Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dị Nữ - Nhàn Xuất Ma Cô Quân

Dị Nữ - Nhàn Xuất Ma Cô Quân
Chương 10: Chương 10



25.

Ta lao ra khỏi phòng, tìm đến Tạ Nghiên: "Ta phải về Mạnh gia."

Tạ Nghiên ngẩn người một thoáng, có chút hoảng hốt: "Chẳng phải chỉ là quả đào thôi sao? Ta nghĩ cách là được."

Ta nghiêm mặt nói: "Không đùa với ngươi, ta có việc gấp."

Vẻ mặt hắn nghiêm lại, lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa, cùng ta lên đường trở về phía nam.

Trên đường đi, ta hoàn toàn không nghe thấy Tạ Nghiên đang nói gì với ta, trong lòng có một âm thanh nói với ta rằng, Mạnh Tuyết sẽ thức tỉnh sau mười ngày nữa.

Mười ngày, nếu đi đường bộ, căn bản không thể kịp về Mạnh gia. Tuy rằng trước đó ta đã nhắc nhở Mạnh Tuyết, nhưng dù sao nàng cũng không biết đến bí mật của Mạnh gia, nói không chừng sẽ bị bại lộ.

Chỉ có thể đi đường thủy mà thôi.

Ta vừa nói với Tạ Nghiên, mặt mày hắn lập tức trắng bệch: "Đi thuyền? Ta ta ta... Ta không đi được đâu, ta say sóng."

Ta lộ vẻ đau lòng: "Vậy thì hết cách rồi."

Mở cửa xe, một cước đá hắn xuống, bảo người đánh xe thẳng tiến về phía bến tàu.

Tạ Nghiên đuổi theo ở phía sau xe: "Mạnh Âm, có phải con nhóc nhà ngươi muốn bỏ trốn không? Ngươi lừa ta!"

Ta: "Cút."

Ông trời giúp ta, ta lại đuổi kịp một chiếc thuyền vừa hay muốn đến Giang Nam. Sau chín ngày lênh đênh trên biển, cuối cùng cũng kịp về đến Mạnh gia vào ngày cuối cùng.

Vừa bước chân vào cửa, ta liền phát hiện có gì đó không ổn, trên dưới phủ đệ bị vây kín như bưng, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt âm trầm.

Ta lập tức hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lúc này, đại bá đột nhiên bước ra, thấy ta lại tỏ vẻ không vui: "A Âm? Con về đây làm gì?"

Ta lập tức nở nụ cười tươi rói: "Con nhớ mọi người, về thăm một chút."

Lý do này đương nhiên không đủ để thuyết phục, thế là sau khi gặp mẫu thân, ta liền bắt đầu bịa đặt chuyện ta bị uất ức ở Tạ gia.

"Dù là một ngày con cũng không chịu nổi cái tên công tử bột kia nữa, suốt ngày hắn chỉ biết trêu chim ghẹo chó lượn lờ chốn thanh lâu, về đến nhà thì động một chút là đánh mắng con.”

"Còn có cả cha chồng, cái gì mà Quốc Tử Giám tế tửu, dòng dõi thư hương, căn bản đều là mặc kệ nhi tử nhà họ làm trời làm đất.”

"Ngày tháng như vậy con sống không nổi nữa, con muốn hòa ly với hắn."

Mẫu thân nghe đến đỏ cả mắt, lại khuyên ta trước đừng nhắc đến chuyện hòa ly.

Ta vừa lau nước mắt vừa hỏi: "Vì sao?"

Mẫu thân thở dài một tiếng: "Nói ra thì rất dài."

26.

Hai năm trước, vì mở rộng việc làm ăn nên Mạnh gia đã chiêu mộ một đám người trẻ tuổi. Trong số đó có một thanh niên họ Trương đặc biệt cần cù chịu khó, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã được thăng lên vị trí tam chưởng quỹ của của tiệm.

Từ đó, hắn thường xuyên đến nhà họ Mạnh để báo cáo công việc. Qua lại nhiều lần, không ngờ Mạnh Tuyết lại đem lòng cảm mến hắn Hai người chẳng những lén lút gặp nhau mà còn bí mật hứa hôn trọn đời.

Mãi đến tháng trước, khi gia đình định bàn chuyện hôn sự cho Ngũ muội, mọi chuyện mới vỡ lở.

Đại bá nổi trận lôi đình, lập tức sai người đánh cho tên kia một trận, đuổi khỏi cửa tiệm rồi vội vàng định sẵn một mối hôn sự khác cho Mạnh Tuyết.

Mạnh Tuyết biết chuyện thì thề sống thề chết, nói rằng nếu không gả được cho người kia thì Mạnh gia hãy chuẩn bị khiêng thi thể nàng lên kiệu hoa.

Mẫu thân đau lòng nói:

"Suốt một tháng nay, Ngũ muội con bị nhốt trong phòng, gần như không ăn không uống, cả người gầy trơ xương. Cứ thế này mãi, ta thật sự sợ có chuyện không lành xảy ra..."

"Khổ nỗi đại bá con lại là người nóng nảy, càng khuyên ông ấy càng làm mọi chuyện tệ hại hơn, phụ thân con cũng là người như vậy."

"Chỉ có tam thúc con còn dễ tính hơn một chút, tối qua đến khuyên nhủ, cuối cùng ngũ muội con cũng chịu ăn chút gì đó."

Trong lòng ta chợt giật thót: "Tam thúc khuyên thế nào ạ?"

"Chẳng qua chỉ là kế hoãn binh thôi, nói là gã họ Trương kia quá nghèo, sợ ngũ muội con theo hắn phải chịu khổ cực."

"Nếu hắn có thể đưa đến sính lễ ra hồn, có lẽ đại bá con sẽ thay đổi ý định."

"Tam thúc con hứa sẽ âm thầm đi tìm gã họ Trương kia, bảo hắn ta lo liệu tiền bạc, ngũ muội con nghe vậy mới vui vẻ hơn một chút."

Nghe đến đây, cuối cùng ta cũng hiểu, cảnh tượng ta nhìn thấy trong giấc mơ kia, vì sao Mạnh Tuyết lại cầm một cái bàn tính vàng.

Ta đột ngột đứng dậy: "Con phải đi gặp ngũ muội."

27.

Mẫu thân vội vàng giữ ta lại: "Đại bá con đã nói, không cho phép bất kỳ ai đến thăm ngũ muội con, tam thúc con còn phải lén lút đi. Con là nữ tử đã gả ra ngoài rồi, tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện trong nhà nữa."

"Lệnh của đại bá, chẳng lẽ quan trọng hơn tính mạng của ngũ muội sao?"

Ta buột miệng thốt ra, không ngờ lại nổi giận với mẫu thân.

Thần tứ đã biến mất từ ba năm trước, giờ gặp phải chuyện của ngũ muội, Mạnh gia nhất định sẽ dốc toàn lực thúc đẩy nàng thức tỉnh. Lời của tam thúc chính là một cái bẫy.

Rất nhanh thôi, ông ta sẽ lại đi gặp ngũ muội.

Không kịp nữa rồi.

Ta không để ý đến đôi mắt đỏ hoe của mẫu thân, quay người định đi. Nhưng bà lại giữ ta lại lần nữa, trong ánh mắt mang theo sự bất chấp: "Đi theo ta."

