Sáng chủ nhật, ngày nghỉ của Lưu nhưng cậu lại dậy sớm hơn bình thường vì cậu biết hôm nay sẽ có chuyện vui, chuyện mà cậu mong chờ biết bao hôm.Đêm qua, cậu đã đi mua sắm để chuẩn bị cho cuộc vui hôm nay.
Dù muốn mua thật nhiều thứ, nhưng với thân phận học sinh, cậu chẳng đủ khả năng để sắm được bao nhiêu.Tới khoảng 7 giờ, tiếng chuông cửa vang lên – người đang đứng ngoài kia chính là lý do khiến cậu sẵn sàng thức dậy sớm từ tinh mơ.
Cậu mời hắn vào, nhẹ nhàng đóng cửa sau lưng, rồi hỏi thẳng:Lưu: "Trọng, anh còn nhớ mình là ai không?"
Trọng: "Ngài là chủ nhân của tôi – là người mà tôi sẵn sàng hi sinh tất cả."
Trọng vừa dứt lời, cơ thể anh vô thức đứng thẳng, như thể đang chào cấp trên trong một nghi thức quân sự.Lưu: "Tốt.
Từ nay, mỗi khi ở trong không gian riêng – như nhà tôi, hoặc bất cứ nơi nào tôi cho phép – ngươi sẽ không còn là cảnh sát, không còn là người đàn ông mạnh mẽ.
Trong thế giới của tôi, ngươi là thuộc hạ.
Không, chính xác hơn… là một con chó.
Một kẻ sống chỉ để thoả mãn tôi – đó sẽ là đam mê duy nhất của ngươi."
Cậu rút ra một chiếc vòng cổ bằng vải đen, dạng choker, giữa vòng có đính một khoen tròn bạc lặng lẽ phản chiếu ánh đèn.Lưu (nhìn thẳng): "Nếu ngươi chấp nhận số phận này – hãy đeo cái này vào, cởi bỏ bộ y phục đó đi, và bò lại chỗ ta."
Trọng khựng lại đôi chút khi Lưu đưa chiếc vòng.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hình ảnh bản thân khỏa thân, quỳ rạp, dâng hiến cho người duy nhất anh gọi là chủ nhân – tràn ngập trong tâm trí.Một dòng nhiệt nóng bừng lên trong người.
Anh đưa tay cầm lấy vòng, siết nhẹ, rồi đeo vào.
Khi chiếc vòng ôm sát lấy cổ và chốt khóa cài “tách” một tiếng nhỏ, cũng là lúc một phần lý trí cuối cùng trong anh…
âm thầm tan biến.Từ giây phút đó, anh không còn quyền quyết định cuộc đời mình nữa.
Điều mà… lẽ ra anh vẫn còn nắm giữ – nếu anh không đeo chiếc vòng đó.Khi rời nhà lúc sáng sớm, Trọng còn bận bộ trang phục kín đáo và có phần sang trọng – như thói quen của một người đàn ông vốn từng giữ hình ảnh nghiêm chỉnh.Nhưng giờ đây, đứng trong không gian của Lưu, bộ quần áo ấy chỉ khiến anh thấy vướng víu.
Anh chợt nhận ra: để trở thành thứ mà Lưu mong muốn, anh phải trút bỏ mọi lớp vỏ bọc.Mỗi chiếc nút áo bung ra, mỗi lần thắt lưng được tháo, mỗi mảnh vải rơi xuống sàn…
đều khiến cơ thể anh nóng bừng hơn.
Như thể từng lớp được bóc ra cũng là lúc ham muốn bị phơi bày.
Khi món đồ cuối cùng – chiếc quần lót ôm sát – rơi xuống, anh không còn là viên cảnh sát Trọng.
Mà chỉ là một thân thể mạnh mẽ, rám nắng, run rẩy trong cơn phấn khích trần trụi.Dưới ánh sáng phòng khách, cơ bụng săn chắc và làn da mang theo dấu vết rèn luyện lộ rõ.
