Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

[BOT] Mê Truyện Dịch
Đè Xong Mới Biết Nhầm Người
Chương 150: Chương 150



Chương 150:“Ngươi vậy mà biết ta muốn gì, không uổng công chúng ta quen biết một hồi.” Trình Tuyết Ý cảm khái: “Phó Tiêu Nhiên, ngươi cũng không tệ.”Phó Tiêu Nhiên hoàn toàn ngây ngốc, khi hoàn hồn lại, hắn đã cùng Trình Tuyết Ý trở về Vô Dục Nhai.“Ma Linh Châu đó là giả, dù chỉ là một mảnh nhỏ nhưng linh lực cũng không ít, ta đã thử phương pháp kéo dài sinh mệnh mà phụ thân để lại, không chắc chắn có thành công hay không, nhưng hẳn là có hy vọng.”Trình Tuyết Ý thành thật bẩm báo: “Ngươi hãy đưa Thánh nữ đi, rời xa thị phi của tu giới, tìm một nơi linh khí dồi dào để tĩnh dưỡng, một ngày nào đó, nàng sẽ tỉnh lại.”Phó Tiêu Nhiên nhìn muội muội đang ngủ say, bắt mạch cho nàng, cảm nhận được nhịp đập mềm mại mà mạnh mẽ kia.Nàng còn sống, sẽ không dễ dàng chết đi, bọn họ thật sự có hy vọng.Hốc mắt Phó Tiêu Nhiên nóng lên, hắn ngẩng đầu muốn nói gì đó, lại phát hiện bên cạnh đã không còn ai.Hắn chậm chạp nhìn ra cửa, chỉ kịp nhìn thấy một chút tàn ảnh của Trình Tuyết Ý.…Chân Võ Đạo Quân đang bị chúng ma truy lùng, Thiên Ma hiện tại cũng đã biến mất, Trình Tuyết Ý thật sự nên rời đi càng sớm càng tốt để đảm bảo an toàn cho Chân Võ Đạo Quân.Phó Tiêu Nhiên không nói rõ được cảm giác trong lòng mình, hắn nghĩ, có lẽ là vì mang ơn cứu mạng mà không thể báo đáp, cảm giác áy náy và tội lỗi này khiến hắn khó có thể an tâm dẫn muội muội lánh nạn.Nhưng với tình hình trước mắt, hắn không có lựa chọn nào khác.Đến gần Càn Thiên Tông, Thẩm Nam Âm dừng kiếm, ngoái đầu nhìn lại tầng mây đen mênh mông.Đó đều là Ma tộc đang mai phục.Thiên Ma bảo bọn họ đến truy lùng hắn, nhưng bản thân hắn lại không đến, e rằng đã nhận ra ở chỗ này căn bản không có Ma Linh Châu.Trình Tuyết Ý một mình đối mặt với Thiên Ma, hẳn là có nắm chắc, cho nên mới bảo hắn rời đi.Nàng chắc chắn cũng đã tính đến khả năng Thiên Ma không đến truy lùng hắn.Không thể dẫn hổ ly sơn, vậy dẫn bầy sói đi cũng không tệ.Thẩm Nam Âm rút kiếm, không định lãng phí thời gian nữa, bắt đầu lấy một địch vạn ở một nơi cách Càn Thiên Tông một khoảng cách.Đây là một việc rất khó.Nhưng nhất định phải làm được.Thiên Ma đã bại lộ át chủ bài, mang theo nhiều người đến, chắc chắn sẽ không về tay không.Hắn và Trình Tuyết Ý, ít nhất có một người phải thua trong tay đối phương.Thiên Ma không đến truy lùng hắn, đủ thấy mục tiêu hàng đầu lần này là Trình Tuyết Ý, hắn phải nhanh chóng giải quyết rắc rối ở đây rồi quay lại giúp nàng.Tuy rằng nơi này gần Càn Thiên Tông, nhưng lại đầy chướng khí, hẻo lánh ít người qua lại, thật sự là nơi chôn xương tốt cho Ma tộc.Kiếm ý của Thẩm Nam Âm hóa linh, kiếm linh gợn sóng tạo ra một vùng hồ yên tĩnh, chúng ma dường như rơi vào trong hồ, khi hoàn hồn lại, một nửa Ma tộc đã bị Hồng Trần Kiếm chém đứt ngang hông.Một nửa Ma tộc chết đi, ma khí hỗn loạn tản ra, mây đen ùn ùn kéo đến, Càn Thiên Tông nhất định sẽ có người phát hiện ra dị thường.Và đó chính là A Thanh.Tu vi của nàng không cao, nhưng kể từ khi Tuyết Ý xảy ra chuyện, nàng vẫn luôn nỗ lực.Nàng để ý đến tình hình bên ngoài hộ sơn đại trận hơn bất kỳ ai, rất hy vọng có thể sớm biết được tin tức của Tuyết Ý.Vì lo lắng cho sự an nguy của Tuyết Ý, nàng ngày đêm không dám chợp mắt, cho nên khi chiều tà buông xuống, màu sắc của những đám mây trên trời đậm hơn ngày thường, nàng đã nhạy bén nhận ra điều bất thường.Nàng nên báo cho cấp trên, ít nhất là nói cho Ngọc Bất Nhiễm để dẫn người đi hỗ trợ.Nhưng đi được nửa đường, nàng lại nghĩ liệu làm vậy có gây thêm rắc rối cho Tuyết Ý hay không.Hiện giờ thái độ của tu chân giới vẫn còn rất mơ hồ, dù Tĩnh Từ Pháp Tông đã giam cầm Cugn chủ Vô Dục Thiên Cung, nhưng cũng không thấy bọn họ sẽ hòa giải với Ma tộc, thật sự hợp tác với Tuyết Ý.Chuyện chưa đến hồi kết, Trình Tuyết Ý thân là Ma tộc sẽ luôn ở thế bị động, nàng tự tiện mang người của Càn Thiên Tông đến hỗ trợ, lỡ như đám mây đen kia có liên quan đến Tuyết Ý, chẳng phải là sẽ mang đến tai họa cho Tuyết Ý sao.Không được.Cuối cùng A Thanh cắn răng từ bỏ việc gọi người, một mình đi đến trước hộ sơn đại trận.Hộ sơn đại trận vẫn chưa được mở hoàn toàn, nó đang trong trạng thái khó vào dễ ra.Đương nhiên, đó là đối với người không bị hạn chế tự do.A Thanh không phải nhân vật quan trọng gì ở Càn Thiên Tông, đúng là có người vì mối quan hệ trước đây của nàng và Tuyết Ý mà muốn giam giữ nàng, nhưng Ngọc Bất Nhiễm đang ở trên cao, hiện giờ hắn là người có khả năng trở thành Tông chủ nhất, ai dám đắc tội hắn?Cho nên A Thanh sống cũng coi như ổn định, không bị hạn chế tự do.Nhưng thân là đệ tử Càn Thiên Tông, tự ý rời khỏi tông môn là điều không được phép, nàng lén lút ra ngoài, không bao lâu nữa người trong tông sẽ phái người đến bắt nàng.A Thanh đã nghĩ kỹ rồi, trước khi người đến bắt nàng, nàng sẽ làm rõ chuyện gì đã xảy ra, nếu không liên quan đến Tuyết Ý thì mặc kệ bọn họ muốn bắt, nếu có liên quan đến Tuyết Ý, nàng không giúp được cũng sẽ không gây thêm phiền phức mà nhanh chóng rời đi.Độn thổ đến nơi ma khí ngập trời, A Thanh chui từ dưới đất lên, cẩn thận quan sát tình hình trên không, rất nhanh liền phát hiện nơi này không có bóng dáng của Tuyết Ý, chỉ có kiếm ý quen thuộc của đại sư huynh.May Tuyết Ý không có ở đây, ma khí ngập trời này không liên quan đến Tuyết Ý.A Thanh vừa thở phào nhẹ nhõm, khi thấy rõ Thẩm Nam Âm đang bị vô số Ma tộc vây công thì lại đột nhiên lo lắng.Đại sư huynh một mình ở chỗ này, Tuyết Ý chắc chắn bị cản chân nên mới không thể đến hỗ trợ. Nghĩ đến việc lát nữa sẽ có người Càn Thiên Tông đến, A Thanh liền cắn răng xông lên trời, tham gia vào trận chiến, có thể giúp được chút nào hay chút đó.Thẩm Nam Âm là người đầu tiên phát hiện ra nàng, vừa mở miệng đã muốn bảo nàng rời đi, nhưng Ma tộc dùng chiến thuật biển người, dù hắn có mạnh đến đâu cũng trở tay không kịp, một câu nói phải ngắt quãng mấy lần mới nói xong.“Trần sư muội, đừng đến đây, đi ra ngoài!”Thẩm Nam Âm muốn tự mình hoàn thành.Dù có khó khăn hơn một chút, ít nhất cũng không gây thêm phiền phức cho đồng môn.Chính hắn đã lựa chọn con đường này, mặc dù biết đồng môn nhất định sẽ giúp hắn, nhưng hắn không muốn bọn họ vì vậy mà gặp nguy hiểm.Bọn họ vốn có thể không phải đối mặt với loại nguy hiểm này.Sự xuất hiện của A Thanh thật sự là ngoài ý muốn.Hắn ra sức muốn nàng quay về, nhưng A Thanh không đồng ý.