Wattpad  Đến Khi Kim Đồng Hồ Ngừng Quay

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
399231599-256-k867029.jpg

Đến Khi Kim Đồng Hồ Ngừng Quay
Tác giả: 2ygfww5gzqprivaterel
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Vị chủ tiệm của cửa hàng đồ chơi nằm ở cuối con đường luôn chào đón các vị khách bằng một nụ cười bí hiểm.

Hắn không chào mời người khác mua đồ ở tiệm, nhưng lại nói chẳng ai bước ra khỏi đây mà không mua thứ gì.

Có người bảo hắn là một con quỷ trăm năm không già đi, có lẽ vì hắn vẫn còn chút vương vấn nơi trần gian mà hắn luôn ghê tởm, chờ đợi một bóng hình đã mãi chẳng thề quay về bên cạnh.

Lần đầu t viết luôn á có ai đọc được thì góp ý nhẹ nhàng với t thôi nha😘😘😘 Tags: badendingblfantasy​
 
Đến Khi Kim Đồng Hồ Ngừng Quay
Cửa tiệm phố


Đó là một thành phố cổ kính ẩn hiện dưới màn sương ngay sát bên sườn núi.

Nó lê từng bước nặng nề qua những đợt gió táp vào da thịt đến rát bỏng, qua những con phố ảm đạm dưới le lói ánh đèn vàng thưa thớt.

Nó muốn tìm một quán trọ rẻ tiền để tá túc qua đêm mà xui xẻo thay, cư dân của thành phố dường như hoá thành hư không lẫn vào màn đêm tĩnh mịch.

Nó dừng bước trước một cửa tiệm đồ chơi kiến trúc kiểu cũ phương Tây hiếm hoi còn mở cửa, tiếng cửa mở kẽo kẹt tiếng chuông đồng đánh leng keng thay cho lời chào mời của vị chủ nhân đang cặm cụi bên lò sưởi.

Chủ tiệm là một người đàn ông cao lớn, mắt xanh màu đại dương, nước da tái nhợt như người không còn thở.

Hắn mặc vest đuôi tôm đóng ghi lê chỉnh tề, đầu đội chiếc mũ dáng cao cổ điển như các ảo thuật gia.

Nó hiếm khi thấy kiểu ăn vận như thế thời nay mà có chút liên tưởng tới những cuốn tiểu thuyết trinh thám Anh cuối thế kỷ 19.

-Xin chào quý khách, cô bé cứ tự nhiên tham quan.Nó đi một vòng ngó nghiêng từng kệ trưng bày.

Có vẻ người chủ tiệm thích các loại mùi gỗ và thảo mộc, mùi quế và Santo Pablo thoang thoảng bám lên mọi mặt hàng trên kệ và trên cả quần áo khách hàng như một dấu ấn độc nhất.

Cửa hàng tuy nhỏ nhưng số lượng các món đồ chơi nơi đây không tầm thường.

Bàn cờ vua bằng gỗ được chạm khắc tỉ mỉ, búp bê kiểu cách thời Victory như người thật, những quả cầu pha lê mùa đông, chú lính chì và cô vũ công khiêu vũ xoay vòng trên hộp nhạc dây cót...

Một nơi dường như không thuộc về thế giới này, nó nghĩ vậy.

-Không biết cô bé đã chọn được cho mình món nào ưng ý chưa?Tiếng của người chủ tiệm khiến nó khẽ giật mình.Nó ngẩng đầu lên và thấy hắn đang cười với mình, một nụ cười kiểu cách và phổ thông.

-Cháu rất tiếc nhưng cháu không có tiền để mua bất kì thứ gì ở đây cả.

Giọng nó lí nhí và hạ dần như sợ ai nghe thấy.-Có nhiều thứ để trao đổi hơn là tiền bạc mà.

Cô bé biết không, ta đã tiếp đón nhiều lữ khách rỗng ví như cháu và thật kì lạ rằng họ chưa bao giờ bước ra khỏi cửa tiệm của ta mà không mua thứ gì.

Dứt lời, hắn chỉ tay về hướng kệ trưng bày búp bê cạnh chiếc ghế bập bênh nằm một góc trong tiệm.

-Những kẻ đến cửa tiệm của ta với muôn vàn mong muốn khác nhau, có người muốn được hưởng vinh hoa, kẻ khác không cần gì hơn ngoài trái tim người mình yêu.

Sức khoẻ, tiền tài, danh vọng, tình cảm ta đều có thể đáp ứng.

Nhưng để ta nói cháu điều này, không thứ gì trên đời này là miễn phí cả.

Nó thoáng rùng mình khi nhìn vào gương mặt trắng bệt kia đang nở một nụ cười kì quái.

Giờ mới để ý, búp bê ở tiệm này rất khác, có thứ gì đó dường như mắc kẹt dưới lớp vỏ rỗng.

Gương mặt họ trầm uất, bị trói buộc bởi những khế ước quỷ dị đã mãi mãi giam cầm những linh hồn đáng thương kia trong hình hài của món vật vô tri vô giác, chỉ có thể im lặng mà chứng kiến lần lượt từng nạn nhân sa vào bẫy.

-Ta biết cô bé muốn gì.

Hằng đêm cháu ước rằng mình chưa từng rời khỏi nhà.

Không phải rằng cháu sợ việc phải quay lại, cháu không muốn thừa nhận mình đã lùi bước.

Và giờ cháu bị mắc kẹt, không khác gì những linh hồn ký gửi vào đám búp bê.

Không để nó kịp hoàn hồn, hắn bình thản tiếp lời.-Ta luôn luôn đưa ra lời cảnh báo nhưng con người thường phớt lờ nó mà chỉ quan tâm đến việc ước muốn của mình được thực hiện.

Kể cả khi cái giá họ phải trả là linh hồn của chính mình.

Có lẽ đối với họ, nhiều thứ khác quan trọng hơn là mạng sống.

Nhưng ta không có quyền phán xét họ, cháu cũng nên như thế.

Ta tồn tại bởi những ước muốn đó chưa bao giờ chấm dứt.Ánh mắt hắn xoay sâu vào tận tâm can của con người, như đốm lửa ma trơi lập loè ngoài nghĩa địa.

Lần đầu tiên nó cảm nhận được, quỷ dữ có thể xuất hiện tươm tất dưới bộ com lê và tóc tai chải chuốt.
 
Đến Khi Kim Đồng Hồ Ngừng Quay
Noelle


Ta thức dậy trên chiếc giường trải ra màu rượu vang đích thân ta lựa chọn.

Ta thắt chiếc cà vạt màu đỏ sẫm như máu yêu thích, cảm thấy nó khá tone sur tone với chiếc com lê màu đen nhạt nhẽo.

