- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 628,026
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Đi Ngược Cơn Gió Và Làn Khói
Chương 10: bạch nguyệt quang
Chương 10: bạch nguyệt quang
Và thế An Thư bắt đầu kể lại câu chuyện của vài năm về trước.
Lúc tôi không có mặt, cuộc sống mà tôi không hề hay biết.
Năm đó, gia đình cô ấy đã phá sản.
Họ không phải là một gia tộc lâu đời mà chỉ là một gia đình trung lưu vậy nên rất dễ bị nhắm đến.
Trong lúc cha của cô ấy không biết xoay sở làm sap thì có một người đàn ông xuất hiện trong đêm, ông ta hứa sẽ trả hết nợ cho gia đình cô nhưng với một điều kiện vợ con của ông phải thuộc về ông ta.
Sau đó, dưới sự sắp đặt và toan tính của người lớn, An Thư đã đến biệt thự của ông Lê Văn Lâm.
Nhưng đáng lẽ mẹ của An Thư phải kết hôn với ông ta tuy nhiên bà đột nhiên đổ bệnh nặng không thể kết hôn.
Lê Văn Lâm có hai đứa con gái, là Lê Bích Ngọc và Lê Bích Uyên.
Cuộc sống của An Thư và hai đứa em của cô ấy ở nhà ông Lâm vô cùng khắc nghiệt.
Hai đứa con gái của ông ta không hề thích sự xuất hiện đột ngột này.
Họ cho rằng ba người An Thư xuất hiện là để cạnh tranh quyền thừa kế với họ.
Họ bắt nạt, li gián tình thân máu mủ của An Thư.
Không cho cô đi học, bắt nhốt, đánh đập và cấm cản cô ấy làm những chuyện mà trước giờ cô ấy vẫn làm.
Ông ta thì mắt nhắm mắt mở, dung túng cho hành vi bạo lực của hai người con gái ruột của mình.
Kể đến đây, An Thư cởi áo khoác ngoài, ở tấm lưng gầy gò của cô ấy là vô vàn những vết sẹo chi chích.
Biến tấm lưng trắng ngần xinh đẹp bị phá huỷ hoàn toàn.
Tôi không thể tưởng tượng được cô ấy đã đau đớn thế nào trong khoảng thời gian đó.
Nhưng hành động của cô ấy như thể cố chứng minh lời nói của mình là sự thật vậy.
Thấy vậy tôi không thể nào đứng nhìn được.
Tôi vội giúp cô ấy kéo áo khoác lên.
Che chắn lại những điều làm cô ấy đau lòng, tổn thương và sợ hãi.
Tôi chỉ là muốn cô ấy biết, không cần bằng chứng gì cả, cô ấy chỉ cần nói một câu thôi là tôi đã đủ tin tưởng cô ấy rồi.
Đúng lúc đó, người con trai trong bức ảnh xuất hiện.
Hôm đấy, cô ấy vẫn bị bắt nạt.
Nằm co ro trên mặt đất lạnh lẽo và luôn cầu xin sự cứu giúp của ai đó.
Và thật sự là đã có người đến cứu em.
Hắn đỡ em ngồi dậy từ mặt đất, vuốt ve mái tóc đã rối bù của em.
Cõng em đi chữa trị.
Em ở lại nhà hắn một thời gian.
Được cho ăn, cho mặc, được chăm lo cho cơ thể yếu ớt của mình.
Rất nhanh em đã trở lại dáng vẻ tiểu thư mà em vốn có.
Nhưng ông trời luôn không muốn em được sống hạnh phúc.
Chỉ vài tháng trôi qua mà em như đã nếm trải đủ mọi cay đắng trên đời.
Khi ấy em mới 15 tuổi.
Ông ta lại bắt em về nhà.
Lần này còn kinh khủng hơn mọi lần.
Và em nghe một tin chấn động cả trái tim vốn đã trở nên yếu ớt của mình.
Người thiếu niên đó đã bị tai nạn giao thông.
Em ra sức cầu xin, nghĩ đúng mỗi cách để có thể đi ra ngoài.
Nhưng em không đến kịp, người đã cứu em không thể tự cứu bản thân mình.
Em cũng không thể làm gì để cứu người em muốn cứu, không thể yêu người em yêu.
Tai nạn ngày hôm đó.
Em không thể cứu sống người thương nhưng đã cứu tôi.
Đúng vậy, tôi chính là cái người mà trong lúc em sợ hãi bỏ chạy, không dám đối mặt với sự thật đã vấp phải.
Chính là tôi.
Nhưng điều đó có phải là do định mệnh không?
Hắn chết đi và tôi sống lại.
Chúng tôi lại có khuôn mặt gần giống nhau.
Tôi không thể nào không có ý nghĩ ấy.
Rằng tôi đã cướp mất cơ hội sống của một người.
Nhưng còn một thứ làm tôi sợ hãi hơn, liệu rằng khi nhận ra người mà em kịp thời gọi cấp cứu là tôi thì có ghét tôi không nhỉ?
Dù sao, cũng khó tránh khỏi nếu điều đó xảy ra.
Khi kể xong mọi chuyện, An Thư nhìn tôi, trong ánh mắt là vô vàn sự tính toán.