“Đại sư huynh, đã đến lúc này rồi, ngươi đừng phân tâm để khuyên ta nữa!”Đây là lần đầu tiên trong đời A Thanh kiên quyết như vậy, không còn dáng vẻ sợ hãi run rẩy khi nói chuyện với hắn như trước nữa.“Lát nữa sẽ có người của tông môn đến bắt ta, sau khi bọn họ biết tình hình ở đây nhất định sẽ đến giúp chúng ta, ngươi cố gắng lên!”Nàng một lòng muốn giúp đỡ, ý tưởng là tốt, cũng đã dốc hết sức lực.Nhưng đám Ma tộc này quá hung hãn, tu vi cao, số lượng lại đông, A Thanh không thể chỉ lo chạy trốn, nàng đến để hỗ trợ, dù sao cũng phải làm được chút gì đó mới được.Nàng dẫn một đám Ma tộc xuống đất, dùng độc dược khống chế bọn chúng, g**t ch*t mười mấy tên.Máu bắn tung tóe khắp người nàng, nàng cảm thấy mình có thể làm được, đồng thời cũng chọc giận những Ma tộc đang đuổi theo.“Một tiểu tu Kim Đan, đúng là tự tìm đường chết!”Chúng ma hỗn loạn, ập đến A Thanh trong bóng tối, A Thanh cầm linh kiếm, cắn rách ngón tay, né tránh sát chiêu của chúng bằng độn thổ mấy lần, lại một lần nữa g**t ch*t chúng trong gang tấc.Nhìn máu trên linh kiếm, A Thanh không những không sợ hãi mà còn rất vui mừng.Nàng nghĩ, nếu Tuyết Ý thấy cảnh này sẽ khen nàng lợi hại như thế nào, nghĩ đến đây nàng liền phấn chấn.Nhưng đúng vào lúc này, phong vân trên bầu trời đột nhiên biến đổi, một nam nhân cưỡi phi mã màu đen lạnh lùng nhìn xuống, thấy A Thanh đang ra sức giết địch.A Thanh cũng chú ý đến đối phương, nàng nhìn thấy áo choàng của hắn, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.Rất nhanh, dự cảm này đã trở thành hiện thực.“Con kiến hôi vướng víu.”Nam nhân tùy ý phất tay, thực lực vượt xa chúng ma.Yết hầu A Thanh như bị bóp nghẹt, không thể thở nổi trong giây lát.Cơ thể nàng co giật ngã xuống, mặt đất lạnh lẽo áp vào lưng nàng, nàng thấy người giết nàng hản nhiên lướt qua, phóng ra một luồng ma khí về phía Thẩm Nam Âm đang bị sa lầy vào trận chiến, không rảnh lo đến nơi này.A Thanh hét lên một tiếng, dốc toàn bộ sức lực còn sót lại của mình.Linh quang thuần khiết đánh lên ma khí, thật sự giống như con kiến hôi.Nhưng chính nhờ luồng sáng mỏng manh này đã khiến Thẩm Nam Âm nhận ra Thiên Ma đã đến, kịp thời chặn lại luồng ma khí trí mạng kia.Thẩm Nam Âm cúi đầu nhìn khu rừng dưới mây, tầm mắt thay đổi nhiều lần, thấy rõ bàn tay đang buông thõng của A Thanh.Nàng ngã xuống mặt đất đầy máu của Ma tộc, bàn tay mềm mại lặng lẽ rơi xuống đất.Thẩm Nam Âm biến sắc, đang định hành động thì một giọng nói đầy phẫn nộ vang lên.“A Thanh!!”Lúc này Trình Tuyết Ý đã đuổi đến, kiếm đến trước người, một kiếm đánh Thiên Ma đang cưỡi phi mã xuống ngựa.“Ngươi dám làm nàng bị thương! Ngươi dám làm nàng bị thương!”Ánh mắt Trình Tuyết Ý lạnh lẽo, đáy mắt và trên thân kiếm đều là sát ý đẫm máu.“—— Thiên Ma, ta mặc kệ ngươi là cái thá gì, hôm nay nhất định phải giết ngươi!”
 
Đè Xong Mới Biết Nhầm Người
Chương 151: Chương 151



Chương 151:“Ta muốn ngươi hồn phi phách tán! Ai cũng không ngăn được!”Khi phi mã ngã xuống, mũ choàng của Thiên Ma cũng rơi theo, Trình Tuyết Ý nghĩ sẽ nhìn thấy mặt hắn, nhưng hắn không biết dùng thủ thuật gì để che mắt, khuôn mặt như bị một màn sương mù bao phủ, dù mũ rơi xuống cũng không nhìn rõ lắm.Chả sao cả.Dù có nhìn thấy hay không cũng không ảnh hưởng đến việc hôm nay kẻ này chắc chắn phải chết.“Chỉ là một tu sĩ không đáng nhắc đến thôi.” Thiên Ma ổn định thân hình giữa không trung, chặn lại kiếm trí mạng của Trình Tuyết Ý, giọng điệu khinh thường nói: “Chỉ vì một tu sĩ nhỏ bé, không biết tự lượng sức mình mà ngươi muốn trở mặt với ta sao?”Trình Tuyết Ý cười lạnh: “Bản quân không biết, từ khi nào mà ngươi dám ra oai trước mặt bản quân? Ngươi là cái thá gì, cũng dám đến trước mặt bản quân gào thét.”“Đại sư huynh, chăm sóc A Thanh cho tốt!”Nàng giao A Thanh đang ngã xuống cho Thẩm Nam Âm rồi vung kiếm lao ra, một kiếm không được thì lập tức bổ thêm một kiếm, Thiên Ma vốn đã bị trọng thương, rất nhanh đã không chống đỡ nổi.Chúng ma từ bỏ việc vây công Thẩm Nam Âm, đuổi theo bảo vệ Thiên Ma, Trình Tuyết Ý cười nhạo: “Các ngươi mới là những kẻ nhỏ bé, không biết tự lượng sức mình.”Ma khí màu máu quanh quẩn trên mũi kiếm, Trình Tuyết Ý không chút do dự sử dụng tuyệt chiêu lên người Thiên Ma, thủ thuật che mắt trên mặt Thiên Ma suýt nữa không duy trì được, hắn trông có vẻ không được vui cho lắm, vừa ra sức tự vệ vừa dựa vào việc các Ma tộc khác lấy mạng ra đỡ đòn, hắn nhanh chóng lùi về phía sau, dường như muốn chạy trốn.Sao Trình Tuyết Ý có thể tha cho hắn?Nàng người kiếm hợp nhất, trong phút chốc vạn kiếm hiện ra, bóng kiếm chói mắt, chúng ma còn chưa kịp phân biệt rõ ràng đã trở thành vong hồn dưới kiếm.Quá mạnh.Nàng thật sự quá mạnh, bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ.Trình Tuyết Ý là bán ma, ra tay tàn nhẫn hơn Thẩm Nam Âm rất nhiều, vì giết Thẩm Nam Âm, bọn họ đã tổn thất một nửa nhân mã, một nửa còn lại cũng nhanh chóng bị tàn sát bừa bãi.Thiên Ma dường như không đau lòng cho những thuộc hạ này, hắn nhìn nàng qua màn sương mù, Trình Tuyết Ý có thể cảm nhận được ánh mắt đó, nhưng nàng vẫn lạnh lùng liên tục tung chiêu, kiên quyết muốn hắn phải chết ở đây.Nhận ra điều này, dường như còn khiến Thiên Ma khó chấp nhận hơn việc Ma tộc bị giết sạch.“Trình Tuyết Ý, đừng quên ngươi là cái gì!”Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi là ma! Ngươi vĩnh viễn không thể biến thành người! Ngươi vĩnh viễn khác với bọn họ! Vĩnh viễn không thể thật sự thành đồng minh!”“Ngươi đã quên mẫu thân ngươi chết như thế nào sao? Ngươi đã quên bà ấy vào Phệ Tâm Cốc như thế nào sao? Bà là nhân tu còn không thể bảo vệ bản thân, huống chi ngươi chỉ là một bán ma?”“Ngươi và Càn Thiên Tông có thù giết phụ mẫu, ngươi đã quên hết rồi sao?! Vậy mà lại muốn giúp tu sĩ Càn Thiên Tông!”Từng câu từng chữ Thiên Ma nói ra đều đánh trúng chỗ đau của Trình Tuyết Ý, hắn quả thật rất hiểu nàng.Nghe vậy, Trình Tuyết Ý không những không tức giận, ngược lại còn cười.“Thù giết phụ mẫu ta, chẳng lẽ không phải ngươi sao?”Một câu nói nhẹ nhàng của nàng khiến Thiên Ma cứng người.