Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dao Nương

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,464
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOoKMWNK5yeiFF4fcuWldJ8l_5GaVJffHYyqNnlRaQn4bAjn-7KQKA33P45mo01dPGgJPuMXRCchv32IQTtE7QXlld8xapHHsAUR_T9UvVnxXpaPxZy4LFi5v2f4oRUjr3JcQupGyHQ-JoHw8gsX-nE=w215-h322-s-no-gm

Dao Nương
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Trọng sinh vào đêm tân hôn, ta tự tay thiến phu quân.



Kiếp trước, hắn đưa ta lúc đang hôn mê lên giường một kẻ ngốc.



Còn giẫm nát ngón tay ta, nói:



“Hầu hạ quý nhân là phúc khí của ngươi.”



Kiếp này, khi cầm giá nến đ.â.m vào háng hắn, ta mỉm cười thì thầm bên tai hắn:



“Bị thiến mới là phúc báo của ngươi.”​
 
Dao Nương
Chương 1: Chương 1



1

"Một đêm liền mang thai? Nàng ta thật sự còn trong trắng?"

Giọng bà mẫu Lưu thị ép xuống cực thấp:

"Nếu Đổng gia không chịu nhận, thì biết làm sao đây?"

Lúc ấy ta đang đứng ngay ngoài cửa, toàn thân cứng đờ, như rơi xuống hầm băng.

Giây tiếp theo, lời của phu quân Lưu Tri Ý như lưỡi d.a.o cứa vào tim:

"Ta làm sao biết được? Ta vốn chưa từng động vào nàng. Chỉ là đêm động phòng thấy có vết đỏ, khăn cũng nhuốm m.á.u, chắc là không sao."

"Hồ đồ! Nữ tử có nguyệt sự cũng có thể ra m.á.u! Nếu đứa trẻ này không phải là dòng dõi của Đổng gia, thì bọn họ sao có thể bỏ qua dễ dàng? Ba mươi lượng bạc đó chưa chắc đã giữ được!"

Trời đất quay cuồng.

Thì ra… người trong đêm tân hôn đó, không phải là phu quân ta Lưu Tri Ý, mà là đứa ngốc của Đổng gia.

Ký ức như thủy triều cuồn cuộn tràn về.

Chén rượu hợp cẩn đêm đó, cơn đau tê dại toàn thân khi tỉnh dậy, vết m.á.u đỏ rực trên chăn gấm, cùng ba bóng người đứng bên giường.

Lưu Tri Ý.

Bà mẫu.

Và… đứa ngốc Đổng gia, kẻ ngày ngày nước dãi chảy ròng, vừa thấy ta liền cười dại ngây ngô …

Thì ra không phải là ác mộng.

Họ đã bán ta.

Với giá ba mươi lượng bạc.

Cùng với sự trong trắng của ta.

Và cả đời ta.

Chả trách hai tháng sau khi thành thân, phu quân chưa từng cho ta sắc mặt tốt, lời lẽ cay nghiệt, động tay động chân, thậm chí đến cửa phòng ta cũng chẳng buồn bước vào.O mai d.a.o Muoi

Nghĩ đến lời di nương từng nói:

“Nam nhân sau khi thành thân mới lộ rõ bản tính.”

Ta còn tưởng là phu thê bạc bẽo thường tình, nào ngờ...

Lại là như thế này.

Dạ dày cuộn lên như sóng, ta gập người nôn khan, không ngờ lại kinh động đến người trong phòng.

"Tiện nhân này! Dám lén nghe trộm ở đây à?"

Bà mẫu đột ngột mở toang cửa ra:

"Ngươi... đã nghe được gì rồi?"

Ta ngẩng đầu, nước mắt lem nhem, khóe miệng còn vương m.á.u.

Lưu Tri Ý đứng dưới mái hiên, ánh mắt lạnh như hàn đàm, như đang nhìn một cái xác thối.

"Các người... dám thông đồng lừa ta?"

Ta run giọng chất vấn, khóe mắt lướt qua cây d.a.o sắc lạnh bên bệ bếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà mẫu Lưu thị bỗng phá lên cười the thé, rút từ thắt lưng ra một tờ giấy ố vàng, giũ ra trước mặt ta:

"Giấy trắng mực đen, đóng dấu đỏ tươi! Di nương thấp hèn kia của ngươi nhận của ta ba lượng bạc, đã đem ngươi bán sạch sẽ! Đây không phải sính lễ, mà là khế bán thân! Từ nay về sau, ngươi sống hay c.h.ế.t, làm dâu thằng ngốc hay làm súc vật cho nhà ta sai khiến, đều không do ngươi định đoạt nữa rồi!"

Ta nhìn chằm chằm vào chữ ký nguệch ngoạc và dấu chỉ tay đỏ như m.á.u trên khế bán thân, cổ họng ngòn ngọt, “Ọe” một tiếng phun ra ngụm m.á.u tươi.

"Một tiện phụ quê mùa, mà cũng xứng với nhi tử ta tương lai là trạng nguyên lang?"

Bà mẫu cười lạnh, ánh mắt tràn đầy khinh miệt:

"Nếu không phải cái mạng yểu kia lúc trước đã sớm đính hôn cho Ý nhi, chỉ dựa vào loại đê tiện như ngươi, sợ là ngay cả đứa ngốc Đổng gia cũng chẳng trèo tới được!"

"Lưu Tri Ý!"

Ngón tay ta run lên chỉ vào hắn:

"Ngươi, lời thề ngươi quỳ trước linh cữu phụ thân ta năm đó, giờ đều cho chó ăn rồi sao? Năm ấy ngươi bị sơn tặc c.h.é.m gần c.h.ế.t, là phụ thân ta cõng ngươi vượt qua sông băng, đi bộ hai mươi dặm trong tuyết mới tìm được lang trung! Vì cứu ngươi mà ông ấy nhiễm hàn khí, chưa đến ba năm thì..."

Hắn chậm rãi bước đến gần, từ trên cao cúi nhìn ta:

"Nếu không phải phụ thân năm xưa hồ đồ, ép ta phải báo cái ân đó, thì ta đời nào phải cưới thôn phụ thô bỉ như ngươi?"

Hắn đột ngột đưa tay bóp cằm ta:

"Quên rồi sao? Ngày phụ thân ngươi trút hơi thở cuối cùng, chính ngươi đã quỳ trên đất mà thốt ra."

Hắn cúi sát bên tai ta, phả hơi nóng lên tai ta:

"Cam nguyện làm nô làm tỳ."

Hai mắt ta đỏ rực như muốn nứt ra, cầm lấy d.a.o bếp vung về phía hắn, lại bị hắn tung một cước đạp ngã ngửa ra đất.O Mai d.a.o Muoi

"Tiện phụ! Dám rút d.a.o với ta?"

Lưu Tri Ý túm lấy mái tóc rối bời của ta, lôi đi mấy bước:

"Tin hay không, ta cho ngươi xuống âm phủ ngay bây giờ?"

m.á.u tràn ra mép môi, vậy mà ta lại nở nụ cười rực rỡ.

"Nếu thứ nghiệt căn kia vô dụng như vậy..."

