Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Đạo Mộ Bút Ký - Sa Hải 4

Đạo Mộ Bút Ký - Sa Hải 4
Chương 5: Nghe Chuyện Cũ


Tôi không hề dự liệu được hành động đột ngột của anh ta, tôi nghĩ hẳn là anh ta đã ngầm chịu đựng thành thói quen, đối với anh ta mà nói, có lẽ nghe được những lời mắng độc ác nhưng trong lòng cũng không còn cảm giác gì nữa.

Ngược lại không phải là vì tôi hiểu rõ những người như vậy mà do chính tôi cũng có một đoạn thời gian ở trong trạng thái như vậy.Tôi mất vài phút không có phản ứng gì, giảng viên kia đã ra cửa, cửa bị đạp tung ra, bà cụ kêu lên, không thể khống chế được cảm xúc nữa, vừa vỗ đùi vừa hàm hồ mắng to.Trong chốc lát tôi cũng không biết nên xử lý như thế nào, đứng lên, kéo cửa nhìn ra ngoài liền thấy giảng viên và bạn tôi chạm mặt, cũng ầm ý một trận.Bạn tôi là người cực kỳ giỏi dẹp yên tình hình, thấy bọn họ ầm ĩ hai câu, bạn tôi đã kéo tay giảng viên kia lại, tôi liền biết chuyện tiếp theo cậu ấy có thể giải quyết được.Tôi quay về, dọn dẹp bàn, đặt lại cái gạt tàn lên mặt bàn, sau đó an ủi bà cụ: “Cụ đừng khóc , đừng khóc, hắn đi là chuyện tốt, chúng ta tranh thủ trò chuyện một chút, thời gian cũng không còn sớm.”

Bà cụ không nghe tôi, tôi đưa thuốc lá của mình ra, đốt lên, bà cụ hút hai hơi mới có thể khống chế được cảm xúc.Toàn bộ quá trình có chút không thật, tuy nhiên cụ bà ở cái tuổi này đúng là gây ra cảm giác cường điệu, giống như trẻ con.

Tôi nói với bà cụ: “Cụ kể lại về lần đầu tiên dời mộ cho cháu, có lẽ cháu nghe xong sẽ biết đã xảy ra chuyện gì.”

Bà cụ thoáng nhìn ra cửa, xem ra tuy bà khá độc miệng nhưng trong chuyện này bà vẫn có phần sợ con trai mình.Tôi hầu như không thể tưởng tượng ra tính cách của con trai bà cụ, tính cách bình thường hẳn là hết sức trầm lặng khiêm tốn, nhẫn nhục chịu đựng, tuy nhiên khi không thể khống chế được sẽ trở nên vô cùng đáng sợ như một kẻ độc đoán.

Cũng chỉ có người như vậy mới dám ngủ cùng một phòng với một thi thể.Tôi nói với bà cụ: “Anh ta đi rồi, cụ yên tâm đi!”

“Nhất định nó trở lại thành phố, nếu không vì chuyện dời mộ thì dù tôi có chết nó cũng không về đây.”

Bà cụ dùng tiếng Ngân Xuyên khào khào mà nói, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tôi: “Thưa ngài, bà già tôi không có tiền, ngài tính giá như thế nào?”

Tôi biết ở đây thầy địa lý thu tiền rất đắt, có lẽ bà cụ sống khó khăn hoặc là trời sinh keo kiệt, rất mẫn cảm với chuyện tiền nong.

Đương nhiên tôi sẽ không lấy tiền của bà cụ, chuyện là thầy địa lý là do tôi bịa ra, nhưng tôi lại không thể không lấy tiền, bởi vì trên đời này xem phong thuỷ miễn phí là chuyện không thể tin được, đặc biệt là đối với khổ chủ.Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, cháu không lấy tiền của cụ, cụ để cháu lấy đi một cái bát ở nhà bếp là được rồi.”

Hành động này rất quái lạ, lúc này tôi có hành động kỳ quái sẽ có thể tăng thêm phần tin cậy về khả năng của tôi.

Tôi vốn cho là đề tài này có thể trôi qua rất nhanh để có thể vào chuyện chính ngay lập tức, bởi vì quả thực tôi thấy hơi mệt, loại bia này uống rất đầy bụng khó chịu.

Không ngờ được là, khi bà cụ nghe xong lời này liền run lên, ngay cả điếu thuốc cũng rơi xuống đất.Sắc mặt bà cụ trở nên vô cùng dữ tợn, không biết là vì trong lòng nhất thời nổi lên ác ý hay là bởi vì sự già nua và hơn nữa là do ánh sáng làm nét mặt trở nên vặn vẹo.

Bà cụ gắt gao nhìn tôi chằm chằm, một hồi lâu không nói nên lời.Trong lòng tôi “lộp bộp” một tiếng, hiển nhiên những lời này của tôi đánh trúng một điểm nào đó trong lòng bà cụ, cái bát, chẳng lẽ bát trong nhà bà cụ có vấn đề gì?Loại vẻ mặt này đã cho thấy trong nhà này từng xảy ra chuyện, tuyệt đối không chỉ đơn giản là thi thể có vấn đề khi dời mộ phần, tất cả nguyên nhân kết quả nhất định còn phức tạp hơi những hiện tượng quỷ dị chúng tôi từng gặp phải.Tôi trấn tĩnh lại, biết mình đánh bừa mà lại chiếm được thượng phong, tôi kéo gạt tàn đến trước mặt mình, sau đó đốt một điếu thuốc, bỏ vào gạt tàn.Khói bắt đầu tràn ngập, tôi nói với bà cụ: “Cháu tới là để cứu cụ, có thể cứu được hay không còn phải phụ thuộc vào số mệnh của chính cụ, cụ nói đi!”

Vẻ mặt bà cụ dần dần giãn ra, trong nháy mắt bà cụ trở lại bình thường, cả người suy sụp, tôi có cảm giác bà cụ không giống sinh vật trên địa cầu, loại già nua và vặn vẹo này quả thực là giống với ma vật trong bóng tối hơn.“Ngài nếu đã biết lai lịch của bát thì tại sao còn muốn bà già này kể lại nữa?”

