Siêu Nhiên Dawnless night

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
399601025-256-k639559.jpg

Dawnless Night
Tác giả: ReiItsuki2
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

truyện có sử dụng 12 chòm sao làm plot chính Tags: 12chomsaozodiacsign​
 
Dawnless Night
chương 1


- Thuở hồng hoang , khi mà vũ trụ chỉ có bóng tối đen kịt tồn tại , Acardia , vì sao sáng nhất đã sinh ra từ hỗn mang vô tận .

Ngài đã chia sẻ ánh sáng của mình tới khắp nơi trong vũ trụ bằng cách tách cơ thể mình ra thành 12 vì tinh tú là Cự Giải , Xử Nữ ,...

Goldie?!

Goldie!

Chị đang nghe không vậy ?"

Goldie" vừa được nhắc tới đang quỳ ở bên cạnh chiếc giường phủ nhung, lúc bấy giờ đang mường tượng bản thân mà được nằm lên đấy ngủ thì sướng biết bao , bỗng giật mình khi nghe thấy giọng của cô chủ nhỏ .- Thật thô lỗ , Goldie !

Em đang nói đến tên các vì tinh tú hộ mệnh cơ mà .- Tiểu thư , tên tôi là Mary mà .- Goldie có mái tóc như được tết bởi những sợi vàng nên chị mới là Goldie đấy.Vừa nói , cô tiểu thư bé tí như hạt đậu vừa đưa bàn tay mềm hơn cả ruột của những chiếc bánh mì thượng hạng ra nâng một bím tóc của Mary lên.

Một thường dân như cô thì chưa thấy vàng bao giờ.

Từ bé tới lớn Mary chỉ nghe thấy bố mẹ cô so sánh mái tóc của mình với những nùi rơm khô nhưng cô chủ nhỏ lại thích mớ tóc ấy đến mức gọi nó là vàng.

- Goldie của em, nếu chị cứ lơ đễnh thì đến bao giờ mới đọc sách cùng em được.

- Ôi tiểu thư, tôi không tài nào đọc được đâu, tôi không phải một tiểu thư cao quý và tài giỏi như , tiểu thư không chỉ là con gái của một bá tước mà còn là một "Blessed" của Cự Giải.

- Ôi không một lời nào nữa Goldie.

Em chỉ muốn đọc cùng chị thôi mà, Goldie ngốc.Cảm thấy gọi Goldie là đồ ngốc chưa thể hiện được hết sự hậm hực của mình, Cecillia đóng quyển truyện thần thoại cái rầm, rồi em dùng hai tay đẩy bản thân mình bật dậy và sẵn đà thì nhảy luôn khỏi giường .

Đón lấy đôi chân trần của em ngay lập tức là tấm thảm lông chó sói mềm mại, món quà sinh nhật 5 tuổi rưỡi mà cha tặng cho em.

Em đã chạy gần đến cửa phòng trước khi quên mình chưa mang mũ mà chạy đầu trần thì thể nào cũng bị mẹ mắng nên dù đang dỗi Goldie cũng đành cúi đầu ,bĩu môi quay lại nhờ cô hầu lấy dùm cái mũ.

Sau khi mũ nón xong xuôi thì em chạy vụt ra khỏi phòng ngay.

Hành lang trước phòng em được lát bằng đá cẩm thạch trắng cao cấp nên đôi giày của em chạm vào sàn nhà phát ra những âm thanh trong trẻo như tiếng chuông nhà thờ.

Giữa những bình hoa hồng trái mùa và một số hầu gái đang làm việc vặt, Cecillia như một quả cầu lửa phóng qua hành lang và chỉ có một đích đến duy nhất làm cô bé thích thú đến vậy.

Qua một hành lang dài, một cầu thang cũng dài và chạy một khoảng thời gian đủ để ăn hết một chiếc bánh quy đường cỡ lớn thì em đến được trước cửa nhà kính.

Vội vàng mở cửa nhà kính, cô bé gọi to :- Mẹ !Giữa những khóm hoa hồng, hoa thược dược và cẩm tú cầu, phu nhân Delvine đang thưởng thức một tách trà chiều.

Cô bình tĩnh hướng sự chú ý tới phía cửa nhà kính và suýt thì thốt lên kinh hãi khi thấy đứa con gái bé bỏng đang phi nước đại về phía mình.

Cái mũ len con bé đội sụp xuống che mất một bên mắt nó và mái tóc xoăn nhẹ màu lửa thì bị những cơn gió lạnh của xứ này thổi cho rối tung rối mù.

Người phụ nữ trẻ nhanh chóng dang hai tay đón lấy đứa con gái vào lòng.

Cô đặt con lên đùi rồi nhẹ nhàng tháo chiếc mũ len và bắt đầu gỡ rối từng lọn lửa.

Luồn tay vào mái tóc của con, thỉnh thoảng lướt nhẹ qua đôi má hây hây đỏ của nó, người phụ nữ không khỏi cau mày khi cảm nhận được cái lạnh của phương Bắc trên người con mình.

Vị phu nhân ấy đã luôn đắn đo về việc để con bé sống ở biệt thự ở thủ đô, nhưng cô không muốn đứa trẻ phải sống xa bố nó hơn bây giờ mà bá tước Delvine lại không thể rời khỏi lãnh thổ quá lâu.Không nhận ra nỗi lo lắng của mẹ mình, lúc này Cecillia đang dồn sự chú ý vào một vật trên bàn trà.

Đó là một lá thư được niêm phong lại bằng sáp tím in hình ảnh cách điệu của một bộ cung tên, cô bé nhận ra đây là biểu tượng của hoàng tộc.

Vừa ngước cặp mắt nâu to tròn nhìn mẹ tìm kiếm sự đồng ý, em vừa đưa tay với lấy lá thư và nhanh nhảu mở phong bì lấy thư ra.

Cô bé nâng lá thư lên bắt chước ông quản gia và bắt đầu đọc với giọng rất trịnh trọng, ít nhất là theo tiêu chuẩn của một đứa trẻ 6 tuổi:- Gửi tiểu thư Cecillia Delvine, đó là tên con!

Ơ .... thủ đô ừm .... ngày 30 tháng 12.Phu nhân Delvine mỉm cười nhẹ khi thấy đứa con gái nhăn mặt trước những từ vựng mà con bé không biết.

Cô bình tĩnh đợi con bé hết hứng thú với việc xoay ngang xoay dọc bức thư như một lái buôn đang đánh giá món hàng mình định mua.

Cuối cùng lá thư cũng về trong tay của người có thể đọc được nó, tuy vậy vị phu nhân cũng chỉ liếc qua nội dung rồi lại đặt nó trở lại vị trí ban đầu trên bàn trà.

Cô vẫn không ngừng luồn tay vào mái tóc lúc này đã hết rối của con:- Bé con, đây là một lời mời, từ chính nhà vua, gửi đến tất cả những Blessed của các vì tinh tú, những đứa trẻ ngoan ngoãn và xuất sắc giống như Cecil sẽ dự một buổi vũ hội ra mắt nơi một vị linh mục sẽ nói rõ cho các con lời chúc phúc từ các vì sao.Thủ đô và vũ hội, đó là những từ ngữ mới lạ và hấp dẫn với Cecil.

Lần cuối Cecil đến thủ đô là khi cô bé mới 2 tuổi, đó là cái tuổi quá nhỏ để người ta có thể ghi lại trong đầu những kí ức rõ ràng và cụ thể nên em chỉ biết đến thủ đô qua những lời cảm thán của các nữ hầu và một ấn tượng rất mơ hồ, màu vàng và ánh sáng, những thứ mà đã làm cho cô tiểu thư hai tuổi ngày nào khóc lóc thảm thiết .

Thủ đô nằm ở trung tâm đế quốc nhưng gần hơn về phía Nam, ngược lại với vùng thung lũng Kriem quanh năm bị bao phủ bởi tuyết trắng này.

Dù rõ ràng thời gian hiện tại là tháng 7, ngay giữa mùa hè nhưng Cecil vẫn cảm nhận được những cơn gió Bắc buốt lạnh vượt qua phòng tuyến của những lớp áo và mũ lông để cào cấu vào da thịt.

Trong tưởng tượng của mình, Cecil thấy bản thân diện một chiếc váy mùa hè với những đường ren tinh tế, trò chuyện cùng các Blessed khác trong cung điện hoàng gia nguy nga tráng lệ, thậm chí cô bé có thể gặp được một công tử điển trai, người mà sẽ cùng cô có một mối tình thanh mai trúc mã thật lãng mạn.

Mẹ cô nhìn đứa con lúc này lại bắt đầu mơ mộng thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán.—--------------------------------------------------------------------------------------------------------- Tiểu công tước Kriemhart, xin hãy trả lại thư mời của con trai thần.Antares Kriemhart không trả lời, nó chỉ rời ánh mắt khỏi cái phong thư đang kẹp hờ hững giữa hai ngón tay sang người trợ lý đang run rẩy và đang cố gắng hết sức để che giấu điều đó.

Đôi đồng tử màu tím không chứa đựng dù chỉ một chút thương cảm, nhưng cũng không có ý thù địch , ánh mắt ấy chỉ chứa đựng sự tò mò và mong chờ, như muốn thu vào mọi cử động, mọi hành vi của người trước mắt để tìm ra một sơ hở, một sai lầm.

Như một con thú săn mồi ngắm nghía bữa ăn tiếp theo, sự độc ác ngây thơ của nó khiến người ta rét lạnh.- Năm nay ta mấy tuổi rồi hả số 3?- Thưa , còn 3 tháng nữa là đến sinh nhật thứ năm của ngài tiểu công tước."

Số 3" , một biệt danh thể hiện sự coi thường, một trò thường thấy của mấy đứa trẻ quý tộc.

Sẽ chẳng có chuyện gì to tác và một trợ lý được đào tạo bài bản sẽ chẳng cảm thấy gì ngoài một chút bất công nếu như người đó không biết chuyện gì đã xảy ra với số 1 và 2.

Năng lực chúc phúc là những thứ sức mạnh kì lạ có thể khiến người bình thường chết bất đắc kỳ tử.

Nghe thấy biệt danh ấy, người trợ lý càng khó kiềm nổi cơn run rẩy.

Bỗng, con quái vật nhà công tước thảy bức thư về phía anh ta, dường như nó đã mất hứng thú với lời mời dạ hội.

Vai người trợ lý trùng xuống , anh ta thở hắt ra một hơi, không hề nhận thức được việc mình đã nín thở một lúc lâu.

Vẫn run lẩy bẩy, anh ta cúi xuống nhặt phong thư bằng cả hai tay, vừa thể hiện sự kính trọng chủ nhận, vừa thể hiện sự quý trọng phong thư hoàng gia.

Sau khi gập đầu sau nhất có thể với Antares, anh ta quay đi với dáng vẻ khom khom, khúm núm cố gắng không bước quá nhanh ra khỏi phòng, như một con chuột vừa thoát khỏi nanh vuốt của một con mèo.

Chưa bước quá 5 bước, anh ta bỗng cảm thấy cơn đau dữ dội đến từ ngực trái.

Nhìn xuống phong thư mình đang cầm, anh ta nhìn thấy một vệt máu nhỏ ở góc phong thư mà lúc nãy bóng tối của căn phòng đã che giấu, tầm nhìn của anh ta mờ dần đi, đến tận lúc cơ thể đổ xuống đất, anh ta vẫn còn chìm trong cảm giác khó tin và ghen tị trước năng lực chúc phúc.

