Siêu Nhiên Dệt Mộng - Phương Ninh

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
358178254-256-k529280.jpg

Dệt Mộng - Phương Ninh
Tác giả: khoanhkhactrongkyuc
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Giữa Liên Sơn nơi hoang tàn mọc lên một đóa sen.

Một bông hoa tuyết vương trên đài sen nhờ hấp thụ linh lực của Ma Vương mà tu luyện thành yêu.

Tuyết Yêu đi theo Ma Vương rời khỏi vùng núi quanh năm bao phủ bởi băng giá, nàng những tưởng nhân duyên giữa họ chỉ mới bắt đầu nào ngờ đâu số phận của họ đã vốn gắn liền với nhau.

"Cuối cùng ta đã hiểu vì sao núi Tuyết có tên là Liên Sơn.

Trước khi ta tu luyện thành hình người, từng có một bông sen mọc ở nơi đó, mà ta chính là một bông hoa tuyết vương trên đài sen.

Có người nói rằng nếu như hoa tuyết tan chảy thành nước, thấm vào đất của Liên Sơn thì bông sen năm xưa có thể hồi sinh."

Tuyết Yêu mỉm cười chua chát.

"Khi hoa sen thanh cao hồi sinh, liệu còn có ai nhớ đến một bông tuyết vương trên đài sen nữa đây!"​
 
Dệt Mộng - Phương Ninh
Chương 1


Thiên Cung được bao bọc bởi những áng mây huyền ảo, ẩn dưới những áng mây là những bông hoa rực rỡ sắc màu.

Đối với một tiểu yêu sống gần cả cuộc đời ở vùng núi quanh năm bao bọc bởi băng tuyết giá rét và ma khí như ta hoàn toàn không có cơ hội nhìn thấy nhiều loài hoa như vậy.

Ta không khỏi phấn khích.Loài hoa mà ta được nhìn thấy nhiều nhất là tuyết hoa, cũng chính là chân thân của ta.

Tuyết hoa có vẻ ngoài cứng cáp, lại chỉ có một màu trắng tinh, tuy chúng rất thuần khiết nhưng lại không có một chút nổi bật giữa cả một vùng tuyết trắng.Tất nhiên không phải lúc nào thì nổi bật cũng là một điều tốt.

Đối với một tiểu yêu sống ở vùng núi hoang vắng khó khăn lắm mới tu luyện tới cảnh giới thấp nhất của thần tiên như ta mà nói thì bị người khác chú ý không phải điều tốt lành gì cả.

Ta không cảm thấy tự ti về xuất thân của mình, ngược lại còn rất tự hào bời vì ta là một trong số ít sinh vật có thể sinh sống tại vùng núi tuyết bị ám ma khí.

Tuy nhiên để tránh phiền phức thì ta không thể để người khác biết về thân thế của mình.Trái ngược với khung cảnh thơ mộng và có chút huyền ảo khiến ta vô cùng yêu thích, những lời nói của vị tiên kia thật sự vô cùng khó nghe."

Hơn một triệu năm trước, Thiên Ma đại chiến, Ma Vương hoành hành ngang ngược, coi mạng người như cỏ giác, gây ra bao tội ác, cuối cùng bị nữ thần cao quý nhất trên thiên cung - Ngọc Liên thượng thần đánh bại và bị phong ấn ở Liên Sơn."

Vị tiên mặc váy hồng vừa cầm một quyển sách vừa nói, thi thoảng bà ấy sẽ liếc xuống quyển sách để chắc chắn rằng những lời bà ấy nói đúng với những gì trong sách ghi.

Bà ấy là Tiên Lễ Nghi, người dạy những lễ nghi, quy tắc và những kiến thức cần thiết cho những tiểu tiên mới được lên thiên cung.Ta dám chắc bà ấy không hoàn toàn thuộc những gì ghi trong sách.

Tuy nhiên từ thái độ dõng dạc của bà ấy thì không ít người lầm tưởng rằng bà ấy đã chứng kiến trận chiến năm xưa."

Chúng ta không thể vì những gì ghi trong sách mà khẳng định rằng Ma Vương là kẻ xấu.

Chúng ta đều chưa từng gặp Ma Vương, chưa từng chứng kiến anh ta giết người."

Một giọng nói trong trẻo vang lên trong cung điện rộng lớn.Tất cả ánh nhìn đổ về người vừa lên tiếng, người mà họ nhìn không ai khác chính là ta, tiểu tiên đứng ở nơi xa nhất, cũng là tiểu tiên có địa vị thấp nhất so với những thần tiên mới tới.

Ánh mắt của họ mang theo sự ngạc nhiên kèm thương cảm, họ như muốn dùng ánh mắt nói với ta rằng sao người ngu ngốc như vậy.Ta cũng nhận bản thân đã lỡ lời, nhưng lời một khi đã nói ra thì không thể nào thu lại được.

"Tiểu tiên thiếu hiểu biết từ đâu tới, mau bước ra khỏi hàng."

Ánh mắt sắc lạnh của Tiên Lễ Nghi lướt qua tất cả tiểu tiên trong điện và dừng lại ở ta.Ta thở dài một hơi rồi chậm rãi bước ra khỏi hàng.

Lần này ta đã gây họa, thậm chí là họa lớn rồi."

Mau bẩm rõ thân phận."

Tiên Lễ Nghi ra lệnh."

Ta là Như Tuyết."

Ta cắn môi.

Tên của ta là Tuyết Yêu, nhưng cái tên này không nên xuất hiện ở Thiên Cung."

Lần đầu tiên ta thấy một tiểu yêu vừa ngu ngốc vừa ngông cuồng như vậy.

Nếu Ma Vương không phải là người xấu, chẳng nhẽ hắn ta lại là vị thần tạo phước cho tam giới sao?"

Tiên Lễ Nghi cười lớn, những người khác cũng hùa theo bà ấy cười ta.Ta lặng lẽ cúi đầu, ta không thể nào cho họ biết rằng ta thật sự đã gặp Ma Vương, càng không thể nói với họ là Ma Vương có ơn với ta.

Ta tu luyện thành tiên để có thể lên thiên đình cũng vì muốn báo ơn chàng.Ta thật sự rất không vui nhìn thấy mọi người hùa nhau nói xấu ngài ấy nhưng chỉ đáng tiếc ta chỉ là tiểu tiên có địa vị thấp nhất.

Một ngày nào đó nếu ta trở thành vị thần có địa vị cao nhất trên Thiên Giới thì ta nhất định sẽ khiến những người nói xấu Ma Vương phải chịu trừng phạt.Có điều so với việc ta tu luyện thành vị thần cao quý nhất trên trời thì việc Ma Vương đánh bại các vị thần trên trời để thống nhất Tam Giới còn dễ dàng hơn.

Ta tốt nhất chỉ nên an phận là một tiểu yêu theo sau hầu hạ chàng ấy thôi."

Nể tình ngươi là tiểu tiên mới lên Thiên Cung vẫn chưa hiểu hết mọi quy tắc, lần này ta sẽ không phạt nặng, chỉ phạt ngươi chép lại quyển sách này mười lần."

Tiên Lễ Nghi chỉ vào cuốn sách trên tay bà ấy, một quyển sách ghi tội ác của Ma Vương và chiến công của các vị thần trong cuộc chiến chống lại chàng.Nói rồi bà ấy hất tay áo, ra hiệu cho ta trở về hàng của mình, đồng thời cũng ra hiệu cho các tiểu tiên khác không tiếp tục bàn tán về chuyện này nữa.Cả Ma Giới không ai dám bắt nạt ta vậy mà ngày đầu tiên tới Thiên Giới, ta đã phải chịu phạt.

Thiên Giới đúng thật không phải nơi tốt lành gì cả!Ta thở dài quay về hàng.

Tuy ta không bị phạt nặng nhưng phải chép lại lỗi lầm của Ma Vương mười lần, ta thật sự không làm được.

Lần này ta bắt buộc phải tìm tới cứu binh.
 
Dệt Mộng - Phương Ninh
Chương 2


Ta vốn là một tiểu yêu sống sinh ra ở vùng núi tuyết, nơi cao nhất trần gian và cũng là nơi gần với Thiên Giới nhất.

Nơi đó vô cùng lạnh lẽo đến nỗi không có một sinh vật nào ngoài hoa tuyết có thể sống.

Ta rất muốn rời khỏi nơi hoang vắng đó những đáng tiếc núi tuyết dốc đứng không khác nào một vực thẳm trong khi ta chỉ là một tiểu yêu yếu ớt, ta không có cách nào có thể xuống núi.

Khi còn là một bông hoa tuyết, ta hấp thụ linh lực của một hòn đá để tu luyện thành hình người.

Ta cứ như vậy cùng hòn đá bầu bạn ngày qua ngày, không biết rằng thời gian trôi qua bao lâu cho đến hòn đá mà ngày thường ta vẫn hút linh lực đột nhiên xuất hiện vết nứt.Trong lòng ta không khỏi cảm thấy mong chờ, một hòn đá có linh lực chắc chắn không phải là một hòn đá tầm thường.

Rất có thể một tiểu yêu sẽ nứt ra từ hòn đá và làm bạn đồng hành của ta.Ta chờ rất lâu, kết quả không chờ được một tiểu yêu mà lạ chờ được một Ma Vương.Nếu có ai đó hỏi ta có bất ngờ không?

Câu trả lời chắc chắn là có.

Ta không chỉ bất ngờ bình thường mà là bất ngờ đến mức kinh sợ.Giây phút hòn đá nứt ra làm đôi, một làn khói đen xuất hiện.

Cả bầu trời tối sầm lại, những tia chớp xẹt ngang bầu trời là nguồn sáng duy nhất để tôi thấy điều gì đang xảy ra.Làn khói đen đó dần kết hợp lại thành hình một người đàn ông to lớn mặc một chiếc áo choàng kết bằng vảy rồng đen, Ánh mắt hắn ta vô cùng dữ tợn với những tia lửa đang bùng cháy.

Ta sợ hãi thu mình vào một góc.

Quái vật đó tiến tới gần ta, xung quanh hắn là những làn khói đen khiến ta như muốn ngạt thở."

Tiểu yêu hỗn láo, gặp ta sao không quỳ?"

Đó là lời đầu tiên Ma Vương nói với ta."

Ngài?"

Tôi lắp bắp nói không rõ lời.

"Ngài... là...?"

Mỗi năm ta chỉ gặp gỡ một vài loài chim đi ngang núi tuyết nên hoàn toàn không biết sinh vật trước mắt ta là gì.

Vẻ bề ngoài của hắn thật sự vô cùng đáng sợ, hiển nhiên không phải là một người tầm thường."

Ta là Ma Vương."

Hắn dõng dạc nói.Ta hoàn toàn không biết Ma Vương là ai nhưng vì ta chỉ là một tiểu yêu nhát gan nên theo phản xạ quỳ xuống, đầu cúi thật thấp không dám nhìn vào hắn.Có một con chim công từng nói với ta rằng thế giới ngoài núi tuyết rất đáng sợ.

Ở thế giới bên ngoài, những tiểu yêu nhỏ bé như ta là đối tượng bị những yêu quái săn lùng, họ dùng ta làm thức ăn để sống, giống như cách ta hút linh lực của hòn đá này để sống vậy.Nghĩ đến đây ta bắt đầu cảm thấy run sợ.

Ta hút nhiều linh lực từ hòn đá như vậy trong khi hắn nở ra từ hòn đá, tức là ta đã hút linh lực của hắn.

Liệu hắn có vì vậy mà tìm ta báo thù không?Ta chỉ là một tiểu hoa yêu nhát gan, ta không muốn chết!"

Đại nhân... xin...

đừng...

ăn ta!"

Ta lắp bắp.Hắn làm phép khiến những đám mây đen kết thành một cánh tay dài, cánh tay vươn đến trước mặt ta, dùng lực ép ta ngẩng đầu lên.Ta hé mắt nhìn Ma Vương đáng sợ trước mặt, sau đó ngay lập tức nhắm chặt mắt lại.

Ta không muốn nhìn thấy cảnh tượng hắn nhe nanh và đưa móng vuốt về phía mình."

Xin đại nhân... xin đại nhân hãy tha cho ta... ta không cố ý hút linh lực của ngài đâu."

Ta một lần nữa cúi đầu thật thấp, đầu ta chạm vào nền đá phát ra tiếng động đủ để cả ta và Ma Vương nghe thấy.

Đau, rất đau nhưng ta không dám kêu.Ta đúng là một tiểu hoa yêu ngu ngốc, chưa đánh đã tự thừa nhận.

Nếu ta không nói ra thì chưa chắc hắn đã biết rằng ta hút linh lực của hắn để sống, giờ hắn đã biết rồi, không biết hắn có ăn ta để lấy lại toàn bộ linh lực đó không?Cũng may là hắn không chú ý đến chuyện đó."

Mau ngẩng đầu lên!"

Hắn ra lệnh.Ta dè dặt làm theo."

Mở mắt ra, nhìn ta!"

Hắn tiếp tục ra lệnh.Ta từ từ hé mắt.

Khi không thấy hình ảnh đáng sợ nào ta mới dám tiếp tục mở mắt to ra.Hắn vẫn mặc chiếc áo choàng màu đen có gắn vảy rồng nhưng người hắn đã biến nhỏ lại về hình dáng của người bình thường, cánh tay to lớn vừa ép ta ngẩng đầu lên đã biến mất, những đám mây cũng từ từ tản ra, bầu trời không còn tăm tối nữa.Giữa một vùng núi tuyết trắng không bị lẫn một màu sắc nào, Ma Vương trong bộ y phục đen xuất hiện thật nổi bật."

Đại nhân, xin hãy tha cho ta!"

Ta khẩn thiết cầu xin."

Hãy gọi ta là bệ hạ!"

Hắn nghiêm túc điều chỉnh lời nói của ta."

Bệ hạ, xin hãy tha cho ta!"

Ta một lần nữa cầu xin hắn."

Ta đáng sợ đến vậy sao?"

Hắn lạnh lùng nói.Ta theo phản xạ gật đầu nhưng ngay sau đó lắc đầu thật mạnh."

Bệ hạ, ngài không hề đáng sợ, ngài chỉ...?"

"Chỉ sao?"

Hắn dò xét.

Ánh mắt sắc lạnh vẫn luôn quan sát từng cử chỉ nhỏ của ta."

Chỉ... chỉ... uy nghiêm thôi!"

Ta đưa tay lên đỡ ngực, cảm thấy vô cùng may mắn vì ta đã nghĩ ra một từ quá tệ.Vốn từ của ta thật sự rất ít, ít đến mức đáng thương.

Trước mặt ta là Ma Vương, do đó vốn từ ít ỏi trở thành điểm yếu trí mạng của ta.May mắn là dường như Ma Vương hài lòng về lời nói của ta."

Nơi đây là đâu?"

Hắn tiếp tục hỏi."

Núi tuyết!"

Ta thành thật trả lời và nhận tiện kể công.

"Nơi đây quanh năm lạnh giá, ngoại trừ tuyết hoa thì không có một loài sinh vật nào có thể sống ở đây quá mười ngày.