Bà cụ nói, “Chuyện này, thực sự tôi không hề muốn nhắc lại nữa.”

Tôi lắc đầu, ra hiệu rằng tôi nhất định phải nghe, bà cụ im lặng một lúc mới bắt đầu kể lại chuyện cũ.Bởi toàn bộ quá trình đều là tiếng Ngân Xuyên, khi tôi thuật lại sẽ không tiếp tục nhấn mạnh độ ly kỳ của nó nữa mà trực tiếp phiên dịch thành lời có thể nghe hiểu.

Câu chuyện này rất dài, dài đến phát sợ.

Bên trong còn liên quan đến rất nhiều người với nhiều tình tiết rất nhỏ, toàn bộ quá trình câu chuyện này phát sinh, bởi vì khiến người ta vô cùng kinh hãi cho nên bà cụ nhớ kỹ tất cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất.Chính nhờ những chi tiết này mà cuối cùng tôi mới phát hiện ra chỗ kinh khủng của toàn bộ câu chuyện, tuy nhiên đây là chuyện sau này.Bà cụ bắt đầu kể lại từ cái ngày con gái bà xảy ra chuyện, bà gọi con gái là Noạn Noạn(*), thực tế thì tôi chưa từng nghe thấy bà cụ gọi tên con gái mình.

Bà gọi thẳng tên thật của giảng viên kia, gọi rất lạnh nhạt, tên anh ta là Lâm Kỳ Trung, bà cụ tên là Lâm A Muội, vừa nghe cũng biết là đã từng li dị hoặc ở goá nên con cái lấy họ theo mẹ.Noạn Noạn khi đó còn rất nhỏ tuổi, Lâm Kỳ Trung mang cô bé cùng đi nhặt xỉ than đá rơi xuống từ xe chở than.Bãi đất đó là nơi được sửa sang để chuyển than từ mỏ, không có nhựa đường và xi măng cho nên rất gồ ghề không bằng phẳng.

Mỏ than đá ở một nơi hoang vu cách làng bọn họ một khoảng khá xa, nếu cưỡi la thì mất một giờ mới đến.

Đoạn đường này là do Lâm Kỳ Trung phát hiện ra có người chôn xuống vài phiến đá, khi xe than đi tới đây nhất định sẽ bị xóc nảy, than rơi xuống không ít.Mỏ than đá này rất bí mật, lúc đó Lâm Kỳ Trung nghĩ khả năng chỉ có một mình mình biết nơi này có một cái mỏ, hơn nữa hướng đi này cũng rất kỳ lạ, không biết đầu kia thông đến đâu.

Anh ta đã thử đi dọc theo một lần thì phát hiện chỗ này càng đi càng đi sâu vào núi, cỏ dại rất nhiều nên không dám tiếp tục đi vào sâu hơn nữa.Mỗi ngày đến chỗ này nhặt một lần có thể bán được hơn năm mươi xu, hoặc có lẽ đủ than đốt ba lần, nhà Lâm Kỳ Trung khi đó rất khó khăn, bằng đó than đối với bọn họ mà nói là rất quý giá.

Sau khi tan học anh ta còn phải trông em gái, anh ta liền đơn giản là mang em gái cùng đi nhặt than.Ngày thường đều không có chuyện gì xảy ra, đến ngày đó, sắc trời còn sớm, bọn họ trốn vào bụi cỏ.

Lâm Kỳ Trung dùng cỏ dại gấp châu chấu cho em gái chơi, Noạn Noạn rất nghe lời, còn Lâm Kỳ Trung khi đó là một cậu bé điềm đạm nho nhã nhưng rất kiên trì.Xe lái từ dưới đất lên, ầm ầm một lúc, bọn họ chờ xe đi qua liền chạy tới nhặt vài cục than về.

Lâm Kỳ Trung không dám mạo hiểm để tài xế nhìn thấy, vì hành động này vào thời đó bị coi là không có đạo đức.(*) 奻奻 phiên âm noạn noạn, đi hỏi mãi vẫn là noạn noạn, muốn để noãn noãn cho dễ thương nhưng mà không được 🙂
 
Đạo Mộ Bút Ký - Sa Hải 4
Chương 6: Nguyên Nhân Cái Chết


Trẻ con 4 tuổi cũng đã hiểu được rất nhiều chuyện, bàn tay nhỏ bé ra sức nhặt than.

Đôi khi nhặt được nhiều, bán đi, Lâm Kỳ Trung sẽ mua một viên kẹo sữa cho em gái ăn.Nói thật là tôi nghe đến đó cũng rất bùi ngùi, tôi cũng từng trải qua thời thơ ấu, mặc dù không gian khổ như vậy nhưng vật chất thiếu thốn làm cho tất cả đều có vẻ rất quý báu.

Tôi dám đánh cuộc rằng, tuy những ngày như vậy người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy chua xót, nhưng trong suy nghĩ của người bên trong khi đó thì lại là khoảnh khắc hạnh phúc nhất.Tuy nhiên khoảnh khắc này rất mỏng manh, chúng ta thường nói nghèo có cái vui của nghèo, đôi khi cái vui của kẻ bần cùng còn hơn người phú quý, tuy nhiên nó không tốt đẹp đến mức chỉ có thể dùng tâm tưởng là có thể giải quyết được vấn đề.

Vấn đề lớn nhất của sự nghèo khổ là tại nhiều khúc ngoặt trong cuộc sống, anh sẽ không có khả năng bảo vệ người mình muốn bảo vệ, không thể chống lại sự bào mòn của thế giới bên ngoài.Vì thế người ta trăm phương ngàn kế, lo lắng tiều tuỵ để theo đuổi tài phú, bất quá là để dùng sự vui sướng để đổi lấy cảm giác an toàn.Ngày xảy ra chuyện hôm đó, bọn họ thu hoạch rất khá, Noạn Noạn đếm từng cục than, bởi Lâm Kỳ Trung nói với cô bé, nếu có thêm mười cục nữa, buổi tối có thể đi mua kẹo sữa ăn.