Antares nhìn cái xác đang nhanh chóng phân hủy của số 3 với ánh mắt vô cảm, rồi cất tiếng như thể trò chuyện với anh ta:- Ta còn phải đợi tận một năm.Tiếng thở dài theo sau của nó nhanh chóng bị những hành lang tối tăm của lâu đài công tước nuốt chửng cũng giống như người trợ lý số 3 vậy.
 
Dawnless Night
Chương 2


Tháng 11 của vùng thung lũng Kriem tiếp tục mang đến một ngày lạnh thấu xương, cánh tay vừa thò ra khỏi chăn của Cecillia như bị tấn công bởi hàng trăm mũi kim nhỏ.

Cô bé nhăn mặt rụt ngay tay lại vào trong chăn.

Qua đôi mí mắt vẫn chưa nâng được hết lên, Cecil thấy rõ hình ảnh Goldie luống ca luống cuống, dường như không muốn bắt cô chủ nhỏ phải dậy quá sớm mà cũng không dám để cô bé ngủ tiếp.

Cecillia thầm nghĩ trong đầu rằng mình là một cô bé ngoan rồi hít một hơi thật sâu, em bật dậy về phía trước như một con lật đật, vừa ưỡn mình vươn vai vừa gầm gừ trong cổ họng vì sự thay đổi nhiệt độ đột ngột.- Ôi!

Tiểu thư của tôi ngoan quá đi mất!

Chúng ta phải chuẩn bị cho cô ngay thôi, tôi nghe bảo ngài công tước Kriemhart sắp đến.Nữ hầu trẻ vừa nói vừa luôn tay luôn chân giúp cô chủ nhỏ từ rửa mặt đến mặc quần áo với một tốc độ đáng kinh ngạc.

Cecillia , trong trạng thái vẫn chưa tỉnh hẳn ngủ thì để mặc bản thân bị vần vò như một con búp bê.

Sau khi xong, Goldie nhìn lại thành quả của 1 giờ rưỡi lao động mà không khỏi xuýt xoa.

Tiểu thư của cô thực sự đã đáng yêu nay còn đáng yêu hơn, mái tóc xoăn màu lửa được bện thành hai bím tóc gọn gàng làm nổi bật làn da trắng và những đường nét mềm mại trên khuôn mặt của cô bé, bộ váy kết hợp màu nâu và kem với họa tiết chấm hoàn hảo với đôi mắt màu hạt dẻ.

Khi nhìn tiểu thư của mình, Goldie không khỏi liên tưởng đến một món tráng miệng sô-cô-la ngọt ngào.

Khi nhìn khuôn mặt bừng sáng vì tự hào của Goldie, cảm giác khó chịu vì bị gọi dậy sớm rời bỏ Cecillia.

Em khẽ nâng tầm mắt của mình lên để nhìn con số 70 đang tỏa sáng màu hồng phía trên đầu Goldie.

Chúc phúc của Cecil cho phép em nhìn thấy mức độ yêu quý mà những người xung quanh dành cho em, 30 là có cảm tình, trên 50 là quý mến và trên 70 là yêu.

Khi em thực sự kích hoạt sức mạnh chúc phúc, khi vết bớt hình hai số sáu lồng vào nhau trên cổ tay em sáng lên, Cecil có thể tăng mức độ cảm tình của người khác lên một lượng lớn trong một khoảng thời gian ngắn.

Vừa nhẩm lại trong đầu những điều em tự khám phá ra về chúc phúc của mình, Cecil vừa chạy đi tìm mẹ.

Có lẽ biết được điều này, vị phu nhân trẻ tuổi đã đợi sẵn ở dưới cầu thang.

Cô dễ dàng đón lấy đứa con gái vừa bỏ qua 3 bậc cầu thang để nhảy vào lòng mình, không quên thở dài vì sự nghịch ngợm của con bé.

Cecillia dùng cả hai chân hai tay để bám vào người mẹ mình , cô bé yêu mẹ mình nhất vì cô biết, dựa vào con số 100 phát sáng đỏ rực trên đầu mẹ rằng mẹ cô cũng như vậy.

- Mẹ, ngài công tước sắp đến thăm chúng ta sao?- Đúng vậy , Cecil của chúng ta sẽ thật ngoan ngoãn và lịch sự với ngài công tước chứ?- Un!Cecillia theo chân mẹ vào phòng tiếp khách nơi cô bé ngồi xuống trên chiếc sofa dài , kiên nhẫn chờ đợi sự có mặt của vị khách quý.

Mẹ cô thì có vẻ không được kiên nhẫn lắm, vị phu nhân trẻ hết đi từ đầu này phòng sang đầu kia phòng, thỉnh thoảng lại dừng lại bên cửa sổ , hướng mắt về phía cổng dinh thự với đôi lông mày nhíu chặt.

Đến khoảng lần thứ 5 hay 6 gì đó, có thể Cecil hơi lẫn vì vừa đếm vừa nhăm nhe bánh quy ở trên bàn, thì mẹ em quay đầu lại rất nhanh từ cửa sổ, khuôn mặt xinh đẹp của cô trắng bệch, như thể toàn bộ máu đã bị rút đi mất .

Cecil tò mò muốn ngó qua khung cảnh ngoài cửa sổ nhưng mẹ em đã nhanh chóng bế em ra khỏi phòng khách.

Cái ôm của mẹ không được vững vàng như bình thường, cả cơ thể mẹ như căng cứng, cảm giác như đang cố gắng gồng cơ bắp lên để chống lại từng cơn run rẩy.

Nữ bá tước bế đứa con gái đi một mạch đến căn phòng nằm ở nơi sâu nhất trong dinh thự, một phòng đọc sách được xây dựng ngay sau khi Cecillia chào đời, là nơi cô bé thường dành thời gian với mẹ mình.

Căn phòng không quá rộng, không có cửa sổ, cả ba bức tường đối diện cửa ra vào đều là những giá sách với rất nhiều truyện cổ tích được xếp ngay ngắn.

Mẹ đặt Cecil lên chiếc ghế bập bênh và quấn cô bé trong một cái chăn nỉ, rồi đưa bàn tay đang không ngừng run rẩy lên vuốt tóc mái của cô bé về phía sau và trên trán và má cô bé, người mẹ đặt lên đó rất nhiều nụ hôn.

Cecil chưa từng thấy mẹ mình hành xử kỳ lạ như vậy, vị phu nhân bá tước thanh lịch thường ngày đang thể hiện dáng vẻ vội vã, căng thẳng thậm chí có phần tuyệt vọng.

Vẫn liên tục vuốt ve khuôn mặt của con gái, phu nhân Delvine khẽ nói, giọng như thì thầm:- Phải còn rất lâu nữa ngài công tước mới đến, bé con hãy ngồi đợi ở đây.

Chúng ta chơi một trò chơi được không ?Nói rồi, từ bàn tay của mình, vị phu nhân tạo ra vô vàn bong bóng với đủ loại hình thù vui nhộn.

Cecillia thích thú vỗ hai tay vào nhau, không phải khi nào em cũng có dịp chứng kiến chúc phúc của Song Ngư.

Những bong bóng này bay chầm chậm xung quanh, thỉnh thoảng chúng chạm vào tóc và má Cecil nhưng thay vì làm cô bé bị ướt hay tan vỡ thì lại bật ra như một loại bóng nảy.

Mẹ em mỉm cười hài lòng.- Chỉ khi những bong bóng này biến mất hoàn toàn, con hiểu chứ ?

Hứa với mẹ nào , bé con , một đứa trẻ thiếu kiên nhẫn sẽ làm ngài công tước tức giận mất.- Con hứa, Cecil là một đứa trẻ rất ngoan đấy.- Ừm, bé con của mẹ ngoan lắm, ngoan nhất , con yêu của mẹ...Càng về sau, người phụ nữ trẻ càng cảm thấy khó lòng giấu nổi sự đau khổ trong giọng mình, cô dứt khoát đứng lên và quay người về phía cửa.

Rồi như sực nhớ ra điều gì, cô quay lại nhìn con.- Nhớ lấy bé con, trong căn phòng này, con có thể tìm thấy mọi thứ mình cần, mẹ luôn đợi con ở đây.

Lần này mẹ Cecillia thực sự đi nhanh ra khỏi phòng, quá nhanh.

Cảm giác bối rối và nghi ngờ cộng thêm một linh cảm không thể giải thích nổi khiến cơ thể Cecil hơi bật dậy, em muốn đuổi theo mẹ, căn phòng cách âm mà thường khiến em thấy thích thú nay lại như đang cô lập em với thế giới bên ngoài.

Nhưng em đã hứa rồi và một lời hứa đã nói ra là trách nhiệm không thể không thực hiện.

Cecil không muốn làm trái lời mẹ dạy, không muốn làm một đứa trẻ hư, không muốn bị ghét bỏ, đặc biệt là bởi mẹ mình nên em nhất quyết ép chặt mình vào cái ghế, cố gắng tập trung vào những bong bóng có hình dạng dễ thương.

Buồn bực thì buồn bực, lo lắng thì lo lắng, một đứa trẻ 6 tuổi vẫn chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi, sự căng thẳng, buồn chán và việc dậy sớm khiến cho cô bé nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.- Đứa trẻ của ta.... thật đáng thương...Cecillia giật mình tỉnh dậy, trong mơ, em dường như đã nghe thấy một giọng nói, lúc như thì thầm ngay bên tai lúc lại như âm thanh vọng từ một nơi rất xa đến, chỉ biết giọng nói ấy khiến cho Cecil cảm thấy ấm áp đến kỳ lạ.

Đến khi dư âm của giọng nói tan đi phần nào, em mới để ý xung quanh, toàn bộ bong bóng đã biến mất.

Như đã hứa, lúc này em mới chậm rãi mở cửa bước ra hành lang.

Thứ đầu tiên được ghi nhận trong tâm trí em là một sự im lặng gây ngứa ngáy.

Phòng đọc sách này là căn phòng nằm ở hành lang sâu nhất của dinh thự, thường ngày cũng không mấy ai đi qua nhưng dinh thự của gia đình Delvine luôn tràn đầy sức sống, sẽ luôn có tiếng nói chuyện to nhỏ của các nữ hầu ở bất kỳ nơi nào trong dinh thự.

Điều này quá bất thường, đặc biệt là ngay lúc này, có cái gì đó trong sự im lặng khiến cho Cecil bồn chồn nên cô bé tăng tốc về phía hành lang chính.

Em đã mong đợi một đám hầu gái cố gắng nghiêm chỉnh hơn thường ngày để tiếp đón ngài công tước hay xa hơn thì là một trò chơi khăm công phu, dù là cũng chắc chắn không phải khung cảnh đang đập vào mắt em.

Màu đỏ bao phủ mọi thứ trong tầm nhìn của Cecillia, từ sàn nhà đến những bức tường cẩm thạch trắng, mùi tanh tưởi nhanh chóng tấn công khứu giác của em nhưng cảm giác khó chịu gây ra bởi sự choáng ngợp của các giác quan nhanh chóng qua đi khi em bắt đầu nhận ra những khuôn mặt quen thuộc trong biển máu.

Leah, Katie, Daisy, ..., những hầu gái mà thường ngày vẫn lén cho em thêm một cái bánh quy, thường kể cho em những câu chuyện ở nhà họ, Daisy có một vị hôn phu và Katie có hai đứa em gái tầm tuổi Cecil.

Em nghe thấy tiếng tim mình đập, thình thịch, thình thịch, không biết từ lúc nào, em đã bắt đầu chạy.