Đến bên ngoài phòng ngũ muội, mẫu thân bảo hai tên tùy tùng canh giữ đi chỗ khác, nói là có việc muốn sai bảo bọn họ. Ta thừa cơ lẻn vào phòng, đóng cửa lại.

Khoảnh khắc quay người, ta gần như ngừng thở. Ta thấy căn phòng vốn chưa đốt đèn mà hiện giờ đã sáng như ban ngày, núi vàng núi bạc chất đống lấp lánh ánh sáng như muốn đoạt hồn, Mạnh Tuyết đứng trên đó, tươi cười rạng rỡ.

Nàng thấy ta, mừng rỡ đến rơi nước mắt.

"Tam tỷ, muội có tiền rồi, Trương Dương có tiền rồi, chúng ta có thể ở bên nhau rồi."
 
Dị Nữ - Nhàn Xuất Ma Cô Quân
Chương 11: Chương 11



28.

Mạnh Tuyết cười nói, nàng bước về phía ta nhưng còn chưa kịp đứng vững đã bị ta tát một cái ngã lăn xuống đất.

Ta đè thấp giọng, run rẩy mắng: "Muội cho rằng làm như vậy là có thể giải quyết mọi chuyện sao? Sai rồi, cuộc đời của muội sẽ không thể cứu vãn, chết không có chỗ chôn."

Mạnh Tuyết khó hiểu nhìn ta.

Ta dùng lời lẽ ngắn gọn nhất, kể hết bí mật của thần tứ, cái chết của trưởng tỷ cùng những chuyện chẳng khác gì heo chó mà đám nam đinh Mạnh gia đã làm suốt ba trăm năm qua.

Ta biết, để nàng chấp nhận sự thật này đột ngột này là rất khó, nhưng nàng phải tin ta.

Ba năm nay, nhà họ Mạnh bỗng dưng phất lên trong việc buôn bán dược liệu, giá cả lại thấp hơn người khác, chất lượng thì tốt hơn gấp mấy chục lần, ngay cả những loại dược liệu quý hiếm ngàn năm khó gặp cũng không bao giờ thiếu.

Nguyên nhân là do đâu?

Chính là vì Mạnh Dụ đã cướp đi thuật Vạn vật sinh trưởng của trưởng tỷ.

Vì sao ta lại xuất hiện đúng vào ngày hôm nay, cũng là vì thần tứ. Trời cao muốn ta thức tỉnh năng lực dự đoán, chính là để cứu lấy nữ nhi của Mạnh gia chúng ta.

Nếu nàng không chọn tin tưởng ta, vậy thì nữ nhi Mạnh gia chúng ta sẽ tiếp tục số phận trước kia, đời đời kiếp kiếp trở thành tế phẩm để đám nam đinh nhà họ Mạnh tích lũy vinh quang cùng tài phú, bị ăn sạch sẽ, đến cả xương cốt cũng không còn.

Nghe xong lời ta, Mạnh Tuyết lâu thật lâu không thể động đậy, toàn thân không ngừng run rẩy: "Tam tỷ, ta lạnh."

Ta cầm lấy chăn đắp lên người nàng, ôm chặt lấy nàng: "Đừng sợ, tam tỷ ở đây."

Mạnh Tuyết vùi mặt vào trong chăn khóc lớn: "Sao lại như vậy? Sao lại như vậy..."

Đúng vậy, ta cũng muốn hỏi, vì sao lại như vậy? Đây rốt cuộc là trời cao yêu thương ban ân hay là trừng phạt chúng ta?

Không biết qua bao lâu, Mạnh Tuyết mới ngừng khóc, ngẩng đầu hỏi ta: "Tam tỷ, ta nên làm gì bây giờ?"

Lòng ta như dao cắt, nhưng chỉ có thể tự tay đập tan giấc mộng của nàng.

"Nghe lời. Gả đi."

Gả đi là con đường duy nhất của chúng ta. Chỉ có như vậy mới có thể thoát ra khỏi hang quỷ ăn thịt người này. Mới có cơ hội giành lấy sự sống.

29.

Khi ánh nắng ban mai đầu tiên ló rạng, Mạnh Tuyết mở cửa phòng. Nàng chậm rãi bước ra, trên khuôn mặt gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương đã không còn vẻ kiêu ngạo và chống đối của ngày hôm qua. Thay vào đó là sự kiên nghị, lạnh lùng.

Nàng hé môi, giọng nói khàn đặc ẩn chứa một chút hận ý không ai nhận ra, đã khắc sâu vào tận xương tủy.

"Nói với phụ thân, ta đã nghĩ thông suốt rồi, ta nguyện ý đoạn tuyệt ân nghĩa với tên họ Trương kia."

Rõ ràng là kết quả mà bọn họ ngày ngày mong muốn, nhưng khi Mạnh Tuyết tuyên bố nguyện ý xuất giá, sắc mặt của tất cả nam đinh lại mất đi huyết sắc chỉ trong chốc lát. Dường như có chuyện gì đó nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

Trước mặt mọi người, bọn họ không nói một lời, nhưng sau lưng lại bắt đầu dò xét. Đầu tiên là đưa tin Trương Dương bị thương nặng hơn, sau đó tam thúc lại tìm đến Mạnh Tuyết, khuyên nàng đừng kích động.

"Không phải con rất muốn ở cùng Trương Dương sao? Nhất định sẽ có cách thôi.”

"Hôn nhân đại sự không phải trò đùa, con tuyệt đối đừng vì giận phụ thân mà đem chuyện hôn nhân của mình ra làm trò cười.”

"Hơn nữa, con thật sự không quan tâm đến Trương Dương nữa sao? Bây giờ hắn làm như vậy cũng là vì con, con mà bỏ rơi hắn..."

Lời còn chưa dứt đã bị Mạnh Tuyết ngắt lời.

Trên mặt nàng hiện lên một nụ cười lạnh: "Vì sao Tam thúc lại muốn hại ta?"

Vẻ mặt Tam thúc kinh ngạc: "Sao ta có thể hại con?"

"Trương Dương chỉ là một tên nghèo kiết xác, cho dù có phấn đấu mười đời cũng không thể cho ta cuộc sống gấm vóc lụa là.”

"Trước kia ta đúng là bị mỡ heo che mắt mới muốn sống khổ sở cùng với hắn."

“Hắn bị đánh thành ra thế này là do tự mình chuốc lấy, không biết tự lượng sức mình, có liên quan gì đến ta.”

“Tam thúc không ngăn cản ta, còn cứ muốn tác hợp cho ta, chẳng phải là đang hại ta sao?”

Tam thúc nhất thời cứng họng, tức giận mắng một trận rồi phất tay áo bỏ đi.

Mạnh Tuyết đến tìm ta, cười mà như khóc: “Bây giờ ta mới biết, câu nói năm xưa của tỷ là có ý gì.”

“Không phải ai đối tốt với mình cũng đều thật lòng.”

“Chỉ là ta không ngờ, bọn họ lại đều là những kẻ giả dối.”

Ta vỗ vai nàng: “Đừng nản lòng, trận chiến này còn phải tiếp tục đánh về phía trước.”
 
Dị Nữ - Nhàn Xuất Ma Cô Quân
Chương 12: Chương 12



30.

Nam nhân nhà họ Mạnh không phải kẻ ngốc, đương nhiên rất nhanh đã suy đoán ra sự thay đổi đột ngột của Mạnh Tuyết có liên quan đến ta. Bọn họ lập tức gọi ta đến, tra hỏi ta rốt cuộc đã nói gì với nàng.

