nhiệm vụ đầu tiên, cậu bị dính phải sự cố do lũ dị giáo gây ra dẫn đến phải nhập viện như hiện tại.

Đó là những gì Haruki biết về chính mình và thế giới này qua một số dòng ký ức mơ hồ của chủ nhân cơ thể kèm lời kể của mọi người cũng như sách báo cậu đọc.

Bây giờ là chín rưỡi sáng, Haruki đang ngồi đọc sách trên giường trong phòng bệnh chờ đến giờ ăn trưa.

Bệnh nhân nhập viện ở đâu cũng vậy, không thực sự có nhiều thứ để làm.

Sáng cậu dậy sớm, tập vài bài thể dục để lấy lại cảm giác cơ thể, sau đó ăn sáng, uống thuốc.

Cả buổi sáng tiếp theo sau đó Haruki sẽ chỉ đơn giản là đi lại quanh bệnh viện hoặc đọc sách trong phòng bệnh chờ đến giờ ăn trưa.

Ăn trưa xong thì lại uống thuốc và nghỉ ngơi rồi đến chiều.

Buổi chiều thú vị hơn chút, cậu được huấn luyện hồi phục khí đang bị hỗn loạn trong cơ thể.

Khí là năng lượng màu nhiệm được con người hấp thụ và chuyển hóa trực tiếp nhằm tăng cường sức mạnh cho cơ thể.

Khí được chia làm bốn đẳng cấp.

Nhất đẳng là mọi người sinh ra đều đạt được, khí chảy sẵn trong cơ thể như máu, tập luyện thể chất sẽ giúp lưu thông khí làm cơ thể khỏe mạnh.

Nhị đẳng, ở đẳng này thông qua luyện tập thể chất thời gian dài mà đạt được tự nhiên, có thể điều khiển khí chủ động và phóng ra ngoài, các võ sư và vận động viên đều đạt được.

Tam đẳng, mức bắt buộc của quân đội, thông qua huấn luyện khắc nghiệt và bài bản, con người có thể hấp thụ năng lượng từ môi trường và chuyển hóa thành khí theo ý muốn chứ không cần đợi hồi phục từ từ như hai đẳng trước, khí khi phóng ra ngoài ở đẳng này có dạng đặc như chất keo, mang sức mạnh rất lớn, một số người có khả năng biến khí của họ thành các nguyên tố tự nhiên như lửa, băng, sét,....

Tứ đẳng giống tam đẳng nhưng người dùng khí có thể hấp thụ cả năng lượng dị thường, khí phóng ra cô đặc và mang sức mạnh lớn hơn nhiều, đây là đẳng cấp tối thiểu của một kiểm soát viên.

Đang chăm chú đọc sách bỗng có ai đó gõ cửa phòng bệnh.

Một dọng nữ từ ngoài vang lên - Chị vào được chứ?

Không phải dọng cô Sakura nhưng nghe khá quen, có lẽ là người quen mà Haruki chưa nhớ ra.- Dạ vâng cứ vào đi ạ!

- Haruki đáp.

Cánh cửa được mở ra, một người con gái bước vào.

Thứ cô ấy đeo trên cổ làm Haruki chú ý.

Một tấm thẻ trông giống thẻ tên của quân đội và có màu đen.

Cậu biết đó là thứ gì, đó là thứ được dùng để xác định cấp bậc kiểm soát viên.

Và nó có màu đen.

Người con gái đang đứng trong phòng bây giờ là một kiểm soát viên với phân cấp cao nhất.

Khác với những gì người ta có thể tưởng tượng về một người đủ khả năng xử lý những thứ có thể hủy diệt nhân loại, cô gái đứng trước mặt Haruki trong hoàn toàn bình thường.

Cô ấy nhìn rất trẻ có mắt đen, tóc đen, chiều cao trung bình, quanh người tỏa ra một bầu không khí dễ chịu và thân thiện.

Chiếc áo khoác cô ấy đang măc có màu đen, trên ngực là ký hiệu với hình chữ thập nằm bên trong một hình tròn, có vẻ là một dạng đồng phục.

