Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực cả một góc trời, chàng thiếu niên với đôi mắt màu mật ong mỉm cười.
Một nụ cười xòa như chất chứa tâm sự và những tiếng thở dài."
Em đã từng có một khoảng thời gian không có gì đặc biệt, tẻ nhạt và buồn chán.
Đó là khoảng thời gian em sống như không sống.
Và lúc đó, em đã gặp được người có thể cho em thấy được sắc màu của thế giới lần nữa."
Chàng trai vò tóc, quyết tâm nhìn thẳng vào mắt người đối diện.
Một ánh nhìn đầy thẳng thắn và nghiêm túc hơn bao giờ hết.
"Vì vậy!
Hãy để em trở thành ánh sáng soi chiếu con đường của chị đi!"
Cơn gió nhẹ lướt qua, thổi tung mái tóc trắng rối của chàng thiếu niên và mái tóc đen dài của người con gái đang sững sờ.
Mặt trời vẫn cứ thế lặn xuống, để lại bầu trời với hai gam màu cam vàng và xanh đen như chia làm hai.
---- 3 năm trước -" Hôm nay là ngày trọng đại đấy, Quang à.
Con chắc rằng con không muốn dì đi cùng chứ?"
Người phụ nữ già với búi tóc củ tỏi màu muối tiêu nhìn chàng thiếu niên đang đứng trước mặt mình, không giấu được sự lo lắng trong lòng."
Dì đừng lo lắng quá vậy chứ, chỉ là nhập học trường mới thôi mà.
Với cả, con cũng 16 tuổi rồi chứ bộ.
Dì còn công việc phải làm nữa mà."
Chàng trai gãi đầu, khiến mái tóc đã rối của cậu trông càng rối hơn.Người dì cuối cùng cũng thở ra một hơi, đưa tay lên chỉnh lại mái tóc của cậu thiếu niên ấy rồi dúi vào tay cậu một chiếc bánh kẹp cùng chai sữa tươi, nhẹ nhàng căn dặn.
" Vậy đi đường cẩn thận nhé, tránh con đường nghĩa trang ra nhé con."
Dì Lý nghiêm túc dặn dò, rồi cô cũng dịu giọng lại, nhẹ nhàng xoa đầu cháu trai."
Chúc con học tốt nhé, cháu ngoan của dì."
Cậu thiếu niên mỉm cười gật đầu rồi vẫy tay tạm biệt người dì của mình, nhanh chóng đạp xe đi mất.
Cùng lúc đó, một ông lão cũng từ bên hông nhà bước ra, nhìn theo bóng lưng chàng trai ây, khẽ thở dài.
" Con chỉ mong thằng bé sẽ nới lỏng cảnh giác với ta hơn...
Tội nghiệp nó quá."
Dì Lý buồn bã lầm bầm.
" Thằng bé đã phải sống như vậy quá lâu rồi.
Khó thay đổi lắm con, hãy cầu mong rằng nó sẽ gặp được người có thể giúp nó thôi, còn ta cứ làm những gì tốt nhất cho nó là được."
Ông lão thở dài.
" Thôi, mình cũng vào nhà thôi, con gái."
" Vâng ạ..."
--Dương Quang đạp xe trên con đường nhựa vắng vẻ hướng tới ngôi trường cao trung duy nhất của huyện đảo này, Cao trung An Lạc, nằm ở trung tâm thị trấn An Lạc của đảo.
Cậu vừa đi vừa ngắm cảnh, tiện thể ăn luôn chiếc bánh kẹp thịt nguội mà dì Lý đã làm cho cậu.
Chẳng mấy chốc, cậu cũng nhìn thấy bóng dáng cổ kính, có phần hơi xuống cấp của ngôi trường cấp ba lâu đời mà mình chuẩn bị theo học trong ba năm tới.
Cậu nhanh chóng gửi xe và hướng đến khối năm nhất.
Ngôi trường được chia thành 4 tầng lầu và ba khu vực, được xây theo hình chữ U.
Năm nhất có tổng cộng 5 lớp học, từ A đến E.
