Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở

Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở
Chương 20: Thử sủa thêm vài tiếng nữa xem! (1)



Diệp Ninh Uyển cười lạnh.

"Muốn nói gì thì quỳ xuống mà nói, tôi đang nghe đây!"

Bùi Minh Hạo nghiến răng, vịn tường định đứng dậy, nhưng bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Ninh Uyển đặt trên vai hắn ta lại nặng tựa ngàn cân. Đầu gối hắn vừa nhấc lên đã bị ép phải quỳ xuống một lần nữa, phát ra tiếng bịch rõ to.

Minh Hạo ngẩng đầu.

"Diệp Ninh Uyển!"

Ninh Uyển khẽ hất cằm, đôi mắt phượng sắc sảo càng thêm kiêu kỳ, rực rỡ.

"Sủa tiếp đi, thử sủa thêm vài tiếng nữa xem!"

Minh Hạo cứng họng.

Hắn nghiến răng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Ninh Uyển, bỗng nhiên cũng cười phá lên.

"Diệp Ninh Uyển, so với cái vẻ ngoan ngoãn nghe lời trước đây, cứ như con ch.ó bám lấy anh trai tôi, tôi thật sự thích cái dáng vẻ hiện tại của cô! Cay nghiệt, mạnh mẽ, thú vị!"

Tuy không hiểu cái sở thích kỳ quái của Minh Hạo, nhưng Ninh Uyển vẫn tỏ vẻ tôn trọng và ủng hộ.

Cô nhấc chân, đá vào cẳng chân còn lại của Minh Hạo, khiến hắn ta quỳ hẳn xuống, giống như đang bái lạy tổ tiên trước mặt mình.

"Anh thích là tốt rồi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!"

Không biết là do tức giận quá hay sao mà Minh Hạo chẳng những không nổi cáu, ngược lại còn cười, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt Diệp Ninh Uyển.

"Diệp Ninh Uyển, cô xinh đẹp như vậy, bây giờ tôi lại thích cô thế này, dù sao anh cả cũng đã không cần cô nữa rồi, chi bằng cô theo tôi?"

Dường như Bùi Minh Hạo cho rằng yêu cầu của mình chẳng có gì là quá đáng, thậm chí còn tin chắc Diệp Ninh Uyển nhất định sẽ đồng ý.

"Tôi không chê cô đã từng ngủ với người khác! Tôi không kén chọn, mới hay cũ đều được, chỉ cần xinh đẹp, dáng người chuẩn là tôi thích."

Hắn ta ra vẻ được thiếu gia đây để mắt tới là phúc phận của em, giơ bàn tay dơ bẩn ra, định chạm vào mặt Diệp Ninh Uyển.

Ngay sau đó.

Chát!

Cái móng vuốt đó bị Diệp Ninh Uyển hất ra.

Diệp Ninh Uyển từ trên cao nhìn xuống Bùi Minh Hạo đang quỳ gối trước mặt mình, đáy mắt tràn đầy sự chế giễu.

"Cóc ghẻ không có gương, chẳng lẽ không có nước tiểu mà soi sao? Anh cũng không tự nhìn lại mình xem thế nào à? Theo anh?"

Ánh mắt Diệp Ninh Uyển di chuyển xuống chân Bùi Minh Hạo, cười khẩy.

"Trưởng thành rồi sao? Còn dám so với chồng tôi, về nhà trẻ so với mấy đứa ba tuổi đi! Còn mới với cũ! Mấy ả theo anh chắc toàn là đồ mới rồi nhỉ!"

Mặt Bùi Minh Hạo còn đen hơn cả đáy nồi.

"Diệp Ninh Uyển, cô!"

Cuối cùng hắn ta cũng thoát khỏi sự khống chế của Diệp Ninh Uyển, vịn tường gắng gượng đứng dậy, lạnh lùng nhìn Diệp Ninh Uyển trước mặt.

Chịu sự sỉ nhục lớn như vậy, hắn ta không thể nhịn được nữa, liền rút từ trong túi ra một con d.a.o quân dụng Thụy Sĩ.

