Siêu Nhiên DESTINED LOVE - NHẬT NGUYỆT MÃI BÊN NHAU

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
397063695-256-k276552.jpg

Destined Love - Nhật Nguyệt Mãi Bên Nhau
Tác giả: NguyenDo2112
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực cả một góc trời, chàng thiếu niên với đôi mắt màu mật ong mỉm cười.

Một nụ cười xòa như chất chứa tâm sự và những tiếng thở dài.

" Em đã từng có một khoảng thời gian không có gì đặc biệt, tẻ nhạt và buồn chán.

Đó là khoảng thời gian em sống như không sống.

Và lúc đó, em đã gặp được người có thể cho em thấy được sắc màu của thế giới lần nữa."

Chàng trai vò tóc, quyết tâm nhìn thẳng vào mắt người đối diện.

Một ánh nhìn đầy thẳng thắn và nghiêm túc hơn bao giờ hết.

"Vì vậy!

Hãy để em trở thành ánh sáng soi chiếu con đường của chị đi!"

Cơn gió nhẹ lướt qua, thổi tung mái tóc trắng rối của chàng thiếu niên và mái tóc đen dài của người con gái đang sững sờ.

Mặt trời vẫn cứ thế lặn xuống, để lại bầu trời với hai gam màu cam vàng và xanh đen như chia làm hai.​
 
Destined Love - Nhật Nguyệt Mãi Bên Nhau
Gửi đến những bạn đọc giả dễ thương


Xin chào mọi người!Trước hết, cảm ơn các bạn đã tò mò nhấn vào xem truyện ạ.Trước hết, xin hãy thông cảm cho một số sai sót và những kì vọng vượt mong đợi khi mọi người tìm đến đầu truyện này của mình nhé.Tớ là một người rất mê những câu chuyện huyền bí, siêu nhiên và đã từng có rất nhiều ý tưởng viết truyện nhưng đến giờ vẫn chưa có đầu truyện nào chính thức hoàn thành cả.

Đây là lần đầu tiên tớ thật sự nghiên túc với sở thích viết lách này và muốn thử hết sức mình.Nếu có góp ý nào có thể bình luận vào chương truyện, mình sẽ cố gắng trả lời hết!Thx and love you all~
 
Destined Love - Nhật Nguyệt Mãi Bên Nhau
CHƯƠNG 1: LẦN ĐẦU GẶP MẶT


Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực cả một góc trời, chàng thiếu niên với đôi mắt màu mật ong mỉm cười.

Một nụ cười xòa như chất chứa tâm sự và những tiếng thở dài."

Em đã từng có một khoảng thời gian không có gì đặc biệt, tẻ nhạt và buồn chán.

Đó là khoảng thời gian em sống như không sống.

Và lúc đó, em đã gặp được người có thể cho em thấy được sắc màu của thế giới lần nữa."

Chàng trai vò tóc, quyết tâm nhìn thẳng vào mắt người đối diện.

Một ánh nhìn đầy thẳng thắn và nghiêm túc hơn bao giờ hết.

"Vì vậy!

Hãy để em trở thành ánh sáng soi chiếu con đường của chị đi!"

Cơn gió nhẹ lướt qua, thổi tung mái tóc trắng rối của chàng thiếu niên và mái tóc đen dài của người con gái đang sững sờ.

Mặt trời vẫn cứ thế lặn xuống, để lại bầu trời với hai gam màu cam vàng và xanh đen như chia làm hai.

---- 3 năm trước -" Hôm nay là ngày trọng đại đấy, Quang à.

Con chắc rằng con không muốn dì đi cùng chứ?"

Người phụ nữ già với búi tóc củ tỏi màu muối tiêu nhìn chàng thiếu niên đang đứng trước mặt mình, không giấu được sự lo lắng trong lòng."

Dì đừng lo lắng quá vậy chứ, chỉ là nhập học trường mới thôi mà.

Với cả, con cũng 16 tuổi rồi chứ bộ.

Dì còn công việc phải làm nữa mà."

Chàng trai gãi đầu, khiến mái tóc đã rối của cậu trông càng rối hơn.Người dì cuối cùng cũng thở ra một hơi, đưa tay lên chỉnh lại mái tóc của cậu thiếu niên ấy rồi dúi vào tay cậu một chiếc bánh kẹp cùng chai sữa tươi, nhẹ nhàng căn dặn.

" Vậy đi đường cẩn thận nhé, tránh con đường nghĩa trang ra nhé con."

Dì Lý nghiêm túc dặn dò, rồi cô cũng dịu giọng lại, nhẹ nhàng xoa đầu cháu trai."

Chúc con học tốt nhé, cháu ngoan của dì."

Cậu thiếu niên mỉm cười gật đầu rồi vẫy tay tạm biệt người dì của mình, nhanh chóng đạp xe đi mất.

Cùng lúc đó, một ông lão cũng từ bên hông nhà bước ra, nhìn theo bóng lưng chàng trai ây, khẽ thở dài.

" Con chỉ mong thằng bé sẽ nới lỏng cảnh giác với ta hơn...

Tội nghiệp nó quá."

Dì Lý buồn bã lầm bầm.

" Thằng bé đã phải sống như vậy quá lâu rồi.

Khó thay đổi lắm con, hãy cầu mong rằng nó sẽ gặp được người có thể giúp nó thôi, còn ta cứ làm những gì tốt nhất cho nó là được."

Ông lão thở dài.

" Thôi, mình cũng vào nhà thôi, con gái."

" Vâng ạ..."

