Siêu Nhiên Dị Hương

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
384659380-256-k330572.jpg

Dị Hương
Tác giả: theplanter
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Phong sở hữu một khả năng kỳ lạ-thôi miên người khác bằng mùi hương.

Đối với anh, đó không chỉ là một năng lực, mà là một thứ vũ khí đầy sức mạnh và nguy hiểm.

Trong bóng tối của những âm mưu, cậu sữ dụng năng lực này như thế nào sẽ tận dụng hay ...​
 
Dị Hương
Chương 1. Hương trầm hương thoang thoảng


Đêm khuya tĩnh lặng, không gian thành phố bao trùm trong bóng tối mờ ảo, chỉ còn ánh đèn đường leo lét phản chiếu lên những con đường vắng.

1 nam thanh niên bước chậm rãi qua các dãy phố, với vẻ ngoài như một thanh niên bình thường: áo khoác đen, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú nhưng có phần lạnh lùng, ánh mắt đăm chiêu khó đoán.

Hắn vừa đi vừa nỏ 1 nụ cười bí ẩn và đầy âm mưu.

Từ thuở nhỏ, Đoàn Lưu Phong đã cảm nhận được rằng bản thân khác biệt.

Mọi việc xung quanh cậu luôn diễn ra thuận lợi hơn so với cậu tưởng, những người xung quanh luôn chiều chuộn hắn gần như vô điều kiện.

Mãi sau này cậu mới biết là cậu vô thức toả ra một loại hương đặc biệt kiến cho mọi người vô thức làm theo ý cậu mà không hề suy nghĩ gì cả nhưng nó đặc biệt hiệu nghiệm với những người bị tổn thương và nam giới.

Ban đầu cậu cũng chỉ sữ dụng năng lực này để giúp đỡ mọi người được thoải mái hơn nhưng về sau, khi cậu nhận ra sở thích có phần dâm đãng của mình thì việc này dần ít đi thay vào đó cậu khiến cho những người đàn ông đó dần biến chất, sa đoạ, lệ thuộc vào mùi hương của cậu.

Lưu sinh ra trong gia đình thiếu thốn tình cha nhưng mẹ cậu lại không hề buông bỏ cậu mà luôn cố gắp bù đắp cho cậu nêu cậu có 1 tuổi thơ hết sức hanh phúc song việc không có cha bênh cạnh từ bé nên việc cậu thiếu thốn tình cha là việc không thể chối từ được.

Nên từ khi lên cấp 2 cậu bắt đầu để ý hơn đến những người đàn ông xung quanh mình do bản tính hoà đồng với mùi hương của cậu mà cậu cũng dễ dàng hoà nhập hơn vào các nhóm bạn bè, đồng thời cậu cũng là 1 người chuyên giúp đỡ cho các bạn bè, anh chị ở gần cậu thoải mái hơn khi ở cạnh cậu nên dần việc cậu càng được mọi người đến nói chuyện hơn.

Đến năm cấu 3 cậu phát hiện ra được việc mình có tình cảm giành cho nam giới, cậu tìm hiểu kĩ hơn về mối quan hệ này nhiều hơn nhưng cậu lại không thể tìm được ai phù hợp với cậu cả, ai cũng tốt với cậu nhưng cậu luôn cảm thấy gì đó rất lạ song cậu có cố cách mấy cậu cũng không thể tìm được điều đó là gì.

Cho đến một hôm, cậu nghe được nhiều lời nói từ phía nhà vệ sinh nữ ở đối diện:

“Cậu có thấy xung quanh Phong luôn có mùi trầm hương không?

Tuy không có rõ nhưng nó luôn phản phất xung quanh ấy”

“Có chứ, không thấy cậu ấy sài nước hoa nhưng mùi hương ấy thật sự rất dễ chịu ấy”

Biết được vậy, cậu tự nghĩ là mình có mùi hương ấy à và sự xác nhận của mẹ cậu khi sinh cậu ra luôn có 1 mùi hương trầm khiến mẹ thoải mái hơn thì cậu có thể xác định là cậu có mùi hương giúp mọi người thoải mái hơn.

Từ ngày hôm ấy cậu dần điều chỉnh khả năng toả mùi hương của cậu là ở mức vừa phải chỉ sữ dụng khi cần thiết.

Cho đến ngày hôm đó, ở gần chổ cậu ở có 1 cuộc nổ súng và cậu thì đang trên đường về, sợ quá nên cậu phải chạy gấp về nhà thì cậu bắt gặp 1 vài cảnh sát đang đứng trước hẻm nhà cậu, trong có vẻ họ đang lưỡng lự.