"Cô lấy một tên nằm liệt giường bốn năm mới tỉnh lại so với tôi? Bùi Phượng Chi lúc trước đúng là oai phong, nhưng bây giờ chỉ là một tên tàn phế không đứng dậy nổi, một kẻ đáng thương chẳng có gì! Nếu không, sao đến lượt cô gả vào Bùi gia chứ?"

Keng!

Lưỡi d.a.o sắc bén bật ra, sáng loáng, ánh lên màu trắng lạnh lẽo.

"Hừ, Phượng Chi gì chứ, tôi thấy hắn ta là phượng hoàng rụng lông không bằng gà, Bùi Phượng Chi bây giờ ngay cả xách dép cho tôi cũng không xứng! Đúng là xứng đôi với đứa con gái giả nhà giàu như cô!"

Dao trong tay, Bùi Minh Hạo tưởng mình đã nắm chắc phần thắng.

Hôm nay dù sao hắn ta cũng phải rạch vài đường trên gương mặt xinh đẹp này, để từ nay về sau Bùi Phượng Chi chỉ có thể dẫn theo một con vợ xấu xí tàn tạ ra ngoài!

Tuy nhiên, hắn ta đã đánh giá cao bản thân, đồng thời cũng đánh giá thấp Diệp Ninh Uyển.

Diệp Ninh Uyển như một bóng ma lướt đến bên cạnh hắn ta, Bùi Minh Hạo thậm chí còn chưa kịp phản ứng, cổ tay đã đau nhói, con d.a.o quân dụng Thụy Sĩ đã nằm trong tay Diệp Ninh Uyển.

"A——"

Tiếng kêu thảm thiết của Bùi Minh Hạo vang lên, Diệp Ninh Uyển đã túm lấy cổ áo hắn ta, ấn hắn ta vào tường, bật dụng cụ mở nút chai hình xoắn ốc trên con d.a.o quân dụng Thụy Sĩ, đ.â.m thẳng vào mắt Bùi Minh Hạo!
 
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở
Chương 21: Thử sủa thêm vài tiếng nữa xem! (2)



"A a a a a a ——"

Bùi Minh Hạo nhắm chặt mắt, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp hành lang.

Dụng cụ mở nút chai lơ lửng trên mí mắt Bùi Minh Hạo, đầu nhọn nhẹ nhàng lướt qua mí mắt mỏng manh của hắn ta, lại khiến hắn ta kêu la như heo bị chọc tiết.

"A a a —— Cứu cứu cứu cứu cứu mạng!!! Mấy người c.h.ế.t hết rồi sao! Mau tới giúp tôi với!"

Mấy người giúp việc bị tình thế xoay chuyển đột ngột dọa choáng váng, cuối cùng cũng hoàn hồn.

Họ vội vàng chạy tới, vừa khóc vừa cầu xin Diệp Ninh Uyển buông tay.

"Cửu phu nhân, xin người dừng tay, dụng cụ mở nút chai rất nguy hiểm! Hay là đưa cho tôi, tôi cầm giúp người được không?"

Người này bị Diệp Ninh Uyển đá bay.

"Cửu phu nhân, xin người tha cho tam thiếu gia, cậu ấy là bảo bối của đại phu nhân, nếu làm cậu ấy bị thương, mọi người đều khó ăn nói! Xin cô!"

Diệp Ninh Uyển không để ý.

"Cứu mạng, có ai không, mau đi tìm đại phu nhân tới đây! Có chuyện rồi!"

"..."

Trong khung cảnh hỗn loạn, tay Diệp Ninh Uyển cầm con d.a.o quân dụng Thụy Sĩ vẫn vững như bàn thạch.

Bùi Minh Hạo chắc là bị dọa điên rồi, đột nhiên mở miệng gào lên với Diệp Ninh Uyển với vẻ mặt dữ tợn.

"Diệp Ninh Uyển, nếu cô dám động vào tôi, mẹ tôi và anh cả tôi nhất định sẽ không tha cho cô, đến lúc đó cả nhà họ Diệp các người đều sẽ gặp xui xẻo! Tôi sẽ khiến nhà họ Diệp các người c.h.ế.t không có chỗ chôn!"

