Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
581,180
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
310770149-256-k676563.jpg

Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]
Tác giả: Mh_Taekook
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thể Loại: Đam mỹ hiện đại, H cao không dày, có ngược, SM, phúc hắc ôn nhu công X nhà báo cường thụ, ngọt, HE Tags: taekookvkook​
 
Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]
#1


3 giờ, cũng đã ngủ được ba mươi phút rồi.

Jeon Jungkook nhấc chiếc chăn chưa kịp ấm khỏi người, lười biếng bước xuống giường.

Hôm nay là Chủ Nhật, ngày mọi người thường dành thời gian cho các hoạt động giải trí, thư giãn.

Nhưng trong từ điển của cậu không có từ "ngày nghỉ", đơn giản vì công việc không cho phép.

Jungkook là một nhà báo thuộc chuyên mục thời sự.

Cậu luôn phải đi đến những nơi nguy hiểm, đôi khi là thu thập thông tin, đôi khi là đột kích cùng cảnh sát.

Nhưng những phi vụ đấy chỉ hợp tác được khi có chỉ thị của cấp trên hoặc yêu cầu của bên cảnh sát, bình thường cậu vẫn phải tự săn tin như những nhà báo khác.

Hiện nay cánh nhà báo có khá nhiều thành phần viết không thành có, có thành không, số khác thì chỉ copy bài của những trang báo mạng rồi chỉnh sửa.

Nhưng đó cũng đã là giới hạn rồi, Jungkook không có định kiến về những việc đó, không khuyến khích cũng chẳng phê phán.

Dù có muốn hay không thì cậu cũng đâu thể làm những việc đó mà phải bận tâm, toà soạn của cậu, Normal Days, khá nghiêm khắc và luôn yêu cầu nhân viên phải "thể hiện toàn bộ tài năng".

Cậu pha một cốc cà phê.

Cậu không nghiện cà phê nhưng thức uống này thường giúp người ta bình tĩnh hơn đôi chút.

Hơn nữa Jungkook cũng không muốn bị cơn buồn ngủ làm phiền khi lái xe.

Cậu uống chậm rãi cốc cà phê, rồi nhanh chóng rời khỏi căn hộ.

Vì chủ nhân không thường xuyên về đây nên căn hộ của cậu khá lạnh lẽo, nhưng với cậu chỉ cần thoải mái là ổn.
***
Lướt qua từng ngọn đèn trên chiếc moto của mình, cậu liếc nhẹ hai bên đường.

Đêm nay yên tĩnh thật, không tai nạn, không cướp giật, không xả súng...

Jungkook cười nhạt, cứ thế này sẽ thất nghiệp mất.

Cậu nghĩ sẽ đến nơi sôi nổi nhất L.A này, bar Wonderland.

Có tất cả những thành phần bất hảo ở đấy, từ đại gia chuộng đốt tiền đến xã hội đen.

Jeon Jungkook ấy, khá là tiêu cực.

Không phải theo hướng quá nội tâm, nghĩ xấu về tất cả mọi thứ, mà cậu rất biết kiềm chế bản thân, đến một mức độ khá kinh khủng.

Cậu sẽ suy nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu đi một chút, để không cảm thấy bất ngờ hay thất vọng.

Nên lần này cậu cũng chẳng mong chờ có thể gặp một vụ trao đổi hàng cấm hay biết được địa điểm của một vụ xả súng, xác định được một "con mồi" đối với cậu là rất may mắn rồi...

Suy nghĩ một hồi thì cũng đã đến nơi.
 
Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]
#2


Đầu Jungkook tê buốt, đôi mắt bị bịt kín bởi một mảnh vải nhung, chân tay bị trói đến tê dại.

Tự trấn an bản thân, cậu cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

Vào đêm tại Wonderland."

Bắt lấy hắn", một người đàn ông mặc tây phục đen gào lên.

Sau đó, lại xuất hiện vài người trong bộ vest đen chạy đến, gắt gao rượt Jungkook.

Chết tiệt, sao lại có thể bị phát hiện?

Rõ ràng những phi vụ trước đều ẩn nấp rất tốt, lấy thông tin dễ dàng, nhưng sao lần này lại thật khó khăn a.

Cậu đã cố gắng ẩn mình sau cánh cửa kính khuất trong bóng tối, trang phục trên người cũng tối màu, máy ảnh lại không có flash, có thể phát hiện được cậu quả thật phi thường.

Người đã nhận thấy sự hiện diện của cậu cũng thật sự không hề bình thường chút nào.

Vóc người cao lớn, tóc bạc trắng nổi bật giữa màn đêm, khắp người lan tỏa một khí phách rất khiếp sợ, khiến người khác phải cúi đầu khuất phục khi hắn cũng chỉ trạc tuổi của Jungkook.

Nhưng điều khiến cậu ghi nhớ rõ nhất là đôi mắt sắc lạnh đỏ sẫm của hắn, giống như những viên đạn xuyên thủng mọi vật cản để găm thật sâu trong tim cậu, rồi tại nơi ấy ngang nhiên giày vò.

Cậu vừa nhớ lại ánh mắt đáng kinh sợ ấy, vừa lao đến tầng thượng của căn hộ ngay cạnh điểm giao dịch.

Hắc, giờ thì cậu từ người đi săn đã trở thành kẻ bị săn rồi.

Cả thân người lao về phía cánh cửa khóa hờ dẫn đến sân thượng,cậu cố gắng lấy lại bình tĩnh, phía sau tiếng bước chân đang ngày càng lớn.

Jungkook nhìn trụ quảng cáo khá cao gần đấy, thoắt cái đã ôm lấy nó mà trượt xuống.

Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện điều bất thường - vai Jungkook đau đến tê dại, máu ướt đẫm một mãng áo.

Cố gắng trượt xuống mặt đất thật cẩn thận để không làm thương tổn thêm phần vai đã không còn chút cảm giác nào, cậu ngước nhìn lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đáng kinh sợ kia, khói thuốc súng vẫn lượn lờ quanh khẩu H&K USP hiện đại trên tay hắn.

Đồn cảnh sát L.A
- Đêm nay có mồi ngon không chú?

Jungkook buông tách coffee trên tay, khẽ hỏi người đàn ông trung niên bên cạnh.

- Không phải cháu đang bị thương sao?

Không nên cố gắng quá a.

- Cháu vẫn ổn mà.

- Sao có thể ổn chứ, động đến Kim Taehyung kia thật sự không thể ổn được.

Ta không hiểu tại sao cháu vào nghề lâu vậy lại không biết đến điều cấm kỵ như thế.

Michael Wilson, một cảnh sát của thành phố L.A, nhìn về vết thương của cậu rồi khẽ thở dài. .

