Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Đi Ngược Cơn Gió Và Làn Khói

[BOT] Mê Truyện Dịch
Đi Ngược Cơn Gió Và Làn Khói
Chương 10: bạch nguyệt quang


Và thế An Thư bắt đầu kể lại câu chuyện của vài năm về trước.

Lúc tôi không có mặt, cuộc sống mà tôi không hề hay biết.

Năm đó, gia đình cô ấy đã phá sản.

Họ không phải là một gia tộc lâu đời mà chỉ là một gia đình trung lưu vậy nên rất dễ bị nhắm đến.

Trong lúc cha của cô ấy không biết xoay sở làm sap thì có một người đàn ông xuất hiện trong đêm, ông ta hứa sẽ trả hết nợ cho gia đình cô nhưng với một điều kiện vợ con của ông phải thuộc về ông ta.

Sau đó, dưới sự sắp đặt và toan tính của người lớn, An Thư đã đến biệt thự của ông Lê Văn Lâm.

Nhưng đáng lẽ mẹ của An Thư phải kết hôn với ông ta tuy nhiên bà đột nhiên đổ bệnh nặng không thể kết hôn.

Lê Văn Lâm có hai đứa con gái, là Lê Bích Ngọc và Lê Bích Uyên.

Cuộc sống của An Thư và hai đứa em của cô ấy ở nhà ông Lâm vô cùng khắc nghiệt.

Hai đứa con gái của ông ta không hề thích sự xuất hiện đột ngột này.

Họ cho rằng ba người An Thư xuất hiện là để cạnh tranh quyền thừa kế với họ.

Họ bắt nạt, li gián tình thân máu mủ của An Thư.

Không cho cô đi học, bắt nhốt, đánh đập và cấm cản cô ấy làm những chuyện mà trước giờ cô ấy vẫn làm.

Ông ta thì mắt nhắm mắt mở, dung túng cho hành vi bạo lực của hai người con gái ruột của mình.

Kể đến đây, An Thư cởi áo khoác ngoài, ở tấm lưng gầy gò của cô ấy là vô vàn những vết sẹo chi chích.

Biến tấm lưng trắng ngần xinh đẹp bị phá huỷ hoàn toàn.

Tôi không thể tưởng tượng được cô ấy đã đau đớn thế nào trong khoảng thời gian đó.

Nhưng hành động của cô ấy như thể cố chứng minh lời nói của mình là sự thật vậy.

Thấy vậy tôi không thể nào đứng nhìn được.

Tôi vội giúp cô ấy kéo áo khoác lên.

Che chắn lại những điều làm cô ấy đau lòng, tổn thương và sợ hãi.

Tôi chỉ là muốn cô ấy biết, không cần bằng chứng gì cả, cô ấy chỉ cần nói một câu thôi là tôi đã đủ tin tưởng cô ấy rồi.

Đúng lúc đó, người con trai trong bức ảnh xuất hiện.

Hôm đấy, cô ấy vẫn bị bắt nạt.

Nằm co ro trên mặt đất lạnh lẽo và luôn cầu xin sự cứu giúp của ai đó.

Và thật sự là đã có người đến cứu em.

Hắn đỡ em ngồi dậy từ mặt đất, vuốt ve mái tóc đã rối bù của em.

Cõng em đi chữa trị.

Em ở lại nhà hắn một thời gian.

Được cho ăn, cho mặc, được chăm lo cho cơ thể yếu ớt của mình.

Rất nhanh em đã trở lại dáng vẻ tiểu thư mà em vốn có.

Nhưng ông trời luôn không muốn em được sống hạnh phúc.

Chỉ vài tháng trôi qua mà em như đã nếm trải đủ mọi cay đắng trên đời.

Khi ấy em mới 15 tuổi.

Ông ta lại bắt em về nhà.

Lần này còn kinh khủng hơn mọi lần.

Và em nghe một tin chấn động cả trái tim vốn đã trở nên yếu ớt của mình.

Người thiếu niên đó đã bị tai nạn giao thông.

Em ra sức cầu xin, nghĩ đúng mỗi cách để có thể đi ra ngoài.

Nhưng em không đến kịp, người đã cứu em không thể tự cứu bản thân mình.

Em cũng không thể làm gì để cứu người em muốn cứu, không thể yêu người em yêu.

Tai nạn ngày hôm đó.

Em không thể cứu sống người thương nhưng đã cứu tôi.

Đúng vậy, tôi chính là cái người mà trong lúc em sợ hãi bỏ chạy, không dám đối mặt với sự thật đã vấp phải.

Chính là tôi.

Nhưng điều đó có phải là do định mệnh không?

Hắn chết đi và tôi sống lại.

Chúng tôi lại có khuôn mặt gần giống nhau.

Tôi không thể nào không có ý nghĩ ấy.

Rằng tôi đã cướp mất cơ hội sống của một người.

Nhưng còn một thứ làm tôi sợ hãi hơn, liệu rằng khi nhận ra người mà em kịp thời gọi cấp cứu là tôi thì có ghét tôi không nhỉ?

Dù sao, cũng khó tránh khỏi nếu điều đó xảy ra.

Khi kể xong mọi chuyện, An Thư nhìn tôi, trong ánh mắt là vô vàn sự tính toán.

-"tôi đã từng rất suy sụp khi người tôi yêu không còn trên thế giới này nữa.

Cậu ấy xuất hiện, dịu dàng với tôi, an ủi tôi trong những ngày tháng đen tối nhất cuộc đời.

Dù bây giờ, cha đã không còn, mẹ cũng đang bệnh, cả hai người đều không còn ở bên cạnh tôi.

Quả thật lúc ấy tôi không biết phải làm sao.

Nhưng không có nghĩa là tôi chỉ dựa dẫm vào người khác.

Dương An à, tôi xin lỗi.

Ba mẹ cậu là do tôi hại mà mới chết."

An Thư dập đầu tạ tội với tôi.

Không thể nào, tôi đang nghe cái gì vậy nhỉ?

Từng lời nói như tiếng sấm nổ bên tai tôi vậy.

-"ba cậu là cảnh sát chìm... người ông đang điều tra chính là Lê Văn Lâm.

Ba cậu vì muốn cứu tôi ra khỏi cái nhà đó nên mới bị liên luỵ...

An à, tôi nợ cậu nhiều quá."

-"vậy là sao?"

-"ba cậu đã nói cho tôi biết trước ngày xảy ra tai nạn giao thông.

Ông ấy nghi ngờ Lê Văn Lâm có buôn bán mai tuý và có những hành vi phạm pháp khác.

Dương An, tôi xin lỗi cậu."

An Thư vẫn tiếp tục dập đầu tạ lỗi với tôi, giống y như hành động cô ấy làm khi vừa mới đến đây vậy.

-"cậu có muốn báo thù không?"

An Thư ngừng lại.

Cô ấy không hề khóc và cũng không yếu đuối.

Hai từ "báo thù" có sức nặng cỡ nào trong lòng cô ấy nhỉ?

Đủ để khiến khi cô ấy nghe đến từ đó trong mắt là vô vàn sát ý.

-"hận đến tận tim gan.

Không báo thù thì sẽ có lỗi với những người vì tôi mà hi sinh."

-"cậu làm sao để mà báo thù?"