--Dương Quang đạp xe trên con đường nhựa vắng vẻ hướng tới ngôi trường cao trung duy nhất của huyện đảo này, Cao trung An Lạc, nằm ở trung tâm thị trấn An Lạc của đảo.

Cậu vừa đi vừa ngắm cảnh, tiện thể ăn luôn chiếc bánh kẹp thịt nguội mà dì Lý đã làm cho cậu.

Chẳng mấy chốc, cậu cũng nhìn thấy bóng dáng cổ kính, có phần hơi xuống cấp của ngôi trường cấp ba lâu đời mà mình chuẩn bị theo học trong ba năm tới.

Cậu nhanh chóng gửi xe và hướng đến khối năm nhất.

Ngôi trường được chia thành 4 tầng lầu và ba khu vực, được xây theo hình chữ U.

Năm nhất có tổng cộng 5 lớp học, từ A đến E.

Dương Quang dò tên trên từng danh sách lớp trước cửa và nhanh chóng vào lớp ổn định chỗ ngồi trong lớp 1A.Vì đi học khá sớm nên trong lớp không có ai lúc này, cậu chọn vị trí ngồi gần cuối lớp kế cửa sổ hướng ra con đường đầy cây cổ thụ phía sau trường, thẫn thờ nhìn ngắm cảnh vật, dù cho trong mắt cậu, màu xanh tươi tốt kia lại trông ảm đạm làm sao.

Trong sự vô định ấy, bên tai cậu khẽ khàng vang lên tiếng tíc tắc của kim đồng hồ, đều đặn, đều đặn dù cho trong căn phòng học ấy không có lấy một chiếc đồng hồ nào cả."

Ồ, học sinh mới hả?

Cậu có phải là học sinh ưu tú mới chuyển ra đảo tháng trước không?

Tớ có thấy cậu đạp xe trên đường vài hôm nè!"

Một tràng chào hỏi bất ngờ vang lên ngay bên tai khiến Dương Quang giật mình nhìn về người đang đứng ngay đầu bàn học của mình.

Là một cậu bạn trông có vẻ rất nhiệt huyết và cởi mở.

" Ừm, chào cậu.

Tớ tên Dương Quang."

Dương Quang nhanh chóng phản ứng lại, gật đầu mỉm cười tươi tắn, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ ban nãy."

Lần đầu gặp mặt, tớ là Trình Lưu Ca, rất vui được làm quen cậu!

Cậu có phiền nếu tớ ngồi cùng bàn không?

Tớ khá thích ngồi bàn kế cửa sổ ấy."

Trình Lưu Ca cười tươi rạng rỡ, tay chỉ chỉ vào chỗ trống kế bên Dương Quang."

Không phiền đâu~ Tớ còn thấy mừng khi có cậu ngồi chung nữa.

Tớ chẳng quen biết ai cùng tuổi ở đây cả."

Dương Quang tỏ ra lúng túng, cười thân thiện đáp."

Đừng lo!

Tớ là trùm ngoại giao ở đây luôn đó.

Chuyện gì, mặt ai tớ cũng biết hết nên thắc mắc gì cứ hỏi tớ!"

Trình Lưu Ca tự tin chỉ vào mình, nụ cười rộng đến tận mang tai.

" Uầy, vậy thì phải phiền cậu về sau rồi."

Dương Quang cũng giơ ngón tay cái lên, tỏ vẻ nể phục.

Thực chất, trong lòng đã thầm đánh giá một lượt từ trên xuống về giá trị mà cậu trai này có thể mang lại cho những tháng ngày học đường sau này của cậu như thế nào rồi.Đúng lúc đó, một bóng hình nhanh chóng phi vào lớp và dừng lại trước bàn hai chàng trai.

" Này nha!

Tôi bắt quả tang cậu ra vẻ trước mặt bạn mới rồi nhé, Lưu Ca!"

Cô gái với mái tóc đuôi ngựa được buộc cao bằng một tấm vải đỏ đập bàn chỉ tay vào Trình Lưu Ca, lớn tiếng càu nhàu."

Ồ hô, Yến tiểu thư sao hôm nay lại tới muộn thế?

Để tôi giới thiệu cho, đây là bạn mới Dương Quang!

Dương Quang, cô gái nóng tính, cọc cằn khó ưa này là Yến Khanh, bố mẹ làm công an đó nên tính dữ lắm- Á đau!"

Trình Lưu ca chưa kịp dứt lời thì một cú đấm ngay lập tức giáng xuống đầu cậu."

Haha...

Chào cậu, tớ là Dương Quang."

Dương Quang cười cười, bỏ qua cậu bạn cùng bàn hiện đang ôm đầu kêu trời.

' Ồ, con của công an à...'" Ồ hô, tôi là Yến Khanh.

Cậu, hãy thật sáng suốt lên, đừng tin hoàn toàn lời tên này nói đó nhé!

Hắn chuyên kể chuyện bịp bợm không đó!"

Yến Khanh chống nạnh, tỏ ra khí thế hừng hực khiến Dương Quang dù không hiểu lắm cũng liên tục gật đầu khẳng định.Yến Khanh sau đó đã chọn ngồi vào bàn phía trước hai chàng trai.

Dần dần các học sinh cũng bắt đầu bước vào.

Giữa những người bạn đã quen nhau từ khi còn nhỏ, Dương Quang, một học sinh mới ưu tú lại đẹp trai nhanh chóng trở thành tâm điểm của cả khối năm nhất trong một khoảng thời gian.