Jeon Jungkook cười nhạt.

Đây không phải lần đầu tiên cậu bị thương.

Nhưng lần này Wilson thật sự không nghiêm trọng hóa vấn đề, lực bắn của khẩu H&K USP thật sự rất mạnh, vết đạn cũng đã găm rất sâu, may mắn thay nó không chạm đến tĩnh mạch.

- Cháu cần thông tin của chú để kiếm tiền, chú biết đấy.

Wilson trầm ngâm một lúc, sau đó dập điếu thuốc đang hút dở .

- Tại bến cảng gần trung tâm thành phố có thể diễn ra một vụ trao đổi ma túy.

Kim Taehyung sẽ là chủ cuộc giao dịch lần này.

- Cảm ơn chú.
...

- Cẩn thận.

Bóng Jeon Jungkook khuất dần khỏi văn phòng lạnh lẽo.

Tại bến cảng.

Màn đêm khiến tất cả trở nên huyền diệu.

Jungkook thu mình sau một toa hàng, chăm chú quan sát "con mồi" đang trao đổi một khoản ma túy lớn cách cậu không xa.

Bỗng nhiên, Kim Taehyung quay sang sang phía cậu, hai mắt chạm nhau theo chủ ý của hắn.

Là tên đã cho cậu ăn "kẹo đồng" đêm hôm qua.

Jungkook chợt cảm thấy đầu choáng váng - ai đó đang bịt kín mũi cậu bằng một chiếc khăn tẩm đầy thuốc mê!

Đưa mắt liếc nhìn về nơi diễn ra cuộc trao đổi, Kim Taehyung đang lạnh lùng quay đi.

Phía sau, "khách hàng" của anh khụy xuống, máu từng đợt loang xuống nền đất lạnh giá.

Kim Taehyung cười nhạt :"Cả hai chúng ta đã có những ấn tượng tốt trong suy nghĩ của nhau, em nhỉ?"
 
Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]
#3


Tiếng cửa mở cắt đứt hồi tưởng của Jungkook .

Tiếng bước chân vang khắp phòng, nhưng nhiệt độ vẫn vậy, không tăng lên một chút.

Jungkook cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ lay cơ thể mong có thể thoát khỏi mảnh vải nhung mềm mại nhưng lại đang siết chặt lấy tay mình.

Tiếng bước chân dừng hẳn.

Theo giác quan vô cùng nhạy cảm vì đã không thể nhìn thấy hiện tại, cậu có thể cảm thấy một thân thể khá cao lớn đứng trước cậu.

Xung quanh hắn dường như tỏa ra một loại khí phách kinh người, rất giống loại khí phách của Kim Taehyung...

Một khoảng yên tĩnh đến khó chịu bao bọc lấy cả căn phòng.

Hắn bỗng nâng cằm cậu lên, không nhẹ nhàng cũng chẳng thô bạo, động tác ấy dường như mang theo sự khinh thường.

Jeon Jungkook mặc kệ biểu hiện của ai kia, cậu biết nếu kháng cự sẽ gây nên một loại hứng thú cho hắn, nên cứ cố gắng chịu đựng đến khi tình huống bắt buộc.

Bàn tay của người kia đã chạm đến môi mềm của Jungkook, môi cậu không có màu phớt hồng như môi phụ nữ, mà lại mang màu đỏ huyết dụ, nhìn lâu sẽ khiến kẻ khác không kìm nỗi dục vọng.

Lượn lờ trên môi cậu chán, ngón tay hư hỏng liền tiến vào khoang miệng ẩm ướt của Jungkook, "giáo dục" chiếc lưỡi ương ngạnh của cậu thật tốt.

- Vươn lưỡi ra
Giọng nói trầm thấp vang lên, rất cường ngạnh, mạnh mẽ pha lẫn lạnh lùng.

Jeon Jungkook khẽ nghĩ, nếu có chút tình cảm thì giọng nói ấy sẽ ấm áp hơn, nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, điều cậu cần làm lúc này là ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của người kia.

Chiếc lưỡi đỏ tươi khẽ vươn ra, có chút run rẫy nhưng liền biến mất.

Lưỡi của cậu, thật làm người khác muốn cắn.

Nhưng hắn chỉ ra lệnh như vậy.

Vươn tay đến nhũ hoa phớt hồng do chưa từng đụng chạm mà kéo thật mạnh.

Jungkook cắn chặt môi dưới nén đi đau đớn, chuyện này cậu đã đoán được, nhưng không ngờ lại thực sự xảy ra, cậu nghĩ người kia chỉ muốn nhìn cậu đau vì động tác thì không hề mang chút lưu tình hay hứng thú.

Nhũ hoa bị kéo đến đỏ ửng, Jungkook cắn môi đến nỗi máu chảy dọc khóe môi.

Đau đớn này cậu chưa từng nếm qua, nỗi đau mang cả khuất nhục thật sự quá kinh khủng.

Vẫn còn mơ màng, Jungkook chợt bị nhấc bỗng lên, cậu cảm nhận được người kia không cần dùng mấy sức để nâng cơ thể nam nhân bảy mươi cân của cậu.

Bị ném mạnh lên giường, chân bị nam nhân kia tách thật rộng, tay bị ép đặt ở sau đầu, Jungkook biết "tình huống bắt buộc" đã tới.

Dùng tất cả sức lực thoát khỏi cánh tay đang ghìm chặt hai chân nhưng không thành, cậu gắng gượng ngồi dậy nhưng lại bị đẩy ngã thô bạo trở lại chiếc giường êm ái nhưng lạnh lẽo.

Tiếng khóa kéo sắc lạnh vang lên, Jungkook vẫn chưa kịp run rẩy thì phân thân cực đại của nam nhân đã đâm vào nơi tư mật nhỏ hẹp, đem toàn bộ đâm vào.

Jungkook mặc bao nhiêu đau đớn khiến tất cả dây thần kinh cậu tê dại, cậu sống chết cắn môi dưới mặc máu chảy không thôi, nhất quyết không bật ra một tiếng rên.

"Đau, đau đến tê dại, đau đến muốn chết đi."
 
Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]
#4


Căn phòng bị lắp đầy bởi dục vọng.

Jungkook không biết đã bị nam nhân kia giày vò bao lâu, chỉ biết những lúc sắp ngất đi thì luôn bị chuyển động mạnh mẽ thô bạo của hắn làm cho đau đến choàng tỉnh.

Môi bị cắn đến tê dại, hậu huyệt đã không còn cảm giác, chân tay không thể di chuyển, cơ thể theo động tác của người kia mà đưa đẩy...

