Wattpad  Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]

Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]
#10


Jungkook khẽ động cơ thể, không biết cậu đã ngủ bao lâu?

Cậu nhận ra cơ thể vẫn đang giữ nguyên tư thế cuộn tròn trong chăn, cậu nhẹ nhàng hất chăn sang một bên, để lộ thân trên hơi gầy.

Có người khác trong căn phòng này.

Cậu nhìn xung quanh, là Kim Taehyung.

Anh đang ngồi đọc sách trên sô pha.

Anh đang diện vest a, nhưng bộ vest hôm nay sang trọng và nhiều tiểu tiết hơn hẳn.

Cậu không thể phủ nhận rằng bộ vest rất tôn dáng, đường nét của cơ thể săn chắc, khoẻ mạnh lộ hẳn ra.

Kim Taehyung buông sách, hướng về phía người kia.

Hai mắt chạm nhau, nhưng không có một chút lay động từ hai phía.

Phát hiện bản thân đã nhìn đối phương quá lâu, Jungkook quay đi, né tránh ánh mắt vẫn hướng về phía cậu của người kia.

Anh thở dài, đi đến bên canh cậu.

- Bữa tối em muốn ăn gì?

Cậu lặng người, anh ta cho cậu lựa chọn món ăn cho bữa tối a?"

Thế tại sao anh không cho tôi lựa chọn việc ở lại hay rời đi?

" - cậu chán ghét.

- Sao cũng được.

Cậu vẫn không quay lại.

Anh nhìn Jungkook, rồi đưa xoa nhẹ tóc cậu.

Anh biết cậu vẫn luôn chán ghét anh, chưa hề khuất phục trước anh, những gì cậu thể hiện chỉ để không mang lại đau đớn cho bản thân.

Nhưng anh vẫn không muốn từ bỏ.

Việc khiến một con người kiên cường, có phần ngạo mạn như cậu phục tùng không phải sẽ rất tuyệt vời sao.

"Chơi đùa" với cậu cũng rất thú vị a, cậu không hề ủy mị như những "món đồ chơi" trước đây.

- Không phải anh chỉ muốn hỏi vậy thôi sao?

Tóc Jungkook đã bị anh xoa đến rối hết cả lên.

Cậu có vẻ đang rất khó chịu.

Anh dừng lại, cầm lấy con dao gọt hoa quả, gọt một trái táo cho cậu, vừa gọt vừa thản nhiên trò chuyện.

- Hiện tại tôi đang gọt táo cho em, không rời đi được.

- Không cần, anh ra ngoài đi.

- Đây là phòng tôi.

- Tôi muốn nghỉ ngơi...

- Vậy em hãy nghỉ ngơi thật tốt vào.

Kim Taehyung đặt dao xuống, anh đã gọt táo xong.

Jungkook liếc trộm quả táo trong tay người bên cạnh, cũng khá đẹp đấy, tròn trịa, nhìn rất ngon a.

Anh nhìn cậu đang ngốc ra, cười khẽ.

- Của em đấy.

Jungkook càng ngốc ra.

Anh suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

- Của tôi thật sao?

- Em không muốn?

Tốt thôi.

Anh đưa quả táo kề ngay miệng anh, vờ như sẽ lập tức cắn nó.

Jungkook thật sự rất muốn ăn a, cậu đang đói, còn anh không phải đã ăn tiệc no rồi sao?

Vai Kim Taehyung run lên, anh đang cười!

Jungkook ngây người tập ba, Kim Taehyung hôm nay thật dễ chịu.

Có thể do anh được gặp Han tiểu thư, nhưng đến mức này sao?

Nếu có thể thì cô tiểu thư kia chắc chắn rất phi thường, và người đang cười ngay bên cạnh cậu hẳn rất yêu thương cô.

Jungkook không biết rằng khuôn mặt ngốc nghếch ngố tàu nhất thời của cậu mới thật sự là nguyên nhân khiến Kim Taehyung cười đến híp mắt.

Anh đặt quả táo xuống, xoa lên tóc cậu.

- Ngoan, ăn tối xong thì quả táo này sẽ là của cậu.

- Ưm, tôi được ăn tối sao?

- Không nên để em đói.

Anh đứng lên, hôn nhẹ lên trán cao cao của cậu, rồi rời đi.

Trước khi đi không quên bảo cậu cần gì cứ nói với anh, hoặc Man quản gia.

Jungkook nhìn anh rời đi, rồi lại nhìn về phía quả táo mọng nước được anh gọt cho cậu.

Cậu nhớ lại nụ cười của anh khi nãy, tim khẽ lay động.

Con người đó cười thật đẹp.

Cậu mơ hồ không hiểu được rằng tất cả mệt mỏi của bản thân đã được nụ cười của Kim Taehyung mang đi mất.
***
- Em muốn ăn táo!

Giọng nữ nũng nịu vang lên, cô tiểu thư xinh đẹp ôm lấy Kim Taehyung .

Diện mạo của cô lung linh như sao sáng, mái tóc màu hồng ánh của cô rất nổi bật, cả người lan tỏa hương nước hoa đắt tiền.

Kim Taehyung nhìn cô, mặt vẫn giữ phong thái như những khi làm việc, ý cười lúc nãy đã biến mất hoàn toàn.

- Không phải quầy rượu có táo bọc chocolate sao?

- Em muốn táo anh gọt cơ.

- Hiện tại không được, có rất nhiều khách hàng và đối tác của anh đang ở đây.

- Nhưng không phải lúc nãy anh đã rời đi sao?

Kim Taehyung thở dài, nhìn v9ị hôn thê vì muốn được ăn táo anh gọt mà làm đủ trò trẻ con.

Anh bước đến quầy rượu lấy một xiên tạo bọc chocolate đưa cho cô, nói khẽ.

- Em ăn xiên táo này trước, tối nay không phải có cả một đêm để anh gọt táo cho em sao?

- Đêm nay nên làm những việc khác a?

- Nhưng anh sẽ vẫn gọt táo cho em được chứ?

- Ưm...

Bỏ qua cho anh lần này đấy.

- Cảm ơn em.

Kim Taehyung cười gượng, rồi rời đi.

Han tiểu thư cũng không nuối tiếc đi đến góc khán phóng, lấy chiếc điện thoại cao cấp phiên bản giái hạn của cô ra, nhấn gọi.

- Anh đi đến đâu rồi?

- Tôi đang đi trên dãy hành lang tầng 3.

Có một căn phòng lớn hơn hẳn các phòng khác.

- Chính là căn phòng đó.

Anh hãy thử gõ cửa xem.

Người đàn ông bên kia máy gõ cửa như cô nói, vài giây sao một giọng nam vang lên.

- Người bên ngoài cần tìm ai vậy?

- Cậu là chủ nhân của căn phòng này sao?

- Tôi chỉ được chỉ định ở trong căn phòng này.

- Cảm ơn cậu, tôi nhầm phòng.

Xin lỗi vì đã làm phiền.

Người đàn ông quay đi, đưa điện thoại lên, tắt loa ngoài.

- Cô đã nghe rõ tất cả chưa?

- Đã nghe rõ, anh hiện tại hãy quay về đi.

Sáng mai đến điểm hẹn để lấy tiền.
***
Bên trong phòng, Jungkook tự hỏi người vừa nãy đến tìm ai.

Có thể anh ta đến tìm Kim Taehyung.

Cậu lắc đầu, cậu sẽ nói lại với anh sau.

Cậu không biết rằng phía dưới đại sảnh, ai đó đang hoài nghi về sự hiện diện của cậu.
 
Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]
#11


Jungkook nghĩ đêm nay Kim Taehyung kia sẽ không về phòng.

Cậu tự hỏi anh sẽ làm gì khi anh cùng một nơi với tiểu thư họ Han kia, dù sao cũng là tình nhân xa cách đã lâu a.

Có thể đêm nay hai người họ sẽ rất nồng nhiệt...

Mà, ai quan tâm chứ?!

Đêm nay cậu sẽ được ngủ một mình, một mình trên chiếc giường king size thoải mái này.

Chỉ cần thế thôi cũng đủ hạnh phúc rồi, cậu cười ngu ngơ.

Cậu ngã xuống giường, rúc người vào chiếc chăn mềm mại.
***
Tại một căn phòng sang trọng khác, Kim Taehyung vẫn thản nhiên đọc nốt tờ báo hôm nay.

Tờ báo ấy thuộc tòa soạn của Jungkook, có vẻ bọn họ vẫn hoạt động bình thường.