Tuy ta hấp thụ linh lực của ngài để sống nhưng mỗi ngày ta đều sưởi ấm cho ngài.

Công lao đó không quá lớn nhưng thật sự thì ta đã giúp ngài không bị nơi băng tuyết này đóng băng."

Thực ra sau này ta mới biết nơi này còn có một tên gọi khác, chính là Liên Sơn, nơi tu luyện của nữ thần Ngọc Liên, và ta cũng không phải sinh vật duy nhất có thế tồn tại ở nơi đây.

Trước khi ta tuy luyện thành hình người, ở Liên Sơn từng có một bông hoa sen tuyệt đẹp, đáng tiếc nó đã héo mòn trước khi ta xuất hiện."

Vậy thì người là ân nhân của ta?"

Ma Vương liếc mắt nhìn ta."

Có thể nói như vậy."

Ta nhỏ giọng tranh công lao."

Nếu ngươi đã giúp ta thì ta không thể nào lấy oán báo ân được.

Ta tạm tha cho cái mạng nhỏ của ngươi."

Nói rồi hắn định biến thành làn khói đen bay đi, ta vội vã túm lấy vạt áo của hắn."

Đừng để ta ở lại đây một mình."

Ta hấp tấp nói.Dù ta sợ Ma Vương nhưng ta còn sợ sự cô đơn trên núi tuyết hơn.

"Ngươi muốn đi theo ta?"

Giọng hắn đầy sự nghi hoặc."

Đúng vậy, xin ngài hãy cho ta đi cùng."

Ma vương ngẫm nghĩ trong giây lát rồi rất nhanh đã đưa ra quyết định."

Được."

Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.

"Nhưng một khi ngươi đã đi theo ta thì ngươi không thể đổi ý."

"Ta sẽ không hối hận."

Ta vội vàng nói.Ta không biết sau này ta có hối hận hay không nhưng nếu như ta không nói như vậy thì có lẽ hắn sẽ không đưa ta đi theo.Đó là quyết định đầu tiên trong của ta, cũng là quyết định thay đổi cả cuộc đời ta.
 
Dệt Mộng - Phương Ninh
Chương 3


Ngay lập tức ta bị cuốn vào một luồng khói đen, Ma Vương kéo theo ta đi bay vút lên thật cao, ta sợ hãi nhắm mắt, đôi tay theo phản xạ bám chặt lấy Ma Vương.

Cuối cùng Ma Vương dừng lại giữa một hoang mạc lớn.

Ta ngước đôi mắt to tròn nhìn hắn."

Chúng ta không đi tiếp nữa sao?"

"Chúng ta đã đến nơi mà chúng ta cần tới."

Ma Vương nhàn nhàn trả lời.Ta sững sờ trong giây lát.

Nơi này không khác gì núi tuyết, đều là nơi khô cằn không có một sinh vật nào muốn ở lại.

Nếu nhất thiết phải tìm ra sự khác biệt thì chỉ có thể nói rằng tuyết sơn được bao phủ bởi tuyết trắng còn nơi đây được bao phủ bởi những cồn cát.

Cả hai nơi đều là những nơi hoang vu.

Ta chấp nhận nguy hiểm đi theo một người mà ta sợ hãi với mong muốn có thể đến một nơi phồn hoa chứ không phải là từ một nơi hoang vu này đến một nơi hoang vu khác.Nếu biết được kết quả là như vậy thì ta đã không đi theo Ma Vương rồi.Ma Vương dường như đọc được suy nghĩ của ta.

Hắn dùng đôi mắt lạnh như băng liếc nhìn ta.

"Hối hận?"

Dưới ánh mắt đó, ta không tự chủ mà run sợ.Ta rất không tình nguyện mà lắc đầu.Chống đối lại Ma Vương?

Ta không dám, dù sao thì ta vẫn chưa muốn chết.Ma Vương bước lên phía trước, bước chân của hắn có vẻ ngập ngừng.

Ta lê từng bước chân nhỏ xíu theo sau hắn."

Đây là nhà của ta, từ hôm nay trở đi cũng sẽ trở thành nhà của ngươi."

Ma Vương trầm tư nói.

Dù ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn thôi nhưng cũng có thể tưởng tượng ra gương mặt thê lương của hắn khi nói ra những lời này.Cả một vùng đất rộng lớn trước mắt chúng ta đều là hoang mạc, không nhà cửa, không cây cối, không có một sinh vật nào sinh sống, đến một bóng ma cũng có.Ma Vương có phần đáng thương.

Hắn bị giam cầm trong một hòn đá rất lâu, lâu đến nỗi ta cũng không biết thời gian là bao lâu, khó khăn lắm hắn mới tỉnh lại nhưng khi trở về nhà, mọi thứ lại là một mảnh hoang tàn."

Nơi đây từng là nơi nhộn nhịp nhất trong cả Tam Giới, thời kỳ hưng thịnh nhất, ngay cả thần tiên đều mong muốn được đặt chân đến vùng đất này."

Ma Vương dừng lại một lát, quay lại nhìn ta.

"Thật đáng tiếc ngươi không được chứng kiến cảnh tượng tươi đẹp đó."

Ma Vương thở dài, tiếp tục bước đi.

"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ bảo vệ ngươi.

Một ngày nào đó ngươi sẽ được chứng kiến sự huy hoàng năm xưa."

Ánh mắt của Ma Vương tràn ngập sự khát khao, ẩn trong đó còn có một chút thê lương.

Đột nhiên ta cảm thấy Ma Vương cũng không đáng sợ như vẻ bề ngoài của hắn, thậm chí ta còn cảm thấy hắn có vài phần giống ta, đều là những kẻ sống trong cô độc.Có lẽ lựa chọn đi theo hắn sẽ không phải là sự lựa chọn khiến ta phải hối hận."

Tiểu yêu hoa, ta còn chưa biết tên của ngươi là gì."

Câu hỏi của Ma Vương cắt đứt những suy nghĩ trong đầu ta."

Ta là Tuyết Yêu, nhưng không phải là tiểu hoa yêu, ta đã hơn một vạn tuổi rồi!"

Ta phản bác."

Hơn một vạn tuổi?"

Ánh mắt Ma Vương hiện rõ sự nghi hoặc.

"Hơn một vạn tuổi mà ngươi vẫn yếu đuối như vậy?"

Ta không phục.

Hắn vẫn chưa đọ sức trực tiếp với ta, không thể khẳng định là ta yếu đuối."

Còn nhớ lúc ta một vạn tuổi đã từng náo loạn Thiên Giới."

Ma Vương kiêu ngạo nói.Nếu so với hắn, ta đúng thật là một tiểu yêu yếu đuối.

Ta chỉ hy vọng khi ra khỏi núi tuyết sẽ không bị ai bắt nạt, hoàn toàn không dám khiêu chiến với những tiểu yêu khác chứ đừng nói tới là thần tiên của Thiên Giới."

Nhớ lại chuyện năm xưa, tay chân ta thực sự cảm thấy thật ngứa ngáy."

Chưa để ta nghe hết câu, Ma Vương đã giơ một cánh tay ra, lòng bàn tay hắn xuất hiện một quả cầu lửa lớn, hắn vung ta một cái ném quả cầu lửa xuống mặt đất, lửa bén rất nhanh, tạo thành một vòng tròn lớn rực lửa bao quanh ta và Ma Vương.Ta cảm thấy vô cùng khó chịu, dường như từng bộ phận trên cơ thể ta đều đang tan chảy.

Chân thân của ta là tuyết hoa, nhiệt độ cao trên hoang mạc vốn đã làm ta cảm thấy không thoải mái.

Hiện tại bị lửa thiêu đốt, ta sắp không chịu được rồi.Không lẽ lời dự đoán của những con chim xấu tính trước đây thật sự thành hiện thực.

Với sự yếu đuối, ngốc nghếch và sự thiếu hiểu biết của mình, ta sẽ không sống nổi nếu rời khỏi núi tuyết.Ta chỉ mới rời khỏi núi tuyết chưa đầy một ngày, không lẽ ta thật sự không có mạng mà quay về nữa.Lửa lan ngày một rộng, sắp lan đến dưới chân ta.

Nhiệt độ tăng lên rất cao, toàn thân ta không có sức lực.Ta khuỵu một chân quỳ dưới đất, nhanh như chớp, ta túm lấy vạt áo của Ma Vương."

Nóng quá!

Mau dập tắt ngọn lửa."

Ta khẩn thiết cầu xin."

Ta là Ma Vương!"

Ma vương cao giọng.Ta ngẩn ngơ một lúc rồi mới hiểu được ý của hắn."

Bệ hạ, mau giúp ta dập tắt lửa!"

Ta đã không còn sức để di chuyển.

Nếu lửa lan đến đây thì ta chết chắc."

Mới chỉ có như vậy mà ngươi đã cảm thấy nóng rồi?"

Sự cao ngạo hiện rõ trong giọng nói của hắn."

Xin bệ hạ!"

Ta tiếp tục cầu xin."

Lửa cách xa chúng ta như vậy, ngươi hãy yên tâm, không nướng chín ngươi được đâu!"

Hắn cong môi cười.Hắn cười trên nỗi đau của người ta, thật đáng ghét!Uổng công vừa rồi ta còn cảm thấy đồng cảm với hắn."

Lửa không thể nướng chín nhưng có thể làm ta tan chảy."

Ta thì thầm."

Ngươi yếu đuối vậy sao?"

Hắn thờ ơ lên tiếng."

Ta là một bông hoa tuyết, ta sẽ bị lửa làm tan chảy!"

Ta thều thào."

Hoa tuyết?"

Hắn cười thật lớn.

"Lần đầu tiên ta nghe nói đến tiểu yêu có chân thân là hoa tuyết!"

"Thật đó!

Nếu ngài không dập lửa thì ta sẽ không còn là hoa tuyết nữa mà chỉ còn là giọt nước, thậm chí giọt nước đó sẽ bốc hơi và ngài sẽ không thể nhìn thấy ta nữa!"

Ta khẩn thiết giải thích."

Hay cho một bông tuyết, ngươi cũng thật là to gan, dám lừa ta!"

Hắn tức giận."

Ta không có!"

Ta lắc đầu theo bản năng."

Một bông tuyết bé tẹo như ngươi có thể sưởi ấm cho ta được không?"

Ta đờ đẫn một lúc mới nhận ra là hắn đã biết tất cả.Thì ra là hắn đã biết là ta lừa hắn, vậy mà hắn vẫn còn dẫn ta ra khỏi núi tuyết."

Tuy ta không giúp ngài sưởi ấm nhưng ta giúp ngày bớt cô đơn."

Ta không biết xấu hổ tiếp tục biện minh."

Ta không muốn tiếp tục nghe những lời dối trá của ngươi."

Ánh mắt Ma Vương hiện lên ngọn lửa.

"Nhỡ kỹ, đừng bao giờ lừa gạt ta."
 
Dệt Mộng - Phương Ninh
Chương 4


Đêm khuya thanh vắng, thi thoảng sẽ có vài cơn gió nhẹ thổi qua.

Tất cả tiên nữ đều đã chìm vào giấc ngủ thì ta vẫn phải ngồi nghiêm chỉnh thực hiện hình phạt.Ta nhìn ngó xung quanh, khi xác nhận không có bất kỳ tiên nữ nào còn thức nữa thì ta mới dám trốn vào một góc vắng vẻ và lấy ra bảo vật của ta, một viên hồng ngọc.

Ta xoa nhẹ viên ngọc, ngay lập tức một áng mây hồng nhẹ xuất hiện và kết thành một người đàn ông đang che miệng ngáp ngủ.

Khi hắn chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì ta ngay lập tức che miệng hắn lại.

Tư Huyền dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn ta.Ta thu bàn tay về rồi đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu cho hắn không được làm ồn."

Tại sao lại che miệng ta?"

Tư Huyền bất mãn nói.

Tuy hắn không hài lòng về hành động của ta nhưng vẫn nghe theo ta, nói nhỏ chỉ đủ cho ta và hắn nghe thấy."

Đầy là Thiên Cung."

Ta nhỏ giọng nói.Tư Huyền vốn thích ăn to nói lớn, nếu ta không kịp thời ngăn cản thì có lẽ tiếng nói của hắn ta đã khiến tất cả tiên nữ ở đây tỉnh dậy.Tư Huyền đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh một lượt, đập vào mắt hắn là cung điện nguy nga với những áng mây trắng nhẹ nhàng, chắc chắn không phải Ma Giới.

Hắn hốt hoảng lên tiếng: "Tiểu tổ tông, tại sao ngươi lại chạy tới nơi này?"

"Ta sẽ giải thích chuyện này sau.

Trước tiên hãy giúp ta một việc."

Ta tươi cười nịnh nọt."

Chuyện gì?"

Tư Huyền nhăn mày.

Ta chạy vèo đi lấy sách rồi đưa đến trước mặt Tư Huyền."

Tư Huyền thân mến, mau giúp ta chép mười lần cuốn sách này đi."

Ta nài nỉ.Tư Huyền không thèm nhìn cuốn sách ta đang cầm.

Hắn hất tay một cái, mười cuốn sách xuất hiện trên tay ta.

Ta không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa thì làm rơi cả mười cuốn sách xuống đất."

Tư Huyền!"

Ta phồng mồm oán trách.

"Ngươi phải bảo trước để ta chuẩn bị chứ."

Tư Huyền cứng đầu không chịu đáp.

Nể tình hắn vừa giúp ta nên ta không oán giận.Ta đặt chồng sách xuống đất rồi lấy một cuốn ra xem.

Nội dung trong sách không sai, nét chữ cũng là của ta.

"Liệu có bị phát hiện không?"

Ta cẩn thận hỏi Tư Huyền."

Yên tâm đi, trừ những kẻ có phép thuật cao siêu như Ma Vương thì không ai có thể phát hiện được những cuốn sách này là do pháp thuật biến ra."

Tư Huyền hờ dừng đáp.Ta thở phào một hơi, vậy thì ta có thể yên tâm ngủ ngon mà không cần chép sách rồi."

Bây giờ thì có thể nói cho ta biết ngươi đang làm cái gì ở đây rồi chưa?"

Hắn chẳng còn nhẫn nại.Tư Huyền là thuộc hạ thân cận nhất của Ma Vương.

Có điều hắn phải giải quyết rắc rối cho ta còn nhiều hơn làm việc cho Ma Vương.

Mỗi lần ta tìm Tư Huyền đều mang đến cho hắn không ít phiền phức, chính vì vậy hắn ta không thích gặp ta một chút nào.Trước sự khó chịu của Tư Huyền, ta bèn hạ giọng lấy lòng.

"Trước đây không lâu ta đi qua nhân gian, vô tình có được một vò rượu cực ngon, nếu ngươi thích thì ta sẽ tặng nó cho ngươi."

"Vậy còn tạm được."

Tư Huyền lạnh lùng nói nhưng mắt hắn ta đã sáng lên."

