Tâm Linh Dấu ấn luân hồi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
380242845-256-k132625.jpg

Dấu Ấn Luân Hồi
Tác giả: mpdoan06
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Kiếp trước, nàng là Hạ Vân Khuynh, một hoàng hậu hòa thân bị kẹt giữa quyền lực và tình yêu.

Là ái hậu nhưng không phải ái nhân, nàng dành cả đời để chờ một ánh mắt chân thành từ Triệu Dịch Phong, nhưng cuối cùng chỉ đổi lại sự nghi ngờ và ruồng bỏ.

Đến lúc trút hơi thở cuối cùng giữa máu tươi và tuyệt vọng, nàng nguyện kiếp sau sẽ không còn là hoàng hậu, không còn rơi vào vòng xoáy tranh đấu của quyền lực và tình yêu.

Kiếp này, nàng là Hạ Vân Miên, một cô gái bình thường, sống một cuộc đời giản dị, không màng chuyện quá khứ.

Nhưng mỗi khi mưa rơi, trái tim nàng lại nhói đau bởi những ký ức mơ hồ.

Còn hắn, kiếp này là Triệu Phong Vũ-doanh nhân thành đạt, lạnh lùng và cô độc.

Những cơn mơ về một người con gái mặc áo phượng ngày càng rõ nét, như nhắc hắn về một lời hứa chưa từng thực hiện.​
 
Dấu Ấn Luân Hồi
Hồng trâm nhập cung


Mây đen giăng kín bầu trời, màu trời u ám tượng chừng báo trước một bi kịch sắp xảy ra.Nam Yên Quốc – từng là một đế quốc cường thịnh, nay chỉ còn lại đống hoang tàn.

Đường phố ngập trong xác chết, nhà cửa bị thiêu rụi, khói lửa vẫn chưa hoàn toàn tắt hẳn.

Mười năm chiến tranh, hàng vạn tướng sĩ đã ngã xuống, nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ được đất nước.

Nay, cổng hoàng thành bị phá tan, cung điện tráng lệ giờ chỉ còn là một tòa thành rệu rã, vết máu loang lổ trên những bức tường lạnh lẽo.Thiên Thương Quốc đã thắng.Tại hoàng cung Nam Yên, trên đại điện rộng lớn, Hoàng đế Nam Yên ngồi bất động trên long tòa.

Ông từng là một bậc quân vương oai phong, nhưng giờ đây chỉ còn lại thân xác già nua, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu sự bất lực và đau đớn.

Trước mặt ông là những văn kiện hòa thân, và phía dưới điện là Công chúa Hạ Vân Khuynh, nữ nhi duy nhất của ông.Bên cạnh nàng quỳ gối, tay siết chặt vạt áo, cặp môi tái nhợt là Tiểu Mai, nô tài từng hầu hạ nàng từ nhỏ.

Nóng nảy trong lòng, Tiểu Mai nghẹn ngào cất lời:"Công chúa, không còn cách nào khác sao?"

Hạ Vân Khuynh không trả lời.

Đôi mắt nàng chỉ nhìn chăm chăm vào phụ hoàng."

Phụ hoàng, người thật sự muốn đưa con đi hòa thân?"

Hoàng đế nhắm mắt, bàn tay siết chặt đến run rẩy.

Cuối cùng, ông nặng nề lên tiếng:"Vân Khuynh, đây là con đường duy nhất để giữ lại Nam Yên."

Lời nói ấy như một lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng nàng.Tiểu Mai bật khóc, quỳ rạp xuống sàn:"Nô tì cầu xin bệ hạ, xin người nghĩ lại!

Công chúa từ nhỏ đã được nuông chiều, người bảo nàng đến Thiên Thương làm hoàng hậu chẳng khác nào đưa vào hang hổ!"

Nhưng lời cầu xin ấy không thể thay đổi điều gì.Hoàng đế nhắm mắt lại, lặng im như một pho tượng đá.Hạ Vân Khuynh chậm rãi đứng dậy, đôi mắt kiên định nhưng tràn đầy nỗi đau.