Hôm nay là một ngày bình thường, như bao ngày khác suốt hàng trăm năm qua.

Con người thích ngày mới, khi những ánh hừng đông xuyên qua ô cửa sổ rọi thẳng vào phòng, thắp lên ánh sáng xoa dịu màn đêm dài đăng đẵng.

Đó là bởi họ chỉ sống được vài chục năm ngắn ngủi, chạm đến ngưỡng tuổi thọ của mình, ra đi một cách thanh thản đã là may mắn rồi.

Ta đã từng gặp một cô bé, lúc ấy chỉ mới sáu tuổi.

Cô bé đến cửa tiệm của ta vì quả cầu tuyết lấp lánh ở kệ trưng bày cửa sổ.

Ta vẫn còn nhớ mãi đôi mắt xanh như đám ma trơi ấy, rất giống của ta, chưa hề vẩn đục những dơ bẩn của thế giới loài người.

Đó là lần đầu tiên một vị khách đến tiệm của ta mà không mua thứ gì.

Ta đã đợi cô bé quay lại, ngày này qua tháng nọ và cuối cùng ngày đó cũng đến.

Cô bé đến tiệm của ta, mang theo dáng dấp của một thiếu nữ tuổi xuân phơi phới, tóc bạch kim xoã dài thướt tha đến tận hông, thân thể khoác chiếc măng tô dài màu đen trông quý phái.

Cô bé đến cùng một người đàn ông trẻ tuổi, giới thiệu đó là chồng sắp cưới của mình.

Chàng trai trẻ ngả mũ lễ phép chào hỏi tôi và bắt đầu dạo quanh cửa hàng, đôi khi thì thầm vào tai cô bé với vẻ mặt không hài lòng cho lắm.

Ta không màng đến hẳn, đôi mắt hắn vẩn đục như bao người ta từng gặp, dù ta phải thừa nhận rằng hắn có đôi mắt xanh biếng biếc quý hiếm.

Ta chỉ chăm chú tìm kiếm hai đốm lửa xanh của ta, chúng vẫn mang màu xanh như biển Địa Trung Hải nhưng vẩn đục còn hơn cả chàng trai trẻ kia.

Sau cùng thì con người nào cũng giống nhau, những sinh vật nhỏ bé đáng thương với kiếp sống ngắn ngủi và đôi mắt quá đục ngầu để có thể nhìn rõ thế sự.

Vì thế mà họ thường lạc lối, giống như cô bé kia.

Cô bé đến tìm ta một vài năm sau đó, nói rằng mình và anh chàng kia đã cưới nhau được hơn hai năm.

Người phụ nữ trước mặt ta ăn mặc kín như bưng, váy dài màu xanh tha thướt ẩn dưới lớp áo choàng đen che đi những vệt đỏ bầm trên cánh tay.

Cô bé thấy ngạc nhiên vì ta không già đi, ta nói rằng đó là biện pháp trẻ hoá độc quyền của gia tộc.

Cô bé nói rằng ước gì cô có thể quay lại như ngày đầu tiên bước vào cửa tiệm chứ không phải thức dậy trong căn phòng lạnh lẽo với vài vết bầm tím chưa tan hẳn.

Ta đã làm điều mình vẫn thường làm, đề nghị với cô bé một giao kèo.

Thật lạ là cô bé đồng ý không chút do dự, như thể cô đã tìm kiếm một lối thoát từ lâu lắm rồi.

Sáng nay ta bước đến bên lò sưởi, châm củi làm bập bùng tàn đóm đỏ.

Là một ngày vắng khách, ta tiên đoán chắc là vậy.

Mà thôi cũng chả sao, đổi lại ta có nhiều thời gian phủi bụi những món đồ lâu rồi chưa đụng đến, sắp xếp lại dàn những nàng búp bê vận đầm ren ta đích thân may.

Xong xuôi, ta sắp xếp những món hàng lên kệ, món nào đẹp sẽ được ưu tiên được ngắm nghía ở hàng đầu ngay bệ cửa sổ.

Ta đã đặt quả cầu tuyết ở nơi dễ nhìn thấy nhất, bên trong quả cầu dày đặc những hoa tuyết là khung cảnh điển hình của thị trấn này.

Một dãy nhà phố san sát nhau, một trụ đèn đường hắt ánh sáng vàng bóng thiếu nữ trẻ tuổi tóc bạch kim đang sải dài bước chân như múa ba lê.

Trên quả cầu tuyết có khắc chữ Noelle, cô bé chưa bao giờ cho ta biết tên nhưng vì cô đến tiệm ta vào một ngày mùa đông gần lễ giáng sinh nên chắc sẽ không phiền nếu ta mạn phép gọi cô bé như thế đâu nhỉ.

Ta bước ra ngoài úp lại bảng hiệu báo cho các vị khách quý rằng cửa tiệm đồ chơi xập xệ trên phố đã mở cửa.

Ta loay hoay với công việc sắp xếp cũng đã đến tối muộn, đốt trầm hương và santo Paulo để thanh tẩy không gian nặc mùi ô uế dù hôm nay không có vị khách nào.

Đối với ta ngày hay đêm chẳng quan trọng, nhất là khi sống đến độ tuổi này.

Thật lòng ta cũng muốn một lần được nhìn thấy Noelle ghé lại tiệm ta một lần nữa, khi trên gò má đã lấm tấm vết đồi mồi và nếp nhăn.

Cô bé sẽ dẫn theo những đứa trẻ với đôi mắt xanh rực rỡ được di truyền từ người bà của mình đến tham quan tiệm của ta, kể rằng ngày xưa bà từng đến đây lúc còn bé.

Noelle sẽ thắc mắc vì sao ta không già đi, có lẽ ta sẽ biện minh rằng mình là con trai của ông chủ tiệm, cha con tôi giống nhau y như đúc.

Giờ thì cô bé ở lại cửa tiệm, hằng ngày nhìn qua kính cửa sổ ngắm nhìn dòng người vội vã lướt qua nhau, không còn đau khổ và những đêm trằn trọc.

Ta giữ lại một phần linh hồn của cô bé trú ngụ nơi quả cầu tuyết, nên chắc là cô cũng sẽ có cảm nhận tựa như những gì ta nói nãy giờ phải không.

Ta biết rằng Noelle có lẽ đã từng trách ta, nhưng chính cô bé là người đưa ra lời đồng ý.

Ta không ép buộc ai cả, ta chỉ đáp ứng mong muốn của họ ngay tại thời điểm đó thôi.

Mà con người cũng lạ thật, mình muốn gì còn chả biết mà có biết thì cũng chẳng chắc rằng điều đó có đúng đắn về sau hay không.

Ta tạm gác những suy nghĩ lan man và tiếp tục với công việc của mình.

