Tôi và An Thư trò chuyện đến tối muộn, chúng tôi nói rất nhiều điều hệt như những người bạn cũ lâu ngày gặp lại, tôi kể cho cô ấy những ước mơ hoài bão mà tôi vẫn chưa thể thực hiện được.
Cô ấy lắng nghe hết những tâm sự dài đằng đẳng của tôi, mỉn cười đầy ẩn ý.
Và rồi cô ấy hỏi tôi nhiều điều hơn, hỏi về những tháng ngày mà cô ấy không có mặt, những điều mà em không hề hay biết, tôi thì thành thật trả lời em và thầm mong trong lòng rằng phút giây này sẽ kéo dài mãi mãi.
Cha tôi là một tài xế, dù công việc vất vả nhưng tôi không hiểu vì sao cha lúc nào cũng toả ra rất hạnh phúc với công việc của mình.
Lúc đó tôi đã nghĩ chỉ cần làm công việc chân chính lương thiện thì người ta hoàn toàn có thể yêu nó như người cha hiền hậu của tôi vậy.
Mẹ tôi là một đầu bếp.
Lúc nào mùi hương trên người mẹ cũng là vị thơm của hạt, của rau, của trái cây hoa quả.
Dù cuộc sống gia đình tôi không giàu có nhưng cũng đủ sống.
Vậy là tôi đã lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, ấm áp vô cùng.
An Thư không biết là tôi mượn câu chuyện ngày xưa để khen cô ấy.
Và thật sự là tôi rất muốn nói những lời này, những lời mà khi có cơ hội thì tôi ngại nên không nói ra, đến khi đủ dũng khí để nói thì nó không còn nữa rồi.
Khi ấy, em đẹp lấp lánh tựa tiên nữ vậy, em hoạt bát, đáng yêu và nhiệt huyết.
Em hệt như viên ngọc nhỏ quý báu mà mọi người xung quanh luôn yêu quý và nâng niu.
Nhưng nếu cuộc đời của một ai đó quá viên mãn thì mọi người lại không vui, tưởng chừng là em sẽ có cái hạnh phúc tựa như vĩnh hằng ấy thì đột nhiên gia đình em xảy ra biến cố vào cuối năm em học lớp 9, năm đó rất quan trọng, tôi nhìn thấy em nổ lực từng ngày vào những thời điểm cuối cùng của năm học cấp hai để có thể thi đỗ vào ngôi trường em yêu thích.
Vậy mà đột nhiên em không thi vào ngôi trường cấp ba trọng điểm của thành phố nữa, em chuyển hẳn đi, bật vô âm tín.
Tôi là kẻ bị bỏ lại, em rời đi mà chẳng nói một lời, căn nhà to ở kế bên vậy mà chỉ trong thời gian 1 ngày ngắn ngủi đã trở nên trống trải lạ thường.
Mẹ tôi quý gia đình em rất nhiều, nên khi nhà em chuyển đi, mẹ tôi hiếm khi để lộ ánh mắt buồn bã.
Mọi người xung quanh đồn với nhau rằng gia đình em đã phá sản và cha em đã tự tay bán mẹ con em cho người đàn ông khác để trả nợ.
Tôi không biết thực hư câu chuyện ra sao, nhưng khi nghe người khác bàn tán sau lưng, tôi không thể không tức giận thay em được.
Nhưng rồi, chỉ mãi mê nghĩ về em, tiếc thương cho một cô gái trẻ tôi yêu phải trải qua tháng ngày đau khổ như vậy chưa được bao lâu thì biến cố cũng xảy ra với tôi.
Tai nạn giao thông kinh hoàng năm đó đã cướp mất ba mẹ tôi.
Đó là ngày tôi mới vào lớp 10, còn chưa kịp thích ứng với môi trường mới thì tin dữ đã ập đến bên đôi tai mình, đầu tôi choáng váng và tôi không tin những gì đang xảy ra.
Ba mẹ là người yêu thương tôi nhất trên đời, là chỗ dựa cho tôi, tôi tự trấn án là mọi người đang nhầm với một ai khác, tuy nhiên, sự thật là họ đã rời đi trước, tôi không thể tự lừa dối bản thân hoài mãi được.
Chỉ còn lại một mình tôi trên thế gian này mà thôi.
Tôi vội vàng chạy đi tìm họ, nhanh đến mức khi tôi đến hiện trường thì chây tôi đã mỏi rã rời.
Đến mức tôi đành phải bất lực nhìn chân mình không thể nhích thêm 1cm nào nữa.