Ta giả vờ ngây ngốc: “Ta với Ngũ muội có nói gì đâu.”

Đại bá giận dữ: “Đừng có ở đó giả ngu, A Tuyết giằng co với gia đình cả tháng trời, ngươi vừa về, nó lập tức suy nghĩ thông suốt, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, chắc chắn là ngươi đứng giữa giở trò.”

“Giở trò? Cái này ta càng không hiểu.” Ta vô tội lắc đầu, “Chẳng phải đại bá muốn Ngũ muội đoạn tuyệt quan hệ với người kia sao? Giờ nàng ấy làm được rồi, sao ngài lại càng không vui thế? Chẳng lẽ, thật ra ngài không muốn nàng ấy gả đi?”

Phụ thân ta lớn tiếng quát: “Láo xược, quả là ăn nói hồ đồ.”

Ta vội lùi lại hai bước, quỳ xuống: “Con biết sai rồi, nếu đại bá và phụ thân thấy việc con làm là không đúng thì xin cứ trừng phạt.”

Thời khắc quan trọng, tam thúc lại ra mặt hòa giải, bày ra vẻ mặt hiền từ.

“Chúng ta cũng chỉ muốn biết, rốt cuộc con và A Tuyết đã nói những gì mà khiến nó đột nhiên hồi tâm chuyển ý, không hề nói con làm sai.”

Trong lòng ta thầm cười lạnh, ngoài mặt lại càng thêm ấm ức: “Con chỉ hỏi nàng ấy, ơn dưỡng dục của phụ mẫu, công chăm sóc của các thúc bá thẩm nương, tình thủ túc của huynh đệ tỷ muội, có cái nào mà không quan trọng hơn gã họ Trương kia?”

“Ngũ muội đọc sách thánh hiền, lẽ nào lại là kẻ vô tình vô nghĩa?”

“Nàng ấy muốn báo đáp công ơn dưỡng dục của nhà họ Mạnh nên mới quyết định đoạn tuyệt tơ tình.”

Đại bá nghe vậy cười lạnh: “Thật là khéo miệng, năm xưa ngươi nhất quyết gả cho nhà họ Tạ, sao lại không nghĩ đến ơn dưỡng dục của nhà họ Mạnh?”

Ta lập tức gào khóc: “Phải, là con sai, năm xưa con nên nghe lời phụ thân, nếu không cũng sẽ không phải chịu khổ sở ở nhà họ Tạ, bị cái tên công tử bột Tạ Nghiên kia giày vò đến sống không bằng chết. Con xin tạ tội với phụ thân.”

Nói xong, ta từ dưới đất bò dậy, định lao về phía cột nhà. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng người đột nhiên xông vào chắn giữa ta và cột nhà.

Ta đâm sầm vào lồng ngực Tạ Nghiên.

Hắn trợn mắt giận dữ, chỉ vào mọi người: “Các ngươi, là ai bắt nạt nương tử của ta?”

31.

Cảnh tượng lặng ngắt như tờ. Chỉ còn tiếng tim ta đập thình thịch thình thịch như trống bỏi.

Ta không ngờ Tạ Nghiên lại đuổi đến nhà họ Mạnh, càng không ngờ hắn lại đến không đúng lúc như vậy. Nếu để hắn lỡ lời nửa chữ, gây ra nghi ngờ cho đám người này thì những nỗ lực trước đây của ta đều đổ sông đổ biển.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy thôi.

Ta giơ tay tát Tạ Nghiên một cái: “Ngươi còn mặt mũi mà đến đây?”

Sau đó nhanh chóng lùi lại hai bước: “Ngươi muốn làm gì ta?”

Lại ra sức lắc đầu: “Ta sẽ không quay về nhà họ Tạ nữa đâu, ngươi đừng mơ tưởng có thể sai khiến ta.”

Diễn xong một đoạn như nước chảy mây trôi, ta thừa cơ quay lưng về phía những người khác, nháy mắt ra hiệu cho Tạ Nghiên. Vẻ mặt hắn lúc đầu kinh ngạc, sau đó là nghi hoặc, cuối cùng chạm phải ánh mắt cầu cứu của ta, bỗng nhiên bừng tỉnh.

Hắn nghiến răng một cái, nở nụ cười đểu cáng tiến về phía ta.

"Ngươi sống là người nhà họ Tạ, chết là quỷ nhà họ Tạ, ta nể mặt ngươi mới đến đón ngươi về, họ Mạnh kia đừng có được voi đòi tiên. Còn chọc giận ta nữa, có tin ta sẽ khiến cho nhà họ Mạnh các ngươi ăn không ngồi rồi hết cả đám hay không?"

Lúc này trên sảnh đường đều là người nhà họ Mạnh, nghe thấy lời này, sắc mặt tự nhiên không tốt. Nhưng không ai chìa tay ra giúp đỡ, mặc cho ta kêu gào thảm thiết, liều mạng cầu cứu cũng đều làm như không thấy.

Điều bọn họ mong đợi chính là nữ nhi nhà họ Mạnh phải chịu giày vò, như vậy mới hợp ý bọn họ. Cuối cùng, bọn họ trơ mắt nhìn ta bị Tạ Nghiên lôi đi.

Đến chỗ không người, ta mới thở hổn hển giống như vừa thoát khỏi một kiếp nạn.

Tạ Nghiên ngơ ngác: "Rốt cuộc ngươi giở trò quỷ gì vậy?"

Ta không thể nói ra tâm tình lúc này, vung một đấm qua.

"Bà đây suýt chút nữa bị ngươi hại chết rồi."

32.

Sau đó, Tạ Nghiên truy hỏi ta vô số lần đầu đuôi câu chuyện, nhưng ta vẫn luôn không chịu nói cho hắn biết. Ta chỉ bảo hắn bớt xen vào chuyện nhà họ Mạnh chúng ta, như vậy mới có lợi cho hắn.

"Ngươi tưởng ông đây thích quản chắc? Sớm biết vậy đã để ngươi vừa rồi đâm đầu vào cột chết quách cho rồi."

"Ngươi không đến thì căn bản ta cũng sẽ không đâm đầu, nhất định sẽ có người kéo ta lại. Ngươi đến ta mới gặp nguy hiểm."

Hắn như một quả pháo lập tức nổ tung: "Họ Mạnh kia, ngươi có chút lương tâm nào không thế? Ngươi có biết ta ở trên biển nôn bao nhiêu ngày trời không? Ta chỉ thiếu điều nôn cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài thôi đấy."

Ta lạnh lùng cười nhạt: "Ta có bảo ngươi đi theo ta đâu, ta sớm đã bảo ngươi đi rồi mà."

Hắn liên tục gật đầu: "Đúng, ta đi, ta mẹ nó đi còn không được sao? Ta tự mình chuốc lấy khổ vào thân."

Hắn xoay người xông về phía xe ngựa, ngay khi hắn sắp nhảy lên, ta lại kéo hắn xuống.

"Làm cái gì?" Hắn gầm lên.

"Không phải ngươi nói muốn bắt ta về sao? Ngươi cứ thế một mình đi, người nhà ta sẽ nghi ngờ đấy."

"Vậy thì sao? Liên quan gì đến ta."

"Ngươi đợi ta thu dọn xong, cùng đi với ngươi, sẽ có lợi cho ngươi đấy."

"Nực cười chết đi được, ai thèm cái lợi bí xíu của ngươi chứ?"