Chuông cửa kêu leng keng nên ta biết là có khách đến.

Đó là một cô bé mặc áo choàng đen có mũ trùm đầu, mái tóc đen thắt thành hai bím nên có vẻ trẻ hơn tuổi thật.

Quần áo bị che dưới lớp áo choàng nhưng ta đoán chắc là áo sơ mi trắng và ghi lê đen cách điệu, không truyền thống và trang nhã như com lê của ta.

Ta chào mời cô bé đi một vòng quanh tiệm, có lẽ cô bé cũng thích quả cầu tuyết trên bậu cửa sổ.

Một chú quạ đen đang lượn lờ quanh tiệm của ta, nếu cô bé có ở lại đây ta sẽ mạn phép gọi là Raven nhé.
 
Đến Khi Kim Đồng Hồ Ngừng Quay
Đường và trứng


Hắn nằm lông lốc bên vệ đường như một chú mèo hoang, hai tay hai chân rúc vào lồng ngực cứng ngắc chỉ mong mình còn được nhìn thấy hừng đông của ngày mới.

Đêm đông càng lúc càng lạnh, gió mùa Đông Bắc mang theo cái tư chất lạnh lùng của gã rảo bước trên những con phố thưa thớt người hơn bình thường, xâm nhập vào da thịt đến thấu tận xương của những kẻ không nơi nương tựa như hắn.

Tất nhiên gió mùa Đông cũng phải chịu thua trước những quý bà trang nhã dưới lớp áo lông thú dày như quả bông tuyết, áo càng dày thì càng tốt, dù có việc cần ra ngoài hay không đều không quan trọng, cứ phải đổ ra đường người ta mới biết áo của các bà làm từ lông con vật nào, hàng trôi nổi hay được thiết kế riêng độc nhất.

Hết đàn bà đến đàn ông, bọn họ đóng com lê thắt cà vạt chỉnh tề, ở ngoài khoác thêm chiếc măng tô vải lanh dày dặn còn vương mùi nước tẩy vừa được lấy ở tiệm giặt ủi.

Quý ông và quý bà sóng bước bên nhau, người trò chuyện rôm rả thỉnh thoảng kề sát vào tai người bên cạnh mà thủ thỉ trông có vẻ hào hứng lắm, người lại chỉ tập trung châm điếu xì gà hảo hạng thơm mùi cam thảo đưa lên miệng mà rít một hơi dài.

Hắn bừng tỉnh khi có thứ gì đó âm ấm, một điếu xì gà hút dở còn tàn đóm yên vị nơi cổ tay hắn trước khi bị gió thổi bay mất trong không trung.

Hắn dán mắt vào những tấm vải dài lượt thượt lướt qua mình như bóng ma, tưởng tượng mình dưới thứ chất liệu sang trọng và đắt tiền ấy mà đôi mắt sáng bừng lên như thể gặp được quý nhân.

Nhưng đáp lại hắn chỉ là những cái nhìn hời hợt như nhìn một món đồ bị vứt bỏ chứ nào phải là một con người, món đồ ít nhất còn được mua với một mức giá nào đó trước khi chủ nhân đem ném ra bãi rác, vậy thì hắn còn thua cả một món đồ.

Hắn nghe bụng mình kêu òng ọc, cảm nhận hơi thở bị bóp nghẹn như có máu tràn vào phổi, lớp biểu bì tím tái dần vì bị tuyết và gió đấm những cú đau điếng.

Hắn chẳng khác gì một thây ma, nhiều khi còn tệ hơn lũ không não ấy ở khoản hắn biết đau, thể xác hắn chằng chịt vết thương mà linh hồn thì cũng mục nát chẳng kém cạnh.

Thây ma thì đã chết và hắn còn sống để cảm nhận nỗi đau ấy, một cách từ từ và chậm rãi như tra tấn tên phạm nhân đang vùng vẫy.

Mắt hắn mờ dần, tai nghe ù ù tiếng động cơ gầm rú, điều cuối cùng hắn nhớ được trước khi ngất là một bóng hình mà sau này hắn đã thề có bao lần luân hồi chuyển kiếp cũng nhất định khắc ghi.

Hắn mơ màng nhìn lên trần nhà, ánh nắng vàng ấm áp sưởi ấm thân xác hắn bất động và đau nhức.

-Em tỉnh rồi hả, có thấy đau ở đâu không?Hắn cử động chiếc cổ nặng nề để tìm xem giọng nói phát ra từ chỗ nào, có người đang ngồi bên giường, một người đàn ông trẻ tuổi cao ráo đáp lại ánh nhìn mệt mỏi của hắn với nụ cười mỉm hiền hậu.

Hắn nửa tỉnh nửa mê, ảo giác sinh ra cũng không ít đến gương mặt người cứu mình hắn còn chẳng nhìn rõ.

Chỉ có ánh mắt dịu dàng ấy hiển hiện rõ như ánh ban mai của ngày mùa xuân hoa nở khiến trái tim hắn rung rinh.

Hắn cảm nhận nơi cánh tay cẳng chân có thứ gì như vải lụa quấn lấy, vết sưng tấy cũng không còn đau âm ỉ nên chắc có ai đó đã băng chúng lại.

-Có thể cho ta biết em tên gì chăng, quê quán ở đâu,mấy tuổi rồi?Người gì mà nói chuyện với hắn kín kẽ, khách sáo hết sức, trái ngược hẳn với những lời lăng mạ thậm tệ từ nhỏ đến giờ của những kẻ hắn không quen mặt biết tên cứ thế đeo đuổi tuổi thơ của hắn và sinh sôi nảy nở trong những giấc mộng.

Người kia hỏi và hắn ậm ừ, cổ họng nghe khô khốc như hoang mạc và nóng ran như lửa đốt trước những lời ngu xuẩn mình vừa thốt ra
-Tôi không biết tên mình, từ khi tôi biết nhận thức tôi đã nghe mọi người gọi mình với nhiều cái tên như nghịch tử, thằng nhãi ranh, điềm gở...

Không để người nọ kịp che giấu vẻ sững sờ trước mình, hắn tiếp lời:-Anh gọi tôi thế nào cũng được, à mà năm nay tôi mười ba tuổi, còn vì sao tôi nghĩ ra số ấy thì thật tình tôi không nhớ rõ.Hắn đáp lại yếu ớt.

Lần này thì người kia chẳng nói gì, chắc có lẽ là lần đầu y thấy một bệnh nhân lạ hoắc mình nhặt trên đường về lại nói nhiều đến vậy.-Em cứ nghỉ ngơi đi nhé, lát nữa sẽ có người đến thay băng và đưa thuốc.Người đó kéo lại chăn cho hắn, đóng kín cửa sổ nhìn ra ngoài là lớp nhũ tuyết nhọn hoắc dính trên mái nhà, bật đèn ngủ rồi sau đó nhẹ nhàng xoay tay nắm bước ra ngoài, trả lại cho căn phòng màn đêm tĩnh mịch vốn có.