Những ngày tháng học đường sau đó, cậu đã quen dần với lớp học, hòa đồng hơn với những bạn học khác nhưng lại đặc biệt thân thiết với cặp bạn oan gia Trình Lưu Ca và Yến Khanh.

Trên trường, Dương Quang là một học sinh gương mẫu, ưu tú và là một người hòa đồng luôn tích cực giúp đỡ bạn bè quen biết.

Tan học, cậu có sở thích chơi bóng rổ cùng Trình Lưu Ca và nhóm đàn anh lớp trên, Yến Khanh sẽ đứng ngoài cổ vũ và thường xuyên mang nước cho họ.Dần dần, bộ ba học bá ấy trở nên nổi đình đám trong ngôi trường ấy.

Và cứ thế, một năm học đã trôi qua trong yên bình.Và vào một ngày hè oi bức, Dương Quang trễ hẹn đi chơi với hai người bạn của mình.

Hôm nay, cả nhóm quyết định đi cắm trại ở ngọn núi bên kia thị trấn để mừng sinh nhật tuổi 17 của Yến Khanh, và cậu đã dậy ngay sát giờ hẹn.

Bỗng, Dương Quang chợt nhớ ra một con đường ngắn hơn giúp cậu tiết kiệm tận 15 phút đạp xe, con đường đi ngang nghĩa trang thị trấn.

Rất ít người, gần như không ai dám đi con đường đó bởi một câu truyện truyền đi bao thế hệ người dân trong thị trấn về một ngôi nhà cách đây hơn 200 năm trước, vì cô con gái lớn đã bỏ trốn theo người khác.

Người con gái lớn về sau khi quay lại biết tin, chịu không nổi đã tự sát theo.

Từ đó về sau, không ai dám đi ngang con đường đó nữa, lối vào nghĩa trang cũng được dời qua đường khác, dẫn đến cả một con đường không một bóng nhà dân, thậm chí là đèn đường.

Nhưng vì hiện tại đang là giữa ban ngày, Dương Quang nuốt nước bọt, chần chừ nhìn hướng rẽ vào con đường đáng sợ ấy."

Nhưng Lưu Ca từng bảo câu chuyện đó có phần không đúng với sự thật..."

Dương Quang đắn đo một lúc nhưng cũng nhanh chóng chạy vào con đường đấy.

Hôm nay là một ngày quan trọng của bạn cậu, và Dương Quang muốn bản thân là một người quy củ trong mắt người khác.Chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh trên con đường nhựa rộng rãi, hai bên đường được bóng cây cổ thụ dọc đường che mát khiến không khí trở nên dịu đi rất nhiều.

Và rồi cậu đã thấy bóng dáng căn nhà gỗ thấp thoáng sau những bụi cây từ xa xa.

Căn nhà gỗ đỏ trông cũ kĩ, nhưng lại không hề mục nát, sụp đổ như cậu đã tưởng tượng về một căn nhà 200 năm tuổi.

Dương Quang tự nhủ bản thân hãy cứ nhìn thẳng đường phía trước mà đi, đừng quay đầu sang nhìn làm gì.Chiếc xe đạp cứ thế càng tiến gần hơn căn nhà gỗ ấy.

Như nhìn thấy ảo giác, Dương Quang sững người, nhưng vẫn không dừng lại.

Chiếc xe đạp tiếp tục lao đi, chạy ngang qua ngôi nhà ấy như một cơn gió, mặc cho chủ nhân của mình vừa nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ đang đứng kế bên căn nhà, lưng quay về phía cậu.Khi Dương Quang vừa đến nơi liền thấy hai người bạn của mình tiến lại và tỏ ra dỗi hờn."

Quang Quang à, đến sát giờ như này khiến tụi này lo lắm đó biết không?

Haiz, chả biết nên vỗ tay cho sự đúng giờ trên từng giây của cậu hay không đây.."

Trình Lưu Ca bĩu môi.Trong khi đó, Yến Khanh nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Dương Quang, véo eo Trình Lưu Ca ra hiệu cho cậu ta dừng lảm nhảm, lo lắng hỏi Dương Quang.

" Cậu không khỏe hả?

Hay ta hoãn lại buổi đi nhé, trông cậu không ổn lắm đâu."

Dương Quang im lặng một lúc, hít thở một hơi để ổn định lại tinh thần đang hoảng loạn, hoang mang của mình rồi nhìn lên Trình Lưu Ca và Yến Khanh mỉm cười xua tay.

" Không đâu, tớ khỏe lắm.

Do đạp xe hơi nhanh nên mất hơi chút thôi.

Mình chuẩn bị xuất phát luôn đi?"

Hai người bạn nhìn nhau một cái rồi quay sang gật đầu.

" Nếu cậu không sao thì được thôi."

Dọc đường đi, Dương Quang vẫn tỏ ra ổn thỏa, ngược lại cậu còn rất tháo vát, giúp đỡ Yến Khanh xách đồ trong khi cô phụ trách dẫn đường leo núi.

Khi đến được bãi đất trống kế bên con suối trong núi, cả ba nhanh chóng bày biện lều trại ra, chuẩn bị ổn thỏa rồi mới bắt đầu đi ngắm cảnh."

Haha~ Xem tớ bắt được con cá to chưa này!"

Trình Lưu Ca nhanh chóng chạy về khu vực lều trại, khoe con cá mà cậu vừa câu được bên suối cho Yến Khanh và Dương Quang xem."