Thấy thế cậu tò mò hỏi: “Các chú có chuyện gì vậy ạ?”

Thấy 1 thiếu niên độ 16-17 tuổi trong bộ đồng phục học sinh thì họ mới hạ lỏng cảnh giác xuống mà bảo: “Bọn anh đang trên đường truy bắt tội phạm nhưng đồng đội của anh thay bọn anh lãnh vài viên đạn, giờ cậu ấy mất máu quá nhiều nên ngất xỉu rồi.”

“Nhà em gần đây không? anh giờ cần chỗ để rửa vết thương cho cậu ấy nhưng hiện gần đây thì chú không thấy nhà nào có thể giúp anh hết.”

Cậu nhìn lại vết thương rồi nhìn thẻ công an của anh cảnh sát thì gật đầu, hộ trợ đưa anh ấy về nhà cậu dù sao thì hôm nay mẹ cậu cung đi công tác không về được.

Cậu và anh công an kia hỏi thâm qua lại thì biết được anh công an bị thương tên là Đỗ Hữu Trọng 25 tuổi và anh còn lại là Bùi Anh Vũ 27 tuổi.

Về tới nhà cậu, thì cậu và Vũ nhanh chóng rửa vết thương và băng bó lại thì Vũ nhận được thông báo hỗ trợ và nhanh chóng báo cáo về tình hình hiện tại của Trọng và nhận được chỉ thị thì anh nhanh chóng quay lại hỏi cậu: “Em hỗ trợ anh tí được không?” nhận được sự gật đầu của cậu thì anh nhanh chóng nói tiếp “Em có thể để cho cậu ấy nghỉ ngơi ở đây chút được không, chỉ cần nghỉ ngơi đợi cậu ấy tỉnh lại thôi, anh sẽ nhanh chóng trở lại để đưa cậu ta đi sau”

Cậu dù sao cũng là công dân tốt nên nhanh chống gật đầu nhưng sau đó cậu chợt nhớ là hiện tại không đủ chỗ để anh có thể ngủ được thoải mái chỉ có thể đưa anh vào phòng cậu.

Không còn lựa chọn nào khác nên cậu nhanh chóng đưa anh vào phòng với sự giúp đỡ của Vũ và sự đồng ý của mẹ.

Sau khi ổn định lại vị trí ngủ, đưa Vũ chút đồ ăn nhẹ và đưa anh ra của thì cậu cũng đi kiểm tra hết các cửa số, của chình vì cậu cũng có chút sợ.

Kiểm tra xing hết rồi thì cậu đi tắm rửa rồi mới vào phòng.

Khi vào phòng thì phòng có chút tối, cậu bật đèn điện thoại lên thì nghe tiếng rên rỉ “Đừng bỏ anh mà, anh xin lỗi,…”.

Nhìn kĩ lại thì Trọng cũng đẹp trai khá đúng gu của cậu, vẻ ngoài của anh thì cao khoảng 1m82 cũng có cơ bắp Cậu quay lại nhìn anh thì thấy anh đang đổ mồi hôi, sờ có vẻ sốt rồi.

Cậu nhanh chóng đi lấy khăn ướt chăm qua 1 chút đợi anh đỡ hơn thì cậu mới lên giường nằm phía bên cạnh của anh chiếc giường chỉ 2m thôi nên về cơ bản là cậu va anh nằm vẫn vừa nhưng chợt cậu bị anh ôm tuy nhiên để anh có thể yên tâm ngủ ngon hơn thì cậu cũng để đó không dở ra.

Cũng là lần đầu cậu được nam nhân khác ôm nên cậu có chút ngại không để ý mà cậu có toả ra nhiều mùi trầm hương hơn thường ngày mà cậu không nhận ra.

Sáng hôm sau cậu ngủ dậy cậu thấy anh cảnh sát vẫn đang ngủ, cậu lây lây anh cảnh sát xem anh tỉnh chưa nhưng anh vẫn chưa tỉnh dậy cậu chợt nhớ đến lần thử nghiệm với mấy ông anh khi sữ dụng nồng độ hương đậm đặt thì họ có phần suy giảm nhận thức nên cậu đặt ra một giả thuyết “Nếu hít hương quá nhiều và ở mức nhất định có thể là người khác mất nhạn thức không”.

Nghĩ thế nên cậu nhanh chóng đưa ra một hành động mà lúc đó cậu cũng không nghĩ bình thường cậu sẽ làm: “Mở mắt ra và quỳ 4 chân cho ta”.