Thật nhục nhã, Jungkook tự cười bản thân.***
Sau một lúc thật lâu ở trên cơ thể của cậu phát tiết, phân thân thô to cuối cùng cũng rời khỏi hậu huyệt đáng thương, theo sau là bạch dịch cùng máu của Jungkook liên tục chảy ra nơi cửa huyệt.

Nam nhân kia rời khỏi giường, đi đến bên cậu rồi cởi đi tấm vải nhung.

Thật sự là Kim Taehyung.

Tim Jungkook như phủ thêm một tầng lạnh.

Cậu biết người này sẽ khiến cậu sống không được, chết cũng không xong.

Anh ta nhìn cậu rồi nhẹ nhàng dùng chiếc khăn bông bên cạnh lau đi bạch dịch lẫn máu nơi cửa huyệt, Jungkook giật khẽ.

Cậu thật sự không muốn tham gia trò chơi vừa đánh vừa xoa này của anh.

- Không cần.

Cậu lãnh đạm.

Nhưng Kim Taehyung cứ như không hề nghe thấy, tiếp tục dùng khăn lau trên cặp mông săn chắc của Jungkook.

Cậu cố lật người, nhưng lại bị cánh tay của anh nắm lấy, dùng lực siết như cảnh cáo.

- Ngoan ngoãn một chút.

Giọng nói chứa đầy uy lực khiến mọi động tác của cậu khựng lại,Jungkook ngoan ngoãn để anh lau sạch cặp mông của cậu.
***
Kim Taehyung đưa cậu vào phòng tắm, cởi đi sợi dây thừng trói buộc cậu.

Anh bật vòi sen, đẩy cậu vào phòng kiếng ngăn cách. rồi rời đi.

Jungkook khó chịu cử động mông, sau đó đưa tay ra sau cố gắng lấy "thành phẩm" của tên khốn nạn kia khỏi hậu huyệt.

Đây là lần đầu cậu làm tình cùng đàn ông, nhưng cậu biết nếu không lấy bạch dịch ra khỏi thì ắt không tốt, hơn nữa nếu cứ để như vậy thì sẽ rất khó chịu.

Sau khi lấy sạch tất cả dâm dịch, cậu cảm thấy bên trong đã sạch sẽ hẳn, tinh thần cũng khá hơn đôi chút.

Lúc này cậu chỉ muốn kì cọ thật sạch, kì cọ đến khi nào lớp da thịt đã bị Kim Taehyung kia vấy bẩn tróc hết ra thì thôi.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, cậu sẽ không tự hành hạ bản thân vì anh ta, hơn nữa cậu không phải phụ nữ, không phải giữ gìn trinh tiết gì cả.

Nhưng nỗi nhục nhã này cậu sẽ không thể quên được, nó sẽ luôn ám ảnh cậu khi cậu nhắm mắt lại...

Nhưng có như vậy cậu mới có thể ghi nhớ thật rõ nam nhân tên Kim Taehyung, người đã khiến cậu chịu nỗi nhục này.

Cậu bước đến nơi đặt quần áo, Kim Taehyung đã đặt sẵn một chiếc quần lót Calvin Klein và một chiếc áo phông bigsize.

Cậu thở phào, hắn vẫn chưa cho cậu mặt quần lọt khe!

- Cậu đã xong rồi sao?

- Ừm.

- Cần gì cứ nhấn nút này.

Kim Taehyung đưa tay về phía nút nhỏ được mạ vàng bố trí phải ngay bên phải giường.

Jungkook gật đầu, nét mặt không lộ một tia cảm xúc.

Kim Taehyung đưa mắt nhìn cậu, lạnh nhạt:
- Ngoan ngoãn ở yên đây.

Câu nói ngắn gọn của Kim Taehyung như thế nhưng đủ khiến cậu biết phải vâng lời anh, nếu không sẽ không tốt cho bản thân.

Sau khi Kim Taehyung rời đi, cậu liếc qua căn phòng một lần rồi khẽ mắng thầm.

Khốn thật, cửa phòng lẫn cửa sổ đều hoạt động nhờ điều khiển điện tử, mà thiết bị ấy chắc chắn đang nằm trong tay tên Kim Taehyung chết tiệt kia.

Cậu đến gần cửa phòng, thể lực của cậu không thể phá được tấm gỗ dày hơn hai mét này.

Lại đi đến cửa sổ hiện đại sang trọng, tấm kính này rõ là có thể cách âm lẫn chống đạn.

Nhìn khung cảnh bên ngoài, đây có thể là dinh thự của Kim Taehyung nhưng nơi này lại rất hẻo lánh a.

Jungkook ngã phịch xuống chiếc giường kingsize, rên rỉ :
"Tôi đây nhất định là đang bị cầm tù!"
 
Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]
#5


Jungkook hờ hững nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn ba giờ sáng nhưng cậu vẫn không chợp mắt được.

Tất cả kí ức đêm qua dưới thân Kim Taehyung mà chịu giày vò đều ùa về khi đôi mắt cậu nhắm lại.

Cậu bước xuống giường, theo thói quen đi đến hướng quán bar trong trí nhớ, nơi cậu vẫn thường pha những tách coffee đậm vị.

Cậu đi mãi, cho đến khi va người vào chiếc tủ gỗ lớn ở góc phòng mới dừng lại rồi tự giễu bản thân.

Tên Kim Taehyung kia chỉ làm như vậy đã khiến cậu trở nên đáng thương hại thế này sao?

Thật yếu đuối, Jungkook đấm thật mạnh vào ngực cậu.

Cậu quay lại giường, ngồi xuống tấm nệm êm ái.

Giờ cậu phải làm gì, không thể viết báo, tự do là việc bất khả thi, nơi đây không có đối tượng nào có thể cứu cậu...

Phải bỏ trốn, Jungkook quyết tâm như việc vài giờ trước cậu vừa bị câu nói lãnh đạm của Kim Taehyung làm cho vâng lời chưa từng xảy ra.
***- Kim Tổng...

Tên thuộc hạ lộ rõ vẻ run sợ, đôi khi lại liếc mắt về hướng nam nhân tuấn mĩ, khí chất lan toả khắp người đang ngồi trên một chiếc ghế bộc vải nhung lộng lẫy, anh ta không khác gì một ông hoàng.

Nam nhân liếc nhìn người đang cúi đầu trước mắt anh :
- Đã bỏ trốn rồi đúng không?

- Vâng, hắn đã tấn công hai vệ sĩ và bỏ trốn.

Đêm nay người của ta đều tập trung để hộ tống Han tiểu thư nên không thể đuổi kịp...

Tên thuộc hạ giọng nói đầy trang trọng pha lẫn kinh sợ, chờ đợi cơn phẫn nộ từ phía Taehyung.

- Mang hắn về đây.