Dương Quang dò tên trên từng danh sách lớp trước cửa và nhanh chóng vào lớp ổn định chỗ ngồi trong lớp 1A.Vì đi học khá sớm nên trong lớp không có ai lúc này, cậu chọn vị trí ngồi gần cuối lớp kế cửa sổ hướng ra con đường đầy cây cổ thụ phía sau trường, thẫn thờ nhìn ngắm cảnh vật, dù cho trong mắt cậu, màu xanh tươi tốt kia lại trông ảm đạm làm sao.
Trong sự vô định ấy, bên tai cậu khẽ khàng vang lên tiếng tíc tắc của kim đồng hồ, đều đặn, đều đặn dù cho trong căn phòng học ấy không có lấy một chiếc đồng hồ nào cả."
Ồ, học sinh mới hả?
Cậu có phải là học sinh ưu tú mới chuyển ra đảo tháng trước không?
Tớ có thấy cậu đạp xe trên đường vài hôm nè!"
Một tràng chào hỏi bất ngờ vang lên ngay bên tai khiến Dương Quang giật mình nhìn về người đang đứng ngay đầu bàn học của mình.
Là một cậu bạn trông có vẻ rất nhiệt huyết và cởi mở.
" Ừm, chào cậu.
Tớ tên Dương Quang."
Dương Quang nhanh chóng phản ứng lại, gật đầu mỉm cười tươi tắn, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ ban nãy."
Lần đầu gặp mặt, tớ là Trình Lưu Ca, rất vui được làm quen cậu!
Cậu có phiền nếu tớ ngồi cùng bàn không?
Tớ khá thích ngồi bàn kế cửa sổ ấy."
Trình Lưu Ca cười tươi rạng rỡ, tay chỉ chỉ vào chỗ trống kế bên Dương Quang."
Không phiền đâu~ Tớ còn thấy mừng khi có cậu ngồi chung nữa.
Tớ chẳng quen biết ai cùng tuổi ở đây cả."
Dương Quang tỏ ra lúng túng, cười thân thiện đáp."
Đừng lo!
Tớ là trùm ngoại giao ở đây luôn đó.
Chuyện gì, mặt ai tớ cũng biết hết nên thắc mắc gì cứ hỏi tớ!"
Trình Lưu Ca tự tin chỉ vào mình, nụ cười rộng đến tận mang tai.
" Uầy, vậy thì phải phiền cậu về sau rồi."
Dương Quang cũng giơ ngón tay cái lên, tỏ vẻ nể phục.
Thực chất, trong lòng đã thầm đánh giá một lượt từ trên xuống về giá trị mà cậu trai này có thể mang lại cho những tháng ngày học đường sau này của cậu như thế nào rồi.Đúng lúc đó, một bóng hình nhanh chóng phi vào lớp và dừng lại trước bàn hai chàng trai.
" Này nha!
Tôi bắt quả tang cậu ra vẻ trước mặt bạn mới rồi nhé, Lưu Ca!"
Cô gái với mái tóc đuôi ngựa được buộc cao bằng một tấm vải đỏ đập bàn chỉ tay vào Trình Lưu Ca, lớn tiếng càu nhàu."
Ồ hô, Yến tiểu thư sao hôm nay lại tới muộn thế?
Để tôi giới thiệu cho, đây là bạn mới Dương Quang!
Dương Quang, cô gái nóng tính, cọc cằn khó ưa này là Yến Khanh, bố mẹ làm công an đó nên tính dữ lắm- Á đau!"
Trình Lưu ca chưa kịp dứt lời thì một cú đấm ngay lập tức giáng xuống đầu cậu."
Haha...
Chào cậu, tớ là Dương Quang."
Dương Quang cười cười, bỏ qua cậu bạn cùng bàn hiện đang ôm đầu kêu trời.
' Ồ, con của công an à...'" Ồ hô, tôi là Yến Khanh.
Cậu, hãy thật sáng suốt lên, đừng tin hoàn toàn lời tên này nói đó nhé!
Hắn chuyên kể chuyện bịp bợm không đó!"