Dù nói khá nhỏ nhưng mà vẫn đủ để đối phương nghe.

Cậu thì không mong đợi lắm thế nhưng mà điều cậu không ngờ nhất là anh quỳ xuống như cậu đã nói tuy nhiên đôi mắt của anh có phần vô hồn nên cậu cũng xác nhận được việc là nếu hít quá nhiều hương trầm ở nồng độ cao thì việc nhận thức sẽ bị kiểm soát ở tầm nào đó.

Tuy vâyj việc thí nghiệm để sau thứ cậu cần bây giờ là khiến cho anh ta tỉnh lại, cách cậu có thể nghĩ ra hiện tại là đưa ra lệnh nhỏ nhẹ trước là “Hãy trở lại bình thường” nhưng không thành công nên cậu đưa ra lệnh khác “Hãy hoạt động như bình thường và kiếm một khoảng thời gian rãnh rỗi nào đó gặp riêng ta”.

Thế rồi anh ấy dần trở lại bình thường, đôi mắt, hành động đã bình thường nhưng vẫn nghe lời cậu, cậu và anh đưa liên hệ cho nhau và hẹn 1 lúc nào đó gặp mặt.

Vừa giải quyết tình trạng này xong thì đồng đội của anh tới đưa anh về, cậu dẫn anh ra sau đó sửa soạn đi học và suy ngẫm nên giải quyết tình trạng này như thế nào và nên làm sao.
 
Dị Hương
Chương 2. Hương lệnh


Trên đường đi học, cậu liên tục đặt giả thuyết và thử nghiệm chút năng lực của cậu.

Đầu tiên, cậu có thể xác nhận được việc là hít hương thơm của cậu ở nồng độ cao có thể làm người mất đi khả năng nhận thức chưa rõ có thời hạn hay không, tiếp theo sau vài lần thử cậu có thể điều kiển được mùi hương này ở mức nhất định tuy chưa tốt nhưng vẫn điều chỉnh được lượng và nồng độ giải phóng ra.

Cậu nghĩ tầm vài hôm nữa cậu có thể sữ dụng năng lực này hiệu quả hơn.

Vào đến lớp học thì cậu thân là lớp phó học tập nhưng thường đi học khá trễ nên khi cậu vào học thì gần như giáo viên vừa vào.

Việc này diễn ra gần như đều đặn không mấy ngạc nhiên nhưng đối với cậu thì ngày hôm nay lại là 1 ngày khác so với ngày thường.

Hôm nay cậu đặc biệt lơ là việc học, cậu để ý đến việc nén năng lực lại thay vì cho nó toả hương xem như nào thì bất ngờ thay các hạt chứa hương dần xuất hiện trong không khí, kích cỡ viên ngọc trai khác nhỏ.

Thấy vậy cậu nhanh chóng xin phép giáo viên được về sớm do nhà có chuyện, do uy tín và mùi hương mà cậu có nên việc này được chấp nhận mà không hề có sự nghi ngờ gì.

Lúc về thì cậu vẫn thử nén những viên này lại xem có thể nhỏ cở nào khi viên bi từ 2cm nhỏ xuống cỡ 1cm thì không nhỏ hơn nữa.

Khi đan phân vân không biết thử nghiệm lên ai thì gần đó cậu nghe tiếng chuột, cậu chợt nghĩ thử lên động vật xem dù sao trước đến giờ động vật đối với cậu cũng không có chút tránh né hay sợ hãi nào.

Cậu tới cái hẽm tối sau đó ném 2-3 viên tới bọn chuột nhưng thay vì chạy đi chúng lại chạy đến chỗ mấy viên bi, khi đụng trúng thì viên bi vỡ ra và bay thẳng vào mũi của bọn chuột có vẻ chúng bị ép hít mùi này, sau vài giây bọn chuột nằm xả lai không đọng dậy.

Thì cậu lên tiếng: “Đứng dậy và đáp lời ta”.

Vừa dứt lời bọn chuột dần dần đứng giật chờ cậu ra lệnh tiếp: “Đi lấy cho ta 1 tờ tiền mặt”.

Thế là bọn chúng nhanh chống chạy đi và mang lại vài tờ tiền tuy hơn nhăn nhưng cơ bản là vẫn tốt và hoàn thành nhiện vụ, cậu tiếp tục ra lệnh cho chúng mang thêm vài tờ về nhà và đừng cho ai thấy rồi cậu lấy điện thoại ra thấy 1 tin nhắn chưa đọc đến từ anh cảnh sát Trọng: “Tối nay, 7h cậu rảnh không?