Ta bất ngờ co gối, giáng mạnh lên hạ thể hắn!

"Thì ta thay ngươi trừ nó đi!"

"A…"

Lưu Tri Ý gào thảm quỳ rạp xuống đất, mười ngón cắm sâu vào bùn.

Bà mẫu Lưu thị quăng ấm đồng đập tới, ta nghiêng người né tránh, nước sôi tạt xuống gạch xanh bốc lên hơi trắng mù mịt.

Ta thừa cơ chộp lấy d.a.o bếp, chân trần lao thẳng ra cổng sân!

Chạy! Nhất định phải chạy thoát!

Sau lưng tiếng chửi rủa xé toạc màn đêm, ta dốc hết sức lao về phía đầu thôn, gió đêm sắc như d.a.o cứa mặt.

Đột nhiên bụng quặn đau như bị xé.

“Rắc!”

Mắt cá trẹo, ta ngã nặng nề xuống đường đá vụn.
 
Dao Nương
Chương 2: Chương 2



Ngẩng đầu lên, Lưu Tri Ý đã đuổi đến cách ba bước, nhìn gấu áo hắn chỉ vương vài giọt m.á.u, rõ ràng cú vừa rồi chưa trúng đích.

"Chạy nữa đi! Sao không chạy nữa? Tiện nhân đáng c.h.ế.t!"

Hắn cười gằn, giẫm nát đầu ngón tay ta, đau đớn xộc thẳng lên óc:

"Hầu hạ quý nhân là phúc khí của ngươi! Đừng không biết điều!"

Hắn cúi người sát lại, mùi rượu lẫn m.á.u phả vào mặt ta.

Ta nhìn gân xanh nổi bật nơi cổ hắn mà bật cười, tay phải âm thầm sờ đến d.a.o giấu sau lưng.

"Tiện nhân! Cười gì?"

"Cười ngươi làm nam nhân mà vô dụng, lại tự đội cho mình cái mũ xanh!"

Ta đột ngột rút d.a.o.

"A!"

Ánh d.a.o lóe lên như chớp, rạch ngang cổ hắn, m.á.u nóng phun tung tóe lên mặt ta.O Mai d.a.o Muoi

Lưu Tri Ý trợn trừng đôi mắt, ôm lấy cổ họng m.á.u trào, ngã vật xuống đất.

"Giết người rồi!"

Bà mẫu Lưu thị gào lên lao đến, ta vung d.a.o c.h.é.m ngược lại trúng vai bà ta, nhưng chưa đủ chí mạng…

Xa xa đuốc sáng như rồng, dân làng lũ lượt kéo đến.

Ta cúi đầu nhìn đôi tay đẫm m.á.u, nhẹ nhàng vuốt bụng bằng phẳng.

Nghiệt chủng này... tuyệt đối không thể giữ.

d.a.o bếp giơ cao, nhắm vào bụng mình...

"Phập!"

Đau đớn ập đến như sóng dữ, ta lại cảm thấy… được giải thoát.

Trước khi rơi vào bóng tối, bên tai chỉ còn lại tiếng bà mẫu Lưu thị yếu ớt cùng tiếng dân làng hốt hoảng hét vang:

"Mau báo lý chính! Có người c.h.ế.t rồi!"

2

Khi ta mở mắt lần nữa, tiếng kèn đám cưới vang trời.

Ta bật dậy, thấy mình đang mặc giá y màu đỏ thẫm, đầu đội khăn hỉ.

Lại quay về đêm động phòng hoa chúc!

Ta giật khăn che đầu xuống, đảo mắt nhìn quanh.

Trong hỷ đường Lưu gia, nến đỏ cháy rực, trên bàn rượu hợp cẩn ánh lên sắc hổ phách.

Một hồi không c.h.ế.t không thôi…

Đầu ngón tay ta vặn chặt khăn hỉ đến phát ra tiếng vải rách, cả hơi thở cũng run rẩy.

“Ha…”

Đồng kính phản chiếu gương mặt méo mó của ta:

“Rất tốt…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Móng tay nhuộm đỏ bấm sâu vào lòng bàn tay:

“Đã được ông trời thương xót ban cho sống lại một đời, ta nhất định khiến cả Lưu gia, không một ai c.h.ế.t có chỗ chôn!”

Chợt nghe tiếng thét chói tai của Lưu thị ngoài cửa:

“Tân nương đừng vội, lập tức cử hành bái đường!”

Ta vội bước tới cửa, phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài!

Ánh mắt ta rơi xuống chén rượu hợp cẩn, vội vàng cầm lấy chén trà lễ chia nửa phần rượu sang đó.

Để tránh bị nghi ngờ, ta lại rót bớt rượu trong chén của Lưu Tri Ý ra một ít.

Đúng lúc này, cánh cửa gỗ chạm hoa “két” một tiếng mở ra.

Bà mẫu Lưu thị bưng khay gỗ bước vào, bên trên là bát canh gà còn bốc hơi nghi ngút:

“Uống chút canh lót dạ trước, rượu hợp cẩn mạnh lắm…”

Ta đón bát canh theo thế thuận tay, vừa định đưa lên miệng…

Bỗng rùng mình cảnh giác, khoan đã!

Có khi nào rượu hợp cẩn chỉ là mồi nhử?

Thứ thực sự có thuốc mê lại nằm trong bát canh này?

Đời trước ta uống canh xong là lập tức bái đường uống rượu.

Chẳng lẽ…

“Ái chà!” Ta giả vờ tay trượt, hất cả bát canh nóng bỏng vào h* th*n bà ta.O mai d.a.o Muoi

“Tiểu tiện nhân tìm c.h.ế.t!”

Bà ta nhảy dựng lên chửi rủa, y như gà mái bị phỏng:

“Đây là lụa Hàng Châu mới may đấy!”

Ta vội lấy giẻ lau giả vờ lau:

“Nhi tức đáng c.h.ế.t! Có cần thay y phục không ạ?”

Bà ta đá ta một cái: “Cút ra xa!”

Chờ bà ta đi vào phòng trong, ta rũ từ tay áo ra gói thuốc vừa tiện tay trộm được lúc nãy khi đỡ bà ta.

Thuốc trong lòng bàn tay hơi ẩm, ta chợt nhớ lại đời trước bà ta từng nói:

“Giấy trắng mực đen, điểm chỉ đỏ rõ ràng! Di nương thấp hèn của ngươi nhận ba lượng bạc vụn của ta, rồi bán ngươi sạch sẽ!”

Giọt nước mắt rơi xuống gói thuốc, thấm ra một vệt tròn đắng nghét.

Thì ra kẻ muốn lấy mạng ta…

Di nương ta cũng góp phần!

Tiếng đóng cửa vang lên, ta sực tỉnh, vội mở gói thuốc, đổ hết bột vào túi áo, rồi bốc một nắm tro trong lò hương nhét vào thay thế, gấp lại như cũ rồi ném xuống gạch nền.

Ánh mắt ta đảo khắp tân phòng, bất chợt dừng lại ở ấm trà sứ xanh.
 
Dao Nương
Chương 3: Chương 3



Một kế sách nảy ra trong đầu.