“Càn Thiên Tông không thể trốn tránh tội lỗi của mình, ta đương nhiên phải báo thù. Ta đã cướp Bạch Trạch Đồ, còn hủy diệt nó, đây là sự trả thù lớn nhất đối với Càn Thiên Tông. Ta cũng đã đối phó với Tĩnh Từ Pháp Tông, hiện tại ông ta tẩu hỏa nhập ma, tình huống nguy kịch, không cần ta ra tay, ông ta cũng sẽ chết rất thảm.”“Trong số những kẻ có thù giết phụ thân, chỉ còn ngươi và Chung Tích Ảnh còn sống.”“Kẻ cấu kết với tu sĩ chính là ngươi. Lúc Chung Tích Ảnh đã Phệ Tâm Cốc, các ngươi đã gặp nhau đúng không? Ma Linh Châu là do các ngươi cấu kết, ta lười quan tâm bản thể hạt châu hiện tại đang ở đâu, bây giờ ta chỉ muốn giết ngươi để báo thù cho phụ mẫu và A Thanh.”Trình Tuyết Ý nói rõ mọi chuyện, hoàn toàn không bị Thiên Ma dẫn dắt.“Phụ thân ta chết trong Linh Lung Cốc, nhất định là do ngươi ở sau lưng thao túng những Ma tộc phản bội đó. Hôm nay ta phải bắt ngươi trả nợ máu, để an ủi linh hồn phụ thân ta trên trời”Dứt lời, Trình Tuyết Ý tung ra một kiếm kinh thiên động địa, Thiên Ma đã không còn sức chống cự, sau khi tất cả âm mưu bị nàng vạch trần, hắn không còn gì để nói, dồn hết toàn bộ sức lực còn lại chạy trốn.Một màu trắng nhạt xuất hiện trên bầu trời, Ngọc Bất Nhiễm dẫn theo đệ tử Càn Thiên Tông đến hỗ trợ, nhưng khi bọn họ đến nơi thì chỉ còn lại vô số thi thể Ma tộc và tàn ảnh chạy trốn của Thiên Ma.Đã quá muộn.Ngọc Bất Nhiễm nhìn thấy Trình Tuyết Ý, đang định tiến lên nói gì đó thì thấy nàng ném một thứ về phía mình, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy.“Đây là gì?” Hắn nghi hoặc hỏi.Trình Tuyết Ý không quay đầu lại nói: “A Thanh bị thương nặng, đây là đan dược chữa thương cho nàng. Ngày đó khi rời khỏi tông môn, để tránh nàng bị liên lụy, ta đã để lại một đạo kiếm ý trên Kim Đan của nàng.”“Cho nàng uống đan dược này rồi đưa nàng về, làm phiền Tô trưởng lão chăm sóc cho tốt.”Ngọc Bất Nhiễm ngẩn người: “Vậy còn ngươi?”Hắn nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại một chút khi chạm đến Thẩm Nam Âm: “Đại sư huynh…”“Hắn ở lại đây dọn dẹp chiến trường, giải thích rõ ràng mọi chuyện xảy ra hôm nay cho các ngươi.”Trình Tuyết Ý đã sắp xếp rõ ràng cho Thẩm Nam Âm.Ngọc Bất Nhiễm không nhịn được hỏi lại lần nữa: “Vậy còn ngươi? Ngươi đi đâu?”Trình Tuyết Ý vẫn chưa tra kiếm, gió thổi tung mái tóc rối bù của nàng, hôm nay nàng mặc một bộ đồ màu tím, tóc dài bay múa, sắc mặt tái nhợt lạnh lùng.Nàng quay đầu liếc nhìn Ngọc Bất Nhiễm, giọng nói lạnh lùng không mang theo chút cảm xúc nào: “Ta đã nói hôm nay sẽ khiến Thiên Ma hồn phi phách tán, chết không có chỗ chôn.”Trình Tuyết Ý nhìn sắc trời: “Còn một canh giờ nữa trời sẽ sáng.”“Trước khi bình minh, ta phải giết hắn.”Ngọc Bất Nhiễm kinh ngạc nhìn nàng, vội vàng nói: “Ngươi còn muốn đuổi theo sao? Giặc cùng đường chớ đuổi, nói không chừng hắn vẫn còn át chủ bài gì đó, nếu ngươi xảy ra chuyện…”Nói đến đây hắn dừng lại, cứng nhắc đổi giọng: “Ngươi đuổi theo cũng không chắc chắn, chi bằng quay về tông môn cùng chúng ta bàn bạc kỹ hơn, trước tiên phải tìm được Ma Linh Châu mới được.”“Ta biết Ma Linh Châu ở đâu.”Trình Tuyết Ý ném lại một câu rồi rời đi, Ngọc Bất Nhiễm căn bản không ngăn được.Hắn đành phải quay lại mặt đất, nhìn Thẩm Nam Âm đang canh giữ bên cạnh A Thanh, tức giận nói: “Sao huynh không đuổi theo nàng? Nàng một mình đi qua đó, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”“Nàng còn nói biết Ma Linh Châu ở đâu, nhưng Phó Tiêu Nhiên truyền âm nói với ta, xá lợi tử mà Vô Dục cung phụng chỉ là một mảnh nhỏ, không phải hạt châu thật, vậy hạt châu có thể ở đâu chứ?”“Cho dù không bắt được Triệu Vô Miên và những người khác, việc Chung Tích Ảnh bảo hộ Vô Dục cung phụng mảnh nhỏ của Ma Linh Châu cũng đủ để định tội bà ta rồi, hà tất gì nàng phải mạo hiểm đi giết Thiên Ma, cùng đi với mọi người chẳng phải tốt hơn sao…”Ngọc Bất Nhiễm lải nhải, nhưng cũng nhờ những lời nói dông dài đó mà Thẩm Nam Âm nắm bắt được tình hình.Dù những người khác không đến, nhưng với thân phận Thánh tử Thiên cung tận mắt chứng kiến, cộng thêm việc Thánh nữ bị thương nặng, quả thật cũng đủ để lên án Chung Tích Ảnh.Hắn đã làm những gì có thể làm.Thẩm Nam Âm đứng dậy, nói với Ngọc Bất Nhiễm: “Ngươi ôm nàng về tông môn chữa thương đi.”Ngọc Bất Nhiễm liếc nhìn A Thanh, nhíu mày nói: “Đại sư huynh tự mình ôm không được sao, sao cứ phải là ta.”“Ta là người đã có gia thất. Không thích hợp.”“…”Đủ rồi.Ngọc Bất Nhiễm không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa, nhưng nhìn bộ dạng của A Thanh, hắn vẫn gọi một nữ đệ tử đến, cẩn thận đưa nàng về Bích Thủy Cung.“Trình Tuyết Ý nói, nàng đã để lại một đạo kiếm ý trong Kim Đan của Trần Tố, Trần sư muội sẽ không chết.”Ngọc Bất Nhiễm nói.Thẩm Nam Âm nói: “Ta đã kiểm tra rồi, đúng là như vậy, về chữa thương cho tốt, Trần sư muội không bao lâu nữa sẽ hồi phục như cũ.”Ngọc Bất Nhiễm còn muốn nói gì đó, Thẩm Nam Âm đã nói trước: “Ta sẽ quay về cùng ngươi, giải thích rõ ràng mọi chuyện ở đây với mọi người trong tu chân giới.”Nguồn gốc của Ma tộc đã được tìm thấy, tu sĩ cấu kết với chúng cũng đã được tìm thấy.Đại đa số Ma tộc đã bị tiêu diệt, bây giờ là lúc đối chứng, Thẩm Nam Âm đi là thích hợp nhất.Nhưng Ngọc Bất Nhiễm vẫn lo lắng cho Trình Tuyết Ý.“Nàng…”“Nàng biết mình nên làm gì.”Còn một canh giờ nữa mới đến bình minh, ma khí bao phủ phía chân trời, ngoài bạch y và linh quang của tu sĩ Càn Thiên Tông, không còn nhìn thấy chút ánh sáng nào khác.Thẩm Nam Âm đã nói như vậy, Ngọc Bất Nhiễm với tư cách là sư đệ hình như không nên nói thêm gì nữa.Hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Nam Âm hồi lâu, không nhịn được nói móc: “Nàng biết mình nên làm gì~”“Đại sư huynh, đến bao giờ huynh mới bỏ được cái vẻ mặt bày mưu tính kế, nắm chắc mọi thứ trong tay khiến người ta chán ghét này vậy?”Thẩm Nam Âm sững người, trước đây khi đối mặt với sự nghi ngờ của sư đệ, hắn chưa bao giờ giải thích hay phản bác, nhưng hôm nay lại có chút khác biệt.Hắn quay đầu lại, nghiêm mặt nói: “Trình sư muội nói ta như vậy rất tốt.”“?” Sắc mặt Ngọc Bất Nhiễm thay đổi.“Nàng nói ——” Thẩm Nam Âm dừng lại một chút, đổi một từ ngữ dễ nói hơn: “Nàng nói thích nhất ta như vậy.”Ngọc Bất Nhiễm: “…”Hắn xoay người bỏ đi.