Tôi xin vài tiếng để cảm ơn nha”.

Cậu thấy vậy thì trả lời được và đi thẳng về nhà và ghi lại những gì cậu rút ra được ngày hôm nay.

Về đến nhà thì cậu nghe tiếng của người cậu lâu rồi mới về thăm, thấy cậu thì:

Cậu 3: Ủa?

Lưu sao về sớm vậy, cậu về tính ghé qua thăm mẹ cháu với cháu mà thấy không ai ở nhà hết tính về thì gặp cháu

Lưu: À cậu 3, mẹ cháu thì đi công tác rồi không biết khi nào về hết.

Còn cháu thì nay xin về sớm chút thôi ạ.

Cậu vô nhà cháu ăn uống gì đó rồi nói chuyện tí nha.

Cậu mời chú vào phòng khách rồi đi rót nước thì cậu nghĩ hay mình thử lên chú tí có thể xác nhận không gây hại lên người rồi.

Lưu mời cậu 3 vào phòng khách, tay vẫn âm thầm nắm chặt vài quả cầu hương vừa nén.

Khi cậu quay lưng rót nước, ánh mắt cậu ánh lên vẻ phân vân nhưng cũng đầy quyết tâm.

“Chỉ một thử nghiệm nhỏ… mình cần xác nhận thôi mà.”

Cậu xoay người, nhẹ nhàng thả vài quả cầu nhỏ về phía người cậu 3.

Chúng vỡ tan không tiếng động – làn hương như sợi khói mỏng lập tức bám lấy mũi ông.

Trong chớp mắt, ánh mắt người cậu dần mờ đục, như bị phủ một lớp sương.

– “Cậu 3, giờ cậu cảm thấy sao?”

Cậu 3…

– Lưu: “Mở mắt và trả lời cháu.

Giờ cậu là ai?”

– Cậu 3 : “Tôi là… là cậu 3 của cháu.”

Giọng ông đều đều, vô hồn.

– Lưu: “Trước giờ cậu thích ăn gì nhất?”

– Cậu 3 : “Đồ nướng… và thịt bò xào.”

Lưu gật nhẹ.

– Lưu: “Từ giờ trở đi, cậu cực kỳ ghét thịt bò xào.

Chỉ cần nghĩ đến là muốn tránh xa.

Khi nghe câu ‘Lưu, chủ nhân ngươi đến rồi’, cậu sẽ quay lại trạng thái này.”

– Cậu 3 : “Tôi ghét thịt bò xào…

Tôi ghi nhớ mệnh lệnh.”

Lưu rùng mình.

Đây không còn là trò chơi.

Cậu vừa thay đổi một phần con người thân thuộc nhất trong gia đình mình.

Khi cậu 3 trở lại bình thường, Lưu quyết định thử lại.

Lưu: Cậu 3 này cậu thích ăn gì vậy cậu để con đi làm ạ

Cậu 3 : Cậu thích đồ nướng cơ mà giờ này thì không thích hợp lắm, con làm đại đi trứng chiên hay gì cũng được, không thì đi ra ngoài ăn cũng được.

Lưu: hmmmmm, giờ nhà con còn chút thịt bò.

Con làm thịt bò xào nha cậu

Cậu 3: Thôi đi cậu m không ưng mấy món bò đâu, dở bỏ mẹ.

M đem trứng chiên ra là được rồi.

Lưu chết lặng.

Trong tiềm thức cậu vẫn mong mọi thứ chỉ là giả.

Nhưng không – hiệu lực thôi miên là thật.

Món ăn mà cậu 3 luôn yêu thích, nay đã trở thành điều ông bài xích.

Một quyền năng khủng khiếp – và cũng thật nguy hiểm.

Từ đó cậu xác nhận được việc thôi miên có thể thay đổi sở thích và tính cách của 1 người và người đó không nhớ bất cứ thứ gì trong quá trình thôi miên này.

Cậu bèn thôi miên cậu 3 lại và kiến cậu trở lại bình thường, cậu không muốn cậu 3 thay đổi quá nhanh khiến người khác chú ý.

Với cậu, khám phá ra từng này là được rồi, cậu tìm ra được khá nhiều thông tin và quy tắc là ổn.

Thời gian trôi qua đến tối gần giờ hẹn với anh cảnh sát tôi nhanh chóng sửa soạn rồi chạy đến chỗ hẹn rồi ngồi chờ tiếp.

Chỗ cậu chờ là ở 1 căn phòng kín quán ăn trong khu trung tâm thành phố thích hợp để nói chuyện riêng và bàn các dự án hơn.

