Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 380: Người đó là ai


Vương ngự sử ban đầu vẫn còn mù mờ, nhưng ngay sau đó nhớ tới chuyện buổi thiết triều hôm nay, ánh mắt sáng rực lên đầy hứng khởi.

Ông ta đột ngột vỗ mạnh vào đùi mình một cái, kinh hô thành tiếng: “Xong rồi! Manh mối các ngươi đi là sai rồi! Căn bản không tra ra được là ai đâu!”

“Bởi vì hai lão kia đều đã đi cả rồi!”

Vương ngự sử vừa nói, vừa đau lòng tiếc hận: “Chuyện này ta nhớ rõ rành rành. Khi đó phu nhân nhà ta thu gom dược liệu khắp nơi, ngay cả Bắc Triều và Tây Hạ cũng càn quét một vòng, vì nghĩ rằng cứu tế có triều đình lo, nhưng sau đại nạn thì dễ sinh ôn dịch…”

“Không chỉ có vậy, còn có cả phèn chua dùng để lọc nước, thậm chí còn có cả lều trại mà đám Man Di hay dùng… Còn có toàn bộ y sinh trong y quán nhà ta. Một đội ngũ rầm rộ đi theo triều đình thành hai lượt.”

Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến đưa mắt nhìn nhau, không kìm được mở miệng hỏi: “Chỉ để trị thủy mà đến cả Thái sư, Thái bảo cũng phải đích thân đi? Vậy chẳng phải Quan gia mất đi đôi tay đắc lực?”

Nghe nàng hỏi, trên mặt Vương ngự sử hiện rõ vài phần đắc ý.

“Cố thân sự còn trẻ, chắc chưa thấu nỗi khổ của đám lão đầu chúng ta đâu nhỉ? Lúc xảy ra thủy tai là giữa mùa hạ, hoặc mưa to như trút, hoặc nắng gắt như thiêu, thả một con trâu ra đó ngồi lì trên đê cả tháng trời, cũng thành thịt trâu khô mất thôi!”

“Huống hồ hai lão kia, thân thể đã nửa chôn dưới đất, ngày thường đọc sách còn phải nghỉ ba lần thở bảy lần… Vậy mà cũng đòi đi trị thủy? Chẳng khác nào tự tìm đường chết!”

“Dù sao thì cả hai người bọn họ đều là người Giang Nam, nếu thật sự chết ở đó, cũng có thể tiện tay chôn ngay vào phần mộ tổ tiên, khỏi phải nhọc công đưa linh cữu về quê. Nhưng nói cho cùng, như vậy cũng chẳng phải việc người nhân đức nên làm.”

Vương ngự sử nói tới đây, khẽ lắc đầu: “Hồi đó Quan gia vốn dĩ không định để hai người họ đi, là bọn họ khóc lóc thảm thiết, lăn lộn dưới đất, một lòng không đành lòng nhìn quê hương lâm nạn.”

Khóe miệng Cố Thậm Vi khẽ giật giật. Nàng biết Vương ngự sử hay nói quá, nhưng không ngờ lại có thể khoa trương đến mức này.

Dù là Giang thái sư hay Lý thái bảo, nhìn qua đều không giống hạng người lăn ra đất mà gào khóc!

Vương ngự sử căn bản chẳng chú ý đến vẻ mặt của Cố Thậm Vi, dù có thấy thì ông ta cũng chẳng buồn để tâm.

“Thế là lúc ấy chia thành hai đội, giống như viết từ vậy. Giang thái sư đi ‘thượng khúc’, Lý thái bảo đi ‘hạ khúc’…”

Vương ngự sử nói tới đây, buông tay ra vẻ bất đắc dĩ: “Sao hả, sững người rồi phải không?”

Vừa nói xong, ông ta bỗng như chợt phản ứng kịp: “Chẳng lẽ các ngươi nghi ngờ kẻ đứng sau chuyện này có liên quan tới đợt nạn lũ năm ấy?”

Vương ngự sử lại lần nữa đập tay lên đùi, chỉ vào quyển sách trước mặt mà kêu lên: “Có rồi! Bức Quán Ưng Đồ tìm thấy rồi! Vẫn đang yên ổn nằm trong kho nhà ta đó…”

Nói đến đây, ông ta lại nhớ tới năm đó nhà họ Cố từng bày trò “đánh tráo long phượng”, lấy bức tranh thật của Âu Tùng mà đổi ra một Trạng nguyên, không khỏi sinh lòng ngờ vực.

Mắt ông trừng lớn nhìn hai người trước mặt: “Chẳng lẽ bức trong kho ta lại là giả, bức thật bị người ta trộm đi rồi?”

“Tuy ta không tính toán ba đồng bảy cọc ấy, nhưng dù có vặt lông dê cũng không thể nhắm mỗi ta mà nhổ chứ?”

Hàn Thời Yến lắc đầu, xoay quyển sách trước mặt Vương ngự sử lại, đưa đến trước mặt mình và Cố Thậm Vi.

Cố Thậm Vi vươn cổ nhìn một cái, gần như ngay lập tức đã thấy được tên địa danh nổi bật giữa đống chữ kia.

“Thôn Phú Cốc, huyện Trường Châu, Ưng Sơn… Quán Ưng Đồ là do Âu Tùng vẽ lúc du ngoạn nơi đó…”

Cố Thậm Vi lặp lại phần chú thích trong sách của hậu nhân họ Âu, chậm rãi nhai đi nhai lại cái tên địa danh kia: “Cái tên này nghe rất quen!”

Hàn Thời Yến ngẩng đầu nhìn nàng: “Huyện Trường Châu… Phụ thân Lục Dực cô nương, Hạ Trọng An, chính là tri huyện Trường Châu.”

“Còn nhớ hôm ấy chúng ta đứng sau cửa nhà họ Đào chờ Vương quản gia, hai lão nhân nhà họ Đào đã nói gì không?”

Cố Thậm Vi bỗng dưng nhớ lại: “Khi ấy họ bảo không biết có phải thôn Phú Cốc nhà họ phong thủy bị hỏng hay không, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh… Cái ‘người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh’ đó, chẳng phải chính là nói Giang Tuần sao?”

“Nếu nói như vậy, bức Quán Ưng Đồ mà Giang Tuần vẽ, kỳ thực là muốn chỉ ra huyện Trường Châu, thôn Phú Cốc…”

“Hắn tuyệt đối không phải vì hoài niệm cố hương!”

Cố Thậm Vi nói xong, cảm thấy cái tên người đứng sau mọi chuyện kia, đã sắp hiện hình trước mắt rồi!

Nàng nghĩ, nàng hiểu rồi, Giang Tuần để lại bức Quán Ưng Đồ do chính tay mình vẽ cùng một thỏi vàng là để truyền đạt một manh mối nào đó.

“Nếu thật sự chỉ là hoài niệm cố hương, thì ra chợ mua một bức Quán Ưng Đồ do họa sư sao chép, treo trong thư phòng ngắm nghía là được, cần gì phải miễn cưỡng tự tay vẽ xấu như thế, lại còn giấu cả thỏi vàng bên trong!”