Nhưng thứ nổi bật nhất lúc này... là một dấu hiệu không thể che giấu của sự lệ thuộc: nơi trung tâm cơ thể anh, một phần anh đã đứng thẳng dậy, không còn kiểm soát được nữa.
Nó bắt đầu rỉ ra những thứ không nên ở đây lúc nàyCơn hưng phấn trong anh không ngừng dâng lên khi Trọng bắt đầu bò bằng cả bốn chi – động tác tưởng chừng hạ thấp phẩm giá, vậy mà với anh lại trơn tru đến kỳ lạ.Lúc đầu anh nghĩ mình sẽ thấy khó chịu... nhưng không.
Ngược lại, tư thế ấy khiến anh thấy nhẹ nhõm, đúng vai, như thể đây mới là vị trí thực sự của mình bên cạnh người đã “cưu mang” anh.Trên sàn nhà lạnh, mỗi lần đầu gối chạm đất là một cơn rùng nhẹ chạy dọc sống lưng.
Từ cơ thể anh, những tín hiệu của ham muốn rỉ ra âm thầm – không thể che giấu.Anh không thấy xấu hổ.
Nhưng sâu trong tiềm thức – phần con người còn sót lại – vẫn nhắc anh một quy tắc quan trọng:Kẻ đã mang vòng cổ thì không được tự ý thoả mãn bản thân.Bởi lẽ, trong thế giới này, chỉ có một người có quyền quyết định khi nào con chó được “thưởng”… và đó không phải là anh.Anh bò đến bên chiếc ghế sô pha – nơi chủ nhân của anh đang ngồi, thản nhiên quan sát.Ánh mắt Lưu lúc này không dịu dàng, cũng không cảm thông.
Nó lạnh, sắc, và có phần khinh miệt – như đang nhìn một sinh vật thấp kém.Nhưng với Trọng, ánh nhìn ấy lại là tất cả.Trong lòng anh, sự khinh thường đó chẳng khác nào một dạng tôn kính.
Anh không cần được yêu thương – chỉ cần được công nhận, được nhìn thấy dưới vai trò "thuộc về" là đã đủ mãn nguyện.Từng bước bò, từng cái cúi đầu, từng nhịp thở đều đang đẩy anh xa khỏi chính mình.
Tính cách cũ – lý trí, tự tôn, đạo đức – đang mờ dần, rơi rụng như lớp da chết.Và điều đáng sợ hơn hết là... cả anh lẫn Lưu đều không nhận ra: quá trình tha hóa ấy đã bắt đầu.
Âm thầm.
Nhưng không thể đảo ngược.Thấy anh bò đến, Lưu khẽ nhổm dậy, sống lưng duỗi thẳng.
Cậu đưa tay nâng nhẹ cằm Trọng lên, xoay trái, xoay phải, rồi cúi xuống nhìn từ trên xuống dưới — như đang đánh giá một món đồ mới nhận về.Lưu (giọng đều, lạnh):
– “Đúng là chó ngoan…
Biết điều, biết vai.
Ta thích kiểu đó.”
Trọng thở gấp, lưỡi thè ra vô thức như phản xạ, đôi mắt ánh lên sự hưng phấn khi được khen.
Trọng:
– “Gâu…
Chó ngoan luôn đợi lệnh.”
Ánh mắt anh sau đó lại lén liếc xuống nơi nhạy cảm của Lưu – nơi anh không dám chạm, nhưng không thể không khao khát.Lưu khẽ cười, không nói gì một lúc.
Rồi cậu dựa người ra sau, giọng vừa thỏa mãn vừa cảnh cáo:– “Ái chà... cũng biết nhìn đúng chỗ nữa.
Được rồi, coi như phần thưởng.
Nhưng nhớ rõ: phận chó, thì phải ra chó.
