Mấy ngày tiếp theo trôi qua một cách mờ nhạt đối với Cecil, em chẳng thể nghe thấy một âm thanh nào rõ ràng cũng không nhớ được bất kì khuôn mặt nào.
Ngài công tước vẫn luôn ở gần bên cạnh em, dù sự tồn tại của ngài ấy vẫn lạnh ngang những cơn gió vùng Kriem nhưng nó cũng mang đến một loại cảm giác đáng tin cậy kì lạ.
Ngài công tước giúp tổ chức một tang lễ nhỏ cho gia tộc bá tước đã lụi tàn, theo lời ngài ấy, gia đình em đã tạo phản nên không thể tổ chức tang lễ như các quý tộc bình thường.
"Tạo phản", Cecil không thể nào liên kết cái từ đấy với gia đình mình, người mẹ xinh đẹp và dịu dàng, suốt ngày đọc sách nhàn nhã trong nhà kính còn có người cha dù thường bận bịu vẫn luôn mang về cho em những món quà nhỏ xinh.
"Không thể nào, không thể nào" lặp đi lặp lại trong đầu em trong khi đôi mắt nâu mở to hết cỡ để thu vào cảnh xác của cha mẹ em bị nuốt chửng bởi ngọn lửa.
Ngài công tước kiên nhẫn đứng bên cạnh em, đáng lẽ Cecil phải bày tỏ sự biết ơn vì một người cao quý như thế phải đứng ở một cái lò thiêu ở giữa nơi hẻo lánh này, giúp em giải quyết chuyện gia đình nhưng tâm trí em hoàn toàn bị chiếm lấy bởi ngọn lửa ngày càng bùng lên cao hơn.Công tước Kriemhart nhìn đứa trẻ bên cạnh mình, ánh sáng tỏa ra từ ngọn lửa bao trọn lấy nó cộng thêm màu tóc rực rỡ khiến nó trông như thể đang bốc cháy.
Trong hai ngày này, nó không nói một câu nào và vẫn không khóc, quá ổn định so với một đứa trẻ vừa mất đi cả thế giới của mình.
Là một người từng trải, ngài hiểu đây chỉ là sự bình yên trước cơn bão, ngay khi bộ não non nớt ấy hoàn toàn nhận ra thực tại của bản thân, tinh thần của nó sẽ sụp đổ, đó là điều không thể ngăn chặn, chỉ là không biết nó có thể vực dậy được không.
Ngọn lửa đã cháy rất lâu, rất lâu, ít nhất là đối với Cecil, một lúc lâu sau khi lửa đã hoàn toàn tắt, em vẫn còn nhìn thấy ánh sáng nhảy múa trước mắt.
Ngài công tước nhẹ nhàng đến quỳ nửa gối trước mặt em, một lần nữa đôi mắt tím lạnh lẽo lại kéo em ra khỏi cơn thất thần.
Ngài ấy đưa ra trước mặt em một lọ thủy tinh nhỏ, bên trong chứa một chất lỏng màu đỏ không xác định, vừa nhìn thấy nó, Cecil đã rùng mình, em run rẩy đưa tay đón lấy cái lọ, cố gắng nắm chặt mà không quá chặt, chỉ sợ nó đột nhiên vỡ mất.- Khi một Blessed chết đi, sức mạnh của chúc phúc sẽ được lưu lại vào một bộ phận trên cơ thể, biến thứ đó thành một vật phẩm dùng một lần, ngươi có thể kích hoạt thứ đó bằng cách gọi tên vì tinh tú đã ban chúc phúc.
Cái lọ mà ngươi đang cầm chứa máu của Odelia.
Từ giờ, cái tên Delvine không còn tồn tại nữa, ngươi sẽ đính hôn với con trai ta, lấy họ Kriemhart để sống tiếp.
Việc chăm sóc ngươi là thỏa thuận từ trước đó giữa ta với mẹ ngươi, nên đừng thấy biết ơn.Nhìn đứa trẻ run rẩy trước mặt, công tước muốn nói vài lời an ủi nó.