 
Đè Xong Mới Biết Nhầm Người
Chương 152: Chương 152



Chương 152:Sau khi rời đi một mình, Trình Tuyết Ý không còn quan tâm đến tình hình bên phía Càn Thiên Tông nữa, nàng tin tưởng Thẩm Nam Âm có thể xử lý ổn thỏa.Nàng lắc nhẹ chuông bạc, tiếng chuông du dương vang lên, nàng ngự kiếm theo hướng âm thanh, rất nhanh đã tìm được người mình muốn tìm.Thừa Vụ, Hàn Lâm và Khổ Trúc đều canh giữ ở phía trước chờ nàng, thấy nàng cuối cùng cũng trở về, ba người quỳ xuống đất, đồng thanh hô: “Quân thượng!”Trình Tuyết Ý đi thẳng qua bọn họ, thản nhiên hỏi: “Sao không đợi ở khách sạn, chạy đến đây làm gì?”Thừa Vụ giải thích: “Thiếu chủ đã trở về nhưng bị thương rất nặng, hắn không yên tâm ở lại khách sạn đông người qua lại, muốn tìm một nơi an toàn để chữa thương, nên đã đến đây.”Khổ Trúc nói: “Chúng ta đã để lại tín hiệu cho quân thượng ở khách sạn, quân thượng đến sẽ biết chúng ta ở chỗ này.”“Hình như quân thượng không quay lại?” Hàn Lâm bước tới: “Sao lại dựa vào linh âm để tìm đến đây?”Trình Tuyết Ý vẫn tiếp tục đi về phía trước, nàng nghe bọn họ giải thích nhưng không có ý trả lời, đưa tay đẩy cửa phòng, nơi này trước kia không biết dùng để làm gì, phong cảnh khá đẹp, rừng trúc nhỏ, hương hoa thoang thoảng khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.Trình Tuyết Ý đi vào phòng trong, nhìn thấy Vũ Phù Quang đang nằm trên giường.Hắn nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt, môi không chút huyết sắc, hơi thở yếu ớt, thoi thóp.Nàng dừng lại bên mép giường, ba ma tướng phía sau cũng đuổi kịp, nàng không quay đầu lại, một tay không, một tay cầm kiếm.Vũ Phù Quang dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, cố gắng mở mắt, một lúc sau mới phân biệt rõ ràng tình hình trước mắt.“A tỷ…”Hắn cố gắng gọi một tiếng, giọng nói khàn đặc yếu ớt, trên ngực vẫn còn vết kiếm do nàng để lại lúc trước.Một kiếm xuyên tim, cho dù có thể sống sót cũng sẽ tổn hại rất nhiều nguyên khí của hắn.Vũ Phù Quang mím môi, giọng điệu vừa tủi thân vừa bất an: “A tỷ, thật xin lỗi, ta sai rồi.”Trình Tuyết Ý nhắm mắt lại lặng lẽ nhìn hắn, không nói lời nào.Thừa Vụ và hai ma tướng khác nhìn nhau, do dự không biết nên rời đi hay là giúp nói vài lời hay.Hình như lựa chọn nào cũng khó xử?Nhưng bọn họ cũng không cần phải rối rắm quá lâu, bởi vì Trình Tuyết Ý rất nhanh đã giúp bọn họ lựa chọn.Cửa phòng bị phong tỏa bởi ma khí cường đại, lúc Vũ Phù Quang cố gắng ngồi dậy, Trình Tuyết Ý không chút do dự giơ tay lên, một kiếm đâm thẳng vào đan điền của hắn.Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu lên người bọn họ, khiến máu tươi b*n r* càng thêm chói mắt.Vũ Phù Quang ngơ ngác nhìn nàng, nghe thấy nàng thản nhiên nói: “Ta đã nói hôm nay sẽ giết ngươi, nói lời phải giữ lấy lời.”“Hôm nay ngươi phải chết, sống thêm một khắc cũng không được.”Thấy Trình Tuyết Ý đâm một kiếm xuống, Thừa Vụ choáng váng cả người.Nàng gọi một tiếng “Quân thượng” trước, rồi lại gọi một tiếng “Thiếu chủ”, sau đó mờ mịt túm lấy Khổ Trúc và Hàn Lâm bên cạnh: “Ta có phải đang nằm mơ không, ta nhìn thấy gì vậy? Quân thượng lại đâm thiếu chủ một kiếm?”Sắc mặt của Hàn Lâm khó coi nói: “Ngươi không nhìn lầm, cũng không phải nằm mơ, quân thượng thật sự đã làm vậy.”Sắc mặt Khổ Trúc còn khó coi hơn bọn họ, bởi vì hắn đứng gần Trình Tuyết Ý nhất, máu của Vũ Phù Quang đều bắn lên mặt hắn!“Quân thượng…” Khổ Trúc do dự nói: “Thiếu chủ bị thương nặng, lại thêm một kiếm này nữa, hắn chắc chắn sẽ chết.”Trình Tuyết Ý chậm rãi quay đầu lại nhìn Khổ Trúc đang lau mặt, cười nói: “Ngươi có muốn đi cùng hắn không?”Khổ Trúc nhanh chóng xoay người lùi về phía sau, ý tứ rất rõ ràng.Thừa Vụ và Hàn Lâm im lặng, bọn họ đều đến từ Phệ Tâm cốc, quen với việc cá lớn nuốt cá bé, rất trung thành với Trình Tuyết Ý và Vũ Phù Quang, nhưng tiền đề là hai người bọn họ không xung đột.Một khi quân thượng và thiếu chủ xảy ra xung đột, đương nhiên Quân thượng vẫn quan trọng hơn.Trình Tuyết Ý chậm rãi thu hồi tầm mắt, so với ba thuộc hạ, Vũ Phù Quang vừa mới bị đâm thủng đan điều trông rất bình tĩnh.Ngoại trừ lúc đầu kinh ngạc, sau đó hắn đều rất bình tĩnh, không có vẻ gì là bất ngờ.“Ngươi đã nghĩ đến khoảnh khắc này rồi sao?” Trình Tuyết Ý nắm chặt chuôi kiếm, xoay mũi kiếm quanh Kim Đan của hắn.Cho dù là Kim Đan ma tộc trời sinh, sau khi bị tàn phá như vậy cũng lành ít dữ nhiều.Vũ Phù Quang tái mặt kêu lên một tiếng, trong mắt không có vẻ đau đớn, ngược lại còn rất vui mừng: “A tỷ, tỷ vẫn tàn nhẫn như trước kia, lúc này mới giống tỷ mà ta quen biết.”“Thẩm Nam Âm đã mang đến cho tỷ quá nhiều lòng dạ ngu xuẩn, tỷ như bây giờ mới tốt.”