Lúc này, một chiếc xe chở than cuối cùng đi tới.Noạn Noạn rất vui, cô bé cùng anh trai nín thở, chờ xe than đi qua.Nhưng mà lần này, xe lái tới hoàn toàn khác với những gì họ nghĩ.

Bọn họ thấy đó không phải là một chiếc xe than mà là một đoàn xe tải ít nhất mười chiếc, khi xe đi qua vài cục đá trên đường đều rung động kịch liệt, bọn họ nghe thấy tiếng than rơi xuống rất nhiều.Tuy nhiên, đoàn xe này không nghênh ngang mà đi thẳng như những chiếc xe tải lúc trước, sau khi xóc nảy, từng chiếc từng chiếc xe đều dừng lại, không biết là có trục trặc hay là vấn đề gì khác.Sau đó người trên xe đều xuống xe, Lâm Kỳ Trung thấy những người này đều rất kỳ quái, toàn bộ đều rất trẻ tuổi, mặc quần áo màu đen, lại không phải là trang phục của công nhân, cũng không phải đồng phục, xen vào giữa hai xe.Bọn họ sửa chữa xe rất lâu, hình như không có kết quả, liền đốt lửa ngay bên cạnh.

Những người này rất trầm mặc, thỉnh thoảng mới trao đổi hai câu, đều là tiếng phương Bắc rất chuẩn.

Bọn họ ăn cơm tối, đi qua đi lại tới tận khuya mới lên xe nghỉ ngơi.Lâm Kỳ Trung cũng không dám ra ngoài một bước, trên người anh ta mang quá nhiều than, nếu đi ra nhất định sẽ bị mất, anh ta cũng tuyệt đối không thể bỏ, anh ta cùng em gái chờ đợi, muốn chờ những người này rời đi.

Tuy nhiên những người này dường như không chuẩn bị rời đi mà lại lên xe nghỉ ngơi.Đợi đến tận khi đèn trong xe đều tắt, Lâm Kỳ Trung và Noạn Noạn mới thò đầu ra, dưới ánh trăng, những người này đều ở trong xe, không thể thấy rõ bên ngoài, xe tải thời giải phóng rất cao, bọn họ chỉ cần khom lưng thì có lẽ người bên trên cũng không nhìn thấy, vì vậy họ khoác sọt tre lên lưng, cẩn thận đi về.Đi mấy bước, Noãn Noãn vấp phải thứ gì đó dưới chân, cúi đầu nhìn xuống, là than rơi.

Cô bé kéo anh trai, chỉ chỉ mặt đất.Lâm Kỳ Trung vốn đã không có tâm trạng nhặt tiếp, nhưng nhìn ánh mắt em gái, anh ta cũng không có cách nào khác, lại ngồi xổm xuống nhặt, lúc này anh ta phát hiện có một lượng than lớn rơi dưới gầm xe.Chỗ này rơi xuống từ một chiếc xe bị xóc nảy lúc nãy, bị chiếc xe đằng sau cán lên, sọt tre của Lâm Kỳ Trung đã không thể hạ xuống, Noạn Noạn cực kỳ chăm chú, hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, bò vào trong nhặt than.

Bên trong rất tối, đứa trẻ còn nhỏ như vậy tay chân cũng không được khéo léo, nhặt một lại rơi một.

Lâm Kỳ Trung cũng không dám nói lời nào, chỉ đành lo lắng suông.Lúc này cả đoàn xe bỗng nhiên khởi động.(đây là một chi tiết mà tôi không thể tưởng tượng nổi, bởi vì bọn họ đỗ xe ở đây hiển nhiên là do xe có trục trặc, lúc trước bọn họ không xuất phát ngay lập tức hiển nhiên cũng vì không sửa chữa được, sắc trời đã tối nên để đến ngày hôm sau lại sửa chữa.

Vì sao lúc này lại đột nhiên nổ máy.

Đảo ngược lại, điều này chứng minh khả năng là xe không dừng lại ở chỗ đó vì trục trặc.

Như vậy thì vì cái gì?)Xe khởi động rất nhanh, lúc này Lâm Kỳ Trung đã không thể tiếp tục im lặng được nữa, anh ta quát to lên, nhưng đã không còn kịp, xe kéo đi sáu bảy mét.

Khi anh ta nhìn em gái, đã không có cách nào hình dung được, khi chết, bàn tay nhỏ bé của cô còn nắm chặt mấy cục than.Lâm Kỳ Trung và bà cụ lúc đó đều suy sụp, tai nạn xảy ra trong thị trấn, mỏ than bồi thường một ít tiền cho Lâm Kỳ Trung rồi chuyển đi, bởi vì trẻ con đi trộm than vốn chính là hành vi không có đạo đức, vì thế số tiền bồi thường này cũng coi như là nhân đạo và vô cùng thương cảm rồi.

Về sau những người này không hề xuất hiện trở lại, trong bóng tối Lâm Kỳ Trung cũng chẳng nhớ rõ được khuôn mặt họ, người trong thôn tới giúp đỡ an táng Noạn Noạn cũng chỉ biết là do tai nạn xe cộ.Đây là câu chuyện về tai nạn năm đó, nếu anh nghĩ cực kỳ bình thường, chẳng có gì lạ thì anh sai rồi, chuyện làm cho người ta sởn gai ốc vẫn còn ở phía sau.Sau tai nạn ba ngày, bà cụ cùng Lâm Kỳ Trung đến cái mỏ kia đòi một lời giải thích, nhưng khi bọn họ đến bãi đất đó lại phát hiện ra bãi đất kia không còn.Tất cả có đến mười mấy cây số, ba ngày sau, khi Lâm Kỳ Trung quay lại nơi đó, cỏ dại đã mọc thành bụi, đá vụn ngổn ngang, một chút cũng không nhìn ra đã từng qua sửa chữa.Lâm Kỳ Trung cẩn thận đi hai lần, phát hiện tuyệt đối không có khả năng đi nhầm nơi, tuy nhiên, tất cả đều biến mất, hơn nữa từ dấu hiệu trên mặt đất thì không hề có vết tích san lấp, ở đây như chưa từng có người đến.Đây quả thực giống như gặp quỷ, Lâm Kỳ Trung đã nhặt than ở đây trong một thời gian dài, tuyệt đối không thể nào là ảo giác.

