Siêu Nhiên DỊ NĂNG A9

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
365627370-256-k268794.jpg

Dị Năng A9
Tác giả: 11thg1
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Hayu, một nữ sinh vừa chân ướt chân ráo bước vào cao trung NT, nơi mà cô luôn mang trong mình bao ước mơ và khát vọng về những năm tháng cấp ba bình yên.

Nhưng cuộc đời đâu bao giờ là đơn giản khi mà tại 10A9, lớp học của cô, nơi tồn tại "dị nhân", những người sở hữu các năng lực kì bí không thể lý giải bởi khoa học hay còn được gọi là "siêu năng lực", luôn đem lại những hiểm nguy mà chỉ cần sơ suất một chút cũng có thể sống thực vật cả đời.

"Là bạn hay thù?", một câu hỏi mà đối với từng người trong lớp cô phải luôn tự đặt ra để đảm bảo sự yên lành của bản thân qua từng năm tháng địa ngục này.​
 
Dị Năng A9
Mở Đầu: Những Giấc Mơ


– Cậu nhất định không được để cho cậu ta biết năng lực của mình, vì cậu ta chính là—"Reengggg—" Một hồi chuông báo thức ngân lên cắt ngang lời nói của cô gái với giọng điệu gấp gáp như thể đang bị rượt đuổi vừa xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

Mặt mũi cô ấy thế nào tôi không thể rõ được vì dường như mọi thứ xung quanh đều bị che phủ bởi một màn sương mờ ảo.Bật dậy tắt thứ chuông báo thức phiền phức kia trong trạng thái mơ màng, tôi ngồi thẫn thờ một lúc để bản thân lấy thêm chút tỉnh táo.Chợt cảm thấy có những dòng nước mằn mặn không biết từ khi nào chảy xuống đầu lưỡi mình, tôi nửa tỉnh nửa mê vớ lấy chiếc gương nhỏ được đặt ở đầu giường, dùng tay áo lau nhẹ bề mặt gương rồi bất giác nhìn vào bên trong.– G-gì đây?Một giây trước khi thật sự lấy được tỉnh táo, tôi giật mình khi nhìn thấy bên trong gương, trên khuôn mặt xinh đẹp của một thiếu nữ trông y đúc bản thân đang chảy những giọt lệ lấp lánh làm ướt nhòe đi đôi mắt bồ câu đầy duyên dáng của mình.Bởi lẽ hai hàng nước mắt cứ chảy mãi không thôi khiến tôi cảm thấy nghi ngờ không biết liệu có phải mình mắc bệnh về mắt hay không.– Chẳng lẽ vì giấc mơ ban nãy...Từ lúc mở mắt đến giờ, tôi cứ có cảm giác tiếc nuối vì không thể lưu lại chút kí ức gì về giấc mơ ngoại trừ đoạn cuối, lúc cô gái dưới màn sương mờ ảo gấp gáp thốt lên những điều thật khó hiểu.Dẫu chưa nhận được câu trả lời nhưng tôi vẫn tạm gác chuyện sang một bên, cũng vì hôm nay là buổi nhận lớp đầu tiên của tôi trong cấp ba.

Nếu tôi đứng dậy thay đồng phục ngay lúc này và trở thành học sinh đến lớp đầu tiên, không biết cảm giác khi ấy sẽ ra sao nhỉ?

Chỉ nghĩ tới những ánh mắt thán phục của các bạn học mới thôi cũng đủ khiến khóe miệng tôi tự mỉm cười rồi.Suốt những tháng cuối cùng của năm lớp chín tôi đã phải vật lộn với đống đề cương ôn thi tuyển sinh.

Và quả thực ông trời không hề làm phụ lòng kẻ cần cù đến mức tả tơi này.

Khoảnh khắc dò thấy tên mình trong danh sách các thí sinh đạt điểm chuẩn nguyện vọng, cảm xúc tôi chỉ muốn vỡ òa vì những nỗ lực của bản thân cuối cùng cũng được đền bù xứng đáng.Là ngày mở đầu cuộc sống mới của Hayu, nhất định hôm nay tôi sẽ biến nó trở thành cột mốc không thể nào quên trong đời mình.

Và để bản thân không hối hận vì đã cố gắng, tôi sẽ tận hưởng những năm tháng thanh xuân này một cách yên bình nhất có thể.

Đấy chỉ là những gì mà tôi, một thiếu nữ xinh xắn vừa hãnh diện khoác chiếc áo đồng phục NT, tóc búi củ tỏi vừa được cố định bởi những sợi ruy băng màu đỏ rực, chân vừa xỏ giày bata xám trắng rồi chạy đến trường bằng những năng lượng tích cực nhất, thật sự khao khát.
 
Dị Năng A9
Chương 1: Buổi Nhận Lớp


Trên đường cây ngân hạnh được nhuộm sắc vàng đậm nét thu, có một cô gái xinh đẹp với đôi mắt bồ câu màu thiên thanh đang tung tăng rảo bước.

Tên của cô gái ấy là Hayu.

Bất chợt, những bước chân nhanh nhẹn của cô khựng lại trước trường NT, nơi được mệnh danh là một trong những ngôi trường công lập có cơ sở vật chất và quy mô đứng đầu thành phố Dalkane.

Vừa chậm rãi bước chân vào cổng cô vừa nhìn bao quát trường mà không ngần ngại giấu đi sự phấn khích lộ rõ trên nét mặt.

Trường được xây theo phong cách kiến trúc Gothic đầy cổ kính, với khuôn viên cực rộng được điểm xuyết bởi những khu hiệu bộ được thiết kế đầy công phu, song vẫn dành một diện tích lớn để chừa lối đi, trồng cây xanh và tạo sân vận động nhằm phục vụ các sinh hoạt thường nhật của học sinh.

"Cảm ơn mày vì đã nỗ lực.

Xứng đáng thật."

- Nhẹ nhắm mắt rồi độc thoại nội tâm, khuôn miệng Hayu dần cong thành hình lưỡi liềm.

Đương thời, sự huyên náo từ những cuộc trò chuyện kể lể về mùa hè vừa rồi của các học sinh trong trường vô tình để lọt vào tai khiến cô nửa thấy phiền phức nửa lại thấy hứng khởi.

Bởi lẽ đây hẳn là không khí của mùa tựu trường mà cô thường tưởng tượng khi hè.

Hít một hơi thật sâu rồi nở nụ cười rạng rỡ, Hayu nhảy chân sáo vào trường với trạng thái vui vẻ nhất.