Vào một ngày đông nhiều năm về trước, Nox trẻ tuổi, khi ấy chưa trở thành công tước Kriemhart cũng đã phải quỳ xuống ôm lấy cơ thể lạnh ngắt, bê bết máu của vị hoàng phi xấu số.
Khi ấy, không một ai đã nói dù chỉ một lời an ủi, chưa nhận được bao giờ thì không thể cho đi, ngay cả với con trai mình, vị công tước cũng đã không thể vỗ về chứ nói gì đến đứa trẻ này.
Ngài chỉ còn cách ôm đứa trẻ lên, che chắn nó phần nào khỏi những cơn gió cắt da cắt thịt.
Hai người họ lên xe ngựa tiến về dinh thự công tước.Dinh thự của công tước khác hẳn với dinh thự nhà Delvine.
Nó to hơn gấp nhiều lần , gấp hai hay ba thì Cecil cũng không biết.
Mọi thứ đều là màu đen và xám, từ cánh cổng, đến tường bao, đến cả tòa dinh thự và tuyệt nhiên không có lấy một loại hoa cỏ gì, ít nhất là ở hai bên lối vào dinh thự.
Bước vào dinh thự, Cecil cảm thấy bản thân như một con đom đóm dám đem cái ánh sáng hèn mọn của nó tiến vào màn đêm vô tận.
Hai tay vẫn nắm chặt cái lọ nhỏ, em cố gắng đi sát hơn vào ngài công tước.
Trong khi co mình, đi từng bước phía ngài công tước như một con thú nhỏ được nhặt về, em đã nhìn thấy cậu ta, tiểu công tước.
Không cần giới thiệu, vừa nhìn thấy đôi con ngươi màu tím là Cecil biết, ánh mắt của đứa trẻ ấy , so với của ngài công tước còn sắc sảo và lạnh lẽo hơn.
Khi cậu ta nhìn lại em, Cecil đã kích hoạt chúc phúc gần như ngay lập tức, con số 1 trên đầu tiểu công tước nhảy vọt lên 55, em giật mình nắm lấy cổ tay trái nơi dấu ấn của Cự Giải đang phát sáng.
Đó là hành động hoàn toàn bản năng, bất kì con vật nào khi gặp nguy hiểm cũng sẽ kích hoạt cơ chế bảo vệ mạnh nhất của mình.
Cecil cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông của mình dựng hết lên, em không dám thở mạnh, tiểu công tước chắc chắn sẽ tức giận vì đã bị tác động bởi chúc phúc, cậu ta sẽ làm gì, đánh hay là mắng hay là đuổi em ra ngoài, liệu ngài công tước có bảo vệ em thay vì con trai ruột của chính mình hay không.
Hàng loạt câu hỏi lướt qua trong đầu Cecil.
Kì lạ thay, khi chúc phúc bắt đầu hết hiệu lực và con số phía trên đầu tiểu công tước bắt đầu giảm, nó lại giảm về 5 thay vì con số 1 ban đầu.
Sự gia tăng khó hiểu còn làm em cảnh giác hơn, sao một người mà mới nãy còn nhìn em với sát ý lại có thể đột nhiên tăng thiện cảm với em được.
Antares Kriemhart đã được công tước đặc biệt dặn là hãy ra đón ông khi ông trở về, cái gì đó về một vị hôn thê thì phải.
Dù gì thì chắc cũng phải có chuyện gì thì người cha mà một năm có khi nói được hai câu với nó lại đặc biệt dặn nó ra đón nên nó ra đợi trước luôn.
Khi mới nhìn thấy cái đuôi đằng sau công tước, Antares đã nghĩ đó là một con búp bê biết đi, hai má hây hây hồng bởi gió lạnh, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt nâu hơi cụp xuống và mái tóc nhuốm màu hoàng hôn.