Thế nhưng trong một thời gian ngắn như vậy, tất cả đều biến mất, cũng là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.Bọn họ đến những thôn làng xung quanh hỏi chuyện này, câu trả lời họ nhận được càng làm cho bọn họ mờ mịt, cho tới bây giờ không ai biết nơi này có một mỏ than đá, cũng không có bất kỳ ai từng thấy ở đây có bãi đất và xe than ra vào.Hỏi ba bốn lần, đi sáu bảy dặm xung quanh đều nhận được câu trả lời chắc chắn như đinh đóng cột, Lâm Kỳ Trung nhìn ánh mắt những người đó, biết họ không hề nói dối.Bà cụ bắt đầu hoài nghi Lâm Kỳ Trung và nguyên nhân cái chết thực sự của Noạn Noạn, bà nghĩ Lâm Kỳ Trung không trông em cẩn thận, chơi đùa ở một nơi khác.

Hoài nghi càng lúc càng nặng, quan hệ mẹ con bắt đầu trở nên rạn nứt.Tôi nghe đến đoạn này, đầu tiên là hiểu được chuyện tôi nghi ngờ lúc trước, tại sao Lâm Kỳ Trung lại khẳng định chắc chắn thi thể là của em gái mình như vậy.

Khi tôi xem đầu khớp xương, thấy trên vài khớp xương có một ít tinh thể màu đen, đây là than khảm vào tận xương khi xảy ra tai nạn.Loại than này rất đặc biệt, tôi có thể gọi là than vì lớp bên ngoài, nhưng bên trong nhất định có loại vật chất khác làm cho than sáng bóng như ngọc, toả ra ánh sáng màu xám xanh.
 
Đạo Mộ Bút Ký - Sa Hải 4
Chương 7: Đào Mộ


Bọn họ đeo khẩu trang, mang quạt thông gió đến, tiếp tục đào móc, khi đào quan tài Noạn Noạn ra, sắc mặt mọi người đều thành màu đất.Quan tài hoàn toàn không có tổn hại nào, nhưng trên lớp phủ của quan tài la liệt xác chuột.Phải có đến hàng nghìn xác chuột chết, tất cả đều đã thối rữa nghiêm trọng, bốc mùi cực kỳ tanh tưởi.

Bọn họ không đào đất xuống quá sâu nhưng đoán chừng dưới đất trong phạm vi chu vi vài mẫu đều là xác chuột chết.Chuột đều tụ tập trên nắp quan tài, lại không biết vì sao tất cả đều chết hết ở trong lòng đất, loại hành vi này thật không thể tưởng tượng nổi, không có cách nào giải thích được.

Nhưng người ta tin rằng nguyên nhân làm mùi thối không tiêu tán chính là trong khoảng thời gian này chuột vẫn không ngừng tụ tập đến, sau đó chết ở chỗ này.

Chuyện này khi đó đã từng gây xôn xao ở địa phương.Bà cụ chỉ có thể cho là do phong thuỷ, bọn họ vẫn đem quan tài dời đến mộ mới, gọi xe dọn sạch xác chuột đi.

Vừa đào xuống phía dưới, máu thịt lẫn lộn mang theo dịch thể màu vàng bị đắp đống lên xe, kéo kên mặt đất châm lửa tiêu huỷ.

Cái mùi khi đó làm chết hơn mười con gà trong thôn, ba ngày ba đêm cũng không tiêu tan.Lại đào sâu thêm xuống ba bốn mét nữa, bên dưới càng nhiều chuột, đào đến khi thấy đất thì bọn họ đào ra được những mảnh đồ sứ vỡ.

Cuối cùng họ đào được đại khái hơn ba trăm chiếc bát sứ.Tất cả bát đều màu đỏ hoặc men đỏ, khi đó mọi người không biết nhìn hàng, chỉ cảm thấy không sạch sẽ, có người lớn gan thì lấy lên vài cái còn phần lớn thì lấp trở lại.

Bà cụ thấy kỳ lạ, cầm hơn mười cái bát mang về nhà rửa sạch nhưng không dám dùng, vẫn cất trong tủ bát.

Về sau có một lần bà cụ vô tình biết được giá trị của những chiếc bát này.Bà cụ bán hai cái bát sứ, lo cho Lâm Kỳ Trung học xong đại học, mua được nhà trong thành phố.

Bát còn thừa lại bà cụ cũng không dám động vào nữa, cũng không dám đào chỗ còn lại ở dưới đất lên.

Thế nhưng những thứ này cùng xác chuột chết và cái chết của Noạn Noạn làm trong lòng bà cụ luôn có vướng mắc, dù sao bà cụ vẫn cảm thấy chuyện có gì đó không bình thường.Sau đó mùi thối cũng dần tiêu tan, mảnh đất kia cũng khôi phục bình thường, mà khi thầy phong thuỷ đến cúng bái hành lễ, bên mộ mới cũng không phát sinh bất kỳ chuyện kỳ lạ nào nữa, bắt đầu từ khi đó bà cụ mất lòng tin vào phong thuỷ.Đáng tiếc điều không nghĩ tới chính là khi dời mộ lần thứ hai lại xảy ra chuyện kỳ dị.Đây là phần quan trọng nhất trong câu chuyện của bà cụ, sau khi nghe xong tôi rơi vào trầm tư.Trong câu chuyện này có một chút bộ phận tôi am hiểu, thí dụ như bát sứ, chôn bát sứ xuống bùn có thể có rất nhiều nguyên nhân, chiến loạn, kẻ trộm mộ tạm thời để ở đó, di chỉ cổ đại, hay đoàn buôn gặp phải lở đất, nếu cú quấn quýt với lý do này chính là đối nghịch với lịch sử, chỉ có thầy đồ trong lúc rảnh rỗi mới có thể có kiên nhẫn và thời gian để đi nghiên cứu suy luận này.Tôi hỏi thăm tình trạng của chén bát khi được đào lên, có thể suy đoán được một điểm, không thể có sự trùng hợp đến vậy, quan tài này vừa lúc đặt ngay trên một đống bát sứ đời Minh (tôi đoán loại bát này là bát men đỏ Hồng Vũ), nghe miêu tả của bà cụ, có thể suy đoán ra đại khái, cả khối ngầm trong lòng đất nhà họ phải có không ít bát sứ như vậy.Điều này tôi cần phải di kiểm chứng một chút, tuy nhiên bây giờ tin tức truyền đi nhanh như vậy, chuyện xảy ra năm đó sợ rằng cũng đã truyền đến tai người trong nghề, chỗ đó chắc cũng đã bị quét qua một vòng.Tuy nhiên đồ sứ là loại không thể dọn sạch sẽ.