Tớ có mang nước cốt lẩu cà chua nè, tối nay làm lẩu cá ăn hợp lí đấy~" Yến Khanh hào hứng vào trong lều của mình tìm kiếm.

" Hai cậu đi câu thêm cá làm cá nướng đi, tớ sẽ đi làm sạch rồi ướp con cá này để lát nữa nấu lẩu luôn."

Hai chàng trai đồng ý, dù sao một con sẽ không đủ để cả ba đứa no được.

Dương Quang đi theo Trình Lưu Ca đi về phía con suối, cả hai nhanh chóng ổn định vị trí, chờ cá cắn câu."

Có tâm sự gì hả?

Trông cậu cứ ngẩn ngơ sao ấy.

Mình là bạn bè mà, nói ra thử xem?"

Trình Lưu Ca lên tiếng giữa bầu không khí im lặng.

Dương Quang quay sang nhìn Trình Lưu Ca.

Hai cặp mắt nhìn nhau một lúc lâu, đến khi không thể chịu nổi ánh mắt quyết tâm phải nghe cho rõ sự tình của Trình Lưu Ca, Dương Quang đành thở dài.

" Thật ra hôm nay tớ đã dậy khá trễ so với dự kiến."

" Ừm hứm, tớ và Yến Khanh cũng có thể đoán được chuyện đó.

Rồi sao nữa?"

" Nên tớ đã chọn đi con đường ngắn hơn so với con đường thường được sử dụng, cậu biết đấy..."

Nghe đến đây, Trình Lưu Ca có hơi ngẩn ra.

Cho đến khi vẻ mặt ngơ ngác của cậu trở thành vẻ mặt không thể tin được, cậu ta giật mình.

" Cậu đã đi con đường 'đó' á??"

Dương Quang thay vì gật đầu, cậu lại hỏi.

" Hình như cậu biết khá rõ về chuyện của gia đình đó, có thể kẻ chi tiết cho tớ biết không?"

Trình Lưu Ca lần đầu tiên thấy vẻ mặt nghiêm túc này của cậu bạn mình, nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu."

Được thôi."

--Cách đây hơn 200 năm trước, có ba mẹ con đã chuyển đến đây định cư sau khi ly hôn.

Người dân lúc đó thấy cảnh một người mẹ đơn thân phải gồng gánh nuôi hai đứa con ăn học cũng thương xót, hỗ trợ họ trong khả năng của mình.

Thông qua câu chuyện hôn nhân đầy ấm ức và khổ đau, người dân hết mực tin tưởng và giúp đỡ người phụ nữ ấy, cô Hà.

Dần dần, câu chuyện thường nhật ấy lại chuyển sang việc chăm nuôi con trẻ, và cô con gái lớn đã trở thành đối tượng bị bàn tán.

Người mẹ ấy nói rằng con gái mình là một đứa trẻ ích kỉ, không biết chia sẻ hay đỡ đần gì cho bà.

Một số đồng tình còn một số thì không.Cụ cố của Trình Lưu Ca, bà cụ Trình, người thường xuyên giúp đỡ công việc gia đình của nhà cô Hà bắt đầu mất niềm tin vào người mẹ kia vì bản thân bà là người chứng kiến tất cả sự vô trách nhiệm và nóng tính của cô Hà dành cho con gái bà.

Bà Trình được trả công để chăm sóc cho cậu út nhà cô vào buổi sáng, chiều đến sẽ do chị cả chăm.

Một lần, vì để quên chiếc ví tiền của mình, bà đã quay lại nhà cô Hà vào xế chiều để lấy lại đồ thì thấy cô chị cả, Diệu Nguyên với phần trán sưng đỏ đang ngồi bên gốc cây kế nhà ôm mặt khóc.Sau khi hỏi chuyện mới biết rằng vì cô không chấp nhận việc em trai bị chiều hư thành một công tử bột trong khi nhà lại chẳng khá giả gì, cô quyết nói chuyện với mẹ cho ra lẽ.

Kết quả lại đúng lúc cô Hà ấy đang lên cơn, cô ta đã dùng một chiếc ghế ném thẳng vào mặt con gái mình.

Và những sự việc xảy ra do cơn nóng tính cùng lý luận vô lý của cô Hà sau đó đã đẩy Diệu Nguyên vào con đường cùng sau gần 3 năm trời phải chịu đựng.Cô Hà, không những không muốn tìm kiếm con gái mà quyết tâm tự tử cùng đứa con trai út.

Những người không hiểu sự tình liền cho rằng là Diệu Nguyên bất hiếu, nhưng bà Trình thì đã hiểu rằng, cô gái nhỏ mình đầy vết thương kia đã chịu không nổi nữa.

" Bà ơi, sao mẹ cháu bảo sinh ra cháu chỉ phí tiền phí sức mà vẫn đẻ ra cháu vậy?

Mẹ nói con là một gánh nặng, là của nợ...

Nhưng chính mẹ là người muốn con rời xa bà nội để theo mẹ mà..."

Diệu Nguyên năm 15 tuổi sau khi nghe thấy những tiếng than vãn của mẹ mình trong một cuộc nói chuyện vời hàng xóm liền chạy sang nhà bà Trình khóc nức nở.

" Rõ ràng cháu đã ăn uống tiết kiệm lắm rồi mà?

Thậm chí cháu còn không dám ăn sáng hay uỗng sữa nữa mà...

Cháu phải làm sao để tiết kiệm thêm tiền cho mẹ đây bà?"

" Mẹ bảo mẹ có thể cho cháu một cuộc sống tốt hơn, nhưng sao lại mắng cháu mỗi ngày dù cháu không hề làm gì?