“Ý của Giang Tuần là, đầu mối vụ án mất thuế ngân nằm ở Ưng Sơn, thôn Phú Cốc, huyện Trường Châu, phủ Tô Châu.”

Hàn Thời Yến đưa ánh mắt tán thành nhìn Cố Thậm Vi, thuận thế tiếp lời:

“Kết hợp với suy đoán trước đây của chúng ta, kẻ trộm thuế ngân là để vá vào lỗ hổng tiền lương khi xảy ra thủy tai… Giang Tuần, Đào Nhiên và những người khác đều từng nhận đại ân từ người đó, tình nguyện hy sinh tiền đồ của chính mình, cũng muốn thay người ấy che giấu.”

“Cho nên, trong lúc trị thủy, có người đã làm nên một việc lớn ở huyện Trường Châu!”

“Mà bức tranh này, e rằng không chỉ mang một tầng ý nghĩa. Giang Tuần có lẽ sớm đã dự liệu rằng, nếu có người quay lại điều tra vụ án cũ, ắt sẽ gặp phải tình cảnh bế tắc như hôm nay. Mà người xuất thân Tô Châu, lại đương chức vị cao, có hai vị, cả hai năm đó đều cùng đi trị thủy…”

“Nhưng cho dù Giang thái sư và Lý thái bảo đều là người Tô Châu… thì cũng không thể xuất thân cùng một thôn, cùng một ngọn núi được…”

“Khoan đã!” Vương ngự sử nãy giờ vẫn đứng bên nghe hai người Cố – Hàn ăn ý suy luận như gió cuốn, cuối cùng cũng nhịn không nổi mà chen vào một câu!

Ông ta từ sau án thư chậm rãi bước ra, vẻ mặt nghiêm trọng, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc:

“Sao nghe thế nào cũng thấy sai sai vậy?”

“Theo như suy luận của các ngươi… có người đã tự tiện mở kho phát chẩn, hoặc điều động ngân khố để cứu tế nạn dân? Sau đó lại trộm thuế ngân để bù vào chỗ thiếu hụt… Như thế, người đó chẳng phải là người đại công vô tư, công đức ngập trời hay sao?”

Giọng Vương ngự sử có chút khàn khàn, ánh mắt thậm chí thoáng hiện vẻ mờ mịt.

Ông ta ngẩng đầu nhìn sang hai người đứng đối diện, Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến, lại thấy vẻ mặt họ vẫn trong trẻo sáng suốt, hoàn toàn không có chút dao động, đột nhiên không biết nên cảm thán điều gì.

Lẽ nào ông già rồi, dễ sinh đa cảm?

Sao hai người kia lại như hai vị Diêm Vương, chẳng chút lay động?

“Nếu không phải vì tư tâm…”

Nghe đến đó, Cố Thậm Vi nhếch môi cười nhạt đầy mỉa mai: “Chi bằng Vương đại nhân đi hỏi thử xem, cả nhà Hồng thị ở Thương Lãng Sơn có chịu công nhận kẻ đó là người tốt hay không?”

Nàng vừa nói, lại khẽ thở dài một hơi.

Lúc này, nàng dường như có thể hiểu được vì sao Giang Tuần luôn u uất sầu não, một mặt làm ra chuyện táo tợn như vậy, mặt khác lại buồn bã lưu lại đầu mối.

Cũng hiểu được vì sao Hàn Kính Nghiêm vừa muốn hai người họ dừng tay, đừng điều tra sâu hơn, vừa đưa cho họ trang sổ sách còn sót lại kia.

Thế gian này, làm gì có chuyện trắng đen tuyệt đối? Làm gì có người tốt hay kẻ xấu phân định rạch ròi?

Cố Thậm Vi vừa nói, vừa nhìn thẳng vào đôi mắt mờ mịt của Vương ngự sử: “Vậy thì… vị đại nhân có tổ quán ở huyện Trường Châu kia, là ai?”

Miệng Vương ngự sử khẽ mở ra!

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, ông bỗng cảm thấy hối hận vì năm xưa đã moi móc sạch sẽ tổ tông tám đời của đám đồng liêu trong triều… Để giờ đây, chỉ một câu hỏi của Cố Thậm Vi, cái tên kia đã tự động hiện ra trong đầu ông.

“Giang thái sư.”
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 381: Bọn họ không có chứng cứ


Cố Thậm Vi có phần bất ngờ, lại cũng không quá bất ngờ.

Rõ ràng kẻ tình nghi chỉ nằm giữa Giang thái sư và Lý thái bảo, rõ ràng khả năng hai người họ là kẻ đứng sau đã ngang ngửa năm năm.

Thế nhưng Cố Thậm Vi vẫn cảm thấy đáp án này đến quá đỗi đột ngột.

Đột ngột đến mức trong khoảnh khắc ấy, trong đầu nàng lóe lên biết bao vấn đề, vô số hình ảnh chợt hiện lên trong tâm trí.

Nàng thậm chí còn nhớ lại lần duy nhất gặp Lý Minh Phương sau khi hồi kinh, khi đó nàng từng hỏi nàng ấy sống ở Giang phủ thế nào, mà nàng ấy lại có chút né tránh không rõ ràng, như muốn nói mà lại thôi.

Chỉ là khi ấy, nàng tưởng là giữa Giang Tứ Lang và nàng ta có gì khuất tất, hoặc là quan hệ mẹ chồng nàng dâu không được hòa thuận.

Hoặc giả Giang thái sư đại danh lừng lẫy kia cũng giống như tổ phụ Cố Ngôn Tri của nàng là hạng người cực kỳ coi trọng quy củ, khó mà chung sống hòa thuận.

Giờ đây, từ miệng của Vương ngự sử lại nghe được cái tên ấy, nàng bắt đầu cảm thấy Lý Minh Phương có lẽ đã phát hiện điều gì khác thường trong Giang phủ, nhưng lại không thể mở miệng nói với nàng.

Suy đoán này thực sự chẳng có căn cứ gì, nhưng nàng vẫn không kìm được mà hồi tưởng lại vẻ bất thường của Lý Minh Phương hôm đó.

Nàng chợt bừng tỉnh mà nhận ra, thực ra trong thâm tâm, nàng không mong người đó là Giang thái sư.

Nàng muốn rửa sạch oan khuất cho phụ thân, muốn phơi bày chân tướng cho thiên hạ, thì Giang thái sư ắt phải ngã. Nhưng nếu Thái sư ngã xuống, vậy Lý Minh Phương thì sao?

Cố Thậm Vi khẽ hít sâu một hơi.

Trong phòng thoáng chốc trở nên tĩnh lặng.

Đang miên man suy nghĩ, nàng thấy Hàn Thời Yến đưa tay vỗ nhẹ lên vai nàng. Động tác của hắn rất dịu dàng, tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ mới chào đời chìm vào giấc ngủ.

“Có điều, chúng ta không có chứng cứ.”

Hàn Thời Yến quay sang nói với Cố Thậm Vi.