Tôi thấy cô ấy lưỡng lự mà không đáp.

Liền hiểu rằng An Thư vốn không muốn để tôi biết.

Nếu hôm nay không có chuyện ngoài ý muốn mà thằng Trí Thành đã gây nên thì có lẽ tôi sẽ không bao giờ thật sự bước chân vào thế giới của em mất.

-"An Thư, cha mẹ tôi vì ông ta mà chết, tôi có quyền biết tất cả mọi thứ liên quan đến chuyện này.

Hãy nói cho tôi biết đi An Thư.

Tôi nhớ ba lắm, hãy để tôi làm việc mà ông ấy chưa kịp hoàn thành."

-"An Thư.

Nói cho cậu ấy biết đi cháu."

Một người khác lại bước vào.

Ông ấy có vẻ chính trực và đàng hoàng.

Khuôn mặt lại đầy vẻ nghiêm túc.

Đây là kiểu dù cho có thay đổi thân phận người ta vẫn dễ dàng nhận ra ông ấy là một cảnh sát.

-"chú là Lý Minh Quân.

Cộng sự trước đây của cha cháu.

Cháu rất giống cha, Dương An."

-"nhưng mà bác Quân... cháu không muốn lôi kéo cậu ấy vào chỗ nguy hiểm."

-"Thư à, bác biết là cháu lo lắng cho thằng nhóc nhưng mà phải để nó biết sự thật, để nó trưởng thành.

Còn quyết định là ở thằng nhóc."

Với sự thúc đẩy của bác Minh Quân, An Thư đành phải nói cho tôi biết tất cả mọi thứ.

Vậy ra từ trước đến nay An Thư đều có nhiệm vụ giám sát Lê Văn Lâm và báo cáo tất cả hành vi cũng như thói quen của ông ta ở nhà cho phía cảnh sát.

An Thư sau khi được cha tôi tiết lộ thân phận tội phạm của Lê Văn Lâm thì đã tự nguyện làm tình báo.

Đúng thật là cô ấy hận ông ta đến tận tim gan nhưng tôi lại bùng lên một tia dự cảm chẳng lành.

An Thư liệu có quá lún sâu vào chuyện này rồi không thể thoát ra được không?

Sau đó một lúc, An Thư định rời đi nhưng đã bị tôi níu lại.

-"để tôi đưa cậu về.

Tối rồi, nguy hiểm lắm."

Lần này An Thư không từ chối tôi nữa.

Tôi và cô ấy đi cùng nhau, bóng của chúng tôi theo từng bước chân mà rung rinh.

-"cậu không giận tôi hả?"

Cô ấy không nhìn vào mắt tôi.

Rất hiếm khi mới bắt gặp sự hổ thẹn của cô ấy như vậy.

Tôi phì cười, chỉ trêu cô gái ngốc vẫn hoài ngốc.

-"chúng ta vẫn chỉ là những đứa trẻ thôi mà.

Vả lại, trước đây, tôi từng nằm mơ thấy cha mẹ tôi.

Hai người ấy nói tôi phải đối xử tốt với cậu.

Tôi nghe lời họ."
 
Đi Ngược Cơn Gió Và Làn Khói
Chương 11: không gần, không xa


Kể từ ngày đó, chúng tôi trở nên thân thiết hơn hẳn, như một điều hiển nhiên.

Chỉ là dạo gần đây tôi lại nghe vài tin đồn.

Họ đồn rằng những lời lẽ bỉ ổi và sự đê tiện trong đạo đức của Nguyễn Trí Thành đã bị phanh phui.

Ngày hôm đó, hàng loạt nạn nhân từng bị hắn quấy rối tình dục đều điểm mặt gọi tên hắn trên khắp mọi nền tảng mạng xã hội.

Những bằng chứng ấy thậm chí còn được "một người tốt bụng" nào đó gửi đến tận nhà cho mẹ của hắn xem.

Không cần phải có suy luận quá cao siêu, hắn bị đuổi học là một điều hiển nhiên.

Cũng không cần phải quá thông minh mới đoán được người đứng đằng sau sự việc lần này là An Thư.

Có một điều mà cô ấy chưa từng thay đổi đó chính là sự bảo vệ mà cô ấy dành cho tôi.

Tôi có thấy tự ái không nhỉ?

Tất nhiên là không, điều đoa chứng minh tôi thật sự quan trọng với cô ấy, cái gì người ta càng trân quý, nâng niu thì mới càng ra sức bảo vệ.

Nhưng tên này giống như một con đỉa vậy, đeo bám mãi không buông.

Tôi thấy An Thư bị hắn làm phiền tới mức chả thèm nói lời nào với hắn cả.

Tôi phải nhân cơ hội này mà ra dáng "anh hùng cứu mĩ nhân".

-"tại sao cô làm vậy với tôi?"

-"lại tính đánh con gái nữa hả?

Bản thân đã bốc mùi còn sợ người khác ngửi thấy à?"

-"không phải chuyện của thằng thay thế như mày!"

Chắc là hắn đã nghĩ nói như vậy sẽ làm tôi nổi nóng.

Nhưng tôi đã ra đường bương trải được một thời gian rồi.

Những lão cáo già thậm chí còn nói năng với tôi tệ hại hơn thế này nhiều.

Căn bản lời không nói không đủ sát thương.

Huống hồ tôi đã nghe được cái mà tôi muốn nghe rồi.

Đồ ngốc.

-"mày không về nhà xem mẹ mày ra sao hả?

Nghe nói cha mày mất sớm, là mẹ mày đã nuôi mày khôn lớn.

Có thời gian giở trò đồi bại với con gái nhà người khác sao không về phụ mẹ mày buôn bán vậy?

Bả thật là vô phước mới đẻ ra thứ ăn không ngồi rồi lại suy đồi đạo đức như mày.

Đúng là kinh tởm.

Lúc mày nói ra những lời thiếu tôn trọng người khác như vậy có nghĩ đến một ngày bị sóng xô lật thuyền sẽ thảm hại cầu cứu ra sao không?"

Bao nhiêu lời kìm nén trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng có cơ hội nói ra.

Tôi ngứa mắt thằng này đã lâu, phải có một lần chửi nó thì mới có thể buông bỏ được.

-"An Thư, sau này gặp loại bốc mùi như thế này tốt nhất đừng có lại gần mà nếu lỡ bị dính vào thì phải gọi cho tôi ngay lập tức.

Tôi sẽ bảo vệ cậu."

-"chắc hôm nay là lần cuối cùng chúng ta bị hắn làm phiền rồi đấy!"

-"sao vậy?"

-"nợ quá nhiều không trả nổi nên hắn muốn trốn nợ."

-"nhưng như vậy cũng không hẳn là an toàn... tên đó tớ không yên tâm lắm, lỡ hắn lại đánh cậu..."

-"cậu kéo tôi đi đâu vậy?"

-"đi theo tôi đi!"

Tôi kéo An Thư đến một nơi mà trước đây tôi thường lui tới.

Dẫn cô ấy băng qua những con đường bằng chính đôi chân của bản thân, chạy qua tháng năm tuổi trẻ.

Ở nơi đây chứa đầy những kỉ niệm ấm áp của gia đình tôi.