Căn phòng ăn nhỏ, cách âm tốt nằm giữa trung tâm thành phố.

Lưu chọn nơi này để tiện trò chuyện, tránh ánh nhìn từ người lạ.

Tiếng gõ cửa vang lên nhẹ nhàng, đều đặn.

Lưu đã biết đó là ai.

Lưu: “Vào đi, anh Trọng.”

Khi anh Trọng bước vào, gương mặt đã khá hơn trước – làn da bớt xanh, giọng nói không còn run.

Lưu: “Anh đã ổn hơn chưa mà hẹn em ra vậy?”

“Tạm ổn rồi.

Vài hôm nữa chắc là quay lại làm việc được.”

Lưu: “Mai anh qua nhà em chơi đi, em có nồi lẩu định nấu mấy hôm nay rồi.

Mà không ai rảnh…”

Trọng: “Ừ, anh đi được.

Bạn bè anh giờ cũng bận hết, chắc chỉ có em là dư thời gian.”

Lưu mỉm cười, tay đưa thực đơn cho nhân viên.

Khi họ rời đi, cậu nhìn Trọng, mắt khẽ nheo lại:

Lưu: “Anh… còn nhớ lời em nói hôm trước không?”

Đôi mắt Trọng chớp nhẹ rồi lặng dần.

Một màu trống rỗng lan ra.

Trọng: “Tôi còn nhớ.”

Lưu: “Tôi là gì của cậu?”

Trọng: “Chủ nhân.”

Lưu: “Còn người yêu cũ của cậu thì sao?”

Trọng: “Cô ấy đã mất.

Tôi từng yêu cô ấy sâu đậm… nhưng giờ, lòng trung thành và tình cảm của tôi thuộc về ngài.”

Lưu không nói gì, chỉ im lặng nhìn người đàn ông trưởng thành đang quỳ gối trong tâm trí.

Lưu: “Hãy nhớ, mọi lợi ích, mệnh lệnh và bí mật của ta – đều được ưu tiên.

Nhưng đừng để ai nghi ngờ.

Giữ vững vai diễn của ngươi.”

Trọng: “Tôi đã rõ.”

Và chỉ vài phút sau, Trọng trở lại là người đàn ông cảnh sát cười nói như bình thường nhưng trọng hành động và lời nói đã có chút.

Tuy vẫn mang gương mặt quen thuộc, nhưng ánh mắt Trọng đã khác.

Trong từng cử chỉ, từng câu nói, Lưu cảm nhận được sự lệ thuộc tuyệt đối – không phải là sự tin tưởng của một người bạn, mà là sự phục tùng của một kẻ đã bị tước đi ý chí.

Tuy vậy cậu vẫn muốn thử xem là anh ta đã thay đổi hoàn toàn chưa.

– Trọng: “Mai mấy giờ em rảnh?”

– Lưu: “Tầm 6 giờ.”

– Trọng: “Được.

Em cần anh làm gì trước không?

Đi chợ, chuẩn bị đồ, hay... kiểm tra ai đó?”

Câu hỏi cuối khiến Lưu khựng lại.

Cách Trọng nói quá tự nhiên, như thể việc dò xét, điều tra, hay thậm chí làm những việc mờ ám vì Lưu là điều hoàn toàn hợp lý.

Anh ta không còn cân nhắc đúng sai, cũng chẳng thắc mắc lý do.

Chỉ cần Lưu ra lệnh, anh sẽ làm – không cần biết hậu quả là gì.

Lưu: “Anh có chắc… là anh vẫn là anh không đó?”

Trọng nghiêng đầu, cười nhẹ:

– Trọng: “Tôi là bất cứ ai mà ngài muốn.”

Lưu nhìn anh, lòng thoáng lạnh đi một nhịp.

Cậu biết, mình vừa biến một con người thành công cụ – và đáng sợ hơn, công cụ ấy lại vui vẻ chấp nhận điều đó.

Không ai biết từ lúc đó Lưu dần thích thú hơn với việc này.

Sau vài câu chuyện thường nhật, Lưu chậm rãi đặt đũa xuống, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn.

– Lưu: “Trọng này.”

– Trọng: “Dạ?”

– Lưu: “Từ mai, anh phải bắt đầu đẩy nhanh quá trình phát triển sự nghiệp.

Cần mở rộng mối quan hệ, tiếp cận những người có ảnh hưởng.”

Trọng gật đầu, không một chút do dự.

– Trọng: “Ngài muốn tôi bắt đầu từ đâu?”