“Bức tranh giả Giang Tuần vẽ kia, căn bản không thể làm chứng cứ đưa lên Khai Phong phủ để định tội hắn. Chỉ vì hắn xuất thân từ Trường Châu, nên chúng ta cho rằng hắn chính là kẻ đứng sau? Nếu chúng ta thật sự nói vậy với Vương Nhất Hòa, thì e rằng ông ấy sẽ lập tức cầu khấn chư thiên chư Phật, rồi vặn cổ chúng ta ngay tại chỗ mất thôi.”

Họ có thể dựa vào bức tranh mà suy đoán dụng ý của Giang Tuần, nhưng chứng cứ này quá dễ bị bác bỏ.

Giang Tuần đã chết rồi, còn ai có thể chứng minh bức tranh ấy là để ám chỉ Giang thái sư, người cũng xuất thân từ Trường Châu?

Chẳng lẽ người ta không được phép vẽ quê hương của mình nữa hay sao? Thứ này chỉ có thể xem như chứng cứ phụ trợ, tuyệt đối không thể làm bằng chứng định tội.

Cố Thậm Vi nghe Hàn Thời Yến nghiêm túc nói xong, khóe miệng không khỏi giật giật đầy bất đắc dĩ.

Nàng nghĩ nhiều đến thế, quả là quá sớm!

Việc điều tra vụ án này của họ, hiện tại vẫn còn ở giai đoạn “nghĩ trong đầu, nói trên miệng”! Căn bản chưa có lấy một chứng cứ nào có thể đưa ra được!

“Không chỉ vậy, cái hang kia bọn họ cũng đã lấp từ lâu rồi, bao nhiêu năm qua, quan viên Tô Châu thay đổi lớp này đến lớp khác, chưa từng ai báo cáo kho lương, kho bạc có vấn đề gì cả. Đủ thấy manh mối đã bị xóa sạch.”

“Thỏi vàng chỉ có thể chứng minh thuế bạc thực sự bị đánh cắp, ngọc thủy tiên không chứng minh được nó thuộc về ai, đến cả mảnh sổ sách sót lại trong tay ta, vốn là vật chứng đáng tin nhất, thì nội dung phía trên lại quá ít, căn bản chẳng thể nói lên điều gì!”

Cố Thậm Vi nói đến đây, cười khan một tiếng.

“Sao ta lại thấy chúng ta chẳng khác gì hổ giấy khí thế thì bừng bừng nhưng Hàn ngự sử tiếp tục vỗ chắc sẽ vỗ thủng vai ta mất thôi!”

“Chứng cứ có sức nặng duy nhất, vẫn là quyển sổ từ tay nhà họ Hồng ở Thương Lãng Sơn rò rỉ ra ngoài… Thế nhưng đến nay, Tống Vũ vẫn chưa từng lộ diện, chúng ta còn chẳng biết hắn cao thấp béo gầy ra sao! Mà quyển sổ kia thì như mò kim đáy biển!”

Vương ngự sử đứng bên cạnh án thư, xoa xoa cằm, nghe vậy liền phất tay cười lạnh: “Trẻ con mơ tưởng lật đổ Thái sư chỉ bằng suy đoán mơ hồ vô căn cứ, cho dù là nằm mơ giữa ban ngày, người ta cũng chưa chắc dám nghĩ như hai ngươi đâu!”

Ông ta tặc lưỡi mấy tiếng, “Coi như ta chưa từng nói gì đi, ta còn tưởng các ngươi có chứng cứ gì ghê gớm lắm, hóa ra suy đoán của các ngươi lại dựa vào quyển tập tranh Âu Tùng phủ đầy bụi, sắp bị chuột gặm thủng của ta đây à!”

“Trong trà quán còn đồn rằng Hàn Thời Yến ngươi si mê Cố thân sự, ngày ngày đến miếu Nguyệt Lão dập đầu quá canh ba! Vì cưới nàng vào cửa mà ra tay trước, hại chết cả nhà người ta, lại còn bày mưu lập trận vây giết tại bãi tha ma, khiến Cố thân sự cả người toàn sát khí có thể áp chế khắc mệnh của ngươi…”

Vương ngự sử càng nói càng hào hứng, thấy sắc mặt Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến thay đổi liên tục, không khỏi lấy làm mãn nguyện.

“Không chỉ vậy, trước đó ngươi còn cố tình kết thân mấy lần, chẳng qua là để giảm bớt cái mạng khắc người của bản thân. Một bên suy, một bên thịnh…”

“Chậc chậc… phí công tốn sức như thế, chẳng qua chỉ để cưới được một con mẫu hổ về nhà… thật là cảm động trời đất!”

“Nếu quyển tập tranh này của ta mà được coi là chứng cứ, vậy ta cũng cầm lời đồn trà quán đi khởi vu cáo rồi!”

Vương ngự sử nói rồi giậm chân, lắc đầu liên tục.

“Người ngoài không rõ, Hàn Thời Yến ngươi còn không rõ sao? Năm xưa Quan ngự sử tra xét Giang thái sư mấy tháng liền, thế mà không moi ra nổi nửa điểm sai sót. Ông ta không chỉ là người đứng đầu Tam công, mà còn được Quan gia tín nhiệm hết mực. Đặt mắt khắp triều đình này, ngoài ông ta ra, còn có đảng phế Thái tử nào giữ được địa vị cao như thế?”

“Huống chi Giang thái sư xuất thân thanh lưu, là thủ lĩnh hàng văn thần, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với trò múa rìu qua mắt thợ như nhà họ Cố các ngươi.”

“Bao nhiêu năm nay, Giang thái sư đã làm chủ khảo khoa cử bao nhiêu lần, từng giảng học ở Quốc Tử Giám bao nhiêu lượt? Khắp thiên hạ này, có biết bao nhiêu người phải gọi ông ta một tiếng thầy? Đến cả dân thường đầu đường xó chợ khi nhắc đến ông ta, đều không quên giơ ngón cái mà cung kính gọi một tiếng ‘Giang công’!”

“Dựa vào những thứ lặt vặt trong tay các ngươi hiện giờ, chưa cần ông ta ra mặt, chỉ riêng đám môn sinh cựu bộ của ông, cộng với những quan viên xuất thân từ Tô Châu, mỗi người phun một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết các ngươi rồi.”

Vương ngự sử vừa nói, vừa nhìn hai gương mặt còn mang nét non trẻ trước mắt, không khỏi thở dài một tiếng.

“Huống hồ, nếu năm xưa Giang thái sư thực sự vì dân gặp nạn mà phạm phải điều gì sai trái…”

Ông ta nói đến đây khựng lại, rồi tiếp: “Các ngươi từng nghe đến tán vạn dân chưa?”

Cố Thậm Vi quay sang nhìn Hàn Thời Yến, Hàn Thời Yến giải thích: “Quan gia không thể làm ngơ trước lòng dân… muốn lật đổ Giang thái sư, quả thực phải có chứng cứ xác đáng, rõ ràng đến mức đối phương không cách nào chối cãi.”

“Chúng ta phải tìm được Tống Vũ, lấy được quyển sổ trong tay hắn.”