Haruki đoán nó là đồng phục vì ngoài hành lang cũng có hai người mặc chiếc áo y hệt, đang quay lưng về phía cửa, một nam một nữ, nam trông rất cao và đô con, nữ thì có mái tóc đỏ nổi bật, nhìn hai người họ như thể là cấp dưới đang đứng canh cho sếp vậy.- Ngại quá, dạo này mọi người đều bận nên khi nghe tin em gặp phải chấn thương bọn chị không đến thăm được, chị đến đây thăm em cũng là trùng hợp thôi.

Thật may là nơi này cùng đường đến chỗ chị làm nhiệm vụ.

- Cô gái vừa nói vừa cầm một túi đồ to đặt lên bàn.

- Trong này là ít bánh kẹo từ nhà và vài loại thức uống giúp hồi phục cơ thể, em nhớ dùng nhé.- Em cảm ơn chị rất nhiều.

- Haruki đứng dậy đỡ lấy túi đồ.

- Em hỏi cái này có chút lạ nhưng mà,.......

Chị là ai thế?

Cô gái nhìn Haruki, mắt mở to.- Chị có nghe rằng em bị mất trí nhớ nhưng không ngờ lại đến mức này đấy.

Vậy vụ em quên luôn cô Sakura là thật à?- Dạ vâng.........- Được rồi, chị hiểu rồi.

Chị tên là Natsuko, Kawakami Natsuko.

Nói thế chắc em vẫn không nhớ được đâu.

Có thể coi chị là học trò của bố em cũng được, tuy ông ấy chỉ làm thầy chị sau một thời gian ngắn thôi.- Ra là vậy, thật xin lỗi vì quên chị.

- Haruki cúi đầu.- Không sao không sao, em hồi phục cho tốt là được - Natsuko xua tay, môi mỉm cười nhẹ.

- Còn vài người nữa giống chị đấy, một lúc nào đấy em sẽ gặp họ thôi, cố nhớ dần đi nhé cậu bé.- Dạ..........

Cô gái tóc đỏ bỗng từ ngoài cửa đi vào trên cổ cũng đeo thẻ màu đen, cô ấy mỉm cười và chào bằng ánh mắt với Haruki.

Haruki gật đầu chào lại.

Cô gái tóc đỏ tiến lại gần ghé sát vào tai chị Natsuko nói thầm gì đó.

Ánh mắt chị tỏ vẻ chán nản.- Chà, chị có việc cần giải quyết bây giờ, tuy muốn mời em đi ăn trưa nhưng không được rồi.

- Chị Natsuko đứng dậy khỏi ghế.- Chị có việc thì cứ giải quyết đi ạ.

Em vẫn ổn không sao đâu ạ- Vẫn ổn thì tốt.

Nhớ chăm sóc sức khỏe, sớm hồi phục.

Bọn chị rất mong chờ em tham gia guild Thợ săn đấy.

Thôi chị đi đây.

- Em chào chị!

Natsuko vừa đi nhanh ra cửa vừa vẫy tay để chào Haruki, cô gái tóc đỏ và thanh niên trông đô con đi theo sau.

Bọn họ trông rất vội, chỉ một thoáng đã biến mất, khi ba người đó đi khuất sau cánh cửa cậu thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân của họ.

Thực sự không nên coi thường kiểm soát viên.

Một lúc sau, lại có ai đó tiến vào phòng bệnh của Haruki.

Một người đàn ông với mái tóc bạc, nổi bật lên trên khuôn mặt là một vết sẹo dài kéo từ sống mũi bên trái đi qua cổ và xuống đến vai.

Haruki biết người này.

Khi học viên đi huấn luyện ở vùng dị thường, họ sẽ có những người giám sát là các kiểm soát viên được cấp chứng chỉ giáo viên.

Đây là giám sát viên của cậu, thầy Ivan, mỗi ngày thầy sẽ đến giúp cậu huấn luyện điều chỉnh lại khí.

Thầy mới đạt chứng chỉ gần đây, do bị chấn thương nặng không được phép làm nhiệm vụ nên thầy đi làm giám sát bọn học viên chúng tôi.

Thầy Ivan khá vui tính và tận tâm dù mặt có chút đáng sợ.

Hôm nay thầy đến sớm hơn mọi khi.- Em chào thầy, thầy đến sớm vậy.- Chà chào em, hôm nay không có gì làm nên đến rủ em đi ăn trưa rồi chiều mình huấn luyện luôn.

Ivan chú ý đến cái túi để trên bàn.

Ông tiến đến gần để nhìn.- Ồ!