Nàng cúi đầu hành lễ, giọng nói như gió thoảng nhưng từng chữ lại khắc sâu vào lòng người:"Một mạng của nhi thần đổi lấy sự an bình cho vạn dân Nam Yên.

Nếu đây là vận mệnh của ta, ta nguyện ý gánh lấy."

Đoàn xe chở công chúa Nam Yên vượt qua hàng dặm đường xa, tiến vào lãnh thổ Thiên Thương.

Ngồi trong cỗ xe lắc lư, Hạ Vân Khuynh vén màn xe, ánh mắt thoáng trầm lắng khi nhìn cảnh vật bên ngoài.Những ngôi làng ven đường xơ xác, dân chúng quần áo rách rưới, gầy trơ xương.

Họ đứng nép sang hai bên đường, ánh mắt vừa kính sợ vừa hoang mang khi thấy đoàn xe rước công chúa đi ngang qua.

Một số trẻ con rón rén nhìn nàng, đôi mắt to tròn nhưng tràn ngập sự đói khát.Hạ Vân Khuynh mím môi, tay nàng siết chặt tấm áo khoác lông đang đắp trên người.

Nàng chợt nhớ lại những ngày thơ ấu trong hoàng cung Nam Yên, khi nàng sống trong nhung lụa mà không hề hay biết rằng ngoài kia, chiến tranh đã tàn phá vương triều của nàng đến mức nào.Tiểu Mai ngồi bên cạnh, nhìn cảnh tượng bên ngoài mà không kìm được nước mắt:"Công chúa, người xem...

Chúng ta có thật sự đổi được bình yên cho họ không?"

Hạ Vân Khuynh không trả lời.

Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, dù nàng có đi hòa thân, số phận dân chúng vẫn khó tránh khỏi kiếp nô lệ dưới sự cai trị của Thiên Thương.

Nàng chỉ có thể cầu mong, sự hy sinh này không phải là vô ích.Nàng hạ rèm xe xuống, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.Từ nay, nàng không còn là công chúa của Nam Yên nữa.

Nàng chỉ là một nữ nhân xa lạ trong hoàng cung Thiên Thương.Trời đã chạng vạng tối, hoàng cung Thiên Thương hiện ra tráng lệ, nguy nga dưới ánh đèn lồng lung linh, nhưng trong mắt Hạ Vân Khuynh, nơi này chẳng khác nào một chiếc lồng giam dát vàng.Cổng thành rộng lớn từ từ mở ra, đón nàng vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Trên bậc thềm đá lạnh lẽo, hàng trăm cung nhân cúi mình hành lễ, nhưng ánh mắt họ không che giấu được sự dò xét.Một giọng nói sắc lạnh vang lên:"Công chúa Nam Yên, mời vào."

Đứng trước nàng là Thái giám tổng quản Lý Phúc, kẻ hầu cận thân tín của Hoàng đế Thiên Thương.

Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ khinh thường, như thể nàng chỉ là một món đồ cống nạp.Hạ Vân Khuynh bình tĩnh bước vào, giữ nguyên sự cao ngạo của một công chúa.

Tiểu Mai đi sát bên cạnh, tay run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.Nàng được đưa đến Tẩm cung Lãnh Nguyệt, nơi ở của Hoàng hậu, nhưng nơi này lại hoang lạnh đến đáng sợ.

Ngay khi vừa đặt chân vào, một bóng người yêu kiều bước ra từ hành lang.

Tần quý phi, nữ nhân được sủng ái nhất hậu cung, nhìn nàng bằng ánh mắt chứa đầy sự đắc ý xen lẫn thù địch.Tần quý phi có dung mạo tuyệt sắc, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, dáng người uyển chuyển tựa như liễu rũ trong gió.