Đúng lúc đó, một tiếng gầm cực lớn vang lên bên tai, tôi không còn nhìn thấy gì cả, chỉ cảm nhận được có một thứ gì đó nặng nề đè trên người tôi.
Tôi dần dần cảm nhận được cơn đau đang gặm nhấm từng dây thần kinh của tôi.
Rất đau đớn và tôi biết hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của tôi.
Thật đáng tiếc, tôi nên phải nói yêu ba mẹ nhiều hơn, không nên "vì là con trai" mà không thể hiện cảm xúc với họ, tôi nên khen em một câu mới phải, nói rằng em thật xinh đẹp, nói rằng tiếng đàn của em thật hay, nói rằng em rất có tài và tôi ngưỡng mộ em.
Tôi không thể nhìn thấy, không biết là máu hay là nước mắt, cũng có thể là cả hai chất lỏng đều hoà thành một, tuyệt vọng, tôi cảm nhận được máu của mình đang trào ra khỏi cơ thể.
Sau đó, tôi mơ màng tỉnh dậy, là thực hay mơ, là cõi vĩnh hằng hay là thế gian, thật mơ hồ.
Tôi nhìn thấy ông bà ngoại đang ở bên cạnh giường với khuôn mặt lo lắng, vậy là tôi chắc chắn rằng đây là mơ, đây là mộng mị trước khi tôi rời thế gian, nhưng tại sao lại là ông bà mà không phải là tôi sẽ được gặp lại ba mẹ của mình?
Tôi bắt đầu khóc, đây là thời điểm yếu lòng nhất trên cuộc đời của tôi, ấm ức khi không được gặp ba mẹ, ấm ức vì bao nhiêu ngày tháng qua ông bà ngoại đã để tôi phải đợi quá lâu, bao nhiêu ấm ức cứ thế tuôn trào hết ra.
-"tại sao?
Tại sao đến bây giờ ông bà mới xuất hiện làm gì?
Tất cả mọi thứ kết thúc hết rồi!
Ông bà có biết mẹ tôi đã khóc rất nhiều đêm vì ông bà không cần bà ấy nữa!
Ông bà có biết là cha tôi đã phải làm lụng vất vả bao nhiêu để được ông bà công nhận!
Ông bà đúng là những người xấu xa, mau đi đi, tôi muốn gặp lại ba mẹ chứ không phải hai người!"
Đó là lần đầu tiên tôi nói chuyện hỗn láo với ông bà, tôi vừa khóc vừa gào lên, thật sự là tôi không hề nghi ngờ gì về chuyện mình đã sống hay đã chết rồi.
Cứ thế mà bùng nổ thôi.
Để nói về lý do tôi ghét ông bà thì phải bắt đầu từ nhiều năm về trước, nhà ngoại tôi rất khó khăn, vì vậy ông bà ngoại muốn mẹ tôi gả cho một người đàn ông giàu có ở trong làng nhưng ông ta là một kẻ vũ phu có tiếng.
Mẹ tôi nhất quyết không chịu gả đi, thế là ông bà nhẫn tâm đuổi mẹ tôi ra ngoài sinh sống.
Sau đó một thời gian, ba mẹ tôi gặp nhau, ông bà biết chuyện liền không đồng ý.
Nhưng gã đàn ông nọ bấy giờ đã có vợ con đầy đủ, trong lúc thất vọng tràn trề, họ đàng chấp nhận chuyện kết hôn của ba mẹ tôi.
Nhưng vui mừng chưa được bao lâu thì chính ông bà là người đã làm loạn trong đám cưới của họ, từ khóc lóc van xin ông bà đừng chia cắt mối lương duyên đến bất lực trách móc.
Mẹ vẫn một mực muốn gả cho ba, dù cho ông bà vắng mặt trong ngày trọng đại.
Vì chuyện đó mà mối quan hệ của họ càng ngày càng tệ đi.
Ba tôi khuyên mẹ đừng giận ông bà ngoại nữa, dù sao cũng là đấng sinh thành, giận người đã sinh ra mình là tội bất hiếu, sớm muộn gì cũng sẽ không yên ổn.
Nhưng mẹ tôi nhất quyết không chịu, dù bà vẫn nhớ vẫn đau nhưng mà bà không muốn nhìn sai trước, mẹ nói với ba rằng cắt đứt nhân duyên của con cái, bây giờ bị con cháu xa cách đó là cái tội, cái nghiệp mà ông bà phải chịu.