Thực phẩm hỗ trợ hồi phục cao cấp này, thứ này rất đắt luôn đấy.

Sao em có vậy?

- Thầy Ivan vừa nhìn cái hộp trong túi đồ vừa nói.- Dạ có người tặng ạ.

- Haruki đáp.- Người quen của em giàu vậy sao.

- Ivan nói một cách thích thú.

- Thực ra em không nhớ chị ấy là ai, nhưng chị ấy bảo có quen em từ trước xong còn là học trò của bố em nữa.- Em nói tên cô ấy thầy thử nghe xem.- Chị ấy bảo bản thân tên là Kawakami Natsuko, rồi guild Thợ săn gì đó em không chắc nữa.

Chị ấy còn đi cùng hai người nữa.

Thầy Ivan im lặng.

Ông ấy nhìn chằm chằm Haruki như suy nghĩ gì đó.

"Mình nói gì lạ à?"

Haruki nghĩ thầm khi bị nhìn.

Được một lúc, Ivan lên tiếng.- Không ngờ em quên được guild Thợ săn luôn đấy nhóc, cái sự cố đó xóa sạch trí nhớ em luôn rồi hay gì?- Ý thầy là sao vậy?- Trước đây em thần tượng bọn họ cực kỳ, không lần nào là thầy không thấy em nhắc về họ, rồi thì em muốn gia nhập đến mức nào, rồi thì quyết tâm đến cùng.

Giờ thì em quên hết luôn rồi, cũng khá đáng buồn.- Chị Natsuko nổi tiếng vậy cơ ạ?- Nổi tiếng?

Phải là rất nổi tiếng.

Ai mà nói chưa từng nghe tên bọn họ thì khả năng cao người đó nói dối hoặc mất trí nhớ, thầy chắc là thế.

- Ivan cười khẩy.- Thầy đừng cười em nữa và kể đi thầy.

Em muốn nghe.

- Haruki dùng giọng năn nỉ.- Cũng được thôi.

- Ivan nhìn đồng hồ.

- Nhưng cũng trưa rồi, đi ăn với thầy nào.

Vừa ăn vừa nói chuyện.

Haruki gật đầu và khoác tạm cái áo khoác gió của cậu ra bên ngoài bộ đồ bệnh nhân.

Cậu đeo giày rồi đi theo thầy Ivan ra khỏi phòng bệnh.

Thầy Ivan đóng cửa phòng giúp Haruki rồi hai người bước đi cùng nhau qua hành lang bệnh viện.- Mỳ xào hải sản với cơm rang em thích món nào hơn?

- Ivan hỏi.- Em chọn mỳ xào.

- Haruki lập tức đáp.- Chà có vẻ riêng gu ăn uống của em thì không bị xóa đi mất.

- Thầy Ivan cười.- Vâng có lẽ vậy?

- Haruki cũng tò mò về điều này.
 
Dị Thế Chuyển Sinh
Chap 3: Bắt đầu


- Cho hai suất mỳ xào nhé! – Thầy Ivan ra hiệu cho nhân viên phục vụ- Hai anh có muốn gọi thêm gì nữa không ạ. – Nhân viên phục vụ ghi chép vào sổ tay.- Em muốn uống gì đó không? – Ivan quay sang Haruki.

Đáp lại câu hỏi vừa rồi là một cái lắc đầu nhẹ.- Tạm thời thì chỉ vậy thôi.

Nhân viên phục vụ cúi người chào rồi quay người đi.

Hai thầy trò Haruki giờ đang ngồi đối diện nhau trong quán ăn.

- Cô ấy xinh thật đấy.

Em có nghĩ thế không? – Ivan nhìn nữ phục vụ vừa rời đi.

- Thầy tập trung vào chuyện chính đi thầy.- Được rồi, thằng nhóc này thật là.

Quay lại chủ đề chính.

Trước hết, em vẫn nhớ guild là cái gì đấy chứ?- Dạ có thưa thầy!

Em đã đọc tài liệu rồi.- Tốt đấy.

Các kiểm soát viên không bao giờ thực hiện nhiệm vụ một mình.

Tính chất dị thường của công việc luôn yêu cầu bắt buộc phải có các nhóm tối thiểu ba người đi cùng với nhau.