Yến Khanh chống nạnh, tỏ ra khí thế hừng hực khiến Dương Quang dù không hiểu lắm cũng liên tục gật đầu khẳng định.Yến Khanh sau đó đã chọn ngồi vào bàn phía trước hai chàng trai.
Dần dần các học sinh cũng bắt đầu bước vào.
Giữa những người bạn đã quen nhau từ khi còn nhỏ, Dương Quang, một học sinh mới ưu tú lại đẹp trai nhanh chóng trở thành tâm điểm của cả khối năm nhất trong một khoảng thời gian.
Những ngày tháng học đường sau đó, cậu đã quen dần với lớp học, hòa đồng hơn với những bạn học khác nhưng lại đặc biệt thân thiết với cặp bạn oan gia Trình Lưu Ca và Yến Khanh.
Trên trường, Dương Quang là một học sinh gương mẫu, ưu tú và là một người hòa đồng luôn tích cực giúp đỡ bạn bè quen biết.
Tan học, cậu có sở thích chơi bóng rổ cùng Trình Lưu Ca và nhóm đàn anh lớp trên, Yến Khanh sẽ đứng ngoài cổ vũ và thường xuyên mang nước cho họ.Dần dần, bộ ba học bá ấy trở nên nổi đình đám trong ngôi trường ấy.
Và cứ thế, một năm học đã trôi qua trong yên bình.Và vào một ngày hè oi bức, Dương Quang trễ hẹn đi chơi với hai người bạn của mình.
Hôm nay, cả nhóm quyết định đi cắm trại ở ngọn núi bên kia thị trấn để mừng sinh nhật tuổi 17 của Yến Khanh, và cậu đã dậy ngay sát giờ hẹn.
Bỗng, Dương Quang chợt nhớ ra một con đường ngắn hơn giúp cậu tiết kiệm tận 15 phút đạp xe, con đường đi ngang nghĩa trang thị trấn.
Rất ít người, gần như không ai dám đi con đường đó bởi một câu truyện truyền đi bao thế hệ người dân trong thị trấn về một ngôi nhà cách đây hơn 200 năm trước, vì cô con gái lớn đã bỏ trốn theo người khác.
Người con gái lớn về sau khi quay lại biết tin, chịu không nổi đã tự sát theo.
Từ đó về sau, không ai dám đi ngang con đường đó nữa, lối vào nghĩa trang cũng được dời qua đường khác, dẫn đến cả một con đường không một bóng nhà dân, thậm chí là đèn đường.
Nhưng vì hiện tại đang là giữa ban ngày, Dương Quang nuốt nước bọt, chần chừ nhìn hướng rẽ vào con đường đáng sợ ấy."
Nhưng Lưu Ca từng bảo câu chuyện đó có phần không đúng với sự thật..."
Dương Quang đắn đo một lúc nhưng cũng nhanh chóng chạy vào con đường đấy.
Hôm nay là một ngày quan trọng của bạn cậu, và Dương Quang muốn bản thân là một người quy củ trong mắt người khác.Chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh trên con đường nhựa rộng rãi, hai bên đường được bóng cây cổ thụ dọc đường che mát khiến không khí trở nên dịu đi rất nhiều.
Và rồi cậu đã thấy bóng dáng căn nhà gỗ thấp thoáng sau những bụi cây từ xa xa.
Căn nhà gỗ đỏ trông cũ kĩ, nhưng lại không hề mục nát, sụp đổ như cậu đã tưởng tượng về một căn nhà 200 năm tuổi.
Dương Quang tự nhủ bản thân hãy cứ nhìn thẳng đường phía trước mà đi, đừng quay đầu sang nhìn làm gì.Chiếc xe đạp cứ thế càng tiến gần hơn căn nhà gỗ ấy.
Như nhìn thấy ảo giác, Dương Quang sững người, nhưng vẫn không dừng lại.
Chiếc xe đạp tiếp tục lao đi, chạy ngang qua ngôi nhà ấy như một cơn gió, mặc cho chủ nhân của mình vừa nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ đang đứng kế bên căn nhà, lưng quay về phía cậu.Khi Dương Quang vừa đến nơi liền thấy hai người bạn của mình tiến lại và tỏ ra dỗi hờn."