Anh bình thản nói với thuộc hạ, nhưng tên kia biết câu nói của anh chứa đầy hàn khí, nếu không mang được tên tù nhân ngu ngốc kia về thì hắn sẽ phải chịu những điều kinh khủng nhất.

- V...Vâng.

Kim Taehyung xoa xoa chiếc máy ảnh chụp phim của ai kia, nở nụ cười lạnh lẽo, rồi đấm mạnh vào ống kính.

"Jeon Jungkook, em nghĩ có thể thoát khỏi tôi sao?

Tôi lại tưởng em không ngu ngốc như những kẻ khác.

Em chỉ là một món đồ chơi thôi, chơi chán tôi sẽ vứt ngay, sao em lại bỏ trốn.

Xem ra tôi đã đánh giá em quá cao đi.
***
Jungkook thở dốc, hơi thở ra trở thành những làn khói mờ.

Tiết trời cuối thu trở lạnh, Jungkook lại chỉ mặc một chiếc áo phông che được mỗi đùi non.

Cậu chạy đến một con hẻm khuất người, dừng lại nhìn phía sau một chút rồi thở gấp.

Cậu đã chạy rất lâu rồi, cũng không biết nơi đây là đâu.

Cậu liếc mắt nhìn xung quanh, nơi đây không phải con đường dẫn đến căn hộ của cậu.

Con hẻm này thật tối, đến lúc chạy tiếp rồi, nếu dừng lại quá lâu sẽ nguy hiểm.

Có lẽ người của Kim Taehyung đã phát hiện cậu lợi dụng dây điện tử lộ ra ở cửa sổ để bỏ trốn, ít nhất thì phải có đến hai đội người của anh ta đang truy bắt cậu lúc này.

Mãi nghĩ, cậu va vào một dáng người to béo.

- Thật xin lỗi.

- Nhìn cưng không có chút thành ý nào cả.

Tên bặm trợn đứng sau châm chọc.

Jungkook luôn cho rằng cậu không cần tốn thời gian dây dưa với hạng người này, đặc biệt là vào lúc này.

Cậu định tiếp tục chạy thì tên to béo lại giữ cánh tay cậu :
- Đi đâu vậy, cưng không muốn vui vẻ với anh chút sao?

- Không cần.

Cậu lãnh đạm.

Cậu khinh miệt hắn, tên phế nhân vô dụng.

- Ngoan ngoãn vui vẻ cùng bọn anh, em sẽ được bỏ qua thái độ không tốt khi nãy.

Tôi không cần các người bỏ qua, cậu cố lẳng lặng rời đi.

Tên béo ngay lập tức dùng lực áp cậu vào vách tường phủ rêu.

Jungkook thật sự đã mất hết kiên nhẫn, đã đến lúc phải dùng đến vũ lực.

Cậu thúc mạnh đầu gối vào hạ bộ tên kia.

Tên béo liền buông ngay cậu ra mà ôm lấy bộ vị đang đau đớn đến khốn cùng của hắn, không quên hét lên vài tiếng thê thảm.

Tên bặm trợn bị dọa đến xanh mặt, có thể vì đều là đàn ông nên hắn cũng đau khi nhìn tên béo đang lăn lộn phía dưới, Jungkook nhân thời cơ tên bặm trợn lơ là ngay lập tức vung một cước vào khuôn mặt của hắn ta.

Hắn gục xuống, ôm lấy mặt, máu từ khóe môi không ngừng chảy xuống.

Jungkook sau khi hạ thủ liền quay đi.

Cậu hiểu đau đớn mà những tên kia phải chịu, nhưng những gì cậu nghĩ khi ấy là phải thật tàn nhẫn.

Jungkook đi về phía cuối con hẻm, nhưng những gì cậu thấy là một chiếc Mercedes c250 đen huyền, bóng loáng.

Cậu thở dài, quay đầu lại nhìn về phía kia của con hẻm, cũng là nơi có một chiếc xe giống hệt chiếc này.

Cậu quay đầu lại, một người đàn ông mặc vest đen bước xuống, trang trọng cúi người.

- Jeon công tử, Kim tổng đang đợi ngài trở về.

Xin hãy đi cùng chúng tôi.

Cậu cười nhạt rồi đi đến chiếc xe.

" Hắc, Jeon công tử?

Tôi vẫn được người khác coi trọng, hay đây là cách anh khi dễ tôi?

"
 
Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]
#6


Dinh thự của Kim Taehyung hiện ra trước mắt, xen lẫn sự quý phái cổ xưa cùng nét hiện đại thu hút.

Nơi đây quả thật rất hẻo lánh như cậu đã nghĩ, cư nhiên sẽ không ai có thể tìm ra một cách dễ dàng.

Jungkook đưa mắt về căn phòng nơi cậu bị giam cầm, cậu sẽ trở lại nơi đó, hay phải đến một căn phòng tra tấn nào đó.

Cậu không biết, dù không muốn nhưng số phận của cậu hiện giờ đã phụ thuộc vào quyết định của Kim Taehyung.

Chiếc xe dừng lại ở trước cổng lớn uy nghi của dinh thự, người đàn ông mặc vest khi nãy mở cửa xe, đưa Jungkook quay lại với cơn ác mộng của cậu...
***
Jungkook được đưa đến một căn phòng khác, một căn phòng lớn gấp đôi những căn phòng còn lại, nội thất tối giản nhưng hiện đại.

Cậu quay về phía cửa phòng, người đàn ông kia đã không còn ở đấy, cánh cửa phòng cũng bị khóa chặt.

Jungkook biết kẻ đáng sợ kia vẫn chưa trở về, an tâm gục xuống sofa mà thiếp đi, cậu muốn được nghỉ ngơi khi còn có thể.
***
Jungkook vì bị di chuyển cơ thể mà tỉnh dậy, cậu dần cảm nhận được sự êm ái dưới thân.

Cảm giác thật tốt, Jungkook xoay người điều chỉnh cơ thể sao cho thoải mái, rồi lại có ý thiếp đi lần nữa.

Nhưng một bàn tay khẽ lùa vào tóc cậu, xoa nhẹ.

- Dậy ngay.

Giọng nói mang theo sự nghiêm khắc nhưng vẫn xen chút ôn nhu, bản năng chủ quan của Jungkook vì vậy mà tăng dần.

Cậu lười nhác mở mắt, bộ dáng chưa tỉnh ngủ vẫn còn hiện rõ.

Nhưng cậu thay đổi nét mặt thật nhanh a, vừa nhìn thấy nam nhân trước mắt liền tỉnh táo, trốn về phía góc giường.

Kim Taehyung nhìn cậu, nét cười xuất hiện trên gương mặt anh tuấn.