Đừng tưởng dùng rượu lấy lòng ta là được, ngươi vẫn phải nói cho ta biết vì sao ngươi tới Thiên Cung, nếu không ta sẽ lập tức đưa ngươi về Ma Giới."

Tư Huyền nghiêm túc."

Ta rất ngưỡng mộ nữ thần Ngọc Liên, muốn gặp nữ thần."

Ta cắn môi nói ra suy nghĩ trong lòng."

Chỉ có vậy?"

Tu Huy hiển nhiên không tin ta."

Tất nhiên rồi, ngoài Thanh Phong ra thì người mà ta ngưỡng mộ nhất chính là nữ thần Ngọc Liên."

Thanh Phong chính là tên của Ma Vương.

Nữ thần Ngọc Liên cũng có tên nhưng rất ít người biết tên của cô ấy.Khi nghe thấy Ma Vương được nhắc đến cùng nữ thần Ngọc Liên, Tư Huyền hiển nhiên không vui.

Không chỉ có Tư Huyền mà tất cả yêu ma đều không muốn nghe thấy hai cái tên đó đặt cùng nhau.

Lý do rất đơn giản vì nữ thần Ngọc Liên đã đánh bại Ma Vương, khiến chàng bị phong ấn hơn một triệu năm và cũng khiến Ma Giới trở thành một nơi hoang vắng trong hơn một triệu năm đó.Tư Huyền không vui vì còn một lý do khác.

Đó chính là vì hắn cho rằng nữ thần Ngọc Liên đã lợi dụng tình yêu và sự tín nhiệm của Ma Vương để đánh bại chàng.

Ta không chắc chuyện này có phải là sự thật hay không có điều một vài lần ta vô tình nhắc tới nữ thần Ngọc Liên, ánh mắt của Thanh Phong liền thay đổi ngay lập tức.

Trong ánh mắt đó không chỉ có thù hận mà còn có cảm xúc không rõ ràng mà chàng cố gắng che giấu.

Lần này ta lên Thiên Cung chính là muốn gặp nữ thần Ngọc Liên, muốn kiểm chứng sự thật này.

"Bệ hạ đã bế quan tu luyện 500 năm, ngài ấy sắp tái xuất rồi, khi đó ngươi không thể tùy hứng nữa.

Ta tạm thời để ngươi tiếp tục ở đây nhưng ngươi không được gây chuyện đó."

Tư Huyền nghiêm túc cảnh cáo ta."

Ta hiểu mà."

Ta vui vẻ mỉm cười, kéo tay áo Tư Huyền.

"Ta còn có một chuyện nữa muốn nhờ ngươi."

"Chuyện gì?"

Tư Huyền mất kiên nhẫn.

Hắn bị ta đánh thức khi đang ngủ, hiển nhiên không vui."

Ta muốn ngươi khiến kẻ khiến ta không vui phải chịu một sự trừng phạt nhỏ."

Ta cong môi."

Kẻ nào to gan dám đắc tội ngươi vậy?"

Tư Huyền kinh ngạc nhìn ta sau đó hắn nhận ra chúng ta đang ở Thiên Giới chứ không phải Ma Giới, người đắc tội ta không phải là yêu ma hay người phàm mà là thần tiên.Tư Huyền ngay lập tức trở nên nghiêm khắc.

"Đây không phải nơi mà ngươi có thể làm loạn, nếu ngươi gây họa lớn thì không những ta mà bệ hạ cũng không thể cứu ngươi."

"Không lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn ta bị người khác bắt nạt sao?"

Ta cắn môi tỏ vẻ đáng thương.Tư Huyền thở dài bất đắc dĩ nói.

"Chỉ một lần này thôi, chơi chán thì mau trở về."

Ta vui vẻ gật đầu thật mạnh.
 
Dệt Mộng - Phương Ninh
Chương 5


Tư Huyền làm việc rất nhanh chóng, khi ta mơ màng tỉnh dậy thì đã nghe thấy những cung nữ xung quanh bàn tán.Tiên nữ đang kể chuyện là Anh Nguyệt.

Nàng được những vị thần tiên trên trời đối xử rất khách sáo, ắt hẳn có bối cảnh không hề tầm thường."

Đêm hôm qua cung điện phía Tây bị cháy."

Anh Nguyệt cố tình hạ giọng nhưng ta vẫn nghe thấy sự kích động trong giọng đó.Ta ngay lập tức bật dậy.

Những nơi náo nhiệt chắc chắn không thể nào thiếu được ta rồi.

Các tiên nữ đưa mắt nhìn ta.

Anh Nguyệt nhỏ giọng: "Ta nói với các cô nhưng các cô không được nói linh tinh đâu nhé."

Tất cả tiên nữ gật đầu, trong đó có ta.

Không chỉ thế ta còn đứng dậy, chạy lại nơi các nàng ấy đang túm tụm để có thể nghe rõ hơn."

Nghe nói là do Tiên Lễ Nghi gây ra, chính là vị tiên dạy chúng ta hôm qua đó.

Bà ấy vô tình làm đổ cây đèn thần của Thiên Hậu vào tủ sách quý, khiến cả tủ sách bị cháy, một phần cung điện cũng cháy theo. ta còn nghe nói hình như Tiên Lễ Nghi lén lút gặp một ai ở đó, cụ thể họ làm gì thì ta không biết."

Ánh Nguyệt càng nói càng nhỏ giọng, buộc ta phải thật lắng nghe mới không bỏ lỡ thông tin thú vị.

Chúng ta đều là tiên nữ mới đến Thiên Cung, nếu như bị phát hiện tùy ý nghị luận chuyện trên Thiên Cung thì rất có thể bị tước đi tư cách làm thần tiên.Tiên Lễ Nghi gây họa lớn, có lẽ bà ta không có thời gian để kiểm tra mười cuốn sách mà Tư Huyền giúp ta biến ra."

Tiên Lễ Nghi là người trực tiếp dạy chúng ta, nếu như bà ấy gặp chuyện thì chúng ta làm sao đây?'' Một tiên nữ thở dài."

Không sao đâu."

Ta nói.

"Nếu bà ta không dạy chúng ta thì người khác sẽ dạy thôi.

Thiên Cung này không thiếu người, cùng lắm thì chúng ta được nghỉ một vài buổi thôi."

Tiên Lễ Nghi gặp chuyện khiến ta không khỏi vui mừng nhưng không vì thế mà quên mất nhiệm vụ chính của mình.

"Các ngươi thấy nữ thần Ngọc Liên thật sự giỏi như những gì Tiên Lễ Nghi nói hay không?"

Ta dò hỏi những nàng tiên mới đến.Hiển nhiên câu hỏi của ta khiến tất cả tiên nữ ở đây không hài lòng.

"Nữ thần đương nhiên rất tài giỏi, nếu không có nữ thần thì có lẽ chúng ta đang phải sống dưới sự thống trị của Ma Vương."

Anh Nguyệt cao giọng."

Nhưng ta nghe nói nữ thần Ngọc Liên lợi dụng tình yêu của Ma Vương mới đánh bại được hắn, thực ra cô ấy không hề giỏi như chúng ta nghĩ."

Dù ta biết rằng những lời này có thể khiến ta trở thành đối tượng công kích của tất cả mọi người nhưng vì muốn biết được nhiều thông tin hơn, ta buộc phải mạo hiểm."

Cô nghe thông tin quái quỷ đó từ đâu đấy?"

Anh Nguyệt tức giận nhăn mày."

Thực ra trong một cuốn sách cổ cũng từng nói đến điều đó."

Tiên nữ duy nhất còn ngồi trên giường, cách xa ta nhất lên tiếng.Từ vừa nãy tới giờ nàng ấy vẫn luôn im lặng, không có biểu cảm đặc biệt gì khi chúng ta bàn tán chuyện của Tiên Lễ Nghi.

Từ khi lên Thiên Cung nàng ấy không nói chuyện với ai nên chúng ta đều không biết tên của nàng ấy là gì.

Sau này ta mới biết nàng ấy là Liên Từ.Lời nói đột ngột của Liên Từ khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

Ánh mắt các tiên nữ đần chuyển từ tức giận sang hiếu kỳ.

Chuyện tình của Ma Vương và vị nữ thần cao quý nhất Thiên Giới hẳn là điều khiến tất cả mọi người tò mò."

Ta vốn là một cây phượng ở gần ranh giới giữa Nhân giới và Ma giới nên có duyên đọc được một vài cuốn sách của Ma Giới, trong đó có nói đến chuyện Ma Vương từng dùng tất cả tu vi của hắn để cứu nữ thần Ngọc Liên, có điều đây là sách của Ma Giới nên chỉ đọc để biết, không thể tin."

Liên Từ bình tĩnh nói."

Đó là cuốn sách gì vậy, có thể cho ta mượn đọc không?"

Ta không kìm được sự kích động."

Ta đọc cuốn sách đó từ rất lâu rồi, sau đó không biết vì lý do gì mà biến mất."

Liên Từ đáp.Nghe được đáp án, ta không khỏi thở dài.

Thời gian ta ở Ma Giới không hề ngắn nhưng hoàn toàn không có được bắt kỳ thông tin gì về nữ thần Ngọc Liên.Những người xung quanh Ma Vương hiển nhiên biết chuyện gì đó nhưng dù ta dùng cách gì thì cũng không lấy được thông tin từ họ.

"Dường như cô rất tò mò về chuyện này thì phải.Tất cả mọi người đều tôn kính nữ thần Ngọc Liên nhưng cô dường như không giống chúng ta."

Một tiên nữ đưa ánh mắt dò xét nhìn ta.

Có những chuyện không thể nào gấp rút được, lúc này ta cần bình tĩnh để tránh hiềm nghi."

Ta rất hâm mộ và kính trong nữ thần Ngọc Liên, chính vì vậy ta mới muốn nghe chuyện của người."

Ta mỉm cười tránh gượng gạo."

Ta cũng rất ngưỡng mộ nữ thần, chỉ tiếc chúng ta không có cơ hội gặp được người."

Anh Nguyệt lên tiếng."

Không chỉ chúng ta mà ngay cả những vị thần trên Thiên Cung cũng không có cơ hội đó.

Từ sau khi đánh bại Ma Vương, nữ thần chưa từng ra khỏi Ngọc Liên Cung."

Liên Từ ngừng một lát, nhìn xung quanh rồi mới nói nhỏ.

"Nghe nói nữ thần dùng nguyên thần của mình để phong ấn Ma Vương."

Còn có chuyện này sao?

Ngay cả ta cũng chưa từng nghe nói.

Nếu như nữ thần Ngọc Liên dùng nguyên thần để phong ấn Ma Vương, Ma Vương đã thoát khỏi phong ấn thì nàng ấy đi đâu."

Tin tức này của cô có chính xác không?"

Một tiên nữ ủ rũ nói."

Chỉ là nghe nói."

Liên Từ bình thản đáp."

Không biết năm xưa đã xảy ra điều gì nhưng quả thật bây giờ chúng ta không có cơ hội gặp nữ thần Ngọc Liên!"

Một tiên nữ khác lơ đãng nói."

Tuy ta muốn gặp nữ thần nhưng không muốn Thiên Giới một lần nữa phải chiến đấu với Ma Giới đâu."

Anh Nguyệt ủ rũ.Ta suýt nữa quên mất rằng Thiên Giới vẫn chưa biết Ma Vương đã thoát khỏi núi tuyết, hơn nữa chàng sắp quay trở lại lấy lại những gì chàng đã mất.Ma vương hơn triệu năm trước vô cùng ngang ngược, một mình chàng đối đầu với cả Thiên Giới nhưng hiện giờ chàng đã học được cách ẩn nhẫn.

Ẩn nhẫn chờ cơ hội để khiến kẻ thù không kịp trở tay.

Ma Giới và Thiên Giới chắc chắn không thể tránh khỏi một cuộc chiến khốc liệt.
 
Dệt Mộng - Phương Ninh
Chương 6


Nghĩ tới Ma Vương, ta có chút đau lòng.

Hiện giờ chàng đang ở Huyền Ám Thiên tu luyện.

Đó là một hang động kỳ bí, ẩn chứa sức mạnh của trời đất cùng với những nguy hiểm không ai lường trước được.

Đã có không ít yêu ma đến đó với ý đồ muốn có được pháp lực vô biên nhưng đều bị hồn phi phách tán.

Người có thể ra khỏi hang động đó phải sở hữu pháp lực cao cường, ý chí phi thường chống lại những sự cám dỗ và đặc biệt phải vô cùng may mắn.Ma Vương muốn trong thời gian ngắn nhất lấy lại được pháp lực vốn có, chàng bắt buộc phải mạo hiểm.

Thực ra ta cảm thấy làm một tiêu yêu bình thường tránh xa thị phi và tranh đấu rất tốt, ta mong Ma Vương sẽ cùng ta sống một cuộc đời đơn giản nhưng chàng có suy nghĩ và khát khao của riêng mình, ta không thể nào ngăn cản được.Chàng từng đứng trên đỉnh cao quyền lực, có tất cả mọi thứ trong tay, làm sao có thể buông tay mọi thứ dễ dàng được?Còn nhớ khi ta mới quen biết Ma Vương, ta rất sợ chàng, ta thậm chí không dám đứng quá gần chàng vì sợ rằng chàng sẽ đột nhiên nổi giận sẽ đốt lửa khiến ta bốc hơi.Ma giới khi đó thật sự rất hoang tàn, không có một ngọn cỏ cũng không có một bóng ma.

Cả một không gian trước mắt chúng ta là hoang mạc, ngoài chúng ta ra thì chỉ toàn là cát vàng, không có bất cứ thứ gì đáng ngắm nhìn nhưng Ma Vương vô cùng kiên nhẫn bước đi trên lãnh địa của chàng.

Dường như chàng đang tìm kiếm thứ gì đó.Không biết bao nhiêu ngày trôi qua, chàng vẫn không tìm được thứ chàng muốn tìm, đành mang theo ta rời khỏi Ma Giới.Chúng ta Nhân Giới.

Khác với Ma Giới, thế giới loài người rất nhộn nhịp, những thứ xuất hiện trước mắt ta đều là những thứ ta lần đầu tiên nhìn thấy.

Ta nhìn mọi thứ với ánh mắt hiếu kỳ, thậm chí đôi khi quên mất Ma Vương mà dừng lại ngắm nghía xung quanh.

Nhân Giới thật tuyệt vời.

Ta rất muốn được ở lại đây mãi, không trở về Ma Giới và núi Tuyết nữa.

Ở Nhân Giới, mọi người thường tụ tập ở một quán trà và nghe kể chuyện.

Dọc đường đi chúng ta nghe không ít câu chuyện về Ma Vương.

Trong tất cả những câu chuyện đó, Ma Vương đều là kẻ vô cùng xấu xa, gây rất nhiều tội ác.

Nội dung những câu chuyện về Ma Vương không khác nhau là bao.

Khi chàng nghe câu chuyện về bản thân lần thứ năm, chàng cuối cùng cũng đã tức giận."

Những người phàn không có quan hệ gì với Ma Vương, tại sao hắn phải quan tâm đến sống chết của họ."

Ma Vương cũng lên tiếng.