– Lưu: “Giới doanh nhân.

Những CEO có quyền lực, nhưng đời tư đủ sơ hở để khai thác.

Anh lập cho tôi một danh sách — càng nhiều càng tốt.

Đừng chỉ ghi tên.

Tôi cần thông tin: thói quen, điểm yếu, tham vọng, các mối quan hệ.”

– Trọng: “Tôi sẽ hoàn thành nhanh nhất có thể.”

– Lưu: “Tốt.

Đừng khiến tôi thất vọng.

Người kế tiếp… sẽ cần tinh vi hơn.

Tôi không chỉ cần quyền kiểm soát.

Tôi cần ảnh hưởng.”

Trọng cúi đầu nhẹ:

– Trọng: “Tôi hiểu.

Tôi sẽ lọc kỹ.

Không ai trong danh sách ngài nhận sẽ là lựa chọn ngẫu nhiên.”

Lưu ngả người ra sau, nhấp một ngụm nước.

Trong ánh đèn mờ của căn phòng kín, gương mặt cậu hiện lên một nụ cười lặng lẽ nhưng hiểm sâu.

– Lưu:“Chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi, Trọng.

Mọi thứ… còn lớn hơn nhiều.”

Nói rồi cậu nhanh chóng đi ra lấy xe về sửa soạn mua đồ chuẩn bị cho cuộc vui ngày mai, cậu miểm cười mà cậu không hề nhận ra.

Cậu không biết sau này sẽ diễn ra như thế nào._________________________________________

Mấy tháng nay t bị lỗi máy tính nên k có cập nhật được, t xin lỗi vì k cập nhật được.

Với lại t là kiểu vừa viết vừa chỉnh ấy (t có cốt truyện 9) nên mong mn sẽ cho t chút nhận xét để t có chỉnh sửa tốt hơn, cảm ơn mm
 
Dị Hương
Chương 3. Hương Dẫn Lối


Sáng chủ nhật, ngày nghỉ của Lưu nhưng cậu lại dậy sớm hơn bình thường vì cậu biết hôm nay sẽ có chuyện vui, chuyện mà cậu mong chờ biết bao hôm.Đêm qua, cậu đã đi mua sắm để chuẩn bị cho cuộc vui hôm nay.

Dù muốn mua thật nhiều thứ, nhưng với thân phận học sinh, cậu chẳng đủ khả năng để sắm được bao nhiêu.Tới khoảng 7 giờ, tiếng chuông cửa vang lên – người đang đứng ngoài kia chính là lý do khiến cậu sẵn sàng thức dậy sớm từ tinh mơ.

Cậu mời hắn vào, nhẹ nhàng đóng cửa sau lưng, rồi hỏi thẳng:Lưu: "Trọng, anh còn nhớ mình là ai không?"

Trọng: "Ngài là chủ nhân của tôi – là người mà tôi sẵn sàng hi sinh tất cả."

Trọng vừa dứt lời, cơ thể anh vô thức đứng thẳng, như thể đang chào cấp trên trong một nghi thức quân sự.Lưu: "Tốt.

Từ nay, mỗi khi ở trong không gian riêng – như nhà tôi, hoặc bất cứ nơi nào tôi cho phép – ngươi sẽ không còn là cảnh sát, không còn là người đàn ông mạnh mẽ.

Trong thế giới của tôi, ngươi là thuộc hạ.

Không, chính xác hơn… là một con chó.

Một kẻ sống chỉ để thoả mãn tôi – đó sẽ là đam mê duy nhất của ngươi."

Cậu rút ra một chiếc vòng cổ bằng vải đen, dạng choker, giữa vòng có đính một khoen tròn bạc lặng lẽ phản chiếu ánh đèn.Lưu (nhìn thẳng): "Nếu ngươi chấp nhận số phận này – hãy đeo cái này vào, cởi bỏ bộ y phục đó đi, và bò lại chỗ ta."

Trọng khựng lại đôi chút khi Lưu đưa chiếc vòng.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hình ảnh bản thân khỏa thân, quỳ rạp, dâng hiến cho người duy nhất anh gọi là chủ nhân – tràn ngập trong tâm trí.Một dòng nhiệt nóng bừng lên trong người.

Anh đưa tay cầm lấy vòng, siết nhẹ, rồi đeo vào.

Khi chiếc vòng ôm sát lấy cổ và chốt khóa cài “tách” một tiếng nhỏ, cũng là lúc một phần lý trí cuối cùng trong anh…

âm thầm tan biến.Từ giây phút đó, anh không còn quyền quyết định cuộc đời mình nữa.