Cháu kể chuyện vui cho mẹ thì mẹ bảo cháu lắm mồm.

Cháu không kể gì thì lại bảo cháu vô tâm.

Rốt cuộc mẹ muốn gì ở cháu chứ...?"

Một hôm khác, cô bé lại ghé thăm nhà bà cụ, thẫn thờ nhìn trời với đôi mắt đỏ hoe như vừa mới khóc một trận.Nhưng sau cái hôm sinh nhật 18 tuổi kia, bà cụ Trình đã không còn thấy cô gái gầy gò, đáng thương kia nữa.Hết chương 1.
 
Destined Love - Nhật Nguyệt Mãi Bên Nhau
CHƯƠNG 2: SỰ THẬT BỊ LÃNG QUÊN VÀ NỘI TÂM BỊ GIẰNG XÉ


" Câu chuyện thật sự về biến cố của gia đình đó chính là như vậy."

Trình Lưu Ca thở dài.

" Vậy, sao cậu lại hỏi thế?"

" Tớ... hình như đã nhìn thấy bóng dáng người con gái ấy khi đi ngang."

Dương Quang thẫn thờ."

HẢ?!

Giữa ban ngày thế này mà có ma luôn á???"

Trình Lưu Ca sững sờ hét lớn.

" Nhỏ tiếng lại đi, Lưu Ca."

Dương Quang bất lực.

" Mà nếu nhà cậu nắm giữ sự thật của nơi đó, sao lại không giải thích cho cô gái xấu số kia?"

Trình Lưu Ca nghe câu hỏi như vậy, liền cười khổ.

" Cả gia đình tớ vì vậy nên mới bị gắn mác là kẻ nói dối đó.

Tớ cũng cảm thấy bất công cho cô gái tên Diệu Nguyên kia, cũng chỉ mới 15 16 tuổi mà bị đày đọa đến sụp đổ tin thần như vậy thì ai chả thấy bất công thay."

Trình Lưu Ca thở dài.

" Tiếc là trước đây hầu hết người trong trấn đều bị tẩy não cả rồi, họ căn bản nuốt không trôi sự thật rằng mình đã vu khống người khác nên vẫn cố chấp như vậy.

Tớ luôn kể ra sự thật cho những người bạn xung quanh nhưng vì người lớn không tin, nên tớ cũng bị gắn mác lừa đảo, hahaha."

Trình Lưu Ca nghĩ lại cảm thấy mắc cười.Không rõ cậu cười vì sự ngu ngốc của đám người lớn, hay cười cho chính sự ngây thơ của bản thân, vì chuyện của người ngoài mà báo hại mang về tai tiếng cho cả gia đình.

" Bà cụ nhà tớ đã giữ lại rất nhiều kỉ vật của cô gái đó và viết lại hẳn một câu truyện trong nhật kí của bà kể về góc nhìn của bà về cuộc đời đáng thương kia, kèm theo những bức tranh đã ố vàng nữa."

Trình Lưu Ca nhớ về lần đầu tiên mình nhìn thấy chiếc hòm đó.

Trước đây, cậu luôn thắc mắc tại sao gia đình mình lại bị gắn mác lừa đảo, xuyên tạc sự thật.

Cậu đã hỏi cha mình, hiệu trưởng trường cao trung, và đã được cho xem những di vật đó.Trong chiếc hòm gỗ cũ kĩ nhưng lại rất kín kẽ có một cuốn sổ tay da đã sờn cũ và những bức tranh đủ thể loại được vẽ rất chi tiết và tỉ mỉ.

Có một bức tranh về một gia đình bốn người, một người phụ nữ già phúc hậu, một người đàn ông với tướng mạo hiền như nước, một người phụ nữ trông rất bản lĩnh, một cô gái với mái tóc đen dài đang mỉm cười vui vẻ, và một cậu bé nhỏ trông như chưa biết nói.

Bức tranh khác thì vẽ chân dung của bà cụ nhà cậu, phúc hậu và hiền từ.

Bức tranh khác thì tả phong cảnh biển đảo nhưng với gam màu u ám, xám xịt.

Cuối cùng, cậu thấy một lá thư có nét chữ gọn gàng, thẳng tắp: " Gửi mẹ của con, Mẹ ơi, con mệt mỏi lắm.

Con đã sống theo cách mình cho là tốt nhất để có thể hỗ trợ và đỡ đần cho mẹ.

Con cũng đã cố gắng học tập, giữ điểm số ở mức khá ổn để mẹ có thể yên tâm, vừa học vừa chăm sóc cho em.

Nhưng có vẻ mẹ không hề thấy điều đó và công nhận công sức con đã bỏ ra.Con đã nghe thấy những câu chuyện ấy.

Mẹ báng bổ cha, báng bổ bà nội, những người đã từng bao dung, chiều chuộng mẹ như một người thân trong gia đình, cho đến khi mẹ bỏ rơi họ khi biến cố ập đến.

Con không hiểu được, cũng không muốn hiểu nữa, vì con không thể hiểu nổi mẹ.Mẹ luôn cho rằng mình đúng.

Cái tôi của mẹ đặt quá cao so với những gì mẹ có.

Mẹ trọng sĩ diện hơn ai hết, và con thật sự, thật sự rất ghét mẹ.

Nhưng vì mẹ là đấng sinh thành của con, là người đã từng vì con mà cãi nhau với người khác chỉ vì họ xem thường con gái mẹ, con đã đi làm thêm, bán hết những món đồ giá trị mà mình có.