-"tôi đã từng rất suy sụp khi người tôi yêu không còn trên thế giới này nữa.
Cậu ấy xuất hiện, dịu dàng với tôi, an ủi tôi trong những ngày tháng đen tối nhất cuộc đời.
Dù bây giờ, cha đã không còn, mẹ cũng đang bệnh, cả hai người đều không còn ở bên cạnh tôi.
Quả thật lúc ấy tôi không biết phải làm sao.
Nhưng không có nghĩa là tôi chỉ dựa dẫm vào người khác.
Dương An à, tôi xin lỗi.
Ba mẹ cậu là do tôi hại mà mới chết."
An Thư dập đầu tạ tội với tôi.
Không thể nào, tôi đang nghe cái gì vậy nhỉ?
Từng lời nói như tiếng sấm nổ bên tai tôi vậy.
-"ba cậu là cảnh sát chìm... người ông đang điều tra chính là Lê Văn Lâm.
Ba cậu vì muốn cứu tôi ra khỏi cái nhà đó nên mới bị liên luỵ...
An à, tôi nợ cậu nhiều quá."
-"vậy là sao?"
-"ba cậu đã nói cho tôi biết trước ngày xảy ra tai nạn giao thông.
Ông ấy nghi ngờ Lê Văn Lâm có buôn bán mai tuý và có những hành vi phạm pháp khác.
Dương An, tôi xin lỗi cậu."
An Thư vẫn tiếp tục dập đầu tạ lỗi với tôi, giống y như hành động cô ấy làm khi vừa mới đến đây vậy.
-"cậu có muốn báo thù không?"
An Thư ngừng lại.
Cô ấy không hề khóc và cũng không yếu đuối.
Hai từ "báo thù" có sức nặng cỡ nào trong lòng cô ấy nhỉ?
Đủ để khiến khi cô ấy nghe đến từ đó trong mắt là vô vàn sát ý.
-"hận đến tận tim gan.
Không báo thù thì sẽ có lỗi với những người vì tôi mà hi sinh."
-"cậu làm sao để mà báo thù?"
Tôi thấy cô ấy lưỡng lự mà không đáp.
Liền hiểu rằng An Thư vốn không muốn để tôi biết.
Nếu hôm nay không có chuyện ngoài ý muốn mà thằng Trí Thành đã gây nên thì có lẽ tôi sẽ không bao giờ thật sự bước chân vào thế giới của em mất.
-"An Thư, cha mẹ tôi vì ông ta mà chết, tôi có quyền biết tất cả mọi thứ liên quan đến chuyện này.
Hãy nói cho tôi biết đi An Thư.
Tôi nhớ ba lắm, hãy để tôi làm việc mà ông ấy chưa kịp hoàn thành."
-"An Thư.
Nói cho cậu ấy biết đi cháu."
Một người khác lại bước vào.
Ông ấy có vẻ chính trực và đàng hoàng.
Khuôn mặt lại đầy vẻ nghiêm túc.
Đây là kiểu dù cho có thay đổi thân phận người ta vẫn dễ dàng nhận ra ông ấy là một cảnh sát.
-"chú là Lý Minh Quân.
Cộng sự trước đây của cha cháu.
Cháu rất giống cha, Dương An."
-"nhưng mà bác Quân... cháu không muốn lôi kéo cậu ấy vào chỗ nguy hiểm."
-"Thư à, bác biết là cháu lo lắng cho thằng nhóc nhưng mà phải để nó biết sự thật, để nó trưởng thành.
Còn quyết định là ở thằng nhóc."
Với sự thúc đẩy của bác Minh Quân, An Thư đành phải nói cho tôi biết tất cả mọi thứ.
Vậy ra từ trước đến nay An Thư đều có nhiệm vụ giám sát Lê Văn Lâm và báo cáo tất cả hành vi cũng như thói quen của ông ta ở nhà cho phía cảnh sát.
An Thư sau khi được cha tôi tiết lộ thân phận tội phạm của Lê Văn Lâm thì đã tự nguyện làm tình báo.
Đúng thật là cô ấy hận ông ta đến tận tim gan nhưng tôi lại bùng lên một tia dự cảm chẳng lành.
An Thư liệu có quá lún sâu vào chuyện này rồi không thể thoát ra được không?
Sau đó một lúc, An Thư định rời đi nhưng đã bị tôi níu lại.
-"để tôi đưa cậu về.
Tối rồi, nguy hiểm lắm."
Lần này An Thư không từ chối tôi nữa.
Tôi và cô ấy đi cùng nhau, bóng của chúng tôi theo từng bước chân mà rung rinh.
-"cậu không giận tôi hả?"
Cô ấy không nhìn vào mắt tôi.
Rất hiếm khi mới bắt gặp sự hổ thẹn của cô ấy như vậy.
Tôi phì cười, chỉ trêu cô gái ngốc vẫn hoài ngốc.
-"chúng ta vẫn chỉ là những đứa trẻ thôi mà.
Vả lại, trước đây, tôi từng nằm mơ thấy cha mẹ tôi.
Hai người ấy nói tôi phải đối xử tốt với cậu.
Tôi nghe lời họ."