Nghe hắn ta gào thét, Diệp Ninh Uyển không khỏi bật cười.

"Còn có chuyện tốt như vậy nữa sao? Anh thật sự nhắc nhở tôi rồi đấy."

Đầu óc Bùi Minh Hạo đình trệ trong giây lát, lúc này mới phản ứng lại.

Mẹ kiếp, con khốn này và nhà họ Diệp đã trở mặt rồi, cô ta hận không thể cả nhà họ Diệp c.h.ế.t hết!

Dưới ánh mắt kinh hoàng của Bùi Minh Hạo, Diệp Ninh Uyển mỉm cười, nhẹ nhàng nâng tay lên, đột nhiên đ.â.m mạnh về phía Bùi Minh Hạo.

"A a a —— a, đau quá, tôi c.h.ế.t mất, mau gọi xe cấp cứu, tôi mù rồi! Tôi mù rồi!!!"

Bùi Minh Hạo đột nhiên ôm mặt kêu la thảm thiết, lăn lộn trên đất, vặn vẹo, bò trườn một cách hèn hạ.

Diệp Ninh Uyển cúi đầu nhìn Bùi Minh Hạo, buông con d.a.o quân dụng Thụy Sĩ đang cắm chặt vào tường, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.

"Đồ nhát gan!"

Vừa rồi, cô thật sự đã định phế đi một con mắt của Bùi Minh Hạo. Chỉ tiếc là hắn ta đột nhiên ngã xuống đất lăn lộn, khiến cô đ.â.m lệch.

Tiếc thật, nhưng thôi vậy!

Diệp Ninh Uyển xoay người định rời đi, thì Bùi Minh Hạo, sau khi hoàn hồn, bất ngờ túm lấy váy ngủ của cô. Khuôn mặt vẫn còn vương vệt nước mắt, méo mó, run rẩy vì cơn kinh hoàng chưa tan.

"Diệp Ninh Uyển! Quả nhiên cô không dám động đến tôi! Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu, tôi nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô, cả tên phế vật Bùi Phượng Chi kia nữa!"

Diệp Ninh Uyển ngoảnh đầu lại, ánh mắt ác độc của Bùi Minh Hạo gần như hóa thành lưỡi d.a.o sắc bén. Cô bỗng nhiên bật cười.

"Cái lưỡi này của anh, hay là để tôi nhổ ra rồi thắt nút lại nhét vào trực tràng của anh nhé, dù sao thì anh cũng chẳng muốn sống nữa mà."

Bùi Minh Hạo sững sờ, hắn nằm mơ cũng không ngờ Diệp Ninh Uyển lại quay trở lại.

Bị bóp cổ ấn vào tường lần nữa, lần này, những ngón tay thon dài của Diệp Ninh Uyển dùng sức mạnh hơn hẳn.

Khuôn mặt Bùi Minh Hạo tím tái, môi cũng chuyển sang màu tím vì thiếu oxy, hắn ôm lấy cổ mình vùng vẫy trong tuyệt vọng, mắt không ngừng trợn ngược.

"A... a... cứu..."

Diệp Ninh Uyển mỉm cười dịu dàng, giọng nói ngọt ngào như rót mật.

"Cứu anh làm gì? Dù sao mẹ anh sinh ra anh đời này cũng coi như bỏ đi rồi, chi bằng tôi làm việc thiện, tiễn anh xuống kiếp sau đầu thai vào một gia đình tốt hơn!"

Lời Diệp Ninh Uyển còn chưa dứt, bỗng từ phía xa vang lên tiếng gào thét đầy phẫn nộ của một người phụ nữ.

"Diệp Ninh Uyển, đồ tiện nhân, mau buông tay ra!"
 
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở
Chương 22: Giết trước rồi tính (1)



Diệp Ninh Uyển không cần quay đầu lại cũng biết đó là ai.

Bùi phu nhân vội vã chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng này, sợ đến mức suýt ngất xỉu.

Bà ta vừa cuống vừa giận, cũng chẳng màng đến thân phận cao quý của Đại phu nhân nhà họ Bùi nữa, sải bước tiến lên túm lấy cổ áo Diệp Ninh Uyển, vừa kéo cô ra sau vừa giáng xuống mặt cô mấy cái tát.