Điều mà cô không bao giờ ngờ đến, phía sau sự hạnh phúc này sẽ là một chuỗi xui xẻo đang chờ đợi mình, với mở đầu là một cú xô ngã của cậu nam sinh kia.

"Rầmmm"

Toàn thân cô ngã khuỵu xuống đất sau khi nhận về một cú va mạnh.

Tuy nhiên dường như có thứ gì khác đã thu hút toàn bộ sự chú ý khiến cô quên cả việc cảm nhận cơn đau.

Hình ảnh một nam sinh với mái tóc bạch kim óng ánh và đôi mắt xếch màu đỏ đầy mê hoặc hiện ra trước mặt khiến trái tim cô như hẫng đi một nhịp.

– Xin lỗi.

Cậu có sao không?

- Người con trai ấy đưa bàn tay rắn rỏi của mình ra nhằm đỡ cô đứng dậy.

– Không...sao...

Tớ tự đứng được.

Đúng là mỹ nam...

Ngay sau khi nhìn rõ mặt cậu ta, một suy nghĩ vô thức nảy ra trong tâm trí cô.

Sực nhớ ban nãy khi va trúng cô có thứ gì đó văng ra khỏi tay cậu ta, Hayu đứng bật dậy, mắt đảo xuống đất hòng tìm vật thể ấy.

Chợt, đập vào mắt cô lúc này là tiêu đề của một cuốn sách dày cộp nằm gần đấy, với chiếc bìa màu đen tuyền được thiết kế tối giản hết mức.

"Chi Tiết Dị Năng A9 1982-2022".

Theo hướng mắt Hayu nhìn về, cậu ta hoảng hốt tiến tới nhặt cuốn sách lên, kèm theo đó là một cái lườm nguýt dành cho cô.

– Đừng hó hé với ai đấy.

Bằng chất giọng trầm ấm trái ngược hoàn toàn với cái nhìn lạnh băng của mình, người con trai mà Hayu vừa nhận định là một mỹ nam ấy ngông nghênh bước vô trường, bỏ mặc cô gái xinh đẹp trong bộ đồng phục lấm lem do vừa bị xô ngã đang ngơ ngác không hiểu nguyên nhân vì sao lại bị lườm.

– Tên này...khùng à?

- Không đợi cậu ta đi khuất tầm mắt, Hayu thốt ngay cái suy nghĩ vừa hiện lên đầu mình mà chẳng buồn câu nệ.

Nhìn theo bóng lưng cậu ta, cô chỉ biết cười nửa miệng.

– Rốt cuộc là ai có lỗi chứ hả cái tên đẹp trai khó ưa này?

Hayu quát tháo rồi nghiến răng mặc kệ cho những ánh nhìn dè bỉu của các học sinh đi gần đấy đang hướng về phía mình.

Chửi thêm một câu nữa tuy không giúp được giải oan nhưng cũng khiến cô nguôi ngoai bớt cơn bực tức phần nào.

***

– Đùa hả trời?

Mình thật sự là người đến sớm nhất lớp à?

Ngán ngẩm nhìn căn lớp trống vắng không một bóng người, đôi lông mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại.

Sau khi mất chút thời gian với cậu trai đẹp mà khó ưa ban nãy thì cô nhận thấy hiện giờ cũng chẳng phải là sớm sủa gì nữa, thật kì lạ khi đến giờ vẫn chưa có ai tới.

– Dãy tòa C nằm riêng biệt với các tòa khác, tầng hai phòng số 20, cạnh phòng thể chất...

Lớp 10A9...

Rõ ràng là nơi này mà!

Hayu khom lưng rồi đập nhẹ tay vào tường, lẩm bẩm đọc vị trí phòng học mà cô đã xem đi xem lại nhiều đến nỗi thuộc làu làu khi hè.

Gương mặt khả ái bỗng chốc nhăn lại, không khó để nhận ra vẻ khó chịu xen lẫn thất vọng đang hiện hết trên mặt cô.

Dù dám chắc đây chính là phòng học lớp mình, cô vẫn cứ chần chừ không muốn bước vào.

Có lẽ là ngại, hoặc có thể bởi một lí do gì đó mà chính cô cũng không biết được.

Khi đang bối rối trước những điều khác xa tưởng tượng của mình thì may mắn thay, cô nghe đâu đó từ đằng xa, sự huyên náo của một tập thể đang dần kéo về phía mình.

Nhưng rõ hơn cả sự ồn ào đó là tiếng gọi một cái tên rất đỗi quen thuộc đối với cô, được thốt lên bởi một giọng nam.

– Hayu?

– Ơ?

Cô ngoảnh mặt nhìn theo hướng phát ra âm thanh, vô thức đáp lại khi nghe tiếng ai đó gọi tên mình.

– Đúng là Hayu rồi...

Sao cậu lại đến đây vậy?

– A, Ted!

Lâu lắm rồi không gặp!

Hayu không thể không khỏi ngạc nhiên khi thấy Ted, cậu bạn thời tiểu học của mình đột nhiên lại xuất hiện ở đây.

Đôi mắt bồ câu màu thiên thanh ban nãy còn đang nhíu lại vì sự khó chịu giờ đã trở về trạng thái ban đầu.

Cô không ngần ngại phô trương biểu cảm mừng rỡ khi gặp lại bạn cũ, song cứ nhìn đăm chiêu vào đôi con ngươi màu rượu vang được giấu sau tròng kính cận của cậu.

"Xưa không để ý, giờ nhìn lại mới thấy màu mắt cậu ấy đẹp quá!"

- Những dòng suy nghĩ của Hayu lúc này như một lời giải đáp cho hành động nhìn chằm chằm vào mắt cậu bạn.

Có điều, Ted trông có vẻ không thoải mái.

Không biết liệu có phải do bị Hayu nhìn thẳng mặt hay không, nhưng lời nói tiếp theo của cậu khiến cô buộc phải suy nghĩ.

– Đừng nói là cậu đến đây học nhé?

Sững người trước câu hỏi của Ted, Hayu căng thẳng hỏi lại.

– Ý cậu... là sao?

– Đừng học ở đây, coi như là tớ xin cậu!

Mau chạy...

Đương thời, tiếng ồn ào từ một tập thể mà nãy giờ cô nghe loáng thoáng đâu đấy ngày càng to dần, lấn át cả giọng nói ngày càng gấp gáp của Ted.

– Xin lỗi Ted, tớ nghe không rõ.

Cậu nói lại được không?

– Chạy khỏi đây mau-

— Ted!

Sao mày về lớp sớm thế?