Tuy nhiên, trước đây các kiểm soát viên thường hoạt động độc lập, khi tham gia các nhiệm vụ bọn họ sẽ chủ động ghép nhóm tạm thời với người khác, hoặc được phân vào một nhóm ngẫu nhiên cũng tham gia nhiệm vụ.

Để tránh sự phiền phức và thiếu hiệu quả này, một vài người thân quen với nhau sẽ lập thành một guild, hay nói cách khác là một nhóm cố định.

Điều kiện lập thành guild rất đơn giản, nhóm phải có ít nhất năm thành viên, người đứng ra đăng ký thành lập phải từ cấp bậc màu đỏ trở lên.

Khi này, các nhiệm vụ thay vì được gửi trực tiếp đến cá nhân sẽ được gửi đến guild, còn guild có trách nhiệm phân công thành viên thực hiện.

ACO sẽ ưu tiên giao nhiệm vụ cho guild do họ luôn có sẵn các nhóm để thực hiện nhiệm vụ, ngoài ra, người mới cũng ưu tiên gia nhập guild để học hỏi thêm kinh nghiệm và được những người đi trước hỗ trợ.- Guild Thợ săn. – Ivan dùng dọng kể chuyện. – Được thành lập bởi tám người.

Trong số đó có cô gái mà em đã gặp hôm nay ấy.- Chị Natsuko?- Ừm.

Đúng vậy.

Khá chắc em cũng biết những người còn lại, chỉ là em quên mất thôi.

Bọn họ đều cùng quê với em, đến từ Vienna.

Trùng hợp nữa là, họ đều là cựu học viên khóa 150 của trường ta.- Vậy là tiền bối của em rồi. – Haruki cảm thấy phấn khích về điều mình vừa nghe.- Đúng đúng.

Bố em ngày đó là giáo viên hướng dẫn của tám người đó, sau này thì có làm nhiệm vụ chung vài lần.

Nghe nói mối quan hệ giữa mấy người khá tốt nên khả năng cao qua đó em quen biết mấy người bọn họ.- Bố em cũng từng làm giáo viên sao?- Có lẽ là anh ấy lúc đó đang trong giai đoạn hồi phục giống thầy thôi.- Ra vậy...

- Mà, quay lại nào.

Tám thành viện sáng lập guild thợ săn thực sự là một đám trẻ rất tài năng.

Tốt nghiệp và sở hữu chứng nhận ngay trong năm ba học tại trường.

Sau khi ra ngoài, chỉ mất bốn năm để nhận được cấp bậc cao nhất của kiểm soát viên.

Tốc độ phát triển thật khiến người ta nổi cả da gà.

Nhưng, đấy không phải thứ khiến bọn họ nổi tiếng.

Nữ phục vụ mang đến hai đĩa mỳ xào nghi ngút khói đặt lên bàn.

Ivan và Haruki đều quay ra nhìn người phục vụ.

Cô ấy mỉm cười nhẹ và gật đầu, hai thầy trò cùng làm điều tương tự.

Sau khi cô gái rời đi, Ivan lấy đũa đưa cho Haruki rồi lấy cho mình một đôi.

Ông tiếp tục:- Hai mươi năm trước, chiến tranh dị thường lần năm diễn ra.

Cái vết nứt khổng lồ mang theo thứ năng lượng kì dị đó xuất hiện trên biển đen, ngay cạnh một quần đảo với đông dân cư sinh sống.

Do vị trí địa lý, ACO đã không thể tiếp cận nơi này nhanh chóng, họ chỉ có thể tạm thời tạo kết giới ngăn khu vực dị thường mở rộng hơn khi mà nó đã nuốt trọn quần đảo gần đó, tạo thành một vùng dị thường cấp mười rộng gần năm trăm ki lô mét vuông.

Sáu triệu kiểm soát viên được điều động ngay lập tức, trước đó một nhóm nhỏ hai mươi người được cử đi do thám đã mất liên lạc hoàn toàn trong chưa đầy mười giây.

Nhận thấy kết giới chỉ có khả năng giữ ổn định cho khu vực một thời gian ngắn, bên trên đã đưa ra chỉ thị đổ bộ hàng loạt nhằm đóng vết nứt nhanh nhất có thể với sự dẫn đầu của hai trăm nghìn hắc sắc kiểm soát viên.

- Guild Thợ săn cũng tham gia ạ?- Phải.

Cả tám người khi này đã đạt trình độ màu đen, đều tham gia.