Hàn Thời Yến nói xong, lại không nhịn được mà bổ sung thêm: “Chúng ta chưa từng thấy quyển sổ đó, cũng không dám chắc nó có đúng như lời đồn, có thể trực tiếp định tội Giang thái sư hay không. Vẫn còn cần thêm nhiều chứng cứ hơn nữa.”

Cố Thậm Vi chăm chú lắng nghe, trong đầu suy nghĩ xoay chuyển liên hồi.

Nàng không vội, nàng đã đợi ba năm rồi, nào có ngại thêm chút thời gian nữa?

Vương ngự sử đứng một bên nhìn hai người, trên mặt hiện ra vẻ thương cảm: “Nếu hai vị cảm thấy đường cùng rồi, thì cứ đến tìm ta, ta mời hai vị uống rượu ăn thịt! Còn về những chuyện khác… e là ta chẳng giúp được gì.”

Cố Thậm Vi không nói gì, chỉ chắp tay thi lễ với Vương ngự sử.

Trong mắt nàng ánh lên tia sáng kiên định, đầy rẫy chiến ý: “Nếu không có đường, thì chúng ta sẽ chẻ núi, lấp biển, ắt sẽ mở ra đường.”

“Huống chi, ta lại cảm thấy, khắp bốn phương tám hướng đều là đường. Trước kia mây mù giăng lối, không biết phương hướng, nay đã rõ ràng mục tiêu, lẽ nào còn sợ không tìm được đường, chẳng thể đến đích?”

“Dẫu có phải học theo Ngu Công, ta và Hàn Thời Yến cũng sẽ từng xẻng, từng xẻng một mà dời được ngọn núi kia đi.”
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 382: Gặp lại Lý Minh Phương


Vương ngự sử nghe vậy thì ngồi phịch xuống ghế, vắt chân chữ ngũ, đưa mắt nhìn về cánh cửa lớn đang đóng chặt, lười nhác cất giọng gọi: “Vương Đậu!”

“Rầm!” Cánh cửa bị một cước đạp tung.

Cố Thậm Vi theo bản năng đặt tay lên chuôi kiếm.

Lại thấy trước cửa phòng, tên tùy tùng thân cận của Vương ngự sử một tay bưng khay, miệng còn cắn một ống trúc, chân đá cửa vẫn chưa hạ xuống.

Hắn đi đến bên bàn tròn dưới cửa sổ, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, đặt khay lên bàn, bày la liệt hoa quả điểm tâm trong đó, rồi đặt ống trúc xuống, kế đó lại rút mấy cành hoa từ sau lưng ra, thay vào bình sứ trắng trên bàn mấy cành đào núi muộn.

Vương ngự sử trông thấy thì phất tay về phía hai người:

“Hai người cứ việc đi kiến cây rung núi đi!”

“Nhà ta tiền tài vạn quán, thê thiếp xinh đẹp vây quanh, chỉ sợ nếu chết đi, kiếp sau đầu thai không được hưởng phúc thế này nữa!”

Cố Thậm Vi chăm chú nhìn ông ta một cái, chẳng trách cưới được cả Thần Tài, đúng là phải tích đức mười đời!

Nàng nghĩ vậy, không nói gì thêm, cùng Hàn Thời Yến liếc nhau rồi rời khỏi nơi ấy.

Ngự Sử đài vẫn huyên náo như cũ, nhưng tâm trạng của hai người lúc này đã khác hẳn lúc đến.

Hàn Thời Yến nghiêng đầu nhìn Cố Thậm Vi đang sánh bước bên cạnh, trịnh trọng nói:

“Suy đoán của chúng ta… chưa chắc đã đúng. Dù sao Giang Tuần cũng đã chết rồi, dụng ý khi hắn vẽ bức tranh ấy, e là chỉ có hắn mới biết.”

“Nếu đối thủ là người như Giang thái sư hay Lý thái bảo, họ hoàn toàn có thể cố ý dẫn chúng ta lạc hướng. Chúng ta vẫn nên tìm bằng chứng trước đã.”

“Cố Thậm Vi, những lời ta đã từng nói với nàng, mãi mãi đều có hiệu lực.”

“Bất kể người đó là ai, dù cho có là bậc thánh nhân được thiên hạ cùng kính ngưỡng, ta vẫn đứng về phía nàng.”

“Nếu hắn là thần, chúng ta sẽ kéo hắn xuống khỏi thần đàn.”

Cố Thậm Vi nghe vậy, tránh né ánh mắt nóng bỏng của Hàn Thời Yến, lặng lẽ dịch người, lùi xa khỏi hắn một chút.

Nàng sợ nếu đứng gần hơn nữa, Hàn Thời Yến sẽ nghe được tiếng tim mình đập mạnh.

Đối mặt với Giang thái sư, Hàn Kính Nghiêm không dám động, Vương ngự sử không muốn động, chỉ có Hàn Thời Yến là chịu đứng cạnh nàng.

“Thập Thất Nương!”

Cố Thậm Vi vừa định mở lời với Hàn Thời Yến, thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên phía trước.

Nàng theo tiếng nhìn sang, phát hiện không biết tự lúc nào hai người đã ra đến tận cửa lớn của Ngự Sử đài, nơi ấy đang đỗ một cỗ xe ngựa màu lam.

Màn xe được vén lên, Lý Minh Phương từ trong ló đầu ra, vẫy tay với nàng.

Cố Thậm Vi khựng lại, ánh mắt không tự chủ được rơi xuống tấm thẻ gỗ treo bên hông xe, rõ ràng khắc một chữ “Giang”.

“A tỷ!” Cố Thậm Vi khẽ gọi, rồi lập tức chạy ra khỏi cửa.

Nàng chạy được mấy bước lại quay đầu nói với Hàn Thời Yến: “Ta đi trước. Hàn đại nhân, chi bằng thử điều tra cung nữ tên là Phúc Nhã kia xem.”

Hàn Thời Yến ngập ngừng muốn nói lại thôi, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Lý Minh Phương.

Lý Minh Phương bị ánh mắt ấy nhìn đến mức tim đập thình thịch, nàng khẽ mím môi cười, song không nói gì.

Cố Thậm Vi liếc mắt nhìn hai người đứng bên xe, người đánh xe thì nàng không nhận ra, nhưng bà tử kia thì có quen, chính là Lâm ma ma, người từng đi theo bên cạnh Lý Minh Phương khi họ gặp nhau lần trước.

Cố Thậm Vi đang nghĩ, thì thấy Lý Minh Phương vén màn xe lên, đưa tay ra đón nàng.

Mấy tháng không gặp, Lý Minh Phương trông tiều tụy đi nhiều, áo quần trên người cũng hơi rộng, sắc mặt tái nhợt, trong mắt còn vương tơ máu đỏ.

“Ta nghe nói muội xảy ra chuyện… muội vẫn ổn chứ?”

Cố Thậm Vi nhẹ nhàng gật đầu, khẽ mỉm cười với Lý Minh Phương, nàng giơ tay lên, đưa cánh tay ra trước mặt Lý Minh Phương: “Ta vẫn ổn, còn có thể đánh chết một con trâu ấy chứ!”