Chưa kịp nghe hết câu, từ cầu thang bước xuống vang lên thanh âm của một nam sinh đã qua bể giọng cắt ngang lời Ted, điều đó khiến Hayu cực kì khó chịu.

Khác với vẻ khó chịu của cô, sâu trong đôi mắt đỏ rượu của Ted là một nỗi sợ, đi kèm đó là những giọt mồ hôi chảy dọc trên trán cậu.

– Và đây là?

Dần dà bước chân ngày càng chậm đi khi cậu ta bắt đầu để ý đến sự xuất hiện của cô.

Nhưng có gì đó mà Hayu cứ cảm thấy sai sai.

Cách cậu ta nói chuyện với Ted như thể cả hai đã quen biết nhau từ trước rồi vậy.

Và thêm một điều khiến cô phải nghiêng đầu suy ngẫm:

– Sao mày về lớp sớm thế?

Ý cậu ta là sao nhỉ?

Bộ mọi người trong lớp vừa đi đâu à?

Nét khó hiểu biểu lộ hết trên mặt cô vô tình lọt vào mắt Ted.

Cậu nuốt một ngụm nước bọt đồng thời nhướng mày về phía cậu bạn vừa xen ngang lời nói của mình - Hoga.

Xem ra cũng vì bận tâm câu nói của Hoga mà cô đã quên mất những lời ban nãy của Ted.

Chẳng rõ khi thốt lên cậu có thiện ý hay không nhưng thật tâm Ted không hề muốn Hayu xuất hiện tại nơi này.

Về Hayu, không để bản thân suy đoán nữa, cô ngước đầu lên nhìn Ted với vẻ mặt nghiêm trọng.

– Mọi người trong lớp đâu hết rồi?

– ...

– Cậu thắc mắc à?

- Nhận thấy Ted không muốn trả lời, Hoga lên tiếng giùm cậu, nhất thời không thể che giấu sự phấn khích của mình.

Cô chỉ đáp lại cậu ta bằng một cái gật đầu.

– Haha.

Cậu đếm ngược ba giây đi.

Hoga cười khoái khẩu, cùng lúc giơ ba ngón tay lên trước mặt Hayu.

Không hài lòng với thái độ đùa cợt của cậu ta, song cũng vì sự tò mò mà cô liền làm theo.

Cô đếm thầm trong đầu.

Ba,

Hai,

Một.

Tiếng ồn ào nãy giờ văng vẳng bên tai ngay lúc này cô có thể nghe rõ mồn một.

Một tốp người bước ra từ phía cầu thang, sau khi nhìn thấy cô bọn họ lập tức thay đổi thái độ từ cười nói sang nghiêm nghị.

Cậu nam sinh để quả đầu mullet layer màu xanh lục cùng đôi tai được xỏ ba, bốn khuyên, ngay khi vừa chạm mắt liền ném cho cô ánh nhìn không mấy thiện cảm, cùng đó là một câu hỏi dành cho Ted và Hoga: "Ai đây?"

Hoga khoái chí đáp lại.

– Ai biết.

Hình như là người quen của Ted.

– Lớp trưởng, tớ không biết người này.

Tức thì, Ted phủ nhận lời Hoga một cách chóng vánh.

Hayu đứng cạnh sốc không nói nên lời.

Đúng là do lời của Ted khiến cô khá đau, nhưng đấy chỉ là một phần.

Phần còn lại, dựa theo những gì cô quan sát nãy giờ, hình như tất cả đều đã quen biết nhau từ trước và trông như thể vừa cùng nhau học một tiết học ngoài lớp về.

– Mấy cậu...

Đang giỡn đúng không?

Chẳng phải hôm nay là buổi đầu tiên chúng ta gặp nhau sao?

Đáng lẽ sẽ là đến lớp thật sớm rồi giới thiệu, làm quen với những người bạn học mới cơ mà.

Dường như tất cả đều đang rẽ sang hướng khác so với sự mong đợi của Hayu.

Việc mọi người đều quen biết nhau từ trước khiến cô cảm thấy vô cùng lạc lõng.

– Nhớ ra rồi.

Cậu là Hayu nhỉ?

Tôi từng thấy tên cậu trong danh sách học sinh 10A9.

Bỏ qua câu hỏi của cô, người có mái đầu xanh lục mà khi nãy Ted gọi là lớp trưởng tiếp tục lên tiếng.

– Nhưng suốt 20 ngày vừa qua cậu không hề đến lớp.

Nữa rồi?

Lại là những lời khó hiểu.

– Ý cậu là... các cậu đã học được 20 ngày rồi?

– Đúng vậy.

Các lớp A9 đã được khai giảng vào ngày 16 tháng 7.

Thông báo được gửi về tận nhà mà.

Cậu không kiểm tra hòm thư à?

– Hòm... thư?

Trước câu hỏi của lớp trưởng, Hayu cố gắng lục lại trong kí ức mình về hình ảnh của thứ có hình dạng là một lá thư.

Cũng may nhờ trí nhớ khá tốt nên việc nhớ lại không khiến cô mất nhiều thời gian.

Cô từng nhận được thư thông báo của trường hai lần.

Lần một là vào hai ngày sau khi có kết quả tuyển sinh, đó là thư thông báo đến trường nhận đồng phục, thẻ học sinh và đề cập đến những quy định cụ thể tại A9.

Lần hai là vào tuần đầu tiên của tháng 7, bức thư thông báo về vị trí lớp học, kèm theo đó là một dòng in đậm "Ngày Nhận Lớp: 5/8/2022".

Ban đầu cũng chú ý nhưng vì quá phấn khởi mà khi ấy cô không mảy may để tâm tới, rằng khác với bức thư đầu tiên, bức thứ hai không hề có dấu mộc đỏ nào và cũng không để lại tên trường.

Ngẫm lại mới thấy, có khi nào bức thư thứ hai là giả mạo không?

Vẫn là Hayu với cái tính suy diễn nhanh chóng ấy.

Chợt cô vô tình nhớ đến một chi tiết có vẻ khá quan trọng cho màn suy diễn của mình.

Lúc đọc xong nội quy A9 trong bức thư đầu tiên, ấn tượng duy nhất của cô là: Quá nhiều quy định nhảm nhí.

Lại lần nữa lục soát kí ức, cô vận dụng hết khả năng của mình để nhớ về những điều cô từng cho là nhảm nhí đó.

"1.Quy tắc là tuyệt đối, nghiêm cấm phá vỡ."

Không, không phải cái này.

"2.