Ba tôi rất giỏi võ, khi còn tôi nhỏ cha đã rèn luyện tôi lớn bằng những đòn đánh đẹp mắt, ông nói nam nhi phải có chí khí lớn.

Vì vậy tôi luôn noi theo gương ba.

Bây giờ biết thân phận thật sự của ông càng làm tôi ngưỡng mộ ông hơn.

Nơi này là một võ đường cũ.

Cũng chính là nơi đầu tiên cha mẹ tôi gặp nhau.

-"tôi sẽ dạy cậu vài đòn phòng thân nhé An Thư!"

Ban đầu An Thư có vẻ lúng túng muốn từ chối nhưng coa thể là do tôi quá nhiệt tình mà cô ấy không thể từ chối được.

Dạo này tôi có cảm giác An Thư đã mở lòng với tôi nhiều hơn, thể hiện nhiều cảm xúc, đây có phải là tín hiệu tốt không?

Nếu tôi cố gắng thêm một chút nữa, chân thành thêm một chút nữa thì cô ấy có thích tôi không?

Vô thức lại bật cười, biết là không thể mà vẫn hoài hy vọng, chính là đơn phương.

Ngày tháng yên bình lại tiếp tục trôi qua.

Cuộc sống của chúng tôi không còn là những lần trốn học, tụ tập ăn chơi, đánh đấm đến bầm dập.

Chúng tôi là những học sinh lớp 12 đang chuẩn bị cho những ngày cuối cùng còn lại.

Không khí có chút quen thuộc.

Trường tôi có danh tính khá tệ vì đa số những người ở đây đều thuộc dạng giàu có nhưng không được trọng dụng, là những đứa trẻ mà gia tộc của họ không cần đến nữa, họ sẽ bị đưa đến đây như một nơi để "vứt bỏ".

Phần còn lại là những người như tôi, đa số đều không còn người thân.

Ban đầu tôi chọn trường là do học phí rẻ, sẽ không vô tình trở thành gánh nặng kinh tế cho gia đình, nhưng khi tôi vào không lâu thì được miễn học phí, tôi thì không còn đường lui nữa.

Tôi đã lãng phí hết những năm tháng cấp 3 vào những việc kiếm tiền, kiếm chuyện nên như một điều hiển nhiên, tôi không đậu đại học.

Còn An Thư thì khác.

Cô ấy thành công đổ vào một trường đại học tốt, dù không phải là trường gioi nhất hay tốt nhất.

Nhưng một điều chắc chắn là tương lai của cô ấy sẽ đảm bảo tươi sáng.

Thế là kết thúc.

Tôi ra đời kiếm ăn.

Cô ấy sẽ toả sáng trong khoảng trời thuộc về cô ấy.

Có lẽ chúng tôi nên như vậy thì mới tốt nhỉ?

Mãi mãi không tương phùng nữa.

Chỉ là chợt nghĩ nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác không can tâm lạ thường.

Trước đây tôi cũng đã từng nghĩ qua rồi, lỡ như tôi chỉ mãi mãi nhìn em ở phía sau thì sao?

Tôi đã từng nghĩ, nhưng lúc đó không có cảm giác không can tâm như thế này.

Bắt đầu từ khi nào mà tôi lại trở nên tham lam thế?

Tôi lục tìm câu trả lời, vì tôi nghĩ nó chỉ nằm đây đó trong kí ức.

Có lẽ là tôi biết rồi, từ khi tôi muốn em chỉ nhìn mỗi tôi, cười với riêng mình tôi, và thầm mong rằng sự dịu dàng đặc biệt ấy chỉ trao cho riêng mình tôi.

Lâu rồi chúng tôi không liên lạc.

Lần gặp lại này có phải là cuối cùng?

Tôi thấy em mặc chiếc áo mà tôi đã tặng ngày hôm ấy.

Tôi biết rồi, điều hối tiếc nhất là gì... tôi đã sẵn sàng cho phút giây kết thúc từ lâu nhưng nếu chúng tôi có một tấm hình chung thì sẽ đặc biệt biết mấy nhỉ?

Tôi sẽ để nó vào một trang giấy ngẫu nhiên trong cuốn sách ngẫu nhiên.

Để ở nơi đó, sẽ có em vĩnh hằng.

-"cậu có muốn chụp một tấm hình với tôi không?"

-"nhân lúc còn trẻ."

-"nhưng cậu hãy đi với tôi đến nơi này trước nhé!"

Lần này chúng tôi đã có xe, một chiếc xe không đến từ một thương hiệu lớn, chỉ là một chiếc bình thường.

Nhưng cảm giác thật khác với trước đây.

-"dạo này cậu sống thế nào?"

-"tôi đã quyết định học kinh doanh.

Điểm vừa đủ để đậu vào một trường tốt.

Còn cậu tại sao lại đánh nhau nữa vậy?"

Tôi im lặng, không trả lời câu hỏi của cô ấy.

Có lẽ tôi đã luôn đánh nhau, chúng quen thuộc đến nổi khó mà có thể giải thích.

-"cậu sống tốt là được rồi."

-"Dương An này... nếu tôi nói muốn một thứ gì đó, cậu có làm cho tôi không?"

-"hỏi vớ vẩn, tất nhiên là tôi sẽ làm ngay."

-"tôi muốn ăn lại món mà mẹ của cậu từng nấu."

Xe dừng, hạ cửa kính, trước mắt tôi là một quán ăn nhỏ.

Giữa lòng thành phố xa hoa, chiếc quán đơn xơ dường như không thuộc về nơi này.

Lạc lõng làm sao.

-"ông bà chuyển lên đây làm ăn là vì muốn ở gần cậu đấy."

Phải hơn 1 năm rưỡi rồi tôi không gặp lại ông bà.

Những người từng cau có và nghiêm khắc trong trí nhớ tôi dường như không còn nữa.

Ông bà lúc này đã rất già, chăm chỉ làm việc.

Đột nhiên tôi lại thấy chạnh lòng.

-"có tha thứ cho họ hay không là quyết định của cậu nhưng mà ông bà cũng đã mất con gái của họ, nghĩ đến cùng, ông bà vẫn là người thân của cậu.

Buông bỏ được thì buông bỏ..."

An Thư nói thật khẽ, có lẽ cô ấy đã dốc tâm sức cho chuyện này và có lẽ ý muốn thật sự của cô ấy là muốn thấy tôi với ông bà làm lành.

Nhưng cô ấy nói đúng, không phải chỉ có mình tôi là trở nên mất mát sau tai nạn của cha mẹ mà ông bà cũng mất đi con gái duy nhất của họ.

Người ta chỉ cần còn sống thì vẫn có thể làm lại, chết rồi là mất hết tất cả.

Tôi mở cửa xe, đi về phía ông bà.

Mắt ông bà đã yếu, nhìn xa không còn nhận ra tôi nữa.

Giờ đây, tôi đã cao hơn ông.

Tôi nhìn ông cũng đột nhiên cảm thấy ông cũng thật nhỏ bé.

Có phải do thời gian đã giết chết khí phách của ông ngày nào?

Hay là tình thương và sự mất mát đã làm ông thay đổi?

Khi đã nhận ra tôi, ông bà rất vui mừng.

Tôi thấy họ khóc nhưng cố che giấu đi.