Giọng nói của chàng rất nhẹ nhàng nhưng ta có thể cảm nhận được sát khí trong đó.Ta ngồi bên cạnh Ma Vương, nắm chặt bàn tay không cho bản thân run sợ.Những kể chuyện đang kể đến đoạn gay cấn thì dừng lại.

Hiển nhiên ông ta không biết người trước mặt ông ta là Ma Vương nên không ngần ngại mà phản bác."

Sao công tử có thể nói vậy, cướp đi mạng sống của người khác là một tội ác vô cùng lớn.

Ma vương cướp đi mạng sống của hàng vạn người, hắn ta là ma quỷ."

Ma Vương cười lớn, nụ cười của chàng thật là đáng sợ.

"Ma Vương đã cướp đi mạng sống của hàng vạn người, thêm một mạng hẳn không khiến tội ác của hắn nặng thêm là bao."

Ta có một dự cảm không lành, có lẽ nếu như không ai ngăn cản Ma Vương thì chàng sẽ ngay lập tức bóp chết người kể chuyện.Trong phút chốc, ta lấy hết dũng khí kéo Ma Vương ra khỏi quán trà."

Tại sao lại ngăn cản ta?"

Ma Vương nhìn ta, sự tức giận trong mắt chàng vẫn chưa vơi đi.

Tuy rằng ta sợ chàng nhưng ta không muốn chàng hại người, càng không muốn chúng ta gặp rắc rối.Ta nắm chặt tay, lấy hết dũng khí nói: "Cướp đi mạng sống của người phàm quả thật là tội ác."

Tuy ta quen biết Ma Vương chưa lâu nhưng ta cảm thấy chàng không hoàn toàn xấu xa như lời đồn."

Bọn họ là những kẻ yếu đuối, họ xứng đáng bị như vậy."

Ma vương gằn giọng.

"Kẻ yếu sẽ bị bắt nạt, bị lấy đi tất cả mọi thứ."

Nói rồi chàng bỏ đi không thèm nhìn ta.

Thật may mắn là dù rất tức giận nhưng chàng không truy cứu chuyện này nữa.

Sau khi chọc giận Ma Vương, ta ngoan ngoãn hơn rất nhiều, an phận làm tì nữ của chàng.Ma Vương thường xuyên bắt nạt ta.

Vốn dĩ chàng có thể dùng pháp thuật làm rất nhiều thứ một cách nhanh chóng nhưng lại nhất quyết bắt ta phải làm."

Tiểu Yêu,Ta muốn ăn gà nướng."

Ma vương nhàn nhã vân vê viên ngọc trên tay, chỉ vào cửa hàng bán thịt nướng đông đúc cách đó không xa.

"Ta đi lấy cho ngài."

Ta ngoan ngoãn nghe lời.

Chuyện nhỏ này không thể làm khó được ta.

Tuy rằng ta chưa từng ăn gà nướng nhưng dựa vào mùi hương tỏa ra từ cửa háng đó thì ta khẳng định gà nướng chắc chắn rất ngon.Ta hào hứng chạy đi lấy gà nhưng chỉ đi được vài bước đã bị Ma Vương gọi lại.

"Ngươi cứ thế đi vậy sao?"

"Nếu không thì sao?"

Ta quay đầu nhìn lại, ngây thơ hỏi Ma Vương."

Ngươi không biết rằng ở Nhân Giới có tiền thi mới mua được đồ ăn sao?"

Ma Vương bình tĩnh hỏi nhưng thực chất là đang cười nhạo ta.Ta lắc đầu.

Khi ở núi Tuyết, ta thích gì đều có thể trực tiếp lấy, hoàn toàn không cần đến tiền.

Ta cũng không biết tiền là thứ gì.Không có tiền vậy thì ta phải làm sao mới có thể lấy được gà nướng đây?

Ta tròn mắt nhìn Ma Vương, mong chàng giúp đỡ."

Vậy thì ngươi phải kiếm tiền."

Ma vương tỏ vẻ trầm tư.Ta nghe theo chàng, cật lực làm việc như con người để có tiền mua gà nướng cho chàng.

Kết quả chàng một mình ăn hết con gà lớn, không để lại cho ta một chút nào.

Ăn xong, chàng còn khoái trí nói với ta rằng.

"Thật ra chúng ta có thể biến ra tiền, không cần phải làm việc cật lực như con người để có những thứ vô nghĩa đó."

Ta đứng ngây ngốc một chỗ, cảm thấy thật uất ức.

"Ngươi thật sự rất ngốc."

Trước khi ta không kìm được nước mắt, Ma Vương nói thêm.

"Có điều sự ngốc nghếch của ngươi thật thú vị."

Ta cắn môi, không nhịn được mà chửi thầm.Ma vương rất thích trêu chọc ta.

Chàng trêu chọc cho đến khi ta tức giận sau đó sẽ dỗ dành ta.

Khi ta hết giận thì chàng lại tiếp tục trêu ta.

Ma Vương khiến người người khiếp sợ thật ra là một kẻ vô cùng ấu trĩ.
 
Dệt Mộng - Phương Ninh
Chương 7


Thời tiết giữa mùa hè thật khắc nghiệt.

Gió mạnh thổi vào những hàng cây khiến cho chúng rung lớn.

Ta đi dưới những tán cây đó trong tâm trạng vô cùng lo sợ, lo rằng nó sẽ bật gốc và đè chết ta.

Tính tình của Ma Vương rất thất thường, một giây trước chàng còn vui vẻ trêu đùa ta nhưng một giây sau liền có thể tức giận.

Cũng may là ta đã quen với sự thất thường đó.

Những lúc như vậy ta liền cố gắng yên lặng, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.

Đợi Ma Vương hết giận rồi thì ta mới dám lại gần chàng.Có điều ta cảm thấy rất vui khi ở bên cạnh chàng, chí ít thì ta không phải chịu cảnh cô đơn nói chuyện với một tảng đá không bao giờ nói chuyện với ta như trước đây."

Ngài không định gây dựng lại Ma Giới sao?"

Ta đi sau Ma Vương, co người lại vì run nhưng vẫn tò mò hỏi chàng.

Chàng từng không ít lần nói cho ta biết Ma Giới trước đây vô cùng hưng thịnh và chưa bao giờ che giấu ý định muốn gây dựng lại Ma Giới.

Có điều từ sau khi ta đi theo Ma Vương, chàng vẫn luôn ở lại Nhân Giới, hoàn toàn không có ý định quay về Ma Giới.

Tuy ta rất thích loài người, muốn ở lại nơi đây nhưng Ma Vương dường như không thích hợp với nơi này cho lắm.

Chàng ấy rất dễ bị người khác làm cho tức giận.

Nghe câu hỏi của ta, Ma Vương đột nhiên dừng lại, chàng quay đầu lại dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn ta."

Nhiệm vụ của ngươi là đi theo hầu hạ ta.

Ngươi chỉ cần quan tâm đến điều đó thôi."

Ma vương lạnh lùng giáo huấn ta.Ta cắn môi không dám lên tiếng nữa.Trời bắt đầu mưa, ban đầu chỉ là một vài hạt mưa lắc rắc nhưng mưa mỗi lúc một xối xả, những thương nhân bày bán ở ven đường đã thu dọn hết đồ đạc của họ lại và vội vàng tìm nơi trú ẩn, chỉ có ta và Ma Vương là vẫn lặng lẽ đi trong mưa.Bước chân của Ma Vương đều nhau, không vì trời mưa lớn mà nhanh lên.

Là người hầu của chàng, dù ta muốn tìm một chỗ tránh mưa nhưng ta buộc phải đi theo chàng.Trên núi Tuyết không hề có mưa vậy nên lần đầu tiên bắt gặp mưa, ta vui mừng đến mức từ trong nhà chạy ra tắm mưa.

Những hạt mưa lành lạnh rơi thấm vào trang phục của ta khiến ta không kiềm được mà nhảy lên vui sướng.Khi đó Ma Vương đứng dưới hiên nhà nhìn ra, cười ta vô tri.

Ta không quan tâm tới chàng, tiếp tục vui đùa cùng những hạt nước mưa.Ta thích mưa nhưng lại sợ mưa kèm theo sấm chớp.

Nhìn những tia sét rạch ngang trời kèm theo tiếng sấm vô cùng lớn khiến ta sợ đến run người.

Trời tối dần, những tia sét trên trời càng hiện rõ.Ta chà xoa hai cánh tay vào nhau, thầm tự nhủ với bản thân là Ma Vương đáng sợ hơn sấm chớp rất nhiều.

Ta nên sợ chàng chứ không phải sợ sấm sét.Đột nhiên xuất hiện một tiếng sấm vang trời, ta theo phản xạ hét lên vì lo sợ, người ta cũng bất giác cúi xuống.

Khi ta lấy lại bình tĩnh thì thấy mình đã ngồi sụp xuống đất, tay đưa lên bịt tai.Ta đưa mắt nhìn lên, phát hiện ánh mắt lạnh lùng của Ma Vương nhìn chằm vào ta.

Ta sợ hãi không dám nhìn mắt chàng.

Quả thật lúc này chàng đáng sợ hơn cả sấm chớp rất nhiều lần.Mưa vẫn rơi đều đều tạo nên âm thanh tí tách, nước mưa đã thấm ướt trang phục của hai chúng ta từ lâu.

Khác với bộ dạng nhếch nhác của ta, Ma Vương vẫn giữa được sự kiêu ngạo, nước mưa không hề làm cho gương mặt của chàng trở nên nhợt nhạt mà những giọt nước lăn trên mặt chàng ngược lại khiến chàng có thêm vài phần quyến rũ.Ma vương nhìn ta không chớp mắt, một lúc lâu sau mới lên tiếng:"Cơ sợ mưa?"

Chàng lạnh lùng hỏi.Ta ngước mắt lên, chầm chậm lắc đầu.

"Ta không sợ mưa, ta sợ sấm chớp."

"Cô biết sợ mà không biết tránh đi sao?"

Ma vương lớn tiếng.Ta giật mình ngơ ngác nhìn chàng.

Ma Vương lại vô cớ tức giận nhưng ta không dám phản kháng.

Chính chàng là người yêu cầu ta phải đi theo anh mọi lúc mọi nơi.

Làm sao ta dám đi tránh mưa trong khi chàng vẫn coi cơn mưa như không hề tồn tại."

Nhưng... nhưng... ngài...

" Một lúc lâu sau ta mới dám ngập ngừng lên tiếng.

"Ta làm sao?"

Lông mày của Ma Vương nhíu chặt."

Ngài nói rằng ta phải đi theo ngài."

Ta cẩn thận nói.

Ta thật sự không biết tại sao Ma Vương lại tức giận."

Sao ngươi ngu ngốc vậy?

Ta bảo gì thì ngươi cũng nghe theo sao?"

Ma vương tức giận nói.Chàng thật mâu thuẫn.

Nếu như ta không nghe theo chàng thì chàng sẽ tức giận nhưng tại sao ta đã nghe theo chàng rồi mà chàng vẫn tức giận.

Sau này ta mới biết rằng thật ra Ma Vương chẳng có hứng thú gì với việc đi dạo trong mưa cả.

Chàng nghĩ rằng ta rất thích mưa nên mới cố tình cùng ta đi trong mưa.

Ngoài người con gái ở sâu trong tim chàng, chàng chưa từng cố gắng làm ai vui vẻ cả.

Đáng tiếc kết quả lại không hề giống như chàng nghĩ.Ta chưa kịp trả lời thì một tia sét rạch ngang trời, Ta sợ hãi nhắm mắt lại.Ma vương thở dài đi đến đỡ ta."

Ngươi thật sự phiền phức.

Ta thật không hiểu vì sao khi đó ta lại đưa ngươi đi theo ta."

Ma vương vừa đỡ ta dậy vừa khó chịu nói.

"Ta thật sự nghi ngờ không biết ngươi có phải là yêu nữa không."

"Ta là yêu, ngài không được nghi ngờ ta."

Ta cao giọng nói.Ta khó khăn lắm mới có thể tu luyện thành yêu, tuy rằng ta may mắn hút được linh lực từ Ma Vương nên quá trình tu luyện bớt gian nan đi rất nhiều nhưng không ai được phủ nhận sự cố gắng của ta, cho dù Ma Vương cũng không thể.Thấy ta phản ứng gay gắt, Ma Vương dịu giọng lại.

"Phải rồi, ngươi là yêu!

Nhưng ta chưa bao giờ thấy yêu quái nào sợ sấm chớp."

Chưa để ta có cơ hội phản bác, Ma Vương tiếp tục lên tiếng.

"Bây giờ ta bắt đầu tin chân thân của ngươi là tuyết hoa rồi.

Ngoài ngươi ra thì ta chưa gặp một yêu quái nào có chân thân là tuyết hoa.

Ngoài ngươi ra thì ta cũng chưa từng gặp một yêu quái nào sợ sấm chớp."

Tuyết hoa vốn không có sự sống.

Ngay đến Ma Vương cũng không tin ta có chân thân là tuyết hoa, có điều chàng không thể nhìn ra chân thân của ta nên chỉ có chấp nhận sự thật này.Có một con chim từng nói với ta rằng giây phút ta hiện chân thân cũng là thời khắc ta từ một bông hoa tuyết tan chảy thành nước, sau đó hoàn toàn tan biến.

Vậy nên có lẽ chàng sẽ không bao giờ nhìn thấy chân thân của ta.
 
Dệt Mộng - Phương Ninh
Chương 8


Tiên nữ sau khi được dạy những quy tắc trên Thiên Cung sẽ phải tham gia một kỳ thi sát hạch, dựa trên thành tích đạt được để phân họ vào các cung điện làm những công việc khác nhau.Ngọc Liên Cung của nữ thần Ngọc Liên từ lâu đã không tuyển thêm tiên nữ, trong tương lai có lẽ cũng sẽ không cần thêm nên ta hy vọng được phân tới Tinh Ly Cung, nơi gần nhất với Cung Ngọc Liên.Tinh Ly Cung nằm ở rìa của Thiên Cung, cảnh sắc ở nơi đó không có gì đặc biệt, chỉ toàn là thủy tinh, nước và một vài loài cây không mấy tươi tốt.

Vị thần cai quản Cung Tinh Ly không được Thiên Hậu trọng dụng, pháp lực của vị thần đó cũng không cao thâm nên được phân vào Cung Tinh Ly đồng nghĩa với mất hết tiền đồ.

Không có mấy tiên nữ muốn được phân đến đó.

Số tiên nữ trong Cung Tinh Ly ít đến mức thảm thương, nếu ta được phân đến đó thì sẽ tránh được những ánh mắt dòm ngó.Trong khi các tiên nữ khác vô cùng tập trung ôn lại những quy tắc của Thiên Cung đồng thời tĩnh tâm tu luyện nâng cao pháp lực thì ta chỉ giả vờ tu luyện.Những con chữ khiến ta vô cùng buồn ngủ nhưng vì để không quá khác biệt với những tiên nữ khác, ta phải giả vờ giống như họ.