Một lát sau, Tạ Nghiên nhìn ta mang từng rương vàng bạc châu báu lên xe ngựa, cả người đều ngây dại.

"Đây chính là đẳng cấp của người giàu nhất sao? Ta muốn đi nói lời từ biệt với nhạc phụ nhạc mẫu..."

Ta đẩy hắn trở lại: "Không cần phí tâm đâu, đây không phải là phụ mẫu ta cho."

Là của Mạnh Tuyết.
 
Dị Nữ - Nhàn Xuất Ma Cô Quân
Chương 13: Chương 13



Tối hôm đó ta gặp nàng xong, liền giúp nàng giấu vàng bạc trong phòng đi. Bây giờ ta muốn trở về, vừa hay mang chúng về dùng làm vốn khởi nghiệp.

Tạ Nghiên nghe nói đây là muội muội ta tặng, lập tức hâm mộ không thôi: "Muội muội ngươi đối xử với ngươi thật tốt."

Những ngày này, ta sớm đã dò la ra được một vài chuyện cũ của nhà họ Tạ. Ngoài một ca ca của Tạ Nghiên, vốn còn có một đệ đệ nữa.

Tạ tế tửu ký thác kỳ vọng rất lớn đối với ba đứa con trai này, hơn nữa bản thân lại là người chủ trì Quốc Tử Giám, nếu ngay cả con cái trong nhà cũng không dạy dỗ được, ra ngoài làm sao có thể khiến người khác tâm phục khẩu phục?

Thế là từ nhỏ đã gần như hà khắc đối với ba người bọn họ, dù trời lạnh hay nóng, một ngày cũng không cho phép bọn họ lười biếng. Dù con cái ốm đau cũng phải có mặt đúng giờ trên lớp, làm xong bài tập đúng hạn.

Không làm xong, điều chờ đợi phía trước là gia pháp. Đệ đệ của Tạ Nghiễn chính vì bị đánh lúc đang bệnh, cuối cùng không cứu được, chỉ sống được chín tuổi đã lìa đời.

Trời sinh Tạ Nghiên tính tình nghịch ngợm, đương nhiên bị đánh càng nhiều, chỉ là may mắn hơn so với đệ đệ một chút, không phải người chết trước, coi như cũng đợi được Tạ tế tửu tỉnh ngộ.

Những năm gần đây, dù hắn có lật trời thế nào, Tạ tế tửu cũng cực lực chịu đựng. Không vì điều gì khác, chỉ là áy náy mà thôi.

Tạ Nghiễn hâm mộ ta, ta lại hâm mộ hắn, tuy rằng phụ thân hắn từng làm sai chuyện nhưng trong lòng vẫn yêu thương bọn họ. Không giống như đám nam nhân Mạnh gia, từ xương cốt đến huyết nhục cùng da thịt, mỗi một chỗ đều vì ăn thịt người mà ra.

33.

Trên đường về kinh, ta không chọn đường thủy nữa, cũng là để chăm sóc cho tên vịt cạn Tạ Nghiên này.

Mỗi ngày hắn đều ngồi trên xe ngựa đếm tiền đếm đến vui vẻ vô cùng. Ta nói với hắn, ta định dùng số tiền này để mở rộng quy mô làm ăn, thâm nhập vào các ngành nghề.

Tạ Nghiên vừa nghe xong, sắc mặt liền trầm trọng hẳn xuống: "Ta thấy vẫn là không nên thì hơn."

Ta nhíu mày: "Cái gì gọi là vẫn là không nên?"

Hắn thở dài một tiếng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nói ra sự thật. Thì ra cửa hàng của ta đã làm ăn không được từ mấy tháng trước rồi, là hắn lén lút thuê người đến chống đỡ mới khiến chồng sổ sách nhìn đẹp mắt hơn một chút.

Số tiền ta kiếm được, thực chất là tiền vốn của hắn.

Ta ngẩn người: "Sao ngươi không nói sớm?"

Vẻ mặt Tạ Nghiên như không đành lòng: "Ngươi một lòng muốn làm nữ nhà giàu số một, làm sao ta dám để giấc mộng của ngươi tan vỡ? Ít nhất cũng phải để ngươi vui vẻ thêm vài năm chứ."

Ta đỡ trán, vốn tưởng rằng sư phụ khen ta có thiên phú, làm ăn lại phát đạt, ta còn tưởng rằng mình thật sự là một người có tố chất làm ăn. Không ngờ làm ăn lại khó khăn như vậy, thua đến tan tác thế này.

Nhưng không sao. Việc làm ăn này ta vẫn phải tiếp tục làm, hơn nữa phải dốc toàn lực mà làm.

Tạ Nghiễn không hiểu: "Đều lỗ vốn rồi ngươi còn muốn làm? Điên rồi à?"

Ta cười rạng rỡ: "Trước kia lỗ vốn, không có nghĩa là sau này cũng lỗ vốn."

Hiện giờ ta không còn đơn độc một mình nữa. Mạnh Tuyết đã thức tỉnh, thần tứ của nàng là thuật Nhật tiến đấu kim (Mỗi ngày đều có tiền vào như nước).

Không chỉ có thể tùy ý biến ra vàng bạc khi cần mà còn có thể vận dụng vào việc làm ăn, khiến cho bản thân xoay trong vòng tròn thuận lợi.

Hiện giờ nam nhân Mạnh gia leo cao bao nhiêu, tương lai sẽ thua thảm hại bấy nhiêu.

Ta đã gấp đến không thể chờ đợi được nữa, muốn mau chóng nhìn thấy ngày này rồi.

34.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt một cái đã bảy năm trôi qua. Bảy năm này, nhị tỷ, tứ muội lần lượt thức tỉnh Diệu thủ hồi xuân (chữa bệnh như thần) và Thiên công khai vật (chế tạo thần kỳ). CÙng hội ngộ với ta và Mạnh Tuyết.

Từ năm Mạnh Tuyết thức tỉnh, ta và nàng đã thương nghị xong kế kim thiền thoát xác. Năm thứ hai nàng gả vào nhà chồng, liền giả vờ rơi xuống nước chết đuối, từ đó dùng tên giả hành tẩu trên thương trường, thay ta quản lý tất cả công việc làm ăn.

Mạnh gia tuy rằng nhờ vào thuật Vạn vật sinh trưởng của trưởng tỷ năm xưa mà tích lũy không ít của cải, nhưng đám nam đinh bao năm nay ỷ lại vào thần tứ, trên con đường làm ăn thực tế lại không hề có chút tiến bộ nào. Không quá mấy năm, việc làm ăn đều sa sút trông thấy.

Nhị tỷ nhờ vào y thuật, kết giao được không ít quan lại các châu, thậm chí là cả quan lại Kinh thành, âm thầm gây ra không ít trở ngại cho Mạnh gia.

Tứ muội lại càng lợi hại, chế tạo ra thuyền buôn đi ngàn dặm mỗi ngày, cướp trắng con đường vận chuyển đường thuỷ của Mạnh gia, khiến bọn họ lao vào vực sâu không đáy.

Người Mạnh gia càng ngày càng hoảng, bọn họ cảm nhận được một loại nguy hiểm nào đó đang cận kề. Nếu thần tứ không giáng lâm nữa, vương quốc thương nghiệp mà bọn họ vất vả xây dựng bao nhiêu năm nay sẽ lập tức sụp đổ.