Vài ngày trước cấp trên của cậu có gọi cho anh, nhưng cũng chỉ hỏi vài câu rồi thôi.

Kim Taehyung cũng không nhận được gọi nào từ người thân của cậu, có thể cậu sống xa nhà, hoặc có thể cậu không có thân nhân.

Mãi đắm chìm trong suy nghĩ về Jungkook, anh đã quên mất sự hiện diện của cô gái đang giận dỗi nằm trên giường nhìn anh.

- Anh đang suy nghĩ về ai thế?

- Không ai cả.

- Là cậu trai trong phòng của anh đúng không?

- Em biết cậu ấy?

Nét mặt của Kim Taehyung vẫn vô cảm, mắt vẫn không rời trang báo mục thời sự.

- Ừ, cậu ấy là sủng vật của anh sao?

- Có thể.

Han Hyo thở dài, cô biết trong giới thượng lưu thì việc có bên cạnh một sủng vật là bình thường, nhưng tại sao phải là nam nhân cơ chứ?

- Anh có hứng thú với người đồng giới sao?

- Không, chỉ hứng thú với mỗi cậu ta.

- Một mình em vẫn không đủ sao?

- Em không nên hỏi vớ vẩn như vậy.

- Chuyện này mà vớ vẩn sao?

Han Hyo lớn tiếng, trên mặt không lộ một chút kinh sợ, Kim Taehyung ngước mắt lên nhìn cô, bình thản.

- Em sợ bị cậu ấy thế chỗ?

- ...

Em không sợ.

Kim Taehyung nhận ra sự ngập ngừng của cô, nhưng anh không nói gì thêm.

Căn phòng chìm vào yên tĩnh lần nữa.
***
Đã bốn mươi phút trôi qua, Jungkook vẫn không thể chợp mắt.

Cậu lăn qua lăn lại như bánh rán trên chiếc giường rộng, rồi quyết định ngồi dậy vì chán nản.

Có vẻ lúc chiều cậu đã ngủ hơi nhiều.

Jungkook đứng trước chiếc cửa lớn dẫn ra ban công, cậu nhìn được những ánh đèn lung linh phía xa, nơi này có thể nhìn được trung tâm của Los Angeles...

Cậu thở dài, cậu đã ở đây được một tuần rồi, việc tra tấn không còn nhưng Kim Taehyung vẫn dùng tình dục giày vò cậu mỗi đêm.

Từ ngày bị anh đưa đến đây, cậu đã không còn tìm thấy khoái cảm dục vọng.

- Em đang suy nghĩ về việc gì sao?

Cậu quay lại, Kim Taehyung đã đứng sau cậu từ lúc nào.

Thân nhiệt của anh rất lạnh, khiến cậu không hề cảm nhận được sự hiện diện của anh.

Hoặc có thể cậu đã quá tập trung vào suy nghĩ của bản thân.

- Chỉ là ở mãi nơi này thật chán.

- Em là sủng vật của tôi, sao tôi có thể để em đi?

Jungkook lặng đi.

Cậu luôn nghĩ rằng khái niệm sủng vật không khác " tù nhân" là bao, chỉ là cậu sẽ không bị bạo lực đến chết.

Kim Taehyung lại xoa nhẹ tóc cậu.

Jungkook không biết tại sao anh lại làm vậy, việc đó rất thú vị sao?

Cậu ngước đôi mắt sâu không đáy nhìn anh, khẽ nói.

- Sao anh không ở cùng Han tiểu thư?

- Không thích.

-...

Không phải các người là tình nhân xa cách đã lâu sao?

Cậu ngập ngừng, cậu không hiểu tại sao cậu lại có thể lớn mật hỏi như vậy khi anh đã bảo không thích.

Anh nhận ra tiểu sủng vật đang run lên, liền ôm cậu vào lòng.

- Cô ấy đã biết cậu là sủng vật của tôi, có thể cô ấy cảm thấy bị đe dọa.

- Anh không thích nam nhân đúng không?

- Ừ, nhưng phụ nữ luôn như vậy.

Cậu nhắm mắt.

Anh không thích nam nhân, nhưng sao lại làm tình cùng cậu, còn đem cậu nhốt ở đây và biến cậu thành sủng vật của anh?

Anh không có quan niệm giới tính trong tình dục sao?

Jungkook cảm thấy tim khẽ đau, anh không biết cậu là người đồng tính, không biết cậu thích nam nhân...

- Sao vậy?

- Ưm, không sao.

Tôi muốn ngủ.

Anh về ngủ cùng Han tiểu thư đi, tôi nghĩ cô ấy sẽ buồn nếu không có anh ngủ cùng.

Kim Taehyung nghiêm mặt.

Anh đưa tay siết nhẹ cổ cậu, giọng lạnh đi rất nhiều.

- Đêm nay tôi muốn làm tình cùng em, đừng cố đuổi tôi đi.

Anh ném cậu xuống giường, điên cuồng xé đi áo phông mỏng.

Jungkook biết rằng cậu đã vô tình đánh thức dã thú đang ngủ yên trong anh
 
Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]
#12


Jungkook thở gấp, dốc hết sức lực kháng cự nam nhân đang ghì chặt cơ thể cậu.

Áo phông đã bị xé rách, quần lót bị kéo đi, thân hình hoàn hảo của cậu lộ ra tất cả trước mắt Kim Taehyung.

Anh kéo khóa quần, lấy ra cự vật vẫn còn ngủ yên nhưng cũng đủ doạ người.

Jungkook run lên, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn.

Cậu ngưng kháng cự, ngoan ngoãn nằm im nhưng vẫn không dám đưa mắt nhìn kẻ đang bị dục vọng thiêu đốt trên thân.

Anh biết cậu sợ, nhưng anh không quan tâm đến cảm giác của cậu, những lúc lên giường, chỉ mỗi anh là người thoả mãn.

Nghĩ đến đó cũng đủ khiến ngực Jungkook đau buốt, đáng lẽ cậu không nên ảo tưởng khi anh đối xử dịu dàng với cậu.

Kim Taehyung nâng cổ cậu lên, áp môi cậu vào dương vật của anh.

Jungkook ngoan ngoãn há miệng, ngậm lấy dương vật của anh mà liếm mút.

Anh hài lòng nhìn cậu, vuốt ve cần cổ trắng nõn.

- Ngoan, tôi sẽ dịu dàng với em.

Jungkook khựng lại, đoạn cắn cự vật trong miệng, lực không lớn nhưng rõ rất đau.

Kim Taehyung bị cắn bất ngờ liền gầm khẽ, anh thật biết kìm chế đi.

Jungkook bị anh đẩy sang một bên, vô lực chờ đợi cơn phẫn nộ từ anh.

Anh xoa dương vật vài lần, thở dài rồi dùng tay siết cổ cậu.

Jungkook rên nhẹ, đưa tay nắm lấy bàn tay đang muốn siết chết cậu, nhưng mặt vẫn không hiện lên bất cứ sự cầu khẩn nào.

Kim Taehyung một tay dùng lực siết, tay còn lại thô bạo cắm dương cụ vừa lấy ra vào hậu huyệt chưa được nới lỏng.

- A!

Ưm...

Dừng...

Da cậu đã bắt đầu tái đi, hơi thở yếu dần, nhưng phải đến hơn vài phút sau anh mới buông tay.

Cậu ho khan, gấp gáp hít không khí, nhưng khi hô hấp đã ổn định thì đau đớn từ hậu huyệt lại kéo đến.

Cậu nắm chặt lấy chăn, hơi thở lại trở nên gấp gáp.

Kim Taehyung vẫn lặng lẽ nhìn cậu đến lúc này.

Jungkook không nhìn được cảm xúc trong mắt anh, anh luôn dùng đôi mắt vô cảm ấy nhìn cậu.

Bỗng anh đưa tay nắm lấy dương vật của cậu, xoa nắn.

Jungkook kinh ngạc trước cảnh tượng đang diễn ra, theo phản xạ đưa tay đến ý muốn lấy tay của anh ra.

Kim Taehyung nhận thấy người kia muốn tạo phản, dùng mắt lườm cậu.

Cậu hoảng sợ rụt tay lại, nằm bất động để anh sờ.

Nhưng chuyện không dễ như vậy, hậu huyệt vẫn đang chịu giày vò, tiểu dương vật thì lại được anh sờ rất thoải mái, cảm giác thống khổ lẫn với khoái cảm khiến cậu vô cùng khó chịu.