Hắn nói mình không nhớ là giả dối, tất cả những kí ức về đấng sinh thành lờ mờ như màn sương từ các ống khí thải nhà máy của thành phố, duy chỉ có một việc hắn nhớ như in như tạc vào đầu: hắn sinh ra vào một ngày mùa đông xuống đến âm độ hệt như hôm nay, lại chẳng may đúng vào cái đêm định mệnh đó của thành phố này, từng người từng người bị cuốn vào biển lửa hóa thành tro bụi mịt mờ trên không trung.Ánh ban mai của ngày mới vuốt khẽ hàng mi làm hắn bừng tỉnh.

Vậy là ta đã sống sót qua đêm lạnh giá đó, hắn nghĩ bụng mà có chút chua xót.

Người đau nhức như có hàng vạn cung tên cắm sâu vào từng đốt xương sườn mình, ấy mà nghe hương bơ và bánh mới nướng thoang thoảng ở nhà dưới, hắn không kìm lòng được mà tìm một cây gậy chống từng bước nặng nề xuống cầu thang.

Hắn gặp lại người tối qua bên giường, y nở nụ cười mỉm như hôm qua ngầm ý chào buổi sáng rồi cất lời khi cái mùi khen khét của trứng ốp xộc vào mũi cả hai.-Dì ơi, hình như trứng ốp sắp khét rồi kìa.Một người phụ nữ tầm ngũ tuần hớt hải chạy tới bên cái chảo bập bùng lửa, vội vặn tắt bếp rồi tạt cả bát nước vào cái đống bầy nhầy trên chảo.

Lửa chợt vống lên cao rồi tắt ngúm khiến bà không khỏi giật mình mà lùi ra sau lảo đảo.

Y chứng kiến mà lắc đầu nguầy nguậy, từ đầu đến cuối mắt dán vào người phụ nữ đang lúi húi dọn dẹp mớ hỗn độn, lưng còng xuống tránh ánh mắt của y.-Dì ơi con đã bảo là đừng bỏ bếp đi lấy báo nữa mà.Y nhác thấy tờ báo bị vứt một góc bên bếp nên buộc mở miệng cằn nhằn chứ lời lẽ không chứa đựng căm ghét mà đầy ắp lo lâu-Bà già này lẩm cẩm quá rồi, thứ lỗi cho tui nha cậu chủ.Người bảo mẫu gãi đầu cười hề hề, tông giọng đặc trưng đến từ miền nam sang sảng đánh động cả căn bếp còn vương mùi khói.-Hôm qua dì đã thay ta băng bó vết thương và đút thuốc cho em đó.

Nào, cảm ơn bà ấy một tiếng cho phải phép.Nãy giờ đứng yên bất động mà đột ngột bị gọi tên, hắn nhìn y lấm lét như tên trộm bị phát giác.-Ôi dào, có gì đâu mà cảm ơn hả cậu bé.

Lúc cậu chủ ẵm con về người ngợm tím tái dì sợ muốn chết.Nghe nhắc đến hai chữ "cậu chủ", hắn bất giác quay lại nhìn người đàn ông trẻ tay cầm cuốn sách cũ mèm từng trang ngả màu vàng ố, mắt không để tâm đến gì ngoài những con chữ san sát nhau chen chúc.

Ánh nắng đầu ngày không gay gắt mà dễ chịu đủ để hắn nhìn rõ dung mạo người ngồi đối diện.

Y ăn vận tương đối đơn giản, áo sơ mi trắng xắn đến khủy tay để lộ trên cổ tay chiếc đồng hồ mạ vàng sáng choang đắt tiền.

Hắn nhìn lăm lăm món đồ trên tay cậu chủ như nhìn một vì sao sáng.

Đôi mắt hắn di chuyển dần lên trên, bắt gặp hai đồng tử xanh thăm thẳm như biển vịnh Địa Trung Hải chăm chăm nhìn mình, tức thời mà quay ngoắt đi như làm chuyện gì trọng tội.

Rồi ánh mắt ấy dịu đi, ném cái nhìn từ cậu về phía người bảo mẫu.

-Dì Paula ơi, hôm nay dì giúp em ấy kiểm tra lại vết thương, có gì nghiêm trọng thì nói với con.Dì Paula gật gật đầu, cầm tay áo hắn vén lên, lộ rõ lớp băng trắng muốt hơi rươm rướm máu.

-Cậu chủ xem, có vẻ vết thương chưa lành hẳn đâu.

Chi bằng cậu đưa cậu ấy đến để ông chủ thăm khá...Chưa kịp nói hết câu, cậu chủ đã tùy tiện cắt ngang:
-Không cần phiền đến ông ấy đâu, hôm nay con sẽ tìm bác sĩ đến thăm khám.Nói đoạn, y khoác măng tô rồi bước vội ra cửa, cánh cửa đóng sầm như thay cho lời phàn nàn của vị chủ nhân.Hắn được dì Paula dìu lên phòng đắp chăn kín mít.

Dì cẩn thận gỡ băng gạc rồi đổ thuốc sát trùng vết thương khiến hắn đau nhói phải cắn chặt môi đến rỉ máu.

Dì còn nhúng nước ấm lau mặt cho hắn, thao tác thuần thục nhẹ nhàng cố không làm hắn thấy đau.

Xong xuôi, dì cầm đồ nghề định rời khỏi phòng mà như quên điều gì đó, dì ngoái lại nhìn hắn đầy trìu mến cất lời
-Nãy con chưa ăn gì chắc đói meo rồi hả, dì làm bánh đường cho con ăn nha.Hắn gật đầu đáp lại, dì bắt được tín hiệu rồi hí hửng ngân nga một giai điệu xưa cũ bước xuống nhà dưới.

Hương đường thắng ngọt ngào làm bụng hắn reo lên những thanh âm kỳ dị.
 
Đến Khi Kim Đồng Hồ Ngừng Quay
Sói đội lốt cừu


Dì Paula mang tới trước mặt hắn đĩa bánh rán vàng ươm thơm phức, bên trên rưới lớp đường được thắng nâu bóng lưỡng trông hấp dẫn lắm.

Dì còn mang kèm theo một tách trà thoang thoảng hương hoa nhài ấm nóng, thả viên tinh thể đường hình khối lập phương vuông vắn vào ly rồi khuấy nhẹ cho tan, đưa đến gần miệng hắn:
-Ta có pha trà bá tước để con dùng kèm bánh.