Điều mà… lẽ ra anh vẫn còn nắm giữ – nếu anh không đeo chiếc vòng đó.Khi rời nhà lúc sáng sớm, Trọng còn bận bộ trang phục kín đáo và có phần sang trọng – như thói quen của một người đàn ông vốn từng giữ hình ảnh nghiêm chỉnh.Nhưng giờ đây, đứng trong không gian của Lưu, bộ quần áo ấy chỉ khiến anh thấy vướng víu.

Anh chợt nhận ra: để trở thành thứ mà Lưu mong muốn, anh phải trút bỏ mọi lớp vỏ bọc.Mỗi chiếc nút áo bung ra, mỗi lần thắt lưng được tháo, mỗi mảnh vải rơi xuống sàn…

đều khiến cơ thể anh nóng bừng hơn.

Như thể từng lớp được bóc ra cũng là lúc ham muốn bị phơi bày.

Khi món đồ cuối cùng – chiếc quần lót ôm sát – rơi xuống, anh không còn là viên cảnh sát Trọng.

Mà chỉ là một thân thể mạnh mẽ, rám nắng, run rẩy trong cơn phấn khích trần trụi.Dưới ánh sáng phòng khách, cơ bụng săn chắc và làn da mang theo dấu vết rèn luyện lộ rõ.

Nhưng thứ nổi bật nhất lúc này... là một dấu hiệu không thể che giấu của sự lệ thuộc: nơi trung tâm cơ thể anh, một phần anh đã đứng thẳng dậy, không còn kiểm soát được nữa.

Nó bắt đầu rỉ ra những thứ không nên ở đây lúc nàyCơn hưng phấn trong anh không ngừng dâng lên khi Trọng bắt đầu bò bằng cả bốn chi – động tác tưởng chừng hạ thấp phẩm giá, vậy mà với anh lại trơn tru đến kỳ lạ.Lúc đầu anh nghĩ mình sẽ thấy khó chịu... nhưng không.

Ngược lại, tư thế ấy khiến anh thấy nhẹ nhõm, đúng vai, như thể đây mới là vị trí thực sự của mình bên cạnh người đã “cưu mang” anh.Trên sàn nhà lạnh, mỗi lần đầu gối chạm đất là một cơn rùng nhẹ chạy dọc sống lưng.

Từ cơ thể anh, những tín hiệu của ham muốn rỉ ra âm thầm – không thể che giấu.Anh không thấy xấu hổ.

Nhưng sâu trong tiềm thức – phần con người còn sót lại – vẫn nhắc anh một quy tắc quan trọng:Kẻ đã mang vòng cổ thì không được tự ý thoả mãn bản thân.Bởi lẽ, trong thế giới này, chỉ có một người có quyền quyết định khi nào con chó được “thưởng”… và đó không phải là anh.Anh bò đến bên chiếc ghế sô pha – nơi chủ nhân của anh đang ngồi, thản nhiên quan sát.Ánh mắt Lưu lúc này không dịu dàng, cũng không cảm thông.

Nó lạnh, sắc, và có phần khinh miệt – như đang nhìn một sinh vật thấp kém.Nhưng với Trọng, ánh nhìn ấy lại là tất cả.Trong lòng anh, sự khinh thường đó chẳng khác nào một dạng tôn kính.

Anh không cần được yêu thương – chỉ cần được công nhận, được nhìn thấy dưới vai trò "thuộc về" là đã đủ mãn nguyện.Từng bước bò, từng cái cúi đầu, từng nhịp thở đều đang đẩy anh xa khỏi chính mình.

Tính cách cũ – lý trí, tự tôn, đạo đức – đang mờ dần, rơi rụng như lớp da chết.Và điều đáng sợ hơn hết là... cả anh lẫn Lưu đều không nhận ra: quá trình tha hóa ấy đã bắt đầu.

Âm thầm.

Nhưng không thể đảo ngược.Thấy anh bò đến, Lưu khẽ nhổm dậy, sống lưng duỗi thẳng.

Cậu đưa tay nâng nhẹ cằm Trọng lên, xoay trái, xoay phải, rồi cúi xuống nhìn từ trên xuống dưới — như đang đánh giá một món đồ mới nhận về.Lưu (giọng đều, lạnh):

– “Đúng là chó ngoan…

Biết điều, biết vai.

Ta thích kiểu đó.”

Trọng thở gấp, lưỡi thè ra vô thức như phản xạ, đôi mắt ánh lên sự hưng phấn khi được khen.