Số tiền này, coi như con trả cho công nuôi dưỡng đó của mẹ đi.Xin mẹ, từ này, chúng ta không ai nợ ai nữa.Vĩnh biệt,Con gái mẹ."

Khi nghĩ về bức thư ấy, Trình Lưu Ca không kìm nén được mà thở dài thật sâu.Dương Quang nhìn Trình Lưu Ca với đôi mắt khác lạ.

Ai cũng có câu chuyện của riêng mình, và Trình Lưu Ca đã tâm sự với cậu ấy...

Điều đó khiến nội tâm Dương Quang dậy sóng.

Đúng lúc cậu vừa mở miệng thì tiếng Trình Lưu Ca giật mình lay mạnh cậu.

" Cắn câu rồi kìa tiểu Quang!!"

" Ồ..Á!

Hâyyy-" Dương Quang hoàn hồn, tay lập tức giữ chặt lấy cái cần đang rung lắc dữ dội.

Phải thêm sức của Trình Lưu Ca vào thì con cá mới bị kéo ra khỏi mặt nước.

Người ngợm cả hai chàng trai trẻ lúc này ướt át đủ chỗ, nhưng cả hai nhìn nhau rồi nhìn xuống con cá to bằng bắp chân người lớn trong lòng Dương Quang liền không khỏi bật cười lớn."

Khanh Khanh, nhìn nè nhìn nè, lại một con cá lớn nữa đây~" Trình Lưu Ca tự hào giơ ra con cá mà cậu và Dương Quang bắt được.

" Ồ, cá lớn thế này mà cậu lại câu được luôn á?"

Yến Khanh nhìn ngắm con cá hồi to tướng trên tay cậu bạn mình.

" Là công sức của cả tớ và Dương Quang đấy.

Phải kéo lên cùng nhau mới nổi đó, ầy dà."

Trình Lưu Ca khoác vai Dương Quang, than lên than xuống.

Thế là ba người bạn lại cười thêm một tràng sảng khoái.Sau đó, họ cùng nhau ngồi quanh lửa trại thưởng thức bữa tối với cá hồi nướng cùng lẩu cà chua do một tay Yến Khanh phụ trách."

Cậu biết đấy Dương Quang, lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu, tớ đã biết rằng cậu chính là người mà tớ phải làm thân cho bằng được, dù không biết tại sao."

Trình Lưu Ca vừa xoa xoa bụng vừa kể.Dương Quang cười khúc khích.

" Ồ vậy sao?

Không phải do nghe danh học sinh ưu tú hay tò mò à?"

Yến Khanh xua xua tay.

" Không không, đã bảo đừng tin lời tên bịp bợm này mà.

Cậu ta đã gặp cậu trước đó mấy lần rồi mà không bắt chuyện được nên cay cú đó, há há."

" Thôi thôi, mình dọn dẹp sơ rồi đi vào lều nghỉ ngơi sớm đi."

Dương Quang cười, mặc cho Trình Lưu Ca đang phản bác dữ dội Yến Khanh.Cả hai người bạn đồng ý.

Họ nhanh chóng rửa dụng cụ nấu nướng và dập lửa trại để tránh cháy rừng.

Hai chàng trai ở chung lều trại của Trịnh Lưu Ca, còn Yến Khanh ngủ trong lều của riêng cô.

Lưu Ca cùng Dương Quang cũng chuẩn bị tủi ngủ của bản thân.

Họ đã nói đủ chuyện về trường lớp, cùng nhau cười vì những câu hề hước đã từng xảy ra xung quanh nhóm bạn."

Hahaha..

Hahh~ Cậu biết đấy, tiểu Quang.

Cả tớ và Yến Khanh trước đây chưa từng thân thiết với người bạn nào khác cả, vì họ luôn tìm được những lí do khác nhau để soi mói chúng tớ."

Trình Lưu Ca hoài niệm."

Vậy à...

Cậu và Yến Khanh đã quen biết nhau như thế nào vậy?"

Dương Quang tò mò hỏi."

Hừm hừm~ Đó là khi cậu chịu kể về bản thân mình cho tụi tớ nghe thì tớ mới kể."

Trình Lưu Ca cười khoái chí nhìn cậu bạn bên cạnh mình đang đờ mặt ra."

Lưu Ca à, tớ..."

Dương Quang đảo mắt liên tục, cố gắng tìm lí do để thoái thác.

Quá khứ của cậu quá đỗi bình thường, chỉ có tính cách có phần vấn đề kia khiến Dương Quang không thể sống như người bình thường được."

Ồ thôi nào, tiểu Quang.

Chúng ta cũng làm bạn với nhau được hơn nửa năm rồi, chuyện gì cũng có nhau.

Ấy vậy mà chúng tớ lại chẳng hay biết gì về bản thân cậu ngoài cái tên và địa chỉ nhà cả.

Cậu... không tin tưởng tụi tớ hả?"

Trình Lưu Ca càng nói càng trở nên nóng nảy.

" Kh-Không phải đâu... chỉ là...

Tôi không thể nói được, chưa phải là lúc..."

Trong mắt Dương Quang, gương mặt của Trình Lưu Ca cùng cảnh vật xung quanh bắt đầu trôi màu đi, trở nên xám ngắt, ngột ngạt khó chịu.

Dương Quang hoảng loạng trong lòng, tuy vẫn còn ảm đạm và thiếu sự rực rỡ nhưng rõ ràng mọi thứ đã khởi sắc.