- Vẫn muốn trốn sao?

Jungkook im lặng, cậu không hiểu sao cậu lại cư xử ngốc nghếch như vậy.

Nhưng cậu cũng không muốn đến gần Kim Taehyung , đến gần anh ta chẳng khác nào giao bản thân cho ác quỷ.

Kim Taehyung không hài lòng nhìn cậu, vươn tay ôm cơ thể mảnh khảnh vào lòng.

- Không ngoan thì phải chịu phạt.

Giọng của anh trầm thấp mê người, hơi thở nóng hổi đùa giỡn cái cổ trắng nõn của Jungkook.

Jungkook co người, con người này thật đáng kinh tởm.

Nhận thấy biểu hiện của cậu, Kim Taehyung nhẹ nhàng đặt cậu nằm úp xuống, để ngực cậu tiếp xúc với tấm nệm mát rượi.

- Nâng mông lên.

Anh ra lệnh.

Jungkook ngoan ngoãn làm theo.

Cậu cảm nhận được vật ẩm ướt nóng hổi đang liếm tiểu huyệt của cậu.

Quay đầu, cậu phát hiện vật đó lại là lưỡi của Kim Taehyung.

Cảm giác khó chịu chưa kịp xuất hiện, thì vật nhỏ phía trước đã bị bàn tay của người kia đùa bỡn.

Jungkook ra sức cử động, mong có thể thoát khỏi tình huống lạ lùng này.

Nhưng mà phía dưới lại đang rất thoải mái a.

Cậu ghê tởm chính mình, không phải cậu lại muốn phát tiết trong tay của tên khốn Kim Taehyung?

Không, cậu không muốn.

Nhưng cậu quên mất số phận của cậu đang nằm trong tay ai, và cậu không hề có quyền quyết định.

Kim Taehyung tiếp tục chơi đùa cậu, rồi vươn cánh tay còn lại lấy chiếc hộp được đặt trên chiếc tủ tinh xảo ngay cạnh giường.

Jungkook sợ hãi nhìn chiếc hộp có màu xanh đen ma mị trong tay anh, và cậu đã không phí công lo lắng vô ích, Kim Taehyung lấy ra 3 viên thuốc màu đỏ huyết và một dương cụ cực lớn, có lẽ nó chỉ thua mỗi thứ khủng khiếp đang ngự trị trong đủng quần của anh ta.

Đôi mắt đang ngập trong hơi nước của cậu ngay tức khắc trở nên sáng rực, bên trong chứa đựng rất nhiều khiếp sợ.

Kim Taehyung buông tha cho vật nhỏ phía dưới vì sợ hãi mà gục xuống của Jungkook, đi rót một cốc nước rồi quay lại.

Anh đưa cốc nước và 3 viên thuốc lúc nãy cho cậu.

- Thuốc kích dục đấy, mau uống đi.

Cậu trợn mắt, con người này có thể bá đạo hơn nữa sao?

Nói như thế chỉ khiến cậu sống chết không uống mấy viên thuốc khốn khiếp đó.

Cậu quay đầu, cậu sẽ không uống.

Kim Taehyung bóp cằm cậu, nhét vào miệng cậu hết tất cả ba viên thuốc.

- Nuốt xuống.

Jungkook lắc đầu, nhưng khi cậu nhận ra đôi mắt tràn đầy sát khí của người kia như thể muốn nuốt trọn tất cả cơ thể cậu, cậu đành cam chịu nuốt những viên thuốc khô khốc trong khoang miệng xuống.

Kim Taehyung lãnh đạm nhìn cậu, rồi đưa dương cụ kia đâm thật sâu vào hậu huyệt của cậu.

Đau đớn tột độ bất ngờ ập đến khiến Jungkook thét lên, nhưng vẫn cắn môi chịu đựng để nước đọng trong khóe mắt không rơi xuống.

Trong khi cậu nghĩ tất cả sẽ dừng lại ở đó, Kim Taehyung bỗng lấy ra một thanh kim loại nhỏ cắm vào niệu đạo của cậu.

- Lấy...

Lấy nó ra...

Làm ơn.

Giọng Jungkook run rẩy, vết thương ở môi dưới vừa lành lại bật máu một lần nữa.

Kim Taehyung vẫn dùng ánh mắt vô cảm nhìn cậu, rồi lấy ra một cặp còng đeo vào tay cậu và chân cậu.

Có vẻ như anh đã làm riêng thứ đó cho cậu, vì kích thước tay của cậu nhỏ hơn người thường khá nhiều.

Thật cảm động làm sao, Taehyung cười lạnh.

- Em cứ từ từ mà cảm nhận.

Kim Taehyung rời khỏi phòng, theo sau là tiếng khóa cửa lạnh lẽo.

Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cơ thể của Jungkook nóng lên, dương vật phía dưới lập tức chịu giày vò.

Đây là xuân dược cực độc trong truyền thuyết sao, sao có thể khiến cậu cương nhanh như thế?

Không được, cậu muốn xuất.

Bất lực cử động tay, cậu nhận ra càng cử động còng lại càng siết chặt tay cậu.

Dương vậy phía dưới đã cương đến tái xanh, cậu muốn lập tức chết đi.

Nước mắt Jungkook lăn xuống gò má, mang theo bao nhiêu khuất nhục và đau đớn.
 
Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]
#7


Cơ thể đã không còn chút cảm giác nào, dương vật phía dưới vẫn đang cương cứng nhưng lại không được phóng thích.

Jungkook nhìn về phía cửa sổ, vẫn chưa kết thúc.

Cậu không thể làm gì khác ngoài cảm nhận nỗi đau của thuốc kích dục và dương cụ mang đến, từng chút từng chút cậu đều cảm nhận được.

Chỉ có thể hít thở, lí trí cùng tự chủ cơ thể đã không còn.

Hơi thở của cậu yếu ớt, nhưng cậu hận không thể ngất đi, đau đớn luôn kéo cậu trở lại hiện thực.

Jungkook nghĩ cũng đã hơn năm giờ đồng hồ trôi qua, cậu đã thầm đếm từng giây mong Kim Taehyung quay trở lại để buông tha cậu, nhưng không, anh ta vẫn chưa quay lại...
***
Cảm giác lạnh giá từ đâu ập đến, Jungkook vội tỉnh giấc.

Cậu đã ngất đi, thật tốt.

Nhưng cậu nhận thấy lúc này cơ thể cậu đang bị treo lên, tay bị trói chặt, chân bị xích với hai quả bóng sắt lớn.

Cậu còn phải ngậm một quả bóng nhựa nhỏ trong miệng khiến cậu không thể la hét hay nuốt nước bọt.

Kim Taehyung, tên khốn.