Mỗi lần chân em đạp xuống máu , tạo ra tiếng nước bắn, em lại cảm giác mình thở hụt một hơi nhưng Cecil không cho phép bản thân bị sao nhãng, em chỉ có một mục tiêu duy nhất.- Mẹ!Tiếng gọi quen thuộc bật ra khỏi môi Cecillia.

Tiếng động khẽ như tiếng thở ấy vang vọng trong dinh thự tĩnh lặng, nó hoạt động như một câu thần chú ,khiến cho cô bé càng chạy nhanh hơn.

Em dành thời gian ngó qua mọi căn phòng trong hành lang chính bao gồm cả phòng tiếp khách nhưng không thấy mẹ.

Rồi em nhớ ra mẹ mình đã nhìn về phía cổng dinh thự như thế nào và em chạy, lần này với một điểm đến rõ ràng.Ngay trước cửa chính vào dinh thự, giữa hai hàng hoa hồng đỏ, Cecil đã nhìn thấy mẹ mình nhưng không phải là khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười dịu dàng.

Không có, nơi mà đáng lẽ có khuôn mặt của mẹ em, không có gì hết, chỉ có máu đang chảy ra từ vết cắt.

Em lao đến chỗ cái xác không cần suy nghĩ, ôm lấy phần thân trên của mẹ, em dùng cơ thể mình chặn vết cắt, chẳng biết tình cờ hay cố ý mà ở vị trí ấy em không phải nhìn thấy cái cổ trống không của mẹ mình.

Không rõ bao nhiêu thời gian đã trôi qua trong khi Cecil vẫn giữ nguyên vị trí ấy, chỉ biết máu đã khô cứng lại ở phần bụng và vạt váy trước của em .

Bỗng, em nghe thấy tiếng bước chân từ phía trước, trong thoáng chốc, vị khách bất ngờ dừng lại trước Cecil.

Kể cả trong trạng thái thất thần, sự tồn tại của người kia khiến em không thể không nhìn lên, em thấy một người đàn ông cao lớn với làn da trắng bệch và mái tóc đen dài, trông giống như một bóng ma cổ đại.

Đôi tím của ông ta lạnh lẽo hơn cả những cơn gió mùa đông đang rít gào xung quanh họ, không có thương hại, cũng không khinh thường thậm chí không bộc lộ cả sự tính toán, đôi con ngươi màu tím dường như chỉ là những công cụ quan sát, hoạt động như một thấu kính hay ống nhòm.

Con số trên đầu ông ta là 12, tạm thời không nguy hiểm nhưng không hề an toàn, Cecil siết chặt hai bàn tay đang bấu vào chiếc đầm của mẹ.

Công tước Kriemhart lặng lẽ quan sát đứa trẻ trước mắt.

Hẳn nó đã ngồi ở đây khá lâu, cái lạnh của mùa đông phương Bắc khiến môi và đầu ngón tay của nó tím lại, nhiều chỗ trên má cũng đã xuất hiện tụ máu.

Tuy vậy, hai bàn tay bé nhỏ vẫn đang siết chặt lấy cái xác đã cứng ngắc của người mẹ, đôi đồng tử nâu đang ngước lên nhìn ngài co chặt lại, công tước nhìn thấy sự cảnh giác và tuyệt vọng của một con thú nhỏ trước kẻ săn mồi.

Nox Kriemhart thật chậm rãi cúi xuống ngang tầm mắt con bé, đôi mắt nó dõi theo từng chuyển động của người đàn ông lạ mặt.

Vị công tước phương Bắc chưa từng biết cách để dỗ dành một đứa trẻ, nhưng vẫn quyết định nói với một giọng mà ngài ta cho là phù hợp:- Ta xin lỗi vì đã đến muộn.Công tước dễ dàng gỡ những ngón tay giữ lấy mẹ mình của đứa trẻ để những tùy tùng của mình mang cái xác đi, người của công tước sau đó cũng nhanh chóng tiến và dinh thự.

Đứa trẻ bên cạnh ngài không để ý những cái này, mắt nó vẫn dõi theo cơ thể không đầu của nữ quý tộc xấu số, bất ngờ là nó không hề cố gắng vùng ra để đuổi theo cái xác.

Thậm chí đến khi xác người mẹ khuất hẳn khỏi tầm nhìn, con bé vẫn không rơi một giọt nước mắt, không phát ra một tiếng kêu nào.
 
Dawnless Night
Chương 3


Mấy ngày tiếp theo trôi qua một cách mờ nhạt đối với Cecil, em chẳng thể nghe thấy một âm thanh nào rõ ràng cũng không nhớ được bất kì khuôn mặt nào.

Ngài công tước vẫn luôn ở gần bên cạnh em, dù sự tồn tại của ngài ấy vẫn lạnh ngang những cơn gió vùng Kriem nhưng nó cũng mang đến một loại cảm giác đáng tin cậy kì lạ.

Ngài công tước giúp tổ chức một tang lễ nhỏ cho gia tộc bá tước đã lụi tàn, theo lời ngài ấy, gia đình em đã tạo phản nên không thể tổ chức tang lễ như các quý tộc bình thường.

"Tạo phản", Cecil không thể nào liên kết cái từ đấy với gia đình mình, người mẹ xinh đẹp và dịu dàng, suốt ngày đọc sách nhàn nhã trong nhà kính còn có người cha dù thường bận bịu vẫn luôn mang về cho em những món quà nhỏ xinh.

"Không thể nào, không thể nào" lặp đi lặp lại trong đầu em trong khi đôi mắt nâu mở to hết cỡ để thu vào cảnh xác của cha mẹ em bị nuốt chửng bởi ngọn lửa.

Ngài công tước kiên nhẫn đứng bên cạnh em, đáng lẽ Cecil phải bày tỏ sự biết ơn vì một người cao quý như thế phải đứng ở một cái lò thiêu ở giữa nơi hẻo lánh này, giúp em giải quyết chuyện gia đình nhưng tâm trí em hoàn toàn bị chiếm lấy bởi ngọn lửa ngày càng bùng lên cao hơn.Công tước Kriemhart nhìn đứa trẻ bên cạnh mình, ánh sáng tỏa ra từ ngọn lửa bao trọn lấy nó cộng thêm màu tóc rực rỡ khiến nó trông như thể đang bốc cháy.

Trong hai ngày này, nó không nói một câu nào và vẫn không khóc, quá ổn định so với một đứa trẻ vừa mất đi cả thế giới của mình.

Là một người từng trải, ngài hiểu đây chỉ là sự bình yên trước cơn bão, ngay khi bộ não non nớt ấy hoàn toàn nhận ra thực tại của bản thân, tinh thần của nó sẽ sụp đổ, đó là điều không thể ngăn chặn, chỉ là không biết nó có thể vực dậy được không.

Ngọn lửa đã cháy rất lâu, rất lâu, ít nhất là đối với Cecil, một lúc lâu sau khi lửa đã hoàn toàn tắt, em vẫn còn nhìn thấy ánh sáng nhảy múa trước mắt.

Ngài công tước nhẹ nhàng đến quỳ nửa gối trước mặt em, một lần nữa đôi mắt tím lạnh lẽo lại kéo em ra khỏi cơn thất thần.

Ngài ấy đưa ra trước mặt em một lọ thủy tinh nhỏ, bên trong chứa một chất lỏng màu đỏ không xác định, vừa nhìn thấy nó, Cecil đã rùng mình, em run rẩy đưa tay đón lấy cái lọ, cố gắng nắm chặt mà không quá chặt, chỉ sợ nó đột nhiên vỡ mất.- Khi một Blessed chết đi, sức mạnh của chúc phúc sẽ được lưu lại vào một bộ phận trên cơ thể, biến thứ đó thành một vật phẩm dùng một lần, ngươi có thể kích hoạt thứ đó bằng cách gọi tên vì tinh tú đã ban chúc phúc.

Cái lọ mà ngươi đang cầm chứa máu của Odelia.

Từ giờ, cái tên Delvine không còn tồn tại nữa, ngươi sẽ đính hôn với con trai ta, lấy họ Kriemhart để sống tiếp.

Việc chăm sóc ngươi là thỏa thuận từ trước đó giữa ta với mẹ ngươi, nên đừng thấy biết ơn.Nhìn đứa trẻ run rẩy trước mặt, công tước muốn nói vài lời an ủi nó.

Vào một ngày đông nhiều năm về trước, Nox trẻ tuổi, khi ấy chưa trở thành công tước Kriemhart cũng đã phải quỳ xuống ôm lấy cơ thể lạnh ngắt, bê bết máu của vị hoàng phi xấu số.

Khi ấy, không một ai đã nói dù chỉ một lời an ủi, chưa nhận được bao giờ thì không thể cho đi, ngay cả với con trai mình, vị công tước cũng đã không thể vỗ về chứ nói gì đến đứa trẻ này.

Ngài chỉ còn cách ôm đứa trẻ lên, che chắn nó phần nào khỏi những cơn gió cắt da cắt thịt.

Hai người họ lên xe ngựa tiến về dinh thự công tước.Dinh thự của công tước khác hẳn với dinh thự nhà Delvine.

Nó to hơn gấp nhiều lần , gấp hai hay ba thì Cecil cũng không biết.

Mọi thứ đều là màu đen và xám, từ cánh cổng, đến tường bao, đến cả tòa dinh thự và tuyệt nhiên không có lấy một loại hoa cỏ gì, ít nhất là ở hai bên lối vào dinh thự.

Bước vào dinh thự, Cecil cảm thấy bản thân như một con đom đóm dám đem cái ánh sáng hèn mọn của nó tiến vào màn đêm vô tận.

Hai tay vẫn nắm chặt cái lọ nhỏ, em cố gắng đi sát hơn vào ngài công tước.

Trong khi co mình, đi từng bước phía ngài công tước như một con thú nhỏ được nhặt về, em đã nhìn thấy cậu ta, tiểu công tước.

Không cần giới thiệu, vừa nhìn thấy đôi con ngươi màu tím là Cecil biết, ánh mắt của đứa trẻ ấy , so với của ngài công tước còn sắc sảo và lạnh lẽo hơn.

Khi cậu ta nhìn lại em, Cecil đã kích hoạt chúc phúc gần như ngay lập tức, con số 1 trên đầu tiểu công tước nhảy vọt lên 55, em giật mình nắm lấy cổ tay trái nơi dấu ấn của Cự Giải đang phát sáng.

Đó là hành động hoàn toàn bản năng, bất kì con vật nào khi gặp nguy hiểm cũng sẽ kích hoạt cơ chế bảo vệ mạnh nhất của mình.

Cecil cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông của mình dựng hết lên, em không dám thở mạnh, tiểu công tước chắc chắn sẽ tức giận vì đã bị tác động bởi chúc phúc, cậu ta sẽ làm gì, đánh hay là mắng hay là đuổi em ra ngoài, liệu ngài công tước có bảo vệ em thay vì con trai ruột của chính mình hay không.

Hàng loạt câu hỏi lướt qua trong đầu Cecil.

Kì lạ thay, khi chúc phúc bắt đầu hết hiệu lực và con số phía trên đầu tiểu công tước bắt đầu giảm, nó lại giảm về 5 thay vì con số 1 ban đầu.

Sự gia tăng khó hiểu còn làm em cảnh giác hơn, sao một người mà mới nãy còn nhìn em với sát ý lại có thể đột nhiên tăng thiện cảm với em được.