Lần đầu tiên nó thấy một đứa trẻ như thế, vừa rực rỡ như nắng vừa mang vẻ buồn rầu khiến ai nhìn vào cũng không khỏi mủi lòng.
Trong thoáng chốc khi mắt hai đứa chạm nhau, nó đã muốn móc hết nội tạng, nhồi bông vào đứa trẻ kia để cô bé có thể mãi mãi là một con búp bê đáng yêu, tất nhiên đây chỉ là một suy nghĩ, ít nhất tạm thời là vậy.
Đột nhiên, tâm trí Antares bị chiếm lấy bởi những cảm giác và suy nghĩ kì lạ, nó muốn ôm lấy đứa trẻ kia, muốn nắm lấy tay cô bé, muốn bảo vệ và an ủi, cùng lúc nó cảm nhận được tim mình đập nhanh lên và hơi nóng dồn lên mặt.
Đây là những cảm giác hoàn toàn mới mẻ với nó, ngay từ bé, tiểu công tước vùng thung lũng Kriem đã không được bình thường, đó là thứ Antares từng nghe một nữ hầu nói.
Có lẽ cô ta nói đúng, nó không thể cảm thấy sợ hãi, hưng phấn hay yêu thương như người khác, dù nó có chơi trò gì hay làm cái gì đi nữa, vẫn luôn có một lỗ hổng trong tâm trí khiến nó không thể cảm thấy bất cứ thứ gì hơn một chút tò mò.
Trong thoáng chốc, Antares nhớ lại hình ảnh nữ công tước Kriemhart, mẹ ruột nó vừa gào khóc vừa chạy trốn miệng không ngừng gọi con trai mình là đồ quái vật.
Cảm giác vừa rồi, nó ngờ ngợ đó chính là tình yêu mà xưa mẹ nó đã điên cuồng tìm kiếm.
Tại sao mà con quái vật không thể yêu chính mẹ mình lại có thể cảm thấy tình yêu với một người mới gặp, Antares đoán đại khái đó là một chúc phúc, mà vì gì cũng không quan trọng lắm, nó chỉ muốn trải nghiệm cảm giác ấy lần nữa, cảm giác được làm một con người.Cecil vẫn đang căng thẳng chờ đợi hậu quả của việc sử dụng chúc phúc bừa bãi, một điều mà mẹ em đã dặn là không được làm rất nhiều lần, nhưng nó không đến, thay vào đó là giọng nói đều đều của công tước:- Đó là con trai ta, Antares, người sẽ trở thành hôn phu của ngươi.
Bây giờ ta có việc phải ra ngoài tiếp, lát sẽ có người dẫn ngươi vào dinh thự.Ngài công tước cứ thế quay lưng bỏ đi sau khi để lại một câu lấp lửng.
Hai đứa trẻ đứng như trời trồng trong những cơn gió giận dữ, một đứa thì quá sợ và bối rối còn đứa kia thì dường như đang suy nghĩ gì đó.
Sau một hồi đối đầu thiếu mỗi vũ khí thì Antares quay lưng vào dinh thự trước, không ngoái đầu lại, cũng không nói Cecil đi theo nên em vẫn cứ đứng chôn chân ở đấy, tay nắm chặt lọ máu, cái mỏ neo tinh thần vẫn giữ cho em đứng vững từ nãy đến giờ.
Một giờ, hai giờ, mặc đứa nhỏ đợi chờ, không có đâu bóng dáng của một gia nhân chạy ra đưa em vào trong về phòng mình hết nhưng em không dám tự vào, tòa dinh thự đồ sộ màu đen tỏa ra bầu không khí nghẹt thở, em tưởng tượng mình sẽ bị những bức tường kia đè nát ngay khi bước vào.
Mùa đông, trời tối rất nhanh, đến tận khi toàn bộ không gian bị bao phủ bởi màu xanh tím than đậm gần đen thì mới có một nữ hầu lại gần ra hiệu cho Cecil đi theo mình.