"Diệp Ninh Uyển, nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ g.i.ế.c cả nhà cô!"

Giọng Đại phu nhân the thé, bén nhọn như móng tay cào lên bảng đen.

Diệp Ninh Uyển dường như chẳng hề nghe thấy tiếng ồn ào bên tai, cô quay đầu lại, nhe răng cười với Đại phu nhân, để lộ hàm răng dính máu.

Một tay cô vẫn siết chặt cổ Bùi Minh Hạo, tay kia không ngừng tát mạnh vào mặt hắn ta, đánh cho đến khi m.á.u me bê bết, khóc lóc thảm thiết.

"Đại phu nhân, bà đánh tôi thế nào, tôi sẽ đánh con trai bà thế ấy! Nào, cầm con d.a.o kia đ.â.m vào người tôi đi, tôi chết, con trai bà cũng đừng hòng sống!"

Bùi Minh Hạo nghe vậy run lên bần bật, giờ hắn ta đã hiểu, người phụ nữ Diệp Ninh Uyển này thật sự dám làm liều!

Hắn ta gào lên trong tuyệt vọng.

"Đừng lại gần, mẹ, đừng động vào cô ta!"

Đại phu nhân sững người, nhất thời luống cuống.

Bà ta thật sự bị khí thế cùng lắm thì đồng quy vu tận của Diệp Ninh Uyển dọa sợ, đôi môi trắng bệch không ngừng run rẩy, bà ta lắp bắp nói với Diệp Ninh Uyển.

"Uyển Uyển, con đừng làm loạn, ta biết con gả cho Bùi Phượng Chi trong lòng ấm ức, cũng là Minh Hàm có lỗi với con, nhưng con không thể trút giận lên Minh Hạo! Cơn giận nhất thời che mờ lý trí, con hãy bình tĩnh suy nghĩ lại đi!"

Diệp Ninh Uyển nhe răng cười, để lộ hàm răng đầy máu.

"Cơn giận không phải ma quỷ, tôi mới là ma quỷ! Chọc giận tôi rồi còn muốn bỏ qua như vậy, nằm mơ đi! Hôm nay tôi muốn Bùi Minh Hạo cùng c.h.ế.t với tôi, hắn ta chẳng phải thèm muốn tôi sao? Được thôi, tôi không muốn sống nữa, vậy thì cùng tôi c.h.ế.t vì tình đi!"

Bùi Minh Hạo đạp chân khóc lóc thảm thiết.

"Cháu không dám nữa, Cửu thẩm, cháu thật sự không dám nữa, người là thẩm thẩm của cháu mà!"

Đại phu nhân nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, bà ta khóc lóc cầu xin Diệp Ninh Uyển.

"Uyển Uyển à! Minh Hạo nó còn là một đứa trẻ, nó không hiểu chuyện! Con tha cho nó đi, coi như dì cầu xin con!"

Diệp Ninh Uyển suýt nữa thì bật cười.

Bùi Minh Hạo còn là một đứa trẻ? Đứa trẻ ba trăm mấy tháng tuổi sao?

Nhìn Đại phu nhân đang khóc lóc cầu xin mình, Diệp Ninh Uyển không khỏi nhớ đến cái ngày tuyết rơi tháng giêng năm nào, cô quỳ gối giữa trời tuyết lạnh chỉ vì Diệp Nhược Hâm vu oan cô làm vỡ một chiếc cốc trà bình thường của Đại phu nhân.

Bùi Đại phu nhân có lẽ cũng chẳng tiếc gì một cái cốc, lại càng không phải không biết cô bị oan, chỉ là bà ta không ưa gì cô mà thôi.

Đôi đồng tử đen láy của Diệp Ninh Uyển phản chiếu hình ảnh Đại phu nhân đang khổ sở cầu xin, trong lòng cô dâng lên một cảm giác đắc ý pha lẫn chua xót.

Cô mím môi, nở một nụ cười dịu dàng đến rợn người với Đại phu nhân, đôi môi đỏ thắm như máu.