Antares Kriemhart đã được công tước đặc biệt dặn là hãy ra đón ông khi ông trở về, cái gì đó về một vị hôn thê thì phải.

Dù gì thì chắc cũng phải có chuyện gì thì người cha mà một năm có khi nói được hai câu với nó lại đặc biệt dặn nó ra đón nên nó ra đợi trước luôn.

Khi mới nhìn thấy cái đuôi đằng sau công tước, Antares đã nghĩ đó là một con búp bê biết đi, hai má hây hây hồng bởi gió lạnh, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt nâu hơi cụp xuống và mái tóc nhuốm màu hoàng hôn.

Lần đầu tiên nó thấy một đứa trẻ như thế, vừa rực rỡ như nắng vừa mang vẻ buồn rầu khiến ai nhìn vào cũng không khỏi mủi lòng.

Trong thoáng chốc khi mắt hai đứa chạm nhau, nó đã muốn móc hết nội tạng, nhồi bông vào đứa trẻ kia để cô bé có thể mãi mãi là một con búp bê đáng yêu, tất nhiên đây chỉ là một suy nghĩ, ít nhất tạm thời là vậy.

Đột nhiên, tâm trí Antares bị chiếm lấy bởi những cảm giác và suy nghĩ kì lạ, nó muốn ôm lấy đứa trẻ kia, muốn nắm lấy tay cô bé, muốn bảo vệ và an ủi, cùng lúc nó cảm nhận được tim mình đập nhanh lên và hơi nóng dồn lên mặt.

Đây là những cảm giác hoàn toàn mới mẻ với nó, ngay từ bé, tiểu công tước vùng thung lũng Kriem đã không được bình thường, đó là thứ Antares từng nghe một nữ hầu nói.

Có lẽ cô ta nói đúng, nó không thể cảm thấy sợ hãi, hưng phấn hay yêu thương như người khác, dù nó có chơi trò gì hay làm cái gì đi nữa, vẫn luôn có một lỗ hổng trong tâm trí khiến nó không thể cảm thấy bất cứ thứ gì hơn một chút tò mò.

Trong thoáng chốc, Antares nhớ lại hình ảnh nữ công tước Kriemhart, mẹ ruột nó vừa gào khóc vừa chạy trốn miệng không ngừng gọi con trai mình là đồ quái vật.

Cảm giác vừa rồi, nó ngờ ngợ đó chính là tình yêu mà xưa mẹ nó đã điên cuồng tìm kiếm.

Tại sao mà con quái vật không thể yêu chính mẹ mình lại có thể cảm thấy tình yêu với một người mới gặp, Antares đoán đại khái đó là một chúc phúc, mà vì gì cũng không quan trọng lắm, nó chỉ muốn trải nghiệm cảm giác ấy lần nữa, cảm giác được làm một con người.Cecil vẫn đang căng thẳng chờ đợi hậu quả của việc sử dụng chúc phúc bừa bãi, một điều mà mẹ em đã dặn là không được làm rất nhiều lần, nhưng nó không đến, thay vào đó là giọng nói đều đều của công tước:- Đó là con trai ta, Antares, người sẽ trở thành hôn phu của ngươi.

Bây giờ ta có việc phải ra ngoài tiếp, lát sẽ có người dẫn ngươi vào dinh thự.Ngài công tước cứ thế quay lưng bỏ đi sau khi để lại một câu lấp lửng.

Hai đứa trẻ đứng như trời trồng trong những cơn gió giận dữ, một đứa thì quá sợ và bối rối còn đứa kia thì dường như đang suy nghĩ gì đó.

Sau một hồi đối đầu thiếu mỗi vũ khí thì Antares quay lưng vào dinh thự trước, không ngoái đầu lại, cũng không nói Cecil đi theo nên em vẫn cứ đứng chôn chân ở đấy, tay nắm chặt lọ máu, cái mỏ neo tinh thần vẫn giữ cho em đứng vững từ nãy đến giờ.

Một giờ, hai giờ, mặc đứa nhỏ đợi chờ, không có đâu bóng dáng của một gia nhân chạy ra đưa em vào trong về phòng mình hết nhưng em không dám tự vào, tòa dinh thự đồ sộ màu đen tỏa ra bầu không khí nghẹt thở, em tưởng tượng mình sẽ bị những bức tường kia đè nát ngay khi bước vào.

Mùa đông, trời tối rất nhanh, đến tận khi toàn bộ không gian bị bao phủ bởi màu xanh tím than đậm gần đen thì mới có một nữ hầu lại gần ra hiệu cho Cecil đi theo mình.

Lúc ấy , hai đầu gối em đã sắp khuỵu xuống rồi, hai tay thì đã cứng lại trong trạng thái nắm lấy cái lọ, tạm thời không gỡ ra được còn mắt em thì đang díp lại, chỉ thêm chút nữa là em sẽ đổ gục xuống và có lẽ là chết cóng ở đó.

Nữ hầu không xin lỗi, chào hỏi cũng không luôn và cô ta còn đi rất nhanh.

Cecil không nói gì, không dám nói gì, đứa con gái còn sống duy nhất của một gia tộc đã lụi tàn, đến cả cái họ cũng không còn thì có thể nói gì ?Cecil được dẫn đến một phòng tiếp khách, nó nhỏ hơn phòng của em trước kia, không có cửa dẫn đến phòng của người hầu nhưng ít nhất là có một nhà tắm nhỏ.

Phòng tiếp khách này có cùng một bầu không khí với phần còn lại của dinh thự công tước với bốn bức tường đều màu đen và hầu hết nội thất là những màu trầm như nâu hay xám, duy chỉ có cái ga trải giường màu trắng trông thật lạc quẻ, có lẽ đơn giản là họ đã chuẩn bị căn phòng hơi vội nên lấy đại màu ga phổ biến nhất thôi.

Nữ hầu nhóm lửa cho lò sưởi trong phòng xong thì quay lưng đi rất nhanh, cũng may là trên đường đi chị ta còn nhớ đóng cửa.

Cecil ngồi bệt xuống bên cạnh lò sưởi mở, cố gắng đánh lạc hướng bản thân khỏi cơn đau nhức âm ỉ đến từ các khớp xương.

Trong ánh sáng màu cam nhảy múa, em một lần nữa nhìn thấy hai cái xác đang cháy, em tránh ánh lửa, nhìn xuống cơ thể mình thì thấy bản thân lấm lem bởi bụi tro.- Phải đi tắm thôi.

Vì Cecil rất ngoan nên không thể không tắm được.Những lời động viên bản thân thoát ra trong những lời thì thầm, nếu không làm như thế, em sợ bản thân sẽ không thể nhấc nổi thân thể lên.

Trong phòng tắm, các loại xà phòng và dầu thơm đã được bày sẵn bên cạnh một bồn tắm đầy nước.

Tuy nhiên, khi Cecil nhúng tay vào để thử nhiệt độ thì thấy nước đã lạnh ngắt, hẳn là họ đã đun nước nhưng vì để quá lâu nên nó nguội đi.

Nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng của nữ hầu lúc nãy, em từ bỏ ý định nhờ một người đun lại nước.- Không sao, không sao hết, mọi thứ sẽ ổn thôi.Sáo rỗng, vô nghĩa, thảm hại, những lời động viên phát ra từ miệng chỉ khiến Cecil nổi hết da gà da vịt chứ chẳng xua tan được cái lạnh và chẳng giúp việc phân biệt các sản phẩm vệ sinh bằng ánh sáng trăng qua cái cửa sổ bé tí dễ hơn là bao.

Nhưng em vẫn không ngừng thầm thì với bản thân, như một người hát rong ca hoài những bài nhạc chẳng ai nghe chỉ để xin vài đồng bạc lẻ hiếm hoi từ những người thương hại anh ta.

Sau khi lọ mọ một hồi, Cecil cũng đã xác định được lọ sữa tắm.

Sực nhớ ra mình không có quần áo thay, em chạy vội ra mở cái tủ quần áo trong phòng, may là trong đó có vài bộ váy đơn giản và một bộ ngủ.

Sau khi vào lại phòng tắm, Cecil phát hiện ra mình không thực sự biết phải làm gì tiếp, hình như không phải chỉ cần nhảy vào nước thơm là xong, Goldie luôn bỏ vào rất nhiều thứ, hình như tóc và cơ thể cũng cần những thứ khác nhau nữa.

Theo thói quen, em quay đầu về phía cửa trông chờ một Goldie thật thà và đầy năng lượng ló đầu vào.- Ngu ngốc.Chẳng có Goldie nào ở đây, chỉ có Cecil đứng một mình đang nở một nụ cười méo mó.

Em chẳng muốn lọ mọ ngồi phân biệt mấy thứ đồ tắm nữa, cứ thế đổ vào vài thứ chất lỏng có mùi thơm, trong lòng tự trấn an rằng chúng chẳng có gi khác nhau.

Sau đó đến khâu cởi quần áo, khó hơn em nghĩ nhiều lắm, một đống móc khóa và dây dợ lỉnh kỉnh mà em phải vật vã mãi mới gỡ ra được hết.

Ngay khi em bước ra khỏi đống quần áo, Cecil giật bắn mình lên vì lạnh, lò sưởi cũng chỉ có thể giúp đến mức nào đấy, khí lạnh vẫn như đang đấm từng hơi thở ra khỏi người em.

Nhưng em vẫn quyết tâm tắm, giờ em chẳng phải tiểu thư bá tước nữa, chẳng là ai cả, chỉ cái lạnh này, chỉ việc tắm mà cũng không làm được thì sao có thể làm bất cứ thứ gì.

Nghĩ vậy, em trèo thật nhanh vào bồn tắm, dìm cả cơ thể trừ đầu xuống nước.

Cecil phải ngay lập tức nghiến chặt răng , nước lạnh hơn em tưởng nhiều, em cảm giác nó có thể len lỏi vào từng lỗ chân lông mình và đóng băng từ bên trong, toàn cơ thể em run không kiểm soát, dường như muốn ra khỏi nước cũng khó.

Gồng hết sức, em bắt chước Goldie ngày xưa để tự kỳ cọ cơ thể mình, khá chắc là phải bỏ qua hơn hai chỗ.

Sau khi xong, Cecil gần như nhảy ra khỏi cái bồn tắm, tay thì vừa lau người vừa run.

Mặc quần áo xong là Cecil chạy một mạch lên giường, cái giường ở ngay bên cạnh lò sưởi nên sau khi choàng cái chăn lên, cơ thể của em cũng miễn cưỡng ấm lên một chút.

Đỡ lạnh hẳn, Cecil với tay lấy lọ máu vừa nãy đã đặt lên tủ đầu giường.

Em nhỏ vài giọt ra lòng bàn tay rồi ghé sát vào đó và thì thầm.- Song Ngư.Một chút máu trong lòng bàn tay em bắt đầu sáng lên màu xanh dương rồi hóa thành những bong bóng nước đủ hình thù, chúng bay lơ lửng trong phòng ngủ.

Cecil nhớ, mỗi khi em khó ngủ, mẹ thường tạo ra những bong bóng này và hát ru dỗ cho em ngủ.

Nhìn những bong bóng hình cá, hình sao, dâu tây và chanh, em dường như nghe thấy tiếng hát ru nhè nhẹ.

Cecil bắt đầu khóc, từng giọt nước mắt lớn lăn xuống má rồi rơi xuống ga giường.