Ngồi theo sơ đồ được sắp xếp, nghiêm cấm đổi vị trí."

Cái này không phải.

"3.

Nghiêm cấm để người ngoài biết sự vận hành của A9."

Vớ vẩn thật, nhưng cái này cũng không.

"4.

Nghiêm cấm để lộ thông tin cá nhân ((bao gồm địa chỉ nhà, năng lực, mối quan hệ trong lớp) với giáo viên bộ môn và những người không phận sự đến A9."

Đúng, chính xác là cái này.

Cấm để lộ thông tin cá nhân với những người ngoài lớp, trong đó bao gồm cả địa chỉ.

Tuy không rõ để làm gì nhưng đặt ra luật lệ này có nghĩa thông tin của mình chắc chắn đã được bảo mật với người ngoài.

Điều đó đồng nghĩa với việc, người đưa lá thư giả cho mình chỉ có thể là giáo viên chủ nhiệm hoặc những người trong lớp.

Nhưng để làm gì?

Ngẫm lại mới thấy, dựa trên những luật lệ quái gở và việc bị gửi thông báo giả, thêm cả biểu cảm kì lạ của Ted khi nãy, tất cả khiến Hayu cảm thấy lớp học này cứ như...

– Các cậu làm tớ liên tưởng tới một lớp học kì dị.

Đúng thế.

Tại sao chỉ A9 có luật lệ riêng?

Tại sao các lớp A9 lại được khai giảng trước so với toàn trường?

Và tại sao...

... tất cả những ánh mắt khinh bỉ, khoái khẩu, ngán ngẩm, nghiêm nghị,... lại dồn hết vào cô như vậy?

– Hahahahahahaha...

Một tiếng cười rùng rợn vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của cô lúc này.

Không quá quen thuộc nhưng cũng không hề lạ, bởi khi nãy cô đã nghe qua điệu cười này rồi.

– Cậu thú vị thật đấy.

Đúng vậy, như cậu thấy, đây chẳng phải một lớp học bình thường.

Cho đến khi ngưng hẳn điệu cười quái gở kia lại, Hoga nghiêm túc nhìn cô với một ánh mắt sắc bén như dao kéo.

– Chào mừng cậu đến với 10A9, lớp học dị nhân.
 
Dị Năng A9
Chương 2: Nguyên Tắc


– Chào mừng cậu đến với 10A9, lớp học dị nhân.

G-Gì cơ?

Cái gì mà lớp học dị nhân?

Bộ đây là phim khoa học viễn tưởng chắc?

Ừ thì trong đầu đã nghĩ ra sẵn những câu phản bác kiểu thế, nhưng ánh mắt sắc như lưỡi dao của Hoga khiến cô thu mình, không dám hó hé dù chỉ một câu.

Thêm cả biểu cảm căng thẳng trên gương mặt Ted khiến cô không nghĩ cậu ta đang trêu đùa mình.

– ...

– Haha.

Sao trông cậu như đang sợ thế kia?

Không trương ra vẻ mặt nghiêm túc ban nãy nữa, Hoga lại giở cái giọng đùa cợt lúc đầu.

Về Hayu, cô liền khuơ tay phủ nhận ngay lập tức.

– S-Sợ gì chứ!

Nhưng mà... lớp học dị nhân là gì?

– Như cái tên đó thôi.

Là lớp học của những kẻ có năng lực siêu nhiên...

Chắc thế?

– Cậu đang giỡn mặt với tớ hả?

Hayu đột nhiên cáu bẳn.

Vì không thuộc kiểu người hay tin vào những chuyện tâm linh, phép thuật, song cô càng không có lí do gì để tin vào nhận định mơ hồ, không có căn cứ xác thực như năng lực siêu nhiên.

Nhưng đấy không phải lời giải thích hợp lí cho sự cáu bẳn của cô.

Tất cả đơn giản bởi vì cô sợ.

Sợ rằng những gì Hoga nói đều là sự thật, nên cô mới tỏ thái độ gay gắt như thế.

Làm ơn hãy nói đấy chỉ là đùa đi.

Hãy nói "Có vậy mà cậu cũng tin à?

Năng lực siêu nhiên làm gì có thật!", không thì "Nãy giờ bọn này đóng kịch chọc cậu vui thôi", hay là cái gì cũng được.

Tôi không cần học trong một lớp học siêu nhiên!

Thứ duy nhất tôi cần chỉ là những tháng ngày cấp ba bình yên nhất có thể mà thôi!

Mặc cho Hayu cự tuyệt đến mức nào, lớp trưởng cũng không mảy may để tâm tới.

Cậu ta trực tiếp dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt cô.

– Không ai có thời gian đùa với cậu đâu.

Tất cả những người đang đứng ở đây đều là các cá thể sở hữu năng lực đặc biệt.

Và cậu cũng thế.

– ...

Hayu cúi gằm mặt xuống, siết chặt nắm tay.

Sâu trong đôi mắt sáng như hai ngôi sao giữa đêm mùa hạ bỗng len lỏi một tia tuyệt vọng.

Vài giây sau đó, một thanh âm lạnh ngắt vọng lên từ giữa đám đông.

– Tồi tệ đến mức đó sao?

Chủ nhân câu hỏi ấy chậm rãi bước về phía trước, đẩy lớp trưởng sang một bên rồi đứng đối diện Hayu.

Mái tóc wolfcut xám cùng đôi mắt đen láy trông thật vô hồn, cô gái đó mặt không biểu cảm, gặng hỏi:

– Biết mình ở trong một lớp học dị thường kinh khủng đến thế hả?

– ...

Ừ.

Kẻ không khao khát sự yên bình như cậu sao có thể hiểu.

– Ra vậy.

Cậu bị ám ảnh bởi khao khát đó à?

– ...

Nhất thời, cổ họng cô như bị đông cứng.

Cô ấy nói trúng tim đen rồi.

Tuy thể hiện lộ liễu như thế nhưng với Hayu, "ám ảnh sự yên bình" vẫn là một bí mật mà cô không muốn để ai biết.

– Tớ không...

Như muốn phủ nhận nhưng lại sợ một điều gì đó, cô cứ ấp a ấp úng rồi nuốt luôn từng câu chữ vào trong miệng.

– ...

– Hửm?

– ...

– Rồi rồi, giải tán thôi.

Có gì vô lớp tính tiếp.

Đứng đây mỏi chân lắm rồi đấy.

Vỗ tay hai cái rồi ra vẻ như là người không can dự đến cuộc trò chuyện này chỉ có thể là Hoga, kẻ đã không còn hứng thú với sự xuất hiện của "học sinh mới" nữa.