Lý Minh Phương đưa mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, vành mắt hoe đỏ, nàng cười khẽ, mang chút tự giễu: “Ta cũng tốt… Chỉ là trước đó lâm bệnh một trận, may mà Tứ Lang đối với ta rất tốt, nay đã khá lên nhiều rồi, chỉ là gầy đi đôi chút.”

Cố Thậm Vi hơi nhíu mày, vừa định mở miệng, đã cảm thấy xe ngựa dưới thân chuyển động, bánh xe lăn đều, xe đã bắt đầu chạy.

“Á tỷ đã mời thái y xem qua chưa? Ngày trước tỷ là người sợ uống thuốc nhất, một chút cũng chê đắng.”

“Ta nhớ có lần tỷ nhiễm phong hàn, lén đổ thuốc vào trong chậu hoa, nào ngờ người thì không chịu uống, nhưng hoa lại rất thích. Chậu hoa ấy sinh trưởng vô cùng tươi tốt, cành lá sum suê… Về sau vị lang trung từng bắt mạch cho tỷ, cũng bỏ nghề đi trồng hoa rồi.”

Lý Minh Phương bật cười, mũi cay cay, nàng đưa tay lên chấm chấm khóe mắt.

“Ta nhớ khi đó là những ngày đông lạnh nhất, vậy mà trong phòng lại có hoa nở, không những nở, mà còn nở ra mấy màu khác nhau.”

“Hôm ấy rét buốt thấu xương, ta nằm co ro trong chăn phát sốt, muội trèo cửa sổ vào thăm ta. Không chỉ mặc mỗi áo đơn, còn để trần chân, trên đầu toàn là tuyết, nói gì mà muốn luyện ‘đạp tuyết vô ngân’… Lần đó muội còn mang cho ta bánh thịt trước cổng thành.”

“Ta ngồi bên cửa sổ ăn bánh thịt, còn muội thì múa kiếm giữa sân, rụng sạch cả một cây hồng mai!”

Cố Thậm Vi gật đầu: “Sau đó là Tứ Lang trèo tường vào thăm bệnh, ta tưởng là kẻ trộm, một kiếm đâm vào mông hắn… máu chảy ra còn đỏ hơn cả hoa hồng mai, túi hạt dẻ đường hắn mang cho tỷ rơi tung tóe đầy đất.”

“Rồi đến lượt ta ngồi bên cửa sổ ăn hạt dẻ, nhìn muội ho khụ khụ, còn Tứ Lang thì kêu gào oai oái!”

Ấy là một trong số ít lần nàng gặp Tứ Lang. Nàng thân thiết với Lý Minh Phương, nhưng với Tứ Lang lại chẳng hợp tuổi, lần nào gặp nhau cũng gà bay chó sủa.

Lý Minh Phương hồi tưởng chuyện xưa, không nhịn được bật cười thành tiếng: “Đến giờ chàng vẫn còn vết sẹo ấy, cứ dăm bữa nửa tháng lại nhắc lại một lần.”

Vừa nói, Lý Minh Phương vừa lấy từ bên cạnh ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, đưa cho Cố Thậm Vi: “Nói ta sợ thuốc đắng, muội chẳng phải cũng thế sao?”

“Trước kia muội rất thích ăn đồ ngọt, thứ thuốc đắng nghét ấy sao nuốt nổi? Ta cũng không biết muội còn thiếu thứ gì, lần trước định cho muội chút bạc, muội không nhận. Nên ta tự tay làm cho muội một hộp bánh mơ ướp đường, lúc uống thuốc thì ăn cùng với nó.”

Cố Thậm Vi đón lấy hộp bánh mơ, đưa tay nhẹ nhàng v**t v* chiếc hộp.

“Không ngờ tỷ còn giữ lại cái này. Hộp đựng đồ vặt ấy, mỗi người chúng ta đều có một cái. Tiếc rằng sau khi Thanh Minh viện bị san phẳng, hộp của ta cũng mất luôn rồi.”

Ngoài luyện kiếm và người nhà ra, phần lớn ký ức sinh động khi còn nhỏ của Cố Thậm Vi đều gắn liền với Lý Minh Phương.

Cố phủ quản giáo nghiêm ngặt, mỗi lần Lý Minh Phương lén đến thăm nàng, đều mang theo đủ loại đồ ăn vặt, chất đầy hộp ấy, để nàng giấu dưới gối.

Cố Thậm Vi giơ tay định mở hộp ra, nhưng lại bị Lý Minh Phương giữ lại.

“Công gia nhà ta muốn gặp muội,” Lý Minh Phương nói, có chút lúng túng liếc mắt nhìn về phía trước xe ngựa.

Cố Thậm Vi nhướng mày, dùng tay kia vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lý Minh Phương: “Vừa hay ta cũng muốn gặp Giang thái sư một lần, chỉ không biết nên gửi bái thiếp ở đâu, thật khéo, lại nhờ tỷ dẫn lối.”

Nàng đã đoán được từ sớm, một phụ nhân khuê phòng như Lý Minh Phương sao có thể đường đường chính chính chờ trước cửa Ngự Sử đài để gặp nàng giữa lúc này.

Chắc chắn là Giang thái sư sai nàng đến.
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 383: Đánh bài ngửa


Khi Cố Thậm Vi bước vào cửa, thấy Giang Bá Dư đang ngồi bên bàn đánh cờ một mình.

Cửa sổ trong nhã thất là một khung tròn quy củ, ngoài cửa có cầu nhỏ nước chảy, lại thêm một cây hoa nở rộ.

Một con mèo đen tuyền nằm ườn trên tảng đá xanh, phơi cái bụng trắng nõn dưới nắng, đuôi lười nhác phe phẩy, cả thân toát lên vẻ mãn nguyện lười biếng.

Bên bàn thấp có đặt một chiếc lư hương bằng đồng, hình dáng tựa ngọn núi nhỏ, trên đỉnh núi chạm rỗng một lỗ thông khí, khói hương mảnh như tơ bay lượn, lơ đãng mà quấn quýt.

Không biết nơi nào cách đây bao xa, có người đang gảy đàn cổ.

Dù Cố Thậm Vi chẳng hiểu âm luật, nàng vẫn nghe ra trong tiếng đàn ấy hàm chứa khí chất cao khiết thoát tục.

“Đến rồi à, biết đánh cờ không? Chi bằng bồi lão phu một ván.”

Cố Thậm Vi nhướng mày, rút trường kiếm bên hông đặt xuống bàn thấp, rồi đặt luôn hộp gỗ mà Lý Minh Phương đưa nàng lên cạnh kiếm.

Nàng không giữ lễ nghi, thoải mái ngồi xếp bằng đối diện với Giang thái sư: “Ngồi quỳ mà rút kiếm thì nhanh quá, thôi cứ ngồi xếp bằng, tránh làm người ta mất mạng lúc nào không hay.”

