Dì Paula mang tới trước mặt hắn đĩa bánh rán vàng ươm thơm phức, bên trên rưới lớp đường được thắng nâu bóng lưỡng trông hấp dẫn lắm.
Dì còn mang kèm theo một tách trà thoang thoảng hương hoa nhài ấm nóng, thả viên tinh thể đường hình khối lập phương vuông vắn vào ly rồi khuấy nhẹ cho tan, đưa đến gần miệng hắn:
-Ta có pha trà bá tước để con dùng kèm bánh.
Ta lỡ tay thắng hơi nhiều đường làm bánh ngọt ngây nên ta bỏ có một viên đường vô trà thôi à.
Thứ lỗi cho ta nha, bà già này cũng có tuổi rồi.Nói đoạn, dì Paula sực nhớ cần phải đi canh nồi súp hầm cho bữa trưa nên cuống quýt rời khỏi phòng, vừa đi vừa trách bản thân lại đãng trí lần thứ hai trong ngày.
Hắn cầm miếng bánh nhiễu nước đường cắn một miếng lớn, vị ngọt gắt tấn công nơi đầu lưỡi rồi tràn ngập cả khoang miệng cần được trung hòa lập tức bằng một hớp trà ấm thơm ngai ngái mùi hoa nhài dễ chịu.
Hắn nhìn ra hướng cửa sổ, tuyết vẫn đóng dày trên bệ cửa nhưng xem chừng hôm nay nắng sẽ ấm áp, phía xa xa khoảng sân dinh thự có một vườn hoa sặc sỡ đưa hương khoe sắc, hắn tự hỏi liệu nơi ấy có trồng loại hoa nhài ngát hương như tách trà đang sắp nguội trên tay hay không.
Hắn thấy người ngợm đỡ nhức mỏi liền trèo những bước tập tễnh xuống giường.
Dì Paula bảo có một thư viện lớn kiến trúc Châu Âu kiểu cổ ở dãy phòng phía Đông, nơi đó chất nào cơ man là sách,từ những tập thơ Shakespeare kinh điển hay sách ngoại văn, tiểu thuyết đa thể loại mới ra lò.
Hắn chống gậy đi trên hành lang trải thảm đỏ rộng thênh thang, trong lòng không khỏi choáng ngợp bởi độ hoành tráng của căn dinh thự chỉ có hai người ở này.
Ở đây cái gì cũng có gấp đôi nơi khác, dì Paula bảo vậy.
Bếp nhỏ ở dãy nhà phía Nam để dùng bữa sáng ở dưới tầng căn phòng hắn ở, ngoài ra ở phía ngược lại còn xây một nhà bếp lớn dùng những khi thiết đãi khách khứa hay trong những buổi dạ vũ đến tận khuya.
Hắn đang mải ngắm những bức chạm trổ các vị thần lõa thể dọc hai bên hành lang, thức cột Ionic bằng thạch cao trắng nâng đỡ trần nhà hình mái vòm được người nghệ sĩ họa nên những kiệt tác về Thiên Chúa và các tín đồ của ngài, tất cả quây quần bên chiếc bàn lớn đầy ắp đồ ăn song mặt ai cũng chẳng may may quan tâm.
Bỗng có tiếng loảng xoảng vang vọng khiến hắn giật nảy mình, hắn chạy vội vã chạy vào nơi ngã rẽ mà suýt giẫm phải những mảnh sứ vương vãi dưới sàn.
Ngồi sụp xuống cách đó không xa đang mếu máo là một thiếu nữ mặc đồ hầu gái, mái tóc màu đỏ rượu được tết thành hai bím gọn gàng nên trông chị có vẻ trẻ trung hơn tuổi thật.
Từ gương mặt nhăn nhó chị bật khóc thành tiếng:
-Chết tôi rồi, cậu chủ mà biết tôi làm vỡ đống đĩa sứ này chắc hôm nay tôi nhịn đói mất.
Tối nay khách khứa đến lấy gì mà bày biện tiếp đãi.Chị vội lấy tay quệt nước mắt nước mũi chảy tèm lem trên má rồi miệt mài thu nhặt từng mảnh sứ sắc nhọn, đang mò mầm thì bắt gặp đôi chân hắn nên bị dọa sợ té bật ngửa, quỳ mọp dưới sàn mà sám hối:
-Cậu chủ tha lỗi, hôm nay tôi sốt hơi cao nên đầu óc không mấy tỉnh táo.
Số chén dĩa bị bể cậu cứ trừ thẳng vào tiền lương của tôi, tôi cố gắng làm việc rồi sẽ trả dần dần.Hắn trông thấy thân người chị run lên chẳng biết vì sợ hay vì cơn sốt còn kéo dài.
Mặt mũi chị xanh lét hết cả rồi chuyển sang màu trắng bệch như con tắc kè hoa, thân trên lảo đảo quỳ còn không vững tưởng chừng sắp ngất.