Trọng:

– “Gâu…

Chó ngoan luôn đợi lệnh.”

Ánh mắt anh sau đó lại lén liếc xuống nơi nhạy cảm của Lưu – nơi anh không dám chạm, nhưng không thể không khao khát.Lưu khẽ cười, không nói gì một lúc.

Rồi cậu dựa người ra sau, giọng vừa thỏa mãn vừa cảnh cáo:– “Ái chà... cũng biết nhìn đúng chỗ nữa.

Được rồi, coi như phần thưởng.

Nhưng nhớ rõ: phận chó, thì phải ra chó.

Muốn gì… phải xin phép.

Nhận được gì… thì ngoan mà cảm ơn.”

Trọng nghe thấy vậy thì vui sướng mà sủa lên một tiếng, rồi từ từ bò đến gần Lưu.

Anh tiến đến sát đũng quần của cậu, hơi thở gấp gáp, đôi mắt như kẻ nghiện tìm đúng nguồn cung.Anh cúi đầu, tham lam hít lấy cái mùi xung quanh Lưu – thứ hương vừa thơm, vừa ám ảnh, vừa gợi cảm đến điên người.Hít thôi là không đủ.

Trọng cúi xuống, hôn lên nơi đó, rồi dùng miệng từ tốn kéo chiếc quần xuống.

Khi chiếc cu của Lưu dần hiện ra, mới chỉ hơi cương nhẹ nhưng cũng đã đủ khiến Trọng rùng mình.

Dài chừng 15cm, ấm, thơm, và toả ra mùi hương riêng biệt – thứ khiến Trọng gần như mê ly.Anh hít sâu, còn say sưa hơn cả lúc nãy, đôi mắt long lanh như thú cưng được chủ cho ăn.Nhưng anh không quên nhiệm vụ.Trọng bắt đầu hôn lên phần đầu khấc, rồi nhẹ nhàng đưa môi liếm nhẹ xuống dưới, chạm đến cả vùng dưới – nơi chứa hai viên tròn mềm mà anh xử lý như đang làm một nghi lễ.Trước sự phục tùng cuồng nhiệt của Trọng, dương vậy của Lưu từ trạng thái cương nhẹ 15cm dần trở nên căng cứng lên đến 20cm, như phản xạ với sự lệ thuộc tuyệt đối.Anh càng liếm láp, càng dấn sâu vào mê đắm.

Một tay mân mê núm ngực, tay còn lại len vào cái lỗ tham lam bên dưới, từng chuyển động đầy khao khát nhưng vẫn giữ lại một phần kỷ luật – chờ lệnh.Dù cảm giác đã lên cao, anh vẫn chưa dám xuất.

Trong lòng anh, chỉ có một người được phép quyết định khoảnh khắc ấy.Khi đôi tay siết chặt lấy đầu anh và giọng nói ấy vang lên:– “Nuốt hết cho ta.”

…Anh hiểu: mình đã được ban ân huệ.Anh nuốt từng ngụm một cách ngoan ngoãn, không một chút do dự.

Thứ tinh dịch ấy lẽ ra từng khiến anh ghê tởm, từng xem là nhục nhã... nhưng lúc này, nó lại ngọt ngào hơn bất kỳ loại bánh kẹo nào anh từng ăn.Anh liếm môi, rồi thè lưỡi ra, cho chủ nhân thấy không một giọt nào bị lãng phí.Lưu chỉ khẽ cười, đưa tay xoa đầu anh như đang thưởng cho một con vật biết nghe lời.Ngay bên cạnh, cây hàng mà anh liên tục thưởng thức từ nãy tới giờ nó lại cương lên lại.

Còn dương vật của anh do vẫn chưa được thoả mãn và chưa được phép bắn vẫn dựng đứng cứng ngắt.Một cơn ngứa quen thuộc dưới bụng đánh động.

Anh ngẩng mặt nhìn Lưu, ánh mắt đầy chờ đợi.Lưu hất nhẹ cằm, ánh mắt liếc về phía kệ bàn bên cạnh.Chỉ một cử chỉ đó thôi... cũng đủ là mệnh lệnh thầm lặng cho kẻ trung thành.Trọng lập tức hiểu.

Trên chiếc kệ gỗ thấp là những món đồ mà chủ nhân anh đã chuẩn bị sẵn – như thể đã biết trước thời điểm này sẽ đến.Anh không hỏi, không chần chừ.

Đối với anh lúc này, được phép dùng những thứ ấy... là một đặc ân.
 
Back
Top Bottom