"Cầu xin tôi? Vậy thì quỳ xuống đi!"

Đại phu nhân sững sờ, hiển nhiên nằm mơ cũng không ngờ Diệp Ninh Uyển lại đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy.

Nhưng tiếng khóc la thảm thiết của Bùi Minh Hạo cứ văng vẳng bên tai, đầu óc Đại phu nhân trống rỗng, bà ta vậy mà thật sự quỳ xuống.

"Cầu xin cô tha cho con trai tôi!"

Diệp Ninh Uyển cười khẩy, khóe môi nhếch lên đầy kiêu ngạo.

"Cầu xin tôi cũng vô dụng thôi!"

Cô đột ngột rút con d.a.o quân dụng Thụy Sĩ vừa nãy cắm trên tường ra, hung hăng đ.â.m thẳng vào động mạch chủ ở cổ Bùi Minh Hạo.

"Không! Đừng!"

Đại phu nhân chỉ kịp thét lên một tiếng.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay với những khớp xương rõ ràng vươn tới, nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của Diệp Ninh Uyển.
 
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở
Chương 23: Giết trước rồi tính (2)



Sức lực trong tay Diệp Ninh Uyển dần tan biến, cô không thể cử động được nữa.

Một giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên bên tai.

"Diệp Ninh Uyển, dừng tay."

Diệp Ninh Uyển quay đầu lại, liền nhìn thấy Bùi Phượng Chi ngồi trên xe lăn, không biết từ lúc nào đã vượt qua đám đông đứng bên cạnh cô, phía sau anh là một thanh niên cao ráo tuấn tú, đôi mắt phượng long lanh ý cười, ngay cả nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cũng trở nên sống động.

Anh ta giơ tay, chào hỏi Diệp Ninh Uyển.

"Chào chị dâu!"

Diệp Ninh Uyển mím môi, cảm thấy tình huống hiện tại không phải là lúc thích hợp để chào hỏi, vì vậy cô im lặng không nói, mặc cho Bùi Phượng Chi nắm lấy tay mình, lấy con d.a.o quân dụng Thụy Sĩ từ lòng bàn tay cô, rồi kéo cô lại gần.

Diệp Ninh Uyển vừa buông tay, Bùi Minh Hạo liền ngã nhào xuống đất.

Hắn ta vừa bò vừa lăn ra xa, rồi nhào vào lòng người hầu gái đang chạy đến đỡ, khóc lóc thảm thiết.

Bùi Phượng Chi không quan tâm đến hắn ta, chỉ nhẹ nhàng mở bàn tay Diệp Ninh Uyển ra, khẽ v**t v* dấu vết do cầm d.a.o in hằn trên lòng bàn tay cô.

"Có đau không?"

Diệp Ninh Uyển cứ nghĩ Bùi Phượng Chi ít nhiều gì cũng sẽ trách mắng cô vài câu, ai ngờ vừa mở miệng lại là lời quan tâm. Cô đã quen với việc bị người khác mắng mỏ, nhất thời có chút không kịp thích ứng với sự dịu dàng này.

Diệp Ninh Uyển lắc đầu.

"Không đau."

Bùi Phượng Chi gật đầu, như thể đã hoàn thành việc quan trọng nhất, sau đó mới chuyển ánh mắt sang Đại phu nhân đang ngất xỉu, nói với quản gia đang đỡ bà ta dậy.

"Chuyện hôm nay cũng là do Tam thiếu gia nhà các người khiêu khích trước, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm hắn ta trêu ghẹo Uyển Uyển nữa. Nếu Đại phu nhân thấy tức giận, vậy thì đợi bà ấy tỉnh lại rồi đến tìm tôi."

Bùi Phượng Chi tuy ngồi trên xe lăn, yếu ớt như một bệnh nhân mắc bệnh nan y, nhưng chỉ cần anh ở đó, xung quanh liền tỏa ra một khí thế mạnh mẽ khiến người ta không thể xem thường.

Nữ quản gia gật đầu, nào còn dám dây dưa thêm nữa, vội vàng dìu Đại phu nhân và Bùi Minh Hạo chạy trối chết.