Tầm nhìn của em mờ đi bởi nước mắt, em không còn nhìn thấy đám bong bóng hay căn phòng nữa, thay vào đó là một biển máu với những cơ thể la liệt, Goldie, Katie, Daisy và mẹ nhưng không phải cơ thể không đầu, mẹ em, thiếu đi cơ thể của mình, đang nhìn em với biểu cảm kinh hoàng.

Từ chỗ hai tay em đang bấu chặt lấy cơ thể, máu bắt đầu chảy ra, Cecil muốn hét lên nhưng chẳng có âm thanh nào phát ra, em nhận ra bản thân nghiến răng chặt đến mức bắt đầu cảm nhận được vị tanh nhẹ trong miệng.

Phải chăng là nỗi sợ, nỗi sợ rằng em sẽ xâm phạm vào sự tĩnh lặng trang nghiêm của dinh thự cũng có thể vì em biết được sự vô dụng của những tiếng gào khóc vào lúc này.
 
Dawnless Night
Chương 4


TB: Tui đổi format lời thoại tại đánh máy in nghiêng nhiều khó quá.--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Vừa tờ mờ sáng, khi ánh sáng ngày mới còn chưa kịp xuyên qua lớp mây dày bao phủ vùng thung lũng rộng lớn, Antares đã đứng trước căn phòng tiếp khách ở cuối hành lang đầu tiên.

Phòng khách này ở xa khu người hầu, lại không có cửa sổ nên ít khi được chú ý đến, trên cánh cửa trước mặt con trai công tước vẫn còn những mảng bụi lớn.

Nhìn thế nào cũng thấy nó hoàn toàn không phù hợp với sự tồn tại giống như hoàng hôn của cô bé búp bê.Chẳng màng gõ cửa hay ới một tiếng thông báo, nó xông thẳng vào phòng định bụng đòi bằng được búp bê phải sử dụng chúc phúc lên mình một lần nữa.

Cảnh tượng sau đó khiến kể cả con quái vật nhà Kriemhart cũng phải khựng lại một nhịp.

Trên giường ngủ ở chính giữa phòng, một cơ thể nhỏ bé đang nằm co quắp, cái chăn vốn đã chẳng dày đã bị tốc ra tự lúc nào trong khi ngọn lửa le lói của lò sưởi cũng chẳng giúp được bao nhiêu.

Lại gần hơn, Antares thấy rõ, trên những phần da lộ ra khỏi lớp váy ngủ là những vết bầm tím do tụ máu, trên hai cánh tay cô bé là những vết máu khô bé xíu hình móng tay, mặt và cổ thì gần như sắp biến thành cùng màu với màu tóc."

Búp bê ?

Này!"

Antares đưa tay lắc nhẹ vai cô bé sau đó, một tay nó đưa lên trán cô, tay còn lại đưa lên trán mình."

Nóng quá!"

"Cứ thế này có khi nào chết không?

Lúc trước, con trai của số 2 cũng bị như này, 2 ngày sau là nó chết thì phải ?"

"Không phải búp bê bình thường mà là búp bê sứ sao?"

"...Nếu thật sự chết thì chúc phúc chuyển hết vào các ngón tay là tốt nhất, có thể dùng được 10 lần, nhưng nếu chỉ chuyển vào một ngón hay một bộ phận nào thì..."

"Này!

Búp bê đừng chết mà!

Nghe thấy không?"

Trong cơn mê man , Cecil nghe thấy loáng thoáng bên tai giọng của một đứa trẻ, cũng cảm nhận được có người động vào tóc, trán và má mình.

Trong người em lúc ấy rất khó chịu, rõ ràng giữa mùa đông phương Bắc mà lại nóng như có lửa đốt ở bên trong vậy.

Vậy nên khi cảm nhận được nhiệt độ mát lạnh của bàn tay vừa đặt lên má mình, em vô thức dụi má vào đó, tìm kiếm sự an ủi."....Quả nhiên búp bê sống vẫn tốt hơn."

Cơn nóng khó chịu đột ngột biến mất, thành công khiến cho Cecil giật mình tỉnh dậy.

Thứ đầu tiên đập vào mắt em là một đôi đồng tử màu tím."

Tiểu công tước ?!"

Cecil thề là em chưa bao giờ bật dậy nhanh như thế.

Nếu có một họa sĩ chân dung ở trong phòng ngay lúc ấy, ông ta hẳn sẽ vẽ một dấu hỏi chấm to đùng thay thế cho khuôn mặt của em và đó sẽ là một kiệt tác hiện thực.

Lại nói căn phòng, đây chắc chắn không phải căn phòng khách cũ kĩ hôm qua.

Toàn bộ căn phòng được sơn màu tím nhạt, cả rèm cửa và ga giường cũng cùng màu, nhìn đâu trong phòng cũng thấy các loại lụa, da thú và đồ trang trí tinh xảo bằng vàng đặc trưng của những lãnh địa giàu có phía Nam.

Căn phòng này hoàn toàn không ăn nhập với dinh thự."

Đẹp chứ?"

Vị tiểu công tước từ nãy đến giờ vẫn im lặng quan sát đột nhiên lên tiếng làm Cecil xém rớt tim.

Dù vẫn cảnh giác, em vẫn đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ."

Đây là phòng của mẹ ta nhưng bà ấy chết lâu rồi nên cứ ở đây đi."

"A..Tôi khô-""Hôm qua, chị đã kích hoạt chúc phúc của mình đúng không?

Chúc phúc đó cụ thể là gì?

Có thể dùng được bao nhiêu lần trong một ngày?

Chị dùng lại nó được không?

Chị có thích đá quý không?"

Với mỗi một câu hỏi, tiểu công tước lại thu hẹp khoảng cách giữa ngài ấy và Cecil thêm một chút.

Đến câu cuối cùng, ngài ấy đã chỉ còn cách em hai đốt ngón tay, lại còn dúi vào tay em một nắm trang sức đủ loại, từ vòng cổ đến nhẫn, từ kim cương đến aquamarine mà Cecil không cần hỏi cũng đoán được là của ai.

Em hoàn toàn không biết tại sao những câu hỏi đó lại xuất hiện mà cũng không biết phải trả lời câu nào trước."

Tiểu công tước không ... tức giận vì tôi đã dùng chúc phúc lên ngài sao?"

Trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi, Cecil chỉ muốn chui xuống một cái hố cho rồi.

"Tại sao?"

Cuộc nói chuyện giữa hai người thực sự khiến Cecil tuyệt vọng, toàn là những câu hỏi không biết rơi từ đâu xuống nữa.

May mắn là tiểu công tước có vẻ thực sự không tức giận, đôi mắt mở to tròn nhìn em chỉ chứa sự tò mò và...thích thú?"

Chúc phúc của tôi .. có liên quan đến cảm tình mà những người khác dành cho tôi.

Ờm , mất khoảng một phút trước khi có thể kích hoạt lần hai."

Cecil không muốn tiết lộ quá nhiều về chúc phúc của mình đặc biệt là phần hiệu ứng bị động, thứ đang giúp cho em nhìn thấy con số 10 tròn trĩnh trên đầu tiểu công tước lúc này."

Búp bê, kích hoạt chúc phúc của chị một lần nữa đi, lên ta nè!"

"Búp bê?"

Và đề nghị khác người gì thế này?

Đây là lần đầu tiên Cecil gặp một người tình nguyện bị kiểm soát tâm trí.

Ngày trước, kể cả những chị hầu gái luôn yêu chiều , cưng nựng em cũng ái ngại thấy rõ khi nói đến chúc phúc, hầu hết họ rất sợ việc bị kiểm soát tâm trí nên hầu hết những con số trên đầu họ đều không vượt quá 50."

Đợi đã, đi cùng ta ra ngoài chút."

Tiểu công tước nắm cổ tay Cecil và kéo em ra khỏi giường, hướng về phía cửa phòng, ngài ấy đột nhiên khựng lại giữa đường, quay lại nhìn em từ đầu đến chân rồi chạy ra chỗ tủ quần áo ở góc phòng.

Giờ Cecil mới để ý, không chỉ cơn nóng khó chịu biến mất mà toàn bộ những vết bầm tím, vết xước xát trên người em đều biến mất không dấu vết.Tiểu công tước quay trở lại, mang theo một cái áo lông cáo trắng lớn, rõ ràng vẫn là đồ của phu nhân công tước quá cố.

Mặc đồ của một người phụ nữ đã chết làm Cecil thấy không thoải mái nhưng cái áo rất nhanh đã được choàng lên người em."

Ưm..

Nó hơi lớn.."

"Càng ấm chứ, chị quấn nó vào kiểu này nè."

Ngài ấy bắt đầu ép các mép áo lại với nhau nhưng tất nhiên cái áo vẫn quét đất mà có vẻ tiểu công tước không quan tâm lắm vì ngài ấy lại tiếp tục kéo Cecil đi.

Khác với phòng tiếp khách hôm qua em ở, phòng của phu nhân công tước ở tầng hai nên hai đứa trẻ phải đi một đoạn khá dài mới đến được cửa chính.

Khi cánh cửa nặng nề vừa mở ra, Cecil nhìn thấy hai nữ hầu, một người trong số đó chính là nữ hầu hôm qua đã dẫn em vào phòng, tóc nâu, mũi cao và khoảng 20 tuổi và người còn lại là một nữ hầu lớn tuổi với gò má cao, mái tóc đen điểm xuyết những sợi bạc và khuôn mặt nghiêm nghị.Người phụ nữ lớn tuổi cúi đầu đầy kính cẩn khi nhận ra sự có mặt của hai đứa trẻ."

Kính chào tiểu công tước, tiểu thư.

Beth, trưởng hầu nữ của dinh thự công tước Kriemhart xin được phục vụ tiểu thư và xin tiểu thư thứ tội vì đã sai sót trong việc tiếp đón người."

"Ta tha lỗi cho bà,...Beth."

"Cảm ơn tiểu thư đã khoan dung."

"Búp bê, người kia, hôm qua bắt nạt chị đúng không?

Ta đã bảo Beth đó!"

Giọng nói có phần phấn khích của tiểu công tước làm cho Cecil không còn cách nào khác phải nhìn người nữ hầu trẻ.

Lại nói, tình trạng của chị ta thật thảm thương, rõ ràng chị ta đã đứng một lúc lâu ngoài trời và dựa vào bộ váy nhăn nhúm và cứng một cách kì cục, có lẽ chị ta đã đứng hứng gió khi đang ướt nhẹp.

Trưởng hầu gái Beth quay qua hầu gái đang gần như đứng không vững:"Mau quỳ xuống xin tiểu thư tha tội !"

Giọng nạt nộ của bà ấy khác hẳn giọng nói kính cẩn lúc nãy, làm Cecil hơi giật mình, hẳn là nữ hầu trẻ còn sợ hơn vì chị ta quỳ sụp xuống ngay lập tức, bắt đầu van nài rối rít."

Xin tiểu thư tha lỗi cho tôi!

Xin tiểu thư tha lỗi cho tôi!"

Không thèm liếc thêm một cái sang người hầu vẫn đang lẩm bẩm những lời van xin , Beth một lần nữa quay sang Cecil."

Tiểu thư sẽ trở thành nữ công tước tương lai, xúc phạm đến người chính là xúc phạm đến danh dự của nhà công tước, xa hơn nữa chính là gia đình hoàng gia.

Con bé ngu dốt này xứng đáng với những hình phạt khủng khiếp nhất, xin tiểu thư ra lệnh."

"Búp bê, giết cô ta thì sao?"

Nghe thấy điều đó, nữ hầu trẻ bắt đầu gào thét một cách tuyệt vọng, khuôn mặt chị ta méo xệch khó coi, mười ngón tay miết vào mặt đất đến bật máu.