“Chỉ là…” Vũ Phù Quang cười, máu chảy ra từ khóe miệng hắn trông vô cùng thê thảm: “Nếu tỷ không đối xử với ta như vậy thì càng tốt.”Mặt Trình Tuyết Ý không chút cảm xúc: “Ngươi nếu đã trốn thoát còn quay lại đây, ta tưởng ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng để bị ta giết rồi chứ.”Vũ Phù Quang cúi đầu nhìn thanh kiếm trong đan điền, ma khí màu đen tỏa ra, từng chút một đẩy mũi kiếm ra ngoài.Trình Tuyết Ý không ngăn cản, hắn đã là nỏ mạnh hết đà, không còn khả năng sống sót.Xem như nể mặt hắn đã giúp nàng uẩn dưỡng hồn phách của mẫu thân 5 năm, có thể cho hắn cơ hội nói vài câu di ngôn.Vũ Phù Quang phun ra một ngụm máu, máu dính lên vạt áo màu đỏ, chậm rãi lan ra một mảng đen.“A tỷ nói không sai, ta quả thật đã chuẩn bị sẵn sàng để bị tỷ giết, nhưng phần nhiều vẫn muốn đánh cược một phen.”Hắn cố gắng ngồi dậy, tự giễu nói: “Ta muốn đánh cược, nghĩ rằng cho dù ta không quan trọng bằng Thẩm Nam Âm, nhưng cũng sẽ không thua cả một nữ tu vô danh tiểu tốt ở Càn Thiên Tông.”“Tỷ ở Càn Thiên Tông chỉ mới năm năm, thời gian năm năm sao có thể sánh bằng tất cả những kỉ niệm sống chết có nhau, cùng nhau trải qua bao sương gió mưa tuyết giữa chúng ta?”Vũ Phù Quang bình tĩnh nhìn sườn mặt nàng: “Ta đã trả giá tất cả vì tỷ, vô số đêm dốc hết sức lực, vậy mà vẫn không bằng những ngày tháng phong hoa tuyết nguyệt của tỷ và Thẩm Nam Âm, cùng với nữ tu thoáng gặp gỡ kia.”“A tỷ.” Vũ Phù Quang thật lòng đến mức hoang mang: “Vì sao tỷ lại nhẫn tâm với ta như vậy? Bởi vì ta là ma sao?”Nghe đến đây, Trình Tuyết Ý cuối cùng cũng không nhịn được mà móc tai.“Nói như thể ngươi thật sự tốt đẹp như lời ngươi nói vậy.”Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới, mỉa mai nói: “Vũ Phù Quang, ngươi cấu kết với Chung Tích Ảnh vây giết phụ thân ta, lợi dụng ta để trốn thoát khỏi Phệ Tâm cốc, điều duy nhất ngươi không làm ta thất vọng đó là giúp ta bảo vệ tốt hồn phách của mẫu thân. Ngoài ra, ngươi còn trả giá gì vì ta nữa?”“Ngay cả việc uẩn dưỡng hồn phách cũng là tương kế tựu kế sau khi ngươi trốn thoát khỏi Phệ Tâm cốc.”“Ngươi lợi dụng ta thì nên nghĩ đến kết cục hôm nay.”Trình Tuyết Ý cười lạnh nói: “Sao ngươi có thể mặt dày hỏi ta vì sao lại nhẫn tâm với ngươi n?”Cảm xúc của Vũ Phù Quang đột nhiên kích động, hắn tiến lại gần Trình Tuyết Ý, Trình Tuyết Ý giơ tay lên, dễ dàng đẩy hắn ra, ngay cả hành động này cũng là nhờ linh lực, lòng bàn tay thậm chí còn chưa chạm vào người hắn, vẻ mặt chán ghét tột độ đó đã kí.ch thí.ch Vũ Phù Quang sâu sắc.“Chuyện của phụ thân tỷ là bất đắc dĩ, lúc đó chúng ta còn chưa quen biết.”Vũ Phù Quang vội vàng nói: “Sau khi chúng ta quen biết, ta có làm tổn thương tỷ hay mẫu thân tỷ chưa?”Trình Tuyết Ý nhìn sắc trời, cảm thấy cũng đã đến giờ, di ngôn của hắn nói đủ rồi, nàng không muốn nghe nữa.Vũ Phù Quang nhìn ra sự thiếu kiên nhẫn của nàng, nói trước khi nàng ra tay: “Tỷ thật sự không muốn Ma Linh Châu sao?”“Ma Linh Châu ở chỗ ta, Ma Linh Châu thật sự.”“Ban đầu ta hợp tác với Chung Tích Ảnh chỉ là hy vọng có thể rời khỏi Phệ Tâm cốc. Giết phụ thân tỷ cũng là vì đại đa số Ma tộc trong Phệ Tâm cốc đều nghe theo ông ta, có ông ta thì những việc ta làm sẽ rất vướng víu.”“Vừa lúc Chung Tích Ảnh đến, ả muốn biết cách sử dụng Ma Linh Châu, muốn giết phụ thân tỷ, ta bèn hợp tác với ả.”“Lúc đó ta căn bản không quen biết tỷ, làm việc tất nhiên là vì bản thân mình. Sau khi ta quen biết tỷ…”Kể từ khi quen biết Trình Tuyết Ý, Vũ Phù Quang đã đánh mất chính mình.Hắn đương nhiên hối hận vì đã hại chết phụ thân nàng, hắn điên cuồng bày mưu tính kế vì nàng, đó là muốn bù đắp cho nàng.Trong năm năm nàng rời khỏi Phệ Tâm cốc, hắn đã dốc hết sức lực chống lại hàng linh, uẩn dưỡng hồn phách của Lục Thần Nguyện bằng linh lực tinh khiết nhất, chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ sao?“Không có Ma tộc nào không muốn rời khỏi Phệ Tâm cốc, chẳng lẽ ngươi không muốn?”“Suy cho cùng vẫn là Thẩm Nam Âm và Càn Thiên Tông sai, nếu không phải Phệ Tâm cốc, ta cần gì phải làm những chuyện đó?”“Ban đầu ta quả thật muốn lợi dụng tỷ và mẫu thân, mẫu thân là tu sĩ, không phải ma, đến lúc cần thiết, bà nhất định có biện pháp phá vỡ phong ấn đưa tỷ ra khỏi cốc, ta muốn đợi đến lúc đó rồi cùng tỷ rời đi. Nhưng từ khi ở bên tỷ, ta biết lợi dụng tỷ như vậy là không tốt. Kể từ đó, ta không còn bồi dưỡng thế lực của mình nữa, cái gọi là thiên quân vạn mã, chẳng qua là ta muốn bồi thường cho tỷ.”Vẻ mặt Vũ Phù Quang tràn ngập bi thương, cả người run rẩy nói: “Ta dốc hết tâm huyết bồi bổ Ma Linh Châu, nhưng chưa bao giờ muốn dùng nó cho bản thân. Mấy lần tỷ rút kiếm với ta, ta cũng không hề có ý định phản kháng.”“Tỷ muốn giết ta, ta cũng có thể đi tìm cái chết.”