Ta lỡ tay thắng hơi nhiều đường làm bánh ngọt ngây nên ta bỏ có một viên đường vô trà thôi à.

Thứ lỗi cho ta nha, bà già này cũng có tuổi rồi.Nói đoạn, dì Paula sực nhớ cần phải đi canh nồi súp hầm cho bữa trưa nên cuống quýt rời khỏi phòng, vừa đi vừa trách bản thân lại đãng trí lần thứ hai trong ngày.

Hắn cầm miếng bánh nhiễu nước đường cắn một miếng lớn, vị ngọt gắt tấn công nơi đầu lưỡi rồi tràn ngập cả khoang miệng cần được trung hòa lập tức bằng một hớp trà ấm thơm ngai ngái mùi hoa nhài dễ chịu.

Hắn nhìn ra hướng cửa sổ, tuyết vẫn đóng dày trên bệ cửa nhưng xem chừng hôm nay nắng sẽ ấm áp, phía xa xa khoảng sân dinh thự có một vườn hoa sặc sỡ đưa hương khoe sắc, hắn tự hỏi liệu nơi ấy có trồng loại hoa nhài ngát hương như tách trà đang sắp nguội trên tay hay không.

Hắn thấy người ngợm đỡ nhức mỏi liền trèo những bước tập tễnh xuống giường.

Dì Paula bảo có một thư viện lớn kiến trúc Châu Âu kiểu cổ ở dãy phòng phía Đông, nơi đó chất nào cơ man là sách,từ những tập thơ Shakespeare kinh điển hay sách ngoại văn, tiểu thuyết đa thể loại mới ra lò.

Hắn chống gậy đi trên hành lang trải thảm đỏ rộng thênh thang, trong lòng không khỏi choáng ngợp bởi độ hoành tráng của căn dinh thự chỉ có hai người ở này.

Ở đây cái gì cũng có gấp đôi nơi khác, dì Paula bảo vậy.

Bếp nhỏ ở dãy nhà phía Nam để dùng bữa sáng ở dưới tầng căn phòng hắn ở, ngoài ra ở phía ngược lại còn xây một nhà bếp lớn dùng những khi thiết đãi khách khứa hay trong những buổi dạ vũ đến tận khuya.

Hắn đang mải ngắm những bức chạm trổ các vị thần lõa thể dọc hai bên hành lang, thức cột Ionic bằng thạch cao trắng nâng đỡ trần nhà hình mái vòm được người nghệ sĩ họa nên những kiệt tác về Thiên Chúa và các tín đồ của ngài, tất cả quây quần bên chiếc bàn lớn đầy ắp đồ ăn song mặt ai cũng chẳng may may quan tâm.

Bỗng có tiếng loảng xoảng vang vọng khiến hắn giật nảy mình, hắn chạy vội vã chạy vào nơi ngã rẽ mà suýt giẫm phải những mảnh sứ vương vãi dưới sàn.

Ngồi sụp xuống cách đó không xa đang mếu máo là một thiếu nữ mặc đồ hầu gái, mái tóc màu đỏ rượu được tết thành hai bím gọn gàng nên trông chị có vẻ trẻ trung hơn tuổi thật.

Từ gương mặt nhăn nhó chị bật khóc thành tiếng:
-Chết tôi rồi, cậu chủ mà biết tôi làm vỡ đống đĩa sứ này chắc hôm nay tôi nhịn đói mất.

Tối nay khách khứa đến lấy gì mà bày biện tiếp đãi.Chị vội lấy tay quệt nước mắt nước mũi chảy tèm lem trên má rồi miệt mài thu nhặt từng mảnh sứ sắc nhọn, đang mò mầm thì bắt gặp đôi chân hắn nên bị dọa sợ té bật ngửa, quỳ mọp dưới sàn mà sám hối:
-Cậu chủ tha lỗi, hôm nay tôi sốt hơi cao nên đầu óc không mấy tỉnh táo.

Số chén dĩa bị bể cậu cứ trừ thẳng vào tiền lương của tôi, tôi cố gắng làm việc rồi sẽ trả dần dần.Hắn trông thấy thân người chị run lên chẳng biết vì sợ hay vì cơn sốt còn kéo dài.

Mặt mũi chị xanh lét hết cả rồi chuyển sang màu trắng bệch như con tắc kè hoa, thân trên lảo đảo quỳ còn không vững tưởng chừng sắp ngất.

-Chị ơi em không phải là cậu chủ đâu.

Chị không khỏe hay là để em giúp chị dọn dẹp.Nghe thấy tông giọng khác với mọi ngày, chị đứng phắt người dậy, ghé sát vào mặt hắn sắp đụng đầu đến nơi, hướng ánh mắt lăm lăm không giấu nổi vẻ tò mò vào từng ngũ quan trên gương mặt người đối diện, cứ như chị muốn nhìn xuyên qua lớp da thịt dán đầy băng gạc kia đến tận cùng mạch máu.

-Em trai dễ thương này là người cậu chủ đưa về tối hôm qua nè.

Hôm qua cậu có bảo chị đến thay băng cho em mà chị sốt cao quá nên ngủ quên lúc nào không hay luôn.

Chị vừa nói vừa thở dài, trong lòng thầm trách bản thân sao mà việc gì đến tay cũng đều quên sạch sẽ rồi đánh một giấc ngon lành tới sáng.

Chợt nhớ ra có gì đó thiếu sót, chị vội phủi đất trên áo đầm, chỉnh lại cài tóc vào đúng vị trí rồi chắp tay đằng sau trịnh trọng giới thiệu:
-Chị tên là Denise, D-E-N-I-S-E.

Người ta thường hay nhầm chị với tên của con trai nên phải đánh vần vậy đó tránh hiểu lầm.

-Em chào chị Denise, để em giúp chị dọn dẹp.Nói đoạn, hắn chủ động lom khom giúp dọn dẹp mớ hỗn độn mong manh dễ vỡ do người hầu gái hậu đậu này gây ra, tay hắn thoăn thoắt chốc nữa đã gom xong rồi bỏ gọn gàng vào một cái bọc khiến Denise có chút cảm thấy bản thân mình hơi kém cỏi.

Hắn muốn tập trung làm cho xong để nhỡ đâu chị Denise vẫn còn đang mải miết với bài diễn văn giới thiệu bản thân lại hỏi tên hỏi tuổi chắc hắn đứng đực ra đó cả ngày trời.

Dìu chị Denise đến bếp gặp dì Paula, dì sờ tay lên trán cô được ba giây rồi hốt hoảng rụt tay về, chạy ập đến bên bếp múc cho cô bát súp cà chua nóng hôi hổi, tay còn lại cầm theo cái khăn mùi xoa đã được nhúng nước ấm.