Nếu giống như tôi suy đoán, đồ sứ dưới tầng đất kia khá nhiều, dùng xẻng Lạc Dương cắm xuống vài lần sẽ biết.Trước đó chuột không có hiện tượng gì kỳ quái, đến khi Noạn Noạn hạ táng mới xảy ra vấn đề, rõ ràng chuột chết có liên quan đến thi thể, hấp dẫn chuột không phải là thức ăn thì là mùi.Noạn Noạn là một cô bé bình thường, thi thể của cô đúng ra cũng không nên có hiện tượng kỳ quái như vậy, vì thế, tôi có thể khẳng định, lần tai nạn kia đã làm cho thi thể cô bé xảy ra biến đổi gì đó.Tạm thời không có cách nào phán đoán mối liên hệ giữa bát sứ và toàn bộ câu chuyện, dù có liên quan hay không, tôi cũng cần tra cứu một ít tư liệu ở địa phương.Tôi sắp xếp lại những chuyện cần làm, đi bộ trên đất nhà bà cụ một lúc, sau đó đến thư viện và kho hồ sơ.

Năm 90 ở Trung Quốc có đại khái ba năm ghi chép về công tác trong huyện, ghi chép lại truyền thuyết dân gian ở địa phương và những kỳ văn dị sự, theo lời người già kể lại mà tổng hợp thành quyển.

Tôi nhớ rõ cha tôi năm đó cũng làm chuyện như vậy, về sau cũng làm lại vài lần nhưng không được nghiêm chỉnh như lần năm 90, tư liệu của lần đó cuối cùng cũng không giải quyết được gì, tuy nhiên cái tốt của nhà nước là tất cả mọi thứ nhất định đều được lưu lại, không bị huỷ đi.

Chỉ là không biết hồ sơ đó thất lạc ở chỗ nào.Huyện thành nhỏ này cho đến nay cũng không có đợt sửa chữa nào lớn nên tỷ lệ tìm ra những thứ đó rất cao.

Tôi không thể xác định trong đó có thứ tôi muốn hay không, nhưng bản thân việc xem xét những thứ này cũng làm tôi thích thú, hiếm khi tôi có thể giết thời gian.

Ngoài ra tôi còn quyết định nghiêm túc giúp đỡ bà cụ một chút.
 
Đạo Mộ Bút Ký - Sa Hải 4
Chương 8: Phạm Sai Lầm


Tôi nói rõ kế hoạch của mình rồi cáo từ đi về nghỉ, thực ra tôi hy vọng có thể đến nơi xảy ra tai nạn năm đó để quan sát.

Năm đó Lâm Kỳ Trung còn là một thằng nhóc, sức quan sát của anh ta khi đó không thể so sánh với tôi, tôi có thể nhìn ra một số manh mối bị che giấu tài tình.

Tuy nhiên tôi không nói ra yêu cầu này, vốn dĩ tôi nghĩ Lâm Kỳ Trung mới là người tôi cần tìm hiểu, bà cụ chưa hẳn có thể tìm lại chỗ đó.

Thứ hai, tôi có cảm giác chuyện này vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.Trong lòng tôi còn có một mối nghi ngờ lớn hơn mà tôi không để lộ ra, tôi áp chế mối nghi ngờ đó, khi nghe bà cụ kể chuyện tôi không hề suy nghĩ đến nó.

Đến khi ra khỏi cửa đi xuống lầu, tôi thấy bạn học tôi và Lâm Kỳ Trung đang đứng hút thuốc trước hàng quà vặt.Tôi đi tới, thấy Lâm Kỳ Trung nhìn vào mắt tôi, mối nghi ngờ kia lại càng thêm rõ ràng.Cảm giác này không có cách nào miêu tả bằng câu chữ, từ rất nhiều chi tiết, từ ánh mắt và thân thể của anh ta, trạng thái cảm xúc của anh ta, còn có thân thể và ánh mắt, trạng thái cảm xúc của bà mẹ, vô số chi tiết làm tôi cảm thấy có sự khác thường.Lúc đi, bạn tôi ngồi trên xe hỏi tôi cảm thấy thế nào, tôi hỏi ngược lại: “Cậu có cảm thấy Lâm Kỳ Trung kia và mẹ anh ta, bầu không khí giữa họ và những chi tiết nhỏ mày mắt, không giống hai mẹ con?”(mày mắt: lông mày và ánh mắt)Bạn học tôi nghe xong, sắc mặt hơi trắng bệch ra, hỏi: “Cậu có ý gì?”

Tôi lắc đầu không nói tiếp, dù sao đây cũng chỉ là một cảm giác, bạn tôi quay đầu đi, cố gắng hồi tưởng lại bầu không khí và chi tiết mày mắt giữa họ.Cậu ta là một người tinh tế tỉ mỉ, tôi thấy cậu ta bắt đầu dần dần hiểu ra ý của tôi, Sau đó cậu ta cứng đờ quay lại hỏi tôi: “Ý cậu là, trạng thái giữa hai người họ càng giống như một đôi vợ chồng mà không phải mẹ con?”

Tất cả biểu hiện giữa bọn họ đã rất giống hai mẹ con, nhưng nếu bọn họ ở chung một phòng, anh sẽ cảm giác được loại cảm xúc và áp lực đó, hai bên đều chán ghét và căm thù ngang nhau.