Cơ thể đã phiếm hồng do nhục dục, vật nhỏ phía dưới cũng đã bắt đầu chảy bạch dịch, Jungkook bắt đầu không kiềm được tiếng rên dâm mĩ.

- A...

Ưm, a...

Nữa, tôi muốn nữa...

- Lẳng lơ.

Kim Taehyung lãnh đạm ném cho cậu hai chữ, nhưng anh đâu biết lúc này cậu đã không quan tâm đến chuyện gì khác ngoài khoái cảm của bản thân.

Anh cũng không biết rằng đây là lần đầu tiên cậu được hưởng thụ khi làm tình cùng anh, người cậu vô tình thương yêu.

Khoái cảm đã đến giới hạn, phía dưới cương cứng, niệu đạo không ngừng chảy bạch dịch.

- Ha...

A, thoải mái...

Ra, tôi ra mất...

Cậu mơ hồ rên rĩ, đột nhiên dương vật đang cương cứng bị bóp chặt lấy, khiến cậu không thể nào xuất ra.

Jungkook thống khổ rên lên, đưa đôi mắt đẫm hơi nước nhìn Kim Taehyung.

Anh bóp lấy cằm cậu, sờ soạn đôi môi lấm tấm nước bọt.

- Muốn xuất không?

Jungkook khẽ gật đầu, đau đớn tột cùng khiến cậu khó thốt thành lời.

- Cầu xin tôi, tôi sẽ cho em ra.
...

Kim Taehyung bóp mạnh hơn một chút như cảnh cáo khiến cậu không chịu đựng được mà hét lên.

- A!

Đau, dừng...

Ha...

Tôi cầu anh...

Cầu anh...

Ha...

Cho tôi ra...

Tiếng thở dốc đan xen trong câu nói khiến cậu cảm thấy yếu đuối kinh khủng.

Kim Taehyung cười lạnh, gặm cắn nhũ hoa nhỏ khiến nơi đó lưu lại vết.

Anh liếm nhẹ cần cổ cậu, trêu đùa.

- Tôi không cảm thấy thuyết phục.

Cậu vẫn chưa thể hiện hết bản chất dâm đãng của bản thân, không sai chứ?

Jungkook như muốn ngất đi, bộ vị phía dưới đã trướng đến mức muốn nổ tung mà cậu vẫn bất lực.

Cậu hiểu rõ anh đang muốn gì, và hiện tại cậu phải ném tự trọng sang một bên để thực hiện việc đó.

- Ha...

Xin anh...

Cho tôi ra...

Tôi...

Ưm,là đồ dâm đãng...

Cầu xin anh...

Cho tôi ra...

Cậu giãy giụa mông, đưa tay vuốt ve cơ bắp rắn chắc của anh.

Kim Taehyung lấy dương cụ đang giày vò huyệt nhỏ của cậu ra, cười ôn nhu.

- Chủ nhân của em vẫn chưa được thỏa mãn thì sao em có thể xuất thoải mái, hửm?

Anh đâm bất ngờ cự vật thô to vào huyệt nhỏ khiến Jungkook thất thanh hét lớn.

- Đau...

Ưm, lấy nó ra...

Đau quá...

A, ha a...

- Tôi vẫn thấy em rất thoải mái, không phải lần này em nên giúp tôi sao?

Jungkook đã không còn nghe được gì, cứ như đã chìm vào thế giới dục vọng của riêng cậu.

Kim Taehyung thấy được vẻ dâm đãng ẩn trong cậu, không khỏi đắc ý, phần dưới cũng đã hưng phấn lên rất nhiều.

- A, nó...

Đang lớn hơn, ưm...

Ha, a...

Jungkook thở dốc, huơ tay khắp chăn, mắt nhắm nghiền, nước bọt không ngừng chảy xuống cần cổ và đầu ngực.

Cậu cảm thấy cơ thể đang được nhấc lên, là Kim Taehyung, anh đặt cậu ngồi lên cự vật to lớn, khiến nó đâm sâu hơn.

- Ưm, không thích...

- Đồ lẳng lơ, còn không cử động mông của em.

Anh đánh vào mông của Jungkook, rồi lại thô bạo nhào nắn đầu nhũ của cậu.

Bị thống khổ của dục vọng làm cho hưng phấn, cậu đưa đẩy mông mình, lên rồi lại xuống trông rất gợi tình.

Bộ dạng vừa nhún vừa rên rĩ đấy thật khiến anh không kiềm được mà nắm lấy hông cậu, ấn xuống.

- Ha, không...

Chết mất...

- Là đau đến chết, hay sướng đến chết?

- Ưm, sướng...

Sướng đến chết...

- Ngoan, hai ta cùng ra.

Nói xong Kim Taehyung liền buông dương vật cậu, bắn một cổ tinh dịch lớn vào bên trong hậu huyệt.

Jungkook không thể chịu đựng hơn nữa, dâm đãng rên lên rồi bắn ra tinh hoa của mình.

- A!

A, a...Ưm, thoải mái...

Dục vọng vẫn chưa tan biến, Kim Taehyung đưa tay phết một ít tinh dịch của cậu, đưa đến môi đỏ mông, dùng ngón tay phết dâm dịch khắp miệng cậu, rồi lại dùng hỗn hợp nước bọt và tinh dịch ấy đùa nghịch nhũ hoa của cậu.

Jungkook rùng mình, có vẻ cậu vẫn chưa thoát khỏi trạng thái mơ hồ, vô tình rên lên.

- Muốn...

Tôi muốn nữa...

Cho tôi...

Anh nhìn cậu, cười nhạt.

Lật người cậu lại, anh hung hăng đâm vào mông cậu.

- Đồ dâm phụ em gặp ai cũng có thể cầu khát như vậy sao?

Hả?

- A, không...

Không phải...

A!

Sâu quá rồi...

A, ha, ưm...

"Jeon Jungkook, đêm nay tôi sẽ đâm chết em."
 
Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]
#13


Sáng hôm sau, Jungkook đã không thể cử động chân, hông đau nhức, cơ thể phủ dấu hôn còn hậu huyệt thì chứa đầy tinh dịch đã khô.

Cậu khó chịu xoay người, phát hiện Kim Taehyung nằm bên cạnh vẫn đang say giấc nồng.

Cậu nhìn thật kĩ gương mặt của anh, có lẽ lúc ngủ ai cũng yên bình như vậy.

Đưa tay vuốt nhẹ gò má dương cương, cậu tự hỏi sao bản thân lại say mê anh nhanh như vậy.

Người ta bảo khi làm tình cùng một người trong một thời gian dài, bạn sẽ yêu họ.Jungkook không nghĩ cậu là loại người ấy, nhưng lúc này cậu cũng không còn lí do chính đáng hơn.

Có thể cậu yêu những hành động dịu dàng của anh ta, nhưng chúng thường rất mơ hồ.

Jungkook mồ côi cha mẹ từ khi lên tám, những hành động giống như anh vẫn làm đã rất lâu cậu chưa nhận được.

Thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, cậu nhận ra người bên cạnh đã thức dậy từ lúc nào, mắt đang chăm chú nhìn cậu.

Jungkook vội xoay người, nhưng cánh tay lực lưỡng của anh đã giữ được cậu.

Cậu gục mặt xuống, tránh đi anh ánh nhìn của anh, lúc này dù cho tia nhìn ấy có ôn nhu đến đâu thì cậu cũng không muốn chạm phải.

Cậu sợ bản thân lại sa vào anh nhiều hơn.

Anh đưa tay xoa nhẹ tóc cậu, động tác dịu dàng.

- Đêm qua vẫn chưa kịp lau cho em, hôm nay cùng nhau tắm đi.

- Không cần, anh tắm trước.

Jungkook gạt tay anh, cậu rõ là đang có chút run.

Kim Taehyung nhìn cậu, anh lo lắng cho cậu.

Luồn tay qua eo nhỏ, anh nhấc cậu lên, hướng về phía phòng tắm.

Cậu không kháng cự, nhưng vẻ chán ghét vẫn còn lưu trên khuôn mặt.

Cậu chán ghét bản thân, chán ghét hành động của anh.

Anh làm vậy chỉ khiến cậu ảo tưởng...

Anh lại nghĩ cậu chán ghét việc cùng anh thân mật, khẽ thở dài, anh đặt cậu vào bồn tắm, rồi hôn lên trán cao.

- Tắm kĩ một chút, nhớ về sinh hậu huyệt.