Từ phòng trong vang lên tiếng mắng của Lưu thị:

“Đồ tai tinh! Cái quần ta mới cắt may…”

Lập tức là một tiếng thét thất thanh: “Thuốc của ta đâu rồi?!”

Cửa bật mở, bà ta mang giày thêu lao ra, đáy quần vẫn còn đọng nước.

“Bà mẫu định làm gì thế?”

Ta ngồi ngay ngắn trên ghế, chân đạp lên gói thuốc kia.

Bà ta vươn tay túm lấy cổ tay ta:

“Có thấy thuốc của ta không?”

Ta vội lắc đầu:

“Chưa thấy qua. Thuốc gì thế ạ? Nhi tức tìm giúp người…”

Chưa nói hết câu, bà ta đã giật mạnh kéo ta ngã nhào xuống đất!

Gói thuốc lộ ra từ dưới đế giày, bà ta nhanh chóng nhét vào lưng quần, còn đắc ý vỗ vỗ.O mai d.a.o Muoi

Ta nhịn đau bò dậy, rót một ấm trà:

“Bà mẫu dùng chút trà nguội cho hạ hỏa.”

Thuốc bột giấu trong kẽ móng tay rơi vào chén sứ dành riêng cho bà ta.

Thuốc vừa vào nước đã tan, không màu không vị.

“Hừ, coi như biết lễ.”

Bà ta giật lấy chén trà, ngửa cổ uống cạn, ta nhìn chằm chằm vào lớp da nhăn nheo nơi cổ bà ta.

Nhớ lại đời trước, sau khi ta uống rượu hợp cẩn không bao lâu thì đầu óc choáng váng.

Lão ác bà này chắc cũng cầm cự được đến khi lễ nghi hoàn tất.

Bà ta cầm lấy bát, nhanh chóng vào bếp múc thêm một bát canh gà, bưng mâm sơn bước vội vào:

“Lúc nãy bát kia bị hắt rồi, mau uống sạch bát này!”

Ta liếc thấy trên mặt canh có tro nổi lềnh bềnh, hai tay đón lấy bát thuốc.

Ung dung uống một hơi.

Đã được trời xanh thương xót, chắc hẳn Bồ Tát cũng sẽ giúp ta gặp dữ hóa lành lần này!

Thấy ta đưa lại bát rỗng, bà ta cười tươi rồi quay lưng ra ngoài.

Tiếng gõ cửa lập tức vang lên:

“Mẫu thân sao còn lề mề vậy? Lý chính dẫn công tử đã đến cổng rồi, sợ bỏ lỡ mất giờ bái đường!”

Bà ta đập bàn đứng dậy: “Tới ngay đây.”

Trước khi mở cửa còn liếc ta một cái:

“Lau sạch gạch nền đi, dơ dáy thế sao đón khách được!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đón khách?

Ta v**t v* chỗ thuốc còn sót lại trong tay áo, bật cười lạnh.

“Khách quý” đêm nay, đã có bà đích thân chiêu đãi.

3

Tiếng kèn đám cưới xé toạc màn đêm, ta bị hỉ nương đỡ vào hỉ đường.

Trong ánh nhìn hẹp sau tấm khăn phủ đầu, trên ghế cao đường, bà mẫu Lưu thị ngồi cạnh Đổng lý chính.

Hai người nở nụ cười giống hệt nhau, đến từng nếp nhăn cũng ẩn chứa tính toán.

Còn vị phu quân bên cạnh, từ đầu đến cuối chưa từng liếc nhìn ta lấy một lần.

“Nhất bái thiên địa…”

Ta cứng ngắc cúi mình, bên tai vang lên tiếng thì thầm của khách khứa:

“Đổng lý chính mà cũng xứng ngồi ghế cao đường sao?”

“Suỵt… đó là nghĩa phụ của Lưu tú tài…”

Phải tách bọn chúng ra… bằng không tuyệt đối không có cơ hội thắng.

Ánh mắt lão yêu bà kia vẫn sắc bén, chẳng chút buồn ngủ, lòng ta chùng xuống, chẳng lẽ lượng mê dược lúc trước quá ít?

Lúc dâng trà, ta lợi dụng tay áo rộng để che giấu, ngón tay khẽ nhấc, lặng lẽ thả thêm một ít thuốc mới vào chén trà.

Lão yêu bà không hề nhận ra, ngửa cổ uống cạn, da cổ nhăn nheo giật giật như giòi bò.

“Đưa vào động phòng!”

Hỉ nương đẩy ta và Lưu Tri Ý cùng cầm chén rượu giao bôi.

Qua khe hở của khăn trùm đầu, ta thấy rõ vẻ mặt băng lạnh của hắn.O mai d.a.o Muoi

Không có áy náy… không có do dự…

Giống hệt kiếp trước khi hắn giẫm nát ngón tay ta, tự nhiên như lẽ phải.

Chỉ cần hắn uống chén rượu này, đêm nay nhất định sẽ tiễn hắn xuống hoàng tuyền.

“Nương tử, đến lượt nàng uống rồi.”

Hắn nói bằng giọng dịu dàng, nhưng đáy mắt lạnh lùng như băng.

Ta thẹn thùng cúi đầu, móng tay sơn đỏ nhẹ lướt trên miệng chén…

Bụm mê dược cuối cùng, rơi vào chén rượu của hắn.

Thế nhưng hắn lại bật cười.

Chén rượu đưa lên môi, yết hầu không hề chuyển động, rượu vẫn còn nguyên vẹn!

Rượu giao bôi…

Uống nửa chén, rồi mới trao đổi…

Hắn căn bản chưa uống!
 
Dao Nương
Chương 4: Chương 4



Toàn thân ta cứng đờ, chợt nhớ lại…

Kiếp trước ta một lòng một dạ nghĩ rằng cưới được lang quân như ý, nào có hay rằng rượu giao bôi trong tay hắn chưa từng vơi đi chút nào.

Mồ hôi lạnh thấm ướt áo cưới.

Phải làm sao đây?

“Phu quân, sao chàng không uống chén rượu này?”

Ngón tay ta khẽ run, gắng gượng nở nụ cười.

Hắn nheo mắt, chậm rãi nghiêng người lại gần:

“Rượu giao bôi, tất nhiên phải từ từ thưởng thức. Nhưng hôm nay mệt quá rồi, hay là phu nhân uống thay ta?”

Ta giả vờ ôm trán, người khẽ nghiêng ngả, thấp giọng nói:

“Không hiểu sao, đầu thiếp bỗng thấy choáng váng…”

Hắn lặng lẽ đảo mắt đánh giá ta từ trên xuống dưới: O mai d.a.o Muoi

“Không uống thì thôi, vi phu ra tiếp khách trước…”

Ngón tay khẽ vén một góc khăn trùm đầu, rồi bất ngờ buông xuống:

“Phu nhân cứ yên tâm chờ, đợi ta quay lại… rồi từ từ vén lên.”

Ta theo bản năng nắm lấy tay áo hắn:

“Phu quân, có thể… đừng đi không?”

Chén rượu kia chưa vào bụng, tiếp theo biết làm gì để hạ được tên này?