Tất cả những tiên nữ đều mong muốn được phân vào một nơi tốt để có tương lai xán lạn, nếu ta không nỗ lực một chút thì họ sẽ nghi ngờ lý do ta xuất hiện ở Thiên Cung.Ta đến Thiên Cung chưa được lâu nhưng tất cả những tiên nữ mới đến, thậm chí cả thần tiên cũng biết đến ta.

Lý do là vì ta ngang nhiên bênh vực Ma Vương trước mặt Tiên Lễ Nghi và tất cả tiên nữ mới đến.

Có thể nói ta đã trở thành tiên nữ nổi tiếng nhất trong những tiên nữ mới đến.

Nếu ta không thu mình lại thì e rằng cả Thiên Giới đều biết đến ta.

Liên Từ là tiên nữ duy nhất giống với ta, nàng ấy không dành quá nhiều thời gian tu luyện mà dành thời gian để ngủ.

Đợi mãi Liên Từ mới thức dậy, ta liền ngay lập tức giả bộ đi ngang qua giường ngủ của nàng ấy. ta, Anh Nguyệt và Liên Từ ở cùng phòng với ba tiên nữ khác, giường của ta và Liên Từ xa nhau nhất nên khi đến bên cạnh giường của nàng ấy thì nàng ấy đã ngồi dậy, dùng một tay che miệng ngáp."

Cô không lo lắng cho kỳ sát hạch sắp tới sao?' Ta lơ đãng hỏi Liên Từ.Nàng ấy ngáp một cái thật dài rồi mới bình tĩnh lên tiếng: "Cô cũng không lo lắng cho kỳ sát hạch sao?"

Ta nở nụ cười gượng gạo, hình như nàng ấy đã phát hiện ta chỉ đang giả vờ tu luyện.

"Thực ra ta nghĩ rằng nếu có thể được hầu hạ những vị thần tài giỏi trong những cung điện nguy nga và nhộn nhịp đương nhiên rất tốt nhưng nếu như không được thì cũng không sao cả.

Chúng ta đã rất vất vả để tu luyện thành tiên, được lên thiên đình, dù kết quả kỳ thi như thế nào thì chúng ta cũng sẽ không bị đuổi khỏi Thiên Cung nên ta không quá lo lắng."

Ta ái ngại gãi tóc."

Vừa hay ta có suy nghĩ giống cô.

Ta nỗ lực tu luyện thành thần tiên chính vì không muốn cùng đám yêu quái tranh giành.

Tất nhiên ta không muốn bản thân từ nay trở đi thay vì cùng yêu quái tranh giành mọi thứ thì lại phải cùng thần tiên tranh giành từng chút một."

Liên Từ cong môi.

" Ta nghe nói Tinh Ly Cung không tệ, ở đó không có mấy thần tiên, cũng không cần phải cùng ai tranh giành, quả là một nơi thích hợp để tu luyện."

Ta khẽ gật đầu tỏ ý đồng tình."

Các cô không thể có suy nghĩ như vậy được."

Anh Nguyệt vốn đang tập trung tu luyện, nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng ta liền không kiềm chế được mà lên tiếng."

Con người hay là yêu ma đều có chí tiến thủ, đều mong bản thân mỗi ngày một tốt hơn, chúng ta thân là tiên nữ, không thể thua kém bọn họ được.

Nếu như hai cô được phân đến Tinh Ly Cung thì cho dù hàng vạn năm nữa trôi qua, các cô vẫn chỉ là một tiên nữ, các cô phải nỗ lực đến Nguyệt Thiên Cung thì các cô mới có cơ hội trở thành một vị thần."

Nguyệt Thiên Cung là nơi ở của Thiên Hậu.

Nàng ta là bạn thân của nữ thần Ngọc Liên nhưng có không ít tin đồn rằng mối quan hệ của họ không hề tốt đẹp như xưa.

Từ sau khi trận chiến giữa thần và ma kết thúc, Nàng ta thậm chí chưa từng đặt chân tới Ngọc Liên Cung."

Thiên Hậu thật sự rất tài giỏi.

Người và nữ thần Ngọc Liên chính là hai vị nữ thần mà ta kính trọng nhất.

Chỉ đáng tiếc Ngọc Liên Cung của nữ thần Ngọc Liên không cần thêm tiên nữ, nếu không ta thật sự rất muốn đến đó."

Anh Nguyệt nói thêm."

Phải rồi, từ khi ta đến Tiên Cung, ta nghe rất nhiều về Thiên Hậu và nữ thần Ngọc Liên, không hề nghe ai nhắc tới Thiên Đế."

Ta bất giác hỏi.Anh Nguyệt từng nói với ta vị thần ở Tinh Ly Cung không được Thiên Hậu coi trọng nên được phân đến đó sẽ không có tương lai, vậy còn Thiên Đế thì sao, hắn cũng không coi trọng vị thần đó hay là hắn nghe theo vợ.Nghe câu hỏi của ta, Anh Nguyệt tròn mắt nhìn ta giống như ta vừa hỏi một câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn vậy"Cô không biết sao?"

Nàng ta kinh ngạc tròn mắt.Ta gật đầu."

Ta thật sự không biết vì sao cô có thể trở thành tiên nữ được."

Anh Nguyệt nhún vai.

"Thiên Đế từ lâu đã từ bỏ quyền cai quản Thiên Cung, chuyện quan trọng như vậy mà cô không biết?'Ta quả thật không biết.

Trên Thiên Giới này ta chỉ quan tâm tới nữ thần Ngọc Liên, không hề quan tâm tới ai khác."

Sau khi trận chiến giữa các vị thần và Ma Vương kết thúc, Ma Vương bị phong ấn, nữ thần Ngọc Liên bế quan tu luyện, Thiên Đế quyết định giao lại quyền cai quản Thiên Giới cho Thiên Hậu.

Người tuyên bố rằng trừ khi Ma Vương tái xuất, nếu không thì người sẽ không quan tâm đến chuyện của Tam Giới nữa."

Anh Nguyệt nói thêm.Còn có chuyện này nữa sao.

Xem ra năm xưa còn có rất nhiều ẩn tình.
 
Dệt Mộng - Phương Ninh
Chương 9


Ngày tổ chức sát hạch ngày càng đến gần, ta vẫn không thay đổi quyết định muốn được phân vào cung điện pha lê.

Thật ra không phải ta kiên định mà dù ta muốn thay đổi cũng không có khả năng.Nếu như không đến cung điện pha lê thì ta muốn đến cung điện ánh trăng của thiên hậu, có lẽ ở đó ta sẽ thu thập được không ít thông tin nhưng cung điện ánh trăng là mục tiêu của tất cả mọi người.

Những tiên nữ khác có pháp lực cao hơn ta lại còn chăm chỉ học thuộc quy định của thiên cung.

Dù ta có cố gắng thì ta cũng khó có thể theo kịp họ.Có thể được phân đến cung điện ánh trăng sẽ giúp ta có được nhiều thứ nhưng năng lực của ta không qua được những tiên nữ khác, nếu ta muốn có tư cách được đến cung điện mặt trăng thì ta phải cần đến sự giúp đỡ của Tu Huyen.Nơi đây là thiên cung, ta không thể nào kéo Tu Huyen vào quá nhiều việc nguy hiểm.Ma Vương sắp rời khỏi Huyền Ám Thiên, sau khi chàng rời khỏi nơi đó thì ta sẽ phải trở về bên cạnh Ma Vương, không thể nào tiếp tục ở lại Thiên Giới nữa.

Chuyến đi đến Thiên Giới này của ta rất có thể không có mấy thu hoạch.Nội dung của kỳ sát hạch lần này không được tiết lộ trước, mọi người dựa vào những kỳ sát hạch lần trước để tu luyện.

Có điều mỗi lần sát hạch lại có nội dung khác nhau, khiến cho ngay cả tiên nữ có pháp lực vô cùng tốt và chăm chỉ khó ai sánh bằng như Anh Nguyệt cũng không khỏi lo lắng.Trước ngày sát hạch, chúng ta mới được biết lần sát hạch năm nay tổ chức ở Nguyệt Thiên Cung, do chính Thiên Hậu giám sát.

Ta và những tiên nữ khác đi theo sự chỉ dẫn của những tiên nữ dẫn đường.

Ta đi cuối cùng, vừa đi vừa ngắm khung cảnh xung quanh.

Từ xa ta đã nhìn thấy một cung điện làm bằng ngọc phỉ thúy xanh nhạt.

Bên trong cung điện có một viên ngọc tròn như mặt trăng sáng đến mức chói mắt, khi xuyên qua nhiều lớp ngọc, luồng ánh sáng đó yếu đi rất nhiều, tạo thành một tòa cung điện phát sáng nổi bật giữa bầu trời.Con đường đến Nguyệt Thiên Cung có không ít quả cầu nhỏ phát sáng, người không biết đường ở đây chỉ cần đi theo những quả cầu đó là sẽ không lạc đường.Trước khi chúng ta bước vào Nguyệt Thiên Cung điện diện kiến Thiên Hậu, vị tiên dẫn đường yêu cầu chúng ta sắp xếp thành hàng ngay ngắn.

Bà ta nghiêm túc nhìn chúng ta một lượt rồi lên tiếng."

Thiên Hậu nương nương rất nhân từ nhưng người cũng rất nghiêm khắc.

Nếu như các ngươi biết cố gắng và làm tròn trách nhiệm thì con đường tương lai sẽ rộng mở nhưng nếu như các ngươi không biết an phận thì thứ chờ đợi các ngươi là những hình phạt nghiêm khắc."

Bà ta vừa nói vừa liếc nhìn ta rồi đột nhiên cao giọng nói.

"Các ngươi nghe rõ chưa?"

Dường như bà ấy đang cảnh cáo ta.

Đúng là tiếng xấu đồn xa, một hành động lỗ mãng đã khiến ta bị cả Thiên Cung để ý.Thấy ta chưa có phản ứng gì.

Bà ta tiếp tục cao giọng hỏi.

"Đã nghe rõ chưa?"

Ta giật mình nhận ra là ta đã lơ đãng, vội vàng cúi đầu, cùng những tiên nữ khác hô to.

"Chúng ta đã hiểu."

Vị tiên dẫn đường chưa hài lòng lắm nhưng vẫn gật đầu và cho phép chúng ta đi vào trong.Của vào Nguyệt Thiên Cung có gió vô cùng lớn, một vài tiên nữ đi qua liền bị gió quật ngã.

Thật may là ta đi cuối cùng nên có sự chuẩn bị trước, tránh được sự tấn công của những cơn gió dữ dội.Nguyệt Thiên Cung được làm toàn bộ bằng ngọc.

Từ những cái cột được điêu khắc tỉ mỉ cho đến những cái bàn hay những chiếc lồng đèn treo trong cung điện đều được làm bằng ngọc.

Màu sắc và sắc độ của những khối ngọc khác nhau dưới sự chiếu sáng của ánh sáng rực rỡ phát ra từ viên ngọc trung tâm khiến không ít tiên nữ chói mắt.Vừa vào đến Nguyệt Thiên Cung, nhìn thấy Thiên Hậu, chúng ta ngay lập tức quỳ xuống."

Tham kiến nương nương."

Thiên hậu đưa tay ra ra hiệu cho chúng ta đứng dậy.Nàng ta ngồi trên ghế ngọc đặt ở trên bục cao, chúng ta phải ngước nhìn lên mới có thể thấy được dung nhan nàng.

Tất nhiên với thân phận tiên nữ có đẳng cấp thấp nhất, chúng ta không được phép nhìn thẳng vào mặt Thiên Hậu.

Chỉ có một vài tiên nữ lớn gian giống như ta mới dám lén nhìn nàng ta một chút rồi đưa mắt nhìn xuống nền.Chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ khiến ta có ấn tượng về gương mặt xinh đẹp đó.

Ta vốn tưởng rằng Thiên Hậu sẽ là một bà già nghiêm khắc nhưng thật không ngờ nàng ta lại rất xinh đẹp, nét đẹp thanh tú mang theo vài phần trẻ con.

Gương mặt của nàng ta khác hẳn với phong thái chững chạc mà nàng ta đang thể hiện."

Chào mừng các ngươi đến với Thiên Cung.

Nơi đây là điện trung tâm của Nguyệt Thiên Cung, cũng là trung tâm của Thiên Giới.

Các ngươi biết vì sao hôm nay ta để các ngươi tới nơi đây không?"

Thiên Hậu chậm rãi lên tiếng.Tất cả chúng ta lắc đầu.Bà ấy liếc nhìn chúng ta một lượt rồi mới lên tiếng.

"Tam giới đã hòa bình quá lâu rồi, các vị thần tài năng nhất đều đã lui về ở ẩn, nhiều năm không xuất hiện một vị thần tiên nào có năng lực xuất chúng, có khả năng kế thừa những vị thần hiện tại.

Ta nghĩ đi nghĩ lại liền phát hiện nhiều năm rồi Thiên Giới không đặt nhiều tâm huyết vào những vị tiên mới đến."

Thiên Hậu dừng lại một chút rồi tiếp tục lên tiếng.

"Thiên phú tuy quan trọng nhưng sự bồi dưỡng cũng vô cùng quan trọng.

Nhiều năm nay ta đã quá lờ là việc này rồi."

"Lần này có không ít tiên nữ có thiên phú, nương nương nhất định sẽ tìm ra người co thể kế nghiệp ngươi và nữ thần Ngọc Liên."

Vị thần bên cạnh thiên hậu lên tiếng.Bà ấy là nữ thần Nước.

Người còn lại là nữ thần Mặt Trăng."

Hy vọng như vậy."

Thiên Hậu thở dài.

Khi nói, Thiên Hậu dường như chỉ nhìn vào ta.

Tất nhiên ta không thể xác định chính xác nàng ta có thật sự có nhìn ta chằm chằm hay không bởi vì ta chỉ dám nhìn lén nàng ấy mà tôi.Cảm nhận được ánh mắt Thiên Hậu hồi lâu không di chuyển khỏi người ta, ta một lần nữa lén ngẩng đầu lên.

Đúng lúc ánh mắt ta chạm vào ánh mắt Thiên Hậu, ta dường như nhìn thấy một con người khác của nàng, không còn là vẻ mặt nghiêm túc không phù hợp với nét mặt trẻ con của nàng nữa mà là nụ cười tinh nghịch với đôi mắt đáng yêu.Ngay khi ta vẫn còn sững sờ, Thiên Hậu lên tiếng: "Bắt đầu thôi."

Thiên Hậu lại trở về dáng vẻ nghiêm túc.

Có lẽ ta đã hoa mắt.
 
Dệt Mộng - Phương Ninh
Chương 10


Thiên hậu không để mọi người chờ đợi lâu, nhanh chóng phất tay áo, tạo thành một vầng sáng rực rỡ ngay giữa chính điện.

Từ vầng sáng đó mọc lên những bông hoa, tốc độ sinh trưởng của chúng khiến tất cả chúng ta kinh ngạc.

Điều đáng kinh ngạc hơn là màu sắc của chúng thay đổi liên tục.