Anh sẽ gọi buổi sáng đến cho em, nhớ ăn ngoan.

Jungkook thấy anh rời đi, lòng có chút hụt hẫng nhưng như vậy vẫn tốt hơn, may là anh không phải người mặt dày.

Cậu không biết rằng Kim Taehyung chỉ là đang lo lắng cho cậu, còn việc mặt dày đã trở thành điều thiết yếu nếu muốn tồn tại trong giới mafia này.
***
- Tối qua vui không?

Giọng nữ thánh thót vang lên, Han Hyo vừa nhâm nhi tách trà hảo hạng vừa hỏi anh.

- Không tồi.

Kim Taehyung ngồi xuống trước bàn ăn sang trọng với rất nhiều món ăn cầu kì, ngon miệng.

Anh cằm tách trà tinh tế lên, nhưng vị coffee từ môi Jungkook vẫn phảng phất đâu đây.

Anh bảo người mang lên một tách coffee.

- Từ khi nào anh có hứng thú với coffee vậy, không phải lúc trước vẫn không có tiêu chuẩn đặc biệt nào với thức uống sao?

- Môi của Jungkook có vị coffee.

- Ra vậy...
buông tách trà, đứng dậy, vẫn giữ phong thái của một tiểu thư, nhưng ánh mắt cô đang ngập tràn lửa giận.

- Anh rõ là muốn đưa đồ lẳng lơ đó thay thế tôi!

Tôi đã xuất ngoại bao lâu, anh biết rõ, vậy mà đến khi về chỉ tổ chức một bữa tiệc nhỏ lại thôi.

Đêm qua lẽ ra là lúc chúng ta mặn nồng, vậy mà anh lại cùng cậu ta, đã vậy còn ngủ lại nguyên đêm.

Anh mẹ nó thật không biết phải trái!

Cô hét lên, toàn bộ nét nhã nhặn đều không còn, dáng vẻ chẳng khác nào những bà cô bán cá ở chợ chửi nhau.

Anh vẫn thản nhiên thưởng thức tách coffee Villasarchi, ánh mắt lướt trên trang báo đã ra khá lâu, đó là những bài báo Jungkook đã viết trước đây.

Nhưng Han tiểu thư kia đâu dễ bỏ cuộc.

- Còn đồ dâm phụ kia, thật chẳng khác gì một kẻ dị hợm, tàn phế.

Mẹ nó làm nam nhi đúng theo đạo lí không muốn, lại muốn đi làm đồ điếm lẳng lơ, chỉ biết suốt ngày dạng chân dụ dỗ đàn ông!

- Em câm miệng cho tôi.

Kim Taehyung gầm lên, ném cho cô một ánh mắt sắc lạnh, bên trong mắt đã xuất hiện tia máu, khả năng anh sẽ bóp nát cái cổ trắng ngần của Han Hyo ngay bây giờ có vẻ rất cao.

Nhưng cô ả vẫn hất mặt, bĩu môi đanh đá.

- Sao?

Đau lòng cho cậu ta?

Lời nói chưa tuôn ra hết thì chiếc dao bạc của Taehyung đã bay qua vai cô, găm sâu vào lưng ghế gỗ cứng cáp.

Han Hyo cảm thấy vai đau rát, cô đưa tay sờ lên, máu đang chảy xuống.

- Anh...

Anh...

Vị trí của cả hai đối diện nhau theo chiều dọc của chiếc bàn, mà chiếc bàn này lại không hề nhỏ, để phóng chiếc dao nhỏ đó từ đầu này đến đầu kia bàn ăn thật không phải chuyện dễ dàng.

Anh đứng lên, bình thản nói với lão Man.

- Thay một bộ bàn ghế khác, trưa nay tôi muốn cùng Jungkook dùng cơm.

Còn nữa, cho người đưa Han tiểu thư về.

- Anh muốn đi đâu?!

Cô đã không dám quấy nữa, cơ thể vẫn còn run.

Anh cười, nụ cười vô cảm thường trực.

"Mua quần áo cho Jungkook của tôi!"
 
Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]
#14


Sau khi tắm xong, Jungkook chỉ biết đọc cuốn sách mà Kim Taehyung để lại, phòng có trang bị TV hiện đại, nhưng Jungkook không hứng thú mấy.

Cậu ngắm bìa sách, là sách cũ, hình như là ấn phẩm đầu tiên.

Lướt qua dòng tựa đề, tim cậu lạnh đi.

"Sao, sách anh ta đọc là sách tình dục!"

Gấp sách lại, cậu nghĩ sẽ không chạm vào cuốn sách đó lần nữa, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy vì sách ngay trước mắt mà lại chẳng thể đọc.

Jungkook thở mạnh, lật sách, ngay trang đầu tiên là một bức họa cặp đồng tính nam đang làm tình.

Cậu là gay nên không cảm thấy kinh tởm như nhiều người, nhưng trong đầu vẫn nghĩ tác giả cuốn sách này thật quá táo bạo đi?

Đang định nghiêm túc đọc thì cửa phòng lại mở, là lão Man?

Ông ấy đến đây làm gì, không phải điểm tâm đã dọn ra, quần áo và chăn cũng đã đem giặt hết rồi sao?

Nhưng một thân hình cao to, vạm vỡ đi vào phòng, chắc chắn không phải thân hình hơi gầy của ông.

Kim Taehyung đến bên giường, hứng thú nhìn cậu một lượt, vui thích nhận xét.

Trên người cậu chỉ có mỗi sơ mi mỏng của anh, cả quần lót cũng không chịu mặc, còn đọc cuốn sách "hư hỏng" này, không phải muốn dụ dỗ người ta tới thao thì còn là gì?

Jungkook bị nụ cười vô sĩ của anh dọa đến sửng người, sau đó vội hoàn hồn chui vào chăn, nghiêm túc phòng thủ.

Anh cười thầm, tên nhóc này mỗi khi sợ hãi lại ngốc như vậy sao?

Thật đáng yêu chết được!
***
Kim Taehyung đưa cậu đi dạo phố, mua vài bộ quần áo.

Anh bảo lúc đầu nghĩ nên đi một mình, nhưng cuối cùng lại nghĩ cậu mua đồ theo sở thích vẫn tốt hơn, tiện thể đưa cậu đi hít thở không khí.

Thật sự Jungkook không biết chuyện đang diễn ra có phải ảo giác hay không, đứng cạnh anh trên tàu điện ngầm mà tim cứ đập thật mạnh.

Nhưng khác với cậu, người kia lúc này ánh mắt đang đặc biệt nghiêm trọng, đảo trong vòng người ở khoang tàu.

Jungkook chú ý được, nhưng chỉ biết liếc trộm.

Bỗng anh ôm cậu vào lòng, xoay người lại để cậu dựa vào cửa tàu.

Cậu vội nắm lấy bắp tay săn chắc của anh, khó hiểu nhìn.

Kim Taehyung ôn nhu cười, ghé miệng vào tai cậu thì thào.

- Có biến thái đang nhấm vào em, đứng như thế này sẽ tốt hơn.

Jungkook trong lòng kêu gào: Anh nhìn lại bản thân anh xem, ghé miệng vào tai của người khác mà thở hắt, có điểm nào khác biến thái hả?

Nhưng tên biến thái này nào biết nghe lời, đưa tay xuống mông cậu mà thoải mái xoa nắn.

Cậu lại lên cơn đau tim, anh biết cậu không mặc quần lót rồi cơ mà, không nên sờ như vậy a.

Hô hấp bắt đầu rối loạn, gò má ửng hồng phiến tình, miệng thì không ngừng kêu dừng lại nhưng Kim Taehyung vừa buông ra mông liền khó chịu.

Anh cười, lúc trước không lộ vẻ lẳng lơ sớm một chút, để anh có thể đường đường chính chính thao cậu!

Xoa đầu cậu, anh nhìn khuôn mặt đang xấu hổ vì độ lẳng lơ của chính bản thân của cậu, khoé môi cong nhẹ.

- Hiện tại không được, ở đây ai cũng sẽ nhìn thấy hết vẻ dâm đãng của em.

Jungkook nghẹn họng: Cái gì mà không được chứ, không phải anh mới là người chủ động sờ mông tôi sao?

Còn cái gì mà dâm đãng, tôi dâm đãng khi nào?

Lúc trên giường chỉ là phản ứng sinh học tự nhiên thôi!