Mọi việc lúc đó không đượt tốt cho lắm, nói thẳng là rất tệ.

Ba tuần trôi qua, người bên ngoài kết giới liên tục duy trì kết giới trong vô vọng khi mà vùng dị thường tiếp tục mở rộng một cách chậm rãi.

Người bên trong thì chỉ phát ra được một vài thông tin bị nhiễu, chủ yếu là thông báo thương vong cũng như mấy tiếng la hét vô tình truyền ra ngoài.

ACO đã tính đến việc phải di tản dân cư trong khi tiếp tục làm chậm tốc độ mở rộng của dị thường, chờ thêm thông tin từ phía bên trong.

Có ai đó khi đó đã nói rằng "Chúng ta không thể cử thêm người vào bên trong được, sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả, ta chỉ có thể ở đây, cầm cự và cầu nguyện cho đến khi những người bên trong hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là chết hết.".

Chà, em thấy đấy, tình thế khá vô vọng.- Vậy làm cách nào bọn họ đóng nó lại được.- Thầy không biết. – Ivan lắc đầu.- Dạ? – Haruki ngơ ngác với câu trả lời vừa được nhận.- Cái vết nứt cấp mười đó, bỗng nhiên đóng lại.

Hơn một nửa kiểm soát viên đã chết hoặc hóa điên, dân thường bị cuốn vào chuyện này tử thương vô số, một vùng biển rộng lớn vẫn còn sót lại đống dị thể khổng lồ giờ là những cái xác trôi nổi và dư âm năng lượng dị thường.

Những người ở bên ngoài kết giới kể lại, khi vết nứt đóng lại, một con thuyền nhỏ đã xuất hiện từ phía xa, trên thuyền là thành viên guild Thợ săn, một người trong số đó đã đại diện nói với những kiểm soát viên đang ngơ ngác ở phía bên kia kết giới rằng: "Nhiệm vụ đã hoàn thành, xin hãy cử nhân viên vào thu dọn và cấp cứu những người bị thương, bọn tôi nghỉ đây.".

Lúc đó không ai hỏi gì thêm, tất cả đơn giản chỉ lao vào xử lý những thứ còn lại sau trận chiến.

- Chuyện gì đã xảy ra?- Bình tĩnh nghe tiếp nào.

Sau đó khi phỏng vấn những người sống sót và còn tỉnh táo, tất cả đều mô tả rằng bên trong vùng dị thường đó không khác gì địa ngục.

Không gian bị vặn xoắn lại theo mọi hướng, phía trên đầu xuất hiện bề mặt phản chiếu của mặt biển, mặt trời, mưa, tuyết, sóng thần xuất hiện cùng lúc, những hòn đảo lúc ẩn lúc hiện, tầm nhìn ở vài khu vực bị hạn chế xuống chỉ còn đủ nhìn thấy tay của bản thân.

Hoàn toàn mất phương hướng và liên lạc.

Lũ dị thể xuất hiện khắp nơi, dưới mặt nước là những con quái vật khổng lồ dài vài chục mét trông giống lươn với hàng ngàn con mắt phát sáng có thể tạo ảo giác, trên mặt biển xuất hiện dị thể hình người phát sáng lướt đi trên mặt nước mang năng lực làm mọi thứ chúng chạm vào bốc cháy kể cả băng hay nước biển, những hình hài giống trẻ sơ sinh nhưng đôi mắt bị khoét chỉ còn hốc mắt bay trong không khí, trên bầu trời lũ kí sinh trùng to như mấy con trăn rơi xuống thay vì mưa,...

Các kiểm soát viên dày dặn nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng sinh tồn và cố đưa bất kỳ thông tin hữu ích nào ra phía ngoài chứ không ai còn đủ khả năng nghĩ đến việc đóng vết nứt.

Tất cả mọi người đều đưa ra miêu tả giống nhau.

Tất cả, chỉ trừ guild Thợ săn, những người khi được hỏi thì chỉ trả lời rằng bản thân đã làm hết sức và hoàn thành nhiệm vụ.

Vài nhóm trong quá trình hành động tình cờ gặp thành viên guild Thợ săn và được giúp đỡ kể rằng: "Bọn họ né tránh các khu vực nguy hiểm rất hoàn hảo, tiêu diệt tất cả những thứ cản đường, đưa những người bị thương đến nơi an toàn sau đó tiếp tục hành trình mà không hề chậm trễ, cứ như là bọn họ biết bản thân đang làm gì và cần làm gì vậy."