Giang thái sư nghe vậy thì mỉm cười, đưa tay làm động tác mời: “Tiểu hữu cứ tự nhiên.”

Cố Thậm Vi lại nhướng mày, lấy một quân trắng trong hộp cờ, tùy tiện đặt lên bàn cờ đang dang dở.

“Chỗ này chỉ có ta với Thái sư, Thái sư không sợ ta thà giết lầm ngàn người, quyết không bỏ sót một kẻ sao? Dù sao ta vốn là đến để báo thù.”

Giang thái sư cười nhè nhẹ, đặt xuống một quân đen: “Ngươi là nữ nhi của Cố Hữu Niên, sao lại là hạng người giết bừa kẻ vô tội?”

“So với việc giết kẻ thù, ngươi càng muốn điều tra chân tướng, rồi để hắn chết một cách xứng đáng hơn.”

Cố Thậm Vi nhìn Giang Bá Dư với ánh mắt đầy giễu cợt, ngón tay mân mê nhẹ trên chuôi kiếm, bỗng nhiên, nàng đột ngột rút kiếm khỏi vỏ, ánh thép lạnh lóe sáng, lưỡi kiếm đã áp sát cổ họng Giang thái sư.

Thanh kiếm sắc đến mức thổi qua cũng đứt lông, chỉ trong khoảnh khắc, mấy sợi râu đã rơi xuống.

Giang Bá Dư vẫn bất động, nhưng sau lưng ông ta đột nhiên hiện ra một nam nhân trung niên. Người này thoạt nhìn tầm thường vô cùng, nếu đứng trong đám đông thì khó mà nhận ra, nhưng đôi mắt lại khiến người ta thấy quen thuộc một cách khó hiểu.

Tuy ánh sáng trong phòng nhạt nhoà, nhưng sắc mắt của người này dường như nhạt hơn người thường vài phần.

Trong tay hắn cầm một thanh loan đao, mũi đao chỉ thẳng vào mặt Cố Thậm Vi.

Giang Bá Dư khẽ cau mày, có phần không vui: “Thường Âm, lui xuống. Cố tiểu hữu sẽ không giết ta.”

Người kia tên gọi Thường Âm, thân hình chớp lên một cái, lại biến mất khỏi gian phòng.

Cố Thậm Vi tặc lưỡi, thu kiếm về tra lại vào vỏ, rồi lại xếp bằng ngồi xuống, đặt xuống quân cờ thứ hai.

“Giang thái sư có vô tội hay không, chẳng lẽ bản thân còn không rõ?”

“Không phải không sợ ta, mà là tin ta ư? Một ván cờ cũng phải gọi hộ vệ ẩn thân bên cạnh, chưa đủ, lại còn dùng Lý Minh Phương để uy h**p ta. Chậc chậc, mưu lược như vậy nên viết thành sách, để văn võ bá quan ngày ngày đọc thuộc lòng mới phải.”

Dưới trướng Giang thái sư người đông thế mạnh, con cháu thôi cũng đủ đứng chật cả nghĩa địa.

Vậy mà lần này ông ta lại cố tình để Lý Minh Phương đến mời nàng, chung quy là biết nàng để tâm tới Lý Minh Phương, liền lấy nàng ấy ra làm con tin mà thôi.

Giang thái sư cầm trong tay quân cờ đen, trầm ngâm suy nghĩ. Khi nghe nhắc đến tên Lý Minh Phương, ông ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt hiền hoà lạ thường.

“Minh Phương biết lễ nghĩa, hiểu sách vở, là Tứ Lang nhà ta trèo cao mới phải. Hai đứa chúng nó cầm sắt hòa hợp, chẳng bao lâu nữa sẽ lên chức phụ mẫu, người làm trưởng bối như ta nhìn thấy cũng lấy làm an ủi.”

Lý Minh Phương có thai rồi? Cố Thậm Vi khẽ giật mình trong lòng. Lúc trước ngồi xe cùng nhau, Lý Minh Phương chưa từng nhắc với nàng chuyện này.

Giang thái sư vừa nói vừa hạ một quân đen xuống.

“Nhi tử ta từ nhỏ tính tình hiếu động, hay bị thương tích. Minh Phương vì nó mà còn chuyên tâm học y. Con bé có tư chất không tầm thường. Nếu tiểu hữu có chỗ nào không khỏe, có thể bảo nó kê cho một đơn thuốc.”

Cố Thậm Vi nhìn ánh mắt của Giang thái sư, thần sắc lạnh xuống.

Giang thái sư lại như không có chuyện gì, thản nhiên mỉm cười, cầm ấm trà trên bàn rót cho Cố Thậm Vi một chén.

“Nếm thử xem, đây là trà ngũ cốc.”

“Chắc cũng đã hai mươi năm rồi nhỉ, lúc ấy tiểu hữu còn chưa ra đời. Xem ra đám người chúng ta thật sự đã già mất rồi.”

“Khi ấy ta đang làm tri châu ở Hà Đông, trước gặp đại hạn, sau lại thì địa long trở mình, đồng ruộng mất trắng, có thể nói là xác chết đầy đồng. Ăn thịt con mà sống, nhai đất mà chết, chuyện như thế nhan nhản khắp nơi, cứ đi mấy bước là thấy một cỗ thi thể.”

“Khi ấy ta cũng giống tiểu hữu bây giờ, nhiệt huyết can trường, chẳng những tự mình bỏ hết gia sản cứu nạn, mà còn ép bức hương thân địa chủ phải mở kho phát chẩn. Dân trong châu của ta, không một ai chết đói.”

“Rồng mạnh không áp nổi rắn làng, nhi tử thứ năm của ta bị đám hương thân bắt đi, cuối cùng bị thiêu sống trong miếu Thổ Địa.”

“Khi ta rời nhiệm, dân chúng đến tiễn, đã tặng ta gói trà ngũ cốc này…”

Cố Thậm Vi cụp mắt nhìn vào chén trà, nói là trà, kỳ thực chỉ là nước pha từ ngũ cốc rang chín, mang theo một mùi thơm khét của lúa mạch.

Giang thái sư vừa kể, khóe mắt khẽ ửng đỏ, nhưng chẳng mấy chốc lại mỉm cười như cũ.

“Tuổi trẻ có khí sắc là chuyện tốt. Hôm nay nhìn thấy tiểu hữu trong triều, lão phu bỗng nhớ đến năm xưa. Bèn lấy gói trà này ra uống lại, vẫn là hương vị năm đó.”

Cố Thậm Vi lắng nghe, cầm lấy chén trà uống cạn một hơi.

Cách nàng uống chẳng chút tao nhã, ừng ực ừng ực, uống xong còn thở ra một tiếng đầy thỏa mãn.

“Quả là trà ngon! Để hai mươi năm mà không bị sâu mọt hay mốc meo, thật sự hiếm có!”

“Nghe chuyện của Giang thái sư rồi, không bằng nghe thử đề nghị của ta.”