Ông bắt tôi ngồi xuống một cái bàn sạch sẽ, đóng cửa quán, bà liền nấu cho tôi một tô mì thật to, có thật nhiều thịt, tô mì đặc biệt mà ông bà bán có khi còn chẳng được nhiều thịt như tô mà tôi đang ăn.

Có lẽ đây chính là thứ mà mẹ tôi luôn nhớ đến, sự ấm áp của người thân và có khi đây cũng là thứ ba tôi cũng muốn thấy, thấy mẹ và tôi làm lành với ông bà, sống trong tình yêu của người thân ruột thịt.

Ông bà hỏi tôi rất nhiều điều.

Hỏi tôi có cô đơn không, cuộc sống của tôi có khó khăn không, rồi ông bà lại bắt đầu kể về ngày xưa của họ, khi mẹ tôi còn sống, khi tôi ra đời, khi tôi lớn lên từng ngày.

Thì ra, ông bà vẫn luôn biết tất cả quá trình.

Nhưng tôi không còn thắc mắc tại sao ông bà quan tâm mẹ và tôi đến vậy mà không hề thể hiện ra như trước đây nữa.

An Thư vẫn đợi tôi ở đó, quán đã đóng cửa nên cô ấy không thể vào ăn được.

Thật ra tôi có gọi cho cô ấy vào ăn nhưng cô ấy đã từ chối và nói rằng hãy để bữa sau.

Cô ấy muốn tôi có một bữa đoàn tụ với ông bà thật riêng tư.

Một lúc sau, tôi tạm biệt ông bà, họ để tôi đi khi tôi hứa là lần sau tôi sẽ tiếp tục đến thăm.

Dường như, An Thư vẫn còn điều gì muốn nói với tôi.

Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh.

Bên ngoài là dòng người hối hả việc riêng của họ.

Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước một nơi khá kì lạ.

Nó náo nhiệt tựa như bar hay club nhưng lại có quá nhiều đèn và quá sáng với những thứ mờ ám ở nơi đó.

-"đây là nơi tôi thích nhất đó."

-"đây là nơi nào vậy?"

-"cứ vào đi rồi sẽ biết thôi.

Chưa đến lúc náo nhiệt nhất nhưng bây giờ cũng đủ vui rồi!"

An Thư kéo tôi vào.

Hiếm khi thấy cô ấy phấn khích vui vẻ đến vậy.

Nên tôi cũng đi theo sau vào mà không cần phải thắc mắc thêm điều gì.

Ngày hôm đó, số phận của tôi cũng đã thay đổi.
 
Đi Ngược Cơn Gió Và Làn Khói
Chương 12: đứa trẻ đã lớn


Ngày bước vào nơi ấy thật sự đã thay đổi toàn bộ cuộc đời của tôi.

Tôi đã từng nghĩ và thật sự tin rằng tôi sẽ mãi mãi là một số phận nhỏ bé ở chốn vực sâu không đáy, sẽ nhìn thấy toàn bộ sự tối tăm, rác rưởi của thế giới này.

Và cũng chỉ là một người sinh ra và chết đi một cách lặng lẽ, âm thầm mà đi.

Tôi sẽ bỏ mạng ở một con hẻm nào đó, khuất sâu trong lòng thành phố, như một con tốt thí bị số phận đưa đẩy vào một băng nhóm tội phạm, sẽ là một con dao đâm vào tận sâu trong tim phổi hay là một viên đạn tuyệt tình bay ngang qua đầu tôi.

Rồi máu thịt sẽ vương đầy trên tường, cảnh tượng thảm khốc, tôi sẽ chết đi mà không có một ai hay biết.

Hoặc là tôi sẽ đứng nhìn em từ một nơi thật xa vời, nhìn thấy em xinh đẹp và toả sáng.

Sẽ có người ví em tựa như ánh mặt trời, mặt trăng và cả những vì sao, em sẽ là bông hoa đẹp nhất ở giữa biển người vô tận.

Tôi sẽ nhìn em, nhìn em xinh đẹp toả sáng ở độ tuổi 20, thành công danh vọng ở độ tuổi 30, lấy chồng và sinh con.

Gả cho một người môn đăng hộ đối, đàng hoàng tươm tất, tử tế và yêu thươnh em.

Có thể, đám cưới của em sẽ thật rình rang, vô vàn người dưng xa lạ sẽ ngưỡng mộ và chúc phúc cho em, và chắc chắn là trong số những người đó có tôi.

Tận sâu trong đáy lòng, tôi biết rằng mình sẽ không bao giờ lấy được em.

Vì cuộc đời của tôi giống một vũng bùn lầy, sớm đã không thể thoát ra.

So với việc ích kỷ hy vọng em sẽ ở bên cạnh tôi thì em nên thuộc về nơi rực rỡ nhất mới là điều đúng đắn.

Không để em bị vũng bùn lầy xung quanh tôi nhấn chìm mới là yêu em.

Tôi luôn nhớ kĩ điều đó.

Sau khi kết thúc cấp 3, tôi đã nghĩ cuộc đời tôi sẽ diễn ra theo kịch bản đó.

Tôi sẽ dạo quanh tất cả các con hẻm ẩm ướt nhất, rồi vào một ngày tình cờ, tôi thấy lại người con gái tôi thương, cười thật xinh đẹp, váy cưới xinh đẹp, đám cưới xinh đẹp, những bông hoa xinh đẹp.

Thế là đủ rồi.

Có lẽ, không có ngày hôm đó thì thật sự mọi thứ đã diễn ra như vậy.

Ngày hôm ấy, tôi hoà cùng dòng người và những giai điệu, vui vẻ tận hưởng với em thêm từng giây phút.

Tôi nhớ đây là một nơi tự do, có một nhóm nhạc rất giỏi, bài hát nào cũng biết và chơi rất hay.

Nhưng nhóm nhạc tài năng như vậy lại thiếu một vị trí cực kỳ quan trọng, đó là người hát chính.

Tôi hỏi em, và em nói cho tôi biết để trống vị trí ấy là để mọi người đều có cơ hội hát những bài họ thích, thể hiện bản thân ở đây.

Tôi nhớ là em cũng đã ngẫu hứng một bài.

Có ai yêu một ai chỉ vì họ hát hay chưa nhỉ?

Thật là ngốc nghếch, tôi thầm cười, và thật sự tôi đã yêu một người vì họ hát hay, vẽ đẹp, tôi đã yêu một người chỉ vì họ có những tài năng mà những người khác cũng có.

Tình yêu mà, tôi không nghĩ tình yêu là một cái gì đó quá khó nói, cao vời hay vĩnh vông.

Tình yêu mà, cũng chỉ đơn giản là một người có nụ cười, có ánh mắt, là một người đứng về phía ta hoặc là đối nghịch với ta.

Tình yêu, tôi đã yêu một cô gái, cô ấy có những đặc điểm mà những người khác cũng có thế nhưng tôi không yêu một ai khác, tôi chỉ yêu cô ấy.

Thế là tôi cũng hát một bài.

Đây là lần đầu tiên tôi hát cho em nghe.

Em ấy rất vui, khi tôi hát xong bà xuống sân khấu, em cứ nói mãi bên tai tôi rằng giọng hát của tôi tuyệt đến thế nào, rằng tôi là một cậu đẹp trai như thế nào và nói cho tôi biết phản ứng của họ đối với tôi ra sao.