Dì chườm khăn lên trán Denise, miệng càm ràm mấy câu nghe chẳng có tí sát thương nào:
-Ta đã nói là con đang sốt chớ có làm việc nặng nhọc mà.

Bữa tiệc ấy còn đến tối mới bắt đầu mà con cứ hoảng loạn cả lên rồi làm đổ bể hết.

Đưa tay dì xem có bị thương miếng nào không.

Sau khi đã chắc chắn Denise không trầy trật chỗ nào, dì Paula định dìu chị về phòng mà cô cứ phổng mũi lên cãi, nhất định phải hoàn thành xong công việc mới chịu đi nằm nghỉ.

Không ai nhân nhượng ai, người nào cũng có lý lẽ của riêng mình.

Thấy tình hình có vẻ sẽ không đến hồi kết, hắn đứng như trời trồng nãy giờ bèn lên tiếng cắt ngang cuộc đấu khẩu của hai người phụ nữ.

-Chị Denise cứ nghỉ ngơi đi ạ, em đã nghỉ đủ nên giờ cũng khỏe nhiều rồi.

Hay là để em giúp chị chút việc vặt còn lại.Denise chạy tới ôm chầm lấy hắn đến ngạt thở, lực siết của chị có vẻ hơi mạnh bạo so với nữ giới thông thường.

Cổ họng hắn nằm gọn trong vòng tay chị như con mồi bị rắn quấn chặt, gương mặt do bị tắc đường thở cũng sắp chuyển màu hệt như da rắn rồi.

Sau đó, Denise dặn dò người sẽ thay thế mình thật kĩ càng rồi mới chịu lẩn thẩn đi về phòng.

Công việc của chị sáng nay cũng chẳng còn mấy, lau dọn bàn ăn lớn và thay tấm khăn trải bàn mới hoạ tiết hoa hồng gấm để tối nay cậu chủ tiếp đón khách khứa, dặn đầu bếp những món cần chuẩn bị, nguyên liệu nào nên và không nên chế biến để tránh khách ăn bị dị ứng lại sinh ra ác cảm với chủ nhân.

Tối đến, ánh đèn chùm được thắp lên như hàng vạn đốm nắng vuốt ve nơi không gian sảnh dinh thự được trải thảm đỏ mới tinh thể hiện lòng hiếu khách trước tốp người trên xe ngựa cùng theo vị chủ nhân trở về.

Denise đã xuất hiện bên cạnh cậu chủ từ bao giờ, xòe tà váy cúi đầu chào đón các vị khách một cách nghiêm trang rồi dẫn họ tiến về hướng phòng ăn lớn nơi các món ăn đã được bày biện đủ đầy, trên bàn trải chiếc khăn gấm hoạ tiết hoa hồng màu đỏ đô làm nổi bật những chiếc ly thuỷ tinh mạ vàng sáng loáng.

Y kéo ghế ngồi xuống, nhận chiếc ly thuỷ tinh được rót đầy rượu vang trắng từ người hầu gái, đoạn nâng ly hướng về các vị khách đang chăm chú dõi theo mình:
-Cảm ơn các vị đã không quản đường xa đến chốn dinh thự nhỏ bé này dùng bữa.

Đợt hợp tác lần này nhờ các vị chiếu cố.

Một người phụ nữ mặc y phục sườn xám được dệt từ vải gấm xanh thêu hình rồng, tóc cài trâm rẻ quạt bằng vàng ròng lên tiếng
-Công tử William đây không phải cái tên xa lạ gì trong giới giao thương, đặc biệt là với các đối tác ngoại quốc như chúng tôi đây.

Lần hợp tác này phải nói quả thật là vinh dự.

Nói rồi, người phụ nữ xoay chiếc ly thuỷ tinh sóng sánh rượu vang đỏ, đưa lên môi nhấp một ngụm.

-À mà ngài William này, chẳng hay ngài đã có người trong lòng chưa ấy nhỉ.

Ta biết hỏi thẳng thế này có hơi lỗ mãn vì nam nhân đất nước của ta ở tuổi ngài đã con đàn cháu đống rồi.

Vừa hay con gái của ta vừa mới đến độ cập kê...Không để cho vị khách lắm lời kia tiếp tục luyên thuyên, William đành phải cắt ngang khiến bà gượng gạo ra mặt, vội lấy trong túi ra chiếc quạt con cầm lên phe phẩy hòng giấu đi ánh nhìn sắc lẹm như dao găm:
-Ta cảm ơn tấm lòng của phu nhân nhưng hiện tại ta chưa nghĩ đến chuyện yên bề gia thất.

Tốt nhất ta nên quay trở lại với câu chuyện chính thôi, các vị khách quý của ta đã chờ đợi khá lâu rồi.

Một gã mập mạp tóc vàng đứng bật dậy làm bàn ăn rung rinh, một tay chìa về hướng William, tay còn lại nắm chặt nơi lồng ngực mình như đang diễn một vở kịch chia xa bi luỵ:
-Ôi dào, phụ nữ thường nói nhiều ấy mà mong ngài đừng để tâm.

Ngài biết không, chúng tôi đã không quản đường xa mang đến đây những ấn phẩm bằng ngọc phỉ thúy, những tinh túy của đất trời phải mất hàng triệu năm kết tinh dưới lòng đất, sau đó được bàn tay như có ma thuật của các nghệ nhân chế tác nên thành trang sức và đồ mỹ nghệ.

Ngài xem năm trăm đồng vàng cũng chẳng đáng.Hắn xổ một tràng bao lời hoa mỹ như đang độc thoại ca kịch , William nghe mà không khỏi ngán ngẩm lắc đầu.

-Quả thật một ngàn hay một vạn đồng vàng cũng đều chẳng xứng đáng.

Tuy nhiên, chắc ngài biết thủy tinh thì đến mười đồng bạc người ta cũng chẳng thèm.William bình thản nhấp một hớp vang nghe đăng đắng nơi đầu lưỡi, đảo mắt một lượt nhìn từng gương mặt hãi hùng hướng về phía mình.

Quả nhiên, cậu đoán không sai một chữ.

Lô hàng này chẳng có tới mười phần trăm là hàng quý hiếm đích thực.

-Đó là tôi nói cái lũ buôn bán vô danh thôi, chứ cỡ các thương nhân lớn như các vị chắc là tôi lo thừa rồi.

Nhưng để cho chắc rằng các vị không bị kẻ mua người bán tráo hàng, ngày mai nhân viên thẩm định ngọc sẽ đến, sau đó ta sẽ bàn đến chuyện bày bán ra thị trường.

Người phụ nữ và gã béo ngoài mặt tỏ vẻ hài lòng, nâng ly kính chúc làm ăn thuận lợi, thực tế lại nhìn nhau vẻ nham hiểm vô cùng, nghiến răng nghiến lợi nuốt trái đắng vào trong mà huơ tay chỉ trỏ loạn xạ.