 
Đè Xong Mới Biết Nhầm Người
Chương 153: Chương 153



Chương 153:“Ta có thể chết, a tỷ.”Vũ Phù Quang yên lặng nhìn Trình Tuyết Ý, lẩm bẩm nói: “Nhưng trước đó, ta muốn tỷ nhìn thấy tấm lòng chân thành của ta.”“Ta thích tỷ.”“Ta yêu tỷ, nên ta bằng lòng từ bỏ tất cả những gì mình theo đuổi, toàn tâm toàn ý giúp đỡ tỷ.”“Tỷ muốn làm gì ta cũng có thể cho tỷ.”Vũ Phù Quang đột nhiên giơ tay lên, tự hủy đan điền dưới ánh mắt cảnh giác của Trình Tuyết Ý.Đồng tử Trình Tuyết Ý hơi co lại, bên tai toàn là tiếng hít thở của Thừa Vụ và các ma tướng khác.“Ma Linh Châu ở đây.”Vũ Phù Quang từ từ nâng tay lên khỏi đan điền, trên lòng bàn tay bê bết máu là một viên châu tỏa ra ánh sáng mờ ảo.“Đây mới là Ma Linh Châu thật sự.” Hắn mỉm cười: “Ta đã chuẩn bị sẵn sàng chết vì tỷ, ta trời sinh Ma tộc, không thể kết thành Kim Đan thật sự, vẫn luôn dựa vào Ma Linh Châu để tu luyện, tất cả sức mạnh ta tích lũy trong những năm qua đều ở đây.”“Tất cả đều cho tỷ.”Vũ Phù Quang đưa viên châu dính đầy máu cho Trình Tuyết Ý: “A tỷ, tất cả đều cho tỷ.”Mùi máu tươi xộc vào mũi khiến Trình Tuyết Ý rất khó chịu, nàng vốn đã quen với cảnh tượng máu me, nhưng giờ phút này lại có chút buồn nôn.“Có nó, tỷ mới có thể thật sự tự do tự tại, không bị ràng buộc.”“Dưới gầm trời này sẽ không còn ai là đối thủ của tỷ, Chung Tích Ảnh thì sao? Lục Bỉnh Linh thì sao? Tất cả đều phải cúi đầu xưng thần.”“Chỉ tiếc là ta không thể nhìn thấy khoảnh khắc đó, cũng không thể ở bên cạnh tỷ.”“Tỷ chắc cũng không cần…”Vũ Phù Quang nói đến đây, bắt đầu nôn ra máu.Ma khí trong đan điền tiêu tán, thân thể hắn dần dần tan biến như lúc mới sinh ra.“A tỷ…”Đây là lời cuối cùng hắn nói trước khi biến mất.Trình Tuyết Ý lặng lẽ ngồi đó, theo Vũ Phù Quang tan thành mây khói, tất cả những gì hắn để lại đều biến mất.Máu, hơi thở, ma khí, tất cả đều tiêu tán không còn dấu vết.Ngay cả viên Ma Linh Châu lơ lửng giữa không trung cũng không còn chút khí tức nào của hắn.Hắn dường như chưa từng tồn tại, không tìm thấy nửa điểm dấu vết.Trình Tuyết Ý chậm rãi đứng dậy, đột nhiên quay đầu nhìn ba ma tướng còn lại.Nàng cười toe toét: “Muốn không?”Đương nhiên là hỏi về Ma Linh Châu.Đó là bảo vật gì chứ?Là Thần khí có thể khiến sức mạnh của Thủy Ma vốn luôn bị Huyết Ma áp chế có thể chiến đấu với tu giới đến giây phút cuối cùng.Không có Ma tộc nào không muốn nó.Cho dù là tu sĩ, e rằng cũng khó cưỡng lại sự cám dỗ của Ma Linh Châu.Thừa Vụ cùng hai ma tướng khác chỉ có thể sợ hãi lùi lại.“Không dám!” Bọn họ đồng thanh nói: “Thuộc hạ không dám!”Cuối cùng bọn họ cũng có thể chạy ra khỏi cửa, lần này Trình Tuyết Ý không ngăn cản.Sau khi bọn họ chạy hết, nàng mới đưa tay ra nhận lấy Ma Linh Châu, cẩn thận kiểm tra, xác định đây là hạt châu thật.Vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, không giống như vừa mới tiễn biệt một cố nhân, sau khi cất Ma Linh Châu, nàng còn cẩn thận kiểm tra giường bàn ghế trong phòng, xác định không còn bất kỳ dấu vết nào của Vũ Phù Quang, hắn không thể nào sống lại được nữa, nàng mới chậm rãi đi ra khỏi phòng.Trước cửa có bậc thang, Trình Tuyết Ý từng bước đi xuống, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói.Nàng nghe nhầm thành “A tỷ”, sau khi cẩn thận phân biệt, mới nhận ra đó là tiếng chim hót.Trình Tuyết Ý nhíu mày ngẩng đầu lên, thấy trên ngọn cây không biết từ lúc nào đã có một con chim màu đen, giống như con quạ, tiếng kêu quái dị, nghe như đang gọi a tỷ.Con chim đen không có linh lực, chỉ là một con chim bình thường, đầu óc còn rất ngu ngốc, thấy sắc mặt nàng không tốt cũng không biết chạy trốn mà vẫn còn kêu ở đó.Thật đáng ghét.Trình Tuyết Ý giơ tay lên muốn lấy mạng nhỏ của nó, nhưng thấy con chim ngu ngốc kia bắt đầu mổ cây, nàng nhìn một lúc lâu rồi vẫn buông tay xuống.Bận rộn cả ngày, đuổi theo giết người đến tận đây, nàng mệt mỏi rồi.Cũng nên quay về xem Thẩm Nam Âm xử lý chuyện này thế nào.Vũ Phù Quang nói đúng, có Ma Linh Châu trong tay, nàng không cần phải chịu sự khống chế của người khác nữa, thật sự muốn làm gì thì làm cái đó.Chung Tích Ảnh và Lục Bỉnh Linh đều không đáng sợ, cho dù Thẩm Nam Âm không thuyết phục được bọn họ, nàng cũng có thể giải quyết tất cả bằng vũ lực.Trình Tuyết Ý nắm chặt Ma Linh Châu, nhắm mắt cảm nhận linh lực bên trong, ma khí cuồn cuộn vô biên khiến người ta mê muội, ngay khi nàng tiếp xúc, ánh nắng chói chang vừa mới xuất hiện đã bị bóng tối bao phủ.Càn Thiên Tông, các tu sĩ tụ tập ở đại điện, Chung Tích Ảnh đứng dưới điện bị thẩm vấn.Nghe Thẩm Nam Âm hùng hổ dọa người, Lục Bỉnh Linh lo việc nghĩa, cảm nhận được ánh mắt bài xích của các tu sĩ, bà ta khẽ cong môi cười.“Thấy không?”Chung Tích Ảnh chỉ ra ngoài cửa sổ: “Ánh mặt trời bị che khuất.”“Ma Linh Châu thật sự đã xuất hiện.”“Mọi người ở đây thay vì nghĩ cách làm cho ta nhận tội, không bằng nghĩ cách đối phó với Ma Linh Châu và chủ nhân hiện tại của nó.”Nàng cảm khái nói: “Đây mới là chuyện lớn.”Tất cả tu sĩ ở đây đều vì lời nói của nàng mà căng thẳng nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy cảnh tượng ánh mặt trời bị che khuất trong truyền thuyết.Đó đúng là hình ảnh khi Ma Linh Châu thật sự xuất hiện.Nếu thật sự như vậy ——Mọi người đều nhìn Lục Bỉnh Linh và Thẩm Nam Âm trên đài cao, Lục Bỉnh Linh không nói mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn một lúc mới chuyển ánh mắt sang Thẩm Nam Âm.Vào lúc này Thẩm Nam Âm chuyển ánh mắt sang Chung Tích Ảnh.“Chung sư thúc nói vậy là cảm thấy Ma Linh Châu đang ở trong tay Thiên Ma sao?”Chung Tích Ảnh hơi khựng lại, mỉm cười nhìn hắn: “Sao vậy, Thẩm sư điệt lẽ nào lại cho rằng Ma Linh Châu sẽ ở trong tay người khác?”“A.”Bà ta làm ra vẻ vừa mới nhận ra: “Xem ta này, suýt chút nữa quên mất ngươi rất tin tưởng Trình Tuyết Ý. Ngươi cho rằng nàng có thể lấy được Ma Linh Châu từ tay Thiên Ma sao? Đó là Ma Linh Châu đấy, Thẩm sư điệt tin tưởng Trình Tuyết Ý, nhưng không thể kiêu ngạo cho rằng năng lực cá nhân của nàng đủ để ngăn cản Thiên Ma hấp thu sức mạnh Ma Linh Châu.”“Cho dù nàng thật sự là một Ma tốt, có thể chung sống với tu giới, thì cũng chỉ có thể chứng minh bằng cách hút cạn linh lực đến chết dưới Ma Linh Châu…” Chung Tích Ảnh làm ra vẻ tiếc hận: “Haiz, thật sự giống hệt mẫu thân nàng, vô dụng, lần nào cũng thua trong tay nam nhân.”“Ồ.”Một giọng nói vang lên: “Xem ra ngươi rất quen thuộc với mẫu thân ta.”