Đôi mắt nàng ta long lanh như nước mùa thu, nhưng ẩn sâu trong đó là tia nhìn sắc lạnh, mang theo vẻ cao ngạo của kẻ chiến thắng."

Công chúa Nam Yên?

Hóa ra chỉ là một kẻ bị ép buộc hòa thân, thật đáng thương!"

Tần quý phi cười khẽ, giọng nói mang theo sự châm chọc.Tiểu Mai siết chặt nắm tay, nhưng Hạ Vân Khuynh chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt sắc bén đối diện với vị phi tần đầy kiêu ngạo kia."

Quý phi nương nương nói đúng, ta quả thật đáng thương.

Nhưng kẻ đáng thương chưa chắc đã là kẻ yếu."

Không khí lập tức trở nên căng thẳng.Hạ Vân Khuynh biết, cuộc chiến thực sự của nàng mới chỉ bắt đầu...
 
Dấu Ấn Luân Hồi
Trái Tim Lay Động


Bên trong điện Càn Thanh, nến cháy lập lòe, ánh sáng hắt lên bức tường chạm trổ rồng vàng uy nghiêm.

Không khí nơi đây lạnh lẽo, tựa như chính chủ nhân của nó—Triệu Dịch Phong, hoàng đế Thiên Thương.Hắn ngồi trên long tọa, tay chậm rãi lật từng trang tấu chương, động tác thong thả nhưng lại toát ra sự uy nghi bức người.

Triệu Dịch Phong vốn không cần cố gắng để thể hiện quyền uy, vì bản thân hắn chính là một vị vua sinh ra để thống trị.Hắn có một vẻ đẹp sắc bén mà nguy hiểm—đôi mắt phượng dài hẹp, đáy mắt sâu thẳm như vực xoáy, dường như có thể nhìn thấu lòng người.

Hàng chân mày đen rậm, từng đường nét trên gương mặt đều hoàn mỹ như được tạc nên từ băng tuyết.

Dưới ánh nến chập chờn, hắn như một vị thần chiến tranh, vừa lạnh lùng vừa khiến người ta run sợ.Lý Phúc cúi đầu bước vào, cẩn thận lên tiếng:"Bẩm bệ hạ, công chúa Nam Yên đã nhập cung."

Triệu Dịch Phong đặt tấu chương xuống, đầu ngón tay thon dài gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn."

Đã gặp qua nàng chưa?"

"Bẩm, chưa.

Công chúa đã được đưa thẳng đến Tẩm cung Lãnh Nguyệt."

Triệu Dịch Phong không đáp ngay.

Ánh mắt hắn trầm ngâm, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt nhưng đầy ý vị."

Nàng ta có phản ứng gì?"

Lý Phúc chần chừ một lát, rồi thấp giọng đáp:"Công chúa Nam Yên vô cùng trầm tĩnh, không hề tỏ ra hoảng sợ hay run rẩy.

Nô tài nghe nói, từ lúc lên đường đến khi nhập cung, nàng không rơi một giọt nước mắt."

Triệu Dịch Phong khẽ nhướn mày, ánh mắt lóe lên tia hứng thú."

Ồ?

Không giống như những công chúa yếu đuối mà ta từng thấy."

Hắn đứng dậy, tấm long bào thêu rồng uốn lượn trên nền vải đen cao quý, từng bước chân đều vững chãi và ung dung."

Trẫm muốn xem thử, nàng có thể trầm tĩnh đến mức nào."

Lý Phúc hiểu ý, liền cúi đầu lui ra, không dám nhiều lời.Bên ngoài, gió đêm lùa qua những hàng cột đá, mang theo hơi lạnh thấm vào da thịt.Trong đêm tối, một cuộc đối đầu thầm lặng đã bắt đầu.Những ngày đầu trong cung, Hạ Vân Khuynh được đối đãi không tệ.Nàng được đưa đến Tẩm cung Lãnh Nguyệt, nơi ở dành cho một phi tần chưa có danh phận.