Giữa mẹ con không có sự căm thù ngang bằng, sự căm thù của người mẹ đối với đứa con khác hoàn toàn so với sự căm thù của đứa con đối với người mẹ.

Nhưng hai người bọn họ, sức ép này đúng là áp lên cả hai người.

Rất giống như một đôi vợ chồng đã không còn tình cảm.Không phải nói bọn họ loạn luân, mà thực sự là quan hệ vợ chồng.Loại cảm giác này đạt tới đỉnh điểm khi tôi nhìn thấy Lâm Kỳ Trung ở hàng quà vặt.Câu chuyện bà cụ kể cho tôi, đoán chừng là có thể tin, tôi rất có khả năng phân biệt lời nói dối, bây giờ muốn nói dối trước mặt tôi cần kỹ xảo cực kỳ cao siêu, còn cần một nhân cách dị dạng, bởi vì khi người ta đang nói dối, rất nhiều điều luôn cứng nhắc không thay đổi, chỉ có người nhân cách dị dạng, bản thân cũng không thể phát hiện mình đang nói dối mới có thể giấu diếm được tôi.Nhưng quan hệ với Lâm Kỳ Trung bà cụ không hề đề cập đến, chuyện rõ ràng như điều hiển nhiên này nếu đề cập đến sẽ càng làm cho người ta hoài nghi.

Tôi không thể hiểu thấu đáo điều bí mật trong đó, bởi vì tuổi tác hai người cách nhau quá xa.

Cũng không biết tình trạng quái dị kia có liên quan gì đến chuyện này hay không.Tôi rút một điếu thuốc, phỏng đoán thời gian, những chuyện bà cụ nói với tôi hôm qua, kết hợp với những suy đoán của tôi vẫn có vài điểm tương đối phù hợp, bỏ qua thời gian chính là nhược điểm dễ mắc phải nhất của con người, tất cả chúng ta đều biết phạm tội trí tuệ hầu như đều xuất hiện sơ hở trong thời gian.

Bởi vì con người không có cách nào dùng mắt thường để xác định quy mô của một thứ gì đó vốn đã yếu kém.Thời gian Noạn Noạn bị tai nạn xe cộ là 13 năm trước, Lâm Kỳ Trung hiện tại khoảng 34 tuổi, năm đó cũng đã 21 tuổi.

Nếu anh ta và bà cụ đúng là quan hệ mẹ con, giữa 21 tuổi và 4 tuổi là 17 năm, giả thiết bà cụ sinh Lâm Kỳ Trung năm 14 tuổi, như vậy 34 tuổi sinh Noạn Noạn cũng là miễn cưỡng hợp lý, ở nông thôn cũng là bình thường.Dường như không hề có kẽ hở.Bà cụ rất già, không có cách nào để phán đoán tuổi tác, từ 50~120 đều có thể.

Tuy nhiên nếu như hai người bọn họ không phải mẹ con, mà là vợ chồng, nếu Lâm Kỳ Trung 21 tuổi cưới một người vợ hơn 30 tuổi, câu chuyện này vẫn hợp lý, 4 năm trước cũng 17 tuổi, phù hợp với tập tục kết hôn sống chết ở nông thôn thời đó.17 tuổi cưới một người vợ 27, 28 tuổi, nghe thật là hoạt sắc sinh hương, chuyện tốt đẹp ở nhân gian.

Tuy nhiên sự chênh lệch tuổi tác này từ từ sẽ hình thành bi kịch.

Nhân cách con người không thể tin tưởng được, cho dù là nhà gái, bị tuổi tác đè nén cũng dễ xuất hiện trạng thái tâm lý bệnh hoạn.Tiếp tục giả thiết bọn họ là vợ chồng, bây giờ là 13 năm sau, Lâm Kỳ Trung 34 tuổi, bà cụ hẳn là gần 50, nếu suy đoán của tôi là chính xác thì bà cụ trong khoảng thời gian này bị lão hoá cực kỳ nhanh.

Đây là một loại già yếu bệnh tật, rất có thể cũng liên quan đến tâm trạng lo âu, cũng có thể có nhân tố chúng ta không thể hiểu nổi.Lâm Kỳ Trung và Noạn Noạn có thể là quan hệ cha con, điều này cũng có thể giải thích được cảm giác của tôi từ tình tiết câu chuyện.

Loại chuyện như nhặt than rơi, ở nông thôn đều là việc làm của trẻ con dưới 8 tuổi.

Trẻ con tầm mười tuổi trở đi hoàn toàn có thể làm việc nhà nông hoặc làm công cho nhà khác.

Mặc kệ có giả thiết Lâm Kỳ Trung giảm đi vài tuổi, nhất định cũng lớn hơn Noạn Noạn rất nhiều, ở nông thôn hẳn là cũng không đi làm việc hiệu suất thấp như đi nhặt than rơi nữa.Bà cụ có đất, rõ ràng đã có mấy đời ở vùng này, loại quan hệ kỳ quái này không thể thay đổi giữa chừng, rõ ràng là vợ chồng lại mạnh mẽ đổi thanh mẹ con, người trong thôn cũng không phải toàn kẻ ngốc.

Về quan hệ này, nhất định còn có ta chi tiết thiếu sót mà tôi không được biết.

Trực giác của tôi cho rằng suy đoán này là chính xác, chỉ cần tìm người hỏi thăm là được.Tuy nhiên khi đó tôi lại quyết định bỏ qua, không quá để ý đến.Nếu có thái độ theo đuổi đến cùng thì mọi người trên đời này nội tâm luôn luôn có một vài bí mật, một vài ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi.

Cảm giác thăm dò mặt tối trong một con người chính là không buông tha cho người đó, nhưng trên thực tế lại càng là không buông tha cho bản thân mình.Tối đó bạn tôi mất ngủ, một mực suy nghĩ vấn đề của tôi, tôi thì không tim không phổi mà ngủ ngon lành.

Bia và cảm giác no bụng còn có khả năng làm tôi vứt vấn đề cần suy nghĩ ra sau đầu, tôi ngủ rất say.