Lúc ấy , hai đầu gối em đã sắp khuỵu xuống rồi, hai tay thì đã cứng lại trong trạng thái nắm lấy cái lọ, tạm thời không gỡ ra được còn mắt em thì đang díp lại, chỉ thêm chút nữa là em sẽ đổ gục xuống và có lẽ là chết cóng ở đó.
Nữ hầu không xin lỗi, chào hỏi cũng không luôn và cô ta còn đi rất nhanh.
Cecil không nói gì, không dám nói gì, đứa con gái còn sống duy nhất của một gia tộc đã lụi tàn, đến cả cái họ cũng không còn thì có thể nói gì ?Cecil được dẫn đến một phòng tiếp khách, nó nhỏ hơn phòng của em trước kia, không có cửa dẫn đến phòng của người hầu nhưng ít nhất là có một nhà tắm nhỏ.
Phòng tiếp khách này có cùng một bầu không khí với phần còn lại của dinh thự công tước với bốn bức tường đều màu đen và hầu hết nội thất là những màu trầm như nâu hay xám, duy chỉ có cái ga trải giường màu trắng trông thật lạc quẻ, có lẽ đơn giản là họ đã chuẩn bị căn phòng hơi vội nên lấy đại màu ga phổ biến nhất thôi.
Nữ hầu nhóm lửa cho lò sưởi trong phòng xong thì quay lưng đi rất nhanh, cũng may là trên đường đi chị ta còn nhớ đóng cửa.
Cecil ngồi bệt xuống bên cạnh lò sưởi mở, cố gắng đánh lạc hướng bản thân khỏi cơn đau nhức âm ỉ đến từ các khớp xương.
Trong ánh sáng màu cam nhảy múa, em một lần nữa nhìn thấy hai cái xác đang cháy, em tránh ánh lửa, nhìn xuống cơ thể mình thì thấy bản thân lấm lem bởi bụi tro.- Phải đi tắm thôi.
Vì Cecil rất ngoan nên không thể không tắm được.Những lời động viên bản thân thoát ra trong những lời thì thầm, nếu không làm như thế, em sợ bản thân sẽ không thể nhấc nổi thân thể lên.
Trong phòng tắm, các loại xà phòng và dầu thơm đã được bày sẵn bên cạnh một bồn tắm đầy nước.
Tuy nhiên, khi Cecil nhúng tay vào để thử nhiệt độ thì thấy nước đã lạnh ngắt, hẳn là họ đã đun nước nhưng vì để quá lâu nên nó nguội đi.
Nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng của nữ hầu lúc nãy, em từ bỏ ý định nhờ một người đun lại nước.- Không sao, không sao hết, mọi thứ sẽ ổn thôi.Sáo rỗng, vô nghĩa, thảm hại, những lời động viên phát ra từ miệng chỉ khiến Cecil nổi hết da gà da vịt chứ chẳng xua tan được cái lạnh và chẳng giúp việc phân biệt các sản phẩm vệ sinh bằng ánh sáng trăng qua cái cửa sổ bé tí dễ hơn là bao.
Nhưng em vẫn không ngừng thầm thì với bản thân, như một người hát rong ca hoài những bài nhạc chẳng ai nghe chỉ để xin vài đồng bạc lẻ hiếm hoi từ những người thương hại anh ta.
Sau khi lọ mọ một hồi, Cecil cũng đã xác định được lọ sữa tắm.
Sực nhớ ra mình không có quần áo thay, em chạy vội ra mở cái tủ quần áo trong phòng, may là trong đó có vài bộ váy đơn giản và một bộ ngủ.
Sau khi vào lại phòng tắm, Cecil phát hiện ra mình không thực sự biết phải làm gì tiếp, hình như không phải chỉ cần nhảy vào nước thơm là xong, Goldie luôn bỏ vào rất nhiều thứ, hình như tóc và cơ thể cũng cần những thứ khác nhau nữa.