Nhưng cậu vẫn không phủ nhận sung sướng trong lòng, đây hẳn là tiến triển rõ rệt a.

Dây dưa một hồi, cuối cùng cũng đến nơi.
***
Kim Taehyung đưa cậu đến trung tâm mua sắm Westside Pavilion.

Ở đây không chỉ có rất nhiều gian hàng đa dạng, mà còn có cả địa điểm ăn uống và rạp phim.

Jungkook đã nghe qua nơi này từ lâu, nhưng cậu chưa bao giờ đến đây, cậu biết nếu đến đây một mình thí sẽ chết ngộp với không khí nhộn nhịp nơi này.

Nhưng trông anh lại rất quen thuộc, nói cách khác, anh luôn mang khuôn mặt bình tĩnh ở mọi nơi và mọi tình huống, nhưng anh rất thành thạo đường đến các cửa hàng, hơn nữa phần lớn các chủ shop đều nhớ tên anh...

Là đến đây mua quần áo, trang sức cho phụ nữ, tình nhân?

Jungkook tự uống giấm chua, mặt đã đen đi không ít.

Kim Taehyung khó hiểu hỏi.

- Không thích quần áo đã mua à?

- Không, rất thích.

Quần áo anh mua cho, cậu sao lại không thích.

Nhưng để người khác hiểu được lí do khiến khuôn mặt anh tuấn kia phi thường u ám thì quả là một thử thách khó.

Nhưng với trình độ của anh thì vẫn có thể đấy, anh có thừa vô sĩ, sao không thử đoán tôi bực vì cái gì đi - Jungkook thách thức trong lòng.

Không ngờ Kim Taehyung lại mở miệng thật, khuôn mặt anh bỗng trở nên dày hơn ba mét.

- Không cần ghen, trước đây đều ném thẻ tín dụng cho bọn họ dùng, không có thành ý như đối với cậu.

Nói ra câu đó mà mặt vẫn rất bình thản, chỉ khác môi bây giờ nhếch thành một nụ cười dâm tà, mắt ẩn giấu rất nhiều đen tối.

Trong mắt người qua đường, anh là một nam thần lãnh khốc anh tuấn nhưng cậu lại nghĩ khuôn mặt anh lúc này chẳng khác nào một tên vô sĩ chực chờ phát tiết.

Nhưng nghe vậy trong lòng cậu như nở hoa, môi nở nụ cười đơn thuần hạnh phúc.

Thời gian bên cạnh người mình yêu thương thường trôi qua rất nhanh...
 
Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]
#15


Jungkook đã ở lại nơi này khá lâu, quan hệ giữa cậu và Kim Taehyung bắt đầu có tiến triển.

Cậu không nghĩ anh sẽ đáp lại tình yêu của cậu, nhưng ít nhất bây giờ anh đã dịu dàng và chăm sóc cậu nhiều hơn trước, khi làm tình anh thoa gel bôi trơn cho cậu, làm xong lại lau mông và hậu huyệt, đôi khi còn tắm chung.

Như vậy với cậu đã hạnh phúc rồi.

Nhưng có một điều khiến cậu lo lắng, đó chính là Han Hyo.

Hôn phu tương lai bị cậu quyến rũ, chắc chắn cô ta phải giở bộ mặt "bà la sát" ra, nhưng đằng này lại rất yên tĩnh, không phải lúc trước rất ồn ào sao?

Bận suy nghĩ mà quên mất người bên cạnh đang gọi cậu, quay đầu trả lời mơ hồ.

- Sao vậy?

- Em đang nghĩ gì?

Cậu đưa mắt nhìn anh, vẫn là ánh mắt sâu thẳm mà sắc bén khiến anh mê mẩn, nhưng với kẻ khác thì ánh mắt ấy có thể giết người.

Jungkook đã nhiều lần muốn rời xa anh, chán ghét anh, nhưng tất cả chỉ là cố gắng vô ích.

Tự do đã được nới lỏng, đôi khi còn đứng trước cánh cổng chưa khóa của dinh thự, nhưng chân lại không thể nhấc nổi.

Nếu cậu đi thì anh sẽ tìm cậu chứ?

Rồi sau đó anh có chán ghét tra tấn cậu không, hay tiếp tục ôn nhu như hiện tại?

Có thật nhiều câu hỏi, nhưng lại không dám nói thành lời, chỉ đơn giản vì cậu biết bản thân chẳng là gì với người ta...

- Tôi sẽ bảo vệ em khi em tiếp tục ngoan ngoãn nghe lời, nên đừng lo lắng.

Nhưng nếu dám rời xa tôi, em sẽ không hình dung được điều gì sẽ đến đâu.

Tim Jungkook lạnh đi.
***
Hôm nay Kim Taehyung rời dinh thự sớm, đến tối mới quay về.

Jungkook đang giúp quản gia Man chuẩn bị bữa trưa, dự định sẽ cùng ăn.

Cậu đã không còn bị nhốt trong phòng, lại không có việc gì để làm, nên chỉ biết giúp ông chạy việc vặt.

Đang loay hoay trang trí đĩa tôm lấp lánh sốt, tiếng giày cao gót vang lên.

Han Hyo đứng trước cửa phòng bếp, ngoắt tay với cậu.

- Nói chuyện với tôi một chút.

Cả hai cùng ngồi ở phòng khách, Han Hyo nhâm nhi tách trà cậu vừa pha, phong thái tiểu thư có vẻ đã quay lại.

- Không tệ, nhưng vị nhạt nhẽo giống hệt của người pha chế.

Đã thế lại còn có hương vị "rẻ tiền".

Rẻ tiền?

Jungkook cười như không, đây là loại trà Canada xuất khẩu mà Kim Taehyung được tặng vài ngày trước, vậy mà cô lại bảo rẻ tiền, khẩu vị thật kém.

- Cô muốn nói gì?

- Cậu biết đó, thân thế của cậu không xứng với Kim Taehyung, anh ấy cũng đã hứa hôn với tôi.

Truớc giờ anh ấy cũng không hứng thú với đàn ông.

Tôi không muốn cậu làm phiền anh ấy nữa.

- Cô muốn tôi rời đi?

Jungkook tựa người vào ghế, bắt chéo chân, tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, khí chất này thật sự không hề rẻ tiền, mà lại toát lên sự nam tính khó cưỡng.

Han Hyo hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cố không quan tâm đến.

- Cô biết việc hứa hôn chỉ là một lời hứa thôi, đúng không?

Nếu một trong hai không đồng ý thì lời hứa này đã không còn tồn tại, và gia đình cô hẳn không thể gây khó dễ cho Kim Taehyung nếu chuyện này thật sự xảy ra.

Còn việc thích đàn ông có quan trọng không khi anh ấy có hứng thú với tôi, điều đó chỉ khẳng định sự đặc biệt của mối quan hệ này.

Tôi sẽ không rời xa anh ấy khi chưa được yêu cầu.

- Anh ta không yêu cậu.

- Tôi biết.

- Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc, anh ấy sẽ không tìm được cậu nếu cậu đồng ý rời đi.

Tôi đã có thai với anh ấy, cậu muốn đứa bé sinh ra không có cha sao?

- Tôi không quan tâm.

Cậu vô cảm nhìn tiểu thư đài các trước mặt, chuyện này vốn không thể khiến cậu động tâm.

Từ đầu cậu vốn đã mất đi cảm xúc, nhưng lại có thể thương yêu Kim Taehyung.

- Nhưng cậu sẽ phải quân tâm đến việc này.

Han Hyo chìa một xấp ảnh hơn mười hình đến trước mặt cậu, Jungkook đưa tay cầm lấy.

- Dù không có hứng thú với đàn ông nhưng anh ấy đã từng có không ít sủng vật như cậu, nên cậu đừng ảo tưởng về việc quan hệ của hai người đặc biệt.

Một vài người đã chết do không chịu được tra tấn, số còn lại bị bán vào các gaybar, quan hệ bọn họ trước khi những việc đó cũng không tồi, nhiều lần khiến tôi bực tức, giống như Kim Taehyung cùng cậu hiện tại.

Đưa mắt nhìn những tấm ảnh, là được chụp từ người khác, chắc là thám tử của cô ta.

Không có dấu hiệu cắt ghép hay photoshop, cũng như hành động trong hình cũng rất ăn khớp.

Jungkook chỉ mong mình không chụp hình quá lâu để có thể ngu ngốc tin rằng đây chỉ là ảnh ghép.

Tim cậu co lại.