Tôi thì mãi ngắm nhìn An Thư nói mà không ngừng miệng, tôi thích em ấy nói nhiều và hoạt bát như vậy, trở nên vui vẻ và biết trân trọng cuộc sống hơn.

Sau đó, tôi bất ngờ nhận được một lời mời.

Anh ấy họ Phan tên là Khải Thiên, là tay trống của ban nhạc, thân hình cao to, bắp tay cuồn cuộn, mũi cao và mái tóc xoăn đặc trưng và vì vậy anh ấy cũng là trưởng nhóm.

Anh ấy mời tôi vào ban nhạc và nói là giọng hát của tôi rất phù hợp.

Tôi thật sự là đã thầm nghĩ nếu như tôi từ chối thì những khối thịt săn chắc kia có đánh tôi nhưng cách anh ấy đã đánh trống trên sân khấu hay không.

Nhưng câu hỏi ấy không bật ra khỏi miệng tôi mà ngừng lại ở nơi ấy là một câu:
-"em đồng ý!"

Có lẽ nếu cuộc đời tôi không trở nên u ám và đầy bi kịch thì tôi sẽ có thể đường hoàng theo đuổi em.

Làm việc ở một ban nhạc, sẽ là một ca sĩ chính, nếu may mắn thành công và nổi tiếng, tôi sẽ có rất nhiều tiền.

Sẽ dễ dàng mua tặng em những món quà đắt nhất, có giá trị và xinh đẹp nhất.

Sẽ không phải là cái áo bị người ta chà đạp cũng không phải là một thằng Dương An phải vất vả mới mua được một món quà đàng hoàng cho em.

Và có thể sẽ vào một ngày nào đó, dù là mưa hay nắng, trong xanh hay âm u, sáng sớm, ban trưa hay chiều muộn cũng đều không sao.

Tôi sẽ mở ra một cái hộp có chứa một chiếc nhẫn vừa với tay em, tôi sẽ cầu hôn và em sẽ đồng ý.

Người ở bên cạnh em, tiến vào lễ đường, người em yêu và người yêu em đều sẽ là tôi.

Đúng thật là khi nhận lời của anh ấy, tôi cũng đã có rất nhiều tâm tư.

Tôi đã nghĩ sự kiện ngày hôm đó là một điều ngẫu nhiên, vài ngày sau cũng là nhờ vào chính sự may mắn của tôi.

Nhưng chẳng có một lần tình cờ ngẫu nhiên nào lại khiến cho hai người ở cách xa nhau có thể gặp lại nhau, tất cả là do có 1 trong 2 người cố ý.

Mãi sau này, tôi mới biết ngày hôm đó là do em ấy cố ý sắp đặt.

Em đưa tôi đến nơi đó là muốn tôi sẽ hát một bài và được mọi người công nhận, có lẽ đó chính là điều kiện để tôi có cơ hội vào ban nhạc.

Tôi cũng biết em và anh Khải Thiên, là bạn bè.

Nghe nói mọi người quen biết nhay là do người em thầm yêu vốn rất yêu thích âm nhạc.

Tôi thật sự đã không hiểu trong một thời gian dài, bạch nguyệt quang của em đã thành lập ra nơi đó, hát chính trong vài tháng trước khi anh ta rời khỏi thế gian này, vị trí luôn được để trống, là vì tưởng nhớ, vì tôn trọng hay là vì em có chút tâm tư nào đó giấu kín?

Nay em lại để tôi thay vào vị trí đó, thật sự là có ý cho tôi trở thành "người thay thế", là cái bóng, là người đến sau không nhỉ?

Tôi có vô vàn câu hỏi muốn hỏi em.

Con trai mà luôn có một tính chiếm hữu hiện hình, dĩ nhiên tôi không muốn chấp nhận việc thua một người đã khuất.

Thật sự tôi không có chốn nào để chen chân vào sao?

Sau bao nhiêu ngày quen biết đã có thể tính bằng năm, lần đầu tiên, tôi ghen vì cảm thấy mình thật hèn mọn, vì cảm thấy mình vĩnh viễn cũng không thể có một vị trí đặc biệt và quan trọng trong lòng em, tôi ghen và lần đầu tiên tôi thật sự có ý nghĩ chiếm lấy em cho riêng mình tôi, không thuộc về mấy gã bên em lúc buồn chán, Trí Thành năm đó, hay người đã khuất mà tôi còn chẳng biết tên.

Lúc đó sự nghiệp của tôi cũng như cả nhóm đã khởi sắc, vì chuyện này mà tôi và anh Thiên đã cãi nhau, mâu thuẫn, lục đục và lảo đảo trên thị trường âm nhạc một thời gian.

Tôi lúc đó cũng đã trưởng thành, không còn là thằng nhóc bị những cơ bắp của anh Thiên hù doạ nữa, tôi sẵn sàng bật lại người trưởng nhóm đã dìu dắt tôi qua bao tháng ngày, từ lúc tôi non nớt chẳng biết gì.

Thật sự là có lỗi với anh ấy, đỉnh điểm của căng thẳng, tôi thấy người anh cả đã dìu dắt tất cả mọi người, lần đầu tiên có một ánh mắt buồn bã, anh ấy gục ngã trước mắt tôi, trở nên yếu đuối và mệt mỏi của tháng năm bao phủ.

Anh ấy đã hỏi tôi:
-"tình yêu đối với mày thật sự quan trọng đến mức này hả An?

Có đáng không An?

Nếu ngày hôm nay mày vẫn không lên sân khấu, không hát cho những người ngưỡng mộ mày nghe thì xem như 2 năm trước thằng anh này đã nhìn nhầm người rồi!"

Anh ấy nói với tất cả sự bất lực và thất vọng ẩn sâu trong con người mạnh mẽ.

Đã bao lâu rồi anh ấy quên đi cảm giác này nhỉ?

Hôm nay là vì một thằng em út kém hơn mình nhiều tuổi lôi ra, Khải Thiên thật sự quý thằng em út này.

Tôi ngồi lại ở trong phòng rất lâu.

Lâu đến mức sân khấu đã lên đèn rồi, đây là lần thứ ba trong tháng này tôi để sân khấu thiếu ca sĩ.

Đã có không ít người thất vọng, sân khấu nên cũng đã giảm đi phân nửa số người.

Tôi nghe thấy vài âm thanh đầu tiên, người ta có tin vào việc tâm trạng sẽ ảnh hưởng đến âm nhạc không nhỉ?

Nhưng bên tai tôi, là một bài hát quen thuộc, bài hát đầu tiên của tôi với nhóm, bài hát rất vui, nhộn nhịp tựa như một khúc nhạc mở đầu chào đón tôi đến với thế giới, tựa như thể chào đón một người quan trọng, bây giờ lại thật nặng nề, như thể tạm biệt.

Và chính đêm hôm ấy, tôi lại cầm lấy cái micro duy nhất để sau cánh gà, hát lấy khúc ca dành cho tôi, từ đó, tôi không bao giờ bỏ sân khấu thêm một lần nào nữa.
 
Đi Ngược Cơn Gió Và Làn Khói
Chương 13: lâu rồi không gặp


Thời gian trôi qua, thấm thoát 1 năm rồi 2 năm.

Năm thứ 3 tôi đã tham gia một chương trình truyền hình.