“Dương gian chúng ta cũng nên học theo âm phủ, cho mỗi người một quyển sổ công đức. Như Giang thái sư hy sinh con trai cứu dân, cộng mười điểm công đức. Sau đó lại hại chết một người, trừ một điểm. Lại giết thêm một người nữa, lại trừ một điểm nữa… Chừng nào chưa giết đủ mười người, thì công đức vẫn còn dư, coi như vô tội.”

“Thái sư thấy sao?”

Ý cười trên mặt Giang thái sư nhạt dần, ông ta lặng lẽ nhìn Cố Thậm Vi, nhắc: “Tiểu hữu nên hạ cờ rồi.”

Cố Thậm Vi nhướng mày, tùy tiện đặt xuống một quân trắng: “Thái sư, chẳng hay chuyện ta lấy lại quốc tỷ, cứu giá lập công, tính được bao nhiêu điểm công đức? Có thể đổi được mấy mạng người?”

“Nói như vậy, thì hòa thượng trong Ngũ Phúc tự ban ngày tụng kinh tích đức, ban đêm làm sát thủ giết người kiếm thưởng, đúng là tiền đồ rộng mở!”

Cố Thậm Vi vừa nói vừa nhìn Giang thái sư cười, hàm răng trắng đều lộ ra, nàng cầm lấy quân đen bị vây, ném vào giỏ cờ bên cạnh.

“Nếu Thái sư còn không nghiêm túc, thì ván này ta thật sự sẽ thắng đấy.”

Nhưng lần này, Giang thái sư lại không hạ cờ, ánh mắt ông ta chăm chăm nhìn Cố Thậm Vi, ánh lửa ẩn hiện.

“Vậy… Tiểu hữu cho rằng, người trộm thuế ngân, sai khiến Lý Thường hành thích Quan gia, là ta?”

Cố Thậm Vi chớp mắt mấy cái, “Ngài thấy sao?”

Giang thái sư khẽ lắc đầu: “Tiểu hữu, xem ra là không nghe lọt lời khuyên của lão phu rồi.”

“Lão phu với phụ thân Cố Hữu Niên của Lý Xương, từng là cố giao. Năm xưa khi vụ án binh khí đứt gãy xảy ra, ông ấy cầu cứu Thái tử, cũng là lão phu ra mặt làm cầu nối.”

“Có một số chuyện, không như vẻ bề ngoài mà ngươi thấy. Nói không chừng đến cuối cùng, ngươi sẽ phát hiện mình chỉ là kẻ cầm súng cho người khác, uổng công một phen mà thôi.”

“Giống như thiên hạ chỉ biết Hoàng Thành sứ Trương Xuân Đình là gian thần mê hoặc quân vương… có ai biết được, hắn thật ra là nhi tử của Hoàng đế?”
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 384: Trương Xuân Đình có vấn đề


Cố Thậm Vi cố nén cơn sóng lớn cuộn trào trong lòng!

Trương Xuân Đình là hoàng tử? Chuyện này sao có thể? Ở Đại Ung, đến trẻ ba tuổi cũng biết Quan gia chỉ có hai nhi tử!

Nếu lời lão già này là thật… Vậy thì Quan gia thân là phụ thân, chẳng những không thừa nhận đứa con này, lại còn mặc cho người đời gọi hắn là tên hoạn quan nịnh thần chuyên lấy sắc hầu người, để hắn tận tay chém chết thái tử trước Ngọc đài, chính tay g**t ch*t huynh trưởng ruột thịt của mình…

Chỉ cần nghĩ đến đây, toàn thân Cố Thậm Vi đã trào lên một cơn phẫn nộ.

“Rất tức giận đúng không? Tiểu hữu là người thông minh, chắc hẳn sẽ không thật sự cho rằng Trương Xuân Đình nhẫn nhục chịu khổ, từ nơi lưu đày quay về Biện Kinh, là để rửa sạch oan khuất cho phụ thân ngươi, báo đáp cái gọi là ân cứu mạng năm xưa chứ?”

“Quan gia trục xuất hắn khỏi Biện Kinh, thậm chí không cho hắn mang họ Triệu. Vậy mà hắn không chỉ trở lại, còn lần nữa bước vào tầm mắt của Quan gia. Cơ hội đó là gì, lão phu không nói, tiểu hữu cũng có thể tự mình nghĩ rõ.”

Giang thái sư vừa nói, vừa khẽ thở dài một tiếng.

“Hắn trở lại Đông Kinh, thì xảy ra chuyện gì? Quan gia và Đông cung trở mặt thành thù, Trung cung suy sụp không gượng dậy nổi. Cả Đại Ung chỉ còn một đứa trẻ miệng còn bú sữa.”

“Hắn đưa ngươi đến Biện Kinh rồi sau đó lại xảy ra chuyện gì? Có phải hắn nói với ngươi rằng, Hàn Thời Yến là một thanh kiếm sắc bén có thể sử dụng không?”

“Dưới sự dẫn dắt từng bước của hắn, ngươi đã làm gì? Diệt trừ Tề Vương, hiện giờ toàn bộ sản nghiệp của Tề Vương đều thu về kho của Hoàng Thành tư. Vạch mặt nội gián trong Hoàng Thành tư… Có được cơ hội này, Hoàng Thành tư từ trên xuống dưới sẽ là thiên hạ của một mình Trương Xuân Đình.”

“Khiến Phúc Thuận công chúa, phu nhân Lỗ Quốc Công thân bại danh liệt… Phủ Lỗ Quốc Công từ nay về sau không còn người kế thừa.”

Giang thái sư nói đến đây, thần sắc phức tạp nhìn Cố Thậm Vi: “Ngươi hẳn là biết rõ thân thế của Ngụy Trường Mệnh rồi nhỉ? Nếu không tin lời lão phu, vậy cứ chờ mà xem, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ là Lỗ Quốc Công đời tiếp theo.”

“Phúc Thuận công chúa, phủ Lỗ quốc Công đều là thế lực đứng sau tiểu hoàng tử Triệu Thành.”

“Rồi đến buổi chầu sáng nay, các ngươi đem trường kiếm đặt lên cổ lão phu và Lý thái bảo…”

Giang thái sư lại thở dài một hơi, thấy Cố Thậm Vi vẫn im lặng không lên tiếng, ông ta lại tiếp tục:

“Còn có Mã Hồng Anh, năm đó mệnh lệnh đổi quốc tỷ bằng máu tươi tướng sĩ, là phát ra từ miệng vị Chỉ Huy sứ Hoàng Thành tư tiền nhiệm.”

“Chu Huân lại đúng lúc cứu được Mã Hồng Anh, hai nhà Mã, Ngô nợ Trương Xuân Đình một ân tình to lớn, đồng thời trong lòng lại sinh ra hận ý vô biên với Quan gia…”

“Những cái gọi là chứng cứ trong tay các ngươi, là ai đưa cho? Mã Hồng Anh là người của ai?”

“Các ngươi đến Bắc Triều, sao đoàn thương nhân của Vương ngự sử phu nhân lại đúng lúc cùng đường? Lại còn sẵn lòng mạo hiểm to lớn giúp các ngươi chuyển quốc tỷ ra khỏi thành? Là ai sắp xếp cho họ đến đón các ngươi?”