Ánh mắt của William thu về, khẽ thì thầm vào tai người hầu gái:
-Denise, đến lượt cô rồi.

Khách đến nhớ thay ta tiếp đón sao cho phải phép.
 
Đến Khi Kim Đồng Hồ Ngừng Quay
Ngài công tố viên


"Như chim sơn ca đang trỗi dậy trước buổi bình minh
Từ vùng đất âm u hát ngợi ca nơi cửa thiên đường"- Sonnet 029William nhắm nghiền mắt, ngả người trên chiếc ghế đẩu bọc nhung êm ái bên lò sưởi.

Tiếng kim máy phát nhạc cạ vào rãnh trên đĩa than kêu rè rè phong thanh giữa những khoảng lặng trong bản nhạc cậu yêu thích.

Cửa kính đóng chặt chắn gió lùa kẻo khiến người trong phòng ho sặc sụa, cậu lấy từ trong chiếc hộp gỗ trên bàn một cây kim tiêm, chẳng phải một bác sĩ cứ thế đeo bao tay vào và cắm mũi kim nhọn hoắt vào mạch máu nổi gồ ghề trên lớp da trắng sứ.

Bỗng có tiếng mở cửa sổ và dồn dập tiếng bàn chân giậm thùm thụp trên thảm, William không mở mắt xem nhân dạng của vị khách đến đột ngột, cứ thế lên tiếng:
-Chẳng biết là ai có việc gì gấp gáp mà đến phòng ta vào đêm muộn thế này.

Người kia chẳng đáp gì, hơi thở hổn hển của gã lan truyền khắp không gian tĩnh lặng của gian phòng ấy thế mà chẳng khiến chủ nhân của nó dao động một giây.-Nói với chủ nhân của ngươi rằng đống hàng ngọc quý hóa ấy chẳng có mấy cái là đồ thật, đống thủy tinh sơn màu rẻ tiền đó mà cũng đòi qua mặt tên này, tưởng ta là trẻ lên ba à.

Vẫn một màu thinh lặng phủ lên rèm cửa phấp phới trước gió, lên cả hai kẻ một đứng một ngồi đang cẩn trọng thăm dò đối phương.

Một tiếng vút xé toạc gió giữa màn đêm lấp lánh ánh trăng bạc rồi ngưng bặt, máu nhỏ giọt tỏng tỏng xuống tấm thảm cùng màu, gã kia hai tay ôm cổ họng ngã phịch xuống đất ú ớ mấy tiếng đầy kinh hãi.

Từ góc tối gần giá sách, đôi đồng tử vàng sáng quắc như thú săn mồi trừng trừng nhìn gã, chốc chốc đã thấy chúng thoắt ẩn thoắt hiện như ma rồi yên vị kề sát cái bản mặt cắt không còn giọt máu của gã.

Tiếng dao cứa mượt như cắt bơ chạy dọc cần cổ sưng húp của tên xấu số, vừa đủ sâu đến tận các mạch máu mảnh như tơ hồng gây tử vong lập tức nhưng chưa đến mức để thủ cấp rời khỏi cổ.

Denise phủi phủi tà váy đứng dậy, máu bắn lên tạp dề trắng khiến chị hơi chột dạ mà vò vò đến nhăn nhúm.

Chị rút trong túi áo khăn mùi xoa bằng vải lanh màu kem cẩn thận vuốt vuốt lưỡi dao còn máu nhỏ giọt rồi thu lại vào cái chuôi màu nâu da bò nghe một tiếng cạch.

-Hôm nay chỉ có một tên thôi.

Gã này không tên không tuổi vượt biên trái phép.

Chết đi chẳng ai hay biết, đến một lời cầu nguyện cũng không có.-Vất vả cho cô rồi, tranh thủ dọn dẹp kĩ càng rồi về phòng đi, nhà ta còn trẻ nhỏ và người già đấy.

William thổi tắt lò sưởi rồi một mạch đi ra cửa quay về phòng, từ đầu đến cuối không nhìn lấy cái tên muốn giết mình một giây một phút nào.

Denise chẳng thèm để ý cậu chủ vô tình của mình, cô cúi xuống gỡ tấm thảm bê bết máu quàng lên một bên vai, tay còn lại nắm cổ áo của cái xác mà lôi đi xềnh xệch.

Tới sát bức tường trống hoác đối diện, chị mò mẫm rồi ấn vào một viên gạch lõm làm cả mật thất hiện ra trước mắt, tên sát thủ xấu số cứ thế bị lôi vào bóng đêm chết chóc và nồng nặc mùi kim loại gỉ sét, thân xác người chẳng biết quỷ chẳng hay tan vào hư không.

Denise chẳng hay biết rằng, ở một góc ngoài cửa ra vào, có một thân ảnh gầy guộc đang run lên bần bật, hai tay bịt chặt mũi miệng ngăn mùi tử khí tràn vào, dồn nén những thanh âm hãi hùng đang chực chờ gầm rú.Gã béo trở về căn phòng khách sạn tầng ba, toan mở cửa sổ ngắm trăng hóng gió thì đập vào mắt hắn là thủ cấp của tên thuộc hạ đung đưa trước gió.

Tiếng la thất thanh chưa kịp rời khỏi cuống họng đã bị hai bàn tay bóp nghẹt, hắn mà đánh động cả khách sạn, lễ tân gọi cảnh sát thì thể nào cũng lộ ra việc hắn âm thầm buôn người vượt biên trái phép.

Hắn nuốt nước bọt ừng ực quay số điện thoại bàn, thì thầm vào đầu dây bên kia tiếng được tiếng mất, chốc chốc lại quay đầu nhìn cái thủ cấp tím tái nổi gân xanh gân đỏ mà không tránh được tim giật thon thót.

Đôi mắt tên sát thủ trợn ngược lên trần nhà, máu ứa ra nhuộm đỏ cả tròng trắng, kết thúc một kiếp người tanh tưởi ở một đất nước xa lạ cách quê nhà ngàn dặm hải lý.

Hắn trằn trọc cả đêm dài.

Gió lùa qua cửa sổ đập vào nhau cành cạch kéo hắn thoát khỏi những mộng mị miên man.

Hắn lê bước mệt mỏi rời khỏi giường, chân đè lên tấm gỗ cầu thang kêu cót két đánh vào đầu từng nhát như tiều phu bổ củi, bổ luôn cái đầu hắn ra để biết nó chỉ là lớp vỏ trống rỗng.

Tiếng chuông cửa đinh tai ở nhà trên thúc giục gia nhân tập trung đông đủ trước cửa dinh thự, mắt ai cũng thâm quầng đầy mệt mỏi do phải dọn dẹp bàn tiệc tối hôm qua đến gần nửa đêm.