Chỉ sau cái đập tay của Hoga, cả tập thể đằng kia bỗng chốc lại ồn ào tựa hồ một bầy ong vỡ tổ.

– Ừ phải đấy, mất thời gian quá.

– Sao không nói vậy sớm hơn đi?

– Tò mò màn giới thiệu của học sinh mới ghê.

Nhiều cuộc đối thoại được bắt đầu với những nội dung tương tự thế, rồi mọi người ồ ạt kéo nhau về lớp.

Ted, Hoga, lớp trưởng là những người cuối cùng bước vào.

Và khi lớp trưởng định bắt đầu màn giới thiệu giúp Hayu thì không biết từ bao giờ, cô đã biệt vô âm tín.

***

Chạy, chạy thôi.

Sao cô ta biết được nỗi ám ảnh đấy của mình chứ?

Mà thôi bỏ qua đi, điều quan trọng bây giờ là,

Ai đã gửi thư thông báo giả?

Và tại sao người đó lại làm vậy?

Liệu có phải... họ làm vậy là vì mình không?

Nếu như thế thì ắt hẳn, cái lớp học này tồn tại điều gì đó quái gở lắm.

Mà quái gở thì không dành cho người bình thường như mình.

Phải... xin chuyển lớp thôi.

Hayu dùng hết sức bình sinh chạy thật nhanh khỏi tòa C rộng lớn, nằm biệt lập hoàn toàn trong trường.

Nhưng cô đâu biết, dù có cố chạy nhanh cách mấy cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của một người.

Chỉ trong giây lát, lớp trưởng ban nãy còn đang đứng ở cửa phòng học giờ đây đã hiện hình trước mặt buộc cô đang chạy với tốc độ rất nhanh phải khựng lại, thiếu điều ngã dập mông xuống đất.

– Sao cậu lại ở đây???

– Tôi đã bảo những người trước mặt cậu ban nãy đều có năng lực siêu nhiên rồi mà.

– Vậy chẳng lẽ năng lực của cậu...

– Nếu cậu đang nghĩ là dịch chuyển thì đúng rồi đấy, nhưng không phải của tôi, mà là của Hoga.

– ...

Kiểu này dù có cố cự tuyệt đến đâu thì cũng không thể nữa rồi, vì cô chắc chắn đây thật sự là siêu năng lực, thứ thường xuất hiện trong những bộ phim khoa học viễn tưởng mà ngày bé mình hay xem.

– Về lớp đi Hayu.

– Không!

Tớ sẽ xin chuyển lớp!

– Tại sao?

– Mấy cậu đâu biết được tớ đã mong ước được sống yên bình tại cấp ba đến nhường nào.

Đùng cái lại kêu đây là lớp học dị thường gì đấy, làm sao tớ chấp nhận được?

– Nguyên tắc của cậu là phải sống thật yên bình đúng không?

– C-Cái đó..

– Hiểu rồi.

Muốn chuyển lớp cũng được thôi.

Nhưng cậu chỉ có thể làm điều đó khi bị xóa toàn bộ kí ức.

Bởi vì cậu đã biết sự thật về 10A9 rồi.

– Toàn bộ kí ức?

Sao lại toàn bộ?

– Năng lực của tôi chỉ có thể xóa toàn bộ thôi chứ không xóa một phần nhỏ được.

Đó hạn chế của nó.

– ...

Được thôi, dù sao đời mình cũng đủ khổ rồi.

Có khi được xóa kí ức lại là ân huệ ấy chứ.

Không được Hayu, mày không thể để mất kí ức đó.

Muốn gật đầu đồng ý nhưng không hiểu vì sao một suy nghĩ cứ len lỏi trong tiềm thức cô.

Rốt cuộc là kí ức nào không được phép quên?

15 năm cuộc đời ngoại trừ những ngày vẫn còn cái sự ngây thơ ấy thì chẳng có kí ức nào đủ đẹp đẽ để giữ chân cô lại cả.

– Chuyện đó...

Cho tớ thời gian suy nghĩ được không?

– Biểu cảm đó, chẳng phải cậu đã có câu trả lời cho mình rồi sao?

– ...

– Đằng nào khi học lớp thường cũng chưa chắc cậu sẽ được yên bình như những gì mong đợi.

Lớp trưởng ngoảnh đầu đi, không đợi nghe Hayu trả lời.

– Không phải ai cũng có siêu năng lực đâu.

Phá vỡ nguyên tắc để đến với những điều hãn hữu, không thấy thú vị sao?

– ...

– Nếu thế thì cậu thật nhàm chán.

Như thể đang độc thoại, lớp trưởng lạnh nhạt nói rồi bỏ đi mà không mảy may nhìn Hayu lấy một cái.

Thế là cô một lần nữa bị bỏ lại giữa sân trường.

Chỉ trong một buổi sáng, có quá nhiều thứ ập đến khiến đầu óc cô như đang quay cuồng, cảm thấy mọi thứ đều không thực.

***

Trên con đường vắng tanh được phủ bởi sắc nắng nhẹ cùng thảm lá vàng úa trải lấp cả lối đi bỗng xuất hiện hình bóng của một thiếu nữ có vẻ đang hậm hực bởi một phát ngôn nào đó, miệng thì không ngừng quở trách chủ nhân câu nói ấy.

– Phá vỡ nguyên tắc để đến với những điều hãn hữu, không thấy thú vị sao?

Nếu thế thì cậu thật nhàm chán.

– Cái gì mà phá vỡ nguyên tắc?

Cái gì mà nhàm chán?

Cậu ta chẳng biết gì về mình cả mà cứ ra vẻ tự đắc!

Đúng vậy.

Hà cớ sao lại phải phá vỡ nguyên tắc...

Trong khi mình sống vì lẽ ấy?

Thèm khát sự yên bình chẳng có gì là sai cả.

Mình sống vì muốn được tận hưởng sự yên bình.

Thế thôi.

– Mà...

Ngoảnh đầu về hướng trường học đã ở khuất xa, đôi mắt sáng như hai ngôi sao giữa đêm mùa hạ mang sắc màu thiên thanh trở nên thật sắc bén như thể đang lườm vào khoảng không.

– "Ám ảnh sự yên bình" cơ à...

Cũng thú vị đấy.
 
Dị Năng A9
Chương 2.1: Phá Vỡ


"Tòa án muốn cháu xác nhận lại, Hayu, cháu muốn ở với bố hay mẹ?"