Nhưng lúc này thì sao?

Tất cả lại trở về điểm xuất phát ư?Trình Lưu Ca im lặng nhìn đôi đồng tử màu cam vàng run rẩy.

Dương Quang đang không thể đối diện được với những gì đang diễn ra.

Cậu khó chịu thở dài.

" Thôi, không ép cậu nữa.

Hẳn tiểu Quang cũng mệt rồi.

Ngủ ngon nhé."

Nói xong, Trình Lưu Ca kéo chăn lên ngủ, quay lưng về phía Dương Quang, để lại cho cậu một bóng lưng lạnh lẽo, xa cách.

Dương Quang thở dài trong lòng, cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Trong mơ, khung cảnh xung quanh đều chìm trong sắc màu xám xịt.

Dương Quang dạo bước trên con đường mòn không thấy điểm cuối.

Cậu đi trong vô định, không rõ mục tiêu hay đích đến của việc tiến về phía trước, bỏ qua âm thanh kim đồng hồ cứ vang vọng từng nhịp bên tai.Buổi sáng khi Yến Khanh tỉnh dậy, cô thu dọn hành lí và bước ra ngoài thì thấy Trình Lưu Ca đang cặm cụi dọn dẹp lều trại."

Tiểu Lưu, mới sáng đã dọn dẹp rồi hả?

Dương Quang đâu?"

Cô nhìn ngó xung quanh khu vực, tìm kiếm hình bóng cậu bạn còn lại.

" Về rồi."

Trình Lưu Ca trả lời gọn lỏn, ngay lập tức khiến máu nóng của Yến Khanh bùng lên."

Này nhá, dù cho hai người có bất hòa gì thì cũng đừng có mà giận cá chém thớt, nói năng đàng hàong lại đi không tôi khiếu nại bố cậu bây giờ."

Yến Khanh khó chịu ra mặt nhưng vẫn kìm nén không đấm vô đầu Trình Lưu Ca.

Cô hít thở sâu ổn định tâm trạng rồi nhìn về phía cậu bạn thân nối khố của mình, hỏi.

" Rốt cuộc là có chuyện gì rồi?"

" Tớ thấy chúng ta đã thân thiết với nhau hơn, nhưng có lẽ với cậu ta thì không."

Trình Lưu Ca tỏ ra thất vọng.

" Tụi tớ cũng đã có tâm sự vài chuyện với nhau rồi, một số chuyện riêng của tớ tớ cũng chia sẻ rồi..."

" Và cậu cảm thấy bị phản bội?"

Yến Khanh cắt ngang mạch cảm xúc của cậu, mất kiên nhẫn hỏi thẳng."

Ừm."

Trình Lưu Ca, như dự đoán của Yến Khanh, gật đầu khẳng định.

Cô ngay lập tức ôm mặt mình ngẩng lên trời, ngăn cản ý định muốn tẩn thằng nhóc vô tri trước mặt.

Cô lại hít sâu một hơi, ổn định tinh thần.Ngay lúc này, Yến Khanh hiểu rõ mình cần phải thông não thằng bạn vô tri này nếu muốn giữ lại tình bạn giữa ba đứa.

Vì vậy, Yến Khanh không được để cảm xúc chi phối, cô nghĩ ngợi một lúc, cân nhắc câu từ rồi mới nói với Lưu Ca."

Ngay từ đầu, vì sao cậu lại muốn làm quen với Dương Quang?" cô bắt đầu bằng một câu hỏi.

Trình Lưu Ca ngẩn ra, rồi như đang nhớ lại khoảng khắc lần đầu mà cậu gặp cậu bạn ấy.Đó là vào một buổi chiều muộn sau khi cậu đi chơi bóng rổ về, Trình Lưu Ca mình mẩy ướt sũng vì mồ hôi từ buổi chơi thể thao ấy.

Cậu đạp xe về trên con đường ven biển và bắt gặp một gương mặt lạ lẫm.

Cậu chàng đó trông trạc tuổi mình, nhưng Trình Lưu Ca lục mãi trong trí nhớ cũng không thể nhớ ra người đó là ai.Là một người sinh ra và lớn lên tại thị trấn đảo này, cậu gần như quen mặt tất cả mọi người, nhất là những người gần tuổi với cậu.

Những đứa trẻ sinh ra và lớn lên trên mảnh đất này rất gắn bó với nhau.

Dù không thân thiết, ai cũng sẽ biết mặt mũi nhau hoặc ít nhất là biết về gia thế của người đó.

Và Trình Lưu Ca không có ấn tượng gì với gương mặt điển trai kia cả.Nhưng phải công nhận, cậu chàng với đôi mắt màu mật đó trông thật điển trai và cuốn hút.

Không phải Trình Lưu Ca thích con trai hay gì, nhưng cậu là một người biết thưởng thức nghệ thuật.

Nhận ra mặt trời sắp lặn hẳn, cậu tức tốc phóng xe về nhà, nếu không cậu sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của mẫu hậu đại nhân nhà mình mất.Và cậu lại nhớ về lúc bước vào lớp học và thấy cậu chàng điển trai ấy đang thẩn thờ nhìn ra khung cửa sổ, trông lạc lõng... và có một điều gì đó khác lạ nữa, Trình Lưu Ca cảm thấy như cậu chàng ấy không thuộc về nơi này.

Hít một hơi thật sâu, cậu tiến đến làm quen."

Tớ đã thấy cậu ấy trông thật lạc lõng và cô đơn... và cậu ta rất giỏi che giấu cảm xúc."