Dù không phải là chính cung Hoàng hậu, nhưng nơi này vẫn rộng lớn và xa hoa đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Rèm trướng bằng gấm Tô Châu mềm mại, hương trầm dịu nhẹ vấn vít trong không khí.

Bất cứ thứ gì nàng muốn, cung nữ chỉ cần khẽ ra lệnh là lập tức có người mang tới.Ngày đầu tiên, nàng được ban thưởng vô số lụa là gấm vóc, trang sức trân quý.

Bữa ăn đều là sơn hào hải vị.

Nhưng dù bàn ăn có đầy ắp bao nhiêu món ngon, nàng cũng chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa.Tiểu Mai lo lắng:"Công chúa, thức ăn trong cung so với Nam Yên còn tinh xảo hơn rất nhiều, sao người lại không ăn?"

Hạ Vân Khuynh khẽ lắc đầu."

Không có gì, ta chỉ không quen."

Không quen... hay là không nuốt trôi?Trong lòng nàng rõ hơn ai hết, những bữa ăn xa hoa này đều được đổi bằng máu và nước mắt của dân chúng Nam Yên.

Giờ đây, nàng được đối đãi như một phi tần của kẻ địch, sống trong nhung lụa nhưng lại chẳng khác nào một con chim bị nhốt trong lồng son.

Cuộc sống trong cung xa hoa nhưng lại vô cùng nhàm chán.Mỗi ngày, sau khi thức dậy, cung nữ đã chuẩn bị sẵn y phục, trang điểm cho nàng, dọn sẵn bữa sáng với cháo tổ yến và các món điểm tâm tinh xảo.

Nhưng ăn xong rồi thì sao?

Nàng chẳng có gì để làm.Hậu cung Thiên Thương vô cùng rộng lớn, nhưng nàng không thể tự ý rời khỏi cung của mình.

Nếu muốn đi đâu, đều phải xin phép.Nàng từng thử đi dạo trong ngự hoa viên, nhưng cũng chỉ có thể loanh quanh ở một khu vực nhất định.

Những phi tần khác khi thấy nàng thì chỉ cười nhạt, ánh mắt hoặc là khinh thường, hoặc là dè chừng.Dần dần, nàng mất đi hứng thú với những cuộc dạo chơi vô nghĩa.Ngày qua ngày, nàng chỉ có thể ngồi bên cửa sổ, nhìn ngắm khoảng trời nhỏ bé bị giới hạn trong bốn bức tường cao ngất.Tiểu Mai nhìn nàng, không khỏi lo lắng:"Công chúa, người cứ tiếp tục như vậy sẽ sinh bệnh mất.

Hay là nô tài gọi cung nữ đến đánh đàn hầu người?"

Hạ Vân Khuynh cười nhạt:"Không cần."

Tiểu Mai cắn môi, do dự một lúc rồi thấp giọng nói:"Công chúa... có lẽ người nên tìm cách gặp bệ hạ.

Nếu được người coi trọng, cuộc sống của người sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."

Hạ Vân Khuynh lặng đi.Gặp Triệu Dịch Phong sao?Nàng chưa từng nghĩ đến việc chủ động tiếp cận hắn.Nàng cũng tò mò về vị Hoàng Đế trẻ tuổi tài cao này xem có dáng vẻ ra sao.Đêm hôm đó, nàng đứng trên hành lang dài, ánh trăng rọi xuống gương mặt tuyệt mỹ nhưng phảng phất nét cô đơn.Nàng nhớ về những ngày còn ở Nam Yên, dù có chiến tranh nhưng ít ra nàng vẫn có thể tự do cưỡi ngựa, có thể ra ngoài cung, có thể ngắm nhìn cuộc sống thật sự của dân chúng.Bây giờ, tất cả những điều đó đều bị tước đoạt.Nàng nhẹ nhàng siết chặt bàn tay, ánh mắt dần trở nên kiên định.Nếu đây là cuộc sống của nàng trong Thiên Thương, vậy thì nàng cần tìm một con đường để bản thân không bị vùi lấp giữa chốn hậu cung xa lạ này.