Cứ như vậy, suốt tuổi thơ tôi ít khi nào gặp ông bà ngoại.
Có lẽ đây cũng là lần đầu tôi nhìn ông bà ở khoảng cách gần như vậy.
Sau đó tôi lại thiếp đi, tôi nói mớ rất nhiều thứ mà khi nghe kể lại tôi mới biết.
Tôi cứ nói là tôi nhớ cha mẹ, muốn gặp cha mẹ, cầu xin ba mẹ dẫn tôi theo, tôi ghét ông bà, không muốn gặp ông bà.
Cứ thế tôi lặp đi lặp lại đến hết đêm dài.
-"vậy sau đó thì sao?"
An Thư dùng một chất giọng xúc động nói với tôi.
-"sau đó thì tôi cũng không biết ông bà ngoại đã làm gì nữa."
-"cậu vẫn giận ông bà sao?"
-"ừm, vẫn giận."
Tôi thấy An Thư nghĩ ngợi gì đó một lúc thật lâu cũng không nói gì thêm vậy nên tôi cũng lơ đễnh mà tiếp tục nhớ về chuyện cũ.
Sau khi lo liệu xong xuôi đám tang, ông bà cũng đi về, ánh mắt buồn bã của họ làm tôi khó hiểu nhưng lúc đó tôi cũng không còn tâm trí đâu mà nghĩ ngợi về chuyện này.
Điều tôi không ngờ là ông bà để tôi muốn làm gì thì làm, không còn bắt ép cực đoan như đã từng làm với mẹ tôi.
Có một chuyện mà cha mẹ tôi không yên lòng, đó là ngôi trường cấp ba mà tôi đang học, nhưng trước linh cửu của họ tôi chỉ biết dập đầu tạ tội mà thôi.
Đó là lựa chọn duy nhất của tôi vào thời điểm đó, tôi hy vọng ba mẹ sẽ hiểu và yên lòng nhắm mắt.
Tôi suy sụp trong một thời gian, không có tâm trạng để làm gì.
Cũng vào tối hôm đó, tôi nằm mơ thấy ba mẹ, là lần đầu tiên và cũng duy nhất.
Vòng tay của họ thật ấm áp.
Ba mẹ nói với tôi rằng sống chết là số mệnh, mong tôi đừng quá đau buồn rồi suy sụp vì họ mãi nữa, đó mới là điều mà ba mẹ sợ và không yên lòng nhất.
Ba mẹ còn dặn tôi thêm một điều cuối cùng...
Tôi chợt tỉnh dậy, đó là sáng sớm tinh mơ, ánh sáng mặt trời khắp sáng căn phòng mà 2 tháng nay đã chìm vào bóng tối.
Tôi nghĩ những tia sáng đó là những điều cuối cùng ba mẹ đã để lại cho tôi, thắp sáng tấm hồn đang chết dần.
Tôi đã quên điều cuối cùng mà ba mẹ dặn dò mình trong giấc mơ.
Nhưng ít nhất bây giờ tôi vẫn sống và vẫn còn tồn tại, vẫn còn tắm trong ánh nắng mỗi ngày, khắp người tôi là hơi thở của sức sống và tuổi trẻ, tôi đã làm cho ba mẹ yên lòng dù họ đang ở một nơi rất xa.
Trong ngày nhập học, tôi đã gặp lại em, Trần An Thư.
Dù khí chất của em đã khác xưa, dù trong ánh mắt em là vẻ u sầu khác lạ nhưng vào khoảnh khắc gió khẽ đung đưa tà váy, chiếc nơ em cài trên áo và mái tóc của trong cơn gió nhẹ, ánh nắng nở rộ trên người em.
Tôi dường như thấy lại tôi của ngày hôm đó, khi mà tôi thức dậy trước bóng tối vô tận là một thế giới đầy nắng ấm áp đang đợi tôi.
Đó cũng là lúc tôi nhớ lại lời dặn dò của ba mẹ mình.
-"con bé đã cứu con, đến lượt con phải cứu con bé.
An Thư đang cho con ánh nắng của ngày mai.
Phải nhớ kĩ nhé Dương An..."
Vào ngày hôm đó, trái tim tôi đập loạn nhịp trước An Thư.
Dù cho em đã u buồn phiền muộn, em không còn vẻ rực rỡ của ngày nào.
Nhưng tình yêu làm cho con người ta kì lạ hơn, em có trông như thế nào, tôi vẫn không thể ngăn mình yêu em.