Bởi đã uống rượu nên tôi đoán rằng mình ngáy rất to.

Buổi sáng khi tỉnh ngủ tôi phát hiện trên giường mình là đủ loại đồ vật bạn tôi ném xuống từ giường trên.Khi tôi ra ngoài đánh răng tập thể dục, cậu ta mới bắt dầu ngủ, ngáy còn to hơn cả tôi.

Tôi kệ cậu ta ngủ, ra đứng ở vách núi sát biên bên ngoài túc xá của bọn họ – ký túc xá của bọn họ ở trên bãi đất, bên ngoài có một vách núi cao khoảng ba mét, đi xuống là tới sườn dốc– nhìn ra toàn cảnh công trường của bọn họ.Công trình này rất lớn, toàn bộ sơn thể đều bị san phẳng và xúc thành từng hốc, năng lực cải biến địa mạo của con người hiện tại dã không thể so sánh được với mấy nghìn năm trước.

Thư giãn một lúc, tôi lên ô tô lái tới thôn làng của bà cụ, bà cụ sẽ chờ gặp tôi ở đó.Tôi lên đường một mình, không báo cho bất kỳ ai, đây là sai lầm lớn nhất tôi phạm phải.
 
Đạo Mộ Bút Ký - Sa Hải 4
Chương 9: Sinh Vật Hình Người


Bà cụ tới cùng Lâm Kỳ Trung, hiển nhiên hai người họ đã hoà giải, anh ta vẫn có sự thù địch với tôi như cũ, nhưng tôi có bà cụ bênh vực nên cũng chẳng phật lòng.Địa hình thôn xóm không quá giống với trước kia, trước đây ngoài thôn đều là các loại cây sơn tra, bây giờ thì có rất nhiều nhà máy, đất của bà cụ bây giờ đang ở giữa hai nhà máy.Nhà máy ở Trung Quốc thường chỉ bằng một nhà kho đã là xây dựng hoàn chỉnh, rất nhiều nhà máy bên trong chỉ có một cái máy.

Hai nhà máy này, một bên là nhà máy ép nhựa, một bên làm sắt, đều gây ra tiếng động rất lớn, cho nên toàn bộ quá trình chúng tôi giao tiếp chẳng có chút hiệu quả nào.Tôi không mang gì đến vì vốn chỉ muốn đến nghe chuyện mà thôi.

Ở trên, tôi mua ba cái cần câu với dây carbon dài bốn năm mét và một cây búa, tháo đi vài đoạn trên cần câu, rồi ghép trở lại, vót nhọn đầu, cắm một lưỡi dao lên đó rồi dùng búa gõ xuống mặt đất.

Còn tốt hơn hạ xẻng Lạc Dương, dùng cái này ở đây có thể dễ dàng cắm xuống tối đa ba bốn mét.Tôi nhổ cần lên từ bảy tám lỗ, cơ bản đã hiểu được chín phần mười, lần cuối cùng tôi cố sức cắm sâu hơn, sau khi rút ra, tôi phát hiện cho dù cắm sâu xuống đến sáu mét cũng đều có thể rút ra tầng đất chứa mảnh vụn đồ sứ.Nơi này có một lượng lớn đồ sứ chôn dưới đất hoặc nên nói là đã từng chôn dưới đất.

Có nhiều đồ sứ quý giá như vậy, vị trí địa lý của Ninh Hạ trong lịch sử khá đặc biệt, nơi này có lò nung nhưng cũng không quá có thể sản xuất được men sứ đỏ hay có lẽ là đồ sứ men đỏ, cho nên có thể nói, đồ sứ Trung Nguyên xuất hiện nhiều và đơn nhất ở chỗ này hẳn là do vận chuyển.Hiện tượng lở đất ở các vùng quanh đây tương đối phổ biến, tuy địa mạo nơi này đã thay đổi rất nhiều nhưng có thể xác định sau thời cổ, nơi này là một khu vực tương đối hiểm trở.Phát hiện đồ sứ ở chỗ này chắc chỉ là tình cờ.Tôi mời bọn họ về quán nhỏ trong thôn ăn cơm trưa, đã muốn quay về thị trấn đi tìm kho lưu trữ về các hệ thống văn hoá để hàn huyên một chút, xem có các loại tư liệu về truyền thuyết dân gian của địa phương hay không.

Trên thực tế có một số ít những website khá tốt của huyện trên Internet, phạm vi bao quát rất rộng, có một số lượng lớn lịch sử địa phương từ huyện, quận, tỉnh, cùng với biên niên sử.

Còn có một số gia phả ở địa phương mang tính tài liệu lịch sử.

Từ thời cận đại cho đến thời Minh, đối với tôi là cơ sở dữ liệu rất tốt.Lúc đó tôi ghi lại một ít, về sau chuyện quá gấp gáp nên phải đi, về sau nữa, trang web này không còn, tôi nghĩ là bởi nhập vào chẳng bằng xuất ra, người tổ chức về sau lại không có năng lực quản lý.Trên thực tế, đối với loại nghề nghiệp của chúng tôi, nếu trang web này có thu một ít phí phục vụ thì cho dù giá cả rất cao chúng tôi cũng không quá để tâm tính toán, bởi vì những tài liệu lịch sử có tính định hướng đối với người thạo nghề mà nói chính là vô giá.Lúc này Lâm Kỳ Trung đột nhiên hỏi tôi: “Anh đã cảm thấy hứng thú đối với chuyện này như vậy thì tại sao không đến nơi xảy ra tai nạn năm đó mà xem?”

Tôi vẫn luôn có ý nghĩ này, nhưng khổ nỗi tôi nghĩ bọn họ nhất định sẽ không đồng ý nên cũng không nói ra, không ngờ Lâm Kỳ Trung lại tự mình nói ra, tôi thật sự kinh ngạc.Lúc đó tôi đã có phòng bị, nhưng có thể là do lúc trước tôi đã trải qua quá nhiều chuyện, nội tâm quá bình tĩnh làm tôi không thể vận hành được cơ chế phòng bị đối với một số nguy hiểm có thể đoán trước.