Giữa phiên tòa, vị thẩm phán chỉ dịu dàng hướng ánh mắt về phía tôi rồi đặt ra một câu hỏi.

Nhưng đâu ai biết rằng, câu hỏi ấy chính là những lời khiến tôi sẽ khắc cốt minh tâm đến cuối cuộc đời, thậm chí dù có phải mang xuống tận 18 tầng địa ngục.

"Cháu muốn...

ở với mẹ."

Chỉ vỏn vẹn năm từ.

Phải, câu nói ngày đó của tôi chỉ vỏn vẹn đúng năm từ.

Nhưng chính năm từ đó đã thay đổi hoàn toàn tư tưởng về cuộc đời của tôi.

Là con một trong một gia đình khá giả, tôi luôn cảm thấy thật may mắn vì được cha mẹ thương yêu, chiều chuộng hết mức, nhưng cũng không vì thế mà trở nên hư hỏng, kiêu kì.

Vốn ngay từ ngày bé tôi đã là đứa trẻ bình thường nhất trong đám trẻ ở trường mẫu giáo.

Chỉ khóc khi sợ, cười khi vui, ngoan ngoãn vâng lời khi được dạy dỗ, quậy phá khi muốn được chú ý,...

Đến khi lên lớp 4 tôi vẫn luôn như thế.

Vẫn là một cô bé hồn nhiên, vô tư đúng với lứa tuổi, vẫn được sống những tháng ngày thật bình yên.

Nhưng thời ấy tôi đâu biết được, để giữ lại sự ngây thơ, trong sáng cho tôi, mẹ đã phải một mình gánh chịu tất cả.

Bố tôi là một người đàn ông dịu dàng, ấm áp.

Ông luôn dành tất cả sự tốt đẹp cho mẹ con tôi.

Ít nhất đấy là những gì tôi từng nghĩ.

Còn bản chất thật sự của ông như nào, chỉ có mẹ tôi là người hiểu rõ nhất.

Theo những gì nghe ngóng được từ tòa án, trước mặt tôi ông sẽ vào vai một người bố hiền lành nhân từ, sau lưng là các trận bạo hành chẳng dứt với nạn nhân không ai khác ngoài người vợ khốn khổ của mình.

Về người phụ nữ tội nghiệp kia, dù cho có bị đánh đập thảm thương đến mức nào thì trước mặt tôi bà vẫn tỏ ra là mình ổn, luôn biện hộ rằng lí do bà mặc áo cổ cao dài tay cùng quần ống suông chỉ là vì bà hay cảm thấy ớn lạnh.

Thế là như một vở kịch hoành tráng được biên soạn bởi chính bố và mẹ, họ đã thành công đánh lừa cô con gái bé bỏng ngây ngô này, khiến con bé luôn sống với sự ảo tưởng rằng gia đình mình thật sự hạnh phúc.

"Cái kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra", câu tục ngữ được người xưa truyền lại giờ đây chính là cách lí giải chính xác nhất cho việc bí mật mà bố mẹ che đậy bấy lâu cuối cùng cũng bị tôi phát hiện.

Và, không lâu sau đó chính là cái hôm ở tòa án, ngày mà tôi quyết định sẽ sống cùng mẹ mãi mãi về sau.

Nhưng cuộc sống đâu bao giờ là đơn giản.

Thời gian sau đó mới là lúc cơn ác mộng của tôi thật sự bắt đầu.

Bố vốn là một gã điên, nhưng mẹ tôi khi rời xa ông cũng trở nên điên loạn không kém, thậm chí là kinh khủng hơn nữa.

Bà vẫn còn yêu ông, nhưng cũng còn bị ám ảnh bởi ông.

Từ đó tâm lý bà trở nên bất ổn, dần dần hình thành chứng rối loạn nhân dạng phân ly.

Lúc tinh thần ổn định bà vẫn là một người mẹ nhân từ, hết mực yêu thương tôi.

Khi lên cơn bà sẽ tự hủy hoại thân thể, cào cấu, xé nát mặt mình, đôi lúc còn co giật khiến tôi cảm thấy sởn gai ốc.

Thỉnh thoảng bà sẽ dùng bạo lực lên tôi và thốt lên những lời lẽ thật kinh khủng khiến tôi từng có thời gian dài bị ám ảnh.

Và, không biết liệu có phải kiếp trước mình đã làm gì để kiếp này phải gánh chịu tất cả nghiệp chướng không nhưng bất hạnh cứ kéo đến bất hạnh.

Chỉ sau bốn năm, vào mùa hè lớp 8 của tôi, bà đã chọn cho mình sự ra đi bằng cách dùng cổ khiêu vũ với một sợi dây thừng rắn chắc được treo lơ lửng trên trần nhà.

Lễ mai táng kết thúc, ở nhà vào những ngày sau đó luôn là một khoảng lặng vô tận mà ngày này qua tháng nọ không có lấy nổi một giọng nói.

Thương nhớ mẹ thì có nhưng tôi không quá đau khổ, và đâu đó trong mình dần cảm thấy thích thú cái sự yên ắng này.

Ngày bé, do tính khí bố mẹ khá trầm, ít giao tiếp nên nhà tôi vô cùng tĩnh lặng, nhờ thế mà cuộc sống hồi đó của tôi cực kì yên bình.

Phải, đây chính là cuộc sống mà tôi hằng tìm kiếm suốt bao nhiêu năm nay.

Yên bình, như thể là sự cứu rỗi cuộc đời của đứa trẻ đã trải qua quá nhiều tổn thương này vậy.

Yên bình, hóa ra, tôi đã hằng luôn khao khát về nó.

Yên bình,...

Từ lúc nào không hay, tôi đã trở thành một kẻ bị ám ảnh bởi hai từ: "Yên bình" và đặt nó làm lẽ sống.

Đó là lí do tôi khao khát sự yên bình của những năm tháng cấp ba đến như vậy.

Mà không chỉ mỗi cấp ba, đến cuối cuộc đời tôi vẫn sẽ luôn thèm khát nó.

Nhưng xem ra, thứ năng lực quái dị trong tôi không cho phép bản thân được sống như thế rồi.

Ngay lúc này, tôi buộc phải đưa ra đáp án cho mình.

– Nếu tớ thật sự có năng lực thì xem ra, tớ không thể chọn cách sống yên bình được nữa rồi.

Tại quán cafe Marie gần cổng trường NT, ngồi đối diện với tôi là cậu lớp trưởng đẹp trai của 10A9, mặt không biểu cảm ồ lên một tiếng sau câu trả lời đậm tính quyết đoán của tôi.