Ivan dừng lại hít thở một chút.- Không ngạc nhiên lắm, mọi người sau đó đều đồng ý rằng guild Thợ săn là những người có công lớn nhất trong lần này.

Họ được coi là những người trực tiếp chấm dứt chiến tranh dị thường lần năm và là huyền thoại sống trong giới kiểm soát viên.- Đỉnh....

đỉnh quá. – Haruki mở to mắt.- Đúng thật nhỉ, cơ mà em biết gì không?

Thực sự thì không ai tận mắt thấy guild Thợ săn đóng vết nứt cả.

Nên nhiều người đã nghi ngờ, họ truyền tai nhau là guild Thợ săn chỉ là lũ ăn may và được phóng đại quá mức.

Vài bên không tham gia trực tiếp còn phủ định kết quả lần này, tự vỗ ngực cho rằng việc mất đến ba tuần cùng lượng nhân lực khổng lồ là do những người tham gia qua kém cỏi, nếu là bản thân thì chắc đã hoàn thành lâu rồi.- Một lũ ghen ăn tức ở. – Haruki tỏ ra khinh thường. – Sau đó thì sao thầy?

Mấy anh chị Thợ săn có đến đấm vào mặt mấy tên đó cho chúng tỉnh ra không?- Họ không làm thế nhóc à.

Cơ mà làm một việc khác gần giống thế.- Việc khác?- Nó có liên quan đến cái chết của cha mẹ em đấy.- Là.... là sao cơ ạ?

Sao lại có bố mẹ em ở đây.- Năm năm sau chiến tranh dị thường lần năm, xảy ra một sự kiện khác.

Ba mẹ em cùng nhóm của mình, hợp tác với hai nhóm nữa thực hiện một nhiệm vụ hộ tống đoàn nghiên cứu tiến vào khu vực dị thường đã kiểm soát nhằm mang về một mẫu vật có giá trị cao, một thứ mà nếu nghiên cứu thành công có thể gia tăng đáng kể hiệu quả của các kết giới hiện có.

Nhưng sự cố đã xảy ra, một nhóm đã phản bội, dẫn đầu bởi hắc sắc kiểm soát viên tên Joshep, tên này đã nhận tiền dẫn đường cho một lũ dị giáo xâm nhập bên trong, kết quả là cái chết của toàn bộ thành viên tham gia, bao gồm bố mẹ em.

Haruki không biết nói gì.

Cậu chỉ im lặng lắng nghe câu chuyện.- ACO sau khi biết chuyện đã đệ đơn lên chính phủ tất cả các nước, đưa Joshep trở thành tội phạm truy nã đa quốc gia cấp cao nhất, cấp S.

Một bên thì cố gắng thu hồi dị vật bị cướp đi mất, một bên khác là tìm kiếm tung tích của tên Joshep đang bỏ trốn.

Dị vật thì đã được thu hồi một phần, còn Joshep, họ tìm thấy hắn nhưng cơ bản không làm được gì.

Joshep đã trốn đến một thành phố đảo, nơi mà nhờ sự quen biết hắn đã gia nhập và trở thành thành viên cấp cao của tổ chức tội phạm đang gần như nắm quyền điều hành nơi này.

Với gần hai mươi nghìn thành viên, toàn bộ là các thành phần đặc biệt nguy hiểm, dưới quyền có vô số tên lâu la.

Chúng điều hành các sòng bạc, ổ mại dâm, cho vay nặng lại, bảo kê, buôn bán người,.... không gì là không dám làm.

Chính quyền thành phố cũng có người của chúng.

Bản thân quốc gia sở hữu thành phố đó chỉ là một quốc đảo nhỏ, ban lãnh đạo kém cỏi và tham nhũng tràn lan nên không thể động chạm đến lũ tội phạm kia.

Các nước khác không tiện đưa quân sang, đưa ít người sang thì không có ý nghĩa gì còn đưa nhiều người sang thì lại giống phát động chiến tranh.

Bản thân ACO cũng bất lực, không có bên nào muốn tham gia bắt giữ Joshep do tổn thất mang lại là quá lớn, các guild lớn lo về tổn thất còn guild nhỏ hay những người không có guild lại càng không cần nói, đi khác nào tự sát.- Vậy.