Ngoài việc nghĩ mọi cách để những nữ tử còn lại thức tỉnh, bảy năm qua, bọn họ còn làm thêm một việc khác. Chính là không tiếc sức lực mà sinh con. Nhưng dù bọn họ có cố gắng thế nào, vẫn luôn không sinh được con gái.

Bọn họ không biết, việc đầu tiên mà Nhị tỷ làm sau khi thức tỉnh, chính là bỏ thuốc vào giếng nước của Mạnh gia. Chẳng phải bọn họ luôn cảm thấy nữ nhân không xứng sao? Vậy thì đừng hòng sinh được một mụn con gái nào nữa.

Mạnh gia không tiếc ngàn vàng cầu đại phu, chỉ muốn có được bí phương sinh con gái. Người ngoài không biết chuyện, còn cảm khái rằng nếu nữ tử có thể đầu thai vào Mạnh gia, đó mới thật sự là số mệnh tốt.

Lại có ai thật sự miệt mài tìm hiểu, ba trăm năm nay những nữ tử cuối cùng của Mạnh gia đều đi đâu mất rồi?
 
Dị Nữ - Nhàn Xuất Ma Cô Quân
Chương 14: Chương 14



35.

Khi tiên đoán được ngày Lục muội sẽ thức tỉnh, ta và Tạ Nghiên đang cùng con gái ăn mừng sinh nhật.

Bảy năm trước sau khi trở về kinh thành, chúng ta liền viên phòng, năm sau thì sinh hạ trưởng nữ Tạ Vĩnh Hân. Tạ Nghiên rất thích con gái, nhưng trong lòng ta lại lo lắng, nó là huyết mạch của Mạnh gia, liệu có ngày cũng rơi vào hiểm nguy hay không.

Liền mượn cớ bản thân không thích, để nó ăn mặc như con trai từ nhỏ, cũng tuyên bố với bên ngoài là sinh được con trai.

Tuy Tạ Nghiên không hiểu, nhưng nghĩ con còn nhỏ, cũng không ảnh hưởng gì cả, đợi lớn lên rồi nói rõ cũng được, nên cứ thế mà tùy theo ý của ta.

Năm nay Vĩnh Hân sáu tuổi rồi, còn tưởng rằng bản thân mình và phụ thân, đệ đệ là giống nhau, luôn miệng đòi làm một trang nam tử bảo vệ mẫu thân.

Ta vừa áy náy vừa đau lòng, bao nhiêu năm như vậy, ngay cả một bộ quần áo con gái mà con bé cũng chưa từng mặc. Thật không biết, nếu có một ngày nó thay đổi diện mạo, sẽ là bộ dáng gì đây?

Ngay khi trong đầu ta vừa hiện lên ý niệm này, ta lại lần nữa biết trước được thần tứ giáng lâm. Lần này là Lục muội Mạnh Hàm. Ta lập tức đứng lên, sai hạ nhân chuẩn bị xe.

Trải qua vài lần, Tạ Nghiễn sớm đã biết hành động này của ta có ý nghĩa gì.

Hắn cố gắng giữ ta lại: "Nàng lại muốn về Mạnh gia sao? Hôm nay là sinh nhật Vĩnh Hân, nàng không thể về trễ hơn một ngày sao?"

Không thể.

Dù chỉ là một khắc một giây ta cũng không thể chậm trễ.

Tạ Nghiên khẽ thở dài: "Trong nhà có ta trông nom, nàng sớm trở về một chút."

36.

Lần này về Mạnh gia, ta mang theo nhị tỷ Mạnh Sương để đề phòng bất trắc.

Y giả, đồng thời cũng có thể là độc sư.

Hiện giờ Mạnh gia đang trong thời khắc nguy cơ, giống như một con dã thú đói khát, sơ sẩy một chút sẽ bị nó phản công ngay lập tức. Nhưng lần này dù phải đối đầu trực diện với bọn họ, ta cũng phải cứu Lục muội ra.

Bởi vì thần tứ của Lục muội là Di hoa tiếp mộc, điều này có nghĩa là muội ấy có thể khiến chúng ta thay đổi diện mạo, triệt để thoát khỏi thân phận nữ nhi của Mạnh gia. Dù rời khỏi Mạnh gia cũng không cần phải trốn chui trốn lủi nữa.

Mọi chuyện cuối cùng cũng có thể có một cái kết rồi.

Chúng ta ngồi thuyền do Tứ muội chế tạo xuất phát từ kinh thành, không ngoài ý muốn, chỉ mất ba ngày là có thể đến được Mạnh gia. Mà thời gian Lục muội thức tỉnh là bảy ngày sau, ta có đầy đủ thời gian để mưu tính.

Ta nói với nhị tỷ: "Lần này ta còn có một kế hoạch, ta muốn đưa tất cả nữ quyến Mạnh gia đi cùng."

Nhị tỷ gật đầu: "Cũng đến lúc rồi, nên để cho bọn họ biết tất cả sự thật."

Nhưng ta không ngờ tới, một ngày sau, trên biển lại đột nhiên biến đổi. Mưa rền gió dữ, sóng lớn ngập trời, chòng chành kịch liệt gần như hất văng tất cả mọi người ra khỏi khoang thuyền.

Tuy thuyền của Tứ muội là chiếc kiên cố nhất lúc bấy giờ, không đến mức bị sóng biển cùng sóng dữ đánh tan ngay trong chớp mắt, nhưng người chèo thuyền cũng chỉ là thân xác phàm trần, chớp mắt một cái đã bị sóng biển cuốn đi mấy người.

Đáng sợ hơn nữa là… bầu trời đen đặc trước mắt, dường như trải dài đến vô cùng vô tận, ta hoàn toàn không biết liệu mình có thể gắng gượng đến khi vượt qua cơn bão này không.

Chẳng lẽ vào giờ khắc này, ông trời vẫn muốn ra tay giúp nhà họ Mạnh một lần nữa sao?

Nữ nhi họ Mạnh đã hy sinh suốt ba trăm năm, mà đến phút cuối cùng này, chẳng lẽ ông trời cũng muốn khiến chúng ta thất bại chỉ trong gang tấc sao?

Ta không cam lòng!

Ta không cam lòng!!!

Ta ngửa mặt lên trời gào thét.

“Ông trời ơi, nếu ông còn chút lương tâm thì hãy dừng cơn bão táp này lại, để ta còn kịp chạy về Mạnh gia.”

"Hơn ba trăm năm nay, nữ tử Mạnh thị chúng ta bị người ta chém giết còn chưa đủ sao?”

"Người đã rủ lòng thương xót chúng ta, vì sao lại làm ngơ trước tất cả những chuyện này? Lẽ nào chúng ta thật sự không xứng sao?"

Gió lốc vẫn tiếp tục, sóng lớn đánh ta vào cột buồm. Ta gần như tuyệt vọng.

Ngay lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hô: "Ánh mặt trời... mây tan! Tan rồi!"

Người chèo thuyền đồng thanh hoan hô. Ta ngẩng đầu nhìn lên, không dám tin vào mắt mình. Biển mây đen mù mịt khắp trời, lại bị một tia sáng vàng chói lóa xé toạc ra, tách làm đôi như bị đẩy lùi về hai phía. Giữa trung tâm hiện ra một con đường rực rỡ trời xanh nước biếc, thẳng tắp không một gợn sóng.