Hắn từ tốn gỡ tay ta ra:

“Nương tử nếu mệt rồi, cứ nghỉ trước đi, vi phu đi một lát rồi về.”

Trong lúc khăn phủ đầu lay động, ta thấy rõ khóe môi hắn cong lên khi quay lưng bước đi.

Bóng lưng hắn phất tay rời khỏi, lạnh lùng, quyết tuyệt.

Chẳng có lấy một chút lưu luyến.

Đúng là tuyệt tình đến tận cùng.

“Két!”

Cửa vừa đóng lại, ta lập tức giật phăng khăn trùm đầu.

Không kịp nữa rồi, lúc này phải mau tìm một món gì đó có thể phòng thân!

Ta nhanh chóng bật dậy nhìn quanh phòng tân hôn.

Trâm vàng trong hộp trang điểm quá mảnh, gối sứ thì cồng kềnh nặng nề, chỉ có giá cắm nến kia, đinh sắt ba tấc lấp lánh hàn quang…

Chính là nó!

Rất nhanh, âm thanh bản lề cửa kêu ken két khiến toàn thân ta căng chặt.

Kiếp trước lúc này, ta đã sớm bất tỉnh…

Nên lập tức ngã lại xuống giường gấm, vội vã đội lại khăn, giả vờ ngất xỉu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tim trong n.g.ự.c đập loạn như trống.

Từ mép khăn trùm đầu, ta thấy ba đôi giày đang tiến lại gần.

Một đôi giày thêu hoa bảo tướng, mũi giày dính bùn mới, bước chân vội vã, chắc chắn là Lưu thị.

Một đôi giày rơm dệt từ cỏ, lê lết trên nền gạch xanh, kèm tiếng “sột soạt” chảy dãi, không sai là tên ngốc.

Một đôi giày quan đen, hoa văn mây cuốn còn dính bùn vàng chưa khô, bước chân nặng như sấm.

Là tên lý chính!

Hơi thở của Lưu thị hòa cùng mùi phấn chì rẻ tiền xộc đến.

Bà ta đưa tay bóp cằm ta: “Ngủ thật say.”

Lời vừa dứt, thân hình bà bỗng loạng choạng, lực tay cũng rơi rụng theo.

Bà ta lảo đảo mấy bước, cuối cùng ngã phịch xuống mép giường.

Lý chính cau mày tiến lên: “Lưu phu nhân? Say rồi sao?”

Lưu thị cố trấn định, lắc đầu: “Không sao cả…”

Quay đầu quát tên ngốc:

“A Ngưu! Còn không mau lên! Phụ thân ngươi đích thân dạy ngươi động phòng!”

Giường rung lên một cái, mùi chua thối từ người tên ngốc phả tới.O Mai d.a.o Muoi

Hắn thô lỗ vén khăn trùm đầu, nước dãi nhầy nhụa nhỏ lên mặt ta: “Nương tử… ngủ…”

“Khoan đã.”

Tên lý chính đột nhiên giữ vai hắn lại, ánh mắt đục ngầu đảo tới đảo lui trên người ta, rồi bắt đầu cởi đai lưng ngọc:

“Để ta kiểm hàng thay nhi tử trước.”

Lưu thị lảo đảo ngồi dậy, kéo c.h.ặ.t t.a.y áo lý chính:

“Trời đất ơi! Ba mươi lượng là giá cho tên ngốc.”

Bà ta thở hổn hển, mắt vẩn đục nhưng sáng rực đáng sợ:

“Ngươi muốn phụ tử cùng lên? Được thôi! Thêm ba mươi lượng nữa!”

Lý chính vân vê râu cười khẩy:

“Nữ nhân này có đẻ được hay không còn chưa chắc, nhưng phụ tử ta thì…”

Ngón tay dính dầu chấm chấm:

“Bảo đảm một lần có con trai.”

“Thêm tiền!”

Lưu thị đột ngột thét lên the thé, thân hình lảo đảo bùng phát điên cuồng:

“Thêm người là thêm tiền!”

“Xúi quẩy!”

Lý chính hung hăng rút ra một tờ ngân phiếu từ n.g.ự.c áo:
 
Dao Nương
Chương 5: Chương 5



“Cầm lấy rồi cút đi cho khuất mắt, nếu không có kết quả, lão tử sẽ l*t s*ch từng đồng từ mày!”

Lưu thị còn định đòi thêm, nhưng đã bị tên lý chính xô ra ngoài cửa, kéo theo cả tên ngốc cũng bị đẩy lăn ra ngoài…

“Trông chừng cho ta.”

Câu cuối cùng hắn nói với lão yêu bà đứng ở cửa.

Lúc này toàn thân ta lạnh toát, đầu ngón tay siết chặt đến bật m.á.u.

Kiếp trước đêm đó, ta cứ ngỡ chỉ có tên ngốc…

Không ngờ… còn có cả lão súc sinh này!

Đứng trước giường lại là ba người bọn chúng…

Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống.

Lưu Tri Ý, ngươi hại ta thật thảm…

Ngón tay ta từ từ mò xuống dưới chăn gấm, cuối cùng cũng chạm tới chiếc gối sứ lạnh lẽo cứng rắn.O mai d.a.o Muoi

Kiếp này…

Ta nhất định bắt các ngươi nợ m.á.u trả bằng m.á.u!

4

Ngoài cửa, bỗng vang lên một tiếng "đông" trầm đục, như có ai đó ngã rầm xuống đất.

Ngay sau đó là tiếng A Ngưu ngốc đập cửa điên cuồng:

“Ầm! Ầm!”

Tấm cửa rung lên bần bật, bụi bặm rơi lả tả.

Lý chính quay đầu mắng chửi: “Tìm đường c.h.ế.t…”

Chính là lúc này!

Ta bất ngờ vung chiếc gối sứ lên, nhắm thẳng sau gáy hắn mà nện xuống thật mạnh.

“Đông!”

Một tiếng trầm đục vang lên, thân thể phì nộn của hắn lập tức cứng đờ, đôi mắt bé tí như hạt đậu xanh ngay tức thì mất tiêu cự.

Ta liền tranh thủ bổ thêm một cú nữa, chiếc gối sứ vỡ nát ngay tại chỗ.

Chỉ thấy hắn như ngọn núi thịt đổ ầm xuống, đè cho giường phát ra tiếng r*n r* chịu không nổi.

Ta nhanh chóng lăn khỏi giường, xoay người ngồi cưỡi lên người Lý chính.

Bạnh miệng hắn ra, dí cây đinh sắt vào hàm trên, không được, góc này sẽ mắc vào hàm răng.

“Đại nhân chẳng phải muốn kiểm hàng sao?”

Ta thì thầm, cây đinh chuyển hướng, dí thẳng vào lỗ mũi tròn vo của hắn.

Khoảnh khắc đ.â.m sâu vào, toàn thân hắn co giật, nhưng đinh mới cắm được nửa tấc đã bị kẹt lại, không tài nào đẩy thêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quả nhiên đầu hắn cứng như đá. Ta phì một tiếng khinh bỉ, đứng dậy lấy chân đạp vào đầu đinh.