Cậu không quan tâm chuyện gì đã xảy ra với bọn họ, nhưng Kim Taehyung đã cũng nhiều nam nhân khác làm tình, đã dịu dàng với họ, an ủi họ,...

Cậu không phải là người duy nhất.

Những hành động ôn nhu kia chỉ là cách anh khiến sủng vật như cậu nghe lời và phụ thuộc vào anh, những khi đi mua quần áo, đi dạo phố, đều chỉ nhằm mục đích đó và được áp dụng từ người này đến người khác, trong đó có cậu.

Vậy khả năng tình cảm này được đáp lại là bằng không...

Vậy thì ở lại làm gì khi hi vọng xa vời dùng để níu giữ đã không còn?

- Đi ngay lúc này đi.

Jungkook quay đi, lấy máy ảnh và vài bộ quần áo anh đã mua cho cậu, cho tất cả vào ba lô cũng do anh mua để đi pinic cùng, rồi bước ra cổng.

Trong lòng tự cười lạnh bản thân."

Lần này đã đủ lí do để mày phải rời đi rồi."
 
Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]
#16


Đã hơn 1 năm không gặp Kim Taehyung, Jungkook không biết tại sao bản thân không thể chịu đựng đến ngày hôm nay. han Hyo không nói dối cậu, cô ta đã thực sự giúp cậu biến mất.

Cậu được đưa đến một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, số tiền cô ta đưa hơn 50 triệu cậu cũng không từ chối, đây không phải lúc đưa cái tôi lên cao.

Cậu được nhận vào làm ở một quán ăn nhỏ đúng chất nông thôn mộc mạc nhưng khá đắt khách.

Han tiểu thư còn dùng tiền để xóa tên cậu khỏi các tổng đài và trang mạng tìm người.

Tất cả những gì người khác biết được là "Jeon Jungkook không hề tồn tại."

Một năm cậu không thể chợp mắt, đơn giản vì cậu nghĩ anh sẽ tìm ra cậu.

Cậu nghĩ đến những chuyện tàn nhẫn anh sẽ làm, anh sẽ chán ghét cậu thế nào và sự dịu dàng của anh dành cho cậu đương nhiên cũng không còn.

Nghĩ như vậy không khác gì tự đập vỡ con tim của bản thân.

Jungkook không dám ảo tưởng về tình cảm giữa cậu và Kim Taehyung, nhưng cậu vẫn luôn dằn vặt bản thân, luôn âm thầm gào thét tại sao lúc trước anh phải đối xử với cậu dịu dàng như vậy, sao lại ôn nhu, ấm áp với cậu...

Điều đáng sợ nhất chính là không thể giải bày tâm sự, chỉ biết ôm khư khư nó trong lòng, không có cách nào để trút đi những lo lắng do chính bản thân tạo nên, khóc cũng không thể.

Jungkook chính là mắc tâm bệnh đó, càng ngày càng nghiêm trọng hơn.Khí hậu cuối thu ẩm thấp, hương gió luôn thoang thoảng.

Thời tiết này luôn khiến người ta thức dậy vào sáng sớm và thưởng thức một tách coffee mát lạnh.

Kim Taehyung cứ theo thói quen hơn một năm trước, thức dậy khi mặt trời vẫn chưa xuất hiện, tự pha cho mình một ly coffee đúng theo những gì mà người nào đó từng pha cho anh.

Bao nhiêu sữa, bao nhiêu đá, coffee cho vào cũng quen tay mà không dư hay sót một hạt.

Thật nhớ, lúc trước mỗi lần nhìn Jungkook đứng ở góc bếp khuấy nhẹ ly liền muốn rót tất cả coffee lên mông trắng nõn của cậu mà liếm mút.

Nhưng mà giờ người đã không còn, dấu vết cũng xóa sạch.

Kim Taehyung cười như không: "Cái gì mà Jeon Jungkook không tồn tại, cái gì mà không tìm thấy người mà anh tìm kiếm?

Mẹ nó tôi còn thao cậu ta mỗi ngày suốt một tháng kìa!"

Bay từ nước này đến nước khác, về Hàn Quốc lùng sục hơn nửa tháng không thấy thì bay sang nước lân cận, phù hợp với điều kiện của Jungkook để tìm.

Mẹ nó đến cả Châu Phi cũng sắp bay qua rồi.

Rồi còn bị nghiện coffee, mẹ nó tại nhớ hương thơm của ai cơ chứ.

"Tốt nhất em đừng để tôi tìm ra, tôi mà tìm được thì mẹ nó tôi treo em lên thao rồi ngược tới khi em không chịu nổi mà dùng cái miệng dâm đãng đó cầu xin tôi tha!

Kim Taehyung nghiến răng, uống hết ly coffee rồi giữ vẻ mặt đầy ám khí đó ra khỏi phòng.

"Mẹ nó, sủng vật cái mông, tôi là đã yêu em rồi, là Jeon Jungkook em đó!

Mẹ nó em sao lại không hiểu được, cứ ngốc không đúng thời điểm là thế nào?

Để giờ tôi hệt một thằng ngốc nghiện em với coffee em pha như nghiện thuốc phiện..."
***
- Buổi sáng tốt lành!

Giọng nói của cậu nhân viên trẻ tuổi tên Jungkook cứ khiến người ta xuyến xao, giọng nói giản dị mà ấm áp.

Nói rằng vài người đến quán mỗi ngày chỉ để nghe giọng nói ấy, nhìn thấy nụ cười thuần túy ấy cũng không phải nói quá.

Nam nhân có, nữ nhân có, nhìn dáng vẻ họ cười ngây ra khi nhận được món ăn từ cậu đã đủ hiểu họ "đổ" cậu thế nào.

Nhưng Jungkook chỉ cười nhẹ, làm việc ở đây cậu đã giảm đi phần nào suy nghĩ tiêu cực thường trực, nhưng bóng dáng nam nhân dương cương lãnh khốc mà dịu dàng nào đó cứ ngấm sâu vào tim cậu, không thể nào dứt ra được.

Nhưng vẫn không muốn người ta tìm thấy cậu, cả hai cảm giác hòa vào nhau tạo thành một chuỗi mâu thuẫn không thể ai có thể phá bỏ, ngay cả bản thân Jungkook cũng không thể.

- Em lại không tập trung làm việc rồi?

Chủ quán điển trai cười ôn nhu, đã lâu không có nhân viên trạc tuổi làm cùng khiến chủ quán đôi khi nổi hứng mà trêu cậu.

Jungkook lễ phép cười đáp lại.

- Em vẫn chưa làm cháy trứng đâu!

- Trứng cứ để đấy cho anh, em ra trước sân xem mấy chậu hoa thế nào đi.

Dạo này mưa phùn nhiều, anh sợ chúng nó sẽ gãy hay bị úng đấy.

- Vâng.

Jungkook đi ra hiên ngoài của quán, mùi gỗ thơm nhẹ len vào sống mũi.

Quả thật vài cành hoa đã hơi héo, Jungkook đưa tay ngắt chúng đi, chôn dưới lớp đất.

Di chuyển mấy chậu hoa vào sâu bên trong hiên, Jungkook hài lòng nhìn thành quả của bản thân.

Từ phía xa có một chiếc xe cổ điển hướng đến, Jungkook liền hồi tưởng về những chiếc xe ở gara của Kim Taehyung.

Có bóng người bước đến, khí chất không hề tầm thường a.

Chuẩn bị sẵn trên môi một nụ cười rạng ngời để đón khách, vừa vặn lúc người kia tới trước mặt.

Nụ cười vội tắt ngấm.

Nhưng trên môi ai kia lại hiện lên một nụ cười lãnh khốc và đáng kinh sợ.

"Tìm được em rồi"
 
Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]
#17


Tại một căn phòng bí mật của dinh thự, nơi chỉ có sự tồn tại của hai con người.

- A...

Ưm, không...

Kim Taehyung quất roi lên cơ thể trắng nõn của ai kia, nở một nụ cười thâm hiểm.

- Thoải mái?

Xem ra em quá dâm đãng đi.

Có phải hay không suốt một năm qua đếu nhớ đến tôi mà thủ dâm?

- Ưm...

Hư a...

Jungkook gục đầu, đã rất lâu cậu mới cảm nhận được hơi ấm từ tay của anh, nhưng đó không phải là lí do chính đáng cho những tiếng rên dâm đãng kia.

Run rẫy mở môi mỏng, mơ hồ cầu xin.

- Dừng lại, không muốn.