O
 
Dấu Ấn Luân Hồi
Bước Qua Tường Cấm


Hạ Vân Khuynh không phải là một nữ nhân yếu đuối, nàng hiểu rõ nếu muốn sống tốt trong Thiên Thương Quốc, nàng không thể chỉ ngồi chờ số phận an bài.Nhiều ngày qua, nàng âm thầm quan sát cung đình, tìm hiểu mọi ngóc ngách trong hoàng cung Thiên Thương.

Nàng để ý thấy rằng mỗi tháng, trong cung đều có một đợt vận chuyển hàng hóa từ bên ngoài vào trong cung.

Đoàn xe này thường do các quan viên phụ trách, lính canh kiểm tra lỏng lẻo hơn những cổng khác.Đây chính là sơ hở mà nàng có thể lợi dụng.Nàng cần một người đóng giả mình để tránh sự nghi ngờ của cung nhân, và không ai thích hợp hơn Tiểu Mai.Đêm trước ngày thực hiện kế hoạch, tại Lãnh Nguyệt cung.Tiểu Mai tròn mắt nhìn nàng, bàn tay nhỏ siết chặt lấy chiếc khăn trong tay, giọng nói lo lắng:"Công chúa, người thật sự muốn làm vậy sao?

Nếu bị phát hiện, hậu quả sẽ rất lớn!"

Hạ Vân Khuynh ngồi bên bàn, ngón tay thon dài khẽ lật từng trang sách, giọng nói bình tĩnh nhưng ánh mắt vô cùng kiên định:"Ta không thể cứ sống mãi như thế này.

Nếu không biết rõ thế giới bên ngoài thế nào, ta làm sao có thể chuẩn bị cho tương lai?"

Tiểu Mai cắn môi, ánh mắt hiện lên vẻ do dự.

Nhưng cuối cùng, nàng ta vẫn gật đầu."

Nô tỳ sẽ làm theo lời người.

Nhưng người nhất định phải cẩn thận!"

Sáng hôm sau, kế hoạch bắt đầu.Tiểu Mai khoác lên mình bộ y phục của công chúa, ngồi trong phòng giả vờ đọc sách như thói quen hằng ngày của Hạ Vân Khuynh.Trong khi đó, Hạ Vân Khuynh mặc một bộ y phục cung nữ đơn giản, đầu đội khăn che mặt, lặng lẽ trà trộn vào nhóm cung nhân đang chuẩn bị chuyển hàng ra ngoài cung.Đứng trước cánh cổng cung điện nguy nga, lần đầu tiên sau bao ngày bị giam cầm, nàng cảm nhận được làn gió tự do phả vào mặt mình.Bàn tay trong tay áo siết chặt, nàng tự nhủ:"Thiên Thương rộng lớn như vậy, ta muốn tận mắt nhìn thấy nó."

Rời khỏi hoàng cung Thiên Thương, Hạ Vân Khuynh cảm nhận rõ từng cơn gió thổi qua, mang theo hơi thở của tự do.

Dù đã cố giữ bình tĩnh, tim nàng vẫn không khỏi đập nhanh hơn bình thường.

Đây là lần đầu tiên nàng thực sự đặt chân ra ngoài kể từ khi bước vào cung.Nàng cúi thấp đầu, bước nhanh qua con phố náo nhiệt.

Mọi thứ trước mắt nàng vừa xa lạ vừa quen thuộc.

So với Nam Yên, kinh thành Thiên Thương phồn hoa hơn nhiều.

Hai bên đường, những cửa tiệm nối tiếp nhau, người dân tấp nập mua bán, tạo nên một khung cảnh sinh động chưa từng thấy.Nhưng nàng cũng nhận ra một điều: dù nơi này thịnh vượng, không phải ai cũng sống trong sung túc.