“Đây là sính lễ ngươi ban cho ta đấy…”

Mũi chân ấn mạnh một cái, cây đinh lập tức cắm ngập đến tận gốc.

Mười ngón chân hắn bỗng co lại rồi thả lỏng, cổ họng phát ra tiếng “rục rục”, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Ta rút cây chân đèn cắm nến ra, thở hổn hển lăn xuống giường, nhìn vết m.á.u trên tay, dứt khoát quệt hết vào đùi trong.

Sau đó lấy một chút mê hương nhét vào miệng, nuốt xuống cưỡng ép. Ta phải giả vờ thật giống, lát nữa quan sai có thể sẽ cho thầy thuốc bắt mạch.

Cuối cùng, ta lục lọi trong ngăn bí mật dưới giường của bà mẫu Lưu thị, lấy ra một tờ giấy hợp đồng ố vàng, từ từ mở ra:

Người lập khế ước: Lưu thị, nay nhận từ Đổng gia ba mươi lượng bạc, đồng ý để nhi tức Dao Nương mượn bụng sinh con cho A Ngưu của Đổng gia. Nếu sinh được con, đứa trẻ lập tức thuộc về Đổng gia, Lưu gia không được phản đối. Lời nói suông không đủ bằng, lập giấy làm chứng.

Dưới phần chính văn, còn đính kèm một tờ giấy nhỏ, nét chữ xiêu vẹo nhưng rõ ràng:

“Ba lượng bạc trắng, khế bán thân của nữ nhi Dao gia!”

Người lập chứng: Dao mẫu (chỉ ấn)

Kế mẫu của ta, vậy mà chỉ với ba lượng bạc trắng, đã rẻ rúng bán ta đi.

Còn phu quân của ta, lại lấy ba mươi lượng bán ta cho kẻ ngốc để sinh con.

Một luồng tanh ngọt trào lên cổ họng, ta cắn chặt môi dưới, cho đến khi vị gỉ sắt lan ra đầy miệng.O mai d.a.o Muoi

Hít sâu một hơi, ta lập tức tiêu hủy cả hai tờ khế ước.

Toàn bộ ngân phiếu được bốn mươi ba lượng ta giấu hết vào trong giày và vớ, số bạc lẻ còn lại cất trước n.g.ự.c, lát nữa có thể sẽ cần dùng đến.

Quay người bước ra khỏi phòng, lão yêu bà quả nhiên đã ngất xỉu dưới đất, ta kéo bà ta vào phòng, nhanh tay cởi đai lưng ra, nhét chỗ mê hương còn lại vào túi vải trong áo bà ta, rồi tung một nắm tro hương vào không trung.

Lúc này A Ngưu ngốc đang th* d*c nhìn ta, ta liếc mắt về phía nữ nhân nằm dưới đất, chỉ còn độc chiếc yếm trên người.

A Ngưu bỗng nằm rạp xuống, nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn của bà ta, nuốt nước bọt.

Ta nhướng mày: “A Ngưu muốn làm tân lang không?”

Hắn ngây ngốc gật đầu.

Ta nắm tay hắn, đặt lên n.g.ự.c Lưu thị:

“Lát nữa sẽ dạy ngươi trò còn thú vị hơn.”

Ngón tay hắn run rẩy như bị điện giật, quần lập tức ướt một mảng.

Sau đó ta dùng áo của bà mẫu lau sạch vết m.á.u và dấu tay trên giá nến, nhét nó vào tay bà ta!

Cuối cùng, ta chấm vết m.á.u chưa khô trên chóp mũi Lý chính, nguệch ngoạc viết trong lòng bàn tay hắn một chữ… Lưu.

Ta phải đảm bảo không có sơ hở nào.

5

Tiếng sáo và nhạc cưới mơ hồ truyền vào từ ngoài cửa sổ, tiệc cưới ở tiền viện đang vào lúc cao trào.
 
Dao Nương
Chương 6: Chương 6



Ta nhanh chóng cởi từng nút trên áo cưới, vai áo đỏ thẫm thêu kim tuyến trượt xuống đất, lộ ra lớp trung y trắng như tuyết.

Bà mẫu Lưu thị mềm oặt như vũng bùn, đầu liên tục nghiêng lệch sang một bên.

Ta dùng móng tay bà ta cào vài vết m.á.u trên cánh tay Lý chính, rồi bẻ ngón tay bà ra, nhét vài sợi tóc của Lý chính vào.

“Nhấc chân lên.”

A Ngưu ngốc ngoan ngoãn ôm lấy chân Vương thị, hai chúng ta lôi bà ta lên giường cưới chẳng khác gì khiêng bao tải.

“Nhìn kỹ nhé.”

Ta ngồi cưỡi lên eo Vương thị, cầm tay A Ngưu đưa về phía dây áo của bà ta:

“Cái này gọi là giải nút đồng tâm.”

Hắn học rất nhanh, ngón tay vừa thô vừa ngắn vậy mà còn biết kéo dây buộc áo yếm uyên ương.

Khi bầu n.g.ự.c già nua của Lưu thị phơi bày dưới ánh nến, A Ngưu phát ra tiếng r*n r* như chó con.

Tiền viện đột nhiên vang lên tiếng reo hò, có người la:

“Náo động phòng!”

Cả người ta rúng động, lập tức lật Lý chính đè lên người Lưu thị.

Mũi hắn vừa đúng hướng về cổ bà ta, trông chẳng khác gì đang hôn.O Mai d.a.o Muoi

A Ngưu cũng học theo, đè lên.

“Không đúng.” Ta túm cổ áo hắn kéo ra:

“Phải như thế này...”

Rồi dẫn dắt hắn c** q**n.

A Ngưu đột nhiên cắn lấy tai ta, nói ú ớ:

“Phụ thân ép nương…”

Ngọn lửa nến “tách” một tiếng nổ nhẹ, sống lưng ta rịn mồ hôi lạnh. Đúng lúc này, A Ngưu lại bất ngờ nhào tới, xé toạc trung y của ta.

“Đến, đến lượt ngươi… động… phòng…”

Hắn thở phì phò như một con thú, hàm răng vàng khè cắn vào xương quai xanh ta.

Gió đêm cuốn theo mùi khét của nến tàn ùa vào đại sảnh, ta không tránh né, mà trong hỗn loạn lại âm thầm hít sâu một hơi.

Đúng vậy, hắn nên động phòng với ta.

Khóe môi ta khẽ nhếch lên, ngón tay sơn đỏ chậm rãi nhấc cằm hắn lên:

“Muốn cùng tỷ tỷ ở chung phòng không?”

Mắt hắn lập tức sáng rực, yết hầu chuyển động, gật đầu lia lịa, nước dãi trào ra từ khóe miệng.

“Ngoan, chúng ta ra tiền sảnh nhé…”

Ta hạ giọng, dịu dàng như dỗ trẻ con.

“Đừng làm hỏng chuyện tốt của đôi uyên ương kia, được chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn hấp tấp đi theo, ánh trăng ngoài sảnh trắng bệch, rọi lên gương mặt hắn xanh xám lạ thường.