Hai bên vẫn là sấm chớp đì đùng, cuồng phong bủa vây, còn con thuyền của chúng ta thì trôi đi trên lối sáng như đang bước trên mặt đất bằng phẳng.

Ngoài kỳ tích thần linh, ta thật sự không nghĩ ra khả năng nào khác Chẳng lẽ cuối cùng ông trời cũng nghe thấy lời cầu cứu của ta rồi sao? Dùng chính bàn tay của Người, đẩy lùi màn mây mù mịt cho chúng ta?

Ta mừng đến mức bật khóc, không thể tự kiềm chế được mà khóc nức nở. Lúc này Nhị tỷ đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, chỉ tay về phía một con thuyền đang dần tiến lại từ phía sau lưng:

“A Âm, muội nhìn xem, người kia là ai?”

Ta nhìn con thuyền kia đến gần, trên boong thuyền là một bóng người mặc xiêm y màu lam, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc Nàng giơ tay vuốt nhẹ giữa hư không, mây mưa như có linh tính mà chuyển động theo từng cử chỉ của nàng, cả người nàng điềm nhiên như nước, uy nghi như thần nữ giáng trần.

Đó chính là người cô duy nhất còn sống của ta.

Mạnh Thính Hà.
 
Dị Nữ - Nhàn Xuất Ma Cô Quân
Chương 15: Chương 15



37.

Ta vẫn luôn cho rằng, tam cô cô chưa từng thức tỉnh.

Nàng xuất giá đã hơn hai mươi năm, vẫn luôn ở nhà chồng chăm lo cho gia đình, dạy dỗ con cái, chưa từng có bất kỳ hành động khác thường nào.

Mẫu thân từng kể, năm xưa đại cô cô và nhị cô cô bị nam nhân lừa gạt, bỏ trốn rồi gặp chuyện không may. Tam cô cô chê hai người làm ô danh gia tộc, từ đó cũng ít khi trở về Mạnh gia. Chỉ vào dịp mừng thọ bà nội năm nào đó mới trở về một lần, nhưng chưa được nửa ngày đã vội vã rời đi.

Từ đó ta không còn gặp lại nàng nữa. Nhưng ta luôn nhớ rõ khí tức quanh thân nàng, cũng như ánh mắt nàng nhìn người khác. Đến giờ phút này gặp lại, ta mới hiểu đó là gì.

Là tự bảo vệ chính mình.

Hơn hai mươi về năm trước, nàng đã biết được bí mật của Mạnh gia, thức tỉnh thuật Hô mưa gọi gió. Nàng sớm đã nhìn thấu việc đám nam nhân nhà họ Mạnh dùng nữ nhân để tế đàn, cũng biết một khi thức tỉnh thì phải ẩn giấu mới mong được sống sót, nhưng nàng lại chẳng hề có bất kỳ hành động nào.

Thay vì chọn ở lại nhà họ Mạnh, nàng lại chọn lánh xa, bảo toàn bản thân mình. Lẽ ra nàng có thể nhắc nhở chúng ta. Ít nhất, ít nhất thì trưởng tỷ đã không chết.

Ta nhìn nàng bước lên thuyền của ta, đột nhiên phát điên xông tới giằng xé:

"Vì sao? Vì sao không nói cho chúng ta biết sớm hơn?"

"Ta hận người, ta hận người."

Mạnh Thính Hà vẫn đứng im, mặc ta giằng xé, cho đến khi ta không còn sức lực ngã quỵ xuống, lúc này mới chậm rãi mở miệng.

"Bởi vì nữ nhân không xứng."

38.

Vì tài phú vinh quang, nam nhân thà rằng cấu kết với nhau cũng phải đoàn kết một lòng. Nữ nhân lại chỉ biết lấy lòng nam nhân, gây khó dễ lẫn nhau, bài trừ dị kỷ.

Trong mắt Mạnh Thính Hà, thần tứ chỉ là một trò cười, là trò đùa mà ông trời ban cho nữ nhi nhà họ Mạnh. Bọn họ có được thần tứ, không phải là chạy đến bên phụ huynh, cho rằng cuối cùng bản thân cũng có thể lấy lòng bọn họ; thì cũng là chạy đến bên nữ thân nhân mà mình tin tưởng nhất, sau đó bị bọn họ "vô tình" tiết lộ ra ngoài, gây đến họa sát thân.

"Ba trăm năm rồi, hễ là bọn họ có một khắc sống vì bản thân thì nữ nhi nhà họ Mạnh đã sớm lật mình rồi.”

"Vì sao phải cứu những nữ nhân ngu xuẩn này? Ta chỉ muốn nhìn bọn họ đời đời bị hiến tế, trở thành cá thịt trên thớt, bị ăn sạch sẽ."

Ta gào lên: "Việc này có lợi gì cho người? Người gả cho kẻ kia là do nhà họ Mạnh sắp xếp, nhiều năm như vậy người ở bên cạnh hắn, chẳng lẽ không thấy ghê tởm sao?"

Mạnh Thính Hà cười khổ: "Ghê tởm? Ta sớm đã ghê tởm đến tột cùng, có thể tệ đến mức nào nữa?"

Nhị tỷ bên cạnh nhịn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được chen vào.

"Đã như vậy, vì sao tam cô cô lại muốn giúp chúng ta? Để thuyền của chúng ta chìm ở trên biển, chẳng phải là hợp ý ngài sao?"

Tựa hồ bị vạch trần tâm sự, trên mặt Mạnh Thính Hà lóe lên một chút khó coi. Nàng quay đầu đi, trầm mặc hồi lâu, khi quay đầu lại, một giọt nước mắt trượt khỏi khóe mắt.

"Ta sai rồi, không xứng không phải là chúng ta.”

"Là đám nam nhân kia.”

"Ta đến chuộc tội, tự tay giế.t ch.ết bọn họ."

39.

Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Mạnh Thính Hà, kế hoạch của ta và Nhị tỷ đã có thay đổi. Chúng ta không cần ra mặt nữa. Một mình nàng là đủ để đối phó với tất cả mọi người nhà họ Mạnh rồi.

Ngày nàng một mình bước vào cửa lớn nhà họ Mạnh, tất cả nam đinh nhà họ Mạnh đều không để ý.

Bọn họ gả nàng cho một nam nhân vô cùng ghê tởm, nàng có thể hầu hạ bên cạnh hắn hai mươi mấy năm, có thể thấy là một kẻ khúm núm nịnh bợ, căn bản không thể có được thần tứ. Nhưng bọn họ cũng không muốn nàng xuất hiện ở nhà họ Mạnh vào lúc này.

Mạnh Hàm ngày đêm mong muốn thi nữ tử ân khoa, bọn họ đang giam cầm nàng trong phòng, chờ nàng thức tỉnh. Nếu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhà họ Mạnh liền coi như triệt để xong đời.

Ngay khi bọn họ ngăn cản Thính Hà cô cô, đột nhiên mây đen trên bầu trời dần bao phủ, cuồng phong nổi lên, tất cả mọi người đều bị thổi đến nghiêng ngả.

Cát làm mờ mắt, mây đen che khuất ánh sáng, gió trói buộc bước chân. Thính Hà cô cô từng bước đi về phía phòng của Lục muội muội, vung tay áo một cái, trong nháy mắt cánh cửa bị gió cắt nát.

Nàng đi vào, nắm lấy tay Lục muội.

"Đi thôi, cô cô dẫn con đi chơi."
 