“Hồng thị ở Thương Lãng Sơn vì sao lại đúng lúc bị diệt môn ngay trước khi ngươi đến? Cuốn sổ sách kia thực sự tồn tại chăng? Trên đời thật sự có người tên Tống Vũ sao?”

Giang thái sư nói đến đây, khẽ cười một tiếng, nụ cười đầy thê lương.

“Tất nhiên rồi, lão phu tin rằng, chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ tìm thấy Tống Vũ, sẽ lấy được cuốn sổ tay từ tay Hồng thị ở Thương Lãng Sơn kia, cuốn sổ đủ để khiến triều đình chấn động.”

Nói đến đây, Giang thái sư chậm rãi đứng dậy: “Lời của lão phu, đến đây là hết. Tiểu hữu hãy tự lo lấy mình.”

“Khi lão phu nói Trương Xuân Đình là hoàng tử, trong lòng tiểu hữu có phẫn nộ không? Ngươi, một kẻ chẳng hề liên quan, nghe còn nổi giận đến vậy, thì Trương Xuân Đình sao có thể hoàn toàn không oán không hận? Nếu hắn là minh quân, lão phu nguyện làm cây cờ tế trời đầu tiên.”

“Đáng tiếc…” Ông ta lắc đầu: “Dạo gần đây, ngươi có nhìn thấy sắc đỏ như máu trôi đầy Biện Hà không?”

Nói xong, ông ta phất tay áo rộng, định bước ra cửa.

Nhưng chân Giang thái sư vừa nhấc lên, liền cảm thấy bên tai có luồng kình phong quét tới, trong khoảnh khắc cả thân hình ông ta cứng lại tại chỗ. Ông ta quay đầu nhìn lại, thấy Cố Thậm Vi không biết từ lúc nào đã chống một chân lên.

Khuỷu tay nàng chống lên đầu gối, ngồi ở đó với dáng vẻ lười biếng bất cần, như thể đang ngồi trong thanh lâu xem hí kịch, chỉ thiếu bên trái một mỹ nhân rót rượu, bên phải một mỹ nhân gắp thịt. Đôi mắt nàng sáng rực, ánh lên nét thích thú như chưa đủ.

Giang thái sư khẽ hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn sang phía bên kia…

Thị vệ của Thường Âm của hắn đứng ở cửa, sắc mặt khó coi, đầu ngón tay còn kẹp ba mũi tên sáng lạnh như tuyết.

“Sao Giang thái sư đi rồi? Ván cờ này còn chưa đánh xong, câu chuyện này ta cũng chưa nghe đã! Đáng lý phải nói thêm chút nữa mới phải!”

“Vừa hay ta cũng đang muốn làm Hoàng Thành sứ, về nhược điểm của Trương Xuân Đình, ngài phải nói cho rõ, nghiền nhỏ ra, bẻ vụn ra mà giảng cho ta nghe chứ!”

“Ngài đã gọi ta là tiểu hữu rồi, có qua có lại ta cũng phải tặng ngài một cái tên đẹp chứ nhỉ? Gọi là… lão tặc thì sao? Trước kia đây là xưng hô thân mật ta dành cho tổ phụ của ta đó. Mỗi lần nghe ta gọi như vậy, ông ta đều vui đến mức nhảy dựng lên ba thước!”

Sắc mặt Giang thái sư trầm như nước, nhìn Cố Thậm Vi, như vừa đau lòng vừa giận dữ.

Cố Thậm Vi lại thong thả từ dưới đất đứng dậy, cũng đáp lại ông ta một ánh mắt “đau lòng giận dữ” chẳng kém.

“Đáng lẽ ngài phải nói với ta những điều này ngay từ đầu mới phải. Giờ thì trong mắt ta, chẳng khác nào nhìn thấy một con quái vật đầu cá thối rữa đội lốt mỹ nam, dù có vai rộng eo thon chân dài đến mấy… nhìn thế nào cũng không giống người, đúng không?”

“Người già rồi, có phải trí nhớ cũng chẳng ra gì nữa không? Ngay trước khi ‘đau lòng giận dữ’, chẳng phải ngài còn đang dọa ta đó sao!”

Nói đến đây, giọng điệu của Cố Thậm Vi đột nhiên thay đổi: “Có điều ta lại thấy… những gì ngài nói cũng có vài phần đạo lý đấy.”

Nàng vừa nói vừa vỗ ngực, nghiêm túc nhìn thẳng vào Giang thái sư: “Nhưng ngài cũng đừng lo, ta là người vô cùng lương thiện, vừa rồi đã cảm nhận được nỗi lo quốc nỗi đau dân trong lòng ngài. Nếu một ngày thật sự có một tên bạo quân…”

Cổ tay Cố Thậm Vi khẽ lật, thanh kiếm đặt trên bàn giống như mọc mắt, trong chớp mắt đã nằm gọn trong tay nàng.

Giang thái sư biến sắc, sợ hãi lùi một bước, trốn ra phía sau Thường Âm.

Cố Thậm Vi bĩu môi hai tiếng, rồi lại mỉm cười với ông ta: “Ngài sợ gì vậy? Mới nãy chính miệng ngài nói còn gì? Ngài nói: Thường Âm, nàng ta sẽ không giết ta!”

Nàng bắt chước giọng điệu của Giang thái sư khi nãy, nói xong liền phá lên cười ha ha.

Giang thái sư mặt mày sa sầm, hô hấp cũng dồn dập mấy phần.

“Yên tâm đi, ta không phải muốn giết ngài. Chỉ là muốn nói, nỗi lo ngày hôm nay của ngài, ta sẽ thay ngài gánh một phần. Nếu sau này thật sự xuất hiện bạo quân…”

Cố Thậm Vi lắc nhẹ thanh trường kiếm trong tay, “Ta sẽ thay ngài cắt cổ hắn! Sau đó tự mình làm nữ quân, thế nào? Giang thái sư luôn khen ta thông minh, hẳn là rất hài lòng về ta chứ?”

Giang thái sư hít một hơi thật sâu, chưa từng thấy ai kiêu ngạo ngông cuồng đến mức này!

“Lời lão phu nên nói, đều đã nói hết. Tiểu hữu có nghe hay không, tùy ngươi.”

“Vấn đề mà lão phu hỏi ngươi vừa nãy, ngươi nghĩ kỹ một chút, tự nhiên sẽ hiểu rõ chân tướng.”

Nói xong, ông ta phất tay áo rộng định rời khỏi.

Nhưng thân hình Cố Thậm Vi lóe lên, lập tức chắn ngang trước cửa, chặn đường ra của Giang thái sư.

Giang thái sư trừng mắt nhìn Cố Thậm Vi, trong ánh mắt đã có vài phần tức giận.

Cố Thậm Vi cũng bình tĩnh đáp lại ánh mắt ông ta: “Ta cũng có điều muốn nói với Thái sư. Chi bằng Thái sư ngồi lại, uống thêm một chén trà ngũ cốc hai mươi năm rồi vẫn chưa mốc nhé?”
 
Back
Top Bottom