Ta từ tốn cởi áo khoác màu mơ, dây áo rơi xuống đất, A Ngưu lập tức thở hổn hển, đáy quần đã sũng ướt, văng ướt cả đùi non của ta.

Đúng lúc tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần.

“Rầm!”

Cửa bị đạp mở, ta lập tức đổ vật xuống đất, khép mắt lại, hình ảnh cuối cùng ta thấy trước khi nhắm lại là chiếc đèn lồng lay lắt trong tay Lưu Tri Ý.

Nến nổ tí tách, ánh lửa phản chiếu trên gương mặt hắn, từng tấc từng tấc làm rạn nứt vẻ say rượu giả tạo.

Hắn sững lại tại chỗ, ánh mắt quét từ bộ áo xộc xệch trên người ta, đến cái quần lỏng lẻo của A Ngưu, cuối cùng dừng lại ở vết m.á.u đỏ chói g*** h** ch*n ta.

“Tất cả lui hết!”

Hắn quát to đầy giận dữ, đuổi sạch người phía sau rồi chốt cửa, lao đến kiểm tra vết thương của ta, đầu ngón tay chạm vào vết m.á.u, đồng tử lập tức co rút.

Hắn nhanh như chớp lao vào phòng trong.

Ngay sau đó.

“Bốp!”

Một tiếng tát trầm đục vang lên, xen lẫn giọng gầm ghè nén giận của Lưu Tri Ý:

“Mẫu thân! Tỉnh lại!”

Đột nhiên.

“Choang!”

Chân đèn rơi khỏi tay Lưu thị, lăn lông lốc trên nền gạch xanh.O mai d.a.o Muoi

Đồng tử Lưu Tri Ý co lại, sợ kinh động khách khứa ngoài viện, vội cúi người nhặt lên.

Ta hơi hé mắt, giả vờ mơ màng, thì thấy A Ngưu lại lần nữa bò tới, đầu ngón tay thô ráp sắp chạm vào mắt cá chân ta.

“Á… cứu…”

Ta giả vờ bừng tỉnh, tiếng kêu chưa dứt thì Lưu Tri Ý đã lao đến như con báo đen, túm cổ áo A Ngưu, ném hắn ngã sấp xuống đất!

“Suỵt! Dao Nương tử!”

Trán hắn nổi gân xanh, mồ hôi lạnh chảy dọc theo hàm dưới đang siết chặt, giọng nói hạ cực thấp nhưng từng chữ run rẩy:

“Ngàn vạn lần, ngàn vạn lần đừng kinh động người ngoài!”

Ta co ro ở góc giường, ngón tay siết chặt bộ áo cưới xộc xệch, ánh mắt hoảng loạn như nai nhỏ bị kinh sợ:

“Phu quân… rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Thiếp… thiếp vừa rồi hôn mê không biết gì…”

Chưa dứt lời, Lưu thị bỗng phát ra một tiếng rên dài, chậm rãi tỉnh lại.

6

Ánh mắt đục ngầu của bà ta dần hội tụ, vừa hay đối diện với Lý chính bên cạnh đang áo quần xốc xếch.

“A… tên lưu manh kia!!!”
 
Dao Nương
Chương 7: Chương 7



Một tiếng gào thét như sấm nổ vang trời, xé tan sự yên tĩnh của màn đêm.

“Rầm!”

Cánh cửa bị đạp tung, vô số ánh lửa đuốc tràn vào nội thất, soi rõ từng tấc hỗn loạn trong phòng, không nơi nào có thể ẩn giấu.

Lưu Tri Ý tay trái siết chặt cổ áo A Ngưu, tay phải lại nắm c.h.ặ.t c.h.â.n đèn đồng nhuốm m.á.u.

Còn Lưu thị trên giường, tóc tai rối bời, mắt đỏ ngầu, tay chỉ thẳng vào Lý chính áo quần tả tơi dưới đất, gào lên chói tai:

“Lão già khốn kiếp này… hắn dám làm chuyện đó với ta…”

Đám đông lập tức xôn xao.

“Trời ơi! Quả là đại họa giáng xuống!”

“Lý chính đại nhân sao lại ở đây?!”

Khung cảnh trở nên hỗn loạn cực độ, ánh lửa hắt lên gương mặt kinh hãi của từng người, nhấp nhô như bóng ma.

Đột nhiên.

“AAAAA!!!”

Một tiếng thét xé lòng vang vọng khắp không trung.

Chỉ thấy phu nhân của Lý chính, Đổng phu nhân, phát ra một tiếng tru như dã thú, lao thẳng vào phòng, nhào lên giường.O Mai d.a.o Muoi

Bà ta vung tay đánh tới tấp vào mặt nam nhân trên giường:

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Tiếng tát vang dội.

Bộ móng tay gắn ngọc bích để lại vài vết m.á.u trên gương mặt kia, nhưng nam nhân vẫn bất động.

“Phu quân! Phu quân, tỉnh lại đi! Chàng làm sao vậy?!”

Búi tóc được chải chuốt kỹ lưỡng ngày thường nay đã rối tung như kẻ điên.

Đôi mắt đỏ ngầu cuối cùng cũng dừng lại trên người Lưu thị bên cạnh đang lả đi.

Trong ánh mắt bà ta lóe lên sát khí đáng sợ, gào thét lao tới chụp lấy Lưu thị.

Bà ta túm tóc Lưu thị, móng tay sơn đỏ cắm sâu vào da đầu:

“Lão tiện nhân này! Ngươi dám dụ dỗ phu quân ta?!”

Lưu thị đau quá tỉnh hẳn, thấy là Đổng thị thì lập tức hét lên:

“Buông ra! Độc phụ này!”

Bà ta giơ chân đạp thẳng vào n.g.ự.c Đổng thị, nhân lúc đối phương loạng choạng, liền giật mạnh đôi khuyên tai ngọc trai.

m.á.u lập tức lăn xuống từ vành tai Đổng thị, nhuộm đỏ lớp trung y trắng muốt.

“Ta sẽ xé nát cái mặt già này của ngươi!”

Đổng thị phát cuồng thật sự, mười ngón tay như móc vuốt lên mặt Lưu thị.

Lưu thị vội giơ tay đỡ, nhưng bị Đổng thị thừa cơ kéo tung áo trước, lộ ra một mảng da nhăn nheo.

Dân làng vây quanh lập tức xôn xao kinh hô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nhìn cái thân già này kìa!”

Đổng thị cười the thé:

“Ngay cả kỹ nữ trong lầu xanh cũng còn hơn ngươi vài phần!”

Bà ta nhổ toẹt một bãi đờm đặc, rơi thẳng lên n.g.ự.c trần của Lưu thị.

Lưu thị vừa xấu hổ vừa giận dữ, nghiến răng cắn mạnh vào cổ tay Đổng thị.

“Nếu phu quân ta có mệnh hệ gì...”

Đổng thị th* d*c, đột nhiên túm tóc Lưu thị, đập mạnh đầu bà ta vào cột giường.

“Ta bắt cả nhà ngươi chôn cùng!”

Lúc này, ta đang tựa vào cột giường chạm hoa, bỗng nhiên hai chân mềm nhũn.

Thuốc mê lúc này mới phát tác hoàn toàn, mắt ta tối sầm từng cơn.