Cuối cùng thì hai ngày sau hôm nhận lớp, tôi đã chính thức phá vỡ nguyên tắc của mình.

– Vậy, một lần nữa, chào mừng cậu đến với 10A9.
 
Dị Năng A9
Chương 3: Vận Mệnh


Đó là vào thời điểm bình minh vừa thức giấc, khi những bản du dương của các nàng Siren dưới hình trạng loài hoàng li được ngân lên.Có một thiếu nữ, tóc búi củ tỏi thòng dây ruy băng đỏ một cách tinh tế, mang trên mình chiếc áo sơ mi trắng với viền cổ và cà vạt sọc caro, phối cùng chiếc váy tennis màu ghi đầy trang nhã, tay cầm chiếc cặp đen bước tung tăng dưới con đường còn ướt đẫm sương đêm.Dường như tâm trạng cô gái ấy cứ luân phiên nhau lúc vui lúc sợ đầy mâu thuẫn.Vui vì sắp chính thức bắt đầu năm học mới dưới mái trường đã từng là một trong những mục tiêu lớn nhất, khi mà hôm qua cô đã gặp mặt lớp trưởng và quyết định rằng sẽ chấp nhận học tại 10A9.Sợ vì không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, bởi cô hiểu rõ lớp học của mình không dành cho người bình thường theo đúng nghĩa đen.Nhưng có vẻ như nỗi sợ hoàn toàn đã bị chia phôi khỏi cảm xúc khi bước chân cô dừng lại trước một cái formex standee nền nâu trầm được đề bốn chữ "Tiệm bánh Sao Băng".Lời nói của cậu lớp trưởng đó cũng có ảnh hưởng đến quyết định của mình...

Chắc nên mua chút bánh để cảm ơn nhỉ?Không nhìn standee nữa, cô hướng đầu về tiệm bánh nhỏ ở ngay phía sau.

Mang phong cách rustic thô mộc với những gam màu village đậm nét cổ điển, tiệm bánh được thiết kế tuy đơn giản nhưng lại rất trang nhã và đầy hoài cổ.

Cô không muốn chần chừ thêm phút nào nữa vì với bản tính hiếu kỳ của mình, mong muốn được nhìn thấy bên trong tiệm bánh cứ thế trỗi dậy.

Và thế là, tựa hồ một đứa trẻ vô tư lự đang đứng trước tòa lâu đài bánh kẹo, cô vui vẻ mở cửa tiệm bánh, đương thời ngân nga những thanh âm không lời.Nhưng đứa trẻ vô tư lự ấy đâu biết, khoảnh khắc bước chân vô tiệm mình đã đánh rơi một vật cực kì quan trọng, thứ có quyền quyết định tương lai của bản thân.Đó chính là thẻ học sinh có đề tên và lớp cô, "Hayu - 10A9".***– Một Biscotti Cacao, một Cranberry Scone.

Của quý khách hết 224 ngàn ạ.Cô nhân viên với mái tóc buông xõa màu nâu chocolate nhuộm ombre trắng khói cẩn thận gói hai túi bánh rồi lịch sự đưa cho Hayu bằng hai tay.

Sau khi thanh toán và nhận được lời cảm ơn đậm tính khách sáo của cô nhân viên xinh đẹp kia thì Hayu khẽ gật đầu, hướng mũi chân về phía cửa toan bước ra khỏi tiệm để đến trường.

Bữa sáng ăn bánh Scone.

Mày cũng lắm tiền phết.Hayu cười nửa miệng, thầm quở trách bản thân vì lỡ vung tay quá trán.Chợt, chỉ vừa bước được ba bước, giọng nói thanh tao mà cô vừa nghe vài phút trước lại lần nữa được vọng lên bên tai khiến cô gạt bỏ vẻ mặt tiếc nuối mà ngoảnh đầu lại. – Mà, chị là học sinh trường NT ạ?– Ơ...

À, vâng!– Nghe nói để đậu trường NT cực kì khó.

Chắc chị học giỏi lắm nhỉ?– Đâu nào...

Tớ có giỏi gì đâu...Hayu phổng mũi tỏ lộ vẻ tự hào.

Đúng như cô nhân viên xinh đẹp vừa nói, trường NT lấy điểm chuẩn rất cao nên không dễ gì vô được.

Xem ra ngoài việc bị xếp vô một lớp học quái dị thì thi vào NT không phải một ý tồi.– Đợt thi tuyển sinh vừa rồi em rất muốn thi vào trường ấy, cơ mà vì mẹ muốn em học gần nhà hơn nên phải đổi nguyện vọng.

Vậy nên nhìn chị em cảm thấy rất ngưỡng mộ!– Hì hì.

Thật ra tớ cũng vừa mới đậu vào trường cách đây không lâu.

Xem ra chúng ta bằng tuổi rồi.– Vậy á?

Nhưng mà cậu học lớp nào vậy?– Tớ lớp 10A...Khoan, mình nói ra có vi phạm nội quy không nhỉ?Có một luật là "Nghiêm cấm cho người ngoài biết sự vận hành của A9", không rõ sự vận hành là như nào, nhưng mình có cần phải giấu nhẹm chuyện học tại 10A9 không?Mà thôi, nên phòng vẫn hơn.

Mình cũng chưa rõ nếu vi phạm sẽ bị gì, nhưng e là trong cái lớp học dị nhân đấy thì chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.Những mạch suy nghĩ cứ thế vô thức chảy trong đầu khiến Hayu cẩn thận hơn với từng phát ngôn của mình.– ...10A...

Mấy ấy nhỉ?

Haha, xin lỗi.

Tớ cũng không nhớ nữa.Hayu gượng cười rồi lấy tay gãi gãi đầu.

Cô nhân viên xinh đẹp đứng đối diện chỉ ồ lên một tiếng rồi khẽ cười bẽn lẽn.Không rõ vì sao nhưng nhìn biểu cảm nhu mì của cô ấy khiến Hayu cảm thấy có chút bất an.

Liệu có phải câu hỏi ban nãy của cô ấy nhằm muốn tra khảo thông tin về 10A9, như thể là một người biết đến sự tồn tại của lớp học quái dị kia không?

Hay là vì cô suy nghĩ nhiều quá rồi?

Khi không gọi cô lại trò chuyện, song còn hỏi đúng chỗ khó trả lời.

Nếu cô ấy học trường khác thì hỏi lớp Hayu học để làm gì kia chứ?Không Hayu, mày nhạy cảm quá rồi đó...