“Ngươi cho rằng bà ấy thua trong tay nam nhân sao? Vậy thì ngươi sai hoàn toàn rồi.”Chung Tích Ảnh sững sờ, lạnh lùng nhìn về phía sau, chỉ thấy một người dần dần bước ra khỏi quang ảnh đại điện Thanh Hư Các, người đó áo tím tóc đen, chuông bạc vang lên, chính là Trình Tuyết Ý mà bà ta vừa mới cảm khái tiếc hận.Trong thoáng chốc, lại rất giống một người khác rất lâu về trước.“Mẫu thân ta chưa từng ‘thua’ bao giờ.”Trình Tuyết Ý dừng bước, thần thái sáng láng nói: “Mẫu thân ta làm việc gì cũng đều nghe theo trái tim mình, không hối hận, cũng không luyến tiếc, bà không ‘thua’.”“Còn ta thì càng không giống.”Trình Tuyết Ý ẩn ý nói: “Từ trước đến nay chỉ có nam nhân thua trong tay ta, hiểu không?”Thẩm Nam Âm và Ngọc Bất Nhiễm nghe vậy, ánh mắt không khỏi loé lên.Ma Linh Châu đang ở trên người Trình Tuyết Ý, cho dù là tu sĩ tầm thường nhất trong Thanh Hư Các cũng có thể nhận ra.Bởi vì Trình Tuyết Ý trông có vẻ mạnh mẽ hơn bao giờ hết.Nàng sải bước về phía trước, ma khí cuồn cuộn quanh thân khiến bọn họ phải tránh xa ba thước, thậm chí không có dũng khí bay lên ngăn cản nàng.Tĩnh Từ Pháp Tông cũng không ra lệnh ngăn cản nàng, đại sư huynh còn đích thân xuống đón nàng, xem ra nàng đang đứng về phía bọn họ.Không biết vì sao, các tu sĩ vốn khinh thường việc kết giao với tà ma, nhưng khi nghĩ đến điều này, trong lòng lại dâng lên một cảm giác an ổn, không nhịn được đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.Dù Trình Tuyết Ý có kiêu ngạo đến đâu, chỉ cần đối mặt với Thẩm Nam Âm, nàng sẽ tự nhiên thu lại móng vuốt, lộ ra vẻ ngây thơ như một tiểu sư muội.“Đại sư huynh đừng lo lắng, ta không bị thương.”Nàng xoay một vòng cho Thẩm Nam Âm xem, thậm chí không cần hắn hỏi đã nói: “Ta chỉ dùng một chiêu đã giết Vũ Phù Quang, hắn dám lừa ta, còn dám quay lại, đúng là tự tìm đường chết.”Vũ Phù Quang đã chết.Trong mắt Thẩm Nam Âm không hề có chút kinh ngạc nào, hiển nhiên cũng đã đoán được thân phận Thiên Ma.Thiên Ma rất thần bí, sau khi ra khỏi Phệ Tâm Cốc vẫn luôn cẩn thận không để lộ chân tướng, có lẽ hắn không hi vọng có ai nhận ra thân phận thật của mình.Chỉ là, sau khi xác định hắn chính là Vũ Phù Quang, hơn nữa còn do Trình Tuyết Ý tự tay g**t ch*t, trong lòng Thẩm Nam Âm không hề cảm thấy nhẹ nhõm, hay như trút được gánh nặng vì tình địch đã chết.Mặc dù Trình Tuyết Ý chưa từng biểu hiện ra bất kỳ điều gì bất thường, hắn vẫn rất lo lắng.“Muội không sao là tốt rồi.”Hoàn cảnh trước mắt không cho phép bọn họ nói quá nhiều, Thẩm Nam Âm nắm tay nàng đi sang một bên, quay đầu nhìn các vị thủ tọa của các tông môn.“Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, kẻ thật sự làm điều ác đang đứng ở đây, Cung chủ Vô Dục Thiên Cung tính kế tu giới, liên lụy đến cả bên trong Phệ Tâm Cốc, mưu tính hơn trăm năm, mục đích e rằng không hề nhỏ.”Hắn vừa nói xong, người khác còn chưa lên tiếng, Chung Tích Ảnh đã cười trước.“Thẩm sư điệt, phải công nhận rằng, hôm nay ngươi nói rất nhiều, nhưng câu này là dễ nghe nhất.”
 
Đè Xong Mới Biết Nhầm Người
Chương 154: Chương 154



Chương 154:Chung Tích Ảnh chậm rãi biến ra bảo kiếm trong tay, các tu sĩ đến gần bà ta lập tức cảnh giác.Ánh mắt Trình Tuyết Ý nhìn xuống, để ý thấy thanh kiếm của bà ta rất quen thuộc, nhìn kỹ thì vỏ kiếm và chuôi kiếm đều rất giống Vô Niệm Tiền Trần.Đợi đến khi Chung Tích Ảnh rút kiếm ra, suy nghĩ của nàng càng được xác nhận.Đâu chỉ là bề ngoài, ngay cả mũi kiếm bên trong cũng rất giống.Hoàn toàn là phiên bản sao chép.Trình Tuyết Ý không nhịn được nhìn thanh kiếm của mình, Chung Tích Ảnh nhiều lần nhắc đến mẫu thân nàng, lên kế hoạch lớn từ khi mẫu thân nàng vào Phệ Tâm Cốc, chắc là muốn độc bá thiên hạ.Đây là suy nghĩ trước đây của nàng.Nhưng bây giờ xem ra hình như không chỉ có vậy.Lục Bỉnh Linh trên đài cao đột nhiên đứng dậy, hắn cũng thấy thanh kiếm của Chung Tích Ảnh, nhíu mày nói: “Là ngươi ăn cắp thanh kiếm này.”Ăn cắp?Trình Tuyết Ý nheo mắt lại.Chung Tích Ảnh thản nhiên nói: “Đúng là ta lấy đi, một thanh bảo kiếm gần giống với Vô Niệm Tiền Trần như vậy, ta đương nhiên không thể để mặc nó lưu lạc bên ngoài.”Nói đến đây, nàng đột nhiên liếc nhìn Trình Tuyết Ý, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, ta vốn định đợi thời cơ chín muồi rồi mới dùng thủ lệnh Tàng Kiếm Các đến lấy, dù Vô Niệm Tiền Trần có bướng bỉnh không chịu khuất phục ta, ta cũng muốn mạnh mẽ thu nó vào túi, không ngờ lại bị một tiểu bối như ngươi nhanh chân đến trước.”“Nhưng ngươi là nữ nhi của bà, có được thanh kiếm của bà cũng không lạ.”“Lục Bỉnh Linh.”Chung Tích Ảnh hoàn toàn không che giấu nữa, khí thế của bà ta bộc phát toàn bộ, đó là loại khí thế mà các tu sĩ ở đây không muốn né tránh cũng không được, những người không né được đều bị kiếm khí của bà ta đánh trọng thương, đẩy lùi ra xa, nôn ra máu.Chung Tích Ảnh là người có tu vi chỉ đứng sau Lục Bỉnh Linh trong tu giới, Lục Bỉnh Linh tẩu hỏa nhập ma đã lâu, sức cùng lực kiệt, vậy thì bây giờ bà chính là người đứng đầu.Nếu bà phản bội thì đúng là tin dữ động trời.Nhưng đó là trước kia, bởi vì giờ đây Thẩm Nam Âm đã tu luyện thành công Băng Tâm Kiếm Quyết tầng thứ mười.Sự cường đại của hắn khiến bọn họ bằng lòng ngừng thảo phạt, yên lặng lắng nghe hắn muốn nói gì.Hơn nữa, Trình Tuyết Ý đã đến rất nhanh, nàng là tu sĩ có Ma Linh Châu, nhưng không muốn hợp tác với Ma tộc, bây giờ bọn họ cũng bằng lòng nhẫn nhịn chấp nhận nàng.Con người chính là như vậy, gió theo chiều nào cây ngã theo chiều đó, trước đó dù không muốn thỏa hiệp, nhưng một khi đã đến lúc không thể không lựa chọn sẽ thành thật lựa chọn điều có lợi nhất cho mình.Trình Tuyết Ý vốn đã nhìn thấu những khuôn mặt giả dối ghê tởm này, nhưng không còn cách nào khác, vẫn phải đến để những người này được như ý nguyện, Chung Tích Ảnh là kẻ thù giết phụ thân nàng, nàng không thể để người này sống yên ổn được.Chung Tích Ảnh không quan tâm đến vẻ mặt của bọn họ, bà ta vô cùng tự tin, vì vậy nên mới không trốn tránh mà khai ra toàn bộ, thậm chí còn đường hoàng nói, kiếm chỉ thẳng vào Lục Bỉnh Linh.“Ngươi đã từng đến Tàng Kiếm Các, nhìn thấy Vô Niệm Tiền Trần. Nghe nói ngươi ở đó cho đến mười lăm phút cuối cùng của thời hạn lệnh bài mới rời đi, ngươi muốn thuần phục Vô Niệm Tiền Trần, để nó đi theo ngươi?”