Muốn gì… phải xin phép.
Nhận được gì… thì ngoan mà cảm ơn.”
Trọng nghe thấy vậy thì vui sướng mà sủa lên một tiếng, rồi từ từ bò đến gần Lưu.
Anh tiến đến sát đũng quần của cậu, hơi thở gấp gáp, đôi mắt như kẻ nghiện tìm đúng nguồn cung.Anh cúi đầu, tham lam hít lấy cái mùi xung quanh Lưu – thứ hương vừa thơm, vừa ám ảnh, vừa gợi cảm đến điên người.Hít thôi là không đủ.
Trọng cúi xuống, hôn lên nơi đó, rồi dùng miệng từ tốn kéo chiếc quần xuống.
Khi chiếc cu của Lưu dần hiện ra, mới chỉ hơi cương nhẹ nhưng cũng đã đủ khiến Trọng rùng mình.
Dài chừng 15cm, ấm, thơm, và toả ra mùi hương riêng biệt – thứ khiến Trọng gần như mê ly.Anh hít sâu, còn say sưa hơn cả lúc nãy, đôi mắt long lanh như thú cưng được chủ cho ăn.Nhưng anh không quên nhiệm vụ.Trọng bắt đầu hôn lên phần đầu khấc, rồi nhẹ nhàng đưa môi liếm nhẹ xuống dưới, chạm đến cả vùng dưới – nơi chứa hai viên tròn mềm mà anh xử lý như đang làm một nghi lễ.Trước sự phục tùng cuồng nhiệt của Trọng, dương vậy của Lưu từ trạng thái cương nhẹ 15cm dần trở nên căng cứng lên đến 20cm, như phản xạ với sự lệ thuộc tuyệt đối.Anh càng liếm láp, càng dấn sâu vào mê đắm.
Một tay mân mê núm ngực, tay còn lại len vào cái lỗ tham lam bên dưới, từng chuyển động đầy khao khát nhưng vẫn giữ lại một phần kỷ luật – chờ lệnh.Dù cảm giác đã lên cao, anh vẫn chưa dám xuất.
Trong lòng anh, chỉ có một người được phép quyết định khoảnh khắc ấy.Khi đôi tay siết chặt lấy đầu anh và giọng nói ấy vang lên:– “Nuốt hết cho ta.”
…Anh hiểu: mình đã được ban ân huệ.Anh nuốt từng ngụm một cách ngoan ngoãn, không một chút do dự.
Thứ tinh dịch ấy lẽ ra từng khiến anh ghê tởm, từng xem là nhục nhã... nhưng lúc này, nó lại ngọt ngào hơn bất kỳ loại bánh kẹo nào anh từng ăn.Anh liếm môi, rồi thè lưỡi ra, cho chủ nhân thấy không một giọt nào bị lãng phí.Lưu chỉ khẽ cười, đưa tay xoa đầu anh như đang thưởng cho một con vật biết nghe lời.Ngay bên cạnh, cây hàng mà anh liên tục thưởng thức từ nãy tới giờ nó lại cương lên lại.
Còn dương vật của anh do vẫn chưa được thoả mãn và chưa được phép bắn vẫn dựng đứng cứng ngắt.Một cơn ngứa quen thuộc dưới bụng đánh động.
Anh ngẩng mặt nhìn Lưu, ánh mắt đầy chờ đợi.Lưu hất nhẹ cằm, ánh mắt liếc về phía kệ bàn bên cạnh.Chỉ một cử chỉ đó thôi... cũng đủ là mệnh lệnh thầm lặng cho kẻ trung thành.Trọng lập tức hiểu.
Trên chiếc kệ gỗ thấp là những món đồ mà chủ nhân anh đã chuẩn bị sẵn – như thể đã biết trước thời điểm này sẽ đến.Anh không hỏi, không chần chừ.
Đối với anh lúc này, được phép dùng những thứ ấy... là một đặc ân.