Ban đầu chương trình ấy không có nhiều sức hút lắm nhưng càng về sau chương trình càng được chú ý.

Từ đó mà tôi cũng may mắn có thêm nhiều cơ hội trong sự nghiệp hơn.

Cũng từ một người theo đuổi âm nhạc vì tâm tư cá nhân thì giờ đây, tôi thật sự đã hát và yêu âm nhạc của mình.

Năm thứ 4 nhóm của tôi làm việc rất ăn ý, ra bài hát mới liên tục, cũng rất đắt show.

Tôi nhớ bữa tối hôm ấy.

Quán thịt nướng trước đây tôi từng làm việc đã mời tôi và mọi người đến ăn bữa cuối trước khi đóng cửa.

Đã rất lâu rồi tôi mới lại đến đây, cũng đã phải hơn 3 năm rồi.

Nay đây đã thay đổi rất nhiều, các anh khi xưa làm việc cùng tôi đa số đã nghỉ làm và đã tìm được con đường mà các anh thật sự thích để đi.

Sau khi nhận lời của anh Thiên, tôi đã phải cùng nhóm đi tập luyện, đến một thành phố khác và cũng bắt đầu sự nghiệp ở đó.

Có lẽ, tôi cũng giống các anh, nơi này đã cho tôi một chỗ làm ổn định, nuôi lớn tôi bằng đồng tiền ám mùi thịt, và tôi ra đi khi đã lớn, đi tìm con đường và ước mơ thuộc về tôi.

Khi đã thành công, những đứa con sẽ tự động quay về, mang theo những người bạn mới, những câu chuyện mới, về lại nơi đầu tiên.

Tôi đã chẳng còn là "thằng út An" mà các anh thường hay trêu chọc, giờ họ gọi tôi bằng một cách l
Thỉnh thoảng tôi vẫn gửi tiền cho ông bà, nhưng 2 năm đầu rất khó khăn, tôi có ít tiền và cũng không thể về thăm ông bà.

5 năm sau, tôi được gọi là "hạt giống trẻ" đồng thời cũng trong năm ấy, nhóm nhạc của tôi tan rã vì anh Thiên đột nhiên đổ bệnh nặng.

Một năm tồi tệ đối với nhóm, nhưng vận mệnh của tôi thì khá hơn.

Thật sự là quá tiếc nuối và có rất nhiều điều chưa được thực hiện.

Trong năm ấy, tôi là người duy nhất còn hoạt động âm nhạc sau khi nhóm tan rã.

Có thành viên thì đã ở ẩn hoàn toàn, có người buông bỏ một nơi "chấp niệm" để theo đuổi ước mơ thực sự của mình, họ trở thành biên tập viên, đạo diễn hay chỉ là một người nông dân, có người theo đuổi lại làn nước đã bỏ lỡ.

Họ đều đã dũng cảm ra đi, dũng cảm thực hiện ước mơ của mình, dũng cảm làm những điều họ muốn và dũng cảm trở thành người họ muốn trở thành.

Tuy mọi người giờ đã xa nhau nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn nhắc đến họ khi được phỏng vấn, bệnh của anh Thiên cũng đã khá hơn, Hữu Tài trở thành một người nông dân chăm chỉ sau khi tan rã, thỉnh thoảng cậu ấy vẫn gửi cho chúng tôi những bông hoa xinh xắn mà cậu ấy trồng được.

Minh Vũ thì trở thành một biên tập viên, nghe nói trước khi gác lại cây bút thì cậu ấy đã có vài tác phẩm được nhớ đến, còn Tuấn Đạt thì trở thành một đạo diễn trẻ, anh ấy tạo ra rất nhiều cơ hội cho những diễn viên phụ, ít được quan tâm và biết đến.

Và có lẽ trong số chúng tôi, anh Mẫn là thật sự chinh phục được trái tim của nhiều người nhất.

Anh ấy từng là một vận động viên bơi lội có nhiều tiềm năng, thời đi học, anh ấy đã bơi từ khi còn nhỏ.

Nhưng trong một lần xém bị chết đuối khi lặn biển, anh ấy dường như đã có một bóng ma tâm lý, từ đó và cho đến 1 tháng trước, anh ấy không hề bơi và lặn như trước kia nữa.

Sự trở lại của anh ấy mang lại rất nhiều cảm hứng và động lực cho mọi người.

Chính tôi cũng bị anh ấy làm cho cảm động, thật sự khâm phục.

6 năm rồi chúng tôi mới gặp lại nhau.

6 năm kể từ cái ngày định mệnh đó, 6 năm kể từ bát mì nọ của ông bà và cũng là 6 năm tôi được thấy nụ cười của em.

Thứ duy nhất mà tôi giữ lại, luôn mang theo bên mình, đó là bức ảnh lưu giữ lại dáng vẻ 17 tuổi của chúng tôi.

"An Thư" hai từ mà tôi ít khi gặp lại trong suốt 6 năm qua.

Tôi có rất nhiều điều muốn nói với em, song lại không biết nên nói gì.

Tôi cứ ngỡ gặp lại em rồi tôi sẽ vô cùng mừng rỡ, sẽ giống tôi của ngày xưa.

Nhưng tình cảm quá lâu không được khơi gợi, đôi lúc tình cảm ấy đã biến thành "thói quen" một cách tự nhiên nhất ở giữa thăng trầm của tháng năm.

Tôi thật sự đã hỏi bản thân rằng có còn yêu em nữa hay không.

Bên cạnh tôi, đang là những cô gái khác, không kém phần xinh đẹp và giỏi giang, nội tâm đơn giản và chung thuỷ.

Giống cô con gái của vị đạo diễn ấy, cũng có cảm tình với tôi.

Tôi đã có được hào quang, nhưng lạ thay, trong 6 năm đó đã không ít người thể hiện tâm tư cá nhân với tôi nhưng tôi đều là giả vờ không biết.

Tôi nhìn em thật lâu, đến mức người bên cạnh tôi đã phải đi trò chuyện với một người khác vì bị tôi ngó lơ.

Thấy em đến gần, tôi chỉ có thể mở miệng nói một câu.

Có lẽ, không muốn bỏ lỡ nhưng đồng thời cũng không còn dám chắc tình cảm của mình.

-"lâu rồi không gặp."

-"ừ, lâu rồi không gặp.

Cũng 6 năm rồi đấy nhỉ?

Chúc mừng cậu thành công rực rỡ, tương lai xán lạn nhé!"

Bây giờ cô ấy trong rất khác khi xưa, trưởng thành hơn, quyến rũ hơn.

Nhưng trái tim tôi lại cảm thấy có một cảm giác bỏ lỡ kì lạ.

Cô ấy mỉm cười với tôi, để lại ly rượu lên bàn, trên tay là vô vàn trang sức có đính những hạt đá lấp lánh, tuy nhiên cô ấy vẫn khéo léo không đeo bất kì một chiếc nhẫn nào vào ngón áp út.

Tôi nhìn thấy được vì cô ấy đã vô tình vuốt mái tóc của mình.

Thật sự đã đẹp hơn trước đây rất nhiều.

Nhưng lại là một giai đoạn trưởng thành khác mà tôi không hề hay biết.