-Chị ơi em không phải là cậu chủ đâu.
Chị không khỏe hay là để em giúp chị dọn dẹp.Nghe thấy tông giọng khác với mọi ngày, chị đứng phắt người dậy, ghé sát vào mặt hắn sắp đụng đầu đến nơi, hướng ánh mắt lăm lăm không giấu nổi vẻ tò mò vào từng ngũ quan trên gương mặt người đối diện, cứ như chị muốn nhìn xuyên qua lớp da thịt dán đầy băng gạc kia đến tận cùng mạch máu.
-Em trai dễ thương này là người cậu chủ đưa về tối hôm qua nè.
Hôm qua cậu có bảo chị đến thay băng cho em mà chị sốt cao quá nên ngủ quên lúc nào không hay luôn.
Chị vừa nói vừa thở dài, trong lòng thầm trách bản thân sao mà việc gì đến tay cũng đều quên sạch sẽ rồi đánh một giấc ngon lành tới sáng.
Chợt nhớ ra có gì đó thiếu sót, chị vội phủi đất trên áo đầm, chỉnh lại cài tóc vào đúng vị trí rồi chắp tay đằng sau trịnh trọng giới thiệu:
-Chị tên là Denise, D-E-N-I-S-E.
Người ta thường hay nhầm chị với tên của con trai nên phải đánh vần vậy đó tránh hiểu lầm.
-Em chào chị Denise, để em giúp chị dọn dẹp.Nói đoạn, hắn chủ động lom khom giúp dọn dẹp mớ hỗn độn mong manh dễ vỡ do người hầu gái hậu đậu này gây ra, tay hắn thoăn thoắt chốc nữa đã gom xong rồi bỏ gọn gàng vào một cái bọc khiến Denise có chút cảm thấy bản thân mình hơi kém cỏi.
Hắn muốn tập trung làm cho xong để nhỡ đâu chị Denise vẫn còn đang mải miết với bài diễn văn giới thiệu bản thân lại hỏi tên hỏi tuổi chắc hắn đứng đực ra đó cả ngày trời.
Dìu chị Denise đến bếp gặp dì Paula, dì sờ tay lên trán cô được ba giây rồi hốt hoảng rụt tay về, chạy ập đến bên bếp múc cho cô bát súp cà chua nóng hôi hổi, tay còn lại cầm theo cái khăn mùi xoa đã được nhúng nước ấm.
Dì chườm khăn lên trán Denise, miệng càm ràm mấy câu nghe chẳng có tí sát thương nào:
-Ta đã nói là con đang sốt chớ có làm việc nặng nhọc mà.
Bữa tiệc ấy còn đến tối mới bắt đầu mà con cứ hoảng loạn cả lên rồi làm đổ bể hết.
Đưa tay dì xem có bị thương miếng nào không.
Sau khi đã chắc chắn Denise không trầy trật chỗ nào, dì Paula định dìu chị về phòng mà cô cứ phổng mũi lên cãi, nhất định phải hoàn thành xong công việc mới chịu đi nằm nghỉ.
Không ai nhân nhượng ai, người nào cũng có lý lẽ của riêng mình.
Thấy tình hình có vẻ sẽ không đến hồi kết, hắn đứng như trời trồng nãy giờ bèn lên tiếng cắt ngang cuộc đấu khẩu của hai người phụ nữ.
-Chị Denise cứ nghỉ ngơi đi ạ, em đã nghỉ đủ nên giờ cũng khỏe nhiều rồi.
Hay là để em giúp chị chút việc vặt còn lại.Denise chạy tới ôm chầm lấy hắn đến ngạt thở, lực siết của chị có vẻ hơi mạnh bạo so với nữ giới thông thường.
Cổ họng hắn nằm gọn trong vòng tay chị như con mồi bị rắn quấn chặt, gương mặt do bị tắc đường thở cũng sắp chuyển màu hệt như da rắn rồi.
Sau đó, Denise dặn dò người sẽ thay thế mình thật kĩ càng rồi mới chịu lẩn thẩn đi về phòng.
Công việc của chị sáng nay cũng chẳng còn mấy, lau dọn bàn ăn lớn và thay tấm khăn trải bàn mới hoạ tiết hoa hồng gấm để tối nay cậu chủ tiếp đón khách khứa, dặn đầu bếp những món cần chuẩn bị, nguyên liệu nào nên và không nên chế biến để tránh khách ăn bị dị ứng lại sinh ra ác cảm với chủ nhân.
Tối đến, ánh đèn chùm được thắp lên như hàng vạn đốm nắng vuốt ve nơi không gian sảnh dinh thự được trải thảm đỏ mới tinh thể hiện lòng hiếu khách trước tốp người trên xe ngựa cùng theo vị chủ nhân trở về.