Mọi người cứ để thằng đó ở đó và không ai làm gì? – Haruki nằm chặt tay trên bàn.- Tất nhiên là không, có người rất tức giận, giống em.

Chỉ sáu ngày sau khi vị trí Joshep được tìm thấy, trong khi các bên vẫn đang đưa đẩy trách nhiệm qua cho nhau, thì hai giờ chiều hôm ấy, guild Thợ săn được xác nhận là đã đặt chân lên đảo, cả tám người.

Không mất quá lâu để có chuyện xảy ra, ba rưỡi sáng ngày hôm sau, một sinh vật khổng lồ giống dơi nhưng có mỏ quạ và mắt như loài tắc kè bay trên đầu tòa nhà văn phòng lãnh đạo thành phố, nó mang theo một cái túi to cắp ở chân rồi thả xuống ngay trước tòa nhà.

Đoán xem bên trong có gì?

Joshep, đồng đội của hắn cùng vài tên lãnh đạo cấp cao của tổ chức tội phạm nằm trong cái túi, tất cả đều bất tỉnh, tay chân bị trói chặt, cổ tay bị bẻ gãy, xương ống đồng bị dập nát, trên người đầy vết thương chằng chịt, nhưng tất cả vẫn sống.

Thú vị thay, những kẻ dẫm đạp lên người khác để sống, tên Joshep kẻ được gọi là máy nghiền với sức mạnh kinh người, những tên tội phạm nguy hiểm là nỗi khiếp sợ của cư dân ở đây, giờ bị nhét trong một cái túi, xếp chồng lên nhau không khác gì mấy cái giẻ rách bị quăng vào bãi rác.

Thứ sinh vật đã mang bọn chúng đến đây được điều khiển bởi Hayashi Hikari, một thuần hóa sư và cũng là một trong tám thành viên sáng lập guild Thợ săn.

Cậu chắc chắn từng quen cô ấy.

Cô ấy cưỡi trên lưng một con sói màu đen tuyền, bao bọc xung quanh bởi khói với đôi mắt đỏ phát sáng, đi đến bên cạnh cái túi, thông báo với người cảnh vệ đang ngơ ngác đứng nhìn: "Tôi thuộc guild Thợ săn, các kiểm soát viên được cấp phép đến đây nhằm bắt giữ tội phạm truy nã đã vi phạm nghiêm trọng quy định của tổ chức.

Giờ bọn tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, việc thu dọn đành nhờ mọi người giúp đỡ.

À, và xin lỗi vì đống lộn xộn."

Ivan vừa nói vừa cười.- Em thử nghĩ đi, nhóc con.

Một lũ tội phạm đặc biệt nguy hiểm, có cả cựu hắc sắc kiểm soát viên, chỉ trong một đêm, ba phần tư bọn chúng bị giết sạch, số còn lại bị bắt trong khi cố bỏ chạy.

Thật quá thú vị.

Bãi chiến trường mà guild Thợ săn để lại trông kinh khủng đến mức người ta đã gọi đêm hôm đấy là sự kiện đêm máu.

Sau hôm đó, không một ai dám nghi ngờ năng lực của guild Thợ săn, huyền thoại vào năm chiến tranh dị thường diễn ra lại được mang ra kể.

ACO chính thức coi guild Thợ săn là các cá nhân xuất sắc nhất trong ngành, được tin tưởng đầu tiên khi xuất hiện các nhiệm vụ có độ khó cao và được trao cho rất nhiều đặc quyền không ai khác có.

Từ tám người ban đầu, giờ họ có mười tám người là thành viên, khá ít nhưng tất cả đều có cấp bậc màu đen, do được đánh giá là guild có độ khó đầu vào cao nhất cũng như trình độ huấn luyện người mới tốt nhất trong giới.

Em chính là người quen của những người như thế đó, còn được kỳ vọng rằng sẽ gia nhập trong tương lai nữa chứ.

Nên là, cố gắng lên nhé nhóc, thầy cũng đặt kỳ vọng vào em.

"Giờ nghe giống nhân vật chính hơn một chút rồi đấy."

Haruki nghĩ thầm.

Cảm xúc của cậu giờ tương đối khó tả.

Có lẽ cuộc sống mới của cậu giờ mới chính thức bắt đầu.
 
Back
Top Bottom