Cô ấy luôn biết cách từ chối tình cảm của tôi bằng cách không cần nói, đó chính là không cho phép tôi xuất hiện trong bất kì giai đoạn quan trọng nào trong cuộc đời của cô ấy cả.

-"người đi cùng cậu là bạn gái của cậu à?"

An Thư dè dặt hỏi tôi một câu.

Không thể ngờ là cô ấy lại vì chuyện này mà bận tâm.

Cô ấy hỏi như vậy là có ý gì nhỉ?

Ghen vì tôi đã yêu người khác, khó chịu vì tôi không còn là "người thay thế" hay ghen vì cô ấy cũng yêu tôi?

-"không phải, tôi vẫn chưa có bạn gái."

-"trong 6 năm qua?"

-"đúng vậy, tôi chưa hề yêu thêm một ai nữa."

Tôi thấy cô ấy quay mặt đi, không biết là đang lén lút làm gì.

Có thể sẽ là một cái thở phào nhẹ nhỏm hay là một nụ cười đắc ý.

Dù cô ấy phản ứng thế nào, tất cả những điều tôi nói đều là sự thật.

Cô ấy quay lại, với ly rượu trở về trên tay.

-"vậy cậu đã có bạn trai chưa?"

-"tôi cũng chưa có.

Không có ý định đó."

-"không có ý định đó....?

Đối với tất cả đối tượng luôn sao?"

-"tôi không thể làm gì hơn..."

-"cậu vẫn còn thích cái người đã nằm xuống vĩnh viễn ở dưới nền đất kia sao?"

Phập phừng lửa giận, tôi còn không biết tại sao bản thân lại như vậy.

Tại sao chỉ vừa mới nghe cô ấy nói chưa có ý định yêu ai thì tôi liền nổi giận.

Tại sao chỉ vừa nghĩ đến chuyện tất cả tình cảm cư ngụ nơi trái tim của An Thư đều dành cho một người khác ngoài tôi đã tức giận đến mức không chịu được.

Có phải là do trước đây cô ấy để tôi thay thế vị trí của người đó, ngụ ý cho việc tôi thật sự là kẻ thay thế không?

Hay là do tình cảm tôi dành cho cô ấy vẫn còn nhỉ?

Tôi không biết là do đâu, do ai hay do điều gì.

Đầu tôi quay cuồng trống rỗng rồi.

Những cảm xúc đã ngoan ngoãn nằm yên một chỗ bấy lâu nay cuối cùng đều cuộn trào lên như cơn sóng dữ.

Tôi đều không quan tâm nữa, người trước mắt tôi là Trần An Thư.

Người con gái đầu tiên bước chân vào cuộc đời của tôi, tô vẽ thêm nhiều màu sắc.

Người tôi đã quen biết trong vòng 11 năm.

Thầm mến mộ 2 năm, thầm thương trộm nhớ 3 năm, và 6 năm chia cách là 6 năm đầy lưu luyến.

Tổng cộng là 11 năm nhung nhớ, nếu tôi đơn giản mà bỏ qua con số này, thì con người sống trên thế gian còn gì là chấp niệm, là tiếc nuối, là luyến lưu, là tình yêu nữa?

-"đừng nổi giận, ở đây không biết có cài cắm phóng viên vào hay không.

Cậu phải giữ hình tượng đấy!"

-"ở đây nổi giận không được thì đi đến nơi chỉ có hai đứa thôi!"
 
Đi Ngược Cơn Gió Và Làn Khói
Chương 14: âm thanh từ trong bóng tối


Tôi đưa An Thư về nhà của tôi.

Dù không thể nói tôi thuộc vào hàng idol top đầu nhưng vài năm qua tôi vẫn có một số thành tựu, cuộc sống đã tốt hơn trước kia nhiều.

An Thư ngồi ở bên cạnh tôi, im lặng một cách kỳ lạ, tôi không biết em đang nhìn gì, đang suy nghĩ gì, em nhìn về phía cửa sổ rất lâu, chẳng hề có một ánh nhìn nào dành cho tôi suốt đoạn đường dài gần 30 phút.

Mỗi lần như vậy, tôi nghĩ em lại nhớ về người đang ở một nơi rất xa nữa rồi.

Về đến nhà, chúng tôi chỉ đơn giản là uống thêm vài ly rượu với nhau.

Thật khác với trí tưởng tượng và những dự định của tôi.

Thật khác với khí thế lúc đầu.

Hôm nay không có việc gì là đúng theo ý của tôi cả, gặp em rồi, mọi thứ tôi làm, mọi suy nghĩ và tất cả lời nói của tôi cứ rối tung hết cả lên.

Không khí như vậy thật ngột ngạt.

Ít nhất so với 6 năm xa cách, điều tôi mong muốn khi gặp lại chẳng phải là sự lạnh nhạt và hờ hững thế này.

Thôi được rồi!

Dẹp qua hết mọi suy nghĩ phức tạp, mọi ghen tuông giận hờn, tôi yêu và chỉ đơn giản là yêu.

Tôi sẽ làm mọi thứ để theo đuổi em, để yêu em, vì biết đâu vào một mai này, người đâuc tiên em nghĩ đến, người đầu tiên em dựa dẫm vào khi xảy ra vấn đề là tôi.

Như vậy thật tốt.

-"cậu đã bỏ thuốc lá chưa?"

-"chưa hẳn là bỏ hoàn toàn nhưng không còn hút nhiều nữa."

-"như vậy là tốt rồi, hút thuốc lá sẽ xấu đi, sức khoẻ cũng yếu dần, không tốt đâu.

Nhưng tại sao cậu lại hút thuốc lá vậy?"

An Thư dừng lại và suy nghĩ.

Em không hề cho rằng tôi sẽ hỏi một câu như thế này chăng?

Phản ứng của em thật lạ.

-"cậu có đóng kịch bao giờ chưa?"

-"trước đây thì rất ít nhưng bây giờ cũng gọi là thường xuyên."

-"vậy à?

Từ khi bị đưa đến nhà ông ta, mẹ tôi trở bệnh nặng nhưng dù bà ấy không có bệnh thì cũng chẳng có thể trở thành chỗ dựa cho tôi, nên tôi mới phải làm thế để bảo vệ mình."

-"tại sao vậy?"

-"hai đứa con của ông ta rất ngốc.

Họ nghĩ tôi sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh tài sản với họ, họ không hiểu ý đồ của cha mình, chắc họ giống mẹ.

Nhưng chỉ cần một ngày tôi vẫn có dáng vẻ của người thừa kế họ sẽ không để tôi và các em của tôi yên.

Muốn bảo vệ bản thân và hai đứa Phong, Huy tôi chỉ còn cách đó."

Không biết tại sao khi nghe được lý do thật sự tôi cảm thấy một cảm giác rất kỳ lạ, một chút chua xót và đau lòng, thương tiếc và cũng đồng cảm.

Vậy là em bị cuộc sống này ép buộc phải trở thành như thế, thật khốn nạn với em.

Lúc đó, em chỉ mới là một thiếu nữ, còn rất trẻ, vẫn còn rất trẻ...

Hút nhiều thì thành quen, dù ban đầu mục đích và lý do có là gì đi chăng nữa một khi đã cầm rồi thì khó bỏ xuống.

Họ chỉ là những người xa lạ tàn nhẫn, còn em mới là người gánh chịu hậu quả nặng nề nhất mà họ đã gây nên.