Roi da lại quất xuống lần nữa, mơn trớn bộ vị yếu ớt của Jungkook.

- Không muốn thứ này, vậy muốn gì?

Hửm?

- Muốn anh, muốn cự vật của anh.

Jungkook máy móc nói ra điều cậu muốn, nhưng lại khiến anh trở nên kích thích điên cuồng.

Cậu nhìn được hạ bộ của anh đã cương lên đến tột đỉnh, thấy rõ những đường nét nam tính.

Bình thường không quan sát tốt, giờ thấy rõ thật cảm thấy tự thương cho bản thân.

Nhưng Kim Taehyung lại cố kìm nén dục vọng, đem dương cụ thô to chỉ thua mỗi cự long của anh cắm vào huyệt nhỏ của cậu.

- Thể hiện tốt, tôi sẽ cho em thứ em muốn.
...

- Nói tôi nghe tại sao em lại bỏ trốn.
...

Cầm điều khiển tăng lên mức 5, chấn động bên trong hậu huyệt xảy ra kịch liệt.

- A!

A ha!

Đau, đau, đau...

- Mau nói sẽ ngưng đau.

Chỉ có tiếng rên rĩ phát ra, có vẻ Jungkook một chữ cũng sẽ không khai.

Mà sao khai được chứ, lí do cậu bỏ đi thật sự quá vớ vẩn đố với Kim Taehyung.

- Nói!

Anh hét lên, cầm sáp nóng chảy dí vào nhũ hoa của cậu.

Vẫn nhẹ nhàng thôi, nhưng vùng da nhạy cảm đó sao có thể thể chịu được.

- A!

A!

Ưm...

Hức hức...

A ha!

Jungkook hét lên từng đợt theo nhịp tay anh, nhũ hoa bỏng rát toé máu, nhìn vào thật sự rất kinh hãi.

- Còn ngang bướng?

- Dừng...

Tôi là, là muốn bỏ đi...

Là tự tiện muốn đi, không muốn làm sủng vật của anh.

- Mẹ nó tôi làm tình với em không phải em là người hưởng thụ sao?

Làm sủng vật của tôi không tốt?

Không phải đã cho em đi đâu thì đi chỉ cần trở về là được sao?

Mẹ nó tôi bỏ đói em à?

Bạc đãi em à?

Kim Taehyung đem hết những uẩn khúc trong tâm ném vào Jungkook, anh không biết những lời nói đơn thuần như vậy đủ khiến cậu tổn thương.

Tay ấm mạnh thỏi sáp nóng vào nhũ hoa đáng thương, rồi lại ấn vào vùng đùi non nhạy cảm.

"Máu bao bọc lấy cơ thể của em, tôi đương nhiên rất đau lòng, nhưng hôm nay là muốn em vì đau mà nhớ, mà sợ hãi.

Tôi muốn em biết cái giá khi quay lưng với tôi!"

Cởi ra thắt lưng, Kim Taehyung dùng nó quấn quanh cổ của cậu.

Quấn thật chặt khiến mặt Jungkook trắng bệch, gân xanh của nổi lên.

Cậu dùng sức vùng vẫy tay nhưng cả cơ thể đều bị xích chặt, tiếng xích va vào nhau thật chói tai.

Đợi đến khi cậu sắp ngất đi, anh mới buông tay, nhấn mức cao nhất của dương cụ, máu liền chảy ra.

- Không!

A...

Cầu anh, dừng lại đi.

Tha cho tôi...

Ha a a!

- Em nghĩ tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho em sao?

Tôi giáo huấn em như vậy em còn có thể phản, lần này không phải nêm mạnh tay chút sao?

Kim Taehyung gằn giọng, đẩy dương cụ thêm sâu vào trong.

Jungkook thấy dạ dày như sắp vỡ đến nơi rồi, dương cụ lạnh lẽo đó đăm thật sâu, đã thế còn chấn động phi thường mạnh.

Cơ thể đã mất hết xúc giác, chỉ cảm thấy mỗi đau đớn từ hậu huyệt, Jungkook chỉ biết cúi đầu khóc.

Là tôi yêu anh, tại sao tôi chỉ nhận được đau đớn và chối bỏ.

Tôi không khác gì sủng vật của anh sao, anh không đọng tâm chút nào sao?

Tôi chỉ muốn được anh yêu thương, là người duy nhất mà anh đối xử dịu dàng.

Lúc trước nếu không yêu thì anh lập tức vứt tôi đi, cớ gì lại quan tâm tôi, khiến tôi tự đa tình.

Sủng vật có thể kiếm người khác, trước kia anh cũng từng có rất nhiều người rồi mà.

Vậy mà lại tra tấn tôi, có phải anh rất chán ghét tôi không?

Kim Taehyung không nhịn được khi cậu rơi nước mắt, muốn dừng lại nhưng tự nhắc bản thân phải cứng rắn, liền lãnh đạm mắng.

- Mẹ nó em nín ngay cho tôi.

Vẫn khóc.

- Nín!

Cắn môi, cậu cố gắng nuốt nước mắt vào tim.
 
Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]
#18


Kim Taehyung nghe người anh yêu thương đang cắn chặt môi để không thốt ra tiếng khóc mà lòng thắt lại, cuối cùng cũng vì đau xót mà buông roi, ôm lấy Jungkook.

Cậu căn bản đã sớm mơ hồ, đau đớn cũng trở thành tê dại.

Anh tháo xích cho cậu, nhìn đồng hồ thì đã hơn một giờ đồng hồ trôi qua, tự nguyền rủa bản thân.

Nhấc cơ thể đã gầy đi rất nhiều sau một năm, đau đớn một lần nữa ập tới.
***
Jungkook cố gắng mở mắt, cảm nhận tia nắng mặt trời ấm áp đang rọi vào gò má.

Kim Taehyung đang nằm bên cạnh, khuôn mặt dương cương khi ngủ trở nên yên bình đến lạ.

Mắt sắc, mi ngắn, xương quai hàm vuông vức đầy nam tính, tóc gọn gàng tự nhiên mà vẫn hấp dẫn.

Đàn ông nhìn vào sẽ ghen tỵ, phụ nữ và đồng tính sẽ chết mê.

Jungkook đã có lúc nghĩ cậu yêu anh vì vẻ đẹp cường ngạnh này, nhưng cậu nhận ra cử chỉ của anh mới là điều quan trọng.

Đưa tay sờ đầu ngực, cảm giác đau đã không còn, chỉ hơi tê dại.

Tối qua anh hẳn chăm sóc rất tốt mới không để lại sẹo, chỉ có vết đỏ nhẹ do roi quất.

- Tôi xin lỗi.

Kim Taehyung đã thức, anh đang nhìn người nằm cậu, âu yếm vuốt ve.

Jungkook chết lặng vài giây, rồi cố kiềm nén bật ra hai tiếng "không sao".

Cậu không dám nghĩ đến sự thật là anh luôn yêu thương cậu, lúc nào cũng phủ nhận rằng những việc anh làm là vì thương hại.

Kim Taehyung hiểu cậu đang nghĩ gì, lại nhẹ nhàng nói.

- Đừng nghĩ nhiều, là tôi yêu em.

Mặt cậu hiện lên dòng chữ "anh đừng đùa a".

Anh nở nụ cười nhẹ, vuốt ve gò má cao cao.

- Yêu em, là yêu em.

- Tối qua anh vẫn tra tấn tôi...

- Là phạt em.

- Anh là không thấy thương xót a...

- Sao em biết?

- Anh đặt tay Jungkook lên ngực - Quất em bao nhiêu roi, nơi này như bị dao găm bấy nhiêu lần.

- Tôi không phải phụ nữ, nói ngọt không có tác dụng.

Anh gầm nhẹ, cắn mạnh lên vai cậu.

- Tôi biết em sẽ khó có thể tiếp nhận ngay, nhưng tôi muốn nói cho em biết tình cảm của mình.

- Ưm...

Thật ra tôi cũng...

"Han tiểu thư đang đợi ngài, Kim Tổng."

- Tin nhắn của người quản lí vang lên cắt ngang câu nói của Jungkook.

Taehyung nhắm mắt, thở dài một hơi rồi ôm cậu đi thay quần áo.

Bối rối không biết anh định làm gì, cậu liền lo lắng run run yết hầu.

- Không phải tôi sẽ dùng bữa sáng tại phòng sao?

- Không, em sẽ dùng bữa cùng tôi.