Trình Lưu Ca vò đầu."

Ừm hứm.

Cả tôi và cậu đều có những bí mật, những tổn thương trong quá khứ, nhưng việc cậu muốn chia sẻ không có nghĩa là Dương Quang cũng vậy."

" Cậu biết mà tiểu Lưu, một người bị tổn thương sẽ không dễ dàng mở lòng với người khác.

Huống hồ tôi và cậu là bạn từ nhỏ mà mãi năm 12 tuổi chúng ta mới biết về bí mật của nhau."

Yến Khanh nói đến đây thì thở dài, nhìn vào mắt Trình Lưu Ca."

Vậy cậu làm sao có thể thúc ép một người ta chỉ mới quen biết chưa đầy một năm phải mở lòng với mình?"

---Dương Quang sau đêm vừa rồi đã đi về ngay buổi sáng hôm sau.

Cậu không quên dọn dẹp lại giúp những người bạn rồi mới đi về.

Cậu thẫn thờ đạp xe hướng về thị trấn với tâm trạng nặng trĩu.Mặt trời buổi sáng và cảnh biển được chiếu rọi bởi ánh nắng ấm áp rất đẹp, nhưng qua đôi mắt mệt mỏi của Dương Quang, tất cả vẻ đẹp và gam màu ấm áp đó đều chỉ là một màu xám, không đậm thì nhạt.

Thị giác của cậu lúc này không khác gì một người bị mù màu, ảm đạm và ngột ngạt.Dương Quang cứ thế đạp xe và để tâm trí trôi về hồi ức tuổi thơ đầy ảm đạm và tiêu cực.

Cậu nhớ đến cặp cha mẹ gần như chẳng bao giờ có nhà của mình cũng bà vú lúc nào cũng mặt mày khó chịu, dặn cậu phải là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời.

Và cậu đã nghe lời bà hoàn toàn.Cho đến khi nhận thức và biết thêm nhiều điều mới hơn, cậu nhận ra một số thứ không đúng lắm, nhưng lại không thể làm trái được.

Dần dần, tính cách cậu trở nên ảm đạm, mất đi sức sống.

Sau khi nhận được thông báo cha mẹ đều đã qua đời trong một vụ tai nạn liên hoàn, cậu được gửi về nhà ông ngoại, người thân còn lại của cậu.Dương Quang mãi nghĩ về quá khứ, không hề để ý việc mình đã rẽ vào con đường bị cấm kia.

Không khí mát mẻ trong lành của thiên nhiên phà thẳng vào người Dương Quang, khiến tâm trạng cậu dịu đi rất nhiều.

Khi tỉnh táo trở lại, cậu bàng hoàng nhận ra con đường mình đang đi và thấy lại căn nhà gỗ đỏ kia.Nhưng thay vì cắm mặt đi thẳng qua như lần trước, cậu quyết định dừng lại bên đường và tiến lại gần căn nhà, vì cậu thấy có ánh sáng từ bên trong qua ô cửa sổ được kéo rèm.~♪ ♪ ♫ ♫~Khi đến ngay trước cửa căn nhà gỗ đỏ, Dương Quang chần chừ.

Đây là một ngôi nhà bỏ hoang, vậy tại sao lại có ánh đèn và nhạc phát ra từ bên trong chứ.

Cậu đang thắc mắc liệu mình có nên mở cửa vào thẳng không hay phải gõ cửa.

" Xin chào, cho hỏi cậu là ai vậy?"

Một giọng nữ trầm ấm êm tai phát ra ngay đằng sau khiến Dương Quang giật mình quay ngoắt đầu lại.Cậu sững sờ.

Trước mặt cậu là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài được thắt bím gọn lại hờ hững bên vai cùng đôi mắt dịu dàng đang nhìn cậu đầy ngạc nhiên và thắc mắc."

Ồ, cậu mới khóc đó hả?"

Cô gái bí ẩn nhận thấy đôi mắt hoe đỏ của cậu, quan tâm hỏi han."

K- Không phải, tôi không có.."

Dương Quang giật mình quay mặt đi chỗ khác.

Khi cậu liếc nhìn lại người con gái ấy thì giật mình khi cô ấy đã đên sát bên cậu từ lúc nào, như một hồn ma.

Dương Quang khẽ run rẩy.Nhưng cô gái xinh đẹp ấy lại nở một nụ cười.

Một nụ cười đầy thiện ý làm gương mặt cô gái ấy sáng bừng lên.

" Lâu lắm rồi mới có người ghé thăm.

Đây, bánh mì mà tôi làm đấy~"Dương Quang ngơ ngác nhìn ổ bánh mì tròn nóng hổi vừa được dúi vào tay, ấm áp và mềm mại.

Cậu lại ngước lên nhìn người con gái ấy, lúc này cậu chợt bừng tỉnh.

Mọi thứ như được nhuộm lại màu sắc, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt xanh như mặt biển về đêm của người đối diện, dịu dàng, trầm nhẹ không chút gợn sóng.

Nhìn cô, lòng cậu bỗng được làm dịu đi."

Tôi... tôi tên Dương Quang.

Còn cô?"

" Gọi tôi là Diệu Nguyên, cậu đẹp trai thật đấy, Dương Quang."

Diệu Nguyên đan tay ra đằng sau, nhìn Dương Quang mỉm cười tươi rói như ánh ban mai.

' Ahh...Chết tiệt.' Khoảng khắc này, Dương Quang biết.

Cậu tiêu rồi.
 
Back
Top Bottom