Có khi là màu trắng thanh khiết, khi là màu hồng dịu dàng, khi là màu đỏ rực rỡ nhưng cũng có lúc là màu đen u tối."

Trước mặt các người không phải là Huyền Quang Hoa.

Chúng không phải là những đóa hoa bình thường, chúng có hồn và sức mạnh vô biên.

Chúng có thể là linh dược giúp các ngươi bớt được hàng vạn năm tu luyện, loài hoa đáng quý như vậy nhưng lại chỉ sống được được dưới sự nuôi dưỡng của Huyền Quang Thiên Địa."

Thiên Hậu thở dài.

"Nếu ai trong các ngươi có thể chạm vào Huyền Quang Hoa thì các ngươi có thể chọn đến bất kỳ cung điện nào mà các ngươi muốn."

Cẩn thận lắng nghe lời của Thiên Hậu, các tiên nữ đều nhăn mặt.

Họ đều biết rõ về Huyền Quang Thiên Địa, chỉ có một mình ta là mông lung.Ta kéo nhẹ ống tay áo của tiên nữ đứng trước ta, muốn hỏi tại sao Thiên Hậu lại thở dài.Theo lý mà nói chúng ta là đối thủ cạnh tranh, nàng ấy sẽ không nói cho ta biết bất cứ điều gì nhưng có lẽ nàng ấy cho rằng dù ta hiểu Huyền Quang Thiên Địa là gì thì cũng uy hiếp được đến nàng ấy nên mới giải thích qua loa với ta.

"Huyền Quang Thiên Địa uy lực mạnh mẽ, chỉ có những người có duyên mới có thể tiếp xúc với ánh sáng này.

Người không có duyên thì chỉ cần đứng gần Huyền Quang Thiên Địa cũng bị sức nóng của nó thiêu cháy."

"Có duyên?"

Ta ngơ ngác hỏi lại.Vậy là chúng ta không phải thử thách năng lực hay ý trí mà chỉ đơn giản canh tranh sự may mắn.Ta hít một hơi thật sâu.

Cũng may là ta không nhiệt tình tu luyện, nếu không thì ta sẽ bị đề bài này khiến cho tức chết."

Có điều ta không quá tin tưởng duyên phận, chắc họ chưa tìm ra được điểm chung của những người có thể chạm vào luồng ánh sáng đó nên mới dùng duyên phận để giải thích."

Ta lẩm bẩm.Ta vốn nghĩ ta nói rất nhỏ, thật không ngờ tiên nữ phía trước ta lại nghe rõ ràng.

Nàng ấy nhỏ giọng nói.

"Từ trước tới này chỉ có nữ thần Ngọc Liên có thể chạm vào Huyền Quang Thiên Địa mà không chịu bất kỳ tổn thương nào, chỉ có một người thì làm gì có điểm chung."

"Chỉ có một mình nhữ thần Ngọc Liên có thể chạm vào huyền quang thiên địa?"

Ta hiếu kỳ hỏi lại.

"Còn Thiên hậu, thiên đế và những vị thần khác thì sao?"

Nếu như họ cũng không thể chạm vào thứ ánh sáng đó thì những tiểu tiên vừa mới lên Thiên Cung như chúng ta làm sao có thể.Tiên nữ trước mặt ta lắc đầu.

"Có rất nhiều vị thần muốn chạm vào Huyền Quang Thiên Địa nhưng đều không thể tiếp cận nó, về phần Thiên Hậu và Thiên Đế thì ta không biết, chưa từng nghe ai đó nói đến chuyện này."

Bất kỳ chuyện gì liên quan đến nữ thần Ngọc Liên đều khiến ta hứng thú.

Ta cũng muốn thử xem uy lực của thứ ánh sáng này rốt cuộc lớn đến mức nào, có thể đến mức khiến ta hiện về chân thân và tan biến không?"

Ta biết thử thách này rất khó nhưng từ sau đại chiến Tam Giới, Thiên Giới tuy giành thắng lợi nhưng cũng phải trả giá vô cùng đắt.

Những vị thần ưu tú nhất của chúng ta cũng đều bị tổn thương pháp lực vô cùng nghiêm trọng và phải lui về ở ẩn.

Thiên Giới chọn ra không ít người tài nhưng đối với một số pháp thuật nhất định cần có cơ duyên."

Thiên Hậu thở dài.

"Ta biết tất cả các ngươi đều rất nỗ lực để có được ngày hôm nay, tu tiên là một quá trình rất dài, không chỉ cần đến sự nỗ lực hiện tại mà cần đến cả sự nỗ lực trong quá khứ.

Sự nỗ lực từ khi các ngươi chưa tu thành hình người và cả sự nỗ lực của kiếp trước sẽ tạo nên cơ duyên của kiếp này."

Ý của Thiên Hậu là nếu có ai đó có thể chạm được vào Huyền Quang Hoa thì đó không phải là may mắn mà là nhờ sự nỗ lực của họ trong quá khứ.

Nàng ta biết rất khó để tìm được người có duyên với Huyền Quang Thiên Địa, nhưng để phòng lỡ như, nàng ta vẫn nói rõ ràng mọi chuyện từ trước."

Uy lực của Huyền Quang Thiên Địa vô cùng mạnh, ta không bắt ép tất cả các ngươi tham gia, nếu ai không muốn, có thể không cần tham gia thử thách này, các ngươi vẫn có cơ hội tham gia những thử thách khác và dựa vào tổng điểm để được phân đến hỗ trợ các vị thần mà các ngươi muốn."

Thiên hậu hiền từ nói.

Lời thiên hậu vừa dứt, tất cả mọi người bắt đầu do dự.

Bọn họ tuy chưa tận mắt chứng kiến uy lực của Huyền Quang Thiên Địa nhưng đã nghe kể rất nhiều về nó.

Nếu kẻ không có duyên cố chấp muốn tiếp cận Huyền Quang Thiên Địa thì có thể hồn phi phách tán.

Thử thách của Thiên Hậu chỉ yêu cầu bọn nó chạm vào Huyền Quang Hoa.

Hoa huyền quang cao bằng nửa người bình thường vậy nên họ không phải trực tiếp chạm vào Huyền Quang Thiên Địa, có điều ở khoảng cách gần như vậy cũng đủ khiến nguyên thần của họ bị tổn thương nghiêm trọng.Tuy Thiên Hậu không bắt buộc họ tham gia thử thách này nhưng chỉ có những kẻ hèn nhát mới từ bỏ ngay từ khi chưa bắt đầu.

Thiên Giới coi thường nhất chính là những kẻ hèn nhát.

Nếu như họ từ bỏ thử thách này thì tương lai của họ cũng coi như chấm hết.Chọn đường nào cũng không ổn.

Các nàng tiên lần lượt nhìn nhau, ta đoán không ít người muốn từ bỏ nhưng không ai là dũng cảm từ bỏ đầu tiên.Ta ngắm nhìn những bông hoa rực rỡ mọc giữa vầng sáng chói mắt rồi lại nhìn Thiên Hậu.

Nàng ta đang tỉ mỉ quan sát từng người trong chúng ta.

Dường như nàng muốn biết sự lựa chọn của chúng ta hơn là kết quả.Cũng phải thôi, nếu Huyền Quang Thiên Địa thực sự có uy lực mạnh có thể khiến linh hồn tan biến, Thiên Hậu sẽ không để chúng ta mạo hiểm.

Trên Thiên Giới chỉ có nữ thần Ngọc Liên có thể tiếp xúc với luồng ánh sáng này mà không chịu tổn hại gì cả vậy hiển nhiên chúng ta khó lòng làm được điều đó.Nếu như kết quả gần như đã được biết trước, Thiên Hậu cần gì phải khiến chúng ta mạo hiểm, trừ khi ý đồ của nàng ta không phải là để tìm ra người có thể tiếp xúc với Huyền Quang Thiên Địa mà chỉ đơn giản muốn thử thách sự dũng cảm của chúng ta.Nói là nhưng vậy nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán của ta, ngộ nhỡ Thiên Hậu thật sự bắt chúng ta đến gần Huyền Quang Thiên Địa thì sao?

Ta lên Thiên Cung chỉ là để dạo chơi một vòng, không phải tự đi tìm đường chết.Không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ nữa.

Ta ngay lập tức bước ra khỏi hàng, trở thành người đầu tiên từ bỏ thử thách.Giây phút ta tách ra khỏi hàng, Thiên Hậu ngay lập tức để ý tới ta, ánh mắt của nàng ta thay đổi khi chạm vào ánh mắt ta."

Ngươi mau tiến lên phía trước."

Không chỉ ánh mắt mà giọng nói của Thiên Hậu cũng thay đổi, không còn bình lặng như tước mà mang theo sự gấp gáp rõ rệt.Phản ứng của Thiên Hậu khiến không chỉ ta mà tất cả mọi người đều ngơ ngạc.

Tiên nữ kém cỏi nhất là người từ bỏ thử thách đầu tiên, đây chẳng phải là điều bình thường sao, tại sao nàng lại có phản ứng bất thường như vậy?Ta thở dài bước lên phía trước để bà ấy nhìn rõ ta.Khoảng cách của chúng ta được kéo gần lại, không chỉ có Thiên Hậu mà hai vị thần bên cạnh nàng ấy cũng thất thần.Vì sao lại nhìn ta như vậy?

Lẽ nào ta đã để lộ thân phận rồi sao?Ta tuy đã là tiên nhưng từng sống một thời gian dài ở Ma Giới, trên người ít nhiều có lưu lại ma khí, thần tiên bình thường có thể không nhận ra nhưng Thiên Hậu và người hầu cận bên cạnh nàng không phải thần tiên bình thường.Ta nắm chặt viên ngọc trên tay, không dám thở mạnh.Nếu bị bại lộ thì chỉ có Tư Huyền mới cứu được ta.
 
Dệt Mộng - Phương Ninh
Chương 11


"Chiếc vòng trên tay ngươi từ đâu mà có?"

Thiên Hậu nhìn chằm chằm vào chiếc vòng của ta.Ta ngơ ngác nhìn thiên hậu rồi lại nhìn chiếc vòng của mình, bất giác lên tiếng.

"Từ khi ta tu luyện thành hình người thì chiếc vòng này đã ở bên cạnh ta."

Thì ra thứ Thiên Hậu để ý đến không phải là ta mà chiếc vòng ngọc trai của ta.

Đó là món quà mà Ma Vương tặng cho ta trước khi chàng đến Huyền Ám Thiên.Nhìn bên ngoài nó chỉ là một chiếc vòng ngọc trai bình thường, những viên ngọc không quá đồng đều, thực sự không phải là một chiếc vòng đẹp, có điều Ma Vương nói rằng dù ta gặp bất cứ nguy hiểm nào thì chiếc vòng này cũng có thể bảo vệ ta bình an, dặn ta tuyệt đối không được tháo nó xuống.

Ta không biết Ma Vương có được chiếc vòng này từ đâu nhưng nó không thuộc về Ma Giới.

Khi lên Thiên Cung, ta chưa từng bận tâm tới nó.Câu trả lời của ta hiển nhiên không khiến Thiên Hậu hài lòng, nàng ta tiếp tục hỏi.

"Ngươi từ đâu đến?"

"Ta...?"

Ta bối rối.

Ta không thể nói cho họ biết ta đến từ núi Tuyết, đó là nơi giam giữ Ma Vương, Ta không biết nói dối, nếu ta nói dối nhiều quá thì câu sau sẽ không khớp với câu trước."

Người từ đâu đến."

Thiên Hậu lặp lại câu hỏi.Ta suy nghĩ một cách nhanh chóng, cuối cùng quyết định nói rồi.

"Ta là một loài cây bình thường ở nhân gian, may mắn tu luyện được thành tiên."

Dù sao họ cũng không thấy được chân thân của ta, không thể biết là ta có nói dối hay không."

Là nơi nào của nhân gian?"

Thiên Hậu tiếp tục gặng hỏi."

Là một cánh rừng rộng lớn, ta không biết tên của vùng đất đó là gì, chỉ nhớ rằng nơi đó có một cái hồ rất lớn, rộng như biển vậy.

Ở vùng đất đó ngoài ta thì không có bất kỳ con vật hay cây cối nào tu luyện thành hình người nên ta cũng nhanh chóng rời đi."

Ta cố gắng bình tĩnh đáp.Thiên Hậu đưa mắt nhìn ta rồi lại nhìn hai vị thần bên cạnh.

"Bên dưới nơi đó có phải cũng có một cánh rừng lớn, phải không?"

Nữ thần Mặt Trăng lắc đầu.Nhận được câu trả lời không giống như ý muốn của mình, Thiên Hậu hụt hẫng nhưng rất nhanh nàng ta đã lấy lại được phong thái."

Ngươi hãy trở về vị trí của mình đi."

Thiên Hậu nói.

Giọng nói tuy rất bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự mất mát.Ta tò mò muốn biết nơi mà họ nói đến là nơi nào.

"Thực ra trước đó ta mọc ở một chân núi, năm đó mưa rất lớn, núi bị sạt lở, ta bị dòng nước cuốn trôi, vốn tưởng là đã chết, thật không ngờ ta may mắn có thể bám rễ vào một vùng đất mềm, nhờ đó mới giữ được tính mạng."

Ta vội vàng lên tiếng.Không biết họ có tin lời của ta không nhưng vì muốn biết nơi họ đang nói đến là nơi nào nên ta không thể cứ thế lui xuống, ngộ nhỡ thông tin ta bịa ra vừa hay giống với những gì họ muốn biết vậy thì họ sẽ tiếp tục nói về vấn đề này.Nghe đến núi, mắt của Thiên Hậu ngay lập tức sáng lên.

"Vùng núi nào?"

Ta chưa kịp lên tiếng trả lời thì nữ thần Mặt Trăng đã ngắt lời.

"Thiên hậu, không thể kéo dài thời gian quá nhiều!"

Ánh mắt Thiên Hậu một lần nữa hiện rõ sự thất vọng.Nàng ta vẫy tay, ra hiệu cho ta quay trở về vị trí ban đầu.Huyền Quang Thiên Địa vẫn ở giữa chính điện, nó sáng rực lên một chút rồi lại le lói.

Tâm trạng của các tiên nữ trong chính điện lúc này cũng không khác ánh sáng Huyền Quang kia là bao.Thiên Hậu sẽ không cho họ quá nhiều thời gian để quyết định tiếp tục thử thách hay từ bỏ.

Họ buộc phải đưa ra lựa chọn đúng đắn một cách nhanh chóng, nếu lựa chọn sai lầm thì họ không có cơ hội để làm lại.Ta vừa bước về vị trí ban đầu vừa không kìm được nhìn ngắm ánh sáng Huyền Quang Thiên Địa tỏa ra.

Tên gọi của nó quả thật không sai, mới nhìn vào thì ta thấy nó rất bình thường, chẳng khác gì ánh sáng mặt trời có điều càng ngắm nhìn lại càng bị nó thu hút.

Thậm chí ta cảm thấy luồng ánh sáng này dường như có tâm hồn, nó cũng biết cô đơn.Nhìn vào luồng sáng đó, ta bất giác nhớ về bản thân của trước đây.