Ngón tay cố bám chặt lấy mép giường, nhưng thân thể vẫn không kìm được mà trượt xuống.

“Phu… phu quân…”

Ta gọi khẽ, hơi thở mong manh, giọng nói chìm lấp trong đám ồn ào.

Giữa cảnh hỗn loạn, không biết ai đó hét lên:

“Báo quan! Mau báo quan!”

Ta tựa lưng vào cột giường, ý thức dần rút lui như thủy triều.O mai d.a.o Muoi

“Khặc… ” Ta cắn mạnh đầu lưỡi, m.á.u tươi tràn trong khoang miệng.

Cơn đau nhói xé toạc hiệu lực của thuốc, miễn cưỡng giữ lại chút tỉnh táo.

Bọn quan sai đến rất nhanh, tên bộ đầu đi đầu quát lớn:

“Tất cả bắt lại cho ta!”

Lưu Tri Ý bị đè xuống đất, chân đèn “choang” một tiếng rơi ra. Hắn vùng vẫy gào to:

“Đại nhân minh giám! Oan uổng! Ta bị oan!”

7

“Uy vũ… !”

Một tiếng gõ mạnh vang lên, khối gỗ va vào mặt bàn như sấm dội. Trong công đường đèn đuốc sáng trưng.

Huyện lệnh mặt mày u ám, quét mắt nhìn đám người bên dưới:

Lưu thị áo quần xốc xếch, Lý chính bất tỉnh nhân sự, tên ngốc Đổng gia nước dãi lòng thòng, Lưu Tri Ý mặt mũi bối rối.

Và ta, được người dìu vào, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Lưu thị lớn gan thật!”

Huyện lệnh quát lớn:

“Ngươi hãm hại Lý chính, bị bắt quả tang, còn gì để nói?!”
 
Dao Nương
Chương 8: Chương 8



Lưu thị tóc tai bù xù, nghe vậy liền ngẩng phắt lên:

“Đại nhân minh giám! Lão thân… thực sự không biết gì hết!”

Bà ta chỉ tay về phía ta, ánh mắt như rắn độc:

“Là nó… nhất định là nó đã bỏ thuốc lão thân!”

“Ồ?”

Huyện lệnh nhướng mày.

“Dao nương tử, ngươi có gì muốn biện giải?”

Ta yếu ớt quỳ rạp xuống đất, dập đầu:

“Dân phụ… đêm tân hôn uống canh do bà mẫu đưa liền bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì thấy bà mẫu cùng Lý chính đại nhân…”

Đúng lúc nghẹn ngào, giọng ta run rẩy:

“Dân phụ… không dám nói bừa.”

Nha dịch trình lên vật chứng:

Chân đèn dính m.á.u.

Mạch án của ta và Lưu thị. Đại phu xác nhận cả hai đều trúng mê dược.

Và các bát canh còn lại.O mai d.a.o Muoi

“Đại nhân!”

Ta giọng run run bổ sung.

“Trước khi bất tỉnh, dân phụ thấy bà mẫu… bỏ gì đó vào rượu hợp cẩn…”

Lưu thị giận dữ quát lên: “Tiện nhân kia! Thuốc đó rõ ràng là...”

“Im lặng!”

Huyện lệnh lạnh giọng cắt ngang.

“Lưu thị, ngươi nói tức phụ bỏ thuốc, có nhân chứng không?”

Bát canh ta dùng vẫn còn vật chứng, nhưng bát của Lưu thị đã bị phòng bếp rửa sạch từ lâu.

Lưu thị cứng họng.

Bỗng nhiên, pháp y bước ra bẩm báo:

“Lý chính bị thương ở mũi, hung khí là vật dài đầu tù, chính là đinh sắt trên giá nến này, vết thương xiên chéo từ trên xuống, lực rất mạnh.”

Huyện lệnh nheo mắt:

“Lưu Tri Ý, lúc xảy ra án mạng, ngươi ở đâu?”

Lưu Tri Ý không ngần ngại:

“Học trò đang cùng bằng hữu uống rượu luận đàm.”

“Nói láo!”

Đổng thị hét lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta tận mắt thấy hắn cầm chân đèn đứng cạnh phu quân ta!”

“Đại nhân minh giám!”

Lưu Tri Ý bất ngờ quỳ bò lên trước, trán dập mạnh xuống nền gạch xanh.

“Giá nến trong tay học trò, thật ra là nhặt được dưới đất, tuyệt đối chưa từng dùng làm hung khí!”

Nha dịch bỗng mang theo một gói giấy chạy vội vào công đường:

“Bẩm đại nhân, tìm thấy vật này trên người Lưu thị!”

Nha dịch dâng gói giấy lên. Huyện lệnh mở ra xem, nửa gói mê dược chưa dùng hết.

Lưu thị trông thấy, sắc mặt trắng bệch, vẫn gào lên:

“Không phải của lão thân! Nhất định là tiện nhân kia gài bẫy!”

Lưu Tri Ý cũng quỳ rạp xuống, giọng run rẩy:

“Đại nhân minh giám! Học trò dùi mài kinh sử, sao có thể làm chuyện bất trung bất hiếu như vậy? Nhất định là có người vu oan!”

Pháp y lạnh lùng cười khẩy, lại bước ra:

“Đại nhân, trong lòng bàn tay Lý chính có in chữ ‘Lưu’, giá nến chỉ có dấu vân tay của mẹ con họ.”

Huyện lệnh nheo mắt lại, chưa kịp mở miệng, Đổng thị đã ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống, khóc lóc gào thét:

“Xin đại nhân làm chủ! Phu quân ta sống c.h.ế.t chưa rõ, không dùng hình sao ép được tiện nhân kia nhận tội?!”

“Đã vậy.”

Huyện lệnh ném hỏa ký, lạnh giọng ra lệnh:

“Cả ba lôi xuống, đánh mỗi người ba mươi trượng!”

Khi bị kéo đến ghế hình, ta nhân lúc giơ tay áo che mặt, trộm nhét hết bạc vụn giấu trong áo yếm vào tay nha dịch thi hành hình.O mai d.a.o muoi

Nha dịch xoay cổ tay, bạc biến mất, chỉ kín đáo gật đầu với ta.

“Cô nương cố chịu một chút.”

Hắn khẽ nói, cây gậy lớn giơ cao lên, nhưng khi hạ xuống lại giảm đi bảy phần lực.

Tà váy cưới dày nặng tung bay, vừa khéo che đi chỗ gậy chạm vào da thịt là thật hay giả.

“Chát!”

Tiếng roi nện xuống tuy vang, nhưng chỉ ba phần lực đánh vào.

Ta kêu lên một tiếng đau đớn đúng lúc, khoé mắt lại lướt qua thấy bên Lưu Tri Ý đang bị đánh thật sự, từng roi nện xuống, m.á.u dần thấm ướt lớp áo lót màu nhạt.