Jungkook ném ánh nhìn chứa đầy căm hận và khinh bỉ của cậu cho nam nhân đang thoải mái ngồi trên chiếc ghế bọc da trước mắt.

Kim Taehyung đứng lên, đi về phía cậu.

Anh nắm lấy cằm của cậu, bóp chặt.

Jungkook quay đầu đi, cậu không muốn nhìn khuôn mặt đáng ghê tởm đó.

Anh buông cằm cậu, đưa tay kéo nhũ hoa của cậu, kéo thật căng.

Jungkook cắn chặt quả bóng, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống.

Kim Taehyung đã không muốn "dịu dàng" với cậu nữa, anh ta lấy hai chiếc khuyên có gắn dây xích, tự tay xỏ vào nhũ hoa đáng thương.

- Ưm...

Ưm, ưm...

Jungkook vô lực bật lên tiếng rên rỉ thảm thương, cơ thể không ngừng run lên.

Kim Taehyung đã xỏ xong một bên nhũ, lạnh lùng liếc cậu.

Anh đưa tay lấy quả bóng trong miệng cậu rời tiếp tục xỏ chiếc khuyên còn lại, mặc cho Jungkook đau đến rơi lệ.

Chiếc khuyên đâm xuyên qua lớp da mẫn cảm, việc không được sát trùng sẽ gây ra khó chịu và nhiễm trùng.

- Dừng lại...

A, đừng!

Dừng lại, tôi xin anh...

A!

Jungkook thét lên, nước mắt không ngừng rơi.

Hai nhũ hoa của cậu đã bị giày vò đến ứa máu, mất hết cảm giác.

Nhưng đau đớn lúc nãy không ngừng đeo lấy Jungkook.

Môi cậu run bần bật, tay và chân vì cử động mà va chạm với xiềng xích xuất hiện rất nhiều vết thương.

- Em còn dám cãi lời tôi?

Kim Taehyung nâng cằm cậu, khẽ xoa nắn.

Cậu ngước nhìn anh, sau đó phun một ngụm nước bọt vào gương mặt anh tuấn trước mắt.

Cậu hiểu rõ không nên làm vậy, nhưng giờ cậu không quan tâm, anh ta muốn làm gì cậu cũng mặc kệ.

Bất cứ lúc nào có cơ hội, cậu sẽ tạo phản!

Kim Taehyung cười lạnh, lau đi vết nước bọt của cậu.

Đưa tay bóp chặt cổ của Jungkook, anh phút chốc trở thành một dã thú.

Thật khó chịu, Jungkook cử động cơ thể, cố gắng thoát khỏi bàn tay tàn nhẫn đang siết lấy cổ cậu.

Miệng cũng tự chủ mở ra, mong muốn lấy được thêm ít không khí.

Khi cậu sắp ngất đi, Kim Taehyung bỗng buông tay.

Jungkook ho sặc sụa, thở gấp để điều chỉnh tuần hoàn.

Hô hấp vẫn chưa bình thường thì người kia đã lấy ra một sợi roi da, quất liên tục vào cơ thể của cậu.

Sợi roi da có thể bình thường, nhưng rơi vào tay của Kim Taehyung thì có thể trở thành vũ khí giết người.

Lực tay của anh rất lớn, quất đến đâu thì nơi đó lại rướm máu.

Jungkook cắn môi chịu đựng, nước mắt không ngừng tuôn.

Không lâu sau, cơ thể của cậu đã phủ đầy những vết thương.

Kim Taehyung đặt roi da xuống, cầm lấy hai sợi xích được gắn với cặp khuyên trên nhũ cậu, anh dùng lực giật mạnh.

- A!

Ưm...

A!

Dừng lại, dừng lại!

Mặc kệ Jungkook gào khóc, Kim Taehyung vẫn quay lại chiếc ghế bọc da của anh, vô tư ngồi xuống rồi tiếp tục giật sợi xích.

Jungkook gục đầu, không ngừng bật ra những tiếng thét thảm thương.

Cậu thở dốc, ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn nam nhân ngồi phía trước.

- Dừng lại...

Cầu xin anh, tôi sẽ...

Tôi sẽ làm...

Ha, tất cả những gì anh...

Ưm, yêu cầu...

- Tôi không nghe rõ.

Kim Taehyung giật mạnh sợi xích.

- A!...

Tôi sẽ làm...

Mọi thứ anh...

Yêu cầu.

Kim Taehyung cười hài lòng, buông sợi xích.

Anh đi đến trước mặt cậu, tháo xích khỏi tay, chân của cậu.

Nâng cằm cậu lên, anh âu yếm xoa nắn đôi môi đã bị chính chủ nhân cắn nát.

- Giúp tôi thỏa mãn.

Jungkook kinh hãi nhìn nam nhân trước mắt, anh vẫn chưa đủ thỏa mãn?

Kim Taehyung quay về chỗ ngồi của anh, kéo khóa quần.

Jungkook trợn tròn mắt.

Anh thích thú nhìn cậu, ra lệnh.

- Bò đến đây rồi thỏa mãn dục vọng này của tôi.

Jungkook lau đi nước mắt còn vương trên gương mặt, lặng lẽ bò đến chân Kim Taehyung.

Lần đầu tiên cậu cảm thấy bản thân thật đáng thương
 
Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]
#8


- Ưm, ha...

A, ưm.

Âm thanh dâm mĩ phát ra từ miệng Jungkook làm chính cậu ghê tởm.

Phun ra nuốt vào cự vật thô to kinh người của Kim Taehyung khiến quai hàm cậu mỏi nhừ, cự vật chiếm lấy toàn bộ khoang miệng nên nước bọt không ngừng chảy xuống.

Người kia nắm lấy tóc Jungkook, đưa đẩy đầu cậu.

Da đầu truyền đến cảm giác tê dại, Jungkook chỉ mong anh có thể nhanh phát tiết.

Nhưng rất lâu sau Kim Taehyung mới đẩy nhanh tốc độ, tinh dịch nóng hổi tuôn vào cổ họng.

Jungkook nhã ra cự vật đang dần mềm xuống, ho khan.

Kim Taehyung giựt lấy tóc cậu, kéo khuôn mặt tối sầm của cậu lên, hai mắt đối diện.

- Nuốt hết vào.

Cậu nhắm mắt, nuốt toàn bộ thành phẩm của anh xuống.

Cảm giác buồn nôn xộc lên, cậu đưa tay che miệng, ngăn cho những thứ kinh tởm cậu vừa nuốt thoát khỏi dạ dày.

Kim Taehyung khinh miệt nhìn cậu trai đang khổ sở nuốt xuống "tinh hoa" của anh, dùng chân đẩy ngã cậu xuống nền đất lạnh.