Trái ngược hoàn toàn với cô gái xấu số, Antares đang cười rất tươi, nó chẳng quan tâm kẻ kia sống hay chết nhưng chẳng phải giết đi thì búp bê sẽ vui hơn hay sao và nếu thế, nó sẽ có thể trải nghiệm cảm giác tuyệt vời đó một lần nữa.

Ba đôi mắt, ba biểu cảm hoàn toàn khác biệt, nữ hầu gái tuyệt vọng, trưởng thị nữ nghiêm nghị và tiểu công tước, Cecil tránh nhìn ngài ấy hết mức có thể, lạnh, rõ ràng là cười nhưng ánh mắt lại trống rỗng, thật sự rét lạnh.Một áp lực vô hình đè nặng lên vai cô gái nhỏ, từ bé đến lớn, em chưa bao giờ trừng phạt một thị nữ, mẹ em chưa bao giờ để em thấy những cảnh như thế nhưng giờ đây , em bắt buộc phải đưa ra quyết định.

Theo như Beth, nữ hầu kia đã xúc phạm nhà công tước, nếu em không phạt chị ta , chính em sẽ trở thành đồng phạm và cuộc sống sau này trong dinh thự công tước e rằng sẽ khó khăn hơn nhiều."...Hãy chuyển chị ta xuống làm ở phòng giặt."

Trước kia, Cecil đã nghe các nữ hầu của mình phàn nàn rất nhiều về công việc giặt giũ."

Cảm ơn tiểu thư!

Cầu các vì tinh tú luôn dõi theo người !

Cảm ơn ti-"Xoẹt!Năm ngón tay bên phải của nữ hầu rời ra chỉ trong một nhát cắt.

Chị ta cứng người, khớp xương cổ giống như bị gỉ sét, mất hai nhịp thở mới hướng được ánh nhìn của chị ta xuống bàn tay giờ đây đã tàn phế của mình.

Thay vì một tiếng hét như Cecil nghĩ, mắt chị ta trợn ngược , trắng dã và chị ta ngã vật ngay ra nền đất bên cạnh năm ngón tay đã bị cắt rời của mình."

Tại sao?"

Nhìn vào vị tiểu công tước tay vẫn đang cầm con dao nhỏ dính máu, Cecil chỉ biết thốt ra một câu hỏi đầy bất lực."

Chị không vui sao?"

Đôi mắt tím nhìn Cecil vẫn trong không một gợn đục, nếu không phải vì đôi tay dính máu, thứ đó thật sự chỉ trông như một đứa trẻ ngây thơ."

Hay ta cắt nốt bên còn lại nhé?"

Ngài ấy nói vậy trong khi dùng bàn tay chưa lau của mình nắm lấy tay Cecil.

Nhìn máu dính vào tay mình, em thấy hơi buồn nôn."

Không, đưa cô ta đi.

Tôi rất ghét...bẩn""Beth!"

"Vâng, tiểu công tước."

"Mang cô ta đi!"

Beth đã gọi đến hai lính gác từ lúc nào.

Cứ thế, nữ hầu bất tỉnh bị nhấc lên và mang đi như một bao khoai tây.

Beth xin phép lui sau đó mà Cecil vẫn đang mải nhìn theo nữ hầu nên không chú ý."

Chị có thích không?"

"Căn phòng, chữa bệnh và kẻ bắt nạt chị bị phạt rồi, ta làm tốt chứ?"

"Chị có thể kích hoạt chúc phúc được không?"

Biểu cảm của ngài ấy không thay đổi, vẫn cười, vẫn trống rỗng đến đáng sợ nhưng mười ngón tay đang bị nắm chặt hơn cho Cecil một cảm giác rằng em không nên từ chối."

Được rồi."

Vết bớt biểu tượng của Cự Giải sáng lên lần nữa, lần này con số tăng lên tận 65.

Tiểu công tước nhào đến ôm lấy cổ Cecil, nghe chừng rất phấn khích.

Còn Cecil đáng thương cố hết sức để đưa tâm trí mình rời khỏi cái ôm ấy, nỗ lực đó đưa em thẳng đến trước dinh thự Delvine cũ nơi em ôm xác mẹ mình.

Một suy nghĩ thoáng qua trong tâm trí em: "Ước gì mình ngâm trong bồn tắm ấy lâu hơn một chút..."
 
Dawnless Night
Chương 5


"Búp bê !

Mau dậy đi"Lúc nghe được câu này thì Cecillia đã ngồi dậy trên giường một lúc lâu.

Hôm nay lại thế, kể từ sự kiện nữ hầu trẻ, tiểu công tước luôn đến tìm em mỗi ngày, đã là ngày thứ tư Cecil đón buổi sáng với tư cách "Búp bê".

Mỗi ngày, tiểu công tước lại bày một trò gì đó để chơi.

Hôm đầu tiên, tiểu công tước đã lôi toàn bộ trang sức và váy áo lộng lẫy của cố nữ công tước ra sau đó hai đứa trẻ dành cả ngày kết hợp chúng thành những bộ cánh lòe loẹt .

Hôm thứ hai, chúng ghé qua thư viện nhưng vì cả hai không biết đọc nên đành bịa ra cốt truyện cho tất cả những quyển sách có tranh mà chúng tìm thấy.

Hôm thứ ba, Cecil định ghé qua phòng giặt để xem nữ hầu nọ nhưng lại thôi, cuối cùng thì cùng ghé phòng vũ khí với tiểu công tước.

Sau mỗi buổi chơi đùa, tiểu công tước sẽ yêu cầu Cecil kích hoạt chúc phúc và em sẽ làm thế, họ đạt được một loại thỏa thuận không lời.Trong mấy ngày như vậy, Cecil nhận ra một điều kì lạ.

So với một người ngoài như em, tiểu công tước còn có vẻ lạc lõng hơn trong dinh thự này.

Những người hầu sẽ thực hiện mọi yêu cầu của cậu ta nhưng khi không có mệnh lệnh trực tiếp, họ dường như không ghi nhận sự tồn tại của vị chủ nhân này.

Nếu người hầu nhìn Cecil với ánh mắt đề phòng và có phần coi thường thì họ thậm chí không thèm nhìn tiểu công tước, tất nhiên cũng không cúi chào, ngoại trừ Beth.Nếu hai người họ bày bừa thì sẽ có người dọn nhưng bọn họ hành xử cứ như những bóng ma mới là thủ phạm gây bừa bãi.

Vì bất cứ lý do gì, thông tin kỳ lạ này làm Cecil hơi bớt sợ tiểu công tước."

Hôm nay chúng ta ghé phòng kho thôi""Được"Cecil hơi yếu ớt gật đầu, em bất ngờ trước sự thích ứng của chính mình......Vừa đi, hai đứa trẻ vừa líu lo như những con sẻ con, chủ yếu là Antares nói còn Cecil phản ứng.

Nếu chỉ nhìn vào, đó là một khung cảnh đẹp, hai đứa trẻ đẹp như những thiên thần đi bên cạnh nhau một cách thân thiết.Chẳng mấy chốc, chúng dừng lại ở trước một cánh cửa gỗ lớn, không có gì khác lắm so với cửa ở dinh thự công tước nhưng có lẽ là hơi sạch so với cửa phòng kho.

Cecil chẳng cần phải tò mò lâu vì sau đó tiểu công tước bên cạnh em lên tiếng giải thích:"Năm nào, cha cũng mang về rất nhiều quà cho ta từ những cuộc săn quái vật và những cuộc thanh trừng, những thứ ấy được để hết trong phòng này."

Săn quái vật, Cecil đã nghe người chăn ngựa Dave kể về những con quái vật kỳ lạ có thể sử dụng những năng lực giống như chúc phúc để tấn công, công tước sẽ dẫn đầu một đội quân mỗi năm để đi tiêu diệt chúng nhưng không hiểu sao chúng vẫn tiếp tục xuất hiện mỗi năm.

Hình như Dave đã rất muốn được đi săn quái vật ....."

Sao lại buồn nữa rồi?"

Cecil chỉ khẽ lắc đầu."

Mau vào đi nào, sau khi nhìn thấy mấy thứ này, chị sẽ vui thôi."

Quả là dinh thự công tước, dù chỉ là phòng kho cũng rất rộng, bù lại thì nó cũng tối giản y như phần còn lại của dinh thự, có chăng khác ở những hộp đựng đủ kích cỡ và chất liệu nằm ngổn ngang khắp nơi.

Tiểu công tước bắt đầu lục lọi ngay, còn Cecil vẫn chưa biết hôm nay cậu ấy chơi trò gì nên chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ.

Bỗng cậu ta quay trở lại, mang theo một cái hộp nhỏ, bên trong là..."

Ugh!"

Cecil gần như nhảy về sau.

Trong cái hộp nhỏ là một ngón tay con người, nó nhăn nheo và đầy vết đồi mồi, có vẻ là của một người lớn tuổi."

Chị cũng có mà ?

Sao lại sợ vậy chứ?"

Cậu ta hỏi nhưng may mà vẫn đóng cái hộp vào.

"Đây là ngón tay của một Blessed, nó chứa phần sức mạnh chúc phúc thừa sau khi Blessed đó chết, là một bùa chú, của Kim Ngưu đấy.

Nó có thể ngay lập tức khiến cho một người trở về trạng thái sức khoẻ tốt nhất.

Ban đầu có hai ngón mà ta dùng một cái để cứu chị đó."

"Giống cái lọ..."

Cảm thấy cơn buồn nôn lại dâng lên đến cổ, Cecil cuống quít tìm cách chuyển chủ đề.

"Cái kia!"

Em chỉ tay vào một thứ giống như bức tranh bị phủ lên một tấm vải đỏ."

Đó là gì vậy?"

Giờ thì Cecil cũng tò mò về vật đó thật.Tiểu công tước chưa vội trả lời, cậu ta lặng lẽ kéo tấm vải xuống trước.

Dưới lớp vải là một bức chân dung của một quý cô xinh đẹp, mái tóc màu nâu nhạt rủ xuống ôm lấy khuôn mặt hơi bầu bĩnh, cái mũi nhỏ xinh xắn và đôi mắt xanh toát ra vẻ gì khá tinh nghịch.

Quý cô trong tranh mang vẻ đẹp đầy sức sống của một tiểu thư quý tộc được nuông chiều từ nhỏ.

Nhìn kĩ lại, hình dáng mắt của cô ấy có gì hơi giống với tiểu công tước.

Cecil quay sang kiểm tra đúng lúc cậu ta lên tiếng.

"Đây là bức chân dung duy nhất của mẹ ta ở dinh thự, nó được gửi đến cho cha ta trước khi hai người đính hôn."

"...."

"Bà ấy rất đẹp"Dường như chỉ chờ Cecil phản ứng, tiểu công tước tiếp tục ."

Từ ngày đến đây, mẹ ta không cho người vẽ thêm bất cứ một bức chân dung nào.

Nhưng nếu có, thì trong đó, bà sẽ không cười thay vào đó là nghiến chặt hai hàm răng vào nhau và nhăn mày, má bà ấy sẽ hóp vào như này.."

Tiểu công tước dùng hai tay làm động tác thu vào trên má của quý cô trong tranh."...mặt bà ấy sẽ trắng bệch bởi lớp phấn phủ, môi sẽ tô một màu đỏ như máu, mắt thì..."