Hình phạt xong, ta yếu ớt ngã lăn ra đất, liếc mắt thấy Lưu Tri Ý đang lê tấm thân đầy m.á.u thịt, từng tấc từng tấc bò về phía ta…

“Dao nương…”

Hắn đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, giọng thấp hẳn:

“Ngươi… cứ nhận tội đi… cứ nói là mẫu thân ta bức ép… Đợi ta đỗ trạng nguyên… nhất định đón ngươi nở mày nở mặt…”

Ta khép mắt lại, nghiêng đầu, giả bộ ngất lịm.
 
Dao Nương
Chương 9: Chương 9



8

Lưu Tri Ý âm thầm mắng một tiếng, lại bò đến bên cạnh Lưu thị:

“Mẫu thân! Mẫu thân tuổi đã cao, không bằng cứ nhận tội trước đi... Nhi tử thề, nhất định sẽ lo liệu ở nha môn, cứu mẫu thân ra ngoài.”

Lưu thị r*n r* không ngớt dưới hình cụ, cuối cùng không chịu nổi cực hình, tay run rẩy ấn dấu vết m.á.u lên bản cung.

Đôi mắt đục ngầu của bà ta đầy oán độc, nhưng vẫn cố gắng khàn giọng nói:

“Là lão thân... lão thân nhất thời hồ đồ, lý chính ép buộc ta, ta thật sự là... thật sự không chịu nổi...”

Huyện lệnh hài lòng thu bản cung lại, vỗ mạnh mộc đường:

“Phạm nhân Lưu thị tạm giam chờ xét xử! Những người còn lại, tạm thời trở về nhà!”

Ta được nha dịch đỡ dậy, “yếu ớt” đứng lên, khóe mắt liếc thấy Lưu Tri Ý đang bị người ta dùng cửa gỗ khiêng đi.

Mông và đùi hắn thịt nát bấy, vậy mà vẫn cố chống đỡ nháy mắt ra hiệu với ta.

Trở về sân nhà Lưu gia đã đổ nát, ta và Lưu Tri Ý bị bổ khoái tùy tiện sắp xếp ở một gian phòng bên.

Vừa khép cửa lại, hắn đã túm chặt lấy cổ tay ta:

“Dao Nương... nay chỉ còn lại hai ta, bọn họ thấy nàng là nữ tử, ra tay chắc hẳn cũng nhẹ hơn nhiều.”

Hắn đau đến nghiến răng trợn mắt, vậy mà vẫn cố nặn ra một nụ cười:

“Đợi ta lành vết thương rồi vào kinh thi cử, nhất định không quên ngày hôm nay nàng đã...”

Ta cụp mắt che đi vẻ giễu cợt trong ánh nhìn, ngoan ngoãn kéo chăn đắp cho hắn:O mai d.a.o Muoi

“Phu quân hãy an tâm dưỡng thương.”

Ngày hôm sau, tại Lưu gia.

Lưu Tri Ý nằm sấp trên giường, phần m.ô.n.g và lưng đầy thương tích, đến cả lật mình cũng đau đến vã mồ hôi lạnh.

Còn ta thì đã có thể đi lại bình thường.

Ta viết thư gửi về nhà, báo cho phụ mẫu và đệ đệ biết: bà mẫu đã bị áp giải vào ngục, đợi Lưu Tri Ý vào kinh ứng thí, căn nhà này sẽ chỉ còn lại một mình ta ở, đặc biệt mời cả nhà đến hưởng phúc.

Sau đó ta bưng bát thuốc bước vào phòng trong, môi khẽ mỉm cười:

“Phu quân, đến giờ uống thuốc rồi.”

Lưu Tri Ý gắng gượng ngẩng đầu, trong mắt toàn là đau đớn:

“May... may mà có Dao Nương...”

Ta nhẹ nhàng khuấy thuốc bằng thìa, dịu giọng nói:

“Phu quân đừng nói vậy, thiếp sống là người của chàng, c.h.ế.t là ma của chàng. Nào, chúng ta uống hết bát thuốc này, một giọt cũng không được để lại.”

Hắn nhìn chằm chằm vào bát thuốc đen kịt, đột nhiên rùng mình một cái:

“Đây... đây là thuốc gì vậy?!”

Ta cúi sát xuống, khẽ nói vào tai hắn:

“Chỉ là thuốc giúp phu quân thanh tịnh thân thể thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Con ngươi hắn co rút lại đột ngột.

Còn ta, vẫn mỉm cười đưa bát thuốc lên sát môi hắn.

Lưu Tri Ý đột ngột giơ tay hất đổ bát thuốc, nước thuốc đen nâu đổ lên giường!

“Tiện nhân!”

Hắn gào lên, vì động tác quá mạnh làm rách vết thương ở mông, đau đến mặt mũi méo mó, vậy mà vẫn cố gắng uy h.i.ế.p ta:

“Hóa ra... hóa ra từ đầu đến cuối đều là ngươi?! Tại sao?! Dao Nương, chẳng phải chúng ta luôn ân ái mặn nồng sao?!”

Ta từ tốn rút một chiếc khăn tay từ trong tay áo, nhẹ nhàng lau chỗ thuốc b.ắ.n lên tay:

“Ân ái?”

Ta khẽ cười.

“Ý ngươi là việc ngươi vì ba mươi lượng bạc mà đẩy ta lên giường tên ngốc họ Đổng, đó gọi là ân ái sao?”

Con ngươi hắn co rút lần nữa, rồi cố tỏ vẻ bình tĩnh:

“Nói bậy! Đó... đó đều là chủ ý của mẫu thân, ta hoàn toàn không hay biết gì!”

“Ồ?”

Ta từ từ lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong n.g.ự.c.

“Vậy những ngân phiếu này, ta xin phép nhận lấy.”

Sắc mặt Lưu Tri Ý lập tức trắng bệch, môi run rẩy:

“Ngươi... ngươi lấy chúng từ đâu...”

“Còn nữa.”

Ta cúi người sát lại gần hắn, giọng nói nhẹ nhàng đến đáng sợ.O mai d.a.o muoi

“Tất cả số bạc mà Lưu thị giấu riêng, đều cất phía sau bài vị trong từ đường, là để chuẩn bị lộ phí cho ngươi vào kinh thi phải không?”

Biểu cảm của hắn hoàn toàn sụp đổ, nỗi sợ trong mắt không thể giấu nổi nữa:

“Ngươi... ngươi là đồ độc phụ! Ta phải…”

“Ngươi muốn làm gì?”

Ta lạnh lùng cắt lời, từ thắt lưng rút ra một cây kéo sáng loáng.

“Muốn tố cáo ta với quan phủ à? Đáng tiếc thay, mẫu thân ngươi đã nhận tội bằng chữ ký và dấu tay rồi. Còn ngươi...”

Ta vung cây kéo trước mắt hắn, ánh sáng lạnh chiếu lên gương mặt tái mét của hắn:

“Bây giờ cả huyện đều biết, tú tài Lưu vì mẫu thân phạm tội, xấu hổ không chịu nổi, tự vẫn để tỏ chí đấy.”

Lưu Tri Ý toàn thân run rẩy, bỗng gào lên:

“Có ai không! Cứu…”

Ta nhanh như chớp, lấy chiếc khăn tay tẩm mê dược bịt chặt miệng mũi hắn.
 
Back
Top Bottom