Giữa dòng người, có không ít kẻ ăn xin, trẻ con quần áo rách rưới co ro bên vệ đường.

Hình ảnh ấy khiến lòng nàng chợt se lại."

Hóa ra, dù ở đâu, cũng có kẻ giàu người nghèo."

Hạ Vân Khuynh nhanh chóng ghé vào một cửa hàng may phục trang bên đường.

Tiệm không lớn nhưng lại vô cùng tinh tế.

Trên giá treo là đủ loại y phục, từ vải thô dành cho dân thường đến những bộ váy lụa sang trọng dành cho tiểu thư quyền quý."

Khách quan muốn mua gì?"

Một nữ chưởng quầy khoảng ngoài ba mươi bước tới, mỉm cười hỏi.Hạ Vân Khuynh giả vờ e dè, khẽ nói: "Ta muốn mua một bộ y phục đơn giản."

Chưởng quầy nhìn nàng một lượt, ánh mắt lướt qua bộ đồ cung nữ cũ kỹ liền gật đầu hiểu ý.

"Cô nương đợi chút, ta sẽ lấy cho cô một bộ vải nhẹ, dễ hoạt động."

Chẳng bao lâu, nàng đã thay một bộ váy màu xanh nhạt, kiểu dáng đơn giản nhưng thanh lịch.

Lớp khăn che mặt vẫn được giữ nguyên để tránh gây chú ý.Nhìn mình trong gương đồng, nàng khẽ mỉm cười.

Từ giờ, nàng không còn là Công chúa Nam Yên, cũng không phải là hoàng hậu tương lai của Thiên Thương.

Chỉ là một nữ nhân bình thường đang đi dạo trên đường phố.Sau khi thay y phục, Hạ Vân Khuynh đứng trước gương đồng, khẽ chỉnh lại lớp áo xanh nhạt.

Dù bộ đồ này không cầu kỳ, nhưng khi khoác lên người nàng, nó lại toát lên một vẻ đẹp thanh khiết, cao quý đến lạ thường.Làn da nàng trắng mịn như sương mai, mái tóc dài đen óng buông hờ sau lưng, đôi mắt tựa hồ thu lặng lẽ nhưng lại ẩn chứa một tia sắc bén khó đoán.

Ngay cả khi nàng chỉ mặc một bộ trang phục giản dị, người khác cũng không thể xem thường khí chất cao quý bẩm sinh ấy.Chưởng quầy vừa ngước mắt lên liền sững sờ, bà ta làm nghề này bao năm, gặp không ít tiểu thư quyền quý, nhưng chưa từng thấy ai vừa thanh tao thoát tục, vừa có khí thế áp đảo người khác như nàng.Chẳng bao lâu sau, một nhóm tiểu thư bước vào tiệm.

Họ đều là con gái của quan lại trong triều, y phục lộng lẫy, trang sức rực rỡ, gương mặt trang điểm tỉ mỉ.

Vừa nhìn thấy Hạ Vân Khuynh, họ liền không khỏi sửng sốt.Một cô gái trong nhóm hạ giọng thì thầm: "Cô ta là ai?

Chẳng lẽ là thiên kim tiểu thư của gia tộc nào?"

Một người khác bĩu môi, giọng đầy ghen tị: "Hừ!

Có khi chỉ là thiếp thất của quan lớn nào đó, cố tình ăn mặc giản dị để tỏ vẻ thanh cao mà thôi!"

Nhưng dù họ có nói thế nào, ánh mắt vẫn không giấu được sự ganh ghét.

Trong khi họ khoác lên người những bộ trang phục xa hoa mà vẫn chỉ là những cô tiểu thư tầm thường, thì nữ tử kia chỉ với một bộ vải thô đã đủ khiến người ta không thể rời mắt.Nhìn thấy ánh mắt ganh ghét của các tiểu thư, Hạ Vân Khuynh chỉ khẽ cười nhạt.