Denise đã xuất hiện bên cạnh cậu chủ từ bao giờ, xòe tà váy cúi đầu chào đón các vị khách một cách nghiêm trang rồi dẫn họ tiến về hướng phòng ăn lớn nơi các món ăn đã được bày biện đủ đầy, trên bàn trải chiếc khăn gấm hoạ tiết hoa hồng màu đỏ đô làm nổi bật những chiếc ly thuỷ tinh mạ vàng sáng loáng.
Y kéo ghế ngồi xuống, nhận chiếc ly thuỷ tinh được rót đầy rượu vang trắng từ người hầu gái, đoạn nâng ly hướng về các vị khách đang chăm chú dõi theo mình:
-Cảm ơn các vị đã không quản đường xa đến chốn dinh thự nhỏ bé này dùng bữa.
Đợt hợp tác lần này nhờ các vị chiếu cố.
Một người phụ nữ mặc y phục sườn xám được dệt từ vải gấm xanh thêu hình rồng, tóc cài trâm rẻ quạt bằng vàng ròng lên tiếng
-Công tử William đây không phải cái tên xa lạ gì trong giới giao thương, đặc biệt là với các đối tác ngoại quốc như chúng tôi đây.
Lần hợp tác này phải nói quả thật là vinh dự.
Nói rồi, người phụ nữ xoay chiếc ly thuỷ tinh sóng sánh rượu vang đỏ, đưa lên môi nhấp một ngụm.
-À mà ngài William này, chẳng hay ngài đã có người trong lòng chưa ấy nhỉ.
Ta biết hỏi thẳng thế này có hơi lỗ mãn vì nam nhân đất nước của ta ở tuổi ngài đã con đàn cháu đống rồi.
Vừa hay con gái của ta vừa mới đến độ cập kê...Không để cho vị khách lắm lời kia tiếp tục luyên thuyên, William đành phải cắt ngang khiến bà gượng gạo ra mặt, vội lấy trong túi ra chiếc quạt con cầm lên phe phẩy hòng giấu đi ánh nhìn sắc lẹm như dao găm:
-Ta cảm ơn tấm lòng của phu nhân nhưng hiện tại ta chưa nghĩ đến chuyện yên bề gia thất.
Tốt nhất ta nên quay trở lại với câu chuyện chính thôi, các vị khách quý của ta đã chờ đợi khá lâu rồi.
Một gã mập mạp tóc vàng đứng bật dậy làm bàn ăn rung rinh, một tay chìa về hướng William, tay còn lại nắm chặt nơi lồng ngực mình như đang diễn một vở kịch chia xa bi luỵ:
-Ôi dào, phụ nữ thường nói nhiều ấy mà mong ngài đừng để tâm.
Ngài biết không, chúng tôi đã không quản đường xa mang đến đây những ấn phẩm bằng ngọc phỉ thúy, những tinh túy của đất trời phải mất hàng triệu năm kết tinh dưới lòng đất, sau đó được bàn tay như có ma thuật của các nghệ nhân chế tác nên thành trang sức và đồ mỹ nghệ.
Ngài xem năm trăm đồng vàng cũng chẳng đáng.Hắn xổ một tràng bao lời hoa mỹ như đang độc thoại ca kịch , William nghe mà không khỏi ngán ngẩm lắc đầu.
-Quả thật một ngàn hay một vạn đồng vàng cũng đều chẳng xứng đáng.
Tuy nhiên, chắc ngài biết thủy tinh thì đến mười đồng bạc người ta cũng chẳng thèm.William bình thản nhấp một hớp vang nghe đăng đắng nơi đầu lưỡi, đảo mắt một lượt nhìn từng gương mặt hãi hùng hướng về phía mình.
Quả nhiên, cậu đoán không sai một chữ.
Lô hàng này chẳng có tới mười phần trăm là hàng quý hiếm đích thực.
-Đó là tôi nói cái lũ buôn bán vô danh thôi, chứ cỡ các thương nhân lớn như các vị chắc là tôi lo thừa rồi.
Nhưng để cho chắc rằng các vị không bị kẻ mua người bán tráo hàng, ngày mai nhân viên thẩm định ngọc sẽ đến, sau đó ta sẽ bàn đến chuyện bày bán ra thị trường.
Người phụ nữ và gã béo ngoài mặt tỏ vẻ hài lòng, nâng ly kính chúc làm ăn thuận lợi, thực tế lại nhìn nhau vẻ nham hiểm vô cùng, nghiến răng nghiến lợi nuốt trái đắng vào trong mà huơ tay chỉ trỏ loạn xạ.
Ánh mắt của William thu về, khẽ thì thầm vào tai người hầu gái:
-Denise, đến lượt cô rồi.
Khách đến nhớ thay ta tiếp đón sao cho phải phép.