- Không ngon sao?

Anh dí mũi giày vào hạ thân mềm nhũn của cậu, ấn xuống.

Jungkook rên đau đớn, đưa tay nắm đế giày Kim Taehyung, cố gắng nhấc chân anh lên.

Người kia liền ấn mạnh hơn, cậu cảm thấy dương vật dần tê dại.

- Dừng lại...

A, ưm...

Đau...

Chơi đùa đủ, Kim Taehyung dùng toàn bộ đế giày mà đạp xuống dương vật đáng thương, lực không quá lớn nhưng đủ khiến Jungkook hét lên thống khổ.

Anh rời đi, anh luôn bỏ mặc cậu khi đã chơi đùa đủ.

Cậu xoa nhẹ vật dưới thân vì bị giày vò mà trở nên đau nhức, rồi cố gắng dùng hết sức lực còn lại bò đến góc phòng, co người mà gục đi.

Đêm ấy cậu gặp ác mộng, cậu mơ thấy Kim Taehyung.
***
- Sáng rồi.

Giọng nói ôn nhu đưa Jungkook khỏi giấc ngủ.

Cậu mở mắt, lại là anh.

Jungkook không muốn nhìn anh lâu, cậu nhấc mông đứng lên, nhưng cơ thể lại lao xuống nền gỗ cao cấp phía dưới.

Chân cậu không thể nhấc nổi, hông vô cùng đau nhức, dương vật phía dưới đã không còn cảm giác.

Cậu hiện tại không thể đứng vững, vô lực nhìn mông lung.

Anh thở dài bước đến nâng cậu lên vai rồi vác cậu đi như vác một bao chứa bông gòn.

Cậu không muốn và không thể kháng cự, để mặc anh vác đến phòng tắm lớn phía sau.

Cởi áo phông mỏng bên ngoài, cơ thể đầy thương tích của cậu dần hiện ra.

Có dấu hôn, vết răng gặm cắn, có cả những vết sẹo do roi da quất lên.

Tay chân mảnh khảnh bị tụ máu vì xiềng xích, nhìn vào thật đáng thương.

Cậu đứng quay lưng với Kim Taehyung, dùng toàn bộ sức lực để đứng vững, anh làm gì cũng mặc kệ.

Anh ta có thể làm gì đáng sợ hơn những việc vừa rồi?

Kim Taehyung vặn vòi sen, điều chỉnh độ nóng, đưa tay hứng chút nước xoa lên ngực trái cậu.

Vết thương bị chạm phải nhói lên, Jungkook nhíu chặt đôi mày thanh.

Anh buông tay, ôn nhu xoa gò má cao cao của cậu.

- Cậu tự tắm được không?

Jungkook gật đầu, bước đến dưới vòi sen, cho dòng nước ấm chảy xuống cơ thể.

Nước len lõi khắp nơi, chạm vào miệng vết thương chưa kịp khép khiến cậu cảm thấy đau đớn không thôi.

Kim Taehyung vẫn chưa rời đi, anh đứng đó nhìn cậu.

Chợt anh cởi quần áo, bế cậu đến bồn tắm khá lớn bên cạnh.

Mùi hương liệu dễ chịu bay lên, đùa giỡn khứu giác cả hai.

Cậu ngồi cách khá xa với anh, vẫn quay lưng lại.

Như thế này sẽ dễ chịu hơn đứng tắm dưới vòi sen, chân cậu sẽ rơi ra mất.

Cậu xoa nhẹ cánh tay chằn chịt vết thương, rồi đến vùng cổ đau nhức.

Kim Taehyung chỉ yên lặng ngồi, sau một lúc lâu mới dùng xà phòng cao cấp xoa lên tóc cậu.

Cậu nghiêng đầu né tránh, không quay đầu lại mà lãnh đạm nói.

- Không cần, tôi có thể tự làm.

Cậu cảm giác tay người kia thu lại, mới thoải mái ngồi thẳng, luồn tay vào tóc xoa xoa.

Cậu không nghĩ anh sẽ không hài lòng chỉ vì không gội đầu cho cậu được, đây không phải việc sẽ khiến cậu dễ chịu sao?

Không phải anh chỉ muốn nhìn cậu đau đớn sao?

Khi cậu mãi nghĩ thì anh đã rời khỏi bồn tắm, đến dưới vòi sen cho nước chảy qua loa trên cơ thể cường tráng rồi khóa vòi, quay đi.

Jungkook không thể ngăn mắt cậu liên tục nhìn vào bóng lưng của anh đang khuất dần, lòng ngực nhói lên từng cơn.
***
Jungkook khoác hờ chiếc áo ngủ xám ghi được Kim Taehyung chuẩn bị, đi đến giường ngủ.

Sau khi tắm xong cơ thể thật sự tốt hơn rất nhiều, nhưng đau đớn vẫn không hề vơi đi.

Sự mệt mỏi của cậu tăng lên khi nhìn thấy thân ảnh vạm vỡ của anh trên giường.

Cậu xoay người, bước đến chiếc sô pha ở góc phòng.

- Đến đây.

Giọng nói vô cảm vang lên, anh vẫn không hề nhúc nhích.

Cậu bước đến, ngoan ngoãn nằm xuống.

Lưng cậu vãn hướng về phía anh, cậu còn không buồn giành giật chăn với anh.

Nhưng cậu cảm giác được hơi ấm dễ chịu dần bao lấy cơ thể, tay người kia vòng qua eo cậu, thật nhẹ nhàng vuốt ve.

Cảm giác buồn nôn lại xuất hiện, cậu đẩy tay anh ra.

- Em đau sao?

Giọng nói ôn nhu lo lắng, không mang chút chế diễu.

Cậu đơn giản không chấp nhận anh, cậu không hiểu sao anh lại đối xử dịu dàng thế này khi vài giờ trước vẫn không ngừng dùng roi da quất lên cơ thể cậu.

Cậu im lặng, cậu không muốn trả lời.

Không phải anh hiểu rất rõ cảm giác của tôi sao?

Anh là người khiến tôi trở thành như thế này cơ mà.

Kim Taehyung nhận ra tất cả chán ghét của cậu, anh đứng lên, kéo chăn cho cậu rồi rời khỏi phòng.

Jungkook nghe anh chúc cậu ngủ ngon.
 
Đây Là Tình Yêu Sao? [Vkook] [Chuyển Ver]
#9


Một điều đáng ngạc nhiên là Jungkook đã được ngủ yên giấc đến sáng hôm sau, không có bất kì sự "quấy rối" nào làm phiền cậu.

Cả Kim Taehyung sau khi rời đi đêm qua đến giờ vẫn chưa quay lại.