“Kết quả ngươi không thành công, cho nên mấy năm nay đã dày công nghiên cứu luyện khí, tạo ra một thanh bảo kiếm giống hệt Vô Niệm Tiền Trần để an ủi nỗi nhớ nhung. Ngoài ngươi ra, không ai biết chuyện này.”Chung Tích Ảnh lại cười nói: “Nhưng ta biết.”Bà ta nói với vẻ ung dung: “Càn Thiên Tông mà ngươi tự cho là phòng thủ kiên cố, thật sự đáng tin như ngươi tưởng tượng sao?”“Ngươi vì tông môn này mà từ bỏ tất cả, thậm chí từ bỏ người mình yêu nhất, ngươi có từng nghĩ đến sẽ có một ngày nó phản bội ngươi không?”Bà ta vừa dứt lời, trong nháy mắt, rất nhiều tu sĩ trong Thanh Hư Các có thái độ khác thường, không hề sợ hãi, ngược lại rút kiếm xông lên, dễ dàng bắt giữ những tu sĩ chưa kịp phản ứng.Trong đó có không ít gương mặt quen thuộc, Trình Tuyết Ý lặng lẽ nhìn qua khuôn mặt của bọn họ, nhiều nhất là người dưới trướng Ngọc Bất Nhiễm.Nàng không nhịn được liếc nhìn Ngọc Bất Nhiễm, sắc mặt Ngọc Bất Nhiễm rất khó coi, hận không thể lập tức thanh lý môn hộ.“Kẻ phản bội, nhận lấy cái chết.”Hắn lạnh lùng bước lên vài bước, nhưng bị Lục Bỉnh Linh ngăn lại.“Lui ra.”Tĩnh Từ Pháp Tông còn nhanh hơn Ngọc Bất Nhiễm một bước.Cuồng phong gào thét trong Thanh Hư Các, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hỗn loạn, trời đất quay cuồng trong bóng tối, khi tầm mắt rõ ràng trở lại thì Thanh Hư Các đã biến mất.Đúng vậy, toàn bộ Thanh Hư Các đã biến mất, hoàn cảnh xung quanh bọn họ đều thay đổi, ở trong một không gian không thấy đỉnh và vách, vách tường và sàn nhà đều biến thành hình dáng bầu trời sao, Lục Bỉnh Linh đứng ở vị trí trung tâm, tóc và râu đều bạc trắng, áo tím thoát tục.“Phản bội thì đã sao?”Lục Bỉnh Linh thản nhiên nói: “Càn Thiên Tông là một tông môn, không đáng tin cũng không phải tông môn, mà là nhân tính. Đã có kẻ phản bội, loại bỏ là được, bổn tọa sẽ không vì vậy mà nghi ngờ những thứ mình theo đuổi.”“Dù là trước kia hay bây giờ, bổn tọa chỉ nghĩ đến thiên hạ thái bình, bá tánh an cư lạc nghiệp……”Ông ta đột nhiên nhìn về phía Trình Tuyết Ý, nói đúng hơn là nhìn vào đôi mắt của nàng.Ông ta nhất định còn lời muốn nói, nhưng trước mặt nhiều người, ông ta không nói ra.“Chung Tích Ảnh, bất kể ngươi muốn gì, cuối cùng cũng không thể toại nguyện.”Hôm nay căn bản không cần Trình Tuyết Ý ra tay, Lục Bỉnh Linh định tự mình trừ hại cho tu giới.Thẩm Nam Âm định bước lên, bị Trình Tuyết Ý giữ chặt.“Ông ta cũng chưa gọi huynh, đừng vội giúp đỡ, xem kỹ đã.”Thẩm Nam Âm khựng lại, nhỏ giọng giải thích: “Ta không phải đi giúp sư tôn, sư tôn không cần giúp đỡ. Muội xem chỗ đó ——”Trình Tuyết Ý nhìn theo ánh mắt của hắn, mấy tên phản đồ đang tìm cách rời khỏi đây, thậm chí còn ra tay với những người bị bọn họ dùng vũ lực khống chế, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.Trình Tuyết Ý cười lạnh một tiếng, tùy ý búng tay một cái, mấy người đó lập tức đau nhức xương cốt, ngã xuống đất không thể khống chế, kêu thảm thiết.Tiếng kêu thảm thiết này đã thu hút sự chú ý của Chung Tích Ảnh, nàng nhìn mấy người ngã xuống đất, rồi lại nhìn Trình Tuyết Ý, khinh miệt nói: “Xem ra ngươi thật sự muốn giúp Lục Bỉnh Linh. Cho dù như lời ngươi nói, ngươi và mẫu thân ngươi không thua trong tay nam nhân, thì các ngươi cũng đều là kẻ đầu óc không rõ ràng, nhẫn nhục chịu đựng đến mức hèn hạ……”Tiếng binh khí va chạm vang lên, không phải Trình Tuyết Ý làm, mà là Lục Bỉnh Linh.“Bổn tọa nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy.”Lục Bỉnh Linh nghiến răng nghiến lợi nói: “Chung Tích Ảnh, ngươi sỉ nhục ta thì được, đừng sỉ nhục sư muội của ta thêm một câu nào nữa.”Nghe vậy, Chung Tích Ảnh cười phá lên: “Lục Bỉnh Linh, ngươi không thấy mình rất buồn cười sao? Ta sỉ nhục bà ta? Người bôi nhọ bà ta nhất chẳng phải là chính ngươi sao?”Lục Bỉnh Linh bị chọc trúng chỗ đau, không do dự nữa, sau khi ra lệnh cho Thẩm Nam Âm cứu những tu sĩ bị khống chế liền giao chiến với Chung Tích Ảnh.Ông cầm Vô Thương quyết đấu sinh tử với phiên bản sao chép Vô Niệm Tiền Trần do chính mình làm ra, cảnh tượng này khiến Trình Tuyết Ý còn thấy ghê tởm hơn cả lúc Vũ Phù Quang chết.Nàng đợi Thẩm Nam Âm và Ngọc Bất Nhiễm cứu tất cả các tu sĩ bị bắt, nàng nhìn như khôgn làm gì cả, thậm chí còn nhắm mắt lại, nhưng khi Thẩm Nam Âm trở lại bên cạnh nàng, nàng đã biết cách hóa giải trận pháp của Lục Bỉnh Linh.Thanh Hư Các vẫn chưa thật sự biến mất, nơi này chỉ là một loại trận pháp, trận pháp này có thể ngăn Chung Tích Ảnh dẫn người chạy trốn, cấu kết với thế lực tà ác bên ngoài.Đây là một trận pháp vây khốn, muốn ra ngoài không dễ dàng, tu vi của người phá trận cần phải cao hơn Lục Bỉnh Linh.“Đại sư huynh, huynh dẫn mọi người ra ngoài đi.”Trình Tuyết Ý đưa tay vẽ vài đường trên bầu trời sao, các vì sao biến đổi kết thành ảo trận, ảo trận lúc ẩn lúc hiện rồi xuất hiện một cánh cửa.Đây là giới hạn của nàng, không thể duy trì lâu được.Thẩm Nam Âm nhìn nàng, với sự hiểu biết của hắn về nàng, nàng nhất định muốn làm chuyện lớn.“Không nhất thiết phải là ta dẫn mọi người ra ngoài.”Thẩm Nam Âm kéo Ngọc Bất Nhiễm lại, nhỏ giọng nói: “Sư đệ, ngươi làm chuyện này đi.”Đồng tử Ngọc Bất Nhiễm hơi co lại: “Ta?”Thẩm Nam Âm nghiêm túc nói: “Đúng vậy, là ngươi. Những việc ta có thể làm, ngươi cũng có thể làm được, ta tin tưởng ngươi.”…Nỗi ác mộng lớn nhất nửa đời trước của Ngọc Bất Nhiễm chính là mọi chuyện đều bị Thẩm Nam Âm áp chế.Không ai cảm thấy những việc Thẩm Nam Âm có thể làm thì hắn cũng có thể làm được.Dù là đồng môn hay sư tôn đều cảm thấy Thẩm Nam Âm đáng tin cậy hơn, chỉ cần Thẩm Nam Âm bằng lòng nhận việc thì tuyệt đối sẽ không đến lượt hắn.Ngay cả đệ tử của hắn cũng sợ Thẩm Nam Âm hơn sợ hắn.Hắn nghĩ sau khi hắn thật sự vượt qua Thẩm Nam Âm, những lời này sẽ do chính miệng các đồng môn khác và sư tôn nói ra.Nhưng hắn không ngờ, cuối cùng lại là do chính Thẩm Nam Âm nói.Hắn im lặng xoay người, dẫn mọi người rời khỏi đây, nhưng lại có hơn một nửa không chịu rời đi.Trong đó có Chưởng môn Kim Sơn Cốc.“Chân Võ đạo quân, Quảng Văn đạo quân.”Nàng cúi đầu chào hai người, sau đó nhìn về phía người đã mở cánh cửa cho bọn họ chạy trốn là Trình Tuyết Ý: “Ma quân.”“Chúng ta không thể đi.”Trình Tuyết Ý khựng lại, bất ngờ nhìn nàng.Chưởng môn Kim Sơn Cốc giải thích: “Không phải chúng ta không biết điều, mà là nguy hiểm ở đây liên quan đến tu chân giới và cả đến thiên hạ, làm sao chúng ta có thể khoanh tay đứng nhìn mà bỏ chạy chứ?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back