Theo thói quen, em quay đầu về phía cửa trông chờ một Goldie thật thà và đầy năng lượng ló đầu vào.- Ngu ngốc.Chẳng có Goldie nào ở đây, chỉ có Cecil đứng một mình đang nở một nụ cười méo mó.
Em chẳng muốn lọ mọ ngồi phân biệt mấy thứ đồ tắm nữa, cứ thế đổ vào vài thứ chất lỏng có mùi thơm, trong lòng tự trấn an rằng chúng chẳng có gi khác nhau.
Sau đó đến khâu cởi quần áo, khó hơn em nghĩ nhiều lắm, một đống móc khóa và dây dợ lỉnh kỉnh mà em phải vật vã mãi mới gỡ ra được hết.
Ngay khi em bước ra khỏi đống quần áo, Cecil giật bắn mình lên vì lạnh, lò sưởi cũng chỉ có thể giúp đến mức nào đấy, khí lạnh vẫn như đang đấm từng hơi thở ra khỏi người em.
Nhưng em vẫn quyết tâm tắm, giờ em chẳng phải tiểu thư bá tước nữa, chẳng là ai cả, chỉ cái lạnh này, chỉ việc tắm mà cũng không làm được thì sao có thể làm bất cứ thứ gì.
Nghĩ vậy, em trèo thật nhanh vào bồn tắm, dìm cả cơ thể trừ đầu xuống nước.
Cecil phải ngay lập tức nghiến chặt răng , nước lạnh hơn em tưởng nhiều, em cảm giác nó có thể len lỏi vào từng lỗ chân lông mình và đóng băng từ bên trong, toàn cơ thể em run không kiểm soát, dường như muốn ra khỏi nước cũng khó.
Gồng hết sức, em bắt chước Goldie ngày xưa để tự kỳ cọ cơ thể mình, khá chắc là phải bỏ qua hơn hai chỗ.
Sau khi xong, Cecil gần như nhảy ra khỏi cái bồn tắm, tay thì vừa lau người vừa run.
Mặc quần áo xong là Cecil chạy một mạch lên giường, cái giường ở ngay bên cạnh lò sưởi nên sau khi choàng cái chăn lên, cơ thể của em cũng miễn cưỡng ấm lên một chút.
Đỡ lạnh hẳn, Cecil với tay lấy lọ máu vừa nãy đã đặt lên tủ đầu giường.
Em nhỏ vài giọt ra lòng bàn tay rồi ghé sát vào đó và thì thầm.- Song Ngư.Một chút máu trong lòng bàn tay em bắt đầu sáng lên màu xanh dương rồi hóa thành những bong bóng nước đủ hình thù, chúng bay lơ lửng trong phòng ngủ.
Cecil nhớ, mỗi khi em khó ngủ, mẹ thường tạo ra những bong bóng này và hát ru dỗ cho em ngủ.
Nhìn những bong bóng hình cá, hình sao, dâu tây và chanh, em dường như nghe thấy tiếng hát ru nhè nhẹ.
Cecil bắt đầu khóc, từng giọt nước mắt lớn lăn xuống má rồi rơi xuống ga giường.
Tầm nhìn của em mờ đi bởi nước mắt, em không còn nhìn thấy đám bong bóng hay căn phòng nữa, thay vào đó là một biển máu với những cơ thể la liệt, Goldie, Katie, Daisy và mẹ nhưng không phải cơ thể không đầu, mẹ em, thiếu đi cơ thể của mình, đang nhìn em với biểu cảm kinh hoàng.
Từ chỗ hai tay em đang bấu chặt lấy cơ thể, máu bắt đầu chảy ra, Cecil muốn hét lên nhưng chẳng có âm thanh nào phát ra, em nhận ra bản thân nghiến răng chặt đến mức bắt đầu cảm nhận được vị tanh nhẹ trong miệng.
Phải chăng là nỗi sợ, nỗi sợ rằng em sẽ xâm phạm vào sự tĩnh lặng trang nghiêm của dinh thự cũng có thể vì em biết được sự vô dụng của những tiếng gào khóc vào lúc này.