Dị Nữ - Nhàn Xuất Ma Cô Quân
Chương 16: Chương 16



Lời cuối sách 1:

Ngày mang Lục muội muội đi, đồng thời Mạnh Thính Hà cũng đưa tất cả nữ quyến nhà họ Mạnh rời khỏi.

Sau đó dẫn một đạo thiên lôi đánh vào đống củi, mượn thế gió mà thổi mạnh, trong nháy mắt liền vây khốn toàn bộ nhà họ Mạnh vào trong biển lửa.

Bảy mươi tám người đều táng thân trong biển lửa.

Lục muội muội rời đi không lâu liền ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại mới phát hiện mình đã trôi dạt trên biển. Tất cả nữ quyến Mạnh gia đều ở đó, chỉ là không thấy một bóng dáng nam nhân nào.

Nhị tỷ đã sớm hạ thuốc, giờ phút này các nữ quyến đều đã ngủ say. Ta nói hết bí mật của Mạnh gia nói cho nàng biết, hiện giờ chúng ta chỉ có thể nương tựa lẫn nhau.

"Đối với mẫu thân và thẩm nương mà nói, nam nhân chính là trời của các nàng, nhi tử chính là mệnh của các nàng."

"Hiện giờ trời cũng đã sập rồi, mạng cũng không còn, các nàng phải sống thế nào đây?"

"Ta nghĩ đi nghĩ lại, không biết nên nói với bọn họ sự thật tàn khốc này như thế nào."

Mạnh Thính Hà mở miệng: "Cho dù con nói ra, chẳng lẽ các nàng có thể hiểu sao? Có lẽ các nàng có thể đồng tâm hiệp lực cùng con thiêu chết phu quân của mình, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận nhi tử bị người gi.ết ch.ết."

Ta cười khổ: "Hình như con cũng đã hiểu được lựa chọn năm đó của cô cô rồi."

Nhị tỷ thở dài: "Bắt đầu lại một lần nữa, có những chuyện ngay từ đầu đã sai, mới từng bước tiếp diễn đến kết cục như ngày hôm nay."

Ta gật đầu: "Mong rằng từ giờ phút này trở đi, hậu đại Mạnh gia chúng ta sẽ có một cuộc đời mới."

"Còn Mạnh gia cái gì?" Mạnh Thính Hà chưng ra vẻ mặt xui xẻo, "Nên đổi họ rồi."

"Đổi thành gì thì tốt?"

"Họ Dị thì sao?"

"Là Dị trong Dị dung hoán mạo (thay đổi dung mạo) sao?"

“Là Dị trong Dị loại, Dị trong bài trừ dị kỷ, trong thân đầu chia lìa… phì phì phì, đại cát đại lợi.”

Chúng ta cười phá lên. Lục muội muội nói:

"Các người mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi, kế tiếp giao cho con đi."

"Con sẽ bịa đặt một lời nói dối không chê vào đâu được, cấy vào trong đầu các nàng, tẩy đi ký ức ban đầu của các nàng."

"Các nàng sẽ không biết phu quân và nhi tử của mình bị người thiêu chết, các nàng chỉ có chúng ta thôi."

Lời cuối sách 2:

Sau khi ổn định lại mọi thứ, có một ngày Thính Hà cô cô gọi mấy người chúng ta qua, nói là có bí mật quan trọng muốn nói cho chúng ta biết.

"Các ngươi đại khái đã nhận ra, thần tứ (ân huệ của thần) ở trên người các ngươi không có giới hạn thời gian, nhưng nếu bị nam nhân trộm lấy, lại chỉ có thời hạn ba năm."

"Đây chính là nguyên nhân trong nhiều năm qua Mạnh gia tối đa chỉ có thể xoay quanh trên phương diện tài phú, lại chưa bao giờ làm nên thành tựu lớn hơn."

"Mà ta muốn nói cho các ngươi biết, nữ tử thức tỉnh thần tứ rồi sinh hạ con gái, con gái cũng sẽ thức tỉnh, hơn nữa sẽ là thần tứ càng mạnh mẽ, càng có lợi."

Thính Hà cô cô nói với chúng ta, nàng cũng chỉ mới phát hiện ra gần đây. Con gái của nàng năm nay mười ba tuổi, gần đây thức tỉnh thần tứ, vô cùng đáng sợ.

"Đáng sợ như thế nào?" Chúng ta đều rất tò mò.

Thính Hà cô cô nhấp một ngụm trà: "Nó đấm một quyền làm thủng nền gạch nhà ta sâu ba thước."

Chúng ta đồng loạt ho khan: "Sau này không có việc gì thì đừng dẫn biểu muội tới."

Thính Hà cô cô liếc chúng ta: "Còn cần các ngươi nói sao? Các ngươi thức tỉnh đều là những thứ gì vậy, một chút năng lực tự bảo vệ bản thân cũng không có, còn không bằng cả ta nữa."

Ta ngẫm nghĩ rồi nói: "Để an toàn, ta có một đề nghị, sau này trong Dị thị nhất tộc chúng ta, ai sinh được con gái đều để Lục muội khắc dấu ấn tư tưởng vào trong đầu bọn nhỏ, như vậy có thể bảo đảm không tiết lộ bí mật, cũng có thể khống chế lực sát thương của bọn chúng."

Thính Hà cô cô liên tục gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy, nếu không ta cũng sợ nó đánh chết ta."

Mạnh Hàm ở bên cạnh suy nghĩ hồi lâu: "Vậy nếu ta chết thì sao giờ?"

Lời cuối sách 3:

Nhờ có vị tiên y như Nhị tỷ ở bên cạnh, chúng ta đều sống rất trường thọ.

Tạ Nghiên nhờ phúc của ta mà được chăm sóc, sống đến tám mươi tuổi. Ngày hắn qua đời, con cháu đầy đàn, chúng ta đều ở bên cạnh hắn. Hắn lại bảo những người khác ra ngoài, nói rằng chỉ muốn trò chuyện cùng ta .

Ta nắm tay hắn, đến giờ vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ngày gả vào cửa, hắn vội vàng bái đường xong liền biến mất không thấy bóng dáng. Ba tháng sau đó, ngay cả mặt hắn ta cũng không thấy. Lúc ấy ta chưa từng nghĩ tới, chúng ta có thể nương tựa lẫn nhau đến cuối đời.

Nửa năm nay, hắn bệnh đến mê man, hiếm khi tinh thần tốt lên một chút, nói chuyện cũng luôn thều thào không rõ tựa sợi tơ mỏng manh. Nhưng giờ phút này, giọng hắn lại đột nhiên có chút sức sống.

Hắn lải nhải dặn dò ta một vài chuyện, phần lớn đều là dặn dò ta phải chăm sóc bản thân.

Sau đó nói: "Sớm biết vậy năm xưa đã cưới mấy thị thiếp rồi, như vậy ta đi rồi, ít nhất còn có người hầu hạ nàng."

Ta cười hắn: "Bây giờ hối hận cũng muộn rồi, cũng đâu phải là ta chưa từng cho chàng cơ hội."

Hắn cũng cười, cười rồi bỗng nhiên nghiêm mặt.

Hắn nhìn ta: "A Âm, nhiều năm như vậy, ta chưa từng truy hỏi nàng đến cùng. Bây giờ ta sắp chết rồi, nàng có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta không."
 
Dị Nữ - Nhàn Xuất Ma Cô Quân
Chương 17: Chương 17



Tạ Nghiên là một người thông minh. Đương nhiên hắn biết Mạnh gia chúng ta có bí mật động trời.