Ta may mắn tu luyện thành người nhưng xung chẳng có bất kỳ sự sống nào.

Mỗi năm chỉ có hai lần chim di cư qua núi Tuyết nhưng chúng cũng chỉ nói chuyện với ta được một vài câu rồi nhanh chóng rời đi.

Sự cô đơn trên núi tuyết thật sự rất đáng sợ, mỗi ngày nó đều ăn mòn mất tâm hồn của ta."

Mau trở về vị trí của ngươi."

Tiếng nói của nữ thần Mặt Trăng cắt ngang mạch suy nghĩ của ta.

Lúc này ta mới nhận ra rằng ta bị ánh sáng Huyền Quang mê hoặc đến mức đứng yên tại chỗ nhưng vẫn tưởng mình đang bước đi.Luồng ánh sáng này thật là đáng sợ, ấy vậy mà ta còn đồng cảm với nó.

Ta không có năng lực như nó.Ta một lần nữa cúi đầu với Thiên Hậu và hai vị thần rồi bước dứt khoát trở về vị trí của ta.

Có điều ta mới bước được hai bước thì chân ta như bị thứ gì đó giữ lại, không thể nào bước đi được."

Ngươi lại làm sao vậy?"

Nữ thần Mặt Trăng lại lên tiếng, lần này giọng nói của bà ấy không còn nhẹ nhàng nữa, rất hiển nhiên bà ấy cảm thấy ta rất phiền phức."

Ta không thể đi, chân của ta, ta không thể điều khiển chúng."

Ta lúng túng nói."

Không thể di chuyển?"

Nữ thần Mặt Trăng cao giọng nói.

Trong giọng nói thể hiện rõ sự nghi hoặc, có lẽ bà ta cho rằng ta chỉ đang dở trò để gây ấn tượng với Thiên Hậu.Nói rồi bà ấy phất cánh tay, tạo thành một luồng ánh sáng trắng ngà di chuyển như sóng biển về phía ta.

Đáng tiếc phép thuật của bà ấy không có tác dụng trong lúc này, khi pháp lực của bà ấy chạm vào người ta, Huyền Quang Thiên Địa lập tức bừng sáng, trở thành một ngọn lửa rực cháy, những bông hoa Huyền Quang cũng theo đó rực sáng.

Từ trung tâm Huyền Quang Thiên Địa hình thành một sóng ánh sáng lan tỏa ra bốn phía.Thiên Hậu thấy tình hình không ổn, ngay lập tức làm phép tạo thành một vòng bảo vệ ngăn ánh sáng Huyền Quang di chuyển, các vị thần bên cạnh nàng ta cũng hợp lực củng cố vòng bảo vệ.Vòng bảo vệ chắn ngay trước mặt ta, có điều nó có vẻ yếu hơn nhiều so với Huyền Quang Thiên Địa.

Ta đứng chôn chân ở một chỗ, tim đập thình thình, hai bàn tay nắm chặt.

Trung tâm ánh sáng Huyền Quang đã nhóm lên ngọn lửa lớn, ta chỉ là một bông hoa tuyết, nếu vòng bảo vệ của Thiên Hậu bị phá vỡ thì ta rất có thể sẽ tan thành nước rồi bốc hơi.Quả như những gì mà ta đã nghĩ, vòng bảo vệ quá yếu so với sức mạnh Huyền Quang, chẳng bao lâu nó đã bị phá vỡ.

Ánh sáng Huyền Quang di chuyển với tốc độ chóng mặt.

Cùng lúc đó một luồng ánh sáng trắng trong suốt như nước xuất hiện, chiếu xuyên qua mái vòm Nguyệt Thiên Điện.Luồng ánh sáng trắng vừa xuất hiện đã vụt tắt, cùng lúc đó ánh sáng Huyền Quang cũng biến mất.

Giữa cung điện chỉ còn lại những bông hoa Huyền Quang rực rỡ và những ánh mắt ngơ ngác.Khi tất cả mọi người chưa nhận biết được chuyện gì đang xảy ra thì nữ thần Nước bất giác lên tiếng."

Liên Hoa Quang!"

Ngay lúc đó một giọng nói vang lên: "Bắt cô ta lại!"

Ta ngơ ngác, phải một lúc sau ta mới phát hiện ra người họ muốn bắt chính là ta.
 
Dệt Mộng - Phương Ninh
Chương 12


Vô duyên vô cớ bị giam vào ngục tối hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, ta không khỏi tức giận."

Vì sao lại bắt ta lại, ta phạm phải tội gì?"

Ta liên tục gào thét nhưng chẳng có ai trả lời.Bên ngoài nhà ngục tối có vài tiên canh ngục nhưng họ không khác gì tượng cả, dù ta có gào thét thì họ cũng không có bất kỳ phản ứng nào.Quá mệt mỏi, ta ngồi bệt xuống đất để giữ sức.Bên trong nhà lao rất tối tăm, ta chỉ lờ mờ nhìn thấy khung cảnh xung quanh.

So với vùng núi Tuyết chỉ một màu trắng thì ta càng không thích nơi này hơn.

Một nhà lao rất lớn nhưng chỉ có một mình ta.Canh ngục có vẻ là những vị tiên có pháp lực không tầm thường.

Xem ra Thiên Hậu khá coi trọng ta, rốt cuộc nàng ta cần gì ở ta chứ?

Là chiếc vòng trên tay ta sao?Như vậy thì quá dễ dàng, nàng ta chỉ cần tháo chiếc vòng đi là được, cần gì mất công giam ta lại và chần chừ không chịu làm gì nữa.Ngồi được một lát chán rồi, ta lại tiếp tục gào thét."

Ít nhất các người cũng phải cho ta biết ta mắc phải tội gì chứ, Thiên Cung là nơi có luật lệ, không phải là nơi vô lý như vậy chứ."

Cả Tam Giới đều chửi rủa Ma Vương ngang ngược và tàn bạo nhưng ta thấy các vị thần trên Thiên Giới còn ngang ngược hơn.

Ít nhất trước khi trừng phạt ai đó chàng sẽ cho họ biết lý do."

Đừng gào thét nữa, dù ngươi có gào to hơn nữa thì cũng không có tác dụng gì đâu."

Vị tiên cai ngục không chịu được nữa cuối cùng cũng lên tiếng."

Có, có tác dụng chứ, ít nhất ngươi không coi ta như không tồn tại nữa."

Ta cao giọng đáp.Trong mắt họ ta thật sự ngu ngốc khi cứ liên tục gào thét nhưng trong ngục tối này chẳng có gì để chơi cả, cũng chẳng có ai chịu nói chuyện với ta, gào thét là cách duy nhất ta có làm để không bị chán chết.Nhẩm tính thời gian thì ta cũng đã đến đây được khá lâu.

Nếu không có người đánh thức thì Tư Huyền sẽ ngủ ít nhất ba ngày, ta tốt nhất phải giải quyết mọi việc trước khi hắn tỉnh dậy.

Tư Huyền luôn coi ta là một đứa trẻ, hắn coi việc chăm sóc ta là một trong những nhiệm vụ quan trọng vậy nên nếu hắn tỉnh dậy mà biết ta bị bắt vào đại lao thì hắn chắc chắn sẽ lo lắng cho ta đến mức mất bình tĩnh."

Mau thả ta ra!"

Ta mất bình tĩnh lại tiếp tục gào thét."

Gào gì mà gào, ngươi có gào nát cổ hỏng thì cũng không có tác dụng gì đâu, đừng phí công vô ích."

Tiên cai ngục không nhịn được nữa lại lên tiếng."

Các ngươi tưởng các ngươi muốn giam cầm là giam cầm được ta sao?"

Ta bĩu môi, thầm nghĩ.Ta đi theo Ma Vương nhiều năm, chàng không kỳ vọng nhiều ở ta nên không bắt ta phải khổ công tu luyện pháp lực cao thâm mà dạy ta không ít phép thoát thân.

Có điều ta không quá thông minh, cần thời gian để nhớ lại những phép thuật đó.Thiên Cung là nơi phòng thủ rất nghiêm ngặt nhưng trừ khi ta trở thành đối tượng bị giám sát đặc biệt nếu không việc thoát khỏi nơi này không hề khó khăn.Khi ta còn đang gào thét thì một giọng hô vang lên.

"Thiên Hậu nương nương đến."

Ta thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi thụp xuống đất, cuối cùng nàng ta cũng xuất hiện rồi.Điều ngạc nhiên là lần này nàng ta đi một mình, không có bất kỳ vị thần nào đi theo.

Khi nàng ta bước vào nhà lao tăm tối này thì những tiên canh ngục đều tránh đi.Lần này Thiên Hậu ăn mặc vô cùng đơn giản, nàng ta một thân y phục trắng, tóc xõa dài không đeo một chút trang sức nào."

Tiểu tiên, nhìn thấy ta sao không hành lễ?"

Đợi khi chỉ còn mình ta với Thiên Hậu, nàng ta mới lên tiếng.Câu nói này thật quen thuộc, Ma Vương cùng từng nói như vậy khi chàng gặp ta lần đầu tiên.

Có điều lần này ta không còn là một tiểu yêu không nơi nương tựa."

Vì sao lại bắt ta lại?"

Ta bất bình hỏi.Thiên Hậu mỉm cười.

"Ngươi phạm tội lớn, tất nhiên sẽ bị bắt."

"Ta phạm tội gì?"

Ta cao giọng hỏi lại."

Liên Hoa Quang là thánh vật của Thiên Giới, rất lâu trước đây đã bị đánh cắp nhưng nay lại thuộc về ngươi, ngươi đương nhiên là kẻ tình nghi lớn nhất?"

"Liên Hoa Quang?"

Ta ngạc nhiên hỏi lại.Mất vài giây ta mới nhớ ra trước khi Huyền Quang Thiên Địa biến mất, có một luồng ánh sáng xuất hiện và triệt tiêu nó, nữ Mưa gọi ánh sáng đó là Liên Hoa Quang."

Ta không hiểu người nói gì cả, lần đầu tiên ta nghe nói đến Liên Hoa Quang.

Nào là Huyền Quang Thiên Địa, nào là Liên Hoa Quang.

Không lẽ trên Thiên Giới ngoài ánh sáng ra thì không có thứ gì khác sao?"

"Ta không biết ngươi ngốc thật hay là giả ngốc nhưng Liên Hoa Quang là từ chiếc vòng ngọc trai trên tay ngươi phát ra, nếu như ngươi không nói rõ ngươi từ đâu tới và làm thế nào có được chiếc vòng ngọc trai đó thì đừng hòng thoát khỏi nơi này."

Thiên Hậu gằn giọng nói, nàng ta không còn bình tĩnh nữa."

Không phải khi ở Nguyệt Thiên Cung ta đã nói rõ rồi sao, từ khi ta có ý thức thì chiếc vòng này đã ở bên cạnh ta."

Ta điềm tĩnh nói."

Đừng ở đó giả vờ với ta."

Thiên Hậu cao giọng, nàng ta nhìn ta chăm chú rồi từ từ hạ giọng.

"Nói cho ta biết, có phải ngươi đến từ Liên Sơn không?"

"Liên Sơn là nơi cực hàn, lại bị ma khí vây quanh, Thiên Hậu nghĩ ta có thể sống sót ở nơi đó sao?"

Thiên Hậu bật cười.

"Ta còn tưởng ngươi định giả ngốc không biết Liên Sơn là nơi nào."

"Liên Sơn là nơi giam giữ Ma Vương, sao ta có thể không biết chứ?"

Ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.

"Ta có điều không hiểu, Liên Hoa Quang này rốt cuộc quan trọng đến mức nào mà đích thân nương nương phải đến gặp ta trong nhà lao tăm tối này, thậm chí không cho ai đến gần nghe cuộc nói chuyện của chúng ta.

Nếu như nó đã quan trọng như thế vậy tại sao nương nương không lấy đi chiếc vòng của ta ngay lập tức mà vẫn để nó ở trên tay ta."

Nói rồi ta giơ chiếc vòng tay ra ngắm nghía, một chiếc vòng ngọc trai nhìn có vẻ bình thường nhưng uy lực thực sự không hề tầm thường."

Chiếc vòng đó ở trên tay của người, nhưng không phải là của ngươi."

Thiên Hậu lạnh lùng nhìn ta.

"Về chuyện vì sao ta chưa lấy chiếc vòng đó đi, không phải là điều nhà ngươi nên biết."

"Nhưng ta muốn biết."

Ta cong môi.

"Hay là thế này, ta có thể nói cho nương nương biết ta có được chiếc vòng tay này ở đâu với điều kiện nương nương nói cho ta biết tại sao người coi trọng chiếc vòng này như vậy."

"Ngươi đang ở trong tay ta, ngươi không có tư cách đàm phán."

Thiên Hậu nhăn mày."

Vậy thì chúng ta không còn điều gì để nói, trên Thiên Cung có biện pháp tra khảo nào thì người hãy dùng trên người ta đi, nếu không ta sẽ không nói bất cứ điều gì."

"Một tiên nữ nhỏ bé như ngươi cũng dám ngạo mạn vậy sao?"

Thiên Hậu bật cười còn ta thì không lên tiếng."

Bỏ đi, ta không nên chấp nhặt với ngươi."

Thiên Hậu thở dài.

"Tacó thể nói cho ngươi biết lý do ta cần đến Liên Hoa Quang nhưng ngươi cần phải cùng ta đi đến một nơi."

"Nơi nào?" ta ngay lập tức hỏi."

Liên Sơn."
 
Dệt Mộng - Phương Ninh
Chương 13


"Ta không muốn đến đó."

Ta cương quyết nói.Nếu Thiên Hậu đến Liên Sơn thì nàng ta sẽ biết rằng Ma Vương không còn ở đó nữa."

Ta không cùng ngươi thảo luận, nhớ kỹ, nơi này là Thiên Cung, tất cả mọi thứ do ta quyết định."

Thiên Hậu nhìn thẳng vào ta."

Nương nương là Thiên Hậu nhưng nương nương không thể bức người quá đáng như vậy."

Ta bất mãn nói lớn.

"Thiên Cung có quy định của Thiên Cung, Tam Giới có quy định của Tam Giới.

Người là người cai quản Thiên Giới nhưng người không thể sử dụng quyền lực của bản thân một cách bừa bãi ép ta làm điều ta không muốn.

Nếu người làm như vậy thì người với Ma Vương mà Tam Giới luôn ngày đêm nguyền rủa không có một chút khác biệt nào cả."

Thiên Hậu đưa mắt nhìn ta rồi bật cười.

"Vậy ngươi nói xem, Thiên Hậu nên là người như thế nào."

Ta chưa kịp lên tiếng thì nàng ta đã tiếp tục nói.

"Có phải ngươi cho rằng Thiên Hậu phải như bồ tát, phải cứu rỗi chúng sinh, hành xử công bằng không được có một chút tâm tư nào?"