Nói một cách dễ hiểu hơn, tôi khinh thường Lâm Kỳ Trung, cảm thấy bằng kinh nghiệm của tôi, dù anh ta có làm gì tôi cũng đều có thể khiến anh ta nuốt trở về.Vì vậy tôi gật đầu đồng ý, bà cụ ở lại trong thôn, tôi cùng anh ta lên ô tô đi tới nơi xảy ra tai nạn mười mấy năm trước.Từ đường bê tông chạy đến đường đất, tới một công trường khai thác đá cũng chưa có gì.

Chúng tôi xuống xe bắt đầu đi lên núi.Ở Trung Quốc, trải qua mấy thập niên khai phá cũng có một điểm tốt là hầu hết các địa phương đều có người từng đi qua.

Có những con đường mòn khả năng là một năm cũng không có người ra vào đến vài lần, tuy nhiên anh nhìn thấy trong bụi cây có một ít đất trồng sẽ có cảm giác thoải mái hơn.Tiếp tục đi vào trong, Lâm Kỳ Trung cũng không nói câu nào với tôi, đi đến tận ba giờ chiều, tôi đi tới một khe núi.Cỏ dại bên trong mọc thành bụi, đường núi dốc khoảng 45 độ, dưới đáy khe tất cả đều là đá tảng.

Trên sườn núi cũng có rất nhiều đá vụn lớn nhỏ.

Lâm Kỳ Trung dừng lại, nói với tôi: “Chính là chỗ này.”

“Đã lâu như vậy mà anh còn nhớ rõ?”

Tôi kinh ngạc, bởi vì địa mạo rất giống nhau, hơn nữa lại nhiều ngã rẽ, tôi đếm trên mười ngón tay cũng không hết, đường đất nhiều chỗ bị cây cỏ bao trùm, nếu không gạt cây cỏ ra thì rất dễ cho là đường cụt.“Tôi thường xuyên tới chỗ này.”

Anh ta nói: “Thuỷ chung tôi vẫn không thể tin, một vùng rộng như vậy lại có thể biến mất một cách vô căn cứ trong một thời gian ngắn như thế.”

Anh ta chỉ sườn núi đối diện: “Ở sườn núi đối diện kia.”

Đất trong núi không thể sụp xuống dưới đáy khe núi, bất luận là sụt lún như thế nào, đất đá trôi hoặc là sơn thể sụp đổ tự nhiên sẽ huỷ diệt tất cả, vì thế đều sẽ cắt ra ở đoạn giữa sơn thể.Tôi bỗng nhiên hiểu được sự nghi ngờ của anh ta, bởi sườn núi đối diện rất dốc, hiện tại tôi đang thấy sơn thể đối diện liền một khối, hờn toàn không có dấu hiệu sụt lún.

Trên sườn núi chỉ có nhiều đoạn đá vụn và bùn cát phủ lên, nhưng đắp đống cực kỳ tự nhiên.Lấy một thí dụ, là hình con rắn rất dài, nếu muốn đem một vết tích vừa dài vừa mảnh che giấu, trừ khi đắp lên toàn bộ khu vực, nếu không rất dễ phát hiện ra, vết tích che giấu cũng rất dài, so với không che giấu còn dễ xảy ra trường hợp bất ngờ hơn.Đối diện tình huống hoàn toàn không có gì như vậy, lại cực kỳ tự nhiên, tự nhiên như một ngọn núi bình thường.“Tôi muốn sang đó quan sát.”

Tôi nói với Lâm Kỳ Trung.Lâm Kỳ Trung ra hiệu bảo tôi tự mình đi: “Tôi đến đó rất nhiều lần rồi, không phát hiện ra bất kỳ điều gì.”

Bởi vì khe núi không rộng, hơn nữa chỉ có cỏ dại chứ không có quá nhiều cây cối nên tôi cũng không so bì gì, tự mình túm cây cỏ đế xuống khe núi, sau đó leo lên sườn núi đối diện.Đã lâu không vận động ở nơi hoang dã, khi đến sườn núi tôi đã thấm mệt, tôi bốc một nắm đất, bóp nhuyễn, ngửi thử.Nếu có người động tay chân, đối với tôi mà nói nhất định sẽ phát hiện sơ hở rất rõ ràng, tuy nhiên đất này lại hoàn toàn không có mùi đặc biệt, cũng không có vết tích bị đảo lộn.Tôi đốt một điếu thuốc, liền thấy ở trên sườn núi có một cây đại thụ.Tôi chưa thấy cây nào lớn khi tới Ngân Xuyên, vừa rồi leo lên cũng chưa thấy cây lớn nào, cái cây này lớn hơn tất cả cây cối tôi thấy lúc trước.Đây là một sự to lớn khác thường, bởi vì nó thoát khỏi hệ thống phổ biến ở nơi này.Tôi đi tới dưới tán cây đó, thử đẩy thân cây một cái, thân cây cực kỳ rắn chắc, chạc cây sinh trưởng rất tự nhiên, đây là một gốc cây sinh trưởng từ lúc nảy mầm, lớn lên ở chỗ này, ở đây không thể là qua sửa chữa, nghi ngờ của Lâm Kỳ Trung cũng giống nghi ngờ của tôi hiện tại.Lúc này tôi quay lại nhìn sườn núi đối diện, liền thấy có một vật đứng đối diện tôi, mới vừa rồi tôi đứng nói chuyện chỉ cách nó vài khối đá ngoài rìa.Tôi tưởng là Lâm Kỳ Trung, nhưng chợt phát hiện không phải, tôi thấy đó là thứ gì đó màu xám tro, là một sinh vật hình người, nhưng tuyệt đối không phải người, cũng không phải bất kỳ động vật nào tôi đã từng thấy trước đây.

Nó có hình người, màu xám tro, giống như một con hồ ly đang đứng thẳng, chỉ là không có lông, chỉ có da khô queo trần trụi.

Ninh Hạ: Khu tự trị của người Hồi ở thượng du phía tây sông Hoàng HàNhân tiện chương đầu quên chú thích Ngân Xuyên là thủ phủ khu tự trị Ninh Hạ của người Hồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back