Không hiểu sao Antares không tài nào nhớ nổi ánh mắt của nữ công tước, thứ mà nó đã nhìn thấy vô số lần.Nhìn tiểu công tước chìm vào suy tư bên cạnh, Cecil không khỏi nghĩ lúc này cậu ta thật sự trông giống một đứa trẻ 5 tuổi.

Trong dinh thự này, người hầu không bao giờ tương tác với cậu ấy, ngài công tước luôn vắng mặt và nếu đến phu nhân quá cố cũng luôn cau có, liệu đứa trẻ này đã bao giờ nhìn thấy một nụ cười thật sự chưa?

Có lẽ cậu ta chỉ bắt chước những quyển sách tranh một cách mù quáng.Antares thoát khỏi trạng thái hồi tưởng khi Búp bê kéo tay nó.

Nó hơi bất ngờ nhưng cũng thả lỏng để cô bé thích làm gì thì làm.

Búp bê đặt nó lên má mình , bàn tay lạnh buốt của nó ngay lập tức cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, thực sự giống như ánh nắng vậy.

Bằng một giọng thì thầm khẽ như tuyết rơi xuống đất, cô bé nói:"Đây ... là một nụ cười"Nó khác hẳn với mọi thứ mà Antares từng thấy, nụ cười của Búp bê khác hẳn với những người trong tranh, hai khoé miệng cô bé chỉ nhấc lên rất nhẹ, ánh mắt thì vẫn mang một nỗi buồn chơi vơi, nhưng đó là nụ cười đẹp đến mức khiến Antares cảm thấy xấu hổ thay cho tất cả những cuốn sách tranh nó từng xem và cho cả chính nó nữa.

Một cảm giác ấm áp và nhộn nhạo dâng lên trong bụng nó , tim nó cũng bắt đầu đập nhanh nhưng rõ ràng Búp bê đang không dùng chúc phúc, cảm giác này khác hẳn, khiến nó cảm thấy bối rối.

Không màng đến việc cười hay làm hài lòng Búp bê nữa, Antares nhanh chóng đứng dậy và đi như bay ra khỏi phòng kho, một phần trong nó thấy như mình đang chạy trốn.Tiểu công tước bỏ đi, để lại Cecil không biết phải làm gì trong phòng kho, em quyết định phủ lại tấm vải đỏ lên bức chân dung và đi thăm thú xung quanh một chút.

Tầm nhìn của Cecil bị thu hút bởi một vật chứa hình trụ được phủ vải đen ở góc trong cùng của căn phòng.

Lật tấm vải ra, Cecil nhìn thấy một con mắt.

Thứ duy nhất ngăn em bật nhảy về phía sau là việc em nhận ra đó không phải mắt người.

Con mắt đó to chắc phải bằng cả hai tay em, không, có khi phải to bằng đầu em, nó được lưu trữ trong một chất lỏng tím nhạt.

Nó trông giống mắt mèo phóng đại, có lẽ là mắt của một con quái vật.

Trong con ngươi màu đen , Cecil nhìn thấy một biểu tượng kỳ lạ."???

Chữ u?

Móng ngựa?

Và một đường kẻ lượn sóng vắt qua."

Kiểu biểu tượng này trông na ná biểu tượng của các vì tinh tú nhưng Cecil không nhận ra đây là vì tinh tú nào hết.

Nghĩ một hồi cũng vẫn bó tay, Cecil mất kiên nhẫn với vấn đề và quyết định đi ăn trưa trước.

Sau lưng cô bé, biểu tượng kỳ lạ phát sáng nhàn nhạt trong căn phòng kho tối tăm.
 
Dawnless Night
Chương 6


Sáng hôm sau và cả hôm sau nữa, tiểu công tước không đến tìm Cecillia.

Không còn sáng nào cũng bị gọi là búp bê và bị kéo đi khắp nơi bởi một người có thể dễ dàng cắt hết ngón tay của người khác nữa, đáng lẽ Cecil phải thấy vui nhưng, trái với mong đợi, em chỉ thấy mất mát một cách khó hiểu.

Thiếu đi giọng nói phấn khích có phần mang tính biểu diễn của tiểu công tước nhỏ tuổi, thứ duy nhất mà Cecil còn nghe được là sự im lặng đặc quánh của dinh thự công tước, thứ luôn đưa tâm trí của cô bé trở lại ngày đó trước dinh thự nhà Delvine.Cecil đã nghĩ mình sẽ cứ thế mà chết, héo quắt đi như một thứ hoa dại lỡ mọc trên mặt đất hoàn hảo nhà công tước, như một thứ tầm thường và nhỏ bé, một đứa trẻ bị bỏ rơi đến hai lần.

Tuy nhiên, tối đó, một lời mời ăn tối được gửi đến từ công tước, vị công tước cao quý đã mang Cecil đến nơi này và từ lúc đó đến giờ chưa hề xuất hiện.

Người hầu mang lời mời đến còn mang theo cả một bộ váy nhưng chị ta gần như chạy ra khỏi phòng ngay khi đưa đồ cho Cecil, bỏ lại em với một bộ trang phục mà nói trắng ra là em không biết mặc.

May mắn là trong khoảng một tuần phải tự tắm rửa và mặc luân phiên mấy bộ váy ngủ quá khổ của cố nữ công tước thì em cũng hiểu được mấy nguyên lý cơ bản.

Sau khi chắc chắn là bản thân trông chấp nhận được , Cecil di chuyển dọc các hành lang hướng đến phòng ăn, đây là con đường quen thuộc nhất của Cecil trong dinh thự công tước.

Thường là tiểu công tước đi cùng em và sẽ ăn cùng em luôn, còn hai ngày gần đây Cecil phải đi một mình dù căn phòng rộng lớn luôn khiến khẩu vị Cecil hơi giảm nhưng vẫn phải đi, vì không thì không ai nhớ là em phải ăn cả. ....Phòng ăn của dinh thự công tước vẫn như em nhớ, rộng một cách thừa thãi, đồ trang trí duy nhất là mấy cái đèn xếp dọc hai bức tường đá đen, đang cùng nhau tỏa ra ánh sáng soi rọi cả phòng ăn.

Ngay chính giữa phòng là một bàn ăn dài với sức chứa khoảng một trăm người, ở đầu hay cuối trong tầm nhìn của Cecil là hai người, một nhỏ một lớn, hướng dẫn viên tùy hứng của Cecil, tiểu công tước, ngồi bên tay phải ngài công tước.

Cậu ấy không hề nhìn em, cảnh đó làm Cecil thấy hơi tủi thân.

Dù có chạnh lòng, em vẫn ngồi xuống bên cạnh cậu bé nhỏ hơn mình một tuổi vì một người lớn như ngài công tước vẫn đáng sợ hơn.

Người hầu nhanh chóng mang lên bộ dao dĩa và món khai vị.Cecil khó lòng mà tận hưởng món khoai tây mình đang ăn vì hai ánh nhìn đang hướng về em, cái nhìn chằm chằm không che giấu của ngài công tước và cái nhìn lấm lét biến mất mỗi lúc em quay sang của con trai ngài ấy.

Hai cha con họ không nói gì với nhau mà lại đồng lòng làm tăng nguy cơ Cecil bị khó tiêu.

Còn tệ hơn là món chính được mang lên tiếp theo là bít tết , những miếng thịt thượng hạng cảm giác như những miếng da cứng trong miệng của Cecil."

Ngươi nên ăn nhiều hơn."

Lời nói của ngài công tước như một bản án tử hình được thông qua với cái dạ dày của Cecil.

Em cảm thấy mình đang kẹt giữa một vách đá, không tiến cũng chẳng lui được.

Bỗng nhiên, tiểu công tước ngồi bên cạnh cầm đĩa của Cecil và đổ hết vào đĩa của mình.

Hành động đó làm cả hai người còn lại bất ngờ đến đứng hình còn cậu bé thủ phạm thì tiếp tục ăn một khẩu phần hơi quá so với một đứa trẻ như không có chuyện gì.

Theo phản xạ, Cecil nhìn lên để quan sát phản ứng của ngài công tước.

Hai tay em nắm chặt đến trắng, định là chỉ cần ngài ấy mắng tiểu công tước, Cecil chắc chắn sẽ bảo vệ cậu bé.

Có vẻ ngài ấy thật sự định nói gì đó nhưng giữa chừng lại ngập ngừng, trên gương mặt lạnh băng thoáng sự bối rối và.. ngượng ngùng...Kể cả cha mẹ Cecil, những người mà em tin rằng hiền nhất trên thế giới cũng sẽ mắng em khi em làm ra những hành động bất lịch sự và quậy phá nhưng ngài công tước, lãnh chúa của cả vùng thung lũng Kriem rộng lớn, lại có vẻ yếu thế trước đứa con trai năm tuổi.

Ngài ấy nhìn con mình với ánh mắt buồn bã một hồi rồi tiếp tục bữa ăn, cũng không nói gì Cecil nữa.

Nhìn qua tiểu công tước, người nãy giờ không thèm liếc cha mình lấy một cái, em thấy có vẻ cậu ta biết trước mình sẽ không gặp hậu quả gì nên Cecil quyết định chú tâm vào việc đợi món tráng miệng.

Bữa ăn kết thúc một cách tương đối yên bình nhưng không ai trong ba người đứng lên để rời khỏi bàn ăn trước hết.

Cuối cùng, người phá vỡ sự im lặng là ngài công tước."

Antares Kriemhart, mau về phòng đi."

Đứa trẻ được nhắc đến không có vẻ gì là sẽ nghe lời và lại nữa, bối rối và ngượng ngùng, ngài công tước thực sự bất lực trước con trai mình."

Tiểu công tước.

Tôi muốn nói chuyện riêng với công tước một chút."

Không hiểu sao, Cecil có cảm giác cậu ấy sẽ nghe lời em và quả thật, dù có hơi khó chịu, Antares đứng dậy và ra khỏi phòng ăn.

Sau đó, lại là một khoảng lặng, một người lớn và một đứa trẻ đều muốn chờ người kia nói."

Ta xin lỗi."

"???"

"Về việc đón tiếp ngươi và...

đứa nhỏ đó."

"Đứa nhỏ là nói..tiểu công tước?"

"Từ nhỏ nó đã rất đặc biệt nhưng không phải đứa trẻ xấu.

Giá như ta có thể ở bên nó nhiều hơn.."

Khi nói về con trai, khuôn mặt của công tước đầy đau đớn và hối hận, hoàn toàn mất đi dáng vẻ của vị lãnh chúa phương Bắc.

Dáng vẻ đó của ngài ấy làm Cecil nhớ đến khuôn mặt hối lỗi của cha minh sau mỗi chuyến công tác dài ngày."

Chúng con chơi với nhau rất vui."

Cecil đã rất sợ tiểu công tước, vẫn rất sợ nhưng em không có cảm giác mình đang nói dối để nịnh ngài công tước.

Còn ngài công tước thì dường như rất bất ngờ."...Ngươi..thật sự rất giống Odelia."

Tự nhiên nghe tên của mẹ, Cecil hơi giật mình."

Thỏa thuận giữa mẹ con và ngài là gì vậy?"

Cecil cần biết, để có thể chuẩn bị, nếu như thỏa thuận ấy có thất bại, em cần chắc chắn mình sẽ không chết cóng trên đường phố ở một xó xỉnh tối tăm nào đấy.Nhìn đứa trẻ trước mặt, Nox Kriemhart có thể đoán được nó đang nghĩ gì."

Đó là chuyện ngươi chưa cần phải nghe, chỉ cần biết nhà công tước Kriemhart sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi.