Quang Quang à, đến sát giờ như này khiến tụi này lo lắm đó biết không?
Haiz, chả biết nên vỗ tay cho sự đúng giờ trên từng giây của cậu hay không đây.."
Trình Lưu Ca bĩu môi.Trong khi đó, Yến Khanh nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Dương Quang, véo eo Trình Lưu Ca ra hiệu cho cậu ta dừng lảm nhảm, lo lắng hỏi Dương Quang.
" Cậu không khỏe hả?
Hay ta hoãn lại buổi đi nhé, trông cậu không ổn lắm đâu."
Dương Quang im lặng một lúc, hít thở một hơi để ổn định lại tinh thần đang hoảng loạn, hoang mang của mình rồi nhìn lên Trình Lưu Ca và Yến Khanh mỉm cười xua tay.
" Không đâu, tớ khỏe lắm.
Do đạp xe hơi nhanh nên mất hơi chút thôi.
Mình chuẩn bị xuất phát luôn đi?"
Hai người bạn nhìn nhau một cái rồi quay sang gật đầu.
" Nếu cậu không sao thì được thôi."
Dọc đường đi, Dương Quang vẫn tỏ ra ổn thỏa, ngược lại cậu còn rất tháo vát, giúp đỡ Yến Khanh xách đồ trong khi cô phụ trách dẫn đường leo núi.
Khi đến được bãi đất trống kế bên con suối trong núi, cả ba nhanh chóng bày biện lều trại ra, chuẩn bị ổn thỏa rồi mới bắt đầu đi ngắm cảnh."
Haha~ Xem tớ bắt được con cá to chưa này!"
Trình Lưu Ca nhanh chóng chạy về khu vực lều trại, khoe con cá mà cậu vừa câu được bên suối cho Yến Khanh và Dương Quang xem."
Tớ có mang nước cốt lẩu cà chua nè, tối nay làm lẩu cá ăn hợp lí đấy~" Yến Khanh hào hứng vào trong lều của mình tìm kiếm.
" Hai cậu đi câu thêm cá làm cá nướng đi, tớ sẽ đi làm sạch rồi ướp con cá này để lát nữa nấu lẩu luôn."
Hai chàng trai đồng ý, dù sao một con sẽ không đủ để cả ba đứa no được.
Dương Quang đi theo Trình Lưu Ca đi về phía con suối, cả hai nhanh chóng ổn định vị trí, chờ cá cắn câu."
Có tâm sự gì hả?
Trông cậu cứ ngẩn ngơ sao ấy.
Mình là bạn bè mà, nói ra thử xem?"
Trình Lưu Ca lên tiếng giữa bầu không khí im lặng.
Dương Quang quay sang nhìn Trình Lưu Ca.
Hai cặp mắt nhìn nhau một lúc lâu, đến khi không thể chịu nổi ánh mắt quyết tâm phải nghe cho rõ sự tình của Trình Lưu Ca, Dương Quang đành thở dài.
" Thật ra hôm nay tớ đã dậy khá trễ so với dự kiến."
" Ừm hứm, tớ và Yến Khanh cũng có thể đoán được chuyện đó.
Rồi sao nữa?"
" Nên tớ đã chọn đi con đường ngắn hơn so với con đường thường được sử dụng, cậu biết đấy..."
Nghe đến đây, Trình Lưu Ca có hơi ngẩn ra.
Cho đến khi vẻ mặt ngơ ngác của cậu trở thành vẻ mặt không thể tin được, cậu ta giật mình.
" Cậu đã đi con đường 'đó' á??"
Dương Quang thay vì gật đầu, cậu lại hỏi.
" Hình như cậu biết khá rõ về chuyện của gia đình đó, có thể kẻ chi tiết cho tớ biết không?"
Trình Lưu Ca lần đầu tiên thấy vẻ mặt nghiêm túc này của cậu bạn mình, nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu."
Được thôi."
--Cách đây hơn 200 năm trước, có ba mẹ con đã chuyển đến đây định cư sau khi ly hôn.