Nàng đã quá quen với những ánh mắt ấy trong cung.Nàng không quan tâm đến những lời đàm tiếu, nhẹ nhàng đặt bạc lên quầy rồi rời đi.Dưới ánh mặt trời, bóng dáng nàng thanh thoát như mây trôi, dù cố ý ẩn mình giữa dòng người nhưng vẫn nổi bật đến khó tin.
 
Dấu Ấn Luân Hồi
Chỉ là tiện tay


Hạ Vân Khuynh một thân y phục đơn giản, tóc vấn nhẹ, dáng vẻ tựa như một nữ tử bình thường trong kinh thành.

Nàng lang thang qua các con phố, hít thở bầu không khí tự do mà đã lâu rồi nàng không được tận hưởng.Mùi bánh nướng thơm lừng từ một hàng quán ven đường bay vào mũi, khiến nàng khẽ dừng chân.

Vừa định bước vào thì phía đối diện là một quán cơm nhỏ, khách ra vào tấp nập.

Nàng nghĩ một lát rồi quyết định ngồi xuống một góc, gọi một bát mì đơn giản.Chưa kịp động đũa, nàng cảm nhận được một ánh nhìn khó chịu từ phía bàn đối diện.Một nhóm công tử ăn mặc xa hoa, rõ ràng xuất thân từ những gia tộc giàu có.

Kẻ cầm đầu mặc một bộ trường bào thêu kim tuyến, tay phe phẩy quạt, ánh mắt chứa đầy sự thăm dò và tà ý."

Cô nương này thật xinh đẹp, chẳng hay là người của nhà nào?" – Hắn nhếch môi cười, ánh mắt không chút kiêng dè.Những tên bên cạnh cười ồ lên.

Một kẻ trong số đó hất cằm, giọng nói mang theo sự ghen tị:"Dáng vẻ này, có khi nào là mỹ nhân của phủ nào trốn ra ngoài chơi không nhỉ?"

"Hay là... cũng chỉ là một nữ tử bình dân, nhưng cố tình ăn mặc giản dị để thu hút ánh nhìn?"

Hạ Vân Khuynh đặt đũa xuống, đôi mắt trầm xuống lạnh lẽo.Nàng không muốn gây sự chú ý, nhưng dù nàng ăn vận đơn giản thế nào cũng không thể che giấu được khí chất thanh tao trời sinh.Tên công tử kia thấy nàng im lặng, càng được nước lấn tới.

Hắn đứng dậy, bước đến gần nàng, cố ý chặn lối thoát."

Sao?

Nếu cô nương chưa có nơi nào để đi, chi bằng đi cùng ta?

Ta đảm bảo cô nương sẽ không thiếu thứ gì."

Lời lẽ ám muội khiến không ít người xung quanh chú ý, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.

Ai cũng biết kẻ này là công tử nhà họ Tề, ngang ngược quen thói, không ai muốn rước họa vào thân.Hạ Vân Khuynh siết nhẹ góc tay áo, chuẩn bị đứng dậy rời đi thì một giọng nói trầm ổn vang lên."

Tề công tử, ta tưởng ngươi chỉ thích cậy thế hiếp đáp người yếu hơn mình, không ngờ hôm nay lại bức ép một nữ tử giữa thanh thiên bạch nhật."

Không khí trong quán như ngưng lại.Một nam nhân mặc áo choàng đen bước vào, dáng vẻ thong dong nhưng lại mang theo áp lực vô hình.

Từng đường nét trên gương mặt hắn đều sắc sảo như được chạm khắc, ánh mắt thâm trầm sâu như vực thẳm, khó đoán được tâm tư.Hắn không phải một công tử ăn chơi, cũng không phải quan viên trong triều, nhưng ngay cả những kẻ có mặt ở đây cũng vô thức cảm thấy kiêng dè.Tề công tử nhíu mày, nhìn nam nhân vừa xuất hiện:"Ngươi là ai?"