Một đám người hùng hổ kéo đến, cuối cùng lại thua chạy tan tác, Giang Ứng Lân nhìn bóng lưng bọn họ, cười lớn khoái trá.

"Chị dâu, chị thật lợi hại! Bọn họ quen thói ngang ngược, chị không biết lúc Cửu gia hôn mê bọn họ đã bắt nạt Cửu gia thế nào đâu!"

Nói đến đây, Bùi Phượng Chi ngước mắt liếc Giang Ứng Lân một cái, Giang Ứng Lân lập tức không dám nhắc lại, chuyển chủ đề cười nói.

"Em đã sớm muốn đánh bọn họ một trận rồi, không ngờ chị dâu lại ra tay gọn gàng như vậy! Sau này chị chính là chị dâu tốt của em, có việc gì cứ dặn dò em một tiếng, em nguyện xông pha khói lửa, không chối từ!"

Nói xong, Giang Ứng Lân liền móc danh thiếp ra.

Diệp Ninh Uyển nhận lấy, chỉ thấy danh thiếp nền đen chữ vàng, ba chữ ‘Giang Ứng Lân’ to rõ ràng, bên dưới tên là một dãy số điện thoại được viết bằng kiểu chữ hoa mỹ, quả nhiên danh thiếp giống như người, cũng chảnh như nhau.

Thấy Diệp Ninh Uyển cất danh thiếp, Giang Ứng Lân còn muốn nói gì đó với cô, thì một cánh tay vươn ra, chen vào giữa hai người đang càng lúc càng gần nhau.

Giọng nói lạnh lùng của Bùi Phượng Chi vang lên.

"Giang Ứng Lân, cậu không phải rất bận sao?"

Giang Ứng Lân ngẩn người, ngây ngốc nói.

"Hả? Em không bận mà, gần đây em đã đẩy hết mọi việc rồi..."

Lời còn chưa dứt, cuối cùng cũng nhận ra ánh mắt đầy cảnh cáo của Bùi Phượng Chi, vội vàng sửa lời.

"Đúng đúng đúng, em bận c.h.ế.t mất, em đột nhiên nhớ ra nhà em còn đang đun nước, em đi trước đây! Chị dâu tạm biệt, Cửu gia giao cho chị chăm sóc nhé!"

Nói xong, tên nhóc này liền chuồn mất.

Diệp Ninh Uyển im lặng.

"..."

Anh hai à, anh có cần phải làm lộ liễu như vậy không?
 
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở
Chương 24: Người phụ nữ trong ký ức của anh ta liệu có phải là Diệp Ninh Uyển? (1)



Diệp Ninh Uyển đang lẩm bẩm trong lòng thì Bùi Phượng Chi khẽ nắm lấy tay cô.

Đầu móng tay hơi nhọn nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay cô, hơi ngứa.

"Về thôi."

Diệp Ninh Uyển ngoan ngoãn đẩy xe lăn, hai người vừa vào phòng ngủ.

Đóng cửa lại, Diệp Ninh Uyển lập tức kiếm cớ, quay đầu lại cười nói với Bùi Phượng Chi.

"Em còn chưa rửa mặt, anh đợi chút nhé, em xong rồi chúng ta sẽ xuống ăn sáng."

Cô hận không thể lập tức rời khỏi người đàn ông này ngay bây giờ.

Cô đã từng nghe nói về danh tiếng ‘Diêm Vương sống’ của Bùi Phượng Chi, nhưng người này kể từ khi tỉnh lại luôn dịu dàng với cô như vậy, khi ở riêng với nhau, trong lòng Diệp Ninh Uyển luôn có một cảm giác rợn người.

Nhưng cô còn chưa đi được mấy bước, cổ tay đã bị anh nắm chặt.

Giọng nói của Bùi Phượng Chi vẫn dịu dàng như vậy.

"Không vội."

"Nhưng mà... em rất vội."

Bùi Phượng Chi chỉ mỉm cười nhìn cô, không nói gì, nhưng động tác lại rất mạnh mẽ.

Sau nhiều lần vùng vẫy không thành, Diệp Ninh Uyển chỉ có thể bất lực bị kéo về bên cạnh Bùi Phượng Chi.