Từ thịnh cực một thời rồi đến sụp đổ trong chốc lát, người Mạnh gia trong một đêm biến mất không tăm tích, mà khắp nơi trên giang hồ đột nhiên có một dị tộc nữ tử làm ăn phát đạt, thay thế vị trí của Mạnh gia.

Có dị tộc nữ tử chế tạo ra thiết bị giảm lực khiến nữ tử trong thiên hạ có thể hoàn thành bất kỳ công việc nặng nhọc nào giống hệt như nam tử. Còn có dị tộc nữ tử bắt đầu tiến vào triều đình làm việc, được thiên tử coi trọng.

Quan trọng nhất là, mấy lần tính mạng hắn nguy kịch, đều là ta mời dị tộc y tiên đến chữa trị cho hắn. Ta từng nghĩ đến việc để Lục muội thay đổi ký ức cho hắn, nhưng cuối cùng lại không làm như vậy.

Ta biết rằng có những chuyện ta không muốn nói, Tạ Nghiên sẽ không miễn cưỡng ép buộc ta nói ra. Hắn nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cũng đến giờ phút này mới mở miệng với ta.

Ta cũng muốn nói cho hắn biết, ta không muốn hắn mang theo nghi hoặc mà rời khỏi trần thế, nhưng lời đến bên miệng rồi lại không thể nào nói ra được.

"Thực xin lỗi, Tạ Nghiên, tha thứ cho ta, ta không thể nói cho chàng biết."

Sắc mặt Tạ Nghiên bi lương: "Nàng vẫn là không tin ta."

Ta lắc đầu: "Không phải là ta không tin chàng, chỉ là..."

"Phòng ngừa có điều bất trắc xảy ra mà thôi." Hắn cười khổ, "Ta hiểu, nàng nói vô số lần rồi, ta không hỏi nữa là được."

Hắn nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ run.

Ta ngậm nước mắt đến gần hắn: "Tạ Nghiên, chàng có biết, cái gì là phòng ngừa bất trắc không?"

"Chúng sinh vạn vật, ta chưa từng để vào mắt, chỉ có chàng, ta không dám mạo hiểm, bởi vì ta không muốn mất chàng."

Hắn bỗng nhiên mở to mắt, trong mắt ngấn lệ, hô hấp trở nên gấp gáp. Dần dần lại bình tĩnh trở lại.

Khóe miệng hắn cong lên: "Thì ra từ lúc đó, trong lòng nàng đã có ta rồi."

"A Âm, ta rất vui, kiếp sau chúng ta gặp lại."

Nước mắt ta tuôn như mưa: "Tạ Nghiên, chỉ mong rằng chúng ta có kiếp sau."

Lời cuối sách 4:

Sau bốn năm Tạ Nghiên rời đi, sức khoẻ của ta cũng bắt đầu trở nên trầm trọng. Người sống ắt có chết, không có gì đáng sợ, chỉ là ngày ấy càng đến gần, không khỏi bắt đầu nghĩ đến một vài tiếc nuối trong cuộc đời.

So với những chuyện vụn vặt trong cuộc sống an ổn sau này, cái chết của trưởng tỷ trở thành tiếc nuối lớn nhất trong lòng ta. Tỷ ấy vốn dĩ có cơ hội sống sót.

Nếu như Thính Hà cô cô không lựa chọn trốn tránh. Hoặc là, ta có thể đi tìm trưởng tỷ sớm hơn một ngày. Vậy thì mọi chuyện đã khác.

Ta càng nghĩ càng đau lòng, tâm như chìm vào hầm băng. Không biết sau khi chết có thể gặp lại trưởng tỷ hay không, cũng không biết tỷ ấy có thể thấy cuộc sống hôm nay của chúng ta đã hoàn toàn khác biệt hay không.

Ta nghĩ ngợi miên man, chỉ cảm thấy trong đầu dường như có thứ gì đó đang đấu đá qua lại..

Đột nhiên, mây tan trăng tỏ, ánh sáng đỏ chợt hiện lên. Bức họa quen thuộc lại một lần nữa từ từ mở ra trong đầu ta. Ta thấy bóng hình kia chậm rãi xoay gương mặt lại, già nua như ngọn đèn trước gió.

Là khuôn mặt mà mỗi sáng sớm ta đều nhìn thấy trong gương đồng.

Là ta.

Ta...

Thức tỉnh rồi sao?

Sau khi Nhị tỷ và các muội muội nhận được tin tức của ta, đều vội vàng chạy tới.

"Sao lại có chuyện ly kỳ như vậy? Tam tỷ, thế mà tỷ lại thức tỉnh lần hai?" Mạnh Tuyết kinh ngạc đến mức há hốc mồm, "Vậy chẳng phải chúng ta cũng sắp thức tỉnh rồi sao?"

"Đều đã bảy tám mươi tuổi rồi, còn muốn cứu nước cứu dân sao?" Lục muội nói, "Có thể tha cho lão nhân gia người ta không?"

Ta suy nghĩ cả một ngày, trước khi các nàng đến, cuối cùng mới hiểu ra.

"Ta chưa từng thức tỉnh."

"Cái gì?"

"Thần tứ của mỗi người các ngươi đều là năng lực có thể tạo phúc cho muôn dân, thay đổi thế sự, chỉ có năng lực của ta là không liên quan đến bất kỳ ai, chỉ liên quan đến Mạnh gia. Đó không phải là thần tứ, là tự cứu, là sau khi ta tận mắt chứng kiến cái chết của trưởng tỷ, kích phát ra năng lực cảm ứng mà thôi."

Nhị tỷ gật đầu: "Ta thấy rất có khả năng. Vậy thần tứ thực sự của Tam muội là gì?"

Ta không thể kìm nén được sự vui mừng: "Phục sinh. Ta có thể khiến người ta muốn gặp nhất sống lại một lần nữa."

Tứ muội mừng rỡ: "Vậy chẳng phải tỷ có thể gặp lại tỷ phu rồi sao?"

Tạ Nghiên mất rồi, ta vẫn luôn u uất không vui, các nàng nghĩ như vậy cũng không có gì lạ. Nhưng ta biết, ta thức tỉnh là vì điều gì.

Cuộc đời của trưởng tỷ còn chưa bắt đầu mà đã bị người ta b*p ch*t. Nhưng ngay cả trước khi chết, tỷ ấy cũng không quên bảo vệ chúng ta. Là tỷ ấy cứu tất cả chúng ta, cứu những nữ tử dị tộc đời đời kiếp kiếp.

Tỷ ấy đáng lẽ phải có một cuộc đời của riêng mình. Nay bốn bể thái bình, địa vị nữ tử cao vời vợi, trưởng tỷ trở về, nhất định có thể làm nên sự nghiệp.

"Các ngươi xem, hoa đào lại nở rồi."

Ta nhìn về phía nơi rực rỡ tươi đẹp trong sân, tâm tùy ý động, cảnh tượng nhiều năm trước ăn đào trong phòng trưởng tỷ vào buổi trưa hiện rõ ngay trước mắt.

Gió ấm khẽ vờn gương mặt, cánh hoa rơi tán loạn. Một bóng hình từ dưới gốc cây chậm rãi bước tới.

Trưởng tỷ của ta, vẫn mang dáng vẻ của năm xưa.
 
Back
Top Bottom