Nam nhân mỉm cười, nhưng nụ cười không chút ấm áp."

Một kẻ qua đường mà thôi."

Không ai biết danh tính thực sự của hắn.

Người ta chỉ biết rằng, mỗi khi hắn xuất hiện, sẽ có chuyện thú vị xảy ra.Tề công tử vốn ngang ngược quen thói, đâu chịu để yên khi bị người khác xen vào chuyện của mình.

Gã đập mạnh quạt xuống bàn, hất hàm nhìn nam nhân áo đen trước mặt:"Ngươi tưởng mình là ai mà dám cản đường gia?"

Nam nhân chỉ khẽ cười, đôi mắt tối sầm lại."

Ngươi không xứng để ta nói danh tính."

Lời nói thản nhiên nhưng lại mang theo sự khinh miệt rõ ràng, khiến mặt Tề công tử tái xanh."

Tốt!

Xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!"

Nói rồi, gã lao lên, vung tay định giáng một quyền về phía nam nhân áo đen.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã dễ dàng tránh được, nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng.Một cú đá xoay người."

Rầm!"

Tề công tử bị đá văng vào bàn ghế, chật vật ngã nhào xuống đất.

Đám tùy tùng của gã thấy thế cũng xông vào, nhưng chỉ trong vài đường quyền, tất cả đều bị đánh bại.Quán cơm yên lặng đến đáng sợ.Tề công tử bị đá văng vào bàn ghế, chật vật ngã nhào xuống đất.

Máu nóng dồn lên mặt, gã vừa nhục nhã vừa giận dữ, hai tay chống xuống sàn, loạng choạng đứng dậy.Mọi ánh mắt trong quán đều đổ dồn vào gã, có kẻ khinh thường, có kẻ cười cợt.

Tề công tử siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán giật giật, nhưng gã biết mình không phải đối thủ của nam nhân trước mặt.Hắn quá mạnh.Gã nghiến răng, trừng mắt nhìn người áo đen rồi hất tay áo, lạnh lùng phun ra một câu trước khi quay lưng bỏ đi:"Các ngươi cứ chờ đó!

Chuyện hôm nay chưa xong đâu!"

Dứt lời, Tề công tử lảo đảo rời khỏi quán, đám tùy tùng cũng vội vàng đỡ gã chạy theo.Quán cơm yên lặng trong chốc lát, rồi tiếng xì xào lại nổi lên.Hạ Vân Khuynh liếc nhìn bóng lưng Tề công tử khuất dần, trong lòng hiểu rõ gã chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua chuyện này.Nhưng nàng không lo lắng.Lúc này, nàng chỉ muốn biết rõ hơn về người đã ra tay cứu nàng.Hạ Vân Khuynh nhìn nam nhân áo đen, đôi mắt khẽ động.

Nàng không ngờ người này võ nghệ cao cường đến thế.Hắn chỉnh lại cổ tay áo, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng:"Cô nương không sao chứ?"

Nàng thu lại thần sắc, khẽ gật đầu:"Đa tạ công tử ra tay giúp đỡ."

Hắn cười nhẹ, vẻ mặt như ẩn chứa điều gì đó sâu xa."

Chỉ là tiện tay mà thôi.

Cô nương đi một mình sao?"

Hạ Vân Khuynh thoáng ngập ngừng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh."

Ta chỉ là một tiểu nữ lang từ phương xa đến đây, muốn dạo chơi nhân lúc rảnh rỗi."

Hắn không vội tin ngay, nhưng cũng không truy hỏi."

Vậy ư?

Nếu đã có duyên gặp mặt, không bằng ta mời cô nương một bữa cơm, coi như tạ lỗi vì đã khiến cô nương hoảng sợ."

Hạ Vân Khuynh nhìn hắn, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác lạ lẫm.Người này... thật sự không tầm thương chút nào?
 
Back
Top Bottom