Jungkook cảm giác tốt hơn hẳn, đây là buổi sáng nhàn hạ của cậu khi trước.

Cậu vươn vai, thoải mái rời giường.

Cơ thể có vẻ đã khá hơn, giấc ngủ ngon quả là liều thuốc hiệu quả.

Vệ sinh cơ thể, khoác lên người chiếc áo bông thoải mái, cậu lại cảm thấy khó chịu khi không biết làm gì.

Trời vẫn còn rất sớm, thói quen dậy trước bình minh của cậu vẫn không thể thay đổi.

Ngồi xuống sô pha ở góc phòng, đối diện với chiếc ban công khá lớn nhưng luôn bị khóa chặt, Jungkook nghĩ có thể cậu sẽ đợi bình minh đến.

Nhưng chỉ vài phút sau, không gian yên tĩnh của căn phòng chợt biến mất bởi tiếng gõ cửa.

Jungkook đứng lên, đi đến đối diện cánh cửa gỗ.

Cậu phải làm gì đây?

Cậu không phải chủ nhân căn phòng này, có thể người ngoài kia muốn gặp Kim Taehyung.

Sau một khoảng im lặng, người bên ngoài vẫn lên tiếng trước.

- Jeon công tử, cậu đã thức dậy chưa?

Giọng nói rất nhẹ nhàng, hơi khàn một chút.

Có vẻ như nếu cậu vẫn ngủ thì người kia sẽ không cố đánh thức cậu, giọng nói đó không khiến một người đang say ngủ tỉnh giấc.

Cậu không nghĩ sẽ mãi im lặng như thế này, cậu lễ độ trả lời.

- Vâng, tôi dậy rồi.

- Tôi mang bữa sáng đến cho cậu, tôi có thể vào phòng không?

- A, vâng.

Jungkook nghe tiếng chìa khóa vang lên, cậu vẫn đứng chôn chân trước cửa.

Một người đàn ông phúc hậu bước vào.

Ông mặc một bộ vest đen như những người làm việc cho Kim Taehyung, nhưng bộ vest của ông có nhiều chi tiết hơn.

Ông có vẻ khoảng sáu mươi, nụ cười của ông rất khiến người khác có thiện cảm a.

Ông cúi người chào cậu, dáng vẻ phúc hậu vẫn giữ nguyên.

- Jeon công tử, tôi là Man, là quản gia ba đời của nhà họ Kim.

Từ bây giờ tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc ăn uống và trang phục của cậu theo ý của Kim Taehyung.

Jungkook bối rối, cậu cũng cần quản gia sao?

Không phải anh chỉ cho tôi thoát khỏi căn phòng chết tiệt này thì tôi sẽ có thể tự chăm sóc bản thân sao, Kim Taehyung ?

Cậu thở dài, nhưng khi nhìn người đàn ông tóc đã ngã xám nhưng luôn mang nét cười thân thiện trên gương mặt trước mắt, cậu lại không thể than phiền một từ.

- Cháu mong ông giúp đỡ ạ.

Cậu cười dịu dàng đáp lại ông, khẽ cúi đầu.

Ông ấy không khác người ông quá cố của cậu bao nhiêu cả, chỉ là nhỏ hơn vài tuổi thôi.

- Vậy chúng ta sẽ dùng bữa sáng nhé Jeon công tử?

- Vâng ạ...

Ưm, ông chỉ cần gọi cháu là Jungkook thôi ạ.

- Chúng ta cùng dùng điểm tâm nào,Jungkook.

Cậu cười ngây ngô, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc của ông ngoại đã mất.
***
Jungkook cảm thấy bữa ăn vừa rồi thật tuyệt vời, mọi thứ được chuẩn bị quá chu đáo.

Hơn nữa cậu cũng đã không ăn gì suốt hai ngày qua.

Nhưng không phải rất kì lạ sao, cậu nhìn chăm chú về phía cánh cửa sau khi đã giúp lão Man dọn xong chén dĩa.

Ông nhìn cậu trai trẻ hơn đôi mươi đang ngồi co người trên chiếc sô pha, biểu cảm chẳng khác gì cún con làm vỡ lọ hoa đang thấp thỏm lo sợ mà cười thầm.

- Kim Taehyung đến tối sẽ về, cậu không cần đợi.

Đợi sao?

Lão Man à, tôi không phải đang đợi hắn, mà là đang lo lắng hắn sẽ trở về a.

Cậu thở dài, lão Man cũng thật hài hước đi.

Jungkook mắt vẫn không rời cửa, bâng quơ hỏi lại.

- Anh ta có việc gì sao?

- Cậu ấy đưa Han tiểu thư đi mua sắm.

- Vậy Han tiểu thư kia là tình nhân của anh ta sao?

- Vâng, hai người họ đã được hứa hôn từ khi còn bé.

Jungkook không nói gì thêm, cuộc sống của Kim Taehyung cũng vô vị như những người khác, chỉ khác vài ở việc anh nằm trong số những người giúp cậu kiếm được tiền.

Cậu muốn rời khỏi nơi khốn khiếp này và viết báo trở lại, việc đơn giản như thế hắn cũng không chấp nhận được sao?

Hắn hẳn đang coi cậu là một món đồ chơi, nếu hắn muốn những bức hình đêm ở bến cảng không xuất hiện trên báo thì cả hai vẫn có thể thỏa thuận hoặc hắn sẽ thủ tiêu cuộn phim của cậu.

Cậu lắc đầu, không muốn những suy nghĩ vô ích như vậy làm cậu rối trí.

Lúc này trốn đi là điều khó có thể thực hiện, phải tìm sự trợ giúp từ bên ngoài.

Điện thoại đã bị lấy mất, nơi bị giam giữ lại ở nơi khuất người, khó tìm ra.

Cậu thở dài, có vẻ thời cơ vẫn chưa đến.

Điều tốt nhất có thể làm lúc này là phải ngoan ngoãn nghe lời Kim Taehyung, tránh bị giày vò.

Khi Jungkook mãi suy nghĩ thì Man quản gia đã rời khỏi phòng, cậu lại rơi vào trạng thái cô độc.
***
Mặt trời khuất dần, Jungkook cũng nghe được tiếng náo nhiệt phía dưới.

Có vẻ Kim Taehyung đã mở tiệc cho tiểu thư họ Han kia.

Cậu ngã xuống giường, chán ghét bịt kín chăn, vùi mắt vào gối.

Phòng này là phòng cách âm a, các người sao có thể ồn đến mức ở đây có thể nghe rõ như vậy chứ?

Cậu cuộn tròn cơ thể, cố gắng ngủ một chút.

" Không biết cậu có được ăn tối không?

"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back