Giờ thì mau ra đi, đứa nhỏ đó không có đủ kiên nhẫn chờ thêm đâu."....Khi Cecil vừa đẩy cửa bước ra , đã suýt thăng thiên luôn vì khuôn mặt dí sát của tiểu công tước.

Mà em cũng bình tĩnh lại rồi về phòng, tiểu công tước chẳng nói chẳng rằng, quyết định đi theo.

Đến cửa phòng Cecil, trước là phòng của cố nữ công tước, cậu ấy dừng lại, không bước vào mà cũng lún lán mãi không rời đi.

Hôm nay, tiểu công tước không hề cười với Cecil một lần, ngay lúc này, kể cả khi cậu ấy rõ ràng muốn nhờ vả gì đó, cũng không nở nụ cười như lúc trước nữa.

Cecil cảm thấy thoải mái hơn trước một tiểu công tước như vậy, lại nói, vẻ ngập ngừng của hai cha con họ rất giống nhau.

"Tiểu công tước muốn ngủ với tôi không?"

"...Tại sao?"

"Khi tôi cảm thấy khó chịu hoặc gặp ác mộng, tôi luôn ngủ với mẹ."

Rõ ràng là tò mò, Antares khẽ nhích 1 bước vào trong phòng."

Mẹ ta chưa bao giờ ngủ cùng ta, bà ấy rất sợ."

"Tôi không phải cố nữ công tước."

"Chị đang khó chịu à?"

"Phải, vì hôm nay tôi không có gì để làm hết."

"A.."

Giờ thì cậu ấy vào hẳn và ngồi lên giường.

Cecil đi vệ sinh cá nhân rồi thay đồ, sau đó giục tiểu công tước cũng làm thế.

Sau khi hai người họ nằm trên giường, tiểu công tước lên tiếng."

Xin lỗi vì đã bắt chị phải nhìn một biểu cảm xấu xí."

Cecil quay sang, đưa hai tay nắm mặt đứa trẻ nhỏ hơn một tuổi và nói với sự quyết tâm mà em không biết là mình có: "Tiểu công tước có khuôn mặt rất đẹp!

Không một biểu cảm nào là xấu trên mặt ngài hết!"

Nói ra rồi cũng thấy ngượng thật nhưng Cecil thật sự không muốn một đứa trẻ, lớn lên chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười, phải trách bản thân vì không biết cười như thế nào.

Tiểu công tước khẽ rúc vào vòng tay Cecil, có vẻ như thử thôi, nhưng em ngay lập tức dang tay ra đón lấy cậu ấy.

Dưới ánh trăng bạc chiếu vào qua ô cửa sổ, hai cơ thể bé nhỏ quấn lấy nhau, cùng chìm vào giấc ngủ yên đầu tiên sau một thời gian dài.
 
Dawnless Night
Chương 7


"Tiểu công tước, tiểu thư, công tước có lời mời hai người đến thư phòng."

Chỉ có một thị nữ duy nhất nói chuyện trôi chảy như vậy trước mặt tiểu công tước, Cecil lơ đễnh nhìn dáng người cúi xuống của Beth.

Từ ngày tuyết rơi nặng hạt khó quên đó, đây là lần đầu tiên em gặp lại trưởng hầu nữ nghiêm nghị.

Bà ấy vẫn nhiệt tình như vậy, không bảo đứng thẳng dậy thì sẽ cúi mãi."

Beth!

Nhìn này!"

"..."

"Chào buổi sáng?"

Cecil chào mà không quên cười một cái thật tươi, Beth dù gì cũng lớn tuổi rồi, em không khỏi lo cho lưng của bà ấy."

Thứ lỗi cho tôi, tiểu thư.

Thân già này đã quên nói lời chào đến chủ nhân."

"Ôi trời?"

Bà ấy còn cúi thấp hơn."

Beth ,Chúng ta phải đi thôi."

Antares ngồi bên cạnh lúc này mới lên tiếng, người thị nữ đứng tuổi nhanh chóng đứng thẳng dậy và mở cửa sẵn để dẫn họ ra ngoài.

Cecil liếc nhẹ cậu bé bên cạnh, từ sau khi họ "làm hoà", hai người lại dính lấy nhau không rời, khác biệt duy nhất có lẽ là việc cậu ấy không còn cười mọi lúc nữa, mà với Cecil, như thế lại thoải mái hơn.Antares trả lại cái nhìn chằm chằm của em bằng ánh mắt lo lắng."

Nếu chị không thích thì không đi cũng được."

"Không, đi thôi.".......Beth dẫn hai đứa trẻ vào thư phòng của công tước và đứng vào vị trí bên cạnh cánh cửa.

Trên bàn công tước, Cecil ngó được một xấp giấy dày cộp, với một đứa trẻ mới thuộc vẹt mỗi truyện thần thoại, đúng là có hơi đáng sợ.

Ngài công tước cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn hai người.

Ngài ấy định nói gì xong lại thôi rồi ngẫm nghĩ một hồi mới bảo họ ngồi xuống.

"Hai ngươi sẽ phải học các lễ nghi cần thiết cho lễ đính hôn."

"Wa!"

Cecil đưa tay lên bụm miệng, em hoàn toàn quên mất có cái việc này nhưng tiểu công tước có vẻ không bất ngờ chút nào.

"Đính hôn là gì?"

"Huh?

Ngài không biết thật hả?

Hai người đính hôn sẽ ở bên nhau rất nhiều và...ờm?"

"Thế thì được.

Ở bên Cecil rất vui."

"Woaaa!"

"E hèm!

Như ta nói, hai ngươi sẽ phải học..."

Công tước đột nhiên dừng lại, nhìn xuống xấp giấy trước mặt rồi ngó lại hai đứa trẻ, đứa bé gái đã bắt đầu dõi theo những bông tuyết ngoài cửa sổ còn đứa bé trai thì đang mân mê những lọn tóc đỏ của đứa kia một cái chăm chú.

Ngài không ngăn được một tiếng thở dài."

Beth, mang lên chút đồ ăn nhẹ đi."

Cuối cùng, buổi học lễ nghi biến thành một buổi trà sáng, hai đứa trẻ vừa ăn bánh vừa xem sách tranh.

Được một lúc là Cecil cũng quen với sự có mặt của công tước, âm thanh duy nhất ngài ấy tạo ra là tiếng sột soạt của bút trên giấy.

Càng nhìn, em càng thấy ngài ấy giống bức tượng điêu khắc từ băng.

"Buổi học" kéo dài đến giữa trưa, là lúc mà công tước ra hiệu cho hai đứa trẻ đi ăn.Bước được hai bước về phía cửa, Cecil quay đầu lại, nhìn ngài công tước một cách do dự.

Thấy thế, công tước lại phải thở dài một lần nữa.

Thấy công tước từ từ đứng dậy khỏi bàn làm việc, có vẻ là cũng sẽ đi ăn trưa, Cecil mới yên tâm đi tiếp.....

Đối với Nox, người đã phải trải qua những cuộc chiến đẫm máu chỉ để có một cái họ, đây vẫn là một cảm giác khó tả.

Chưa bao giờ ngài ngồi ăn với con trai mình mà thằng bé thoải mái như thế.

Hai đứa trẻ đang trò chuyện líu lo như hai con sẻ con, trao đổi và kì kèo về những thứ mà chúng không thích ăn.

Cecillia, ngài cứ tưởng nó sẽ không vượt qua được nỗi tuyệt vọng, trái lại nó lại phục hồi rất nhanh.

"Giống hệt Odelia, đứa trẻ kì lạ."

Mỗi lần nhắc đến cái tên ấy, Nox lại nhớ đến thời trẻ của mình.

Mái tóc đỏ của người phụ nữ ấy từng sưởi ấm cho những giấc mơ của ngài, nhưng cũng trở thành lý do khiến ngài không thể quen nổi với cái lạnh của dinh thự và cuộc hôn nhân chính trị.

Có một thời gian, công tước hận người phụ nữ ấy, vì nàng đã từ chối tình yêu của ngài, vì nàng mà ngài đã không thể hoàn thành trách nhiệm, vì nàng mà một tiểu thư vô tội đã héo úa rồi chết."

Ngài công tước không thích cừu ạ?"

Giọng nói của đứa trẻ mang theo hơi ấm dễ chịu làm công tước thả lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình.

Phải rồi, không có thoả thuận nào cả, khi nhìn thấy đứa trẻ trước mặt, giống Odelia đến 8-9 phần ngồi thẫn thờ bên xác mẹ nó, ngài không thể nào làm ngơ.

"Beth, lát mang thêm tráng miệng lên."

Cecil thầm cảm thán, ngài công tướ thật sự rất dễ tính, mới đến trưa mà em đã được ăn nhiều hơn ba món tráng miệng.

Nghĩ vậy nên em đánh bạo hỏi:"Công tước, bọn con có thể đi ra chợ được không?"

"Mai, cùng với lính gác."

Hai đứa trẻ nhìn nhau hớn hở ra mặt.

Chợ ở đây là một quảng trường tập hợp sạp hàng của đủ các loại thương lái, có những người địa phương bán một số loại thực phẩm và đồ thủ công, còn lại là lái buôn từ các vùng khác đến .

Thung lũng Kriem là vùng không có điều kiện cho phát triển nông nghiệp hay dệt may, nhưng có các quặng khoáng sản lớn.

Người từ vùng khác hay nhắm tới việc trao đổi những món này.

"Nào, như chúng ta đã tập""Chúng con cảm ơn ngài công tước/cha."

Công tước hơi bất ngờ, lần đầu tiên con trai nói với ngài câu dài như thế.

Ngài ấy không biết, nhưng hai đứa bé nhìn rõ, khoé miệng của công tước nhếch lên thành một nụ cười rõ ràng, làm khuôn mặt thường lạnh như băng trông trẻ hẳn ra.......

Tối đó, Cecil cùng Antares ngồi trên giường, đã quá giờ đi ngủ, nhưng hai đứa vẫn thức để bàn bạc chuyện gì trông rất nghiêm trọng.

"Ngày mai chúng ta phải quay trở về dinh thự Delvine.

Gia đình tôi không tạo phản.

Nếu có thể tìm được bằng chứng để thuyết phục Bệ Hạ vào buổi lễ nhận chúc phúc sắp tới thì..."

Cecil bỗng dừng lại, người chết rồi không thể sống lại, kể cả có được giải oan, em cũng sẽ không bao giờ được ôm trong vòng tay ấm áp của mẹ nữa.

Nhưng em nhất định phải giải oan cho gia đình, tự trấn tĩnh bản thân bằng cách siết chặt cái lọ thuỷ tinh đựng máu của mẹ mình, em tiếp tục."

Về lính gác, với bùa chú từ Song Ngư, chúng ta sẽ đánh lạc hướng họ và chạy."

Mặc dù bị làm suy yếu nhiều bởi lọ thuỷ tinh đặc biệt, tên của vì tinh tú vẫn làm chất lỏng trong lọ phát sáng nhè nhẹ.

"Ta nhất định sẽ đưa chị về nhà..nên đừng run nữa Cecillia."

Antares dang tay ôm lấy cô bé.

Nó cũng không biết tại sao nó lại có cảm giác là phải làm thế, chỉ biết lúc này bé gái lớn hơn nó một tuổi trông thật sự nhỏ bé.

Nhiệt độ cơ thể của tiểu công tước khá thấp, nhưng có lẽ vì thế mà Cecil có thể dứt ra khỏi những kí ức buồn bã.
 
Back
Top Bottom