Người dân lúc đó thấy cảnh một người mẹ đơn thân phải gồng gánh nuôi hai đứa con ăn học cũng thương xót, hỗ trợ họ trong khả năng của mình.
Thông qua câu chuyện hôn nhân đầy ấm ức và khổ đau, người dân hết mực tin tưởng và giúp đỡ người phụ nữ ấy, cô Hà.
Dần dần, câu chuyện thường nhật ấy lại chuyển sang việc chăm nuôi con trẻ, và cô con gái lớn đã trở thành đối tượng bị bàn tán.
Người mẹ ấy nói rằng con gái mình là một đứa trẻ ích kỉ, không biết chia sẻ hay đỡ đần gì cho bà.
Một số đồng tình còn một số thì không.Cụ cố của Trình Lưu Ca, bà cụ Trình, người thường xuyên giúp đỡ công việc gia đình của nhà cô Hà bắt đầu mất niềm tin vào người mẹ kia vì bản thân bà là người chứng kiến tất cả sự vô trách nhiệm và nóng tính của cô Hà dành cho con gái bà.
Bà Trình được trả công để chăm sóc cho cậu út nhà cô vào buổi sáng, chiều đến sẽ do chị cả chăm.
Một lần, vì để quên chiếc ví tiền của mình, bà đã quay lại nhà cô Hà vào xế chiều để lấy lại đồ thì thấy cô chị cả, Diệu Nguyên với phần trán sưng đỏ đang ngồi bên gốc cây kế nhà ôm mặt khóc.Sau khi hỏi chuyện mới biết rằng vì cô không chấp nhận việc em trai bị chiều hư thành một công tử bột trong khi nhà lại chẳng khá giả gì, cô quyết nói chuyện với mẹ cho ra lẽ.
Kết quả lại đúng lúc cô Hà ấy đang lên cơn, cô ta đã dùng một chiếc ghế ném thẳng vào mặt con gái mình.
Và những sự việc xảy ra do cơn nóng tính cùng lý luận vô lý của cô Hà sau đó đã đẩy Diệu Nguyên vào con đường cùng sau gần 3 năm trời phải chịu đựng.Cô Hà, không những không muốn tìm kiếm con gái mà quyết tâm tự tử cùng đứa con trai út.
Những người không hiểu sự tình liền cho rằng là Diệu Nguyên bất hiếu, nhưng bà Trình thì đã hiểu rằng, cô gái nhỏ mình đầy vết thương kia đã chịu không nổi nữa.
" Bà ơi, sao mẹ cháu bảo sinh ra cháu chỉ phí tiền phí sức mà vẫn đẻ ra cháu vậy?
Mẹ nói con là một gánh nặng, là của nợ...
Nhưng chính mẹ là người muốn con rời xa bà nội để theo mẹ mà..."
Diệu Nguyên năm 15 tuổi sau khi nghe thấy những tiếng than vãn của mẹ mình trong một cuộc nói chuyện vời hàng xóm liền chạy sang nhà bà Trình khóc nức nở.
" Rõ ràng cháu đã ăn uống tiết kiệm lắm rồi mà?
Thậm chí cháu còn không dám ăn sáng hay uỗng sữa nữa mà...
Cháu phải làm sao để tiết kiệm thêm tiền cho mẹ đây bà?"
" Mẹ bảo mẹ có thể cho cháu một cuộc sống tốt hơn, nhưng sao lại mắng cháu mỗi ngày dù cháu không hề làm gì?
Cháu kể chuyện vui cho mẹ thì mẹ bảo cháu lắm mồm.
Cháu không kể gì thì lại bảo cháu vô tâm.
Rốt cuộc mẹ muốn gì ở cháu chứ...?"
Một hôm khác, cô bé lại ghé thăm nhà bà cụ, thẫn thờ nhìn trời với đôi mắt đỏ hoe như vừa mới khóc một trận.Nhưng sau cái hôm sinh nhật 18 tuổi kia, bà cụ Trình đã không còn thấy cô gái gầy gò, đáng thương kia nữa.Hết chương 1.