Thiên Hậu có chút kích động, nàng ta như biến thành một người khác, không hề còn dáng vẻ nghiêm trang khi còn ở Nguyệt Thiên Cung mà hoàn toàn giống như một người bình thường biết vui buồn giận dữ.Danh tiếng nhân hậu của Thiên Hậu vang khắp Tam Giới, có lẽ nàng ta biết khi đến đây nàng ta không khỏi kích động nên mới cố tình yêu cầu tất cả tiên canh ngục lui xuống."

Nương nương muốn ta đến Núi làm gì?"

Sau một hồi im lặng, ta cuối cùng cũng lên tiếng.Thiên Hậu không trả lời ta ngay mà nhìn chằm chằm vào bức tường đá sau lưng ta.

Trong ánh mắt to tròn hiện rõ sự bi thương.Thiên Hậu nhìn lâu đến mức ta tưởng chừng như hồn của bà ấy đã đi lạc thì cuối cùng bà ấy cũng lên tiếng."

Ngươi ở đây lâu như vậy có phát hiện bức tường phía sau lưng ngươi có một khe hở không?"

Thiên Hậu bình thản hỏi.Thiên Hậu đột nhiên thay đổi chủ đề khiến ta có chút ngơ ngác.Ta theo phản xạ quay người lại, nhìn mãi cũng không ra khe hở nào.Ta quay mặt lại đối diện với thiên hậu, nghiêm túc lắc đầu.

Thiên Hậu cười, rồi đưa tay chỉ vào một điểm trên bức tường, ta nhìn theo hướng chỉ của nàng ta, một lúc lâu sau mới thấy được một vết nứt nhỏ như mũi kim giữa phiến đá rất lớn, một tia sáng có thể thông qua vết nứt đó chiếu vào ngục tối.

Khoảng cách khá xa cùng trong khi vết nứt quá nhỏ thêm vào trong nhà lao có một cây đèn lập lòe nên nếu để ý không kỹ sẽ không nhìn thấy vết nứt đó.Sau khi tìm được vết nứt, ta một lần nữa quay mặt lại đối diện với Thiên Hậu.

"Vết nứt đó thì có liên quan gì đến vấn đề chúng ta đang nói."

Thiên hậu thở dài, hỏi ta.

"Vết nứt đó rất khó tìm đúng không?"

Ta gật đầu, ngay cả khi được nàng ta chỉ thì ta cũng phải mất một lúc mới xác định được vị trí của vết nứt."

Ngục tối này sau khi được hình thành không lâu thì đã xuất hiện vết nứt.

Vết nứt đó là nơi yếu nhất của nhà lao này, nếu tìm ra được nó thì chỉ một tiểu yêu có phép thuật vô cùng yếu cũng phá được kết giới của ngục tối mà thoát đi.

Năm xưa Thiên Đế dùng rất nhiều cách để vá vết nứt này lại nhưng đều không được, vậy nên từ rất lâu rồi nơi này không còn là nhà lao nữa."

Thiên Hậu nhìn ta.

"Ngươi là một trong số rất ít người bị giam giữ ở đây, ngươi có biết lý do vì sao không?"

Ta lắc đầu.

Bà ta nhìn sâu vào vết nứt rồi tiếp tục nói.

"Ta không biết giam ngươi lại là đúng hay là sai, vậy nên mới đem người đến nơi đây.

Nếu như ngươi thoát ra được ngục tối này thì ta sẽ xem như chưa từng gặp ngươi, tha cho ngươi được tự do nhưng nếu như ngươi không thoát ra được thì ta sẽ cho phép bản thân ích kỷ một lần."

Nàng ta vừa nói vừa ngước mắt lên, dường như trên khóe mắt có chút ướt.Ta tưởng bản thân bị ảo giác nên đưa tay lên dụi mắt rồi nhìn nàng ta một lần nữa.

Ta không nhìn lầm, nàng ta đang cố gắng để nước mắt không rơi."

Nương Nương có ý gì?"

Ta hỏi.

Thiên Hậu chớp mắt, sau khi lấy lại bình tĩnh, nàng ta mới tiếp tục lên tiếng.

"Thời gian ngươi ở trong ngục tối này không quá ít nhưng ngươi không phát hiện ra vết nứt đó không phải vì mắt ngươi quá kém mà bởi vì ngươi không biết đến sự tồn tại của vết nứt đó.

Nếu như ngay từ đầu ta cho ngươi biết rằng trong ngục này có một vết nứt vô cùng nhỏ và nếu ngươi có thể tìm ra vết nứt đó thì có thể thoát khỏi nơi này thì với ngần ấy thời gian, ngươi chắc chắn có thể tìm ra được vết nứt và trốn thoát."

Ta gật đầu.

Vết nứt quả thật nhỏ nhưng nếu ta biết đến sự tồn tại và ý nghĩa của nó thì ta nhất định sẽ tìm ra."

Ta cần ngươi nói cho ta biết ta cần có thứ gì để tìm lại thứ ta đã mất, cũng giống như ta nói cho ngươi cần tìm vết nứt để có thể rời khỏi nơi đây."

Thiên Hậu nhìn thẳng vào mắt ta, nghiêm túc nói."

Ta không hiểu."

Ta mơ hồ nhìn bà ấy.

"Ngươi không cần hiểu.

Chỉ cần có ngươi, kèm theo chiếc vòng ngọc trai trên tay của ngươi, ta tự biết phải làm gì."

"Bắt buộc phải là ta, không thể là người khác sao?"

Ta nghi hoặc nói."

Đúng, bắt buộc là người, vòng ngọc trai trên tay ngươi nhận chủ, vậy nên không thể là người khác được."

Thiên Hậu nhìn vào chiếc vòng ngọc, trong nháy mắt tâm trạng nàng ta thay đổi.

"Nếu như không phải như vậy thì ngươi cho rằng ngươi xứng đáng đeo chiếc vòng đó sao?

Ngươi không xứng, ngoài Dao Cơ ra không ai xứng đáng đeo chiếc vòng này cả."

"Dao Cơ?"

Là tên của một người.

"Nương nương nói ngươi muốn lấy lại thứ người đã mất, chính là người tên Dao Cơ?"

"Thứ ta đã mất quá nhiều rồi."

Ánh mắt nàng ta trở nên mơ hồ.

"Vì Tam Giới yên bình như ngày hôm nay, ta đã mất quá nhiều rồi."
 
Dệt Mộng - Phương Ninh
Chương 14


Trở lại núi Tuyết sau nhiều năm, ta không khỏi bồi hồi, tuy khung cảnh nơi này chẳng thay đổi chút nào, vẫn là một vùng tuyết trắng nhưng tâm trạng của ta lại thay đổi rất nhiều.

Vùng đất này lạnh lẽo, khắc nghiệt nhưng không có tranh đấu.Khi xưa ta từng khao khát rời khỏi vùng núi lạnh giá này nhưng những ngày tháng ở nơi này bầu bạn với Ma Vương khi anh vẫn còn bị giam trong tảng đá không hề nhàm chán như ta từng nghĩ, thậm chí ta còn có chút hoài niệm những ngày tháng đó.Núi Tuyết là nơi ta vô cùng thân thuộc, nhìn qua tưởng là một vùng tuyết trắng rất dễ đi lạc nhưng độ nhấp nhô của những mảng tuyết không giống nhau luôn cố định dù cho hàng nghìn hay hàng vạn năm trôi qua vậy nên dù rời xa núi Tuyết từ lâu, ta vẫn thông thuộc nơi này và dễ dàng tìm được nơi mà ta muốn đến.Trái lại với ta, Thiên Hậu tuy có pháp lực cao cường nhưng nàng ta không thông thuộc nơi này.

Ta đi theo sự chỉ dẫn của nàng ta, kết quả chúng ta đã đi qua một chỗ không biết bao nhiêu lần.

Không thể nhìn nàng ta dẫn ta đi vòng vòng nữa, ta cuối cùng cũng lên tiếng."

Rốt cuộc nương nương muốn đi đâu?"

Thiên Hậu dừng bước, nhìn ta rồi.

"Sắp tới nơi rồi."

Ta nhịn không được đưa tay lên vỗ đầu mình, Thiên Hậu đã đi mấy vòng tròn rồi vẫn chưa đến được nơi mà nàng ta muốn đến nhưng ta không thể nói cho nàng ta biết là nàng ta đã đi theo hình vòng tròn.

Nơi đây là một ngọn núi không quá rộng, địa hình không hề bằng phẳng, theo lý mà nói không thể đi thành vòng tròn.

Sau này ta mới biết sau khi Ma Vương rời khỏi núi Tuyết, chàng đã tạo ra trận pháp khiến tất cả những ai đặt chân đến đây đều không thể xác định được phương hướng, tất nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như ta.

Ngay cả Thiên Hậu pháp lực cao cường cũng bị ảnh hưởng của trận pháp này.

"Thiên hậu nương nương, người không thể dùng pháp thuật đưa chúng ta đến nơi cần đến sao?"

Ta vừa thở hổn hển vừa nói.So với việc tu luyện thì sống như một người thường càng khó hơn, dù ta muốn nỗ lực đi nhanh một chút nhưng sức lực không cho phép, ta thật sự không muốn cùng Thiên Hậu lãng phí thời gian nữa."

Mới đi được vài bước mà ngươi đã mệt đến mức như vậy, ta thật không hiểu ngươi làm sao có thể tu luyện thành tiên được."

Thiên Hậu nhìn ta bằng ánh mắt ghét bỏ.

"Dù mệt thì ngươi vẫn phải tiếp tục đi, ta không thể dùng phép thuật ở nơi này nếu không không cẩn thận sẽ phá hủy đi những kết giới mà Dao Cơ đã tạo ra."

"Dao Cơ là nữ thần Ngọc Liên?"

Không khó để đoán ra điều đó.

Chiếc vòng trên tay ta tạo ra Liên Hoa Quang, thứ ánh sáng này có lẽ thuộc về nữ thần Ngọc Liên.

Liên Sơn cũng là nơi mà nữ thần Ngọc Liên phong ấn Ma Vương.Thiên Hậu nương nương gật đầu.Trong Tam Giới có không ít tin đồn rằng mối quan hệ của Thiên Hậu và nữ thần Ngọc Liên không còn tốt như xưa nhưng ánh mắt ngập tràn tình cảm của Thiên Hậu mỗi khi nhắc về nữ thần Ngọc Liên đã khẳng định những tin đồn kia hoàn toàn sai sự thật.Đã là tin đồn thì không phải lúc nào cũng đúng.

Muốn biết nó đúng hay sai thì phải tự mình kiểm chứng, giống như những tin đồn về Ma Vương và nữ thần Ngọc Liên vậy, ta phải tự mình kiểm chứng chúng, không thể dễ dàng tin vào lời của bất kỳ ai.Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên ta phát hiện một vấn đề, khi ở ngục ta hỏi Thiên Hậu rằng Dao Cơ là thứ nàng ta đánh mất sao, nàng ta không hề phủ nhận, nếu Dao Cơ là nữ thần Ngọc Liên thì chuyện này nên giải thích như thế nào.Thiên Hậu chỉ đánh mất mối quan hệ tốt đẹp với nữ thần Ngọc Liên hay là nàng ta đã không còn có thể thấy nữ thần Ngọc Liên nữa?Có vẻ là suy đoán thứ hai."

Nữ thần Ngọc Liên không phải vẫn luôn ở Ngọc Liên Cung sao?"

Ta không kiềm chế được mà nói ra sự nghi hoặc.Thiên Hậu nhìn bầu trời rộng lớn, ánh mắt tràn ngập sự bi thương.

"Ngọc Liên Cung chỉ còn lại những thứ thuộc về cô ấy, còn cô ấy đã hòa cùng đất trời."

Nữ thần Ngọc Liên đã hồn phi phách tán?

Ta bàng hoàng nhìn Thiên Hậu, cảm nhận độ chân thực trong câu nói của nàng ta.

Hiển nhiên nàng ta không có lý do gì để lừa ta cả.Nếu điều này là thật vậy Ma Vương phải làm sao?

Ma Vương chưa từng chủ động nhắc đến nữ thần Ngọc Liên nhưng ánh mắt của chàng không thể lừa được ta, chàng chắc chắn vẫn còn quan tâm đến nàng ta.Ma Vương giống như tất cả mọi người trong Tam Giới đều cho rằng nữ thần Ngọc Liên đang tu luyện trong Ngọc Liên Cung và hưởng thụ sự tôn kính của cả Tam Giới.

Chàng ít nhiều cũng sẽ hận nàng ta, nhưng nếu như Ma Vương biết nàng ta đã không còn tồn tại nữa liệu chàng có vì cô ta mà đau buồn không?"

Sau trận chiến giữa Thiên Giới và Ma Giới, không phải nữ thần Ngọc Liên đã phong ấn được Ma Vương ở nơi đây, nữ thần thì bị tổn thương nguyên khí nên luôn ở lại trong Ngọc Liên Cung tu luyện sao?"

Ta một lần nữa xác nhận."

Ngươi biết đã quá nhiều rồi, đừng nên hỏi gì nữa, không có lợi cho ngươi đâu."

Thiên Hậu nghiêm túc cảnh cáo.Ta vẫn chưa hết bàng hoàng.

Rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật đã bị che giấu?

Một cơn gió mạnh mang theo hơi lạnh thổi qua, sau rất nhiều năm ta lại một lần nữa cảm nhận được cái lạnh thấu xương này.Ta đi theo bước chân của Thiên Hậu nhưng tâm hồn không biết đã phiêu bạt đến tận nơi nào."

Nữ thần Ngọc Liên đã bị hồn bay phách tán nhưng người vẫn còn cơ hội sống lại, chính là nhờ chiếc vòng tay của ta?"

Ta hỏi Thiên Hậu."

Đúng."

Thiên Hậu đáp.

"Chỉ có chiếc vòng trên tay ngươi, nói đúng hơn chỉ có ký ức của Dao Cơ mới cứu được cô ấy.

Chỉ có Dao Cơ mới hiểu rõ phép thuật mà cô ấy đã dùng để phong ấn Ma Vương.

Điều ta cần làm là tìm được vị trí chính xác nơi Dao Cơ đã tan biến, nơi đó vẫn sẽ tồn tại một vài ký ức vụn vỡ của cô ấy, thông qua chiếc vòng trên tay, ngươi có thể tiến vào mộng cảnh của Dao Cơ, mới có thể tìm ra cách giúp cô ấy quay trở lại."

Vừa nói dứt câu, Thiên Hậu đã dừng lại.Ta ngơ ngác nhìn Thiên Hậu còn nàng ta thì cười rạng rỡ.

"Tìm thấy rồi."

Khi ta còn đang ngỡ ngàng thì Thiên Hậu đã nhặt một hòn đá từ nền tuyết trắng lên, dùng lực mạnh ném nó vào chiếc vòng trên tay ta.

Một viên ngọc trai trên chiếc vòng bị nứt, cổ tay ta cũng bị viên đá làm bị thương và chảy máu.

Máu đỏ tươi thấm vào vết nứt, từ vết nứt xuất hiện một làn khói đỏ. làn khói đó dường như có mê hương khiến ta từ từ mất đi ý thức và tiến vào một giấc mộng.
 
Back
Top Bottom