Tim cậu run lên theo yết hầu, không phải đang tiến triển quá nhanh sao?

Nhưng kẻ kia thì chỉ lo hưởng thụ vẻ hạnh phúc ngốc nghếch của cậu.
***
- Cậu thật mặt dày đi, tiền tôi cho cậu dùng không đủ nên về đây bám lấy chồng tôi?

Vừa thấy Jungkook, Han Ngưu đã nói ra mấy từ thiếu tế nhị.

- Em muốn tiền, vậy cầm lấy rồi cút ngay, không được phép vớ vẩn.

Kim Taehyung ném cho cô một xấp tiền, rồi cắt miếng thịt cừu mộng nước cho Jungkook.

Cũng không quên cho người chuẩn bị coffee cho cả hai.

Han Hyo nhếch môi, đi đến bên Kim Taehyung, vuốt ve.

- Em là đương kim tiểu thư độc nhất của Han gia, hà cớ gì phải đi đòi số tiền cỏn con này.

Jungkook nuốt thịt vào miệng, trong đầu không ngừng suy nghĩ "vâng, cô ta nói số tiền 50.000 USD là cỏn con."

Han Hyo lại say sưa khoe mẽ.

- Hơn nữa không phải chúng ta đã có thứ quí giá hơn sao?

- Đưa tay sờ bụng - Là giọt máu của anh đó.

- Chỉ hôn thôi cũng có thể có thai?

- Anh!

Mẹ nó anh lên giường với tôi bao nhiêu lần lại có thể nói vậy.

Anh...

Đồ khốn!

Jungkook vẫn đang ăn thức ăn do Taehyung gắp rất ngon miệng...

- Thế thì cứ đợi đứa bé ra đời rồi xét nghiệm, trong lúc đó cô cần bao nhiêu tiền tôi cũng không ngại.

- Mẹ nó tôi muốn được anh chăm sóc.

- Không có thời gian.

- Anh dành thời gian cho đồ đê tiện này nhưng lại không rãnh để chăm sóc tôi?

Han Hyo đỏ bừng mặt, hất ly rượu vang trong tay lên người cậu.

Lúc này Kim Taehyung đã hoàn toàn không chịu được, nhưng vừa đứng lên thì đã thấy Jungkook chặt cổ tay cô, dùng ánh mắt sắc lạnh không thua kém anh xé toạc gương mặt xinh đẹp đến chói mắt kia.

"Cô Han, tôi tôn trọng cô nhưng tôi không cho phép cô giẫm đạp tự tôn của tôi."
 
Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]
#19


Sau khi than vãn chán, Han Hyo cuối cùng cũng chịu ra về, trước khi đi còn không quên ném lại cho cậu một câu "Đồ lẳng lơ, hãy chờ đó!"

Jungkook không muốn nói nhiều với loại người này, lặng lẽ ăn xong buổi sáng, rồi lại quay sang nhìn anh, người vẫn đang im lặng.

- Tôi xin lỗi vì đã nặng lời với vợ chưa cưới của anh.

Trầm mặc một hồi, Kim Taehyung tươi cười nhìn cậu.

- Em làm tốt lắm!

Những lần sau cũng đừng để cô ta muốn nói gì thì nói.

-...

Anh thật sự không thông cảm cho cô ta chút nào sao, không phải cả hai đã hứa hôn từ bé?

- Hứa hôn chỉ là một bản hợp đồng trá hình để nhà họ Han bám víu vào tài sản của gia đình tôi, tôi căn bản không có cảm tình với loại phụ nữ như cô ta.

- Vậy anh thích đàn ông sao?

- Không, chỉ thích mỗi em.

Gò má Jungkook như muốn nổ tung.

Kim Taehyung đưa cậu đi làm cùng, căn bản chỉ là kí vài hợp đồng làm ăn, còn những chuyện trong giới mafia cậu biết không dễ gì có thể chen chân vào.

Mặc dù công việc ở thế giới ngầm của anh không phải chém giết người vô cớ hay gây nguy hiểm cho xã hội như những băng đảng bất lương khác, nhưng Jungkook vẫn muốn anh giải nghệ, đơn giản vì công việc này quá nguy hiểm.

Cậu không biết rằng công việc của cậu cũng khiến anh đau đầu, cứ đi khắp nơi như vậy thử hỏi nếu cậu bị bắt bởi một người khác mà không phải anh thì sao?

Nhất định anh sẽ hối hận cả đời.

Cả hai mang một bầu không khí nặng nề bao trùm cả chiếc xe, rồi Jungkook đưa tay xoay xoay radio, mong tìm được vài chương trình thú vị.

Xoay một hồi lâu, cuối cùng lại dừng nghe một bài hát thiếu nhi.

Ca từ rất trong sáng, giai điệu nhẹ nhàng, hát về chú sói con.

Kim Taehyung nhìn radio, rồi lại nhìn cậu, cười dịu dàng.

- Lúc nhỏ có một cậu bé anh không rõ tên vì cậu luôn tự xưng là đệ đệ, cậu hình như cũng không thèm nhớ tên anh, suốt ngày cứ " Đại ca, đại ca."

Cậu ấy ở cạnh nhà anh, bảo sẽ hát cho anh bài hát này mỗi ngày...

Jungkook nhìn anh, im lặng.

- Cậu ấy bảo anh là người cậu ấy yêu thương nhất sau bố mẹ cậu, dù nhỏ hơn anh một tuổi, nhưng rất thông minh và luôn quan tâm anh.

Và đúng như đã hứa, cậu ấy luôn hát cho anh nghe mỗi ngày, nhưng kì lạ là anh nghe mãi vẫn không thể thấy chán.

Quen nhau không lâu nhưng cảm thấy rất thân thiết, vậy mà khi anh chín tuổi cậu lại đi mất, anh đã tìm cậu ấy ở khắp nơi nhưng đến hai mươi tám tuổi mới có thể gặp.
...

- Đại ca có thấy đệ hát hay không?

Cậu vừa nói vừa nhìn anh, mắt sắc thường ngày trở nên ngây ngô, long lanh đến lạ.

Anh vì bộ dáng tinh nghịch của cậu mà mỉm cười, ngâm nga bài hát vừa nãy.

Jungkook cười rộ lên, cậu lúc này chắc chắn là đáng yêu nhất hành tinh rồi đi.
***
Đến trưa đã xử lí xong hết chuyện công việc, Kim Taehyung nói đưa cậu đi ăn trưa, nhưng anh xe lại dừng trước cổng một dinh thự xa hoa không kém nơi của anh, chỉ có điều nét xưa cũ và quen thuộc hiện rõ.

Jungkook hơi thắc mắc, nơi này không giống nhà hàng.

- Anh định gặp ai sao?

- Hai ta dùng cơm với mẹ anh, đã lâu anh không về chắc bà sẽ rất nhớ.

- A, đây là nhà của anh.

Nhà của em...

Jungkook nhìn về phía bên cạnh, căn nhà nhỏ của cậu đã không còn, chỉ thấy những dãy biệt thự, khách sạn xa hoa.

Không trách được, nơi đây giờ đã trở thành khu trung tâm đông người đến đi.

- Đừng buồn, giờ nhà anh là gia đình của em.

Kim Taehyung dẫn cậu vào, một vài người hầu ra đón tiếp.

Trong phòng ăn là một người phụ nữ thanh lịch đang đọc sách, bà không khiến người khác cảm thấy xa lạ hay run sợ như những phu nhân khác, ngược lại còn có chút gì đó rất thân thương.

Người phụ nữ buông sách, mỉm cười nhìn cậu và anh.

- Taehyung dẫn tiểu đệ về rồi đấy à?

Jungkook cảm thấy ngại, bà ấy biết biệt danh thuở nhỏ của cậu, vậy mà cậu lại chưa từng gặp qua.

Đúng là lúc trước chỉ có anh qua nhà cậu chơi, nhưng giờ bảo không quen biết thì có chút bất lịch sự.

- Không sao, hai ta chưa từng gặp nhau, không quen là phải.

Chỉ là bác đã từng thấy cháu chơi với Taehyung nên mới nhận ra, đúng là có những thứ sẽ không bao giờ thay đổi, giống ánh mắt của cháu vậy.

Rất có thần.

- Cháu cảm ơn...

Vẫn chưa nói xong câu thì đã bị Kim Taehyung ôm vào lòng, xoa đầu.

"Đây là con rể của mẹ đấy, mẹ mau gọi cậu ấy hai tiếng con rể đi."
 
Back
Top