Lúc này, tôi chỉ muốn xoa đầu em và khen em một câu "em đã làm rất tốt, rất giỏi rồi".

Chỉ vậy thôi nhưng mãi mà không nói được.

Em tựa đầu vào lòng tôi.

Chắc là do em say rồi.

-"dạo gần đây tôi đã xây dựng được chỗ đứng ở đó rồi.

Cũng được một chút niềm tin từ ông ta, để có được cái niềm tin nhỏ nhoi hèn mọn đó mà tôi đã phải lăn lóc trầy trật rất nhiều trên thương trường.

Dương An à, tôi có chút mệt rồi.

Không muốn làm nữa, nhưng tôi không cố làm thêm một chút nữa thì hai thằng em của tôi sau này phải tính thế nào đây?

Cậu biết không?

Dạo gần đây, bệnh của mẹ tôi cũng trở nặng thêm rồi, nhìn bà yếu ớt hơn trong từng ngày, tôi bỗng nhớ lại ngày xưa.

Khi tôi còn nhỏ, tôi biết là cả cha và mẹ đều dành cho tôi tình yêu thương rất nhỏ bé và mong manh.

Khi ấy, tôi thường xuyên phải ngủ một mình, vì quá lạnh và cô đơn nên tôi đã lén đem thêm cái gối ôm nữa để cùng ngủ.

Một cái tôi để ở bên trái, cái còn lại để ở bên phải, để giả vờ làm cha mẹ đang ôm tôi đó!"

Em kể lại chuyện ngày xưa của mình.

Đó là những kí ức mà tôi chưa từng được một gợi ý nào, tôi không biết gì và cũng không thể tưởng tượng ra được.

Em kể, lúc cười lúc lại khóc, đắng cay và chua xót, cứ thế em kể cho tôi nghe.

-"một ngày nọ, mẹ tôi phát hiện ra.

Lúc đó bà đang mang thai thằng Phong và Huy.

Bà không nói gì cả, chỉ nhìn tôi rồi đi ra.

Ánh mắt lúc đó của bà thật khó tả, chúng mơ hồ và trống rỗng.

Từ đó về sau, bà chưa bao giờ bước vô phòng của tôi nữa.

Tôi cũng để lại cái gối đó gọn gàng ở một góc trong tủ quần áo mùa đông."

Một sự đắng cay thoáng qua trong phút giây.

Một đứa trẻ thiếu thốn tình thương thì sẽ lớn lên với sự mưu cầu tình yêu từ người khác hay sẽ trở nên vô cảm?

Những giọt nước mắt gọn gàng ngã vào lòng ngực tôi.

Trong màn đêm tối tăm mờ mịt, khi kim đồng hồ vừa điểm nửa đêm, thật khó để không động lòng.

Làn da mịn màng được tôi ôm trọn lấy.

Chúng tôi cùng nhau đắm chìm trong khoái cảm mê hoặc, tiếng thở gấp gáp như đang quyến rũ tôi, hương thơm thoang thoảng trong không khí.

Tôi từng ao ước khoảng khắc này, dù sao tôi cũng đã trưởng thành, sao có thể không có một lần suy nghĩ lung tung?

Và cũng tự hỏi, liệu tôi có thể một lần hôn lên đôi môi em, từng nụ hôn nhẹ nhàng đặt nơi cơ thể mà tôi yêu... tôi từng hỏi và cũng từng từ bỏ những câu hỏi ấy.

Tôi không biết, em nồng nhiệt ngã vào vòng tay tôi là tự nguyện mong muốn hay là do cơn say làm tâm trí em mịt mờ.

Tôi không biết, tâm trí em, trái tim em, đang mong đợi ai.

Nhưng người đã đến đây, là người của tôi.

Nhưng đến cuối cùng, cái tên xa lạ nào cũng không được thốt ra.

Làm trái tim tôi an tâm phần nào, tôi cứ sợ trong lúc tình đang dâng lên cao trào đỉnh điểm sẽ là một cái tên nào đó không phải tôi, tôi sợ em sẽ nói ra, sợ em sẽ hôn cái tên ấy, sợ em sẽ ôm cái tên ấy.

Thật nhẹ nhỏm, có lẽ là do em say rồi.

Tôi ngắm em ngủ rất lâu, đồng hồ vẫn vang trong màn đêm tĩnh lặng.

Người trong lòng đang ngoan ngoãn nằm trên giường tôi mà say giấc ngủ ngon, thật yên bình.

Đôi lúc, em thút thít vì một điều gì.

Tôi nghĩ là em đang bất an.

Tôi từng thấy qua tấm lưng này, nơi tôi nghĩ sẽ rất xinh đẹp và không có một vết xước, thật ra là nơi khắc hoạ cuộc sống rõ nhất, chằng chịt những vết thương đau đớn.

Tôi không biết, mình có đủ tư cách để ôm em vào lòng trong đêm nay không.

Tôi không thể tự ngăn mình có những suy nghĩ vượt quá phận.

Nhưng tôi nghĩ, em cần một người ôm em, cần một nơi an ủi.

Hay thật đấy, vừa hay vai tôi rất rộng, nhờ tập gym và chăm thể dục thể thao, cơ thể tôi là để em dựa vào.

Tôi không ngủ, mà thì thầm với em cả đêm, nói là tôi nhớ em, tôi yêu em, tôi mong em có một cuộc sống tốt, hạnh phúc hơn, tôi nói là em đã làm tốt, giỏi giang, xinh đẹp và thông minh, tôi nói em là một người chị tốt, một người ấm áp đối với gia đình, nói với em rằng, 6 năm qua chỉ để cho tôi có thêm bằng chứng rằng tôi không bị một sắc đẹp nào khác trên đời cám dỗ, cho dù có cách xa ngàn trùng, lòng này vẫn mãi chỉ yêu riêng mình em.

Nhưng tôi cũng ghen rất nhiều, ghen với một người không còn tồn tại nữa, ghen vì người đó là bức thành trì mãi mãi chẳng thể vượt qua.

6 năm chờ đợi, 6 năm nhung nhớ, 6 năm xa cách, 6 năm thách thức, chỉ để đổi lấy một ngày hôm nay.

Cuối cùng, bình minh cũng ló dạng hừng đông.

Năm thứ 6 đã qua, bước thêm một ngày nữa.

Sáng mai khi tỉnh dậy, chúng tôi sẽ là mối quan hệ gì nhỉ?

Nếu em chỉ nhìn tôi một lần thì sẽ tốt biết mấy.

Tôi đã bước rất nhiều bước, chỉ hy vongn em sẽ bước một bước cuối cùng, cuối cùng, tận cuối vẫn là tôi chờ đợi, vẫn là tôi đi mãi về phía em.

Giống như em luôn hướng về mặt trăng trên cao vời vợi của em mà chẳng đoái hoài phía sau, tôi cũng đang ngắm nhìn mối tình đầu của tôi, mong muốn ở bên em càng ngày càng lớn, đúng thật là người muốn mà không có được mới là người mà ta hối tiếc nhất.

Cho dù ngày mai khi thức dậy trong ánh dương, mối quan hệ của chúng ta là gì, tôi vẫn sẽ không dễ dàng từ bỏ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back