Không thấy chị Denise đâu, hắn quét mắt khắp sảnh tìm chị mà không thấy mái tóc tết màu rượu nào ở đây cả, tim không kìm được mà đập liên hồi làm hơi thở có phần gấp gáp.

Denise xuất hiện sau cùng với bộ đầm hầu gái thường ngày, tay vội vã chỉnh lại chiếc cài tóc xộc xệch trên mái đầu bù xù rồi đứng chỉnh tề phía sau lưng dì Paula.

Đứng ngoài cửa là một toán người đội mũ có quân hiệu sáng choang, áo cài hàng cúc dài thẳng tắp kin cổng cao tường, hai bên gắn cầu vai trang trọng để ai nhìn vào cũng biết đó là cảnh sát.

Một người đàn ông trung niên từ phía sau toán người đang dàn hàng ngang bước đến, ông ta ăn mặc như người thường không khoa trương, duy chỉ có hàng ria mép chải chuốt vuốt keo bóng nhưỡng như muốn trưng diện cho thiên hạ trầm trồ.

Dì Paula cất tiếng gọi người đàn ông:
-Ngài Sebastian có chuyện gì mà lại ghé dinh thự vào sáng sớm thế này.

Chẳng hay cảnh sát các ngài muốn tìm cậu William ha, chắc giờ cậu ấy cũng dậy rồi để tôi đi gọi.Người đàn ông vội đưa tay cắt ngang lời dì.

-Bà Paula ơi tôi là cựu cảnh sát rồi, giờ là công tố viên Sebastian.

Tôi có việc tìm cậu William thật nhưng chuyện chẳng có gì đâu.

Mấy đứa nhóc này là lính mới cảnh sát trưởng nhờ tôi dẫn dắt đôi hôm ấy mà mong bà đừng bận tâm.Hắn ngoái đầu nhìn chị Denise, sắc mặt cô hơi tái nhưng đôi mắt không chút dao động chăm chăm về phía vị khách công tố viên.

Ngài Sebastian bước qua cửa đi lướt qua chị Denise đến giữa sảnh dinh thự bỗng quay lại hướng mắt về phía cô, nhờ người hầu gái giữ giúp mình áo khoác và mũ rồi đi thẳng một mạch lên lầu trên hướng đến gian phòng cậu William.

William đang ghi chép trên bàn trong thư viện, thấy ngài Sebastian cậu liền đứng dậy tay phải đặt lên ngực trái cúi đầu lễ phép.

-Ôi trời, có gì mà phải hành lễ với ta.

Cậu cũng thật là cứng nhắc quá đó bảo sao đến giờ vẫn một mình ở cái dinh thự rộng đến phát khiếp này.Ngài Sebastian buông một câu đùa nhạt, thấy mình có vẻ hơi thô lỗ nên ông tằng hắng vài tiếng rồi kéo ghế ngồi đối diện "vị chủ nhân cô độc ở cái dinh thự rộng chết khiếp", lôi từ trong túi một xấp dày giấy chi chít chữ:
-Thật là, cậu còn trẻ tuổi mà sai bảo ta không khác gì tên cảnh sát trưởng lắm lời.

Ta đã nhờ thám tử thu thập được bao nhiêu đây rồi, chứng cứ về việc chúng buôn gian bán dối đầy đủ hết cả, chắc cảnh sát sẽ sớm hỏi thăm từng người thôi.

Tuy chỉ có việc chúng có nhận được mức án thích đáng không thì ta không rõ, ta chỉ là bên truy tố còn án phạt thế nào phụ thuộc vào hội đồng xét xử.

Mấy lão già đó mắt mù hết cả rồi, mấy năm nay chẳng phán được cái gì ra hồn cả.Ông hậm hực giậm thùm thụp vào nền thảm rồi chốc chốc thở dài lắc đầu nguầy nguậy vẻ không cam tâm.

Từng là một cảnh sát ưu tú sự nghiệp thăng tiến không phanh, chỉ mới vài năm vào nghề đã được bổ nhiệm chức phó cảnh sát của thành phố, ngài Sebastian một ngày đẹp trời đã đệ đơn xin rút lui và trở thành vị công tố viên không được chào mời của tòa án mà lý do sâu xa cho hành động này thì đến chính William cũng không hiểu nổi.

-Ta từ bỏ nghiệp cảnh sát dấn thân vào tòa để rồi nhận lại một sự thật nực cười đến đau lòng: nơi mà người ta luôn hô hào là đài phát thanh của công lý thực chất chỉ toàn là những kẻ nói suông, mấy lão già đó ăn hối lộ như cơm bữa để thi hành án nhẹ tay cho những kẻ dám chi tiền.

Chỉ khi nào nghị viện cho người đến kiểm tra mới đỡ hơn, bằng không thì tòa án là lãnh địa của mấy lão tha hồ bành trướng.

William chăm chú nghe ông phàn nàn, thi thoảng gật gật đầu ra vẻ đồng tình chứ thực chất cậu nghĩ gì trong bụng thì ông chẳng đoán được.

Cậu châm thêm trà vào tách hoa, không bỏ đường để cảm nhận vị chan chát tinh túy của lá trà, nhấp một ngụm để cổ họng bớt khô mà tiếp nối:
-Bình minh sắp đến rồi, ta cảm nhận là như vậy.

Đến lúc đó ngài hãy thay ta chiêm ngưỡng nó nhé.

Ngài Sebastian không nói gì, ánh mắt ông nhìn thiếu niên trẻ không rời nửa khắc đầy vẻ lo âu.

-Cậu còn bao nhiêu thời gian nữa, ta nghĩ cậu nên nói một tiếng với cha đi.

Cha là bác sĩ lại để con trai ra nông nỗi này thì thật là...-Không cần làm phiền đến ông ấy.-William hằn học đáp.

Ngài Sebastian không buồn đôi co nữa, ông cất tập tài liệu bước ra cửa huơ huơ tay ý bảo không cần tiễn, từ ngoài hành lang nói vọng vào:
-Sắp tới có buổi tranh cử chức Nghị sĩ, anh trai cậu là ứng cử viên được hâm mộ lắm đấy.

Dù bận trăm công nghìn việc nhưng cậu ấy vẫn không quên gửi đến cậu ít đồ tẩm bổ.

Giữ sức khỏe đấy, anh hai lo cho cậu lắm đó.

William ở lại thư viện, kéo tay áo nhìn chiếc đồng hồ lúc chạy lúc dừng qua mặt kính bị cào xước xát.

Trái tim cậu cũng biến động y như nó vậy, chẳng khá hơn là bao.
 
Back
Top