Đây là câu hỏi hết sức bình thường mà!?Hayu hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

Bản thân cô cũng tự nhận thức được rằng mình là người vì tính đa nghi nên thường nghiêm trọng hóa vấn đề.

Thế nên cô tạm gạt bỏ sự bất an trong lòng mình mà gượng cười.Cô nhân viên tỏ vẻ khó hiểu trước nụ cười đầy gượng gạo của Hayu, sau đó tiếp tục cười hiền.– Mà, tớ có thể biết tên cậu được không?– Tớ là Hayu.

Còn cậu?– Tớ là Harumi, học trường TP, lớp 10A6.

Sắp tới trường tớ sẽ tổ chức hội chợ, lớp tớ chọn bán bánh ngọt.

Nếu thích vị bánh tớ làm thì cậu hãy đến nhé.Harumi tươi cười chỉ tay vào hai túi bánh Hayu đang cầm.

Nhanh chóng hiểu vấn đề, Hayu đáp lại nụ cười của cô ấy với một thần sắc ngưỡng mộ.– Ưm.

Tớ rất mong đợi.– Cảm ơn cậu.

Vậy thôi, giờ tớ chuyển ca cho mẹ rồi đến trường đây.

Tạm biệt cậu nhé.

Đi học vui vẻ.– Cảm ơn cậu.

Hẹn gặp lại nhé!Nói rồi Hayu ngoảnh người đi.Harumi vẫy tay chào tạm biệt rồi nhìn theo hình bóng Hayu đang dần khuất khỏi tầm mắt.

Nhẹ nhàng tháo chiếc tạp dề truyền thống màu đen sẫm, thần sắc Harumi biến đổi ngay lập tức.

Từ ánh mắt dịu dàng sang ánh mắt khinh bỉ.Từ cười mỉm nhu hòa sang cười nhếch mép.

Tất cả đều diễn ra chỉ trong một khắc.***Ba ngày trước, khi bước vào cổng trường, cảm xúc của Hayu là hồi hộp và hạnh phúc.

Giờ đây, vẫn là sự hồi hộp ấy nhưng không còn niềm hạnh phúc nào đi kèm nữa mà là nỗi bất an vô tận.

Linh cảm mách bảo rằng cuộc đời cô sẽ rẽ sang một hướng khác khi bước vào đây.

Rốt cuộc...

điều gì khiến lòng cô bất an đến như vậy?Đang khi chìm trong những suy nghĩ rối bời thì một tiếng gọi quen thuộc vọng lên bên tai cô.– Hayu!Ngoảnh đầu lại, cô nhìn thấy Ted từ đằng xa đang bước nhanh về phía mình.– Ted!

Chào buổi sáng.– Chào buổi sáng.– Đừng học ở đây, coi như là tớ xin cậu!

Mau chạy...Sực nhớ ra những lời của Ted ba ngày trước, Hayu nhíu mày nhìn cậu, gặng hỏi:– Ted nè, hôm trước tại sao cậu lại nói vậy?– Nói gì cơ?Ted hơi nghiêng đầu, mắt đảo một vòng rồi gật gù.– Phải rồi.

Xin lỗi, lúc đó tớ hơi mất bình tĩnh.

Cậu cũng biết những người trong lớp đều có siêu năng lực đúng không?

Tớ cũng thế.– Vậy... năng lực của cậu...?– Năng lực của tớ là điềm báo.

Tớ có thể dự cảm được điềm lành, điềm gở trong tương lai.

Khi gặp cậu hôm đó, tớ cảm nhận được rằng kết cục tồi tệ nhất sẽ xảy ra nếu cậu học tại đây.– T-Tại sao cơ?– Tớ vẫn đang trong quá trình phát triển năng lực.

Tạm thời thì tớ chỉ có thể cảm nhận thế thôi, chứ không thể hiểu sâu vào vấn đề.– Vậy giờ...tớ quay đầu kịp...đúng không?Mắt trợn tròn, nhịp tim bấn loạn, Hayu thật sự đã mất bình tĩnh.

Cô chợt nhớ về cuộc hội thoại hôm qua với lớp trưởng, khi ấy đã tự tin với quyết định của bản thân đến mức nào.

Giờ đây, biết rằng viễn cảnh tồi tệ nhất sắp xảy đến vì lựa chọn ấy, cô chỉ ước có thể trở về hôm qua để thay đổi vận mệnh của chính mình.– Cậu bình tĩnh đi.

Bất cứ năng lực nào cũng có hạn chế của nó.

Năng lực của tớ cũng thế, có hai hạn chế.

Thứ nhất, chỉ có thể dự cảm tương lai trong vòng không quá hai năm.

Thứ hai, xác suất đúng hoàn toàn chỉ xấp xỉ 73%.

Vậy nên chưa chắc dự cảm đó chính xác đâu.– ...Hayu hiểu rằng Ted nói như thế vì muốn trấn an mình, nhưng càng nghe cậu nói cô lại càng thấy bất an nhiều hơn.

Bởi vì trong vòng hai năm sắp tới, có 73% khả năng một viễn cảnh cực kì tồi tệ sẽ xảy đến với cô.– Đừng lo.

Còn 27% kia mà.

Nếu có gì xảy ra bọn tớ sẽ không để yên đâu.

Nhưng mà...– Sao cơ?– Cậu có bỏ quên thứ gì quan trọng không?

Năng lực của tớ phát tín hiệu không lành.– Quên?

Cặp tớ vẫn còn...

Ví tiền cũng còn...

Hai túi bánh mới mua còn nguyên...– Thẻ học sinh thì sao?

Thứ đấy rất quan trọng.– Yên tâm.

Sáng trước khi đi tớ kiểm tra rất kĩ rồi.– Vậy thì được.Ted nhẹ thở phào.

Nhưng trái ngược với cậu, Hayu mặt tái mét, hai tay lục lọi hai túi bên hông cặp mà kết quả nhận được chỉ là một nắm không khí.– Đâu rồi?

Sáng tớ để đây mà?– Sao?

Cậu để mất rồi à?– Tớ nhớ rõ là sáng để bỏ nó vô đây.

Túi bên hông không có khóa nên có khi nó rơi đâu mất rồi...– Vậy thì xảy ra chuyện lớn đấy!

Cậu mau tìm ngay đi!– N-nếu tớ để mất thì chuyện gì sẽ xảy ra?– Nếu người ngoài nhặt được nó, cậu sẽ vi phạm điều luật 2: "Nghiêm cấm cho người ngoài biết sự vận hành của A9".

Và...e là hình phạt không nhẹ đâu...
 
Back
Top Bottom