Cô cúi đầu, ngoan ngoãn đứng trước mặt Bùi Phượng Chi như vậy, mặc cho anh nhẹ nhàng v**t v* làn da bên trong cổ tay mình.

Bùi Phượng Chi cứ cúi đầu im lặng như vậy khiến áp lực tăng lên gấp bội, làm Diệp Ninh Uyển gần như không thở nổi, cô lấy hết can đảm mạnh mẽ rút tay về, xoa xoa da gà trên cánh tay, cười gượng với Bùi Phượng Chi.

"Cửu gia, có phải em đã làm sai điều gì, nên anh không vui sao?"

Cô chớp chớp mắt vô tội, nói với Bùi Phượng Chi với vẻ vô cùng tủi thân.

"Em cũng không phải cố ý, là Bùi Minh Hạo kia chọc em trước, tính em vốn không tốt, nhưng hắn ta cũng là đáng đời, cho nên em sẽ không nhận sai đâu!"

Bùi Phượng Chi khẽ cười, dịu dàng nói với Diệp Ninh Uyển.

"Vốn dĩ là lỗi của hắn ta, em ra tay còn quá nhẹ, nếu là anh, lúc hắn ta nói ra câu đó, lưỡi đã không còn rồi."

Tuy anh đang mỉm cười, ngón tay mân mê chuỗi hạt bồ đề trên cổ tay, nhưng lời nói ra lại khiến người ta kinh hãi.

Diệp Ninh Uyển coi như đã được chứng kiến thế nào là mặt Phật tâm ma.

Nụ cười của cô cứng đờ, lặng lẽ lùi về sau vài bước, cúi đầu không dám nhìn anh nữa.

"Vậy à, anh không giận là tốt rồi, em còn tưởng em đã gây thêm phiền phức cho anh."

Bùi Phượng Chi lắc đầu.

"Anh sẽ không vì chuyện nhỏ này mà giận em, chỉ là Diệp Ninh Uyển, anh rất muốn biết, tại sao em lại muốn rời xa anh bằng cách này?"

Diệp Ninh Uyển sững người, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt phượng đang nheo lại của Bùi Phượng Chi, con ngươi đen láy ẩn chứa vẻ nguy hiểm.

Cô không khỏi lắp bắp.

"Không... không có mà... Chẳng lẽ... có hiểu lầm gì sao?"

Bùi Phượng Chi từ từ xoay xe lăn, từng chút từng chút ép sát Diệp Ninh Uyển đang lùi dần về phía sau.

"Anh đã điều tra em, tuy tính tình em không tốt, nhưng đầu óc không tệ, hiện tại em đang ở Bùi gia, Bùi gia không phải là nơi mà em có thể chọc vào lúc này, điều này trong lòng em rất rõ ràng."

"Cho nên, cho dù em có chịu ấm ức muốn làm loạn, cũng không đến mức vừa lên đã muốn liều mạng với Tam thiếu gia Bùi gia."

"Em không muốn c.h.ế.t thật, em chỉ muốn mượn chuyện này đắc tội với Đại phòng Bùi gia đang nắm quyền, sau đó nhân cơ hội rời xa anh, đúng không?"

Mỗi câu nói của Bùi Phượng Chi đều đánh trúng mục đích của Diệp Ninh Uyển, cũng buộc Diệp Ninh Uyển phải lùi bước.

Cuối cùng, "bịch" một tiếng.

Lưng Diệp Ninh Vãn va vào cửa sổ, cô hoảng hốt túm lấy rèm cửa, quấn quanh người, chỉ để lộ mỗi cái đầu, nghẹn ngào nói:

"Em thật sự không có! Chồng, anh hiểu lầm em rồi, em chỉ là nghe thấy tên Bùi Minh Hạo khốn nạn kia mắng anh, lại còn nói những lời tục tĩu với em, em tức quá thôi!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Ninh Vãn nhăn lại, đôi mắt mèo đen láy long lanh nước, dáng vẻ đáng thương vô cùng, cứ như thể nếu Bùi Phượng Chi còn hiểu lầm cô, cô sẽ khóc oà lên vậy.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back